Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 167: Trò đùa của mỹ nữ.
Dịch: Huyết Ma Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Hôn hay không hôn, tựa như là một vấn đề. Nhưng đối với Phương Dật Thiên mà nói kì thực cũng không xem là vấn đề gì lớn, đã có cơ hội như vậy vì sao không cùng Tiêu di xinh đẹp thử một lần cảm giác ngọt ngào chứ?
Tiêu di mắc cỡ đỏ hồng khuôn mặt, nội tâm đang vô cùng hoảng loạn, vừa rồi câu nói kia là nàng đã hạ quyết tâm cao độ mới nói được, nàng cũng không biết vì cái gì mà lại đáp ứng đáp ứng yêu cầu của Phương Dật Thiên, cũng không thể biết tại làm sao có bản lĩnh để thốt ra lời nói vừa rồi.
Nhưng khi nhìn Phương Dật Thiên bộ dáng có chút khẽ sững sờ, nội tâm nàng không khỏi vừa tức vừa hận, ta nói như vậy thế nào mà hắn còn không hiểu mà ngẩn ra sao? Chẳng lẽ chỉ là mạnh mồm tâm thì lớn nhưng gan thỏ à?
“Quên đi, xem ra đúng là ngươi nói giỡn a!” Tiêu di trong lòng có chút oán giận, khẽ thở dài, cất tiếng nói.
“A?Không, không, không, vừa rồi, ta là ta xúc động quá thôi..” Phương Dật Thiên vội vàng nói, rồi sau đó nhìn Tiêu di, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nói: “ Bây giờ ta sẽ hôn?”
Tiêu di khẽ lườm hắn một cái, thân thể nàng dần dần dịch về phía Phương Dật Thiên, hơi ngẩng đầu lên, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.
Phương Dật Thiên có nén nội tâm trong lòng đang cực kỳ xúc động, tiến đến gần sát mặt, miệng chụm lại, đang chuẩn bị trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tiêu di hôn một cái.
Phương Dật Thiên đưa miệng sát lại liền ngửi thấy trên người Tiêu di có một mùi hương cực kỳ mê người, mờ bờ môi hắn cũng chuẩn bị một lên khuôn mặt xinh đẹp Tiêu di đúng lúc đó, ngoài xe truyền đến một tiếng la thất thanh, hắn trong lòng hoảng hốt, lúc này Tiêu di choàng mở mắt, nàng liền nhìn thấy Ngô mụ từ trong biệt thự đi ra, nàng vội vàng ngồi thẳng lên, trong lòng tim đập “Thình thịch” không ngừng!
Lúc này Phương dật Thiên vẫn theo quán tính đôi môi tiếp tục hướng xuống dưới, nhưng rất đáng tiếc là bị chậm mất một giây, nụ hôn của hắn chỉ đi vào hư không.
Hắn quay đầu lại, cũng thấy được Ngô mụ đang đi tới, tiếng la vừa rồi chắc là của Ngô mụ rồi, cũng không biết là có chuyện gì, bất quá có thể khẳng định Ngộ mụ không nên thấy cảnh vừa rồi hắn đang chuẩn bị động tác hôn Tiêu di, nếu như bị nhìn thấy thì nguy rồi, khó trách Tiêu di lại như thế khẩn trương ngồi thẳng dậy.
Tiêu di quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt đó mang theo vẻ thẹn thùng hết sức mập mờ, có thể nói là mị hoặc nhân tâm, trong đó lại ẩn chứa một tia oán hận, tựa hồ là oán giận Phương Dật Thiên chậm chễ, sao không sớm tiến hành, vốn chính là hôn một cái thôi, hai thân thể chạm vào nhau cũng không cần đến một giây đồng hồ, còn có thể nói được gì nữa đây, điều này, đúng là, như một món ăn ngon lành nóng hồi giờ để nguội mất!
Phương Dật Thiên thần tình cũng rất ảo não, âm thầm mắng mình vừa rồi ngây ngốc cái gì, đáng nhẽ phải rất nhanh tiến tới mãnh liệt hôn Tiêu di một cái cho xong chuyện?Thế này thì tốt rồi, cơ hội lớn trước mắt trôi qua mất rồi, thật là hỗi hận cũng không kịp a!
Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên vẻ mặt hối hận sau nhịn không được nhẹ nhàng cười, vội muốn nói sau này còn nhiều cơ hội mà, nhưng mà ngẫm lại thấy lời này mà nói ra thì rất dễ gây hiểu lầm, liền đổi lời nói: “Phương, Phương Dật Thiên, xuống xe đi, còn ngây ngốc ngồi đó làm gì.” (Tiếc quá thì ngồi lại tý thôi, làm gì mà nóng vậy)
Tiêu di nói xong liền cười dài tiêu sái xuống xe, vẻ xinh đẹp trên mặt như hoa đào lay động mê người có ý cười, nàng nhất thời cảm giác như là trẻ lại vài tuổi, trong đầu thoáng nhớ lại vẻ hội hận trên bộ mặt Phương Dật Thiên tí nhịn không được cất tiếng cười to.
Phương Dật Thiên khẽ cất tiếng thở dài đi vào trong biệt thự, nhưng ngoài ý liệu, trong đại sảnh cũng không nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết cùng ba cô gái kia đâu, có phải không là đi ra ngoài chơi?
Có đúng không, Lâm Thiên Tuyết chiếc xe Porsche thể thao vẫn còn trong biệt thự, hơn nữa, trải qua chuện tối hôm qua lúc sau Lâm Thiên Tuyết cho dù là muốn đi ra ngoài cũng sẽ nói với hắn một tiếng.
Hắn thầm nghĩ Lâm Thiên Tuyết cùng các nàng kia chắc là đang chơi đùa trên lầu rồi, mà Tiêu di sau khi vào biệt thự lúc sau liền lên lầu nghỉ ngơi, nhớ tới Tiêu di vừa mới cái kia, hắn cảm thấy có nên hay không đi an ủi Tiêu di một lần, quan tâm một lần chứ?
Nhưng bây giờ đang ở biệt thự lâm gia, không có lý do tốt nào để hắn có thể tự nhiên mà đi vào phòng Tiêu di, Tiêu di dù sao cũng là nữ nhân độc thân, hơn nữa một nữ nhân thành thục xinh đẹp như vậy, còn hắn một nam nhân trẻ tuổi tràn chề tinh lực, nếu không có lý do gì mà tiến vào phòng Tiêu di, khiến cho hiểu lầm là điều hiển nhiên.
Bất quá nếu đã không thể đi lên lầu, vào phòng của nàng, vậy nhắn tin là có thể a?
Hắn liền cầm di động đang chuẩn bị viết một đoạn tin nhắn ân cần thăm hỏi Tiêu di, đột nhiên nghe cầu thang từ trên lầu truyền đến “Thùng thùng đông!” (Voi đi à?) Đúng là tiếng bước chân, hắn ngẩn ra, lập tức giương mắt lên nhìn, thấy Chân Khả Nhi sắc mặt hoang mang rối loạn hấp tấp vội vàng chạy xuống dưới, ngày thường vẻ mặt tinh xảo xinh đẹp lại cao ngạo nụ cười lãnh đạm, có vẻ đang cực kỳ bối rối và lo lắng!
Phương Dật Thiên nhìn vẻ mặt bối rối của Chân Khả Nhi, nghĩ thầm không biết là đã sẩy ra chuyện gì?
Quả nhiên, Khả Nhân vừa nhìn thấy Phương Dật Thiên liền rất nhanh đi về phía hắn, lôi cánh tay hắn, gấp gáp nói: “Nhanh, nhanh, ngươi, ngươi đi xem, Tiểu Tuyết bị sái chân!”
“Sao Tiểu Tuyết bị sái chân vậy? Vừa mới bị sao?” Phương Dật Thiên nhìn thần sắc cuống cuồng của Khả Nhân, không khỏi tin vài phần, bình thường mỹ nữ lãnh đạm cao ngạo này trong lòng có lẽ là chán ghét cực kỳ, đặc biệt là trải qua ngày hôm nay hắn phi lễ bộ ngực sữa của nàng, sau này càng làm cho nàng chán ghét hơn!
Bởi vậy Phương Dật Thiên nghĩ thầm nếu không có việc gì gấp gáp Khả Nhân giờ phút này cũng tuyệt đối sẽ không lôi kéo cánh tay của hắn, lại còn gần xát vào hắn như vậy.
Hơn nữa, Phương Dật Thiên cũng nhìn không ra Khả Nhân có lý do gì để lừa gạt hắn, hơn nữa còn là chuyện Lâm Thiên Tuyết.
“Ngươi từ từ nói, Tiểu Tuyết là như thế nào bị sái chân?” Phương dật Thiên nhíu nhíu mày hỏi.
“Ta, chúng ta đang ở trên lầu nô đùa, sau đó tiểu Tuyết chạy trước, đột nhiên trượt chân ngã trên mặt sàn, sau đó không đứng dậy được! Phương Dật Thiên, có nên gọi điện thoại cấp cứu 120 không? Khả Nhân thần tình lo lắng hỏi.
Ngươi trước đưa ta lên lầu xem thế nào, xem tiểu Tuyết thương thế như thế nào rồi nói sau.” Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Tuyết đang ở trong phòng, vậy ngươi lên nhanh nhìn xem.” Khả Nhân vội vàng nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm đến ba điều khoản của lâm Thiên Tuyết lúc trước, hướng thẳng trên lầu chạy lên, thời điểm hắn lên đến lầu, hắn cũng không chú ý tới Khả Nhân trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, một trò đùa dai ý tứ hàm chứa trên mặt nàng hiện ra.
Khả Nhân cũng đi lên lầu, chẳng qua giờ phút này trên mặt đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm như bình thường, trò đùa này thực hiện được ý tứ thật vui vẻ.
“Tiểu Tuyết, ngươi còn đau không? Không có việc gì chứ, ngươi chịu đau tí, để ta đi gọi người!”
“Đau, đau quá a..a..Không biết làm sao, dường như sưng lên rồi…”
Phương Dật Thiên vừa mới xông lên lầu lúc sau liền nghe được lời nói của Hứa Thiến cùng Lâm Thiên Tuyết, hắn đích trong lòng quýnh lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Tuyết, ngươi làm sao vậy? Bị sái chân à?"
Hắn nói xong liền chạy thẳng vào phòng Lâm Thiên Tuyết, cửa phòng khép he hé, hắn trực tiếp dùng tay đẩy cửa ra, thời điểm chuẩn bị bước vào đột nhiên nghe được “Dào dào…” Đúng là âm thanh xối nước vang lên, hắn vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chậu rửa mặt bằng nhựa đang chụp xuống đầu mình, chậu rửa mặt bên trong đầy nước cũng hướng đỉnh đầu hắn rớt xuống!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, lấy tay tiếp lấy chậu nước rửa mặt rơi trên đầu, nhưng hắn cũng không thể né tránh được nước chảy thẳng lên đầu. Kết quả là, toàn thân của hắn lập tức bị xối xuống, ướt sũng như gà nhúng nước.
"Haha......"
"Hay quá, hắn dính rồi, đã thật......"
"Hừ, Phương Dật Thiên, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm này, bị biến thành gà nhúng nước, để coi sau này anh còn dám khi dễ bọn em không!"
Lâm Thiên Tuyết, Hứa Thiến cùng Chân Khả Nhân nhất thời vây quanh Phương Dật Thiên, nhìn xem bộ dáng chật vật bây giờ của hắn, thưởng thức kiệt tác do các nàng bày ra, trên mặt lột ra tiếu ý như đã thực hiện được gian kế.
Phương Dật Thiên cười cười, lắc đầu, vẩy vẩy bọt nước ra, sau đó lấy tay lau bớt nước trên mặt, mỉm cười nhìn ba mỹ nữ trước mặt hắn, lờ mờ nói: "Chuyện cổ tích của sói mấy đứa chưa biết hả? Sau này đừng có đùa như thế, nếu không...... Hắc hắc, anh sẽ không khách khí đánh tiểu PP của mấy đứa!"
Lâm Thiên Tuyết các nàng nghe xong, khuôn mặt xinh xắn không khỏi có chút nóng lên. Bất quá các nàng cảm thấy kỳ quái chính là giờ phút này, mặc dù Phương Dật Thiên bị các nàng chơi xỏ xối nước ướt như gà nhúng nước, vậy mà hắn cũng không hề nổi giận lôi đình rống lên như trong tưởng tượng của các nàng, điều này không khỏi khiến cho các nàng âm thầm cảm thấy thất vọng rất nhiều.
Một chậu nước xối xuống người Phương Dật Thiên, cũng biết rõ sẽ làm ướt sàn nhà, nên 3 vị mỹ nữ lập tức lấy ra giẻ lau đã chuẩn bị trước. Nhìn Phương Dật Thiên toàn thân ướt sũng, các nàng trong lòng thầm cao hứng không thôi. Mấy lần trước các nàng cùng Phương Dật Thiên đấu tranh gay gắt cuối cùng đều ăn không tiêu, thậm chí còn bị Phương Dật Thiên chiếm hết tiện nghi, bây giờ hòa được một ván hiển nhiên các nàng trong lòng cao hứng vô cùng.
Cộp một tiếng, cửa phòng của Tiêu Di ở đối diện mở ra. Nguyên lai nàng cũng nghe được động tĩnh ở phía bên ngoài. Bởi vậy liền mở cửa ra nhìn một chút.
Tiêu Di lúc này đã thay một bộ quần áo khác. Tuy nói là một bộ trang phục rộng thùng thình dùng để mặc ở nhà. Bất quá vẫn như trước không thể che lấp được bộ ngực cực đại mãnh liệt trước ngực Tiêu Di, cái thứ ấy vừa tròn trịa no đủ với đường cong hình cung đủ để khiến cho người ta phải điên cuồng.
Sau khi Tiêu Di đi tới liền chứng kiến Phương Dật Thiên cơ hồ là toàn thân ướt đẫm, sắc mặt nàng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Này, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ồ, là như thế này, khí trời oi bức, tiểu Tuyết cùng Khả Nhân rủ tôi chơi một trò chơi, có hảo ý muốn thay tôi tiêu tan cái nóng ấy mà." Phương Dật Thiên cười cười, lờ mờ nói, hắn cũng không có trách cứ Lâm Thiên Tuyết các nàng, mà mang việc này nói ra một cách hời hợt. Dù sao ở trước mặt Tiêu Di hắn cũng muốn biểu hiện phong độ một chút. Hơn nữa lại càng có thể tranh thủ chiếm được đồng tình từ tâm của Tiêu Di a!
Quả nhiên, Tiêu Di liền đứng về phía hắn, nàng hướng Lâm Thiên Tuyết các nàng nói: "Mấy đứa cũng không còn nhỏ, như thế nào lại chơi mấy trò ác như vậy? Thiệt tình, mấy đứa sao lại có thể trực tiếp mang một chậu nước đổ lên người người khác cơ chứ?"
"Tiêu Di, các nàng còn nhỏ, cô đừng trách các nàng, không có gì đâu, chỉ ướt quần áo tí thôi! Đợi xíu tắm rửa thay quần áo xong là được." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói, giải vây thay cho Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân các nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Chân Khả Nhân lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, âm thầm nghĩ, giả bộ cái gì mà giả bộ, ai cần anh giả mù sa mưa thay tôi nói chuyện cơ chứ, hừ, thật sự đúng là một tên dối trá!
"Tiêu Di, dì thế nào lại tỏ vẻ đứng về phía hắn nói chuyện vậy. Hắn... Hắn trước kia khi dễ bọn con sao không thấy dì đứng ra." Lâm Thiên Tuyết chu miệng nói.
Tiêu Di có chút ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ như nóng lên, nàng vội vàng nói: "Dì... Dì chỉ là xét theo tình lý mà nói. Hơn nữa, dì cũng đâu thấy hắn khi dễ bọn con đâu, nếu thấy được...... Dì khẳng định sẽ không dễ dàng tha cho hắn!"
Phương Dật Thiên sau khi nghe xong trên người đổ một trận mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu như để cho Tiêu Di biết hắn hôm này từng khiến cho Chân Khả Nhân trượt chân, hai tay nhân cơ hội phi lễ vuốt ve bộ ngực non sữa của nàng, vậy chẳng phải Tiêu Di sẽ không tha cho hắn sao?
Nghĩ xong hắn cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lầu hai nghe tiếp, bằng không Chân Khả Nhân lên tiếng đối chất vụ này hắn cũng sẽ không dễ dàng ứng phó, vì vậy hắn cười cười, nói: "Sau này muốn đùa với anh thì kiếm cái gì có ý nghĩa, có kích thích một chút mà đùa. Chứ chơi như vầy anh thật sự hoài nghi tâm trí bọn em có phải còn đang dừng lại trong giai đoạn trẻ con hay không đây nữa! Được rồi, anh đi xuống trước, thuận tiện đi tắm luôn!"
Phương Dật Thiên vừa nói vừa định hướng phía dưới lầu đi xuống. Đột nhiên, hắn nhớ tới chuyện gì đó, liền quay đầu nhìn về phía khuôn mặt hoa đào xinh xắn của Tiêu Di, nói: "Tiêu Di, àh...... Cô... Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, có gì muốn thì có thể tùy thời tìm tôi!"
Tiêu Di có chút ngẩn ra, trong lòng biết Phương Dật Thiên dặn dò như vậy là bởi vì "cái kia" của nàng tới. Lúc này sắc mặt của nàng tựa hồ như có chút ửng đỏ, mà trong lúc đó, nàng cũng bất ngờ phát giác Lâm Thiên Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến 3 người cũng đang dùng ánh mắt khác thường mà nhìn về phía nàng. Tựa hồ như là đang hỏi nàng cùng với Phương Dật Thiên rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao Phương Dật Thiên lại đột nhiên không đầu không đuôi bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Tiêu Di trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh sắc mặt liền trấn định lại, nàng hướng 3 người Lâm Thiên Tuyết nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau lau khô sàn nhà đi!" Nàng nói xong liền trở về phòng của mình.
Sau khi Tiêu Di trở về phòng đóng cửa lại thì Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân và Hứa Thiến lập tức ghé vào nhau, tựa hồ là đang nhẹ giọng nói thầm cái gì đó. Có trời mới biết ba nữ hài tử tinh quái này xích gần lại thương lượng cái chuyện gì đây.
Phương Dật Thiên sau khi bước xuống lầu liền trực tiếp đi vào nhà vệ sinh. Cả người cũng ướt đẫm, hắn chỉ tắm rửa đơn giản chút, dù sao hôm nay lúc đi ra ngoài Tiêu Di có mua cho hắn hai bộ quần áo đắt tiền, không mặc thì uổng.
Nếu muốn mặc quần áo mới, theo lý thuyết là phải đổi lại quần lót mới cho sạch sẽ. Bất đắc dĩ vì nơi này không phải cái ổ chó hắn thuê, không có quần lót để đổi, không còn biện pháp, đành phải chấp nhận mặc đại nó vào.
Sau khi tắm rửa xong, hắn mặc vào bộ armani cùng với áo sơ mi sọc. Còn về cái bộ trang phục tây Ferragamo thì có lẽ là phải chờ chó tới buổi tối ngày mai bồi Tiêu Di đi ăn tiệc rượu thì mới mặc. Huống hồ chi trời nóng cũng không thích hợp để mặc trang phục tây.
Con người chính là dựa vào trang phục mình mặc. Sau khi mặc vào bộ trang phục armani xa xỉ đó, thì khí độ bất phàm của bản thân hắn cũng có chút lộ ra, cả người cũng có vẻ như càng thêm chững chạc thành thục, cộng thêm gương mặt cương ngạnh tạo cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn giữa lãnh khốc cùng uể oải, còn pha trộn thêm cả mị lực nam tính nữa.
Lúc Phương Dật Thiên đi tới thì cũng vừa chứng kiến Chân Khả Nhân cầm giẻ lau nhà đi ra sân trước của biệt thự để vắt khô. Sau khi nàng vô lại trong nhà thấy Phương Dật Thiên, khoảnh khắc đó khiến nàng trong lòng âm thầm cả kinh, cảm giác như Phương Dật Thiên tựa hồ đã biến thành một người khác vậy.
"Này này, không phải bị vương bát khí trên người anh phát ra chấn nhiếp đi chứ? Đừng nói em bắt đầu thích anh rồi nha." Phương Dật Thiên hứng thú nói.
Khuôn mặt xinh xắn của Chân Khả Nhân có chút đỏ lên, gương mặt lãnh ngạo lộ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía Phương Dật Thiên, nói: "Chờ toàn bộ đàn ông trên thế giới này chết sạch có lẽ em sẽ coi trọng anh. Đáng tiếc, anh tựa hồ đợi không được ngày đó đâu."
"Anh cũng không hy vọng xa vời là em sẽ nhìn trúng anh, anh thích mỹ nữ đầy đặn một chút. Em quá gầy, không có chút thịt...... Không biết có phải hay không, kỳ thực ngực của em cũng không tính là nhỏ, nhưng hiệu quả thị giác cho thấy lại hoàn toàn không giống, lúc trước là anh hiểu lầm em." Phương Dật Thiên nghiêm túc nói.
"Phương Dật Thiên! Anh... Cái đồ hỗn đản này!" Chân Khả Nhân thở hổn hển la lớn một tiến, xông về phía Phương Dật Thiên định tiến hành một phen công kích thân thể.
Phương Dật Thiên vội vàng nói: "Này, em xông lên không chiếm được tiện nghi gì đâu, khuyên em tốt nhất là dừng tay đi. Nếu muốn thắng anh thì nghĩ trò khác đi là vừa."
Chân Khả Nhân có chút ngẩn ra, hai mắt nàng trợn tròn lên, căm tức nhìn Phương Dật Thiên, cắn răng nói: "Được, em muốn đua xe với anh, sao, dám không?"
"Đua xe? Có gì mà không dám cơ chứ." Phương Dật Thiên lờ mờ nói
"Vậy một lời đã định, đua xe nếu anh thua thì anh phải đáp ứng hết thảy mọi chuyện của em một cách vô điều kiện! Ngược lại, em thua cũng giống như thế! Sao, anh có dám hay không?" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
"Hết thảy mọi chuyện ư, kể cả......" Phương Dật Thiên vừa nói, hai mắt hắn vừa có hứng thú đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của Chân Khả Nhân, lại còn toàn tâm toàn ý hướng tới bộ ngực cùng cặp đùi thon dài tròn trịa của nàng, ý tứ của hắn khỏi nói cũng biết.
"Anh... Anh hỗn đản, anh lưu manh......" Chân Khả Nhân không chút khách khí mắng, sau đó bỏ lại một câu, "Tùy ý anh, tất cả!"
Nàng nói xong liền hướng phía trên lầu đi lên, lưu lại một mình Phương Dật Thiên cùng bóng lưng cao gầy nổi bật.
"Không phải chứ, chỉ đùa một chút mà nàng định làm thiệt sao? Đua xe? Ài, lão tử còn muốn sống mấy năm đó!" Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, rồi đi tới chỗ ghế salon ngồi xuống.
Có điều hắn vừa mới ngồi xuống, thì điện thoại di động liền vang lên.
Last edited by Tiểu Dê; 16-10-2010 at 06:11 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Phương Dật Thiên vừa mới ngồi xuống ghế salon, thì điện thoại di động vang lên, hắn nhìn xuống, có một tin nhắn:
"Phương Dật Thiên, bụng tôi đau quá, anh có thể lấy một chén nước nóng cho tôi không? Ấm nước nóng trong phòng tôi hết nước rồi!” - - Tiêu Di.
Phương Dật Thiên sau khi xem hết đoạn tin có chút ngẩn ra, sau đó đứng dậy chuẩn bị lấy chén nước mang lên cho Tiêu Di, thì lại gặp Lâm Thiên Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến đi xuống, xem bộ dáng các nàng tựa hồ như đang muốn đi ra ngoài.
Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi: "Mấy em định đi ra ngoài àh?"
"Em lái xe đưa Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến về, một xíu sẽ trở lại." Lâm Thiên Tuyết tiếp lời nói.
"Ồ, 2 người phải về rồi àh? Sao không ở lại ăn cơm luôn." Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến, mở miệng nói.
"Không cần anh phải quản, nhớ kỹ ước định của anh!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên, vẻ lãnh ngạo trên gương mặt xinh đẹp cũng dần hiện ra một tia oán hận.
Phương Dật Thiên nhún vai, hắn ước định theo như lời Chân Khả Nhân nói chính là chuyện đua xe. Nói thật, hắn căn bản không hề mang chuyện này để vào lòng, phần nhiều là mang thái độ nói giỡn với Chân Khả Nhân thôi.
"Tiểu Tuyết, em chở các nàng về xong rồi về sớm một chút, anh sẽ không theo mấy đứa." Phương Dật Thiên nói.
"Biết rồi, bà quản gia!" Lâm Thiên Tuyết bực bội nói, rồi sau đó lại hì hì nở nụ cười, nàng đột nhiên phát hiện ra cái danh hiệu "bà quản gia" này rất là thích hợp với Phương Dật Thiên.
"Bà quản gia? Xưng hô này rất chuẩn xác nha, sau này tụi mình gọi hắn là bà quản gia đi, haha......" Hứa Thiến không chút che dấu cười ha hả.
Chân Khả Nhân sau khi nghe xong, khuôn mặt lãnh ngạo cũng thoáng hiện ra nụ cười ranh mãnh, nhìn về phía Phương Dật Thiên như đang cười nhạo.
"Nếu không đi thì cũng đừng trách anh không khách khí đó!" Phương Dật Thiên cố ý làm cho sắc mặt mình trầm xuống, lộ ra khuôn mặt đen thui nói.
"Dạ vâng ạ...... Bà quản gia......" Lâm Thiên Tuyết hướng phía Phương Dật Thiên giả làm một cái mặt quỷ rồi kéo Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến chạy ra ngoài.
Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết lái xe chở Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến đi rồi. Lúc này hắn mới lấy chén nước nóng cho Tiêu Di, mới đầu hắn còn đang lo lắng là sau khi đi lên lầu bị Lâm Thiên Tuyết các nàng chứng kiến thì nên giải thích như thế nào. Cũng may, Lâm Thiên Tuyết lái xe chở Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến về, trên lầu trừ Tiêu Di ra thì không còn một ai khác. Tựa hồ như là một cơ hội tuyệt hảo để ở chung một mình với Tiêu Di.
Phương Dật Thiên bưng cái chén hướng phía trên lầu đi tới, không biết là tại sao, vừa nghĩ đến việc tiến vào phòng Tiêu Di, thì trống ngực của hắn không thể khống chế được mà đập thình thịch một cách kịch liệt. Dù sao, hắn cũng đã từng cùng Tiêu Di ở trong căn phòng đó diễn ra một tràng mập mở mê người a!
Sau khi Phương Dật Thiên đi tới cửa phòng Tiêu Di liền gõ cửa, nói: "Tiêu Di, là tôi, cô ổn chứ?"
"Anh vào đi, cửa không có khóa." Thanh âm của Tiêu Di truyền ra.
Phương Dật Thiên liền vặn tay nắm mở cửa ra đi vào, Tiêu Di lúc này đang nằm ở trên giường, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt, trên người đắp một lớp chăn mỏng, có thể thấy được hai tay của nàng đang không ngừng xoa bụng, xem ra lần này "cái kia" đến quả thực rất đau.
"Tiêu Di, cô không sao chứ? Mau, uống chén nước nóng đi." Phương Dật Thiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh đầu giường, lấy tay đỡ thân thể Tiêu Di ngồi dậy.
Tiêu Di dựa vào đầu giường, hai tay tiếp chén nước nóng uống vài ngụm, nói: "Trước kia cũng không có đau như vầy, không biết lần này bị làm sao nữa...... Chắc là tại hôm qua tắm hồ bơi lạnh nên mới thế."
Tiêu Di vừa nói vừa nhíu nhíu mày, mang chén nước đưa lại cho Phương Dật Thiên, rồi sau đó hai tay nàng đặt xuống bụng dưới, thần sắc có chút thống khổ.
Phương Dật Thiên mang chén nước đặt lên trên bàn, nhìn bộ dáng đau nhức khó chịu của Tiêu Di, hắn trong lòng cũng không nhịn được âm thầm sốt ruột, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tiêu Di, nếu không hay là để tôi giúp cô xoa bóp một chút, huyệt tam âm giao có thể trị được đau nhức, đau bụng do sinh lý. Đặc biệt là đối với nỗi đau của phụ nữ khi tới kỳ kinh nguyệt cũng có hiểu quả nhất định. Nếu như Tiêu Di không ngại tôi có thể thử xem."
Tiêu Di nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân không khỏi nổi lên vẻ ửng đỏ, cực kỳ nóng bỏng, mỗi khi "má lớn" của phụ nữ tới đều là chuyện cực kỳ tư ẩn, đặc biệt là đối với cánh đàn ông có quan hệ tầm thường thì lại càng không đề cập tới. Vậy mà giờ phút này Phương Dật Thiên lại ở trước mặt nói tới chuyện ấy, sao lại không khiến cho nàng thẹn thùng được cơ chứ.
Bất quá lúc "má lớn" của nàng đến lại bị Phương Dật Thiên chứng kiến. Hơn nữa nàng còn để cho Phương Dật Thiên thay nàng đi mua băng vệ sinh, đủ loại chuyện xấu hổ khó khăn như thế xảy ra nên cũng có một chút kinh nghiệm. Nhờ vậy mà tâm của Tiêu Di cũng thoáng ổn định xuống, có lẽ là do hôm qua kinh nguyệt tới mà nàng lại xuống nước bơi lội, thân thể bị lạnh, cho nên hôm nay kinh nguyệt đến mới đau đớn đến nỗi như vầy.
Giờ phút này cái cảm giác quặn đau đó khó chịu đến dị thờng. Nếu như Phương Dật Thiên thật có thể thông qua xoa bóp huyệt đạo làm giảm bớt, thì Tiêu Di trong lòng đương nhiên nguyện ý rồi. Bởi vậy nàng gật đầu nói: "Được rồi, vậy anh thử xem xem có thể giảm bớt đau đớn hay không?"
"Được, tôi sẽ tận lực." Phương Dật Thiên nói xong liền ngồi xuống ngay vị trí khúc thịt lớn của Tiêu Di, hắn nói, "Huyệt vị tam âm giao nằm ở trong bắp chân, ngay gần mắt cá, chiều rộng khoảng 3 ngón, nằm ở chỗ hõm bên cạnh xương ông. Vì thế tôi muốn Tiêu Di kéo sắn quần lên a."
Bụng dưới của Tiêu Di sau khi nghe xong không nhịn được có chút nóng lên, gương mặt xinh đẹp lại càng trở nên vô cùng nóng bỏng, hô hấp có chút không tự kìm hãm dồn dập hẳn lên. Bộ ngực cao vút cực đại đằng trước lại càng phập phồng liên tục, nàng khẽ cắn môi dưới, hơi gật đầu chút.
Sau khi nhận được sự tán thành của Tiêu Di, Phương Dật Thiên liền chậm rãi sắn quần nàng lên, cứ như thế, cặp chân thon dài mềm mại mà bóng loáng của Tiêu Di liền hiển lộ ra ngoài.
Phương Dật Thiên ngừng cả hô hấp, hai tay như những xúc tua vuốt ve bắp thịt mềm mại ấy. Sau khi tìm được huyệt tam âm giao, hắn liền bắt đầu ấn lên một cách có quy luật.
Ngón tay của Phương Dật Thiên cứ như thế theo quy luật mà ấn lên huyệt tam âm giao khoảng một phút đồng hồ. Lực độ lúc mạnh lúc nhẹ, hoặc ấn đi ấn lại, cho đến khi chỗ huyệt vị đó của Tiêu Di có chút chua xót, tê dại, cảm giác nặng nề, bành trướng.
Mà chậm rãi theo đó, Tiêu Di cũng cảm giác được đau đớn trong bụng mình tựa hồ như dần dần giảm bớt. Hơn nữa thân thể còn có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, thích thú vô cùng. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, tuy nói đau đớn đã giảm đi không ít, nhưng mà cũng vẫn như cũ còn đau, bởi vậy cho nên hai tay của nàng cũng nhẹ nhàng xoa bụng dưới của mình.
Đột nhiên, trong đầu của nàng hiện lên một câu nói đã từng chứng kiến ở đâu đó: Nghiên cứu cho thấy, lúc bụng của một người phụ nữ đau (kể cả đau nhức do kinh nguyệt). Nếu như nàng được người đàn ông mình thích dùng hay tay nhẹ nhàng xoa bụng, như vậy cảm giác đau đớn sẽ nhanh chóng tan biến!
Nàng không khỏi thầm nghĩ, nếu muốn để cho Phương Dật Thiên thay nàng xoa bụng thì nên nói thế nào đây?
Nghĩ xong, khuôn mặt xinh xắn của nàng cũng không tự chủ được ửng đỏ hẳn lên. Thầm nghĩ mình như thế nào lại có ý nghĩ như vậy cơ chứ, Phương Dật Thiên cùng mình lại chẳng có quan hệ gì.
"Tiêu Di, có cảm giác đỡ hơn được chút nào không?" Phương Dật Thiên ngẩng đầu hướng Tiêu Di, hỏi.
Tiêu Di nghe xong vội vàng mở hai mắt ra, cười cười, ôn nhu nói: "Đỡ một chút, không còn đau nhiều như vậy nữa, thật sự cám ơn anh nhiều."
"Không cần phải cám ơn tôi, quá khách khí rồi, tôi đã bảo, vì Tiêu Di mà cống hiến chút sức lực là phúc khí của tôi." Phương Dật Thiên cười cười nói.
Tiêu Di nghe xong cũng cười duyên một tiếng, sâu trong nội tâm nổi lên một chút mật ngọt.
Nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên chăm chú xoa bóp cho nàng, nàng cảm giác được Phương Dật Thiên là loại người khinh trọng hoãn cấp, đừng nhìn hắn bình thường uể oải như một binh sĩ. Thậm chí còn có tâm háo sắc vô sỉ cùng mặt dầy, nhưng mà mỗi khi gặp phải vấn đề hoặc chuyện gì, hắn đều chăm chú 100% mà làm việc. (Khinh trọng hoãn cấp: Gấp gáp mà thong thả)
Tiêu Di cảm giác được nàng càng ngày càng thưởng thức Phương Dật Thiên. Điều này khiến cho khuôn mặt xinh xắn của nàng không khỏi nóng lên, trống ngực cũng dồn dập hơn rất nhiều.
"Tiêu Di, bây giờ còn đau hay không?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi.
Tiêu Di cảm thụ một chút, liền nói: "Uhm, vẫn còn đau một chút, bất quá đỡ hơn hồi nãy nhiều."
"Tiêu Di, nếu không hay để tôi giúp cô xoa bụng đi, nói không chừng có thể giải quyết luôn phần đau đớn còn lại." Phương Dật Thiên chân thành nói một cách chăm chú.
Nhưng mà sau khi Tiêu Di nghe xong, sắc mặt liền ngẩn ra, thân thể nổi lên một tia cảm giác khác thường. Khuôn mặt xinh đẹp mê người có chút ửng đỏ, trong mắt càng lúc càng hiện ra vẻ xẩu hổ. Cái này, rốt cuộc đáp ứng hắn hay không đây?
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Kỳ thật lúc Phương Dật Thiên đưa ra giải pháp xoa bụng Tiêu Di thì hắn chẳng ôm bất cứ tâm tư gì cả. Hắn chỉ nghĩ rằng sử dụng phương thức ấn và xoa bụng Tiêu Di, nhưng vậy hiệu quả hẳn là so với Tiêu Di tự mình xoa tốt hơn nhiều.
Nhưng mà sau khi hắn nói ra khỏi miệng thì chứng kiến Tiêu Di hồi lâu không phản ứng lại. Hắn không nhịn được hướng phía Tiêu Di nhìn thoáng qua, chứng kiến khuôn mặt tươi đẹp như hoa như ngọc một mảnh ửng đỏ. Hơn nữa đôi mắt chớp động tựa hồ như có một tia xấu hổ thẹn thùng, thì hắn nhất thời mới hiểu được câu nói kia của hắn có ẩn chứa bao nhiêu ý nghĩa.
Hơn nữa, một người phụ nữ, trong tình huống bình thường cũng sẽ không để cho người đàn ông không chút quan hệ xoa bụng mình? Trừ phi là người đàn ông này cùng nàng có quan hệ rất thân mật, nhưng Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di tựa hồ như còn chưa đạt đến trình độ thân mật đó.
"Tiêu Di, tôi... Tôi không phải có ý tứ khác, thuần túy chỉ muốn giúp Tiêu Di giảm bớt thống khổ mới nói như vậy. Bất quá nam nữ thụ thụ bất tương thân, coi như hết." Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, vội vàng nói.
Tiêu Di nghe xong giận dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Anh còn biết câu nam nữ thụ thụ bất tương thân hả, vậy hôm trước anh......" Nói được một nửa liền cảm giác được không ổn, lập tức ngừng lại không nói tiếp. Bất quá khuôn mặt nàng lại càng thêm đỏ, cực kỳ mê người.
Phương Dật Thiên trong lòng hiểu được ý tứ của Tiêu Di, chính hắn cũng có chút xấu hổ cười cười, tiếp tục xoa ấn huyệt tam âm giao ở xương ống của Tiêu Di. Trong quá trình này hiển nhiên là hắn cảm nhận được trọn vẹn sự mềm mại và bóng loáng của da thịt bắp chân Tiêu Di. Cái loại cảm giác này thật sự là thoải mái cực kỳ.
"Nếu...... Nếu anh giúp tôi xoa có hiệu quả, thì thử giúp tôi xoa xem, tôi biết anh cũng là suy nghĩ vì tôi." Cuối cùng Tiêu Di nhu thuận, có hơi chút thẹn thùng nói.
Phương Dật Thiên nhất thời ngẩn ra, không nghĩ tới Tiêu Di lại đáp ứng, lúc này không khỏi thầm than trong lòng tâm tư của phụ nữ thật sự là biến hóa đa đoan, khó mà nắm bắt được a.
"Ách...... Cái này......" Sắc mặt Phương Dật Thiên lộ ra vẻ chần chờ. Lúc này hắn mới ý thức được một vấn đề khá nghiêm trọng, cuối cùng hắn vẫn nói, "Tiêu Di, nếu như tôi giúp cô xoa bụng, vậy hai tay sẽ luồn vô......"
Trên đời này phỏng chừng sẽ không có người phụ nữ nào nguyện ý để cho một người đàn ông không chút liên quan gì với mình luồn tay vào trong quần áo a? (DG: Ai bảo không, đầy rẫy @_@)
Nhưng mà, câu trả lời kế tiếp của Tiêu Di lại khiến cho Phương Dật Thiên cảm thấy ngoài dự kiến, nàng nói: "Tôi... Tôi biết chứ...... Anh không luồn tay vô thì làm thế nào mà xoa, thiệt tình!"
Một câu cuối cùng kia, Tiêu Di tựa hồ giống như là đang oán trách hắn vậy. Đổ mồ hôi, tâm tình của Phương Dật Thiên giờ phút này có thể nói là vừa kích động lại vừa hưng phấn, hai tay có thể nhẹ nhàng xoa bụng Tiêu Di. Tuy nói mục đích là để giảm bớt cơn đau, bất quá vẫn có thể chạm tới phần bụng dưới a!
Lúc Tiêu Di nói câu nói kia xong, ánh mắt lưu chuyển, xấu hổ nhìn về phía Phương Dật Thiên, phần bụng dưới dâng lên một cổ nhiệt lưu, nàng cảm giác được thân thể của mình tựa hồ như bị lửa thiểu đốt. Đối với chuyện ấy nàng đương nhiên hiểu rõ được là loại cảm giác gì, cũng chính bởi vì hiểu rõ nên nàng mới càng cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.
Nếu Tiêu Di đã lên tiếng, thì Phương Dật Thiên cũng không hề khách khí nữa. Hắn thề tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm khi do dự không hôn Tiêu Di ở trên xe. Thật đúng là một sai lầm khiến hắn lãng phí cơ hội tốt được hôn lên bờ môi của Tiêu Di một cách không công, cho đến nay hồi tưởng lại hắn trong lòng vẫn đau mãi không thôi.
Bởi vậy, Phương Dật Thiên chậm rãi thoáng kéo y phục của Tiêu Di lên, cái bụng nhỏ bóng loáng phía dưới liền hiện ra trước mặt hắn. Tâm thần của hắn cực kỳ rung động, cố gắng khống chế tư tưởng của mình không suy nghĩ nhiều. Theo sau đó hai tay của hắn liền mở ra, nhẹ nhàng chạm vào bụng Tiêu Di!"
"Um......" Một khắc đó, Tiêu Di không nhịn được phát ra một tiếng kêu duyên dáng, nàng cảm giác được lúc hai tay của Phương Dật Thiên áp vào bụng dưới của nàng dẫn đến một luồng cảm giác kì lạ, giống hệt như làn thủy triều mãnh liệt lao tới, khiến cho nàng không tự kìm hãm mà duyên dáng rên lên một tiếng, nghe vào trong tai cảm giác cực kỳ mê người.
Tâm tình của Phương Dật Thiên cũng rất phấn khởi, hai bàn tay chạm vào cái bụng bằng phẳng bóng loáng của Tiêu Di, nhẹ nhàng xoa vòng eo mãnh khảnh mềm mại. Cái loại cảm giác kích thích này quả thực là khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, từng đợt máu nóng trở mình xông lên khắp người hắn, khiến hắn thiếu chút nữa cũng không giữ được bản thân mình.
Bất quá Phương Dật Thiên vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của hắn. Hắn cũng không thể vì chiếm tiện nghi mà không để ý tới vấn đề bụng đau của Tiêu Di. Bởi vậy hai tay của hắn liền chuyển sang bên hông, không ngừng xoa tới xoa lui. Đồng thời cũng nhẹ nhàng xoa bụng dưới thẳng cho tới khi nóng lên mới thôi.
Tiêu Di hơi nhắm mắt lại, trong miệng rên rĩ từng tiếng duyên dáng. Nương theo sự xoa bóp bởi hai tay của Phương Dật Thiên, nàng cảm giác được phần bụng dưới của mình từ từ trở nên nóng hừng hực. Chậm rãi hồi lâu, cảm giác đau đớn ở đấy cũng từ từ biến mất, thay vào đó là một loại khoái cảm và run rẩy khó có thể hình dung được
Giống như một cái bàn bị hỏa thiêu bốc lên tại bụng dưới, sự thiêu đốt hừng hực ấy lan tràn khắp toàn thân của nàng. Nàng cảm giác như bản thân mình đang đắm chìm trong một loại cảm giác mà đã từ rất lâu rồi chưa từng cảm thụ qua. Nàng đột nhiên cảm giác được nàng rất khát vọng, khát vọng có được bộ ngực ấm áp của nam nhân, thậm chí là cả vuốt ve......
Thân thể mềm mại của nàng chậm rãi trở nên mềm yếu, cả người kiều nhuyễn vô lực, bụng đã không còn cảm giác đau đớn nữa. Nhưng mà, thân thể lại cảm nhận được luồng cảm giác kích thích khác, nó không ngừng chia rẽ nội tâm của nàng, khấu nhân tâm huyền! (Kiều nhuyễn vô lực: Mềm nhũng vô lực; Khấu nhân tâm huyền: Kích thích, rung động, hồi hộp, ly kỳ)
Nàng nhắm chặt hai mắt lại, tùy ý để cho tư tưởng của mình phiêu lãng trong cái cảm giác tuyệt vời mà đã lâu không cảm nhận được. Nàng đột nhiên vô cùng khát vọng có được cái loại cảm giác khoái cảm đỉnh điểm của cửu trọng thiên. Đúng thế, nàng cảm giác được mình đang rất khát vọng, từ trước đến nay chưa bao giờ khát vọng nhiều đến như vậy!
Thậm chí, ở ngay trong cái mộng cảnh tuyệt vời ấy, nàng cảm giác được bản thân mình hẳn phải phóng túng một lần, tùy ý để thân thể đạt tới khoái cảm đỉnh điểm của sướng tiên dục tử.
Nàng cảm giác được hai tay của Phương Dật Thiên giống như ma thủ vậy. Dưới sự xoa bóp nhẹ nhàng như thế, không những thay nàng tiêu trừ nỗi đau, mà còn gây ra cho nàng cái cảm giác tuyệt vời này. Chậm rãi như thế, nàng thậm chí còn hy vọng hai tay của Phương Dật Thiên có thể thoáng hướng lên trên một chút, vuốt ve bộ ngực cao vút cực đại mà vô số đàn ông đều thèm muốn của nàng!
Lúc nghĩ đến đó gương mặt của nàng không khỏi nóng bỏng như lửa đốt, nàng cảm giác được có chút khó tin, không ngờ bản thân lại có ý nghĩ như vậy. Thật sự là rất khó tin, nàng cũng không khỏi đỏ mặt hẳn lên.
Nàng thì như thế, nàng tuy không thể khống chế tư tưởng của mình, nhưng chung quy vẫn cảm giác được mỗi bộ vị trong nội tâm, còn kẻ có nhu cầu cấp bách cần bổ khuyết lại chính là Phương Dật Thiên kìa.
Lại nói tiếp, nàng có thể để cho Phương Dật Thiên nhẹ nhàng xoa bụng dưới đã là cử động quá giới hạn rồi. Dựa theo lập trường mà nói, nàng đương nhiên không thể để cho Phương Dật Thiên có cử động tiến thêm một bước nữa, nhưng mà nàng cảm giác được ở sâu trong nội tâm mình lại hy vọng hai tay Phương Dật Thiên có thể di động lên phía trên! Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì phản ứng sinh lý ư? Hay là mình bất tri bất giác đã...... Thích hắn rồi? Tiêu Di trong lòng thầm nghĩ, nhất thời tâm loạn như ma.
Tâm loạn như ma, hơn nữa còn cảm nhận cái luồng cảm giác kích thích của thân thể, khiến cho hô hấp của nàng trở nên vô cùng dồn dập. Dưới sự dồn dập đó, bộ ngực phía trước của nàng phập phồng kịch liệt, giống như những cuộn sóng không ngừng dâng trào, mê người cực kỳ.
Giờ phút này nhìn lại, gương mặt của Tiêu Di cực kỳ đỏ bừng, đôi môi anh đào nhuận hồng mà mềm mại có chút mở ra, từ trong hơi thở của nàng có thể nghe được những tiếng rên rỉ rất nhỏ. Y phục chỗ bụng dưới thoáng giãn ra, cái bụng bằng phẳng cực kỳ trắng bóng không chút thịt mỡ được hai tay của Phương Dật Thiên tận tình vuốt ve mà lại tràn ngập ôn nhu.
Hồi lâu, hai chân Tiêu Di không nhịn được kẹp chặt lại, tựa hồ như đang cố nén sự khoái cảm gì đó lại vậy.
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di trước mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm chặt đôi mắt lại của nàng. Rồi lại nhìn xuống bộ ngực cao vút đang theo hô hấp của nàng mà nhấp nhô. Đây là một màn mê người cỡ nào a. Hơn nữa hai tay của hắn lại còn đang xoa nhẹ phần bụng dưới, thế này lại càng chết nữa ấy cơ chứ.
Hắn là một thanh niên huyết khí phương cương, đối diện với hấp dẫn như vậy làm sao mà chịu được đây?
Bởi vậy, cái bộ vị đó giờ phút này đã thành nhất trụ kình thiên, giận dữ mà xông lên đỉnh. Hắn vốn đang cảm thụ cái bụng bằng phẳng của Tiêu Di, vuốt ve vòng eo mềm mại của Tiêu Di, thì đột nhiên, hắn lại có khí phách xúc động muốn được tiến vào trong Tiêu Di......
Cứ như thế, lập tức căn phòng liền tràn ngập một cổ hơi thở mập mờ triền miên.
Đột nhiên, cái miệng anh đào nho nhỏ của Tiêu Di mở ra, sau đó không tự kiềm hãm rên to một tiếng, rồi cả người nàng giật giật. Ngay lúc mới vừa rồi, nàng cảm giác được hai tay của Phương Dật Thiên tựa hồ như đã chạm vào cặp tuyết phong mềm mại cao vút của nàng một chút!
Last edited by Tiểu Dê; 16-10-2010 at 06:26 PM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Ở một khắc đó, Tiêu Di cảm thấy giật mình, nàng rõ ràng cảm giác được cặp tuyết phong cao vút mà đầy đặn của mình bị hai tay của Phương Dật Thiên nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Tuy nói chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, bất quá bởi vì tâm cảnh của nàng ngay lúc đó đang ở trong một loại trạng thái cảm giác cực kỳ vi diệu, biến cố bất ngờ không kịp phòng ngự này khến cho tâm thần của nàng vô cùng rung động, miệng cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên rĩ thật to.
Cái loại cảm giác này không thể nghi ngờ là cực kỳ kích thích, dù rằng mới vừa rồi chỉ là lơ đãng đụng vào, nhưng giống như một cái chảo lửa vậy, hoàn toàn thiêu đốt khát vọng cùng dục vọng từ trong nội tâm Tiêu Di. Nàng nặng nề thở hổn hển, tron miệng phát ra từng trận rên rĩ yêu kiều, phía trước kịch liệt nhấp nhô. Cặp tuyết phong kiêu ngạo hình cung đó cứ phập phồng liên tục khiến cho người ta kinh tâm động phách, thật là khấu nhân tâm huyền mà! (Khấu nhân tâm huyền: xúc động; gay cấn; hồi hộp; ly kỳ; kích động)
Hai tay của Phương Dật Thiên mới vừa rồi đích thực là nhẹ nhàng va chạm vào cặp tuyết phong cực đại mà đầy đặn của Tiêu Di, hắn cũng không phải cố ý làm như vậy, mới vừa rồi tư tưởng của hắn có chút thất thần phân ly. Hơn nữa nội tâm lại có cảm giác phấn khởi, vì vậy mà thần xui quỷ khiến làm sao, hai tay của hắn hướng lên trên ép lại, do đó mới nhẹ nhàng mà va chạm vào cặp tuyết phong mềm mại ấy! Mới đầu hắn cũng không biết hai tay ình đang đụng nhẹ vào cặp tuyết phong của Tiêu Di. Chỉ cho đến khi hắn cảm giác được một loại cảm giác mềm mại cực độ mà lại vô cùng đầy đặn truyền khắp cả lòng bàn tay thì hắn mới hồi phục tinh thần lại. Sau khi lấy lại tinh thần hắn vội vàng dời hai tay ra khỏi cặp tuyết phong cao vút đó, khuôn mặt già nua không khỏi trở nên có chút xấu hổ.
Bất quá cái cảm giác co dãn mềm mại phong phú mới vừa rồi lại đóng dấu thật sâu trong đầu hắn, cái loại cảm giác đó có thể nói là sảng khoái cực khủng, không gì có thể thay thế được!
Hắn trong lòng đang nghĩ tới xem có nên mở miệng nói tiếng xin lỗi với Tiêu Di không, nhưng lúc này lại thấy Tiêu Di chậm rãi mở 2 mắt ra. Đôi mắt hoa đào mê người kia phảng phất như là ẩn chứa xuân tình vô hạn, xuân thủy nhộn nhạo. Từ đó mà để lộ ra từng đợt mị ý chậm rãi, ánh mắt vừa giận vừa oán, vô cùng quyến rũ động lòng người, có lẽ chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng đã đủ để khiến cho một người đàn ông bị câu mất hồn phách rồi!
Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp động nhân của Tiêu Di, cùng với ánh mắt tràn ngập mị hoặc, trong tâm nhịn không được trở nên xao động. Hơn nữa bộ ngực cao vút phía trước của Tiêu Di cứ thế mà phập phồng lên xuống một cách dồn dấp, khiến hắn trong lòng nổi lên một cổ xúc động muốn đè Tiêu Di xuống!
Xúc động chính là ma quỷ, những lời nói này vẫn rất là có đạo lý, giờ phút này Tiêu Di tuy nói là mê người đến nỗi khiến người ta phải phạm tội, nhưng Phương Dật Thiên vẫn khống chế được cổ xúc động bên trong nội tâm của mình, hắn hít sâu một cái, mượn lời tìm cách dời đi xúc động của mình: "Tiêu Di, đỡ...... Đỡ hơn chút nào không?"
Tiêu Di gật đầu nói: "Đỡ...... Đỡ rất nhiều. Bây giờ không còn thấy đau nhiều nữa, chỉ hơi đau chút chút mà thôi."
"Ồ, vậy để tôi giúp cô xoa thêm." Phương Dật Thiên nói xong cũng không chờ Tiêu Di có đáp ứng hay không, hai lòng bàn tay nhẹ nhàng tiếp tục xoa xoa cái bụng bằng phẳng bóng loáng của Tiêu Di, lại được chạm đến vòng eo mềm mại và phần bụng bằng phẳng ấy, trong lòng hắn hiện ra một mảnh kích động!
Đôi môi anh đào lôi cuốn của Tiêu Di lại mở ra chút, trong miệng phát ra những tiếng thở gấp rất nhỏ. Phần bụng dưới không ngừng nổi lên từng đợt lửa nóng hừng hực thiêu đốt cả trái tim lẫn thân thể nàng của nàng. Mới vừa rồi khi Phương Dật Thiên lơ đãng chạm vào bộ ngực cao vút mềm mại của nàng, nó giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa dục vọng vậy, nàng đã có chút không thể khống chế được mình nữa.
Giờ khắc này, nàng thậm chí là hy vọng hai tay của Phương Dật Thiên lại tiếp tục đặt lên cặp ngọc nữ phong mê người đó, vuốt ve nó, vuốt ve cả nàng, để cho nàng lại được thể nghiệm cái cảm giác kích thích từ rất lâu này!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nàng lại không dám nói ra, đồng thời cũng xấu hổ nói nó ra. Trên thực tế, nàng âm thầm vì cái ý nghĩ đó của mình mà cảm thấy khó tin cùng với thẹn thùng, nhưng mà luồng cảm giác này lại chân thật một cách mãnh liệt như thế, khiến nàng không thể trốn tránh được.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng xoa cái bụng ngọc bóng loáng của Tiêu Di, vân vê cho nó trở nên ấm áp. Hắn cũng biết, chỉ có xoa nóng như vậy mới có thể dẫn tới hiệu quả tốt được, vấn đề là cứ xoa nhẹ da thịt mềm mại như thế, phòng tuyến tâm lý trong lòng của Phương Dật Thiên lúc này từng bước từng bước bại lui.
Lúc này nếu uống rượu vào thì tốt rồi, uống rượu vô có lẽ hắn sẽ không hề để ý mọi thứ mà lao tới, đem cơ thể thành thục gợi cảm của Tiêu Di mà ôm vào lòng!
Nhìn cái bụng trắng bóng của Tiêu Di, Phương Dật Thiên trong lòng vừa động, một cái ý niệm hoang đường chợt lóe trong đầu hắn. Hắn không ngờ lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên nó...
Rồi sau đó đôi môi của hắn chợt hút, cái loại cảm giác tiếp xúc mềm mại trên miệng này thật sự là kích động nhân tâm a!
"Ư..."
Thân thể mềm mại của Tiêu Di trở nên run rẩy, miệng nàng không tự kìm hãm được phát ra một tiếng rên rĩ yêu kiều. Nàng mở hai mắt ra, liền thấy được Phương Dật Thiên đang ở ngay phần bụng dưới của mình mà hôn vào nó.
Gương mặt của nàng nhất thời đỏ lên, đôi mắt hoa đào kiều mị vừa chớp động, vừa nổi lên vẻ oán hận mờ nhạt pha chút thẹn thùng. Khẽ cắn môi dưới một cái, hô hấp dồn dập hẳn lên, cặp tuyết phong cao vút vẽ ra đạo parapol phập phồng cực kỳ mê người, cứ thế mà đánh thật sâu vào trong nội tâm của Phương Dật Thiên!
Mẹ kiếp, kệ mẹ nó! Phương Dật Thiên trong lòng mặc kệ hết thảy, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tiêu Di, mang theo sự bình tĩnh cùng một tia cuồng nhiệt, hắn mở miệng nói: "Tiêu Di, đừng cử động!"
Tiêu Di nghe xong có chút sửng sốt, không biết Phương Dật Thiên nói vậy là có ý tứ gì. Vả lại, nàng cũng mới vừa từ trong sự kinh ngạc bởi Phương Dật Thiên chợt hôn bụng nàng mà hồi phục tinh thần lại.
Lúc này, chỉ thấy thân thể Phương Dật Thiên chậm rãi cúi xuống, hắn nhìn vào 2 tròng mắt của Tiêu Di. Bờ môi của hắn dưới đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Di từ từ hướng tới mà hôn lên bờ môi anh đào nhuận hồng mà mềm mại của nàng!
Tiêu Di hoàn toàn khiếp sợ, thậm chí ngay cả tránh né cũng quên luôn. Cứ như thế mà trơ mắt nhìn khoảng cách của Phương Dật Thiên càng lúc càng gần lại.......
Giống như cơn gió nhẹ thổi qua, môi của Phương Dật Thiên không ngờ lại hôn lên đôi môi anh đào mê người của Tiêu Di một cách chân thật. Khoảnh khắc đó, cả người của Phương Dật Thiên trở nên kích động cực kỳ, có một loại xúc động muốn "bắn" ra...!
Môi của Tiêu Di mềm mại một cách dị thường, không những thế còn rất ngọt nữa, nó mang theo hương vị ngọt ngào hết sức khó tả, tiến vào cảm thấy êm đềm như bông, mềm mại ôn nhu, nút lấy thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy mất hồn, lưu luyến không thôi!
Chính là vì Tiêu Di còn đang ở trong khiếp sợ, nên nàng còn chưa kịp phản ứng lại. Hơn nữa, đôi môi anh đạo lại có chút mở ra. Bởi thế cho nên đương nhiên là tiện nghi cho Phương Dật Thiên rồi, đầu lưỡi của hắn không chút mảy may gặp phải trở ngại liền dễ dàng dò xét tiến vào trong miệng Tiêu Di, thẳng đánh Hoàng Long, dò xét tìm lấy đầu lưỡi mềm mại linh động của Tiêu Di. (Hoàng Long: Đô thành của nước Kim thời xưa)
Cho đến khi đầu lưỡi của Phương Dật Thiên đã quấn quanh và nút lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại của nàng, thì nàng mới bất ngờ phản ứng lại. Nàng mới có thể cảm ứng được nụ hôn nhiệt liệt của Phương Dật Thiên. Trời đất ơi, đầu óc của nàng nhất thời trở nên trống rỗng, quả thực không cách nào tin được vào tình cảnh trước mắt!
Xuất phát từ lý trí, nàng hẳn là phải nhanh chóng đẩy Phương Dật Thiên ra, vô luận là từ phương diện kia mà nói đi nữa, thì nàng cùng với Phương Dật Thiên cũng chưa thể đi tới bước này. Bởi vì một bước này một khi không thể ngăn lại được thì sau này sẽ phát triển tới mức độ nào thì rất khó dự liệu được à.
Tiêu Di trong lòng muốn đẩy Phương Dật Thiên ra, nhưng mà nàng cảm giác được toàn thân của mình không chút sức lực, có một cái cảm giác hữu tâm vô lực, thân thể mềm mại đã yếu đi. Hơn nữa, dục vọng ở sâu trong nội tâm lại nghênh hợp cùng với nụ hôn nồng nhiệt mà kích thích bất thình lình của Phương Dật Thiên. Điều này khiến cho trái tim của nàng nhanh chóng đạt tới đỉnh điểm của luồn khoái cảm kỳ diệu đó!"
"Đừng..." Tiêu Di trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng thở gấp, kêu nhẹ, hai tay muốn đẩy Phương Dật Thiên ra, nhưng khi đặt nó lên bộ ngực rắn chắc của Phương Dật Thiên. Chạm tới những cơ ngực co dãn mềm mại mà lại rắn chắc hữu lực, Tiêu Di cảm giác được tâm thần của mình trở nên rung động, cả cơ thể lại càng trở nên mềm yếu hơn.
Từng đợt cảm giác kích thích khác thường từ rất lâu như một trận thủy triều chảy khắp toàn thân nàng. Nàng cảm giác được thân thể của mình tựa hồ như hoàn toàn không còn nghe theo chỉ huy của đại não nàng nữa. Thân thể của nàng trở nên nóng như lửa đốt, sâu trong nội tâm tựa hồ như còn đang kỳ vọng Phương Dật Thiên sẽ hành động tiếp bước tiếp theo!
Nàng cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì không thể đẩy Phương Dật Thiên ra, nàng chỉ có thể để hắn tùy ý tham lam nút lấy đôi môi cực nóng của nàng. Lại nói tiếp, cái cảm giác hôn hít nồng nhiệt này nàng đã lâu lắm rồi không được thể nghiệm lại.
Giờ khắc này, nếu như dứt bỏ đi thân phận của hai người, quan hệ không nói tới lập trường gì hết. Nàng sẽ cảm giác được loại cảm giác hôn nồng nhiệt này rất tuyệt, rất mỹ diệu!
Nhưng Tiêu Di trong lòng biết nàng cùng Phương Dật Thiên lúc này là không thể, không thể tiếp tục như thế, vấn đề là nàng cũng không biết phải làm như thế nào để ngăn nó lại.
Phương Dật Thiên vừa dùng sức vừa điên cuồng hôn đôi môi hồng nhuận mềm mại của Tiêu Di. Trước đây mỗi lần chứng kiến bờ môi đỏ mọng mê người này của Tiêu Di, hắn liền có cái loại xúc động nhịn không được muốn cắn một cái. Mà giờ khắc này, hắn có chút khó mà tin được rằng mình không ngờ lại đang hôn lên môi Tiêu Di, cái loại cảm giác này thật quá sung sướng mà.
Đôi môi anh đào của Tiêu Di mềm mại lắm, giống như những cánh hoa hồng đỏ tươi vậy. Hơn nữa những cánh hoa này còn dính đầy những giọt sương của buổi sớm tinh mơ. Những giọt sương đó chính là nước miếng ngọt liệm của nàng. Hắn vừa hôn, vừa nút, cả đôi môi mềm mại của Tiêu Di đều bị hắn ngậm vào trong miệng.
Đôi môi anh đào của Tiêu Di không những mềm mại, mà còn có chứa cả vị ngọt. Từ lúc mới vừa tiếp xúc với nó, Phương Dật Thiên đã không nghĩ tới sẽ rời khỏi đôi môi Tiêu Di rồi, cái cảm giác này thật là quá mỹ diệu a.
Tiêu Di trước đó còn nhẹ nhàng giãy dụa. Bất quá đôi lúc ngẫu nhiên nàng lại không tự kìm hãm được thở gấp, rồi sau đó cái lưỡi thơm tho mềm mại linh động của nàng cũng không tự kìm hãm được mà khẽ liếm lên môi của Phương Dật Thiên. Thân thể thành thục gợi cảm của nàng không ngừng run rẩy, cảm giác như bị lửa thiêu đốt tỏa khắp trái tim cùng cơ thể, tựa hồ như muốn đem nàng hòa tan ra mới thôi vậy.
Rất nhanh, Phương Dật Thiên đã không còn thỏa mãn bởi nụ hôn kịch liệt của Tiêu Di nữa, hai tay của hắn bắt đầu từ cái bụng bằng phẳng mềm mại của Tiêu Di hướng lên cặp tuyết phong cao vút cực đại của Tiêu Di mà bóp lấy!
Last edited by Tiểu Dê; 16-10-2010 at 11:12 PM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê