Một đoàn người Khô Lộc Văn đều nơm nớp lo sợ, rơi vào cảm giác sợ hãi chưa từng có, cho là sự tình bọn họ lấy hết ruột công ty Xuân Huy đã bại lộ rồi.
Trong lúc hoảng loạn, lại tìm tới Dương Tử Hiên, nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Dương sở trưởng, chủ tịch tỉnh có cái gì bất mãn đối với công tác của chúng tôi không?"
Dương Tử Hiên lúc này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đe đám người dọa Khô Lộc Văn, liền cười đểu nói: "Có phải là có người nào đó bên trong nhà máy các người báo cáo xấu cho chủ tịch tỉnh không? Anh ngẫm lại xem, bình thường ai ý kiến nhiều nhất, phát biểu nhiều nhất?"
Dương Tử Hiên không đợi Khô Lộc Văn trả lời, liền rời đi, lưu lại mấy người Khô Lộc Văn sững sờ tại chỗ.
Loại nói mà không nói rõ này, lại càng làm cho Khô Lộc Văn tin tưởng, hôm nay có người báo cáo xấu về mình ở trước mặt Hoàng Văn Thanh, lập tức hạ lệnh điều tra.
Vừa ra ngoài đường đi nhà xưởng, liền thấy thân ảnh uyển chuyển của được Trần Linh đứng ở ven đường, trời đã sắp đen, đèn trên đầu xe chiếu vào mặt đẹp trắng như tuyết, lại còn treo một tia đỏ bừng, vô cùng đẹp mắt.
Nhìn thấy Dương Tử Hiên xe dừng lại, Trần Linh liền lượn lờ lên xe, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.
"Hoàng Văn Thanh hôm nay vô cùng tức giận, lại làm cho bọn Khô Lộc Văn gặp phải tín hiệu sai lầm, cho rằng Hoàng Văn Thanh phát hiện ra vấn đề công ty Xuân Huy..." Trần Linh khoác đầu ngón tay tuyết trắng lên bàn tay Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên chạy chiếc xe đến con đường vắng vẻ một chút, thỏa mãn cảm xúc của tay chân, mới nhen nhóm một điếu thuốc, nói: "Lúc tôi gần đi, lại đe dọa Khô Lộc Văn bọn hắn một lần, tôi chắc chắn Khô Lộc Văn đã bắt đầu theo dõi những công nhân viên chức nghỉ việc kia, khẳng định là trong lòng hắn cho rằng, đâm thọc trước mặt Hoàng Văn Thanh hôm nay, là những công nhân viên chức nghỉ việc kia."
Trần Linh che miệng cười một tiếng khách khách, nói: "Cậu thật đúng là đủ xấu, cậu làm vậy, không phải là bắt đám người Khô Lộc Văn chó cùng rứt giậu sao?”
“Đám người Khô Lộc Văn chó cùng rứt giậu, nhất định sẽ càng áp bách đối với những công nhân viên chức nghỉ việc kia, lại càng dễ bức bách những công nhân viên chức nghỉ việc kia..."
"Nhất định phải tranh thủ thời gian xử lý bọn hắn." Dương Tử Hiên lộ ra thần sắc phiền não.
"Cần khẩn cấp như vậy sao?" Trần Linh đưa cánh tay mềm mại ra, chậm rãi ôm lấy hắn, hương thơm ngọt mê người lập tức chui vào lỗ mũi.
Dương Tử Hiên thậm chí có thể cảm giác được tính đàn hồi mềm mại của bộ ngực Trần Linh, đang gần sát thân thể của mình, cánh tay không nhịn được, véo một cái.
Trần Linh lập tức phát ra một tiếng rên rỉ tựa như mèo kêu: "Không nên làm vậy!"
Dương Tử Hiên đình chỉ động tác, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Hoàng Văn Thanh tìm tôi nói chuyện vào buổi chiều, gõ gõ tôi, muốn tôi chắp hai tay dâng hình thức cải cách toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cho hắn, tôi không đáp ứng.”
“Tôi chắc chắn hắn không sẽ không thể kiên nhẫn, rất có thể sẽ vạch mặt đối phó tôi, tình cảnh của tôi rất nguy hiểm."
Dương Tử Hiên không phải loại người tự cao tự đại, hắn biết rõ, hiện tại, Hoàng Văn Thanh thật sự muốn triệt hạ mũ cánh chuồn trên đầu hắn, độ khó thật sự là không lớn.
Một cán bộ cấp phó sở, căn bản vô pháp đấu với quan lớn cấp chính bộ, ngay cả Trần Chí Ôn, loại quan lớn cấp phó bộ, trong tay chức quyền này cũng bị Hoàng Văn Thanh nói điều chỉnh liền điều chỉnh, huống chi là hắn, loại quan cấp sở nho nhỏ?
"Nguy hiểm như vậy à? Có muốn lát nữa tôi đi chắp nối cùng bọn lão Đổng, lão Thành không, băng rôn kháng nghị, biểu ngữ, chúng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ một thời cơ, sẽ đi đến khu nhà máy kháng nghị, đòi quyền lợi của công nhân viên chức nghỉ việc, xé toang áo ngoài đẹp đẽ của tầng quản lý tầng."
Lão Đổng, lão Thành, những người này đều là đại biểu rất có uy tín trong những công nhân viên chức bị công ty Xuân Huy cho nghỉ việc.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Cô không thể tiếp tục ra mặt, bằng không thì trận đấu tranh này sẽ có dấu vết quá rõ ràng, dù sao thì đây cũng không phải là phản ánh vấn đề bằng con đường bình thường!”
“Tính tình Khô Lộc Văn rất táo bạo, hiện tại muốn kiếm thêm một số tiền lớn rồi rời đi, hắn hai ngày này nhất định sẽ hung hăng cầm mấy công nhân viên chức nghỉ việc ra trút giận, nhất định sẽ kịch động công nhân viên chức mãnh liệt đánh trả... Căn bản không cần cô ra mặt cổ động, bọn hắn sẽ tự phát."
Trần Linh có chút oán trách: "Nhưng nhân tố không xác định trong này thật sự nhiều lắm, nếu lão già chủ tịch tỉnh kia gây bất lợi đối với cậu thì làm sao bây giờ?"
Dương Tử Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Những việc chính trị này, cô cũng đừng có lẫn vào làm gì, tôi sẽ xử lý tốt."
Cái miệng tươi đẹp màu hồng cách mặt mình rất gần, thân thể mềm mại, đầy hương thơm dán chặt lên trên thân thể của mình, Dương Tử Hiên âm thầm thở dài, cô gái này đã đặt hết tâm tình ở trên người mình rồi.
Hắn cũng không đành lòng cự tuyệt, cánh tay đưa vào trong quần màu trắng bó sát người nàng, trên ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại đàn hồi mê người, hắn vừa uốn éo xoay người, liền đè lên thân thể kia rồi, tiếng rên rỉ bắt đầu tuôn ra.
......
Từ khu Giang Đông trở về, trong nội tâm Dương Tử Hiên cảm thấy không thoải mái, ngả đầu liền ngủ.
Hứa Tinh ngồi ở sô pha xem TV, hướng tiểu Thiến chép miệng, hỏi: "Tiểu Thiến xinh đẹp, hai ngày này hắn làm sao vậy? Tại sao tâm tình như là không tốt thế, không phải là bị bệnh đấy chứ? Có cần đi khám một chút không?"
Tiểu Thiến ôm đệm, đầu dao động lúc lắc giống như trống, nói: "Hẳn là vì sự tình công tác không hài lòng, em cũng không giúp được gì hết...chị Hứa Tinh, chị có văn hóa, nếu không thì chị đi lên an ủi anh ý một tý."
Hứa Tinh nghĩ nghĩ, mình đang ăn nhờ ở đậu trong nhà hắn, lại không trả đồng nào, cũng nên làm ra chút cống hiến, nghĩ đến đây, liền đi lên lầu, đẩy cửa phòng Dương Tử Hiên ra, trong phòng một mảnh hắc ám, cũng không mò ra đèn ở nơi nào.
"Boong boong lang!"
Không biết đá vào cái gì, Hứa Tinh lảo đảo một cái, liền té lăn quay lên giường, Dương Tử Hiên đang ngủ mơ màng lập tức nhảy dựng lên, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cô ăn no rỗi việc hả? Tiến phòng tôi làm gì vậy?"
Dương Tử Hiên mở đèn lên, liền lộ ra thân thể to lớn vạm vỡ, cả người chỉ mặc một cái quần tam giác, Hứa Tinh đã từng gặp loại tình thế này lần nào đầu, oa một tiếng, liền che mặt lại.
Tâm tình Dương Tử Hiên vốn đã không tốt lắm, bị Hứa Tinh náo loạn như vậy, có chút dở khóc dở cười, nói: "Tôi nói Hứa đại tiểu thư này, cô không thể yên ổn một chút sao? Cô ăn cứ ăn, đùa cứ đùa, đừng có đến làm phiền tôi."
Hứa Tinh không ngờ, mình đến là vì ý tốt, lại bị Dương Tử Hiên cho rằng mình đang đùa, liền dậm chân một cái, hờn dỗi đẩy cửa đi ra ngoài, không để ý tới Dương Tử Hiên nữa.
Tiểu Thiến nghe được động tĩnh, vội vàng đi lên, vừa mới lên đến một nửa cầu thang, liền gặp được Hứa Tinh hai mắt đẫm lệ, khóc như mưa từ trên lầu đi xuống, vội vàng kéo góc áo nàng, hỏi: "Chị Hứa Tinh, chuyện gì xảy ra ? Anh ấy bắt nạt chị à?"
Hứa Tinh cũng không nói gì, trực tiếp đi trở về phòng mình, tiểu Thiến vội vàng đuổi theo, Hứa Tinh nói: "Tôi không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ đi!"
Dương Tử Hiên ngồi trên lầu nghe thấy rõ ràng, đau đầu một hồi, cũng mặc kệ những chuyện làm tâm tình không yên này, hiện sự tình rối loạn đã đủ nhiều rồi, nghĩ đến đây, hắn liền trở lại giường nghỉ ngơi.
Buổi sáng, cơ thể vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, đã phải đi làm.
Còn chưa ngồi nóng đít, Thường Mai liền vụng trộm gọi điện thoại cho hắn, hỏi: "Chủ tịch tỉnh hôm nay rất tức giận đấy, có phải là cậu đã làm chuyện gì đắc tội hắn không?"
Dương Tử Hiên kể chuyện ngày hôm qua, Thường Mai cũng có chút lo lắng, nói là sẽ hỗ trợ Dương Tử Hiên nghe ngóng.
Thời gian buổi sáng thoáng một tý đã trôi qua rồi, Dương Tử Hiên suy nghĩ xem mình có nên đi thương lượng một chút cùng Trần Chí Ôn hay không.
Chương 597: Bị chèn ép khắp nơi(2)
Đại Danh hệ gần đây có thể nói là tổn thất thảm trọng, các mối quan hệ Trần Chí Ôn khổ tâm kinh doanh tại sở tài chính bị Hoàng Văn Thanh và Chu Trì Khôn liên thủ ăn mòn, tổn thất hơn phân nửa, hai phó sở trưởng thân cận Trần Chí Ôn, một người bị điều đi, một người đứng sang bên cạnh.
Dương Tử Hiên biết rõ chuyện này có quan hệ rất lớn đến mình, thở dài một hơi, vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Trần Chí Ôn, Trần Chí Ôn cũng không trách móc gì, chỉ bảo buổi tối Dương Tử Hiên đến nhà hắn ăn cơm.
Tiệc tối của thường vụ phó chủ tịch tỉnh cũng không xa xỉ, ăn thanh đạm mà lịch sự tao nhã, ăn cơm xong, về sau, Trần Chí Ôn đề nghị Dương Tử Hiên cùng đánh cờ.
Bảo mẫu lấy hộp cờ từ thư phòng ra, bày ở bàn thủy tinh phòng khách, Trần Chí Ôn rất ưa thích đánh cờ, là sự tình mọi người tại ủy ban tỉnh đều biết, có lời đồn đại, nước cờ của hắn so với kỳ thủ chuyên nghiệp còn mạnh hơn.
Dương Tử Hiên cầm quân trắng, đánh một lúc, liền biết trình độ Trần Chí Ôn không cao, sở dĩ truyền ra lời đồn đại hắn thắng kỳ thủ chuyên nghiệp, hơn phân nửa là kỳ thủ nào đó cố ý thua hắn.
Trình độ cờ của Dương Tử Hiên rõ ràng cao hơn Trần Chí Ôn nhiều lần, vô luận là bắt đầu, lên tốt, Dương Tử Hiên đều tính cho mấy nước sau, nhưng cuối cùng Dương Tử Hiên vẫn cố ý thua Trần Chí Ôn.
Một ván qua đi, đồng hồ thạch anh trên tường cũng đã điểm chín điểm rồi, Trần Chí Ôn cười cười, nói: "Sức cờ thằng nhóc cậu không kém, so với tôi thì mạnh hơn nhiều."
Dương Tử Hiên lắc đầu, cười nói: "Không đủ tâm tư kín đáo đến che dấu chủ tịch tỉnh ngài."
Trần Chí Ôn thạo sự đời, tự nhiên biết rõ Dương Tử Hiên cố ý để cho hắn thắng, miệng nói: “Cậu đánh cờ rất tốt, co được dãn được, tư thế đó có thể xử dụng vào thực tế, tiền đồ xứng đáng một câu không thể hạn lượng."
Dương Tử Hiên nhìn nhìn bóng ngọn cây ngoài cửa sổ, Trần Chí Ôn nói như vậy, rõ ràng cho thấy đang nói mình quá cứng ở trong quan trường, sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của mình.
Dương Tử Hiên không biết có phải bởi vì Trần Chí Ôn bị ngăn cản, trở nên sợ hãi, không dám mạnh mẽ tiến công như trước kia rồi hay không, liền thăm dò nói: "Tôi muốn nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu áp dụng hình thức thay đổi chế độ xã hội toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần, để mở rộng sản lượng của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu!”
“Tối hôm qua Hoàng Văn Thanh chủ tịch tỉnh điểm danh tôi cùng đi đến công ty Xuân Huy khảo sát, nói là muốn dùng loại hình thức này tại công ty Xuân Huy, tìm tôi nói chuyện, tôi cảm thấy điều kiện công ty Xuân Huy không đủ, không thể áp dụng loại hình thức này, tôi đã cự tuyệt."
Trần Chí Ôn nheo mắt lại, không nghĩ tới, quan lớn cấp chính bộ kiêu ngạo như Hoàng Văn Thanh cũng sẽ hạ thấp tư thế, muốn làm giao dịch cùng Dương Tử Hiên, đối với giá trị của Dương Tử Hiên, hắn lại đề cao thêm một phần.
"Vậy cậu tìm tôi, là muốn thông qua tôi, mở rộng hình thức toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần của cậu ra ngoài sao?" Trần Chí Ôn giả bồ hồ đồ.
Tâm tình Dương Tử Hiên có chút trầm trọng, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu như không mở rộng ra ngoài, tôi sợ mình sẽ làm mai mối giúp đỡ cho Hoàng Văn Thanh, dùng quyền thế của hắn, có thể tùy thời lấy mũ cánh chuồn của tôi xuống, sau đó là đánh cắp tất cả thành quả."
"Tình cảnh của tôi rất nguy hiểm!"
Lời nói đã nói đến đây, Trần Chí Ôn vẫn không cho Dương Tử Hiên một câu trả lời thuyết phục, thái độ có chút không mặn không nhạt.
Đợi Dương Tử Hiên đi ra ngoài phòng khách, Trần Chí Ôn mới đứng ở phía trước cửa sổ, bóng ngọn cây thưa thớt rơi xuống bên cửa sổ, bà vợ Trần Chí Ôn ở một bên nghe thấy rõ ràng, hỏi: "Lão Trần, anh biểu lộ thái độ như vậy, không làm lạnh tâm tiểu Dương đấy chứ?"
"Phải nhìn hắn giác ngộ thế nào thôi!"
Trần Chí Ôn xoay người lại, nói: "Hiện tại tôi thật sự không có biện pháp tiếp tục xung đột với Hoàng Văn Thanh, không có biện pháp giúp hắn.”
“Hiện tại chỉ có cách tập trung phòng thủ, sợ là Hoàng Văn Thanh và Chu Trì Khôn còn có thể liên thủ, tiếp tục cắt gọt thế lực của chúng ta, em không thấy những ngày này, mỗi ngày đều có bộ hạ cũ đến thăm tố khổ sao? Tôi bây giờ là ốc không mang nổi mình ốc, không thể rút tay ra giúp hắn!"
"Cũng không thể trách hắn, bản thân phân chế độ thuế chính là do anh đảm nhiệm, hiện tại những đạn bắn ngược dòng đến rồi, anh cũng chỉ có thể tự mình gánh, không trách hắn được! Bà vợ xoa bóp bả vai cho Trần Chí Ôn, thở dài nói:.
Trần Chí Ôn cau mày, nói: "Tôi đâu có trách hắn rồi! Việc vốn không quan hệ đến hắn, tôi sẽ xem xét một chút, nếu như tình huống không thể chuyển biến tốt đẹp, tôi có ý định đi trung ương, tìm mấy lão lãnh đạo nói chuyện về tình huống La Phù!”
“Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh quan hệ quá tốt, loại tình huống này không bình thường, trung ương không cho phép."
Ra cửa lớn, Dương Tử Hiên thở ra một hơi thật sâu, Trần Chí Ôn có chỗ cố kỵ, hắn hiểu được.
……..
Dưới ánh đèn vàng óng ánh, Dương Tử Hiên nằm ở trên bàn sách múa bút thành văn, Dương Tử Hiên có ý định ghi một bài văn cải cách xí nghiệp nhà nước về "toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần", phát biểu trên báo tỉnh.
Dương Tử Hiên có ý định vượt lên trước, tại trước khi Hoàng Văn Thanh lấy mũ cánh chuồn của hắn xuống, đem cái lý luận này truyền ra bên ngoài, như vậy, dù bọn người Hoàng Văn Thanh Trương Ôn muốn sử dụng cái lý luận này, cũng là mượn hắn, mà không thể trực tiếp coppy gạt bỏ cống hiến của hắn.
Linh linh, điện thoại trên đầu giường vang lên, Dương Tử Hiên vừa cầm lên nghe, một đầu khác điện thoại không có giọng nói, chỉ có tiếng vi vu của gió.
"Xin hỏi anh tìm ai? Tôi là Dương Tử Hiên!"
Tâm niệm Dương Tử Hiên vừa động, cảm thấy một đầu khác điện thoại nhất định là người mình biết, nhưng không biết là ai, tiếp tục chờ trong chốc lát, tiếng vi vu không còn rồi, điện thoại cũng treo rồi.
Dương Tử Hiên cảm thấy kì quái, chau mày lại, không biết cuộc điện thoại kỳ quái này rốt cuộc là có ý gì, ngày hôm sau lại để cho Hồ Khải tra một chút, là điện thoại từ tỉnh Nam Tô, thành phố Kim Kinh gọi đến, Dương Tử Hiên không nhớ nổi có người quen gì ở Kim Kinh, liền không để ý tới.
Bởi vì hiện tại hắn cực kỳ bực bội.
Buổi sáng, Dương Tử Hiên đưa bài văn vẻ này cho Thái Lãng Minh, nguyên này trưởng phòng phòng tuyên truyền Tỉnh ủy, muốn thông qua quan hệ của Thái Lãng Minh, đăng công bố ra ngoài trên báo tỉnh.
Nhưng lại bị trưởng phòng tuyên truyền Hoàng Trấn Đông cản trở.
Thái Lãng Minh sợ bài văn vẻ giá trị cực cao này rơi vào trong tay hắn, liền cầm về đi cho Dương Tử Hiên, nói là mình bất lực.
Thậm chí Thái Lãng Minh còn căng thẳng ở trước Hoàng Trấn Đông, Hoàng Trấn Đông không đồng ý đăng bài văn vẻ này, hơn nữa còn ra lệnh cho các báo chí lớn Tỉnh ủy, cấm tuyên truyền văn vẻ có quan hệ đến công tác Dương Tử Hiên chủ trì.
"Khinh người quá đáng?"
Dương Tử Hiên có chút tức giận.
Thái Lãng Minh là bạn học cũ của Trương Luân, không có con cái, coi Trương Tuyết Bách là con mình, yêu ai yêu cả đường đi, cực kỳ chiếu cố Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên tin tưởng lần này hắn cũng đã tận lực.
Dương Tử Hiên cũng hiểu, Hoàng Trấn Đông hoan phân nửa là nghe theo ý kiến của Trương Á Đông.
Tuy Dương Tử Hiên và Trương Á Đông không có ân oán gì quá sâu, nhưng cùng với cháu trai Trương Á Đông tại Nam Hồ thì lại có quan hệ không thoải mái, cháu trai này không ít lần nói xấu Dương Tử Hiên ở trước mặt Trương Á Đông, Trương Á Đông cũng có cảm quan không tốt đối với Dương Tử Hiên.
Trước kia Trương Á Đông và Hoàng Văn Thanh liên thủ, gọt quyền Trần Chí Ôn, nếm được ngon ngọt, trong khoảng thời gian này, vẫn là tuần trăng nguyệt của hắn và Hoàng Văn Thanh, đương nhiên phải ngăn cản Dương Tử Hiên thông qua tuyên truyền, phát ra giọng nói của mình.
Thái Lãng Minh cũng có chút phát khổ, con mắt nong nóng, nói: "Cậu bé, ai, tôi thật sự không giúp được cậu, người đi trà mát, tôi cũng đã về hưu, ở phía trong ủy bản có rất nhiều thằng nhóc trẻ tuổi, không dèm ngó ngàng đến tôi, lão đầu già khọm này..."
Dương Tử Hiên vội vàng trấn an: "Bác Thái nói gì vậy, bây giờ là cháu gây phiền toái, ngài muốn trách cũng phải trách cháu!"
Đưa Thái Lãng Minh đi, Dương Tử Hiên tê liệt ngồi trên ghế, lần này Hoàng Văn Thanh thật sự đến rồi, muốn toàn diện đối phó với hắn, tên tiểu binh này rồi.
Tựa ở trên ghế, sắc mặt Dương Tử Hiên nặng nề, lần này Hoàng Văn Thanh cần ép hắn lên tuyệt lộ, cướp lấy thành quả tư tưởng của hắn, hắn nhất định phải cân nhắc đến chuyện phá vây rồi.
Hiện tại, vương bài, át chủ bài có thể lật ngược thế cờ trong tay hắn, chính là công ty Xuân Huy.
Công ty Xuân Huy là mặt mũi của Hoàng Văn Thanh, chỉ cần công ty Xuân Huy gặp chuyện không may, mặt Hoàng Văn Thanh sẽ bị xé toang.
Chỉ cần công ty Xuân Huy gặp chuyện không may, Hoàng Văn Thanh sẽ luống cuống tay chân, không rảnh bận tâm đến hắn.
Mỗi ngày văn phòng ủy ban tỉnh có hai ba mươi con người đang bận rộn ra vào, Trương Ôn tiêu sái tự nhiên chỉ huy, nhưng nhìn thân thể thuỳ mị của Thường Mai, Trương Ôn liền không có cách nào bảo trì tư thế tao nhã, cặp mắt to mị hoặc kia càng làm cho Trương Ôn không thể bỏ được.
Đáng tiếc, vật báu này, vô luận hắn đe dọa, uy hiếp thế nào, thậm chí còn uy hiếp sa thải nàng, cũng vô pháp nhìn thấy thân thể làm cho người tiêu hồn mê say kia lần nữa.
Đáy lòng Trương Ôn hận đến nghiến răng ngứa lợi, bình thường lúc đang làm việc cũng không thiếu lần đâm chọc Thường Mai, nhưng hết lần này tới lần khác, Thường Mai đều nhẫn nhục chịu đựng, đâm chọc thì có thể, nhưng không thể đụng vào người nàng nửa phần.
Trương Ôn cũng từng đồng ý, chỉ cần Thường Mai có thể tiếp tục làm tình nhân của hắn, hắn nhất định sẽ vận hành Thường Mai đến một ít vị trí tốt, đi sở giao thông làm phó trưởng phòng thực quyền, đi sở mậu dịch làm trưởng phòng thực quyền, cái gì cũng được.
Nhưng Thường Mai đều chẳng thèm ngó ngàng tới.
Trương Ôn lại bị Hoàng Văn Thanh gọi vào.
Hoàng Văn Thanh lớn giọng nói: "Buổi sáng, Dương Tử Hiên đi tìm phòng tuyên truyền, muốn đoạt trước một bước, phát biểu lý luận kia, bị Hoàng Trấn Đông trực tiếp cự tuyệt, tôi đã nói chuyện với Hoàng Trấn Đông, trong khoảng thời gian này, phải toàn diện phong tỏa con đường tuyên truyền của Dương Tử Hiên! Bất luận hắn về đưa tin cái gì, đều cấm! Cấm cả chụp ảnh!"
Trương Ôn vẫn là mang trên người một tư thế tao nhã, nói: "Từng bước một đùa chơi chết hắn mới đã ghiền!"
Hoàng Văn Thanh phất phất tay áo, khinh thường: "Tôi không có thời gian chậm rãi chơi cùng hắn, hắn vẫn chưa có tư cách!"
Trương Ôn cười nói: "Người còn trẻ như vậy, quá ngây thơ rồi, cho rằng dựa lưng vào Đại Danh hệ là có thể làm loạn, cho dù hắn có thể nghĩ ra lý luận toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần, liền coi mình trâu bò rồi.”
“Cũng không suy nghĩ một tý về sức nặng của hắn, không có ủy ban tỉnh ủng hộ, không có Tỉnh ủy ủng hộ, không có chủ tịch tỉnh ngài ủng hộ, cái lý luận gì của hắn cũng chỉ có thể là lý luận, chỉ có thể lý luận suông, chỉ có thể là không khí, không có cơ hội thực hiện...."
Trương Ôn là người xuất thân cầm bút, làm lý luận, đối với chút ít đạo lý thấm sâu trong người này, hắn hiểu rất rõ.
"Tôi có ý định…." Hoàng Văn Thanh đang muốn nói chuyện, cửa đột nhiên mở ra, Thường Mai bưng nước trà, tươi cười đi vào, nói: "Hai vị lãnh đạo muốn nước trà không?"
Hoàng Văn Thanh muốn phát tác, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ, vòng eo hết sức nhỏ của Thường Mai, ánh mặt trời thông qua cửa ra vào chiếu đến, có thể chứng kiến hình dạng chân thon, cái eo thẳng, bộ ngực cũng cao ngất.
Yết hầu Hoàng Văn Thanh liền nuốt mấy chữ “lăn ra" trở về, Trương Ôn vẫy vẫy tay, nói: "Để xuống rồi đi ra ngoài."
Thường Mai tiến lên dâng trà cho hai vị lãnh đạo, Hoàng Văn Thanh cùng Trương Ôn cũng không đề phòng nàng, tiếp tục nói chuyện với nhau: "Tôi ý định đưa ra ý kiến điều chỉnh công tác của Dương Tử Hiên với Tỉnh ủy, ít nhất cũng phải an bài đi làm chức quan nhàn tản."
Trương Ôn cười cười, nói: "Để cho hắn đi cơ quan trực thuộc tỉnh làm nhân viên được rồi!"
An bài đến cơ quan trực thuộc tỉnh làm nhân viên, vậy thì không khác gì toàn bộ quyền lực Dương Tử Hiên đều mất hết.
Hoàng Văn Thanh cười cười, nói: "Đồng chí Trì Khôn chắc sẽ đồng ý thôi!"
Thay đổi cán bộ cấp sở, đều phải đi qua Chu Trì Khôn, Tỉnh ủy bí thư này đồng ý.
Chỉ là, trong khoảng thời gian này Hoàng Văn Thanh đang liên thủ cùng Chu Trì Khôn, làm suy yếu thế lực Đại Danh hệ một cách quy mô, có thể nói hai người đều được không ít lợi ích, Hoàng Văn Thanh muốn làm thịt một cán bộ cấp phó sở, Chu Trì Khôn chắc chắn không có ý kiến gì.
Tay châm trà nước của Thường Mai run lên, đổ trà lên trên mặt bàn, nhưng nàng có nhiều kinh nghiệm, vội vàng lau sạch sẽ, không khiến cho hai đầu sỏ ủy ban tỉnh chú ý, lau xong vết trà, về sau, liền đi ra ngoài.
Nàng đột nhiên xông tới, là muốn thoáng nghe ngóng một tý tin tức, không nghĩ tới mình lại thăm dò ra tin tức quan trọng như vậy, vội vàng dùng điện thoại thông báo Dương Tử Hiên.
"Bọn hắn muốn điều chỉnh cậu đến vị trí nhân viên ủy ban tỉnh, làm sao bây giờ?"
Thường Mai biết rõ, nhân viên văn phòng, điều tra nghiên cứu viên, đều là hư chức, không phải chức vụ lãnh đạo, để cho những cán bộ sắp dưỡng lão, hoặc là đứng sang bên cạnh làm.
Dương Tử Hiên cau mày hỏi: "Chính tai cô nghe được?"
Thường Mai gật gật đầu, nói: "Bọn hắn không kiêng kị tôi."
Dương Tử Hiên cắt ngang câu chuyện của Thường Mai, nói: "Cứ để bọn hắn làm, để cho bão tố mạnh hơn một ít."
Thường Mai gấp đến dậm chân, nói: "Mũ cánh chuồn của cậu sắp không bảo vệ được rồi, làm sao cậu còn bình tĩnh như vậy được? Cậu tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đi..."
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Thuận theo tự nhiên đi, chủ tịch tỉnh và bí thư Tỉnh ủy liên thủ, muốn làm thịt một cán bộ cấp sở, tôi có thể ngăn cản sao?"
Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên có chút mờ mịt đi lên trên phố, nhìn người đến người đi, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm bi ai.
Hắn đã làm đến cấp phó sở, nhưng đối với vận mệnh con đường làm quan của mình, vẫn không thể khống chế được, chính mình vẫn là một con cờ trong tay người khác, nói lên liền lên, nói xuống liền xuống.
Một bàn tay tuyết trắng vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên quay đầu nhìn lại, là Lương Quân Mi.
"Tại sao lại mang bộ dạng mất hồn thế? Không hề giống nh phong cách của anh!"
Dương Tử Hiên thoáng chỉnh đốn tâm tình của mình một tý, khôi phục dáng tươi cười, hỏi: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Đừng cho là cái gì em cũng không biết, phòng công an bọn em cũng là ủy ban tỉnh quản, chuyện của anh, em đã nghe nói rồi, hỏi thư ký của anh, nói anh không ở trong văn phòng, em liền đi ra ngoài tìm anh!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Sợ anh làm chuyện điên rồ à? Yên tâm đi, anh không yếu ớt như vậy đâu, anh là Tiểu Cường bất tử, càng đành càng sống dai!".
…….
Ngày hai mươi chín tháng mười, Tỉnh ủy chính thức đưa ra quyết định, đồng chí Dương Tử Hiên không đảm nhiệm chức phó sở trưởng sở giám sát, không đảm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, chỉ lưu lại chức vụ thường ủy, uỷ viên Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Cái mệnh lệnh này nghữa là, toàn bộ chức vụ của Dương Tử Hiên tại ủy ban tỉnh đều bị triệt tiêu! Chỉ giữ lại chức vụ tại Tỉnh ủy!
Thời điểm Dương Tử Hiên thu được điện thoại thông báo điều chỉnh, vẫn đang tản bộ trên đường cùng Lương Quân Mi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Lương Quân Mi có chút lo lắng nhìn Dương Tử Hiên.
Tuy sớm chỉ sẽ có kết quả như vậy, nhưng thời điểm phát sinh, Dương Tử Hiên vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi, đám người kia quá độc ác, ngửa đầu thở dài, nói: "Tất cả chức vụ của anh tại ủy ban tỉnh đều bị mất, chỉ lưu lại chức thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đối với rất nhiều người mà nói, răng nanh của anh đã bị rút hết! Đêm nay, rất nhiều có thể ngủ ngon giấc rồi!"
Lương Quân Mi nhất thời không tìm thấy lời để nói, không biết phải an ủi hắn thế nào.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chỉ là, tình huống cũng không bết bát như tôi tưởng tượng, xem ra Hoàng Văn Thanhv chưa thể một tay che trời, trước kia tôi đã thu được tin tức nho nhỏ, nói muốn trực tiếp triệt hạ tôi đến, chuyển đến vị trí nhân viên, ai ngờ hắn vẫn chưa thể thành công."
Cái quyết định này, rất nhanh liền truyền khắp các cơ quan lớn Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.
Ở trong mắt rất nhiều kẻ yêu thích người khác gặp nạn, Dương Tử Hiên, nhân vật tiên phong Đại Danh hệ này bị triệt hạ, coi như Đại Danh hệ đã triệt để đi vào giai đoạn suy thoái.
Lúc ban đêm, Hứa Ấn Gia tự mình chạy từ thành phố An Thuyền đến thành phố Tử Kim an ủi Dương Tử Hiên.
Tiết Kế Ngay, Thạch Phong Tín, Lý Chí Hồng, Cân Vân Sơn những bằng hữu này cũng thông qua phương thức bất đồng, tiến hành an ủi Dương Tử Hiên.
"Kỳ thật tôi không yếu ớt như vậy đâu, không đến mức bị ngăn cản một lần đã không chịu được!"
Trên mặt Dương Tử Hiên không có còn một tí bi thương nào, nói: "Các anh cứ đợi trò hay trình diễn đi."
Hứa Ấn Gia cho rằng Dương Tử Hiên đang nói một câu để tự an ủi mình, cũng không để ý, rót một ly cho Dương Tử Hiên, nói: "Anh em chúng ta hôm nay uống hết mình, không say không về!"
Thịnh tình không thể chối từ, Dương Tử Hiên vẫn có chút cảm động, mặc dù nói quan trường vô tình, quyền lực mà vong tình, nhưng những người này coi như là có tình nghĩa, tuy loại tình nghĩa này đều thành lập trên cộng đồng lợi ích.
Dương Tử Hiên lại chuyển chú ý sang sự phát triển của thành phố An Thuyền, hướng Hứa Ấn Gia hỏi: "Cùng La Trạch Minh cai quản một khu có tốt không? Kỳ thật, ưu thế khu vực của thành phố An Thuyền cũng là hết sức rõ ràng, rất gần thành phố Tử Kim, là đường nối từ thành phố Tử Kim đến tỉnh Nam Tô!”
“La Trạch Minh là người từ sở giao thông xuống dưới, anh phải thả tay ra, để cho hắn lợi dụng tài nguyên sở giao thông, sửa tốt đường đi lối lại trong thành phố An Thuyền, làm kinh tế phát triển rồi, anh cũng có mặt mũi."
Trước kia Hứa Ấn Gia còn đang tính toán làm tư thế đấu tranh với La Trạch Minh, bị Dương Tử Hiên nói mấy câu như vậy, lập tức giống như là bị nước lạnh giội vào đầu nóng, nói: "Cậu đúng là nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng! Tôi trở về, nhất định sẽ từ từ nói chuyện với lão La."
"Bây giờ anh đã là bí thư thị ủy rồi, rất nhiều chuyện cũng không cần tôi, một cán bộ cấp phó sở vừa bị triệt tiêu rất nhiều chức vụ đứng ra chỉ điểm.”
“Mặc dù La Trạch Minh là người của Hoàng Văn Thanh, nhưng tuổi tác La Trạch Minh rất thấp, rất muốn đi thêm một bước, chỉ có làm tốt quan hệ với anh, hắn mới có thể làm tốt kinh tế, mới có thể tiến bộ lên chức, lần này hắn đã ngồi đúng vị trí của mình, không dám làm bừa đâu!" Dương Tử Hiên cười cười nói.
Đưa Hứa Ấn Gia rời đi, về sau, Tôn Thanh Vân cùng Trần Chí Ôn đều phân biệt gọi hắn đến nói chuyện, bảo hắn cố lấy tin tưởng công tác, làm tốt cương vị, không cần phải bởi vì bị ngăn cản lần thứ nhất, liền chán ngán thất vọng.
Kỳ thật, đối với Dương Tử Hiên, Tôn Thanh Vân cũng rất thưởng thức, đáng tiếc, lần này chủ tịch tỉnh và bí thư Tỉnh ủy liên thủ, muốn đánh nát chức vụ thực quyền của Dương Tử Hiên, Tôn Thanh Vân cũng không có biện pháp triệt để bảo vệ, chỉ có thể để Dương Tử Hiên tiếp tục công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Không đến mức bị Hoàng Văn Thanh đá đến nhân viên văn phòng, một chức quan nhàn tản ngồi chơi xơi nước, đã xem như rất không tồi rồi.
Đương nhiên Dương Tử Hiên biết rõ, Trương Luân khẳng định cũng phát huy tác dụng cực kỳ lớn ở đây.
Trương Luân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phái trung lập, trong xếp hạng thường ủy tỉnh, theo sát đằng sau Trần Chí Ôn, có thể nói là phái cực kỳ thực quyền, mặc dù là Chu Trì Khôn, cũng sẽ không chủ quan đối với ý kiến của Trương Luân.
Trương Luân khẳng định đã phát huy tác dụng không nhỏ trong việc bảo vệ chức vụ của hắn tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Đây cũng là điểm để Dương Tử Hiên tự tin.
Đèn rực rỡ mới sáng lên, Dương Tử Hiên đi trên những con đường cái rộng lớn trong thành phố Tử Kim, cho chính mình vài ngày nghỉ, trên bảng đen bên ngoài rạp chiếu phim viết những phim chiếu đêm nay là « không thể tha thứ » và « nghe thấy hương thức cô gái », những phim lấy được thắng lợi lớn trong lễ trao giải Oscar nước Mỹ năm nay.
Dương Tử Hiên từng xem qua hai bộ phim này, nhưng hiện tại ấn tượng đã mơ hồ, đang muốn xếp hàng đi mua một chiếc vé, phát hiện có hai cỗ xe treo biển số ủy ban tỉnh bỗng nhiên ngừng lại ở bên cạnh hắn.
Trình Tư Vũ kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, cười nói: "Dương sở trưởng, tại sao hôm nay lại có nhã hứng như vậy, còn đi xem phim nữa cơ à?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Thích thì xem thôi."
Trương Ôn từ ghế phía sau ló đầu ra, cười nói: "Tư Vũ, làm sao cậu lại hồ đồ thế hả, không phải Tỉnh ủy đã gửi công văn rồi sao? Đồng chí Tử Hiên không còn đảm nhiệm sở trưởng sở giám sát nữa, cái xưng hô Dương sở trưởng này có vấn đề rồi.”
Trình Tư Vũ vỗ mạnh trán một cái, nói: "Ai da, nhìn tôi đây này, tại sao ngay cả công việc quan trọng thế này cũng quên mất, hiện tại tôi nên xưng hô thế nào? Dương thường ủy à?"
Trương Ôn cười mắng: "Cậu xưng hô như vậy sẽ rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, người nào không biết, còn cho là bên trong Thường ủy tỉnh La Phù chúng ta có một người họ Dương nữa."
Trình Tư Vũ gật gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm trang, khó xử hỏi: "Lão Trương, anh nói cũng không đúng, như vậy chẳng lẽ thường ủy tỉnh ủy chính là thường ủy, thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này không phải là thường ủy rồi?"
Trương Ôn cười ha ha, nói: "Đúng đúng, tôi sai rồi! Gọi Dương thường ủy so với gọi Dương sở trưởng đúng là trâu bò hơn nhiều, phong cách hơn nhiều."
Nói xong, Trương Ôn càng uốn éo cái đầu, hướng Dương Tử Hiên hỏi: "Cậu nói có đúng hay không, Dương thường ủy?"
Hai người biến đổi biện pháp châm chọc hắn, Dương Tử Hiên cũng không thèm giận, bởi vì hắn biết rõ, hai người kia hiện ra tại nơi này, chính là vì muốn nhìn hắn hổn hển tức giận, hết lần này tới lần khác, hắn lại không muốn làm ra tư thế như vậy.
"Ha ha, hai vị thật đúng là thật có nhã hứng, từ thật xa chạy tới đây, chuyên môn thảo luận về xưng hô với tôi sao?" Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay trước ngực, không hề tỏ vẻ mất mát sau khi bị điều chỉnh công tác.
Điều này lại làm cho Trương Ôn và Trình Tư Vũ cảm thấy tựa như đấm đúng vào bị bông, đánh vào một đống bông vải, không dùng được chút lực lượng nào.
Khó chịu!
Trương Ôn duỗi ngón giữa ra quơ quơ, nói "Chúng tôi chỉ đi qua thôi, chúng tôi chuẩn bị đi thành phố Ích Châu, đi nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, khảo sát một tý xem phương án cải cách toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần có thể thực hiện hay không!"
Dương Tử Hiên chau mày lại, chính mình vừa bị dời khỏi cương vị phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, công tác và mạch suy nghĩ của mình liền bị hai tên không làm mà hưởng trước mắt cướp lấy rồi.
Đáy lòng cũng bốc lên một tia phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, hỏi: "Thế à?"
Trình Tư Vũ vừa cười vừa nói: "Khả năng là cậu vẫn chưa biết à? Hiện tại công tác xí nghiệp nhà nước ở Ủy ban hoạch định chính sách bên kia, tạm thời do Trương Ôn thư ký trưởng của chúng ta nắm bắt hết, cải cách xí nghiệp nhà nước vốn chính là công tác quan trọng hạng nhất của ủy ban tỉnh, do thư ký trưởng tự mình phụ trách, có thể nói là rất thích hợp."
Trương Ôn gật gật đầu, nói: "Tôi cũng đang nơm nớp lo sợ, đồng chí Tử Hiên là hảo thủ làm kinh tế, về sau có thể có nhiều chỗ tôi cần phải nhờ Tử Hiên đồng chí nữa, hi vọng đồng chí Tử Hiên có thể phối hợp."
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một tia cười lạnh, nói: "Tôi bây giờ là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng không thiếu, chỉ sợ bận không rút thân ra nổi!”
“Nhưng nếu như Trương Ôn thư ký trưởng cảm thấy trình độ tri thức mình có hạn, khó có thể giải thích hay tiêu hóa phương thức lý luận toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần, tôi chỉ điểm một hai cũng không sao..."
Chương 599: Mồm miệng lanh lợi(2)
"Sớm đã nghe nói đồng chí Tử Hiên mồm miệng lanh lợi, tài hùng biện rất tốt, nay được nghe thấy, quả nhiên là thế." Trương Ôn bị Dương Tử Hiên nói châm chọc, tức đến mức tái mặt rồi.
Bọn hắn vốn có ý định tới ông đấm bà xoa, thoáng chế nhạo Dương Tử Hiên một tý, không nghĩ tới lại bị Dương Tử Hiên nói đến mức lửa giận công tâm.
Trương Ôn nói: "Chỉ là, tôi vẫn phải khuyên Tử Hiên đồng chí một câu, hành tẩu nơi quan trường này, vẫn phải hiểu được cách xoay người, không cần phải cố tự xưng là hảo hán, thời điểm nên cúi đầu thì phải cúi đầu, không cần phải không biết điều!”
“Với tư cách đồng liêu, kỳ thật tôi rất thưởng thức tài hoa của cậu, nhưng cậu quá ngạo, lúc trước tôi và chủ tịch tỉnh đã cho cậu cơ hội, đáng tiếc, vậy mà cậu lại không biết điều, quả thực chính là bùn nhão không vịn được tường cao, hôm nay cậu bị ngăn cản và mất chức, chính là đáng đời cậu."
Dương Tử Hiên cười lành lạnh nói: "Tôi làm người hay làm việc, tự nhiên có nguyên tắc của riêng mình, không cần thư ký trưởng tới khoa tay múa chân, xoi mói."
Trình Tư Vũ nhớ tới trước kia Dương Tử Hiên ỷ việc có chỗ dựa, ỷ vào mình là phó sở trưởng ở sở giám sát, thiếu chút nữa tiến hành cảnh cáo hành chính đối với hắn, hận trong lòng khó có thể tiêu, hôm nay Dương Tử Hiên đã không đảm nhiệm chức vụ sở giám sát, Trình Tư Vũ cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Hắn móc túi tiền ra, từ trong túi tiền lấy ra ba đồng tiền, đưa cho Dương Tử Hiên, nói: "Dương thường ủy, cậu có rảnh, có thể hay không giúp tôi đi qua xếp hàng mua vài vé không, lát nữa tôi đưa cho người văn phòng, dù sao thì hiện tại cậu cũng không có việc gì để làm mà."
Trương Ôn cười ha ha, cái này Trình Tư Vũ thật đúng là quá trêu ngươi người khác, đường đường là một cán bộ cấp sở, vậy mà hắn dám sai khiến đi mua vé.
Dương Tử Hiên cười tủm tỉm, tiếp nhận tiền, nói: "Còn gì nữa không? Chút tiền ấy không đủ!"
Trình Tư Vũ nhất thời không kịp phản ứng, lại từ túi tiền lấy ra mười đồng tiền, vươn ra cửa sổ xe, muốn đưa cho Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên đưa một tay ra, kéo lấy tay của Trình Tư Vũ, hạ thấp xuống, Trình Tư Vũ bị đau, mặt bị kéo đến sát cửa sổ xe, tay buông ra, cả túi tiền đều bị Dương Tử Hiên đoạt tới.
Dương Tử Hiên nhìn cũng không thèm nhìn, ném túi tiền về hướng đống rác cách đó không xa, gọn gàng phủi phủi tay, phất phất tay về hướng hai người, nói một câu: "Gặp lại sau!"
Vừa quay thân đi, Trình Tư Vũ liền chạy ra khỏi xe, dốc sức liều mạng tìm túi tiền trong đống rác.
…….
Mùng 2 tháng 11, tại sau khi Dương Tử Hiên bị điều chỉnh chức vụ không đến bốn ngày, xí nghiệp nhà nước to lớn thuộc tỉnh, tài vụ quanh năm đều báo số liệu lợi nhuận kếch xù, công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy, không hề có dấu hiệu, đột nhiên bộc phát hành vi náo loạn quy mô lớn.
H ba trăm công nhân vây quanh cao ốc ủy ban tỉnh, hơn bốn trăm công nhân ngăn con đường chính vào lại khu công nghiệp Giang Đông, giao thông cả Khu Giang Đông rơi vào tê liệt.
Con đường rộng lớn tiến vào khu công nghiệp Giang Đông—— đường Trung Nam, hơn bốn trăm công nhân viên chức đang đứng đấy.
Tất cả đều ăn mặc đồng phục màu xanh của công ty Xuân Huy, lôi kéo băng rôn, ngồi yên trên đường cái, hai đầu đường đi bị tắc ứ, kéo dài hàng dặm.
Dùng phương pháp tường người, những công nhân viên chức nghỉ việc này đã cắt đứt động mạch chủ giao thông của cả khu Giang Đông.
Khu Giang Đông là khu công nghiệp nặng lớn ở thành phố Tử Kim, bị một đám người chặn đường này, rất nhiều xe vận tải hàng đều bị ngăn ở trước đường.
Mà trước khi sự tình phát sinh, không hề dấu hiệu gì baó trước.
Lãnh đạo cao tầng chủ yếu của công ty Xuân Huy trước đó đều không biết được những công nhân viên chức nghỉ việc này sẽ náo loạn, thời điểm nhận được tin tức, Khô Lộc Văn vẫn còn đang vận động kịch liệt trên thân thể cô gái đẫy đà, thật sự không khác gì pít-tông.
Điều này lại làm cho hắn có chút không thể chịu nổi, trên thân thể mập mạp chảy đầy mồ hôi.
"Các cậu làm ăn gì thế hả? Bình thường tôi nói với các cậu thế nào hả! Bảo các cậu làm công tác tư tưởng những công nhân viên chức nghỉ việc kia, đi an ủi, hỏi về cuộc sống của bọn hắn nhiều một chút, chú ý hướng đi của tư tưởng trong lòng bọn hắn!”
“Nhất định phải phòng ngừa bọn hắn không phản ánh vấn đề theo con đường bình thường! Các cậu đều coi lời tôi nói trở thành gió bên tai rồi hả? Bên trái vào bên phải ra, đúng không?"
Người thứ nhất phát hiện ra sự việc công nhân viên chức nghỉ việc làm loạn, là chủ nhiệm ban an trí công nhân viên chức nghỉ việc ở công ty Xuân Huy, Lí Xuân Phúc.
Vốn tưởng rằng mình là người thứ nhất mật báo, có thể được lão đại nhà máy Khô Lộc Văn khích lệ vài câu, ai ngờ còn bị Khô Lộc Văn như vậy răn dạy một phen, Lí Xuân Phúc lập tức liền cảm thấy miệng mình đầy nước đắng rồi.
Trong nội tâm thầm nói, cậu là tên xưởng trưởng khốn kiếp, một phân tiền cũng không đưa cho chúng tôi xử lý, ủy ban tỉnh phụ cấp cho công nhân viên chức nghỉ việc đều phân ra cho các người, chúng tôi lấy cái gì để làm công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức nghỉ việc này đây?
Không bị công nhân viên chức phẫn nộ dùng một quyền đánh chết, đã xem như mệnh lớn rồi.
Vì vậy, hắn chỉ có cách làm ra vẻ mặt cầu xin, nói: "Xưởng trưởng, là tôi bất lực trong công tác, ngài vẫn nên đổi một người tài ba đến đây làm đi! Hơn nữa mẹ của tôi hai ngày này cũng đang sinh bệnh, tôi muốn xin ngài nghỉ phép mấy hôm."
"Lăn mẹ mày đi, Lí Xuân Phúc! Tôi nói cho cậu biết, đứng nghĩ đến trò lâm trận bỏ chạy này..."
Khô Lộc Văn vô cùng tức giận, đâm một cái thật sâu vào trong hang động ẩm ướt, thân thể cô gái lập tức vặn vẹo một tiếng, miệng phát sinh tiếng rên tựa như chim ngâm.
"Nếu cậu dám lâm trận đào thoát, không cần ủy ban tỉnh, tôi sẽ lập tức họp, triệt tiêu chức vụ của cậu, lăn về nhà dưỡng lão đi."
Trong lòng Lí Xuân Phúc cũng nóng rồi, vị trí chủ nhiệm ban an trí công nhân viên chức nghỉ việc này, vốn chính là cái miệng núi lửa, xảy ra chuyện phải gánh trách nhiệm lớn không nói, bình thường không có một ngày nào có thể ngủ yên ổn, còn tùy thời phải lưu ý đến chuyện có công nhân viên chức nghỉ việc chạy ra ngoài, cản đường quan lớn kêu oan.
Hết lần này tới lần khác, tiền lương và đãi ngộ không hề cao, tài chính ủy ban tỉnh phụ cấp, cũng không có một phần cho hắn.
Nghĩ đến đây, Lí Xuân Phúc tức giận nói "Không cần mày cách chức, tao lập tức liền đi, bố mày không làm nữa, trả lại cho mày, ai thích làm thì làm!"
Khô Lộc Văn nghe được đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng bốp, đã treo máy rồi, cả người hắn ngây ngẩn, không nghĩ tới Lí Xuân Phúc vậy mà lại dám làm như vậy, trong nội tâm cũng ảo não không thôi, xem ra tình thế đã cực kỳ nghiêm trọng, không còn tâm tư vận động, trực tiếp rút ra.
"Phản rồi! Bọn thỏ này muốn tạo phản rồi!"
Vừa ăn mặc áo ngủ xong xuôi, lập tức liền có dãy số ủy ban tỉnh gọi đến, Khô Lộc Văn nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Thư ký trưởng, buổi sáng tốt lành...Có cái gì phân phó ..."
Trương Ôn nghiến răng nghiến lợi, cái trán hiện lên đầy nếp nhăn, cười lạnh hỏi: "Có cái gì phân phó? Những lời này nên tôi hỏi cậu đấy, sáng sớm đã có vài trăm người công ty Xuân Huy vây quanh bên ngoài ủy ban tỉnh, cậu nói đây là chuyện gì?"
Sắc mặt Khô Lộc Văn đại biến, hắn cho rằng công nhân viên chức nghỉ việc chỉ vây đường Trung Nam khu Giang Đông, ai biết còn có một nhóm người đi vây ủy ban tỉnh.
Như vậy thì tính chất liền nghiêm trọng hơn nhiều rồi, tuy mỗi ngày không thiếu đến cửa ra vào ủy ban tỉnh người kêu oan, nhưng vây cửa lớn ủy ban tỉnh quy mô lớn như thế này vẫn rất ít thấy.
Khô Lộc Văn lập tức cảm giác tận thế đã đến rồi, khuôn mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Thư ký trưởng, hiện tại tôi lập tức tìm người làm công tác tư tưởng cho công nhân, tìm hiểu rõ những việc bọn hắn cần, ngài cứ yên 100% tâm, tốt rồi, tôi sẽ được giải quyết rất nhanh!"
"Hừ!"
Trương Ôn hừ lạnh một tiếng, treo điện thoại rồi, cửa ra vào ủy ban tỉnh bị vây, vô số điện thoại gọi đến, hắn không có thời gian nói chuyện phiếm với xưởng trưởng công ty Xuân Huy này.
Hoàng Văn Thanh qua lại bồi hồi, sắc mặt cũng hết sức khó coi, vừa định thi triển quyền cước làm chút chuyện, ai biết lại xảy ra sự tình lần này.
Vốn mấy ngày vừa qua, Hoàng Văn Thanh đã an bài Trương Ôn đi trước đến nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, khảo sát hiệu quả của cải cách mở rộng quyền tài sản "toàn thể công nhân viên chức cầm cổ phần", chuẩn bị sửa chữa một tý, phục chế hình thức cải cách này tại công ty Xuân Huy.
Không nghĩ tới, không đợi đến lúc hắn tìm người phương diện công ty Xuân Huy nói chuyện, công ty Xuân Huy liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trên trán Hoàng Văn Thanh hiện đầy vệt đen ngòm, hướng Trương Ôn quát: "Hiện tại Khô Lộc Văn đang làm gì? Hắn còn có thể ngủ an ổn được sao?"
Trương Ôn cười khổ nói: "Hắn hiện đang chuẩn bị đi đến hiện trường giữ gìn trật tự, làm thông công tác tư tưởng cho các công nhân viên chức nghỉ việc."
Xoạch một tiếng.
Hoàng Văn Thanh vén một góc màn cửa sổ ra, nhìn đám người chồng chất ngồi trước cửa ra vào ủy ban tỉnh kia, nghiêng đầu sang chỗ khác, vung một cước đá đổ cái ghế, trầm mặt xuống, quát: "Làm thông làm thông cái gì! Đều là hạng người nước tới chân mới nhảy!
“Có thông báo cho người phòng công an tới không?"
Trương Ôn rất ít khi nhìn thấy Hoàng Văn Thanh phát hỏa lớn như vậy, cũng đúng thôi, trước kia tuy cũng phát sinh loại việc vây cửa ra vào ủy ban tỉnh này, nhưng rất ít khi phát sinh ở trước khi đại hội đảng diễn ra, đúng vào thời kì vô cùng nhạy cảm.
Ở trong mắt những người trung ương nhìn vào, đây chính là việc không tầm thường, nói không dễ nghe, nếu như lần này Hoàng Văn Thanh xử lý không tốt, chỉ sợ tất cả thành quả công việc hắn làm trước kia đều là phí công rồi, cái chức bí thư, trong ngắn hạn hắn đừng có mơ tưởng đến.
Tại thời kì nhạy cảm như vậy, phát sinh loại tình huống biểu tình rầm rộ này, cũng chứng minh năng lực khống chế toàn cục của Hoàng Văn Thanh vô cùng kém.
"Sở công an trên tỉnh bên kia đã phái công an tới, vừa rồi đã liên hệ với phương diện thành phố Tử Kim rồi, công an thành phố Tử Kim, Bắc Sơn đều tăng cường phái người tới hiện trường giữ gìn ổn định!"
Trương Ôn lau mồ hôi, lắp bắp nói: "Chỉ là..."
Hoàng Văn Thanh cau mày, hỏi: "Chỉ là cái gì? Ấp a ấp úng cái gì hả?"
"Chỉ là, cảnh sát bên kia, còn phải đợi ngài đưa ra chỉ thị phê, dù là một người, tôi cũng không điều đến đấy được!" Kỳ thật Trương Ôn cũng đang đánh mai phục, hắn biết rõ, sự tình lần này không thể tính hết độ nghiêm trọng, nếu như tạo thành xung đột đổ máu nghiêm trọng, như vậy hắn, với tư cách người gọi toàn bộ cảnh sát và công an tới, khẳng định phải phụ trách toàn bộ trách nhiệm.
Mặc dù Trương Ôn là dòng chính của Hoàng Văn Thanh, nhưng hắn cũng không thể không phòng bị Hoàng Văn Thanh, sợ Hoàng Văn Thanh sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người hắn, cho nên, hắn muốn Hoàng Văn Thanh tự mình làm ra chỉ thị phê, gọi đám cảnh sát tới đàn áp.
Như vậy, Trương Ôn cũng không cần gánh chịu toàn bộ trách nhiệm trong vụ việc này.
Hoàng Văn Thanh ít nhất cũng phải gánh vác một bộ phận trách nhiệm.
Con mắt Hoàng Văn Thanh hơi híp lại, hắn là nhân vật bậc nào, chút tâm tư ấy của Trương Ôn, hắn vừa nghe xong, liền nhìn thấu rồi, cưỡng chế không vui trong nội tâm, cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ cười cười, nói: "Cứ để đấy nhìn đã! Nói không chừng hiện tại công an điều tới đã đủ để xử lý rồi, không cần nhất định phải gọi cảnh sát tới."
Sắc mặt Trương Ôn biến đổi, biến thành màu vàng đất, lực lượng công an trước mắt nhất định là xa xa không đủ, nếu như Hoàng Văn Thanh không đưa ra chỉ thị gọi cảnh sát, sợ rằng tình thế biến đổi một cái, khẳng định xảy ra đại sự.
Nghĩ đến đây, miệng Trương Ôn giật giật, nói: "Chủ tịch tỉnh, hiện tại lực lượng công an khẳng định là không đủ, phương diện cục công an thành phố Tử Kim, bề ngoài giống như cũng không quá muốn lẫn vào chuyện này, đến giao du với kẻ xấu, chắc cũng không điều bao nhiêu người đến."
Lông mi dày của Hoàng Văn Thanh giật giật, nói: "Không cần nhiều lực lượng cảnh sát công an như vậy, quan trọng nhất là phải làm thông công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức nghỉ việc này!”
“Hhiểu rõ tại sao bọn hắn phải đi theo con đường không bình thường này để phản ánh vấn đề, hiểu rõ tư tưởng tâm tình của bọn hắn, đồng ý một ít điều kiện của bọn họ, làm cho bọn họ phân tán ra, sau đó là phân hoá, đánh tan, nhất định phải quyết đoán. "
Trương Ôn biết rõ nhất thời không thể nói phục loại nhân vật tinh quái giống như quỷ Hoàng Văn Thanh, đầu óc chuyển động, nói: "Chủ tịch tỉnh, khối xí nghiệp nhà nước này, bây giờ vẫn là Trần Chí Ôn chủ tịch tỉnh phụ trách, có muốn gọi Trần phó chủ tịch tỉnh tới, làm công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức nghỉ việc này không?"
Hai mắt Hoàng Văn Thanh tỏa sáng, nói: "Cái chủ ý này không tệ lắm!"
Vì vậy, hắn liền ngồi tại chỗ gọi điện thoại cho Trần Chí Ôn, Trần Chí Ôn vừa nghe thấy giọng nói Hoàng Văn Thanh, liền để cho thư ký trực tiếp chặn lại.
Thư ký nói: "Xin lỗi ngài, Chí Ôn chủ tịch tỉnh đang bận công tác khác, khả năng không rút ra thời gian được, hơn nữa cái công ty Xuân Huy này là ủy ban tỉnh xí nghiệp nhà nước chọn làm nơi thí điểm, quyền nhân sự và quyền tài vụ đều quay về văn phòng ủy ban tỉnh quản lý!”
“Tất cả đều không quan hệ gì nhiều đến Chí Ôn chủ tịch tỉnh, ngài hãy tìm những chủ tịch tỉnh phân công quản lý công việc này, mời bọn họ đi làm công tác tư tưởng..."
Mí mắt Hoàng Văn Thanh run lên, không nghĩ tới Trần Chí Ôn lại gọn gàng dứt khoát cự tuyệt như vậy, cúp điện thoại xuống, chắp hai tay sau lưng, nghiến răng ngứa lợi nói: “Hừ! Cho hắn mặt mũi, hắn không cần, chỉ cần lần này tôi có thể dẹp yên, tôi sẽ lập tức giết chết hắn..."
Ý thu rất đậm, Trương Ôn và rất nhiều công an không ngừng làm công tác tư tưởng cho công nhân viên chức nghỉ việc ngồi trước cửa ủy ban tỉnh, nhưng những này công nhân viên chức nghỉ việc giống như là đã quyết tâm, không có chút ý tứ rời đi nào.
Trương Ôn có chút tức giận rồi, hắn tìm một người công nhân viên chức nghỉ việc đến, hỏi một chút, mới biết được những công nhân viên chức nghỉ việc này về nhà, về sau, một phân tiền phụ cấp cũng không có được, cơ bản là rất khó duy trì cuộc sống.
Trương Ôn quả thực là cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, trước kia Khô Lộc Văn còn dùng lời thề son sắt nói với hắn, trong quá trình cải cách cho công nhân nghỉ việc, cuộc sống của những công nhân viên chức nghỉ việc này đều được bảo đảm.
Còn nói tỉ lệ lợi nhuận của công ty Xuân Huy rất cao, rất nhiều công nhân viên chức nghỉ việc đều tự nguyện nghỉ việc, bởi vì có thể có được mấy vạn đồng tiền phụ cấp cùng một ít phúc lợi tiếp tục ủng hộ.
Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng bọn người Khô Lộc Văn dang lừa gạt hắn và ủy ban tỉnh.
Khó trách những người này một mực ngồi cứng ở chỗ này không chịu rời đi, ủy ban tỉnh không lập tức phát tiền ngay ở hiện trường cho bọn hắn, những người này không nhìn thấy tiền thật bạc thật, chỉ sợ là không chịu đi.
Trương Ôn liền gọi điện thoại cho Khô Lộc Văn, bên kia điện thoại vậy mà lại tắt, không thể làm việc.
Gọi điện thoại cho sở tài chính bên kia, sở tài chính nói hiện tại tài chính rất khẩn trương, không thể xuất ra một khoản tiền lớn như vậy, bảo chính hắn tự nghĩ biện pháp.
Trương Ôn ném điện thoại xuống đất, vén ống tay áo lên cao cao, thật sự là khóc không nước mắt rồi.
Trần Chí Ôn và Thạch Phong Tín trốn trong phòng làm việc, trước mặt là một chén trà xanh, cũng nhau đánh cờ.
Thạch Phong Tín vừa rồi cũng nghe được tiếng Hoàng Văn Thanh trong điện thoại cười nói: "Tình thế đúng là rất quanh co, chỉ sợ ủy ban tỉnh sẽ luống cuống tay chân, không phải trước kia Hoàng đại chủ tịch tỉnh rất uy phong lẫm liệt sao, đảo mắt liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi, loại tư vị này không dễ chịu đâu..."
Trần Chí Ôn cười cười, nói: "Những công nhân viên chức nghỉ việc này náo loạn, nguyên nhân là bởi vì không sống nổi nữa, vừa rồi Tử Hiên điện thoại cho tôi, nói hắn sớm chỉ đã công ty Xuân Huy nhiều năm thua lỗ, khoản lợi nhuận đều là giả tạo!”
“Tài sản quốc hữu cả công ty Xuân Huy đều bị tầng quản lý bán thành tiền mặt, chia nhau lấy hết rồi, ngay cả ủy ban tỉnh cũng bị lừa gạt, trước kia ủy ban tỉnh cấp phát hơn một nghìn vạn đồng cho công ty Xuân Huy, cũng bị bọn này chia cắt, những công nhân viên chức nghỉ việc không cầm được một phân tiền phụ cấp..."
Chương 600: Sự kiện quần chúng(2)
"Thì ra là thế, khó trách tại sao bọn hắn không chịu đi, lần này ủy ban tỉnh không đưa phụ cấp tới tài khoản bọn hắn, bọn hắn xác nhận đã thu được tiền, chắc chắn sẽ không chịu tản đi."
Trần Chí Ôn cười ha ha một tiếng, nói: "Nhưng hiện tại sở tài chính bên kia từ nơi này nặn đi ra hơn một nghìn vạn để phụ cấp những công nhân viên chức nghỉ việc này đây?”
“Tử Hiên nói, biểu tình chống đối chí ít cũng có một ngàn công nhân viên chức nghỉ việc, mỗi người phụ cấp một vạn, đều cần không ít tiền!”
“Hơn nữa, cho dù có một vạn, chưa chắc bọn hắn chịu giải tán đâu, tôi lại cảm thấy, tôi không được phân công quản sở tài chính, lại là chuyện tốt, cái phiền toái khó giải quyết này, cũng không cần tôi quản, bằng không thì tôi còn phải kiếm tiền từ các nơi để bổ xung cái lỗ thủng này."
"Chẳng lẽ, đây là át chủ bài của Tử Hiên?"
Trên mặt Thạch Phong Tín có một tia biểu lộ không dám tin, nói: "Lúc trước hắn còn bảo tôi chuẩn bị xem trò vui, tôi còn tưởng rằng hắn đang nói giỡn, thì ra đòn sát thủ là đây, đúng là rất ngoan độc, biết rõ ràng công ty Xuân Huy có vấn đề lớn, nhưng lại nhẫn nhịn không nói một lời."
"Cho dù không phải át chủ bài, cũng có một chút quan hệ đến hắn, hôm trước, chức vụ hắn bị mất hết, quăng ra khỏi ủy ban tỉnh, ngày hôm sau, hắn đã tìm phương thức liên lạc với hai phóng viên CCTV!"
Trong giọng nói Trần Chí Ôn lộ ra một tia quỷ dị: "Tôi cũng không biết hắn muốn làm gì, chỉ là, tôi cũng cũng không phải rất quen thuộc với người CCTV, hắn lại tiếp tục đi tìm Thái Lãng Minh, không biết hắn đã tìm tới chưa!"
Thạch Phong Tín cười ha ha, hạ giọng nói: "Nếu ai làm địch nhân cùng thằng nhóc này, vậy thì thật đúng là đến đêm cũng không thể say giấc, bị hắn để ý theo dõi, đến sống lưng cũng phải đổ mồ hôi lạnh!"
"Trước kia tôi còn muốn thừa dịp đại hội đảng, tìm mấy lão lãnh đạo trung ương, nói một chút về tình huống chính đàn tỉnh La Phù, hiện tại xem ra, không cần nữa rồi." Trần Chí Ôn nhìn bầu trời bao la xám xịt, thở dài nói.
"Tôi gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, xem hiện tại hắn đang trốn ở góc nào cười trộm!" Thạch Phong Tín gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, cười hỏi: "Đang ở nơi nào rồi? Giữa trưa có mời tôi ăn cơm được không?"
Dương Tử Hiên vừa mới cơm nước xong xuôi cùng hai vị phóng viên từ CCTV chạy tới, hai phóng viên ăn bữa cơm đơn giản, liền đi đường Trung Nam khu Giang Đông phỏng vấn đưa tin rồi.
Dương Tử Hiên cũng không khỏi không bội phục những ông vua không ngai chuyên nghiệp này, chuyện lớn như vậy, đúng là cực kỳ quan trọng, những ký giả này đều ngửi ra tin tức giá trị trong đó, không cần để ý đến ăn uống.
Dương Tử Hiên không đi theo, cười hì hì nói với Thạch Phong Tín: "Tôi vừa ăn cơm cùng hai phóng viên, mới đi ra ngoài đây, sao anh không sớm một chút nói, tôi còn có thể giới thiệu cho anh quen biết nữa."
"Nói như vậy, cậu có ý định để cho CCTV đưa tin chuyện này rồi à?" Trên mặt Thạch Phong Tín hiện lên vẻ vừa mừng vừa sợ, trong khoảng thời gian này, Đại Danh hệ bị chủ tịch tỉnh và bí thư Tỉnh ủy liên thủ gọt quyền, Thạch Phong Tín cũng nhẫn nhịn một bụng tức giận, lần này có thể xả một cục tức, đương nhiên rất cao hứng.
"Thời điểm bọn hắn làm thịt chúng ta, nên nghĩ đến lúc chúng ta làm thịt lại..." Sắc mặt Dương Tử Hiên bình tĩnh, nói: "Trước kia tôi đã bị tất cả truyền thông tỉnh cấm chụp ảnh, toàn diện phong tỏa, cấm đưa tin, giờ thì xem xem….".
…….
Đầu tháng mười một, đã là cuối mùa thu, buổi sáng đã có đầy sương trắng bao phủ, trên đường lớn, gió lạnh thổi thấu xương.
Tử Kim là thành thị đất liền, khí hậu vừa nóng vừa lạnh, không ít người từ bên ngoài tới đây đều không chịu được.
Trên đường, rất nhiều xe bị chắn tại khu Giang Đông, bản thân quy hoạch giao thông Tử Kim đã tương đối hỗn loạn, quy hoạch thành thị bị rất nhiều người lên án.
Hiện tại bị những công nhân viên chức nghỉ việc này lấp kín con đường huyết mạch như vậy, tắc xe càng thêm nghiêm trọng, từ khu Giang Đông, một mực tắc đến cầu Hoàng Giang, đoàn xe bất động, từ giữa không trung nhìn xuống thì cực kỳ đồ sộ.
Xe đằng sau chạy tới ào ào quay đầu, đi đường vòng.
Lối đi bộ cũng tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, vài trăm người chắn chính giữa con đường, có người tay nắm tay, có người ngồi thành một hàng, tạo thành vài đạo bức tường người nghiêm mật, ngăn chặn cả con đường.
Công nhân viên chức ăn mặc trang phục long động màu xanh thống nhất của công ty Xuân Huy, trước ngực đều dán mấy chữ "yêu cầu bồi thường!"
Chữ rất to, thoạt nhìn cực kỳ chướng mắt, trên tay là băng rôn sắc hồng, viết "yêu cầu công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy cung cấp cuộc sống bảo đảm cho các công nhân viên chức nghỉ việc", mấy chữ này cũng cực kỳ bắt mắt.
Chính giữa con đường có vài cảnh sát giao thông trẻ tuổi đẹp trai, chỉ là, những cảnh sát giao thông này đều là cảnh sát giao thông thành phố Tử Kim, không có chỉ thị phê của thượng cấp cục công an thành phố, cục trưởng Hồ Tự Lập, những cảnh sát giao thông này đều không có động tác gì, hiển nhiên là thờ ơ đối với loại tình thế trước mắt, không thèm làm gì.
Loại sự kiện quần thể náo loạn, khả năng dẫn phát đến vấn đề chính trị này, những cảnh sát giao thông trong thành phố không dám nhúng loạn tay vào.
Trong đám người còn có một vài công nhân viên chức nghỉ việc mang theo chăn và màn, nếu như hôm nay ủy ban tỉnh không giải quyết vấn đề cho bọn hắn, bọn hắn xác định ngủ ở chỗ này trong đêm nay rồi, lần này là quyết tâm muốn ủy ban tỉnh giải quyết vấn đề bồi thường khi nghỉ việc, bằng không thì bọn hắn thật sự là không có cách nào sống được.
Trung đoàn cảnh sát tỉnh và cảnh sát phụ cận đều bị điều đến ủy ban tỉnh giữ gìn trị an rồi, tạm thời không thể chú ý quần chúng náo loạn khu Giang Đông bên này.
Hai phóng viên CCTV từ kẽ hở dòng xe cộ đi tới, cầm camera quay vài đoạn trên màn hình, sau đó mới cầm microphone để cho hai công nhân viên chức đại biểu đứng ra nói chuyện.
Chu Hiểu Mai là phóng viên chuyên mục phỏng vấn « tin tức tiên phong » của CCTV, đã từng là phóng viên nồng cốt tỉnh La Phù, bởi vì công tác xuất sắc, được điều tạm đến CCTV, hiện tại đã là công nhân chính thức của CCTV, tại đài phát thanh tỉnh, là một tay Thái Lãng Minh nhấc lên, Thái Lãng Minh có ơn tri ngộ đối với nàng, vậy nên Thái Lãng Minh mới giới thiệu Dương Tử Hiên để cho nàng quen biết.
Tiếp xúc cùng Dương Tử Hiên mấy giờ, về sau, Chu Hiểu Mai cũng cảm thấy chỗ bất phàm của cán bộ trẻ tuổi này, đồng thời Tử Kim cũng là chỗ nàng lớn lên, cho nên Chu Hiểu Mai mới quyết định tới nơi này điều tra đưa tin.
Tuy những phóng viên truyền thông này được xưng ông vua không ngai, nhưng những ông vua không ngai này thường xuyên không được hoan nghênh tại địa phương, thậm chí xuất hiện vài chỗ quan lại sai khiến thế lực xã hội đen địa phương, thậm chí cả công an đánh những phóng viên này.
Chu Hiểu Mai biết rõ đến địa phương làm tiết mục, là phải thừa nhận nguy hiểm chính trị nhất định.
"Nghỉ việc", cái từ này trong năm nay vẫn là một từ chính trị mẫn cảm, không có báo chí địa phương nào đem cái từ ngữ "nghỉ việc" này đặt ở trên báo chí.
Nam đồng sự đi bên người Chu Hiểu Mai cầm microphone qua, đưa về phía một công nhân viên chức nghỉ việc quần áo không chỉnh tề, gió thu lạnh thấu xương lại làm cho thân thể của nàng rùng mình một cái, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi anh, vì cái gì mà các vị lại dùng phương thức như vậy tới yêu cầu ủy ban tỉnh chủ trì công đạo cho các vị?"
Công nhân viên chức nghỉ việc lúc này đứng trước màn ảnh, một tay lau nước mũi, một tay lau nước mắt, nói: "Chúng tôi đã thử qua đi con đường bình thường phản ánh vấn đề, nhưng thật sự như là mò kim đáy biển, lãnh đạo nhà máy và đạo tỉnh trong lãnh không thèm để ý, tài liệu kêu oan của chúng tôi vừa đưa đến văn phòng phụ trách hành chính tỉnh, ngày hôm sau đã bị văn phòng phụ trách hành chính đánh về xưởng!"
“Tôi và mấy người bạn già đều là công nhân viên chức trong xưởng, trường kỳ công tác tại xí nghiệp, có thể nói là cả đời kính dâng cho nhà máy này rồi, nhưng bọn hắn nói, để cho chúng tôi nghỉ việc, đã là quá tốt rồi!"
Chu Hiểu Mai cau mày, vén vài sợi tóc qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hỏi: "Nhà máy không cho các vị bất luận đãi ngộ phúc lợi gì sao?"
"Cái gì mà đãi ngộ phúc lợi? Ngay bảo đảm cuộc sống cơ bản cũng không có, cô xem, những người bên cạnh tôi đây này, trong nhà đều có một đứa con học trung học hoặc là đại học, nghỉ việc xong, về sau, tiền cung cấp cho đứa con đi học cũng không còn nữa rồi, ăn được bữa nay không có bữa sau, hơn nữa có vài người lại bệnh, không có tiền trị liệu, người chờ chết cũng có."
"Nhà máy lỗ lã nghiêm trọng như vậy, tại sao các khoản báo cáo lên vẫn nói là có lợi nhuận đây? Nếu có khoản tiền lợi nhuận, tại sao ngay cả việc bảo đảm cuộc sống cơ bản của các vị, những công nhân viên chức nghỉ việc này cũng không có đây?"
Chu Hiểu Mai nhìn công nhân viên chức bốn phía, đều là những người bốn mươi năm mươi tuổi, trường kỳ công tác tại xí nghiệp, chỉ có một kỹ năng làm việc, một khi nghỉ việc, cơ bản không tìm thấy công tác khác, cuộc sống xác thực là rất khó khăn.
"Loại xí nghiệp giống như chúng tôi, sớm nên phá sản từ lâu rồi, nhưng xí lãnh đạo nghiệp, vì bảo vệ mũ cánh chuồn, lừa trên gạt dưới, ngay cả phụ cấp ủy ban tỉnh cho công nhân viên chức cũng không buông tha, lại còn muốn thổi phồng lên là đã đưa đến tay chúng tôi, cơ bản là không có!”
“Bọn hắn lại còn nghĩ ra cách bịa đặt một khoản lợi nhuận, sau đó không ngừng xin chính phủ bên kia tiền bạc phát triển, cũng không phân cho chúng tôi một đồng."
Công nhân viên chức nghỉ việc bốn phía nhìn thấy có phóng viên tới phỏng vấn, đều ào ào tụ tập tới, mỗi người kêu khổ một câu.
Mấy cảnh sát giao thông hai mặt nhìn nhau, có phóng viên đến, tình huống lại biến đổi rồi, liền liên tục không ngừng thông báo cho cục công an thành phố.
Hồ Tự Lập vốn coi đây là việc không liên quan đến mình, mà là chuyện của ủy ban tỉnh, không có quan hệ gì quá lớn đến bản thân hắn và Tử Kim, nhiều nhất là thời điểm nhân thủ công an không đủ, Hồ Tự Lập để cho cục công an thành phố đi qua viện trợ một tý, tất cả đều dựa theo chương trình bình thường.
Nhận được mấy cảnh sát giao thông mật báo, Hồ Tự Lập cũng chấn động, có phóng viên đi phỏng vấn, vậy thì khác rồi, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chính phủ địa phương thành phố Tử Kim, vội vàng thông báo văn phòng ủy ban tỉnh.
Trương Ôn đang đứng trước ủy ban tỉnh, tận tình khuyên bảo thuyết phục, muốn muốn bọn công nhân viên chức này rời đi trước, đồng ý cầm một bộ phận tiền từ tài chính tỉnh ra cứu hỏa, đã có một bộ phận công nhân viên chức bị hắn thuyết phục, thời điểm đang muốn cò kè mặc cả, liền bị cú điện thoại này của Hồ Tự Lập đánh vào mông.
"Tại sao có thể có phóng viên đi đến đấy đây? Trước kia chủ tịch tỉnh đã nói chuyện vơi phòng tuyên truyền rồi, muốn toàn bộ truyền thông tỉnh thống nhất hành sự...Tại sao còn có phóng viên không thức thời, đi hiện trường phỏng vấn như vậy?" Trương Ôn hổn hển hỏi.
"Có phải là từ trên trung ương xuống đây không?" Hồ Tự Lập nói ra một khả năng.
Trương Ôn nghĩ cũng đúng, rất có thể là truyền thông trung ương, nghĩ tới đây, Trương Ôn liền biết sự tình càng thêm không xong rồi, không thèm khách sáo với Hồ Tự Lập, cúp điện thoại, trực tiếp đi lên trên lầu tìm Hoàng Văn Thanh.
Hoàng Văn Thanh một mực đứng bên cửa sổ, đang trông xem tình thế phía dưới thế nào, nhìn thấy Trương Ôn chạy vội lên, trên mặt nhiều hơn một tia mừng rỡ, hỏi: "Thế nào? Đàm phán thành công rồi à?"
Trương Ôn thở dồn dập, phất phất tay, nói: "Có phóng viên đến rồi!"
"Phóng viên?" Hoàng Văn Thanh thăm dò nhìn ra cửa sổ một chút, lại quay đầu hỏi: "Ở đâu ? Sao tôi không phát hiện? Cậu nhìn lầm rồi à, buổi sáng tôi đã nói chuyện với Hoàng Trấn Đông, muốn phòng tuyên truyền toàn bộ tỉnh thống nhất, cấm tiến hành đưa tin đối với phong trào công nhân này."
Trương Ôn lắc đầu, đợi thở gấp mấy hơi rồi mới nói: "Không phải tại đây, là khu Giang Đông, không phải truyền thông trong tỉnh, đoán chừng là truyền thông trung ương..."
"Truyền thông trung ương?" Sắc mặt Hoàng Văn Thanh lập tức ngưng trọng lên, trầm ngâm một hồi, mới vỗ bàn một cái, tức giận quát: "Cái thằng ngu nào thông tin cho truyền thông trung ương hả! Bị tôi biết rõ, nhất định sẽ cắt ngang chân hắn, nếu không có ai báo, những trung ương phóng viên kia không có khả năng biết rõ chỗ chúng ta phát sinh loại sự tình này!"
Khuôn mặt Trương Ôn đầy vẻ cầu xin, nói: "Chủ tịch tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ ? Nếu như tôi đi qua mời những phóng viên kia ăn cơm, sự tình cửa ra vào sẽ không có người nào đối phó..."
Hoàng Văn Thanh lắc đầu, sự tình khẩn cấp, hắn lại bình tĩnh hơn, nói: "Cậu ở nơi này, không thể đi, việc cậu đàm phán cùng bọn họ đã thấy manh mối rồi, cậu vừa bỏ đi, chuyện làm từ đầu đến giờ sẽ tốn công vô ích, tìm người tin được, qua bên kia dẫn những phóng viên kia đi đi."
Ánh mắt xẹt qua người Thường Mai đang xem báo chí ở bên ngoài, chép miệng hỏi: "Thường Mai tin được không? Có phải là cô ấy có nhược điểm, bị cậu chộp trong tay rồi? Nếu như cô ấy phù hợp, liền để cho cô ấy đi, cô ấy là con gái, ra mặt tiếp đãi hai phóng viên vẫn tốt hơn."
Trương Ôn có chút chần chờ, chuyện cho tới bây giờ cũng không có biện pháp khác rồi, liền gật gật đầu, nói: "Người có thể tin được trong văn phòng cũng không còn mấy, cũng chỉ có cách để cho cô ấy đi một chuyến, hy vọng có thể lấy bản thảo và phim ảnh camera quay chụp của những phóng viên kia tới tay..."
Trương Ôn đi ra ngoài, về sau, Hoàng Văn Thanh nghĩ nghĩ, chuyện bây giờ cũng không thể kéo dài được nữa, Thường Mai cũng không nhất định có thể khống chế được hai phóng viên kia, nhất định phải giải quyết quyết đoán, liền cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại Chu Trì Khôn.
"Văn Thanh đồng chí, chuyện gì vậy?" Chu Trì Khôn cầm lấy điện thoại, hôm nay hắn cũng mật thiết chú ý đến sự kiện phong trào công nhân, nhưng còn cố hỏi.
"Bí thư, tôi muốn vận dụng cảnh sát, hiện tại một đám người vây ủy ban tỉnh, khu Giang Đông cũng bị một đám người vây quanh, giao thông bế tắc, khu Giang Đông đã tê liệt hơn nửa ngày rồi!"
Tình huống khẩn cấp, điều động cảnh sát, cũng không nhất định cần Bí thư tỉnh ủy phê chuẩn, chủ tịch tỉnh cũng có thể tạm thời chỉ huy, nhưng Hoàng Văn Thanh vẫn gọi điện thoại cho Chu Trì Khôn, ý tứ muốn Chu Trì Khôn cùng nhau gánh vác nguy hiểm chính trị đã rất rõ ràng.
Chu Trì Khôn là nhân vật khôn khéo bực nào, liền từ chối nhã nhặn: "Loại chuyện này, đồng chí Văn Thanh, cậu có thể tự mình quyết định là được rồi, tôi không hỏi qua, nhưng phải chú ý đắn đo đúng mực, không nên tạo thành tình huống quân cảnh và quần chúng đối lập với nhau!"
Hoàng Văn Thanh nhíu mày, nói: "Bí thư, ngài không làm ra chỉ thị phê sao? Trung ương đã có truyền thông xuống phỏng vấn..."
Chu Trì Khôn lắc đầu, nói: "Tôi tin tưởng năng lực và quyết tâm của cậu và ủy ban tỉnh, không nhúng tay vào."
"Được rồi!"
Hoàng Văn Thanh giọng nói cứng rắn mà kiên quyết, hắn biết rõ, trong nháy mắt này, tuần trăng mật giữa người đứng đầu Tỉnh ủy và ủy ban tỉnh đã chính thức chấm dứt.
Chính trị là như thế, Chu Trì Khôn, với tư cách Bí thư tỉnh ủy, vĩnh viễn cũng có thể được hưởng ưu tiên phân phối lợi ích và quyền lực tránh né trách nhiệm.
Bí thư ngồi đầu thuyền, chủ tịch tỉnh ở trên bờ.
Đúng là nói về cái này.
Hoàng Văn Thanh thở dài, trách nhiệm lần này, hắn không trốn thoát rồi, lúc này liền quyết đoán cầm lấy điện thoại, thông báo Hà Tân Nghi, gọi cảnh sát tỉnh đến, cảnh sát thành phố đi trước đến cửa ra vào ủy ban tỉnh và khu Giang Đông giữ gìn trật tự hiện trường.
Sau khi an bài cảnh sát tiến vào, Hoàng Văn Thanh lập tức tổ chức hội nghị công tác trong phạm vi nhỏ ở ủy ban tỉnh, thông báo sự kiện phát sinh ở đường Trung Nam và cửa ra vào ủy ban tỉnh, nghiên cứu biện pháp giải quyết.
Ý tứ khi mở hội nghị này, tất cả mọi người hiểu, chính là Hoàng Văn Thanh không muốn một mình một người gánh chịu nguy hiểm chính trị lớn như vậy, muốn bắt các vị phó chủ tịch tỉnh gánh vác cùng với hắn.