Dịch bởi Tiểu Yến Tử
Biên dịch bởi Thiệu Cảnh
Biên tập bởi Oll
Nguồn: TTV
“Tội dân…”
Sau khi rời khỏi quán ăn tên 'bún Quế Lâm', Vân Hi cũng không trở về nhà như dự định ban đầu mà vòng lại đi về hướng học viện Tinh Diệu.
Sở dĩ hắn quyết định tạm thời không đi đến những nơi nguy hiểm ở ngoài thành là vì muốn nhân lúc bản thân còn ở trong thành phải tìm hiểu kỹ nhưng tri thức mới như vũ khí công nghệ cao, các loài ma thú, những hiểm địa nổi tiếng. Lúc trước hắn không muốn đến học viện Tinh Diệu vì sợ gặp phải những phiền phức không đáng có, nhưng bây giờ thì…
Thực lực vẫn là điều quan trọng nhất.
Sau khi đã bổ sung hết những tri thức mới này, Vân Hi sẽ đến những nơi nguy hiểm săn giết ma thú, cướp lấy ma tinh, nâng cao thực lực bản thân.
Lúc Vân Hi tiến vào học viện Tinh Diệu, hầu hết những học viên ở đây đều đang ở trong lớp học. Phương pháp dạy học ở nơi này không giống như những trường trung học phổ thông hay đại học ở thời đại sau Công Nguyên, rất tự do. Mặc dù đang trong giờ học nhưng vẫn có một số học viên vì nhiều nguyên nhân khác nhau vẫn xuất hiện ở bên ngoài lớp học. Dưới tình huống như vậy, khi nhân vật rất nổi tiếng tại học viện Tinh Diệu như Vân Hi vừa xuất hiện tại đây lập tức đã bị các học viên nhận ra.
Ngay lập tức, rất nhiều học viên đang qua lại trên đường nối đuôi nhau dừng lại, chỉ trỏ liên tục về phía hắn.
Vân Hi không để ý gì đến đám học viên này.
Có vết xe đổ ngày xưa Vân Hi giết chết đám nhân viên cảnh sát tại học viện Tinh Diệu, sau đó xông vào cục cảnh sát khu thành đông giết chết hai lãnh đạo cao nhất tại đây nên đám học viên này mặc dù rất tò mò về hắn nhưng không có ai dám bước đến nói chuyện. Cũng nhờ như thế này mà hắn bớt được không ít phiền phức.
Sau khi nhận định một chút phương hướng, Vân Hi đi thẳng đến thư viện trong học viện Tinh Diệu.
Với tư cách là học viện số một thành Tinh Diệu, thư viện tại đây lưu trữ rất nhiều tài liệu sách vở căn bản với đủ chủng loại khác nhau, chất đầy ba tầng lầu.
Vân Hi tìm một lát, dựa theo phân chia từng loại sách mà đi đến khu tư liệu về ma thú và những hiểm địa ngoài thành Tinh Diệu.
Với tư cách là thành phố cấp ba, cấp hành chính của hành Tinh Diệu chỉ tương đương với một thành phố cấp thấp nhưng cũng gần bằng những tỉnh thành phồn vinh. Thành phố quản lý đất đai chung quanh với diện tích hơn trăm ngàn kilômét vuông. Trong hơn trăm ngàn kilômét vuông này, ngoài uy hiếp lớn nhất đến từ rừng Dạ Huyết ra thì còn có một hiểm địa cấp B ở giáp giới khu vực quản lý.
Trong hiểm địa cấp B đã bắt đầu có ma thú cấp lĩnh chủ sinh sống, dựa vào ưu thế bẩm sinh của ma thú nên cho dù là cao thủ cấp Tiên Thiên mật cảnh của nhân loại cũng không dám xâm nhập tới đó. Cho nên hiện tại, những chuyện này không cần Vân Hi quan tâm đến. Sau khi lựa chọn được một lát, hắn cầm lên quyển sách giới thiệu về rừng Dạ Huyết.
Rừng Dạ Huyết, hiểm địa cấp C. Hiện tại đã biết được nơi này xuất hiện ba con ma thú cấp lĩnh chủ. Bởi vì số ma thú cấp lĩnh chủ chưa vượt qua hai con số (lên đến hàng chục) nên nơi này chưa đủ tiêu chuẩn để nâng lên thành hiểm địa cấp B.
Trong khu rừng này, ma thú hầu hết đều ở khoảng cấp bảy, số lượng ma thú cấp chín có thể tạo thành uy hiếp nhất định đến cao thủ Tiên Thiên mật cảnh cũng không ít. Ngày đó, Vân Hi tiến đến di tích cổ sơn trang Hạo Nhiên chẳng qua cũng chỉ mới xâm nhập được hơn mười dặm rừng thôi, căn bản chưa có tiến vào khu vực trung tâm khu rừng. Cũng nhờ nguyên nhân này nên hắn cũng không gặp phải những ma thú cao cấp, những thợ săn ma đã gặp cũng chỉ dừng lại ở khoảng cấp sáu cấp bảy mà thôi.
Tuy nhiên, mục tiêu của Vân Hi không phải là những con ma thú cấp sáu cấp bảy, cũng không phải là những con ma thú cấp chín đỉnh phong, mà là rất nhiều con ma thú cấp vương giả trong loài.
Trong quá trình đọc, những đặc thù của mấy con ma thú cấp vương giả sinh sống ở rừng Dạ Huyết được ghi trên tư liệu đều bị Vân Hi ghi nhớ.
“Dạ Yểm vương giả, Dạ Yểm thú vương. Đánh giá thực lực, cấp tám đỉnh phong, am hiểu tốc độ và khống chế tinh thần. Bảy tháng trước, một đoàn săn ma cỡ trung do Võ giả cao cấp dẫn đội gặp phải Dạ Yểm thú vương, kết quả chỉ có một người còn sống trong tổng cộng hai mươi mốt người. Phạm vi hoạt động, xâm nhập trong rừng Dạ Huyết khoảng bốn mươi dặm. Địa danh, núi Chính Khí.”
“Hắc Ám chi tử (Đứa con của bóng tối), Ám Ảnh thú vương. Đánh giá thực lực, cấp chín đỉnh phong, am hiểu tốc độ và ẩn nấp. Một tháng trước, một đoàn săn ma cỡ lớn gặp phải Ám Ảnh thú vương, kết quả mười bốn Võ giả cao cấp trong đoàn hy sinh, kể cả hai Võ giả cấp chín. Phạm vi hoạt động, xâm nhập trong rừng Dạ Huyết bảy mươi dặm. Địa danh, rừng Vô Thiên.”
“Bào Hao chi chủ, Cự Ma vương. Đánh giá thực lực, cấp chín đỉnh phong, thực lực tiếp cận cao thủ Tiên Thiên mật cảnh của nhân loại. Một năm trước, Cự Ma vương đã từng đánh bị thương một cao thủ cấp Tiên Thiên, hơn nữa còn an toàn thoát khỏi công kích của cao thủ này. Phạm vi hoạt động, xâm nhập trong rừng Dạ Huyết một trăm dặm. Địa danh, khe núi Cự Ma.”
…
Ngay lúc Vân Hi đang chăm chú đọc quyển sách nói về ma thú, ghi nhớ những đặc tính của chúng trong đầu thì bỗng có tiếng động nhỏ từ ngoài thư viện truyền đến, kèm theo đó là những tiếng hét ái mộ của những học viên nữ và tiếng trách móc của nhân viên quản lý thư viện.
Nhưng tiếng quát mắng chỉ kéo dài được một lát rồi im bặt, chỉ còn lại những tiếng hét kia càng lúc càng to hơn.
Vân Hi tự nhiên sẽ chẳng quan tâm đến những chuyện này, nhưng những tiếng hò la huyên náo kia càng lúc càng gần, cho dù hắn không để ý đến cũng khó tránh khỏi việc dời sự tập trung của mình từ trong quyển sách đến nơi phát ra tiếng hét.
“Ngươi là Đông Phương à?”
Đứng bên cạnh Vân Hi là một tên thanh niên anh tuấn đang được nhiều người vây quanh.
Giờ phút này, bên cạnh y, trừ đi số ít học viên quen biết thì còn tới gần trăm học viên khác đi theo đằng sau với ánh mắt sùng bái. Một số học viên khác đang ở trong thư viện cũng nối tiếp nhau bỏ sách vở đang cầm trên tay xuống, quay mặt nhìn về phía này.
“Học trưởng, người này… Hắn chính là Đông Phương đó. Ta học chung một lớp với hắn nên biết rõ.”
Tên thanh niên anh tuấn kia khẽ gật đầu, quay sang nhìn Vân Hi rồi tươi cười cất giọng: “Thật không thể tưởng được học đệ Đông Phương lại can đảm đến thế, mấy lần đến hiểm địa cấp C như rừng Dạ Huyết. Rốt cuộc ông trời cũng không phụ một người gan dạ xuất sắc hơn người như học đệ nhỉ, may mắn nhận được kỳ ngộ trong lần bộc phát thú triều hôm đó, tấn chức tiến vào hàng ngũ Võ giả cao cấp.”
“Có chuyện gì?”
“Ha ha, tin rằng học đệ cũng từng nghe và biết đến tên ta rồi, ta là Cảnh Hoài Vân.”
“Cao thủ đứng đầu học viện Tinh Diệu.”
“Ha ha, đứng đầu ấy à? Hiện tại, trong số những học viên Võ giả cao cấp của học viện Tinh Diệu này, trừ ta ra cũng chỉ còn lại mỗi học đệ thôi. Hơn nữa, ta có nghe nói là dưới sự bao vây của hơn trăm nhân viên cảnh sát mà hộc đệ cậu có thể giết chết được cục trưởng cục cảnh sát khu thành đông Trần Chấn Vĩ. Trình độ cỡ này, ta cảm thấy mình không sánh bằng… Có lẽ hiện tại, học đệ mới là cao thủ đứng đầu học viện Tinh Diệu đó.”
“Có chuyện gì mời nói thẳng cho.”
“Sảng khoái, nếu như học đệ đã nói dứt khoát như thế thì học trưởng ta cũng không nói nhiều nữa.” Nói đến đây, sắc mặt Cảnh Hoài Vân bỗng trở nên nghiêm túc: “Cục trưởng cục cảnh sát khu thành đông Trần Chấn Vĩ là một cao thủ Võ giả cấp tám, mạnh hơn Võ giả cấp bảy bình thường không chỉ một lần. Học trưởng ta đây quả thật không thể tưởng được là học đệ lại có thể giết chết được ông ta. Nhất là khi ta thông qua mối liên hệ đặc thù mà biết được, thân thể ông ta chẳng hề có một vết thương trí mạng nào, thủ đoạn cỡ này quả thực không thể tưởng tượng nổi. Khi nghe nói thế, học trưởng ta đây không kìm được nỗi tò mò trong lòng nên đến đây, muốn lãnh giáo cao chiêu của học đệ một lần. Mong rằng học đệ sẽ đáp ứng.”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
QUYỂN I: NGUYỆT THẦN
Chương 77: Diễn võ Nguyệt Thần
Dịch giả: Tiểu Yến Tử
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: TTV
Lãnh giáo.
Trên danh nghĩa là lãnh giáo nhưng thực tế lại là khiêu chiến.
Đám học viên đang chạy tới từ đằng xa cũng tỏ ra nghi ngờ, cao thủ đứng đầu học viện Tinh Diệu có xích mích gì với người đứng đầu bảng Phong Vân như Đông Phương hay không mà bọn họ lại nghe thấy những lời mới rồi được phát ra từ chính miệng của Cảnh Hoài Vân, cả bọn bắt đầu trở nên phấn khích.
“Rõ là khiêu chiến rồi!”
“Chiến thư, học trưởng Cảnh Hoài Vân tới tận đây ra chiến thư với Đông Phương kìa!”
“Cuộc chiến đỉnh phong, chắc chắn là thế rồi! Cảnh Hoài Vân và Đông Phương đều là học viên cao cấp nhất, đại biểu cho một đời học viên mạnh nhất của học viện chúng ta! Không được, ta phải tranh thủ thời gian thông báo cho mấy đứa bạn, ngàn vạn lần không thể bỏ qua trận chiến này được!”
“Không biết giữa Cảnh Hoài Vân và Đông Phương, rốt cuộc ai mạnh hơn ai ta? Dựa trên lý thuyết thì hẳn là học trưởng Cảnh Hoài Vân thắng, vì học trưởng là cao thủ đứng đầu học viện từ trước đến nay cơ mà, nhưng nghe nói Đông Phương từng giết chết một cao thủ Võ giả cấp tám, chẳng biết tin này thật hay giả đây.”
“Nhất định là giả rồi, cao thủ cấp tám tưởng dễ giết thế hả, hơn nữa cậu không nghe thấy những gì học trưởng Cảnh Hoài Vân mới nói khi nãy sao, khi vị cao thủ cấp tám kia chết, trên người không bị chút ngoại thương nào, điều này quá không hợp lẽ thường, nhất định là tên Đông Phương đã sử dụng thủ đoạn mờ ám nào đó mới giành được thắng lợi thôi.”
“Nói thế cũng phải! Không biết tên Đông Phương này có dám tiếp nhận lời khiêu chiến của học trưởng Cảnh Hoài Vân hay không…”
Từng tiếng nghị luận vang lên liên tục từ miệng của những học viên đứng ở chung quanh, đám bọn họ đều trở nên hưng phấn, kích động, ánh mắt hết đánh giá Vân Hi lại nhìn sang Cảnh Hoài Vân, chờ mong cuộc chiến quyết định ai là học viên mạnh nhất của học viện diễn ra.
Nhưng…
Sau khi đánh giá Cảnh Hoài Vân được một lát thì Vân Hi khẽ lắc đầu rồi quay lại đọc sách.
Nếu như Cảnh Hoài Vân thật là một học viên thiên tài, có thể khiến cho Vân Hi cảm thấy áp lực thì nhất định hắn sẽ không keo kiệt mà rút kiếm chiến một trận, thế nhưng lúc này lại chẳng cảm thấy chút lo lắng nào nên hắn không hứng thú với trận chiến này nữa.
Nhìn thấy Vân Hi lắc đầu, Cảnh Hoài Vân khẽ nhíu mày: “Học đệ Đông Phương lắc đầu như vậy là có ý gì, phải chăng không cho ta mặt mũi sao?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải chỉ điểm cho anh!”
Nghe hắn nói vậy, mặt Cảnh Hoài Vân xị xuống trông thấy: “Ha ha, thế sao, ta lại thấy ngươi sợ thua nên mới không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta.”
Vân Hi trầm mặc một lát, muốn giải quyết sớm loại phiến toái này nên lên tiếng: “Đợi khi nào anh đánh chết được một cao thủ cấp tám hoặc một thân một mình xâm nhập rừng Dạ Huyết, đánh chết mấy đầu ma thú cấp sáu thì tôi sẵn lòng tỷ thí một trận, còn hiện tại… Thôi được rồi!”
Những lời nói này của hắn khiến cho đám học viên đứng xem xôn xao một hồi.
“Rừng Dạ Huyết sao!”
“Ma thú cấp sáu luôn, trời sinh ma thú đã mạnh hơn nhân loại chúng ta rồi, Võ giả cấp sáu mà gặp phải ma thú cấp sáu thì cửu tử nhất sinh, chỉ có những thợ săn ma chuyên nghiệp nhất mới có thể đánh chết ma thú cùng giai thôi.”
“Sợ là không một ai trong học viện chúng ta có thể một thân một mình tới rừng Dạ Huyết đánh chết một con ma thú cấp sáu được.”
Cảnh Hoài Vân lại không để ý tới những lời nghị luận của đám học viên này mà hừ lạnh một tiếng, hỏi gằn: “Ngươi sợ sao, Đông Phương? Cố ý lôi điều kiện này ra để ta biết khó mà lui sao! Ai lại chẳng biết ngươi sở dĩ có được thi thể của ma thú cấp sáu, hơn nữa còn nhận được một khối ma tinh là vì gặp đúng thời điểm pháo đài bay 'Cộng Công' tiêu diệt thú triều chứ, nếu không nhờ gặp được kỳ ngộ như thế thì lúc này chưa chắc ngươi đã trở thành một Võ giả cấp năm chứ đứng nói là hơn.”
“Kỵ ngộ cũng là một trong những điều kiện thiết yếu để trở thành cao thủ!”
“Nói vậy tức là ngươi cảm thấy mình đã trở thành một cao thủ rồi sao?” Trên gương mặt tươi cười của Cảnh Hoài Vân lộ chút suy tư: “Đông Phương, chỉ sợ có một chuyện ngươi còn chưa biết đấy.”
“Chuyện gì?”
“Gần một tháng nữa thành Tinh Diệu chúng ta sẽ cử hành giải đấu ‘diễn võ Nguyệt Thần’ rồi, nhưng cũng có một giải đấu khác bắt đầu cùng thời điểm là 'học viên diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc', đến lúc đó thì mỗi học viên trong học viện Tinh Diệu chúng ta đều phải đăng ký dự thi, kết quả dự thi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến học phần cuối kỳ, vinh quang của thành Tinh Diệu.”
Lúc giao thủ với Thiên Hỏa Kiếm Thánh Tề Liệt Dương thì Vân Hi đã từng nhận được tin tức liên quan đến ‘diễn võ Nguyệt Thần’, khi đó thì thời gian đăng ký đếm ngược còn 27 ngày, tính ra đến hiện tại thì còn 26 ngày.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nghe nói đến giải đấu “học viện diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc”.
Mà dù sao thì như thế cũng hợp lý, những người chủ đạo tham gia giải đấu ‘diễn võ Nguyệt Thần’ kia là những người trưởng thành, một phần mười trong số họ ít nhất cũng đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với ma thú, thủ đoạn cao siêu, kinh nghiệm phong phú nên nếu chiến đấu ngang cấp thì bọn họ giết những học viên dễ như bỡn, điều này có thể dễ dàng nhận ra khi những thợ săn ma liên kết tạo thành đoàn săn ma Vương Giả khiêu chiến với đoàn săn ma Thánh Kiếm do những học viên tạo thành.
Để cho những thợ săn ma đó đánh nhau với đám học viên sao, thật chẳng ý tứ chút nào.
“Anh muốn nói gì?”
“Hình thức thi đấu của giải đấu ‘học viện diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc’ chia làm đối chiến cá nhân và đối chiến đoàn đội. Đối chiến cá nhân ta không nói đến, nhưng đối chiến đoàn đội lại do năm học viên hợp thành một đội, lập đội tự do. Nếu như ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta, hơn nữa biểu hiện lại tốt thì ta có thể suy nghĩ xếp ngươi vào đội của ta, xem thử có thể tạo nên một đội tuấn kiệt tranh giành thứ hạng cao thấp mang về vinh quang cho thành Tinh Diệu một lần hay không, còn nếu như ngươi không tiếp nhận khiêu chiến…” Nói đến đây, trong mắt Cảnh Hoài Vân hiện lên tia hàn quang: “Ta sẽ kêu gọi những học viên xếp hạng trong tốp năm tiến hành đuổi giết ngươi, cho dù bây giờ ngươi có được sức mạnh từ ma tinh, tu luyện đến Võ giả cấp bảy nhưng ta không tin tu vi của ngươi trong Nguyệt Thần giới lại có thể tăng lên trong một quãng thời gian ngắn như thế.”
Vân Hi liếc nhìn đối phương rồi nói thẳng: “Tùy thôi!”
“Ngươi…”
Trong mắt Cảnh Hoài Vân hiện lên chút tức giận, y thật sự không nghĩ tới tên tiểu tử trước mặt này lại chai lỳ như vậy, y nói thế nào hắn cũng thờ ơ mặc kệ.
“Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, thành tích đạt được từ giải đấu ‘học viện diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc’ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến học phần của học viện cũng như vinh dự của thành Tinh Diệu chúng ta. Ngươi có thể không coi trọng học phần nhưng còn vinh quang thì sao? Hơn nữa, nếu như ngươi có thể lấy được vị thứ cao thì có thể được các nguyên lão Tiên thiên trong thành triệu kiến. Nếu như ngươi không chịu đánh một trận với ta thì nhất định ta sẽ hành ngươi trong Nguyệt Thần giới. Nói cách khác, ta dám cam đoan, dưới lực hiệu triệu của ta thì cuộc sống trong Nguyệt Thần giới ở phạm vi thành Tinh Diệu sẽ không an ổn. Không, không chỉ là ngươi mà còn cả bạn bè của ngươi nữa. Ta nhớ là ngươi có một đứa em gái nhỉ. Ngươi có thể không quan tâm đến học phần của học viện cũng như vinh quang của thành Tinh Diệu, nhưng còn con bé thì sao… Nếu như lần này em gái ngươi được 0 điểm trong giải đấu ‘học viện diễn võ Nguyệt Thần toàn quốc’ thì sẽ ra sao nhỉ…”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch giả: Tiểu Yến Tử
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: TTV
“Anh muốn khiêu chiến tôi sao?”
Vân Hi lên tiếng cắt ngang câu nói của Cảnh Hoài Vân.
Mặc dù Cảnh Hoài Vân hơi khó chịu với hành động này của Vân Hi nhưng y vẫn gật đầu: “Đúng vậy!”
“Như anh mong muốn.”
Nói xong, Vân Hi liền ra tay. Hắn lao nhanh tới, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng đã dùng tay phải điểm ngay chỗ hiểm nơi cổ họng Cảnh Hoài Vân. Ở tốc độ cao, đòn đánh này của hắn đã tạo nên một sức mạnh khổng lồ đánh đối phương ngã xuống nền. Sau đó, hắn nhanh chóng biến ảo tuyệt chiêu, hai tay đột ngột phát lực đấm liên tục lên người đối phương đang nằm trên nền.
“Rầm!”
Những tiếng đấm thùm thụp vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong thư viện.
Mặt nền bóng loáng trơn trượt làm từ men sứ nứt lún thành từng mảnh, trông giống như mạng nhện dần lan rộng ra.
“Ộc ộc!”
Từng giọt máu đỏ tươi chầm chậm rỉ ra từ khóe miệng của Cảnh Hoài Vân.
Chiến đấu kết thúc.
Khiếp sợ.
Vân Hi ra tay trong chớp mắt khiến mọi người ở trong thư viện khiếp sợ.
Ai cũng không ngờ, sau khi nhận lời khiêu chiến, Vân Hi lại chẳng thèm để ý đến quy định của học viện Tinh Diệu mà đánh luôn.
Sau sợ hãi là rung động.
Cả hai đều là Võ giả cao cấp thế nhưng khi bị Vân Hi tập kích, Cảnh Hoài Vân lại chẳng có chút phản kháng nào, chỉ một chiêu đã bị đối phương nắm lấy yếu hầu, ném như ném một thứ rác rưởi xuống mặt đất.
Cho dù những học viên này trên cơ bản chỉ có tu vi Võ giả cấp ba cấp bốn nhưng bọn họ đều thấy rõ những gì xảy ra mới rồi. Vừa nãy rõ ràng Vân Hi đã nắm giữ chỗ hiểm nơi cổ họng Cảnh Hoài Vân, lấy sức mạnh của một Võ giả cao cấp mà nói thì một khi nắm được cổ họng đối thủ, chỉ cần phát lực một chút thì cổ họng đối thủ sẽ vỡ ngay. Nói cách khác thì khi nãy, chỉ cần một ý nghĩ thôi, Vân Hi cũng có thể giết được Cảnh Hoài Vân.
“Học trưởng…”
“Cảnh đại ca…”
Sau cơn khiếp sợ, đám bạn của Cảnh Hoài Vân mới có phản ứng, cả bọn kinh hô lao thẳng tới đứng cạnh y.
“Học trưởng có bị sao không!”
“Giáo y, giáo y đâu rồi?! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi gọi giáo y tới đây! Nếu như học trưởng xảy ra chuyện gì thì các đảm đương nổi không?”
“Không thể, tại sao lại như thế được…”
“Hèn hạ, ngươi chỉ biết đánh lén thôi hả, có giỏi thì đánh chính diện một cách quang minh chính đại xem, đánh bất thình lình như thế thật chẳng ra gì.”
Vân Hi bỏ ngoài tai những lời chê bai chửi rủa của đám học viên đang tức giận kia, ánh mắt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng nhân tâm nhìn Cảnh Hoài Vân. Dưới ánh nhìn đó, cơn lửa giận không cam lòng đang bùng lên mạnh mẽ trong lòng y bị dội một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt.
Đây là…
Ánh mắt giết người như ngóe.
Hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt này ở những thợ săn ma cường đại thường xuyên lặn lội ở nơi hoang dã.
“Kết quả thế này đủ khiến anh hài lòng chưa?”
“Ngươi…”
“Khi bản thân không chắc chắn một trăm phần trăm thì anh đừng uy hiếp người khác, nếu không thì hậu quả nhận được sẽ khó mà tưởng được lắm.” Nói đến đây, Vân Hi như nhớ đến những lần Tô Ngữ Tinh giúp đỡ hết mình cho những học viên của học viện Tinh Diệu, ngừng một lát mới nói tiếp: “Nếu như anh thật sự cảm thấy bản thân ở trong học viện không còn cảm thấy thú vị, thậm chí có cảm giác ‘độc cô cầu bại’ thì hãy đi tới nơi hoang dã, chiến đấu sinh tử với những con ma thú đi. Đó mới là nơi cần đến của những Võ giả chính thức.”
Nói xong, Vân Hi quyết định rời khỏi thư viện.
Mặc dù hắn biết rõ, nếu bản thân đến học viện Tinh Diệu thì thể nào cũng không tránh khỏi những rắc rối không đáng có, thế nhưng hắn lại không ngờ chúng lại đến nhanh như thế này. Vì không muốn xảy ra những chuyện tương tự như thế này nữa nên hắn dứt khoát rời khỏi đây. Dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, có rung động, có trơ trẽn cười lạnh của những học viên, Vân Hi rời thư viện, đi khỏi học viện Tinh Diệu.
Vân Hi vừa đi thì đám học viên bắt đầu bắt chuyện ầm ĩ lên.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao học trưởng Cảnh Hoài Vân lại bị Vân Hi đánh bại chỉ trong một chiêu thế? Sao ta không thấy học trưởng đánh trả nhỉ!”
“Đúng vậy, ta cũng không thấy rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
“Học trưởng Đông Phương thế mà dám một thân một mình tới rừng Dạ Huyết, nơi ma thú hoành hành kìa, nghe nói có một số giảng viên của học viện chúng ta cũng không dám đến một nơi như thế đó.”
“Không chỉ có thế thôi đâu, học trưởng Đông Phương còn đánh chết một cao thủ cấp tám đó, tu vi cao đến nỗi chúng ta không tưởng được đâu, một chiêu đánh bại học trưởng Cảnh Hoài Vân cũng chẳng có gì là lạ cả.”
“Nói hươu nói vượn!”
Những người ủng hộ Cảnh Hoài Vân lập tức lớn giọng quát móc trách mắng.
“Tụi mày không thấy thằng chả hèn hạ cỡ nào sao, ra tay bất thình lình như thế, lại còn muốn hạ sát thủ nữa chứ, quả thực là hèn hạ đến cực điểm. Chẳng lẽ thằng chả không biết quy định khi khiêu chiến của học viện Tinh Diệu chúng ta, nhất định phải đến phòng huấn luyện mới có thể tiến hành sao?”
“Học trưởng Lưu Phương nói đúng, rõ ràng tên đó sợ học trưởng Cảnh, sợ thực lực cao cường của học trưởng Cảnh nên mới dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để đánh bại học trưởng Cảnh, thật đáng xấu hổ, thật chưa thấy ai còn xấu hổ hơn tên đó.”
“Học trưởng Cảnh, nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, cho anh chuẩn bị sẵn sàng thì anh nhất định sẽ đánh thắng được hắn đúng không?”
Cảnh Hoài Vân trầm mặc.
“Học trưởng Cảnh?”
Vừa rồi Vân Hi đột nhiên ra tay bất ngờ khiến y không phản kháng được chút nào nên thua, trong lòng uất ức đến cực điểm, trong đầu toàn là những suy nghĩ đối phương hèn hạ bỉ ổi vô liêm sỉ. Khi bị đánh ngã, y chỉ muốn đứng lên sống mái một lần nữa với đối phương.
Thế nhưng dưới ánh nhìn soi mói của Vân Hi, y mới phát hiện ra một chuyện đau lòng, dù bản thân có đứng lên cũng không thể làm gì được.
Ánh mắt đó phảng phất như mang theo một sức mạnh xuyên tuhngr linh hồn, ẩn chứa uy áp khiến người ta không thể nào kháng cự khóa chặt linh hồn y, khiến y không thể sinh ra nổi một ý niệm phảng kháng nào cả.
Loại cảm giác này thật giống như chuột đồng gặp phải diều hâu, loại sợ hãi bẩm sinh khiến bản thân cơ hồ chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi, không muốn gặp lại ánh mắt đó một lần nữa.
Y chưa từng nghĩ đến bản thân lại có thể gặp phải loại cảm giác đáng sợ như thế từ trên người một tên học viên dường như còn nhỏ tuổi hơn mình.
“Tên Đông Phương này…”
Cảnh Hoài Vân không phải là kẻ ngu, mặc dù kiêu ngạo, thậm chí chẳng coi ai ra gì nhưng đó là vì y có vốn để làm như thế. Ở học viện Tinh Diệu, quả thật y có thể xem thường bất kỳ ai, nhưng trước mặt cao thủ chân chính, trước giờ y luôn hiểu rõ địa vị của mình.”
“Không tầm thường, tên Đông Phương này tuyệt đối không phải là kẻ bình thường.”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch giả: Tiểu Yến Tử
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: TTV
Sau khi rời khỏi học viện, Vân Hi không lang thang nơi đâu mà đi thẳng về nhà.
Nơi ở của những Võ giả sinh sống trong thành đa phần đều không tồn tại một mảnh sân nhỏ gọi là không gian tập luyện võ thuật, tương tự những khu cư xá thường thấy ở thời đại sau Công Nguyên. Ở thời đại này, chỉ có những cao thủ đỉnh cấp nổi tiếng trong thành thị mới có được một nơi như thế. Đừng nói là những người nổi tiếng đó, đến cả những người có chức quan to như tổng cục trưởng cục cảnh sát Lệ Lôi, phó viện trưởng Ninh Quang hay thậm chí phó thành chủ cũng chưa chắc đã được hưởng thụ loại đãi ngộ này, quá lắm cũng chỉ được một mảnh vườn treo thôi.
Chỉ có những cao thủ Tiên thiên mật cảnh mới có thể có được một mảnh sân tại một nơi đông đúc chật hẹp đến không thể hơn như thành Tinh Diệu này.
Năm đó, khi trở thành một cao thủ cấp chín, Đông Liệt chỉ nhận được một ngôi nhà hay đúng hơn là một căn phòng có diện tích khoảng chừng một trăm mét vuông, hơn nữa lại không chia ra phòng luyện công. Cho dù tâm huyết dâng trào, ngộ ra chiêu thức gì đi nữa thì Vân Hi cũng không thể nào thi triển được, nếu không thì đồ đạc trong nhà sẽ hỏng hết mất.
Bởi nguyên nhân như thế nên dù muốn luyện tập một số bí quyết của kiếm thể cho quen thuộc cũng chỉ có thể luyện được một lát rồi thôi, không gian tu luyện quá nhỏ nên hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ. Sau đó, hắn quay trở lại phòng của mình rồi lôi những quyển sách đã đọc qua đọc lại một lần nữa.
Chẳng biết qua bau lâu, đột nhiên có tiếng động nhỏ phát ra từ phòng khách, ngay sau đó là tiếng gõ cửa phòng của hắn.
“Đông Phương, anh Đông Phương đẹp trai, anh đâu rồi? Anh có ở trong đó không?”
Nghe qua cũng đủ biết chủ nhân của giọng nói hấp tấp này là Triệu Uyển Quân.
“Về rồi hả em?”
“Về rồi anh, à, em nghe mọi người nói là hôm nay anh đến học viện, lại còn đánh bại học trưởng Cảnh Hoài Vân chỉ trong một chiêu nữa chứ, sự thật có đúng thế không anh!”
Vân Hi khẽ gật đầu.
“Ừ, mà Tiểu Tuyết về chưa em? Anh có chuyện muốn nói với hai đứa.”
“Oa, anh lợi hại quá, học trưởng Cảnh Hoài Vân là cao thủ số một của học viện đó nha, không ngờ anh lại có thể đánh bại học trưởng một cách đơn giản như thế. Trời ạ, anh Đông Phương, rốt cuộc anh tập luyện như thế nào, sao mới có mấy ngày mà anh đã lợi hại thế rồi, thật không thể tin được.”
“Nếu như tụi em cố gắng tu luyện thì nhất định sẽ đạt tới trình độ như anh thôi!”
“Trước giờ em luôn cố gắng đó, sáng trưa chiều tối, một phút cũng không nghỉ ngơi, thế nhưng đến giờ cũng chỉ cấp bốn, chưa nói tới chuyện sẽ mạnh như anh, chỉ được như học trưởng Cảnh hay học tỷ Tả thì hẳn em cũng phải tốn thêm nhiều thời gian nữa mất, chẳng biết nếu cứ tiếp tục như hiện tại thì khi nào em mới trở thành một cao thủ cấp cao đây.”
“Đây cũng là chuyện anh định nói cho tụi em đây.”
“Chuyện gì anh?”
Lúc này Đông Nhược Tuyết cũng xông tới, trông bộ dạng của cô chắc hẳn cũng đang nghi ngờ những chuyện xảy ra tại học viện Tinh Diệu hôm nay.
Vân Hi gật đầu lên tiếng: “Ra phòng khách ngồi nói chuyện!”
Hai cô gái khẽ gật đầu rồi lật đật đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế, Triệu Uyển Quân còn mang theo cả bút giấy, bộ dạng như chuẩn bị nghe lệnh của cấp trên vậy.
“Đông Phương, anh định nói gì với tụi em thế?”
“Như lời Triệu Uyển Quân mới nói, nếu như tụi em cứ tu luyện như thế mãi thì cả đời chưa hẳn đã luyện lên Võ giả cao cấp được đâu. Tất nhiên là những gì anh nói không có ý phê phán chê trách hình thức dạy học của học viện Tinh Diệu, nơi đó tồn tại là có đạo lý của nó, cũng giống như chuyện học kèm ở thời đại sau Công Nguyên thế thôi, ngoài việc học những chương trình học ở trên trường ra thì còn phải học thêm những thứ khác có ảnh hưởng đến thực lực bản thân, như thế mới tốt mới mạnh lên được.”
“Ý của anh là muốn tụi em bái sư hay gia nhập môn phái? Yêu cầu gia nhập môn phái rất cao đó anh, lại cần phải có người dẫn chúng ta tới môn phái của họ nữa. Không nói tới chuyện chúng ta có biết những người như thế không, riêng chuyện thực lực hiện tại thôi cũng không có khả năng được gia nhập môn phái rồi. Về phần bái sư thì chi phí bái sư lại quá cao, chúng ta không thể gánh nổi rồi.”
Đông Nhược Tuyết như nghe ra được điều gì đó, ánh mắt đăm chiêu khác thường: “Phải chăng ý của anh là…”
Vân Hi khẽ gật đầu: “Nếu tụi em chịu bỏ chút thời gian ra thì anh có thể chỉ bảo cho tụi em một ít phương thức tu luyện khác.”
Hắn mới nói xong thì Triệu Uyển Quân gật gù liên tục: “Được được, tụi em sẵn sàng, anh Đông Phương nè, Liệt Không Cửu Kích là chiến kỹ cao cấp đúng không?”
“Trong mắt những Võ giả cao cấp thì loại chiến kỹ kiểu như Liệt Không Cửu Kích có lẽ còn giữ được chút huyền diệu, nhưng không là gì trong mắt cao thủ cấp Tiên thiên đâu, bọn họ chỉ cần tùy ý sử dụng một chiêu nào đó thôi cũng có thể phá dễ dàng chiêu này rồi. Nếu tụi em thật sự tu luyện chiến kỹ này thì chỉ có thể chữa được phần ngọn mà thôi.”
Vân Hi ngừng lại một chút, giơ kiếm Vọng Hi ra trước mặt hai người.
“Còn nhớ chuyện xảy ra khi anh tiếp xúc với thanh kiếm này lần đầu tiên không, dẫn ra tiếng kêu của bảo kiếm ấy?”
“Nhớ chứ, lúc đó anh có nói là trong thanh kiếm này ẩn chưa một thứ gọi là kiếm ý, nhờ sức mạnh của kiếm ý nên anh mới có thể giải khai toàn bộ huyệt khiếu của bản thân, qua đó trở thành Võ giả cấp năm.”
Vân Hi khẽ nhạc nhiên nhìn Triệu Uyển Quân, muốn xem thử cô có bị gì không mà sao lại nhớ kỹ đến thế.
“Oa, anh Đông Phương, đừng nói là anh sẽ dạy cho tụi em pháp môn tu luyện khiến cho thanh kiếm phát ra kiếm kêu đấy chứ?”
Vân Hi lắc đầu.
“Em nói thế cũng đúng mà không đúng, anh định dạy cho tụi em pháp môn cô đọng ‘ý’ thôi.”
Hắn đã phải suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này.
Từ lúc tận mắt thấy pháo đài bay “Cộng Công”, hiểu rõ được sức mạnh cường đại đến từ khoa học kỹ thuật, hắn mới hiểu con đường Võ đạo mà bản thân đang đi tuyệt đối không phẳng lặng, cuộc sống sau này nhất định không yên ổn. Khi đó, hắn từng nghĩ tới chuyện để cho Đông Nhược Tuyết biểu hiện ra một số thiên phú tu luyện, được làm đệ tử của một vị nguyên lão Tiên thiên, tạm thời được hắn che chở, bởi như thế sẽ coi như là đền bù tổn thất cho việc hắn chiếm lấy thân thể của anh trai cô.
Ma tinh của Huyết Khiếu Ưng Vương được hắn giữ đến tận giờ cũng bắt nguồn từ lối nghĩ này.
Hôm nay, lúc ở học viện Tinh Diệu, nghe thấy giọng điệu uy hiếp của tên Cảnh Hoài Vân kia, hắn càng kiên định suy nghĩ này.
Mỗi người đều có con đường đi riêng, Vân Hi cũng không ngoại lệ. Vì để hoàn thành chí nguyện to lớn của bản thân, đạt thành nguyện vọng của sư phụ, đồng thời cũng là để trấn an linh hồn của những Võ giả chân chính sống ở thời đại sau Công Nguyên như Diệp Hạo Nhiên và Vô Khuyết, hắn phải sống ở nơi hoang dã, khiêu chiến ma thú trở thành sinh hoạt chính nên không thể ở lại thành lâu được.
Mà như thế thì hiển nhiên không thể lúc nào hắn cũng ở bên cạnh Đông Nhược Tuyết được.
Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá.
Trước mắt, hắn chỉ có thể sớm nói ra phương pháp này thôi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: NAMKHA295
Nguồn: TTV
Học viện Tinh Diệu.
Phòng làm việc của phó viện trưởng Ninh Quang.
Giờ phút này, ông lão có thực lực cấp tám này đang chau mày lắng nghe báo cáo từ trợ lý Ninh Hợp, thỉnh thoảng ông lại nhìn đôi lần xuống tập tư liệu đang cầm trên tay mình.
Đây là tập tư liệu tổng hợp những biểu hiện và thành tích đạt được của Đông Phương khi hắn gia nhập học viện từ ba năm trước cho tới nay.
“Anh chắc chắn là tên học viên tên Đông Phương này đánh bại Cảnh Hoài Vân chỉ trong một chiêu thôi chứ? Hơn nữa, Cảnh Hoài Vân không những không tỏ ra không phục mà còn thu cờ xếp trống, lặng lẽ rời đi nữa?
“Đúng vậy thưa phó viện trưởng, phần lớn học viên đều khẳng định như vậy. Hiện tại họ còn không rõ là do Cảnh Hoài Vân ghi hận trong lòng, muốn âm thầm trả thù, hay là qua lần giao thủ này, cậu ta đã nhận ra được sự chênh lệch thực lực giữa hai người nên không dám tìm Đông Phương gây phiền phức nữa.”
“Không thể nào…”
Ninh Quang nhíu mày nói: “Dù cho Đông Phương có may mắn mượn được sức mạnh của ma tinh để tu luyện tới Võ giả cấp bảy thì trước đó hắn chỉ là Võ giả cấp ba… À không, Võ giả cấp bốn, phản xạ chiến đấu và tầm mắt cũng chỉ dừng lại ở trình độ đó. Hắn có thể trụ được một giờ nửa khắc khi bị Cảnh Hoài Vân tấn công đã là tốt lắm rồi, còn nếu nói là có thể đánh bại cậu ta… hoàn toàn là không thể chứ đừng nói đến chuyện vừa đánh đã thắng ngay được.”
“Về việc này thì các học viên đoán rằng do Đông Phương đánh lén khiến Cảnh Hoài Vân không kịp trở tay nên mới bị thua, thế nhưng thái độ bây giờ của cậu ta thật sự là… Thật làm cho người ta khó hiểu rồi.”
Ninh Quang cau mày, mắt nhìn tập tư liệu của Đông Phương một cách đăm chiêu như muốn tìm ra điều gì đó từ nó.
“Phó viện trưởng… Đông Phương…”
“Tạm thời gác lại chuyện này đi. Anh tiếp tục phái người điều tra hắn một chút, để xem rốt cuộc hắn có bản bản lãnh thật sự hay chỉ là gặp may nhất thời. Nhớ kỹ là không được đi trêu chọc hắn. Mặc dù một Võ giả cao cấp chẳng là gì với học viện Tinh Diệu chúng ta, nhưng người lại có thể làm cho tổng cục trưởng cục cảnh sát Lệ Lôi ra mặt, giúp hắn đè chuyện kia xuống thì sợ rằng cũng không phải là kẻ đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu…”
Nói đến đây, Ninh Quang có lấy tay day day huyệt thái dương: “Xem ra, chuyện này đã làm kinh động viện trưởng rồi.”
“Kinh động viện trường!?”
Ninh Hợp hơi kinh hãi: “Không phải viện trưởng đang chuẩn bị đánh sâu vào cảnh giới Tiên thiên mật cảnh sao, bây giờ chúng ta kinh động người…”
“Ta thật sự nhìn không thấu tên tiểu tử này, ngay cả người cùng cấp bậc với ta như cục trưởng cục cảnh sát khu thành đông Trần Chấn Vĩ cũng bại dưới tay hắn, ta thật sự không thể khống chế nổi chuyện này nữa rồi.”
…
Vân Hi không hề biết rằng mình đang là chủ đề được thảo luận ở học viện Tinh Diệu, lúc này hắn đang ở phòng khách cùng Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân ở phòng khách, bắt đầu chính thức giảng giải cho hai cô đạo lý tu luyện, tiến hành một lần gột rửa chưa từng có trước giờ.
“Chuyện này phải bắt đầu nói từ công pháp, phải theo thuyết ‘tinh khí thần’ của Đạo gia, đã bao giờ tụi em nghe nói đến thuyết này chưa?”
“Em biết em biết, em biết rõ tinh khí thần, còn có tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên nữa. Hơn nữa, cảnh giới tu luyện cũng chia thành bốn cấp, gọi là ‘luyện tinh hóa khí’, ‘luyện khí hóa thần’, ‘luyện thần phản hư’, ‘luyện hư hợp đạo’. Luyện đến cấp thứ tư là người luyện có thể phá vỡ hư không, phi thăng thành tiên, tiến vào tiên giới…”
Người nhanh nhảu trả lời dĩ nhiên là cô gái hoạt bát hiếu động mang nét mặt hưng phấn Triệu Uyển Quân.
“Uyển Quân, đừng nói lung tung nữa… Chẳng lẽ mi không rõ căn cơ của chúng ta như thế nào hả, vậy mà còn dám nói phi thăng tiên giới…”
“Thuyết phi thăng tiên giới vốn rất hư vô mờ mịt, đó đều là do con người tưởng tượng ra thôi. Thế nhưng luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư, luyện hư hợp đạo quả thật cũng có đạo lí nhất định. Thông qua tu luyện, ta nhận thức được một chút về thế giới, từ đó cũng phân nó ra làm ba loại lớn gồm vật chất, năng lượng và quy tắc. Ba loại này cũng tương ứng với ba bộ phận tinh khí thần của Đạo gia.”
“Vật chất, năng lượng, quy tắc?”
Vân Hi khẽ gật đầu: “Vật chất, anh không nói thì tụi em cũng có thể chạm được. Có thể thấy rằng, thành phần của thế giới này cơ bản là do nó tạo nên. Vì thế, bộ phận này tương ứng với ‘tinh’ trong tinh khí thần, cũng chính là thân thể của loài người chúng ta. Năng lượng, là một dạng tồn tại đặc thù trong thiên địa vạn vật. Ví dụ như mưa gió sấm chớp, băng lạnh lửa nóng, các tia vũ trụ, trọng lực từ trường… Đó đều là năng lượng. Nhưng cũng vì nó tồn tại đặc thù nên chúng ta cũng chỉ có thể cảm nhận được nó tồn tại nhưng không thể chạm hay sử dụng được. Vậy nên bộ phận này ứng với chữ ‘khí’ trong tinh khí thần, cũng chính là chân khí, khí huyết, khí lực.”
Triệu Uyển Quân nghe thấy thế thì gật đầu: “Điều này em có thể hiểu được, thầy giáo cũng từng nói với bọn em rằng, chân khí cũng là một loại năng lượng. Nhưng mà chữ ‘thần’ trong tinh khí thần thì có quan hệ gì tới quy tắc hả anh?”
“Thần, kì thật chính là ý thức của chúng ta, thần thức, ý chí, là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh. Nếu như không có ‘thần’, không có ý thức thì sao mà chúng ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình trong thế giới này? Quy tắc cũng tương tự thế thôi. Quy tắc tương đương với ý thức của thế giới, cũng là một trong những bộ phận chính tạo nên trời đất, chủ yếu lo việc vận hành của vật chất và năng lượng, giúp trời đất hoàn thiện, giống như ý thức trong cơ thể chúng ta chủ đạo về cơ thể và khí huyết…”
“A, không đúng, anh Đông Phương, nếu đúng như anh nói thì chẳng phải thế giới này vẫn đang ‘sống’ sao? Lẽ nào thật sự có thượng đế, có thần tiên?”
“Thượng đế? Thần tiên? Ha ha, em nghĩ xem, nếu như những cao thủ cấp Thần Thoại trong truyền thuyết kia đứng trước mặt em thì bọn họ có khác gì thượng đế, thần tiên không nào?”
“Điều này… Hình như là thế… Nhưng nếu thế giới này ‘sống’ được, lại còn có thể khống chế năng lượng và vật chất, vậy lỡ như một ngày nào đó nó phá hủy thế giới này thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Em có thể cảm nhận được thân thể và khí huyết của em tồn tại không?”
“Tất nhiên có thể.”
“Vậy em có thể làm cho những bộ phận trong cơ thể ngừng vận động, hoặc là ngưng lưu thông máu được không?”
“Ơ… em có thể ngừng hoạt động của khí, không hít thở nữa.”
“Ngừng hoạt động của khí, không hít thở nhưng phổi của em sẽ ngừng hoạt động sao?”
“Hình như là không.”
“Đã thế thì em còn lo lắng cái gì nữa?”
“Em tưởng…”
Đông Nhược Tuyết thấy cô còn định nói tiếp thì nhanh cất giọng khuyên can: “Thôi được rồi mà Uyển Quân, mi đừng loạn lên thế nữa.”
“Mình không hiểu nên hỏi thôi mà.”
Vân Hi không để ý tới Triệu Uyển Quân nữa, nghiêm mặt nói: “Cảnh giới cao nhất của Đạo gia là thiên nhân hợp nhất, mà cảnh giới tối cao của người tu luyện đúng thật là thiên nhân hợp nhất. Lấy ‘tinh’ của bản thân hóa thành ‘vật chất’, lấy khí của bản thân chuyển thành ‘năng lượng’, để cho ‘thần’ của bản thân diễn biến pháp tắc. Từ đó hợp nhất với trời đất, sánh vai cùng nhật nguyệt, vĩnh hằng bất hủ. Nhưng nếu muốn hợp nhất với trời đất thì đầu tiên chúng ta phải làm cho ‘tinh khí thần’ trong cơ thể hợp lại làm một, đó chính là phương pháp mà hiện tại anh sẽ dạy cho tụi em.”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế