Quyển thứ hai
Chương 50: Hắc Vân Áp thành
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Hàn Thành, là một tòa thành thị lớn nằm ở phía tây Hỏa Vân đế quốc, cũng là cổng thành tây đế quốc. Vị trí thành nằm giữa hai hạp cốc, khóa chặt con đường quan trọng thọc sâu vào đế quốc thông hướng Thú Nhân quốc, hơn nữa chỉ có một mặt thành là có thể bám víu để công kích, có thể nói hiểm yếu cực kì. Cũng chính vì vậy, bao nhiêu năm trở lại đây Thú Nhân chỉ có thể ở biên cảnh đánh cướp, trước giờ không dám tùy tiện phát binh công kích Hỏa Vân đế quốc.
Nhưng mà, bên ngoài Hàn Thành lúc này đây, lại tập hợp mấy vạn đại quân Thú Nhân, tinh kì phấp phới, sát thanh chấn thiên. Cả Hàn Thành, tràn ngập trong ngọn lửa chiến tranh.
- Xông lên hạ tòa thành này cho ta, bên trong rất là nhiều rượu và thức ăn ngon!
Một tên Sư Nhân, đứng dưới Hàn Thành, quơ Lang Nha Bổng lớn tiếng rống lên.
-Ai lên được tường thành trước tiên, thưởng mười lượng hoàng kim!Hai nàng Thú Nhân mĩ nữ!
Một tên Lang Nhân rút trường kiếm ra,chỉ bức tường của Hàn Thành, lạnh lùng quát.
Từng đội từng đội Thú Nhân, dưới sự chỉ huy của các trưởng quan, liều chết bám vào thang dây, hướng phía trên tường thành leo lên. Lúc gần tới đầu tường, những tảng đá lớn từ trên tường thành ném xuống, theo sau đó là những đóa hoa máu tung tóe. Rất nhiều Thú Nhân bị đập rơi xuống dưới, trở thành một phần của tầng thi thể dày đặc dưới tường thành, mà Thú Nhân ở phía sau liền đạp lên những thi thể này để tiến lên. Những Thú Nhân ngẫu nhiên xông lên được tường thành, cũng rất nhanh bị thủ quân trên tường thành loạn đao phanh thây, tan tan nát nát từ trên tường thành rơi thẳng xuống, cũng vô phúc nhận được sự ban thưởng của trưởng quan nữa.
Mùi máu tươi nồng nặc làm thú tính của Thú Nhân nổi lên, công kích trở nên càng lúc càng hung mãnh. Còn thủ quân trên đầu thành, cũng từ trong mùi máu tươi cảm giác được sự uy hiếp của tử vong, trở nên phấn chấn quên cả thân mình, lấy mạng đổi mạng.
Từng đợt từng đợt Thú Nhân xông lên trên, lại từng đợt từng đợt lui xuống. Thủ quân trên tường thành, dưới sự công kích liều mạng của Thú Nhân, thương vong cũng nhanh chóng gia tăng.
Lúc mặt trời chiều ngã về hướng tây, công kích như thủy triều của Thú Nhân rốt cuộc cũng dừng lại. Dưới tường thành, các binh sĩ Thú Nhân bận rộn dọn dẹp thi thể, thủ quân trên tường thành tựa hồ cũng lười để ý, lợi dụng thời gian để nhanh chóng khôi phục thể lực. Trên chiến trường, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ bất chợt truyền tới tiếng kêu thảm của người bị thương, như đang nhắc nhở mọi người, ở đây đã từng xãy ra một trường chiến tranh thảm khốc.
Thú Nhân đệ tam quân đoàn đoàn trưởng Liệt Hổ, đứng bên ngoài trướng bồng, ánh mắt gắt gao dán chặt Hàn Thành. Trong đại quân Thú Nhân, hắn bằng sự dũng cảm đánh trận mà vang danh. Cho nên, Thú Nhân Vương đem nhiệm vụ tấn công Hàn Thành giao cho hắn.
Sức phòng ngự yếu ớt của Hàn Thành, làm Liệt Hổ cảm thấy cực kì bất ngờ.
Lúc ấy,Liệt Hổ liền cảm thán, Hỏa Vân đế quốc con cọp già này, sau thời gian ḥa b́nh quá dài, rốt cuộc đã ngủ quên, để cho hắn có cơ hội mà sấn tới.
Nhưng hắn không ngờ rằng, ngày thứ hai thì gặp phải sự chống cự ngoan cường, công thêm mười ngày cũng chưa hạ được, còn thương vong gần hai vạn người.
“Ai,có lẽ lần này là mất nhiều hơn được rồi!”
Liệt Hổ thở dài lắc lắc đầu.
“Nhưng mà, Hàn Thành, ngày mai mọi thứ của ngươi đều sẽ thuộc về Thú Nhân rồi!”
Nghĩ đến phía sau Hàn Thành là mảnh đất to lớn phì nhiêu, lương thực chất đống, tâm tình Liệt Hổ dường như tốt hơn một chút.
Trên tường thành của Hàn Thành, một nữ tướng thân mặc chiến giáp, đang tới lui kiểm tra thương vong của binh sĩ và tình hình tiêu hao vật tư thủ thành.
-Công chúa điện hạ, chúng ta chỉ còn lại những thớt đá và một ít kim loại lỏng này thôi. Ngày mai nếu như Thú Nhân lại mãnh liệt tấn công, thì Hàn Thành có thể phải thất thủ! Cho nên, hôm nay người phải rời khỏi đây!
Tướng thủ Hàn Thành khoảng ba mươi tuổi, La Lâm tướng quân bước nhanh tới bên tai Na Á buồn bả nói.
-Ta là đế quốc công chúa, vào lúc nguy hiểm, làm sao có thể bỏ mặc binh sĩ tự mình đào mệnh? Chuyện này đừng nhắc tới nữa!
Na Á quay người lại,nóng giận bừng bừng nói.
-La Lâm tướng quân,nếu thành này thất thủ,chúng ta cùng nhau hy sinh vì nước đi!
Nhìn vào La Lâm toàn thân thương tích, mệt mõi phờ phạc, trong lòng Na Á không khỏi mềm nhũn, dịu dàng nói, giọng điệu vẫn kiên định nhất quyết như cũ.
-Công chúa, nàng làm vậy là hại ta tội bất trung ah!
La Lâm nghẹn lời nói.
Thú Nhân bất ngờ đột kích, là việc hắn không ngờ tới. Bởi vì theo như lúc trước, mỗi năm vào thu, Thú Nhân chỉ ở biên cảnh đế quốc đánh cướp mà thôi, nhưng trước giờ không có hành động xâm phạm gì lớn. Hàn Thành tuy là cửa ngỏ phía tây của đế quốc, nhưng vì đã lâu không có chiến sự, thêm vào đó Hàn Thành địa thế hiểm yếu, chỉ có một mặt tường thành có thể tấn công, cho nên trong thành chỉ có hai vạn quân thủ thành.
La Lâm càng không ngờ rằng, vào lúc Thú Nhân đột nhiên tấn công, Hàn Thành kinh hoảng, thời điểm bách tính tranh nhau rời khỏi đây, Na Á công chúa mà hoàng đế bệ hạ thương yêu cưng chiều nhất, đột nhiên xuất hiện tại Hàn Thành, và tự thân mình ra tiền tuyến chỉ huy chiến đấu.
-La Lâm tướng quân, ta là đế quốc công chúa, phía sau ta là binh sĩ và con dân của đất nước, lẽ nào ngươi muốn ta bỏ rơi họ? Nếu như ta bỏ đi, là bất trung với đế quốc, với nhân dân à!
Na Á nhỏ giọng than.
Tuy nàng có tài cao ngút trời, tại Hàn Thành loại địa thế dễ thủ không dễ công này, đối mặt với quân đội Thú Nhân hùng mạnh, ngoại trừ tử thủ đợi cứu viện từ bên ngoài, nàng cũng không nghĩ ra được cách nào.
Lực phòng ngự bạc nhược của Hàn Thành, khiến nàng rất bất ngờ, cũng rất phẫn nộ. Tên không đủ, khí giới thủ thành không đủ, lương thực dự trữ không đủ, thậm chí ngay cả binh khí của binh sĩ cũng không đủ. Bởi vậy, nàng vào ngày thứ nhất của chiến tranh, lập tức hạ lệnh chém đầu viên quan phụ trách quân nhu của Hàn Thành, thân cận của một vị đế đô quyền quí.
Đối mặt những điều này, La Lâm rất hổ thẹn, mà Na Á cũng không truy cứu thêm nữa, bởi vì nàng hiểu rằng, trên quan trường đế đô, một viên tướng lĩnh bên ngoài th́ không dám đắc tội với giới quí tộc trung ương. Đồng thời, những ngày này, biểu hiện của La Lâm cũng làm nàng cảm thấy rất vui mừng, nàng không ngờ, một người yếu đuối như vậy, vào lúc sinh tử quan trọng trong suy nghĩ lại không phải là bỏ trốn mà là sống chết cùng thành.
Nhìn vào những dân công tới lui vận chuyển đá, Na Á thê lương nói:
-La Lâm tướng quân, ngươi nhìn xem, những người dân đế quốc này. Bọn họ vốn có thể bỏ trốn đi, nhưng lại chủ động buông bỏ. Bọn họ thậm chí tháo gỡ luôn nhà của mình, đưa đến số đá này. Bọn họ là vì cái gì? Chỉ vì bảo vệ tòa thành này, có thể có được cơ hội xây dựng lại mái nhà quê hương trên mảnh đất này. Ngươi nói, chiến tử vì bọn họ, có đáng giá hay không?
- Nhưng…Công chúa điện hạ, thủ thành là chức trách của vi tướng, người chỉ là ngẫu nhiên qua đường. Đêm nay người rời khỏi đây đi. Vi tướng ở đây đợi quân tiếp viện tới, thề cùng Hàn Thành cùng nhau sống chết!
- Đừng nói nữa, ý ta đã quyết.
Na Á lạnh nhạt nói.
-Viện binh gần đây, khi nào có thể tới?
-Năm ngày. Lương thực của chúng ta trái lại vẫn đủ dùng, chỉ sợ là binh sĩ kiên trì không được.
La Lâm nói.
- Tại sao Thú Nhân lần này lại tấn công Hàn Thành vậy? Điều này không giống tác phong lâu nay của chúng, lẽ nào bọn chúng muốn cùng đế quốc khai khiến toàn diện?
Na Á cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, nhìn ngoài thành rập rạp doanh trại của Thú Nhân, không khỏi lắc lắc đầu.
-La Lâm, tập hợp binh sĩ lại.
Na Á nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, binh sĩ trên tường thành và trong thành tập hợp đại đội.
Đứng trên chỗ cao nhất tường thành, giọng nói trong trẻo của Na Á truyền khắp cả tòa thành.
-Các binh sĩ, ta là đế quốc công chúa Na Á. Hôm nay, Thú Nhân ngang nhiên xâm phạm quốc thổ, tấn công thành trì của ta, kinh động bách tính của ta, đế quốc tuyệt không tha thứ! Mọi người có thể cũng biết, chúng ta đối mặt với địch nhân rất mạnh, nhưng ta và chúng tướng sĩ quyết tâm cùng nhau tử thủ Hàn Thành, một tấc không rời! Phía sau Hàn Thành, là phụ mẫu huynh đệ của chúng ta, là mảnh đất màu mỡ của quê hương, quyết không thể để gót sắt của Thú Nhân dày xéo! Các người có nguyện bên ta, tử chiến Hàn Thành?
- Nguyện tử chiến theo công chúa!
Tất cả tướng sĩ ầm ầm hưởng ứng, thậm chí một số bị thương, cũng vùng vẫy từ mặt đất bò dậy.
- Được, các người đều là nam nhi chân chính của đế quốc! Đế quốc sẽ không quên các người!
Nói xong, trong mắt Na Á đẫm lệ, bước xuống tường thành.
- Chẳng lẽ, đế quốc thật sự sẽ không quên họ sao?
Một câu hỏi từ đáy lòng Na Á nổi lên.
Na Á lại nghĩ tới lời Lưu Vân từng nói, sau khi trãi qua chiến tranh tàn khốc, nàng đặc biệt cảm nhận được sự đáng yêu và đáng kính của những binh sĩ này.
- La Lâm, đem bọn quí tộc Hàn Thành, toàn bộ mang lên tường thành hết cho ta.
Na Á lạnh lùng nói.
Không lâu sau đó, La Lâm dẫn theo người, đem quí tộc Hàn Thành chưa kịp bỏ trốn toàn bộ mang lên tường thành. Những quí tộc này, đa số kinh hoảng thất thố, thần tình hoảng loạn bất an.
- Ta là đế quốc công chúa Na Á, rất vinh hạnh gặp được mọi người.Các vị đều là quí tộc của đế quốc, lúc này đây quốc gia lâm nguy, hy vọng mọi người đều vì nước tận trung. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở lại đây tham gia kháng địch. Hàn Thành còn, các ngươi còn, Hàn Thành mất, thì chư vị cùng ta vượt qua quốc nạn đi. Tin rằng, các ngươi thân là quí tộc, chắc là cũng có giác ngộ này.
Na Á lạnh lùng nói.
- A!
Vài tên quí tộc phát ra tiếng kinh hô, ngất xỉu luôn tại chỗ. Na Á xoay người bỏ đi, không nhìn thêm bọn quí tộc kia thêm một cái.
Sau đó, Na Á đem một vạn người trong hơn một vạn hai ngàn quân đội Hàn Thành biên chế thành năm đại đội, do La Lâm phụ trách thay nhau thủ thành. Còn nàng, lại thân lãnh hai ngàn người làm cảm tử đội, phụ trách đoạt lại tường thành bị thất thủ.
Màn đêm, cuối cùng phủ xuống Hàn Thành. Sắc trời đêm nặng nề như những đám mây đen đang che kín Hàn Thành, làm trong lòng Na Á một mảng mê mang.
“Ngày mai, đợi chờ ta, đợi chờ tướng sĩ Hàn Thành, sẽ là vận mệnh gì đây?”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 51:Thành Dục Tồi
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Ánh sáng bình minh vừa lên, thổi vang hiệu lệnh của chiến tranh. Hàn Thành từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, nghênh đón một buổi sáng mang sắc màu của máu.
Sau vài đợt tấn công, Thú Nhân vẫn không cách nào đứng vững trên tường thành. Thỉnh thoảng sau khi đột phá được một đoạn tường thành, liền có một vị nữ tướng trẻ, toàn thân ánh sáng bạc lấp lánh,vũ động trường kiếm, dẫn theo một đội binh sĩ lên tường thành tiễn binh sĩ Thú Nhân vào địa ngục.
Hai chủng tộc, đem Hàn Thành loang lổ khắp nơi biến thành một cái máy xay thịt, vô tình lấy đi từng cái rồi từng cái tính mệnh. Chỉ có máu tươi mới có thể kích phát thú tính nguyên thủy của con người…Thù hận, hay có thể là một thứ gì đó khác, nhưng tuyệt không có trực tiếp máu tanh như vậy.
Các binh sĩ chém giết đỏ mắt, cũng không phân biệt nổi đâu là nhân loại, đâu là Thú Nhân nữa, chỉ như là một dã thú từ trong máu tươi lao ra vậy, cắn xé lẫn nhau.
Sống và chết, vào lúc này đã không còn ý nghĩa, một đao vừa chém xuống đầu của người khác, thì một cây thương bỗng đâm xuyên qua ngực của mình.
Liệt Hổ khoan thai nhìn vào tình cảnh trước mắt, trong tâm rất là hài lòng. Chiến tranh, là phải chết người, vài đợt tấn công này của binh sĩ Thú Nhân, bất quá chỉ là pháo hôi mà thôi. Sát chiêu của hắn, còn lưu lại ở phía sau. Khi phòng ngự vật tư của Hàn Thành dùng hết, cũng chính là lúc Hàn Thành thất thủ.
Hai thời thần chém giết, ngoại trừ lưu lại một số lượng lớn thi thể ra, cục diện đối chiến không hề có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng trong lòng La Lâm ẩn ẩn cảm giác có gì đó không ổn. Na Á vừa khéo lúc này đến bên cạnh hắn. Na Á và La Lâm giống nhau, đều trên tường thành mấy ngày không ngủ, đôi mắt cũng trở nên đỏ kè, khuôn mặt tiều tụy, chống đỡ bọn họ, chỉ là một niềm tin bất khuất và sự trung thành với quốc gia.
- Công chúa, bọn chúng hình như cố ý làm tiêu hao vật tư thủ thành của ta.
La Lâm nhìn Thú Nhân không ngừng xông lên, gấp gáp nói.
- Uh, ta cũng thấy vậy. Nhưng biết rõ ý đồ của chúng, chúng ta cũng phải dùng, nếu không sao mà thủ thành được?
Na Á cười thảm.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nhiều nhất còn có thể thủ được thời gian nửa ngày.
Nếu như chiến bị vật tư đầy đủ, sao phải đến nỗi như vậy. Trong lòng La Lâm dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Sự thiếu hụt chiến bị vật tư của Hàn Thành, là viên quan quân nhu thủ hạ của La Lâm làm ra. Số vật tư này, đa số thay đổi danh mục bán đi. Đối với điều này, La Lâm luôn mắt nhắm mắt mở. Trong tình hình đã lâu không có chiến sự,hắn không muốn vì điều này mà đi đắc tội người ta. Hắn hy vọng có một ngày được rời khỏi Hàn Thành, chỉ là không ngờ, chiến tranh lại đột nhiên mà tới.
- Bọn chúng tiêu hao chúng ta, chắc chắn là để làm chuẩn bị cho cuộc tấn công phía sau. La Lâm tướng quân, ta với thân phận công chúa ra lệnh cho ngươi, nếu đến lúc thành bị phá, ngươi dẫn người đột vây, và ven lộ nhiễu loạn đại quân Thú Nhân, phải vì đế quốc quân đội tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Na Á sau một hồi ngẫm nghĩ, nói với La Lâm.
- Không! Công chúa, ta lưu lại, người dẫn người đột vây!
La Lâm mắt hổ đẫm lệ, bi thương nói.
- Sức phòng ngự Hàn Thành bạc nhược, vi tướng khó thoát trách nhiệm, tự chiến tử đương trường để chuộc tội!
- Tướng quân, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đây là mệnh lệnh của ta.
Na Á lạnh lùng nói, lại xoay người chạy lên tường thành.
Nhìn công chúa toàn thân tắm máu, La Lâm cắn răng, cũng hướng tường thành đánh tới.
- Dựng tiễn lâu(*) lên, đẩy ra phía trước.
Trãi qua lần tấn công hôm qua, Liệt Hổ biết cung tên của Hàn Thành thủ quân đã hết, hôm nay trong cuộc tấn công, lại hao phí rất nhiều đá của quân thủ thành. Mấy xe bắn đá trên đầu thành, tựa hồ đã trở thành vật làm cảnh, thỉnh thoảng bắn ra vài khối đá, không cách nào tạo thành uy hiếp gì.
- Đã đến lúc rồi.
Liệt Hổ nhếch mép cười, nhìn những tòa tiễn lâu được dựng lên, từ từ hứơng Hàn Thành đẩy tới.
Hơn mười tòa tiễn lâu ép sát tường thành, đầy trời mưa tên, hướng thủ quân trên tường thành rãi xuống. Tức thời liền có không ít người trúng tên từ trên đầu tường rơi xuống. Trên tường thành, vang lên tiếng kêu thảm khắp nơi.
-Bảo vệ công chúa!
La Lâm vừa chỉ huy các chiến sĩ lui ra sau, vừa rống lên.
Na Á vừa chém một tên Thú Nhân binh sĩ dưới kiếm, liền nghe được phía sau truyền lại tiếng “Vút Vút”phá không của cung tiễn. Theo sau,một tiếng kêu đau đớn, một thân thể mềm nhũn ngã lên lưng của nàng.
Na Á vội quay đầu đỡ lấy người ở phía sau, một khuôn mặt hãy còn trẻ hiện ra trước mắt nàng. Đây là một tân binh mười bảy mười tám tuổi của đế quốc, lúc cung tiễn bắn tới, dũng cảm chặn ở phía sau nàng. Thân thể đã bị tên bắn xuyên, đầu mũi tên nhuộm máu từ sau lưng bắn tới, lại từ trổ ra trước ngực.
-Công chúa nàng rất đẹp!
Binh sĩ giãy dụa nói ra một câu cuối cùng, liền ngã trên mặt đất.
Mấy chục binh sĩ liền xông tới, gắt gao vây lấy Na Á.
- Quay về vị trí của các ngươi, ta không cần các ngươi bảo hộ!
Na Á quát lớn.
Không ai để ý đến mệnh lệnh của nàng. Sau một đợt mưa tên bắn qua, lại có thêm mấy binh sĩ ngã xuống sau lưng nàng. Cung tiễn thủ của Thú Nhân, hình như cũng phát hiện ra chỗ này không bình thường, bắt đầu tập trung hướng chỗ Na Á mà bắn tới.
Na Á phi thân lên, nghênh đón tên bay chi chít, toàn thân đấu khí mãnh liệt phát ra, tận lực huy vũ, hình thành một màn ánh sáng, bảo hộ những binh sĩ phía sau.
- Công chúa, không cần!
Các binh sĩ trẻ phẫn nộ rống lên.
- Công chúa thì không thể bảo hộ binh sĩ của mình hay sao?
Đối mặt cái chết, tâm tình Na Á trở nên đặc biệt bình tĩnh, cao giọng nói.
- Chúng tôi bảo hộ người, không chỉ vì người là công chúa của chúng tôi, mà vì người là một cô gái mĩ lệ!Vì tổ quốc giữ lại một phần xinh đẹp đi, công chúa, điều này sẽ khích lệ vô số binh sĩ vì vậy mà chiến!Bảo trọng, công chúa!
Một binh sĩ xúc động nói.
- Tổ quốc, xin đừng quên ta!
Một tiếng hét vang, hắn xông ra khỏi vòng bảo hộ của kiếm quang, hấp dẫn Thú Nhân gấp gáp bắn qua tới một đợt tên, trong tức khắc liền trúng vô số tên, ngã trong vũng máu.
- Tổ quốc, xin đừng quên ta!
Cất bước theo hắn, từng gã sĩ binh trẻ, hô lớn xông ra khỏi kiếm quang, lấy thân làm bia, hấp dẫn cung tiễn của ðịch nhân, thản nhiên ði về hýớng cái chết.
- Không được!
Nhìn các binh sĩ từng người từng người ngã xuống, Na Á lòng đau như cắt, bi thương khóc rống lên.
La Lâm rất nhanh tổ chức một tốp tiễn thủ bảo vệ bên cạnh Na Á, và đem hai xe bắn đá dời qua luôn. Sau đó, hắn lệnh cho tất cả binh sĩ trên tường thành, lui về trong tiễn lâu, đợi sau khi địch nhân xông lên tường thành, lại chiến giáp lá cà. Ưu thế phòng thủ tường thành, trong phút chốc bị tiễn lâu của Thú Nhân làm cho tan tác sạch sành sanh.
Nhìn vào tường thành loang lổ, nhìn vào binh sĩ nằm đầy mặt đất, lại nghĩ đến khuôn mặt trẻ tuổi can tâm vì bảo vệ mình mà chết, trong lòng Na Á dâng lên một nỗi bi thương và chợt hiểu ra.
Cái chết tuy đáng sợ, nhưng lại có một chỗ tốt, đó là nó có thể rút ngắn khoảng cách giữa người và người. Mọi người luôn thường vì “Sống” mà “Xa lánh”,”Chết” mà “Gần gũi”. Nàng “Đã từng” là một vị công chúa cao cao tại thượng. Lúc này đây, nàng ở trong mắt của họ, chỉ là một cô gái cần được người bảo hộ. Na Á bỗng cảm thấy, nàng rất thích loại cảm giác này.
- Các binh sĩ, các người sẽ sống mãi!Không được đi xa, đợi công chúa của các người!
Na Á cảm giác, sinh mệnh của binh sĩ trên chiến trường, như một đóa hoa tươi.
Mỏng manh.
Nhưng vĩnh viễn sống trong trời xuân.
Ngắn ngủi.
Nhưng mãi mãi ngát hương,mê người.
Cái chết.
Bất quá là khiến nó héo úa trong thời khắc đẹp nhất.
Mĩ lệ từ đây lưu lại mãi trong tim mọi người.
Bởi vì chỉ có cái chết mới tiếp cận vĩnh hằng.
- La Lâm tướng quân, hãy nhớ chấp hành mệnh của ta. Chuyện không thể chậm trễ, ta muốn ngươi để cho càng nhiều binh sĩ sống sót.
Na Á bỗng nhiên có cảm giác như được giải thoát, nhàn nhạt nói với La Lâm.
-Uh.
La Lâm bình tĩnh gật đầu.
Hắn đã quyết, lúc thành bị phá, liền đánh ngất công chúa, đưa nàng bình an rời khỏi Hàn Thành.
“Trước đây, ta là một nam nhân yếu đuối. Hôm nay, liền dùng máu tươi đến rửa sạch một thân sĩ nhục này đi!”
Đây là suy nghĩ của hắn, cũng là suy nghĩ trong lòng của mỗi một binh sĩ.
Tử chiến sa trường, là vinh quang của nam nhân.
“Hoa của Hỏa Vân” mãi mãi nở rộ, là tâm nguyện của mỗi một nam nhân nam nhân đế quốc.
Lúc này, một binh sĩ hối hả chạy lên tường thành, hổn hển bẩm báo:
- Tướng quân, có một vị dong binh đoàn trưởng xin gặp!
======================
(*)Tiễn lâu:Bên thủ thành thì giống như một lô cốt,quân thủ thành ở trong đó có thể quan sát địch và bắn tên.Bên công thành thì dựng lên một tiễn lâu có bánh xe di động tới gần thành,hai bên bắn nhau
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 52: Đăng Tràng Hoa Lệ
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
-Tướng quân,có vị dong binh đoàn trưởng xin gặp.
Một binh sĩ hối hả chạy lên đầu thành, thở hổn hển nói.
Na Á và La Lâm kinh ngạc nhìn nhau, cùng lúc nói:
-Cho mời!
Người chết đuối, nhìn thấy một cọng rơm cũng sẽ không suy nghĩ mà bắt lấy, nào sợ cọng rơm cũng sẽ rất nhanh theo hắn chìm xuống nước. Vị dong binh đoàn trưởng bỗng nhiên xuất hiện này, rất hiển nhiên chính là giống như cọng rơm kia.
Lưu Vân thân mặc một bộ chiến giáp màu đen, đội đầu khôi, xuất hiện ở trước mặt hai người. Hắn vốn đang ở Sồ Ưng học viện dẫn dắt đội viên huấn luyện thuật cỡi ngựa, đột nhiên phát hiện gần đó xuất hiện từng tốp rất nhiều bách tính chạy nạn, vừa nghe ngóng thì biết được tin tức Hàn Thành sẽ có thể sẽ thất thủ.
“Nên để cho bọn thỏ con gặp màn máu tanh này rồi.”
Chính như vậy, hắn dẫn theo Hắc Ưng, ngày đêm kiêm trình, kịp tới Hàn Thành. Hắn có niềm tin, chỉ cần Hàn Thành chưa thất thủ, thì hắn có thể thủ được, và kích lui địch nhân đến xâm phạm. Lão Tạp gã lục hệ ma đạo sư này cộng thêm tiểu Tạp tên khống ma sư kia, làm trong lòng hắn rất là chắc chắn.
-Hắc Ưng dong binh đoàn đoàn trưởng, Chiến Ưng xin chào tướng quân đại nhân.
Ánh mắt Lưu Vân lướt qua trên người công chúa, lại trở về trên người La Lâm sau đó hành lễ nói.
-Miễn lễ, Vị này là đế quốc Na Á công chúa.
La Lâm hướng phía công chúa, giới thiệu với Lưu Vân.
-Miễn lễ.
Công chúa phất tay, ngăn lại Lưu Vân đang tính hành lễ.
-Không biết các hạ tới đây có việc gì quan trọng, nên biết Hàn Thành lúc này chiến sự đang gấp.
Pháp luật đế quốc quy định, lúc nổi lên chiến sự, dong binh đoàn có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ. Nhưng đối với Hắc Ưng dong binh đoàn đột nhiên xuất hiện này, Na Á vẫn có chút lo lắng.
-Đương nhiên là đến thủ thành.
Lưu Vân bình tĩnh trả lời.
-Ngươi mang đến bao nhiêu người? Thật là rất cảm ơn!
La Lâm chụp lấy tay của Lưu Vân, âm thanh run rẩy hỏi. Trời tuyết tặng than, so với thêm hoa trên gấm càng làm người ta cảm động.
-Ta chỉ có hai trăm người.
Lưu Vân nói.
-Uh, không sao, ngươi cũng xem như đã tận một phần sức lực.
Mặc dù chỉ là một cọng rơm, nhưng La Lâm vẫn rất thưởng thức vị dong binh đoàn trường này.
-Vậy các hạ có yêu cầu gì?Muốn chúng ta xuất ra bao nhiên tiền thuê vậy?
Na Á nhỏ nhẹ hỏi. Với cách nhìn của nàng,dong binh đoàn đại đa số là đám người không lợi không ra sức, đã lựa ra tay ở loại tình huống nguy nan này, tất nhiên có yêu cầu.
-Vì nước tận sức, bổn nhân một hào không thu. Nếu vì chuyện khác, cho dù là cấp cho con gái của hoàng đế, cũng chưa chắc đã mời được ta.
Lưu Vân nhìn công chúa, lạnh lùng nói.
Trên mặt công chúa thoáng qua một chút giận, nhưng ngẫm nghĩ, lại dịu dàng nói:
-Đã như vậy, các ngươi tự lo cho tốt. Lúc thành thất thủ, bảo vệ người của mình đột vây đi. Ta có thể sẽ chết ở đây, không cần liên lụy các ngươi.
-Việc này không nhọc công chúa lo lắng, ta tự có chừng mực.
Nhìn hình dạng Na Á phờ phạc và tuyệt vọng, trong lòng Lưu Vân dâng lên một chút không nỡ. Mà phần dũng khí nghênh đón tai nạn quốc gia của nàng cùng với sự quan tâm đối với thuộc hạ, cũng làm cho Lưu Vân ý thức được, nàng đã không còn là cô công chúa không vấn hỏi gì về sự khổ nhọc của nhân gian.
-Công chúa nàng có thể yên tâm ngủ một giấc, đợi khi tỉnh giấc, ta dám bảo đảm cường địch đã lui.
Lưu Vân cười nói.
Nghe xong lời của Lưu Vân, công chúa cũng không khỏi cười khổ, bất giác nhớ tới Lưu Vân.
“Tên này là người như thế nào, giờ phút này còn “Nổ”. Công phu khoác lác, ngược lại có thể so sánh cùng gã kia.”
Lưu Vân xoay người đi xuống tường thành, một lúc sau, hai trăm binh sĩ trên thân chiến giáp màu đen sáng bóng ào lên tường thành.
Na Á tập trung nhìn qua, không khỏi có chút ngạc nhiên. Đám người này hoàn toàn không giống đế quốc quân đội, chiến giáp trên người nhẹ nhàng tiện lợi, thân thể nhanh nhẹn như vượn, người người trong tay đều là trường đao đặc chế, trong lúc hành động phối hợp ăn ý, tiến lùi hợp lí. Từng mũi từng mũi tên bắn lên người của họ, đều văng ra, không lưu lại một chút dấu vết. Đối mặt máu tanh trước mắt, mỗi một người rõ ràng là rất bình tĩnh, dường như đã sớm quen thuộc với mọi thứ trên chiến trường.
Lưu Vân đi tới bên cạnh công chúa và La Lâm, nhỏ giọng nói:
-Không có gì đâu, chúng ta xem kịch.
- Tất cả thuộc về thủy linh, toàn lực chữa trị người bị thương.
- Tất cả thuộc về thánh quang, bảo vệ đoạn tường thành này.
- Tất cả thuộc Lôi thần, chuẩn bị toàn lực công kích!
- Ba hệ thổ,phong,hỏa, tiêu diệt địch trên tường thành.
- Thủ tịch ma pháp sư, củng cố phòng ngự thành!
Nã Luân Đa liên tiếp hạ một loạt một lệnh.
-Vâng!
Mấy người bên cạnh lập tức liền lĩnh mệnh mà đi.
Trên tường thành bay lên mấy mươi tia ánh sáng màu lam của nước, Trì Dũ Thuật từng cái từng cái phủ lên người binh sĩ bị thương, mang đi sự đau đớn của vết thương, chỉ lưu lại sự ấp áp và dự dễ chịu.
Mấy mươi tia ánh sáng bảo vệ, tại tường thành trước mặt Na Á bay lên, bao phủ bảo vệ ma pháp sư đang ngâm xướng và mọi người bên trong.
Còn mười mấy người áo đen lại hướng binh sĩ Thú Nhân đang tấn công tường thành nhanh chóng đánh qua, từng đường từng đường đao lướt qua, vô tình mang theo từng cái đầu rơi xuống. Trong đó có vài tên sát tính nổi lên, tra đao vào vỏ, dùng tay không rắn rỏi vặn cổ vài Thú Nhân, theo sau một tốp binh sĩ hai tay huy động, không ít Thú Nhân lên được tường thành vừa dò đầu vào, liền tay bưng lấy mắt rơi xuống dưới. Thỉnh thoảng có đao của địch nhân chém lên thân thể của người áo đen, cũng chỉ là trên chiến giáp lưu lại một vết cắt.
-Mẹ nó, các ngươi đang làm dáng hả? Tất cả đều dùng đao cho ta, chém cho nhanh!
Nhìn thấy mấy tên binh sĩ dùng tay “Giỡn”, Lưu Vân giận dữ đứng rống lên.
Vì vậy, vài tên gia hỏa đang “Nghiện” dùng tay, vội vàng rút đao ra dũng mãnh xông qua.
Đứng phía sau hộ thuẫn bảo vệ, Na Á và La Lâm không biết nói gì khi nhìn mọi thứ diễn ra. Bọn họ lúc này, đã còn hơn xa cả chấn kinh.
Cái tên dong binh đoàn trưởng này, rốt cuộc là từ đâu tới, vì sao dưới tay lại có đội ngũ ma pháp sư cường đại như vậy?
Trên thân đám người này là loại chiến giáp gì, lại có thể đao thương bất nhập?
Lúc này, trên chiến trường bỗng phát sinh biến hóa!
Mấy mươi tia chớp xuất hiện phía chân trời, như là những con rắn màu bạc sống động, dưới một loại lực lượng nào đó chi phối, dường như trên không trung đang khoan khoái nhảy múa, sau cùng chầm chậm hội tụ lại với nhau, cùng xẹt xẹt công kích vào đâu đó trên chiến trường.
Trên tường Hàn Thành bỗng nhiên bay lên ánh sáng chữa trị và thuẫn ánh sáng bảo vệ, làm cho lòng hắn dâng lên một dự cảm không may.
“Sao đột nhiên địch nhân lại xuất hiện nhiều ma pháp sư như vậy?”
“Trận này làm sao mà đánh đây?”
Mà chân trời mấy mươi tia chớp, càng làm hắn kinh hãi.
Tuy năng lực kháng ma pháp của Thú Nhân khá mạnh, nhưng nhiều ma pháp sư như vậy, tuyệt đối quân đội của hắn không thể chống lại.
-Mẹ nó, chuyện lạ, những tia điện này còn lại khiêu vũ ở trên không!
-Kháo(Fuck), mấy tia lửa điện này lại hướng phía ta bay tới rồi!
“Thì ra, bị mấy mươi tia chớp cùng lúc oanh trúng đầu, cảm giác là như vậy!”
Đó là lúc Liệt Hổ sắp chết, ý nghĩ cuối cùng trong đầu lướt qua.
-Băng Thiên Tuyết Địa!
Tiếp theo lão Tạp rống lớn một tiếng, trên tường của Hàn Thành, tức thời bao phủ một tầng băng thật dày. Tất cả những chỗ bị tổn hại trên tường thành, đều được hàn băng gia cố. Hàn Thành cũng trở nên trơn nhẵn, không kịp thối lui Thú Nhân, liền bị đông thành những bức tượng điêu khắc, lưu lại trên tường thành.
Trong trận doanh của Thú Nhân, bay lên mấy cái ma pháp cao cấp, trên không trung dừng lại một chút, lại tự dưng không ngờ tấn công vào trong đại quân. Tiểu Tạp đắc ý cười, len lén hướng Lưu Vân làm một động tác tay.
“Hai bình Nguyệt Quang Tuyền Thủy”
Lưu Vân đã hiểu, cười gật gật đầu.
-Lưu Tinh Hỏa Vũ!
Lão Tạp lại cao giọng hô lớn, trên không trung hiện ra từng đám mây lửa, mà sau đó hóa thành một mảng mưa lửa, hướng đại quân Thú Nhân rơi xuống. Trên chiến trường, vang lên vô số tiếng kêu thảm. Bộ lông dài rậm trên người Thú Nhân, tức thời trở thành từng quả cầu lửa thật lớn, ở trên mặt đất lăn qua ăn lại.
“Mẹ nó,lão Tạp ngươi bị ức chế nên mát rồi phải không? Cũng đúng,mấy chục năm không có phun, quả thật cần phải xả stress.”
Nhìn lão Tạp dùng trình độ ma đạo sư phóng ra từng cái ma pháp, Lưu Vân tà ác nghĩ thầm.
Chiến đấu đã kết thúc với một phương thức rất là đẹp mắt. Mặc dù “Băng Thiên Tuyết Địa” của lão Tạp không làm bị thương người của mình trên tường thành, nhưng mỗi một người đều như là bức tượng nhìn một đám người chiến giáp đen bỗng nhiên xuất hiện này.
Một chuỗi liên tiếp ma pháp công kích,lại thêm cái chết đột nhiên của Sư Hổ, đại quân Thú Nhân cuối cùng hoảng hốt triệt thoái, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trên tường thành bỗng bùng lên từng tràng tiếng hoan hô. Nỗi vui mừng được sống sót trong tuyệt cảnh, làm mọi người mừng rơi nước mắt. Ngay cả trong mắt của công chúa, cũng đoanh tròng nước mắt.
La Lâm nắm lấy tay của Lưu Vân, giống như là nhìn một thân nhân đã thất lạc nhiều năm vậy, run giọng nói vô số lần”Cám ơn”. Cái kiểu thân thiết đó, làm lông tóc của Lưu Vân đều muốn dựng đứng lên.
Năm ngày sau, đế quốc viện quân đã tới, Lưu Vân dẫn Hắc Ưng đi khỏi.
Trước khi đi, công chúa chậm rãi đi về hướng Lưu Vân, dịu dàng nói:
-Tôn kính Hắc Ưng dong binh đoàn đoàn trưởng, ngươi dẫn binh cứu nguy nan của Hàn Thành, ta đại biểu tướng sĩ và bách tính Hàn Thành, hướng ngươi bày tỏ lòng biết ơn chân thành!
Nói xong công chúa cúi đầu hành lễ.
-Công chúa quá lời, chuyện này đã xong, Hắc Ưng tới đây xin cáo từ.
Lưu Vân thản nhiên đứng nhận của công chúa nhất bái, quay người tính bỏ đi.
-Đoàn trưởng có thể hay không cởi đầu khôi xuống, để Na Á nhìn mặt thật. Ngày sau gặp lại, Na Á sẽ có đền đáp.
Na Á nhìn thân ảnh Lưu Vân, khẩn nài nói.
-Không cần đâu, công chúa. Nàng và ta gặp gỡ trên đường, nhưng nàng có con đường của nàng, ta có phương hướng của ta, cuối cùng rồi cũng sẽ lãng quên chốn giang hồ.
Lưu Vân lạnh lùng nói, càng lúc càng xa.
-Giang hồ?Cái gì gọi là giang hồ?
Na Á ngây ngốc nhìn bóng lưng của Lưu Vân, miệng lẩm bẩm.
-Xuất phát!
Lưu Vân phi thân lên ngựa, hét vang một tiếng.
Hai trăm hắc giáp binh sĩ, động tác chỉnh tề đồng nhất phi thân lên ngựa, rầm rập mà đi, chỉ lưu lại một đường bụi đất.
Hắc Ưng đi rồi, dường như chân trời lướt qua một ngôi sao, khoảnh khắc kéo theo một vệt sáng dài, làm cho mỗi một người đều mơ màng.
Sự xuất hiện của Hắc Ưng, giống như là một viên đá nhỏ rơi vào vũ đài chiến tranh của đế quốc. Tuy không có tạo ra được sóng gió gì quá lớn, nhưng trong đáy lòng bình lặng của công chúa, đã nỗi lên gợn sóng lăn tăn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 53:Tửu Hương Mãn Đế Đô
Dịch:VuSi
Nguồn: Sưu tầm
Túy lý thiêu đăng khán kiếm.
Mộng hồi xuy giác liên doanh.
Bát bách lý phân huy hạ chích.
Ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh.
Sa Trường Thu Điểm Binh.
Phóng ngựa phi trên thảo nguyên, Lưu Vân kìm không được nhiệt huyết trào dâng. Loại cảm giác tung hoành sa trường này, làm hắn say ngất. Một trái tim vốn dĩ băng lãnh tĩnh mịch, cũng vì một trận Hàn Thành mà mạnh mẽ đập trở lại.
“Chiến trường là nơi ở của quân nhân.
Chiến đấu là sự theo đuổi của nam nhi.
Mà ta, là một nam nhi trong quân ngũ.”
Trong lòng đã lâu không kích động như vậy, vào lúc Hắc Vân lên đến tường thành một khắc đó, đã bị đốt lên. Ánh đao lướt qua, cung tiễn loạn bay, ma pháp hoa lệ, đầy trời máu tươi, mạng đổi mạng, vui mừng đến nhỏ lệ, một chiến trường chân thật giờ đây bày ra trước mặt hắn.
“Thì ra ta rất yêu thích cuộc sống này”
Lưu Vân xoay người nhìn các thành viên Hắc Ưng mỉm cười.
Đây là trận đầu của Hắc Ưng.Sau khi biết được Hàn Thành còn chưa thất thủ, thì trong lòng Lưu Vân có mười phần nắm chắc. Sau khi cùng lão Tạp và Nã Lôn Đa tiến hành bàn thảo một lần, Hắc Ưng đã hoàn thành một trận đánh chớp nhoáng đẹp mắt.
Ma pháp sư của Thú Nhân trước giờ rất ít, đây cũng là nguyên nhân vì sao binh lực của Thú Nhân hùng mạnh, nhưng thủy chung vẫn bị các nước đại lục gắt gao áp chế.
So với Thú Nhân, Hắc Ưng có năng lực tấn công mạnh mẽ của ma pháp sư. Lục hệ ma đạo sư lão Tạp thì có thực lực chuyển biến chiến cục. Còn luận về đơn binh chiến đấu lực, Lưu Vân càng đối với thành viên Hắc Ưng có lòng tin rất lớn. Thêm vào đó là năng lực phòng ngự mạnh mẽ của chiến giáp, hắn mới ở trên tường thành như là không có chuyện gì mà xem kịch.
- Lão đại, huynh đối với trận này, có hài lòng hay không?
Nã Luân Đa lúc này trong lòng cũng tràn ngập niềm vui, phóng ngựa đến cạnh Lưu Vân.
- Quan chỉ huy của ta, không được để thắng lợi nhất thời làm mê muội đầu óc.
Khắc chế niềm vui trong lòng, Lưu Vân lạnh nhạt nói.
- Chẳng lẽ huynh cảm thấy không hài lòng sao?
Nã Luân Đa ngạc nhiên nói.
- Nhân tố thắng lợi trận này, ngươi đã nghĩ lại hay chưa? Lục hệ ma đạo sư lão Tạp, ma khống sư tiểu Tạp, lôi thần đột nhiên tập kích, ưu thế của đơn binh chiến giáp, quần thể ma pháp sư chấn nhiếp. Mấy điểm này, mới là điểm mấu chốt của thắng lợi. Lưu Vân kiên nhẫn phân tích.
- Trận này, ta không thấy chỗ nào đáng để kiêu ngạo. Sau này, chúng ta còn có thể bảo trì ưu thế như vậy sao?Vào thời điểm những ưu thế này dần dần biến mất. Mấu chốt quyết định thắng bại, càng phụ thuộc vào nghệ thuật chỉ huy chiến tranh.
Sau khi nghe xong lời của Lưu Vân, Nã Luân Đa liền trầm mặc.
- Thật ra, sở dĩ ta nói vậy, cũng là để ngươi giữ được tính trầm lãnh. Người làm tướng phải có, trí, tín, nhân, dũng, nghiêm. Trí sỡ dĩ xếp ở vị trí đầu tiên, chính là muốn ngươi học được tổng kết chiến tranh, học được phân tích lực lượng tương quan. Mục đích cuối cùng, chính là phải học được làm như thế nào để chơi người.
Trãi qua một số ngày tiếp xúc, Lưu Vân rất là thưởng thức quái tài tên Nã Luân Đa này. Cái gọi là ngọc không mài không thành khí, thỉnh thoảng hắn vẫn phải gõ vài cái.
- Thuộc hạ hiểu, đệ sẽ dùng tâm để học.
Nã Luân Đa gật đầu thật mạnh.
- Trận đầu của Hắc Ưng đã kết thúc, nhưng tương lai có thể còn nhiều cuộc chiến tàn khốc hơn đang chờ chúng ta.
Lưu Vân lại nói tiếp:
-Đệ là cái đầu của Hắc Ưng, còn họ là móng vuốt sắc bén của Hắc Ưng, sau khi sức mạnh và trí tuệ hoàn mĩ kết hợp, mới có thể bạo phát ra lực chiến đấu mạnh mẽ hơn!
Khi cuộc chiến Hàn Thành khai hỏa, Hoa Phi Lệ và Lôi Lạc, mang theo rượu nho đợt sản phẩm đầu tiên của vườn nho tới đế đô.
Quan viên của đế quốc tài vụ đại thần phái đến, cùng nàng đã hoàn thành đợt thứ nhất thu mua của quân đội, với mười vạn kim tệ mua hai ngàn bình rượu nho.
Đối với đợt giao dịch này, Hoa Phi Lệ hơi không được vừa ý, nhưng do phía quân đội thu mua, mà phụ thân của Lưu Vân là quân vụ đại thần, cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng nàng đưa ra một yêu cầu: Phía quân đội phải nghiêm khắc giữ kín giá rượu.
Rượu nho “Tướng Quân Lệ” , rất nhanh liền thông qua tay của đế quốc quan quân, trong giới quí tộc đế đô lưu hành. Người, đối với sự vật tươi mới, đều có lòng hiếu kì mạnh mẽ. Vì vậy, các quí tộc đế đô, bắt đầu truy lùng “Tướng Quân Lệ”. Nhưng các quí tộc đế đô tìm khắp cửa hàng buôn bán lớn lớn nhỏ nhỏ trong thành, lại không thể mua được một bình. Trải qua nửa tháng ấp ủ, sau khi hứng thú của tất cả mọi người đều bị dẫn dụ đến mức cao nhất, “Tướng Quân Lệ” đã bày lên quầy tửu lâu ở đế đô của La Mạn gia tộc “Thiên Nhiên Cư”, hơn nữa giá cả đắt lạ thường.
- Một ngàn kim tệ một bình, Phi nhi, ngươi định giá có quá cao không?
Tại một gian phòng do nhân viên Thiên Nhiên Cư chuẩn bị, Lôi Lạc cười khổ hỏi.
- Thúc thúc, đế đô không phải một thành nhỏ à, người có tiền quá nhiều.
Hoa Phi Lệ mặt giãn ra cười nói.
- Ài, ngươi làm vậy rõ ràng là cắt cổ đám quý tộc đế đô rồi? Ngươi có lòng tin bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đưa tới tận cửa sao?
Lôi Lạc cười nói.
- Um. Rượu này lần đầu tiên xuất hiện trên đại lục. Hơn nữa chỉ có trong quân đội đế quốc mới có. Có thể lấy được loại rượu này, ta nghĩ đều là một số tướng lĩnh cao cấp của đế quốc, lại đa số xuất thân nhà giàu có, bọn họ là người tuyên truyền tốt nhất ah! Nhân sự mới mẻ của nó, ta nghĩ rượu này đều có thể bán giá cao.
- Đáng tiếc, chỉ có một ngàn bình thôi.
Lôi Lạc thở dài nói.
- Đây cũng là nột điểm để bán.
Hoa Phi Lệ cười nói:
- Ta còn muốn Thiên Nhiên Cư giới hạn số lượng, mỗi ngày chỉ có thể bán năm bình. Như vậy, càng hấp dẫn người hơn.
- Chỉ một ngàn bình rượu này, chính là một trăm vạn kim tệ. Xem ra, nhãn quang của ngươi lúc ban đầu thật là không tồi.
- Đại thúc ngươi bây giờ tin ta rồi sao? Hắn nợ ta rất nhiều tiền, ta phải cố gắng kiếm lại.
-Phải ah, nhãn quang của Phi nhi, lựa chọn người đương nhiên sẽ không sai.
Lôi Lạc nói xong, liền cười ha ha một tràng.
Hoa Phi Lệ tức thì mặt đỏ bừng.
Mọi thứ đều như Hoa Phi Lệ dự liệu, cửa của Thiên Nhiên Cư, rất nhanh liền bị các quí tộc đế đô phá vỡ. Tụ hội phải tới Thiên Nhiên Cư, uống rượu phải là Tướng Quân Lệ, dần dần trở thành nhận thức chung của giới quí tộc đế đô. Đối với sở thích so bì của họ mà nói, không phải vì uống một bình rượu như vậy, mà là vì tranh nhau một tiếng gáy.
Do Tướng Quân Lệ mỗi ngày chỉ bán ra năm bình, Hoa Phi Lệ lại nghĩ ra biện pháp hẹn trước, càng khiến chuyện làm ăn của Thiên Nhiên Cư nhất thời bạo phát.
Không lâu sau đó, tin tức Hàn Thành truyền tới, đế đô chấn động. Hắc Ưng dong binh đoàn thần bí trở thành đề tài nóng bỏng trong miệng của dân đế đô. Bảy miệng tám lưỡi nghị luận, ngược lại làm cho Hắc Ưng dong binh đoàn càng thêm thần bí. Còn Hắc Ưng dong binh đoàn đoàn trưởng tên gọi Chiến Ưng, càng trở thành anh hùng dân tộc trong lòng của mọi người đế đô.
- Nghe nói, Hắc Ưng dong binh đoàn kia toàn bộ đều biết ma pháp!
- Nghe nói, bọn họ toàn bộ là ma vũ song tu!
- Nghe nói, bọn họ toàn bộ đao thương bất nhập!
-Nghe nói, Chiến Ưng rất là bảnh nha, ở trong mấy vạn đại quân Thú Nhân một mình cứu công chúa ra, lại ung dung bỏ đi!
Khi Lôi Lạc đem nhưng tin tức đầu đường xó chợ này về cho Hoa Phi Lệ, nàng tức thời vui mừng như điên.
Mỗi một cô gái tựa hồ đều thích tình tiết anh hùng, đặc biệt là nàng một cô gái cao ngạo như vậy.
“ Ta luôn chờ đợi ngươi giương cánh bay cao, không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy. Ngươi không làm ta thất vọng.”
Đứng bên cửa sổ, mặt hướng về phía bình nguyên, trên mặt Hoa Phi Lệ mang một nụ cười hạnh phúc.
"Ta đang nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta chăng?"
Vào lúc Hoa Phi Lệ nhung nhớ Lưu Vân, tại Hải Lam Thành xa xôi của A Tư Mạn đế quốc, có một nữ nhân cũng đang “Tưởng nhớ “ hắn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 54: Thần bí bạch y
Dịch:VuSi
Nguồn: Sưu tầm
A Tư Mạn đế quốc thủ đô Hải Lam Thành.
Đã là đêm khuya khoắt,trong tẩm cung hoàng hậu vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Dưới ánh đèn hoàng hậu Lâm Mị nghiêm túc xem một phần tình báo,thừa tướng A Đạo Phu xa xa đứng đó.Một bạch y nữ tử thần bí lại ngồi một bên bàn cách hoàng hậu không xa,cầm văn kiện trên bàn lên,cẩn thận xem từng văn kiện,lúc thì cúi đầu trầm tư.
-Đám Thú Nhân vô dụng này,chẳng lẽ đều đói tới không nhấc nổi đao sao?Năm vạn người công phá Hàn Thành chỉ có hai vạn người,lại đại bại trở về!
Đem tin tình báo trong tay ném xuống đất,Lâm Mị hoàng hậu giọng căm giận nói.
Thừa tướng A Đạo Phu vội vàng bước lên phía trước cúi người nhặt lên:
-Hoàng hậu bệ hạ bớt giận,chuyện này thực sự là có nguyên nhân.
-A Đạo Phu,ngươi nói nghe xem,cỗ lực lượng thần bí này,rốt cuộc là từ đâu chui ra?Tại sao trong quốc cảnh của Hỏa Vân đế quốc xuất hiện một cỗ lực lượng như vậy,chúng ta lại một chút gì cũng không biết?
Lâm Mị nhìn A Đạo Phu,lửa giận bừng bừng hỏi.
Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị tấn công Hỏa Vân đế quốc,Lâm Mị đưa ra một điều kiện ưu việt cho Thú Nhân,dụ dỗ khiến Thú Nhân mỗi năm đều tại biên giới Hỏa Vân đế quốc chém chém gió thu,phái ra đại quân tấn công Hàn Thành.Theo kế hoạch của nàng,một khi Thú Nhân tấn công vào phía tây Hỏa Vân đế quốc,sau khi dẫn dụ đại quân của Hỏa Vân đế quốc,nàng liền xua quân lên phía bắc,hình thành thế hai mặt hiệp công.Chỉ đáng tiếc,Thú Nhân không thể mở được cánh cổng lớn phía tây Hỏa Vân,trái lại một trận thất bại thảm hại tại Hàn Thành.
-Bệ hạ, việc này ta đã phái người tra qua.Trận thất bại của Thú Nhân ở Hàn Thành,là do một dong binh đoàn tên là Hắc Ưng đột nhiên xuất hiện tạo thành. Dong binh đoàn này chỉ có hơn hai trăm người,thủ lĩnh của nó tên là Chiến Ưng, có được mười mấy tên ma pháp sư, thậm chí còn có ma đạo sư.Đại quân Thú Nhân khuyết thiếu ma pháp sư, thêm vào đó quân đoàn trưởng đệ tam quân đoàn của Thú Nhân Liệt Hổ bất ngờ mất mạng, cho nên họ hoảng sợ lui binh.
A Đạo Phu cung kính nói:
-Hắc Ưng dong binh đoàn chưa bao giờ xuất hiện ở Hỏa Vân đế quốc,cũng chưa từng đăng kí, cho nên đối với tình huống cụ thể của nó chúng ta tạm thời không rõ lắm. Ta đã an bài nhân thủ, toàn lực điều tra lai lịch của chúng.
-Mười mấy tên ma pháp sư? Điều này nghe qua có chút giống thần thoại.Ở Lam Nguyệt đại lục, còn chưa nghe nói qua tổ chức nào có được số lượng ma pháp sư như vậy. Hắc Ưng này, chẳng lẽ thật sự là một cỗ lực lượng Hỏa Vân đế quốc âm thầm che dấu?
Lâm Mị nhíu mày hỏi.
-Theo tin tức Thú Nhân đưa qua,trừ ma pháp sư ra,thành viên của Hắc Ưng đều có phòng ngự và lực công kích siêu mạnh,cực kì khó đối phó.Nếu như đây là lực lượng ẩn dấu của Hỏa Vân đế quốc,vậy thì chúng ta chỉ có thể tạm thời án binh bất động,trước tiên cần thăm dò rõ ràng thực lực của Hắc Ưng dong binh đoàn.
A Đạo Phu đem tình hình mà mình biết,hồi báo tường tận cho Lâm Mị.
-Uh,phàm là chuyện phải định mưu rồi mới làm.Tạm thời hủy bỏ hành động quân sự đối với Hỏa Vân đế quốc,nhưng hành động đối phó Viêm Thiên tiếp tục tiến hành.Ngươi an bài nhân thủ toàn lực điều tra tường tận tình hình của Hắc Ưng,đặc biệt là tên Chiến Ưng kia,vừa có tin tức lập tức hồi báo cho ta.
Cơn giận của Lâm Mị dần tiêu tan,giọng điệu cũng khôi phục lại bình tĩnh.
-Vâng.
A Đạo Phu liền đáp.
-Thú Nhân còn chưa hoàn thành chuyện đã hứa hẹn,điều kiện đã đáp ứng với họ,cũng bỏ đi.
-Tỷ tỷ,chuyện này còn đợi châm chước.
Nghe xong lời của Lâm Mị,bạch y nữ tử ngẩng đầu lên.Tuy trên mặt mang lụa che,nhìn không rõ dung mạo,nhưng đôi mắt mỹ lệ lại tràn đầy ánh trí tuệ,hiện ra linh khí bức người.
-Muội muội có ý kiến gì?
Lâm Mị hình như đối với muội muội này đặc biệt ôn nhu,nghe lời dịu dàng hỏi.
-Số lương thực kia.hay là y ước cấp bọn họ đi.Thú Nhân cũng chỉ là vì cầu được quyền sinh tồn,sinh hoạt của họ xác thực gian khổ.Huống chi,lần này bọn họ đã tận lực.Nếu tỷ làm như vậy,có thể từ đây làm cho tâm của Thú Nhân nguội lạnh,khi không mất một phần trợ lực.
Bạch y nữ tử chậm rãi nói.
-Muội muội,muội luôn thương người như vậy,nhưng lời của muội cũng rất có lí.Chuyện này liền y theo muội đi.
Đợi sau khi A Đạo Phu rời khỏi,Lâm Mị cũng đến bên bàn ngồi xuống.
-Muội muội,từ trong mớ văn kiện này,muội xem ra được những gì?
-Tỷ tỷ,tỷ đang thử muội sao?
Bạch y nữ tử cười nói.
-Không,tỷ chỉ là cảm thấy,với trí tuệ của muội,lại với thân phận người ngoài cuộc,có lẽ có thể nhìn ra rõ ràng hơn một chút.
-Trong lá thư này nhắc tới,Tây Tư không chịu cùng tỷ hợp tác tấn công Hỏa Vân.Tây Tư quốc vương sỡ dĩ làm như vậy,một là sợ môi hở răng lạnh,hai là muốn ngồi xem hai hổ đấu,làm ngư ông thu lợi.Nhưng trong thư lại nhắc tới,Tây Tư quân vụ đại thần Hi Lặc thế lực nhanh chóng bành trướng,khuynh đảo triều chính.Hai điều này mâu thuẫn lẫn nhau,trong đó chắc là có ẩn tình khác.
Bạch y nữ tử đưa phong thư trong tay lên,sau đó phân tích tỉ mỉ.
-Ah?
Lâm Mị hơi ngạc nhiên.Cách nghĩ đối với Tây Tư,nàng có thể nghĩ ra,nhưng bạch y nữ tử nhắc tới một điểm khác,lại khiến nàng rất bất ngờ.
-Trong này còn ẩn tình gì đây?
-Tỷ tỷ,tỷ cẩn thận suy nghĩ lại xem,một quân vụ đại thần quyền khuynh triều chính,bản thân đã không bình thường,ít nhất nói rõ hắn cực kì ham mê quyền lực.Nếu như đổi lại là tỷ,tỷ có cho phép một đại thần như vậy tồn tại không?Điều này nói rõ,Tây Tư quốc vương đã rơi vào tình cảnh nô đại khi dễ chủ nhân,vương quyền đã bị tước bớt phần lớn.Mà đối ngoại dùng binh,chính là cơ hội tốt để quân vụ đại thần nắm lấy quyền hành,hắn làm sao mà để lỡ?Trừ phi hắn còn ý đồ khác.
-Muội muội phân tích rất là sâu sắc ah!
Lâm Mị lại nói:
-Trí tuệ của muội,tỷ tỷ hổ thẹn không bằng.
-Xem thêm lá thư này.Hỏa Vân đế quốc quân vụ đại thần Viêm Thiên thân tự dẫn binh từ bình nguyên đón hoàng tử trở về.Ta cả gan suy đoán,hoàng tử này gặp nạn ở bên ngoài,mà sau đó may mắn thoát được,cho nên mới do Viêm Thiên thân tự nghênh đón.Trong cái giả thiết này,ai là người hạ thủ đối với thái tử đây?E rằng chỉ có thể là một nhân vật rất lớn ở Hỏa Vân đế quốc.
-Đúng,chuyện này khẳng định là sự khởi đầu cuộc đấu tranh hoàng quyền của Hỏa Vân.
Lâm Mị gật gật đầu.
-Nghĩ lại,hoàng đế Hỏa Vân đế quốc đối với việc này cũng cảm thấy,phái đại đội nhân mã thân tự nghênh đón hoàng tử,cũng có ý gõ núi chấn nhiếp hổ.Nhưng hắn làm như vậy,tuy rằng có hiệu quả,nhưng cũng có thể làm bên kia chó gấp nhảy tường.Từ đây,nếu giả thiết của muội chính xác,vậy thì tình thế tương lai của Hỏa Vân đế quốc rất không hay.Cho nên,tỷ tỷ nếu có thể kiên nhẫn chờ đợi,cơ hội có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.
Nghe xong sự phân tích của bạch y nữ tử,Lâm Mị im lặng gật gật đầu.
-Tỷ tỷ,muội hy vọng tỷ án binh bất động,có thể tận lực bảo toàn dân chúng.Dù sao,tỷ phải làm là diệt trừ quý tộc,mà không phải là chém giết vô tình.
Bạch y nữ tử nhìn Lâm Mị nói.
-Muội muội,muội thấy tỷ là một nữ nhân hư hỏng sao?
-Không,tỷ giống muội,chỉ là một nữ nhân bị vận mệnh ruồng bỏ.
Bạch y nữ tử bi thương lắc lắc đầu.
-Có lẽ,muội đã sớm biết tỷ là người ra sao,muội mới thỉnh thoảng giúp tỷ đưa ra ý kiến phải không?
Lâm Mị cười nói:
-Nếu có muội làm quân sư,tỷ nghĩ rằng A Tư Mạn án binh bất động,chắc có thể phất cờ thắng lợi.
-Tỷ tỷ quá khen.Thật ra nhìn vào cuộc sống dân chúng A Tư Mạn,nghe thấy tiếng hô của nhân gian,muội càng biết trong lòng tỷ đối với người nghèo khổ vẫn là thương hại họ.Về việc làm quân sư thì tiểu muội không dám,nhưng điều này chẳng qua là đàm binh trên giấy thôi,sẽ hại nước hại dân.
Bạch y nữ tử thản nhiên cười nói.
-Chuyện của muội tiến hành tới đâu rồi?
Lâm Mị bất đấc dĩ trừng bạch y nữ tử một cái,lại ôn nhu hỏi.
-Uh,vẫn khá thuận lợi,cảm tạ tỷ tỷ ủng hộ muội.Tỷ đối xử với muội tình như tỷ muội,lại hết sức giúp muội,tiểu muội khó mà trả hết phần nhân tình này.
-Ai!Muội sao lại cố chấp như vậy?Chuyện này làm tiếp,vốn là hư ảo,nếu tận toàn lực,hy vọng vẫn không có,muội nên biết làm thế nào?
Lâm Mị thở dài.
- Ít nhất, muội đã cố hết sức.Nếu số mệnh đã chú định như vậy,trong lòng muội cũng sẽ không có gì hối tiếc.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương