Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 738:
- TQ đệ nhất kiếm.
- Cô độc đại sư vô địch!
Đám đệ tử của Cô Độc võ quán thấy được Cô Độc Phong Ảnh đã giành chiến thắng thì liền gào thét, hô to lên.
Kích động.
Kích động không gì sánh bằng.
Tương phản với bọn họ, lúc này đây đám người đệ tử Võ Đang đã đứng đó như một pho tượng, cả người ngơ ngác nhìn vào đầu một nơi, thân một ngã của Bạch Mi đạo nhân.
Cho đến giờ phút này, bọn hắn vẫn không tin Cô Độc Phong Ảnh có thể dùng một kiếm để miểu sát Bạch Mi đạo nhân.
- Thật không ngờ vào giờ phút sinh tử Cô Độc Phong Ảnh lại có thể đột phá Cương Kính, chuyển bại thành thắng.
- Đúng a, một trận chiến này thật sự đúng là biển đổi bất ngờ, chỉ sợ không ai có thể dự liệu được cục diện này.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kiếm pháp của Cô Độc Phong Ảnh đã đạt đến một cảnh giới tối cao nào đó, nếu không thì cho dù hắn có đột phá Cương Kính đi chăng nữa thì cũng không thể giết chết Bạch Mi đạo nhân, càng không nói đến môt kiếm tất sát.
- Đích thật là như vậy, có lẽ là hắn đã đạt tới cảnh giới “ Tâm Trung Vô Kiếm” trong truyền thuyết rồi, ai có thể vào thời khăc nguy cơ nhất thì hắn có thể lĩnh ngộ được?
- Lấy cách nhìn của tôi, đây không phải là do Cô Độc Phong Ảnh lĩnh ngộ ở thời khắc sinh tử, chuyện này có quan hệ với Đông Lai.
Lúc này, đám nhân sĩ trong giới võ học liền bàn tán với nhau, Dương Thiện mở miệng nói.
Nghe được Dương Thiện nói thế thì không ít người gật đầu đồng ý. Cùng lúc đó, bọn hắn thấy được Cô Độc Phong Ảnh cùng Bùi Đông Lai đang đi về phía bọn hắn.
- Mọi người cùng nhau đi xuống đi.
Thây vậy thì Dương Thiện đứng lên, đề nghị mọi người đi chúc mừng Cô Độc Phong Ảnh.
- Cô độc đại sư, chúc mừng chúc mừng.
Một lát sau, đám người Dương Thiện đi đến trước mặt Bùi Đông Lai cùng Cô Độc Phong Ảnh rồi sôi nổi chắp tay chúc mừng Cô Độc Phong Ảnh.
- Nhờ phúc của Đông Lai thôi.
Cô Độc Phong Ảnh Ảnh chắp tay đáp lễ.
"Bá!"
Nghe được Cô Độc Phong Ảnh nói thế thì đám người Dương Thiện liền nhìn sang Bùi Đông Lai, ánh mắt tràn ngập vẻ tò tò, tò mò Bùi Đông Lai đã nói gì với Cô Độc Phong Ảnh, để cho Cô Độc Phong Ảnh có thể ngộ đạo.
- Dương thúc, Thái thúc…
Đối mặt với từng ánh mắt kinh ngạc như thế thì Bùi Đông Lai cũng không có tỏ vẻ, mà là cúi người chào từng người.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
Điểm này, Bùi Đông Lai chưa bao giờ thay đổi!
Lúc trước có thể huyết tẩy đám người Thôi gia HQ là đều nhờ đám người Dương Thiện ra tay.
Huống chi đám người Dương Thiện còn có quan hệ tốt với Bùi Vũ Phu.
- Đông Lai, thực lực của cậu đã đạt tới cảnh giới gì rồi?
Thấy một màn như thế thì đám người Dương Thiện có chút vui mừng, Dương Thiện liền mở miệng hỏi.
Trong phút chốc, ánh mắt của đám người Dương Thiện đều tập trung vào người Bùi Đông Lai.
Thậm chí ngay cả Cô Độc Phong Ảnh cũng tỏ ra chờ mong, chờ mong câu trả lời của Bùi Đông Lai.
- Mới vừa đụng đến cánh của Cương Kính đại thành.
Bùi Đông Lai trả lời.
“Ách”
Nghe được Bùi Đông Lai trả lời một cách tự nhiên như thế thì ánh mắt đám người Dương Thiện trừng to, nhìn vào Bùi Đông Lai giống như nhìn vào một con quái vật.
….
Sau khi hành động ở M kết thúc thì Quý Hồng được đưa về bệnh viện ở Yên Kinh trị liệu, thẳng cho đến khi trước đó không lâu thì nàng mới trở về Đông Hải.
Trong 1 tháng qua, tuy rằng Bùi Đông Lai đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc tu luyện nhưng thỉnh thoảng vẫn đi qua thăm Quý Hồng, hơn nữa còn thường xuyên gọi điện cho nàng.
Dựa theo ý của Đông Lai thì để Quý Hồng nằm ở bệnh viện Đông Hải, nhưng Quý Hồng sống chết không đồng ý, cuối cùng 2 bên đều thối lui 1 bước, Bùi Đông Lai đáp ứng không để Quý Hồng nằm viện, còn Quý Hồng dựa theo lời Bùi Đông Lai, mỗi ngày đều dùng thuốc Đông y của Miêu lão gia tử để trị thương.
Sau khi bắt chuyện với đám người Dương Thiện xong thì Bùi Đông Lai ngồi xe đến biệt thự Tử Viên.
Biệt thự Tử Viên.
Lúc này Quý Hồng đang chạy bộ trên máy.
Hiện giờ thân thể nàng đã khôi phục được 7-8 phần nhưng mà so vơi trước kia vẫn còn kém xa vì thế mỗi ngày nàng đều phải tập luyện đồng thời còn để giảm béo bởi vì trong những ngày nằm viện thì nàng đã lên 10kg.
- Lão bản.
Sau đó, coi như Quý Hồng dừng lại dùng khăn lau mặt thì một tên Phong Diệp đi vào, cung kính hành lễ về phía Quý Hồng.
Thấy Phong Diệp đi vào thì Quý Hồng có chút nghi hoặc mà hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Lão bản, chuyện này vốn muốn nói cho ngài vào ngày hôm qua nhưng…
- Chuyện gì?
Quý Hồng nghe vậy thì chân mày nhíu lại, lên tiếng cắt ngang.
Phong Diệp hội báo nói:
- 1 tháng trước Bạch Mi đạo nhân đã giành được chức Võ lâm minh chủ, tối qua hắn đã hạ chiến thư khiêu chiến với Cô Độc đại sư….
"Bá!"
Nghe được Phong Diệp nói thế thì Quý Hồng liền dứng dậy, nói:
- Luận võ tiến hành khi nào? Còn nữa, thực lực bây giờ của tên đạo sĩ kia là gì?
- Tên Bạch Mi đạo nhân kia đã bước chân vào Cương Kính.
Phong Diệp vốn kể mọi chuyện nhưng liên tục bị Quý Hồng cắt ngang 2 lần vì thế đành phải bất đắc dĩ mà trả lời từng vấn đề của Quý Hồng:
- Lão bản, luận võ đã được diễn ra, hiện giờ cũng xong rổi.
- Cái…Cái gì?
Lấy sự hiểu biết của nàng thì sư phụ nàng là Cô Độc Phong Ảnh vẫn chưa có đột phá khu vực Cương Kính, mà Bạch Mi đạo nhân là cương giả Cương Kính, điều này làm cho sắc mặt nàng đại biến, giọng nói tỏ ra lo lắng và bất an:
- Sư…sư phụ ta có sao không?
- Lão bản, xin người hãy để tôi đem mọi chuyện nói cho hết lời, sự tình là như vậy…
Phong Diệp thấy vậy thì đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho Quý Hồng.
- Cậu...Cậu nói sư phụ của ta vốn là bị Bạch Mi đạo nhân áp chế, sau đó bởi vì Bùi Đông Lai xuất hiện nói cái gì đó với sư phụ ta nên sư phụ ta đột phá lên Cương Kính, xoay chuyển thế cục, giết chết Bạch Mi đạo nhân sao?
Có lẽ là do quá kinh ngạc nên cặp mặt của Quý Hồng liền trừng lên.
- Đúng vậy.
Phong Diệp gật gật đầu, sau đó lại cúi người, nói:
- Xin lỗi lão bản, vốn tôi định nói với ngài vào tối qua, nhưng Cô Độc đại sư sợ ngài lo lắng nên không cho phép tôi nói.
Không trả lời.
Quý Hồng vẫn đang lâm vào cảnh khiếp sợ.
Nàng thật sự không thể tưởng tượng Bùi Đông Lai có thể làm được điều này.
- Đúng rồi lão bản, Bùi tiên sinh đang đến đây, 30’ sau sẽ đến nơi.
Phong Diệp đợi đến lúc Quý Hồng lấy lại tinh thần thì mới mở miệng nói tiếp.
- Tên kia muốn tới sao?
Trái tim Quý Hồng khẽ run lên, sau đó nghĩ đến toàn thân mình đều toát mồ hôi thì nói:
- Ta biết rồi, cậu đi ra ngoài đi, không có lời của ta thì không cho phép đi vào.
- Vâng, lão bản.
Phong Diệp cung kính rời khỏi biệt thự, mà Quý Hồng liền chạy nhanh lên lầu, cởi hết quần áo trên người ra đi vào phòng tắm, đây chính là muốn vận động nhẹ nhàng sao?
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Thủy Phiến
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Bùi Đông Lai đến sớm hơn so với dự đoán của Phong Diệp.
20’ sau, khi Quý Hồng tắm xong, trùm khăn tắm bước ra thì tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe tiếng chuông cửa Quý Hồng liền biết là Bùi Đông Lai, bèn quấn tạm chiếc khăn tắm màu trắng bước chân trần ra mở cửa.
“Két”
Cửa phòng khẽ mở ra, đứng ngoài chính là Bùi Đông Lai với chiếc áo Tôn Trung Sơn, trong mắt hắn lúc này chính là hình ảnh Quý Hồng với chỉ một chiếc khăn tắm duy nhất trên người.
Vì chỉ khoác tạm một chiếc khăn tắm nên những đường cong gợi cảm trên người nàng đều lộ rõ mồn một, bên dưới xương quai xanh là khe núi vừa bí hiểm mà vừa hấp dẫn, thu hút toàn bộ tầm mắt của Bùi Đông Lai. Phía dưới đôi đùi đẹp gần như lộ ra hoàn toàn, chỉ có nơi kín đáo nhất ở giữa đã bị che khuất.
- Honey, cám ơn cậu đã cứu sư phụ tôi!
Thấy đôi mắt Bùi Đông Lai trần trụi nhìn mình, trên mặt Quý Hồng không xuất hiện nụ cười đoạt mạng như bình thường, mà nàng dùng một ánh mắt nhu tình đáp lại.
- Cô…
Bùi Đông Lai vốn còn muốn nói gì đó, nhưng hắn vừa mở miệng thì Quý Hồng đã như con tiểu bạch xà lướt tới, đôi ngọc thủ khẽ ôm lấy má hắn, bàn chân nhỏ hơi kiễng lên, nàng dùng nụ hôn để khóa miệng hắn lại.
Bùi Đông Lai chỉ kịp cảm giác được một làn u hương tràn tới, một thân thể nhu nhuyễn mềm mại đã áp vào người hắn, trước ngực còn có cảm nhận được thứ gì đó đang đè nén xuống.
Gương mặt quyến rũ gần hắn trong gang tấc không biết do mới tắm xong hay do xấu hổ mà đã ửng hồng.
Hương sữa tắm cùng u hương cơ thể tạo thành một thứ xuân dược nhẹ nhàng tràn vào mũi hắn, sau đó lan tỏa ra từng mạch máu.
Bốn mắt đối nhau, đôi mắt phượng của Quý Hồng hơi khép, trên bờ mi còn ẩn ẩn vài giọt nước long lanh, nàng giống như cô thiếu nữ lần đầu tiên trao nụ hôn cho ý trung nhân, ngượng ngùng mà hạnh phúc.
Nàng không chỉ đơn thuần là hôn, mà giống như đang dùng nụ hôn đó để truyền đạt tình yêu của mình.
Bùi Đông Lai sau mấy giây bỡ ngỡ, lập tức đôi tay như phản xạ có điều kiện ôm lấy chặt bờ eo nhỏ nhắn của Quý Hồng, khiến cả người nàng như dán chặt vào hắn.
“… Ư…”
Quý Hồng khẽ ngân một tiếng, thân thể bị hắn ôm chặt có chút run rẩy.
Trong tiếng ngân của nàng, Bùi Đông Lai lập tức đưa đầu lưỡi tiến vào trong, khẽ cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng.
“ A… ư…”
Quý Hồng mặc dù tuôi không còn nhỏ, nhưng vẫn là xử nữ, hơn nữa còn bị Bùi Đông Lai xuất chiêu quá bất ngờ, nàng lập tức buông vũ khí đầu hàng, thân thể nóng rực đỏ ửng như cây đào chín lập tức mềm nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Thấy nàng giống như đã động tình, Bùi Đông Lai cũng cảm giác hạ thân như đang nóng lên, thiết thương trong phúc chốc đã dương lên thẳng tắp, khẽ chạm vào giữa hai chân Quý Hồng, tuy chỉ là chạm nhẹ qua một lớp vải nhưng cảm giác thư sướng như một luồng điện khiến hắn tê dại cả người.
Bất chợt trong cơn khoái cảm Bùi Đông Lai giật mình tỉnh lại, nghĩ tới thương thế của Quý Hồng còn chưa chắc đã hồi phục hoàn toàn, hắn đành kìm nén lửa dục trong người, cười khổ nói:
- Yêu tinh, giữa tôi với cô còn phải nói cám ơn sao?
- Vì thế nên tôi mới hôn cậu.
Quý Hồng chậm rãi mở mắt, đôi mắt mơ màng lung linh như hồ ly chuyển thế, quyến rũ câu hồn trong mỗi động tác.
- Yêu tinh, cô làm như vậy có thể gây chết người đó!
Cảm giác hơi nóng từ Quý Hồng đang truyền sang người mình, lửa dục trong người Bùi Đông Lai càng lúc càng khó kiểm soát, hắn bèn hỏi:
- Thân thể của cô hồi phục ra sao rồi?
- Cậu đoán xem?!
Quý Hồng nở một nụ cười quyến rũ, đầu hơi ngẩn lên, khẽ cắn vành tai hắn, thổi ra một ngụm nhiệt khí:
- Honey, cậu thật cứng rắn…
Bùi Đông Lai không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải Đông Phương Bất Bại.
Ngược lại, hắn đang ở thời kỳ trẻ trung sung mãn nhất, cộng thêm nguyên nhân luyện võ, nhu cầu về chuyện đó càng mạnh hơn so với người thường.
Đối mặt với yêu tinh như Quý Hồng, dục vọng của hắn đã bùng lên từ lâu, nhưng vì sợ vết thương của nàng chưa bình phục nên chỉ có thể dùng ý chí áp chế phản ứng của cơ thể.
Lúc này thấy nàng mị mị cười khiêu khích mình, Bùi Đông Lai giống như bị đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt bùng lên dữ dội.
Cảm giác này giống như một nam nhân vừa tưởng tượng đến nữ thần trong lòng, vừa nhờ ngũ cô nương giải tỏa, bất chợt phát hiện ra… nữ thần đang ngồi ngay trước mắt mình, nhìn mình nói:
- Honey, em muốn…
- Không dùng biện pháp mạnh lại cho rằng tôi là cây cỏ phải không!
Bùi Đông Lai thở dồn, sau đó không đợi nàng nói gì nữa, lập tức bàn tay vuốt xuống cặp mông nàng, miệng cũng tham lam mút lấy môi nàng.
“ Ư…”
Quý Hồng khẽ kêu một tiếng, thân thể như người say đổ vào người Bùi Đông Lai, hai tay cũng xé toạc áo trong của hắn.
Tách!
Tiếng giựt cúc áo vang lên từng đợt.
Một cúc.
Hai cúc.
Ba cúc.
Trong giât lát nửa người trên Bùi Đông Lai đã không còn sót lại gì, Quý Hồng giống như xà mỹ nữ, đôi tay luồn qua nách ôm chặt lấy lưng hắn, đôi chân khẽ kẹp lấy thiết thương đã giương cao.
“A…”
Khẽ cựa mình, cảm giác ma sát từ hạ thân truyền lên khiến Quý Hồng run rẩy kịch liệt, đôi tay ôm Bùi Đông Lai càng gắt gao hơn, bộ ngực không biết từ lúc nào đã bung ra khỏi áo tắm, hoàn toàn lộ ra trước mắt Bùi Đông Lai, hai hạt anh đào phấn hồng nhấp nhô như kêu gọi hắn.
Bùi Đông Lai thở hổn hển, hôn từ môi nàng xuống cổ, chiếc lưỡi liếm dọc thành một đường dài qua khe núi, sau đó vòng một hình cung lên đỉnh núi, cuối cùng cuộn lấy hạt anh đào mê hồn kia, khẽ mút vào.
“A…”
Tiếng rên rỉ như thống khổ mà cũng như vui sướng, Quý Hồng ngửa đầu ra sau ngân lên từng tiếng, đôi chân bất giác kẹp càng chặt hơn, đôi thay ôm cổ Bùi Đông Lai ghì chặt hắn vào người nàng.
Tiếng rên giống như lời vẫy gọi Bùi Đông Lai đừng dừng lại. Bùi Đông Lai thở dồn, ôm Quý Hồng tới ghế sô pha.
Chiếc khăn tắm trong lúc di chuyển bị tuột ra, thân thể trắng tuyết lộ ra trần trục trước mắt Bùi Đông Lai.
Bị bế ngang người, Quý Hồng học theo Bùi Đông Lai lúc nãy, đôi môi nhỏ khẽ hôn lên ngực hắn, chiếc lưỡi nhỏ liếm lên bộ ngực cứng rắn của hắn.
“Ực…”
Bùi Đông Lai giống như bị điện giật, thân hình có chút lảo đảo.
Thấy hắn như vậy Quý Hồng nở nụ cười quyến rũ, chiếc lưỡi nhỏ tiếp tục lướt trên khắp ngực hắn.
Bị phản kích như vậy, Bùi Đông Lai càng thêm nóng bức, lập tức bước nhanh tới ghế, đặt Quý Hồng xuống.
Quý Hồng nằm trên ghế, đôi tay theo bản năng che bộ ngực trần lại, đôi chân cũng kẹp chặp không để lộ vùng đất thần bí nhất.
Bùi Đông Lai nhìn mà có chút ngây ngốc.
Sau đó hắn lập tức cởi hết y phục trên người một cách máy móc như một tên lính nhận lệnh từ thượng cấp.
Quý Hồng thấy bộ dáng Bùi Đông Lai như vậy thì nụ cười trên môi càng đậm, đôi chân trắng nõn khẽ ma sát vào nhau.
Bùi Đông Lai cởi hết y phục liền tiến lên nắm lấy đôi chân nàng, chậm rãi mở ra. Vùng hoa viên thần bí hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, thiết thương của hắn liền dương lên thẳng tắp.
“ A…”
Quý Hồng nhìn chiếc trường thường vừa to vừa cứng rắn liền có chút sợ hãi, đôi chân theo bản năng khẽ rụt lại.
Nhưng mà.
Không đợi Quý Hồng kịp rụt chân về, Bùi Đông Lai lập tức nắm lấy cổ chân còn lại của nàng. Quý Hồng bị hắn nắm chặt hai chân, cả người nằm rạp trên ghế theo hình chữ “Nhân”, không thể động đậy được nữa, đôi má ửng hồng lên như tân nương trong đêm động phòng, rụt rè sợ hãi mà lại chờ mong…
Gần.
Gần hơn một chút.
Chạm vào.
Tiến vào trong.
Gặp bức tường phòng thủ.
Phá vỡ.
Huyết lưu bất chỉ. ( Máu đổ)
Tiến vào tiếp.
Vào được một nửa.
Đường đi trở nên hẹp hơn, lần thứ hai gặp cản trở.
Đi chậm lại.
Đã được hai phần ba chặng được.
Không thể đi tiếp nữa, con đường đã quá chật hẹp.
Lùi một bước…
Tiến ba bước!
…
Bùi Đông Lai dùng cả sức mạnh và mưu trí, cuối cùng cũng phá tan pháo đài, xâm nhập vào trận địa địch nhân thành công, bắt tiến hành công kích quy mô lớn.
- Tôi… tôi muốn ở trên!
Quý Hồng bị địch nhân xâm lược, đành bỏ trận địa mà xông lên tìm đường sống. Xoay người nằm đè lên người Bùi Đông Lai, đôi kiều đồn khẽ lắc lư lên xuống.
“ A... aa…”
Tiếng kêu thể hiện sự khoái cảm tới đỉnh điểm.
Xong.
Bắn rồi!
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Last edited by Goncopius; 27-02-2014 at 06:38 PM.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 740: Tuyên án tử hình.
Sau khi đánh xong một trận, trong đại sảnh không vang lên những tiếng “Bành bạch” nữa, mà đó chính là tiếng thở dốc.
Sau khi thử nghiệm được phong thái làm Nữ Vương thì cả người Quý Hồng như bị rút hết toàn bộ sức lực, vô lực mà nằm trên người Bùi Đông Lai, hưởng thụ cảm giác khoái cảm trong người, mồ hôi trên người nàng từ từ chảy xuống.
Sự điên cuồng của Quý Hồng đã nằm suy đoán của Bùi Đông Lai, khiến cho hắn thể nghiệm một được phen khoái cảm mà hắn chưa từng làm được trên người của Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.
Như là biết Quý Hồng đang mệt mỏi, Bùi Đông Lai vươn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Quý Hồng.
"A. . ."
Cả người Quý Hồng như bị kích thích, không nhịn được mà vặn vẹo 2 3 cái, đôi môi khêu gợi rên lên một tiếng.
Điều này làm làm cho cây thương ở phía dưới của Bùi Đông Lai có phản ứng.
"A. . . Hô. . ."
Cảm nhận được vẻ biến hóa của cây thương Bùi Đông Lai thì hơi thở Quý Hồng trở nên dồn dập:
- Hon…Honey, người ta không còn sức nữa rồi.
- Làm gì có người nữ nhân nào lại giống như cô, lần đầu tiên mà lại điên cuồng như thế?
Bùi Đông Lai cười khổ, áp chế dục vọng trong lòng, từ từ nghiêng người rồi ôm Quý Hồng vào trong lòng.
Quý Hồng nghe vậy thì mở mắt ra, vẻ mặt ửng đỏ nhìn vào Bùi Đông Lai, hừ nhẹ:
- Một ngày nào đó tỷ tỷ sẽ cho cậu biết tay.
- Uhm.
Bùi Đông Lai không phản bác được.
- Đúng rồi, vừa rồi khi sắp…thì cậu có rút ra không?
Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì Quý Hồng đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt:
- Tỷ tỷ, bản thân tôi muốn rút ra nhưng mà tỷ không cho tôi cơ hội a, tỷ ngồi nhún nhẩy trên đó thì làm sao tôi rút ra được?
- Vậy thì có thể là có hay không a?
Nghĩ đến bộ dạng phóng đãng điên cuồng lúc nãy của mình thì Quý Hồng cũng có chút ngượng ngùng, sau đó nàng tỏ ra tò mò mà hỏi.
Thấy Quý Hồng tỏ ra lo lắng, bộ dạng đáng yêu như thế thì Bùi Đông Lai trả lời:
- Không biết.
- Lúc cậu cùng Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na thì có rút ra không?
- Không có.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu.
- Hả?
Quý Hồng sửng sốt:
- Vì sao không rút?
- Tỷ tỷ, chúng ta có biện pháp tránh thai a.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.
- Như vậy a…
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Quý Hồng tỉnh ngộ, sau đó tỏ ra đắc ý:
- Mặc dù là trong trận chiến yêu đương này tỷ tỷ bại bởi Tần Đông Tuyết nhưng mà tỷ tỷ có thể làm mẹ trước nàng ta, xem như là hòa rồi.
"—— "
Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến.
- Tôi ôm tỷ đi tắm nhỉ?
Bùi Đông Lai vội đổi đề tài.
- Được.
Thấy Quý Hồng đáp ứng thì Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, đứng dậy rồi ôm lấy Quý Hồng.
Cả người Quý Hồng giống như bạch tuộc, ôm lấy Bùi Đông Lai, 2 cái bánh của Quý Hồng dán chặt vào khuôn mặt Bùi Đông Lai.
Hầu kết Bùi Đông Lai khẽ nhúc nhích, hắn bỏ qua ý định xử tử Quý Hồng ngay tại chỗ mà là ôm Quý Hồng đi vào phòng tắm.
Bùi Đông Lai vô tâm, Quý Hồng vô ý nhưng 2 cái bánh bao ấy thất ự là quá lớn, mỗi lần Bùi Đông Lai bước đi thì 2 hạt anh đào liền cọ cọ vào khuôn mặt Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai ôm Quý Hồng đi vào phòng tắm, thả Quý Hồng xuống rồi mở vòi xem lên.
Nước ấm chảy xuống,,Quý Hồng một bên hưởng thụ nước âm, một tay cầm lấy cây thương của Bùi Đông Lai mà đùa nghịch:
- Tại sao nó còn cứng như vậy??
- Yêu tinh, đây là cô đang nghi ngờ lực hấp dẫn của mình sao?
Bùi Đông Lai dịch thân về phía au, tức giận nói:
- Nếu cô còn làm thế thì nó sẽ phản kháng đó.
- Vậy hãy để cho nó phản kháng đi.
Quý Hồng cười xấu xa, mân mê kiều đồn, cố ý cọ xát vào.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt:
- Nếu không phải đây là lần đầu tiên của cô, hơn nữa lúc nãy vô quá điên cuồng thì tôi sẽ để nó giáo huấn cô.
- Honey, có phải cậu còn muốn nữa không?
Quý Hồng nghe vậy thì từ từ xoay người lại, đối diện với Bùi Đông Lai, hỏi.
Nhìn thân thể mềm mại của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai liền hỏng mất:
- Yêu tinh, như vậy là chết người….
- Vậy thì sao?
Quý Hồng cười quyến rũ, vươn tay ra, cầm lấy cây thương của Bùi Đông Lai rồi từ từ ngồi xuống, đôi môi khêu gợi mở ra.
- Oh.
Cả người Bùi Đông Lai run lên.
Bùi Đông Lai từ từ nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ cái lưỡi của Quý Hồng.
…
Suốt một buổi trưa, Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng làm từ trên ghế salon rồi vào phòng tắm, từ phòng tắm lên giường, thẳng cho đến hoàng hôn thì mới dừng lại.
Màn đêm buông xuống, Bùi Đông Lai mang theo Quý Hồng đi ra đại sảnh của biệt thự.
- Bùi tiên sinh, Quý tiểu thư.
Mặc dù thấy tư thế bước đi có Quý Hồng ó chút không tự nhiên nhưng mà Phong Diệp cũng không hỏi gì mà là cúi đầu hỏi.
- Phong Diệp, tôi mang Quý tỷ đi dùng cơm, cậu không cần đi theo, tôi tự lái xe là được.
- Vâng Bùi thiếu.
Phong Diệp nghe vậy thì liền đưa chìa khóa xe cho Bùi Đông Lai.
-----------------
- Muốn ăn cái gì?
Sau khi chạy xe ra khỏi đại viện biệt thự thì Bùi Đông Lai quay đầu lại hỏi Quý Hồng.
- Gì cũng được.
Quý Hồng chỉ cảm thấy ở phía dưới của mình nóng như lửa cháy, còn có tâm tư gì mà chú ý ăn mòn gì cơ chứ?
- Biết được hậu quả chưa?
Bùi Đông Lai thấy thế, ôn nhu nói:
- Trước hết tôi chở cô đi mua thuốc, sau đó lại đi dùng cơm.
- Không…Không cần.
Bình thường tuy rằng Quý Hồng rất lưu manh nhưng mà muốn nàng đi đến tiệm thuốc để mua thuốc về cái vấn đề này thì nàng không làm được.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Để tôi mua giúp tỷ tỷ.
- Được…Được rồi.
Khuôn mặt Quý Hồng đỏ lên, vội vàng cúi đầu, sau đó nói:
- Đúng rồi, cậu đã có tin tức của Odin, Dixi chưa?
- Vẫn chưa.
Nghe được cái tên Odin, Dixi thì Bùi Đông Lai thu lại nụ cười, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.
Từ sau khi huyết tẩy tổng bộ Thần Võng thì Odin, Dixi cùng với thủ lĩnh Thần Vệ giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, dù cho Bùi Đông Lai vận dụng mọi thế lực cũng không thể tra ra chỗ ẩn thân của bọn hắn.
- Theo như lời cậu nói thì trong thời gian huyết tẩy tổng bộ Thần Võng thì Odin đã tẩu hỏa nhập ma, hộc máu mà chạy trốn.
- Tẩu hỏa nhập ma là điều tối kỵ của người luyện võ, nhẹ thì công phu bị phế đi, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng, làm không tốt thì tên Odin kia sẽ mất mạng.
- Không biết vì sao tôi có cảm giác Odin biến mất không đơn giản như vậy.
Bùi Đông Lai khẽ cau mày, như có suy nghĩ gì nói:
- Nếu thương thế Odin chưa khôi phục thì đợi cho thương thế hắn lành lại thì hắn sẽ mang theo Dixi tái xuất giang hồ, ngược lại nếu như Odin thật sự bị tẩu hỏa nhập ma, toàn bộ công phu bị phế đi thì Dixi cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tới tìm tôi.
- Hiện tại cậu có nắm chắc thắng được hắn không?
Trong lòng Quý Hồng căng thẳng, tràn đầy lo lắng mà hỏi.
Lo lắng là bởi vì nàng thiếu chút nữa bị Dixi đánh chết nh ưng mà tận mắt thấy được Dixi cùng chiến một trận với Diệp Cô Thành, biết rõ thực lực của Dixi cũng không kém hơn Diệp Cô Thành là bao.
Ngay tại lúc đó thì Diệp Cô Thành đã là Cương Kính đại thành đỉnh phong, mà hiện giờ Bùi Đông Lai chỉ là Cương Kính nhập môn, song phương còn cách nhau một cảnh giới.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng Dixi đánh Quý Hồng trọng thương, Tiêu Phi ở thế giới kia bị Dixi sát hại, nghĩ đến cha mình Bùi Vũ Phu vì Odin mà chết thì ánh mắt Bùi Đông Lai híp lại thành một đường nhỏ, trực tiếp tuyên án tử hình Dixi.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 741: Quyết một trận tử chiến (1)
- Y Na, để câu đối kia qua phải một chút.
Đêm giao thừa, trong tứ hợp viện của Bùi gia ở Yên Kinh, lúc này Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na đang treo câu đối xuân:
- Đông Tuyết, cậu xem thử được chưa?
- Được rồi.
Tần Đông Tuyết liền nói, sau đó đưa cho Hạ Y Na một cái đèn lồng.
- Đông Tuyết, chúng ta sửa lại cái đèn lòng kia đi.
Dán xong câu đối, thấy được chiếc đèn lồng ở bên trên bị vướng vào vật gì đó, Hạ Y Na nói.
- Ừh, cậu tới tí, tớ đi lấy ghế đã.
Tần Đông Tuyết trả lời.
- Để đó cho tôi.
Sau đó, Quý Hồng thân mang một chiếc sườn xám màu đỏ từ bên trong đi ra.
Cùng những năm qua bất đồng, năm nay ăn Tết còn có nàng, Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na và Mộ Khuynh Nhan.
- Được.
Thấy Quý Hồng chủ động muốn làm thì Tần Đông Tuyết mỉm cười gật đầu, từ sau khi Quý Hồng cùng Bùi Đông Lai cửu tử nhất sinh ở M trở về thì thái độ của nàng dối với Quý Hồng đã chuyển biến rất lớn, không có cạnh tranh nhau nữa mà là cố gắng dung hòa chúng nữ, tạo thành một đại gia đình.
Không riêng gì Tần Đông Tuyết mà ngay cả Hạ Y Na cũng đã chấp nhận Quý Hồng.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na không nói gì thì Quý Hồng mỉm cười bước lên cầm lấy đèn lồng trong tay Hạ Y Na rồi nhảy lên, dễ dàng treo được đèn lòng ở trên cửa.
- Biết võ công thật tốt.
Thấy một màn như vậy thì Hạ Y Na tỏ ra hâm mộ nói 1 câu, sau đó đề nghị:
- Quý Hồng tỷ, sau này tỷ dạy công phu cho em và Đông Tuyết đi.
- Được.
Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na thay đổi hái độ, Quý Hồng đều biết được, từ sâu trong lòng thì nàng cũng rất muốn trở thành chị em với 2 người, cho nên nghe Hạ Y Na nói thế thì nàng lập tức gật đầu.
Cùng lúc đó, ở trong phòng bếp Bùi Đông Lai đang làm mấy món ăn.
Lúc này đây, hắn đang nhớ lại cảnh hằng năm ăn Tết, hắn và Bùi Vũ Phu cùng nhau viết câu đối, cùng nhau làm sủi cảo, cùng nhau ăn rồi cùng nhau đốt pháo.
- Qua tử, nếu để những người trên Thần bảng biết được người là một người nội trợ trong gia đình thì chỉ sợ bọn hắn sẽ mắng người là một kẻ ngốc a.
Nghĩ nghĩ, Bùi Đông Lai lên tiếng rồi nở ra nụ cười nhưng mà nụ cười vô cùng chua sót.
- Qua tử, con nhớ đến người.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh lúc trước thì Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên, 2 mắt phiếm hồng nhìn trần nhà, thì thào tự nói.
Sau đó, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thấy 3 người Tần Đông Tuyết đi vào thì Bùi Đông Lai nở ra nụ cười:
- Thịt làm tốt rồi, một lát nữa có thể làm sủi cảo.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì khuôn mặt 3 người có chút đỏ lên.
Ở các nàng xem ra, vô luận là cắt thịt, làm sủi cảo…đều là do nữ nhân làm, hiện giờ Bùi Đông Lai lại làm hết mọi chuyện.
Mặt đỏ rất nhiều, các nàng đều rất rõ ràng, Bùi Đông Lai làm như vậy, chỉ là muốn tìm cảm giác gia đình đoàn viên.
…
Màn đêm buông xuống, một chiếc Audi A6 chạy đến rồi dừng lại trước cửa tứ hợp viện Bùi gia.
Khi xe dừng lại, Mộ Khuynh Nhan vội vàng xuống xe, hốt ha hốt hoảng chạy vào tứ hợp viện.
Bởi vì tham gia tiết mục cuối năm, bởi vì cả buổi chiều làm công tác nên nàng không thể ở nhà làm sủi cảo với đám người Bùi Đông Lai, nhưng mà sau khi biểu diễn xong thì nàng đã để đạo diễn tự lo, còn nàng thì chạy về.
- Khuynh Nhan, cậu về thật đúng lúc, bánh sủi cảo vừa mới nhấc xuống bếp nè.
Hạ Y Na thấy Mộ Khuynh Nhan vào nhà thì mở miệng trêu ghẹo.
Khuôn mặt Mộ Khuynh Nhan đỏ lên:
- Chiều này tớ muốn trở về nhưng mà lại có nhiều khan giả…
- Không sao đâu Khuynh Nhan, chuyện chính quan trọng hơn, mọi người đều mong thấy được hình ảnh em biểu diễn ở trên TV vào tối nay đó.
Thấy bộ dạng nóng lòng của Mộ Khuynh Nhan thì Quý Hồng liền lên tiếng an ủi.
- Đúng a, Khuynh Nhan, cậu cũng không nên lo gì, chúng ta đều là người một nhà mà.
Tần Đông Tuyết thấy vậy thì cũng mở miệng phụ họa nói theo.
- Các vị đại nhân cũng biết tiểu nhân đang bận ư?
Mắt thấy tứ nữ đứng đó nói chuyện thì Bùi Đông Lai có chút dở khóc dở cười:
- Sủi cảo đã nóng rồi, mau mang lên rồi chuẩn bị dọn cơm thôi.
- Tuân lệnh, Bùi đại sư.
Hạ Y Na liền cúi chào lĩnh mệnh, điều này khiến cho 3 người Tần Đông Tuyết, Quý Hồng cùng Mộ Khuynh Nhan buồn cười.
Sau đó, một bàn thức ăn đã được dọn lên.
“Reng”
Sau đó, coi như tất cả mọi người chuẩn bị ngồi xuống dùng cơm thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Hả?
Nghe được tiếng vang này thì Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn ra.
Bởi vì đây là chính là tiếng chuông của điện thoại vệ tinh mà hắn dùng để liên lạc với Diệp Cô Thành.
- Mọi người ăn trước đi, tớ đi nghe điện thoại.
Sau đó, Bùi Đông Lai cười nói một câu rồi đi ra ngoài cửa để nghe máy.
- Cậu.
Mở khóa xong, Bùi Đông Lai mở miệng nói trước.
- Đông Lai, là ta.
Bùi Đông Lai vừa dứt lời thì trong điện thoại truyền ra một giọng nói, giọng nói này không phải là của Diệp Cô Thành mà là của Thủ trưởng số 1.
“Ách”
Nghe vậy thì Bùi Đông Lai cả kinh,, hiển nhiên hắn không ngờ rằng Thủ trưởng số 1 lại dùng điện thoại của Diệp Cô Thành mà gọi cho mình, hơn nữa còn gọi vào đêm giao thừa.
- Thủ trưởng, chúc ngài năm mới vui vẻ.
Kinh ngạc qua đi, Bùi Đông Lai vội vàng trả lời, mặc lời là nói lời chúc nhưng mà chân mày hắn lại nhíu vào nhau.
- Thật có lỗi vì đã làm phiền cậu.
Thủ trưởng số 1 thở dài nói xin lỗi, giọng nói tỏ ra ngưng trọng:
- Nhưng mà bởi vì an toàn của quốc gia nên ta phải làm như vậy.
- Thủ trưởng, đã xảy ra chuyện gì?
Lời nói của Thủ trưởng số 1 khiến cho Bùi Đông Lai chấn động, hắn mơ hồ đoán được chuyện này có liên qua đến cha con Odin, Dixi.
- Đông Lai, lúc nãy Tổng thống M có gọi đến nói chuyện với ta, trong điện thoại, ông ấy nói rằng tối qua ở trong một căn cứ hạt nhân ở M đã bị tập kích, toàn bộ người trong căn cứ đã bị giết chết, hung thủ đã khống chế toàn bộ đầu đạn hạt nhân ở trong căn cứ đó.
Giọng nói của Thủ trưởng tỏ ra ngưng trọng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập:
- Tên hung thủ chính là Dixi, nhưng mà hắn không có nhấn nút để phóng đầu đạn hạt nhân, hắn đã nhờ quân đội M gởi yêu cầu đến chúng ta, hắn nói trong vòng 24h nữa thì cậu phải đi gặp hắn, nếu không thì hắn sẽ phóng toàn bộ đầu đạn hạt nhân trong đó để hủy diệt cả TQ chúng ta.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 742: Quyết một trận tử chiến (2)
Dixi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng mà Bùi Đông Lai nằm mơ cũng không ngờ Dixi lại dùng phương thức cực đoan như vậy để gặp mình.
Điều này làm cho cả người Bùi Đông Lai ngây ngẩn ra.
- Như thế nào hắn làm vậy? Tại sao Odin lại cho phép hắn làm thế?
Ngây người đi qua, Bùi Đông Lai trăm mối vẫn không có cách giải, ở hắn xem ra Dixi dưới tình thế cấp bách sẽ làm ra chuyện cực đoan như thế này nhưng mà Odin kẻ luôn muốn thống trị thế giới ngầm, thậm chí là muốn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới sẽ không làm chuyện như thế.
Bởi vì Dixi làm như vậy sẽ đắc tội đến Góp đại ka của 4vn, không riêng gì hắn mà thậm chí còn đẩy Odin vào tuyệt lộ.
Cái gọi là tuyệt lộ chính là làm kẻ địch của toàn bộ thế giới.
- Chẳng…Chẳng lẽ Odin tẩu hỏa nhập ma, chết rồi sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nghĩ đến một khả năng khác.
- Đông Lai, vô luận là vì cậu hay vì đất nước thì nhất định trong 24 tiếng cậu phải có mặt ở đó.
Thủ trưởng số 1 cũng biết tin này quá kinh hãi thế tục cho nên thấy Bùi Đông Lai không nói gì thì mở miệng nói tiếp.
Lời nói của Thủ trưởng số 1 để cho Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, hắn hỏi:
- Thủ trưởng, tôi muốn biết tổng cộng có bao nhiêu người?
- Chỉ có một mình tên gia hỏa tên là Dixi.
- Thủ trưởng , ngài xác định sao?
Bùi Đông Lai có chút hoài nghi, khi hắn xem ra, cho dù Odin tẩu hỏa nhập ma chết đi thì tên thủ lĩnh Thần vệ kia cũng cùng đi với Odin mới đúng.
- Xác định.
- Thủ trưởng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
Mắt thấy Thủ trưởng số 1 xác nhận thì Bùi Đông Lai liền lập tức đồng ý.
- Tốt, vậy cậu hãy đến quân khu XX ở Yên Kinh, tự tôi sẽ tiễn cậu đi.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Bùi Đông Lai thì Thủ trưởng số 1 khẽ thở phào một hơi.
"Hô ~ "
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện thì Bùi Đông Lai thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm tình rồi đi vào trở lại phòng ăn.
- Cuồng ca muốn đến đây ăn Tết, nhưng đã bị tớ từ chối.
Đi vào phòng ăn thấy 4 người Tần Đông Tuyết không hề động đũa mà chờ mình thì Bùi Đông Lai liền chủ động mở miệng nói đối 1 câu.
- Cuồng ca muốn làm bóng đèn a, quá vô sỉ rồi.
Hạ Y Na cười nói:
- Bùi đại sư, nhanh chóng đến chủ trì tiệc tối đi, một hồi Khuynh Nhan còn đi diễn tiết mục cuối năm nữa a.
- Tớ có hối hận khi đã nhận lời tham gia tiết mục cuối năm này.
Mộ Khuynh Nhan đáng thương nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười cười, đi đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, sau đó giơ chén rượu gạo mới vừa mới nhập khẩu từ VN về rồi nói:
- Sau đây, tớ xin tuyên bố, bữa tiệc tối đêm giao thừa được bắt đầu.
“Hì hì”
Thấy bộ dạng cười đùa của Bùi Đông Lai thì tứ nữ đều nở nụ cười, trong đó Hạ Y Na là cười sung sướng nhất:
- Ây za, tớ nói nè, mọi người nhìn xem có phải Bùi Đông Lai đồng học chúng ta nên đi làm lãnh đạo hay không?
- Phạt Y Na 1 chén.
Bùi Đông Lai nghiêm trang nói :
- Không uống thì không cho phép ăn sủi cảo.
- Cậu…
Hạ Y Na vốn cười đến nhất sung sướng, đột nhiên nghe được Bùi Đông Lai vừa nói như thế, lập tức giống là bị ủy khuất, lập tức kháng nghị:
- Hừ, thật không công bằng.
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Đông Lai cùng 3 người Tần Đông Tuyết không nhịn được mà cười lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng cười nổi lên bốn phía, không khí hòa hợp.
- Sau đây, chúng ta uống chén thứ 2.
Sau khi ăn 1 miếng sủi cảo thì Bùi Đông Lai lại giơ chén rượu lên, nói:
- Bất quá trước khi uống thì tớ có một chuyện muốn nói.
- Cậu còn phạt rượu tớ thì tớ không để yên cho cậu đâu.
Hạ Y Na làm ra bộ dạng giương nanh múa vuốt.
3 người Tần Đông Tuyết thấy thế thì lại cười, đồng thời đợi Bùi Đông Lai mở miệng.
Nghe lời nói trêu ghẹo của Hạ Y Na, thấy bộ dạng hạnh phúc của 4 người Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai không muốn nói những lời đó để ở nhà hảo hảo mà cùng ăn tết với 4 người Tần Đông Tuyết nhưng mà hắn biết bản thân hắn không thể làm như vậy!
Vô luận là vì mình, hay là vì người!
- Kỳ thật thì vừa rồi tớ đã nói dối.
- Điện thoại vừa rồi không phải là do Cuồng ca gọi đến.
Hả?
Lời kia của Bùi Đông Lai vừa thốt ra thì 4 người Tần Đông Tuyết liền sửng sốt.
- Vậy là ai?
Quý Hồng liền mở miệng hỏi.
Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm:
- Thủ trưởng số 1.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được Bùi Đông Lai nói là Thủ trưởng số 1 gọi đến thì trong lòng Quý Hồng liền có một cảm giác bất an.
- Không phải là Góp ka của 4vn đến thăm nước chúng ta sao?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra thoải mái:
- Đêm nay, Thủ trưởng số 1 sẽ dẫn người thiết yến đãi tiệc cho Góp ka, nên muốn mời tớ đến tham dự.
- Đáng ghét thật, Tết rồi mà cũng không để người ta yên.
Hạ Y Na tin lời của Bùi Đông Lai, cho nên nàng tỏ ra khó chịu nói:
- Cậu không phải là nhân viên chính phủ thì đi làm gì?
Mộ Khuynh Nhan thì không nói gì còn 2 người Tần Đông Tuyết và Quý Hồng thì trầm mặc không nói gì.
Lấy chỉ số thông minh của bọn họ thì bọn họ cho rằng Bùi Đông Lai đang nói xạo.
- Nếu không thì cậu gọi điện, coi thử có thể không đi được không?
Hạ Y Na tính cách ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó.
- Y Na, tuy rằng Đông Lai không phải là nhân viên chính phủ nhưng mà cậu cũng biết, hành động của Đông Lai đã làm cho nước ta đi lên một mức mới, từ ý nào mà nói thì thân phận của cậu ấy cũng vô cùng hiển hách.
Đối mặt với lời đề nghị của Hạ Y Na, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Tần Đông Tuyết liền cười nói:
- Lần này Góp ka đến đây là để vui chơi, nếu như Đông Lai không đến thì có thể Góp ka sẽ tung bom làm tan bành nước mình thì sao?
Quý Hồng nghe vậy cũng phụ họa:
- Ừh, ăn Tết cả 15 ngày lận, hắn có thể thoát được đêm giao thừa nhưng không thể trốn khỏi mồng 1.
Chẳng biết tại sao thấy cục diện như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng tức giận và cảm động, tức giận vì hành động chó má của Dixi, còn cảm động về biểu hiện của 4 người Tần Đông Tuyết.
Dưới ánh đèn, tay cầm ly rượu của hắn khẽ run lên, thiếu chút nữa là làm đổ rượu ra bên ngoài.
- Đêm nay uống đến đây thôi, khi nào trở lại thì tớ sẽ uống gấp đôi.
- Uống xong chén này thì tớ sẽ đi, mọi người cứ tiếp tục mà dùng bữa.
Nói xong, Bùi Đông Lai ngẩng cổ, một hơi uống sạch.
- Tớ đưa cậu ra ngoài.
Mắt thấy Bùi Đông Lai uống hết thì Tần Đông Tuyết đứng dậy, nói.
- Được.
Bùi Đông Lai biết Tần Đông Tuyết đã nhìn ra chỗ sơ hở nhưng mà biết mình không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của Tần Đông Tuyết, ngược lại nếu Tần Đông Tuyết khăng khăng muốn hỏi thì nhất định hăn sẽ đem mọi chuyện nói ra cho Tần Đông Tuyết biết.
Ra khỏi phòng ăn, Tần Đông Tuyết chủ động khoác tay Bùi Đông Lai rồi cùng Bùi Đông Lai đi ra bên ngoài.
Nhưng mà làm cho Bùi Đông Lai bất ngờ chính ra đi ra tới bên ngoài cửa thì Tần Đông Tuyết cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng đi cùng hắn.
Tần Đông Tuyết trầm mặc khiến cho Bùi Đông Lai không yên, hắn nhịn không được mà dừng bước lại, quay đầu, nhìn vào Tần Đông Tuyết, muốn nói thật:
- Đông Tuyết, tớ….
- Đi nhanh thôi.
Không đợi Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết đã mỉm cười cắt ngang, sau đó ôn nhu sửa lại cổ áo cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy vậy thì lẳng lặng không nói gì, tùy ý để Tần Đông Tuyết làm.
- Vào đi.
Sau đó, đợi Tần Đông Tuyết làm xong thì Bùi Đông Lai mỉm cười xoa nhẹ khuôn mặt Tần Đông Tuyết, ôn nhu nói.
- Ừh.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, xoay người, trở lại tứ hợp viện.
Bùi Đông Lai bước nhanh ra ngoài.
1 bước.
2 bước.
Bước được 3 bước, 2 người không hẹn mà cùng dừng bước lại, xoay người nhìn lại.
- Tớ sẽ còn sống trở về.
- Bọn tớ chờ cậu.
Trong màn đêm.
Bọn họ không nói tiếng nào nhưng lại tâm hữu linh tê.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius