Mộ Dung Tuyết uống vài hũ rượu ngon, càng tăng thêm vài phần vẻ đẹp. Dương Cảnh Thiên càng nhìn càng có say mê
Mộ Dung Tuyết thay một bộ áo trắng, mái tóc buông xuống ngang vai, vẻ đẹp động lòng người, giống như liễu rủ đón gió đông, mặt mũi như ngọc, lúc cười làm sáng cả người bên cạnh, lông mi như núi mùa xuân, hai mắt như nước mùa thu, một đôi môi anh đào đỏ thắm như hai hàng ngọc, khóe miệng hàm chứa nét cười sung sướng, đôi mắt sáng trong, ẩn hiện có ánh sáng ngấn nước lưu chuyển bên trong, quả thật là một vưu vật của nhân gian.
Nữ nhân nhìn sắc mặt mà chọn người tri kỉ.
Mà Dương Cảnh Thiên ngoại trừ cách ăn mặc quần áo ra, vẫn là một nam tử tuấn mỹ. Mộ Dung Tuyết thấy Dương Cảnh Thiên võ công tuyệt thế cùng phong thái có cảm giác rất ái mộ.
Lúc này ánh mắt có thần của Dương Cảnh Thiên dường như muốn nhìn thấu tâm can Mộ Dung Tuyết, làm nàng không khỏi rung động. Dần dần thân thể biến hóa, máu nóng bốc lên, thân thể nóng bỏng, ngọc ngũ cứng lên, cảm thấy như có chút tê tê, trong lòng thật là khó chịu. Trên mặt đột nhiên đỏ hồng, xuân tình lãng đãng tràn ngập hai mắt. Xuân tình đột nhiên xuất hiện làm cho nàng hoang mang lo sợ không biết phải làm thế nào cho phải.
Mộ Dung Tuyết chỉ có thể liều mạng nâng chén uống rượu.
Thật lâu sau….
Mộ Dung Tuyết có lẽ hơi say, thản nhiên cười, nói:
- Hôm nay có thể uống rượu với ngươi, ta cảm thấy rất cao hứng.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Những lời này là ta phải nói với đại tiểu thư mới đúng.
Mộ Dung Tuyết nói:
- Ngươi không cần gọi ta là đại tiểu thư, gọi ta là Tuyết nhi là được rồi.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Từ lúc biết uống rượu tới nay, chưa từng có hôm nào thỏa chí như hôm nay.
Mộ Dung Tuyết rất cao hứng, mỉm cười nói:
- Kỳ thật những lời này nên là ta nói mới đúng. Ngươi thân thủ bất phàm, tất không phải vật trong ao, vì sao phải hạ mình làm tạp vụ ở đây?
Dương Cảnh Thiên thở dài một hơi nói:
- Ài một lời khó nói hết!
Mộ Dung Tuyết hai má ửng đỏ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi cho ta là bằng hữu, tất sẽ nói thẳng.
Dương Cảnh Thiên miễn cưỡng cười nói:
- Đại hiệp cũng phải ăn cơm thôi, làm tạp vụ là một cách để sống mà thôi.
Mộ Dung Tuyết không tin nói:
- Ngươi nói sao, bằng bản lĩnh của ngươi còn sợ không đủ bạc sao?
Dương Cảnh Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Nàng không tin, ta cũng không còn cách nào khác. Cơm no rượu say xong, nàng vẫn như trước là thiên kim đại tiểu thư, mà ta vẫn như cũ lại là tiểu nhị của Hương Mãn Lâu, tiếp tục kiếp sống làm công…
- Ta không tin, dù gì ta cũng không tin. Mau nói cho ta biết vì sao ngươi lại làm tạp vụ ở đây?
Mộ Dung Tuyết sẵng giọng làm nũng.
Dương cảnh Thiên không thể cự tuyệt vì thế đem chuyện mình đánh cá trên biển chuẩn bị được tuyển là trưởng thôn, kết quả gặp phải cá mập. Sau đó bồng bềnh trên biển cuối cùng ngẫu nhiên đi tới thôn Hải Ninh, kết bạn với Mạnh Lâm nói ra một lần.
Mộ Dung Tuyết từ lúc nghe thấy chuyện Dương Cảnh Thiên trên biển vật lộn với cá mập, có vẻ rất kinh ngạc. Nhưng khi nghe hắn cưới vợ rồi thì có vài phần ghen tuông lại có vài phần mất mác nói:
- Ngươi cưới vợ rồi vì sao còn muốn ra ngoài?
Dương Cảnh Thiên gật đầu kể giấc mộng bước chân vào giang hồ của mình một lần.
Mộ Dung Tuyết thẳng thắn nói:
- Vì sao lại làm tạp vụ ở chỗ này.
Dương Cảnh Thiên hi hi cười nói:
- Bởi vì không có tiền, ta ăn quỵt ở Hương Mãn Lầu.
Thật lâu sau khi nàng cười xong, nàng dường như nghĩ tới gì đó, tựa như đánh mất cái gì. Lẳng lặng trầm mặc, không nói gì lại tự mình tu một vò rượu.
Mộ Dung Tuyết đột nhiên sâu kín nói:
- Ngươi không tồi, chỉ tiếc…chúng ta quen nhau quá muộn, nếu không…
Dương Cảnh Thiên ngẩn ra, tiếp theo cười tà nói:
- Nói những lời ủ rũ như vậy làm chi, coi trọng ta? Ta đã có lão bà rồi, hơn nữa ta còn phải đáp ứng áo gấm trở về với các nàng.
- Ta có chút thích ngươi!
Mộ Dung Tuyết không ngờ không có ý lảng tránh vấn đề của Dương Cảnh Thiên, tiếp theo lại thở dài nói:
- Nhưng là ngươi có lão bà không phải chuyện quan trọng quá, ..ài, không nói, ngươi sẽ không biết, thôi uống rượu!
Nói xong lại nâng vò rượu lên.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả nói:
- Nàng không nói ra, ta đương nhiên không biết rồi!
Mộ Dung Tuyết xoay động nhãn châu trong suốt dịu dàng nói:
- Ngươi thật sự muốn biết.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Tuy rằng nói nàng là một cô nương nhưng là nữ nhân giang hồ, tốt xấu gì cũng nên thẳng thắng một chút!
- Tốt, ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Mộ Dung Tuyết liên tiếp uống ba vò rượu lập tức chỉnh sắc nói:
- Ba ngày nữa, cha ta sẽ tổ chức luận võ kén rể cho ta, tới lúc đó ta phải gả cho cái tên hỗn đản Đại Giang Minh Lôi Thiên kia.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nghe nói Lôi Thiên kia là một trong ba nhân vật đứng đầu trong giang hồ mười người anh tuấn nhất, hắn hỗn đản chỗ nào?
- Đúng là không tồi!
Mộ Dung Tuyết gật đầu nói:
- Nhưng người ta không thích, đều là hỗn đản, hắn còn là siêu cấp hỗn đản, ta ghét nhất nhìn thấy bộ dạng ti bỉ của hắn.
Dương Cảnh Thiên cười nhạt nói:
- Ta nghe nàng nói hình như có điểm khác thì phải. Ta nghe nói Lôi Thiên chẳng những võ công cao cường, nhân phẩm nhất lưu, ngày thường phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Đối tượng như hắn chỉ sợ trong võ lâm cũng không tìm ra được vài người.
Mộ Dung Tuyết cả giận:
- Chẳng lẽ Mộ Dung Tuyết ta kém sao? Người khác muốn gả cho hắn ta không thấy lạ? Dù sao ta không vừa mắt hắn.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Không có vừa mắt thì làm sao, chỉ cần hắn thắng trận đấu…
Mộ Dung Tuyết nhãn châu chuyển động, nhìn thẳng vào Dương Cảnh Thiên quỷ dị mỉm cười nói:
- Úy ngươi giúp ta một chút được không?
Dương Cảnh Thiên nhìn mỹ nữ mỉm cười muốn nhờ, hơn nữa có vài phần men say, mặt đỏ hồng, cổ cũng nóng. Tuy rằng tửu lượng hắn không tồi, nhưng dù sao cũng lâu rồi chưa được uống thống khoái như vậy, hơn nữa ở thôn Kim Sa làm gì có rượu ngon như ở đây.
- Ha ha ha…đừng nói là giúp nàng một chút, chính mười lần, một trăm lần, một ngàn lần … ta cũng có thể làm được. Nói một câu nàng cần gì!
Mộ Dung Tuyết trong lòng hơi ngại ngùng nói:
- Ba ngày sau luận võ kén rể, ngươi đi lên đài đả bại Lôi Thiên được không?
Dương Cảnh Thiên cười khó khăn, cười khổ nói:
- Đây là chuyện liều mạng rồi, Lôi Thiên không phải là công tử bột. Nếu làm không tốt, Dương Cảnh Thiên ta lúc nào cũng có thể sớm đi miền cực nhạc mất!
Mộ Dung Tuyết kiên quyết nói:
- Chỉ cần ngươi đánh bại Lôi Thiên, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.
“ Hắc hắc, cơ hội tới!” Dương Cảnh Thiên trong lòng thầm nghĩ, nhưng miệng lại nói:
- Điều kiện của ta có nhiều lắm.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói:
- Nhiều tới mức nào?
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Ta muốn bạc, bởi vì ta thật sự quá nghèo mà!
Dương Cảnh Thiên giơ một ngón trỏ lên, đang định nói thì Mộ Dung Tuyết đã tranh nói:
- Một vạn lượng?
Dương Cảnh Thiên lắc đầu, kỳ thật hắn muốn nói chỉ cần một ngàn lượng, Mộ Dung Tuyết thấy hắn lắc đầu lại nói:
- 10 vạn lượng? Tốt, ta đồng ý.
Nói xong nàng lấy ngân phiếu trong ngực ra nói:
- Ta chỉ mang theo ngân phiếu ba vạn lượng, ngày mai sẽ cho người mang tới cho ngươi.
Dương Cảnh Thiên lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn nói một ngàn lượng.
Mộ Dung Tuyết lập tức ngây ngốc nói:
- Một ngàn lượng?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Ta thật không ngờ nàng hào phóng như vậy?
Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói:
- Ta thật sự không ngờ ngươi lại thẳng thắn thành khẩn như vậy, nếu là người khác sẽ không nói thật suy nghĩ của mình.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nàng hối hận không?
Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói:
- Tiền tài là vật ngoài thân, ngươi cầm lấy ban vạn lượng này, ta còn có thể đưa thêm.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không cần, ba vạn lượng này là đủ rồi. còn lại nếu nàng thật sự có tâm thì chờ sau khi ta đả bại Lôi Thiên hãy tặng thế nào?
Mộ Dung Tuyết gật đầu nói:
- Một lời đã định.
Dương Cảnh Thiên làm ngay một vò rượu ngon làm mát cổ họng, trấn định nói:
- Vì Tuyết nhi hôm nay đã để mắt tới ta, hôm đó Dương Cảnh Thiên ta sẽ xuất toàn lực.
Mộ Dung Tuyết kích động nói:
- Chỉ bằng việc ngươi đả bại thập nhị gia tướng, ngươi nhất định thành công.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Thắng hay bại đợi ba ngày sau sẽ rõ.
Mộ Dung Tuyết đứng lên nói:
- Như thế ta sẽ không quấy rầy ngươi, chuyện này hy vọng chỉ có hai người ta biết người đồng ý chứ?
- Hiểu rồi.
Dương Cảnh Thiên thu ngần phiếu vào trong ngực gật đầu nói.
Mộ Dung Tuyết nói:
- Ta đi trước đây, ba ngày sau ta sẽ xem ngươi biểu diễn trên lôi đài.
- Đồng ý.
Hai người nói xong lại làm một vò rượu nữa.
Mộ Dung Tuyết phi thường cao hứng rời khỏi Hương Mãn Lâu, Dương Cảnh Thiên cảm thấy vui vẻ, nghĩ tới mình có thể uống vài hũ rượu ngon, nghĩ tới mình gặp được chuyện tốt như vậy không khỏi như say.
Nhưng nếu hắn tỉnh táo lại, nhất định sẽ hối hận vì hứa hẹn đó của mình. Mộ Dung Tuyết là luận võ chọn rể, người thắng là rể hiền của Mộ Dung thế gia, ba vạn lượng kia làm sao có thể so được.
Thân phận hôn phu của Mộ Dung Tuyết, chính là ba ngàn vạn lượng cũng không mua được.
Dương Cảnh Thiên ngày hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên chính là mắng mình một câu:
- Ngu ngốc!
Nhưng nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh sao có thế nuốt lời được.
Dương Cảnh Thiên chỉ có thể cầm ngân phiếu ba vạn lượng buồn bực suốt ba ngày.
Lúc này, hắn uống xong rượu ngon, bất tri bất giác say mèm…
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 51: Chủ phó tân đương thứ nhật , thanh thần .
Nguồn: Võ Gia Trang - vip.******.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào người Dương Cảnh Thiên.
Hắn dường như đang ngủ rất say.
Lúc này…
Trưởng quản lúc này mang theo một bình trà nóng đi lên lầu, kêu Dương Cảnh Thiên đang say ngủ tỉnh lại.
- Này, phát sinh chuyện gì thế, sáng sớm đã đánh thức ta sao?
Dương Cảnh Thiên nửa ngủ nửa tỉnh nói.
- Chuyện gì à? Phải hỏi ngươi mới đúng!
Trưởng quản cười cười với Dương Cảnh Thiên, vỗ vỗ vai hắn, nghiêm nghị nói:
- Tiểu huynh đệ, diễm phúc của ngươi thật lớn à…
Dương Cảnh Thiên nhanh như chớp lấy tập ngân phiếu trong ngực ra, nhìn kỹ thần sắc không khỏi ngẩn ra, trong lòng ngu muội: “ Xong rồi… thì ra mình tưởng là mơ mơ màng màng nhưng lại là sự thật sao… ài sao ta lại ngu như thế, một đời anh hùng liền bị hủy chỉ trong chốc lát như vậy…”
Trưởng quản lúc này nói:
- Lúc Mộ Dung tiểu thư đi, không chỉ có trả hết nợ cho ngươi còn muốn bổn điểm cho ngươi một phòng, đồng thời nói ngươi muốn ở trong này bao lâu cũng được, hơn nữa hết thảy ngươi làm gì ở Hương Mãn Lâu đều là do nàng trả tiền, việc này quả là ước mơ của nam nhân à…
Dương Cảnh Thiên trong đầu nghĩ tới trận quyết chiến ba ngày sau, mặc kệ thế nào, nếu đã đáp ứng với Mộ Dung Tuyết rồi, nhất định phải đi thôi. Dù cho Lôi Thiên là thần thánh phương nào? Có ba ngày thời gian, phải sử dụng tốt một phen nếu không thật là thất vọng với ba vạn lượng ngân phiếu.
Nghĩ tới đây, Dương Cảnh Thiên không khỏi cười tà quái.
Trưởng quản thấy Dương Cảnh Thiên mỉm cười, tưởng mình vuốt đúng mông ngựa, cao hứng nói:
- Huynh đệ sau này phát đạt cũng đừng quên ta…
Dương Cảnh Thiên lấy trong lòng tấm ngân phiếu ngàn lượng, đưa cho trưởng quản nói:
- Trưởng quản đại ca, có thể đem tấm ngân phiếu này đi đổi ra tiền mặt giúp ta được không?
Từ khi cùng uống rượu với Mộ Dung Tuyết xong, hạ nhân của Hương Mãn Lâu thay đổi hắn thái độ với Dương Cảnh Thiên, quả thực là chuyển biến tới 180 độ. Cái gọi là “ Một người đắc đạo, gà chó cùng lên trời.” Những lời này thực rất có đạo lý.
Có tiền có thể là đại gia, không sai chút nào.
Thời gian bất giác trôi đi….
Không lâu sau, trưởng quản đang cầm ngàn lượng chạy lên lầu, kính cẩn đưa hai tay cho Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên lấy lại sau đó xuất ra một thỏi mười lượng bạc đưa cho Trưởng quản cười tà nói:
- Một chút lòng thành…
Trưởng quản vừa mừng vừa lo run giọng nói:
- Không thể, tiểu huynh đệ, ta đã có một phần lúc công tác, không đói chết được. Nhưng thật ra tiểu huynh đệ cầm từng này bạc, làm cho sinh ý của bản quán hoàn hảo, nói cho cùng giang hồ vẫn là chỗ không tốt…
Dương Cảnh Thiên cười tà tà nói:
- Ta sau khi đã có bạc, chỉ sợ không có địa phương đi tiêu ấy chứ, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ.
Trưởng quản nghĩ Dương Cảnh Thiên có Mộ Dung thế gia làm chỗ dựa vững chắc, còn sợ không có bạc tiêu sao? Vì thế cung kính nói:
- Đó là! Tuy nhiên…
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Không cần nói gì nữa ta đi ra ngoài một chút!
Trưởng quản khom người nói:
- Vậy ngươi đi thong thả, nhớ về sớm một chút dùng cơm.
Dương Cảnh Thiên thấy trưởng quản ngày thường lẫm lẫm uy phong thế mà lại chiếu cố chu đáo tới mình như thế trong lòng hưởng thụ cười nói:
- Cảm tạ!
Mới ra ngoài Hương mãn Lầu vài bước đã có một tên khất cái tới đón nói:
- Vị công tử, xin hãy bố thí cho kẻ hèn vài đồng tiền đi!
Dương Cảnh Thiên đánh giá một chút, tên khất cái này chừng 16,17 tuổi, quần áo tuy rằng rách nát, nhưng bộ dạng khá tốt, tuấn tú lịch sự, ánh mắt sáng ngời có thần.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Sao ngươi biết ta là người có tiền?
Tên khất cái nói có chút đắc ý:
- Xem tư thế điệu bộ của công tử, tuy rằng chỉ là mặc áo bằng sợi gai, nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra không phải là vật ở trong ao. Huống chi bên hông người lồi lên như thế không phải là bạc thì chẳng lẽ là đá tảng sao.
Dương Cảnh Thiên ngẩn người, chậc chậc khen:
- Ngươi cũng không đơn giản, liếc mắt một cái đã nhìn ra được nhiều như vậy rồi, nói, vì sao lại làm khất cái?
Tên khất cái kia lại đắc ý nói:
- Làm khất cái có gì không tốt, ăn cơm của trăm họ, bốn biển là nhà, thiên hạ mặc cho ta ngao du. Không gạt công tử, có thể làm cho tại hạ coi trọng mà xin tiền, ba ngày qua công tử là người đầu tiên.
Dương Cảnh Thiên rất đỗi kì quái nói:
- Xin tiền ngươi cũng chọn đối tượng sao?
Tên khất cái kia lại đắc ý cười nói:
- Việc này có gì kỳ quái, thiên tư kém ta, bộ dạng cũng không bằng ta, năng lực không thể so với ta, ta làm sao phải xin của họ.
Dương Cảnh Thiên chậc lưỡi nói:
- Ngươi có năng lực như vậy, cần gì phải ở đây xin tiền.
Tên khất cái nói:
- Bởi vì lúc làm công kiếm tiền quá mệt mỏi, ta lại khinh thường hành vi trộm cướp lừa đảo, chỉ có thể làm một tên khất cái thôi.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Ngươi thật ra rất thẳng thắn.
Tên khất cái đưa tay lên nói:
- Hiện tại công tử vẫn chưa cho ta.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Cho đương nhiên ta cho, nói như thế nào cũng không thể phụ lòng ánh mắt của ngươi, dù sao ta cũng là người đầu tiên ngươi coi trọng sau ba ngày.
Nói xong lấy ra từ trong lòng tấm ngân phiếu ngàn lượng đưa cho tên khất cái.
Tên khất cái kia vừa tiếp nhận lập tức choáng váng nói lắp.
- Một…một …ngàn lượng?
Lúc này tới phiên Dương Cảnh Thiên nói:
- Ngại ít sao?
Nói xong lại từ trong lòng lấy ra một ngàn lượng nữa đưa cho hắn, rồi mỉm cười lắc đầu xoay người rời đi.
Một lúc lâu sau, tên khất cái kia mới tỉnh lại, vội vàng đuổi theo nói:
- Đại gia, ngài chờ một chút!
Dương Cảnh Thiên đứng lại, quay đầu hỏi tên khất cái:
- Tiểu khất cái ngươi sẽ không…
Lời còn chưa dứt đã thấy tiểu khất cái kia đuổi theo đem tiền trả lại nói:
- Đại gia, ngài cầm lại đi!
Dương Cảnh Thiên sắc mặt trầm xuống nói:
- Ta đã đưa cái gì đưa chưa bao giờ thu hồi, ngươi không phải ngại số bạc này.
Tiểu khất cái mỉm cười nói:
- Ta vừa mới tìm được một mỏ vàng, số bạc này đương nhiên không cần.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói:
- Mỏ vàng?
Tiểu khất cái đột nhiên quỳ xuống nói:
- Đại gia, nếu ngài không chê, hãy thu Lăng Chí Hào làm người hầu.
Dương Cảnh Thiên đầu tiên là kinh ngạc sau đó cười tà nói:
- Ta là mỏ vàng ngươi vừa tìm thấy sao?
Lăng Chí Hào đắc ý nói:
- Đúng vậy.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Chính xác, sau khi theo ta ngươi sẽ không ăn xin trên đường nữa.
Lăng Chí Hào lại nói:
- Đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Dương Cảnh Thiên tò mò nói:
- Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
Lăng Chí Hào nói:
- Bởi vì ngài quá đẹp trai, hào khí lại lớn, có nghị lực bất phàm của đại gia, nếu bỏ lỡ ngài, ta tin tưởng từ này về sau không thể tìm được chủ tốt như vậy.
Dương Cảnh Thiên trong lòng nở hoa, nâng Lăng Chí Hào dậy nói:
- Chỉ bằng những lời này của ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là người hầu của Dương Cảnh Thiên ta.
- Tạ ơn, tạ đại gia!
Lăng Chí Hào cao hứng nói.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Cái gì mà đại gia, ta có già như vậy sao? Gọi là thiếu gia đi, về phần ngươi ta gọi là tiểu Lăng Tử là được rồi.
Lăng Chí Hào lập tức dài mặt ra cười khổ nói:
- Tiểu Lăng Tử nghe như thái giám ấy.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Ha ha, thái giám có gì không tốt, thái giám chính là hầu hạ hoàng thượng, nhiều quang vinh, huống chi ngươi cũng không phải là thái giám thực sự mà.
Lăng Chí Hào bất đắc dĩ nói:
- Ài…xem ra ta là thái giám Tiểu Lăng Tử rồi, trốn cũng không thoát mà.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đừng nói thế, nếu ngươi không hài lòng, có thể rời đi! Không miễn cưỡng ngươi…
Lăng Chí Hào la lên:
- Không được đừng nói là Tiểu Lăng Tử, chính là Tiểu Hoa Quế, ta cũng không oán không hối hận.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Vậy được rồi chúng ta đi.
Lăng Chí Hào nhu thuận nói:
- Thiếu gia, chúng ta đi nơi nào?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Thiếu gia ta có người hầu có thể mặc quần áo như vậy sao? Đương nhiên đi tìm mua quần áo.
Lăng Chí Hào nói:
- Thiếu gia nói chí phải.
Không lâu, bên trong thành Tô Châu có thêm một công tử đại gia, Dương Cảnh Thiên thay đổi mặc một bộ nho sam bằng tơ gấm màu trắng, Lăng Chí Hào đi theo Dương Cảnh Thiên, cũng coi như là “ gà chó lên trời”, thay một bộ cẩm ý màu vàng óng ánh, có vẻ quý phái mười phần, hai người đi trên đường, vốn vẻ anh tuấn tiêu sái của bọn họ, càng có vẻ khí chất phi phàm, phong độ, đưa tới bao nhiêu ánh mắt của các cô nương.
Lăng Chí Hào đắc ý nói:
- Thiếu gia chúng ta đi nơi nào tiếp theo?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Thiếu gia ta hiện tại không có chỗ tiêu tiền, ở thành Tô Châu sòng bạc lớn nhất là nơi nào?
Lăng Chí Hào vừa nghe, hưng phấn nói:
- Sòng bạc? thật tốt quá, thiếu gia, lần này người tìm đúng người rồi.
Dương Cảnh Thiên đi theo Lăng Chí Hào tiến vào “Hảo Vận Lai” được xưng là sòng bạc lớn nhất Tô Châu, không khỏi phun ra một tràng, chỉ vào sau gáy Lăng Chí Hào nói:
- Con bà nó, nơi xó xỉnh này mà cũng gọi là sòng bạc lớn nhất Tô Châu sao?
Bởi vì sòng bạc này chẳng những không nằm ở địa điểm náo nhiệt của thành Tô Châu, hơn nữa bên ngoài đổ nát, ngói đầy rêu, khác xa so với sự huy hoàng trong tưởng tượng của Dương Cảnh Thiên. Trước cửa dương liễu rủ xuống, tăng thêm vào phần thi vị.
Lăng Chí Hào mỉm cười nói:
- Thiếu gia, là thiếu gia không hiểu.
Dương Cảnh Thiên cả giận:
- Ngươi không nói, ta đương nhiên không hiểu.
Lăng Chí Hào nói:
- Tô Châu là địa bàn của Mộ Dung thế gia. Mộ Dung thế gia đứng đầu trong võ lâm tứ đại thế gia, bọn họ đại biểu chính là chính nghĩa, sao có thể chấp nhận cho sòng bạc hoành hành ở Tô Châu? Bị Mộ Dung thế gia đại biểu chính nghĩa đả kích, Hảo Vận Lai này được coi là sòng bạc tốt nhất của Tô Châu.
Dương Cảnh Thiên gật đầu. Xem ra thế lực của Mộ Dung thế gia không hề bình thường. Lập tức đi theo Lăng Chí Hào, đi đến trước cửa sòng bạc.
Đầu tiên Lăng Chí Hào tiến lên nói câu gì đó bốn đại hán giữ cửa, rồi nộp mười hai bạc.
Dương Cảnh Thiên khó hiểu tiến lên hỏi:
- Tiểu Lăng Tử, ngươi làm gì vậy?
Long Chí Hào kéo Dương Cảnh Thiên sang bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Đây là quy củ của sòng bạc. Hảo Vận Lai cũng không muốn rước lấy phiền phức, tất cả người tiến vào sòng bạc đều phải nộp từ mười hai bạc trở nên. Như vậy tránh cho một ít người nghèo tiến vào thua táng gia bại sản.
Dương Cảnh Thiên thản nhiên nói:
- Táng gia bại sản không phải là do bọn hắn thường hay vào sòng bạc sao.
Lăng Chí Hào nói:
- Ở các nơi khác thì có thể nhưng ở Tô Châu không được. Mộ Dung thế gia không cho phép tình huống như vậy xuất hiện. Cho nên sòng bạc Hảo Vận Lai có quy định người tiến vào phải nộp tiền thế chấp trước. Hơn nữa trong sòng bạc cũng không cho đánh chịu và cho vay.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Chưa đánh bạc đã phải nộp nhiều tiền thế chấp như vậy, ai còn muốn đánh chứ.
Lăng Chí Hào nói:
- Từ sòng bạc đi ra, mặc kệ là thắng hay thua, số bạc này đều được trả lại hết. Đây cũng tương đương lưu lại cho đám đánh bạc một đường lui, cho nên sòng bạc mới thịnh vượng như vậy.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Còn có sòng bạc thú vị như vậy, vào nhìn xem nào.
Dương Cảnh Thiên lần đầu tiên đến sòng bạc. Các đồ vật và công cụ đánh bạc trong này đều rất đẹp, hơn nữa nơi đây rất rộng. Chẳng những có sáu khu, trước ba khu, sau ba khu. Hơn nữa mỗi khu đều có rất nhiều phòng. Cho nên mặc dù tụ tập hơn năm trăm người nhưng sòng bạc này không làm cho người ta cảm thấy chật chội. Hoàn toàn khác biệt về một nơi ngột ngạt trong tưởng tượng của Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên tấm tắc khen:
- Không thể tưởng được bề ngoài xấu xấu bẩn bẩn như vậy, bên trong lại thú vị thế này.
Đây không phải là sòng bạc mà còn là tửu lâu, nhà hàng, kỹ viện… tất cả những cách giải trí mà người ta có thể nghĩ ra được, nơi này đều có thể tìm được.
Hấp dẫn nhất chính là sòng bạc.
Đối với Dương Cảnh Thiên mà nói, hấp dẫn hắn nhất chính là những ván bài trong khu đại sảnh. Ngay cả nữ hầu châm trà đều là những thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi động lòng người. Phối hợp với quần áo gợi cảm, trên người mặc một chiếc yếm màu hồng, chiếc váy cộc tay và ngắn làm lộ ra đôi cánh tay như ngọc và đùi ngọc thon dài đầy gợi cảm. Khi xuyên qua các chiếu bạc càng là vú ưỡn ưỡn, mông lắc lắc, thật đã mắt. Dương Cảnh Thiên và Lăng Chí Hào nhìn xem thầm hô đã quá.
Trải qua mấy mối tình với Hà Trác Phương, Bạch Vân, Tử Vân, Mạnh Lâm thục nữ dịu dàng, Lam Mị Phượng ngay thẳng. Sự quyến rũ hào phòng của mấy thiếu nữ trong sòng bạc, Dương Cảnh Thiên lại chưa từng trải qua.
Không trải qua nên đặc biệt hướng tới.
Dương Cảnh Thiên hỏi Lăng Chí Hào:
- Nơi này có thể đánh thế nào?
Lăng Chí Hào mỉm cười nói:
- Ở đây cái gì cũng có. Bài cửu, song lục, xúc xắc, mạt trượt. Chỉ cần thiếu gia nghĩ đến, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn..
Dương Cảnh Thiên nói:
- Có nhã thất hay không?
Lăng Chí Hào nói:
- Sòng bạc lớn như vậy, sao không có nhã thất chứ. Thiếu gia, mời thiếu gia đi bên này.
Lúc này, một nữ hầu tiến lên nói:
- Hai vị thiếu gia muốn chơi gì?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Mạt trượt.
Nữ hầu mỉm cười nói:
- Mời hai vị thiếu gia bên này.
Đây là một gian nhã thất. Khi Dương Cảnh Thiên vừa đi vào, một tên mập mạp mặt mày nhăn nhó như quả mướp đắng đứng lên. Hiển nhiên hắn đã thua sạch.
Dương Cảnh Thiên không hề lo lắng ngồi xuống. Cùng chơi có hai gã phú ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Là những ông chủ nhiều tiền đến mức không biết đi đâu tiêu xài.
Còn có một người hình như là cậu ấm, khoảng hai mươi lăm, hai mươi xấu, rất anh tuấn, rất có cảm giác Phan An tái thế. Làm cho người ta sáng mắt chính là thư đồng phía sau người này. Nói là thư đồng, nhưng người sáng suốt là biết đó là nữ giả nam trang. Bởi vì bộ ngực của nàng như muốn phá vỡ áo mà ra. Đôi môi anh đào đỏ rực, da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người. Nữ giả nam càng tăng thêm vài phần hấp dẫn, làm cho tim người ta đập loạn.
- Tiểu tử, bàn này là năm mươi lượng một ván. Ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi hãy ngồi xuống.
Một lão thương nhân có vẻ gian xảo cười đắc ý, xem ra vừa nãy hắn thắng không ít.
Dương Cảnh Thiên không thèm nhìn đến hắn, nói:
- Ngồi rồi, thua ta sẽ đứng lên.
Căn cứ quy định của sòng bạc, bởi vì không cho chịu và vay nợ nên mỗi người đều phải tự lượng số tiền của mình.
Dương Cảnh Thiên không hề lo lắng lấy ba vạn lượng giao cho Mộ Dung Tuyết đổi thành thẻ bài.
Có tiền đánh bạc, ván bài rất nhanh được bắt đầu.
Bốn người rất nhanh biết nhau. Cậu ấm kia gọi là Tần Tường là người Lạc Dương, nhị thiếu gia của Vô Tâm sơn trang, lần này đến đây là vì việc chọn rể của Mộ Dung thế gia. Vô Tâm sơn trang là một trong võ lâm cửu đại sơn trang, có địa vị tối cao ở võ lâm Tây Bắc. Hai người còn lại, một người là Trương Bân buôn gạo, một người là Hoàng Khanh ông chủ hiệu cầm đồ.
Ván bài thứ nhất, Dương Cảnh Thiên cầm được một bộ thiên thành, không qua mấy vòng đã ăn được nhị tứ đồng.
Ăn trọn, ăn trọn…
Rốt cuộc, Dương Cảnh Thiên lật bài, vỗ tay, giương giọng nói:
- Tứ đồng, cùng một màu.
Lăng Chí Hào đứng bên cạnh cao hứng kêu lên:
- Mười ba lượt, mỗi người tổng cộng một vạn tám ngàn hai trăm năm mươi lượng.
Thì ra mạt trược ở trong Hảo Vận Lai là mạt trượt mười ba quân, lấy ba lượt làm quy định. Chưa đủ ba lượt thì cho dù bài đã hợp quy định cũng không thể ù. Nhiều bài quả thật rất phức tạp nhưng nhiều nhất cũng chỉ phát triển đến mười ba lượt mà thôi. Khi có người ù bài, đầu tiên tính toán theo số lượt chia bài. Từ sáu lượt trở xuống điểm tháp hơn, từ sáu lượt trở lên, một lần chia sẽ thêm năm lần. Tính thêm bài ù, nếu như vượt quá năm lần một chút, thì sẽ trừ ba nhà, nhà cái và các nhà khác là như nhau.
Theo quy định như vậy, ván này của Dương Cảnh Thiên có cùng một màu, như vậy sẽ thắng mỗi người ba trăm sáu mươi năm quân tiền. Theo tỷ lệ mỗi quân tiền là năm mươi hai, vậy Dương Cảnh Thiên thắng tổng cộng năm vạn bốn ngàn bảy trăm năm mươi hai.
Lăng Chí Hào đếm tiền đến mỏi cả tay, nhưng Dương Cảnh Thiên không hè có một chút cao hứng. Bởi vì đối thủ của hắn không một tên nào sợ hãi cả. Bọn họ dường như chưa hề thua tiền, hoặc là nói bọn họ căn bản không thèm để ý đến một ván thắng thua, đây mới là chỗ đáng sợ của bọn họ.
Rất nhanh, sự lo lắng của Dương Cảnh Thiên đã biến thành sự thật.
Sau khi thắng ván thứ nhất, Dương Cảnh Thiên thua liền mười tám ván.
Sau mười tám ván, Dương Cảnh Thiên đã thua hơn sáu vạn bạc, chẳng những mất hết số tiền đã được, mà còn phải bỏ ra hơn hai vạn.
Lăng Chí Hào đau lòng không chịu được, hắn kéo kéo Dương Cảnh Thiên, ý bảo nên rời đi, nhưng bị Dương Cảnh Thiên khinh thường nhìn một cái.
Lăng Chí Hào đổ mồ hôi lạnh nhưng Dương Cảnh Thiên rất nhàn nhã, không hề đau lòng vì số tiền kia.
Ván thứ hai mươi, lại là cùng một màu, lại nghe thấy bài tứ đồng.
Lăng Chí Hào nhìn cảm thấy hưng phấn. Nhưng thật không ngờ Dương Cảnh Thiên còn hưng phấn hơn hắn. Hóa ra Dương Cảnh Thiên cũng rất chú ý đến thắng thua.
