Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới
Chương 23: Kẻ thách đấu
Nguồn: Vip
- Phó chủ tịch, Ngài có thể nói rõ hơn được không? Kẻ thách đấu là sao?
Một học sinh trong đám Trần Uy lên tiếng hỏi. Đó cũng là thắc mắc của mọi người. Xem vẻ mặt của Phó chủ tịch thì việc này hình như không được tốt lắm.
- Kẻ thách đấu nghĩa là sẽ có những người từ phân khu khác sang thách đấu để giành suất đại biểu cuộc thi của phân khu đó. Yêu cầu của kẻ thách đấu là đánh bại đại diện của một trường học chiến sĩ tại nơi hắn tới thách đấu. Lần này bên Bắc Liên được quyền thách đấu chúng ta. Như Long Thái, cậu ta chính là một trong những kẻ thách đấu của thành Long Đỗ ta. Nhóm cậu ta đã đánh bại anh em Mẫn, Thủ của trường Cao Lỗ, Nguyễn Văn Nam của trường Vạn Thắng, Hồ Cường của trường Nam Đế, bây giờ lại thêm cậu ta đánh bại Nguyễn Đức Khoa của trường Thăng Long. Nhờ vậy cậu ta đủ điều kiện trở thành đại biểu của thành chúng ta tham gia cuộc thi đấu Liên bang. Kẻ bị cậu ta đánh bại sẽ không được tham gia cuộc thi đấu nữa.
Phó chủ tịch chậm rãi trả lời xong quay ra nhìn phản ứng của mọi người.
- Gì chứ?
- Trời ạ, đánh bại hết.
Xôn xao.
Tin tức của Phó chủ tịch Nguyễn Thành Đông làm dậy lên một làn sóng trong đám học sinh trường Thăng Long. Cả đám ngẩn ra tiếp thu tin tức vừa rồi. Thật quá bất ngờ. Bên trường Cao Lỗ, Anh em Mẫn Thủ thấy vậy cũng lắc đầu đồng cảm. Bọn họ mới đầu cũng bị sốc. Tuy nhiên mấy kẻ đó đúng là quá mạnh.
Hiệu trưởng Phan Công Lâm cũng đến bên cạnh hiệu trưởng Lê Anh Tuấn nói câu gì đó.
- Tôi có một câu hỏi thưa Phó chủ tịch.
Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn bỗng hỏi.
- Ông nói đi.
Phó chủ tịch khẽ đáp lại.
- Kẻ thách đấu, nếu bên họ cho những người đặc biệt lợi hại đi thách đấu với các đại biểu của chúng ta thì sao? Nếu vậy chúng ta sẽ còn rất ít đại biểu.
Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn hỏi làm mọi người quay ra nhìn. Đúng vậy, nếu như họ phái mấy tên cực kì quái vật sang thì sao. Khi đó không lẽ bên mình không còn ai tham gia. Cả đám nghĩ vậy nên chăm chú nghe câu trả lời.
- Các vị yên tâm, kẻ thách đấu cũng được hội đồng sàng lọc rất kỹ. Họ cũng chỉ là những kẻ xếp sau tại phân khu của mình. Thêm vào đó, kẻ thách đấu chỉ có quyền loại bỏ những kẻ không thuộc suất hạt giống. Suất này do hội đồng chấp chính của từng toà thành quyết định.
- Ồ, hoá ra vậy.
- Vậy nếu kẻ thách đấu thua thì sao?
Mọi người nghe vậy thì cũng đã rõ ràng. Tuy vậy cũng có một người tiếp tục hỏi.
- À, nếu kẻ thách đấu bị thua thì sẽ không được tham gia thi đấu bên ta. Nhưng hắn vẫn có quyền tham gia thi đấu bên hắn để tranh một suất. Coi như là vé vớt.
- Kẻ thách đấu cũng sẽ phải nhận khiêu chiến bất cứ lúc nào. Cả suất hạt giống cũng sẽ có quyền này. Các vị ai có nhã hứng cứ lên, tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.
Chưa đợi Phó chủ tịch nói xong thì một giọng nói vang lên. Mọi người nhìn lại hoá ra là tên Long Thái kiêu ngạo kia. Hắn nhìn về phía các học sinh của trường Thăng Long. Thái độ rất khiêu khích.
- Tên khốn!
Đám học sinh chiến sĩ cao cấp thấy vậy tức giận hét lên.
- Dừng lại. Hãy bình tĩnh. Các cậu có quyền khiêu chiến bất kỳ lúc nào. Nhưng nên nhớ nếu khiêu chiến thì sẽ phải chiến đấu thật sự. Một đấu một. Chỉ cần không ảnh hưởng nhân mạng hội đồng cũng sẽ không trách phạt. Long Thái không phải các cậu có thể đối phó. Hôm nay đến đây ngừng lại thôi.
Nghe ông nói cả đám như bị dội một gáo nước lạnh dừng lại. Một số học sinh nhìn về tên kia đã có chút sợ hãi.
- Hừ, đám các người thật nhàm chán. Võ Ta, Song hùng, thất Tú sao? Cũng chỉ có vậy thôi.
Thấy đám kia rụt lại Long Thái lên tiếng châm chọc sau đó hắn quay lưng lại tiến về phía cửa sân thi đấu. tất cả mọi người tuy căm ghét nhưng cũng chỉ dám để trong lòng. Đám Trần Uy cắn chặt răng chịu đựng cơn tức này.
- Đứng lại!
Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên. Âm thanh mạnh mẽ khiến Long Thái đang đi cũng phải dừng bước.
Phạm Ngọc đi ra từ đám người, mắt nhìn chằm chằm vào tên kia. Hắn thực ra đã quan sát trận đấu giữa Long Thái và Nguyễn Đức Khoa. Đồng thời hắn cũng tìm cách dung nhập những kiến thức chiến đấu của thời đại này. Lúc này thấy tên kia bỏ đi như vậy hắn mới xông lên. Hắn không thích tên này chút nào.
- Cậu là?
Long Thái quay lại hỏi, hắn khẽ đảo mắt đánh giá Phạm Ngọc.
Phạm Ngọc vẫn trả lời dứt khoát. Thực ra do hắn chưa quen lắm với ngôn ngữ nơi này nên ít nói.
- Tốt, Ở đây luôn à?
Nghe tên kia hỏi, Phạm Ngọc không trả lời mà chỉ gật đầu.
- Tốt, tốt!
Long Thái khoái chí cười lớn.
- Cậu chết ở đâu thế?
Thấy Phạm Ngọc đi tới Trần Uy gắng gượng đứng dậy nói.
- Tôi có chuyện đi xa. Cậu không sao chứ?
Phạm Ngọc thấy vậy bèn hỏi. Trong kí ức thì Trần Uy với hắn cũng được coi là có duyên. Hai người nhờ đánh đấm mà coi trọng nhau.
- Ừm, tôi không sao. Cậu cẩn thận. Tên này rất mạnh. Tôi cũng không thắng được đâu.
Trần Uỷ lên tiếng nhắc nhở. Hắn cảm thấy lo lắng vì tên kia mới chỉ một đòn đã đánh bại Nguyễn Đức Khoa. Điều này ngay cả hắn cũng không làm được. Thật đáng sợ.
- Ừm, yên tâm. Tôi tự có chừng mực.
Phạm Ngọc nói xong quay qua chào hai vị hiệu trưởng và Phó chủ tịch.
- Cậu về rồi? Tốt quá.
Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn từ lúc thấy hắn đã kinh ngạc không nói lên lời. Ông thấy hắn chào bèn thốt ra như vậy.
- Cậu là Phạm Ngọc?
Tư soái bỗng lên tiếng hỏi.
- Đúng.
Phạm Ngọc bị hỏi bất ngờ nên trả lời cộc lốc. Trong kí ức của tên kia cũng không có người này.
- Ừ, sau trận đấu tôi cần gặp cậu.
- Vâng.
Nghe Tư soái hỏi Phạm Ngọc hiệu trưởng Lê Anh Tuấn cũng đoán ra tại sao vị đại soái này lại tới trường của ông. Cũng không phải tình cờ đi cùng Phó chủ tịch. Chắc là vì chuyện đó.
- Phạm Ngọc, cậu không cần phải đánh. Cậu là suất hạt giống, có thể gặp lại hắn trong cuộc thi.
Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn thấy Phạm Ngọc chuẩn bị cùng tên kia giao đấu thì lên tiếng. Trường Thăng Long chỉ có một suất hạt giống nên sau khi đắn đo ông đã chọn Phạm Ngọc. Dù sao Trần Uy cũng già dặn kinh nghiệm hơn. Nghĩ đến đây ông lại thấy bất mãn vì quyết định của Liên bang. Trường của ông đáng lẽ phải có hai suất hạt giống chứ.
- Không sao thưa hiệu trưởng, cũng không thể để người ta đến giương oai mà mình không đáp lễ được. Đúng không?
Phạm Ngọc quay ra nói. Ánh mắt nhìn thẳng về phía Long Thái. Bản chất Ngọc Đại Tôn vốn ham chơi, lười quản những chuyện thế này. Nhưng không hiểu tại sao từ khi dung nhập kí ức của tên kia, hắn bị ảnh hưởng hay sao ấy. Khi thấy tên kiêu ngạo này hắn bỗng thấy chướng mắt.
Tiên nhân lại phải dùng nhục thể đánh đấm như thế này, thật hài hước."Thôi kệ, coi như tập dượt chút Võ kĩ phàm nhân" Phạm Ngọc nghĩ vậy ngẩng đầu lên.
- Được. Coi như có chút dũng khí. Chỉ không biết đánh đấm ra sao.
Long Thái đứng trên sàn thi đấu khẽ đạp một mảnh đá khiến nó náy vụn rồi ngước lên. Trông hắn rất nhàn nhã chứ không có vẻ gì là sắp chiến đấu cả. Hắn nhếch mép cười, thái độ vô cùng tự mãn.
- Bắt đầu không phải sẽ biết ngay sao.
Phạm Ngọc bước lên phía trước. Mọi người thấy vậy cũng lui ra rất nhanh nhường lại khoảng trống cho bọn họ. Đám học sinh nhìn về phía Phạm Ngọc vừa thầm chúc vừa lo lắng. Tên kia dù sao cũng không phải bùn đất.
Cả hai người bọn họ lùi về hai phía đối diện nhau trên sàn thi đấu. Con mắt nhìn chằm chằm đối phương.
- Không biết Phạm Ngọc sẽ dùng đòn gì để đánh bại tên khủng bố kia đây?
- Tôi cũng không biết nhưng Phạm Ngọc đánh đấm rất giỏi, ngay cả Trần Uy cũng phải nhượng bộ. Tên này đã từng đánh đấm suốt ngày bên ngoài để rèn luyện Võ kĩ.
- Có chuyện như vậy sao?
- Ừ, cậu mới chuyển vào nên không biết. Ở trong đám học sinh ban trên trường ta còn có một giai thoại về hắn đó.
- Như thế nào, nói tôi nghe với.
Cả đám nghe vậy cũng quay ra chăm chú lắng nghe.
- Ừ, cũng không mới lạ gì. Trường ta có danh hiệu song hùng thất tú, thực ra ba năm trước đó gọi là bát tú, do Anh Hai dẫn đầu. Sau này, Phạm Ngọc lần lượt khiêu chiến và đánh bại mấy người bọn họ nên mới đổi lại.
- Cậu nói gì? Hắn đánh bại từng người bọn họ. Không đùa chứ?
Học sinh vừa nãy nghe thế thì giật mình hỏi.
- Đúng vậy. Nhưng cũng không phải tất cả, Minh Châu không có đánh với hắn. Còn Anh Hai thì thực ra cũng không bại trận mà chỉ nói rằng Phạm Ngọc nhỏ tuổi hơn nên cậu ta xem như đã thắng. Từ đó Phạm Ngọc trở thành học sinh đầu tiên mới vào học một năm đã được chuyện vào ban cao cấp. Lúc đó hắn cũng mới mười năm. Lúc đó song hùng thất tú mới ra đời.
- Ồ, tên này thật lợi hại nha.
Đám học sinh nghe vậy không khỏi cảm tháng. Ánh mắt nhìn về phía Phạm Ngọc đã mang chút kính nể.
Thời đại này đi học không căn cứ vào tuổi. Thường chỉ xét tu vi thực lực. Đạt tới cấp chín như bọn Phạm Ngọc là cuối năm có thể tốt nghiệp.
Thực ra Phạm Ngọc cũng không đánh bại Trần Uy ngay mà tên này thua ngay trận đầu rất thảm hại. Sau đó cứ mỗi một tháng hắn lại khiêu chiến Trần Uy. Cuối cùng tên dai như đỉa này cũng đánh lại được. Chuyện này chỉ có Trần Uy và mấy học sinh chiến sĩ cao cấp là biết.
Trên sàn thi đấu Phạm Ngọc và Long Thái đã dừng lại. Cả hai đứng nhìn đối phương.
- Haha, lão đại thật xấu tính. Chuyện vui thế này mà không bảo bọn ta biết.
Một giọng nói oang oang vang lên. Lối vào cửa thi đấu bỗng nhiên tối sầm như bị một đám mây mù che đi. Sau đó người ta thấy một thân hình khổng lồ bước vào trong sân đấu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới
Chương 24: Phạm Ngọc đấu Long Thái
Nguồn: Vip
- Rạp, rạp.
Bước chân của tên này làm cho đám đá vụn bị nghiền nát phát ra tiếng kêu.
Đám người ngạc nhiên quay ra sau đó sững sốt trước thân hình như cái tháp của tên mới đến. Hắn cao tầm gần ba mét, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như thép nguội. Khuôn mặt hắn cũng cứng nhắc, hai mắt nhỏ ti hí cùng mái tóc dài xoăn tít. Hắn trông giống một dã nhân thời cổ vậy.
- Haha, Dã Nhân nói đúng, lão đại thật biết ăn mảnh.
Đi bên cạnh tên khổng lồ tên Dã nhân này là hai tên rất đối lập. Một tên có dáng vẻ thư sinh, tóc dài, mặc trang phục cổ đại, bên hông có gắn một ngọc bài. Trên tay tên này còn cầm theo một chiếc quạt phe phẩy. Một tên khác để tóc cua ngắn, cặp mắt dữ tợn. Hắn mặc một bộ quần áo chiến đấu bó sát người màu tím được tạo dáng rất mạnh mẽ.
Cả bọn đều dùng khẩu âm phương Bắc. Ba tên đi về phía Long Thái sau đó dừng lại. Tên thư sinh bỗng tiến lên, chắp tay chào mọi người.
- Chào các bạn phương Nam đáng mến, chúng tôi là những kẻ thách đấu. Cho phép tôi được giới thiệu, bạn to con này tên là Đông Đại Quý, biệt hiệu Dã Nhân. Anh chàng mô đen rất ngầu này là Thiết Thành, biệt hiệu Ác Nhãn. Còn tôi là Lâm Thiết Vũ, còn gọi là Thư sinh. Rất hân hạnh được giao lưu với các bạn.
Tên thư sinh này cúi xuống khẽ chào, tư thế rất thành khẩn. Giọng hắn lại nhái lại khẩu âm cùng cách nói chuyện của phương Nam rất điêu luyện.
- Hích hích.
Trên khán đài, một vài học sinh nữ ít ỏi nghe lời giới thiệu buột miệng cười. Mấy tên này ngoại hình, ăn mặc rất khôi hài. Ngay cả biệt danh cũng là tuyệt tiếu. Không biết sao bọn họ có thể lấy mấy cái tên đó.
Nhìn tên Thư sinh này diễn trò Dã Nhân và Ác Nhãn cũng khẽ nhếch mép cười. Mấy người phương Nam này cũng quá thật thà đi. Tên ẻo lả này biệt danh đúng phải là Thư Sinh, tuyệt đối là một tên xảo quyệt. Hắn chỉ diễn trò để lung lạc đối thủ thôi.
- A, tôi suýt quên mất, vị này chính là Lão đại oai phong của Tứ Quái chúng tôi, Long Thái. Biệt danh Đại Quyền.
Thư sinh giới thiệu xong sau đó quay về phía sân thi đấu. Hắn nhìn qua Long Thái rồi lại nhìn qua Phạm Ngọc khẽ mở nụ cười.
- Vị này là đối thủ của lão đại. Nhìn cũng không tệ. Hân hạnh được làm quen.
Phạm Ngọc nghe tên này nói bỗng nhướng mày. Bằng vào Linh hồn cường đại hắn hoàn toàn có thể nhận ra sự xảo quyệt của tên này. Mấy tên này linh hồn ai nấy đều có oán khí tích tụ. Tuyệt đối là dạng bị áp bức hay thua thiệt mà sinh cuồng. Không phải loại dễ chọc gì.
- Tội gì phải vậy, mấy vị công tử cứ thoải mái đi.
Phạm Nhọc bỗng nói một câu bâng quơ. Nhưng câu nói này vô tình làm cho bốn kẻ kia giật thót. Ánh mắt nhìn về phía hắn đã có vẻ âm u. Bọn họ kị nhất ai gọi mình là công tử. Bởi vì bọn họ đã bị so sánh, bị nếm trải nhiều khuất nhục cũng chỉ vì hai chữ này.
- Hừ, Thư sinh, mau lui xuống.
Long Thái lên tiếng quát. Hắn nhìn ra ánh mắt thông cảm hay thứ gì đó đại loại thế. Bốn người họ ghét nhất là thứ này.
Thư sinh Lâm Thiết Vũ nghe thế lui lại. Ánh mắt âm trầm.
- Không biết cậu lấy gì để đánh với tôi?
Long Thái cúi đầu nhìn xuống đất. Chân hắn đạp lên một mảnh đá lớn rồi nhẹ nhàng nhấn xuống. Hòn đá kia như đậu hũ vỡ vụn ra. Hắn ngẩng đấu lên hỏi.
- Võ Ta.
Phạm Ngọc trả lời. Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh.
- Haha, lại là cái Võ Ta gì đó. Không biết nó lợi hại đến đâu. Có bằng mấy tên kia không?
Nghe thấy hai từ Võ Ta Long Thái cười lớn. Ánh mắt kiêu ngạo hướng về phía đám Trần Uy, Phan Công Huy đầy chế nhạo. Hắn thích nhất là chế nhạo đối thủ khiến họ nổi điên. Càng nổi điên càng tốt.
- Người phương Bắc cũng thật dài dòng. Thử là biết thôi mà.
Phạm Ngọc Bình tĩnh đáp trả. Thấy thế đám Trần Uy nở nụ cười còn Long Thái thì xám mặt lại.
- Hừ, được lắm. Lát nữa hi vọng còn cứng miệng được.
- Rầm!
Sàn thi đấu rung lên sau cú đạp của Long Thái. Hắn đứng vững thân mình, eo lưng thẳng tắp. Hai tay bắt đầu múa quyền. Không khí xung quanh nổi lên xao động.
- Mời!
Phía bên này Phạm Ngọc cũng đạp hai chân ra. Hai tay và thân mình bắt đầu xoay chuyển. Những vòng tròn lại được tạo ra. Thân hình hắn uyển chuyển lên xuống mang theo một ý cảnh vô song. Quyền của Phạm Ngọc đi rất nhẹ nhàng, an nhiên nhưng có cảm giác mạnh mẽ khó tả. Khi hắn hoàn thành một động tác thì không khí bị vặn thành một vòng tròn cũng không có biến mất ngay mà tiếp tục lưu lại. Xung quanh người Phạm Ngọc lúc này xuất hiện những vòng tròn rất kì dị.
- Tiếp chiêu!
- Long quyền bất bại!
- Ầm! Ầm!
Chưa rứt lời, thân hình Long Thái đã biến mất. Sau đó vụt xuất hiện sau lưng Phạm Ngọc, xuất ra một quyền như điện giật. Hư ảnh Thanh Long từ Long quyền của Long Thái gào thét đánh về phía Phạm Ngọc, uy thế vô cùng khủng bố.
Phạm Ngọc thấy thế không hề nao núng. Quyền pháp vận lên, hai tay đấm ra trôi chảy đón đỡ. Hắn vừa đỡ đòn vừa thể nghiệm toàn bộ loại Võ kĩ phàm nhân này.
Ngay từ khi nghe Nguyễn Quân báo tin rồi xem hai trận đấu, hắn đã bắt đầu nghiên cứu các loại Võ kĩ ghi lại trong tinh thần truyền ấn, kết hợp với kiến thức từ kí ức của tên kia. Bằng vào linh hồn cường đại hắn nhanh chóng học xong.
- Uỳnh!
Nắm đấm cả hai chạm vào nhau, nhưng khác với Trần Uy Phạm Ngọc không hề lui lại mà tiếp tục tiến tới đánh trả.
- Bình! Bình!
Long Thái một đòn nối tiếp một đòn. Quyền thế của hắn mạnh mẽ và bá đạo. Mỗi một đòn đánh xuống đều có khí thế dời non lấp bể. Không khí xung quanh như rít vào vặn vẹo theo hư ảnh Thanh Long uy vũ.
Theo tín ngưỡng của phương Bắc, rồng là đứng đầu, bá chủ của vạn vật. Nên Long quyền cũng theo đó mà thể hiện sự bá đạo, làm chủ. Tuy vậy Phạm Ngọc không để hắn được như ý.
- Uỳnh uỳnh.
Tay trái của Phạm Ngọc biến thành mãng xà chặn lại một quyền của Long Thái. Đồng thời tay phải hắn cũng đấm ra một đấm như điện giật. Một hư ảnh Thanh Long cũng đồng thời hiện ra.
- Long đối Long!
- Graooooo!
- Tên này cũng sử dụng Võ Ta. Nhìn thì nhẹ nhàng nhưng sao đệ có cảm giác nguy hiểm. Thật lạ.
Phía dưới đám Thư Sinh đã lui về phía chủ đài, đứng riêng một góc. Thư sinh thấy uy thế của Phạm Ngọc quay sang hỏi hai người kia. Trong đám bọn họ hắn là nhỏ tuổi nhất.
- Ừ, cái thứ Võ Ta này nó không mạnh mẽ, bạo lực như Võ kĩ của chúng ta nhưng lại có cảm giác rất cổ quái. Giống như đang đánh lại chính chúng ta chứ không phải đối thủ. Lần trước ta đụng vào tên Hồ Cường kia cũng vậy. May mắn thực lực ta mới tăng lên nên không có bị thua.
Ác Nhãn nhíu mày trả lời. Con mắt của hắn vốn rất tinh tường nhưng cũng không nhận ra điểm kì lạ của loại Võ học này.
- Ừ, ta cũng từng đánh thử một quyền với Phan Công Huy. Hắn sử dụng một môn gọi là Sơn Thuỷ quyền, không sắc bén và bá đạo như Long quyền của đại ca nhưng ta không thể nào nắm được điểm mấu chốt. Có chút giống lấy chiêu khắc chiêu nhưng ta nghĩ lại thì không phải. Bọn họ có thể chủ động công kích. Đánh cũng không thoải mái. Chỉ tiếc tên kia khi đó là suất hạt giống nên ta không có cơ hội.
Bên cạnh, Dã Nhân cũng ầm ầm nói. Giọng nói của hắn như tiếng chuông đồng.
- Vậy lão đại, có khi nào...?
Pặc.
Thư sinh chưa kịp nói thì đã bị Dã Nhân che miệng lại bằng bàn tay to tổ chảng. Sau đó Dã Nhân này lắc đầu. Hắn biết tên Thư sinh này định nói gì. Lão đại ghét nhất là ai nghi ngờ thực lực của hắn.
Thư sinh thấy vậy cũng giật mình, lưng đổ mồ hôi ròng ròng. Đáng chết. Suýt nữa quên mà nói ra mấy lời kia. Chỉ có bọn hắn biết lão đại khủng bố cỡ nào. Hắn mà nghe thấy thì chết chắc.
- Yên tâm, lão đại còn không sử dụng hết thực lực.
Ác Nhãn thấy vậy lên tiếng trấn an.
Giữa sân thi đấu, khí thế cả hai đã lên tới đỉnh cao. Hình ảnh Thanh Long giơ nanh múa vuốt chụp về phía Phạm Ngọc. Chỉ thấy Phạm Ngọc len lỏi giữa quyền ảnh của đối phương, thân hình xoay gấp những góc rất khúc khuỷu. Hắn tuỳ lúc có thể chống đỡ, vừa đánh vừa phản đòn.
Long Thái ra quyền như Vũ bão những không đạt được hiệu quả. Giống như rút đao chém xuống nước xiết vậy. Hắn càng đánh càng hoảng sợ phát hiện hình như tên kia không những chống lại mà còn hấp thu lực lượng của hắn. Mỗi lần hai nắm đấm chạm nhau lực phản chấn lại ít đi, dù hắn có gia tang thêm lực lưỡng cũng vậy. Thật kì dị.
- Haha, Long quyền gì chứ? Cũng chỉ vậy thôi.
Phạm Ngọc liên tục đỡ đòn cùng đánh trả. Hắn đã dần thành thục mấy đòn võ kĩ phàm nhân này hơn. Tuy vậy hắn càng đánh càng thán phục mấy người phàm cách đây cả mấy ngàn năm đã làm ra loại Võ kĩ này. Uy lực tuy chẳng ra sao nhưng đạo lý trong đó đúng là lớn. Còn bản thân hắn nhờ vào thân thể Tiên nhân nên chẳng quan tâm đến lực lượng của đối phương. Mỗi lần lực lượng tên kia tràn sang, làn da hắn sẽ rung động tự hoá giải hết.
- Hừ!
Bên này Long Thái nghe vậy hừ lạnh, quyền đấm ra càng ác liệt. Ánh mắt hắn xẹt qua tia tàn ác. Bị Phạm Ngọc đùa giỡn, hắn thật sự đã nổi giận, chỉ muốn đập bẹp đối thủ.
- Ầm!
Cả hai sau khi đối công lại văng ra. Long Thái lui lại mấy mét chân đạp lên sàn thi đấu lưu lại từng vết chân rất sâu. Phạm Ngọc đang lui lại thấy thế thì xoay thân tung mình lên. Sau đó hắn nhàn nhã đưa chân chạm đất. Bỗng một hình ảnh xẹt qua trong đầu. Phạm Ngọc nhoẻn miệng cười, ngẩng mặt lên. Hắn đưa bàn tay ra phía trước, ngón tay trỏ chỉ ra sau đó ngoắc lại.
- Hống!
Long Thái bị hành động này làm cho nổi điên hét lên một tiếng.
Linh khí toàn thân hắn như sôi lên. Hư ảnh Thanh Long trong không trung phía sau bỗng tụ lại sau đó biến đổi. Một Vương miện màu vàng chói mắt hình thành trên đỉnh đầu. Màu xanh cũng chuyển thành màu vàng. Kim Long hiện ra trong biển lửa. Uy áp mạnh mẽ toả ra toàn trường.
- Kim Long Hỏa Quyền! Lão đại vậy mà bị bức tới tình trạng này.
Đám người Ác Nhãn, Thư Sinh và Dã Nhân cùng thốt lên. Cả ba như nhập hồn chăm chú ào cuộc chiến. Bọn họ nhớ lần cuối thấy lão đại đánh ra chiêu này đã là một năm trước rồi. Khi ấy Long Thái bằng vào chiêu này đã thắng một đối thủ cấp chín cực hạn lâu năm. Lúc ấy Long Thái cũng chỉ vừa bước vào cấp chín.
Trên không, Hỏa Kim Long đôi mắt dữ tợn khẽ đảo qua Phạm Ngọc sau đó chồm xuống. Không khí nơi Long Thái lao qua xuất hiện những tia lửa chói mắt. Quyền này của Long Thái vừa có Kim tính sắc bén vừa có Hỏa tính bạo liệt, lại thêm uy áp chân thật. Đúng là Võ đạo đạt đến cảnh giới Võ linh sâu sắc.
Có sát ý!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới
Chương 25: Lại một đòn
Nguồn: Vip
Đám học sinh phía dưới đã xem đến nhập thần. Lúc hư ảnh Kim Long hiện ra cả đám không nhịn được hô lên ngạc nhiên. Sau đó tất cả nhìn về phía Phạm Ngọc, trong con mắt hiện lên hình ảnh của Nguyễn Đức Khoa khi trước, đầy lo lắng.
- Đòn thế này ghê quá, không biết Phạm Ngọc đỡ được không?
Minh Châu đang đứng vùng với đám Trần Uy hốt hoảng lên tiếng hỏi.
- Đòn thế này đúng là rất mạnh. Bọn họ không ngờ đã đạt đến cấp độ đó. Mong rằng Ngọc sẽ đỡ được.
Trần Uy nghe thế trả lời. Cả hai tên này đều đã đi trước hắn một bước.
Hắn dù có lòng tin vào cậu bạn trẻ tuổi hơn mình này nhưng cũng vẫn rất lo âu. Võ học của phương Bắc bá đạo và sức phá hoại rất lớn. Đòn thế Kim Long Hỏa quyền này như thâu tóm toàn bộ tinh hoa trong đó.
- Võ linh chi uy! Chiến tướng nửa bước.
Hai vị hiệu trưởng nhìn thấy hư ảnh Kim Long giữa sân bật thốt lên. Bỗng cả hai nhìn sang nhau thấy được sự đồng cảm. Trong đầu cả hai bỗng cảm thấy thán phục lớp trẻ ngày nay. Bọn họ đúng là già rồi.
Người Long Thái còn cách xa vài mét mà khí thế đã ập tới mặt Phạm Ngọc.
- Sát ý.
Giây phút mắt con rồng kia đảo qua, Phạm Ngọc bỗng cảm thấy một tia sát ý ác độc nhằm vào bản thân. Đôi mắt hắn bỗng nhíu lại suy tính. Sau đó một tia tức giận cũng theo đó bộc phát. Tên kia chỉ như vậy mà đã có sát ý với hắn. Loại người này giống mấy tên độc ác trong Huyết giới, một Linh vực tàn ác bậc nhất mà ai nấy đều kiêng kị ở thế giới của Tiên nhân.
- Hừ, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là Võ Ta chân chính. Long, Xà, Hổ, Báo, Hạc! Vững như Sơn, trường như Thủy! Lão Mai nghênh phong, Hùng Kê bái tổ! Hợp!
Sau tiếng hô lớn, thân hình Phạm Ngọc khẽ vẩn chuyển. Hai tay cùng đấm ra như núi lửa bộc phát.
Trên không trung chỉ thấy hư ảnh Kim Long đang đối diện với một loại dị thú kỳ dị. Đầu rồng thân báo, hai tay một xà một hổ. Hai chân khổng lồ ba ngón có cựa màu vàng. Con dị thú này thế như núi đổ lao tới, thân hình uyển chuyển như nước chảy lại như ẩn chứa hình ảnh cánh hoa mai lả tả rơi trong gió.
Hư ảnh dị thú giơ hai cánh tay lên, đập về phía Kim Long.
- Uỳnhhhhh!
Không gian rung lên bần bật. Sàn thi đấu như chìm trong một vụ nổ bom. Mảnh đá vụn bay ra tứ tán.
- Tách tách.
Những mảnh đá vụn bay về phía đám người đang xem thì đụng vào những màn sáng hoá thành bột phấn.
Bụi khói tan đi một hình ảnh hiện ra.
- A...
Mọi người tập trung nhìn lên. Đó là Phạm Ngọc, thân hình có chút xiêu vẹo, phía dưới hắn bị đào ra một cái hố sâu. Mọi người nhìn tới đó bỗng rùng mình. Thật khủng khiếp.
Trên khán đài Tư soái cùng hai vị hiệu trưởng đều biến sắc. Phó chủ tịch nghi hoặc nhìn về phía Tư soái nhưng ông này lắc đầu. Công kích đó ông có thể chặn nhưng sẽ làm hai tên kia gặp nguy hiểm rất lớn. Thật không ngờ hai tên chiến sĩ cấp chín có thể đánh thành như vậy. Tuy nói bọn họ đều là chiến sĩ cực hạn, rất gần với cấp Tinh vân chiến tướng nhưng ông biết ngăn cách giữa hai cấp thực tế vô cùng lớn.
- Lão đại!!!
Ba tiếng kêu thất thanh vang lên, sau đó ba thân hình vọt tới cái hố đen sì.
- Hự!
Long Thái nằm bẹp dưới cái hố, bộ quần áo chiến sĩ cao cấp đã rách tươm, miệng phụt ra máu tươi. Con mắt mở lớn không thề tin được. Hắn được ba kẻ kia đỡ lên.
Phạm Ngọc phía trên thì đã quay lưng đi về phía đám bạn. Công kích vừa rồi cũng làm cho hắn có chút lung lay nhưng hắn hoàn toàn không bị thương gì.
Đám người xem quay qua nhìn Phạm Ngọc rồi nhìn qua bộ dạng thê thảm của Long Thái, khẽ lắc đầu khó tin.
- Aaa!
Long Thái thấy vậy điên cuồng hét lên. Con mắt nhìn về bóng lưng của Phạm Ngọc tràn đầy oán độc. Thất bại ư. Hắn mà thất bại sao. Hắn tưởng như đã quên hai từ nghiệt ngã đó chứ.
- Hahaha, Tên Long Thái sang phương Nam mà cũng bị bại.
Một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu khiến khuôn mặt Long Thái méo mó.
- Gầm!
Ánh sáng huy hoàng phát ra trên người Long Thái. Hắn vùng thoát ra trước sự ngỡ ngàng của ba tên đàn em, mang theo nắm đấm lao về phía trước. Khí thế trên người hắn bộc phát hoàn toàn không phải cấp chín trung cấp nữa mà mạnh hơn rất nhiều.
- Long Thái! Hắn????
- Nguy hiểm! Phạm Ngọc!
Phía dưới đám người nhìn thấy cảnh này la toáng lên.
- Dừng lại!
Long Thái đang phát điên lao tới thì bỗng có một thân ảnh chắn phía trước. Khí thế trên người ông ta cùng với tiếng quát như hồng thủy ập đến khiến hắn thất kinh đứng lại.
Xuất hiện trước mặt hắn là Tư soái. Ông ta đứng đó, khuôn mặt nghiêm lại nhìn về phía Long Thái đầy ý tứ cảnh cáo.
- Nguyễn Văn Tư ông tránh ra!
Long Thái nhìn thấy Tư soái không chút nào e ngại mà còn quát lên.
- Long Thái, cậu đừng quá đáng.
Tư soái tức giận nhưng hoàn toàn không có ý lao lên dạy dỗ tên này.
- Hừ. Ông dám cản tôi.
Long Thái nghe vậy bất mãn hỏi.
- Nên nhớ đây là Nam Thủy, không phải địa bàn của họ Long các cậu. Nên nhớ cậu có nhiệm vụ gì. Giờ cậu đã có suất tham dự cuộc thi rồi. Muốn đánh hãy đợi năm tháng nữa.
Nghe nhắc đến họ Long, khuôn mặt Long Thái đanh lại nhưng khí thế cũng giảm xuống.
- Hừ. Ông rất mạnh đó, người phương Nam rất mạnh đó. Sẽ không lâu đâu. Phạm Ngọc đúng không? Võ Ta của ngươi rất thú vị. Cũng đừng đắc ý, ta chẳng qua là chơi đùa thôi. Hãy đợi đấy.
Long Thái cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên. Hắn nhìn qua phía sau lưng của Tư soái, tay chỉ lên nói.
- Haha, thua rồi nổi điên sao. Người phương Bắc cũng thật là nhàm chán.
Phạm Ngọc cũng đã quay lại. Hắn không định lên tiếng nhưng không hiểu sao nghe giọng điệu và ánh mắt tên kia hắn rất chán ghét.
- Haha, được lắm. Hãy đợi đấy. Năm tháng sau ta sẽ cho ngươi cười không nổi.
Long Thái nghe vậy biểu tình dữ tợn sau đó ngửa mặt cười lớn. Sau đó hắn quay lại phía bọn Thư sinh. Bọn này khi nhìn thấy ánh mắt của hắn bỗng rùng mình. Trong lòng chửi rủa tên Phạm Ngọc kia không ngớt.
- Đi.
Cả bọn Long Thái rất nhanh nối bước nhau đi biến mất sau lối ra vào sân thi đấu.
- Bộp bộp!
Không biết ai bắt đầu trước sau đó những tràng pháo tay liên tiếp vang lên. Tất cả mọi người đứng đó hoan hô cổ vũ cho hắn.
Phạm Ngọc đứng giữa sân ngượng ngùng không biết phản ứng thế nào. Hắn gãi đầu. Cũng chỉ đánh đấm tay chân thôi mà.
- Làm tốt lắm.
Cả đám chiến sĩ cao cấp đi lên chúc mừng hắn. Trần Uy khó nhọc đặt tay lên bả vai Phạm Ngọc, khẽ vỗ vỗ.
- Cậu đúng làm tốt lắm.
Phó chủ tịch cũng đi lên khen ngợi Phạm Ngọc.
Sau đó ông quay ra nói với hai vị hiệu trưởng. Cả ba cùng đi về phía tòa nhà hành chính của trường Thăng Long. Ông biết ông sẽ phải giải thích rất nhiều điều đây.
- Phạm Ngọc, cậu được lắm. Theo tôi nào.
Tư soái đợi mọi người lui hết mới đi lên nói với Phạm Ngọc.
- Đại soái!
Bỗng một tiếng gọi vang lên. Cha Phạm Ngọc và Nguyễn Quân cùng đi tới.
- Ông là ?
Tư soái nghi hoặc hỏi.
- Tôi là cha của nó.
Cha Phạm Ngọc lên tiếng trả lời. Ông nhìn về phía Phạm Ngọc khiến tên này ái ngại gãi đầu. Ông cũng rất tự hào.
- À, chào ông. Tôi muốn mời con ông đi với tôi một chuyến. Tướng quân muốn gặp nó.
Tư soái lịch sự lên tiếng. Thường thì ông ít phải khách khí như vậy nhưng do hôm nay thiếu niên này có biểu hiện xuất sắc nên ông cũng thấy thích.
- Ồ, ra vậy. Xin ông cho cha con tôi năm phút nữa được không?
Cha Phạm Ngọc nghe vậy bỗng nói.
- Có chuyện gì à?
Tư soái nghe vậy nghi hoặc hỏi. Hai cha con nhà này cũng thật có chuyện, lệnh của tướng quân đó.
- Tôi và con tôi muốn đi trắc thí tiến độ tu luyện một chút. Nó vừa đột phá.
Cha Phạm Ngọc trả lời. Trong giọng nói và ánh mắt chất chứa tự hào.
- À, cái này có gì đâu mà vội chứ. Ủa, đột phá???Ông vừa nói đột phá???
Tư soái nhẹ nhàng trả lời, sau đó như nghĩ tới điều gì bỗng thất thanh la lên, con mắt trợn ngược. Khí thế trên người ông ta bộc phát kinh người.
Ba người bị hành động của ông ta làm cho sợ hãi lui lại.
- Xin lỗi, tôi không cố ý. Ông vừa nói nó đột phá? Tôi không nghe lầm chứ?
Tư soái biết mình lỡ ý nên xin lỗi. Sau đó ông không tin nhìn qua Phạm Ngọc.
- Đúng vậy thưa ngài, nó vừa đột phá lên cấp chiến tướng.
Cha Phạm Ngọc cố gắng bình tĩnh trả lời. Tuy vậy trong lời nói không giấu được xúc động.
- Cấp chiến tướng, haha, tốt quá rồi. Vậy mà tôi còn lo…Haha, đi, đi, còn đợi gì nữa. Không được, mau theo tôi đi quân doanh. Nhanh nào.
Tư soái sau khi nghe trả lời thì cười lớn, sau đó ông bỗng như nghĩ ra điều gì nhỏ giọng xuống, con mắt khẽ đảo xung quanh. Rồi ông kéo tay cha con Phạm Ngọc và Nguyễn Quân lao đi.
Cả ba nghi hoặc đi theo ông. Bọn họ hướng ra phía cổng trường chứ không phải đi về phía phòng trắc thí trong trường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới
Chương 26: Kiểm tra thực lực
Nguồn: Vip
Phía bên ngoài trường Thăng Long, cả bắn người bọn Long Thái bước lên một chiếc xe bay hình rồng vàng rất đẹp mắt và xa hoa. Phía trước mui xe hình đầu rồng há ra rất chân thật, trên trán có một chiếc vương miện được nạm ngọc và chạm trổ tinh tế.
Long Thái bước lên ghế trước còn ba người bọn Dã Nhân ngồi hàng phía sau.
- Phụt!
- Đại ca!
Vừa bước vào trong xe, Long Thái nhịn không được phun ra một ngụm máu. Cả đám bọn thư sinh thấy vậy xúm lại hoảng hồn la lên.
- Ta không sao.
Long Thái lạnh nhạt trả lời. Tay hắn đưa lên miệng lau đi vết máu. Những vết máu văng trên xe cũng tự động được lau chùi bằng một chất dịch có mùi thơm do chính thân xe tiết ra.
- Tên đó mạnh vậy sao, đại ca?
Thư sinh đôi mắt hiện lên dị sắc, lên tiếng hỏi.
- Hừ mạnh gì chứ, tại đại ca không được phép dùng toàn lực thôi.
Dã nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
- Bốp!...
- Đại ca? Ngươi...
Thư sinh không tin được ôm lấy mặt. Hắn vừa nhận một cú tát trời giáng từ Long Thái.
- Vừa rồi trên sân thi đấu ngươi nói cái gì? Tưởng ta không nghe sao? Ngươi là thứ gì?
Long Thái gầm lên giận dữ. Đám Dã Nhân và Ác Nhãn thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Tên Thư sinh này đúng là xui xẻo. Trong lúc đại ca không có chỗ xả ra ngụm tức đó thì hắn lại thò đầu vào.
- Đại ca, đệ, đệ sai rồi.
Thư sinh thấy vậy sợ hãi cúi đầu nhận lỗi.
- Đại ca, tên này cũng chỉ quan tâm mới vậy thôi.
Dã Nhân lên tiếng bênh vực cho Thư sinh.
- Hừ. Đi về nhà khách thành Long Đỗ.
Long Thái thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó quay lên ngửa đầu ra thành ghế, nhắm mắt thư giãn, miệng nhàn nhạt ra lệnh một câu.
Thư sinh cúi đầu cũng ngẩng lên, khuôn mặt bị một vết đỏ đang từ từ mờ đi. Không ai để ý thấy ánh mắt hắn nhìn về phía trước xẹt qua một tia oán độc rất nhanh rồi biến mất.
Chiếc xe bay khẽ rung lên sau đó bay đi với tốc độ cực kì nhanh. Không khí bỗng xuất hiện một làn gió mạnh.
- Tư soái, chào ngài, cháu là Nguyễn Quân.
Bốn người đang đi thì Nguyễn Quân lên tiếng chào hỏi, ánh mắt nhìn Tư soái đầy sùng bái.
- À, chào cậu. Tôi nghe cha cậu khoe thành tích kiểm tra trí năng của cậu rất tốt. Cố lên nhé.
Tư soái thấy vậy lên tiếng động viên làm tên kia sướng rên ra mặt. Hắn không ngờ ông cũng biết đến thành tích của hắn.
Tư soái dẫn hai cha con Phạm Ngọc cùng Nguyễn Quân ra đến cửa trường. Cả bốn người cũng bước lên một vật thể bay nhìn giống như một con cá đuối màu xanh đen. Hai mắt của con cá là hai viên ngọc màu xanh bích rất đẹp. Phía sau đó còn có một cái đuôi gai rất dài đang vung vẩy. Con cá đuối này đang bồng bềnh trong không khí.
- Các vị, mời ngồi. Đuôi Gai, đi đến quân doanh nào.
Bước vào trong con cá đuối đó, Tư soái mời bọn Phạm Ngọc ngồi xuống sau đó lên tiếng ra lệnh.
- Rõ, Thưa Tư soái.
Mọt giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Con cá đuối bay này vậy mà có một cái tên.
- Phạm Ngọc cậu nói cho tôi rõ xem nào. Chuyến đi ra sao? Sao cậu đột phá được?
Bên ngoài con cá đuối khổng lồ khẽ rung lên sau đó lướt đi trong không trung. Tốc độ thật nhanh. Ở bên trong Tư soái lúc này mới quay lại hỏi Phạm Ngọc vẻ sốt sắng.
Phạm Ngọc cũng đoán trước tình huống lên kể lại rất rành mạch. Chuyến đi với chiến hạm Vua Tím ra sao. Bọn họ bị công kích ra sao. Rồi hắn nhờ vào bảo vật mà sống sót ra sao. Sau đó hắn cảm thấy đột phá như thế nào, về gập cha mẹ thế nào, hắn cũng kể hết.
Tư soái rất chăm chú. Khi Phạm Ngọc kể đến đoạn Vũ Tinh bài thì Ông khẽ lướt nhìn qua cha hắn sau đó lại tiếp tục lắng nghe.
Bên cạnh Nguyễn Quân thì há hốc mồm ra ngạc nhiên. Hắn không thể ngờ Phạm Ngọc biến mất một tháng vì chuyện này. Chính hắn nhờ vào người cha làm cán bộ trong quân đội biết tin nên đã khoe với Phạm Ngọc. Thật không ngờ tên điên này vậy mà tham gia.
Suýt chút nữa mình giết hắn rồi. Nghĩ đến đây trán Nguyễn Quân đổ đầy mồ hôi.
- Ừ, đúng là quá nguy hiểm. Chuyện cậu kể cũng tương tự mấy tên đã trở về. Nhưng lát nữa tướng quân sẽ kiểm tra lại. Cậu cũng đừng lo. Thủ tục thôi mà.
Nghe xong Phạm Ngọc kể Tư soái cũng nghiền ngẫm một chút sau đó nói. Vụ này ông cũng nghe suốt mấy ngày hôm nay rồi. Cũng có mấy tên trở về nhưng thành Long Đỗ lại chỉ có mình Phạm Ngọc. Thật là thảm họa.
- Đến nơi rồi! Các vị, xuống nào!
Con cá đuối bay khẽ dừng lại. Tư soái thấy vậy kêu mọi người xuống. Một cánh cửa tự động mở, bốn người thay nhau bước ra. Đập vào mặt họ là một ngọn giả sơn to lớn cao chừng mấy chục mét.
- Xẹt!
Một ánh sáng loé lên sau đó giữa thân núi có một cánh cửa hiện ra. Tư soái dẫn bốn người bước vào. Cánh cửa sau đó tự động đóng lại. Cả bốn người bước vào một cái khoang chứa sau đó nó đóng lại. Ánh sáng loé lên.
- Tích!
- Chào mừng các vị tới quân doanh Hồng Hà thành Long Đỗ.
Khoang máy dừng lại, bốn người Phạm Ngọc bước ra, xuất hiện trước mắt họ một không gian to lớn.
- A, Quân doanh Hồng Hà trong truyền thuyết đây sao? Thật hùng vĩ quá!
Nguyễn Quân nhìn khắp rồi la lên. Quân doanh này nhìn như một thành phố thu nhỏ dưới lòng đất vậy. Phía trên có hẳn mạt trời nhân tạo tỏa ra ánh sáng vàng. Phía dưới còn có một vài khoảng cây xanh rất lớn như một cánh rừng thu nhỏ vậy.
Hai cha con Phạm Ngọc cũng hết sức ngạc nhiên nhìn xung quanh. Quân doanh này lớn thật. Dù thường ngày họ vẫn biết có một Quân doanh dưới chân họ nhưng không ngờ nó lớn đến vậy. Một thành phố dưới lòng một thành phố. Quả là kỳ vĩ.
- Cộp cộp.
Hai người mặc đồng phục quân đội màu rêu tiến tới.
- Chào đại soái!
Cả hai đều đưa bàn tay lên, ngón tay cái chạm vào trên trán, chào đúng tư thế quân đội.
- Tôi đưa mấy vị này đến gặp tướng quân, nhưng có chút việc nên sẽ đến khu trắc thí trước.
Tư soái cũng lên tiếng trả lời.
- Rõ, Thưa đại soái.
Cả hai cùng đồng Thanh hô lên sau đó họ bước đi. Tư thế rất trang nghiêm. Phạm Ngọc tinh ý nhận ra hai người này chắc chỉ cỡ cấp sáu, cấp bảy nhưng khí thế của họ lại rất mạnh.
- Ngạc nhiên phải không?
Tư soái quay sang hỏi. Cả bốn người đang đi về một kiến trúc hình ống. Phạm Ngọc nghe hỏi vậy cũng chỉ khẽ gật đầu.
- Haha, cái đó người ta gọi là từ trong chém giết sinh tử mà ra. Binh đoàn Hồng Hà đều là dũng sĩ thiết huyết cả. Cố gắng lên. Tôi hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ được như thế.
- Cám ơn ngài.
Cha Phạm Ngọc thấy Tư soái động viên con trai mình thì lên tiếng cám ơn. Ông nhìn qua khu quân doanh dưới lòng đất này, trong mắt đầy vẻ thán phục.
- Két!
Cả bốn người dừng lại trước kiến trúc hình ống kia. Một cánh cửa mở ra. Sau đó cả bốn đi vào một cái khoang khác.
- Cho lên khu vực Trắc thí.
Bên trong khoang Tư soái chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
- Đinh!
Khoang dừng lại. Cả bốn người bước ra một căn phòng nhỏ. Kiến trúc của căn phòng này giống như phòng Trắc thí của trường học nhưng lớn và hiện đại hơn rất nhiều.
- Phạm Ngọc, bước lên, dùng hết sức chạy lên đấm vào quả cầu đó ba lần.
Tư soái hướng về phía trước sau đó nói với Phạm Ngọc. Bước đầu tiên không nghi ngờ gì chính là kiểm tra chiến lực thể hiện qua sức mạnh cú đấm.
Phạm Ngọc nhìn về phía trước. Hắn cũng biết đại khái cấp độ tu luyện nhờ vào kí ức của kẻ kia nên không có gì lúng túng cả.
- Kịch.
Phạm Nhọc bước lên một đường băng màu đen dài khoảng trăm mét. Phía cuối đường băng có treo một quả cầu rất lớn cũng màu đen.
- Vù!!
Chỉ thấy Phạm Ngọc khẽ nhấc chân chạy vù một cái sau đó hắn đấm ra ba quyền rất nhanh.
- Bình! Bình! Bình!
Sau đó hắn lại chạy trở lại. Thân hình nhanh như gió khiến Nguyễn Quân trợn mắt lên nhìn.
- Tích tích tích. Báo cáo. Tốc độ thân thể 50m một giây. Sức mạnh đấm thứ nhất, cấp E 0.8, đấm thứ hai, cấp E 0.2, đấm thứ ba, chuẩn cấp E. Tu vi chiến lực cấp E, chuẩn Tinh Vân chiến tướng.
Giọng nói máy móc vang lên. Mọi người nghe thế thở ra. Đặc biệt là cha Phạm Ngọc. Đúng là chuẩn cấp chiến tướng rồi.
- Tốt, tốt. Chúc mừng cậu. Vậy mà vừa nãy tôi còn định cảnh báo cậu.
Tư soái thấy thế chúc mừng, đôi mắt nhìn về phái Phạm Ngọc đã rất yêu thích. Mười Tám tuổi, tu vi Tinh Vân chiến tướng. Đúng là một tài năng hiếm có.
- Có chuyện gì sao, đại soái?
Cha Phạm Ngọc nghe thấy thế lên tiếng hỏi.
- À, không có gì, tôi định cảnh báo cậu ta phải cẩn thận với tên Long Thái kia. Hắn có địa vị đặc thù. Tu vi rất lợi hại. Hắn cũng là Tinh Vân chiến tướng rồi.
- Hả? Cái gì?
Nghe Tư soái nói cả hai người Nguyễn Quân và Phạm Ngọc đều ngạc nhiên. Tên kia cũng cấp chiến tướng rồi.
- Tôi biết các cậu nghi ngờ nhưng đúng là hắn đạt tới cấp chiến tướng rồi. Có điều hắn vì lí do đặc thù nên không được sử dụng trong chiến đấu với các cậu. Nhưng trong cuộc thi đấu Liên bang thì có thể. Cậu phải cẩn thận đó.
- Người phương Bắc rất mạnh phải không Tư soái?
Nguyễn Quân từ sau bỗng hỏi.
- Ừ họ đúng là có rất nhiều tên tài năng. Nhưng các cậu cũng không phải lo. Long Thái thực ra cũng thuộc top đầu nhưng do bên trên an bài nên hắn mới phải qua bên ta tranh vé vớt thôi.
Tư soái lên tiếng dặn dò. Ông cũng không nói hết đặc thù của cuộc thi lần này kia. Ông sợ mang cho Phạm Ngọc áp lực trước khi thi đấu.
Thực ra Long Thái đúng là rất mạnh, nhưng việc hắn phải sang đây tranh vé vớt là thực sự chứ không phải có lệnh từ phía hội đồng. Long Thái tới từ Long gia, một trong vài gia tộc mạnh mẽ bậc nhất trên toàn trái đất. Toàn Bộ phân khu Bắc Liên nằm trong tay Long gia, Thiết Gia và Đông thị. Hơn thế nữa bọn họ còn nhúng tay vào những phương diện khác nữa trên khắp các liên bang.
- Thôi, đi qua phía bên cạnh, làm trắc thí kiểm soát thần kinh. Linh hồn của cậu đã có điểm xoáy hạch tâm chưa?
Tư soái vừa dẫn bọn họ đi vừa nhìn qua Phạm Ngọc hỏi. Ông cũng rất tò mò chuyện này.
- Thưa ngài, có rồi ạ. Chỉ cần một thời gian nữa chắc có thể hình thành hình thức ban đầu của tinh cầu linh hồn.
Phạm Ngọc thản nhiên trả lời. Nếu để Tư soái biết đến tinh không linh hồn cùng tinh tâm của hắn thì không biết ông này sẽ phản ứng ra sao.
- Ồ, cũng không sai biệt với tôi đoán là bao. Nào, tiếp tục, cậu bước vào căn phòng kia đi. Tôi sẽ cho thời gian một phút nữa bắt đầu.
Phạm Ngọc nghe nói bước vào trong căn phòng bằng chất liệu trong suốt. Theo kí ức có được thì trắc nghiệm mức độ kiểm soát thần kinh là một khâu tất yếu của cấp chiến tướng. Giống như trên chiến trường vậy, binh lính là lực lượng chiến đấu chủ chốt còn tướng soái lại là người kiểm soát. Một chiến sĩ cần có mức phản xạ nhanh nhạy nhưng một chiến tướng còn hơn thế. Nhờ có lực lượng linh hồn mạnh hơn nên có thể kiểm soát phản ứng của cơ thể.
- Chuẩn bị bắt đầu, việc của cậu là di chuyển trong phạm vi vòng tròn màu xanh đó né tránh các viên đạn hình tròn, sau đó chụp lấy các viên đạn hình tam giác.
Tư soái bên ngoài nói. Sau đó tay ống nhấn lên một bàn phím nằm trên góc tường.
Bên trong phòng Phạm Ngọc tập trung cảm nhận. Hắn biết rõ có hơn mười họng súng nằm ở các góc độ khác nhau đang nhằm vào mình. Những họng súng này cũng không cố định mà tuỳ thời di chuyển. Khác với cấp chiến sĩ chỉ kiểm tra phản xạ, cấp chiến tướng kiểm tra sự kiểm soát nên có thêm màn bắt đạn.
- Bắt đầu!
Tư soái hô lên. Ba người bên ngoài đều tập trung nhìn vào căn phòng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới
Chương 27: Kiểm soát tinh thần cấp hoàn mỹ
Nguồn: Vip
Trong lúc Phạm Ngọc đang tiến hành trắc thí thì ở một nơi tuyệt đẹp tại Vạn Lý Liên Hoa thành, toà thành lớn nhất trái đất, trong một cung điện to lớn một tiếng Đông điện tử vang lên.
- Tích tích tích, cấp độ chiến lực E2, cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ.
Trong một căn phòng xa hoa rộng mấy trăm mét vuông có một nhóm năm thiếu niên đang ngồi tụ tập nói chuyện. Bỗng cả đám giật nảy mình nghe thấy tiếng kêu từ một thiết bị trí năng. Sau đó cả đám hoảng sợ tập trung nhìn về phía cuối căn phòng.
- Cạch!
Cuối căn phòng có một căn phòng nhỏ hơn. Cánh cửa căn phòng đó mở ra. Một thiếu niên xuất hiện dưới ánh mắt sùng bái của đám kia.
Thiếu niên này mặc một trang phục võ sinh cổ truyền, lưng thắt đai đen. Thân hình hắn mảnh mai nhưng không hề yếu ớt, mái tóc hắn dài, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thuý đầy mị lực. Hắn lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán để lộ ra đôi tay thon dài rất đẹp. Đúng là một mỹ nam trời sinh.
- Haha, đại ca lợi hại quá, vậy mà đạt đến cấp hoàn mỹ. Xem ra mấy lão già trong hội đồng sắp phải nghỉ hưu rồi.
Một thiếu niên ăn mặc rất tuỳ tiện, tóc rối bù lên tiếng nói, giọng điệu rất lớn mật. Tuy vậy đám xung quanh lại coi như bình thường.
- Doanh Mẫn, không được nói lung tung. Các đệ cũng không nên coi thường người khác quá. Phải nhìn xa hơn. Nên nhớ tầm nhìn quyết định ta có thể đi tới đâu. Liên bang, Liên minh cũng chỉ trong một ánh mắt.
Thiếu niên được gọi là đại ca kia khẽ lên tiếng trách mắng. Tuy nhiên cách nói chuyện của hắn cũng ẩn chứa đầy sự cao ngạo. Sau đó hắn nhìn kĩ phản ứng trên khuôn mặt của đám này.
Trong đám này toàn là những nhân vật thiên tài chủ chốt của các thế lực, mắt cao hơn đầu nên luôn có chút kiêu ngạo không tránh khỏi. Nhiệm vụ của hắn là lãnh đạo họ để họ trở nên cường đại, có thể giúp hắn thực hiện những mộng tưởng xa xôi.
- Vũ Thiên đại ca, ta nghe nói Long Thái phải sang phương Nam tranh vé vớt của cuộc thi đấu Liên bang. Nghe nói hắn vẫn quyết tâm không từ bỏ.
Một thiếu niên đôi mắt màu xanh, làn da trắng có những điểm lai tạp giữa Á Đông và phương Tây lên tiếng nói.
- Tên Long Thái đó đúng là cố chấp. Nghe nói hắn sau khi trở về từ đại mạc Hỗn Loạn đã rất tiến bộ, đã có gan khiêu chiến Vũ Thiên đại ca. Hắn đâu biết đại ca ngầm giúp đỡ hắn thế nào. Đúng là kẻ thất bại.
Một thiếu niên bộ mặt già dặn trước tuổi, thân hình rắn chắc lên tiếng nói.
- Ta còn nghe nói, Hắn cùng với Đại Quý, Thiết Thành, cùng một tên họ Lâm thành lập cái gì gọi là Tứ Quái Sa Mạc, rất hoành tráng nha.
- Ừ, ta cũng nghe vậy. Cái gì mà Đại Quyền, Ác Nhãn, Quái Nhân, Thư sinh. Đúng là hài hước.
Hai tên còn lại trong năm thiếu niên cũng lên tiếng.
- Haha, đúng là khéo bày trò. Ta chỉ một quyền là đè bẹp hết.
Tên thiếu niên có thân hình rắn chắc giơ nắm đấm lên nói.
- Haha, Thiết Thần, tên người Sắt như ngươi chỉ biết đánh đấm. Nên nhớ Thiết Thành, à Dã Nhân gì đó cũng rất lợi hại đó. Cẩn thận không bị tiểu đệ phế truất.
Thiếu niên tóc bù xúc tên là Doanh Mẫn nghe thế lên tiếng chọc ghẹo. Dã Nhân Thiết Thành chính là em trai của tên Người Sắt kia.
- Đông Doanh Mẫn nhà ngươi không cần trêu chọc ta. Đừng tưởng việc ngươi cố tình giúp cho Ác Nhãn, chính là tên Đông Đại Quý Anh họ ngươi gia nhập bốn tên đó ta không biết.
Thiết Thần không chịu thua kém phản lại.
- Ặc, ngươi biết thì sao chứ? Tên Kim loại kia?
Đông Doanh Mẫn không chịu thua kém phản lại.
- Sao, ngươi muốn ăn đánh à?
- Hứ, ta sợ ngươi chắc?
Hai kẻ này đấu võ mồm khiến cả đám bu lại thích thú nhìn coi.
- Các đệ thật là. Ai cũng mười mấy tuổi đầu, làm người thừa kế gia tộc rồi mà vẫn tranh hơn thua. Tứ quái bọn họ đúng là do chúng ta ngầm giúp đỡ, coi như bù đắp một phần. Nhưng đi được tới đâu là do bọn họ cố gắng.
Long Vũ Thiên lên tiếng can ngăn, giọng cũng có chút cảm khái.
Sinh ra trong gia tộc lớn đối với nhiều người là mơ ước. Nào ai biết đó nhiều khi là số mệnh trớ trêu. Nhất là trong những gia tộc lớn coi trọng tài năng hơn tình cảm. Khi đó kẻ yếu ớt chỉ nhận được bi kịch và nhục nhã.
Như Long Thái được sinh ra trong Long gia, gia tộc lâu đời và mạnh mẽ bậc nhất trên toàn trái đất, là một bi kịch. Bi kịch luôn bị so sánh, luôn thấp hơn người anh thiên tài Long Vũ Thiên của hắn. Càng lớn lên, càng tiếp xúc với lực lượng của gia tộc bi kịch càng tăng. Đây là điều bất đắc dĩ không thay đổi được trong các gia tộc lớn.
Tính ra Long Thái, so với những kẻ còn lại trong Tứ Quái còn đỡ hơn, vì dù sao hắn chỉ có một người anh thiên tài tuyệt thế không thể bàn cãi.
Còn họ, như Thiết Thành, Đông Đại Quý tính về bối phận đều là đàn anh của những thiếu niên ngồi đây. Họ đều là những hạt giống trụ cột tương lai của gia tộc. Nhưng khi những thiếu niên này bộc lộ tài năng, họ mất đi vị thế. Từ long đầu rơi xuống làm tiểu cẩu. Đó mới là bi kịch thật sự.
Chính Vũ Thiên hắn dù đã ngầm giúp đỡ. Nhưng hắn biết ánh mắt của em trai nhìn hắn đã khác xưa rồi.
- Thôi, hôm nay các đệ về đi. Nhớ tu luyện cho tốt. Hãy nhớ ước hẹn của chúng ta. Cho Vũ Thiên ta gửi lời thăm hỏi đến trưởng bối trong nhà.
Từ trong trầm tư tỉnh lại, Long Vũ Thiên nhàn nhạt nói.
- Được rồi đại ca, chúng ta về đây.
Đám trẻ kia trả lời sau đó níu nhau ra về.
Còn một mình ở lại trong căn phòng trống, Long Vũ Thiên ngẩng đầu lên nhìn ra vô hạn tinh không bên ngoài. Đôi mắt thâm thuý như muốn thâu tóm cái gì đó.
- Thiếu gia!
Sau lưng bỗng vang lên tiếng nói. Long Vũ Thiên quay đầu lại thì nhận ra là tuỳ tùng thân tín của mình, Long Vô Ảnh.
- Chuyện gì vậy, Vô Ảnh thúc?
Long Vũ Thiên lên tiếng hỏi.
- Là Nhị thiếu gia.
Long Vô Ảnh khẽ trả lời. Gióng nói âm u. Ông ta mặc một bộ đồ màu đen nhìn không rõ là ai.
- Nó làm sao?
Long Vũ Thiên thấy ông ta ngập ngừng thì hỏi dấn tới.
- Nhị thiếu gia đã giành được suất tham gia cuộc thi đấu Liên bang. Tuy vậy, có kẻ đã đánh bại thiếu gia trong một trận chiến. Một tài năng mới của thành Long Đỗ.
Long Vô Ảnh cẩn thận trả lời.
- Như thế nào?
Long Vũ Thiên nghe thế vẫn lạnh lùng hỏi.
- Là thế này...
Long Vô Ảnh trả lời chi tiết sau đó ngừng lại quan sát sắc mặt của thiếu chủ.
- Cấp chiến tướng, nó cũng luyện được Kim Long Hỏa quyền rồi. Đúng là có động lực sẽ khác. Thất bại chỉ làm nó điên cuồng hơn thôi. Chuyện ta nhờ thúc đến đâu rồi?
Long Vũ Thiên lạnh nhạt nói sau đó quay qua nghiêm túc hỏi Long Vô Ảnh. Ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ uy nghiêm khiến cho vị tuỳ tùng này kính sợ không dám nhìn thẳng.
- Thiếu gia yên tâm. Thuộc hạ sẽ hoàn thành. Chắc chắn sẽ được như ý ngài.
- Tốt. Thúc lui xuống đi.
- Phương Nam sao? Ta rất mong chờ đó...
Còn một mình trong phòng Long Vũ Thiên ánh mắt nhìn qua thân ảnh biến mất của Long Vô Ảnh, miệng khẽ lẩm bẩm.
...
- Phạm Văn Vũ, tên của ông là vậy phải không? Ông có thể nói cho tôi một chút đặc thù tu luyện của Phạm Ngọc không? Nghe nói thằng bé bỗng nhiên bộc phát trong mấy năm gần đây?
Trong căn phòng trắc thí của Phạm Ngọc, Tư soái bỗng quay sang hỏi cha Phạm Ngọc.
- À, Ngọc nó cũng không có gì đặc biệt. Từ nhỏ tôi cũng không quan tâm nhiều tới nó. Thằng bé rất có nghị lực. Mấy năm gần đây nó chuyên chú rất nhiều. Nó nhận bất kì nhiệm vụ nào, đánh nhau với người ta chỉ để tu luyện võ kĩ.
Cha Phạm Ngọc bất đắc dĩ trả lời. Giọng tràn ngập tự hào cùng tự trách.
- Đúng vậy thưa Tư soái, Phạm Ngọc, cháu thấy hắn phi thường cố gắng. Nhìn hắn thường ngày vui vẻ, bất cần nhưng thục ra hắn rất ít bộc lộ và luôn có khoảng cách.
Nguyễn Quân nghe hai người nói chuyện cũng lên tiếng bộc bạch. Phạm Ngọc là người hắn khâm phục nhất.
- Ừ, Thanh niên bây giờ ít người như hắn. Nếu như Phạm Ngọc có thành tích trắc thí kiểm soát tinh thần đạt cấp đỉnh cao tôi sẽ giới thiệu lên tướng quân.
Tư soái lên tiếng khen ngợi. Ông thật sự thích mẫu người như Phạm Ngọc.
- Cảm ơn đại soái.
Cha Phạm Ngọc lên tiếng cảm ơn. Ông thật sự vui mừng và hi vọng.
- Có khi nào hắn đạt cấp hoàn mỹ không? Cũng qua ba phút rồi.
Nguyễn Quân sốt sắng hỏi.
- Cấp hoàn mỹ? Cậu biết nó như thế nào không?
Tư soái nghe vậy bỗng cười. Cả hai bị Tư soái hỏi im lặng.
- Cậu có biết bao nhiêu người mới có một chiến sĩ cao cấp? Tỷ lệ trắc thí ra sao?
- Để tôi nói cậu nghe. Trong một ngàn chiến sĩ xác suất có một chiến sĩ cao cấp cũng chưa tới một phần ngàn. Chính xác là ba ngàn chiến sĩ mới chắc chắn có được một chiến sĩ cao cấp. Vậy bao nhiêu chiến sĩ cao cấp có mức kiểm soát tinh thần cấp đỉnh cao? Tỉ lệ chỉ là hai, ba phần trăm. Trên cấp đỉnh cao còn có cấp siêu vi, cấp cực hạn rồi mới tới cấp hoàn Mỹ. Cấp hoàn mỹ đại biểu cho điều gì? Nó có nghĩa kẻ đó có tiềm năng đạt đến cấp Nguyên Tinh bậc cao nhất. Nói vậy cũng không chính xác, nói đúng hơn là cấp Nguyên Tinh cao cấp chưa chắc có được cấp hoàn mỹ.
Tư soái nhẹ nhàng nói, trong giọng cũng vô cùng ao ước. Cấp kiểm soát tinh thần hoàn mỹ. Đó là giấc mộng của biết bao chiến sĩ trẻ. Nhưng khi tiến cấp rồi họ mói biết nó khó như thế nào.
Cả hai người Phạm Văn Vũ và Nguyễn Quân nghe vậy chăm chú hẳn lên.
- Hai người có biết đại tướng quân Võ Nguyên Nha?
Hai người Nguyễn Quân và cha Phạm Ngọc được hỏi theo bản năng gật đầu. Cái tên đó cả Nam Thuỷ này ai mà không biết.
- Hai người có biết tu vi thật của cậu ta?
Cả hai cùng lắc đầu, trong lòng nghi ngờ. Không phải cấp Nguyên Tinh cao cấp à?
- Hừ, bên ngoài luôn nghĩ cậu ta có tu vi cấp Nguyên Tinh cao cấp. Hai vị thử nghĩ coi? Cậu ta bao nhiêu tuổi? Cậu ta mới ba mươi sáu. Dù có tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể. Nhưng vì sao cậu ta được coi là đại tướng quân trẻ nhất? Đó là vì cậu ta đạt đến cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ. Cũng là trong lịch sử chín ngàn năm qua của Nam Thuỷ, người thứ năm theo tôi biết đạt được mức này. Đáng tiếc...
Tư soái nói, giọng đầy tiếc hận. Một thiên tài trẻ tuổi như thế. Hi vọng của cả Nam Thuỷ. Vậy mà giờ đã ngục ngã.
- A, thì ra là vậy...
Nguyễn Quân lên tiếng cảm thông.
Cả ba người sau đó, cùng tập trung nhìn về phía căn phòng.
Nguyễn Quân cắn răng. Hắn cũng không ngờ nó khó đến vậy. Đã có trong sách giáo khoa thì tưởng nó phải không khó đạt được chứ.
- Oanh Oanh Oanh!
Tiếng báo hiệu vang lên inh ỏi, sau đó cả căn phòng rực sáng. Căn phòng tỏa ra hào quang như chào đón một vị khách Vip ghé thăm.
- Rầm!
Tư soái đang trầm tư bỗng bật dậy, tay đập vào thứ gì đó khiến nó vỡ náy, đôi mắt trợn ngược lên.
- Không thể nào???
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin