Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 267
SỦNG ÁI
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Hắc Khi Dạ mặt mày cau có đi vào tế ti điện, bên trong tế ti điện u ám lập tức liền ngăn cách với không khí vui mừng náo nhiệt bên ngoài.
Tế ti vội ra nghênh đó,chiếc cằm nhọn thắt chặt lại: “Điện hạ, tình huống xem ra thực không lạc quan.”
“Ừ.” Hắc Khi Dạ hừ nhẹ một tiếng hất tay áo ngồi xuống.
Tế ti rất nhanh đóng cửa lớn của điện, cẩn thận quan sát chung quanh một lượt, không nhìn thấy ai, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Điện hạ, trong cung đều truyền đi tin tức nhị điện hạ lợi dụng Hắc tinh ngọc bội tu pháp, pháp lực lại nâng cao một bước, hơn nữa Hắc Vương đem Tô Bối Bối chỉ hôn cho nhị điện hạ, lúc này lập trường của mọi người đều dao động, mọi người đều đang lén lút nói Hắc Vương đã muốn quyết định hủy đi chức thái tử của điện hạ.”
Hắc Khi Dạ cả người cứng lại, ly rượu trong tay lập tức bị bóp nát.
Mi tâm của hắn nhíu chặt, ở chỗ sâu trong đáy mắt cất giấu phẫn nộ sâu sắc.
“Ta tuyệt đối sẽ không để cho phụ Vương làm như vậy, nếu lúc trước không chuẩn bị cho ta kế thừa Vương vị, thì đừng phong ta làm thái tử, bây giờ mới thay đổi người, bảo ta còn mặt mũi gì!”
Lời nói này của hắn, dường như bức ra từ kẽ răng nghiến chặt.
Tế ti suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra hai bình thuốc, một xanh một đỏ: “Điện hạ, thuộc hạ có biện pháp xoay chuyển cục diện.”
“Đây là cái gì?”
Lắc lắc lọ màu lam trong tay, tế ti âm hiểm cười: “Đây là vong tình huyết độc, dùng cổ độc nghiên cứu chế tạo mà thành, trên thế gian này không có giải dược, chỉ cần cho Tô Bối Bối ăn vào, nàng sẽ từ từ quên Xích Diễm Vương.”
Hắc Khi Dạ trừng mắt hung tợn nhìn tế ti một cái.
“Làm cho Tô Bối Bối quên Cô Ngự Hàn? Chẳng phải là tạo cơ hội cho Phong đệ, đây là một biện pháp hay ho gì!”
Tế ti ha ha cười vài tiếng, sau đó đem bình màu đỏ đưa lên trước mặt Hắc Khi Dạ.
“Điện hạ, đây là phệ hồn tán, chỉ cần điện hạ thần không biết quỷ không hay cho nhị điện hạ ăn vào, cho dù tu vi của nhị điện hạ có cao tới đâu, đều từ từ bị ăn mòn chỉ còn lại một cái xác không hồn, đến lúc đó tùy ý điện hạ ngài khống chế.”
Hắc Khi Dạ “Vèo” đứng lên, lảo đảo lui lại mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm lọ màu đỏ như nhìn thấy quái vật.
Hắn hung tợn kéo vạt áo tế ti, mặt mày nổi lên lửa giận lạnh lùng, ánh mắt phun ra lửa giận dường như muốn cắn nuốt tế ti.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, hắn tức giận thực dọa người, giọng nói đã có chút run run: “Tế ti, ngươi thật to gan, thế nhưng muốn ta dùng thứ ác độc như vậy đối phó Nhị đệ.”
“Khụ khụ khụ......” Tế ti bị siết chặt mặt và cổ đều đỏ lên, nhưng mà không hề bị tức giận của Hắc Khi Dạ dọa lui.
Hắn cố gắng lấy hơi nói: “Điện hạ nếu không đối phó nhị điện hạ, như vậy chính là chờ bị nhị điện hạ kéo người khỏi ngai vị thái tử, đến lúc đó điện hạ hối hận như thế nào cũng không kịp, chỉ biết trở thành trò cười cho người khác.”
“Ngươi......” Hắc Khi Dạ trừng mắt oán hận, lại chỉ có thể mặc cho tức giận cắn nuốt chính mình.
Hắn bỏ tế ti ra, nhắm mắt, khuôn mặt anh tuấn rơi vào trầm lãnh quỷ dị.
Tế ti thật vất vả hít thở thông nhuận, tầm mắt của hắn di chuyển qua lại giữa hai bình dược: “Điện hạ chỉ cần tận dụng triệt để hai bình này, đến lúc đó đã khống chế được nhị điện hạ, điện hạ có thể chiếm được Tô Bối Bối, chỉ cần điện hạ tốn chút tâm tư lấy lòng Tô Bối Bối, làm cho Tô Bối Bối cam tâm tình nguyện với điện hạ, còn sợ nàng không lấy Hắc Tinh ngọc bội để giúp điện hạ tu pháp sao?”
Nghe vậy, quyền đầu trong tay của Hắc Khi Dạ thu lại, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi căng lên.
Hắn hít thở nặng nề, trong lòng bắt đầu đấu tranh.
......
Hắc Khi Phong hưng phấn bừng bừng đi vào chỗ cung điện của Bối Bối, trong tay cầm một hộp gấm.
Mới bước qua ngưỡng cửa, hắn liền nhanh chóng cất giọng gọi to: “Tiểu Bối, nàng xem xem ta mang cái gì đến cho nàng đây.”
Bối Bối nghe được tiếng của hắn, đưa tay vỗ vỗ hai má, cố gắng nở ra một nụ cười, chậm rãi từ trong phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy nàng đi ra, giống như có trang điểm qua một lượt, ánh mắt của Hắc Khi Phong sáng lên, bước tới chào đón.
“Tiểu Bối, nàng thật xinh đẹp.”
Bối Bối thản nhiên cười, hơi nhướng mày giả vờ không vui quở mắng: “Ta vốn rất xinh đẹp, bây giờ ngươi mới phát hiện a.”
Tâm trạng của Hắc Khi Phong hiển nhiên rất tốt, hắn đưa tay vuốt dọc mũi của nàng, bạc môi nở nụ cười dung túng, xúc động vì được cùng nàng vui đùa ầm ĩ.
“Ha ha...... Tiểu Bối, nàng thật biết giả vờ.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bối Bối bĩu môi, liếc hắn một cái.
Trong mắt của Hắc Khi Phong như là chứa một dòng nước dịu dàng sóng sánh, nhu tình chân thành tràn ra.
“Đúng đúng đúng, Tiểu Bối nói cái gì thì chính là cái đó. Đến đây, ta cài cho nàng một vật để càng thêm xinh đẹp.”
Nói xong, hắn kéo nàng ngồi vào trước gương, sau đó lấy một cây trâm ra khỏi hộp gấm, nhìn gương mà cài vào búi tóc của nàng.
Bối Bối nhìn cây trâm trên búi tóc trong gương, sáng bóng như ngọc, lại giống như phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, hoa văn rất tinh xảo.
Nàng đưa tay sờ sờ, kinh ngạc phát hiện cây trâm thế nhưng có cảm giác như có sự sống.
“Hắc Khi Phong, cây trâm này......” Nàng có chút tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc kéo dài âm cuối.
“Thích không? Cây trâm này là ta tự mình ngưng luyện thành.”
Vẻ mặt của Hắc Khi Phong mong chờ nhìn nàng, trong đôi mắt đen trong suốt ẩn chứa một tia khẩn trương.
Nàng sẽ thích chứ?
Bối Bối hơi hạ mắt, trong đầu lướt qua hình ảnh cây trâm hình rắn màu đỏ, trong lòng cảm thấy đau đớn âm ỷ.
Nàng rất nhớ Cô Ngự Hàn......
Trước đây, Cô Ngự Hàn cũng đã tặng cho nàng một cây trâm, sau đó trong lúc đánh nhau với huynh đệ bọn họ đã bị hủy, nhưng mà may mắn cây trâm chỉ là năng lượng trên người Cô Ngự Hàn hóa thành.
Hồi lâu cũng không thấy nàng trả lời, ngược lại nhìn thấy vẻ mặt mất mát của nàng.
Lòng Hắc Khi Phong thắt lại một chút, khuôn mặt thanh nhã lướt qua một tia suy sụp, chỉ trong nháy mắt, bờ môi của hắn lại nở ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng.
“Tiểu Bối, nàng không thích thì ta giúp nàng gỡ xuống.”
Tay nàng, thực mềm mại, phủ lên mu bàn tay hắn, cảm giác tiếp xúc mềm mại lại mang theo độ ấm của nàng, hâm nóng lòng của hắn.
Hắn nở nụ cười: “Nàng thích là tốt rồi, thời tiết bên ngoài tốt lắm, ta đắt nàng đi ra ngoài một chút?”
“Ừ.” Bối Bối đứng lên, nhanh một bước đi trước hắn, nàng sợ biểu hiện trên mặt mình không biết có thể giả vờ được đến bao lâu.
Hắn đối xử với nàng càng tốt, nàng lại càng cảm thấy có tội.
Hắc Khi Phong sâu kín nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, đáy mắt lướt qua một tia đắng chát, lại nhanh chóng biến mất.
Hắn giương lên nụ cười tươi, đuổi kịp bước chân của nàng.
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 268
THAY ĐỔI THÁI TỬ
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Vào đêm, Hắc Khi Phong mới chuẩn bị đi ngủ, liền nghe thông báo được truyền đến từ ngoài cửa.
“Nhị điện hạ, thái tử điện hạ tới.”
Đại ca trễ như vậy tìm hắn chuyện gì đây?
Hắc Khi Phong nghi hoặc đi ra ngoài, nhìn thấy hình bóng của đại ca dường như ẩn trong bóng đêm, tựa hồ bao phủ một tia thê lương.
Trong đầu không tự giác hiện lên tất cả những việc làm của Phụ Vương gần đây, hắn buồn rầu hít một hơi, bước nhẹ nhàng đi đến: “Đại ca.”
Hắc Khi Dạ xoay người, trong bóng đêm nhìn đệ đệ, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ lướt qua những tình cảm phức tạp giấu ở trong đêm tối.
Hồi lâu, ngay lúc Hắc Khi Phong nhịn không được lại muốn hỏi, hắn mới mở miệng.
“Phong đệ, không để ý đệ đã lớn như vậy, có thể cưới vợ, thời gian trôi đi thật nhanh.”
Tiếng nói của hắn, giống như một tiếng than thở.
Hắc Khi Phong mở miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không thể nói ra được điều gì.
Hắn nghiêng người mời: “Đại ca, chúng ta đi qua kia ngồi đi.”
Ánh nến mờ nhạt từ trong lồng đèn chiếu rọi xuống, chiếu sáng lương đình trong sân thêm vài phần rõ ràng.
“Phong đệ, đại ca có mang theo rượu nhiều năm cất ủ đến đây, đệ sẽ nhanh chóng thành thân, sau này muốn tìm đệ uống rượu có thể cũng không được tùy ý như vậy, đêm nay ta sẽ uống cho thoải mái một bữa.”
Nói xong, Hắc Khi Dạ đem rượu rót vào trong ly, đưa một ly đến trước mặt của Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong cầm chén rượu, nâng mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đắn đo hồi lâu, hắn do dự mở miệng: “Đại ca, nghe nói phụ Vương ngày trước vì chuyện tuyển binh có nặng lời với huynh một chút, huynh...... đừng để ở trong lòng.”
Tay cầm chén rượu của Hắc Khi Dạ cứng đờ, đôi mắt đen lướt qua một chút gợn sóng, trong chớp mắt.
Hắn ra vẻ không để ý nhún vai: “Phụ Vương chính là quá lo lắng đối với suy của dân chúng, ta hiểu mà.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhìn sâu sắc Hắc Khi Dạ, mi tâm nhíu lại.
“Đại ca chẳng lẽ...... huynh không biết là những tân binh nhập ngũ lần này tuổi còn quá nhỏ, bọn họ ngay cả sức cầm thương kích cũng chưa có, vậy......”
Còn chưa nói xong, Hắc Khi Dạ liền có chút buồn bực đưa tay ngăn Hắc Khi Phong lại: “Đủ rồi, sở dĩ đại ca phải làm như vậy cũng là vì làm cho Hắc Phong quốc có được một quân đội tinh anh, chúng ta lúc nhỏ còn không phải giống vậy, tám tuổi đã bắt đầu tập võ, chịu được khổ mới hơn người (*), chỉ có quân đội lớn mạnh, mới có thể càng thêm dũng mãnh thiện chiến, giúp Hắc Phong quốc chúng ta mở rộng lãnh thổ.”
(*) Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân: chịu được khổ mới hơn người (thấy câu này hay nên ghi lại tiếng hán)
Mở rộng lãnh thổ?
Lòng của Hắc Khi Phong chấn động mạnh, mi tâm càng thêm nhíu chặt: “Đại ca là muốn muốn...... chinh chiến tứ phương?”
“Phong đệ, là một thái tử của Hắc Phong quốc, đương nhiên nên vì quốc gia tạo công lao hãn mã, mới có thể làm cho Hắc Phong quốc chúng ta lưu danh vạn cổ, độc chiếm vị trí đứng đầu trong các nước.”
“Nhưng là bây giờ bốn biển bình yên, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu chinh chiến sẽ......”
Mặt mày của Hắc Khi Dạ trầm xuống, giống như có chút buồn phiền nói: “Phong đệ, đêm nay chúng ta chỉ uống rượu thả lỏng, việc triều chính buồn chán này không nên nói tiếp, đệ không phải luôn không quản chuyện trong triều sao?”
Nói xong, ánh mắt của Hắc Khi Dạ không dấu vết lại tối đi vài phần.
Thấy sắc mặt của đại ca thay đổi, Hắc Khi Phong định mở miệng, lại lập tức im lặng.
Có lẽ...... lúc này không thích hợp nhắc tới chuyện trong triều với đại ca.
“Đại ca, chúng ta uống rượu đi, cũng lâu rồi chưa cùng đại ca uống rượu thỏa thích.”
Ánh mắt của Hắc Khi Dạ nhàn nhạt lướt qua ly rượu trong tay của Hắc Khi Phong, nhắm mắt, đáy mắt sâu tối lóe lên ánh sáng sắc bén rồi biến mất.
“Được, cụng ly!” Hắc Khi Dạ giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt đen hơi trốn tránh, khóe mắt lại lưu ý đến Hắc Khi Phong đang nâng ly uống cạn.
......
Ánh trăng dần dần biến mất, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời đêm đen tối, bên ngoài đình như hạt tuyết bay bay từ trời rơi xuống phủ quét trên mặt đất.
Hắc Khi Dạ đẩy đệ đệ đang say nằm sấp: “Phong đệ, đệ uống say rồi, đi vào bên trong nghỉ ngơi đi.”
Một chút tỉnh táo trong đầu của Hắc Khi Phong cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, cố gắng cầm lấy ly rượu nhưng không chắc trong tay.
“Đại ca, ta còn chưa say, chúng ta tiếp tục uống, ta còn muốn tiếp tục uống...... Đại ca, huynh biết không, ta muốn cùng Tiểu Bối thành thân, nàng chính miệng đồng ý thành thân với ta, ta thực vui vẻ...... Thực vui vẻ......”
Hắc Khi Phong bỗng nhiên ha ha bật cười, trong nụ cười lại làm cho lòng người thêm chua xót bi thương: “Đại ca, ta thật sự muốn cùng Tiểu Bối thành thân, nhưng ...... Nàng không phải thiệt tình muốn cùng ta thành thân, ta biết, nàng chính là ở dỗ cho ta vui vẻ...... Nhưng ta vẫn rất vui, giống như đang nằm mơ, ta......giấc mộng này...... Đại ca, chúng ta tiếp tục uống...... Uống......”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Hắc Khi Phong càng ngày càng nhỏ, ly rượu trong tay cũng từ từ xoay tròn rớt xuống, nhắm hai mắt mê man.
Hắc Khi Dạ vẫn im lặng, cho đến Hắc Khi Phong không hề có một tia tỉnh táo, hắn mới từ từ buông chén rượu.
Nhìn gương mặt say ngủ của đệ đệ, tay Hắc Khi Dạ nắm chặt thành quyền, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút yêu thương, xen lẫn một tia chua sót.
Hồi lâu, ánh mắt của hắn dần dần bao trùm bởi sự lạnh lùng......
Hắn đi đến mang theo Hắc Khi Phong tiến vào trong tẩm cung: “Phong đệ, thực xin lỗi.”
......
Yên tĩnh đêm, tiếng ho khan đột ngột vang lên.
“Khụ khụ khụ......”
Hắc Vương ngồi ở trước án thư, tay ôm ngực, ho đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tùy tùng hầu hạ bên cạnh đưa một ly trà nóng đến, khuyên nhủ : “Vương, trời đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi trước đi.”
Uống một ngụm trà, cổ họng thông nhuận, Hắc Vương thật vất vả mới hít thở dễ dàng.
“Ta còn chưa thể nghỉ, ta phải ở trước hôn lễ của Phong nhi đem số binh quyền này phân chia cho rõ, Từ công công nếu cảm thấy mệt mỏi liền thay người khác đến hầu hạ đi.”
Từ công công lo lắng lắc đầu: “Vương, ngài không nghỉ thuộc hạ ở cạnh bên ngài.”
Hắc Vương có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Ai...... Vì giang sơn xã tắc của Hắc Phong quốc, ta phải thực hiện quyết định cuối cùng này, Dạ nhi...... Không thích hợp làm Hắc Vương mới, dã tâm của hắn quá lớn, sẽ phá hỏng sự yên bình lâu dài từ trước đến giờ của Hắc Phong quốc chúng ta.”
“Vương thật sự quyết định?”
Hắc Vương gật đầu mạnh: “Ừ...... Không thể không quyết định, thời gian của ta đã không còn nhiều, sống lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi, làm Vương nhiều như vậy năm, Hắc Phong quốc vẫn bình an, ta cũng coi như có mặt đi gặp tổ tông, hy vọng...... đừng để lại tiếc nuối gì mới tốt, quyền ấn này ngươi cất giữ cho tốt, nếu ta không kịp đợi tới giờ khắc cuối cùng kia, ngươi liền thay ta giao cho Phong nhi, giúp ta trông chừng tốt Hắc Phong quốc.”
Từ công công hốc mắt đỏ sậm: “Thuộc hạ đến chết không từ nan.”
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 269
ĐỘC DƯỢC
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Đêm lại khuya hơn một chút.
Gió lạnh vù vù thổi mạnh vào cửa sổ, những hạt tuyết quấn quanh ngọn đèn lòng, sáng lấp lánh a lấp lánh.
Bối Bối không buồn ngủ đứng dựa ở cửa, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm tối mịt.
Thời gian lơ đãng trôi qua, một trận gió lạnh thổi vào, xâm nhập y phục của nàng, nàng lạnh hơi run run một chút.
Đưa tay kéo giữ quần áo, nàng ôm lấy thân mình, nhìn bầu trời đêm trách móc: “Cô Ngự Hàn, chàng là vương bát đản, nếu không tới cứu ta ta không để cho chàng yên.”
Nhưng mà, nàng mới mắng xong, nước mắt không tự giác rơi xuống.
Nàng dùng mu bàn tay mạnh mẽ quệt nước mắt, lại phát hiện càng lau càng nhiều.
“Cô Ngự Hàn, chàng đang ở đâu, một mình ta ở lại nơi này rất sợ hãi.”
Cúi đầu tiếng khóc nức nở từng tiếng từng tiếng phá tan sự yên tĩnh trong cung điện, cảm giác lẻ loi cô đơn gấp bội lần.
Bỗng nhiên, trước mắt nàng bị một bóng đen bao phủ, một cảm giác đe dọa lấp tức xâm nhập đến.
Nàng khi không cảm thấy run rẩy một chút, mạnh ngẩng đầu, trong hai mắt đẫm lệ như sương mù, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Khi Dạ.
Hình dáng của hắn tối tăm lạnh lùng, lại tăng thêm vài phần âm u tà ác.
“Ngươi...... Ngươi tới làm gì?” Bối Bối lui ra phía sau vài bước, nhìn hắn một cách đề phòng.
Hắc Khi Dạ cong bạc môi, đáy mắt lướt qua một tia nhàn nhạt tự chế giễu: “Tô Bối Bối luôn luôn không sợ trời không sợ đất thế nhưng ở trước mặt ta lại nhát gan như vậy? Xem ra ta thật sự rất đáng sợ.”
Lời nói của hắn, hình như là nói cho nàng nghe, lại hình như là tự nói với mình.
Mặt của Bối Bối căng cứng, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Ngươi vốn không phải là loại lương thiện gì!”
Hắn cười lạnh lùng, từng bước đến gần, ép nàng đến góc tường, thú vị nhìn cảnh giác trong đáy mắt của nàng lại nhiều hơn một tầng, rất nhanh, đáy mắt mang thích thú hắn bị sự lạnh lùng bao trùm.
“Loại người lương thiện sẽ không làm được chuyện lớn, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn đều nhất định có thể không từ thủ đoạn nào không phải sao, mà ta...... Thái tử điện hạ sắp trở thành Hắc Vương làm sao có thể không hoàn thành việc lớn đây, ngươi nói có phải hay không?”
Tiếng nói trầm thấp xen lẫn một chút âm lạnh, thiếu chút Bối Bối bị vẻ mặt lạnh lẽo như Diêm La của hắn làm sợ tới mức muốn chạy trốn, lại không dám chạy, chỉ có thể chân run rẩy đứng thẳng bất động.
Ô...... Thật sự là hổ lạc bình dương bị khuyển khi* , Cô Ngự Hàn, chàng là con hồng xà thối nếu không tới cứu ta, tân nương tử tương lai của chàng sẽ bị người ta hù chết.
Ngay lúc không khí quỷ dị làm cho người ta phát lạnh, ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân sột soạt.
Đôi mắt sâu của Hắc Khi Dạ trầm xuống, ngay lúc Bối Bối còn chưa kịp kêu to đã điểm trúng huyệt đạo của nàng.
“Ngươi......” Bối Bối chỉ vừa mở miệng, nói cái gì cũng không ra được, chỉ có thể hoảng sợ nhìn bộ mặt như ma quỷ tàn ác của hắn.
Hắn làm như thương tiếc lắm vuốt hai má của nàng, giả bộ thở dài.
“Ngươi thực không nên mang theo Hắc tinh ngọc bội gả cho Phong đệ, không nên a không nên.”
Nói xong, mặt mày của hắn trầm xuống, ngón tay bắn ra, một viên viên thuốc bắn vào trong miệng của Bối Bối, thuận thế nuốt xuống.
Ánh mắt của Bối Bối lập tức trừng lớn muốn xông ra ngoài.
Hắn cho nàng uống thuốc gì? Thuốc độc?
Hắc Khi Dạ thích thú dường như tiến sát vào má nàng, ung dung nhìn đôi mắt hoảng sợ trừng lớn của nàng.
“Yên tâm, sau khi ăn viên thuốc này, ngươi sẽ từ từ cảm thấy ta mới là nam nhân đáng cho ngươi lấy nhất.”
“Đát đát đát......”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hắc Khi Dạ đưa tay giải huyệt đạo của nàng.
Cả người của Bối Bối có chút mềm nhũng tựa vào vách tường, theo phản xạ tính đưa tay lên sờ cổ họng, muốn đem viên thuốc vừa rồi nhổ ra.
“Thuốc giải, mau cho ta thuốc giải.” Theo bản năng Bối Bối liền cảm thấy hắn hạ thuốc độc đối với nàng, nàng vừa loạn cầm tay hắn, vừa móc họng.
“Đừng phí sức, viên thuốc kia vào ruột sẽ tan ra, nếu ngươi không muốn xảy ra chuyện gì, tốt nhất ngoan ngoãn giữ mồm giữ miệng, ngươi muốn thuốc giải, chỉ có ta mới có, nếu ngươi dám lộ ra nửa câu ta đã tới đây, ta liền...... Cho ngươi từ từ chờ chết.”
Nói xong, hắn “vèo” một tiếng trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, vài cung nữ vừa vặn bước tới.
“Tô cô nương, nô tỳ giống như nghe có giọng nói?” Một cung nữ nghe kiểm tra chung quanh.
Bối Bối siết chặt tay, rất muốn nói cho các nàng tội ác của Hắc Khi Dạ vừa làm, nhưng ...... lời nói trước khi đi của hắn làm cho lời nói của nàng sắp ra đến cổ họng lại thu hồi vào.
“Ta...... Ta tự nói chuyện với mình.”
“A?” Cung nữ có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao thân phận của Tô cô nương rất đặc biệt, là tù phạm rất nhanh lại là nhị Vương phi, cho nên bọn họ phải giám sát chặt chẽ một chút.
Bối Bối cố gắng sắp xếp lại những hỗn loạn trong lòng mình, thản nhiên nói ra một câu: “Gần ngày cưới, ta khẩn trương, cho nên liền tự nói một mình thả lỏng một chút, bây giờ ta muốn ngủ, các ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.” Các cung nữ tuy rằng hai mặt nhìn nhau mang theo nghi hoặc như cũ, nhưng sau khi quan sát một lượt không nhìn thấy có ai khác, cũng liền lui xuống.
Rốt cục, trong cung điện chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng lo lắng nhìn xung quanh một lần, nhìn không thấy bóng dáng của Hắc Khi Dạ, nàng không biết là nên thở ra một hơi hay là nên hít vào một hơi.
Ngay lúc xoay người, Hắc Khi Dạ đột nhiên che ở trước mặt nàng, cười đến rất là đắc ý.
“Xem ra ngươi và ta đã muốn đạt được có chung nhận thức, tốt lắm.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Bối Bối phẫn nộ trừng mắt với hắn, rất muốn đánh nhau một hồi cùng với hắn, nhưng so với sức lực và pháp lực bây giờ của hắn, quả thực chính là lấy trứng chọi đá.
Hắc Khi Dạ nở nụ cười thâm trầm: “Chuyện ta muốn làm rất đơn giản, chính là...... Người ngươi phải gả cho phải là ta.”
Nghe được lời nói kỳ quái của hắn, Bối Bối vừa kinh vừa sợ, tên gia hỏa kia vì muốn có được Hắc tinh ngọc bội lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
“Ngươi...... Tức cười chết ta rồi, đừng nói với ta ngươi đánh thắng được Hắc Khi Phong, càng thêm đừng nói với ta Hắc Khi Phong tặng ta cho ngươi!”
“A...... Ngươi sẽ tự mình nguyện ý đi theo của ta, nhớ kỹ, đừng giở trò lừa gì, nếu không ngươi còn chưa đợi được Hắc Khi Phong hoặc là Cô Ngự Hàn tới cứu ngươi, ngươi cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.”
Hắn lại không nghiêm túc vuốt má nàng, sau đó cúi đầu cười, kiêu ngạo rời đi.
Bối Bối vừa sợ vừa giận trừng mắt với bóng dáng của hắn, hoàn toàn tối loạn rồi.
Làm sao có thể phát triển trở thành như vậy, như thế nào không giống với suy tính của nàng?
Nàng vốn nghĩ thừa dịp hôn lễ lúc mọi người đều lơi lỏng trốn đi, nhưng hiện tại......
Trời ạ, tên Hắc Khi Dạ chết tiệt này rốt cuộc cho nàng ăn cái gì vậy
____
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi*: anh hùng sa cơ thất thế
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 270
CÔ NGỰ HÀN MỘT THÂN KHÔI GIÁP
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Trong rừng hoang vu hẻo lánh, một bóng người nhỏ xinh đẹp nhưng trông hơi thảm hại bước đi lảo đảo.
Huyên Trữ công chúa thở hồng hộc kéo từ bước chạy, xiêm y trên người có vài chỗ rách nát, tóc cũng rối loạn.
Nhưng mà, nàng không rảnh lại đi để ý tới hình tượng cái gì, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến một việc--
“Ta phải nhanh một chút tìm được Vương huynh, nhất định phải nhanh một chút, a......”
Không cẩn thận, nàng bị dây leo trong rừng làm vấp ngã, té ngã nặng nề trên mặt đất, lòng bàn tay bị ma sát máu thấm ra.
“Đau quá.” Hốc mắt của nàng hồng hồng nhìn lòng bàn tay vừa bùn vừa máu của mình.
Cố gắng chớp chớp mắt thu lại dòng lệ, nàng cố sức đứng lên, mới vừa muốn tiếp tục chạy đi, bỗng nhiên bị vài tên đại hán quấy nhiễu ngăn lại.
Trong đó có một tên miệng râu quai nón trông giống nam nhân thô bạo đi tới trước vài bước, ánh mắt chiếu sáng nhìn chằm chằm Huyên Trữ công chúa mạnh mẽ.
“Tiểu mỹ nhân, vội vã như vậy là muốn đi đâu a?”
Huyên Trữ công chúa chán ghét nhíu mày, lạnh lùng nhìn kẻ chặn đường trước mắt.
“Tránh ra nhanh cho, đừng cản đường của bản công chúa, bằng không bản công chúa cho các ngươi đẹp mặt!”
“Công chúa? Đại ca, nàng nói nàng là công chúa kìa.” Một gã tiểu lâu la đi đến đến bên cạnh tên quai nón, vẻ mặt không tin là thật.
Kẻ khác vừa nghe, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng nhau cười: “Ha ha ha...... Công chúa? Công chúa không phải đang ở trong vương cung xa xôi sao, làm sao có thể đến nơi ngoại biên này, ha ha ha......”
Huyên Trữ công chúa tức giận xiết chặt tay, lại quên vết thương trong lòng bàn tay, nàng đau đến co rút, lập tức lại buông tay ra.
“Các ngươi là những tên xấu xa, cũng dám nói như vậy với bản công chúa, ta nhất định phải nói Vương huynh chém đầu của các ngươi!”
“Ha ha...... Tốt, chúng ta chờ, nhưng mà...... bây giờ chúng ta vui vẻ một chút rồi nói sau, các huynh đệ, lão Đại chơi xong rồi đến lượt các ngươi a. Ha ha ha......” Tên râu quai nón cười đến bả vai run lên run lên, rất nhiều.
“Được! Lão Đại, chúng ta canh chừng cho ngươi, ngươi chơi cho đã, ha ha ha......” Tên lâu la bên cạnh thét to, tiếng cười tràn ngập dâm uế.
Tức giận trong mắt của Huyên Trữ công chúa dường như muốn bùng lên, đôi mắt của nàng tỏa ra màu tím trong suốt, hung hăng trừng mắt với tên râu quai nón.
“Xem ra ta không giết ngươi không được!” Huyên Trữ công chúa khẽ nói một tiếng, chịu đựng đau đớn trong lòng bàn tay chém ra một luồng ánh sáng màu tím thằng tiến tới tên râu quai nón.
“Lão Đại cẩn thận!” Bọn Lâu la cùng kêu lên kinh sợ.
Râu quai nón lách qua thoát hiểm, đại đao đồng thời tuốt ra khỏi vỏ, nhổ một bãi bọt, ánh mắt vừa sợ vừa giận: “Hừ! Không thể nghĩ ra được ngươi là người đàn bà có biết chút pháp thuật, xem Lão Tử thu phục ngươi, sau đó lại vui vẻ với ngươi.”
Nói xong, hắn giơ đại đao lên vung vung.
Màu bạc sáng chói của thanh đao đối diện tiến đến nàng, đáy mắt của Huyên Trữ công chúa lướt qua một chút hoảng hốt, ánh sáng tím trong lòng bàn tay chém ra bên cạnh, tay còn lại nắm lấy dây leo trước mặt cuộn lại bay về phía tên râu quai nón.
Râu quai nón trốn tránh không kịp, cả người bị dây leo trói lại, hắn bị bắt dùng đao chắn lại: “Hừ, con mẹ nó, các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau tới giúp Lão Tử chặt cái thứ vướng tay vướng chân này ra!”
Hắn giận dữ hét lên với bọn lâu la.
Huyên Trữ công chúa nhân cơ hội chạy mau.
“Chết tiệt, con đàn bà kia chạy, các ngươi nhanh bắt lấy nàng ta cho Lão Tử, đồ đáng chết, thế nhưng ám toán Lão Tử như vậy, Lão Tử tuyệt đối làm cho nàng ta đẹp mặt!”
Bọn lâu la đều rút đao lớn ra, chạy đuổi theo Huyên Trữ công chúa: “Đứng lại, đứng lại......”
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng gầm rú càng ngày càng gần, Huyên Trữ công chúa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vừa chay trốn vừa quay đầu, lại nhìn thấy bọn họ ngay phía sau cách nàng không xa.
Nàng sợ tới mức lại vận khí chém ra một luồng ánh sáng, làm cho dây leo ở phía sau cuộn lại ngăn cản bọn họ.
Nhưng mà, như vậy làm cho sự mệt mỏi của nàng càng tăng, pháp lực của nàng lại càng ngày càng yếu, pháp lực thực hiện ra đã không trở thành trở ngại cho bọn thổ phỉ đuổi đến.
Nàng chỉ có thể liều mạng trốn.
“Vương huynh, mau tới cứu cứu Huyên Trữ, Vương huynh...... A......”
Một tiếng kêu sợ hãi, nàng lại bị đám cỏ bò dưới chân làm vấp té.
“Hừ, xem ngươi còn chỗ nào để trốn, lại thi pháp a, con mẹ nó, dám ám toán Lão Tử, xem Lão Tử ăn xương ngươi!” Tên râu quai nón thu hồi đao, vẻ mặt cười đến dâm uế tiếng tới gần nàng.
Huyên Trữ công chúa sợ hãi bò về phía trước: “Đừng...... Đừng lại đây, không cho phép lại đây, Vương huynh, Vương huynh......”
“Ngươi lại giả làm công chúa a! Ha ha ha......” Tên râu quai nón bổ nhào tới.
“A......” Đôi mắt của Huyên Trữ công chúa trừng lớn, hoảng sợ nhìn tên râu quai nón nhào về phía mình.
Bỗng nhiên, vài mũi tên từ phía đỉnh đầy nàng bay đến, xuyên thẳng qua tên râu quai nón: “Vèo vèo......”
“Oa a!” Tên râu quai nón kêu thảm rồi ngã ra phía sau, bọn lâu la chạy tới đỡ hắn, đều giương đao về phía trước, ánh mắt cảnh giác.
Một quân đội áo vàng từ rừng cây đối diện rất nhanh chạy đến, rất nhanh tới gần bọn họ.
Huyên Trữ công chúa kinh hỉ nhìn mấy thị vệ đó, cực kỳ vui mừng mà khóc: “Mau tới cứu ta, ta là Huyên Trữ công chúa.”
Bọn thị vệ đuổi tới cạnh nàng nâng nàng đứng dậy, sau đó đều đồng loạt quỳ xuống: “Công chúa xin thứ cho tội, thuộc hạ cứu giá chậm trễ.”
“Bình thân, bắt bọn xấu xa này lại cho ta.” Huyên Trữ công chúa chỉ vào thổ phỉ.
Lúc này, cuối cùng bọn lâu la cũng biết sợ, bọn họ đều bỏ đại đao quỳ xuống: “Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng......”
“Hừ! Bọn cặn bã như các ngươi, chết một trăm lần cũng không đủ.” Huyên Trữ công chúa quay đầu đi, đối với lời cầu xin tha thứ bọn họ tuyệt không mềm lòng.
Sau khi đợi thị vệ bắt trói bọn thổ phỉ, Huyên Trữ công chúa vội vàng hỏi: “Vương huynh của ta đâu, bây giờ huynh ấy đang ở đâu?”
“Hồi công chúa, bây giờ Vương đang ở biên giới, bắt đầu chuẩn bị tấn công Hắc Phong quốc, Vương lệnh cho bọn thuộc hạ đến các vùng biên giới tuần tra, chính là hy vọng có thể tìm thấy công chúa và Bối Bối tiểu thư trốn thoát được.”
Một thị vệ cung kính trả lời.
“Mau dẫn ta đi gặp Vương huynh.”
“Vâng.”
......
Trở lại quân doanh, Huyên Trữ công chúa mắt thấy xung quanh trăm dặm đều là chiến doanh, bọn lính người người đều mặc áo giáp cầm mâu, toàn bộ chuẩn bị ứng chiến.
“Vương huynh của ta đâu?” Huyên Trữ công chúa hỏi thị vệ hộ tống nàng trở về.
Thị vệ còn chưa nói nói, đã thấy bóng dáng của Cô Ngự Hàn từ trong tướng doanh đi ra trước mặt.
Nước mắt của Huyên Trữ công chúa lập tức chảy ra, hai mắt đẫm lệ sương mù nhìn người đang bước nhanh về hướng mình.
Hắn một thân hắc y khôi giáp, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là, khuôn mặt luôn tươi cười ra vẻ bất cần đời giờ phút này lại bị che kín bởi u buồn tang thương nồng đậm.
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 271
LUẬN CHIẾN
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Cô Ngự Hàn ôm lấy muội muội đang nhào đến, ôm thật chặt, tiếng nói kích động khàn khàn: “Huyên Trữ, muội đã trở về.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, một cảm xúc cảm động lộ ra trên hốc mắt, nước mắt của nàng ào ào chảy xuống, vừa cười vừa khóc.
“Ừ Ừ, Huyên Trữ đã trở về, nhưng là...... Tẩu tử còn chưa có trở về, Vương huynh, huynh nhất định phải nhanh chút đem tẩu tử về, bọn họ...... bọn họ ép buộc tẩu tử phải lấy Hắc Khi Phong.”
Ép hôn?
Chết tiệt!
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn thoáng chốc nổi lên cuồng phong bão táp, hắn cố gắng đè nén ngọn lửa hừng hừng đang thiêu đốt trong lòng, nắm tay siết chặt vang lên “răn rắc”, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Chỉ trong nháy mắt, gió lốc trong đáy mắt của hắn dần dần thu vào chỗ sâu nhất, chỉ để lại ánh mắt đen tối hung ác nham hiểm.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trên mặt muội muội.
“Huyên Trữ, đừng khóc, đi vào rửa mặt chải đầu một chút trước, muội nhìn một thân thảm hại của muội kìa, cũng không giống muội muội cao quý của ta nha.”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Huyên Trữ công chúa giật mình, nàng lau quệt nước mắt rất nhanh, trong nháy mắt muốn lại nhìn cho rõ ràng một chút, vẫn là một chút phản ứng cũng không có.
“Vương huynh, bọn họ muốn ép tẩu tử gả cho người khác. Huynh cũng không tức giận sao?”
Cô Ngự Hàn đưa tay vén lọn tóc rối trên trán nàng, thản nhiên cười: “Muội mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp giao cho Vương huynh là được.”
Mặc dù khóe môi của hắn giương lên, băng lạnh trong đáy mắt đang tầng tầng ngưng tụ.
Nhìn biểu hiện quá mức bình tĩnh của hắn, cuối cùng Huyên Trữ công chúa phát hiện ra một chút manh mối, nàng lo lắng nắm lấy ống tay áo của hắn: “Vương huynh, huynh...... Không thể mất đi bình tĩnh.”
Câu trả lời của Cô Ngự Hàn là gọi tỳ nữ, vỗ vỗ đầu của nàng: “Ngoan, đi thôi.”
Dưới ánh mắt trấn an của hắn, Huyên Trữ công chúa mới từ từ bước đi, theo tỳ nữ rời khỏi.
Sau khi nhìn thấy các nàng rời khỏi, Cô Ngự Hàn mới để cho lửa giận tràn ngập khuôn mặt tuấn dật phi phàm, cả người tỏa ra làn khí lạnh làm cho bình lính tuần tra khi đi qua đều cảm thấy áp lực.
......
Trong chiến doanh chính, Cô Ngự Hàn cùng thuộc hạ thảo luận bản đồ.
Thương Tuyệt Lệ chỉ một góc trên bản đồ: “Vương, đây là vùng núi hoang vu ở phía tây của Hắc Phong quốc, bởi vì địa thế hiểm ác, dễ thủ khó công, có thể nói là một bước tường chắn của thiên nhiên, cho nên bên này phòng thủ có vẻ lơi lỏng, nhưng trên vùng núi hoang này kỳ trân dị bảo rất nhiều, Hắc Phong quốc đối với thực vật động vật ở đó cực kỳ quý trọng. Thuộc hạ nguyện ý dẫn đầu một đội tinh nhuệ đột kích vào nơi này, dương đông kích tây, nhiễu loạn tuyến phòng hộ của bọn họ, mở đường cho ta quân.”
Suy nghĩ trong chốc lát, bạc môi của hắn giương lên một nụ cười âm hàn lạnh lẽo.
“Không cần đột kích, lập tức hạ lệnh đưa chiến thiếp.”
Sắc mặt của Thương Tuyệt Lệ nghiêm lại, chắp tay nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Cô Ngự Hàn ngược lại lại lướt nhìn sang các tướng quân khác: “Các ngươi đều dựa theo sự sắp xếp của bổn vương, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chỉ cần thấy khói lửa bay lên, các ngươi liền tiến công, chỉ cần bổn vương không bảo ngừng, các ngươi liền giết đến cùng cho bổn vương!”
“Vâng.”
......
Ở một trướng doanh khác, Huyên Trữ công chúa tự chải chuốt toàn thân qua một lượt.
Nhìn thấy mình trong gương lại khôi phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, có cảm giác dường như đã rất lâu.
Đã bao nhiêu lâu, nàng chưa từng có thể an tâm như vậy soi gương hoặc là nói an tâm được người ta hầu hạ.
Ngay lúc nàng đang ngẩn ngơ--
“Công chúa, Khả Y cầu kiến.”
Cả người của Huyên Trữ công chúa cứng đờ, sau đó vội vàng đứng lên: “Mời vào.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt của Khả Y có chút vội vàng đi đến.
“Tham kiến công chúa.”
“Miễn lễ. Ngươi tới là vì...... Tẩu tử?”
“Đúng vậy, Bối Bối ở Hắc Phong quốc có khỏe không? Nàng có bị thương tổn hay không? Vì sao Bối Bối không cùng công chúa cùng nhau trở về? Nàng có phải......” Khả Y lo lắng đã quên lễ tiết, câu hỏi cứ liên tục được nói ra như vậy.
Hốc mắt của Huyên Trữ công chúa hồng hồng đánh gãy một loạt câu hỏi của Khả Y: “Khả Y, tẩu tử nàng ta vì để cho ta bình an trở về, đang ở đó bị người ta ép hôn.”
“Ép...... ép hôn? Hắc Khi Phong không phải luôn luôn đối xử tốt với Bối Bối sao? Làm sao có thể ép buộc Bối Bối làm chuyện nàng ấy không muốn làm như vậy, ta...... ta muốn đi cứu Bối Bối.”
Khả Y hoảng hoang mang lo sợ, xoay người định đi ra ngoài.
Huyên Trữ công chúa giữ chặt nàng: “Khả Y, ngươi đừng đi, ngươi ngay cả pháp lực cũng không có, như thế nào cứu được tẩu tử?”
Một câu nói thật, đem thần trí của Khả Y tỉnh lại, nàng mờ mịt nhìn hai tay của mình: “Ta...... Ta hẳn là có pháp lực.”
Vì sao nàng thật lâu rồi nàng không cảm nhận được năng lực của mình chứ? Nàng từng có pháp lực không phải sao? Vì sao năng lượng vô danh kia không hề xuất hiện nữa?
Huyên Trữ công chúa kéo nàng ngồi ngồi xuống giường, vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu: “Khả Y, ta cũng lo lắng cho tẩu tử giống như ngươi, nếu có thể ta thật sự không muốn trốn đi một mình, nhưng ta cũng biết, ta ở lại Hắc Phong quốc sẽ chỉ làm tẩu tử khó xử.”
Mắt mở to, nàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, sâu kín nhớ lại.
“Mấy ngày này, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, một mình lưu lạc bên ngoài mấy ngày thật sự thật không tốt lắm, từ nhỏ đến lớn ta đều chưa từng gặp qua cảnh ngộ như vậy. Một mình đi khắp nơi không mục đích trên phố lớn hẻm nhỏ, xuyên qua thôn trang hoang vắng, tiến vào rừng rậm cỏ dại mọc thành bụi um tùm. Cái cảm giác con đường phía trước mờ mịt...... Thật đáng sợ. Trước kia ta trăm phương nghìn kế muốn đuổi tẩu tử ra khỏi hoàng cung, lại không biết thì ra một mình lưu lạc ngoài cung lại khó khăn như vậy, ta...... ta thực có lỗi với tẩu tử, ta từng hãm hại nàng ấy như vậy, không tôn trọng nàng ấy, kết quả là tẩu tử cũng không tính hiềm khích trước đây mà cứu ta ra, ta rốt cục đã biết, trước kia tẩu tử tuy rằng trên miệng thường đối chọi gay gắt với ta, nhưng nàng ấy cũng là người thiệt tình rất tốt với ta, nàng ấy tuy mắng ta, cũng không hại ta, ta...... ta...... Ô ô ô......”
Trong trướng doanh thực im lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Huyên Trữ.
Khả Y đấu tranh hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Huyên Trữ công chúa, rốt cục nàng bình thường trở lại, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của Huyên Trữ công chúa, trấn an.
“Công chúa, đừng khóc, chúng ta có thể cố gắng cùng nhau cứu Bối Bối trở về.”
Huyên Trữ công chúa lau nước mắt, áy náy nhìn nàng: “Ngươi không trách ta sao?”
Khả Y lắc lắc đầu: “Bối Bối không trách ngươi, ta đương nhiên cũng sẽ không trách ngươi.”
“Ta...... Thực xin lỗi. Tẩu tử nói đúng, ta rất tùy hứng cũng rất điêu ngoa còn rất cao ngạo, sau này ta sẽ sửa.” Huyên Trữ công chúa nắm chặt lấy tay của Khả Y, hai mắt đẫm lệ sương mù, cũng rất thành khẩn.
Khả Y nở nụ cười: “Vậy chúng ta càng phải cố gắng cứu Bối Bối trở về.”
“Ừ, tẩu tử nhất định sẽ bình an trở về, Vương huynh nhất định cứu được tẩu tử trở về.”
Đôi mắt của Khả Y vẫn mang theo sầu lo như trước, cũng rất khẳng định gật đầu: “Ta tin tưởng Vương nhất định sẽ cứu được Bối Bối trở về.”