Ăn trọn, ăn trọn….
Nhà trên vừa mới đánh ra một cây ngũ, Dương Cảnh Thiên lập tức thầm nghĩ: “Nhanh, nhanh, cây ngũ đã xuất hiện, cây tứ nhất định sẽ ở ngay sau đó”
Mở quân bài, chỉ nghe thấy Dương Cảnh Thiên nói:
- Một điểm, hai điểm, ba điểm, bốn điểm. Là cây tứ, cùng một màu.
“Phanh” một tiếng.
Dương Cảnh Thiên hưng phấn nhảy lên, dùng sức hạ mạnh bài trong tay xuống bàn. Nhưng thật không ngờ dùng sức mạnh quá nên đánh nát cả mặt bàn. Không cần phải nói, ván bài này đã bị hủy.
Lăng Chí Hào ngây ngốc. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của ba nhà còn lại, Dương Cảnh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cõi lòng tan nát nói:
- Bị hủy, bị hủy rồi. Bài cùng một màu này, tương đương năm vạn bốn ngàn bảy trăm năm mươi hai bạc của ta xong rồi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Trương Bân lúc này không có tâm tư nghe Dương Cảnh Thiên thổ lộ, ngược lại hung ác nói:
- Tiểu tử, không thích chơi nữa thì thôi, việc gì phải trút giận vào cái bàn chứ. Lực lượng lớn nhỉ.
Hoàng Khanh nói:
- Không được, phải bồi thường.
Dương Cảnh Thiên không cam yếu thế, nói:
- Ta mất cả một buổi tối, lúc này mới vất vả được một ván. Thua bạc không quan trọng, nhưng các ngươi còn bắt ta bồi thường, cửa còn không có chứ đừng nói là cửa sổ.
Vì thế ba người ngươi một lời, ta một lời.
Lúc này….
Nhị thiếu gia Tần Tường của Vô Tâm sơn trang có chút không chịu nổi, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi rốt cuộc muốn chơi nữa hay không, không chơi ta về.
- Phải tiếp tục chơi, nhưng hắn phải bồi thường ván vừa rồi.
Hoàng Khanh nổi giận đùng đùng nói.
Trương Bân hùa theo:
- Không sai, nếu không mỗi bàn hắn đều làm như vậy, chúng ta còn có thể chơi nữa sao?
- Mẹ nó. Ngươi cho rằng bổ thiếu ra muốn đập vỡ bàn sao. Ván vừa rồi bài của ta cùng một màu, các ngươi đã không phải trả tiền thì thôi, còn đòi ta bồi thường, hừ hừ.
Dương Cảnh Thiên cũng đỏ mặt tía tai, không hề nhường bước.
- Không bồi thường chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy?
Hoàng Khanh rất tức giận nói.
Dương Cảnh Thiên trợn mắt lên nhìn nói:
- Không đi thì không đi, ta sợ ngươi ăn ta sao?
- Ngừng lại được không?
Tần Tường có điểm tức giận nói.
- Không được.
- Hắn phải bồi thường.
…………………….
Dương Cảnh Thiên còn đang cùng Trương Bân và Hoàng Khanh tranh cãi, đâu có thời gian để ý đến Tần Tường.
Tần Tường bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Một đám con buôn vô lại.
Nói xong, quay đầu mang theo thư đồng mỹ nữ của mình rời khỏi.
Tần Tường vừa mới đi, trong phòng lại đi vào thêm một người chia bài. Là một mỹ nữ mê người, dáng người cao ráo, mặt như tranh vẽ, rất đẹp. Hơn nữa trên người nàng còn mặc một bộ quần áo rất thích hợp, lộ ra những đường cong lả lướt đầy quyến rũ. Dù cho nàng còn kém nhất định so với những mỹ nữ như Mạnh Lâm, Mộ Dung Tuyết nhưng đạt đến cấp bậc của Bạch Vân và Tử Yên. Hơn nữa rất xinh đẹp quyến rũ, ngay cả Dương Cảnh Thiên quen thấy mỹ nữ, khi nhìn thấy nàng cũng ngây ngẩn người.
Chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng khi nhìn thấy Dương Cảnh Thiên, trong mắt hiện ra vẻ thú vị.
Chỉ nghe thấy nữ nhân chia bài nũng nịu nói:
- Thưa ba vị, có việc gì có thể thương lượng với nhau. Nơi đây là chỗ ăn chơi giải trí, đừng cãi nhau ở chỗ này, làm mọi người mất hứng.
- Phượng Phượng. Nàng không biết, tiểu tử này đập nát bàn, hại ta không ù được…
Hoàng Khanh tiến lên, háo sắc nhìn người chia bài, kể khổ.
Người đi vào chính là Hoa Phượng Phượng một trong bốn đóa kim hoa của sòng bạc Hảo Vận Lai, cũng là một trong các chưởng sợ của Hoa Ngọc Loan, là chưởng sự chia bài.
Ngày thường, Hoa Phượng Phượng đều chia bài cho các thiếu gia quý tộc giàu có và người quyền quý trong triều, hôm nay lại không chiêu đãi đại nhân vật nào. Dương Cảnh Thiên tiến vào đã hấp dẫn nàng. Không phải vì Dương Cảnh Thiên có tiền, mà là tướng mạo và khí chất, dáng người đẹp mắt của hắn đã hấp dẫn ánh mắt người khác.
Khi Tần Tường rời khỏi, Hoa Phượng Phượng nhanh chóng biết được chuyện bên trong, cho nên nàng tiến vào trong này rất nhanh.
- Đúng. Hắn phải đền.
Trương Bân cũng kêu lên.
Dương Cảnh Thiên tức giận lôi đình, hét lớn:
- Mẹ nó, các ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người, người ù là ta.
Dương Cảnh Thiên hét lên như vậy, hoàn toàn làm cho Hoàng Khanh và Trương Bân sửng sốt. Hai người sợ đến độ cả người run lên. Bởi vì Dương Cảnh Thiên trừng mắt đủ để cho bất cứ ai cũng cảm thấy sợ hãi.
Hoa Phượng Phượng cũng mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Như vậy cũng tốt, căn cứ theo quy định của sòng bạc chúng ta, đánh một ván phân thắng bại.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Đánh thì đánh, Dương Cảnh Thiên ta không đến mức thua không trả được tiền.
Hoa Phượng Phượng nói:
- Vậy ta sẽ đứng ra làm trọng tài. Nếu Dương công tử thua sẽ phải đền, thắng, việc này sẽ được rõ ràng.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không được, thua ta chấp nhận, hơn nữa tình nguyện bồi thường gấp hai lần. Nhưng nếu như ta thắng, hai người kia cũng phải đền lại ta gấp hai lần.
Hoàng Khanh vội la lên:
- Tiểu tử, dựa vào cái gì?
- Đúng vậy, là ngươi làm vỡ bàn.
Trương Bân vội kêu lên.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Các ngươi không bồi thường cũng được. Ta sẽ đánh với mỹ nữ trước mặt một phen. Thua ta vẫn sẽ bồi thường như vậy. Thắng, mỹ nữ sẽ ngủ với ta, thế nào?
- Bằng ngươi? Cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga.
Dương Cảnh Thiên cũng nóng nảy, cả giận nói:
- Mẹ chứ. Ngươi đã bao giờ thấy con cóc nào đẹp trai như ta chứ. Mỹ nữ ta muốn ngủ cùng cũng không phải lão bà của ngươi, ngươi gấp cái gì chứ?
Hoa Phượng Phượng vẫn giữ được phong độ, mỉm cười nói:
- Ta nhận cược của Dương công tử. Nhưng căn cứ theo quy tắc, nếu Dương công tử thua, tất cả tiền đặt cược sẽ thuộc về sòng bạc Hảo Vận Lai, mà không phải hai vị đại gia, các vị có đồng ý không?
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Bọn họ có gì không muốn chứ, không đến lượt bọn họ làm chủ.
Hoàng Khanh khinh thường nói:
- Ta không có ý kiến. Tiểu tử ngươi còn không biết trời cao đất rộng. Đánh với Phượng Phượng, tiểu tử cứ chuẩn bị cởi truồng về nhà đi.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Cởi truồng là truyện của ta, không cần ngươi qan tâm. Đừng nhiều lời nữa, đánh thế nào.
Hoa Phượng Phượng nói:
- Đơn giản một chút, chúng ta chơi xúc xắc.
Rất nhanh có người mang lên các dụng cụ.
Hoa Phượng Phượng rất giỏi đổ thuật, từ khi xuất đạo đến nay hiếm khi thất thủ. Nàng rất tự tin sẽ thắng được Dương Cảnh Thiên. Đây cũng là vì sao nàng dám nhận . Theo nàng thấy, đám cờ bạc chết vì sắc đẹp này căn bản không phải người đánh giỏi. Nàng từng thắng vô số ván bài như vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Dương Cảnh Thiên cười nhạt, nói:
- Bắt đầu đi.
Ngay lập tức Hoa Phượng Phượng lấy ra sáu quân xúc xắc, rất trịnh trọng đưa cho Dương Cảnh Thiên kiểm tra, sau đó mới đưa vào trong một cái hộp.
Xúc xác không va chạm vào trong thành hộp mà chỉ quay vòng tròn, phát ra những tiếng vang quen thuộc vô cùng kích thích với dân cờ bạc.
Đôi mắt đẹp Hoa Phượng Phượng chớp lên, một bên lắc xúc xắc, một bên chú ý đến Dương Cảnh Thiên.
Chỉ thấy nàng giơ chiếc hộp lên, quát khẽ một tiếng, lắc thật nhanh.
Xúc xắc phát ra những âm thanh trong trẻo, càng tăng cường sự kích thích ở nơi đây.
“Bồng”
Đặt hộp xuống bàn.
Hoa Phượng Phượng và Dương Cảnh Thiên nhìn nhau, mỉm cười ưu nhã nói:
- Dương công tử, mời đặt cửa.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Đại.
Miệng nàng cười rất tươi, đang muốn mở ra.
Dương Cảnh Thiên hét lớn một tiếng:
- Chậm đã.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Hoa Phượng Phượng, Hoàng Khanh, Trương Bân và Lăng Chí Hào đều không biết Dương Cảnh Thiên muốn làm gì.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười chỉ vào Hoàng Khanh ở bên cạnh nói:
- Ngươi mở quân đi.
Hoàng Khanh chỉ chỉ vào mình, kinh ngạc nhìn Hoa Phượng Phượng, nói:
- Ta sao?
Hoa Phượng Phượng mỉm cười nói:
- Vì đảm bảo công bằng, đúng là một biện pháp hay. Vậy mời Hoàng lão bản mở quân.
Hoàng Khanh có chút chần chờ, nhưng vẫn khẩn trương mở quân. Mọi người ồ lên, chỉ thấy sáu quân xúc xắc thì có ba quân sáu điểm, hai quân năm điểm và một quân bốn điểm, tổng cộng là ba mươi hai điểm.
Đại.
Hoa Phượng Phượng dường như không thể tin vào điều trước mặt, vô cùng chua xót. Trong lòng nghĩ sao có thể chứ, xúc xắc này nàng đã luyện từ nhỏ, nàng gần như có thể khẳng định nói có bốn quân một điểm, hai quân hai điểm, tổng cộng tám điểm.
Nhưng trước mắt lại là ba mươi hai điểm. nàng sao có thể biết được, khi Dương Cảnh Thiên hét lên một tiếng “Chậm đã” thì các quân xúc xắc đã bị công phu Sư Tử Hống của Dương Cảnh Thiên làm đảo. Tay Dương Cảnh Thiên mặc dù không chạm đến bàn, nhưng dựa vào nội lực thâm hậu của Dương Cảnh Thiên muốn cho mấy quân xúc xắc đảo chiều thì dễ như trở bàn tay.
Mặc dù Hoa Phượng Phượng không tin những điều này, nhưng nàng trải qua rất nhiều trận chiến nên vẫn rất phong độ nói:
- Công tử thắng.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Ta mệt rồi. Chỉ mong hương phòng của nàng có thể cho ta ngủ một giấc tốt nhất.
Hoa Phượng Phượng không thèm để ý, mỉm cười nói:
- Dương công tử, mời đi theo ta.
Dương Cảnh Thiên quay đầu lại nói với Lăng Chí Hào:
- Số bạc còn lại giao cho ngươi. Tốt nhất khi ta đi ra, ngươi còn có thể chừa cho ta một chút tiền vốn.
Lăng Chí Hào rất tự tin nói:
- Thiếu gia yên tâm đi. Thiếu gia cứ hưởng thụ đi. Tiểu Lăng Tử sẽ không để người thất vọng.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười đi theo sau lưng Hoa Phượng Phượng, xuyên qua đường hầm, đi đến một cánh cửa ngầm bên cạnh.
Nơi đó có một cảnh tượng ướt át đang chờ đợi hắn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dương Cảnh Thiên đi theo phía sau Hoa Phượng Phượng, tiến vào hương phòng của nàng, một mùi thơm dễ dịu xông vào mũi.
- Thơm quá.
Dương Cảnh Thiên nhìn căn phòng đơn giản mà u nhã, trong lòng không khỏi tán thưởng nói.
Trên mặt Hoa Phượng Phượng mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nhưng không hề quyến rũ hắn, nàng dịu dàng nói:
- Dương công tử, công tử ngồi một lát, ta sẽ sai hạ nhân chuẩn bị một ít rượu và thức ăn.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười gật đầu, đây là một trong những sở thích của hắn.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên.
Khi Dương Cảnh Thiên giơ chén rượu lên, đối mặt với Hoa Phượng Phượng đầy quyến rũ này có chút không thể nào uống được.
Hoa Phượng Phượng nhìn Dương Cảnh Thiên có chút câu nệ, mỉm cười nói:
- Dương công tử chắc lần đầu tiên đi vào đây.
Dương Cảnh Thiên hơi gật đầu, cười tà nói:
- Nhưng đối với nữ nhân, ta tuyệt đối không phải lần đầu tiên.
Hoa Phượng Phượng không hề có chút xấu hổ, chỉ mỉm cười, rất có phong độ nói:
- Công tử rất mê người.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Nhưng ta càng tin rằng nàng mê người hơn, đó là đối với nam nhân
Hoa Phượng Phượng cười tao nhã nói:
- Công tử thật biết nói, không hề giống một người mới bước vào giang hồ gì cả. Tuy nhiên nói như vậy, ta đã được nghe quá nhiều.
Nàng dừng lại một chút, nói tiếp:
- Không phải ta quá kiêu ngạo, mà là ta không rõ vì sao mỗi người nam nhân đều nói lời nông cạn như vậy.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười đắc ý:
- Là nàng cho nam nhân xúc động. khi nam nhân xúc động đều rất nông cạn. Đặc biệt là trước mặt nàng đều trở nên ngu ngốc một chút như vậy.
- Hì hì.
Hoa Phượng Phượng cười lên vui sướng. nàng cảm thấy nam nhân trước mặt này thật thú vị, vì thế nói:
- Nhưng ta không thấy vẻ ngu ngốc của công tử, chẳng lẽ công tử không phải nam nhân?
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói:
- Nàng nói sai rồi. Phải nói ta là cực phẩm trong tất cả nam nhân trên đời. Vấn đề này lát nữa trên giường, chúng ta sẽ được biết.
Hoa Phượng Phượng mỉm cười nói:
- Công tử thật làm ta động tâm.
Nói xong đột nhiên đứng lên nói:
- Ta đi tắm rửa, miễn cho công tử phải chờ quá lâu.
Dương Cảnh Thiên uống cạn chén rượu, mỉm cười nói:
- Ta chờ nàng, nhưng tốt nhất đừng để ta chờ quá lâu.
Hoa Phượng Phượng mỉm cười nói:
- Càng khiến nam nhân chờ lâu, càng thể hiện nữ nhân này cao quý.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Ta mà đợi quá lâu sợ rằng nàng không thể chịu đựng…
Hoa Phượng Phượng mỉm cười, rời đi.
Nửa canh giờ….
Không phải quá lâu, nhưng tuyệt đối cũng không ngắn.
Lúc Dương Cảnh Thiên không còn kiên nhẫn được nữa, Hoa Phượng Phượng đã đẩy cửa tiến vào. Trên người nàng mặc một chiếc áo ngủ gần như trong suốt, da thịt trắng nõn mơ hồ có thể thấy được.
Nhìn kỹ, chỉ thấy thân hình Hoa Phượng Phượng lộ rõ dưới chiếc áo ngủ mỏng như tờ giấy. Đường cong lả lướt, thân thể mềm mại trắng nõn như gọc, gần như chỉ có che đậy nơi riêng tư nhất bằng chiếc tiết khố màu đỏ. Bộ ngực sữa trắng nõn để trần lộ ra ngoài, xuân quang bắn ra bốn phía, vô cùng mê người. Dung nhân kiều diễm, bộ ngực sữa cao thắng, mảnh mai tinh tế, da thịt trắng nõn, mỗi một tấc ra thịt đều tản ra khí tức mê người.
Ngay lập tức, trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.
Hoa Phượng Phượng ngồi bên cạnh Dương Cảnh Thiên, mùi hương nữ nhân xộc vào mũi. Nàng nói:
- Nhưng ta còn chưa cụng ly với công tử.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Nàng cho rằng còn như vậy sao?
Nói xong, hắn dang tay ra, cười nói:
- Lại đây, cho ta ôm một cái.
Hoa Phượng Phượng rất biết ý, cười hì hì đi tới, nghe lời dán thân hình mềm mại vào trong lòng ngực Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Thật là thơm.
Nói xong một tay ôm lấy nàng, một bên véo một cái lên bờ eo mềm mại.
Hoa Phượng Phượng theo lời hôn lên hai má Dương Cảnh Thiên, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai hắn. trong lúc nhất thời mùi hương tựa lan lọt vào mũi hắn.
Hoa Phượng Phượng ngưng mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, vẻ mặt rất kỳ quái. Giống như nhìn một thứ đồ mà mình yêu thích nhất vậy, trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương. Bốn mắt nhìn nhau, mặt nàng như đỏ lên, nhưng ánh mắt không hề lùi bước.
Hoa Phượng Phượng trước kia đối mặt với khách cũng chưa từng khẩn trương như ngày hôm nay, thậm chí nàng không biết vì sao. Nam nhân trước mặt làm cho nàng không tự chủ được mà tim đập mạnh, đây là cảm giác không nói lên lời.
Từ lúc Dương Cảnh Thiên tiến vào sòng bạc Hảo Vận Lai, đã xông vào tâm hồn thiếu nữ.
Nàng gặp qua vô số mỹ nam tử. Nhưng tướng mạo của Dương Cảnh Thiên làm nàng rất kinh ngạc và khó hiểu. Khuôn mặt do trời đất tạo ra kia tràn ngập mị lực như ma thuật. Hoa Phượng Phượng không nghĩ tới tiếp xúc da thịt cũng có thể chấn động tâm hồn người như vậy. Nàng nhớ rõ tình hình lần đầu tiên mình bị Dương Cảnh Thiên rung động. Khi đó nàng gần như nhìn không chớp mắt, làm ánh mắt của nàng dừng lên trên đôi mắt sáng rực của Dương Cảnh Thiên. Đây là đôi mắt mê người nhất mà nàng từng gặp. Đôi mắt đó rất thâm thúy, mà đầy vẻ trí tuệ. Trái tim nàng đập mạnh, dù như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Dương Cảnh Thiên đối với nữ nhân mà nói là chất độc trời sinh. Ngay cả Hoa Phượng Phượng đã lăn lộn trong chốn phong trần này cũng không thể nào tránh khỏi.
Dương Cảnh Thiên đề nghị, Hoa Phượng Phượng không hề từ chối. Nàng ngẩng đầu lên, dùng đôi môi mềm mại khẽ hôn lên trán Dương Cảnh Thiên. Chờ nàng ngẩng đầu lên, Dương Cảnh Thiên đón nhận ánh mắt xinh đẹp của nàng, trong lòng lập tức hiểu ra.
Dương Cảnh Thiên lẳng lặng nhìn, không nói một lời, cười cười nhìn Hoa Phượng Phượng.
“ Lúc đệ im lặng, dễ khiến nữ nhân lâm vào mê muội nhất.”
Mạnh Lâm từng kết luận về Dương Cảnh Thiên như vậy.
Lúc này Dương Cảnh Thiên im lặng, Hoa Phượng Phượng cũng lâm vào động tâm.
Nàng đang khẩn trương, tim đập mạnh, không biết làm sao. Chỉ có thể cười miễn cưỡng, nhưng tai xấu hổ đến đỏ bừng, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó. Điều này nàng cũng chưa bao giờ trải qua, hoàn toàn không thể khống chế được trái tim mình.
Dương Cảnh Thiên nháy mắt mấy cái, sau đó nhắm mắt lại, nằm xuống.
Hoa Phượng Phượng trong lòng hắn cũng không mở miệng nói gì, chỉ có tiếng hô hấp càng lúc càng trở nên dồn dập.
Nàng ôm lấy đầu Dương Cảnh Thiên. Sau đó nàng do dự một chút, đặt đầu Dương Cảnh Thiên vào vị trí khác trên người.
Dương Cảnh Thiên chỉ cảm thấy đầu bị hai tay Hoa Phượng Phượng ôm chặt, sau đó gáy chạm phải một nơi mềm mại, giống như hai đoàn ba đào, hơi chuyển động, ba đào liền thay đổi hình dạng, đẩy sang hai bên. Dương Cảnh Thiên ngây người một lát, lập tức hiểu ra đó là ngực nữ nhân. Trong nháy mắt miệng khô khốc, cây gậy trong quần dựng đứng lên.
Dương Cảnh Thiên hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị một bên vú đầy đặn của Hoa Phượng Phượng đè nặng. Cái mũi cọ cọ, đầu không an phận ma sát, tận lực cảm nhận ba đào mềm mại đó.
“Phanh, phanh, phanh” Tim Hoa Phượng Phượng đập càng lúc càng nhanh. Hoa Phượng Phượng nhất định hiểu được ý đồ bất lương của Dương Cảnh Thiên. Nhưng nàng không hề né tránh, mà còn ưỡn ngực, hai tay ôm lấy hắn càng chặt hơn.
Dương Cảnh Thiên rốt cuộc không nhịn nổi, lật Hoa Phượng Phượng xuống bên dưới, xốc áo ngủ của nàng lên, dùng móng vuốt trực tiếp nhào nặn kiều nhũ hào phóng của nàng.
Hoa Phượng Phượng đương nhiên cũng không phải thánh nữ trong trắng.
Huống hồ, nàng vốn là nữ nhân chốn phong trần. Nếu Dương Cảnh Thiên không có hành động gì với nàng, thì đó mới là thất bại đau xót của nàng.
Ngay khi Dương Cảnh Thiên cởi áo ngủ của Hoa Phượng Phượng ra, hai tay nàng cũng không rảnh rỗi.
Nếu nói về thời gian và kỹ xảo cởi quần áo, Dương Cảnh Thiên căn bản không phải đối thủ của nàng. Vì vậy, khi áo ngủ và nội y của nàng được cởi ra thì Dương Cảnh Thiên đã sớm trần như nhộng.
Vì vậy, hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau, phiên vân phúc vũ, liều chết triền miên, tận tình hầu hạ.
Làm cho tiếng rên rỉ của Hoa Phượng Phượng càng lúc càng cao hơn, cao trào lần sau nhanh hơn lần trước, thân thể dần dần trở nên mẫn cảm. Nàng hoàn toàn không thể khống chế bản thân.
Hoa Phượng Phượng lẳng lặng gối đầu lên ngực Dương Cảnh Thiên, trái tim nàng từ từ chậm lại, dần dần trở nên yên tĩnh.
Trăng lên, bóng cây hắt xuống, gió đêm mát rượi ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới trên người bọn họ, thấm tận gan ruột. Côn trùng không ngừng kêu lên, xa xa truyền lại những tiếng dế kêu ngắn ngủi. Ánh sáng, âm thanh, còn có không khí không đâu không có cấu thành sự tĩnh mịch vô hạn.
Dương Cảnh Thiên đi theo phía sau Hoa Phượng Phượng, tiến vào hương phòng của nàng, một mùi thơm dễ dịu xông vào mũi.
- Thơm quá.
Dương Cảnh Thiên nhìn căn phòng đơn giản mà u nhã, trong lòng không khỏi tán thưởng nói.
Trên mặt Hoa Phượng Phượng mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nhưng không hề quyến rũ hắn, nàng dịu dàng nói:
- Dương công tử, công tử ngồi một lát, ta sẽ sai hạ nhân chuẩn bị một ít rượu và thức ăn.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười gật đầu, đây là một trong những sở thích của hắn.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên.
Khi Dương Cảnh Thiên giơ chén rượu lên, đối mặt với Hoa Phượng Phượng đầy quyến rũ này có chút không thể nào uống được.
Hoa Phượng Phượng nhìn Dương Cảnh Thiên có chút câu nệ, mỉm cười nói:
- Dương công tử chắc lần đầu tiên đi vào đây.
Dương Cảnh Thiên hơi gật đầu, cười tà nói:
- Nhưng đối với nữ nhân, ta tuyệt đối không phải lần đầu tiên.
Hoa Phượng Phượng không hề có chút xấu hổ, chỉ mỉm cười, rất có phong độ nói:
- Công tử rất mê người.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Nhưng ta càng tin rằng nàng mê người hơn, đó là đối với nam nhân
Hoa Phượng Phượng cười tao nhã nói:
- Công tử thật biết nói, không hề giống một người mới bước vào giang hồ gì cả. Tuy nhiên nói như vậy, ta đã được nghe quá nhiều.
Nàng dừng lại một chút, nói tiếp:
- Không phải ta quá kiêu ngạo, mà là ta không rõ vì sao mỗi người nam nhân đều nói lời nông cạn như vậy.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười đắc ý:
- Là nàng cho nam nhân xúc động. khi nam nhân xúc động đều rất nông cạn. Đặc biệt là trước mặt nàng đều trở nên ngu ngốc một chút như vậy.
- Hì hì.
Hoa Phượng Phượng cười lên vui sướng. nàng cảm thấy nam nhân trước mặt này thật thú vị, vì thế nói:
- Nhưng ta không thấy vẻ ngu ngốc của công tử, chẳng lẽ công tử không phải nam nhân?
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói:
- Nàng nói sai rồi. Phải nói ta là cực phẩm trong tất cả nam nhân trên đời. Vấn đề này lát nữa trên giường, chúng ta sẽ được biết.
Hoa Phượng Phượng mỉm cười nói:
- Công tử thật làm ta động tâm.
Nói xong đột nhiên đứng lên nói:
- Ta đi tắm rửa, miễn cho công tử phải chờ quá lâu.
Dương Cảnh Thiên uống cạn chén rượu, mỉm cười nói:
- Ta chờ nàng, nhưng tốt nhất đừng để ta chờ quá lâu.
Hoa Phượng Phượng mỉm cười nói:
- Càng khiến nam nhân chờ lâu, càng thể hiện nữ nhân này cao quý.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Ta mà đợi quá lâu sợ rằng nàng không thể chịu đựng…
Hoa Phượng Phượng mỉm cười, rời đi.
Nửa canh giờ….
Không phải quá lâu, nhưng tuyệt đối cũng không ngắn.
Lúc Dương Cảnh Thiên không còn kiên nhẫn được nữa, Hoa Phượng Phượng đã đẩy cửa tiến vào. Trên người nàng mặc một chiếc áo ngủ gần như trong suốt, da thịt trắng nõn mơ hồ có thể thấy được.
Nhìn kỹ, chỉ thấy thân hình Hoa Phượng Phượng lộ rõ dưới chiếc áo ngủ mỏng như tờ giấy. Đường cong lả lướt, thân thể mềm mại trắng nõn như gọc, gần như chỉ có che đậy nơi riêng tư nhất bằng chiếc tiết khố màu đỏ. Bộ ngực sữa trắng nõn để trần lộ ra ngoài, xuân quang bắn ra bốn phía, vô cùng mê người. Dung nhân kiều diễm, bộ ngực sữa cao thắng, mảnh mai tinh tế, da thịt trắng nõn, mỗi một tấc ra thịt đều tản ra khí tức mê người.
Ngay lập tức, trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.
Hoa Phượng Phượng ngồi bên cạnh Dương Cảnh Thiên, mùi hương nữ nhân xộc vào mũi. Nàng nói:
- Nhưng ta còn chưa cụng ly với công tử.
Dương Cảnh Thiên cười tà nói:
- Nàng cho rằng còn như vậy sao?
Nói xong, hắn dang tay ra, cười nói:
- Lại đây, cho ta ôm một cái.
Hoa Phượng Phượng rất biết ý, cười hì hì đi tới, nghe lời dán thân hình mềm mại vào trong lòng ngực Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Thật là thơm.
Nói xong một tay ôm lấy nàng, một bên véo một cái lên bờ eo mềm mại.
Hoa Phượng Phượng theo lời hôn lên hai má Dương Cảnh Thiên, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai hắn. trong lúc nhất thời mùi hương tựa lan lọt vào mũi hắn.
Hoa Phượng Phượng ngưng mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, vẻ mặt rất kỳ quái. Giống như nhìn một thứ đồ mà mình yêu thích nhất vậy, trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương. Bốn mắt nhìn nhau, mặt nàng như đỏ lên, nhưng ánh mắt không hề lùi bước.
Hoa Phượng Phượng trước kia đối mặt với khách cũng chưa từng khẩn trương như ngày hôm nay, thậm chí nàng không biết vì sao. Nam nhân trước mặt làm cho nàng không tự chủ được mà tim đập mạnh, đây là cảm giác không nói lên lời.
Từ lúc Dương Cảnh Thiên tiến vào sòng bạc Hảo Vận Lai, đã xông vào tâm hồn thiếu nữ.
Nàng gặp qua vô số mỹ nam tử. Nhưng tướng mạo của Dương Cảnh Thiên làm nàng rất kinh ngạc và khó hiểu. Khuôn mặt do trời đất tạo ra kia tràn ngập mị lực như ma thuật. Hoa Phượng Phượng không nghĩ tới tiếp xúc da thịt cũng có thể chấn động tâm hồn người như vậy. Nàng nhớ rõ tình hình lần đầu tiên mình bị Dương Cảnh Thiên rung động. Khi đó nàng gần như nhìn không chớp mắt, làm ánh mắt của nàng dừng lên trên đôi mắt sáng rực của Dương Cảnh Thiên. Đây là đôi mắt mê người nhất mà nàng từng gặp. Đôi mắt đó rất thâm thúy, mà đầy vẻ trí tuệ. Trái tim nàng đập mạnh, dù như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Dương Cảnh Thiên đối với nữ nhân mà nói là chất độc trời sinh. Ngay cả Hoa Phượng Phượng đã lăn lộn trong chốn phong trần này cũng không thể nào tránh khỏi.
Dương Cảnh Thiên đề nghị, Hoa Phượng Phượng không hề từ chối. Nàng ngẩng đầu lên, dùng đôi môi mềm mại khẽ hôn lên trán Dương Cảnh Thiên. Chờ nàng ngẩng đầu lên, Dương Cảnh Thiên đón nhận ánh mắt xinh đẹp của nàng, trong lòng lập tức hiểu ra.
Dương Cảnh Thiên lẳng lặng nhìn, không nói một lời, cười cười nhìn Hoa Phượng Phượng.
“ Lúc đệ im lặng, dễ khiến nữ nhân lâm vào mê muội nhất.”
Mạnh Lâm từng kết luận về Dương Cảnh Thiên như vậy.
Lúc này Dương Cảnh Thiên im lặng, Hoa Phượng Phượng cũng lâm vào động tâm.
Nàng đang khẩn trương, tim đập mạnh, không biết làm sao. Chỉ có thể cười miễn cưỡng, nhưng tai xấu hổ đến đỏ bừng, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó. Điều này nàng cũng chưa bao giờ trải qua, hoàn toàn không thể khống chế được trái tim mình.
Dương Cảnh Thiên nháy mắt mấy cái, sau đó nhắm mắt lại, nằm xuống.
Hoa Phượng Phượng trong lòng hắn cũng không mở miệng nói gì, chỉ có tiếng hô hấp càng lúc càng trở nên dồn dập.
Nàng ôm lấy đầu Dương Cảnh Thiên. Sau đó nàng do dự một chút, đặt đầu Dương Cảnh Thiên vào vị trí khác trên người.
Dương Cảnh Thiên chỉ cảm thấy đầu bị hai tay Hoa Phượng Phượng ôm chặt, sau đó gáy chạm phải một nơi mềm mại, giống như hai đoàn ba đào, hơi chuyển động, ba đào liền thay đổi hình dạng, đẩy sang hai bên. Dương Cảnh Thiên ngây người một lát, lập tức hiểu ra đó là ngực nữ nhân. Trong nháy mắt miệng khô khốc, cây gậy trong quần dựng đứng lên.
Dương Cảnh Thiên hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị một bên vú đầy đặn của Hoa Phượng Phượng đè nặng. Cái mũi cọ cọ, đầu không an phận ma sát, tận lực cảm nhận ba đào mềm mại đó.
“Phanh, phanh, phanh” Tim Hoa Phượng Phượng đập càng lúc càng nhanh. Hoa Phượng Phượng nhất định hiểu được ý đồ bất lương của Dương Cảnh Thiên. Nhưng nàng không hề né tránh, mà còn ưỡn ngực, hai tay ôm lấy hắn càng chặt hơn.
Dương Cảnh Thiên rốt cuộc không nhịn nổi, lật Hoa Phượng Phượng xuống bên dưới, xốc áo ngủ của nàng lên, dùng móng vuốt trực tiếp nhào nặn kiều nhũ hào phóng của nàng.
Hoa Phượng Phượng đương nhiên cũng không phải thánh nữ trong trắng.
Huống hồ, nàng vốn là nữ nhân chốn phong trần. Nếu Dương Cảnh Thiên không có hành động gì với nàng, thì đó mới là thất bại đau xót của nàng.
Ngay khi Dương Cảnh Thiên cởi áo ngủ của Hoa Phượng Phượng ra, hai tay nàng cũng không rảnh rỗi.
Nếu nói về thời gian và kỹ xảo cởi quần áo, Dương Cảnh Thiên căn bản không phải đối thủ của nàng. Vì vậy, khi áo ngủ và nội y của nàng được cởi ra thì Dương Cảnh Thiên đã sớm trần như nhộng.
Vì vậy, hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau, phiên vân phúc vũ, liều chết triền miên, tận tình hầu hạ.
Làm cho tiếng rên rỉ của Hoa Phượng Phượng càng lúc càng cao hơn, cao trào lần sau nhanh hơn lần trước, thân thể dần dần trở nên mẫn cảm. Nàng hoàn toàn không thể khống chế bản thân.
Hoa Phượng Phượng lẳng lặng gối đầu lên ngực Dương Cảnh Thiên, trái tim nàng từ từ chậm lại, dần dần trở nên yên tĩnh.
Trăng lên, bóng cây hắt xuống, gió đêm mát rượi ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới trên người bọn họ, thấm tận gan ruột. Côn trùng không ngừng kêu lên, xa xa truyền lại những tiếng dế kêu ngắn ngủi. Ánh sáng, âm thanh, còn có không khí không đâu không có cấu thành sự tĩnh mịch vô hạn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba