Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 77: Đánh cho chết khiếp
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Chuyện tình ngày đó ta cũng không rõ, ta cũng trúng Lục Dục Âm Lôi, nhờ có bảo khí cứu mà chạy thoát, những chuyện khác ta đều không biết. Nguyên Kiếm Không huynh cũng bỏ trốn, không để ý đến sống chết của chúng ta thì phải?” Phương Hàn cười cười, đối với chuyện Nguyên Kiếm Không chất vấn hắn cũng không để trong lòng.
Hoa Thiên Đô sau khi đoạt Thất Sát Hồ Lô của hắn cũng không tra hỏi mấy chuyện này, mấy tên đệ tử nho nhỏ này lại còn dám tìm mình kiếm chuyện, có thể tìm được gì chứ?
“Còn có ngày đó huynh cũng có tâm lý muốn cướp lấy bảo khí của ta, muốn ta đi tiên phong bị chết trong tay sa phỉ hoặc ma đầu, huynh có dám nói huynh không có tâm tư đó không?”
Phương Hàn chất vấn ngược lại.
“Hừ! Ngươi có tư cách gì để so sánh với ta?” Nguyên Kiếm Không cũng không kiêng nể đáp lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm nói, “Ngươi nếu có dũng khí đắc tội với Hoa sư huynh thì còn chuyện thương thiên bại lý nào mà không dám làm? Khẳng định là ngươi cấu kết với Hồng Phấn Thái Tử, là gian tế của Ma Môn, chúng ta hôm nay tìm ngươi cũng không vì chuyện gì khác, giao mấy thanh phi kiếm ra đây, bọn ta sẽ bỏ qua cho.”
“Đừng nói phi kiếm của các ngươi hiện không ở trên người ta, dù có ở trong tay ta, ta cũng không giao ra, các ngươi là cái thá gì chứ.” Phương Hàn cười lạnh, “Nói cho các ngươi biết, Hoa Thiên Đô ta còn dám đắc tội, các ngươi thì là cái thá gì? Cút ngay cho ta!”
Vừa nói đến hai chữ “Cút ngay” thì thân hắn đã chớp động.
Bùm bùm! Thân thể Phương Hàn hơi co lại, lao nhanh như thiểm điện, để lại đạo đạo tàn ảnh phía sau, trong nháy mắt lao tới trước mặt Nguyên Kiếm Không, đứng hiên ngang trước mặt hắn, gân cốt trong thân thể tề minh, mặt đất rung động, năm ngón tay mở ra chụp xuống đầu hắn.
Hô lạp lạp! Hô lạp lạp!
Kình phong xé rách không khí, khiến cho không khí trong khuôn viên ba trượng xung quanh cuồng loạn, như là thiên quân vạn mã lao qua.
Cả người hắn tựa như một pho tượng khổng lồ bằng sắt thép, da tay mờ mờ lộ ra ánh kim quang nồng đậm, đôi mắt cũng tỏa ra kim quang mãnh liệt, giống như một Hoàng giả khống chế sinh tử của con người.
Đây là khí thế áp bách tinh thần có được nhờ tu luyện Diêm La Kim Thân.
“Bất hảo!”
Nguyên Kiếm Không xếp hạng mười trên Sơn Hà Bản, một thân tu vi cũng đã tiếp cận cực hạn, mạnh hơn các nội môn đệ tử bình thường rất nhiều, cũng có lực lượng chừng mười mã lực, tương đương với Phương Hàn trước khi tu luyện Diêm La Kim Thân, nhưng giờ đây hắn làm sao có thể so với Phương Hàn được?
Khi Phương Hàn vừa động, trên người Nguyên Kiếm Không đã tỏa ra một luồng bích quang, đem thân thể hắn bao phủ trong quang cầu màu bích lục, đây là quang mang do linh khí Kim Bích La Sam phát ra.
Kim Bích La Sam được đan thành từ tinh hoa của cây tùng ngàn năm, có thể phát ra Tùng Mộc Chân Khí, mềm dẻo chắc chắn, có thể giúp phi hành, lại có thể chống đỡ được phi kiếm, không ngừng xoay chuyển xung quanh bảo vệ cơ thể.
Nhưng khi lục quang vừa mời hình thành bao phủ quanh người hắn, thì một chưởng của Phương Hàn đã đánh mạnh xuống, trực tiếp vỗ vào màn hào quang.
Ba!
Màn hào quang chấn độc, Nguyên Kiếm Không bị một luồng lực lượng mạnh mẽ chấn động đến huyết khí rối loạn, đồng thời thân hình Phương Hàn tựa như một pho tượng lớn bằng sắt thép, tỏa ra khí thế phô thiên cái địa, gắt gao khóa chặt tinh thần hắn, khiến cho trong đầu hắn giờ đây chỉ có mấy ý niệm thần uy, kinh khủng, lực lượng, bạo liệt……
“Có thể ảnh hưởng đến tinh thần của ta……”
Nguyên Kiếm Không cũng biết, hình ảnh khổng lồ của Phương Hàn hiện trong đầu hắn là do áp bách của tinh thần gây ra. Võ công khi tu luyện đến Thần Biến cảnh giới thì chuyển sang tu luyện tinh thần, có thể dùng tinh thần của mình để ảnh hưởng đến thần trí của kẻ địch.
Bất quá Nguyên Kiếm Không cũng tu luyện Nguyên Tinh Thần Thuật đạt được thành tựu nhất định, cỡ như Tà Nguyệt Vương Tử không có khả năng khiến cho thần trí của hắn bị rung động. Nhưng hôm nay, dưới sự áp bách của Phương Hàn, hắn lại không tự kiểm soát được mà sinh ra sợ hãi.
Bị lâm vào hạ phong, trong lòng hắn rất tức giận, thêm vào phẫn nộ, một cổ bạo lệ nổi lên trong đầu hắn.
Hống!
Rống to một tiếng, tinh thần hắn tập trung cao độ, áp bách tinh thần của Phương Hàn ra khỏi đầu, đồng thời thúc dục Kim Bích La Sam, muốn bay lên.
Nhưng đã muộn!
Trong nháy mắt chân Phương Hàn đá ra ba mươi sáu cước, tay đánh ra hai mươi bốn chưởng.
Oanh long long, oanh long long!
Tiếng quyền cước va chạm với quang mang của Kim Bích La Sam vang lên, Tùng Mộc Chân Khí tỏa ra bốn phía bị quyền cước của dùng quyền cước với lực lượng cực lớn, liên tục đánh lên với tốc độ cao, khiến cho quang cầu của Kim Bích La Sam chịu không nổi mà tản mát đi! Như thủy triều rút về lại trong pháp y. Hiển nhiên là bị quyền cước của Phương Hàn đánh làm cho tổn thương chân khí phòng hộ rồi.
Thật giống như mấy trăm Thiên Ma ngày đó liên tục công kích Thiên Lang Yên.
Tùng Mộc Chân Khí rút về lại trong Kim Bích La Sam, đương nhiên sau một thời gian sẽ được đại trận bên trong pháp y hồi phục lại, thì sẽ trở lại bình thường. Nhưng ít nhất là hiện giờ, Nguyên Kiếm Không không thể vận dụng lực lượng của Kim Bích La sam.
Cái pháp y này cũng không có tốc độ hồi phục nhanh như Thiên Lang Yên trong Thất Sát Hồ Lô.
Bất quá may mắn là nó cũng là một kiện linh khí, có đại trận trung tâm không dễ bị phá hư, nếu chỉ là một đại trận của pháp khí thì có lẽ bị đánh cho vỡ vụn.
Mặc dù không có hư hoàn toàn, nhưng Nguyên Kiếm Không cũng tạm thời mất đi lớp phòng vệ, mà so về công phu quyền cước thì hắn không phải là đối thủ của Phương Hàn.
“Hạc Trảo Xà Bộ!”
Tay Phương Hàn co lại thành hình hạc trảo, rất dễ dàng bắt được thân thể của Nguyên Kiếm Không, năm ngón tay như sắt thép cắm sau vào da thịt hắn, rồi vung mạnh lên! Nguyên Kiếm Không bị ném văng lên, thân thể văng ra xa, rơi trên mặt đất, một loạt âm thanh giòn tan vang lên, không biết là hắn bị gãy nhiều ít bao nhiêu xương. Lúc đứng lên thì toàn thân đẫm máu, yết hầu cố gắng phát ra âm thanh không rõ ràng, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hàn rồi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Cao thủ hạng mười trên Sơn Hà Bản, lại bị Phương Hàn hành hung đến hôn mê.
Rất nhiều nội môn đệ tử thấy được một màn này thì đều dừng cước bộ lại, khiếp sợ vô cùng!
Ngay cả đám người Mạc sư tỷ cũng ngây ngốc đứng nhìn.
“Đừng tưởng ta mất đi Thất Sát Hồ Lô thì bọn ngươi có thể khi dễ ta. Còn không mau cút đi?” Phương Hàn ánh mắt lạnh lùng, âm thanh sắc bén nói: “Sơn Hà Bảng bài danh thứ mười cũng chỉ có vậy, thật là làm mất thể diện Vũ Hóa Môn. Còn nữa, Mạc sư tỷ, không phải tỷ cũng mất thanh Chân Lam Kiếm sao? Chuyện này cũng không có gì, chỉ cần tỷ kết minh với ta, ngày sau ta trở thành chân truyền đệ tử, sẽ tặng cho tỷ một thanh phi kiếm còn lợi hại hơn Chân Lam Kiếm, thế nào?”
“Hừ! Chết đến nơi còn dám ngông cuồng? Đừng nói ngươi có thể trở thành chân truyền đệ tử hay không, chỉ mấy vị sư huynh trên Sơn Hà Bảng ngươi cũng khó lòng thắng được. Hôm nay ta không thèm so đo với ngươi, mấy tháng sau xem ngươi có thể làm được gì trong thi đấu xếp hạng Sơn Hà Bảng.”
Mạc sư tỷ lạnh lùng nói, đỡ Nguyên Kiếm Không dậy sau đó không cam lòng rời đi.
“Đi thôi!” Phương Hàn cũng không để ý tới chuyện này, phủi phủi tay tựa như không có chuyện gì quan trọng, cùng Hồng Di Quận Chúa cùng đi vào Truyền Công Viện.
“Diệp Nam Thiên, xem ra Phương Hàn thật sự là kình địch của huynh rồi, sau này khi thì đấu xếp hạng Sơn Hà Bảng cũng nên cẩn thận. Đừng để bị thê thảm như Nguyên Kiếm Không.”
Vài ánh mắt từ xa xa nhìn theo bóng lưng Phương Hàn đi vào Truyền Công Viện rồi mới thu về.
Trong các chủ nhân của những ấnh mắt này, có một người ngày trước từng khiêu khích Phương Hàn là Diệp Nam Thiên! Bài danh thứ ba trên Sơn Hà Bảng, lợi hại hơn Nguyên Kiếm Không không biết bao nhiêu lần.
“Hừ Nguyên Kiếm Không thì là cái gì? Ngẫu nhiên lấy được nội đan của Ngân Xà, được môn phái tặng cho một thanh Ngân Xà Kiếm cùng với Kim Bích La Sam mới có thể miễn cưỡng chen chân vào Sơn Hà Bảng. Linh khí như của hắn ta có không biết bao nhiêu cái. Phương Hàn nếu như còn Thất Sát Hồ Lô thì ta còn e ngại hắn, bây giờ hắn đã không còn Thất Sát Hồ Lô thì lấy cái gì để đấu với ta? Ta chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết hắn.”
Diệp Nam Thiên ngữ khí lạnh lùng cuồng ngạo, nhưng trong mắt thì không có chút khinh địch nào.
Nam tử nói chuyện với hắn là Lâm Nham, bài danh thứ tư trên Sơn Hà Bảng! Đều là người xuất sắc trong mấy chục vạng đệ tử Vũ Hóa Môn.
“Nếu Diệp sư huynh đã nói như vậy thì chắc là nắm chắc. Bất quá biểu hiện hôm nay của Phương Hàn khiến cho người ta phải có cái nhìn mới về hắn. Ta phải trở về chuẩn bị một chút, miễn cho bị lật thuyền trong mương.”
Nói xong Lâm Nham vội vã rồi đi.
“Ngươi lại đây.”
Diệp Nam Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, một gã nội môn đệ tử lại vội vàng chạy lại, “Diệp sư huynh có gì phân phó?”
“Ngươi liên lạc với vài người, theo dõi Phương Hàn cho ta. Dùng ẩn nặc phù, làm sao để không bị hắn phát hiện, mỗi ngày hắn làm gì, đi đâu tu luyện, suốt mười hai canh giờ không được gián đoạn, chỉ cần hắn ra khỏi cửa là phải theo dõi gắt gao, có tin tức gì thì lập tức báo cho ta. Đây là ba mươi viên Tinh Nguyên Đan, là tặng phẩm cho các người, chỉ cần các ngươi điều tra toàn bộ chi tiết về Phương Hàn, ta sẽ đi Vạn La Phong, xin cho các ngươi mỗi người một thanh phi kiếm.”
Diệp Nam Thiên nháy mắt với tên đệ tử đó, từ trong tay áo lấy ra một lọ đan dược bỏ vào tay tên nội môn đệ tử này.
“Đa tạ Diệp sư huynh!” Tên nội môn đệ tử này vui mừng không xiết, cầm lấy đan dược vội vã rời đi.
“Phương Hàn ơi Phương Hàn, ta không tin ngươi có thể tiến vào Thần Thông Bí Cảnh trước ta! Lần đại hội thi đấu Sơn Hà Bảng này, ta sẽ khiến cho ngươi không thể trở mình được.” Diệp Nam Thiên cười lạnh, thân thể chợt lóe lên rồi biến mất, không ai biết được là hắn đi nơi nào.
“Hồng Di, kết thúc ba ngày truyền công này, cùng ta xuống lòng đất lịch lãm không?” Khi đi vào trong Truyền Công Viện, Phương Hàn liền phát hiện ra trên mặt đất có nhiều cột đá cao, mỗi cột đá đủ cho một người khoanh chân ngồi tu luyện.
“Tốt! Dưới lòng đất có rất nhiều linh dược, ngọc thạch, ta cũng muốn thu thập nhiều nhiều một chút để luyện đan, luyện phù.”
Thạch Trụ Lâm!
Tại trung ương Thạch Trụ Lâm, có một cái pháp đàn rất lớn, trên pháp đàn chính là Truyền Công Đài.
Phương Hàn nhảy lên một cây cột đá, khoanh chân ngồi xuống liền có thấy được rất nhiều nội môn đệ tử đang ngồi trên các cột đá xung quanh.
Đương! Đương! Đương! Tiếng chuông du dương vang lên, trên Truyền Công Đài ở trung ương xuất hiện một vị trưởng lão râu dài, tiên phong đạo cốt, đúng là Truyền Công trưởng lão, cũng không giống các trưởng lão bình thường khác, trưởng lão này có pháp lực rất thâm hậu, lại biết rất nhiều thần thông.
“Lần Thiên Ma Chiến Trường này có biến cố, bởi vậy có không ít người được tấn chức trở thành nội môn đệ tử nhưng căn cơ có phần nông cạn. Vì thế lần này ta truyền thụ cho các ngươi một pháp môn tu luyện. Các ngươi cẩn thận lắng nghe, ta chỉ truyền thụ một lần, không nói lại lần thứ hai. Đây là xem cơ duyên của các ngươi, học được nhiều ít bao nhiêu là tùy mỗi người.”
Âm thanh của Truyền Công trưởng lão vang vọng của Truyền Công Viện, từng chữ một rất rõ ràng.
“Thiên Địa Hạo Nhiên khí khẩu quyết tâm pháp……”
Phương Hàn cẩn thận lắng nghe, không dám bỏ sót một chữ, ghi nhớ toàn bộ khẩu quyết, tâm pháp Thiên Địa Hạo Nhiên Khí, nhất là đoạn Hạo Khí Trường Ca cuối cùng, phối hợp bổ khuyết cho Thiên Long Bát Âm sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Vị Truyền Công trưởng lõ trong khi truyền thụ tâm pháp cũng có giảng giải một số chỗ khó hiểu, lời nói như châu như ngọc, mỗi một lần giảng giải, đều đem những chỗ bế tắc của Phương Hàn giải khai, nâng cao hiểu biết của hắn lên rất nhiều.
Đây là nhận thức của cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, không phải tầm thường, cũng không phải giống như khi mình đọc sách phải suy nghĩ cân nhắc. Thường thường có một vài thứ nếu mình suy nghĩ, nghiên cứu hồi lâu có thể sẽ đi vào ngả rẻ, nhưng lời của Truyền Công trưởng lão lại giúp hắn tỉnh lại.
“Thật sự là khổ luyện ba năm không bằng một giờ có danh sư chỉ điểm.”
Phương Hàn thầm cảm thán.
Hơn nửa ngày sau, tiếng chuông vang lên, Truyền Công trưởng lão cũng ngừng nói, giảng giải xong rồi, mờ mờ ảo ảo biến mất.
“Không phải nói là có nghi vấn gì trong tu luyện có thể hỏi Truyền Công trưởng lão sao? Như thế nào Truyền Công trưởng lão vừa nói xong đã biến mất rồi?”
“Cái này phải có cống hiến cho môn phái, được ghi nhận lại rồi mới có tư cách yêu cầu Truyền Công trưởng lão giải đáp những nghi vấn mà anh gặp phải trong lúc tu luyện. Mỗi một lần hỏi đều cần phải nổ lực rất nhiều.” Hồng Di Quận Chúa nói: “Cho nên chúng ta có thể đi xuống lòng đất chém giết thật nhiều ma đầu, đem về nộp cho môn phái để có được tư cách này.”
“Nguyên lai là vậy.” Phương Hàn gật đầu.
Trong hai ngày tiếp theo, Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa được nghe Truyền Công trưởng lão truyền công pháp Nguyên Thần Tinh Thần Thuật, Hỗn Động Thổ Nập Công, là cao đẳng công pháp để luyện thân thể và tinh thần.
Trước kia, Phương Hàn từ Hạc Tiên Tử học được khẩu quyết của Nguyên Thần Tinh Thần Thuật, nhưng khi nghe Truyền Công trưởng lão nói thì mới biết à những gì mình học được chỉ là vẻ bề ngoài.
Ba ngày tập trung nghe giảng, nhưng vẫn không cảm thấy tận hứng.
Ba ngày sau, Truyền Công Viện lại đóng cửa, đến tháng sau mới lại mở cửa tiếp, mới lại khai đàn thuyết pháp.
“Nếu thật có thể nghe giảng hàng ngày thì tốt biết mấy?” Hôm nay, Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa chuẩn bị kỹ càng, ra khỏi Vũ Hóa Thành, vuốt Vạn Thú Bài một cái, một lác sau Hạc Tiên Tử từ trên trời hạ xuống trước mặt Phương Hàn.
“Chuyện đó sao có thể được? Vũ Hóa Môn có tới mấy chục vạn đệ tử, làm sao có thể dạy hết tất cả đây? Bất quá khi trở thành chân truyền đệ tử, có thể tùy thời thỉnh giáo. Đệ tử ở trên Sơn Hà Bảng cũng có tư cách hỏi những vấn đề thắc mắc trong tu luyện với trưởng lão.” Hồng Di Quận chúa nói.
“Phương Hàn, nghe nói đệ trở thành nội môn đệ tử rồi, sao bây giờ mới nhớ đến ta……” Hạc tiên tử reo lên, hết sức bất mãn nói. Bất quá khi Phương Hàn lấy ra một viên Tinh Nguyên Đan bỏ vào miệng nàng thì nàng liền vui vẻ nói: “Tinh Nguyên Đan! Đệ cho ta ăn tinh nguyên đan sao? Thứ tốt như vậy nếu ta có thể mỗi ngày ăn thứ này thì có thể lột xác được a.”
“Đừng lo, lần này chúng ta xuống dưới lòng đất lịch lãm, thu thập thiên tài địa bảo, luyện chế đan dược. Đến lúc đó tỷ sẽ được ăn.” Phương Hàn mỉm cười nói.
“Phương Hàn, ta cảm giác được ba ngày này có người luôn theo dõi chúng ta.”
“Ta cũng cảm giác được, chúng ta trước tiên rời khỏi Vũ Hóa Sơn rồi đùa giỡn với họ một chút.” Phương Hàn lạnh lùng, thấp giọng nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 78: Phong vân sơ động
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Khí trời đã chuyển sang cuối thu, cây cối trên Vũ Hóa Sơn bắt đầu thay lá, khung cảnh rất tiêu điều, đứng trên ngọn núi nhìn thấy đâu đâu cũng chỉ một màu thu vàng rượi, khí trời tươi mát, rất thích hợp để lên núi ngắm cảnh.
Phương Hàn cùng Hồng Di Quận Chúa nhìn về một chỗ cách bọn họ không xa, tựa hồ thấy được cái gì đó.
“Người nào mà lại có gan theo dõi bọn ta? Không biết ta là tổ tông của ám sát, kim bài thích khách sao? Tưởng rằng có thể che dấu được ta sao? Bất quá Phương Hàn, anh làm sao có thể phát hiện ra được? Ta thấy rất kỳ quái đó.” Hồng Di Quận chúa dùng giọng như muỗi kêu nói.
“Đây cũng không có gì đặc biệt, tinh thần của ta đã tu luyện tới trình độ nhất định, cảm ứng trở nên phi thường linh mẫn mà thôi.” Phương Hàn sờ sơ lông vũ trên người Hạc tiên tử, rồi nhún một cái nhảy lên.
“Ai nha, Phương Hàn, đệ nặng quá, nặng gấp đôi so với trước kia! Đè chết ta rồi!” Phương Hàn vừa lên, Hạc tiên tử liền oa oa kêu to.
“Có đúng vậy không? Bất quả tỷ chở cả một con ngựa còn được, ta giờ vẫn còn nhẹ mà.” Phương Hàn có chút ngập ngừng nói. Hiện giờ thân thể hắn tinh thuần hơn, áp súc hơn so với trước, cân nặng cũng tăng lên gấp đôi. Tất cả là nhờ tu luyện Diêm La Kim Thân, huyết nhục ngưng luyện, xương có mật độ dày đặc hơn trước, một đoạn xương giờ đây không kém gì một khối thép, cốt tủy đặc quánh như thủy ngân.
Bây giờ, hắn cũng nặng chừng năm sáu trăm cân, về mặt thân thể thì hoàn mỹ hơn cao thủ Thần Biến thông thường nhiều. Điều này cũng giúp cho hắn có được lực bộc phát cường đại, thân thể đao thương bất nhập, tựa như một bức tượng bằng sắt.
Cái gì là Kim Thân?
Chính là khi tu luyện Diêm La Kim Thân đạt đến một mức độ nào đó, toàn thân huyết nhục nặng tựa như hoàng kim, ẩn chứa lực lượng cường đại. Bất quá đó là chuyện sau khi đạt tới Thần Thông Bí Cảnh.
Hạc tiên tử lầu bầu một chút, sau đó cũng ngoan ngoãn để hắn cùng Hồng Di Quận Chúa leo lên, hai cánh xòe ra bay lên, nhưng lại bay rất thấp. Sau khi ra khỏi Vũ Hóa Sơn, đi chừng trăm dặm thì hạ xuống một ngọn núi hoang.
“Hạc Tiên Tử, Hồng Di, các người phong bịt tai. Để ta phá ẩn nặc pháp của mấy người theo dõi.”
Nhìn bốn phía xung quanh tràn ngập sắc thu, Phương Hàn cười lạnh, thấp giọng nói với Hạc tiên tử cùng Hồng Di Quận Chúa một tiếng, sau đó quay người lại, đột nhiên hít mạnh một hơi, cả thân thể lớn ra không ít, cả người phình lên như bong bóng.
Hồng Di Quận Chúa thấy Phương Hàn như vậy thì có chút kinh hoảng, bởi vì một nam tử tuấn mỹ chỉ trong chớp mắt, hít một hơi không khí thì biến thành một cái bóng tròn, trông giống như một con cóc khổng lồ, toàn thân lóe ra kim sắc quan mang, thân thể tựa hồ như sắp nổ mạnh, biến phương viên mấy chục trượng xung quanh thành bụi phấn.
Đến khi Phương Hàn thở mạnh ra một hơi, Hồng Di Quận Chúa mới cảm thấy dễ chịu một chút.
“Ô! Cô! Ma! Ni! Hồng! Án! Ma! Ni!”
Thiên Long Bát Âm!
Thanh âm từ trong miệng Phương Hàn phát ra, bắn thẳng về một phía, thanh âm cũng không có tán đi mà lại ngưng tụ thành một một làn sóng âm xuyên qua sương mù, lao thẳng tới trước.
Gió lớn nổi lên, cây rừng rung rẩy.
Cách đó không xa, một cây nhỏ bị sóng âm quét qua cuốn bật cả gốc! Nhìn thấy uy thế này, Hạc tiên tử cũng cảm thấy lạnh run, bởi vì nàng cảm giác được, cho dù là một con trâu ở trước mặt Phương Hàn cũng sẽ bị thổi bay.
Bùm bùm!
Sóng âm quét qua, làm cho một vùng rộng lớn trở nên hỗn loạn, giống như vừa trải qua một vụ nổ lớn, mà cách đó chừng bảy tám dặm, từng đoàn không khí vặn vẹo biến ảo, thân hình của vài nội môn đệ tử hiện ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn đạo linh phù trên tay vỡ vụn rồi bốc cháy.
Đây là pháp khí Ẩn Nặc phù.
Có thể giúp ẩn thân, giấu khí tức, thậm chí tiếng bước chân, hít thở, tiếng tim đập… rất tốt cho việc theo dõi, giám thị người khác.
Nhưng lại bị tinh thần ý chí mãnh liệt của Phương Hàn ẩn chứa trong Thiên Long Bát Âm phá hư, pháp lực rối loạn, tự động vỡ tan.
Thiên Long Bát Âm Phương Hàn luyện được khi ở Thiên Ma chiến trường vốn đã rất uy mãnh, nhưng khi đó thân thể còn chưa có manh mẽ như bây giờ. Trải qua một tháng “Tắm Vạc Dầu”, Diêm La Kim Thân có chút thành tựu ban đầu, thân thể mạnh gấp đôi trước kia, uy lực của Thiên Long Bát Âm cũng mạnh hơn rất nhiều, cũng như nước lên thì thuyền lên. Càng huống chi trong ba ngày ở Truyền Công Viện, có được sự ấn chứng, so sánh giữa Thiên Long Bát Âm cùng Hạo Khí Trường Ca, công pháp càng thêm viên mãn.
Uy lực đến mức này, có thể phá vỡ tất cả các loại pháp khí. Mà linh khí tầm thường thì cũng chỉ cần một lần là xong rồi.
“Hừ! Các ngươi dám theo dõi ta sao?”
Phương Hàn nghiêng người, nhảy từ trên lưng Hạc tiên tử xuống, đến gần mấy người đệ tử này, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Không tốt, bị phát hiện rồi!”
Mấy người đệ tử này khi thấy Ẩn Nặc Phù của bản thân bị một tiếng rống của Phương Hàn phá hư thì có chút thất thần, giờ mới hồi phục lại tinh thần, định bỏ chạy nhưng Phương Hàn sao có thể để họ chạy thoát được? Thân thể chợt lóe lên, đánh liên tiếp mấy chưởng, mấy người đệ tử mỗi người đều trúng một chưởng của hắn, bị đánh cho ngất đi.
Bây giờ Phương Hàn ra tay như điện, Nguyên Kiếm Không cũng không phải đối thủ huống chi là mấy người này.
Bất quá hắn cũng không dám hạ sát thủ, nếu không sẽ bị môn quy xử trí nghiêm khắc. Động thủ với Nguyên Kiếm Không, cũng chỉ là đánh ngất đối phương mà thôi.
“Đánh hôm mê những người này, giờ làm sao tra hỏi đây?”
“Đến nơi nào kín đáo rồi hỏi sau, ta trước tiên bắt bọn họ lại, tìm cách hàng phục, lợi dụng bọn họ.” Phương Hàn vung tay lên, hoàng quang chợt lóe lên, mấy người đệ tử này liền biến mất, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền Đồ.
Trước mặt Hồng Di Quận Chúa hắn cũng không cần che dấu, bởi vì hắn sớm nói với nàng rằng hắn có một kiện Đạo Khí.
“Cũng không thể bắt giữ bọn họ quá lâu, tối đa là đến trước khi diễn ra đại hội Sơn Hà Bảng, nếu không môn phái phát hiện, truy tra, một nội môn đệ tử mất tích không phải chuyện đùa.”
“Chúng ta đi lịch lãm thế giới dưới lòng đất một tháng. Trong một tháng này, ước chừng có thể khiến cho mấy người này ngoan ngoãn nghe lời ta.”
“Ta biết vùng biên cảnh Đại Ly Vương Triều có một khe nứt thông xuống thế giới dưới lòng đất.”
“Chúng ta đến đó đi.”
Trên mặt đất có rất nhiều khe nứt thông đến thế giới dưới lòng đất, cũng không phải chỉ ở sa mạc mới có. Phương Hàn và Hồng Di Quận Chúa quyết định chọn một khe nứt hoang vắng mà đi vào, trong sa mạc có nhiều khe nứt nhưng cũng là nơi tập trung đại quân yêu ma, còn có Yêu Thần tế đàn, rất nguy hiểm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ngồi lên lưng Hạc tiên tử, bay lên trời cao.
Thiên Đô Phong!
Là ngọn núi đệ nhất của Vũ Hóa Môn, nơi ở của chân truyền đại đệ tử, Hoa Thiên Đô, cao tới ngàn trượng, xuyên thủng trời cao. Mây trắng lãng đãng bao phủ ngọn núi, trên đỉnh có chín tòa kim tháp trôi nổi, phát ra kim quang bao phủ cả ngọn núi, vạn ma bất xâm.
Lúc này ở trong đan phòng, Hoa Thiên Đô đang ngồi khoanh chân bên lò luyện đan, dùng chân hỏa thiêu đốt không ngừng, muốn luyện hóa ba nghìn Thiên Ma, cùng với Đại Uy Đức Ma Vương bên trong.
“Hoa Thiên Đô! Ngươi mà cũng mơ tưởng đến chuyện luyện hóa ta sao! Thiên Ma giải thể đại pháp!” Đại Uy Đức Ma Vương tuyệt vọng gầm rú, thân thể đột nhiên run rẩy, nổ mạnh, khiến cho lò luyện đan nhảy dựng lên.
“Hả?” Hoa Thiên Đô đưa một tay ra đè mạnh xuống, nhất thời đem dư âm của vụ nổ áp chế lại.
“Sư huynh, không luyện hóa được Ma Vương sao?” Bên cạnh Hoa Thiên Đô có mấy người chân truyền đệ tử đang đứng quan sát, một người thấy tình huống như vậy thì tò mò hỏi.
“Đại Uy Đức Ma Vương đã tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh, ta có thể bắt được hắn, giết chết hắn, nhưng muốn xóa đi ý chí, luyện hắn thành nguyên khí tinh thuần thì vẫn còn thiếu một thứ. Mà hắn đã tu luyện tới cẩnh giới này, lại có Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp, tự nhiên là có quyền tự sát.”
Hoa Thiên Đô lắc đầu nói.
“Còn thiếu một thứ gì?”
“Hoàng Tuyền Thánh Thủy.” Hoa Thiên Đô nói, “Hoàng Tuyền Thánh Thủy là tinh hoa của thiên địa ở sâu trong lòng đất. Là một dòng sông rất thần bí, đáng tiếc là mấy ngàn năm trước bị Hoàng Tuyền Đại Đế thu làm của riêng, mạnh mẽ luyện hóa sau đó thì Hoàng Tuyền Hà cũng biến mất. Tung tích của Hoàng Tuyền Thánh Thủy cũng theo đó mà mờ mịt, rất khó tìm.”
“Sư huynh, ta nghe nói Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ đã xuất hiện rồi…… Rất có thể có quan hệ với Phương Thanh Tuyết.” Một chân truyền đệ tử nói.
“Ta đương nhiên biết. Đây cũng là kỳ ngộ của nàng ta.” Hoa Thiên Đô nói, “Thôi không nói về Thanh Tuyết nữa, qua vài năm nữa là tới đại hội mười môn phái Tiên Đạo, các ngươi hảo hảo tu luyện, đến Quân Tiên Đại Hội có thể đứng ra giành lấy vinh quang cho Vũ Hóa Môn chúng ta.”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 79: Pháp tinh ngọc thạch
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Ta chưa từng dạo chơi qua Đại Ly vương triều bao giờ, không ngờ trong thế tục lại có nơi xinh đẹp, bao la và hùng vĩ như vậy?”
Trên bầu trời, một cánh hạc bay giữa tầng mây, phía dưới là một bức tranh sơn thủy, thành trì rộng lớn, người đông như kiến, các con đường giao thông nối giữa các thành trì đông đúc, nhộn nhịp. Thu hết nhân gian phồn hoa, hồng trần vạn trượng vào trong tầm mắt.
Phương Hàn ở trên cao quan sát, thưởng thức khung cảnh ở dưới, cảm khác vạn phần.
“Đạch Ly Vương Triều cũng không phải quốc gia phồn hoa nhất…… phía Đông còn có vài đại vương triều khác nữa, nhất là các Đại Huyền Hoàng Triều dưới trướng Thái Nhất Đạo Môn, dân cư hơn trăm triệu, chiếm ba vạn sáu ngàn châu phủ, sản vật phong phú, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Đó mới chân chính là đại đế quốc, công bằng mà nói, thì Đại Ly vương triều cũng chỉ là một quốc gia hạng hai thôi.
“Dân cư trăm triệu? Đông vậy sao? Xếp thành hàng cũng có thể che kín biển lớn a.” Phương Hàn cũng không tưởng tượng được Đại Huyền Hoàng Triều có quang cảnh như thế nào? Phồn hoa ra sao? Có lẽ dùng tường vàng, ngói ngọc để miêu tả cũng không sai.
“Thái Nhất Đạo Môn là môn phái Tiên Đạo lớn nhất, bọn họ có một bộ hệ thống phát triển rất chu toàn. Ngoại môn để tử của môn phái còn phải nhập thế tục, đi làm việc thiện, tích lũy công đức, dựa theo công đức mà đệ tử tích lũy được thì có thể tấn chức trở thành nội môn đệ tử, thậm chí được tặng linh khí, đan dược. Nhờ có một bảng quy củ về công đức, cho nên bách tính sống dưới sự cai trị của Đại Huyền Hoàng Triều đều rất no ấm, sung túc, so với các vương triều khác thì đời sống tốt hơn nhiều lắm. Tầng tầng lớp lớp người tài liên tục xuất hiện, cường đại hơn Vũ Hóa Môn chúng ta rất nhiều.”
Hồng Di Quận Chúa cũng biết không ít chuyện.
“Bảng công đức?
“Đúng vậy! Chính là bảng công đức, một ngoại môn đệ tử thường phải đi lịch lãm thiên hạ, chữa bệnh cứu người, giúp dân trừ hại, trừng trị quan lại tham ô, loại bỏ những kẻ giảo hoạt gian trá. Thậm chí còn giúp dân sản xuất, tăng sản lượng lương thực. Đây đều là công đức, mỗi một việc đều được ghi chép lại, bởi vì mỗi ngoại môn đệ tử khi đi lịch lãm đều mang theo bên mình một quyển sổ ghi lại công đức, khi làm được chuyện gì thì ghi vào sổ, về giao lại cho môn phái.”
“Đây là một cách khảo hạch, không hổ là tiên đạo chính phái, đệ nhất môn phái. Vũ Hóa Môn chúng ta vẫn còn kém hơn rất nhiều a.” Phương Hàn xem xét lại hành vi của các đệ tử Vũ Hóa Môn so với lời kể của Hồng Di Quận Chúa, thì sự hơn kém có thể thấy rõ.
“Còn chín môn phái tiên đạo khác, cũng đang học theo. Lần này Hoa Thiên Đô dấy động can qua, bắt huynh làm người khai đao, đoạt lấy Thất Sát hồ Lô của huynh, cũng có thể là vì chuyện này, muốn chấn chỉnh môn quy, xây dựng các bước cơ sở ban đầu. Bất quá thực lực Vũ Hóa Môn chúng ta cũng không bằng Thái Nhất Môn, còn bị yêu ma quấy phá, các môn phái tiên đạo khác cản trở, muốn tiến hành lập bảng công đức để khảo hạch đệ tử thì thật sự là gặp quá nhiều cản trở. Phải biết rằng Quần Tinh Môn, Nhật Nguyệt Kiếm Tông, Vạn Quy Tiên Đảo đều thu nhận đệ tử ở Đại Ly Vương Triều, Đại Đức Vương Triều, Đại Húc Vương Triều. Ba đại vương triều cũng không phải đất riêng của Vũ Hóa Môn chúng ta.
Hồng Di Quận Chúa tựa hồ bỏ không ít công sức để nghiên cứu đại thế của thiên hạ, quần thể môn phái tiên đạo.
Phương Hàn kinh ngạc nhìn nàng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, sau chốc lát mới quay đi.
“Mỗi một giáp sáu mười năm, mười môn phái Tiên Đạo sẽ tổ chức đại hội Tiên Đạo một lần, một là bàn luận hiệp nghị đối đầu với yêu ma, hai là xem thực lực của đệ tử các phái như thế nào. Bất quá đại hội Quần Tiên phải là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh mới có thể tham gia, đệ tử trên Sơn Hà Bảng thì có thể đi quan khán. Lần đại hội Quần Tiên trước dã qua được năm mươi lăm năm, còn năm năm nữa là đến lần đại hội Quần Tiên tiếp theo. Nếu như lần này đệ tử Vũ Hóa Môn có thể chiếm được thượng phong thì có thể độc chiếm ba đại vương triều rộng lớn, thu nhận được đông đảo đệ tử. Đệ tử có tư chất tốt sẽ tăng lên, số người có thể tiến vào Thần Thông Bí Cảnh cũng lớn hơn, số đệ tử trở thành chân truyền đệ tử cũng theo đó mà tăng lên. Quần Tinh Môn có sáu mươi vạn đệ tử có tư chất rất tốt, cho nên chân truyền đệ tử của họ có thực lực mạnh hơn so với Vũ Hóa Môn chúng ta, nghe đồn là đã vượt qua một trăm năm mươi người và còn đang tăng thêm. Vũ Hóa Môn mấy năm nay cũng gặp nhiều gian khó, kiên trì được thì phần lớn là nhờ có sự chống đỡ của Hoa Thiên Đô.”
Hồng Di quận chúa lại nói tiếp: “Cho nên Phương huynh đắc tội với Hoa Thiên Đô thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hoa Thiên Đô bây giờ chính là trụ cột của Vũ Hóa Môn a.”
“Chuyện đó cũng không có gì. Nếu ta có thể bước vào Thần Thông Bí Cảnh, trở thành chân truyền đệ tử, đúng lúc Vũ Hóa Môn đang thiếu người, thì ta cũng sẽ được coi trọng.” Phương Hàn đối với chuyện này vẫn có những suy nghĩ riêng.
“Di! Phía trước là khe nứt, chúng ta chuẩn bị xuống thôi. Ta từng đi qua khe nứt này mấy lần, bên trong có rất nhiều quặng mỏ, còn có một quặng Pháp tinh ngọc thạch rất trân quý. Ma tộc dưới lòng đất phái trọng binh canh gác, khai thác. Lần này dẫn huynh đến đây một phần cũng vì cái này, nếu huynh có thể dùng đạo khí của mình thu cả quặng mỏ này thì chúng ta phát tài lớn rồi.”
Hồng Di Quận Chúa chỉ về một khe nứt rộng, sâu hun hút, trông rất kinh khủng ở trong núi, liếm liếm môi nói.
“Có quặng pháp tinh ngọc thạch sao……”
Phương Hàn cũng có chút động tâm.
Pháp tinh ngọc thạch là một loại khoáng thạch thần kỳ, bởi vì trong nó có ẩn chứa pháp lực! Phi thường hiếm thấy! Nghe đồn là ở thời thái cổ, trong Tiên Ma đại chiến, pháp lực phô thiên cái địa của Tiên Nhân cùng Ma Thần trong lúc đánh nhau tản mát ra, kết hợp với ngọc thạch trong lòng đất, hình thành pháp tinh.
Pháp lực chỉ có những cao thủ Thần Thông Bí Cảnh mới có, nhưng loại đá này lại có pháp lực, có thể dùng để luyện chế các loại pháp khí, đề cao phẩm chất đan dược, thậm chí phụ trợ tu luyện tinh thần.
Trong truyền thuyết, trong pháp tinh có đại trận tự nhiên, chỉ cần có được một khối thì có thể luyện chế được thượng phẩm linh khí, thậm chí là bảo khí.
Mười môn phái tiên đạo cũng không có được một quặng pháp tinh nào. Một khối pháp tinh thậm chí có giá trị tương đương với một viên Thiên Nhiên Linh Đan.
“Chúng ta xuống thôi. Bất qua đã có quặng pháp tinh ngọc thạch thì chắc chắn sẽ có trọng binh canh gác, thậm chí còn có Đại A Tu La tương đương với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh trấn thủ. Chúng ta khi đi xuống cũng phải cẩn thậm, lặng lẽ thăm dò, không thể gióng trống khua chiêng.” Phương Hàn phân tích lợi hại.
“Đi!”
Sau khi nghị luận, Hạc tiên tử mang theo hai người hạ thấp xuống, trong lúc đó Phương Hàn đã mặc Huyết Miên Ma Y lên người, bộ linh khí pháp y này tuy không bằng Thiên Lang Yên, nhưng cũng có thể giúp bảo vệ thân thể.
Cùng lúc đó, tâm Phương Hàn động, mười đầu Tu La trong Hoàng Tuyền Đồ cũng bắt đầu hoạt động.
Xuyên qua khe nức sâu dài, trực tiếp đi xuống vực sâu, ước chừng một nén nhan thì Hạc tiên tử đã tới đáy vực.
Thế giới dưới lòng đất này rộng vô cùng, thậm chí Phương Hàn còn có thể thấy được một ngọn núi lớn ở xa xa giữa bình nguyên. Vô số các loại thực vật hình nấm, vô số yêu thú sinh hoạt, cắn giết lẫn nhau, cuộc sống so với trên mặt đất thì tàn khốc hơn rất nhiều.
Phác xích!
Ngay khi Phương Hàn xuống tới mặt đất, liền có mười luồng gió đột nhiên lao ra, huyết ảnh như thiểm điện, khí tức hung ác bức người, chính là mười đầu Huyết Lang đang lao về phía hắn và Hạc tiên tử.
Nhưng thân thể Huyết Lang còn đang lơ lửng giữa không trung thì bỗng nhiên đứt làm hai, mà bên người Phương hàn xuất hiện thêm mười ma ảnh, mỗi một ma ảnh này đều phóng ra một luồng kiếm quang ác liệt, cợt lóe lên chém đứt đôi mười đầu Huyết Lang.
Sau khi mười đầu Huyết Lang bị giết, một khối huyết tinh từ đầu bọn chúng bay lên, tụ lại một chỗ rồi bay vào Hoàng Tuyền Đồ trên người Phương Hàn.
Một viên Huyết Đan nho nhỏ ngưng luyện thành trong Hoàng Tuyền Thánh Thủy.
“Sao lại luyện huyết đan? Không đủ nhét kẽ răng a.” Phương Hàn lắc đầu, âm thàm hỏi diêm.
“Máu Huyết Lang không đủ nồng đậm, phải giết được những sinh vật mạnh mẽ như Phi Thiên Dạ Xoa hay Tu La thì mới được a” Diêm khẽ hì mũi nói: “Nếu nữ tử đi cùng ngươi nói không sai thì ở phía đông có một quặng pháp tinh ngọc thạch. Ta ngửi thấy được đại lượng ma khí ở đó……”
“Phương Hàn, đây là……”
Nhìn thấy mười Tu La trôi nổi xung quanh Phương Hàn, Hồng Di Quận Chúa có chút hoảng sợ.
“Đây là mười con Phi Thiên Dạ Xoa ta bắt được lần trước, luyện chế bọn chúng thành Tu La, cho dung hợp với phi kiếm, bây giờ chúng là những Ma Kiếm Khôi Lỗi có lực sát thương rất lớn, có chúng hộ vệ, cho dù gặp phải đại quân yêu ma cũng vẫn có thể an toàn rời đi. Đi! Chúng ta đi về phía đông!”
Dọc theo đường đi, mười đầu Tu La không ngừng đi khắp nơi, thu thập sinh mệnh của các sinh vật, trong phạm vi ba nghìn thước xung quanh Phương Hàn, bất kể là Huyết Mãng, Huyết Hùng, Huyết Lang gì gì đều không con nào thoát chết.
Mười Tu La tựa như mười tử thần, không ngừng thu thập tinh huyết, ngưng luyện huyết đan. Phương Hàn cũng không có trông nôm bọn chúng, cứ để bọn chúng tự do tìm kiếm, Diêm dùng lực lượng của mình điều tra xung quanh, phát hiện một ít địa phương bí ẩn có chứa dược liệu trân quí.
Thế là mười Tu La vừa giết chóc mãnh thú, vừa thu thập dược liệu, khoáng thạch, cứ vậy đi tới trước, cũng không có chút nguy hiểm nào.
Ước chừng qua một lúc lâu, Phương hàn mới dừng lại, nghỉ ngơi. Đột nhiên ở xa xa có một đạo kiếm quang vọt lên, tựa như cực quang.
“Hả, đây là phi kiếm, dưới lòng đất hẳn cũng có không ít đệ tử các môn phái đi lịch lãm, rất có thể đang chiến đấu cùng với yêu ma, chúng ta đến xem một chút. Dựa theo ánh sáng của kiếm khí, sáng trong tựa như ngọc, có lẽ là đệ tử Quần Tinh Môn!”
Hồng Di Quận Chúa vừa nhìn thấy thì thất kinh nói.
“Quần Tinh Môn!”
Phương Hàn chuyển thân đứng dậy, “Đi! Chúng ta đi qua xem xét một chút!”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 80: Huyết mạch Ma Hoàng
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Bởi vì Bạch Hải Thiện là đệ tử của Quần Tinh Môn, cho nên Phương Hàn đối với môn phái này có ấn tượng rất sâu sắc, lần này thấy đệ tử Quần Tinh Môn gặp nguy hiểm thì liền có ý muốn giúp đỡ, nên mới tới xem xét qua.
Trong lòng đất âm u này, không lúc nào là không có nguy hiểm rình rập, tầng tầng lớp lớp các loại yêu thú, các loại quái vật, cho dù là cao thủ Thần Biến cũng phải rất cẩn thận, nếu không có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Chỉ có cao thủ Thần Thông Bí Cảnh là có thể an toàn hơn một chút. Bất quá Phương Hàn và Hồng Di Quận Chúa nhờ có mười Tu La diệt hết mọi chướng ngại, cứ vậy mà thẳng tiến, khá là thoải mái.
Chỉ chốc lát sau, đi được hơn mười dặm, bay qua một ngọn núi thì thấy ánh sáng tinh quang bay múa như rồng rắn vờn quanh đấu với ma khí mãnh liệt, máu tanh bao trùm, máu tanh, khí tức bạo lệ tràn ngập, cuồn cuộn tỏa ra như thủy triều lên, hiển nhiên là có không ít yêu ma tụ tập ở đây.
Xích lạp……
Một bóng trắng cầm binh khí trong tay bay qua bay lại, tạo thành kình phong mãnh liệt, hóa ra là một con Phi Thiên Dạ Xoa có lông mao màu trắng..
Phi Thiên Dạ Xoa là tồn tại cao cấp của Ma nhân trong lòng đất, tương đương với tướng quân trong loài người, vũ lực cao cường, có thể phi hành như chim. Nhưng Phương Hàn chưa từng thấy qua một đầu Phi Thiên Dạ Xoa nào có lông mao màu trắng.
“Bạch Mao Phi Cương!”
Nhìn thấy mấy con Bạch Mao Phi Thiên Dạ Xoa này, Hồng Di Quận Chúa hô lên một tiếng, thân thể không kiềm được mà run rẩy, “Đây là quý tộc trong ma nhân dưới lòng đất, tương đương với đám đệ tử trong hoàng thất, có được huyết thống của Ma Hoàng!”
“Quý tộc trong ma nhân? Huyết thống Ma Hoàng?” Trong lòng Phương Hàn chợt lóe lên vài thông tin giới thiệu về Ma giới, Ma tộc dưới lòng đất do Ma Hoàng lãnh đạo, Ma Hoàng tương đương với cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, có lực lương dời non lấp biển, ngao du ngoại vực, mà Ma Hoàng này cũng giống như hoàng đế, có tam cung lục viện, đông đảo phi tần.
Ma nhân dưới lòng đất mặc dù xấu xi, nhưng sau khi lột xác thành Đại A Tu La thì xinh đẹp vạn phần.
Năng lực sinh sản của Ma Hoàng rất mạnh, sinh ra thế hệ sau mang huyết thống của Ma Hoàng, có năng lực phi phàm. Bạch Ma Phi Cương chính là cháu, chắt mấy đời của Ma Hoàng.
Cho nên chúng khác hẳn với ma nhân bình thường, có năng lực đặc thù.
Chúng tương tự với hoàng tộc đệ tử trong các vương triều.
Hống! Hống! Hống!
Bốn đầu Bạch Mao Phi Cương nhìn thấy Hạc tiên tử, mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, binh khí trong tay cũng không giống với cương xoa của Phi Thiên Dạ Xoa, mà là một thanh bảo đao dài đến bảy thước, sáng bóng như gương, làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, hít thở không thông.
Chiến đao sáng bóng của Bạch Mao Phi Cương chính là pháp khí! Mà bản thân nó cũng không phải làm nên từ cương chất bình thường.
Oanh long long oanh long long! Chiến đao xé không lao đi, tạo ra bạo âm rất lớn. Giống như phi kiếm xé gió mà đi, mặc dù vẫn còn kém so với Thuấn Sát Đại Pháp, nhưng tốc độ cũng nhanh tới cực điểm.
“Đây là Tật Phong Ma Đao! Thượng đẳng pháp khí! Do Đại A Tu La khi luyện chế binh khí dung hợp pháp tinh vào mà tạo thành, trên đao có pháp lực, trong lúc chém giết có thể gia tốc cực nhanh, nên cẩn thận!”
Diêm âm thầm nhắc nhở Phương Hàn.
Hạc tiên tử nhìn thấy bốn Bạch Mao Phi Cương giết đến, hoảng sợ kêu gào, “Phương Hàn nhanh lên, nhanh ngăn cản chúng lại……”
“Tu La Kiếm Trận!” Phương Hàn tâm niệm vừa động, xương gai trên người mười Tu La liền bắn ra, hình thành mười đạo kiếm quang chặn ánh đao lại.
Cheng cheng cheng!
Bốn Bạch Mao Phi Cương bị kiếm chặn lại, dừng giữa không trung, Tật Phong Ma Đao cũng bị chấn văng, trong ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng Phương Hàn cũng không có dừng lại, mười đầu Tu La trên trời biến ảo lao tới, hung hăng đánh lên người chúng!
Mà Diêm thì cũng không cam lòng ngồi yên, chân khí màu vàng từ Hoàng Tuyền Đồ bay ra, biến hóa thành một tấm lưới bắt trói đầu mấy đầu Bạch Mao Phi Cương này lại, đem cả người lẫn đao thu vào trong Hoàng Tuyền Đồ.
“Đồ tốt, trên người có huyết thống của Ma Hoàng, mặc dù không rõ là cháu chắt đời thứ mấy, huyết thống không tinh thuần, nhưng cũng nhiều ít vẫn còn được một chút, luyện chế Huyết Đan sẽ cho ra đan dược có phẩm chất rất cao.”
Trong Hoàng Tuyền Đồ xuất hiện bốn viên Huyết Đan.
Mấy viên này dùng máu của Bạch Mao Phi Cương luyện thành, máu của chúng cũng không phải màu đỏ tươi, mà là một chất lỏng màu bạch kim, ẩn chứa lực lượng cường đại.
Cho nên bốn viên Huyết Đan này cũng có sắc bạch kim, phẩm chất cao hơn nhiều so với các viên Huyết Đan trước đây.
“Bạch Mao Phi Cương này mặc dù đã bị hút hết máu nhưng thi thể của chúng có thể dùng để luyện chế thành Ma bì Khô Lâu, sau này ngươi có thể lập ra một chi quân đội, có tác dụng rất lớn.”
“Bốn thanh Tật Phong Ma Đao ngươi không sử dụng nhưng sau này khi thành lập thế lực của riêng mình có thể dùng để ban thưởng cho người khác. Phải biết rằng một thanh đao này là vũ khí trong mơ của người thế tục, mà đối với ngoại môn đệ tử cũng là một vũ khí rất tốt. Đáng tiếc bốn thanh đao này không phải linh khí, nếu chúng nó tiến thêm một bước, lột xác trở thành Âm Sát Ma Đao, đạt tới cấp bậc linh khí, tốc độ của đao có thể sánh ngang tốc độ âm thanh, chỉ dựa vào tốc độ mà hoành không chém giết, năm đó Âm Sát Ma Đao giết vô số người các môn phái tiên đạo, khiến cho bọn họ run sợ không thôi!
“Tất cả cứ theo sự an bài của ngươi. Bốn viên bạch kim Huyết Đan có thể coi như lương thực duy trì lâu dài, chờ qua một thời gian nữa, bắt được vài đầu Tu La cũng có thêm lương thực a. Mà Ma Bì Khô Lâu có tiêu phí Huyết Đan không vậy, nếu có thì ta quả thật chịu không thấu a. Mười Tu La này, một con mỗi ngày đều phải dùng một viên huyết đan.”
Phương Hàn nhìn mười con rối Tu La, chúng cũng không phải không ăn không uống, mà ngược lại còn ăn rất nhiều. Bởi vì chúng giết chóc ác liệt, vận động nhiều, cần phải có lượng lớn thực vật để bổ sung.
Phương Hàn cũng không muốn tăng thêm số lượng con rối, bởi vì thêm một con rối thì sẽ tổn hao thêm một lượng lớn đan dược. Với tích lũy hiện giờ của hắn, nhiều thêm một người là thêm một phần gánh nặng, đây cũng giống như việc nuôi quân vậy.
Nếu không, hắn bắt nguyên một đám Phi Thiên Dạ Xoa, sau đó cho chúng lột xác hành Tu La, tạo thành một đội quân vạn người, vậy không phải là muốn giết ai thì giết sao?
Lần này đến thế giới dưới lòng đất, mục đích chính của hắn là giết thật nhiều ma nhân, luyện chế thật nhiều Huyết Đan để dành làm lương thực, cũng không có ý định tăng thêm quân số.
“Ngươi yên tâm, Ma Bì Khô Lâu chỉ là một cái xác, để luyện chế cũng chỉ cần một ít tài luyện mà thôi, huống hồ với thực lực của ta bây giờ cũng không có khả năng chế ra một cái đại trận trên người khô lâu, làm cho nó tự hấp thu tinh quang nhật nguyệt chuyển hóa thành thể lực. Trừ phi ngươi cho ta ăn Cửu Cung Kim Tháp, thì ta mới có thực lực này….”
Thanh âm của Diêm tràn ngập chờ mong.
“Ta sớm muộn gì cũng đem thuần dương chí bảo Cửu Cung Kim Tháp của Hoa Thiên Đô cho ngươi ăn. Ta nhất định làm được.” Phương Hàn hung hăng nói, làm cho Diêm vui vẻ không thôi.
Tiêu diệt bốn đầu Bạch Mao Phi Cương, quý tộc trong ma nhân, Phương Hàn, Hạc tiên tử, Hồng Di Quận Chúa cuối cùng cũng thấy rõ tình cảnh phía trước.
Quả nhiên có một người bị ma quân vây khốn, có hơn trăm đầu Bạch Mao Phi Cương, cầm Tật Phong Ma Đao trong tay, trên bay dưới múa, vây khốn một người mặc tinh bào. Người mặc tinh bào có vóc người rất nhỏ, chỉ lớn bằng một tiểu hài tử năm sáu tuổi!
Kinh khủng hơn là một nữ tử vóc người thướt tha đứng trên lưng một đầu Bạch Mao Phi Cương, quay lưng về phía phía mấy người Phương Hàn, đầu tóc bạc trắng, như một dòng thác. Một ma nữ tóc trắng!
Bên người ma nữ trôi nổi một thanh chiến đao thật lớn, chiến đao không ngừng phát ra tiếng kêu ong ong, giống như một con ác lang tùy thời sẽ động, hiển nhiên là một linh khí có linh tính.
“Quả là một tên không biết sống chết, tuổi còn nhỏ vậy tưởng rằng có bảo khí thì có thể đến được đây sao, không biết nơi đây là cấm địa sao? Lần trước có một chân truyền đệ tử của Nhật Nguyệt Kiếm Tông muốn cướp đoạt pháp tinh ngọc thạch, kết quả bị ta đánh trọng thương bỏ chạy. Ngươi cho rằng ngươi có thể trảm yêu trừ ma sao? Lần này ta muốn ăn thịt đồng tử……”
Ma nữ tóc bạc phát ra âm thanh bén nhọn.
“Đây là Đại A Tu La! Đã biến hóa thành người.” Diêm nhắc nhỏ nói: “Không nên khinh thường vọng động, ma đao bên người nàng chính là Âm Sát Ma Đao, tốc độ ngang với tốc độ âm thanh! Nhanh hơn rất nhiều so với phi kiếm!”
Last edited by Yasha; 29-10-2010 at 03:36 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 81: Âm Sát Ma Đao
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Ma nữ tóc trắng là một Đại A Tu La! Là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, ma đao của nàng…… Chúng ta không phải là đối thủ của nàng.” Tuy Phương Hàn tu luyện thành cơ bản của Diêm La Kim Thân, nhưng đối với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh vẫn có chút kiêng kị. Hơn nữa cảm ứng của hắn phi thường linh mẫn, cảm giác được sự nguy hiểm tỏa ra từ trên người ma nữ tóc trắng này.
Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh không phải dễ đối phó, tuy Diêm cũng tương đương với cao thủ tầng thứ hai nhưng lực chiến đấu chân chính thì vẫn còn nhiều điểm nghi vấn a.
“Trên người tiểu hài tử kia có rất nhiều pháp bảo, thậm chí còn có một kiện bảo khí? Không biết là có địa vị gì? Tinh Vân Bảo Bảo(*). Xem ra địa vị trong Quần Tinh Môn cũng không thấp, nhưng cũng chưa có tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh, cậy vào mấy món pháp bảo đó mà tưởng có thể chiến thắng được quần ma sao? Ở đây có quặng pháp tinh ngọc thạch, đội thủ hộ của ma nhân đều là đệ tử hoàng gia, không phải loại tầm thường.”
(*) Tinh Vân Bảo Bảo: bảo bảo là đứa nhỏ. Tinh Vân ở đây chỉ Quần Tinh Môn. Tinh Vân Bảo Bảo ý nói đứa nhỏ của quần tinh môn
“Vậy làm sao bây giờ? Có đại quân trấn thủ quặng mỏ, không tính đến Đại A Tu La kia, nếu kích động đến đại quân trấn thủ quặng mỏ thì cũng chỉ có một con đường chết.
“Không đâu, một quặng mỏ dài đến mấy ngàn dặm, thậm chí là mấy trăm dặm, giống như biên giới giữa hai quốc gia. Quân đội trấn thủ đều phân tán ra. Có nhiệm vụ cảnh giới, muốn tất cả quân đội tập hợp lại thì cũng mất thời gian khá dài. Cho nên cũng khó mà gặp tình trạng bị đại quân yêu ma vây công. Nơi này là vùng ven của quặng mỏ, những ma nhân này cũng chỉ là quân đội biên cảnh mà thôi.”
“Cho dù không bị đại quân yêu mà vây công, ở đây có mấy trăm Bạch Mao Phi Cương, còn có ma nữ tóc trắng là Đại A Tu La, chỉ sợ chúng ta không cách nào thắng được.”
“Nếu có thể giết toàn bộ Bạch Mao Phi Cương, thì luyện chế được bao nhiêu Huyết Đan đây? Nếu có thể hàng phục được Đại A Tu La thì càng không phải chuyện thường, thu được một lượng lớn tài phú a.”
“Vậy mà huynh cũng muốn nuốt sao, lỡ mà ăn không vô, nuốt xuống bị nghẹn chết đó. Chuyện này không đáng, chúng ta đi thôi.”
“Lúc này muốn đi cũng không được, Đại A Tu La đã chú ý đến chúng ta rồi.”
Trao đổi nhanh với mọi người, Hạc tiên tử, Hồng Di Quận Chúa đều muốn nhanh chóng rời khỏi.
Gặp Dạ Xoa, Phi Thiên Dạ Xoa thì không sao, nhưng mà gặp huyết mạch của Ma Hoàng, Bạch Mao Phi Cương đã tiến hóa thành Đại A Tu La, lại có linh khí lợi hại, một khi sơ suất thì không biết thê thảm đến mức nào a, nhưng một câu lạnh lẽo của Phương Hàn đã gạt bỏ ý niệm rời đi của các nàng.
Một đám Bạch Mao Phi Cương đang bay quanh Tinh Vân Bảo Bảo, trên tay tiểu hài tử này có một vòng tay tỏa ra tinh quang sáng chói, vòng tay không ngừng phóng ra tinh quang, hình thành Tinh Quang Pháp Cầu đem tiểu hài tử bao bọc ở bên trong.
Tật Phong Ma Đao của Bạch Mao Phi Cương không ngừng chém xuống, va chạm với pháp cầu, gây ra tiếng kim thiết ghê rợn, hỏa tinh bắn ra bốn phía, trên thân đao xuất hiện những vết nứt.
Tinh Quang Pháp Cầu này rất chắc chắn, tựa như một tinh cầu, lơ lửng, bất động, rất chắc chắn, không cách nào công phá được. Cũng không giống như Lang Yên Pháp Cầu, có chút mờ ảo, mỏng manh.
Tinh Vân Bảo Bảo này ỷ vào pháp bảo mà chống đỡ sự công kích của mấy trăm Bạch Mao Phi Cương. Thậm chí ma nữ tóc trắng cũng từng xuất thủ đánh xuống nhưng cũng không phá vỡ được phòng hộ của pháp cầu.
Hiện nhiên vòng tay của Tinh Vân Bảo Bảo là bảo khí!
“Hu hu hu hu…… Ta chỉ là đi ra ngoài ngoạn cảnh, lấy mấy khối tinh thạch mà các người lại muốn truy sát ta, còn đòi ăn thịt ta… Đừng ăn thịt ta…. Ta trả tinh thạch lại cho các người mà…. Hu hu hu hu…”
Tinh Vân Bảo Bảo này ở trong Tinh Quang Pháp Cầu oa oa khóc lớn, tựa hồ rất sợ hãi, nước mắt lưng tròng, đúng là một tiểu hài tử năm sáu tuổi, cũng không phải cao thủ tu đạo biến thành, thu nhỏ thân thể thành hình dáng tiểu hài tử.
“Lại thêm mấy con ruồi bọ ở đâu tới nữa đây, thịt của ngươi cứ để đó từ từ ăn sau. Ta phải giải quyết bên này trước đã.” Ma nữ tóc trắng cũng không để ý đến sự khóc lóc của Tinh Vân Bảo Bảo, đột nhiên xoay người lại, ma nhãn sắc bén nhìn về phía Phương Hàn, Hạc tiên tử và Hồng Di Quận Chúa.
Phương Hàn chấn động, Ma nữ tóc trắng này quả thật là quá đẹp, đôi mắt long lanh câu hồn đoạt phách, hai má hây hây khuynh quốc khunh thành, vừa thấy thì dù là hoàng đế cũng sẵn sàng bỏ hết giang sơn, tiên nhân cũng muốn bỏ hết tiên nghiệp, đọa lạc phàm trần.
“Hả? Đây là ma công! May là ta đã đi lịch lãm tại Thiên Ma chiến trường, bằng không cũng sẽ bị trúng chiêu này.” Trong nháy mắt, Phương Hàn liền tỉnh lại, chỉ thấy Đại A Tu La này tuy xinh đẹp nhưng cũng không đến nổi khiến mình quỳ gối dưới váy nàng.
Xích lưu lưu... . . .
Trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại thì đao khí bức người đã tới sát thân thể hắn rồi!
Đao thật nhanh!
Âm Sát Ma Đao!
Tốc độ của đao có thể sánh với tốc độ của âm thanh.
Ma nữ tóc trắng này ra tay cũng rất độc ác, muốn trực tiếp một chiêu giết chết Phương Hàn.
Huyết Miên Ma Y trên người Phương Hàn tỏa ra quang mang, ngăn cản được Âm Sát Ma Đao giết tới, nhưng chỉ hơi ngăn trở một chút thôi, rồi bị chém rách, rút về trong pháp y, mà ma đao thì tiếp tục giết xuống.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong chớp mắt sau, Phương Hàn sẽ bị ma đao này chém thành hai nửa.
Âm Sát Ma Đao là một kiện cực phẩm linh khí, lại thêm ma nữ này là Đại A Tu La, tương đương với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, dùng pháp lực huy động thì uy lực càng mạnh hơn, một đao liền phá vỡ hồng quang của Huyết Miên Ma Y.
Pháp lực của Huyết Miên Ma Y bị phá, cần một thời gian dài mới có thể hôi phục được, kém hơn rất nhiều so với Thiên Lang Yên của Thất Sát Hồ Lô.
“Nếu bây giờ mà Thất Sát Hồ Lô thì có thể đánh một trận, hiện giờ chỉ có thể dựa vào ngươi thôi đó Diêm!” Ý niệm của Phương Hàn vừa động, trong nháy mắt hắn buông bỏ ý nghĩ phòng ngự, bởi vì hắn khong có khả năng phòng ngự.
Trong đầu điên cuồng thúc dục mười Tu La bắn ra phi kiếm, đánh về phía ma nữ, kiếm quang ngập trời, uy thế mạnh mẽ.
Mười thanh phi kiếm cấp bậc linh khí, mười Tu La đồng thời đánh giết tới, uy lực đến mức nào? Lúc trước Diêm từng tính toán qua, có thể trực tiếp giết chết cao thủ như Kim Thạch Thai.
Quả nhiên ma nữ tóc trắng liền biến sắc, tóc trên đầu như linh xà, một cổ pháp lực không ngừng truyền ra, ngăn phi kiếm lại.
“Hoàng Tuyền Võng!”
Âm Sát Ma Đao vừa tới sát người Phương Hàn thì Diêm cũng không chậm trẽ, trong nháy mắt phóng ra phòng ngự mạnh nhất, một luồng Hoàng Tuyền Thánh Thủy trong Hoàng Tuyền Đồ dưới sự điều khiển của hắn bay ra, bao lấy ma đao.
Xuy xuy xuy xuy... . . .
Hoàng Tuyền Thánh Thủy vừa tiếp xúc với ma đao, trên thân ma đao liền toát ra một làn sương mù, giống như bị vẩy acid lên vậy, mà thân thể ma nữ tóc trắn ở xa xa chấn động một cái.
Nàng vừa vận dụng pháp lực ngăn cản phi kiếm đánh tời, sự tập trung pháp lực trên Âm Sát Ma Đao liền giảm bớt, hơn nữa Hoàng Tuyền Thánh Thủy chuyên dùng để tiêu trừ tinh thần lạc ấn. Mà pháp lực của ma nữ cũng chưa đủ cường đại để ngăn cản sự ăn mòn Hoàng Tuyền Thánh Thủy. Chỉ cần một luồng nước dội lên thì tinh thần lạc ấn trên pháp bảo liền bị xóa đi, biến thành vật vô chủ.
Hoàng Tuyền Thánh Thủy chính là cái mà Hoa Thiên Đô mong muốn.
Âm Sát Ma Đao ong ong run lên, sau đó bị Diêm thu vào trong Hoàng Tuyền Đồ.
Phương Hàn thoát khỏi nguy hiểm.
Last edited by Yasha; 29-10-2010 at 03:44 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha