Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 18: "Công việc" kỳ quái Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 12:
Trên ngọn núi này, vốn là yên tĩnh đến mức ngay cả một cái kim rơi xuống trên mặt đất đều có thể nghe, huống chi Lý Tín Lăng cũng là dựa theo kịch bản yêu cầu cất cao âm lượng, cho nên, thanh âm này, rõ ràng vang vọng bên tai «Hầu tước» cùng đám người Diệp Tưởng.
- Mình, mình không nghe lầm chứ?
Người đầu tiên lên tiếng là Diệp Tưởng.
- Hình như anh ta vừa nhắc đến ‘Kỷ Nhất Chu’ đúng không?
«Hầu tước» nhanh chóng đi xuống.
Lúc này, Lý Tín Lăng cúp máy. Hắn cũng thấy «Hầu tước» đi đến.
- Anh hình là một trong số những người vừa rồi phải không? Lại thấy mặt rồi.
Lý Tín Lăng biết «Hầu tước» cảm ứng được sự tồn tại của y do đó y mới cố tình tới chỗ này.
«Hầu tước» nhìn hắn rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Nếu tôi nói sai thì mong anh bỏ quá cho! Anh vừa rồi có nhắc tới cái tên ‘Kỷ Nhất Chu’ đúng không?
Lý Tín Lăng tỏ ra “kinh ngạc”. Nhưng nhìn nét mặt của y có phần miễn cưỡng có thể dễ dàng nhận ra y đang đóng kịch. Thực lực của Lý Tín Lăng tuy rằng không tầm thường, nhưng kỹ năng diễn xuất của y thực sự quá kém. Nhưng dẫu sau cũng không quá quan trọng. Phim kinh dị chân thực không yêu cầu quá cao về kỹ xảo diễn xuất, chỉ cần không nói sai lời thoại là được.
- Chẳng lẽ anh biết Kỷ Nhất Chu sao?
- Tôi không biết chúng ta có phải đang tìm cùng một người hay không? Kỷ trong « kỷ niệm », Nhất trong « nhất nhị tam », Chu trong « mộc chu »(thuyền gỗ)?
- Chuyện này tôi cũng không rõ! Tôi chỉ nghe được vợ mình nhắc đến cái tên này. Cô ấy cũng không nói xem cái tên này viết ra sao, mà tôi lại càng chưa nhìn thấy người này.
Lúc này, đám người Diệp Tưởng, Shirley, Mạc Niệm Sinh cũng đi tới.
- Chuyện gì thế này? Anh à, anh quen anh trai của anh Nhất Hàng sao?
Shirley vừa đến đã hỏi với vẻ nôn nóng:
- Anh Nhất Hàng cũng không biết anh trai mình đang ở chỗ nào.
- Cậu là em trai của Kỷ Nhất Chu sao?
Lý Tín Lăng nhìn mấy người ở trước mắt. Hắn cũng cố ý đánh giá qua « Lam nhãn ma nữ » và « Ảnh pháp sư ». Trong số những người này thì « Ảnh pháp sư » là người khiến hắn e dè nhất. Người bình thường thậm chí còn không dám để Niệm Sinh tiếp cận với mình vì nếu không cẩn thận thì tính mạng của họ sẽ nằm trong tay của y. Nhưng Lý Tín Lăng cũng không quá sợ hãi, huống chi dưới tán cây, bóng của Mạc Niệm Sinh đã chẳng còn. ‘Lam mắt ma nữ’ lại tương đối thần bí và khó lường, có lời đồn nàng là người đàn bà của «Hầu tước» [ đương nhiên sự thật tuyệt không phải như thế, chỉ là tin vịt mà thôi ], tuy rằng không biết là thật hay giả. Nhưng thực lực của nàng không thể coi thường được. Dù sao nàng cũng là một nữ diễn viên hạng một ngang cơ với “Thiên Diện nữ”và “Thần y”.
Còn Diệp Tưởng và Lộ Nhã thì Lý Tín Lăng cũng không mấy để tâm. Tuy rằng Diệp Tưởng là khách mời, nhưng điều đó cũng chỉ chứng tỏ là y có tiềm lực mà thôi. Diễn viên có tiềm lực chết giữa đường cũng không phải ít. Hắn là linh môi sư hay quỷ sai cũng vậy thôi. Người bình thường có thể sẽ không tiếc mặt mũi đi kết giao với những người có tiềm lực, có thiên phú cao. Còn Lý Tín Lăng hắn chỉ tin tưởng vào thực lực của bản thân nên hắn khinh thường những chuyện này. Về phần Lộ Nhã thì Lí Tín Lăng chưa nghe nói qua. Phỏng chừng nàng cũng mới được đôn lên làm diễn viên hạng một. Có thể tham gia đóng trong phim kinh dị có độ khó cao cũng không có nghĩa người đó là diễn viên hạng một. Có thể là do rạp chiếu phim kéo vào một đám diễn viên đóng vai tốt thí cho đủ số.
Người khiến Lí Tín Lăng phải có cái nhìn khác chỉ có «Hầu tước». Cũng giống như “Người kia”,thực lực chân chính của «Hầu tước» thế nào vẫn còn là một câu đố. Những thông tin quan trọng về y luôn có giá đắt cắt cổ [ tuy rằng phần lớn là thông tin giả].Với Lý Tín Lăng thì trăm nghe không bằng một thấy. Cho dù bên ngoài có đồn đoán «Hầu tước» thần kỳ thế nào thì chung quy lại « Hầu tước » cũng chỉ là một con người bình thường, một diễn viên đấu tranh để sinh tồn trong phim kinh dị mà thôi. Cho dù y có lợi hại đến đâu thì y cũng không thể nào « một mình cân cả bản đồ » được. Nói thế nào thì y cũng cần phải có đồng minh và bạn bè.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tín Lăng quan sát các diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 một lượt, sau đó đưa mắt đánh giá kỹ càng «Hầu tước».
«Hầu tước» khẽ gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy! Tôi là Kỷ Nhất Hàng. Có khả năng chúng ta đang tìm cùng một người. Cho nên tôi nghe chi tiết chuyện của anh.
- Như vầy đi.....
Lý Tín Lăng chỉ vào mấy khối đá lớn lồi lên cách đó không xa:
- Chúng ta ngồi ở đó nhé! Nói thật chuyện này không thể nào kể hết chỉ trong một, hai câu được.
Tuy rằng Diệp Tưởng đã sớm biết những điều mà Lý Tín Lăng sắp nói thông qua kịch bản, nhưng khi tới lúc y hé lộ mọi chuyện, hắn vẫn có cảm giác như một phần manh mối được tiết lộ, khiến lòng hắn bớt nặng nề hơn.
- Không cần đâu! Tôi đứng được rồi!
«Hầu tước» trả lời.
Tiếp đó, Lý Tín Lăng nghe «Hầu tước» kể qua tình hình của Kỷ Nhất Chu, sau đó y trầm ngâm một hồi. Sau đó y nói:
- Căn cứ theo những gì mà anh miêu tả thì tôi dám chắc đến 90% người mà chúng ta muốn tìm kiếm là cùng một người.
- Hy vọng anh có thể kể chi tiết một chút. Anh trai tôi lúc này sống chết không rõ. Tôi cần mau chóng tìm ra anh ấy để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Vợ tôi trước kia là nông dân. Hơn mười năm trước khu Tân Bắc mở rộng bắt đầu được khai phá, khiến cho những nơi vốn là đồng ruộng biến thành nhà máy công xưởng. Khi đó chúng tôi cũng vừa kết hôn, vợ tôi lúc ấy cũng vừa có mang. Cô ấy ngoại trừ nghề nông ra thì không biết làm nghề gì khác. Cuối cùng một mình tôi phải kiếm việc để nuôi sống một nhà ba người. Sau đó cô ấy ở nhà làm nội trợ một hơi hơn mười năm liền. Dạo gần đây bởi vì kinh tế quá khó khăn, chỉ dựa vào đồng lương của một mình tôi không đủ nuôi nổi cả gia đình, do đó vợ tôi nói muốn kiếm việc để kiếm chút tiền san sẻ bớt gánh nặng với tôi. Nhưng vợ tôi chỉ biết làm nông, hơn nữa nàng cũng mới chỉ tốt nghiệp THCS, làm sao kiếm được việc gì ra hồn? Nhưng vài tuần trước, không ngờ cô ấy lại nói cho tôi biết cô ấy đã tìm được việc làm. Cho nên tôi rất ngạc nhiên hỏi lại cô ấy công tác ở chỗ nào. Cô ấy nói là cô ấy làm tài vụ trong một nhà máy. Sau đó cô ấy bắt đầu đi làm.
- Nhưng rất nhanh tôi cảm thấy công việc của vợ mình vô cùng kỳ lạ. Công việc đó không cố định, hơn nữa còn phải thường xuyên tăng ca đến đêm, có đôi khi thậm chí gà vừa mới gáy thì cô ấy đã phải đi làm. Điều kỳ lạ là khi cô ấy trở về, tôi còn ngửi được trên mùi cô ấy mùi tanh của máu. Điều này làm tôi rất bất an. Cô ấy làm tài vụ cơ mà? Làm sao lại có mùi máu trên người của cô ấy chứ? Nhưng khi ta hỏi cô ấy thì cô ấy trả lời với vẻ ấp úng. Hơn nữ mấy ngày sau đó tôi còn phát hiện cô ấy trốn vào trong WC để nói chuyện điện thoại. Lúc đó sắc mặt của cô ấy rất xấu.
- Đại khái khoảng hai tuần trước, tôi không dằn được lòng hiếu kì, nên tôi thừa dịp ngày đó được nghỉ bèn lén theo dõi cô ấy. Sau đó tôi phát hiện cô ấy đi tới ngọn núi này. Nhưng đường lên núi thì gập ghềnh, mà tôi thì lại không dám đi quá nhanh vì sợ cô ấy phát hiện ra, cuối cùng thành ra tôi bị mất dấu của cô ấy. Điều này khiến tôi càng khẳng định cô ấy đang giấu diếm tôi chuyện gì đó. Do đó khi cô ấy tan ca, tôi đã dò hỏi thử xem đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô ấy lại nói là tôi không nên theo dõi cô ấy và rằng tuy cô ấy lừa dối tôi nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ riêng. Dù tôi có thử dò hỏi bằng mọi cách thì cô ấy vẫn không trả lời. Sau này tôi không cho cô ấy đi làm nữa, nhưng cô ấy lại nói là nếu không đi làm thì cô ấy không được nhận lương. Nhưng tôi cứ cảm thấy hình như cô ấy không hề nói thật. Có vẻ như vì một nguyên nhân nào đó cô ấy không thể không đi tới đó. Tôi định tiếp tục theo dõi cô ấy nhưng ngặt nỗi dạo này đơn vị mà tôi công tác thường xuyên yêu cầu tăng ca, khiến tôi không có thời gian để mắt đến cô ấy.
- Sau đó, khoảng ba ngày trước khi tôi về nhà, tôi phát hiện nàng còn chưa trở về. Tôi lúc ấy gọi cho nàng một cuộc điện thoại. Nàng nói nàng tạm thời phải ở bên ngoài một thời gian và dặn tôi phải chăm sóc con gái của chúng tôi và rằng tôi không nên tìm nàng nữa. Sau này tôi gọi cho cô ấy mấy cú điện thoại nhưng cô ấy lại tắt máy.
Ba ngày trước, cũng chính là khi mà Kỷ Nhất Chu “làm xong” « thứ đó »!
- Đêm qua, cô ấy gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy nói cần phải tìm một người đàn ông tên là ‘Kỷ Nhất Chu’. Nàng chỉ nhắc với tôi cái tên này thôi. Hôm nay khi tôi lên núi, tôi vô tình tìm thấy di động của cô ấy. Nhưng điện thoại của cô ấy đã hoàn toàn hỏng rồi, ngay cả thẻ nhớ cũng không tìm được, do đó tôi không cách nào liên hệ được với cô ấy.
«Hầu tước» sau khi nghe Lý Tín Lăng kể lại mọi chuyện bèn trầm ngâm một hồi giống như kịch bản mô tả. Sau đó y mới lên tiếng:
- Như vậy nếu muốn tìm được vợ mình thì anh cần phải tìm được anh trai tôi đúng không?
- Phải. Tình trạng của anh trai anh và vợ tôi có một chút giống nhau. Hai người đó đều đi tới ngọn núi này. Nếu không phải như thế thì có lẽ chúng ta cũng sẽ không gặp nhau. Hiện tại, tôi rất lo cho vợ mình, nhưng với tình hình này tôi không dám chắc có thể báo cảnh sát được hay không nữa.
Tình cảnh lúc này vô cùng khó hiểu. Hiển nhiên, Kỷ Nhất Chu và « vợ » của Lý Tín Lăng -- Dương Xuân Hoa chắc chắn có gặp nhau. Dương Xuân Hoa nói cô ấy tìm được công việc. Có lẽ khi cô ấy lên núi, cô ấy mới gặp mặt Kỷ Nhất Chu. Từ nội dung của cú điện thoại có thể đoán được cô ấy cảm nhận được sinh mạng của mình bị uy hiếp, mà người khiến cô ấy có cảm giác đó là Kỷ Nhất Chu. Cũng vì thế mà nàng mới hy vọng có thể tìm được Kỷ Nhất Chu, thế nhưng Kỷ Nhất Chu đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Tình hình trước mắt là vậy.
Trước mắt, Dương Xuân Hoa rất có khả năng đã chết. Có lẽ nàng cùng đang ở cùng một “nơi”với Kỷ Nhất Chu. Thế nhưng đó là chỗ nào thì không biết. Manh mối duy nhất có lẽ là ngọn núi này. Thế nhưng bọn họ đã tìm kiếm rất lâu rồi mà chưa thu hoạch được gì.
- Trước kia anh đi theo vợ anh tới chỗ nào?
- Tới chân núi. Cô ấy lúc đấy đi quá nhanh khiến tôi một hồi bị cô ấy cắt đuôi luôn.
Rõ ràng là kịch bản cắt đứt khả năng khoanh vùng của bọn họ. Ngọn núi này thật sự quá rộng.
Dựa vào đường thời gian để suy đoán thì hai người Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa thì tuy rằng thời gian một người trốn tăng ca và một người tìm được “công tác” chưa chắc đã hoàn toàn trùng khớp với nhau nhưng rõ ràng là rất gần nhau. Hai người đều tới ngọn núi này, mà rõ ràng hai người cũng có gặp nhau. Hai tuần trước, Kỷ Nhất Chu nhốt mình ở nhà một cách khó hiểu để làm chuyện gì đó. Cũng cùng thời gian, Dương Xuân Hoa có phải cũng ở cạnh hắn hay không? Nhưng trong đoạn mở đầu rõ ràng không thấy xuất hiện bóng dáng của Dương Xuân Hoa.
Đúng lúc này trong đầu của Diệp Tưởng loé lên một đạo linh quang.
Đợi đã......
Thật ra còn một khả năng.
Lúc ấy trong đoạn mở đầu, Kỷ Nhất Chu giống như nổi điên cầm búa đập thứ gì đó, mà trên búa có dính máu. Khi hắn đập điện thoại thì sau lưng hắn trồi lên một bóng đen.
Bóng đen kia......
Có khi nào là Dương Xuân Hoa không?
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 19: Chỉnh lý manh mối Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 13:
Bóng đen có phải là Dương Xuân Hoa hay không?
Diệp Tưởng không khỏi nghĩ tới một giả thiết.
Ở trên ngọn núi này, Kỷ Nhất Chu bị ác ma nhập lên mình, sau đó, hắn đưa Dương Xuân Hoa về nhà hắn rồi giết nàng. Cuối cùng hắn đóng cửa không ra khỏi nhà là để chế tác xác của nàng thành « tiêu bản ác ma ». Trong đoạn mở đầu, Kỷ Nhất Chu cũng vừa lúc làm xong « Tiêu bản ác ma » sau đó quỷ hồn của Dương Xuân Hoa hiện lên giết chết Kỷ Nhất Chu. Bóng đen mà Diệp Tưởng nhìn thấy sau lớp mành tắm là vong hồn của Dương Xuân Hoa.
Đây là giải thiết tương đối hợp lý trước mắt. Ngày hôm qua « Dương Xuân Hoa » gọi điện thoại cho Lý Tín Lăng có thể là một người đã chết.
Thế nhưng nếu liên tưởng đến nội dung của cuộc điện thoại thì chính Diệp Tưởng cũng cảm thấy suy đoán này có vấn đề. Trong điện thoại, Dương Xuân Hoa rõ ràng có vẻ rất sợ hãi. Hơn nữa nàng còn muốn tìm kiếm Kỷ Nhất Chu. Nếu vậy thì có vẻ rất kỳ quặc vì nếu đặt giải thiết nàng đã chết thì làm sao nàng còn phải làm vậy? Hay là kịch bản đang cố ý « bẫy » họ. Hoặc là Dương Xuân Hoa cũng không biết mình đã chết, nên nàng vẫn quanh quẩn ở thế giới này?
Đương nhiên, cho dù kết luận là thế nào thì ít nhất nguyên nhân của mọi chuyện cũng bắt đầu từ ngọn núi này. Đó là sự thật không cần bàn cãi. Trước mắt với nội dung kịch bản như vậy thì bọn họ cũng chỉ suy đoán được như vậy mà thôi. Còn ngọn núi này đang che dấu bí mật gì thì không ai biết.
Trong tình hình hiện nay không rõ Dương Xuân Hoa còn sống hay đã chết. Nếu có thể tìm được cô ấy thì bọn họ sẽ có một bước tiến triển rất lớn.
- Trong thời gian này vợ anh đi làm ở chỗ nào anh không biết sao?
«Hầu tước» tiếp tục truy hỏi:
- Anh biết rõ là vợ anh đang giấu anh chuyện gì đó nhưng sao sau lúc biết được chuyện đó anh lại không làm gì?
- Nói ra thật hổ thẹn.
Lý Tín Lăng cúi đầu, nói:
- Kỳ thật, ban đầu khi nghe cô ấy nói mình sẽ làm chức tài vụ cho một nhà máy thì tôi đã sinh nghi rồi. Nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều. Lúc ấy tôi thực sự có chút lo lắng khi không biết công việc cụ thể của cô ấy ra sao. Nhưng sau này, do áp lực công việc quá lớn, lại do đồng lương của tôi không đủ trang trải cho cuộc sống gia đình chúng tôi cho nên tôi cũng một mắt nhắm một mắt mở cho cô ấy đi làm...... Lúc ấy tôi nghĩ nếu cô ấy có thể kiếm được tiền, cô ấy có thể trang trải cuộc sống gia đình tôi...... Là lỗi của tôi.....
- Sau đó cô ấy không nói gì với anh sao?
- Cô ấy chỉ nói với tôi rằng cô ấy không giết người cướp của, cũng không bán rẻ thân xác của mình. Cô ấy nói chỉ cần qua đoạn thời gian này, cô ấy sẽ nhận được tiền lương, có thể đỡ đần cho cuộc sống gia đình chúng tôi. Tôi thấy cô nói vậy cũng âm thầm đồng ý. Anh cũng biết đấy, chỗ này là ngoại thành, không, nơi này là vùng ngoại thành, không được quy củ như trong nội thành...... Tôi vốn cũng nghĩ không thể nào để vợ mình kiếm những đồng tiền không được minh bạch như vậy, nhưng kinh tế gia đình tôi lúc đó rất khó khăn, sức khoẻ của các cụ nhà tôi cũng không tốt lắm, học phí của con gái tôi mỗi năm mỗi lớn. Một tháng tôi chỉ kiếm được chưa đến 2000 nhân dân tệ, khiến cho tôi chịu áp lực rất lớn. Sau nàng cô ấy vẫn đi làm như mọi ngày, tôi cũng không hỏi nhiều. Sớm biết vậy...... tôi đã cấm không cho cô ấy......
- Anh đúng là một kẻ vô trách nhiệm!
Shirley “nổi nóng”:
- Ít nhất thì anh cũng phải hỏi xem vợ mình đang làm gì chứ?
- Tôi...... Tôi cũng sợ sau khi biết được chân tướng, tôi thật sự không thể cho cô ấy đi làm...... sau đó không biết phải làm sao. Nhà mà chúng tôi ở hiện nay là nhà thuê......
- Đừng có lấy cớ!
Shirley tiếp tục nói:
- Gánh vác gia đình vốn là trách nhiệm của đàn ông các anh, vậy mà......
- Được rồi.
«Hầu tước» ngăn không cho Shirley lên tiếng, khiến nàng không thể tiếp tục nói những lời thoại trong kịch bản nữa. Shirley hiển nhiên biết được kỹ năng diễn xuất của Lý Tín Lăng cũng không tốt. Nếu cứ tiếp tục diễn tiếp sẽ có cảnh khóc, mà Lý Tín Lăng đâu có đóng được cảnh khóc đâu. Nếu gây ra NG thì chưa nói đến chuyện y phải trả vé chuộc cái chết mà y cũng phải xấu mặt trước «Hầu tước» và mọi người. «Hầu tước» làm vậy vừa giữ được vé chuộc cái chết của hắn, mà vừa giữ cho hắn mặt mũi. Với kiểu người như Lý Tín Lăng thì thật ra mặt mũi còn quan trọng hơn nhiều. Mấy câu thoại này có nói hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến vé chuộc cái chết của họ.
Nhân vật do Lý Tín Lăng đóng vai tên là La Hách Thành. Con gái của y tên là La Tiểu Xuân do Tây Môn Khả Lệ thủ vai. Không cần hỏi cũng biết họ cũng bị trù rủa rồi.
Chuyện tiếp theo sẽ thế nào thì không ai biết.
- Anh nói khi vợ anh trở về thì trên người của vợ anh có mùi tanh của máu. Anh đã từng hỏi qua chị ấy chuyện này chưa?
- Cô ấy nói là khi cô ấy đi chợ nhìn người ta giết gà vịt bị máu bắn lên người.
- Anh tin sao?
- Tôi...... Tôi cũng chỉ có thể tạm nghĩ như vậy.
Người đàn ông tên La Hách Thành này quả thực khiến cho người ta phải coi thường y. Nhưng dù sao tính cách của nhân vật ra sao là do kịch bản thiết kế, diễn viên đâu có tội tình gì đâu. Diệp Tưởng cũng từ chối phát biểu ý kiến về chuyện này.
Nhưng dù thế nào thì La Hách Thành cũng là một manh mối quan trọng.
Đương nhiên, Dương Xuân Hoa chắc chắn đã nói dối khi nói rằng kiếm được công việc. Sau khi trốn tăng ca, khi tan tầm thì Kỷ Nhất Chu nhất định sẽ lên núi để tụ tập với Dương Xuân Hoa. Nếu phỏng đoán lúc trước của Diệp Tưởng là sai lầm thì bọn họ lên núi làm gì? Có chuyện gì khiến cho Kỷ Nhất Chu thay đổi đến vậy vào hai tuần trước? Trong hai tuần này Dương Xuân Hoa vẫn cứ “đi làm như thường lệ”? Hay trong thời gian này Dương Xuân Hoa thật ra tới nhà của Kỷ Nhất Chu để “làm việc”? Tuy rằng Dương Xuân Hoa cũng chỉ mới mất tích được ba ngày, nhưng ai biết được người nói chuyện với La Hách Thành là người hay quỷ? Nói cho cùng thì phim kinh dị làm sao có thể dùng lẽ thường để phán xét cho được!
Ngọn núi này đã trở thành trung tâm của tất cả vấn đề. Nhưng hiện tại bọn họ chẳng thể điều tra được gì.
Diệp Tưởng nhìn «Hầu tước» và Lý Tín Lăng. “Mùi máu tươi’’ có lẽ thật sự có liên quan đến con heo chết kia. Hoặc ít nhất thì đây cũng là một manh mối quan trọng.
Nhưng cho dù là vậy cũng rất khó đưa ra bất cứ suy đoán nào. Ở mấy thôn xóm quanh đây, số hộ nuôi heo nhiều không đếm xuể, càng không cần nói tới một số thương buôn vận chuyển heo tới lò sát sinh. Muốn điều tra mọi chuyện sẽ rất khó khăn. Huống chi ai sẽ thừa nhận chuyện mình vứt bỏ heo bệnh bừa bãi chứ?
Đương nhiên, cho dù là vậy thì trước mắt đây vẫn là một manh mối quan trọng không thể bỏ qua. Hơn nữa, còn có một điểm rất quan trọng chính là...... Nếu tìm được những diễn viên còn lại thì bọn họ có thể xác định trung tâm của những đầu mối này là gì. Bọn họ không thể ngồi chờ tình tiết trong kịch bản phát triển được vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ có người chết.
Con lợn chết kia nếu có quan hệ với Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa thì thực tế hai người đang làm gì? Không, có lẽ không chỉ có hai người mà có lẽ là một đám người. Vậy đám người này tập trung nhau lại để làm gì? Chẳng lẽ đúng như Diệp Tưởng suy đoán: bọn họ giết gia súc để tiến hành nghi thức triệu hồi ác ma? Hay là con heo đó là vật thí nghiệm mà bọn họ dùng để tiến hành chế tác « tiêu bản ác ma ». Bởi vì nó dính bệnh bốc mùi hôi thối nên bọn họ mới phải vứt bỏ?
- Nhà anh có nuôi heo không?
Diệp Tưởng vừa nghĩ đến điều này bèn quay ra nhìn Lý Tín Lăng rồi hỏi.
Đây không phải là lời thoại có trong kịch bản. Nhưng, Lý Tín Lăng đã đóng vai La Hách Thành cũng được một thời gian rồi nên chắc cũng không đến mức y không biết trong nhà « mình » có nuôi heo hay không chứ?
- Không có. Nhưng ở xung quanh nhà chúng tôi quả thực có mấy trại chăn nuôi heo.
Kỳ thật, không nuôi heo cũng không chứng minh được cái gì. Không phải chỉ có người nuôi heo mới có heo. Tuy rằng hiện tại giá thịt heo tăng khá cao, thế nhưng với người có tâm trí không bình thường như Kỷ Nhất Chu thì dựa theo phỏng đoán của Diệp Tưởng, nếu muốn lấy heo sống để thí nghiệm hoặc là tiến hành triệu hồi ác ma thì có lẽ bọn họ sẽ bỏ tiền tới trại chăn nuôi heo để mua mấy con heo sống, sau đó chúng sẽ được chuyển tới ngọn núi này bởi một người nào đó. Ngọn núi này được lựa chọn có thể vì một trong hai nguyên nhân sau: một là ngọn núi này đang ẩn dấu một bí mật nào đó, hai là chuyện mà họ cần làm không thể để người khác biết do đó họ phải chọn ngọn núi nào càng ít người lai vãng càng tốt.
Bởi vậy, Diệp Tưởng hạ quyết tâm, nói:
- Nhất Hàng, con heo đó......
- Mình biết cậu muốn nói gì.
«Hầu tước» làm sao lại không nhận ra tâm tư của Diệp Tưởng.
- Cậu cho rằng máu tươi bám lên người vợ của anh La đây có thể là máu heo. Tuy rằng trước mắt còn chưa có mối liên hệ trực tiếp giữa chúng nhưng đúng là có khả năng này.
Diệp Tưởng cũng không bất ngờ. Xem ra «Hầu tước» sớm đã có suy nghĩ như vậy. Cho dù y không nói ra nhưng có lẽ y sẽ nhắm tới điểm này để điều tra. Có lẽ y định đợi sau khi mà thứ ba chấm dứt, đến khi giai đoạn kịch bản bị bỏ trống bắt đầu thì y mới gợi ra chuyện này để điều tra.
Lý Tín Lăng sau khi hiểu rõ ngọn nguồn cũng cho rằng con heo bệnh kia có lẽ thật sự có mối liên hệ gì đó với tình tiết sau này, nhưng ngoài mặt y lại nói :
- Cái này… Hình như hai chuyện này đâu có liên quan đâu?
- Manh mối dù là nhỏ cỡ nào cũng phải điều tra.
«Hầu tước» nhìn phía trước rồi nói:
- Chúng ta cứ tới những nơi tiêu thụ thịt heo tươi để điều tra một hồi. Có lẽ có thể sẽ có manh mối nào đó!
- Ý anh là?
- Anh trai tôi cũng không nuôi heo. Do đó chắc chắn anh ấy phải đi mua heo. Nếu có mùi máu tươi bám lâu ngày thì chắc là anh ấy có thể phải mua rất nhiều heo sống.
- Nhưng Xuân Hoa...... cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy?
- Người trả tiền chưa hẳn đã là vợ anh, đương nhiên cũng không nhất định là anh trai tôi. Có lẽ còn có rất nhiều người giấu tên tham gia chuyện này. Hơn nữa, tôi còn lo rằng mùi máu trên người vợ anh có lẽ không chỉ là máu heo.
Mọi người đều biết rõ nếu heo là tế phẩm hoặc là vật thí nghiệm thì chuyện máu heo bám trên người cũng chẳng phải là chuyện gì bất ngờ.
Chỉ là, Diệp Tưởng lại cảm thấy có chút bất an. Hắn suy đoán như vậy có chính xác không? Có đúng như vậy không?
Hắn cứ cảm thấy có điều gì đó bất hợp lý.
Nếu nói, bọn họ tới ngọn núi này để tiến hành một công việc bí mật nào đó thì cho dù với mục đích gì, tại sao hai tuần trước Kỷ Nhất Chu lại trở về nhà? Hơn nữa chuyện Kỷ Nhất Hàng gọi điện thoại tới, đồng nghiệp cùng xí nghiệp tới thăm, cộng thêm rất nhiều vỏ bao mì ăn liền trong thùng rác đã chứng minh Kỷ Nhất Chu không hề rời khỏi nhà. Vì sao y không tiếp tục lên núi cùng Dương Xuân Hoa làm chuyện bí mật đó nữa? Hay y cho rằng ở nhà khoá kín cửa sổ sau đó dùng băng kéo dán kín sẽ an toàn hơn? Nhưng nếu là như vậy thì vì sao trước đó y lại không ở nhà để làm chuyện đó?
Mặt khác, Diệp Tưởng trước đó cứ cho rằng Dương Xuân Hoa trong hai tuần trước có lẽ ở nhà của Kỷ Nhất Chu. Nhưng nếu ngẫm lại thì chuyện rất bất hợp lý. Nếu quả thực là vậy thì sau khi Kỷ Nhất Chu mất tích, chủ nhà phải là người đầu tiên mà Dương Xuân Hoa hỏi đến mới phải. Nhưng bác chủ nhà lại chưa từng đề cập đến chuyện có một người phụ nữ nào đến tìm Kỷ Nhất Chu. Chẳng lẽ chuyện không phải như những gì mà họ suy đoán? Nàng bây giờ còn sống hay đã chết rồi?
Vốn tưởng rằng bọn họ đang càng ngày càng tiếp cận với chân tướng, nhưng hoá ra bọn họ càng lúc càng lún sâu vào những bí ẩn không có câu trả lời......
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 20: Ác linh tái hiện Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 14:
Căn cứ theo kịch bản ban đầu, màn thứ bốn diễn tới đây là kết thúc. Màn thứ năm chuẩn bị. Tiếp theo đây bọn họ phải lợi dụng thời gian kịch bản bị bỏ trống để điều tra lai lịch của con heo chết. Đồng thời, bọn họ cũng cần phải điều tra xem mấy diễn viên còn lại đang ở chỗ nào. Chỉ cần tìm được những diễn viên khác thì sẽ có nhiều chuyện có thể được giải quyết.
Diệp Tưởng cho rằng tính đến việc còn thiếu mấy diễn viên nữa thì chắc chắn Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa vẫn còn một số « đồng nghiệp » khác. Những người đó có thể do những diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 15 và «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 đảm nhiệm.
Nhưng trước đó còn có một việc phải làm.
«Hầu tước» đề nghị tới nhà của Lý Tín Lăng tìm kiếm một hồi vì rất có khả năng ở đó có manh mối nào đó. Lý Tín Lăng đương nhiên cũng gật đầu đáp ứng.
Nhà của Lý Tín Lăng...... Không, phải là nhà của La Hách Thành cách đây cũng không quá xa. Bởi vì điều kiện kinh tế không cho phép nên bọn họ vẫn phải thuê phòng để ở, đến ngay cả nhà dành cho người có thu nhập thấp họ cũng chẳng thể mua nổi. Tiểu khu mà họ đang ở nằm cạnh khu công nghiệp. Mấy con sông quanh đây nổi lềnh phềnh đủ loại rác thải tanh hôi. Phần lớn trong số chúng là rác thải công nghiệp.
Đi đến khu chung cư, Lý Tín Lăng lấy ra chìa khóa mở cửa chính của khu chung cư sau đó nói:
- Con gái tôi hiện đang đi học, trong nhà cũng không có ai khác. Trong nhà có lẽ hơi bừa bộn, mong mọi người đừng chê cười.
« Con gái » của y rõ ràng là Tây Môn Khả Lệ, nhưng rõ ràng cô bé đang ở độ tuổi cắp sách đến trường, nên chuyện phải đi học cũng không phải là chuyện gì bất ngờ.
Nhưng đúng lúc này, «Hầu tước» bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của Lý Tín Lăng.
- Sao vậy?
Lý Tín Lăng là nhân vật thế nào chứ? Y cũng lập tức trở nên cảnh giác, đôi mắt dưới mắt kính cũng có vẻ đề phòng một cách toàn diện.
- Có thật là nhà anh không còn ai không?
Khi «Hầu tước» hỏi câu này thì đôi mắt của y vẫn đang nhìn chằm chằm vào hành lang trong khu chung cư.
Lý Tín Lăng bắt đầu ý thức được «Hầu tước» chắc đã cảm ứng được điều gì đó. Nhưng Lý Tín Lăng lại lấy làm ngạc nhiên vì «Hầu tước» là cao cấp linh môi sư, tại sao phải tới tận lúc này y mới cảm ứng được?
Mạc Niệm Sinh lúc này theo bản năng nhìn xuống dưới chân. Bóng hắn đã trở nên rõ ràng hơn. Hắn cố ý điều khiển bóng mình sáp vào cái bóng của Lý Tín Lăng. Hàm ý cảnh cáo trong hành vi của y vô cùng rõ ràng. Phải biết rằng bọn họ không thể loại trừ khả năng «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 đã gia nhập vào trận doanh Đọa Tinh. Tuy rằng trước mắt La Hách Thành do Lý Tín Lăng thủ vai thoạt nhìn không có lý do gì gây bất lợi cho bọn họ, thế nhưng không ai biết tình hình cụ thể thế nào, La Hách Thành có phải đang che giấu chân tướng hay không.
Lý Tín Lăng đương nhiên cũng nhận ra, nhưng hắn cũng không để ý. Không phải hắn khoe khoang chứ danh tiếng của « »Ảnh pháp sư» » quả thật rất vang dội, nhưng y cần phải xem đối thủ là ai. Lý Tín Lăng hắn cũng chưa hề sợ sệt khi đứng trước mặt của An Nguyệt Hình, huống chi y chỉ là « »Ảnh pháp sư» » nhỏ nhoi? Lý Tín Lăng hắn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào « Thần Rùa ».
- Nhà anh ở tầng bốn đúng không?
«Hầu tước» lại truy hỏi.
- Phải, không sai.
«Hầu tước» hơi ngẩng đầu lên.
- Chúng ta đi.
- Rốt cuộc là thế nào?
Lý Tín Lăng hoàn toàn không nhìn tới Mạc Niệm Sinh đang đứng ở bên cạnh «Hầu tước» mà hỏi thẳng « Hầu tước »:
- Rốt cuộc là......
- Tôi có nói thì chưa chắc anh đã tin. Tôi có thể cảm ứng được những « thứ » mà người thường không thể cảm ứng được. Nhưng, người bình thường rất khó chấp nhận loại chuyện này.
Lý Tín Lăng nghe xong bèn hỏi:
- Anh định nói gì? Anh cảm ứng được « thứ » đó trong chung cư này sao? Không thể nào?
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng của Lý Tín Lăng lúc này đang rất cảnh giác.
Tây Môn Khả Lệ lúc này chắc đang ở trường học nên trong nhà không có ai cả. Nếu vậy thì chung cư này...... Hoặc là nhà y đang bị “thứ đó” xâm nhập sao?
«Hầu tước» cũng chỉ có một cảm giác thoáng qua. Chung quy lại thì trình độ linh cảm của trung cấp linh môi sư vẫn có chút miễn cưỡng khi phải tham gia phim kinh dị khó. Đây cũng là vì thể chất của «Hầu tước» dù sao cũng là cao cấp linh môi sư. Nếu đổi lại là Bạch Vũ Sóc thì phỏng chừng nàng cũng chẳng cảm ứng được gì. Trong [Con đường vong hồn] Miyazaki Meiko liên tiếp có cảm ứng là bởi vì con đường vong hồn cố ý muốn dẫn đường và kêu gọi nàng. Nếu không nàng cũng không nhất định có thể cảm ứng được.
Nhưng đội hình «Hầu tước», «Ảnh pháp sư», «Lam nhãn ma nữ» và cả Lý Tín Lăng đủ mạnh để có thể vượt qua bất cứ nguy hiểm nào. Chung quy lại thì nơi này còn chưa phải là thế giới của phim kinh dị siêu khó.
Đương nhiên, nói một cách tương đối thì thực lực của Diệp Tưởng và Lộ Nhã yếu hơn rất nhiều. Nếu hai người này cũng đi theo sau thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm khi đám người « Hầu tước » phải cứu họ khi họ gặp phải nguy hiểm. Nhưng để hai người lại đây cũng không được. «Hầu tước» đã từng dặn dò nhất định phải dốc hết sức bảo vệ Diệp Tưởng. Còn Lộ Nhã phải tự cầu cho nàng nhiều phúc thôi.
- Cứ lên xem thử nào!
Lý Tín Lăng đương nhiên sẽ không lấy làm lo sợ. Hắn dù sao cũng là diễn viên « hạng một »?
- Dù sao nhà tôi lúc này cũng không có ai cả.
Căn chung cư này không có thang máy. Chung cư có tổng cộng bảy tầng. Trên đường lên cầu thang, Diệp Tưởng đương nhiên biết mình sẽ gặp phải chuyện gì. Chuyện xảy ra trong phòng tắm của Kỷ Nhất Chu tại nhà tắm công cộng của trường Đại học chỉ mới là khúc nhạc dạo đầu. Hiện tại tình tiết đã chính thức triển khai. Tuy rằng nhân vật của Diệp Tưởng thoạt nhìn được kịch bản thiết kế thành “nam thứ chính”, nhưng quầng sáng của nhân vật chính trong bộ phim này chưa chắc đã có tác dụng thì quầng sáng của nam thứ chính là cái thá gì? Nếu muốn sống sót thì hắn chỉ còn cách trốn sau lưng của «Hầu tước». Cho dù cách làm như vậy rất nhu nhược, nhưng hiện thực vốn rất tàn khốc.
Không lâu sau bọn họ đi tới lầu bốn. Đi trên hành lang được một đoạn thì tới phòng 405 – nhà của La Hách Thành.
Khi đi trên hành lang thì cảm ứng như vừa nãy không hề xuất hiện. Nhưng mọi người vẫn có vẻ như gặp phải kẻ thù. Diệp Tưởng để ý thấy hắn vẫn được Mạc Niệm Sinh và Shirley bảo vệ, «Hầu tước» và Lý Tín Lăng thì đứng ở trước ba người họ. Cho dù là Mạc Niệm Sinh hay Shirley thì họ đều là những diễn viên hạng một có kinh nghiệm sinh tồn vô cùng phong phú. Không những khả năng ứng biến và phản xạ thần kinh của họ rất nhanh nhạy mà tinh thần của họ còn rất vững. Diệp Tưởng không thể nào so sánh với bọn họ được, nhất là Mạc Niệm Sinh. Hắn có thể vẫn giữ được bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào. Sắc mặt của y lạnh lùng và vô cảm chẳng khác gì máy móc. Chỉ khi đứng trước Meiko, hắn mới xuất hiện tình cảm. Cái tên " «Ảnh pháp sư»” khiến người ta liên tưởng tới đầu tiên chính là sát thủ ẩn mình trong bóng tối lạnh lẽo và tối tắm.
Bọn họ cách cửa chính của nhà Lý Tín Lăng đã rất gần. Mạc Niệm Sinh lúc này dựa người vào tường để cam đoan bóng của mình luôn chồng lên bóng của Tín Lăng đồng thời đảm bảo bóng của mình được chiếu lên bức tường. Như vậy khi cần sử dụng quỷ ảnh, thì hắn sẽ bớt đi không ít thời gian. Trong loại phim kinh dị khó này thì cho dù chỉ cần nhanh hơn một giây thôi thì số mạng của diễn viên đã được quyết định rồi. Shirley đi sát bên cạnh của Diệp Tưởng. Nếu tiếp sau đây có chuyện gì xảy ra, lỡ như Mạc Niệm Sinh không kịp cứu hắn, nàng sẽ ra tay.
Rốt cuộc đã đi tới cửa chính.
Lý Tín Lăng tra chìa khoá vào ổ. Hắn đã có sự chuẩn bị kỹ càng rồi. Cho dù sau khi mở cửa sẽ có một lệ quỷ xông ra thì hắn cũng có cách đối phó. Đến lúc đó nếu «Hầu tước» có thể cung cấp vị trí chính xác thì tình hình sẽ còn tốt hơn.
Tiếp đó Lý Tín Lăng kéo cửa.
Nhìn từ cửa ra vào thì đó là một phòng bếp rất bình thường, bên cạnh là tủ giày. Trong phòng không bật đèn. Do phòng hướng về phía Nam nên trong phòng có vẻ hơi tối.
Lý Tín Lăng bước vào trước, ngay sau là «Hầu tước». Tiếp đó Mạc Niệm Sinh, Diệp Tưởng, Shirley, và cuối cùng là Lộ Nhã đi vào.
Trong khoảnh khắc bước chân vào trong phòng thì bọn họ cũng phải đối mặt với lựa chọn sống còn. Diệp Tưởng cố gắng để bản thân tỏ ra tự nhiên nhất có thể, đồng thời hắn cũng không quên quan sát xung quanh và chú ý tới bất cứ chi tiết nào có thể bị bỏ qua. Vũ Sóc khi truyền cho hắn kinh nghiệm sinh tồn đã nhiều lần đề cập đến chuyện nhất định phải quan sát cho kỹ, không thể bỏ qua bất cứ thứ gì không được tự nhiên dù là nhỏ nhất. Quan sát tỉ mỉ tới từng chi tiết là nhân tố quan trọng giúp Vũ Sóc sống sót trong rất nhiều bộ phim kinh dị.
Lý Tín Lăng dẫn đám người « Hầu tước » vào phòng khách? Trong phòng khách, bọn họ nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của « y » và Dương Xuân Hoa.
Đây là một căn phòng có một phòng khách, một phòng bếp và một phòng ngủ. Diện tích căn phòng khoảng 80m2. Phòng khách được bố trí rất đơn giản, chỉ có một bộ ghế sô pha, một cái bàn trà, một cái bàn ăn và một tủ lạnh. Phòng khách đi vào trong một đoạn là phòng ngủ. Qua cửa phòng ngủ, bọn họ nhìn thấy một chiếc giường và một tủ quần áo. Cửa sổ phòng ngủ quay hướng Nam do đó phòng lấy sáng cũng không tốt lắm. Hơn nữa sắc trời cũng rất âm u khiến cho căn phòng thoạt nhìn có vẻ rất tối tăm.
«Hầu tước» đánh mắt nhìn Mạc Niệm Sinh rồi nói:
- Thật ngại quá, nhưng chúng tôi có thể xem qua phòng ngủ của vợ chồng anh không? Chúng tôi cũng không biết có thể tìm ra được manh mối gì không?
- Được, tôi biết rồi.
Lý Tín Lăng và «Hầu tước» đi tới phòng ngủ, còn đám Mạc Niệm Sinh lưu lại trong phòng khách. Khoảng cách giữa hai bên cũng không quá xa nên dù có chuyện gì xảy ra thì bọn họ cũng có thể kịp thời phản ứng. Lúc này mọi người đều tập trung lại một chỗ chứ không dám đi lung tung. Diệp Tưởng cũng an tâm hơn khi hắn được bảo vệ từ mọi phía.
Sau khi «Hầu tước» và Lý Tín Lăng đi vào phòng ngủ, họ đưa mắt nhìn không sót thứ gì trong đó. Tầm nhìn của cửa sổ vừa lúc nhìn ra con sông vừa thối vừa bẩn kia. Trước mắt họ là một chiếc giường đôi, chăn được gấp chỉnh tề và ngay ngắn, ga trải giường cũng rất sạch. Mọi thứ đều rất bình thường. Trong cảm ứng của «Hầu tước» cũng không xuất hiện linh cảm nguy hiểm gì.
Những người còn lại trong phòng khách nhìn một gian phòng được ngăn ra để là phòng đọc sách và cũng là phòng cho con trẻ. Gian phòng kia nằm bên cạnh phòng ngủ của đôi vợ chồng, diện tích cũng nhỏ hơn phòng ngủ một chút. Bên trong đặt máy tính để bàn và giá sách cùng một chiếc giường nhỏ. Trên căng phòng nhỏ hẹp này xem chừng cũng chẳng có gì nguy hiểm cả.
Nhưng Diệp Tưởng lại có linh cảm chẳng lành.
Đó là cái gì cảm giác gì nhỉ?
Nhưng Diệp Tưởng cũng biết hắn không thể tự tiện hành động.
Tiếp đó, hắn đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ. «Hầu tước» và Lý Tín Lăng đã đi ra. Rõ ràng hai người chẳng thu hoạch được gì.
Nhưng đúng lúc này, Lý Tín Lăng biến sắc chỉ về phía trước:
- Chuyện gì thế này?
Hắn rõ ràng nhìn thấy.....
Cô dâu đang mặc chiếc đầm cưới trong tấm ảnh biến thành một bộ xương mặc áo cưới!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 21: Bộ xương Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 15:
- Sao vậy?
«Hầu tước» nói. Lý Tín Lăng vội vàng chỉ vào tấm ảnh chụp rồi nói:
- Anh không thấy sao? Nó......
Nhưng mà nhìn kỹ lại thì tấm ảnh chụp vẫn rất bình thường. Bộ xương khô mặc váy cưới đã trở lại là hình ảnh của một cô gái mặc váy cưới.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy, vợ tôi trên tấm ảnh chụp biến thành một bộ xương khô......
Thật ra «Hầu tước» đã sớm biết Lý Tín Lăng sẽ nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp, nhưng y lại thấy điều này chẳng có gì bất thường. Linh giác của y cũng đã quét qua nhưng cũng không tìm thấy bất cứ vấn đề gì.
- Rốt cuộc là sao nhỉ? Tôi không thể nào nhìn lầm được chứ.
Mọi chuyện có vẻ rất ma quái.
Cảm giác đáng sợ lan toả trong không khí.
Lý Tín Lăng nhanh chóng đi tới chỗ bức tường nơi treo tấm ảnh chụp sau đó tháo xuống nhìn kỹ. Sau khi lấy xuống thì tấm ảnh chụp vẫn giống như bình thường, không có gì kỳ quái cả.
Chuyện rốt cuộc là sao?
Lúc này chẳng ai có bất cứ cảm ứng gì cả.
Nhưng trong khoảnh khắc, Lý Tín Lăng đột nhiên nhíu mày, sau đó hắn lập tức nhìn lại phía sau!
Lúc này tất cả đám người «Hầu tước» đều biến thành xương trắng! Mấy bộ xương kia đứng thẳng tắp, còn không gian trong phòng lúc này bỗng nhiên trở nên rất âm u. Tường nhà, trần nhà, sàn nhà trở nên ám khói giống như vừa mới trải qua một trận hoả hoạn. Cuối cùng, mấy bộ xương đó mục ra, quần áo và xương cốt đều biến thành bột phấn.
Cuối cùng, chỉ còn một bộ xương là vẫn còn ở đó.
Bộ xương kia chỉ vào Lý Tín Lăng rồi nói:
- Sẽ đến sớm thôi. Sẽ mang mày đi......
Lý Tín Lăng chắc chắn âm thanh này giống y hệt như âm thanh của Kỷ Nhất Chu trong đoạn mở đầu của bộ phim!
Sau đó, bộ xương này cũng mục ra thành một đống bột phấn!
Lý Tín Lăng nhìn thấy cảnh này bèn ngây ngơi đánh rơi tấm ảnh xuống đất.
- Anh sao vậy?
Khi Lý Tín Lăng ngẩng đầu lên nhìn lại thì đám người «Hầu tước» trở lại với trạng thái bình thường. Cảnh tượng vừa rồi giống như chưa từng xảy ra vậy. Vừa rồi là cảnh báo tử vong mà Kỷ Nhất Chu gửi tới trước cho họ sao?
- Vừa rồi khi tôi lấy tấm ảnh chụp xuống đã xảy ra chuyện gì?
Lý Tín Lăng nhìn đám người «Hầu tước» rồi hỏi.
Kỹ năng diễn xuất của Lý Tín Lăng quả thực không tốt. Trên khuôn mặt hắn không thể tìm ra dù chỉ một chút sợ hãi? Nhưng kỹ năng diễn xuất thường sẽ không gây ra NG, cho nên cũng không có vấn đề gì cả.
- Không có chuyện gì cả!
Diệp Tưởng nói:
- Sau khi anh lấy xuống tấm ảnh chụp, anh liền quay lại nhìn chúng tôi, sau đó không biết vì sao anh lại cúi đầu đánh rơi tấm ảnh xuống đất.
Cảnh tượng lúc nãy giống như chỉ là ảo giác vậy.
«Hầu tước» liền hỏi:
- Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này rất khó tin. Nói ra thì chỉ e các anh lại nói là tôi bị hoang tưởng. Nhưng đó là sự thật.....
Sau đó, Lý Tín Lăng kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
- Tôi tin.
«Hầu tước» trả lời:
- Tôi và bạn của tôi đều đã mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong mơ, khi anh trai tôi xuất hiện, anh ấy cũng nói một câu y chang như anh vừa kể. Bởi vì chuyện này quá mức ly kỳ, sợ anh không tin nên tôi mới không dám kể.
Lúc này «Hầu tước» chắc chắn trong phòng không có nguy hiểm.
Vừa rồi, chỉ là một lời cảnh cáo của Kỷ Nhất Chu dành cho La Hách Thành thôi sao?
Diệp Tưởng mơ hồ ý thức được này chuyện này không hề bình thường. Xem ra, chuyện cấp bách lúc này là phải làm sao nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó để tìm được Dương Xuân Hoa. Dương Xuân Hoa rõ ràng đã biết được chuyện gì đó. Chỉ là không biết nàng có phải là diễn viên hay không?
Nhưng lúc này nguy cơ đang tiếp cận với họ một cách rõ ràng.
Chỉ là, có một điều khiến Diệp Tưởng rất để ý.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ Kỷ Nhất Chu ra thì hình như còn chưa có ai chết. Nhưng điều đáng nói là Kỷ Nhất Chu không phải diễn viên. Đây là bộ phim kinh dị khó, đâu có lý nào cho tới lúc này còn chưa xuất hiện người chết? Hiện tượng như vậy có vẻ rất bất bình thường.
Tiếp đó mọi người lên kế hoạch bước đầu xem bọn họ phải làm những gì.
- Chúng ta phải đi hỏi thăm xem thôn họ Tào, và mấy thôn xóm quanh đây gần đây có người thu mua heo sống hay không. Tuy rằng còn chưa thể khẳng định xem con heo bệnh kia có liên quan đến chuyện mà chúng ta đang điều tra hay không, nhưng trước mắt thì đây là manh mối quan trọng nhất của chúng ta.
- Được, tôi sẽ cùng đi với các cậu. Tôi biết khá rõ về mấy thôn xóm quanh đây.
Lý Tín Lăng nói đến đây bèn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Nhưng tôi chỉ đi cùng các cậu được một lúc thôi. Lát nữa tôi còn phải đi đón con gái tôi.
- Tôi hiểu. Vậy chúng ta lên đường thôi.
Tiếp đó, mọi người rời khỏi nhà của La Hách Thành.
Mới rời khỏi chưa được bao lâu thì kịch bản của màn thứ năm đã xuất hiện. Nội dung kịch bản của màn thứ năm kể về chuyện sẽ xảy ra khi bọn họ tới thôn họ Tào.
Tình tiết phát triển rất giống với những gì mà «Hầu tước» dự tính.
Chỉ là, điều khiến người ta cảm thấy rất quái dị là ngay cả trong màn thứ năm cũng vẫn không có ai phải chết cả. Tuy rằng tình tiết càng lúc càng trở nên ma quái, nhưng cho tới đây giờ vẫn chưa có ai phải bỏ mạng.
Điểm này khiến Diệp Tưởng càng lúc càng bất an. Những nhân vật do con người đóng vai trong phim kinh dị đều sẽ phải chết. Loại phim có khá nhiều nhân vật thế này chắc chắn sẽ sớm có rất nhiều người phải bỏ mạng mới phải. Thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa có ai phải chết cả. Điều này dù có nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Quỷ hồn trong lời nói của Kỷ Nhất Chu “sẽ đến và mang bọn họ đi” lúc nào mới thực sự xuất hiện?
Nhưng dù sao trong màn mới này thì tình tiết rõ ràng đã có một bước phát triển mới. Bọn học lúc này cần phải dựa theo kịch bản để diễn, sau đó mới nghĩ cách tìm kiếm manh mối mới không được đề cập trong kịch bản.
Tiếp sau đây phải làm thế nào thì có lẽ «Hầu tước» đã có kế hoạch. Diệp Tưởng nghĩ.
Hắn đã đặt ra khá nhiều giả thiết và suy đoán trong bộ phim kinh dị lần này, nhưng phát hiện mình vẫn chưa lần được tới gần chân tướng. Hay phải nói là chân tướng hoàn toàn bị che giấu sau một màn sương mờ, khiến cho người ta không thể nào tìm ra nó.
Nhưng có một chuyện mà Diệp Tưởng dám chắc chắn. Bộ phim lần này sẽ vô cùng khác với những gì mà hắn được biết.
Tuy rằng trước đó hắn đã có chuẩn bị tâm lý, cũng được nghe Phương Lãnh và Vũ Sóc bày cho không ít kinh nghiệm sống sót trong phim kinh dị khó, khiến hắn biết muốn sống sót hắn phải dựa dẫm vào «Hầu tước». Thế nhưng, hiện tại hắn mới ý thức được lần này sẽ khác.
Trước kia, cho dù phim kinh dị có đáng sợ thế nào thì ít nhất trong kịch bản cũng sẽ có để lại tung tích của quỷ hồn để bọn họ lần theo. Nó rồi cũng sẽ xuất hiện trước mặt mọi người. Khi đó, cho dù cần phải dùng vật bị nguyền rủa hay là gông bắt quỷ thì Diệp Tưởng đều có biện pháp đối phó. Cho dù có gặp phải nguy hiểm trí mạng thì Diệp Tưởng cũng có một đối tượng rõ ràng mà hắn cần phải chống lại. Nhưng lần này ngay cả đối tượng ấy hắn còn tìm không được. Cho dù hắn biết vong hồn lệ quỷ sẽ lấy mạng bọn họ không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện, nhưng nó xuất hiện ở chỗ nào, vào thời gian nào thì hắn lại không biết.
Nói cho cùng thì chỉ biết dựa dẫm vào «Hầu tước», hắn có thể sống sót được không?
Hắn nhớ tới tình hình vừa nãy của Lý Tín Lăng. Sau khi lấy xuống tấm ảnh chụp, y bị kéo vào một không gian khác, hay y chỉ thấy ảo giác mà thôi? Cho dù là giả thuyết nào đúng đi chăng nữa thì lúc ấy tại Diệp Tưởng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường trên người của Lý Tín Lăng cả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu, lúc ấy chuyện đó không xảy đến với Lý Tín Lăng và nó xảy đến với Diệp Tưởng hắn thì hắn sẽ thế nào?
Diệp Tưởng không thể tưởng tượng. Nếu thật sự là như thế thì «Hầu tước» có thể tới kịp thời cứu hắn sao? Lúc ấy, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, Lý Tín Lăng liền quay đầu qua nhìn họ, sau đó đánh rơi tấm ảnh chụp xuống đất. Khoảng thời gian y bị kéo vào không gian đó cho đến y khôi phục lại trạng thái bình thường nhiều lắm cũng chỉ kéo dài một, hai giây. Diệp Tưởng chỉ nhận ra được điều bất thường sau khi Lý Tín Lăng đánh rơi tấm ảnh xuống đất. «Hầu tước» liệu có kịp ra tay cứu hắn nếu đổi lại người gặp chuyện là hắn hay không?
Diệp Tưởng tuyệt đối không cho rằng hắn có năng lực trốn thoát được nguyền rủa đáng sợ như vậy. Diệp Tưởng cảm thấy mình quá ngây thơ khi gửi gắm toàn bộ hy vọng sống sót của bản thân lên người của «Hầu tước». Trong bộ phim kinh dị, cho dù người khác có sẵn lòng dốc hết sức lực bảo vệ hắn thì điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ sống sót. Cho dù hắn có thể biết trước được kịch bản, nhưng đến lúc đó vẫn sẽ xuất hiện vô số tình huống đột ngột khiến bọn họ trở tay không kịp. Nếu muốn sống sót thì Diệp Tưởng chỉ còn một cách.
Đó chính khiến thể chất quỷ sai của mình thực sự có một nhảy vọt trong bộ phim kinh dị này! Phim kinh dị sẽ không đặt diễn viên vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết. Hay nói cách khác, Diệp Tưởng được đặc biệt mời tham gia bộ phim kinh dị lần này là vì năng lực trước mắt của hắn cũng đủ cho hắn có khả năng sống sót ở một trình độ nhất định. Thế nhưng, ngay cả gông bắt quỷ còn chưa thể sử dụng thì làm sao hắn có thể sống nổi? Giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, khi quỷ hồn còn chưa xuất hiện, hay tạm gọi là thời gian an toàn chính là thời gian tốt nhất để hắn khiến năng lực của mình tiến hoá.
Diệp Tưởng rốt cuộc đã hiểu vì sao «Hầu tước» sẽ không ngần ngại đặt hắn vào trong hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy. Đó là bởi vì y muốn bức hắn phải dốc hết tiềm lực của bản thân để ép năng lực của hắn tiến hoá. Bởi vì nếu chỉ với chút năng lực mèo cào như hiện nay, Diệp Tưởng hắn không thể nào sống nổi trong bộ phim kinh dị lần này. Thế nhưng, cụ thể thì Diệp Tưởng phải làm thế nào? Phải làm sao mới có thể sử dụng ra gông bắt quỷ mười cú ăn cả mười được?
Nhưng ngay cả «Hầu tước» cũng không giải đáp được vấn đề này. Giữa lằn ranh của sự sống và cái chết? Kinh nghiêm bắt quỷ được tích lũy theo thời gian? Không ai có thể đưa ra một đáp án chính xác. Trong chuyện này nhân tố may mắn đóng vai trò không hề nhỏ.
Hiện tại Diệp Tưởng đi theo cả đám người « Hầu tước » lên xe bus đi tới thôn họ Tào. Số ngọn núi ở chỗ này còn nhiều hơn rất nhiều so với số ngọn núi ở khu Tân Bắc mở rộng. Trên đường quốc lộ cũng có rất ít xe đi lại. Phần lớn số xe chạy trên quốc lộ là những chiếc xe tải chở hàng.
- Tôi biết rõ mấy trại chăn nuôi heo lớn nhất của thôn họ Tào.
Lý Tín Lăng giới thiệu:
- Cha tôi trước kia cũng là nông dân. Trước khi khu Tân Bắc mở rộng được xây dựng và kiến thiết thì tôi và ông cùng nhau làm ruộng.
- Hiện tại cần phải điều tra xem anh trai tôi và vợ anh có đi cùng nhau mua heo sống hay không.
«Hầu tước» nói:
- Đây là một manh mối vô cùng quan trọng mà trước mắt chúng ta có thể điều tra được.
Shirley hỏi:
- Có thể thuận lợi thế sao?
Diệp Tưởng lập tức nói:
- Tôi nghĩ mấy hộ nuôi heo thông thường chở heo tới lò sát sinh bán đứt cho đồ tể, sau đó đồ tể bán heo đã được mổ cho thương lái để thương lái vận chuyển số thịt đến bán ở chợ đầu mối. Nếu có người cố ý đến mua mấy con heo sống, chỉ cần bộ dạng của người đó không giống nông dân thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ sẽ chú ý tới, mà chưa biết chừng bọn họ còn nhớ cả mặt. Chỉ tiếc là không có ảnh của anh trai Nhất Hàng, nhưng có ảnh vợ của anh La đây thì chúng ta cũng có thể dò hỏi thử.
- Không dễ như vậy đâu.
«Hầu tước» lại là nói:
- Thành phố Thiên Dương là một thành phố nhỏ, nên có quy trình kiểm dịch và kiểm tra an toàn thực phẩm còn rất lỏng lẻo. Ở nông thôn có một số lái buôn không có giấy phép kinh doanh. Bọn họ chuyên làm những chuyện bất chính như bán chất tạo nạc cho hộ nuôi heo, hoặc thu mua những con heo đã được vỗ béo bằng chất tạo nạc. Nếu anh trai mình mua heo sống để dùng vào những mục đích không thể để người khác biết thì rất có khả năng anh ấy sẽ kiếm những lái buôn thoắt ẩn thoắt hiện đó để mua heo hơi. Mà những con heo này không được kiểm dịch, cho nên việc chúng bị bệnh bốc mùi hôi thối cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
- Nếu thế chẳng phải là mò kim đáy bể sao?
- Xem vận may của chúng ta đi.
«Hầu tước» nói:
- Đây là manh mối duy nhất hiện có.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 22: Điều tra thôn họ Tào Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 16:
Đương nhiên, lời thoại cũng chỉ nói cho có. Vì đây là phim điện ảnh, nên đương nhiên không thể nào quay giống hệt thực tế được, vì nếu làm như vậy thì ở nông thôn đã có nhiều lái buôn heo hơi phi pháp, muốn tìm người khác nào tìm kim đáy bể? Ở Trung quốc, heo được vỗ béo bằng chất tăng nạc có thể thông qua “kiểm dịch” vận chuyển tới bán trong thành phố chứng tỏ điều gì? Trong này sớm đã hình thành một chuỗi lợi ích. Nếu mạo muội đi hỏi thăm xem có phải có người đã thu mua heo hơi với số lượng lớn hay không chắc chắn sẽ khiến cho đám lái buôn heo hơi đã bị đồng tiền làm cho mờ mắt cảnh giác, thậm chí còn có thể bị nguy hiểm tới tính mạng. Đương nhiên, cho dù thật sự là như thế, đám người «Hầu tước» cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng lãng phí vật bị nguyền rủa ở chỗ này khiến người ta cũng không biết phải nói sao.
Bọn họ tới thôn họ Tào. Dựa theo kịch bản, bọn họ sẽ đi tìm vài lái buôn heo như vậy.
- Nói đến chất tạo nạc thì hình như trước kia ở thành phố Thiên Dương cũng có tin tức phanh phui về chuyện này.
Lý Tín Lăng lúc này nói:
- Anh chắc cũng biết sau một chuỗi sự kiện như phát hiện chất tạo nạc trong thịt, có tồn tại vi khuẩn E.coli trong thịt hay ngộ độc thức ăn do ăn thịt heo, một số công ty lớn chuyên chế biến thực phẩm từ thịt có tiến hành một cuộc điều tra và phát hiện gần như tất cả những hộ nuôi heo ở địa phương đều có sử dụng chất tạo nạc, hơn nữa còn có không ít người bí mật gia công heo chết vì bệnh dịch để tiêu thụ.
- À, tôi có nhớ chuyện này.
Diệp Tưởng vội vàng đáp:
- Lúc ấy chuyện này gây chấn động rất lớn. Bởi vì vấn đề an toàn thực phẩm luôn là nỗi lo nhức nhối trong lòng của người Trung Quốc chúng ta. Trước kia trên TV có tuyên truyền « A Bite Of China* », nhưng tôi luôn cho rằng miếng ăn phải là miếng an toàn mới đúng.
(Một phóng sự gồm bảy tập được trình chiếu từ ngày 14/5 đến ngày 22/5/2012 trên kênh CCTV-1.Phóng sự tuyên truyền về các món ăn ngon hàng ngày của Trung Hoa, kể về nông nghiệp của Trung Hoa và sự thay đổi trong thói quen ăn uống,vân vân,…
Season 2 của phóng sự được khởi quay vào cuối năm 2012.
Link season một xem online: http://www.ovguide.com/tv_season/a-b...n-một-259364)
- Chắc chắn cơ quan kiểm dịch đã một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua chuyện này. Trên tin tức có nói người ở địa phương gần như đều biết tới chuyện này. Nhưng khi tiến hành thâm nhập điều tra, công ty thực phẩm có dính líu tới vụ việc này lại tuyên bố rằng vấn đề nằm ở bên cung ứng ở địa phương, chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm. Nói vậy ai tin được? Họ thực sự cho rằng dân chúng dễ bị lừa như vậy sao?
Diệp Tưởng không thể không nói tuy rằng thế giới này là thế giới phim kinh dị nhưng nó lại là một phiên bản chân thực của thế giới hiện thực. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Làm sao tìm ra được manh mối Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa thu mua heo sống ở đây mới là điểm mà họ quan tâm. Bọn họ mua heo sống để sử dụng vào mục đích gì, trong chuyện này còn có những nhân vật giấu mặt nào nữa hay không...... Họ không thể chỉ biết rung đùi ngồi chờ những tình tiết do kịch bản cung cấp mà phải tiến hành điều tra để tìm ra những manh mối mới.
Thông qua việc hỏi han một số hộ làm nông ở địa phương, bọn họ sớm tìm được đến mấy tay chuyên bán heo hơi xuất hiện trong kịch bản. Chỉ cần hỏi một câu “Chúng tôi muốn mua heo hơi” thì rất nhanh bọn họ sẽ có được câu trả lời.
Những tình tiết râu ria trong quá trình này tạm thời không đề cập đến......
- Mấy người muốn mua heo hơi sao?
Một người nông dân trung niên tóc tai rối bù, miệng ngậm điếu thuốc lá nhìn đám người Diệp Tưởng. Bên cạnh y là một con chó săn cổ bị buộc xích sắt đang nằm trên mặt đất. Mấy người đang đánh bài ở gần đó cũng đi tới.
Đây là một gia đình sống bằng nghề nông. Trong chuồng heo thỉnh thoảng còn truyền tới những tiếng « eng éc » của bầy heo.
- Phải.
Lý Tín Lăng cướp lời nói:
- Thực ra thì chúng tôi được người giới thiệu tới đây.
- Hả?
Người nông dân phì phèo điếu thuốc nhíu mày, nói:
- Ai giới thiệu các người đến đây?
Đây là cách làm vô cùng thông minh. Trực tiếp đưa ra tấm ảnh chụp rồi hỏi người này có phải đã tới mua heo hay không thì không ai trả lời anh cả. Đám người này đều là những kẻ đầu có sỏi, heo mà họ bán hơn 50% được vỗ béo bằng chất tạo nạc. Chẳng may đám người của Bộ Công thương tới tìm họ «uống trà » thì chẳng phải họ sẽ gặp phiền phức rất lớn sao?
- Ha ha.
Lý Tín Lăng đưa ra bao thuốc lá rồi mời đám người kia mỗi người một điếu rồi đưa ra tấm ảnh của “vợ” hắn rồi nói:
- Chính là cô ấy! Cô ấy lúc trước đã từng tới chỗ các anh mua heo. Ha ha, các anh cũng biết bọn tôi nếu tới đây mua tức là bọn tôi muốn tránh đi « con đường chính quy » rắc rối...... Giá cả không phải là vấn đề.
Cái gọi là « con đường chính quy » đương nhiên là để chỉ quá trình kiểm dịch rồi. Ý của Lý Tín Lăng rất rõ ràng.
Người thanh niên đang hút thuốc kia sau khi cầm lấy tấm ảnh chụp rồi nhìn qua một hồi sau đó hơi nhíu máy. Nếu có « khách quen » giới thiệu đương nhiên là có thể tin được. Không lẽ mấy người này là lái buôn từ nơi khác đến?
Y nhìn bộ dạng của Dương Xuân Hoa thêm một lần, thổi ra một hơi sau đó quay ra hỏi một người trung niên đầu trọc mặc áo ba lỗ:
- Lão Tứ! Lúc trước người phụ nữ này có tới đây không?
Người trung niên đầu trọc kia nhìn một hồi sau đó nói:
- À...... Người này.....
Sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn quay ra nhìn Lý Tín Lăng rồi nói:
- Không, không biết.
Người nông dân đang hút thuốc kia đột nhiên biến sắc rồi nói:
- Chúng tôi không biết người này. Các người tới chỗ khác mua heo đi.
- Sao lại như vậy......
- Anh nhất định đã lầm lẫn rồi. Người phụ nữ này chưa hề tới đây. Chắc cô ta giới thiệu cho các người chỗ khác rồi. Các người mau đi đi.
Nói tới đây, đôi mắt của anh ta có vẻ không tốt lành gì.
Dựa theo kịch bản ban đầu, bọn họ phải lủi thủi rời đi. Chung quy cũng chỉ vì đối phương người đông thế mạnh, nên họ cũng không có cách nào ép đối phương mở miệng. Thế nhưng bây giờ...... Đương nhiên không cần làm như vậy .
«Hầu tước» là loại nhân vật thế nào? Nếu Kim Cực Thọ có ở đây thì đương nhiên đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu hắn không có ở đây thì có một số việc « Hầu tước » cũng có thể giải quyết.
- Không thể nào lầm được.
Lý Tín Lăng đón lấy tấm ảnh chụp rồi nói:
- Chính cô ấy giới thiệu chúng tôi tới đây mà.
- Ta nói anh lầm rồi!
Người nông dân trung niên hút thuốc nói với vẻ hung dữ.
- Còn không mau đi!
Đám người xung quanh ai nấy đều có vẻ hùng hùng hổ hổ.
Nhưng đúng lúc này, bóng của Mạc Niệm Sinh chiếu trên vách tường bỗng nhiên chộp lấy cái bóng của con dao mổ heo đang đặt trên sau đó chém tới cánh tay của cái bóng người nông dân kia!
Động tác cực kỳ nhanh!
Quan trọng là điều đó hoàn thành chỉ trong một giây! Cho nên, Mạc Niệm Sinh không cần trả vé chuộc cái chết. Dù sao lần đầu tiên hắn sử dụng quỷ ảnh cũng là dùng trong [ Con đường vong hồn ] để cứu Meiko. Nếu đã dùng rồi thôi thì dùng luôn trong lần này. Thời gian sử dụng ngắn như vậy nên có lẽ ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần cũng sẽ không quá lớn.
Cảnh tượng khủng bố đó khiến đám lái buôn heo sợ tới mức hoa hết cả mắt.
- Quỷ, quỷ!
Cánh tay của người nông dân đang hút thuốc kia bị chém bị thương. Y sợ tới mức ngã lăn quay ra đất. Y chắc chắn khi cái bóng kia động đậy, Mạc Niệm Sinh vẫn ngồi yên không hề động đậy!
- Đừng kêu to như vậy.
Mạc Niệm Sinh chỉ vào bóng của mình trên bức tường:
- Khi chém tôi đã né động mạch của anh rồi!
Kỳ thật cách làm hung hãn như vậy không hề phù hợp với logic hành vi và tính cách của Diệp Tuấn Hà chút nào. Tuy nhiên người dịch cũng đã nói qua: yêu cầu về tính logic áp dụng lên những chuyện có dính dáng tới vật bị nguyền rủa sẽ không quá mức khắt khe. Cho nên không cần lo NG.
- Anh......Anh......
Người nông dân kia cầm tay bịt chặt miệng vết thương, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Đám người kia đang định chạy trốn thì Lý Tín Lăng đứng chắn trước cửa, sau đó cài then cửa gỗ lại!
Lúc này, con chó săn đang bị xích chặt bởi sợi xích sắt bậy dậy sủa lớn, nhưng Lý Tín Lăng đưa mắt nhìn về con chó kia. Con chó săn kia vốn đang sửa rất hung dữ, nhưng khi nó nhìn thấy sự hung tợn và sát ý tràn ngập trong đôi mắt của Lý Tín Lăng, nó sợ tới mức cúi người nằm sát xuống mặt đất, không dám gây ra bất cứ một âm thanh nào. Nhìn nó lúc này có vẻ ngoan ngoãn như một chú cừu non vậy.
Những người còn lại hoảng sợ nói:
- Các người...... Các người là người hay quỷ vậy......
- Tôi chỉ hy vọng các anh trả lời vấn đề mà tôi đã hỏi.
«Hầu tước» nhìn đám lái buôn heo sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên đầu trọc rồi nói:
- Anh biết chuyện gì đúng không?
Mạc Niệm Sinh lạnh lùng bước tới. Đám người kia sợ hãi lùi lại một bước.
- Tôi...... Tôi nói......
Người đàn ông đầu trọc kia quá sợ tới mức hồn phi phách tán lắp bắp nói:
- Một tháng trước...... Chúng tôi chuyển một đám heo bệnh tới một xí nghiệp thực phẩm. Mấy lái buôn heo chỗ này đều làm chuyện thế này cả ...... Chúng tôi không hỏi lai lịch, cũng không nhận chi phiếu. Lúc đó, trong số những người nhận hàng có người phụ nữ này. Bởi vì cô ấy rất đẹp, nên tôi có nhìn qua mấy lần.....
- Anh không biết lai lịch của đối phương à?
- Cái này......Chuyện này năm nào chả có. Có một số con heo không được nuôi dưỡng tốt, trên đường vận chuyện sinh bệnh rồi chết rất nhiều. Nếu vứt đi thì tiền thức ăn chăn nuôi không thể thu hồi do đó chẳng thà bán tháo cho xong...... Có một số xí nghiệp vì để tiết kiệm chi phí cho nên cũng mua loại heo này...... Đừng, đừng giết chúng tôi...... Chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà. Người làm chuyện này rất nhiều, không phải chỉ có mình chúng tôi.
Người nông dân tay bị chém bị thương kia vội vàng lôi ra từ trong túi một cái gói, sau đó rút ra từ bên trong một đống nhân dân tệ đỏ au sau đó dúi vào tay của Lý Tín Lăng:
- Đúng vậy, chúng ta chỉ vì bất đắc dĩ mới phải làm thế mà thôi. Các vị! Chắc các vị cũng biết muốn kiếm miếng cơm lúc này không hề dễ dàng. Hiện tại nếu không phải vì chi phí nuôi heo càng ngày càng cao thì chúng tôi cũng sẽ không làm loại chuyện này. Các vị cũng nên biết rằng nếu chúng tôi không kính biếu mấy vị làm bên bộ Công Thương thì tới lúc đó, bao nhiêu công sức vỗ béo bày heo đều tan thành mây khói. Dù lúc đó chúng tôi không nuôi heo bằng chất tạo nạc thì họ cũng nói có. Chúng tôi phải kiếm ai để khóc lóc kêu oan đâ......Không bằng mọi người cùng nhau làm, gặp chuyện thì mọi người cùng nhau chịu...... Nếu các vị thấy thế này còn chưa đủ thì chúng tôi......
Lý Tín Lăng cười lạnh, sau đó đem toàn bộ vất số tiền kia lên không trung. Từng tờ 100 nhân dân tệ rơi lả tả xuống đất. Sau đó y nói:
- Các người không hợp tác một cách cố định với người nào? Ngay cả chuyện các người làm ăn với ai mà các người cũng không biết à?
- Chúng tôi thật sự không biết...... Bởi vì đối phương hình như là người từ nơi khác tới, nhưng họ toàn thuê người ở nơi này làm việc cho họ. Người phụ trách việc chuyển hàng mỗi lần mỗi khác. Hơn nữa bọn họ cũng không bắt buộc phải tới chỗ chúng tôi mua heo bệnh...... Làm chuyện này nếu như cố ý truy hỏi lai lịch của đối phương thì ai còn tới tìm chúng tôi làm ăn nữa? Giả bộ hồ đồ là quy tắc làm ăn của những người như chúng tôi.
- Các người chỉ thấy người phụ nữ này đúng một lần thôi sao?
- Đúng vậy. Một tháng trước, cô ấy tới để chở đi mấy chục con heo. Có một số con sinh bệnh còn đang ngắc ngoải, có một số con gần chết tới nơi rồi...... Lúc ban đầu do một người đeo kính râm đến tới đàm phán với chúng tôi. Y nói rõ số lượng và chủng loại heo mà y muốn mua, hơn nữa còn nói lúc nào người của bọn họ sẽ tới nhận hàng. Mọi người cũng đã bàn bạc ổn thoả xem heo chết bao nhiêu tiền, heo bệnh bao nhiêu tiền. Nghe giọng của y thì có vẻ như y là người từ nơi khác tới. Có vẻ như y là người quản lý. Vì y che kín mặt nên tôi cũng không biết mặt mũi của y ra sao.
Y càng nói nhiều thì vé chuộc cái chết của bọn họ càng nhiều. Diệp Tưởng kiếm được có 300 tấm chuộc cái chết. Nhưng điều này cũng không bất ngờ vì thực ra hắn cũng chẳng có đóng góp gì. Phỏng chừng người kiếm được nhiều nhất là Mạc Niệm Sinh, hơn nữa y còn không phải trả một tấm vé chuộc cái chết.
«Hầu tước» đi tới rồi hỏi:
- Vậy đám người phụ trách việc chuyển heo lên xe sau đó chở đi đều là đám người của bọn họ sao?
- Đúng, đúng vậy! Bọn họ cũng nhiều lần nói rằng chúng tôi không cần phải hỏi han gì về họ. Tiền được trả hết một lần. Tôi chuẩn bị sẵn hoá đơn để tới lúc đó đưa cho bọn họ là xong! Chúng tôi cũng là người làm ăn, nên giữ chữ tín là chuyện bắt buộc.
- Biển số xe tải do bọn họ lái tới là biển số được cấp phép ở địa phương hay là biển số ở nơi khác?
- Là biển số địa phương...... Nhưng hình như trên 50% là biển số giả. Ngày đó sau khi chuyển heo lên xe, bọn họ liền lái thẳng xe đi luôn.
Quả nhiên......
Có cả một tổ chức xử lý chuyện này từ A đến Z.
Chỉ là, đám người này chở đi số heo bệnh và heo chết để làm gì? Để thử triệu hồi ác ma sao?
Có thể xác định về cơ bản thì Kỷ Nhất Chu là một phần tử trong tổ chức này.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư