Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 21: Chỉ Huyết Đan.
Dịch giả: Cyndilazy
Biên tập: vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Đám người Khúc Vân cẩn thận hỏi Phong Nhược vì sao lại xung đột với nhóm ba người Mã Viễn, Phong Nhược cũng đại khái kể lại, riêng chuyện tịch thu hết Ngũ Hành Thạch của bọn Mã Viễn thì không hề nhắc tới, mà chỉ nói rõ việc thu được thanh kiếm nhất phẩm của bọn chúng thôi.
Do trước đó Phong Nhược có nghe bọn Khúc Vân kể lại, dường như chuyện ba người nhóm Mã Viễn bị vơ vét tài sản đã không được tiết lộ ra ngoài nên hắn cũng nín luôn, không phải hắn e sợ bọn Sở Thiên mà vì bản thân mình đã học trộm tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ hai, nên hắn cũng không hy vọng ba người bọn Mã Viễn thẹn quá hoá giận mà vu oan hãm hại hắn trộm đi công pháp Thanh Vân Quyết !
Lúc này mọi người vui vẻ nói chuyện một lúc lâu rồi cáo từ, thế là bên cạnh đống lửa lớn giờ chỉ còn lại Khúc Vân, Khổng Phi, Đường Thanh và năm người nữa, mấy người này đều là thủ hạ đáng tin cậy của Khúc Vân.
Lúc này, Phong Nhược mới lấy ra tám mươi viên Ngũ Hành Thạch đưa cho Khúc Vân, "Khúc sư huynh, đây là Ngũ Hành Thạch mà huynh đã mua Bạch Vũ Hạc dùm ta, xin hãy nhận lấy !"
"Ồ ? Ngươi lấy đâu ra nhiều Ngũ Hành Thạch thế ?" Vừa nghe Phong Nhược nói qua, Khúc Vân thoáng kinh hãi lắp bắp, nhưng lập tức y hiểu ra, hỏi lại với sắc mặt cổ quái : "Không lẽ ngươi lấy của bọn Lương Thực à ?"
"Hì ! Cứ coi là vậy đi !" Phong Nhược cười cười không phủ nhận, nhưng nhất thời khiến cho năm người bọn Khúc Vân thán phục không thôi, bởi vì đối với bọn họ thoải mái mà đánh Lương Thực một trận thì rất dễ, chỉ cần có điều kiện thích hợp thì ai cũng có thể làm được, nhưng nếu kế tiếp theo đó muốn bắt chẹt gã để thu lấy nhiều Ngũ Hành thạch như vậy thì rất khó.
Lúc này, Phong Nhược trong mắt mọi người lại càng có cảm giác khó tưởng tượng nổi.
Lặng đi một lúc, Khúc Vân là người phản ứng nhanh nhất, y đẩy túi Ngũ Hành Thạch lại cho Phong Nhược, mỉm cười nói: "Ha ha ! Những Ngũ Hành thạch này ngươi cứ giữ lại đi, dù sao bây giờ ta cũng chưa cần dùng đến. Nửa tháng sau, chúng ta sẽ đi chợ ở Thiên Đãng Sơn để mua sắm một ít vật phẩm chuẩn bị cho lần săn bắt tiếp theo, hiện tại ngươi vẫn chưa có trang phục phòng ngự, do đó khoản Ngũ Hành Thạch này hãy giữ lại mà mua bộ trang phục Tuyết Tằm đi. Nên biết rằng hiện giờ chúng ta sắp phải xâm nhập vào khu trung tâm của bảy mươi hai dãy núi, mức độ nguy hiểm chỗ đó cao hơn ở Đông Phong rất nhiều !"
"Khu trung tâm của bảy mươi hai dãy núi ?" Vừa nghe Khúc Vân nói thế, Phong Nhược liền hít một hơi lãnh khí, mức độ nguy hiểm của nơi đó hắn không phải chỉ mới nghe nói tới chỉ một lần. Có người còn nói thậm chí xuất hiện cả linh thú cấp năm, chỉ cần gặp phải loại này thì nhất định toàn quân bị diệt, Khúc Vân sao thế nhỉ ? Không muốn sống nữa à ?
Nhìn thấy thần sắc Phong Nhược, Khúc Vân cười lớn : "Ngươi không cần quá lo lắng, tất nhiên chúng ta không phải đi chịu chết rồi ! Thực tế lần này do Ninh Viễn sư huynh thuê chúng ta, Ninh sư huynh sẽ cùng đi với chúng ta, ngoài ra còn có hai đội săn bắt khác nữa, nhiệm vụ của chúng ta cũng không phải là tiêu diệt linh thú mà chỉ là thu thập một ít linh thảo quý hiếm thôi. Thời gian dự tính chuyến đi này sẽ không vượt quá mười ngày mà thù lao mỗi người là một viên Chỉ Huyết Đan !"
"Chỉ Huyết Đan ! Mỗi người một viên !" Phong Nhược bất ngờ quá liền bật lên tiếng kinh hô, chẳng trách sao đám người Khúc Vân đáp ứng. Mức thù lao này quá hậu hĩnh bởi vì giá một viên Chỉ Huyết Đan khoảng chừng ba mươi viên Ngũ Hành Thạch. Thông thường cho dù đám người Khúc Vân săn bắt suốt cả quý đi nữa, thì chưa chắc mỗi người có thể kiếm được ba mươi viên Ngũ Hành Thạch, nhưng hiện tại chỉ cần mất mười ngày thôi !
"Được rồi ! Hết thảy cứ theo Khúc sư huynh an bài đi !" Phong Nhược nghĩ một hồi cũng không có ý kiến, rồi tiện tay thu lại tám mươi viên Ngũ Hành Thạch kia, nếu phải mạo hiểm thì tất nhiên cũng nên chuẩn bị đầy đủ một chút.
"A, đúng rồi Phong Nhược, đêm nay ngươi đừng về chỗ cũ, nếu không ngại thì ở lại trong sơn môn với chúng ta đi ! Ta lo bọn Sở Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu !" Khúc Vân quan tâm nói.
"Không sai ! Trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở cùng với bọn ta thì tốt hơn, vừa lúc ta muốn xem ngươi có bản lãnh gì mà có thể cướp được đồ của bọn Lương Thực chứ !" Lúc này Khổng Phi vui vẻ nói.
"Ha ha ! không cần đâu, ta đã có nơi ẩn thân cam đoan sẽ không để bọn Sở Thiên tìm được, khoảng nửa tháng nữa ta sẽ tới tìm các ngươi sau !" Phong Nhược trực tiếp từ chối khéo, hắn sao có thể rước thêm phiền toái cho Khúc Vân và Khổng Phi được, huống chi lần đi săn tiếp theo chỉ còn lại có hai tháng, hắn cũng phải chuẩn bị cho tốt.
Thấy Phong Nhược một mực từ chối, mấy người Khúc Vân cũng đành chịu, bọn họ lại hàn huyên vài câu rồi chia tay.
Nhìn theo bóng mấy người Khúc Vân đã rời đi hẳn, trước hết Phong Nhược dập tắt đám lửa sau đó nương theo bóng tối mà lần mò chạy về phía Đông Phong. Hiện giờ do bọn Sở Thiên đụng phải cây đinh ở Thiên Cơ Viện nên không dám gióng trống khua chiên đuổi bắt mình, vì thế hắn có thể lặng lẽ trốn vào không gian Mộc Linh Thạch mà an tâm tu luyện.
Tuy rằng hai tháng cũng rất ngắn ngủi, nếu là người khác chắc chắn hiệu quả tu luyện sẽ không quá rõ ràng, nhưng hắn nhờ có Mộc Linh Thạch tương trợ nên thu hoạch nhất định sẽ lớn hơn !
Đương nhiên, ngoại trừ tu luyện, Phong Nhược còn phải tìm cách luyện chế thật nhiều Hoạt Lạc Tán và Chỉ Huyết Tán nữa, dù sao ở khu trung tâm bảy mươi hai dãy núi thực sự quá hung hiểm, ai biết sẽ xuất hiện tình huống nào chứ, thôi thì cứ chuẩn bị thật tốt mới được.
Trong bóng đêm, Phong Nhược đã rất quen thuộc đường đến Đông Phong, hắn không dám đi vào quá sâu mà chỉ ở chỗ giáp ranh Đông Phong tùy tiện tìm một vị trí bí mật từ từ ngồi đợi.
Lúc này, hắn không dám ngồi yên tu luyện, cũng không dám ngủ, bởi vì hắn không có trận pháp cấm chế thần bí gì để phòng thủ nên nhỡ có độc trùng nào đó chui vào thì hắn sẽ đi đời nhà ma ngay.
May mắn là hiện tại pháp lực của Phong Nhược đã tăng nhiều, dù mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Nhưng cách này cũng chỉ là phương pháp giảm thiểu nguy hiểm ở Đông Phong thôi, nếu phải qua đêm ở một chỗ khác, như khu vực thung lũng giữa các ngọn núi, hoặc khu trung tâm bảy mươi hai dãy núi chẳng hạn, thì nhất định phải dùng cấm chế hoặc trận pháp để đề phòng.
Về điểm này, Phong Nhược hiển nhiên không có cách nào so sánh với Khúc Vân và những đệ tử đời thứ ba kia, bởi vì bọn họ từ lúc nhập môn đã được tu tập hết thảy và rất có hệ thống, ngoại trừ tu luyện Thanh Vân Quyết ra, bọn họ còn phải biết cách luyện đan cơ sở, chế phù thuật cơ sở, luyện khí thuật cơ sở, cấm chế thuật cơ sở và ngự thú thuật cơ sở nữa.
Cho nên, dù hiện tại chênh lệch giữa Phong Nhược và những đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông không lớn lắm, thậm chí hắn còn trội hơn ở một số phương diện khác nữa. Nhưng theo thời gian, khi những đệ tử đời thứ ba này tiến cấp lên Trúc Cơ kỳ, hơn nữa bắt đầu tu tập Ngự Kiếm Thuật, thì kết hợp những thứ này sẽ làm cho khoảng cách chênh lệch ngày càng lớn, đến một lúc nào đó Phong Nhược vĩnh viễn sẽ nhìn không tới, đuổi cũng chẳng kịp !
Đáng tiếc, Phong Nhược tuy biết rõ điều đó nhưng không có khả năng thay đổi, bởi căn bản hắn không có cách nào chính thức gia nhập vào Thanh Vân Tông hay những môn phái tu tiên khác !
"Ơ hay ! Mặc kệ, đi một bước tính một bước đã ! Cả đời mình không có hy vọng đột phá Trúc Cơ kỳ đâu, nên nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ !"
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 22: Băng Sương Kiếm.
Dịch giả: Cyndilazy
Biên tập: vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Một tia quang mang màu lam nhạt từ chuôi kiếm chạy dọc theo thân kiếm, dưới ánh mặt trời rực rỡ ánh lên từng vầng hào quang tầng tầng trong suốt, trên thân kiếm có vô số quang điểm như băng tinh loé lên.
Đây là lần đầu tiên Phong Nhược quan sát thanh kiếm nhất phẩm ở khoảng cách gần như thế, thanh kiếm này dài khoảng ba thước, rộng chừng hai thốn, thân kiếm màu lam nhạt có khắc hai chữ “Thanh Phong”.
Nắm thanh kiếm trong tay hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một tia lạnh giá như băng từ thân kiếm truyền đến, đúng là thanh kiếm này đã từng được tinh luyện bằng Ngũ Hành Thạch thủy thuộc tính, do đó mới có thể có khí tức âm lãnh rét lạnh thế này.
Có thể nói chất lượng thanh kiếm này đã vượt qua Ánh Nguyệt đoản đao của Phong Nhược rất nhiều, Ánh Nguyệt đoản đao đối với phàm nhân còn có thể miễn cưỡng sử dụng được, chứ thanh kiếm nhất phẩm này nếu phàm nhân chỉ cần sờ qua thôi, cũng đã bị khí tức âm hàn của nó làm cho tổn thương không nhỏ.
Phong Nhược dám khẳng định nếu không phải gần đây pháp lực hắn tăng tiến mạnh và trình độ ngưng luyện cũng có biến hoá lớn thì hắn đã không thể sử dụng được thanh kiếm này.
Từ từ rót pháp lực vào trong thanh kiếm, lập tức từ thân kiếm truyền ra những tiếng ngân to nhỏ, từng vệt quang mang màu lam cũng nhanh chóng hóa thành vô số viên bi lam sắc nhanh chóng xoay tròn. Chỉ trong khoảnh khắc, lấy Phong Nhược làm trung tâm trong vòng ba trượng nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, trong không khí hiện ra vô số bông tuyết màu lam phất phới, trong nháy mắt cỏ xanh trên mặt đất đã bị đông cứng thành những tượng băng.
"Kiếm tốt !" Phong Nhược nhịn không được khen một tiếng, thanh kiếm nhất phẩm này có khả năng chịu được gấp ba lần pháp lực so với thanh Ánh Nguyệt đoản đao ! Điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể đánh ra một đòn công kích mạnh gấp ba lần trước đây !
"Phá !" Khẽ quát một tiếng, thanh kiếm ở trong tay Phong Nhược nhanh chóng vẽ ra nửa hình cung trong không trung, vô số bông tuyết màu lam bị kiếm khí kéo đi theo, mới trông qua tựa như luồng cuồng phong màu lam vậy!
Sau khi những bông tuyết màu lam bị cuốn quanh, Phong Nhược dụng sức chém thanh kiếm trong tay về phía một gốc cây đại thụ cách đó khoảng ba trượng. Lúc này vô số bông tuyết phảng phất như Giao Long ra biển đột nhiên oanh kích, nhất thời phân nửa thân cây hoàn toàn bị đóng băng !
Khi luồng khí tức âm hàn hoàn toàn bị tán đi, Phong Nhược mới lắc đầu. Vừa rồi hắn bắt chước cách Mã Viễn thi triển một kiếm lôi đình cũng ở trong cự ly ba trượng, cũng với cây đại thụ giống thế, nhưng một kiếm của Mã Viễn chẳng những dễ dàng chặt đứt cây đại thụ, hơn nữa còn đóng băng hoàn toàn hết cả cây.
Bây giờ hắn cũng làm theo y hệt như thế mà cũng chỉ đóng băng được hơn phân nửa thân cây, còn kiếm khí thì không tước nổi vỏ cây chớ đừng nói là chặt đứt cả thân cây, mặc dù Mã Viễn sử dụng thanh kiếm nhị phẩm sẽ có ưu thế hơn, nhưng rõ ràng pháp lực của Mã Viễn đã vượt hắn rất nhiều.
Thế nhưng gã vẫn chỉ là một thủ hạ của Sở Thiên mà thôi, bởi vậy có thể suy đoán tên Sở Thiên này quả thật quá đáng sợ !
"Xem ra mình đã đắc ý quá sớm !" Phong Nhược khẽ lắc đầu, nếu như chính diện đối kháng ắt hẳn mình không phải là đối thủ của Lương Thực, chứ đừng nói đến Mã Viễn hay Sở Thiên, có thể hiện nay mình đã trở thành cái gai trong mắt, trong thịt bọn chúng, tuy nói do mình có quan hệ với Thiên Cơ Viện nên tạm thời không cần lo lắng gì, nhưng nếu như mình không tăng cường thực lực thì chắc chắn không có đường mà lui !
Đeo thanh kiếm nhất phẩm lên lưng, Phong Nhược lại lấy Ánh Nguyệt đoản đao hủy đi dấu tích rồi mới chui vào rừng.
Trở lại không gian Mộc Linh Thạch, Phong Nhược không lập tức cường hoá thanh kiếm, trong tay hắn có hơn mười viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính thủy hoàn toàn có thể lấy ra, hơn nữa thanh kiếm kia còn có thể tiếp tục cường hóa, nhưng hắn không làm ngay bởi vì pháp lực của hắn vẫn còn yếu nhược lắm.
Tuy hắn có thể liên tục thi triển vài chục lần Hỏa Diễm Đao, nhưng nếu toàn lực xuất chiêu Băng Sương Kiếm như vừa rồi thì cao lắm hắn cũng chỉ có thể liên tục phát ra bốn năm lần là cùng, dù sao số lần này cũng chỉ là ước đoán cũng chưa chính xác cho lắm.
Ngoài ra điều khiến cho hắn cảm thấy do dự chính là vì Hoạt Lạc Tán không thể khôi phục hoàn toàn pháp lực lúc thi triển Băng Sương Kiếm, đồng nghĩa với việc chẳng may hắn gặp phải nguy hiểm thì pháp lực của hắn có lẽ sẽ có khả năng bị cạn kiệt.
Cho nên nếu hắn chọn cách tiếp tục tinh luyện cường hóa thì không chừng số lần thi triển Băng Sương Kiếm sẽ càng ngày càng ít đi, có lẽ đây cũng là lý do mà Lương Thực không tiếp tục tinh luyện cường hóa.
Thầm thở dài, Phong Nhược lấy Tuyết Linh điệp ra, để nó tự do hoạt động ở không gian nhỏ hẹp này còn tự mình nhớ lại tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ hai rồi bắt đầu tu luyện.
Mười ngày cứ thế trôi qua, trong đoạn thời gian này mặc dù nhờ có Mộc Linh Thạch dư thừa linh khí tương trợ nhưng tu vi của Phong Nhược cũng không tiến nhanh như trước nữa.
Đối với việc này hắn đã rõ, bởi vì nửa năm trước, ngày qua ngày khổ tu, chỉ là trở ngại do thiếu linh khí mới bị vướng phải bình cảnh, vì vậy dưới sự trợ giúp của Mộc Linh thạch mới có thể tiến triển nhanh chóng, nhưng bây giờ hắn lại phải tu luyện tích lũy pháp lực, nếu như trụ cột không vững thì tương lai sẽ rất nguy hại !
Hiện giờ sắp đến ngày ước hẹn với đám Khúc Vân, Phong Nhược liền đình chỉ tu luyện, hắn mang theo Tuyết Linh Điệp rời khỏi không gian này. Khi đi ngang qua huyệt động tăm tối, hắn cố ý nhìn chung quanh một lần nữa thì phát hiện ra Ngân Sắc Tri Thù đang lánh sang chỗ khác, tựa như là mặc nhiên chấp nhận sự hiện hữu của hắn vậy.
Điều này khiến cho Phong Nhược cảm thấy vừa buồn cười lại buồn bực, buồn cười chính là con Tri Thù này quá thông minh, nó biết đánh không lại nên tìm cách tránh xa, còn buồn bực là vì nếu như thế thì làm sao hắn có thể tiếp tục thu thập thêm tơ nhện đây ?
Nhưng lúc này Phong Nhược không có cách nào bắt buộc con Ngân Sắc Tri Thù này nhả tơ, càng không nỡ bắt nó lại rồi tìm cách xử lý, cho nên tạm thời mặc kệ nó chờ sau này có thời gian chậm rãi nghĩ biện pháp.
Sau khi bịt kín hoàn toàn chỗ khe hở hắn lại cố gắng ngụy trang thêm lần nữa, khi đã xác định sẽ rất khó bị người khác phát giác, Phong Nhược mới rời khỏi tiểu cốc. Hắn giải phong Bạch Vũ Hạc, rồi bay về hướng ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn.
Không lâu sau khi hắn tiến vào ngọn chủ phong này, một dải tử quang từ sơn môn Thanh Vân Tông bay đến, trong nháy mắt đã dừng trước mặt Phong Nhược, sau khi luồng tử quang biến mất liền hiện ra một con tử hạc trông rất sống to bằng lòng bàn tay !
Vừa nhìn thấy tử hạc, Phong Nhược sửng sốt lập tức cẩn thận thò tay bắt lấy, hắn biết rõ đây là vật dùng để đưa tin của cao tầng Thanh Vân Tông, nhưng phạm vi đưa tin chỉ giới hạn ở ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn mà thôi, một khi vượt ra khỏi ngọn chủ phong này thì không cách nào sử dụng nữa.
Nhưng điều làm cho Phong Nhược cảm thấy kỳ quái chính là cao tầng Thanh Vân Tông sao lại biết mình mà tìm tới ? Lại còn vận dụng thủ đoạn đưa tin cao cấp như thế, phải biết rằng, mặc dù kiêu ngạo như Sở Thiên cũng không có tư cách sử dụng thứ này.
Trong lòng không yên, hắn gỡ tờ giấy từ trong mỏ con tử hạc xuống, khi nhìn vào tờ giấy Phong Nhược lập tức như ngây như dại, vì trên tờ giấy chỉ viết có hai chữ “Trả nợ !”
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 23: Linh Trà.
Dịch giả: Cyndilazy
Biên tập: vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
"Trả nợ !"
Vừa nhìn thấy hai chữ này, Phong Nhược bị dọa đến giật mình, tuy không có ký hiệu của ai nhưng nhìn sơ qua hắn cũng biết đó là thần thánh phương nào rồi.
"Xong rồi, thôi tiêu rồi !" Phong Nhược sợ hết hồn hết vía, trong thời gian qua trước hết là hắn liên tiếp nhập định khoảng nửa tháng, sau đó kết oán với đám người Mã Viễn, kế tiếp hắn lại chạy đi chạy về tu luyện như thế cũng đã hơn một tháng. Vì vậy, vô tình hắn đã quên mất yêu cầu của lão bà.
Không dám do dự, Phong Nhược vội vàng khống chế Bạch Vũ Hạc nhanh chóng bay đến tiểu cốc của lão bà bà, hiện tại hắn chỉ hy vọng này lão bà sẽ không nổi giận, nếu không hắn thê thảm chắc luôn.
Mới bay đến cửa vào tiểu cốc, da đầu Phong Nhược chợt run lên, thiếu điều muốn quay đầu bỏ chạy, hay là cứ chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu đi ! Bởi vì tụ tập suốt hai bên con đường nhỏ làm bằng đá xanh có đến mấy ngàn con Thải Vân Điệp đang đậu ở đấy, từ xa nhìn lại trông thấy con đường giống như hai sợi tơ sặc sỡ uốn lượn nhẹ nhàng.
Nếu như lúc bình thường, Phong Nhược sẽ cho là cốc chủ sắp sửa long trọng nghênh đón nhân vật trọng yếu nào đấy nên cần phải phô trương thanh thế như hiện tại, lúc này hắn chỉ có thể cho rằng đây là con đường tử thần dành riêng cho hắn trước khi tiến ra pháp trường mà thôi.
Trong lòng Phong Nhược thoáng run sợ, nhưng trước hết vẫn thuận tay phong ấn Bạch Vũ Hạc lại rồi mới lê bước vào trong tiểu cốc, hắn biết rõ mình không cách nào trốn được mấy ngàn con Thải Vân Điệp này.
Xuyên qua cánh rừng trúc, Phong Nhược bất ngờ khi rõ ràng nghe được tiếng đàn khảy réo rắt, giai điệu nghe rất êm tai, đáng tiếc trong lòng đang lo lắng cho tính mạng của hắn nên căn bản không còn tâm tư nào để thưởng thức cả. Thực ra cho dù lúc bình thường đi nữa hắn cũng không hề có khiếu thưởng thức âm nhạc, hơn nữa hắn không tưởng tượng nổi, lão bà trông như ác quỷ thế này mà lại biết đánh đàn thì thật là lạ ?
"Ồ ! Sao không thấy lão bà đâu nhỉ ?" Vừa rẽ qua một góc quanh thì xuất hiện ngay trước mắt Phong Nhược chính là tòa trúc lâu tinh xảo, nhưng khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là ở chỗ tiểu đình, nơi phát ra tiếng đàn bên hồ kia không phải là bóng dáng lão bà bà mà chỉ có một nữ tử mặc xiêm y màu lam, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng cũng đã làm cho hắn có cảm giác quen thuộc.
Tiếng đàn vẫn chưa dừng lại, nên Phong Nhược chỉ biết đứng yên tại chỗ, có trời mới biết cô gái áo lam này có quan hệ gì với lão bà đó hay không, nếu lỡ quấy nhiễu đối phương hắn khẳng định bị ăn quả đắng là cái chắc !
Khi khúc nhạc vừa kết thúc, này cô gái áo lam nhẹ nhàng đứng dậy hướng về trúc lâu nhẹ nhàng thi lễ nói: "Sư thúc, Lăng Nhi xin cáo lui !"
Nói xong, thiếu nữ áo lam tiện tay thu hồi này cây đàn cổ, không thèm liếc nhìn Phong Nhược chút nào mà gọi ngay con Ngân Sắc Đại Điêu đang giương cánh ở gần đó rồi lập tức bay lên trời, trong nháy đã biến mất khỏi tầm mắt Phong Nhược.
"Lại là nàng !" Sau khi nghe được tiếng nói thánh thót êm tai đó, Phong Nhược cũng đã đoán được thân phận của đối phương, hơn nữa lúc nhìn thấy Ngân Sắc Đại Điêu đó hắn lại càng chắc chắn thêm.
"Là Lam Lăng sao ? Danh tự thật đúng là cực kỳ dễ nghe !" Trong lòng Phong Nhược thầm nghĩ, vị Lam sư tỷ này chính là người của Thiên Cơ Viện mà tất cả đệ tử đời thứ ba đều ngưỡng mộ, ngay cả Thiên Xu Viện đang đấu đá lung tung đi nữa, dù cho Sở Thiên luôn tự cho mình luôn đúng cũng không dám làm càn trước mặt nàng, chỉ có điều cho tới hiện tại tính tình vị Lam sư tỷ này cũng rất cổ quái, chỉ cần một lời không hợp liền động thủ ngay, việc tương tự này xảy ra cũng không phải là ít cho nên nàng mới có đại danh ác bá, chỉ không ngờ là ác bá cũng có những lúc dịu dàng đến thế.
Đương nhiên ý nghĩ này lập tức bị Phong Nhược nhổ toẹt ra ngay, nàng dịu dàng ư ? Không biết là thật hay đang giỡn chơi đây, chẳng lẽ không thấy nàng gọi lão bà kia là sư thúc đấy sao ! Vậy đều là cá mè một lứa rồi !
Phong Nhược còn đang nghĩ ngợi có chút tức giận thì tòa trúc lâu phát ra tiếng "két két" rồi không thấy có gió mà tự mở ra. Lập tức, Phong Nhược cảm thấy một luồng quỷ khí từ trong trúc lâu chậm rãi tràn ra, thậm chí hắn còn có thể cảm thấy có vô số quỷ nhãn đang nhìn mình chằm chằm, nếu không phải sau lưng có hàng ngàn Thải Vân Điệp đang ngăn cản lối ra thì hắn đã lập tức quay đầu bỏ chạy rồi !
"Tiểu tử thúi ! Còn đứng thất thần ở đó làm gì, lập tức lăn tới đây cho lão thân !" Lúc này này giọng nói khàn khàn khó nghe của lão bà đột nhiên từ trong trúc lâu truyền ra, làm cho Phong Nhược lần nữa phải sợ hãi kêu lên một cái.
Nhưng giờ phút này Phong Nhược đã không còn đường lui, chỉ có thể vừa bước vừa sợ đi vào trong trúc lâu. Nhưng điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là khi mới vừa bước vào trúc lâu này, thì bỗng nhiên cảm giác luồng khí tức âm hàn kia đã biến mất vô tung vô ảnh từ lúc nào.
Lại nhìn bên trong tòa trúc lâu, lão bà vẫn giống như lúc trước, toàn thân khoác chiếc áo choàng màu đen, thân hình tựa như khô lâu đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn, ở trước mặt lão bà là một cái bàn ngọc bích, trên đó đặt một bộ ấm trà tinh xảo trang nhã, chỉ có điều linh trà đã nguội lạnh từ lâu.
"Vãn bối Phong Nhược xin bái kiến tiền bối !" Cơ sự đã thế, Phong Nhược thoáng tỉnh táo một chút, ngẫm lại cũng thật buồn cười, đáng lý ra từ lâu hắn đã quên đi chuyện sống chết rồi, hắn cũng chưa từng nghĩ mình sống lâu như thế này mà đột nhiên lại có cảm giác sợ chết.
"Dâng trà !" Ngoài ý liệu của Phong Nhược, lão bà này không đề cập đến chuyện hắn phải trả nợ mà chỉ lạnh lùng phân phó một câu.
Tuy rằng trong nội tâm rất kinh ngạc, nhưng Phong Nhược cũng không dám cãi mệnh lệnh. Hắn liền bước lên phía trước một bước, gạt tàn trà màu xanh nhạt bỏ ra rồi bóc linh trà mới cho vào, cùng lúc đó truyền pháp lực vào trong linh trà, chờ lúc linh trà đầy chén thì đã nóng hổi giống hệt như được đun lên như bình thường vậy.
Phong Nhược cầm chén linh trà cẩn thận đặt ở trước mặt lão bà, hắn âm thầm cảm tạ tên tiểu tử Khổng Phi, bởi vì người tu đạo thường nhấm nháp linh trà khác với phàm nhân nhiều lắm. Trà của phàm nhân dùng lửa nấu nước, sau đó dùng nước ấm để pha trà.
Nhưng cách pha trà của người tu đạo lại trực tiếp sử dụng pháp lực. Nói cách khác, một ly linh trà ngon hay dở có quan hệ rất lớn đến pháp lực tinh thuần và trình độ cao thấp. Nếu như người có pháp lực cao cường tinh thâm mà đi pha trà, thì cốc trà có mùi thơm ngát bốn phía, linh khí đầy đủ, nếu thường xuyên uống được loại này thì rất tốt cho việc tu luyện.
Nhưng nếu như pháp lực không đủ, lại không tinh thuần thì pha chế ra linh trà cực kỳ khó uống, nói chung không có ý nghĩa gì đối với việc tu luyện cả.
Các đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông trong khi tu luyện bắt buộc ngày nào cũng phải bào chế linh trà, may mắn là Phong Nhược từ chỗ Khổng Phi đã được nhấm nháp qua một ly linh trà. Quả thật linh trà rất khó uống, vì vậy đối với quá trình pha chế hắn cũng biết sơ sơ, bằng không hôm nay khẳng định đã xảy ra sự cố rồi.
Nhưng Phong Nhược cũng không cách nào xác định được chén linh trà kia có dễ uống hay không nữa ?
Nhưng cũng may là lão bà bà tựa hồ không thèm để ý đến chuyện đó, bàn tay như cành cây khô cầm chén trà lên hớp một ngụm, thật lâu sau đó một âm thanh khàn khàn mới phát ra: "Thật sự là khó uống quá !"
Nghe nói vậy, trên mặt Phong Nhược hiện lên vẻ khốn đốn, nhưng trong lòng thì âm thầm oán trách, khó uống sao ngươi còn uống nữa ? Ta có phải là đệ tử Thanh Vân Tông đâu, có thể chế được một ly linh trà như thế đã không tệ rồi !
Tuy rằng trong miệng nói là khó uống nhưng lão bà bà vẫn uống cạn toàn bộ linh trà trong chén vào miệng, sau rồi mới chậm rãi nói : "Trà bái sư ta đã ráng uống hết rồi, ngươi hành lễ bái sư đi !"
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 24: Phi Phượng Thủ Trạc. (Phần 1)
Dịch giả: Cyndilazy
Biên tập: vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
"Bái sư ?" Đầu óc Phong Nhược vốn nhanh nhạy tới cỡ nào cũng không thể ngờ lão bà rõ ràng gọi đến đòi nợ, cuối cùng tại sao lại biến thành bái sư chứ ? Hơn nữa chính mình lại là người được chọn, gần đây trong lòng mình vẫn luôn sợ hãi lão bà này mà !
Được rồi ! Mặc kệ tính tình đáng sợ và khủng bố tới cỡ nào hắn cũng không ngán ! Tuy nhiên thực lực của hắn không thể sánh bằng, dù sao thì lão bà này cũng thuộc cao tầng của Thanh Vân Tông. Nhưng chính vì như thế nên hắn mới cảm thấy không tưởng tượng ra nổi, chẳng lẽ Thanh Vân Tông hết người rồi sao mà lão bà này lại thu nhận mình làm đồ đệ ? Không lẽ bà ta còn không biết mình chỉ là một tên tạp dịch tệ hại thôi sao !
Cho nên, trong lúc nhất thời Phong Nhược hoàn toàn ngây người ra !
"Sao nào ? Ngươi cho rằng lão thân không xứng làm sư phụ à ?" Lão bà hướng con mắt như có quỷ hỏa nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, lập tức dọa hắn giật cả mình !
"Hức, vãn bối không dám, vãn bối chỉ là tên tạp dịch có tài đức gì có thể bái người làm sư phụ được !" Phong Nhược vội vàng nói, kỳ thật hắn sao lại không muốn chứ ? Cho dù nhìn qua lão bà có giống ác quỷ, … kể cả là ác quỷ đi nữa, hắn cũng sẽ không để ý tới !
"Hừ ! Tạp dịch thì sao ? Chỉ là một thân phận mà thôi, nếu ngươi bái lão thân làm sư phụ thì ngươi đương nhiên là đệ tử Thanh Vân Tông, chẳng lẽ còn ai vào đây dám nói cái gì sao ?" Lão bà liền cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Vâng ! Vãn bối …, không …, đệ tử xin bái kiến sư phụ !" Lúc này Phong Nhược không chút do dự nhanh chóng quỳ lạy và cung kính khấu đầu tám cái.
"Ơ ơ ơ !" Lúc này lão bà phát ra tiếng cười như gào khóc thảm thiết, làm Phong Nhược sợ tới mức không dám thở mạnh nữa, nếu như không phải Lam Lăng từng xưng hô lão bà là sư thúc thì thật hắn lo lắng mình đã bái phải một lão yêu bà làm sư phụ rồi !
"Rất tốt, ngươi đứng lên đi !" Lão bà rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, hiển nhiên mới vừa rồi có chút kích động, điều này khiến cho Phong Nhược rất đổi hoài nghi, có cần phải kích động đến mức thế không ? Chỉ là chuyện thu nhận đồ đệ thôi mà, đối với lão bà mà nói ắt hẳn không phải là việc khó khăn gì ? Chẳng lẽ lại bảo mình chính là một thiên tài tu luyện trong truyền thuyết ngàn vạn người khó tìm được một à, nên vì thế lão sư phụ nhặt được bảo bối cho nên mới hưng phấn vô cùng ?
Phong Nhược còn đang suy nghĩ miên man, lão bà lại thở dài một tiếng nói : " Tục danh của vi sư không mấy ai biết, cho dù là người trong bản Tông biết được cũng chỉ có hai ba người mà thôi, thân ngươi là đồ đệ đầu tiên và cũng là đệ tử duy nhất của ta, vì vậy ta cũng không cần giấu dếm ngươi làm chi. Vi sư họ Mộ, tên là Hàn Yên, ngươi hãy nhớ kỹ trong lòng là cấm không được đề cập đến tên ta trước bất kỳ ai, nếu không địch nhân năm xưa sẽ tìm tới đây, lúc đó cái mạng nhỏ của người cũng đi đứt thì đừng trách vi sư không cảnh báo ngươi trước !"
"Vâng ! Đệ tử hiểu rồi !" Phong Nhược vội vàng đáp, tuy rằng hắn vẫn còn cảm giác hồ đồ sao tự nhiên lại có được sư phụ, nhưng những chuyện quan trọng thế này hắn cũng không dám lơ là.
"Kỳ thật ngươi cũng nên biết kể từ khi ngươi tiến vào bổn tông vi sư đã chú ý đến ngươi rồi !" Lúc này Mộ Hàn Yên đột nhiên nói ra.
"A ?" Vừa nghe được chuyện đó khiến Phong Nhược cả kinh, bởi vì ngày đó trên chiến trường chém chém giết giết, bản thân hắn bị trọng thương vốn tưởng rằng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ bị tọa kỵ phi hành của Phong Trần Tử tưởng hắn là thức ăn nên mới được giải cứu, sau đó hắn nghe nói có một vị Trưởng Lão Thanh Vân Tông ra mặt để hắn trở thành tạp dịch. Trước nay, hắn vẫn tưởng vị trưởng lão đó chính là viện chủ Thiên Cơ Viện Diệp Hoằng chứ, nhưng xem ra vị Trưởng Lão này ắt hẳn là sư phụ mới đúng.
Chỉ có điều hắn càng thêm nghi ngờ, tại sao tự nhiên mình lại được coi trọng như vậy ? Chẳng lẽ nói mình đúng là một trong những thiên tài tu luyện sao ?
Thấy thần sắc trên mặt của Phong Nhược như vậy, Mộ Hàn Yên mới nói : "Ngươi đoán không sai, ngày đó đúng là vi sư ra mặt giữ ngươi lại, còn tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ nhất cũng là do vi sư nhờ Diệp Hoằng sư huynh ban cho ngươi, bằng không ngươi cho rằng Thanh Vân Tông cần một tạp dịch thật sao ? Tại sao phải giúp ngươi chống lại ngọn gió núi lạnh lẽo đó chứ ?"
"Nguyên nhân chủ yếu là do vi sư không thể rời khỏi tiểu cốc nửa bước, vì hạn chế này nên ta không thể thu được đồ đệ trong đám đệ tử đời thứ ba của bổn tông. Ngươi xuất hiện đã làm cho vi sư có cơ hội thu đồ đệ, có thể nói đây là cơ may của ngươi mà cũng là may mắn của vi sư !"
Nghe đến thế lại liên hệ với các sự kiện cũ, Phong Nhược đã đại khái hiểu rõ, vị sư phụ của mình là đệ tử đời thứ nhất Thanh Vân Tông hoặc cùng lắm là đệ tử đời thứ hai, từng rất nổi danh trong tu tiên giới, hơn thế còn là một mỹ nữ nữa là đằng khác, điểm này là dựa theo cái tên dễ nghe của sư phụ đây, hức, tội quá tội quá !
Nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà sư phụ biến thành lão quái bà ai gặp cũng sợ, hoa thấy là hoa tàn thế này, hơn nữa còn bị cao tầng Thanh Vân Tông giam cầm trong tiểu cốc, lại không cho phép thu đồ đệ, có lẽ nếu không niệm tình đồng môn thì đã bị giết chết rồi.
Nhưng vị sư phụ của mình chắc chắn là vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên mới gặp được tên xui xẻo như mình đây, à không, ... phải nói là may mắn mới đúng chứ, dù sao đi nữa nếu không nhờ sư phụ đây chiếu cố cho cái mạng nhỏ của mình thì đến lúc này mình vẫn chỉ là một gã phàm nhân cả đời mãi mãi đần độn.
Nghĩ tới đây, Phong Nhược lập tức trịnh trọng nói: "Sư phụ, người có tâm nguyện gì để đệ tử đi hoàn thành không ?"
"Ha ha! Ngươi thông minh lắm ! Cũng được, nói trắng ra thầy trò chúng ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, vi sư đã nói rõ rồi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi đạo thuật và pháp thuật bổn Tông, nhưng ngươi phải thề nếu có một ngày thực lực đại thành phải thay vi sư giết chết một đứa tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa cho ta ! Hiện tại nếu như ngươi không muốn thì có thể rời đi ngay, ta sẽ không làm khó dễ ngươi đâu !"
"Ồ ! Bạc tình bạc nghĩa, quả nhiên sư phụ bị tình cảm vướng lấy thân ! Nhưng chuyện này thì cần gì phải thề thốt chỉ cần mình gặp chắc chắn sẽ giết chết hắn ngay !" Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Phong Nhược vẫn phải theo lời Mộ Hàn Yên mà thề độc, nhất định phải giết chết tên tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa kia, chỉ có điều người kia tên họ là gì thì chưa thấy Mộ Hàn Yên đá động đến.
Có lẽ bởi vì Phong Nhược thề thốt rất nhiệt tình nên ánh mắt Mộ Hàn Yên nhìn hắn đã hòa ái hơn rất nhiều, đương nhiên cái này kỳ thật chỉ là do tâm lý, bởi vì mặt quỷ dù mỉm cười vẫn có thể hù chết người ta.
"Ngươi nghe đây chuyện bái ta làm thầy nhất định không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không trước tiên cao tầng bổn Tông sẽ không tha cho ngươi, tuy nhiên vi sư có thể tìm biện pháp khác để giúp ngươi gia nhập Thiên Cơ Viện, như vậy việc tu luyện của ngươi cũng trở nên thuận lợi hơn. Mặt khác, nếu như không có chuyện gì quá trọng yếu thì đừng tới tìm vi sư !"
Nói đến chỗ này Mộ Hàn Yên thở dài một hơi, nghĩ ngợi một chút liền gỡ từ cổ tay khô gầy xuống một vòng đeo tay màu xanh rất xinh đẹp và tinh tế đưa cho Phong Nhược, "Những năm gần đây vi sư cũng không được như ý lắm, rất nhiều pháp bảo đều đã bị phá hủy, cho nên hiện tại không còn cái gì có thể ban thưởng cho ngươi, thôi thì chiếc Phi Phượng Thủ Trạc này vốn có một đôi, nhưng nay đành tặng cho ngươi vậy, vật này vốn dành cho nữ tử sử dụng nhưng cũng may tu vi của ngươi còn thấp, nay tu vi ngươi chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng có thể có hiệu quả, nếu gặp nguy hiểm mà không thể chống cự nổi thì chiếc vòng tay này có thể cứu tính mạng ngươi được ba lần !"
Nhìn thấy Phi Phượng Thủ Trạc, Phong Nhược sững sờ, nhưng trong lòng thoáng có chút cảm động, theo như giọng nói của Mộ Hàn Yên thì thật ra lão bà không muốn rời Phi Phượng Thủ Trạc này, nói không chừng nó còn có ý nghĩa gì khác nữa nhưng nay đưa cho mình thế này quả thực khiến cho hắn có chút do dự.
"Sững sờ cái gì ? Cứ cầm lấy đi ! Chiếc vòng tay này đối với vi sư cũng không còn tác dụng gì nữa, nó tựa như gân gà vậy (DG: xài chẳng ích lợi gì nhiều, bỏ thì tiếc), thôi ngươi lui ra đi !" Mộ Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném Phi Phượng Thủ Trạc cho Phong Nhược rồi nhắm mắt không nói gì thêm.
Nhìn thấy thế, Phong Nhược cũng chỉ còn cách thu lấy Phi Phượng Thủ Trạc, rồi cung kính thi lễ thật sâu sau đó xoay người rời đi.
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 25: Phi Phượng Thủ Trạc. (Phần 2)
Dịch giả: Cyndilazy
Biên tập: vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Cho đến khi rời khỏi tiểu cốc, Phong Nhược vẫn còn chút mơ mơ màng màng, những sự việc vừa qua khiến hắn có cảm giác như vẫn còn nằm mơ vậy.
Nếu không nhờ có chút cảm nhận lạnh lẽo được truyền lại từ chiếc Phi Phượng Thủ Trạc đang đeo trên tay, thì nhất định hắn không tin tưởng chút nào.
Dù sao cũng phải nói rõ, không biết chiếc Phi Phượng Thủ Trạc này là loại thần vật gì ? Chỉ cần mang vào tay là nó tự biến mất hoàn toàn tựa như Phong Ấn Hoàn vậy, nhờ thế giúp cho Phong Nhược đỡ phải xấu hổ khi đeo vào, dù gì đi nữa hắn cũng là nam nhân chân chính mà ! Nếu như lỡ bị ai đó phát hiện ra hắn đang đeo vòng tay nữ nhân vô cùng cổ quái thế này thì …, hắn chỉ vừa mới nghĩ tới thôi …, đã nhịn không được mà muốn dựng tóc gáy lên hết.
Thôi thì mặc kệ, dù sao đây cũng là vật do sư phụ ban tặng, nói cho đúng ra là mệnh sư khó cải a ! Ngoài ra điểm quan trọng nhất là …, sau khi mang chiếc Phi Phượng Thủ Trạc này vào, Phong Nhược rất kinh ngạc phát hiện ra có một luồng hơi ấm áp nương theo chiếc vòng này truyền tới, hắn có thể cảm giác được bước chân mình trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói một cách chính xác là toàn thân hắn đều linh hoạt hẳn lên !
Dưới trạng thái kỳ lạ này, Phong Nhược hoàn toàn tin tưởng bản thân có thể thực hiện được những động tác mà trước đây căn bản không thể làm được, cũng có nghĩa là cho dù sau này có gặp phải địch nhân lợi hại đi nữa, hắn có có khả năng vừa chủ động công kích trước, mà cũng có thể chạy trốn nhanh hơn xưa.
Trừ hiệu quả đó ra, tựa hồ Phi Phượng Thủ Trạc này cũng trợ giúp tăng thêm khí lực cho Phong Nhược, có điều hiện tại hắn còn chưa có cơ hội thử nghiệm qua !
“Này ! Phong Nhược, ngươi lấm la lấm lét làm gì vậy ?” Ngay lúc Phong Nhược đang đắm chìm vào hiệu quả quá tốt có được từ Phi Phượng Thủ Trạc, thì cách đó không xa có một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy rõ ràng là hai tên tiểu tử Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu.
Không thể không nói hai người này thật là xứng đôi, nhìn Nghiêm Minh tựa như quả cầu tròn ủng, còn Đổng Nhạn Ngu trông y như ma cây, hết lần này tới lần khác hai người bọn họ lại cố ý thường đi chung với nhau, quả nhiên cảnh tượng này được xem là kỳ lạ nhất trong Thanh Vân Tông.
“Ách ! Không có gì, chẳng qua ta chỉ đi dạo vòng vòng thôi, thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh một chút !” Tuy hôm nay Phong Nhược vừa mới bái sư xong, và cũng không được tiết lộ ra danh phận sư đồ, nhưng dù sao hắn cũng đã có chỗ dựa nên giọng điệu nói chuyện cũng rang rảng khác thường, dũng khí cũng tăng lên vài phần !
“Hắc hắc ! Còn ở đây ngắm phong cảnh nữa à ! Quả nhiên lá gan của Phong Nhược ngươi cũng lớn lắm !” Tên mập Nghiêm Minh giơ một ngón cái lên chỉ chỉ về phía Phong Nhược, sau đó mới không nhanh cũng không chậm cười một cách thâm ý : “Sở Thiên đã hạ lệnh rồi, tuy không đòi mạng của ngươi nhưng hắn muốn chặt một chân một tay ngươi xuống, hơn nữa chỉ cần ai có thể báo cáo hành tung của ngươi lập tức được mười viên Ngũ Hành Thạch đấy ! Thế nào ? Ngươi còn muốn ngắm cảnh nữa không ?”
“Mới một chân một tay thôi à ! Tên Sở Thiên này thật là ngu ngốc, ha ha … Thật đáng tiếc !” Hiện tại Phong Nhược đã có chỗ dựa nên không coi Sở Thiên ra gì nữa ! Dĩ nhiên nếu hắn không có chỗ ỷ lại thế này thì cũng chẳng biết phải giải quyết vụ này ra sao nữa !
“Đáng tiếc cái gì ?” Nghiêm Minh rất ngạc nhiên mà hỏi thăm, vốn dĩ khi hắn nghe được tin tức liên quan đến Phong Nhược liền sợ muốn chết, ít nhất cũng nghĩ tới vẻ khiếp đảm sợ sệt của Phong Nhược mới đúng, ai dè bộ dáng hắn hoàn toàn chẳng đáng quan tâm chút nào.
“Đương nhiên ta đáng tiếc cho tên tiểu tử Sở Thiên kia rồi, bởi vì hắn căn bản không có cơ hội đâu !” Phong Nhược cũng không cần quá bận tâm, hiện nay hắn đã có thanh kiếm khí nhất phẩm rồi, lại sở hữu Phi Phượng Thủ Trạc rất hiệu quả về thân pháp, có lẽ vẫn chưa phải là đối thủ của đám người Sở Thiên, Mã Viễn, nhưng muốn thoát thân chỉ là chuyện nhỏ !
“Này, đi gặp Khúc sư huynh thôi ! Nói thật ta rất nôn nóng đi một chuyến đến chợ Thiên Đãng Sơn rồi” Phong Nhược cười hắc hắc liền đưa tay quàng lên vai tên mập, còn tên ma cây kia thì hắn vô phương thực hiện được vì vai gã quá cao !
Đối với thái độ thân thiết quá mức của Phong Nhược, Nghiêm Minh hơi sửng sờ một chút liền nở nụ cười hiếm hoi rồi cũng đi theo sau. Đối với phiên chợ trên Thiên Đãng Sơn không chỉ rất hấp dẫn với riêng Phong Nhược, mà cả bọn đệ tử đời thứ ba ai cũng đều háo hức, dù sao ai cũng muốn tận lực trang bị đầy đủ cho mình, mà hiện tại chỉ có phiên chợ trên Thiên Đãng Sơn này mới thỏa mãn được bọn họ, đương nhiên điều kiện trước hết là phải có đủ Ngũ Hành Thạch cái đã.
Được hai người bọn Nghiêm Minh dẫn đường, rất nhanh cả ba đã đến chỗ ở của Khúc Vân, lúc này mới phát hiện ra cả nhóm Khổng Phi, Đường Thanh và Phương Huyễn đều đã chờ đợi ở đây từ rất sớm.
“Ây da ? Phong Nhược, gần đây tu vi ngươi lại có đột phá nữa à ?” Mới vừa gặp mặt, Khúc Vân chính là người có tu vi cao nhất trong đám liền hỏi thăm hắn mà không quên kèm theo một chút kinh ngạc, nhất thời cũng gây cho mọi người nhao nhao nhìn qua.
“Ách ! Tu vi đột phá ?” Phong Nhược cũng sửng sốt một chút nhưng lập tức hiểu ra, dù sao chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mặt, hắn lại càng chẳng phải thiên tài tu luyện trong số hàng ngàn hàng vạn người, đột phá cái … cọng lông á ! Chắc chắn do hiệu quả mang lại từ Phi Phượng Thủ Trạc rồi !
Nghĩ tới đây Phong Nhược lại có chút lo lắng, ngay cả người tu đạo cỡ như Khúc Vân đây cũng có thể nhìn ra sự khác biệt, thế thì những tu sĩ cấp cao chẳng phải dễ dàng nhìn thấu sao ?
Tuy nhiên hắn biết đó chỉ là đoán mò mà thôi, Phong Nhược cũng an tâm phần nào do hiểu được sư phụ Mộ Hàn Yên của hắn nhất định cũng là một nhân vật có thanh danh trong tu tiên giới, làm sao có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng thế được ? Sở dĩ Khúc Vân có thể nhìn ra được khác biệt, hoàn toàn là do bọn họ đã không gặp mặt hắn cả nữa tháng trời, mà tiểu tử đó lại là tên gian thương có chiếc mũi đánh hơi tài tình nữa, cho nên mới có thể sinh ra cảm giác nhạy bén thì tự nhiên cũng là chuyện bình thường, còn bọn người Khổng Phi kia trông vẻ mặt lại mơ mơ hồ hồ.
“Hắc ! Quả nhiên Khúc sư huynh mắt sáng như ngọn đuốc, có thể tỏ tường chuyện nhỏ, nhìn xa vạn lý a ! Thật bội phục, bội phục !” Phong Nhược cũng không phủ nhận mà chỉ lớn tiếng vuốt mông ngựa Khúc Vân một chút !
“Ha ha, hôm nay tâm tình của Phong Nhược ngươi quả thật rất tốt a. Đến đây ngồi đi, ta còn định kêu Khổng Phi đi tìm ngươi đây, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi chợ Thiên Đãng Sơn, phiên chợ này cứ cách hai mùa mới có một lần nên hết sức náo nhiệt, nếu như bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc !” Khúc Vân cười ha hã một tiếng rồi mới bảo Phong Nhược ngồi xuống.
“Tuy nhiên rất có khả năng lần này bọn ta sẽ bị đám Sở Thiên gây hấn đây, cho nên chúng ta phải xác định lộ trình nào cho an toàn một chút, mọi người có ý kiến gì không ?”
Vừa nghe nói tới đây, hào khí mọi người đang bốc lên bỗng dưng thoáng một cái liền bay biến đi mất, hiển nhiên là khi đối mặt với đám người mạnh mẽ như Sở Thiên đây, trong lòng mọi người cũng rất lo lắng.
Nhẹ thở dài một hơi, Phong Nhược suy nghĩ một chút rồi mới nói : “Mục tiêu của đám người Sở Thiên chính là ta, thôi thì lần này ta sẽ tách ra đi riêng một mình, chỉ cần các sư huynh nói cho ta biết vị trí của phiên chợ Thiên Đãng Sơn ở đâu là được rồi !”
“Như vậy sao được” ! Khúc Vân liền cự tuyệt mà không chút nghĩ ngợi, “Nếu ngươi đã gia nhập vào nhóm săn bắt của chúng ta rồi, thì bọn ta cũng xem như người một nhà, làm thế nào có thể bỏ rơi ngươi được ! Huống chi cho dù không có ngươi đi nữa,đám Sở Thiên này cũng kiếm cơ hội chặn chúng ta không khác gì đâu !”
“Không sai ! Chuyện này cũng chẳng phải mới phát sinh lần đầu tiên, Phong Nhược ngươi cũng không cần học thói cao thượng như thế làm gì, dù sao lần này Lam sư tỷ cũng đã trở về, thế nào bọn Sở Thiên cũng không dám ra tay quá mức đâu !” Lúc này tên mập Nghiêm Minh mới lắc lư cái đầu mở miệng nói.
“Hắc ! Tên mập kia, ngươi cũng không nên đặt quá nhiều hy vọng vào Lam sư tỷ, nàng còn không nhớ được ngươi là ai đâu đấy ! Chúng ta vẫn phải dựa vào bản thân mới được !” Đường Thanh đang ngồi cạnh bên liền nhướng mày trừng mắt cười nói.
“Đường Thanh ! Ngươi đố kỵ ta phải không ! Khẳng định với ngươi là Lam sư tỷ đã từng nói chuyện với ta rồi, còn ngươi thế nào ?” Nghiêm Minh không chút khách khí mà phản kích.
“Đúng vậy, đúng vậy ! Ta thiếu chút nữa quên mất, chính xác Lam sư tỷ đã từng nói với ngươi một câu, à không ! đúng ra là một chữ ‘Cút !’ … ha ha !” Đường Thanh cố ý ôm bụng cười thật lớn.
“Thôi được rồi, Im lặng hết đi !” Lúc này Khúc Vân mới nhịn không được mà xoa trán ra vẻ bất đắc dĩ, “Phong Nhược, đã khiến ngươi chê cười rồi, hai tên này thật ra cũng chẳng tốt lành gì, tên mập đã từng đi nghe lén Lam sư tỷ đánh đàn, không ngờ bị Lam sư tỷ đuổi đi, còn tên Đường Thanh lại có ý nghĩ quái dị hơn, hắn muốn nhìn trộm Lam sư tỷ tắm rửa, ai ngờ lại đụng phải tỷ tỷ của Sở Thiên, chính là Sở Hân, rốt cuộc gã bị đánh cho sưng mũi sưng mặt, rồi nhờ có Lam sư tỷ giúp đỡ mới trốn thoát được, nhưng sau đó gã phải nằm liệt giường ba tháng trời mới khỏi”
Vừa nghe qua tình hình Khúc Vân thuật lại, lúc này Đường Thanh và tên mập Nghiêm Minh mới thành thật im re, còn Phong Nhược thì cảm khái không thôi, đạo tâm của hai vị sư huynh này quả thật là lợi hại quá đi !