Ngay khi Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đến cửa, cánh cửa gỗ kia ken két mở, Lâm Phàm tươi cười bước ra ngoài.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nghi hoặc nhìn nhau, không rõ tại sao tông chủ vui như vậy, chẳng lẽ là có đại hỷ sự?
Lúc này Lâm Phàm đang rất tự hào, qua những lần thí nghiệm không mệt mỏi, hắn đã luyện chế ra đan dược muốn có.
Bởi vì người phát minh ra đan dược này là Lâm Phàm, tên của nó đương nhiên do Lâm Phàm đặt. Với tác dụng cứu vớt vô số nam giới, Lâm Phàm tự nhiên không thể chọn lựa một cái tên qua loa.
Đan dược này lớn chừng viên bi ve, màu đỏ rực, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, như vậy gọi là "Đại Phàm Ca" đi.
Sau này, nếu viên đan dược này có thế hùng bá thế giới, vậy thì tên của bản đại gia sẽ vang dang kim cổ, được hậu nhân đời đời khắc ghi.
Thoải mái, thật sự là quá thoải mái.
Lâm Phàm còn chưa thí nghiệm qua dược hiệu của Đại Phàm Ca, cũng không biết có thể duy trì trong bao lâu, nhưng căn cứ hệ thống kiểm tra đo lường, Đại Phàm Ca này có dược hiệu rất mạnh.
"Đại Phàm Ca: do Liệt Dương Thảo, Thanh Tiên Thảo, Hoạt Căn Thảo ba loại thảo dược, căn cứ tỉ lệ nhất định phối chế mà thành, diệu dụng vô cùng, có thể khiến nam giới bốc lên dục hỏa hừng hực, nhất trụ kình thiên, không gì không xuyên thủng.
Không gì không xuyên thủng?
Giới thiệu trâu bò đến cỡ nào a. Viên đan dược này cũng chỉ có bản đại gia mới có thể luyện chế, những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vì luyện chế Đại Phàm Ca này, Lâm Phàm thí nghiệm một nửa tài liệu, luyện chế ra vô số đan dược kỳ quái.
Phối hợp bừa mấy loại dược liệu, Lâm Phàm luyện chế ra "Dục Hỏa Đan", "Bạo Bạo Đan" v.v… Toàn là các loại đan dược ăn vào chết chắc.
Đương nhiên dù là phế liệu thì cũng không được lãng phí, Lâm Phàm nhét hết vào bụng, chuyển chúng nó thành exp.
Trải qua vô số lần thí nghiệm, kỹ năng luyện đan cũng đã lên tới cấp 15, đạt tới cảnh giới cực cao.
- Hai người các ngươi làm gì vậy?
Lúc này, Lâm Phàm phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hai đệ tử trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa thì nghi ngờ hỏi.
- Tông chủ, ta và Phong sư đệ nghe thấy tiếng của ngài bèn vội vã tới đây. Hiện giờ tông chủ là người thân cận nhất trong lòng hai người chúng ta, nếu tông chủ có chuyện gì không hay, Nhị Cẩu sau này làm sao sống nổi chứ.
Trương Nhị Cẩu dùng vẻ mặt bi thương, nói ra những câu cảm động đến cực điểm.
Phong Bất Giác ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã. Nhị Cẩu sư huynh này thật sự không biết xấu hổ là gì, những lời này có lẽ chỉ Nhị Cẩu sư huynh mới có thể nói ra.
Thế nhưng Phong Bất Giác phát hiện tông chủ nghe được những lời này lại rất vui vẻ.
Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu mà cười cười, thầm nghĩ nếu mình ngu một chút hay dễ gạt một chút, hẳn là bị Trương Nhị Cẩu này bán sạch lúc nào không biết.
Chẳng qua, Lâm Phàm không ngại ti tưởng, bởi như thế chẳng phải chứng tỏ địa vị của bản tông trong lòng họ rất cao sao?
- Ài, các ngươi có thể có tâm như vậy, bản tông rất vui mừng. Đây là hai viên đan dược mà bản tông mới luyện chế, tặng cho các ngươi.
Lâm Phàm lấy ra hai viên Đại Phàm Ca đưa cho hai người.
Đồ tốt thế này đương nhiên phải ưu tiên cho người bên cạnh.
Trương Nhị Cẩu cung kính nhận lấy đan dược, trong lòng mừng rỡ. Trương Nhị Cẩu cũng nhận ra đan dược này bất phàm, vừa ngửi một hơi đã khiến tinh thần sảng khoái, tựa như có một con mãnh hổ muốn chui ra khỏi cơ thể.
- Được rồi, hai người các ngươi đi tu luyện đi, nếu cần công pháp thì tới Thánh Tông tìm đọc, bước đầu cứ như thế đã.
Lâm Phàm sắp xếp xong mọi chuyện thì đi xuống núi.
Sau khi Lâm Phàm đi rồi, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái. Hai người đều có thể thấy được vẻ vui mừng trong mắt đối phương.
- Sư đệ, tông chủ đối với chúng ta thật tốt. Đan dược này vừa nhìn đã biết là bất phàm. Nhị Cẩu ta sau này nhất định dùng cả đời thủ hộ bên người tông chủ.
Trương Nhị Cẩu kiên định nói.
- Sư huynh, sư đệ đã suy nghĩ mấy ngày nay, có lẽ đây là thời khắc thay đổi nhân sinh của chúng ta. Tông chủ luôn tràn ngập một cảm giác thần bí làm cho người ta nhìn không thấu.
Phong Bất Giác cũng không nghĩ đơn giản giống như Trương Nhị Cẩu.
Vốn Phong Bất Giác là danh nhân trong đệ tử ngoại môn, thế nhưng một lần bị Diệp Thiếu Thiên đánh bại đã đẩy hắn ngã khỏi thần đàn.
Nhưng ở mấy ngày này, Phong Bất Giác phát hiện tông chủ có một loại cảm giác thần bí tiêu sái rất khó để diễn tả.
- Sư đệ, không cần nghĩ nhiều, chuyện Nhị Cẩu ta đã định thì cả đời sẽ không thay đổi. Chúng ta trở về dùng đan dược đi, có lẽ đan dược này sẽ giúp chúng ta có tiến bộ nhảy vọt đấy.
Trương Nhị Cẩu nghiêm túc nói.
- Vâng.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đã đi tới nơi ở của Diệp Thiếu Thiên.
Lâm Phàm mỉm cười, sửa sang lại y phục. Hắn tin tưởng Đại Phàm Ca này tuyệt đối có thể khiến cho Diệp Thiếu Thiên cảm nhận được vui sướng lớn nhất của đời người.
Chỉ cần sư điệt khoái hoạt, bản sư thúc cũng thỏa mãn.
Kỳ thật Lâm Phàm cũng có chút tâm tư, Diệp Thiếu Thiên này dùng Đại Phàm Ca xong chẳng lẽ còn không nghiện?
Hố hố…
Giờ khắc này Lâm Phàm nở nụ cười ‘tiện tiện’, làm cho cả thiên địa cũng phải biến sắc.
Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị gõ cửa, Diệp Thiếu Thiên lại từ bên trong đi ra.
Diệp Thiếu Thiên gần đây khá im ắng. Vốn thần công đã thành thì nên tiếu ngạo tông môn, không ngờ bị tên khốn khiếp trên Vô Danh phong hung hăng nghiền áp, làm cho mình bị đám đệ tử ngoại môn nhạo báng thầm sau lưng.
Mối thù này, Diệp Thiếu Thiên thề, cuộc đời này không báo không làm người.
Diệp Thiếu Thiên lúc này ra ngoài là muốn đi mua một ít đan dược dùng để tu luyện. Ngày hôm qua đệ tử nội môn thí luyện trở về, kết quả là thảm bại, khiến Diệp Thiếu Thiên hiểu ra bên ngoài còn vô số kẻ mạnh.
Lấy tu vi của mình hiện giờ, vẫn còn chưa đủ…
- Ơ…
Lúc này, Diệp Thiếu Thiên phát hiện có người chặn cửa, khẽ cau mày, thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy đối phương thì lại cực kỳ hoảng sợ.
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Diệp Thiếu Thiên thối lui vào trong phòng, thần sắc căm giận hỏi.
Hắn không có nghĩ đến tên khốn này lại tìm được chỗ của mình, chẳng nhẽ muốn sỉ nhục mình lần nữa?
Diệp Thiếu Thiên hận không thể hung hăng dẫm nát vương bát đản này dưới chân, nhưng hắn biết mình không phải đối thủ của đối phương.
Hơn nữa đối phương xuống tay tàn nhẫn, hiện giờ chỉ cần thấy hắn thôi đã khiến ‘bi’ của mình có cảm giác đau đau.
- Diệp sư điệt, chớ hoảng sợ, bản sư thúc lần này tới là để trợ giúp ngươi.
Lâm Phàm thấy sắc mặt của Diệp Thiếu Thiên khi gặp mình như là gặp quỷ thì chỉ biết thầm thở dài.
Trong suy nghĩ của Lâm Phàm, mình nên được các sư điệt kính yêu chứ không phải sợ hãi.
Bởi vì như thế hoàn toàn không phù hợp với tác phong của mình a.
- Ngươi… Ngươi đừng càn rỡ, Diệp Thiếu Thiên ta cũng không sợ ngươi đâu.
Diệp Thiếu Thiên run run giọng, nhất là khi thấy Lâm Phàm nhích chân thì lại càng luống cuống, giống như sợ ‘bi’ của mình sẽ lại bị đối phương tàn phá.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Diệp Thiếu Thiên không muốn nhiều lời. Hắn tự biết hiện tại mình đánh không lại, nhưng trốn không được chắc?
Chờ mình thần công đại thành sẽ hung hăng trả thù.
Thế nhưng Diệp Thiếu Thiên lại không ngờ thần công còn chưa thành mà Lâm Phàm đã tìm đến tận cửa.
- Lâm Phàm, ngươi đừng quá đáng. Diệp Thiếu Thiên ta thừa nhận tài nghệ không bằng ngươi, nhưng nếu ngươi muốn nhục nhã ta, ta nhất định sẽ để cho ngươi biết Diệp Thiếu Thiên ta không phải dễ chọc.
Diệp Thiếu Thiên cảnh giác nhìn Lâm Phàm, chân hơi lui về phía sau, chỉ cần tình huống không đúng sẽ lập tức đóng sập cửa lại rồi chạy trốn qua cửa sổ.
- Diệp sư điệt, sư thúc lần này tới không phải để gây sự, mà là để giải quyết bệnh kín cho ngươi.
Lâm Phàm nở một nụ cười xán lạn, muốn dùng nụ cười ấm áp của mình để Diệp Thiếu Thiên thả lỏng cảnh giác.
Thế nhưng nụ cười này ở trong mắt Diệp Thiếu Thiên lại biến thành cực kỳ khủng bố, cực kỳ âm hiểm.
Diệp Thiếu Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt không giấu được vẻ kinh hãi.
Sợ hãi… Diệp Thiếu Thiên thật sự sợ.
Nụ cười này làm cho Diệp Thiếu Thiên không rét mà run. Giờ khắc này Diệp Thiếu Thiên lùi bước về sau, lập tức đóng chặt cửa lại, cách ly Lâm Phàm ở bên ngoài.
Diệp Thiếu Thiên thề với trời, hắn thật sự không muốn cảm nhận nỗi đau ‘bi’ một lần nào nữa.
Nếu Lâm Phàm dám đi vào, Diệp Thiếu Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng. Muốn xem Diệp Thiếu Thiên ta như quả hồng mềm, nằm mơ đi thôi.
Lúc này Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa, nhíu mày, có chút không vui.
Diệp Thiếu Thiên này thân là sư điệt, tại sao lại vô lễ như vậy chứ.
Lâm Phàm thở dài một tiếng. Trong mắt hắn, Diệp Thiếu Thiên chính là người bệnh, mà mình có thể xem như một bác sĩ.
Bác sĩ tự nhiên không thể vì người bệnh không phối hợp trị liệu mà bỏ việc cứu chữa người ta.
Một khi đã như vậy, chỉ có thể dùng sức. Mong rằng có một ngày ngươi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bản sư thúc.
. . . .
Trong khu vực ngoại môn, đa phần đệ tử đều đang trong phòng tu luyện, có một số ít thì sửa sang lại sở học tự thân hoặc trò chuyện tâm sự cùng các sư huynh đệ.
Đúng lúc này, một tràng tiếng thét bi thương vang vọng khắp toàn bộ không gian.
- Ngươi muốn làm gì? Đừng quá làm càn.
- Lão tử liều mạng với ngươi.
- Sư điệt chớ hoảng sợ, sư thúc muốn cứu ngươi.
- Buông tay cho ta.
- Láo thật, vãn bối mà không biết điều, bản sư thúc hôm nay sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi…
- Aaaa…
. . . .
Các đệ tử ngoại môn nghe một tràng quát tháo, ai nấy mặt mày nghệt ra, không biết có chuyện gì, sau đó đều ra khỏi cửa xem rốt cuộc là vị sư huynh đệ nào gặp chuyện mà kêu gào thảm thiết đến nhường ấy.
Lúc này cửa phòng của Diệp Thiếu Thiên đột nhiên mở toang. Lâm Phàm vẻ mặt thỏa mãn bước ra. Diệp Thiếu Thiên này mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng còn không phải bị mình trấn áp?
Ngay một khắc đóng cửa lại, Lâm Phàm liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Thiên nằm trên mặt đất, khẽ nở một nụ cười vui mừng.
Các đệ tử ngoại môn vừa xác định được âm thanh là từ chỗ của Diệp Thiếu Thiên truyền đến thì đều há hốc miệng, không biết rốt cuộc có chuyện gì.
Thế nhưng khi thấy Lâm Phàm, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều lập tức trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ Diệp Thiếu Thiên lại bị Lâm sư thúc đánh?
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bởi vì tiếng kêu thét vừa rồi thật sự là quá thảm thiết.
Bước ra ngoài, thấy có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, Lâm Phàm thẳng eo lên, tươi cười chào mọi người, sau đó phất ống tay áo, đi về phía xa.
. . . .
Thấy Lâm sư thúc đã đi xa, đám đệ tử ngoại môn đưa mắt nhìn nhau, không biết Diệp Thiếu Thiên giờ thế nào.
Nhưng kêu một tiếng bi ai nhường ấy, nhất định là rất thê thảm. Mọi người đều rất tò mò, muốn đi xem, nhưng lại không dám.
Lâm sư thúc bọn họ không dám chọc, Diệp Thiếu Thiên bọn họ cũng không dám trêu.
Ngay một khắc này, từ trong phòng của Diệp Thiếu Thiên đột nhiên truyền ra một tiếng rống khí thế ngập trời. Mọi người vừa nghe, lập tức lùi ra phía sau vài bước.
Tiếng rống này ngập tràn dã tính.
Trong phòng, hai mắt Diệp Thiếu Thiên đỏ bừng, thở hổn hển như trâu.
Một luồng sức mạnh đang bạo phát ở trong cơ thể Diệp Thiếu Thiên, giống như cần tìm một cửa để phát tiết ra ngoài.
Diệp Thiếu Thiên đứng lên, toàn thân nóng hầm hập. Một loại dục vọng không tên tràn ngập trong đầu hắn, mà chỗ đũng quần lại càng giống như bị thay vào một cây côn sắt, chống lớp vải nơi đó lên như một cái lều.
Đám đệ tử ngoại môn vẫn đang đứng hóng ở bên ngoài, giờ thấy Diệp Thiếu Thiên đột nhiên từ trong nhà lao ra, hai tròng mắt tràn ngập ngọn lửa cuồng nhiệt thì đều hoảng sợ.
Mà khi tầm mắt chú ý tới chỗ đũng quần của Diệp Thiếu Thiên, mọi người lập tức hít một ngụm hơi lạnh.
Thế gian này sao có thể tồn tại một hung vật như vậy? Trong phòng vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành như vậy?
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đang rất vui, rốt cuộc mạnh mẽ nhét được đan dược vào miệng Diệp Thiếu Thiên. Chờ khi Diệp Thiếu Thiên cảm nhận được chỗ tốt của đan dược này thì sẽ chủ động tìm đến mình.
Cùng lúc đó, ở một gian trong đại điện của Thánh Tông.
Một gã đệ tử sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, đang ngồi ở bên trong một cái lò chứa đầy loại chất lỏng không rõ, bên ngoài được điêu khắc hoa văn kỳ dị.
Đệ tử này mặt như quan ngọc, trên trán lộ ra một loại anh khí, nhưng giờ phút này thân bị trọng thương, cực kỳ tiều tụy.
- Tông chủ, chỉ sợ không cứu lại được căn cơ của Thiên Vũ.
Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong lúc này dừng việc điều khiển chiếc lò, rất là đau lòng lắc đầu.
Tông môn nhất đại thiên kiêu trầm luân, đối tông môn mà nói, đó là đại bất hạnh.
Tông Hận Thiên nghe lời này thì cực kỳ hoảng sợ, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Tông chủ, trưởng lão, cầu xin các ngài cứu Thiên Vũ sư đệ. Thiên Vũ sư đệ là vì cứu đệ tử nên mới bị hủy căn cơ. Nếu không có căn cơ, đối với sư đệ chính là sống không bằng chết.
Căn cơ đại biểu hết thảy, không chỉ có tu vi hủy hết, ngay cả sau này muốn trùng tu cũng khó có khả năng.
Căn cơ chính là tư chất, Thiên Vũ sư đệ từ tư chất hàng đầu, trong nháy mắt rơi xuống phế vật, làm sao có thể chịu đựng được.
Tông Hận Thiên lúc này hối hận không thôi. Lần lịch lãm này vốn tưởng nắm trong lòng bàn tay, ai ngờ Phong Thiên Tông lại ra một gã tuyệt thế yêu nghiệt, bản thân hắn vì khinh thường mà thiếu chút nữa mất mạng, nếu không phải sư đệ xả thân cứu giúp, hiện giờ sợ đã là một thi thể.
Yến tông chủ nhìn tình huống trong lò, thở dài một tiếng:
- Có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh. Đệ tử Phong Thiên Tông này công pháp quái dị, đánh vào cơ thể Thiên Vũ một luồng tử khí kỳ dị mãi không tan. Hiện giờ chỉ có thể bức tử khí này ra, bảo trụ tính mạng.
Tông Hận Thiên không cam lòng, nắm tay thật chặt, trong mắt chỉ toàn là lửa giận. Lần sau gặp lại, nhất định phải giết chết đối phương.
- Bắt đầu đi.
Yến tông chủ thở dài, nói.
Tranh đoạt trong cấm địa, xưa tới nay đều là một sống một chết, hôm nay diệt đệ tử tông người, ngày mai bị người diệt đệ tử nhà mình, đây đã là chuyện thường.
Chẳng qua không ngờ Phong Thiên Tông lại có một đệ tử như thế.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 01-12-2016 at 10:02 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Lâm Phàm trở lại Vô Danh phong thì phát hiện có gì đó khang khác.
Trước kia mình vừa về đến thì Trương Nhị Cẩu luôn là người đầu tiên chạy tới, nhưng hôm nay mình đứng ngay cửa ho khan mấy tiếng rồi mà Trương Nhị Cẩu vẫn không xuất hiện.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bèn đi về phía căn nhà gỗ của Trương Nhị Cẩu. Hắn muốn xem thử Trương Nhị Cẩu đã xảy ra chuyện gì.
Hay là bọn hắn ăn đan dược mình cấp cho, không có chỗ phát tiết nên xuống núi tìm muội tử rồi?
Không đúng, nếu xuống núi, lấy bộ dáng của Trương Nhị Cẩu, tuyệt đối không có muội tử nào nguyện ý. Chẳng lẽ là định dùng sức cưỡng ép?
Nhưng cũng không đúng. Trương Nhị Cẩu có tu vi thấp như vậy, đệ tử ngoại môn tát một cái còn không phải chết bẹp, chẳng lẽ là Phong Bất Giác giúp?
Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Đi tới nhà gỗ của Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Thế nhưng sau khi tiến vào phòng, Lâm Phàm cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Trương Nhị Cẩu giờ đang giống như mất nước quá độ, vô lực nằm trên mặt đất, thở hổn hển. Mà đập vào mắt Lâm Phàm là cái lỗ thủng trên mặt đất, tuy không lớn, nhưng tuyệt đối rất sâu, sâu tới không thấy đáy.
- Nhị Cẩu, ngươi đục cái này sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Tông… tông chủ, đan dược này có độc…
Trương Nhị Cẩu vô lực nói. Nhớ tới chuyện đã xảy ra, Trương Nhị Cẩu khóc không ra nước mắt.
Chính mình lại đi ‘trao gửi đời trai’ cho mặt đất.
Ô ô…
Trương Nhị Cẩu cũng không biết nên nói gì, chính mình tuy lăn lộn nhiều năm với thân phận tạp dịch, nhưng vẫn là trai ngoan thủ thân như ngọc a.
Nhưng hôm nay lại làm ra chuyện như vậy.
Lúc ấy, Trương Nhị Cẩu trở lại phòng thì khẩn cấp nuốt viên đan dược, sau đó ngồi dưới đất, yên lặng tu luyện công pháp sư đệ cho.
Không quá bao lâu, Trương Nhị Cẩu phát hiện tình huống không đúng, bởi vì trong cơ thể như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt, mà chỗ đũng quần lại biến thành cái đỉnh lều.
Mới đầu Trương Nhị Cẩu còn tưởng rằng đây là đan dược phát huy dược lực.
Nhưng đến cuối cùng, Trương Nhị Cẩu lại phát hiện không được bình thường, chỗ đũng quần ngày một khó chịu.
Cuối cùng… Không có cuối cùng.
Trương Nhị Cẩu trực tiếp chọc thủng mặt đất. May là đất này mềm, bằng không sợ là đã có tai nạn chết người.
- Nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
Giờ khắc này Lâm Phàm lau cái trán. Hắn không ngờ dược lực lại mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức làm cho Lâm Phàm thấy sợ.
Sau đó Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Thiên. Sư điệt đã ăn đan dược, không có tai nạn chết người đâu nhỉ?
Trương Nhị Cẩu chọc thủng cả đất, nếu là thân người, còn không phải…
Chẳng qua giờ mà đến cũng đã không kịp nữa rồi.
Có lẽ sư điệt cùng bạn lữ đã trên đỉnh Vu Sơn, cũng có thể là đã cùng tới thiên đường.
Quên đi, quên đi, chắc không có chuyện gì đâu.
Sau đó Lâm Phàm đi vào căn nhà gỗ của Phong Bất Giác, nhìn thoáng qua, hắn cũng đã xác minh được, Phong Bất Giác giống Trương Nhị Cẩu, đều là kỳ nhân chọc thủng cả đất.
Mặc kệ, trở về luyện đan cắn thuốc đã.
Lâm Phàm luôn không thích tu luyện, cứ lẳng lặng ngồi im một chỗ thật là buồn muốn chết, còn không nhanh bằng luyện đan cắn thuốc.
Vừa lúc vẫn còn ba loại dược thảo cướp từ trong dược viên của Đan Đỉnh phong, luyện một ít đan dược tốt tốt để mình tu luyện vậy.
Tuy những đan dược này tăng không bao nhiêu exp, nhưng tích tiểu thành đại a.
Ba ngày tiếp đó.
Lâm Phàm vẫn ngồi lỳ trong nhà gỗ mà tự luyện đan, tự nuốt.
Exp từ đan dược liên tiếp hóa thành những luồng khí tan vào cơ thể, tăng lên exp cần thiết để thăng cấp.
Hiện giờ vẫn mãi dừng ở Tiên Thiên sơ giai, nhưng dựa theo thực lực thật sự, Lâm Phàm xem như đã bước vào cảnh giới nửa bước Nhập Thần.
Có điều tại sao hệ thống lại vẫn nhắc nhở là Tiên Thiên sơ giai, chẳng lẽ đang tích tụ tinh hoa sao?
Vậy chẳng phải sau này mình tu luyện thì tu vi sẽ mạnh hơn hẳn người cùng giai?
Trong thời gian ba ngày, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều chưa hề tới căn nhà của Lâm Phàm. Lâm Phàm cho rằng hai người này giận mình, nhưng cuối cùng mới phát hiện hai người đều ở phòng riêng mà tu dưỡng, tựa như toàn bộ tinh lực đã bị viên Đại Phàm Ca kia tiêu hao hết.
Đối với phát hiện nho nhỏ này, Lâm Phàm cũng có không ít ý tưởng thú vị trong đầu.
Đại Phàm Ca này là một loại đan dược thần kỳ, tuy đã luyện thành, nhưng biển học vô bờ, không thể tự mãn. Đại Phàm Ca vẫn còn không gian cải tiến rất lớn.
Hôm sau.
Lâm Phàm ngừng luyện đan. Trong mấy ngày hôm nay, dược liệu đã dùng hết, Đại Phàm Ca cũng ra lò được một trăm viên, số dược liệu còn lại đều bị Lâm Phàm dùng để luyện chế đủ loại đan dược kỳ quái rồi chuyển hóa hết thành exp.
Lúc này Lâm Phàm đi từ trong nhà ra, đã thấy Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đang đứng ở cửa.
Lâm Phàm cười cười, xem ra tinh thần của hai người này rất không tồi.
- Viên đan dược kia thế nào?
Lâm Phàm hỏi. Có lẽ viên đan dược kia sẽ trở thành nỗi sợ cả đời của hai người này.
Dù sao thì Lâm Phàm cũng cho là đan dược này có độc. Với người không bị bệnh kín, đây quả thực là độc đan. Thế nhưng ai ngờ Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác lại liếc nhau một cái rồi đồng thanh nói đó là thần đan.
- Tông chủ, đan dược này thật sự rất thần kỳ. Tông chủ không hổ là người Nhị Cẩu sùng bái nhất trên đời, thuật luyện đan đã tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Trương Nhị Cẩu ‘vỗ mông ngựa’ nói.
Lâm Phàm thấy Trương Nhị Cẩu lại nịnh nọt, lắc đầu thở dài:
- Nhị Cẩu à, chuyện này đừng miễn cưỡng, đan dược này không thích hợp với các ngươi.
- Không, tông chủ, lời sư huynh nói cũng chính là lời đệ tử. Sau khi đệ tử nuốt viên thần đan này xuống, tuy quá trình có chút thống khổ, nhưng hiện giờ lại có một cảm giác không nói nên lời, giống như là…
Phong Bất Giác tìm mãi không ra từ thích hợp để diễn tả, nhưng trong lòng hắn nghĩ thật sự là quá sướng, giống như tất cả phiền não đều tan hết thành mây khói ở một khắc này, người nhẹ bẫng muốn bay bổng lên không.
Mà loại cảm giác này tồn tại không dài, chỉ có một ngày, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
- Cảm giác gì?
Lâm Phàm sửng sốt, không dám tin. Đan dược chỉ dùng ba loại dược thảo bình thường luyện chế ra, sao có thể kỳ lạ như vậy được?
- Tông chủ, loại cảm giác này đệ tử không diễn tả nổi, có lẽ chỉ tự trải nghiệm mới hiểu được thôi.
Phong Bất Giác nói.
Lâm Phàm nhìn hai người, hơi híp mắt lại. Hai người này không phải là vì muốn báo thù nên lừa bản tông chủ tự mình cắn thuốc chứ? Nhưng nhìn ánh mắt của hai người lại không giống là giả.
- Các ngươi giờ lại muốn đan dược sao?
Lâm Phàm thử hỏi.
- Vâng, tông chủ, nếu như có thể, xin tông chủ lại ban cho hai sư huynh đệ đệ tử mỗi người một viên.
Trương Nhị Cẩu vội vàng nói.
Hai người này không phải là cắn thuốc thành nghiện đấy chứ?
Thôi quên đi, muốn thì cho mỗi người một viên.
Hai người cầm được đan dược, cúi mình bái tạ Lâm Phàm, sau đó tung tăng chạy về phòng mình.
Lâm Phàm nhìn hai người nhảy chân sáo về ‘ổ’, mặt cũng ngây ra, chẳng lẽ lại thần kỳ như vậy thật?
Lâm Phàm luôn dùng đan dược biến thành exp, chưa bao giờ thể nghiệm qua công hiệu của chúng, hiện giờ nghe hai người nói thì cũng có chút động tâm.
Loại cảm giác này rốt cuộc là cảm giác gì đây?
Không phải thật sự là thần kỳ thế chứ?
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Lâm Phàm nắm một viên Đại Phàm Ca, vừa do dự lại vừa tò mò. Chẳng lẽ dùng Đại Phàm Ca thật sự thoải mái như Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nói sao?
Lâm Phàm do dự một chút, cuối cùng thở dài một tiếng, nhịn được lòng hiếu kỳ. Tốt nhất không nên chơi dại, người không có bạn lữ thì tránh xa là hơn.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm biến sắc. Từng tiếng thở nặng nề theo phương xa truyền lại. Lâm Phàm chăm chú nhìn, nhíu mày, chỉ thấy hai gian nhà gỗ của Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đang lắc lư kịch liệt.
- Ài, nghiệp chướng a.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, cũng chỉ biết mặc kệ.
Lúc này, ở dưới chân Vô Danh phong.
Diệp Thiếu Thiên do dự mãi, không biết có nên lên núi tìm tên kia hay không. Nội tâm của hắn cự tuyệt, bởi tên kia là kẻ đã nhục nhã hắn, tuyệt đối không thể đội trời chung. Thế nhưng hắn lại muốn biết đan dược mà mình ăn trúng hôm trước là gì.
Bốn ngày trước, Diệp Thiếu Thiên vốn cho là Lâm Phàm ép mình ăn độc đan, nhưng tới hôm nay thì hắn biết mình nghĩ lầm rồi.
Dùng viên đan dược đó xong, hắn chỉ cảm giác toàn thân nóng như lửa, giống như có một ngọn núi lửa sắp nổ bung từ bên trong cơ thể, cần tìm gấp chỗ để phát tiết.
Tới khi hắn tới chỗ Nhược Mộng Vũ, tâm trí đã trở nên mê loạn, trực tiếp xé rách quần áo xông tới.
Cứ như vậy, ở tích tắc hai người hòa vào nhau, hắn phát hiện một loại cảm giác chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân.
Mà càng làm cho Diệp Thiếu Thiên kinh dị là, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn cùng tiếng rên rỉ liên hồi của Nhược Mộng Vũ.
Trận chiến ấy tối trời mờ đất, cạn biển tan sông, tiếng gào thét ba ngày không dứt.
Bất kể là Diệp Thiếu Thiên hay Nhược Mộng Vũ đều cảm nhận được cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Đặc biệt là trước khi Diệp Thiếu Thiên trở về, Nhược Mộng Vũ còn nói một câu khiến hắn không thể quên.
- Diệp ca ca, đây là lần Mộng Vũ vui sướng nhất.
. . . .
Diệp Thiếu Thiên tuyệt đối chưa từng được nghe, cũng nhìn ra trong ánh mắt Nhược Mộng Vũ có một loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
Mà sau khi đan dược tan hết hiệu lực, Diệp Thiếu Thiên lại cảm thấy một cảm giác phấn kích, nhẹ nhõm khó tả. Loại cảm giác này giống như khiến người ta quên đi hết phiền não, chỉ còn lại niềm vui sướng.
Cho nên hiện giờ hắn muốn đến nơi này, hắn muốn biết đó là đan dược gì, hắn muốn thể nghiệm cảm giác kia thêm lần nữa.
Tin tức Diệp Thiếu Thiên đi lên Vô Danh phong lan nhanh, những đệ tử ngoại môn biết được đều lò dò theo sau hóng chuyện. Bọn họ nghĩ, lát nữa nhất định sẽ phát sinh một trận chiến kinh thiên động địa.
Diệp Thiếu Thiên và Lâm Phàm khẳng định không đội trời chung, mà hiện giờ Diệp Thiếu Thiên chủ động đánh tới, hiển nhiên là muốn lấy lại danh dự.
Đi lên Vô Danh phong, Diệp Thiếu Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong mắt lóe ra khinh thường. Cũ nát không chịu nổi mà dám xưng là một tông, quả thực làm cho người ta cười rớt cả răng.
- Diệp sư điệt, ngươi đã đến rồi?
Đúng lúc này, Diệp Thiếu Thiên nghe được tiếng nói, sắc mặt biến đổi, có chút cảnh giác nhìn người đang ngồi trên một tảng đá, ánh mắt nhìn xa xăm về phía núi sông trùng điệp.
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Diệp Thiếu Thiên hỏi.
- Đương nhiên.
Lâm Phàm cười khẽ, từ tốn nói, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, nhất là bóng dáng kia giống như đã hòa vào làm một với khung cảnh xung quanh, lặng lẽ tản ra bức khí nhàn nhạt.
- Đan dược kia thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Đó là đan dược gì?
Diệp Thiếu Thiên hít sâu một hơi. Loại đan dược này quan hệ tới chuyện sau này của hắn, cho nên dù đứng trước mặt kẻ mình ghét nhất thì hắn vẫn phải cố nhịn.
- Sư điệt, viên đan dược đó là bản sư thúc tự mình luyện chế để trợ giúp ngươi giải quyết bệnh kín. Hiện giờ mặt sư điệt tươi như hoa, hẳn đan dược đã phát huy tác dụng.
Lâm Phàm trả lời, sau đó vỗ vỗ lên mặt tảng đá còn trống hơn một nửa.
- Đến đây, chúng ta từ từ nói.
Diệp Thiếu Thiên cảnh giác nhìn Lâm Phàm, không người kẻ này muốn làm gì. Thế nhưng nhìn bộ dáng, nếu hắn không qua thì sẽ không hỏi được cái gì thêm.
Do dự một chút, cuối cùng Diệp Thiếu Thiên cắn răng đi tới.
Lâm Phàm liếc nhìn Diệp Thiếu Thiên một cái, trong lòng cười tới nở hoa, còn cho là ngươi không mắc bẫy chứ!
- Ngươi nói đan dược này là ngươi luyện chế?
Hai người ngồi bên cạnh nhau, giống như là hảo hữu nhiều năm không gặp.
Điều này làm cho các đệ tử ngoại môn đi theo xem náo nhiệt phải kinh ngạc vạn phần. Đây là tình huống gì? Nhìn thế nào cũng thấy quan hệ giữa hai người này rất tốt?
- Ta là sư thúc của ngươi!
Lâm Phàm thoáng bất mãn nói.
Diệp Thiếu Thiên nhíu mày, cuối cùng chấp nhận lùi. Tốt, ngươi bây giờ là tổ tông.
- Lâm sư thúc, đan dược này là ngài luyện chế?
Diệp Thiếu Thiên lại hỏi. Trong mắt hắn, đan dược này phải nói là thần đan.
Kỳ thật Diệp Thiếu Thiên tự biết phương diện kia của mình không được, nhưng nam nhân sao có thể nói ra, mà Nhược Mộng Vũ sư muội cũng phối hợp, hắn lựa chọn cố tình quên đi.
Khi bị Lâm Phàm vạch trần, Diệp Thiếu Thiên thật sự nổi giận, đánh người không đánh mặt, kẻ này lại tát bôm bốp lên mặt hắn như vậy, bảo hắn sao có thể nhịu được.
Thế nhưng sau khi bị ép nuốt đan, Diệp Thiếu Thiên cảm giác mình không thể rời được viên đan này.
- Đúng, đây là sư thúc đặc ý luyện chế cho Diệp sư điệt, sư điệt có vừa lòng không?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Vừa lòng.
Diệp Thiếu Thiên gật gật đầu. Giờ phút này có việc cầu người, cũng chỉ có thể thuận theo đối phương.
- Vậy là tốt rồi, sư điệt vừa lòng, sư thúc cũng an tâm.
Lâm Phàm nói.
- Lâm sư thúc, lần này…
Diệp Thiếu Thiên chuẩn bị mở miệng hỏi xin đan dược, thậm chí hắn đã chuẩn bị tự đưa thảo dược tới.
Thế nhưng Diệp Thiếu Thiên mới vừa mở miệng thì đã bị Lâm Phàm cắt lời.
- Sư thúc hiểu mục đích khi tới đây của sư điệt, có điều viên đan dược này luyện chế cực kỳ khó khăn, cần những thảo dược cực kỳ trân quý. Nhưng miễn nó có thể giúp cho sư điệt, sư thúc cũng không ngại gì cả. Chỗ này có bốn viên, dùng tạm trước đã, bao giờ hết thì lại tới chỗ sư thúc mà lấy.
Lâm Phàm lấy ra bốn viên đan dược giao cho Diệp Thiếu Thiên.
Mặt Diệp Thiếu Thiên lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ đối phương không nói gì thêm, cứ thế đưa đan dược cho mình.
Hắn vốn cho rằng Lâm Phàm nhất định sẽ làm khó dễ mình, thậm chí sẽ ra cái giá làm mình thổ huyết.
Chuyện này từ khi trên đường tới đây hắn đã nghĩ thông, có thể nhịn thì nhịn, có thể mua thì mua.
Nhưng hiện giờ Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy bốn viên đan dược trong tay, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
- Đi thôi.
Giờ phút này Lâm Phàm nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Diệp Thiếu Thiên tự động rời đi.
Diệp Thiếu Thiên đến bây giờ vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.
- Lâm sư thúc, ngài cứ thế cho ta sao? Không có bất kỳ điều kiện gì sao?
Diệp Thiếu Thiên không dám tin hỏi.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Diệp Thiếu Thiên, Lâm Phàm lộ ra vẻ hiền từ của trưởng bối khi quan tâm tới vãn bối.
- Sư điệt à, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là đang cùng ở Thánh Tông. Tuy bản sư thúc tự lập môn hộ, nhưng vẫn là một phần tử của Thánh Tông. Hiện giờ ngươi gặp khó khăn, bản sư thúc luyện chế một ít đan dược cho ngươi thì sao lại nói tới thù lao chứ?
. . . .
Diệp Thiếu Thiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phàm, cuối cùng gật gật đầu rời đi.
Sau khi Diệp Thiếu Thiên rời khỏi, Lâm Phàm lại nở nụ cười ‘tiện tiện’ đã thành thương hiệu.
Chuyện này không thể nóng vội, cần từ từ từng bước a. Lâm Phàm biết chuyện này không dễ, nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần kiên trì, Diệp Thiếu Thiên này nhất định sẽ bị mình dụ dỗ.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Thời gian cực nhanh, muốn cũng chẳng thể nào giữ lại.
Một tháng cứ thế đã thành quá khứ.
Vô Danh phong chỉ là một ngọn núi bình thường ở Thánh Tông, theo thời gian trôi qua, các đệ tử ngoại môn cũng thôi tò mò, không còn tụ tập quanh đây nữa.
Hôm nay, Lâm Phàm chấm dứt bế quan, đi ra khỏi nhà gỗ. Một tháng bế quan, ngoại trừ nghiên cứu luyện đan, Lâm Phàm làm song song hai việc là sửa sang lại công pháp của bản thân và tu luyện.
Lâm Phàm biết, ở Huyền Hoàng giới, nếu như không có thực lực tuyệt đối thì khi đối mặt với đại nạn sẽ giống như một con kiến, hoàn toàn bất lực.
Mỗi khi nhớ tới các sư huynh đệ Thánh Ma Tông chết thảm thế nào, Lâm Phàm đều thở dài một tiếng. Cũng không biết khi nào mới có thể đạt tới cực hạn, tìm kiếm được lệnh bài vượt giới để trở lại Thương Linh châu.
Vô Tướng Thiên Ma ngưng lại tầng 2, Kiếm Ý thì vừa mới đột phá lên cùng cấp bậc.
Còn tu vi vẫn dừng ở Tiên Thiên sơ giai.
Số exp thu được từ cắn thuốc hoàn toàn là muối bỏ biển so với số exp cần để thăng cấp, căn bản không đáng nhắc tới.
Lâm Phàm cần thêm rất nhiều đan dược, nhất là đan dược trung - cao giai.
Nếu thật sự không được, Lâm Phàm muốn ra ngoài tông môn mà đi tới mấy khu cấm địa, lịch lãm một phen.
Thế nhưng nếu không có thuyền lớn của tông môn chở đi, cấm địa cũng không dễ tới như vậy.
Trong một tháng này, Diệp Thiếu Thiên lại tới một lần. Do bận bế quan nên Lâm Phàm đã đưa đan dược cho Trương Nhị Cẩu.
Cũng không biết Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác thế nào, Đại Phàm Ca giao cho bọn hắn không biết bị ‘thịt’ mất mấy viên?
Lần này xuất quan, Lâm Phàm chuẩn bị đi Thư Các trong tông môn, tìm một ít công pháp và đan phương để luyện đan. Nếu có thể tìm được cách luyện chế đan dược trung – cao giai thì tốt rồi.
Lâm Phàm muốn thay đổi "Đại Phàm Ca", thế nhưng sau vô số lần thí nghiệm vẫn chỉ một kết quả thất bại.
Còn một số đan dược thành công lại không thể dùng, bởi Lâm Phàm nhận ra chúng nó đều là độc dược, nuốt vào tất tử.
Thánh Tông, Thư Các.
Nơi này là chỗ để đệ tử Thánh Tông lựa chọn công pháp. Mặc dù Lâm Phàm đã tự lập tông môn, nhưng vẫn có quyền lợi được chọn công pháp, đồng thời còn được hưởng thụ đãi ngộ tương tự như đệ tử bản tông.
Lâm Phàm rất cảm kích với việc này, cũng không thể không cảm thán rằng mình xuyên qua châu lục vẫn gặp được một tông môn tốt.
Thánh Ma Tông cũng là một tông môn tốt, nhưng kết cục lại bị diệt. Chỉ hy vọng Thánh Tông có thể bình an.
Công pháp nhiều hay ít cũng không thể quyết định thực lực cá nhân, cái cần thiết là chọn được công pháp thích hợp với mình.
Công pháp luyện thể Bất Diệt Ma Thể đã tiến vào giai đoạn bình cảnh, Mê Huyễn Thân Pháp cũng sắp đột phá tới tầng tiếp theo, cũng chính là biến đổi về chất, khiến Lâm Phàm rất chờ mong.
Lâm Phàm dựa theo tình huống thực tế của bản thân để làm ra tổng kết: chính mình thích hợp với đánh giáp lá cà, nhưng bó tay bó chân với sử dụng binh khí.
Nhất là thần thông chuyển hóa âm dương Xoay Chuyển Càn Khôn lại càng biến thái đến cực điểm
Chỉ pháp cận chiến Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ.
Trảo pháp cận chiến Hắc Hổ Đào Tâm.
Cước pháp cận chiến Liêu Đản Cước.
. . . .
Tính từ trên xuống dưới, công pháp Lâm Phàm có đều là cận chiến, bởi vậy giờ chọn lựa công pháp cũng nên chọn loại cận chiến.
Những công pháp ở trên đủ để tàn nhẫn đối phó địch nhân, nhưng lại không thích hợp với người nhà. Sau này nếu muốn luận bàn cùng người thì cần phải kiếm một ít công pháp có đạo đức hơn mới được.
Tiến vào Thư Các.
Lâm Phàm nhìn số lượng công pháp được Thánh Tông cất chứa mà hoa cả mắt.
Những giá sách cao vút, nối tiếp nhau dài dằng dặc khiến người ta như đang chìm trong biển học.
Đại tông không hổ là đại tông, quả thật là nội tình thâm hậu.
"Đinh, chúc mừng phát hiện chỉ pháp Huyền giai hạ phẩm Liệt Địa Chỉ."
"Đinh, chúc mừng phát hiện kiếm pháp Hoàng giai thượng phẩm Xuân Thu Kiếm Pháp."
"Đinh, chúc mừng phát hiện đao pháp Huyền giai trung phẩm Bào Đinh Giải Ngưu."
. . . .
Mỗi khi chạm vào một quyển công pháp, sẽ có một đoạn giới thiệu về nó xuất hiện trong não Lâm Phàm. Bởi vậy một ít đệ tử đang trong Thư Các thấy một quái nhân cứ đi lòng vòng chạm vào bìa sách rồi lại để về chỗ cũ thì tròn mắt nhìn, như đang nhìn thấy một kẻ ngu ngốc.
Nhưng những đệ tử này lại không có ai dám cười cợt chỉ chỏ, bởi bọn họ nhận ra Lâm Phàm.
Cứ đùa, nếu dám chọc người này, có khi không biết chết như thế nào đâu.
"Đinh, chúc mừng phát hiện quyền pháp Hoàng giai hạ phẩm Thất Thánh Quyền."
Đây là quyển công pháp có đẳng cấp thấp nhất mà Lâm Phàm sờ đến, thế nhưng tiếng nhắc nhở tiếp theo lại làm tim Lâm Phàm nhảy mạnh một cái.
"Đinh, chúc mừng phát hiện bản đồ Thất Thánh Địa Đồ được ẩn giấu."
Giờ phút này Lâm Phàm nghĩ tới Thất Thánh Bảo Đồ cướp từ tay Mặc Dật Hiên vẫn được hắn xếp một xó trong túi chứa đồ vì không biết sử dụng thế nào.
Thất Thánh Địa Đồ phát hiện từ Thất Thánh Quyền này nhất định là có liên quan tới Thất Thánh Bảo Đồ.
Lâm Phàm bình tĩnh rút Thất Thánh Quyền ra, sau đó thừa dịp người khác không chú ý thì bỏ vào túi chứa đồ.
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục tìm kiếm.
Nếu đã đến đây, đương nhiên phải tìm một công pháp phù hợp với mình.
Cuối cùng, Lâm Phàm xem như vận khí không tồi, phát hiện một quyển công pháp Địa giai hạ phẩm Lãng Triều Kình.
Công pháp này có cái tên bình thường, nhưng chỗ đặc biệt là khi tu luyện tới cảnh giới cao nhất, một chưởng sẽ có chín tầng kình lực chồng chất.
Mấu chốt là công pháp này vào tay Lâm Phàm sẽ tăng lên vô hạn, cũng không biết Lãng Triều Kình này sẽ tăng lên bao nhiêu tầng kình lực.
Lâm Phàm cũng phấn chấn hẳn lên. Hắn biết chỉ cần mình không chết yểu thì đường đi sau này nhất định sẽ vô cùng xa.
Từ Thư Các trở lại Vô Danh phong, Lâm Phàm lập tức vùi đầu vào nghiên cứu.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Lãng Triều Kình. Học tập hay không?"
- Học tập.
"Đinh, chúc mừng học được công pháp Địa giai hạ phẩm Lãng Triều Kình, cấp bậc: 1."
Lâm Phàm tu luyện công pháp nào cũng nhanh hơn bất kỳ ai khác. Người khác cần thời gian để mở cánh cửa đầu tiên là lĩnh ngộ công pháp, còn Lâm Phàm lại trực tiếp bước qua cánh cửa này. Nếu chuyện này bị đệ tử khác biết được, chỉ sợ đều phải hộc máu mà chết.
Sau đó Lâm Phàm mở Thất Thánh Quyền ra, một tấm bản đồ từ bên trong rớt xuống.
Lâm Phàm vừa nhìn thấy tấm bản đồ này thì bị hấp dẫn thật sâu.
Chỉ riêng ba chữ ở trên đầu bản đồ đã khiến Lâm Phàm không thể rời mắt.
"Đông Linh châu."
Giờ khắc này Lâm Phàm đã hiểu, tại sao ở Thánh Ma Tông tìm đọc một ít sách cổ đều không tìm ra những vị trí được đánh dấu trên Thất Thánh Bảo Đồ. Hóa ra những địa điểm này đều là thuộc Đông Linh châu.
Đồng thời Lâm Phàm cũng đã hiểu, người vẽ ra Thất Thánh Bảo Đồ này hẳn là sống tại thời đại trước khi Huyền Hoàng giới bị vị chí tôn kia chia tách.
Nhớ kỹ mấy địa điểm trên bản đồ, Lâm Phàm lại cất nó về túi chứa đồ.
- Tông chủ, cứu mạngggg…
Vừa lúc đó, từ bên ngoài truyền tới một tiếng kêu thảm thiết. Nghe tiếng kêu này, Lâm Phàm nhướng mày.
Cái giọng như giết heo này là của Trương Nhị Cẩu.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†