Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 232
TI BỈ CHIẾN THUẬT(*)
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng tránh đi ba chưởng công kích của nàng, nàng thi pháp liên tiếp, nhưng mà không đụng đến được cả một góc áo của hắn.
“Cô Ngự Hàn, chàng… chàng cho ta đánh trúng một cái đi.” Bối Bối thở hổn hển cố tình gây sự.
“Chậc chậc, Tiểu Bối Bối, cái này là nàng yêu cầu mà.” Cô Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười trêu chọc nàng.
Bối Bối mím chặt đôi môi anh đào, mới phát hiện mình mới vừa nói gì, nàng có chút ngượng ngùng, có lẽ thẹn quá hóa giận nàng liền tăng thêm lực công kích hắn.
Nhưng vào lúc này, cửa ngự thư phòng đột nhiên bị bật mở. Trưởng lão vọt vào với khuôn mặt lo lắng, chưa kịp nhìn rõ tình huống liền mở miệng “Vương! Đã xảy ra chuyện gì? Hạ thần nghe có tiếng đánh nhau, ngài không việc gì chứ?… A, Bối Bối tiểu thư.”
“Đây…Đây…” Cho dù là người cơ trí như trưởng lão cũng bị tình huống trước mắt làm cho mơ hồ, Bối Bối tiểu thư công kích Vương???
Thấy trưởng lão đang há hốc mồm nhìn bọn họ, Bối Bối nhanh chóng thu tay lại, rồi thu hai bàn tay giấu ra sau lưng không dám “khinh suất” nữa, mắt liếc đông liếc tây, bộ dáng chột dạ trở nên nhu thuận lại.
Cô Ngự Hàn cúi đầu bật cười, thì thầm trêu chọc nàng “Tiểu Bối Bối, nàng có tật giật mình à?”
Vẫn duy trì khuôn mặt dịu dàng không thay đổi nhưng trong lòng nàng đang thầm chửi rủa hắn. Trêu chọc nàng, nàng sẽ không thì thầm. Được rồi, dù sao hắn cũng là Vương, ở trước mặt trưởng lão cho hắn một chút mặt mũi vậy.
Thấy nàng không đáp trả, Cô Ngự Hàn khẽ cười một tiếng, rồi quay mặt đối diện trưởng lão: “ Trưởng lão, ông tìm bổn vương có việc gì?”
Qua một hồi yên lặng, trưởng lão nghĩ ngợi thông suốt, hóa ra Vương và Bối Bối tiểu thư đang luyện pháp, vì thế cũng an tâm.
“Hạ thần đã mạo muội xông vào ngự thư phòng, mong Vương và Bối Bối tiểu thư thứ tội.” Trưởng lão đầu tiên thỉnh tội.
Sau đó mới tiếp tục nói: “Vương, hạ thần đã chuẩn bị tốt cho lễ thành hôn của ngài và Bối Bối tiểu thư, ba ngày sau mời Vương cùng Bối Bối tiểu thư đến Huyền Thiên tự để tiếp nhận trai lễ(**).”
“Ta biết rồi.” Cô Ngư Hàn hơi cong môi lên, con ngươi đen dấy lên sự chờ mong, khi nghĩ đến hắn cùng Bối Bối sắp thành thân.
Trưởng lão chắp tay sau đó lui ra ngoài.
“Tiểu Bối Bối…” Cô Ngự Hàn muốn cùng nàng làm điều vui vẻ một chút, nhưng vừa quay người lại thì bị đẩy mạnh. Cho dù hắn pháp lực cao tới đâu, bị đột ngột đẩy như vậy cũng lảo đảo lùi tới cầu thang, một chân trong một chân ngoài, trong nguy hiểm ổn định lại bước chân.
Hắn còn chưa kịp tức giận, nàng đã tươi cười hớn hở: “Cô Ngự Hàn, chân của chàng đã giẫm vào cầu thang, ta thắng chàng thua!” Bối Bối chỉ vào một chân đang ở ngoài cầu thang của hắn, cười đắc ý.
“Ta thắng rồi!” nàng chạy lại, đứng cái tư thế của người chiến thắng, giơ giơ hai ngón tay.
Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng lắc lắc, véo véo mới hài lòng kéo nàng vào lòng.
“Nàng đây là thắng mà không dùng võ.” Hắn véo mũi nàng, trách nàng một chút.
“Sai! Cái này gọi là thông minh cơ trí, tấn công địch khi địch chưa có sự chuẩn bị, giảm bớt sức lực.” Bối Bối cười rạng rỡ, không có một chút cảm giác sai trái gì khi đã đẩy hắn. Dù sao nàng cũng thắng không phải sao?
Cô Ngự Hàn lắc lắc đầu, ánh mắt đầy sự nhu hòa mang vẻ chiều chuộng “Từ khi nào Tiểu Bối Bối của ta lại trở nên không biết nói lí lẽ gì hết vậy nhỉ?”
“Ở cùng với người nào đó, cũng phải học được một chút chứ.” Bối Bối liếc hắn một cái.
Hắn dương môi, đôi mắt phượng khẽ nhấp nháy, tà khí bắn ra bốn phía “Nói như vậy nàng thừa nhận mình là người không biết nói lí lẽ? Cho nên lần tỉ thí này không tính?”
“A….đương nhiên là có tính, chàng định dùng lí lẽ kém cỏi này để gạt ta, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không sẽ là bò!”
Gừ, nam nhân đáng ghét, như thế nào lại không chịu nhường nhịn nàng một chút, để nàng đắc ý một lần không được sao?
“Được rồi, ta thừa nhận nàng làm như vậy cũng không phải không được, chỉ cần nàng đáp ứng ta một chuyện.” Cô Ngự Hàn khẳng khái nói.
“Nàng hôn ta một cái.” Cô Ngư Hàn lại gần chu miệng lên, ý bảo nàng hôn.
Nhìn đôi môi trơn bóng mê người của hắn, mặt Bối Bối đỏ lên, nhanh chóng hôn chụt một cái lên miệng hắn “Như vậy được rồi đó.”
“Nàng làm cho có lệ, ta không đồng ý.” Hắn làm bộ làm tịch.
Bối Bối vứt luôn đôi mắt hạnh của mình, trừng trừng nhìn hắn hung hăng “Này này, ta đã hôn, ta mặc kệ, chàng đã thua rồi, chàng phải đáp ứng điều kiện của ta không được đóng cửa nhốt ta ở đây nữa,còn nữa chàng phải giúp ta trừng trị tên tiểu Hầu gia kia một trận.”
“Haiz, còn không biết ai đến chết cũng không để chịu thiệt.” Cô Ngự Hàn cúi đầu lẩm bẩm. Nhìn nàng chu chu đôi môi nhỏ nhắn, hắn hung hăng hôn xuống, hôn thật sâu rút đi hết sự ngọt ngào của nàng, dùng hành động nói cho nàng, thế này mới gọi là hôn. Khi hắn buông nàng ra, nàng yếu ớt ngã vào lòng hắn mà thở dốc.
“Chàng rốt cuộc có đáp ứng điều kiện của ta không?” Nàng cất giọng nói yêu kiều, cứng rắn không được, vậy thì… dịu dàng một chút đi, có nhiều đường để tới La Mã, ta phải thay đổi chiến lược cho phù hợp chứ. Cô Ngự Hàn hưởng thụ thân thể ngọt ngào, mềm mại của nàng đang cọ xát vào mình, cố ý suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi thỏa hiệp “Được, ta đồng ý.”
Kỳ thật, khi biết khắc tinh ngọc bội không phải của Khả Y hắn cũng không còn ý muốn ngăn cách hai người bọn họ. Nhưng mà, như vậy cũng không thể nói thẳng với nàng, khiến cho nàng nôn nóng một chút, lúc đó nàng mới đem hết tâm tư của mình trao cho hắn. Haizz… không sai! Hắn thích bị nàng làm phiền, phiền phức ngọt ngào.
Bối Bối trong mắt có chút choáng váng, chỉ dịu dàng mềm mại một chút như vậy mà hắn liền đồng ý? Bóp cổ tay một cái, nếu biết như thế ban nãy đã sớm cọ xát hắn rồi, cũng không cần thừa dịp mà xô hắn, loại sự việc khụ…bỉ ổi này, về sau không làm nữa.
Nàng ôm lấy thắt lưng hắn, cười hì hì nói: “Chúng ta trước tiên đi tìm tên tiểu Hầu gia kia gây phiền toái?”
“Phải đi tìm hắn xử phạt.” Hắn sửa lại cách nói của nàng cho đúng, yêu chiều lắc đầu, cô gái nhỏ này đôi khi nói chuyện rất bừa bãi.
“Dù sao cũng là hắn muốn phiền toái mà. Chúng ta nhanh đi phạt hắn đã làm cái việc khiến cho người ta giận sôi gan.”
Bối Bối khẩn trương lôi tay hắn đi ra ngoài. Cô Ngự Hàn đem nàng kéo trở về “ Ngốc quá! Ta là Vương còn nàng là Vương hậu, muốn phạt hắn còn phải tự mình đi nữa sao, chỉ cần yêu cầu người có tội tới đây chịu phạt.”
Ngây ngốc gãi gãi đầu suy nghĩ, Bối Bối mới nhớ tới điểm này “Ha ha…hình như thế này mới đúng.”
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 233
CÔNG CHÚA LÀM CHỨNG
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Quan Hoa tiểu Hầu gia bị người ta đưa đến trước ngự thư phòng.
Dọc theo đường đi, lòng của hắn có chút không yên, nghe nói Vương hậu nương nương cũng ở đó, sẽ không phải là muốn truy cứu chuyện hắn dùng sức mạnh muốn cưỡng đoạt Hà Khả Y chứ?
Hắn đổ mồ hôi lạnh, tay chân bắt đầu phát run, căn dặn cung nữ bên cạnh:“Ngươi đi tìm Huyên Trữ công chúa lại đây, nhanh đi, nói...... nói với nàng ấy mau tới cứu mạng.”
“Vâng.”
Rất nhanh sau đó, Quan Hoa tiểu Hầu gia đã bị đưa vào ngự thư phòng.
Bối Bối ngồi ở bên cạnh Cô Ngự Hàn, nhìn thấy vẻ mặt đậm mùi son phấn của tiểu Hầu gia ở dưới đài, không khỏi nheo mắt lại, tên vô lại xấu xa này, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Nghĩ đến dạng người này từng có hành động thô bạo đối với Khả Y, còn lưu lại dấu vết ghê tởm này trên người Khả Y, tay của Bối Bối đặt bên người không khỏi siết chặt thành quyền.
Thật muốn giẫm chết tên này
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng cầm tay của nàng, trấn an cảm xúc kích động của nàng, sau đó tỏ ra vẻ mặt gió êm sóng lặng nâng mắt nhìn về phía Quan Hoa tiểu Hầu gia.
“Chân của Tiểu Hầu gia có đỡ không?”
Câu hỏi của hắn mới được nói ra, Bối Bối liền véo thắt lưng của hắn một cái, còn khách sáo cái quỷ gì, trực tiếp cho đại bản(*) hầu hạ tên tiểu Hầu gia không biết xấu hổ kia.
Quan Hoa tiểu Hầu gia hạ thấp mi mắt, tỏ ra cung kính, kì thực che giấu giảo hoạt trong đáy mắt, giọng nói của hắn đáng thương sụt sịt than khóc:“Ngu đệ tạ ơn Vương quan tâm, chân này, chỉ sợ bị Hà Khả Y làm cho tàn phế đi, nữ nhân đó thật nhẫn tâm, Vương ngài phải thay ngu đệ lấy lại công đạo a.”
Cái gì?
Bối Bối dường như muốn nhảy dựng lên, tên tiểu Hầu gia chết tiệt này, thế nhưng lại còn dám vu khống Khả Y!
Tuấn mi của Cô Ngự Hàn âm thầm nhíu lại, thoáng thi pháp giữ lấy nàng.
Cảm giác mình lại bị hắn giữ lại, Bối Bối có giận mà không thể phát ra, chỉ có thể giương mắt nhìn, được rồi, xem thử coi hắn trả lại cho mình công đạo gì, nếu nàng không bằng lòng, nàng liền cho da hắn có chút căng thẳng.
Buồn bực đem mắt nhìn sang một bên, nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn tên tiểu Hầu gia đó một cái, nàng sợ mình không ăn nổi cơm, rất nhiều dầu mỡ!
“Tiểu Bối Bối, ngoan một chút, muốn phạt người thì phải có chứng cớ, không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, để khiến cho tiểu Hầu gia tự mình thừa nhận tội trạng.” Giọng nói điềm tĩnh của Cô Ngự Hàn vang lên bên tay của nàng.
Chứng cớ? Đúng vậy, nàng như thế nào quên mất, nếu tiểu Hầu gia không chịu nhận, chỉ bằng lời nói của một mình Khả Y thì không thể định án, nơi này không có xét nghiệm dấu vân tay để điều tra.
Thật tức a!
Cô Ngự Hàn cao thâm khó lường đánh giá Quan Hoa tiểu Hầu gia một chút, thấy ánh mắt của hắn lóe ra, một tia lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua đáy mắt.
Vẫn duy trì dáng vẻ ung dung thản nhiên, Cô Ngự Hàn hỏi không chút để ý:“Dựa theo cách nói của Quan Hoa tiểu Hầu gia, vì sao Khả Y đánh chân của ngươi thành như vậy?”
“Không sai, chính là con tiểu tiện nhân kia, nàng ta muốn câu dẫn ta, ta đường đường tiểu Hầu gia làm sao có thể muốn một ả tàn hao bại liễu bị người ta bỏ, ai biết nữ nhân kia liền thẹn quá thành giận, thừa lúc ta chưa chuẩn bị ra tay độc ác với ta.”
Quan Hoa tiểu Hầu nói dối mà vẫn ra vẻ lý lẽ hùng hồn, còn biểu hiện tức giận không thôi, giống như thật sự từng bị kẻ bất nhân quấy rầy.
“Không phải, là hắn muốn thô bạo đối với Hà Khả Y, cho nên Hà Khả Y mới có thể phản kháng đá giá gỗ nện xuống làm thương chân của đường huynh.” Huyên Trữ công chúa đi vào, giọng điệu chỉ trích.
Quan Hoa tiểu Hầu gia lờ mờ không hiểu một chút, hắn gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi:“Huyên Trữ đường muội, lời này cũng không thể nói lung tung a.”
“Ta không có nói lung tung, lời này là ngươi chính miệng nói cho ta biết, lúc ấy còn có ngự y làm chứng, ngươi muốn bản công chúa truyền gọi ngự y đến đối chứng sao?” Huyên Trữ công chúa thái độ rất cứng rắn.
Nàng đi đến cách bậc thềm một khoảng tương đối gần, ánh mắt chỉ nhìn Cô Ngự Hàn, không thèm liếc mắt nhìn Bối Bối một cái.
“Vương huynh, là Quan Hoa đường huynh ý đồ làm nhục Hà Khả Y, cho nên mới gặp phải báo ứng bị đứt chân, làm nam nhân, vậy mà dám làm không dám nhận.”
Nói xong, nàng khó che đậy ánh mắt khinh thường liếc nhìn Quan Hoa tiểu Hầu gia một cái, nếu hắn thừa nhận tội của mình, nàng sẽ giúp hắn cầu xin, nhưng mà, hắn lại nhút nhát như vậy, thế nhưng còn cắn ngược lại người khác một cái.
Cô Ngự Hàn nhíu mày:“Hử? Là như thế này sao? Vậy làm sao tiểu Hầu gia có thể cùng Hà Khả Y ở chung một chỗ vậy?”
Ánh mắt của hắn lợi hại bắn về phía muội muội, nhìn đến ánh mắt mơ hồ bất định của nàng, trong lòng đã muốn hiểu được bảy tám phần.
Huyên Trữ công chúa vặn ngón tay, có chút sợ lặng lẽ liếc mắt nhìn Vương huynh, thấy gương mặt bình tỉnh của hắn nhìn chằm chằm mình, nàng chỉ có thể kiên quyết nhỏ giọng nói:“Vương huynh, Huyên Trữ biết...... biết sai rồi.”
Bối Bối có chút kinh ngạc nhìn Huyên Trữ công chúa, xem ra công chúa bị làm hư này cũng không phải làm cho người ta chán ghét như vậy, ít nhất biết nhận sai với Vương huynh của nàng ta, còn có thể đứng ra vì Khả Y biện bạch, tuy rằng nàng không biết Huyên Trữ công chúa vì sao lại đột nhiên có lòng tốt như vậy.
Quan Hoa tiểu Hầu gia vẻ mặt trắng xám, hắn âm thầm oán hận trừng mắt nhìn Huyên Trữ công chúa một cái, thế nhưng lại bán đứng hắn!
Hận càng hận, bây giờ hắn chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
“Vương, đường huynh, ngu đệ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, ngu đệ về sau sẽ sửa, đường huynh niệm tình phụ thân của ngu đệ trung thành và tận tâm bảo vệ biên cương, tha cho ngu đệ một mạng đi, ngu đệ thật sự biết sai rồi.”
Quan Hoa tiểu Hầu gia tự biết đã không cách nào nói dối nữa, vì thế chuyển sang dùng chiến thuật giả bi thương
Cô Ngự Hàn hé mở bạc môi:“Tiểu Hầu gia, thiên tử phạm sai lầm cũng đồng tội với thứ dân, ngươi là muốn vượt qua cả tước hiệu của bổn Vương sao?”
“Không không không, ngu đệ không dám, không dám......” Quan Hoa tiểu Hầu gia bị Cô Ngự Hàn nhất định chụp cái mũ lớn xuống, sợ tới mức đầu óc có chút phát lạnh.
“Hừ, thách ngươi cũng không dám. Người đâu, đem chân tiểu Hầu gia làm cho phế đi, trục xuất hoàng cung, suốt đời không thể lại bước vào hoàng cung nửa bước, mặt khác, thu hồi bổng lộc sở hữu của tiểu Hầu gia.”
“A, thu hồi tất cả bổng lộc? Đường huynh, không cần a, đường huynh......” Quan Hoa tiểu Hầu gia kêu thảm, hắn không muốn biến thành kẻ nghèo hèn a.
Nhưng mà, tiếng gào thét của hắn chỉ có thể dần dần biến mất ở ngoài cửa.
Cô Ngự Hàn cởi bỏ định thân thuật trên người Bối Bối, cười tủm tỉm hỏi:“Tiểu Bối Bối, nàng có vừa lòng với trừng phạt của ta không?”
“Miễn cưỡng miễn cưỡng thông qua, nếu có thể đem hắn......tịnh thân luôn thì càng tốt, sau này xem hắn còn như thế nào đùa giỡn con gái đàng hoàng.” Bối Bối bĩu môi, không vừa lòng lắm kết quả này.
Huyên Trữ công chúa lại lên tiếng :“Tô Bối Bối, Vương huynh ta trừng phạt như vậy đã muốn đủ lắm rồi, phụ thân của Quan Hoa đường huynh cũng chính là hoàng thúc của chúng ta nói như thế nào cũng cúc cung tận tụy vì Xích Diễm quốc nhiều như vậy năm, trung thành và tận tâm cũng không làm việc gì sai trái, bây giờ Vương huynh phế đi chân của đường huynh, tương đương phế đi một lòng trung thành của hoàng thúc nha, hoàng thúc cũng chỉ có một giọt huyết mạch là Quan Hoa đường huynh, ngươi còn nhẫn tâm như vậy muốn tịnh thân hắn sao a, ngươi muốn khiến cho quốc gia nội chiến có phải hay không!”
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 234
ĐÓ LÀ AI……….?
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Nghe giọng nói của Huyên Trữ công chúa đầy bất mãn đối với nàng, Bối Bối cắn cắn ngón tay, chưa có đáp trả lại, nàng cũng không phải là người không biết phân biệt phải trái.
“À...... thì ra là như vậy a, vậy...... Vậy không tịnh thân, người tóc đen không hiểu chuyện cứ không chịu thua kém, người đầu bạc vẫn là thực đáng thương. Cô Ngự Hàn, chàng làm rất tốt, vừa có tình vừa có lý, chàng là giỏi nhất.” Bối Bối cười ngọt ngào, giống như con chim nhỏ nũng nịu ôm lấy khuỷu tay của hắn, dịu dàng tựa vào hắn.
“Buồn nôn!” Huyên Trữ công chúa mắt trợn trừng, không vui trừng mắt nhìn tay kia của Bối Bối đang níu chặt lấy cánh tay Vương huynh của nàng, sau đó quay đầu bước đi ra ngoài.
Bối Bối cười tủm tỉm nhìn bóng dáng cứng ngắc của Huyên Trữ công chúa, rõ ràng rất khó chịu, đương nhiên nàng biết Huyên Trữ công chúa cảm thấy khó chịu đối với ai.
Nhưng mà, lần này nàng ngược lại không có cái loại tâm trạng chán ghét như trước kia, ngược lại cảm thấy hứng thú:“Cô Ngự Hàn, nói muội muội này của chàng dường như còn biết đâu là đường ngay lối thẳng, biết sai có thể sửa chữa, thiện tính phải chăng rất lớn, a......”
Cô Ngự Hàn đem nàng ôm vào lòng, hôn nhẹ lên mi tâm của nàng:“Huyên Trữ kỳ thật bản tính cũng không xấu, chính là bị làm hư, cái gì cũng đều lấy mình làm trung tâm, việc này cũng là vì nàng từ nhỏ mất đi cha mẹ, mà ta đây làm huynh trưởng lại rất ít có thời gian làm cùng bạn gần gũi với muội muội, cho nên muội muội ta mới có thể hình thành tính cách kiêu ngạo, ngang ngược lại không có cảm giác an toàn như vậy.”
“Có phải giống đứa trẻ bị bỏ rơi hay không, luôn nghĩ muốn nắm chặt lấy tấm gỗ trôi nổi để có cảm giác an toàn, ai tới tranh giành liền có tâm lý muốn giương nanh múa vuốt công kích người đó a.”
Thấy ánh mắt của nàng xoay tròn, lóe ra ánh sáng thông minh nhạy bén, lòng Cô Ngự Hàn khẽ động, cúi đầu hôn nàng:“Đúng vậy, người kia chính là nàng, cho nên nàng phải khoan dung một chút.”
“Uhm...... Ta suy nghĩ, suy nghĩ.” Bối Bối đưa tay quàng lên cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
……
Bối Bối vui vẻ phấn chấn xông thẳng vào trong phòng của Khả Y.
“Khả Y, ta nói với nàng một chuyện, tên tiểu Hầu gia kia đã bị phế bỏ chân, còn bị lệnh buộc suốt đời không thể vào hoàng cung, sau này nàng là có thể an tâm ngủ.”
Khả Y từ trong lo lắng tỉnh táo lại, nàng cố gắng thu thập tâm trạng, sau đó nở nụ cười tươi:“Bối Bối, tiểu Hầu gia thật sự sẽ không thể vào cung sao?”
“Đương nhiên, Cô Ngự Hàn hạ lệnh nha, ai dám không theo, cũng chẳng phải không muốn sống nữa rồi.” Bối Bối cười hớn hở cầm lấy điểm tâm trên bàn cắn một cái, tâm trạng tốt cực kỳ.
Khả Y cũng ngồi xuống, đem hoa quả đặt trước mặt Bối Bối, mỉm cười, tiêu tan ám ảnh trong lòng:“Bối Bối, cám ơn nàng, sau này ta sẽ không mất ngủ nữa.”
Mấy ngày nay nàng ngủ đều là nửa mơ nửa tỉnh, ám ảnh của tiểu Hầu gia vẫn quanh quẩn ở trong đầu của nàng, làm cho nàng “ăn không ngon, ngủ không yên”.
Bối Bối đưa một miếng điểm tâm đưa tới bên miệng của Khả Y ý bảo nàng ăn, sau đó thần bí nói:“Nàng có biết là ai chỉ chứng tên tiểu Hầu gia kia không? Là Huyên Trữ công chúa, Wow, thật đúng làm cho ta tưởng như sét đánh một phen, ngay từ đầu ta còn nghĩ đến nàng ấy sẽ lạc tỉnh hạ thạch” (*)
Le lưỡi, Bối Bối giả mặt mình thành mặt quỷ, nâng cằm, đảo tròn mắt, tự hỏi:“Xem ra lòng người rất sâu xa khó đoán.”
Khả Y lại nghiêm mặt, động tác nhai nuốt điểm tâm của nàng trở nên thong thả, đôi mắt hạ xuống, nỗi lòng hỗn loạn phức tạp.
Là Huyên Trữ công chúa chỉ chứng tiểu Hầu gia?
Nàng rối loạn......
Đúng vậy, nàng oán hận Huyên Trữ công chúa làm cho nàng gặp phải chuyện không chịu nổi như vậy, càng thêm thống hận Huyên Trữ công chúa một bộ dạng cao cao tại thượng tùy ý giẫm lên tư thái tôn nghiêm của người khác, hơn nữa Huyên Trữ công chúa bất hòa với Bối Bối, nàng ấy lại cảm thấy hoàn toàn bài xích đối với Huyên Trữ công chúa.
Bây giờ, tình huống đột nhiên lại thay đổi, tâm trạng của nàng phải như thế nào mới đúng đây?
“...... Khả Y, Khả Y? Nàng làm sao vậy? Nàng không vui sao?” Bối Bối nghi hoặc quan sát kỹ dáng vẻ hoảng hốt của Khả Y, nàng gọi Khả Y vài tiếng đều không được đáp lại.
Suy nghĩ, Bối Bối tò mò lại hỏi:“Khả Y, vừa rồi lúc ta đến phát hiện nàng đang ở bên cửa sổ thở dài nga, nàng...... Có phải lại nghĩ tới biểu ca của nàng hay không?”
Bối Bối nói đến đoạn cuối câu hỏi, có vẻ có chút cẩn thận, sợ chạm vào chuyện thương tâm của Khả Y.
Biểu ca?
Khả Y ngẩn người một chút, mãi đến lúc này nàng mới phát hiện, nàng rất ít khi nhớ tới biểu ca, bây giờ nhắc tới biểu ca, tâm trạng đau khổ cay đắng ngày đó đã phai nhạt đi.
Vừa rồi người nàng nghĩ đến...... Thật ra là Thương Tuyệt Lệ, kể từ sau đêm đó, cuộc sống của nàng cũng đã mất theo nam nhân ấy.
Không biết hắn bây giờ đang làm gì?
Nghĩ đến hắn, ánh mắt Khả Y lại ảm đạm hẳn, nàng muốn gặp hắn, lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, bọn họ không có tương lai, nàng không thể có tương lai với cùng hắn.
“Khả Y? Nàng lại thất thần rồi nha.” Bối Bối có chút lo lắng nhíu mày, Khả Y dường như đang giấu một chút tâm sự không vui.
“A? uhm, ta không sao, chính là nhớ tới một số chuyện cũ không như ý, cảm thấy có chút thương cảm thôi.” Giọng nói của Khả Y rất thấp, ánh mắt dao động, không dám đối diện với Bối Bối, nàng...... nói dối.
“Uhm, thì ra là như vậy a, vậy không cần nghĩ nhiều, nhớ rõ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng là được.” Bối Bối dường như có chút đăm chiêu quan sát Khả Y mang vẻ mặt có chút bối rối, sau đó chỉ có thể ám chỉ trong lời nói, Khả Y đang nói dối, nhưng là nàng cũng không ép nàng ta.
Mỗi người đều có quyền lợi có bảo vệ bí mật ở sâu trong nội tâm của mình, một góc riêng tư bí mật nhất, thường thường là nhu nhược nhất, nếu nói không cẩn thận có thể tổn thương đến người khác.
“Bối Bối, ta đi pha trà cho nàng.” Khả Y có chút chột dạ, Bối Bối không truy hỏi đến cùng, nàng càng thêm áy náy muốn chạy trốn.
“Được, nàng biết ta thích nhất loại nào đúng không?” Bối Bối tươi cười liếm liếm môi, một dáng vẻ vội vàng muốn nếm thử.
“Ta biết.” Khả Y bị bộ dạng thèm ăn của Bối Bối làm cho nở nụ cười.
......
Thời gian trôi đi, Bối Bối từ trong cung điện của Khả Y đi ra, nhìn xa xa phía chân trời thật không dễ gì có thể thấy được một ít tia nắng của mặt trời, nàng ngẩng mặt tiếp nhận ánh sáng mặt trời ấm áp ấy, thân người hơi duỗi ra.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của nàng dường như nhìn thấy bóng dáng của Thương Tuyệt Lệ, nàng dụi mắt nhìn lại.
Thật là Thương Tuyệt Lệ, hắn ở bên kia ngoảnh đầu nhìn trộm cái gì? Nhưng lại là hướng phòng ngủ của Khả Y.
Suy nghĩ, nàng hình như tỉnh ngộ hé miệng, chẳng lẽ...... Thương Tuyệt Lệ thầm yêu Khả Y?
Có thể sao?Tên đầu gỗ kia......
Đợi chút, nàng cẩn thận nhớ lại mọi chuyện từ trước đến giờ,dường như...... dường như Thương Tuyệt Lệ thật sự chăm sóc cho Khả Y rất chu đáo, giống như lần kia Khả Y bị thương ở cổ, hắn vậy mà còn nhanh hơn nàng một bước đi gọi ngự y.
Chẳng lẽ nàng đoán đúng rồi?!
______
(*)Lạc tỉnh hạ thạch: thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, nhân lúc người té xuống giếng thì nén đá theo (nghĩa tiếng Việt dịch ra là thành ngữ “giậu đổ bìm leo”).
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 235
THEO ĐUỔI MỸ NHÂN
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối nhẹ nhàng bước tới phía sau lưng của Thương Tuyệt Lệ rồi dừng lại cách hắn không xa lắm, tò mò đánh giá hắn, đang một lòng chuyên chú vào những suy nghĩ của mình nên Thương Tuyệt Lệ không chú ý có người đến gần.
Tên đầu gỗ này đang nhìn cái gì vậy?
Ý? Hắn đang cầm không phải long diên hương (*)sao? Cái này ở Xích Diễm cung thường thấy, bình thường chỉ có Cô Ngự Hàn còn có một vài nhất phẩm đại thần mới có, nghe nói có tác dụng an thần ngủ ngon, Thương Tuyệt Lệ cầm nó đến đây chẳng lẽ muốn đưa cho Khả Y?
Khả Y gần đây ngủ không ngon, cho nên hắn lo cho nàng ấy?
Bối Bối giương nhẹ môi im lặng nở nụ cười, suy nghĩ có chút thông suốt, nàng kiễng chân, ánh mắt tò mò lướt qua bờ vai của hắn, lại theo tầm mắt của hắn nhìn tới, quả nhiên Khả Y đang đánh đàn đó nha!
Nàng đảo tròn mắt một cách giảo hoạt, hắng giọng:“Khụ khụ, Thương Tuyệt Lệ!”
Đột nhiên có giọng nói vang lên, Thương Tuyệt Lệ thực có chút kinh ngạc, hắn nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Bối Bối có biểu hiện giống như nắm được đuôi tóc của hắn, hắn vội vàng đem diên hương giấu ra phía sau.
Âm thầm buồn bã, hắn thế nhưng lại thất thần đến ngay cả Bối Bối tiểu thư tới gần cũng không biết, làm hộ vệ, phải luôn giữ cảnh giác ở mọi thời điểm.
Nhìn hắn giống như hoảng hồn chưa định thần lại còn có biểu hiện muốn che dấu cái gì đó, Bối Bối càng thêm chắc chắc suy đoán của mình tám chín phần là đúng, Thương Tuyệt Lệ tuyệt đối có tình ý với Hà Khả Y!
Đôi mắt của nàng mang theo vài phần ý cười vài phần giảo hoạt, sau đó có ý đồ cứ chăm chú nhìn tư thế giả vờ để tay sau lưng của hắn, đột nhiên, nàng nhướng mày lên, chuyển sang sắc mặt nguy hiểm.
“Thương Tuyệt Lệ, ngươi mau nói thật đi, ngươi ở đây rình xem Khả Y là muốn làm gì, vô sự bất đăng tam bảo điện, phi gian tức đạo!(**)”
Thấy sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, Thương Tuyệt Lệ ngây người một chút, lập tức khẩn trương vội vàng làm sáng tỏ:“Không...... Không có, thuộc hạ tuyệt đối không có ác ý gì, thuộc hạ có thể thề tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không tốt đối Khả Y, tuyệt đối sẽ không!”
“Khả Y? Gọi thân mật như vậy!” Bối Bối nghi ngờ dò xét hắn.
“Đó là bởi vì...... Bởi vì Khả Y, a không, Hà cô nương nàng...... Nàng......” Thương Tuyệt Lệ ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện bị Khả Y từ chối, như vậy chuyện nàng cho phép mình gọi tên nàng không biết còn được tính hay không.
Bối Bối nhìn hắn lắp bắp sau đó lại có dáng vẻ mất hồn mất vía, quyết định trực tiếp cho hắn một thang thuốc mạnh:“Thương Tuyệt Lệ, không phải ngươi là thích Khả Y chứ?”
“A? Thuộc hạ...... Thuộc hạ...... Không...... Không...... Có.” Thương Tuyệt Lệ vôi vội vàng vàng trả lời, ánh mắt mơ hồ bất định, lỗ tai còn âm thầm đỏ lên, thật khả nghi.
Bĩu môi, Bối Bối liếc nhìn hắn một cái, sau đó động tác rất nhanh vòng đến phía sau hắn, một tay đoạt lấy long diên hương trong tay hắn.
“Cái này không phải long diên hương sao? Ngươi cầm đến đây để đưa cho Khả Y?”
“Vâng, không...... à, đúng vậy.” Thương Tuyệt Lệ nhìn ánh mắt hiểu rõ của nàng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lại có chút thẹn thùng thừa nhận.
Lúc này mắt của Bối Bối nhìn thẳng, nàng thậm chí thật khoa trương ngoáy ngoáy lỗ tai, thật cẩn thận lại nghiệm chứng lần nữa:“Thương Tuyệt Lệ, ngươi thừa nhận lại một lần được không, ta lãng tai nghe được không rõ lắm ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Thương Tuyệt Lệ đấu tranh một chút, khuôn mặt đỏ lên, thẳng thắn, hắn kiên định nhìn Bối Bối không hề do dự:“Thuộc hạ thực sự chung tình với Khả Y cô nương.”
Ồ!Lần này nàng nghe thật sự rõ ràng, Thương đầu gỗ thích Khả Y xinh đẹp!
“Hắc hắc, Thương đầu gỗ, ta nghĩ không ra ngươi cũng biết ân cần với con gái a, tốt lắm tốt lắm, vậy ngươi nhanh chóng đi gặp Khả Y nói ngươi có tình ý với nàng a, sau đó theo đuổi nàng.”
Ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ ảm ảm, giọng điệu có chút thấp xuống:“Khả Y cô nương đã từ chối ta.”
Sau đó hắn khẩn cầu nhìn Bối Bối, lại nhìn nhìn long diên hương nàng đang cầm trong tay:“Bối Bối tiểu thư, xin người giúp ta mang long diêm hương đưa cho Khả Y cô nương có được không, gần đây nàng ngủ không ngon.”
Bối Bối cầm lấy long diên hương quơ quơ, ra vẻ lắc đầu thở dài, đôi mắt lại ý cười tiếp tục nhìn hắn:“Nhưng mà bây giờ Khả Y không cần cái này nha, tiểu Hầu gia đã bị đuổi ra cung, bây giờ Khả Y rất an tâm, ngủ thật say.”
“Vậy...... Vậy......” Thương Tuyệt Lệ gãi gãi đầu, mặt đỏ hồng không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn đương nhiên là biết tiểu Hầu gia đã bị đuổi ra cung, hắn chính là muốn gặp Khả Y, cho nên mới......
“Ngươi muốn gặp Khả Y đúng hay không?” Bối Bối nháy nháy mắt.
Thương Tuyệt Lệ nắm chặt tay lại, cố lấy dũng khí:“Đúng vậy, thuộc hạ muốn gặp Khả Y cô nương.”
“Vậy cầm lấy rồi đi vào a, nam tử đại trượng phu sau này không được do dự thiếu quyết đoán, theo đuổi con gái phải hào phóng một chút thôi, da mặt cũng phải dày một chút, da mặt dày giống đại vương của ngươi là được rồi, bằng không như thế nào ôm mỹ nhân về.” Bối Bối nói xong đã đem long diên hương nhét vào tay của hắn, nghiêng đầu cổ vũ hắn dũng cảm đi vào.
“Tiểu Bối Bối, da mặt của ta rất dày, hử?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn đột nhiên vang ở bên tay.
Lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Cô Ngự Hàn lắc mình xuất hiện ở bên cạnh Bối Bối, đưa tay đem nàng ôm vào lòng, con ngươi đen tà mị khóa chặt khuôn mặt mềm mại của nàng, khuôn mặt tuấn tú tựa cười nhưng không cười.
Sau một lúc ngây người, Bối Bối lập tức hoàn hồn, cười gượng vỗ vỗ ngực của hắn:“Ha ha...... Cô Ngự Hàn, chàng đều nghe được a, Vậy...... Không còn gì tốt hơn, ha ha.”
Nàng mạnh đẩy hắn ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Cô Ngự Hàn lướt nhìn Thương Tuyệt Lệ một cái, tâm tình rất tốt bỏ xuống một câu:“Hắc tinh ngọc bội không phải của Hà Khả Y.”
Ý nghĩa của câu nói này lại không rõ ràng mấy, nhưng mà, Thương Tuyệt Lệ cũng đỏ mặt rất kiên định nhìn Cô Ngự Hàn, ý nghĩa trong đó hai người bọn họ đều hiểu được.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, vỗ vỗ bả vai của Thương Tuyệt Lệ.
Sau đó, hắn liền đuổi theo hướng Bối Bối mà đi, vừa chạy vừa cười đe dọa:“Tiểu Bối Bối, ta phải đuổi kịp nàng.”
Ở phía trước Bối Bối quay đầu lại, cười đến rạng ngời:“Có bản lĩnh thì đuổi theo ta nha.”
“Đuổi kịp nàng có gì thưởng cho ta?” Bước chân của Cô Ngự Hàn không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối vẫn duy trì với nàng một khoảng cách ngắn, nói những lời đùa giỡn với nàng.
“Là nàng tự nói đó!” Cô Ngự Hàn giống như có thêm sức mạnh, hắn cố ý tăng thêm vận tốc bước chân, làm cho người phía trước nghe được, trong lòng khẩn trương.
Nhìn nàng giống như con thỏ nhỏ lủi vào trong rừng hoa mai, màu trắng xiêm y, tóc dài mềm mại sáng bóng, đôi mắt đen của hắn hiện ra ánh mắt dịu dàng.
Tình cảnh này, giống như trong rừng hoa mai ở vách núi lúc trước, nàng cũng là một thân áo trắng, chẳng qua chỉ khác lúc đó là trang phục quần dài của nhân gian, hiện tại là làn váy phiêu dật, tóc cũng dài hơn.....
_____
(*) Long Diên Hương: Đông y dùng làm thuốc giúp an thần, dễ ngủ,... LDH có mùi thơm dễ chịu, được dùng làm chất định hương cao cấp trong công nghiệp nước hoa trước đây.
(**)Vô sự bất đăng tam bảo điện: không có việc thì đến làm gì.
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 236
TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Trong rừng mai có điểm xuyết thêm sắc hồng đỏ tươi của những cánh hoa, hai bóng dáng trắng một trước một sau xuyên qua giữa rừng.
Tiếng cười lung linh của Bối Bối quanh quẩn trong rừng mai cùng với tiếng nói trầm thấp cuốn hút của Cô Ngự Hàn tạo thành một âm thanh hài hòa.
Đang chạy, bỗng nhiên nàng không cẩn thận bị vấp vào đám tuyết dày ở dưới chân, toàn bộ thân mình ngã về phía trước, mắt thấy mình sắp ngã ……
“Ài ài, xong rồi xong rồi.” Theo bản năng Bối Bối nhắm mắt lại, không dám nhìn tới thảm trạng té của mình.
Không biết là mặt mũi bầm dập hay là miệng đầy tuyết trắng? Trong đầu nàng cũng chỉ lóe ra nghi vấn như vậy.
Sau đó…… Nàng nằm sấp xuống, lại không cảm thấy băng tuyết lạnh trên mặt, ngược lại thấy ấm áp dễ chịu, nhiệt khí quay chung quanh mặt của nàng.
“Nữ nhân khờ, nàng còn có thể lại ngốc hơn nữa sao.” Giọng nói trêu chọc như ở tiếng vọng bên tai nàng, sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn hữu lực.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, trước mở một con mắt, nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt của hắn, nàng mở hai con mắt, ý cười đồng thời hiện lên trên môi.
“Cô Ngự Hàn, hóa ra chàng lại đến làm đệm lưng cho ta a, ha ha……” Nàng rõ ràng nằm ỳ trên người hắn không chịu đứng dậy, một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo còn thuận thế sờ lên cổ hắn, làm chuyện xấu cố tình làm hắn lạnh.
Hắn lười biếng nâng mắt, trên môi lộ ra một tia tươi cười dung túng, cười mắng nàng:“Tiểu Bối Bối, nàng cũng biết chính mình luôn kéo ta làm đệm lưng a, thật đúng là tự biết mình.”
Ánh mắt của nàng lấp lánh ý cười tuyệt không có cảm giác áy náy, từ lồng ngực dày rộng của hắn nàng bò nhích lên một chút, tiến sát lên cổ của hắn, cùng hắn nằm ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất.
Đưa tay véo khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng cười hớ hớ nói:“Cô Ngự Hàn, chàng nói Thương Tuyệt Lệ có thể chiếm được tình cảm của Khả Y hay không a? Hắn đầu gỗ như vậy, không biết có hiểu được như thế nào làm cho con gái vui?”
Hắn nắm bàn tay tác quái của nàng trong tay mình, chậm rãi lười biếng nâng mắt, cười nhạo nói:“Nàng muốn đi chỉ dẫn cho hắn đúng không?”
“Ta? Muốn dạy cũng là chàng tới dạy a, nói như thế nào chàng cũng là nam nhân, hơn nữa Thương đầu gỗ cũng là đồng môn sư huynh của chàng nha, chàng làm sư đệ của người ta phải lựa lúc phát huy tình cảm đồng môn, không thể trơ mắt nhìn đầu gỗ sư huynh cô đơn cả đời có phải hay không?”
Cô Ngự Hàn nhướng mày, giả bộ thực tiếp nhận gật đầu:“Tốt lắm, ta lập tức hạ chỉ đem Hà Khả Y gả cho Tuyệt Lệ.”
Nghe vậy, Bối Bối nhịn không được trừng mắt, đưa tay nắm chặt tóc trên đầu hắn kéo một cái :“Hạ chỉ cái đầu chàng, chàng dám hạ chỉ ta làm cho chàng tiêu đời. Con gái chỉ dùng để theo đuổi, không phải dùng sức mạnh có biết không, đại heo đất!”
“Ý? Tiểu Bối Bối, vừa rồi nàng mới nói da mặt của ta dày, bây giờ còn nói ta là heo đất.” Tuấn mâu của hắn nheo lại , tiếng nói đè thấp vài phần, nhu hòa, lại âm u lành lạnh.
“Căn bản đúng như vậy.” Bối Bối rất nhỏ giọng nói thầm, đầu thì rụt lại, như thế nào cảm thấy trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn bây giờ giống yêu nghiệt, là loại lấy mạng người.
“Căn bản đúng là như vậy sao?” Cô Ngự Hàn xoay người một cái , đem nàng đặt ở phía dưới, bạc môi ẩn chứa một nụ cười tà mị như có như không.
Nhìn thấy biểu hiện ác ma của hắn, Bối Bối nuốt nước miếng, quyết định ngậm miệng lại, ánh mắt vô tội chuyển động, vừa rồi cái gì nàng cũng chưa nói, a……
Hắn đưa tay nhẹ nhàng phớt qua mi nàng, qua cái mũi nàng, môi nàng, lưu lại ở bên bờ môi vuốt ve.
Bối Bối bị ánh mắt chuyên chú của hắn làm cho thần hồn điên đảo, ánh mắt như sao của nàng mơ màng nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của hắn, môi theo bản năng hơi hơi mở ra, như là chờ đợi hắn hôn.
“Tiểu Bối Bối, ta muốn hôn nàng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, xen lẫn cuốn hút mê người.
Không tự chủ nghe theo ma âm mê hoặc của hắn, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở ấm áp của hắn cách mình càng ngày càng gần, tim nàng đập cũng càng lúc càng nhanh, chờ mong một cái gì đó cuồn cuộn trong máu.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm nàng nghĩ đến nụ hôn của hắn sắp hạ xuống, lại cảm giác trên môi bị một khối lạnh như băng tuyết dính lên.
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho nàng đột nhiên thanh tỉnh, nàng mở to mắt, lại nhìn thấy hắn ngồi xổm một bên, khuôn mặt tươi cười mở rộng, hơn nữa…… trên tay hắn còn cầm một cái quả cầu tuyết, rất có cảm giác uy hiếp!
Bối Bối trừng lớn mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng bị người ta trêu chọc!
“Cô Ngự Hàn, chàng, tên gia hỏa xấu xa này, ta không để yên cho chàng!” Bối Bối trở người đứng lên, bốc lên một quả cầu tuyết liền ném hướng đến trên người hắn.
A A, sĩ diện nữ nhân của nàng đã bị thương tổn!
Cô Ngự Hàn thoải mái xoay người, lách qua quả cầu tuyết mà nàng ném tới, sau đó giơ giơ tuyết cầu trong tay lên, dáng vẻ tuấn mỹ cao cao khiêu khích.
“Tiểu Bối Bối, phải cẩn thận, ta muốn phản kích!”
Nói xong, hắn đã đem tuyết cầu nhỏ trong tay ném tới, mục tiêu chính xác, động tác nhanh chóng, thẳng trúng vào người nào đó.
“A…… Cô Ngự Hàn, chàng chết chắc rồi!” Tuyết cầu rơi trúng trên người Bối Bối không hề sai lệch , lập tức phân tán ra những cánh hoa bằng bông tuyết trắng tinh.
Bối Bối thở hổn hển hồng hộc, không cam lòng nắm tuyết cầu lên ném lại.
Ném qua rồi ném lại, ném qua rồi ném lại, trên người Bối Bối thảm thương tràn đầy cánh hoa bông tuyết, mà hắn một thân áo trắng phiêu phiêu, trắng tinh khô mát như trước, một chút cũng không dính hạt tuyết nào, càng thêm kích thích Bối Bối.
“Ta nhất định phải đánh tới được chàng, không cho phép chạy!” Bối Bối nắm hai quả tuyết cầu đuổi theo Cô Ngự Hàn, ánh mắt chỉ toàn là tia sáng không cam lòng, sáng long lanh, khảm ở má phấn hồng đã đỏ bừng lên của nàng, lấp lánh rực rỡ.
Cô Ngự Hàn thi pháp bay lên trên một cành hoa mai, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhàn nhã vẫy tay với nàng, cười đến tức chết người không đền mạng:“Tiểu Bối Bối, động tác của nàng cũng phải nhanh chút a, chậm như vậy, ta sẽ không có cảm giác khiêu chiến a.”
“Chàng…… Chàng chờ đó cho ta.” Bối Bối thở hồng hộc đuổi đến,ngẩng đầu lên hung hăn gọi hắn.
Hắn khẽ cong môi như đang hóng mát, ung dung trả lời nàng:“Ta đang chờ a.”
Lúc này, Bối Bối tức giận đến khuôn mặt càng thêm hồng lên, tuyết cầu nàng cầm trong tay ném lên, lại bị hắn tránh đi, nàng tiếp tục ném.
Ta ném ném ném……
“Ha ha ha…… Ném không trúng a, Tiểu Bối Bối, cố lên!” Cô Ngự Hàn cười hì hì vừa tránh vừa cổ vũ nàng cố lên, tức giận đến nàng muốn giậm chân.
Tiếng cười vui ve xen lẫn tiếng mắng tức giận không ngừng vang lên, làm cho băng tuyết lạnh lẽo tăng thêm không ít sức sống.
……
Một chỗ khác, Thương Tuyệt Lệ đứng ở trước cửa cung điện, bồi hồi hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định đi vào.
Nhìn thấy cung nữ Quan Quan đi ra nghênh đón, hắn nói thẳng rất rõ ràng:“Ta muốn gặp Khả Y cô nương.”
“Ta ở trong này.” Giọng nói dịu dàng của Khả Y truyền đến từ bên trái của hắn, hắn quay đầu, ánh mắt tuôn ra những nhớ nhung như mạch nước ngầm, cuối cùng lại có thể nhìn thấy nàng gần bên.