Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 46: Thỉnh cầu của thiếu niên
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Tiểu Tam ngươi có điều gì muốn nói với ta sao? Có gì thì nói ra đi.
Nhậm Thanh Phong thấy bộ dáng của Tiểu Tam khẽ cười nói.
- Tiểu Tam muốn bái tiên sư làm vi sư, sau này có thể giống như tiên sư có thể bay trên trời. Giống như tiên sư giúp thôn dân diệt trừ yêu quái!
Đỗ Tiểu Tam vừa nói xong liền lập tức “phốc’ quỳ xuống, hai mắt nhìn Nhậm Thanh Phong hi vọng nói.
Người này dĩ nhiên là thiếu niên tự nguyện dẫn đường mà Tiểu Sơn Trấn lại nằm ở vị trí rất hẻo lánh. Lại không có đệ tử của thất đại môn phái tiến cử. Cho nên Tiểu Tam lúc còn nhỏ, cũng giống như những thiếu niên trong trấn giống nhau đều không có cơ hội tham gia trắc thí linh căn sơn môn của thất đại môn phái. Trên thân có nguyện vọng tu chân, cũng chỉ có thể là một loại ảo tưởng chôn giấu ở trong lòng. Lần này gặp được Nhậm Thanh Phong tuổi còn trẻ mà đã phiêu dật, đối nhân xử thế hiền hòa, vì thế mà tâm tư ẩn tàng mười năm cũng dần dần sống lại
- Ha ha, hài tử ngươi thật có ý tứ. Ngự khí phi hành này không phải là dễ dàng có thể thực hiện được. Hơn nữa ngươi muốn bái ta làm thầy là không thể được.
Nhậm Thanh Phong đỡ Tiểu Tam dậy cười nói. Kỳ thật Nhậm Thanh Phong cũng mơ hồ đoán được Tiểu Tam sẽ nói như vậy, chính là không thể xác định. Nên mới hỏi Tiểu Tam. Nếu có thể khẳng định, Nhậm Thanh Phong sẽ không hỏi miễn cho sự phiền toái
- Vì sao lại không được? Chẳng lẽ Tiểu Tam không có linh căn?
Đỗ Tiểu Tam thấy thái độ Nhậm Thanh Phong như vậy, vì thế đánh bạo tiếp tục truy hỏi.
Về người tu tiên thì phải có linh căn, Đỗ Tiểu Tam cùng đồng bạn trong trấn lúc còn nhỏ đã nghe lão trưởng trấn có nói qua.
- Ngươi có hay không có linh căn thì cũng vậy. Cho dù là ngươi có linh căn đi chăng nữa thì ta cũng không thể giúp ngươi. Ta cũng chỉ là một gã đệ tử nhị cấp bình thường trong Huyền Dương môn thôi. Căn bản không thể thu đồ đệ.
Nhậm Thanh Phong nhìn thấy Tiểu Tam chưa có ý định từ bỏ vì thế mà kiên nhẫn giải thích.
Đúng như Nhậm Thanh Phong nói, trong Huyền Dương môn, đệ tử bình thường không có tư cách thu đồ đệ. Trừ phi tu vi đạt đến Linh Tịch kỳ trở thành đệ tử nhất cấp. Mặc dù như thế đại đa số đệ tử nhất cấp đều không có thu đồ đệ. Bọn hắn từ sư môn lĩnh được một ít linh thạch cùng đan dược cũng chỉ đủ dùng. Dù thế nào cũng không thể phân ra cung cấp cho đồ đệ được!
- Tiên sư, ngài không thể trợ giúp Tiểu Tam đến làm môn hạ của Huyền Dương môn được sao?
Đỗ Tiểu Tam vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, tiếp tục truy vấn hỏi.
Đỗ Tiểu Tam biết, tại một địa phương nhỏ bé như thế này, gặp được một vị tiên sư không có dễ dàng gì. Hơn nữa đây lại là một vị tiên sư hào phóng.
- Cái này chỉ sợ là ta không có giúp gì được ngươi. Nếu như là mấy năm trước thì không chừng ta còn có thể giúp được.
Nhậm Thanh Phong nhìn vẻ bất chấp của người thiếu niên này, bất đắc dĩ cười khổ nói.
- Kia…
Tiểu Tam cảm thấy thất vọng, tựa hồ chưa muốn từ bỏ ý định, bất quá cuối cùng mặt đỏ lên, lại thủy chung không có nói gì.
- Được rồi, trời cũng tối rồi. Lại đây đi, trước tiên ta đưa ngươi về.
Nhậm Thanh Phong nhìn sắc trời không còn sớm nữa, khẽ thở dài nói.
Trong mắt Đỗ Tiểu Tam có lẽ Tu Chân Giới là một nơi tốt. Có thể ngự khí bay lên trời, có thể giúp thôn dân diệt trừ yêu quái. Bất quá dưới trải nghiệm mấy năm qua của Nhậm Thanh Phong xem ra thì không hẳn là như thế.
Đỗ Tiểu Tam nghe Nhậm Thanh Phong nói vậy, tuy thất vọng nhưng cũng không có biện pháp. Đành phải cùng Nhậm Thanh Phong lên Hoàng Chu bay trở về thôn trấn.
Một đạo hoàng mang dài hơn một trượng xẹt qua cuối chân trời, một lát sau, hai người đã có mặt bên ngoài trấn.
Hạ Hoàng Chu xuống, nhìn dáng vẻ thiếu niên đứng nguyên tại chỗ không cam lòng. Hơi trầm ngâm, tiếp theo lấy một lọ Bồi Nguyên Đan cùng Huyền Dương Ngưng Khí Quyết đưa ra trước mặt nói:
- Ngươi hãy cầm hai đồ vật này. Nếu như ngươi thật sự có linh căn, có thể tu tiên. Vậy sau này nếu hữu duyên thì sẽ gặp lại nhau, còn đan dược này có thể cường kiện thân thể. Ta hiện tại phải đi đến Quỷ Khốc Lĩnh giết yêu quái, xong việc cũng không có quay trở về Tiểu Sơn Trấn. Coi như không bắt được yêu quái ta cũng sẽ quay về tông môn bẩm báo. Ngươi trở về bảo mọi người chờ tin tức của ta. Có hay không có yêu quái, qua đoạn thời gian này là có thể biết.
- Đa tạ tiên sư đại nhân, xin hỏi cao tính đại danh của tiên sư, Tiểu Tam sau này nhất đĩnh sẽ báo đáp tiên sư đại nhân.
Đỗ Tiểu Tam nghe Nhậm Thanh Phong nói vậy, không khỏi vui sướng ngây ngất. Tiếp nhận hai vật này, cảm tạ không ngớt.
Từ nhỏ Đỗ Tiểu Tam đã sinh sống ở Tiểu Sơn Trấn, cũng chưa có bao giờ đi ra ngoài trấn, gặp qua sự đời gì. Bất quá nếu được tiên sư cấp cho đan dược, tự nhiên là thứ tốt. Quyển sách này tự nhiên là pháp quyết tu luyện của người tu chân.
Vốn Đỗ Tiểu Tam cũng muốn cùng Nhậm Thanh Phong bái nhập làm môn hạ của Huyền Dương môn, nhưng hắn cũng không nỡ rời bỏ quê nhà. Hiện giờ có đan dược cùng pháp quyết, nếu có thể tại thồn trấn tu tiên, vậy thì tốt rồi. Coi như mình không có linh căn đi nữa, nhưng bằng vào bình đan dược này, cả nhà bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề!
- Được rồi ngươi không cần phải cảm tạ ta. Hai đồ vật này ta cũng không có dùng đến. Dù sao thì ta và ngươi cũng có thể xem như là một hồi quen biết, còn mấy khối linh thạch này ngươi cũng cầm lấy đi. Trong thời gian đả tọa, cầm nó ở trong tay có thể đề cao tốc độ tu luyện. Mặt khác nếu ngươi thật sự có linh căn. Sau này vẫn có thể bái nhập tông môn khác. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, Tu Chân Giới kỳ thật cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nơi đó tràn ngập kỳ ngộ nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Ngươi sau này nếu như có đi vào con đường tu chân thì hãy chú ý. Còn có những thứ ta đưa cho ngươi tốt nhất là đừng cho ai khác nhìn thấy. Miễn dẫn đến phiền toái cho ngươi. Về phần tên ta, dân chúng trong trấn cũng đã biết. Ngươi về hỏi bọn họ là được rồi. Thôi, trở về đi!
Nhậm Thanh Phong dứt khoát đã tốt thì tốt đến cùng vì thế mới xuất ra mấy khối hạ phẩm linh thạch đưa tới trước mặt Tiểu Tam nói.
Vốn chuyện tình của Tiểu Tam, Nhậm Thanh Phong cũng không có muốn quản nhiều hơn. Dù sao sự tình như vậy, Nhậm Thanh Phong có muốn quản cũng không có quản được. Bất quá Nhậm Thanh Phong đột nhiên nhớ lại, năm đó Lâm Kiếm tiến cử mình vào tông môn. Giờ mình lại thuận tay đem Huyền Dương Ngưng Khí Quyết mà hắn vất vả lắm mới lấy được từ tay Lâm trưởng lão, tặng cho người ngoài.
Lại lo lắng linh khí ở Tiểu Sơn Trấn loãng, Nhậm Thanh Phong mới lấy ra mười khối hạ phẩm linh thạch. Bất quá dù sao thì Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy luyến tiếc. Dù sao thì hắn cho đến bây giờ cũng không có hào khí đến nỗi tùy ý bố thí linh thạch.
Lúc này, giúp đỡ Tiểu Tam, Nhậm Thanh Phong cũng có chút tâm tư tiểu nhân. Rốt cục hắn cũng muốn một lần vì hành động của mình mà làm thay đổi vận mệnh của người khác. Mặc dù hắn không biết loại thay đổi này là đúng hay sai!
Thấy Tiểu Tam vẻ mặt khó khăn nhận lấy linh thạch, sau đó lấy áo khoác che lên. Cả người trận ngập nỗi kinh hỉ không thôi đến nỗi dại cả ra. Nhậm Thanh Phong cũng không có để ý, nhếch miệng mỉm cười, rồi không hiểu sao lại thở dài. Cuối cùng phất tay một cái liền ngự trên Hoàng Chu bay đến Quỷ Khốc Lĩnh
Sau khi Nhậm Thanh Phong rời đi, Tiểu Tam rốt cục cũng có phản ứng, hướng phía Nhậm Thanh Phong vừa bay đi vái lạy vài cái. Lúc này mới hưng phấn đứng dậy, xoay người men theo một con đường nhỏ chạy vào trong trấn
- Ha ha, chỉ sợ lòng hảo tâm của ta cũng chỉ vô ích, tại Thiên Thai đại lục này, ngoài Tiểu Kiếm là bằng hữu ra thì cũng không có người thứ hai. Hơn nữa ta so với Tiểu Kiếm có lẽ còn hảo tâm hơn nhiều! Bạch Vân lão hòa thượng thường xuyên nói, làm việc thiện ắt sẽ sinh ra thiện quả. Không biết việc này sẽ kết ra quả gì đây!
Nhậm Thanh Phong ngồi trên Hoàng Chu, nhìn sắc trời dần ngả tối, tự giễu cợt nói.
Trong mắt Nhậm Thanh Phong quá phận lương thiện đôi khi sẽ sinh ra một cảm giác không thật, sẽ cho người ta một cảm giác không chân thực.
- Nơi này chính là Quỷ Khốc Lĩnh sao? Quả nhiên là có điểm kỳ dị. Không ngờ cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được từng trận âm khí. Cũng khó trách tại sao dân chúng trong trấn lại kêu có yêu quái ở đây.
Nhậm Thanh Phong ngự Hoàng Chu đang ở cách rừng cây mười dặm, thầm nghĩ.
- Bất quá âm khí này tựa hồ cùng âm mạch trong huyệt động phát ra âm hàn khí có điểm bất đồng. Âm khí này làm cho người ta có cảm giác âm trầm, không có như âm mạch linh khí rét lạnh đến thấu xương. Chính là càng lúc càng quỷ dị, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy!
Hơi trầm ngâm, Nhậm Thanh Phong tựu phân biệt được hai loại âm khí này bất đồng. Cũng không có nghĩ nhiều nữa, khống chế Hoàng Chu hạ thấp xuống mấy trượng, tiếp cận rừng cây phía dưới, chuẩn bị dụng thần tra xét một lần.
- Không ngờ không thể dùng thần thức để thăm dò! Chẳng lẽ trong này có người bố trí trận pháp cấm chế? Hay là cũng giống như sương mù âm hàn lần trước?
Nhậm Thanh Phong dùng thần thức tra xét, đột nhiên giật mình phát hiện, thần thức không thể tiếp cận rừng cây quá nửa trượng, dường như gặp phải một tầng trở ngại vô hình nào đó.
Lúc sau, Nhậm Thanh Phong cũng hơi hơi khiếp sợ, nhưng cũng nhanh chóng trấn định. Trầm ngâm trong giây lát, trực tiếp thu Hoàng Chu lại rồi lấy Phá Kim Toa ra.
Lúc này đứng trên Phá Kim Toa, Nhậm Thanh Phong khống chế hạ thấp xuống thêm mấy trượng. Tiếp theo ổn định Phá Kim Toa rồi vận dụng Thiên Nhãn Thuật quan sát.
- Không ngờ thật là quỷ dị! Chẳng nhẽ thật sự có sào huyệt của yêu quái ở trong này.
Nhậm Thanh Phong tán đi linh lực đang tụ tập ở hai mắt, hai mắt chuyển từ màu bạc trở về bình thường. Sau đó lại nghi hoặc nói.
Theo như những gì Nhậm Thanh Phong quan sát. Chính là Quỷ Khốc Lĩnh này rất bình thường, nhưng càng bình thường càng làm lộ ra vẻ quỷ dị. Vốn Nhậm Thanh Phong cho rằng thần thức bị ngăn cản là do tồn tại âm hàn linh khí, nhưng tựa hồ lại không tồn tại. Điều này khiến Nhậm Thanh Phong càng thêm khẳng định, trong Quỷ Khốc Lĩnh này có tu sĩ ma đạo tu vi cao thâm hoặc là có yêu vật cường đại tồn tại.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 47: Kinh hiện cương thi
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Nhậm Thanh Phong cũng không có dừng lại đứng nguyên một chỗ mà nhanh chóng ngự Phá Kim Toa bay ra một bãi đất hoang phía đông ngoài bìa rừng một trăm trượng. Sau đó thu hồi Phá Kim Toa rồi tìm một chỗ cao hơn nửa người ngồi xuống.
Theo như Nhậm Thanh Phong phỏng đoán, hôm nay ban ngày nắng ráo, hiện trên trời cũng không có đám mây nào. Vậy đêm nay nhất định sẽ có ánh trăng.
Chỉ cần có ánh trăng, cái gọi là yêu quái hẳn là sẽ chạy đến Tiểu Sơn Trấn tìm ‘Hoa Lạc Đan’, cả người lẫn súc vật đều cắn nuốt. Vì thế mà quái vật nhất định sẽ đi qua chỗ Nhậm Thanh Phong đang ngồi. Đến lúc đó Nhậm Thanh Phong sẽ chặn lại tiêu diệt.
Căn cứ theo tình huống mà cư dân Tiểu Sơn Trấn phản ánh, lại kết hợp với một chút giảng giải của Lâm Kiếm về cương thi. Hơn nữa chính mình cũng đã đến nghĩa địa quan sát, Nhậm Thanh Phong nắm chắc đến lục thành thì yêu quái mà cư dân trong trấn nói đến chính là cương thi.
Kỳ thật cương thi còn chia ra làm Hồng cương thi và Bạch cương thi, Lục cương thi rất nhiều chủng loại, mỗi chủng loại đều có trình độ lợi hại khác nhau. Nghe nói cương thi cao cấp, cho dù tu sĩ có dùng pháp bảo tấn công cũng không thể làm tổn thương tới chúng. Bất quá, Nhậm Thanh Phong đối với những điều này cũng không có hiểu lắm, hắn chỉ biết cương thi cấp thấp rất thích huyết nhục.
Mặt khác Nhậm Thanh Phong cũng phỏng đoán rằng cương thi này rất có thể ngay cả thi thể ngươi chết cũng không buông tha. Bằng không những thi thể trong quan tài ngoài tiểu trấn cũng không có biến mất như vậy.
Nhậm Thanh Phong quan sát tiểu sơn bên ngoài nghĩa địa cũng không hề phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào có thể có cương thi. Tối đa thì cũng chỉ có thể thấy được phong thủy ở đấy lưu loát, đại bộ phận thi thể được chôn cất ở đây cũng không thể dễ giàng thối rữa. Chính là nếu như nói tất cả các thi thể bị mất tích đều biến thành cương thi thì điều đó tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Nhậm Thanh Phong cho rằng cương thi rất có thể sống trong Quỷ Khốc Lĩnh, bất quá bên ngoài Quỷ Khốc Lĩnh lại một trận pháp cấm chế bảo vệ, rất có thể do một tu sĩ ma đạo đã bố trí và cũng có khả năng là tu sĩ đó cũng đang ở trong Quỷ Khốc Lĩnh. Nhậm Thanh Phong tự nhiên không có lỗ mãng trực tiếp công phá cấm chế.
Vạn nhất khi chính mình vừa mới hao tổn linh lực phá khai cấm chế. Mà bên trong Quỷ Khốc Lĩnh cũng không biết có bao nhiêu cương thi, thực lực của đám cương thi này như thế nào, không biết tu sĩ ma đạo kia có thực lực ra sao. Đến lúc đó không phải mình chết chắc sao? Trừ phi dùng hai cao giai linh phù kia mới có thể có cơ hội giữ được mạng sống.
Mặt khác Nhậm Thanh Phong cũng nghe nói cương thi tu luyện đến một trình độ nhất định cũng có thể bày trận làm phép giống như tu sĩ cao giai. Nếu như mà mình động phải thì chỉ sợ sẽ rất thê thảm. Nói không chừng cũng sẽ bị bắt lấy làm thịt không biết chừng.
Nhậm Thanh Phong tuy có anh hùng dũng khí, bất quá cũng không đến nỗi dũng cảm quá mức khiến bản thân phải tử vong!
Căn cứ vào sự suy đoán, trong lòng Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy lo lắng. Trời càng ngày càng tối, lúc này Nhậm Thanh Phong nấp sau bụi cỏ hoang cao cỡ nửa người có điểm hưng phấn nhưng vẫn không có lỗ mãng, không hề nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng một canh giờ sau, một vòng bán loan Minh Nguyệt rốt cục cũng xuất hiện trên trời cao. Ánh trăng soi sáng khắp nơi, không lâu sau sự hắc ám ở nơi này cũng tiêu tán đi không ít. Toàn bộ cảnh vật đều tắm trong ánh trăng, cảm giác thật tuyệt diệu. Ngay cả Nhậm Thanh Phong đang nấp sau bụi cỏ hoang cũng cảm thấy được một tầng ngân sa mỏng lóe lên vầng sáng trắng.
Thế giới đồng thời bừng sáng, ngoại trừ Nhậm Thanh Phong như có như không tiếng hít thở cùng nhịp đập trái tim, mấy trăm trượng chung quanh đều im lặng dị thường, im lặng đến quỷ dị, ngay cả tiếng côn trùng chim hót cũng không có nghe thấy.
Đối với hoàn cảnh như vậy, Nhậm Thanh Phong có thể dễ dàng bị bại lộ nhưng cũng có thể dễ dàng dùng mắt thường quan sát tình hình rừng cây phía trước. Nếu dụng thần tra xét mà nói, tuy có thể dễ dàng tra xét nhưng cũng khiến cho mục tiêu nhận biết được sự hiện diện của mình. Như vậy thì sẽ càng bất lợi khi thi hành kế hoạch đánh bất ngờ.
Nhậm Thanh Phong hết sức lưu tâm quan sát, đột nhiên trong rừng cây nổi lên một trận âm phong, đồng thời những âm thanh giống như tiếng quỷ khóc được truyền ra. Âm khí trong rừng cây càng ngày càng nồng đậm, tiếp đó lại một trận âm phong thổi qua “đông, đông..” âm thanh trầm đục cũng từ trong rừng cây truyền ra.
Khi thanh âm xuất hiện, Nhậm Thanh Phong ngồi trong bụi cây càng khẩn trương hơn. Giờ khắc này, hắn cảm giác được máu huyết trong người lưu chuyển ngày càng nhanh hơn. Mà “đông, đông..” âm thanh nặng nề càng ngày càng gần, ngay cả mặt đất cũng có chút trấn động.
- Xem ra lần này cương thi xuất hiện không ít. Tựa hồ có thể thống khoái đại khai sát giới một hồi. Không biết cương thi này có giống với yêu thú hay không, trong cơ thể có thể tu luyện thành yêu đan linh tinh gì đó.
Thanh âm thùng thùng tạo ra áp lực không nhỏ nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không có chút e ngại, ngược lại càng thêm hưng phấn. Bất quá sự hưng phấn này cũng không thể làm cho ý nghĩ của Nhậm Thanh Phong hôn mê được. Nếu không? Lại bắt đầu nghĩ chuyện tốt!
Đến giờ khắc này, thời gian giống như cô đọng, cảm giác trôi qua thật lâu. Rốt cuộc, bên ngoài bìa rừng cũng xuất hiện vài bóng đen cao to, khi bóng đên này xuất hiện, trên mặt đất truyền đến thanh âm “đông, đông..” càng ngày càng nặng , ngay cả âm khí ở ngoài bìa rừng cũng càng thêm nồng đậm.
Lấy thị lực của Nhậm Thanh Phong hiện giờ, lại trong một đêm trăng như này. Tự nhiên có thể thấy rõ mấy bóng đen kia.
Mấy cỗ cương thi này, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng lộ ra răng nanh. Trên người còn mấy mảnh vải rách, còn có thể thấy rõ huyết nhục thối rữa màu tro lộ ra một mảng bạch cốt. Mặt khác những cương thi này có biểu tình đờ đẫn, thân thể đồng dạng phi thường cứng ngắc. Đang di chuyển, cũng không có giống như con người mà song chưởng đưa về phía trước, hai chân cứng đơ nhảy từng bước từng bước một đi tới, nhưng điều không ngờ là mỗi một bước nhảy của chúng đều hơn một trượng. Khi rơi xuống đất đều phát ra “đông “ một tiếng.
- Quả nhiên là cương thi! Quả nhiên là cương thi! Trông chúng cứng đơ như thế, không biết như thế nào mà đả thương được người khác. Bất quá trông mấy cái răng nanh, bạch cốt huyết nhục đều lộ hết ra. Những cương thi này xem ra cũng không thể coi thường!
- Nhiều như vậy? Nhiều như vậy! Không biết có thể diệt sát hết bọn chúng không nữa! Nếu như có nội đan thì cũng tốt! Bất quá nhìn lũ cương thi này, xem ra chỉ là cương thi cấp thấp! Từ Từ! Như vậy còn có bảy tám tên tu sĩ ở bên trong? Không đúng! Những tu sĩ này tựa hồ cũng trở thành cương thi!
- Trang phục kia! Là đệ tử Huyền Dương Môn bị mất tích? Ba gã đệ tử tam cấp bị mất tích? Chẳng nhẽ bọn hắn đều trở thành cương thi? Những cương thi này làm cái gì? Tu luyện sao? Là hấp thu tinh hoa trong ánh trăng! Chẳng nhẽ bọn chúng toàn bộ đều đã thành tinh rồi sao? Có thể chính mình tu luyện? Như vậy sao được! Một đám cương thi này mà đi ra ngoài, thì không biết bao nhiêu người dân vô tội bị chúng hại chết!
Nhậm Thanh Phong nhìn thấy cương thi càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng không ngừng biến ảo suy nghĩ.
Cương thi trong Quỷ Khốc Lĩnh không có giống như trong tưởng tượng của Nhậm Thanh Phong, chỗ này cũng phải có đến hai trăm cương thi! Mặt khác trong đó có tám gã cương thi mặc trang phục tu sĩ, trong đó có ba gã đệ tử tam cấp Huyền Dương môn! Chính là tử biểu tình của bọn hắn, thoáng dại, động tác cứng ngắc, rất dễ có thể đoán biết được những tu sĩ này đều biến thành cương thi! Một loạt cương thi này không giống với tân cương thi. Động tác nhanh nhẹn, thực lực cũng có thể rất cường đại!
Trừ lần đó ra, Nhậm Thanh Phong còn kinh ngạc phát hiện, trong sỗ những cương thi này cũng có vài tên cương thi đầu lĩnh. Xếp thành đội ngũ, tập thể này cứng ngắc ngẩng đầu, đang hướng tới ánh trăng mở to mồn hô hấp. Tựa như đang hấp thu lấy tinh hoa trong ánh trăng, để có thể tiến hóa, việc tu luyện sẽ càng thêm hiệu quả!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 48: Du long quy hải
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Thân thể Nhậm Thanh Phong hơi nghiêng về trước, xuyên qua khe hở của lớp cỏ hoang, nhìn thấy đám cương thi đang mở to mồm hấp thu ánh trăng. Sắc mặt cũng dần ngưng trọng.
Nhiều cương thi như vậy, còn có vài tên cương thi tu sĩ quỷ dị ở bên trong, có năng lực thông qua hấp thu tinh hoa của ánh trăng để tu luyện. Chỉ sợ cũng không dễ dàng đối phó! Mặt khác, bên trong Quỷ Khốc Lĩnh còn chưa có xác định được có hay không có tu sĩ ma đạo. Cho nên cũng không thể lỗ mãng động thủ, chỉ có thể án binh bất động, quan sát tình hình rồi tính tiếp!
Nhậm Thanh Phong vuốt ve Thanh Phong cổ kiếm cùng bao kiếm Địa Tinh Thiết Kiếm ở sau lưng, nhìn rừng cây mà âm thầm suy nghĩ. Sau đó lặng lẽ lui ra xa hơn trăm trượng.
Lúc này cương thi không có nhận ra sự hiện diện của Nhậm Thanh Phong, vẫn tiếp tục ngửa đầu miệng mở rộng, không ngừng hấp thu tinh hoa từ ánh trăng. Mà thời gian hấp thu càng lúc càng lâu, âm khí trên người chúng tản mát ra càng ngày càng nồng đậm. Cuối cùng cơ thể lại mơ hồ sản sinh ra một tia hắc khí.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tám gã cương thi đứng trước đội ngũ cương thi, rốt cục cũng cúi đầu kêu “tê” một tiếng. Mà cương thi bình thường, nghe được như vậy cũng kêu ré lên đáp lại, không tiếp tục hấp thu tinh hoa của ánh trăng nữa. Mà biểu hiện càng thêm xôn xao bất an.
“Những cương thi đó rốt cục muốn làm gì? Cư nhiên còn muốn chia làm hai nhóm! Hay là quanh đây còn có thôn trấn nào? Bất quá như vậy cũng tốt có thể tiêu diệt từng nhóm. Lại không phải chiến đấu tại bìa rừng, tránh cho cường địch chú ý. Đúng! Trước tiên đem toàn bộ cương thi này tiêu diệt sạch, rồi tiếp tục điều tra Quỷ Khốc Lĩnh.”
Nhậm Thanh Phong thấy phía trước đại lượng cương thi chia làm hai tổ, trong lòng cũng sớm chuẩn bị kế hoạch. Đồng thời vẫn tiếp tục quan sát động tĩnh của cương thi, một bên hướng về phía Tiểu Sơn Trấn chậm rãi lui đi.
Tình huống sau đó giống như suy đoán của Nhậm Thanh Phong. Dưới sự chỉ huy của vài tên cương thi đầu lĩnh, đám cương thi nhanh chóng chia ra làm hai tổ. Phân ra hai hướng “đông, đông…” nhanh chóng nhảy đi. Trong đó có một tổ hướng về phía Tiểu Sơn Trấn.
“Thêm một chút nữa, hảo. Thêm một chút nữa.” Lát sau, Nhậm Thanh Phong đang nấp phía sau một gốc cây khô phía ngoài bìa rừng tầm mười dặm. Đội cương thi cũng rất nhanh nhảy đến, Nhậm Thanh Phong cũng chỉ cách đội cương thi này vài trăm trượng.
Tuy cây khô này không hoàn toàn che chở được Nhậm Thanh Phong, bất quá Nhậm Thanh Phong biết, cương thi chủ yếu tra xét dựa vào mùi vị. Hẳn là sẽ không giống như tu sĩ sử dụng lục cảm linh mẫn.
Nhảy phía trước dẫn đường là bốn tên cương thi do tu sĩ biến thành, tình huống vô cùng quỷ dị. Bọn hắn nếu như đã biến thành cương thi, Nhậm Thanh Phong cũng sẽ không có nương tay đối với bọn họ. Tránh cho sau này đám cương thi tu sĩ đó hại chết thêm nhiều dân chúng. Lúc này đây, Nhậm Thanh Phong quyết định đem bốn tên cương thi tu sĩ này đánh chết trước!
Trong lúc Nhậm Thanh Phong đang cân nhắc, đám cương thi đã lại gần chừng trăm trượng. Nhưng mà vẫn cách chỗ Nhậm Thanh Phong đứng gần hai trăm trượng. Bốn gã cương thi đầu lĩnh đột nhiên dừng lại, quay đầu hí một tiếng. Ngay sau đó, những cương thi bình thường phía sau liền dừng lại.
Tiếp theo bốn tên cương thi tu sĩ, dẫn đầu toàn bộ đám cương thi nhảy về phía cây khô chỗ Nhậm Thanh Phong đang nấp. Đám cương thi này đều hướng cái cây khô mà nhảy đến, để lộ ra răng nanh, máu chảy đầm đìa, lần lượt phát ra những tiếng kêu quái dị. Giống như đang liên tục gọi nhau.
“Bất hảo, bốn tên cương thi tu sĩ đã phát hiện ra mình!” Nguyên Nhậm Thanh Phong đang chờ đợi, thấy tình huống như vậy cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhậm Thanh Phong không ngờ rằng bốn tên tu sĩ cương thi này có thể phát hiện ra hắn trong phạm vi ngoài hai trăm dặm, không những thế hắn đã cố ý thu liễm hơi thở. Chỉ sợ, những tên cương thi này có thực lực của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nếu vài tên tu sĩ cương thi mà có thể mẫn tuệ như vậy, chỉ sợ chúng không còn giống như trước kia, đơn giản chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Chính bởi vì vậy, càng không thể lưu họ lại được. Những cương thi này bắt đầu nhảy tới. Dưới tình huống như vậy, Nhậm Thanh Phong cũng không chần chừ, quyết định tiên hạ thủ vi cường!
Nhậm Thanh Phong nhìn thấy đám cương thi đang nhảy về phía mình. Tâm niệm vừa động, hắn quyết định cũng không có trốn tránh nữa, trực tiếp ra khỏi đại thụ, song chưởng khẽ vẫy. Thanh Phong cổ kiếm ở sau lưng khẽ ngâm lên một tiếng, rung động kịch liệt bay ra khỏi vỏ kiếm Địa Tinh Thiết Kiếm. Trên không trung xuất hiện một dải thanh mang hướng về phía đám cương thi phi đi rất nhanh.
Chỉ nghe “hì hì “một tiếng, Thanh Phong cổ kiếm hóa thành thanh sắc kiếm quang, dĩ nhiên là trong nháy mắt xuyên qua ngực trái những tên cương thi kia rồi quay trở lại.
Lại nghe một tiếng “ngao” một tiếng khan và nhỏ tý, những tên cương thi bị Thanh Phong cổ kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, không có ngã xuống mà tiếp tục ngửa đầu kêu lên. Tiếp theo ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, chợt lóe lên tinh quang, hung hăng nhìn về phía Nhậm Thanh Phong. Cùng lúc đó chúng cũng không có đình chỉ mà tốc độ nhảy ngày càng nhanh, nhảy về phía Nhậm Thanh Phong lúc này khoảng cách chỉ còn ngoài trăm trượng.
Hiển nhiên vừa rồi Nhậm Thanh Phong dùng một kiếm đâm thủng ngực đám cương thi này, chẳng những chúng không chết mà khiến đám cương thi này càng thêm nổi giận.
“Một kiếm này không ngờ chỉ khiến cho bọn chúng kêu lên một tiếng. Xem ra nếu dùng phương pháp bình thường thì rất khó đối phó với bọn chúng.”
Nhậm Thanh Phong thấy một màn này, không khỏi kinh hãi thầm nghĩ. Ánh mắt ngưng tụ, dĩ nhiên cũng đã tự lập ra kế hoạch, Thanh Phong cổ kiếm lại biến thành thanh sắc kiếm quanh rất nhanh bay ra ngoài.
Lúc này đây, Nhậm Thanh Phong cũng không có giống như lần trước nữa, lại điều khiển Thanh Phong cổ kiếm đâm vào lồng ngực đám cương thi mà trực tiếp bay về phía đầu của cương thi.
Nếu bộ ngực không phải là chỗ yếu hại của đám cương thi này, chỉ sợ cho dù có đâm nát thì cũng không thể làm gì được bọn chúng. Trừ phi trực tiếp chặt đầu của chúng xuống. Bất quá như vậy sẽ làm tiêu hao linh lực rất nhiều, nếu kéo dài thời gian tác chiến thì quả là bất lợi. Vì thế Nhậm Thanh Phong bất chấp tất cả, trực tiếp xuất ra chiêu đầu tiên trong Thanh Phong Ngự Kiếm Thuật: “Du Long Quy Hải.”
Chiêu “Du Long Quy Hải” này, một khi xuất ra, chỉ nghe trên không trung Thanh Phong cổ kiếm kêu phì một tiếng, ném ra một ti trạng thanh mang lớn khoảng một trượng, như là một con Giao Long tại biển khơi vui chơi thỏa thích, rất nhanh đám cương thi liền nhảy trốn.
Một đạo thanh sắc kiếm quang lướt qua, đám cương thi chỉ còn biết kêu lên một tiếng khan và nhỏ, “phốc” tất cả đều ngã trên mặt đất, tay chân không ngừng co rút lại. Trong chốc lát, không hề nhúc nhích, chết rồi cũng không thể chết lại lần nữa. Nếu nhìn kỹ một gã cương thi nằm trên mặt đất, có thể thấy ấn đường lưu lại một vết dài gần tấc do Thanh Phong cổ kiếm hóa thành thanh sắc kiếm quang đâm thủng.
Quả nhiên là chúng đã ‘chết’. Bất quá khoảng cách này quá xa vì thế mà khi sử dụng Ngự Kiếm Thuật, linh lực tiêu hao quá nhiều. Hơn nữa vẫn còn một vài tên cương thi phía sau chạy thoát, thực sự là phiền toái. Cho nên thừa lúc này, phải nhanh chóng giết sạch đám cương thi này mới được.
Nhậm Thanh Phong nghĩ vậy, liền thu hồi Thanh Phong cổ kiếm. Cả người rất nhanh xông về phía đám cương thi.
Khoảng cách vốn chỉ chưa đến trăm trượng, trong nháy mắt chỉ còn mười trượng. Lúc này, Thanh Phong cổ kiếm lại xoay trên đầu Nhậm Thanh Phong, rồi lại khóa ra thành một ti trạng kiếm quang, rất nhanh hướng tới những con cương thi đang chạy trốn.
Cùng lúc đó, Nhậm Thanh Phong cũng vận khởi Ngự Phong Quyết. Theo sau chỉ thấy một thân ảnh màu trắng, chạy theo một đạo thanh sắc kiếm quang, quỷ dị xuyên qua đám cương thi đang chạy trốn. Nơi thanh sắc kiếm quang đi qua, thi thể cương thi liền nằm trên mặt đất, liền bị Nhậm Thanh Phong thu vào túi trữ vật.
Đáng tiếc tuy Nhậm Thanh Phong tự nghĩ ra Ngự Kiếm Thuật Thanh Phong thập tam kiếm, chiêu số cùng uy lực vô cùng tinh diệu. Nhưng với tu vi của Nhậm Thanh Phong hiện tại, chỉ có thể phát huy được ba thành uy lực. Hơn nữa là khoảng cách cũng không thể quá xa, không thể thuận buồm xuôi gió! May sao đám cương thi này thực lực cũng chỉ tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bốn tầng năm, nên hắn cũng dư sức đối phó!
"Không sai lại là ba bộ. Đám cương thi này có thể tu luyện thì chắc hẳn trong cơ thể chúng sẽ có nội đan, cứ thu trước rồi tính sau!” Nhậm Thanh Phong vừa giết cương thi vừa nghĩ.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 49: Đại phá cương thi
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
TNhậm Thanh Phong một mặt né tránh sự công kích của những con cương thi còn sống, một mặt chạy phía sau thanh sắc kiếm quang, lấy trên người ra mấy túi trữ vật thu hết đám cương thi đã chết lại. Đồng thời không ngừng hao phí linh lực, miễn cưỡng khống chế Thanh Phong cổ kiếm diệt sát những con cương thi còn lại.
Nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh, trong nháy mắt, hơn một trăm con cương thi đều bị Nhậm Thanh Phong cùng một kiếm giết chóc, thu hết vào túi trữ vật.
Giết hết nhóm cương thi này, Nhậm Thanh Phong không có dừng lại, cũng không có để ý đến việc linh lực trong cơ thể bị tiêu hao. Tiếp tục điều khiển Thanh Phong cổ kiếm hướng về phía trước, rất nhanh tấn công bốn tên cương thi đầu lĩnh.
Bốn tên cương thi này là do tu sĩ biến thành, tựa hồ không giống với những tên cương thi vừa bị giết chết. Bốn tên cương thi này ngoại trừ biểu hiện đờ đẫn, ánh mắt dại ra, hành động cứng ngắc. Ngoài ra tựa hồ chúng vẫn tồn tại bản năng của một tu sĩ, không những thể khi biến thành cương thi tựa hồ tu vi của chúng cũng tăng lên không ít.
Những tên cương thi vừa mới chết một lần có thể nhảy xa hơn một trượng. Mà bốn tên chương thi đầu lĩnh này nhẹ nhàng nhảy dựng không ngờ được hơn mười trượng. Tốc độ này so với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ di chuyển trên mặt đất chỉ có nhanh hơn chứ không chậm.
Đối mặt với thanh sắc kiếm quang do Thanh Phong cổ kiếm hóa thành. Ba trong bốn tên cương thi đầu lĩnh đồng thời lấy pháp khí ra nắm trong tay, phóng ra quang mang chuẩn bị nghênh đón.
Mặt khác mặc dù một tên tu sĩ cương thi không thể sử dụng pháp khí nhưng hai tay huy động cũng rất nhanh, linh quang chớp động, một cái kim sắc lá chắn hiện ra trước mặt. Kim sắc quang mang lóe lên, cao ngang người rộng một thước, biến thành một địa lá chắn kim sắc ngăn trước mặt.
Mấy tên tu sĩ cương thi này thật là quỷ dị: pháp thuật, pháp khí cũng có thể sử dụng! Hơn nữa nhìn động tác hai tay làm phép rất linh hoạt, tuyệt đối không giống như một khối cương thi bình thường. Mặt khác bốn tên tu sĩ cương thi này có thể sử dụng phép thuật, pháp khí, xem ra tu vi của bọn chúng cũng phải là Trúc Cơ sơ kỳ. May mắn là kỹ xảo, thủ pháp làm phép vẫn chỉ dừng lại ở trình độ Luyện Khí kỳ. Bằng không lần này thật sự cần tốn thêm không ít khí lực!
Trong nháy mắt, trong đầu Nhậm Thanh Phong đã có tới mười ý niệm, mà lúc này, đạo thanh sắc kiếm quang cũng đã tiếp cận bốn tên tu sĩ cương thi.
Chỉ nghe “hì hì” một thanh âm vang lên, kiếm quang chỉ còn cách bạch quang trường đao pháp khí của tên tu sĩ cương thi thứ nhất chưa đến nửa trượng, ngay lập tức xuyên thấu qua đầu tên tu sĩ này. Theo sau lại tiếp tục hướng về tên tu sĩ cương thi thứ hai đâm tới.
“Bảnh” lại một thanh âm vang lên, pháp khí của tên tu sĩ thứ hai lóe lên, tuy có thể chắn được một kiếm này. Bất quá sau một lần va chạm pháp khí của tên tu sĩ này trực tiếp bị chấn bay, hào quang cũng ảm đạm đi rất nhiều. Theo sau lại “hì, hì” một tiếng lay động đi qua, dĩ nhiên kiếm quang xuyên qua đầu tên tu sĩ cương thi thứ hai. Xong lại tiếp tục hướng tên tu sĩ cương thi thứ ba tấn công.
Lúc này đây thanh sắc kiếm quang do Thanh Phong cổ kiếm hóa thành rốt cục cũng chậm lại, đang cùng trường mâu pháp khí trong tay tên tu sĩ cương thi thứ ba “binh binh bang bang” va chạm. Rốt cục Thanh Phong cổ kiếm cũng hiện hình, thoát khỏi sự không chế của Nhậm Thanh Phong, lay động cách kim quang trường mâu pháp khí của tên tu sĩ cương thi thứ ba chừng một trượng rồi rơi xuống bụi cỏ hoang.
Cùng lúc đó Nhậm Thanh Phong cũng ném ra ba tấm Băng Châm Phù cấp hai, chỉ thấy nhiệt độ bốn phía xung quanh hạ xuống, trống rỗng, xuất hiện băng châm dài đến nửa xích, dưới ánh trăng lạnh lùng, nghiêm nghị lóe lên bạch quang, “hô, hô, hô” vài tiếng vang nhỏ, toàn bộ trước sau phá không mà đi. Ngay sau đó lại “xuy, xuy, xuy” lại một loạt những tiếng vang. Tên tu sĩ cương thi thứ ba xoay người muốn bỏ chạy thì bị phiến băng châm thứ nhất đánh bay ra ngoài.
Theo sát phía sau là phiến băng châm thứ hai, cũng “khanh, khanh, khanh” một trận động tĩnh kịch kiệt, dễ dàng nghiền nát kim sắc lá chắn của tên tu sĩ cương thi thứ tư. Tiếp theo băng châm thứ ba lao đến đánh bay tên cương thi thứ tư. Cuối cùng “phanh, phanh, phanh, phanh” bốn tiếng nổ, bốn cỗ thi thể rốt cục cũng nằm xuống trên bãi cỏ hoang.
Thi thể của hai tu sĩ cương thi vọt tới trước theo quán tính nên ngã vật trên mặt đất trước mặt Nhậm Thanh Phong cách năm trượng. Còn hai cỗ thi thể của hai tên tu sĩ cương thi ở phía sau thì bị băng châm công kích, rơi xuống đất cách Nhậm Thanh Phong hơi xa một chút.
“Không nghĩ những tên tu sĩ biến thành cương thi này, cũng biết chạy trốn! Chẳng lẽ bọn chúng thật sự thành tinh! Hay là ý thức vẫn chưa có bị đánh mất?”
Nhậm Thanh Phong cũng không có quản chuyện này, nhanh chóng đi đến bụi cỏ cách đấy không xa nhặt Thanh Phong cổ kiếm lên, lại cẩn thận quan sát. Kinh ngạc phát hiện, không ngờ Thanh Phong cổ kiếm vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, ngay cả trên thân kiếm cũng không có dính huyết nhục dơ bẩn của đám cương thi. Lúc này Nhậm Thanh Phong mới yên tâm tra Thanh Phong cổ kiếm vào vỏ kiếm Địa Tinh Thiết Kiếm. Cuối cùng nhìn bốn tên tu sĩ cương thi nằm trên mặt đất, cảm thán không thôi.
Nhưng vào lúc này, Nhậm Thanh Phong đột nhiên phát hiện, hai tên cương thi bị băng châm đánh trúng không ngờ còn chưa chết, vẫn còn hơi nhúc nhích, tựa hồ đang giãy giụa muốn đứng lên.
“Yêu nghiệt, chẳng lẽ bất tử!” Nhậm Thanh Phong mày kiếm giương lên, kèm theo một tiếng trách móc. Theo sau hai tay vung lên, hai hỏa cầu xuất hiện, trong nháy mắt bay về phía hai cỗ cương thi vẫn còn nhúc nhích, chẳng mấy chốc mà hai cỗ cương thi này biến thành tro tàn. Mà đúng lúc này xuất hiện hai đạo khói trắng từ trong tro tàn phiêu dật đi ra, rất nhanh tiêu tán ở trên không trung.
“Ân, đây là cái gì? Chẳng nhẽ là hồn phách của tu sĩ? Không đúng, lấy tu vi bây giờ của ta, hẳn là không thể nhìn thấy hồn phách mới đúng. Ngày đó khi Mã Đằng chết đi cũng không có thấy hiện tượng như vậy! Chẳng lẽ lúc ấy vì trời mưa to, lại trong đêm tối, cho nên mới không thấy. Không đúng, lúc hắn chết là giữa ban ngày ban mặt, cũng không có thấy cái gì gọi là hồn phách xuất hiện. Hơn nữa hồn phách cũng không phải là một tia khói trắng như vậy được!”
Nhậm Thanh Phong chú ý tới hình thức, hư ảnh của hai tia khói trắng, không khỏi có điểm nghi hoặc. Bất quá cũng không có nghĩ nhiều. Mà nhanh chóng đi đến hai cỗ thi thể còn lại cách đó không xa, đề phòng quan sát. Chỉ cần hơi có dị động, lập tức dùng Huyền Hỏa thuật thiêu hủy.
Nhậm Thanh Phong thả ra Huyền Hỏa Thuật tuy rằng uy lực bình thường. Bất quá lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, Huyền Hỏa này, so với nhất giai Huyền Hỏa Phù lợi hại hơn không ít. Thiêu hủy hai cỗ thi thể không có năng lực phản kháng này tự nhiên là dư.
Theo như sự phát hiện của Nhậm Thanh Phong thì hai cỗ thi thể này cũng không hề có dấu hiệu còn sống. Vì thế lúc mới cảm thấy yên tâm. Nhìn hai cỗ thi thể này, Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm, sau đó cũng thu hai cỗ thi thể cương thi này vào trong túi trữ vật.
Dù sao thi thể này cũng liên quan đến nhiệm vụ của Nhậm Thanh Phong , hơn nữa hai cỗ thi thể này lại là đệ tử tam cấp của Huyền Dương môn. Tuy phân đà của môn phái không có cần bọn họ phải tiếp tục điều tra sự tình, đồng thời cũng đáp ứng cho bọn họ đại bộ phận phần thưởng cho nhiệm vụ lần này. Từ những sự tình phát sinh sau đó, thì đằng sau việc đệ tử bị mất tích hẳn là còn cất dấu một âm mưu không nhỏ.
Mang hai cỗ thi thể này về, nhất định còn có thể lĩnh thưởng nhiều hơn. Sự tình lần này, nếu Nhậm Thanh Phong không có xử lý ổn thỏa được, thì hắn sẽ hướng sư môn hồi báo.
Tuy Nhậm Thanh Phong cũng không tính là một biện hỗ sĩ, bất quá vì âm mưu này mà làm hại đến không biết bao nhiêu dân chúng, vì thế cho dù Nhậm Thanh Phong không muốn quản cũng phải quản.
Sau khi Nhậm Thanh Phong thu hồi hai cỗ thi thể này, liền nhặt ba kiện pháp khí hạ phẩm cùng với một khối ngọc bài thân phận đệ tử Huyền Dương môn lên. Sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi khôi phục tinh lực, rồi trực tiếp thả Hoàng Chu ra, hướng về đội cương thi kia bay đi.
Nửa canh giờ sau, Nhậm Thanh Phong ngồi trên Hoàng Chu không nhanh không chậm bay trên không. Lúc này nhờ vào hai khối trung phẩm linh thạch, Nhậm Thanh Phong rốt cục cũng bổ sung được đại lượng linh lực tiêu hao trong trận chiến vừa rồi. Từ trên không, Nhậm Thanh Phong cũng đã nhìn thấy một đại đội cương thi cách một tiểu trấn khoảng hai dặm.
“Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, đội cương thi này cũng chỉ mới đi được vài dặm đường, nếu không tiểu trấn phía trước đã gặp phải tai ương. Bất quá cương thi này, thủy chung không thể nào nhanh bằng pháp khí phi hành. Lần này ta sẽ đại khai sát giới một hồi! Đúng! Lần này hẳn phải như thế, như vậy mới đỡ tốn sức!”
Nhậm Thanh Phong đứng trên Hoàng Chu, trong thấy phía trước đội ngũ cương thi chừng hai dặm có một cái trấn nhỏ vì thế âm thầm cân nhắc.
Nhậm Thanh Phong lúc này cũng không có dừng lại, ở trên không trực tiếp thu Hoàng Chu lấy Phá Kim Toa ra. Sau lại mỉm cười, một đạo linh lực màu trắng tinh thuần đánh ra, Phá Kim Toa xuất hiện một đạo kim quang dài hơn trượng, hướng về đại đội cương thi cách đó không xa, rất nhanh bay tới.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trong nháy mắt, Phá Kim Toa đã bay đến phía trên bầy cương thi chừng ba mươi trượng, mmà lúc này bốn tên tu sĩ cương thi đầu lĩnh, tựa hồ cũng cảm thấy được người đến rất cường đại. Tất cả đều kêu khàn một tiếng, không đợi cương thi thủ hạ đáp lại, hai tên trong đó cầm pháp khí lên, xung phong hướng về phương hướng Phá Kim Toa trên không mà đón.
Mặt khác hai tên cương thi tu sĩ kia thì lại đứng nguyên tại chỗ, đều tự huy động thủ quyết, hai pháp thuật nhanh chóng liền hoàn thành. Sau đó một con thủy xà (rắn nước) màu lam to cỡ một trượng, cùng với hơn mười khối thổ hoàng thạch to chừng bát cơm xuất hiện từ trong trống rỗng, rất nhanh liền hướng về phía Phá Kim Toa đánh tới.
- Yêu nghiệt nhận lấy cái chết.
Nhậm Thanh Phong trên Phá Kim Toa quát lạnh một tiếng, ném ra bốn tờ Băng Châm Phù nhị giai, sau đó thu Phá Kim Toa lại. Người vẫn còn đứng giữa không trung, cũng nhanh chóng lấy Thanh Phong kiếm ra.
Chỉ thấy băng châm giữa hư không xuất hiện, trong nháy mắt đón tiếp pháp thuật cùng pháp khí trong tay bốn gã cương thi. Một trận thanh âm sét đánh rầm rầm vang lên, nương theo đó là đủ loại ánh sáng lập lòe màu sắc. Sau đợt xao động kịch liệt của linh khí trên không trung, pháp khí của hai gã cương thi tu sĩ nhảy lên trước không ngờ hào quang lại ảm đạm đi, toàn bộ đều bị xao động ra ngoài.
Còn hai gã cương thi tu sĩ trên mặt đất, thủy xà cùng lạc thạch thuật (đá rơi) bọn họ phát ra, thuận thế tiếp cận, gặp phải mấy trăm băng châm hàn quang lóe dài nửa xích. Nương theo nó là một tràn những tiếng bạo vang, trắng, lam, vàng ba màu ánh sáng chớp tắt một cách mất trật tự, băng châm, thủy xà, thạch khối, toàn bộ đều tiêu tán khỏi không trung.
Ngay sau đó một đạo kiếm quang màu xanh lá rất nhanh chợt lóe lên, "xẹt" một tiếng, Nhậm Thanh Phong đã tiếp cận hai gã cương thi tu sĩ, không ngờ chúng bị Thanh Phong kiếm xuyên phá đầu lâu, mất đi sinh cơ. Mà thi thể lúc ngã xuống, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Thì ra là trong lúc rơi xuống giữa không trung, Nhậm Thanh Phong đã nhanh tay lẹ mắt thu vào trữ vật. Có kinh nghiệm lần trước, Nhậm Thanh Phong cũng không sợ hai cỗ cương thi tu sĩ này bị Thanh Phong kiếm giết rồi mà còn có thể sống lại.
Cùng lúc đó, đạo kiếm quang màu xanh lá ấy cũng không dừng lại, mà nó tiếp tục lóe lên, hưoớng về hai gã cương thi tu sĩ thi triển pháp thuật trên mặt đất vọt nhanh tới. Mà hai gã cương thi tu sĩ kia phát hiện ra pháp thuật của mình bị phá, liền đứng nguyên tại chỗ cố gắng ngưng tụ linh lực lần nữa, tiến hành vòng công kích pháp thuật tiếp theo. Tuy nhiên, pháp thuật thủ quyết vừa đánh được một nữa, thì đã bị kiếm quang màu xanh lóe tới, "xẹt xẹt" hai tiếng, chém xuyên qua đầu. Sau đó đều đồng dạng lúc sắp ngã xuống đất thì bị Nhậm Thanh Phong thu vào trong nháy mắt.
Kiếm quang bởi vì cơ hồ không chịu bất luận trở ngại gì, cho nên linh lực lúc Nhậm Thanh Phong phát kiếm lại dư thừa. Vì thế giết chết bốn gã cương thi tu sĩ xong, tốc độ cũng không giảm bớt. Trong nháy mắt liền nhanh chóng bay trở về, từ giữa không trung hạ xuống dưới lòng bàn chân Nhậm Thanh Phong sượt qua. Tiếp tục hướng về hơn bốn trăm tên cương thi bình thường còn chưa kịp phản ứng mà giết chết.
Ngay sau đó Nhậm Thanh Phong cũng bình yên vô sự hạ xuống mặt đất, xoay người lại đánh ra một đạo linh lực màu trắng. Chỉ thấy phía sau đạo kiếm quang màu xanh khẽ sáng lên, thế tới liền mạnh hơn. Một chiêu "Du Long Quy Hải" lần nữa xuất ra. Trong chốc lát, vô vàn tiếng tê gào truyền đến, hơn mười tên cương thi liên tiếp bị đâm xuyên qua đầu, ngã trên mặt đất bùm bùm.
Cùng lúc đó, Nhậm Thanh Phong rơi xuống bầy cương thi cũng không yên tĩnh, nhanh chóng bóp nát hai Quang Thuẫn Phù nhị cấp đã sớm chuẩn bị, sau đó linh khí quanh người vẫy động, một chiếc lồng ánh sáng màu trắng cao cỡ một người xuất hiện, bao phủ thân thể Nhậm Thanh Phong. Mà lúc này, nương theo hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, mười con cương thi diện mục dữ tợn khủng bố nhe răng nanh, miệng máu me cười toe toét, hung hăng đâm xuống vòng bảo hộ. Sau đó cũng đều bị bắn văng xa một trượng. Mà vòng bảo hộ màu trắng, cũng bị va chạm khiến lắc lư không thôi. Truyện "Thanh Phong Tu Tiên Lục " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Muốn chết!
Lông mày Nhậm Thanh Phong nhướng lên, quát lạnh một tiếng, nhanh chóng ném ra mười tấm Huyền Hỏa Phù nhất giai. Tiếp đó chỉ thấy một mảng lửa lớn màu trắng cực nóng phóng đi, nhưng cương thi tới gần từng con từng con đều bị thiêu thành tro tàn. Mà đạo kiếm quang nọ của Thanh Phong kiếm, dưới sự khống chế của Nhậm Thanh Phong, tiếp tục không chút trở ngại giết chốc không ngừng lũ thi.
Một lát sau, cả đoàn cương thi đều bị Nhậm Thanh Phong giết hết một con cũng không lưu.
- Thúi thật! Thực xui xẻo, nếu mấy tấm Huyền Hỏa Phù này uy lực lớn một chút, đốt sạch sẽ đi thì khỏe rồi.
Nhậm Thanh Phong tán hào quang đi, lấy tay lau mồ hôi trên trán, sau đó bịt mũi, nhìn xem đại lượng thi thể cương thi xung quanh nói.
Những con cương thi này tuy rằng đại bộ phận đều bị thiêu đốt, bất quá Huyền Hỏa Phù của hắn đều đã dùng sạch, nên cũng không thiêu khô hết thi thể. Đã vậy còn đem đầu mình nướng đến đầy mồ hôi. Sở dĩ chảy mồ hôi, cũng là bởi vì Nhậm Thanh Phong không hao phí linh lực, sử dụng Thiên Giáng Bào Ngự Hỏa.
- Nếu như sử dụng Băng Châm Phù nhị giai mà nói, lúc ở trên Phá Kim Toa là đã có thể giết chết mấy con đê cấp cương thi này a! Bất quá đáng tiếc Băng Châm Phù này, tuy rằng uy lực lơn, nhưng lại không còn. Lần này đạp Thanh Phong kiếm tiếp đất cũng quá nguy hiểm, thiếu chút là gọt sạch bàn chân rồi. Xem ra tu vi quá thấp, cái gì cũng đều không làm được hết! Truyện "Thanh Phong Tu Tiên Lục " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhậm Thanh Phong nhìn thi thể xung quanh, sau đó cởi giày vải không đế ra lắc đầu lẩm bẩm.
Hiện tại bởi vì uy lực bùa đê giai quá nhỏ, nguyên nhân khoảng cách công kích cũng rất gần. Cho nên Nhậm Thanh Phong phải hạ xuống đất mới tiến hành công kích được. Sau đó vì để có thể có đủ linh lực, ngự sử Thanh Phong kiếm nhanh chóng chém chết bốn gã cương thi tu sĩ xong, Nhậm Thanh Phong liền ở không trung trực tiếp nhảy xuống.
Tại độ cao như vậy trên không, trực tiếp nhảy xuống mặt đất mà nói, Nhậm Thanh Phong nhất định là sẽ bị thương. Vì vậy cho nên Nhậm Thanh Phong mới phải dùng chân đạp một cái điểm đệm trên Thanh Phong kiếm đang phi hành cực nhanh để đáp. Có nó giảm xóc, thì mới có thể hạ xuống an toàn. Bất quá bởi vì Nhậm Thanh Phong tu vi chưa đủ, cho nên không thể khống chế tốt Thanh Phong kiếm, kết quả cả đáy giày của mình đều bị cắt sạch.
- Xem ra phải sớm ngày đạt tới Linh Tịch Kỳ mới được, bằng không tu vi quá thấp, căn bản là không thể đồng thời ngự sử hai kiện pháp khí giết địch.
Nhậm Thanh Phong một bên lấy túi trữ vật xuất ra một đôi ủng bằng da mềm ngắn mà thay, một bên có chút thở dài.
Mang giày xong, đứng dậy, Nhậm Thanh Phong lại bắt đầu tìm kiếm trong mấy thi thể cương thi bị đốt thành tro, để xem thử coi có tìm được viên nội đan nào không.
- Đây là cái gì?
Lông mày Nhậm Thanh Phong hơi nhíu lại, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc cầm một viên hạt châu đỏ như máu to cỡ ngón tay cái, nhẹ giọng lẩm bẩm. Hạt châu đỏ như máu này chính là thứ duy nhất Nhậm Thanh Phong tìm được trong đống tro tàn.
- Thu trước rồi tính sau!
Nhậm Thanh Phong lại nhìn một cái, vẫn không rõ đây là thứ gì. Nội đan của yêu thú tuy rằng hắn chưa từng thấy, bất quá hình dáng như thế nào thì Nhậm Thanh Phong cũng từng nghe qua. Mặt khác mấy con cương thi này đạo hạnh nông cạn như thế, hạt châu màu đỏ như máu cỡ đầu ngón tay này là phi thường khó có được rồi, cho nên cứ thu lại trước rồi tính.
Thu hồi hạt châu thứ nhất xong, Nhậm Thanh Phong lại tiếp tục tìm kiếm trong đống tro tàn khác. Kết quả phát hiện ra trong mấy đống tro đều có huyết châu như vật. Bất quá màu sắc ánh sáng cùng độ lớn nhỏ của những hạt châu này lại rất khác nhau.
- Xem ra, hạt châu này hẳn chính là huyết khí tinh hoa trong thi thể của cương thi. Bất quá thu thập từng viên như vậy, thật sự là có chút quá phiền toái. Huống chi còn có nhiều thi thể đầy đủ như vậy! Truyện "Thanh Phong Tu Tiên Lục " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Góp nhặt khoản mười viên huyết châu, Nhậm Thanh Phong nhìn trăm cỗ thi thể cương thi còn đang hoàn hảo, cuối cùng cuối đầu suy tư.
- Tập trung lại một chỗ mà thiểu. Ba túi trữ vật trên người mình hẳn là chứa không hết rồi!
Nhậm Thanh Phong nghĩ vậy, liền đem thi thể cương thi giết được trong ba túi trữ vật hạng trung đổ ra hết, chất thành một đống trên bãi đất trống. Sau đó lại thu hồi trăm cỗ thi thể cương thi lã tả xung quanh, đồng dạng chất chồng lên nhau.
- Dùng túi trữ vật đựng cương thi, chỉ sợ không có bao nhiêu tu sĩ đã làm a! Hơn nữa còn nhiều cương thi như vậy, muốn xếp thành ngọn núi nhỏ luôn rồi!
Nhậm Thanh Phong nhìn thi thể cương thi trước mắt chồng chất thành núi, không khỏi có chút tự kỷ.
Sau đó chỉ thấy Nhậm Thanh Phong hai tay huy động linh quyết, một ngọn mây lửa màu trắng cực nóng đánh ra. Mùi hôi thúi cùng khói đen từ trên thi sơn khiến tỏa ra khiến người ta buồn nôn vô cùng. Trong ngọn lửa cùng tiếng xè xè rung động, chúng nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng là biến thành một đống tro tàn màu trắng.
- Cũng may ta còn có thể bế khí! Hoặc nói cách khác, nếu như không bị lũ cương thi này cắn chết, thì cũng bị mùi hôi của chúng hôi chết mất, ghê thật!
Nhậm Thanh Phong theo thói quen nâng mũi bịt lại, sau đó dùng tay còn lại quạt quạt không khí đồng thời thầm nghĩ.
Đợi cho đến khi lửa dập tắt, khói đen bay hết, Nhậm Thanh Phong mới đi lại. Phất áo một cái, một cơn gió thổi qua. Tro tàn không ngờ bị thổi bay hết, chỉ còn lại một đống hạt châu đỏ như máu mang những sợi hắc khí tỏa ra cùng mùi máu tươi nhàn nhạt.
- Lần này lợi nhuận lớn ghê, không những vì dân trừ hại, chém giết yêu nghiệt, lại còn có thể tìm được nhiều huyết châu quái dị như vậy. Còn tìm được cả sáu thi thể tu sĩ mất tích cùng năm thanh pháp khí đê giai. Đúng là không uổng phí ta khổ cực hơn nửa đêm, hao phí không ít lá bùa.
Nhậm Thanh Phong thu hồi những hạt châu cùng hai kiện pháp khí đê giai rơi xuống chung quanh lại, trong lòng hưng phấn thầm nghĩ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