Truyện này nói về NVC là người của năm 2050 hắn là một nhà võ thuật nổi tiếng, một nhà nghiên cứu lịch sử …. vv. Nhưng hầu như không có một ai biết rằng, hắn là một dị năng giả và cũng là một trong trong năm người đứng đầu về giới sát thủ trên thế giới, người ta gọi hắn là “lucifer”. Một lần khi tham gia cuộc gặp mặt của cuộc gặp của giới sát thủ, hắn bị gài bẫy và bị truy sát, lúc đứng trong gianh giới giữa sự sống và cái chết, hắn bị một vật thể lạ bảy màu đập vào đầu và sống lại lúc một tuổi . Sau khi sống lại, hắn đã thề rằng:
- Nếu ông trời đã cho ta một cơ hội, vậy thì ta sẽ khiến cho cả thế giới khi nghe thấy tên của ta đều phải khiếp sợ đi!
- “Chủ nhân! Ngài lại bắt đầu chém gió rồi! Mà ta làm cho ngài sống lại chứ trời chọt gì ở đây?” hệ thống ngắt lời Tô Phong .
- Tô Phong ><!
P/s: Nói trước những em được NVC đưa vào tầm ngắm toàn hàng chất lượng nhá “thằng này không ăn tạp đâu” =))!
Chương 1
Ban đêm, tại một hòn đảo nhỏ tại nước Pháp, tại đây, khắp nơi đâu đâu cũng là máu và xác chết. Tô Phong hô hấp khá là gấp rút, lui người trốn sau một gốc cây to bằng ba người ôm. Nhìn những vết thương trên cơ thể đang không ngừng chảy máu, hắn không khỏi cười khổ. Hắn thật không ngờ, lần này đi sẽ bị những tên khốn khiếp mình coi là bạn bè vây công, mà chính hắn cũng không biết là ai đứng sau lưng vụ này.
Hít một hơi thật sâu, Tô Phong lén ngó đầu ra. Đập vào mắt của hắn, là bốn tên đệ tử lần này đi theo hắn tới đây đều đã ngã xuống. Tô Phong thật không ngờ, người giết bọn họ dĩ nhiên là vợ của hắn.
Tô Phong không thể nào hiểu nổi, vì sao cô ta lại làm thế. Đang mải suy nghĩ, Tô Phong nhìn thấy một người đàn ông từ trong bóng tối đi ra và đứng cạnh vợ của mình. Nhìn thấy người đàn ông này, Tô Phong có chút giật mình và cũng hiểu ra một chút.
Người đàn ông kia tên là Long Chính Vân là người đứng đầu Long Tổ của Tàu Khựa. Chính kẻ đó tại hai mươi năm trước đã hơn một lần khiến Tô Phong suýt bỏ mạng tại Afghanistan trong một lần làm nhiệm vụ ở đó. Mặc dù lần đó may mắn thoát chết nhưng Tô Phong cũng bị thương nặng và đến giờ vẫn chưa khỏi.
Nhìn Long Chính Vân và vợ của mình đứng cùng nhau, Tô Phong nhìn thẳng về phía bọn họ và không cần ai nói hắn cũng đã hiểu, lần này bị vây công là do hai kẻ đứng trước mặt mình thúc đẩy. Nhìn về phía hai kẻ đó, Tô Phong hít một hơi thât sâu để kìm hãm cơn tức giận trong lòng mình và nói: “Không ngờ người đứng sau vụ này lại là hai kẻ các ngươi”.
Nghe Tô Phong nói vậy, Long Chính Vân cười và nói: “Hahaha! Ta nên gọi ngươi là Lucifer hay là Tô Phong đây hahaha. Hẳn ngươi cũng không ngờ là sẽ có ngày hôm nay đi”.
Nhìn Long Chính Vân, Tô Phong lại nhìn sang vợ mình gằn từng chữ và hỏi: “Huyên! Ta thật không thể nào hiểu nổi vì sao cô lại phản bội ta ?”.
Long Chính Vân thấy Tô Phong như vậy thì cười mỉa và nói: “Nếu ngươi đã muốn biết vậy thì để ta nói thay Huyên đi! Tên thật của Huyên là Tần Tố Uyên là người của Tần gia tại Tàu Khựa, gia nhập Long Tổ năm 15 tuổi, 19 tuổi chấp hành nhiệm vụ tiếp cân ngươi cho tới nay, ngươi còn thắc mắc gì không”.
Nghe Long Chính Vân nói như vậy, Tô Phong cũng không còn gì để nói. Điều duy nhất hiện giờ hắn đang nghĩ là làm cách nào để thoát ra khỏi hòn đảo này khi tất cả mọi ngõ nghách đã bị phong tỏa.
Thấy Tô Phong trầm mặc, Tần Tố Uyên nói: “Phong! Hãy đầu hàng đi, mọi lối ra đã bị phong tỏa rồi, nếu chàng đầu hàng, ta sẽ xin gia tộc của ta bảo vệ chàng!”.
Nghe thấy Tần Tố Uyên nói vậy, Tô Phong cười mỉa mai rồi nói: “Huyên! Ngươi thật ngây thơ. Ngươi nghĩ rằng gia tộc ngươi sẽ để ta sống chắc ?”.
“Nếu ngươi chịu từ bỏ đất nước Lạc Việt tới Tàu Khựa gia nhập Long Tổ thì ta đảm bảo rằng ngươi sẽ được an toàn, vinh hoa phú quý tùy ngươi lựa chọn”. Nghe Tần Tố Uyên nói với Tô Phong như vậy, Long Chính Vân liền nói thêm vào.
“Thật hay chém?” nghe thấy Long Chính Vân nói vậy, Tô Phong hai mắt sáng lên hỏi luôn.
Long Chính Vân nghe Tô Phong hỏi vậy thì bắt đầu mừng thầm mỉm cười nói: “Ta lấy danh dự của dân tộc Tàu Khựa đảm bảo được chứ!”.
“Hahaha! Ngươi nghĩ ta tin lời ngươi chắc ?”. Tô Phong cười nói.
Tần Tố Uyên Đinh nói gì đó thì Tô Phong đã nói tiếp: “Lũ Tàu Khựa các ngươi toàn một lũ mưu mô, đê tiên, vô sỉ! Chỉ có kẻ ngu mới tin lời lũ Tàu khựa các ngươi !”.
Nghe Tô Phong sỉ nhục dân tộc Tàu Khựa của mình, Long Chính Vân nổi giận, từ bên hông móc ra một thanh dao găm cực kì tinh xảo, trên thanh dao găm có khá nhiều hoa văn đẹp mắt, đâm về phía Tô Phong. Thấy Long Chính Vân lao tới, Tô Phong trong lòng mừng thầm.
Đối với tầng thứ như Tô Phong và Long Chính Vân, súng hầu như hoàn toàn vô dụng, đối với họ súng chỉ giống như một đống sắt vụn mà thôi.
Khi thấy Long Chính Vân còn cách mình nửa mét, Tô Phong bước sang phải nửa bước, tay trái giơ ra ý đồ bắt lấy cổ tay của Long Chính Vân thì bất chợt Long Chính Vân biến chiêu, cổ tay phải bất ngờ ngoạch sang trái đâm thẳng về phía lòng bàn tay của Tô Phong, còn tay trái thì tung một chưởng về phía ngực của Tô Phong.
Thấy vậy, Tô Phong không chút hoang mang. Tay phải cũng giơ ra đối chưởng với Long Chính Vân, lòng bàn tay trái đẩy về phía trước.
Phang! Hai chưởng chạm nhau, cực kì chói tai, nếu để người bình thường nghe được, chắc họ sẽ tưởng hai cục sắt đập vào nhau chứ không phải hai bàn tay nữa. Khi tay trái của Tô Phong và tay phải đang cầm dao găm của Long Chính Vân còn cách nhau mười centimet, tay trái của Tô Phong bất chợt hạ thấp xuống, ngón giữa và ngón áp út choãi sang hai bên.
Nhìn thấy vậy, Long Chính Vân định biến chiêu nhưng không thành công khi tay trái của Tô Phong đã nắm được bàn tay của hắn. “Roẹt” một luồng ánh sáng màu trắng xám từ tay trái của Tô Phong truyền vào lòng bàn tay của Long Chính Vân khiến hắn run lẩy bẩy tóc tai dựng đứng lên, da thịt của hắn bắt đầu có mùi khét giống mùi thịt nướng.
Tần Tố Uyên thấy Long Chính Vân như vậy thì cũng lao tới, tung một chưởng vào vai phải của Tô Phong khiến hắn bị bắn ra xa đụng gãy một cây một người ôm rồi rơi xuống.
“Khục..Khục” Máu từ trong miệng của Tô Phong ứa ra, hắn lồm cồm bò dậy. Ngẩng đầu lên, Tô Phong thấy Tần Tố Uyên đang đỡ Long Chính Vân. Điều này khiến Tô Phong càng tức giận, hắn không ngờ cô ta vì Long Chính Vân mà hạ sát thủ với mình. Nếu lúc đó Tô Phong phản ứng nhanh, dùng dị năng lôi điện gia trì vào bả vai chắc giờ hắn đã thành một cái xác.
“Tiện nhân! Không ngờ ngươi lại hạ sát thủ với ta”. Nhìn chắm chằm Tần Tố Uyên, Tô Phong gằn lên từng chữ.
Tần Tố Uyên nghe Tô Phong nói như vậy thì mím môi lại, nước mắt từ hốc mắt chảy ra nhưng không nói gì. Long Chính Vân thấy Tô Phong nói như vậy thì cố gắng áp chế chân khí đang hỗn loạn trong cơ thể mình rồi nói: “Tô Phong! Ngươi bây giờ đã bị thương nặng, ta khuyên ngươi nên đầu hàng đi”.
“Hừ! Ta thà chết chứ không bao giờ làm tay sai cho lũ Tàu Khựa các ngươi”. Nói xong, Tô Phong nhìn xung quanh một vòng rồi chạy về phía tây của hòn đảo. Nhìn thấy Tô Phong bỏ chạy, Long Chính Vân định đuổi theo thì Tần Tố Uyên ngăn lại. Nhìn Tần Tố Uyên quật cường đứng chặn trước mặt mình, Long Chính Vân lắc đầu thở dài rồi bỏ đi, để lại Tần Tố Uyên đứng ở đó một mình.
Nhìn Long Chính Vân bỏ đi, Tần Tố Uyên quay mặt về hướng mà Tô Phong mới bỏ chạy, nước mắt lại chảy ra rồi lẩm bẩm: “Xin lỗi Phong! Ta thật sự không còn lựa chọn nào khác, vì không muốn liên lụy đến cha mẹ cùng gia tộc của ta, ta bắt buộc phải làm thế. Nếu có kiếp sau, mong rằng ta cùng chàng sẽ mãi là vợ chồng sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh như hôm nay!”. Nói xong, trên tay của Tần Tố Uyên không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh dao găm nhỏ, nắm thật chặt thanh dao găm, Tần Tố Uyên hít thật sẩu rồi dùng thanh dao gắm đó đâm thẳng vào tim mình.
“Phập!” Trong nháy mắt, máu tươi tóe ra nhuôm đỏ một khoảng đất phía dưới chân của Tần Tố Uyên. Tần Tố Uyên cứ đứng bất động, nhìn về phía Tô Phong chạy đi mặc cho máu càng ngày càng chảy nhiều rồi ngã gục xuống đất và chết.
Ở một chỗ tối gần đó, Long Chính Vân chỉ biết thở dài. Từ lúc Tần Tố Uyên chắn trước mặt hắn, ngăn hắn đuổi theo Tô Phong thì Long Chính Vân cũng biết Tần Tố Uyên sẽ có lựa chọn như thế này. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, hắn đứng đó bất động như một bức tượng mặc cho những cơn gió gào thét thổi qua, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Còn ở phía tây khu rừng của hòn đảo, một bóng người đang lao đi cực nhanh như một con báo, người này không phải ai khác chính là Tô Phong. Vừa chạy. hắn vừa nhìn xung quanh xem có động tĩnh gì không. Từ lúc bắt đầu chạy trốn đến giờ cũng đã qua mười phút, mà không có ai đuổi theo, điều này khiến hắn nghi ngờ nhưng hắn mặc kệ, chạy trước rồi nói sau. Đang chạy, Tô Phong bỗng dưng cảm thấy tâm thần không yên, hắn cảm tưởng như sắp có chuyện gì đó xảy ra với mình thì vèo một cái, một vật thể lạ bảy màu từ trên trời lao xuống người hắn với vân tốc cực nhanh. Khi kịp định thần lại thì “Bộp” vật thể kia đã đập thẳng vào đầu hắn. Trong thời khắc đó, suy nghĩ cuối cùng của hắn là “Quá đen cho đội nhà><” và rồi hắn chẳng biết gì nữa.
Không biết bau nhiêu lâu, cũng có thể là một năm, mười năm, trăm năm hoặc lâu hơn nữa …vv. Mở mắt ra, đập vào mắt Tô Phong là một bầu trời đầy các vì sao đang lấp lánh cùng với đó là những mảnh thiên thạch khổng lồ đang di chuyển cực nhanh. Suy nghĩ đầu tiên của Tô Phong là: “Đây là đâu? Không phải ta bị cái của nợ gì gì đó đập vào đầu ngỏm củ tỏi rồi sao? Chẳng lẽ đây là địa ngục?”
Nhìn xung quanh, chỉ toàn là các vì sao cùng những mảnh thiên thạch đang di chuyển trong không gian, Tô Phong gãi gãi đầu suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi nơi này. Nghĩ chán chê không ra cách, Tô Phong bắt đầu hò hét: “Có ai khôngggggg?”. Thấy không ai trả lời Tô Phong lại tiếp tục kêu gào: “Azinomoto? Xoong thủ chảo thủng nhưng không hỏng? đồng nhôm sắt vụn hỏng bán đê >< …vv!”.
Gào thét chán chê, Tô Phong không thấy ai chả lời nên chẳng thèm gào thêm làm gì cho phí sức. Bỗng dưng, Tô Phong cảm thấy bụng mình xôi lên và “Bủm”!
Cùng lúc đó, Tô Phong cảm thấy có gì đó không đúng, khi hắn ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy những mảnh thiên thạch đang lùi về phía sau với vận tốc ánh sáng. Đinh thần lại, Tô Phong phát hiện rằng mình đang bay, mà lý do mình bay được là do phát rắm vừa nãy. Bỗng dưng một ý nghĩ xuất hiên trong đầu hắn: “Nếu đánh rắm có thể giúp ta bay được thì làm thêm vài quả nữa chắc tốc độ càng nhanh hơn!”. Nói là làm, Tô Phong bắt đầu hít một hơi thật sâu, ép khí xuống lục phủ ngũ tạng và “Bủm, bủm….bủm!” một chàng rắm liên tiếp nổ ra. Để người khác nghe được chắc tưởng là có người đốt pháo.
Đánh liên tục hơn chục quả, mặt của Tô Phong tái nhợt trên chán cũng xuất hiện khá nhiều mồ hôi. Mặc dù tốc độ tăng nhanh thật nhưng Tô Phong lại sợ chơi quá đà ra cả bả thì vỡ mồm =)).
Tô Phong đang định làm thêm vài phát nữa thì “Oành”, một tiếng nổ cực lớn vang lên khiến Tô Phong choáng váng đầu óc. Khi kịp định thần lại thì trong không gian, một giọng nói bất nam bất nữ vang lên: “Cảnh báo! Không gian bị khủng bố, mở hệ thống tấn công”. Tiếp theo đó, Tô Phong bỗng dưng cảm thấy dựng hết cả tóc gáy lên và “Roẹt”!
Một tia sét bảy màu từ trên trời đánh xuống và nạn nhân không ai khác ngoài Tô Phong. Cùng với đó là hàng loạt tia sét khác cũng đánh xuống, nhìn thấy vậy, Tô Phong không biết làm gì hơn là hô lên: “Em đầu hàng!”. Vừa nói xong thì những tia sét đó đồng loạt đánh lên người Tô Phong kèm theo đó là những tiếng la hét cùng chửi rủa của Tô Phong: “Á! Đau chết ông đây rồi! Đinh mệnh chơi nguy hiểm vờ lờ tí thì hỏng mất đồ chơi! Giời ạ sét lại còn muốn chơi bạo hoa cúc à ><! Ta abcxyz……vv!”.
Sau một hồi, cuối cùng những tia sét cũng dừng lại, nhìn về phía Tô Phong, có lẽ không ai nhận ra được hắn vì nhìn thấy hắn bạn sẽ nghĩ ngay đến một chữ “Thảm”! Vâng quá thảm, từ đầu đến chân của Tô Phong đen xì, quần áo rách rưới, tóc thì bốc khói và thỉnh thoảng như có như không mùi thịt nướng bốc ra từ người hắn.
Lần đầu tiên Tô Phong cảm thấy uất ức như thế này.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:01 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Hít một hơi thật sâu và thở thật mạnh, Tô Phong cố gắng bình tĩnh lại. Từ lúc tiếng nói kia vang lên trong không gian, hắn liền chắc chắn rằng ở trong không gian này có người.
Nhìn xung quanh một vòng, Tô Phong đảo đảo cặp mắt của mình như đang suy nghĩ gì đó. Đang mải suy nghĩ, hắn không để ý rằng không biết từ lúc nào, đằng sau hắn đã xuất hiện thêm một người. Người này mặc một chiếc áo dạ hành bao phủ từ đầu tới chân, không rõ nam hay nữ, chỉ biết người đó cao khoảng một mét bảy mươi.
Bỗng dưng, người đó đưa tay về phía vai phải của Tô Phong rồi vỗ nhẹ hai cái. Đang suy nghĩ thì bị cắt đứt, Tô Phong chửi luôn: “Cái đệch! Có biết quấy rầy người khác đang suy nghĩ là bất lịch sự không hả! Lượn đê cho nước nó trong, léng phéng là ăn no đòn giờ!”. Nói xong, Tô Phong lại tiếp tục suy nghĩ nhưng hắn chợt giật mình, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là: “Kẻ vừa vỗ vai hắn là ai? Hắn xuất hiện từ lúc nào?????”. Nghĩ tới đây, Tô Phong sun con mợ nó cả xoăn lại.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Tô Phong quay người lại, đập vào mắt hắn là một người cao khoảng một mét bảy mươi, mặc một chiếc áo dạ hành màu đen trùm từ đầu tới chân, không rõ giới tính><.
Nhìn người này một lúc, Tô Phong hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu? Làm cách nào để thoát khỏi nơi này? Ngươi tên gì? Là nam hay nữ? Nếu là nữ thì đọc số đo ba vòng của ngươi là bao nhiêu? …vv!”
Hỏi một đống câu hỏi nhưng người trước mặt mình vẫn cứ im lăng, Tô Phong không biết phải làm thế nào cho phải. Liều một phen, Tô Phong đi về phía người đang đứng trước mặt mình. Khi hai người còn cách nhau khoảng hai mét, Tô Phong cảm thấy một luồng sức mạnh ngăn cản hắn đi tiếp, mặc cho hắn làm mọi cách cũng không thể tiến lên.
Khi Tô Phong đang mải tìm cách để tiến gần người trước mặt mình, giọng nói bất nam bất nữ lại vang lên: “Vô ích thôi! Cho dù thần tiên cũng vô dụng tới gần ta!”. Tô Phong nghe thấy giọng nói này vang lên từ người đang đứng trước mặt mình thì khá là sửng sốt.
Tô Phong không ngờ, cái giọng bất nam bất nữ ấy lại phát ra từ người đứng trước mặt mình. Tô Phong cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên, toàn thân bủn rủn vô lực khiếp hắn suýt chút nữa ngã chổng vó ra đằng sau. Cố gắng để đứng vững, Tô Phong vội vàng lùi lại phía sau.
Hắn cảm thấy, tốt nhất nên cách xa người này càng xa càng tốt. Khi đã lùi lại một khoảng cách nhất định, Tô Phong nhìn người kia và hỏi: “Ngươi là ai?”. Thấy Tô Phong hỏi mình, người kia dùng giọng bất nam bất nữ nói: “Xin tự giới thiệu ta tên là Số Mười, ta là một trong những sản phẩm siêu khoa học được chế tạo vào năm 3000, người chế tạo ra ta là một nhóm các nhà khoa học của Việt Nam. Khi bọn họ chuẩn bị cấy ghép ta vào một kẻ nào đó, thì hàng loạt những thiên thạch cực lớn rơi xuống trái đất và hậu quả là trái đất hoàn toàn bị diệt vong may mắn là ta kích hoạt tính năng bước nhảy không gian và thời gian nên đã quay về năm 2050 và đập vào ngươi!”.
“Chờ chút!” Tô Phong ngắt lời số mười rồi hỏi tiếp: “Theo như tên của ngươi vậy thì hẳn phải có số một, số hai … tới số chính phải không”. Nghe Tô Phong hỏi vậy, Số Mười gật đầu rồi nói: “Đúng vậy! trước khi ta được chế tạo ra thì những nhà khoa học đó đã chế tạo ra số một, số hai… tới số chín. Nhưng bọn chúng chỉ là bán thành phẩm, vì những nhà khoa học đó không cài đặt bước nhảy không gian và thời gian cho bọn chúng. Và ta được bọn họ chế tạo ra vào kèm theo tính năng bước nhảy không gian và thời gian!”.
“Vậy lần đó chỉ còn ngươi là sống sót?” Tô Phong hỏi, Số Mười gật đầu. Thấy Sô Mười gật đầu thì Tô Phong dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại hỏi tiếp: “Vậy vì sao ta lại xuất hiện tại nơi này? Làm cách nào ta có thể ra khỏi đây!”.
Nghe Tô Phong hỏi vậy, Số mười trầm ngâm một chút rồi nói: “Đầu tiên vì sao ngươi có thể vào được nơi này thì chính ta cũng không thể giải thích được. Về phần câu hỏi thứ hai thì ngươi hiện giờ đang nằm trong trạng thái linh hồn, nếu ra khỏi nơi này ngươi chắc chắn sẽ biến mất trên thế giới này!”
“WTF?” Tô Phong trợn tròn mắt lên không biết nói gì cho phải. Đang là một người sống sờ sờ tự nhiên lại bị của nợ này đập vào đầu giờ lại nằm trong trạng thái linh hồn dù là ai cũng không thể chấp nhân được sự thật này.
Nhìn người đang đứng trước mặt mình chính là kẻ đã gây ra tất cả, Tô Phong giương nanh múa vuốt xông tới muốn xé xác kẻ đó ra. Nhìn thấy vậy, Số Mười cũng toát mồ hôi. Số Mười không ngờ Tô Phong lại manh động đến vậy, nói đi thì cũng phải nói lại Số Mười dù gì cũng là chủ nhà mà Tô Phong chỉ là một tên khách, từ khi nào mà khách lại hổ báo hơn chủ nhà thế không biết.
Nghĩ thì nghĩ chứ Số Mười cũng mặc kệ, dù gì mình cũng là người sai trước nên Số Mười cứ lặng yên mặc kệ Tô Phong. Một tiếng sau, Số Mười thấy Tô Phong vẫn cứ điên cuồng như vậy, không hề có bất kì dấu hiệu ngừng lại thì đành thở dài rồi nói: “Ngươi hãy bình tĩnh lại một chút!”.
Nghe Số Mười nói vậy Tô Phong càng điên tiết hơn, nói luôn: “Bình tĩnh cái rắm! Chính ngươi hại lão tử thành người không ra người ma không ra ma ngươi nói lão tử bình tĩnh kiểu gì!”.
Lắc lắc đầu, Số Mười thở dài một hơi rồi nói: “Ta có thể làm cho ngươi thoát khỏi tình trạng này nhưng ta có một điều kiện”. Nghe thấy Số Mười có cách để mình thoát khỏi cái tình trạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, hai mắt Tô Phong sang lên nhìn Số Mười nói: “Được ta đồng ý với ngươi! Nói luôn đi làm cách nào thế?”.
Số Mười nói: “Ta có thể giúp ngươi sống lại lúc ba tuổi với điều kiện ngươi và ta kí khế ước bình đẳng”. “Từ từ đã! Ý ngươi là ngươi là cho ta sống lại lúc ba tuổi vậy thì trí nhớ hiện giờ của ta không mất đi???”. Thấy Số Mười gật đầu, Tô Phong hô lên: “Trời ạ! Nếu vậy thì khác nào ta được trọng sinh giống hệt mấy truyện tiên hiệp ..vv!”.
Số Mười lại lần nữa gật đầu, Tô Phong như nở hoa trong lòng, hắn mải chìm vào những suy nghĩ abcxyz nên không để ý thấy Số Mười vừa nhếch mép mỉm cười giống như thực hiện được âm mưu nào đó. Đang mải chìm vào mấy cái suy nghĩ …, Tô Phong thấy một tờ giấy xuất hiện trước mặt mình trên đó chỉ có một điều khoản là: “Khi Tô Phong và Số Mười kí xong hiệp ước bình đẳng, hai bên phải tôn trọng nhau, không được can thiệp vào việc của người kia, không được ra lên cho đối phương, nếu ai vi phạm sẽ bị biến mất vĩnh viễn”.
Đọc xong, Tô Phong không chút do dự dùng ngón cái của mình ấn lên phần kí tên và bên kia Số Mười cũng làm vậy. Khi ấn xong, Tờ giấy kia biến thành một đoàn ánh sáng, chia thành hai nửa một bay vào đầu Tô Phong và Một bay vào đầu Số Mười.
Sau khi kết thúc, Số Mười bảo Tô Phong nhắm mắt lại để chuẩn bị trọng sinh. Nhắm mắt được khoảng hai phút, Tô Phong cảm thấy tứ chi của mình như bị đông cứng lại không cách nào cử động, còn cơ thể mình thì như đang bay lên, rồi Tô Phong cảm thấy trong não của mình chuyền tới một nổ lớn khiến hắn cực kì đau đớn rồi ngất đi.
Nhìn thấy Tô Phong biến mất, Số Mười cười nhẹ một tiếng rồi biến mất theo. Nếu để Tô Phong nghe được tiếng cười này thì câu đầu tiên hắn nói sẽ là: “Chắc chắn đây là một mỹ nữ”.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:02 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Tô Phong từ trong hôn mê tỉnh lại. Từ lúc Số Mười bảo hắn nhắm mắt lại và rồi bất tỉnh cho tới lúc này tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ rộng khoảng hai mươi mét vuông, bên trái căn phòng là có một chiếc tủ bằng gỗ có hai ngăn, phía bên trái của căn phòng để một bộ bàn ghế bằng gỗ và lui xuống tí nữa là một chiếc chạn bát hơi có chút cũ kĩ.
Nhìn những đồ vật trong căn phòng này, những kí ức giấu thật sâu từ trong lòng của Tô Phong bỗng nhiên ùa về. Những giọt nước mắt cứ bắt đầu chảy xuống, hắn cứ để mặc như vậy. Nhìn mọi đồ vật trong căn phòng này, Tô Phong chắc chắn rằng Số Mười đã giúp hắn “Hồi Sinh”.
Bỗng nhiên, trong nhảy mắt Tô Phong xuất hiện trong thế giới của Số Mười. Véo mình vài cái khá đau, Tô Phong biết rằng mình không phải mở rồi. Trong lúc chưa biết nên làm gì thì một giọng nói bất nam bất nữ vang lên từ đằng sau Tô Phong: “Xin chào kí chủ!”. Tô Phong “…”. Quay người lại, Tô Phong nhìn thấy Số Mười đã đứng tại phía sau mình lúc nào không biết.
Nhìn Số Mười, Tô Phong hỏi: “Ta không phải đã sống lại rồi sao? Vì sao ta lại ở cái nơi chết tiệt này hả?????”. “Kí chủ xin hãy bình tĩnh! Kí chủ chuẩn xác là đã sống lại! Nhưng kí chủ sẽ phải hoàn thành những nhiệm vụ của hệ thống đề ra nếu không hoàn thành sẽ bị trừng phạt!” Số Mười Nhìn Tô Phong nói.
“WTF??? Ta nhớ rằng những điều khoản ta kí với ngươi hình như không có việc này cơ mà??” Tô Phong trợn mắt nhìn Số Mười rồi nói. Số mười mỉm cười nhìn Tô Phong nói: “Đây là điều lệ ẩn trong hợp đồng chỉ khi kí xong kí chủ mới nhìn thấy được”. “Sặc…! Đây rõ ràng là lừa đảo mà!” Tô Phong xoa xoa trán cuối cùng đành thở dài nói: “Thôi được rồi! Ta đồng ý hoàn thành những nhiệm vụ mà hệ thống đề ra!”.
Nghe Tô Phong nói vậy, Số Mười mỉm cười và nói: “Kí chủ sẽ cảm thấy quyết định của mình là chính xác! Giờ kí chủ hãy thả lỏng toàn thân, hệ thống sẽ kết hợp cùng kí chủ!”.
“Gật gật đầu” Tô Phong nhắm mắt lại thả lỏng toàn thân. Cùng lúc đó Tô Phong cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hắn cảm thấy trong đầu của mình có thêm một thứ gì đó.
“Hoàn thành!” Tiếng của Số Mười vang lên. Tô Phong mở mắt ra, trước mặt hắn xuất hiên một chiếc bảng khá lớn, trên đó có những thông tin như sau:
(*) Thông tin nhân vật:
- Kí chủ: Tô Phong
- Tuổi: 3
- Quốc tịch: Việt Nam
- Sức mạnh: 30
- Tinh thần: 120
- Nhanh nhẹn: 25
- Võ học: Không
- Nhiệm vụ: Không
+ Chú thích: Cơ thể người bình thường tất cả chỉ số là 100!
Nhìn những thông tin trên, Tô Phong cảm thấy mình giống mấy nhân vật trong truyện đô thị cũng có hệ thống abcxyz…!
Đang mải suy nghĩ, tiếng Số Mười lại vang lên, kéo Tô Phong về thực tại.
“Hệ thống xuất hiện nhiệm vụ kí chủ có tiếp nhận không? Nếu tiếp nhận nói “Có” còn không tiếp nhận nói “Không””!
Tô Phong nhìn lên màn hình, ở đó xuất hiện:
“Nhiệm vụ: Trong vòng ba tháng kiếm được số tiền một triệu! Hoàn thành thưởng 150 điểm kinh nghiệm, 30 bạc! Thất bại trừ 10 điểm sức mạnh!”.
Suy nghĩ một chút, Tô Phong gật đầu rồi nói: “Có”. Ngay lập tức ở phía trên của nhiệm vụ xuất hiện chữ “Đang hoàn thành” cùng với đó là xuất hiện thêm dòng chữ: “Thời gian còn lại: 2 tháng 29 ngày 23 giờ 50 giây”.
Quay về phia Số Mười, Tô Phong hỏi: “Ta đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi! Giờ thì ta ra khỏi chỗ này bằng cách nào?”. Số Mười lập tức trả lời: “Từ giờ, nếu kí chủ muốn vào nơi này chỉ cần nói “Trở vào” còn muốn ra khỏi nơi này nói “Trở ra” là được!”
Nghe Số Mười nói vậy Tô Phong gật đầu rồi trong lòng nói: “Trở ra”. Trong nháy mắt, Tô Phong quay trở lại căn phòng.
Vừa quay trở lại, cạch một tiếng, hai cánh của làm bằng sắt mở ra. Đập vào mắt Tô Phong đó làm một người phụ nữ khoảng 27- 28 tuổi, gương măt trái xoan, đôi mắt đen dịu dàng, trên gương mặt đó, các nét hòa hợp với nhau tạo nên vẻ đẹp giản dị, rất dễ gây thiện cảm. Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ, tươi tắn luôn nở trên môi, để lại cho mọi người ấn tượng khó quên khi lần đầu gặp.
Nhìn người phụ nữ này, Tô Phong suýt chút nữa bật khóc. Người này không phải ai khác chính là mẹ của hắn “Đàm Thị Nguyệt”. Khi Tô Phong đang mải suy nghĩ thì Đàm Thị Nguyệt đi tới bên giường bế hắn lên rồi nói: “Con trai của mẹ hôm nay ngoan nhỉ! Dậy mà không khóc nhè cơ đấy!”. Tô Phong “…” Nói rồi Đàm Thị Nguyệt bế Tô Phong đi ra ngoài. Ra tới bên ngoài, nhìn những ngôi nhà tập thể cho công nhân ở vẫn còn mới toanh, Tô Phong không khỏi cảm khái. Hắn nhớ rằng năm 2000 gia đình hắn chuyển đi nơi khác thỉnh thoảng mới về lại nơi này thăm hàng xóm. Đến năm 2010, mọi người ở nơi này chuyển đi hết vì cách nơi này 1km, có một nhà máy thép chuyên xả khí thải khiến bầu không khí nơi này cũng bị ô nhiễm.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:03 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Đang mải suy nghĩ, Tô Phong không để ý rằng ở phía xa, một cô nhóc cũng khoảng 3 tuổi đang đi về phía hắn và lão mẹ. Khi còn cách một mét, cô bé này đứng lại nhìn về phía Tô Phong và mẹ của hắn rồi nói: “Con chào mẹ!”. Nhìn cô bé này, Tô Phong có chút giật mình. Hắn bỗng nhớ ra cô bé này tên là Mai Vân. Cô bé này trông giống một cô búp bê hồng hào, mũm mĩm. Mái tóc tơ nâu óng loăn xoăn chấm vai, ôm lấy gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh. Đôi mắt to và đen, mở to ngơ ngác như chú thỏ non. Nhìn cô bé này cười, hai lúm đồng tiền xoáy sâu trên má, trông cực kì dễ thương.
Mẹ của Tô Phong quay người lại nhìn bé gái mỉm cười rồi nói: “Con dâu của mẹ hôm nay không đi học à!”. Bé gái cười lộ ra chiếc răng khểnh cực kì đáng yêu rồi nói: “Hôm nay con ngủ dậy muộn! Bố mẹ con đi làm hết rồi nên không ai đưa con đi học!”. Nghe cô bé nói vậy, mẹ của Tô Phong lại cười rồi nói: “Vậy con ở đây chơi với tiểu Phong nhé! Giờ mẹ cũng phải đi làm!” rồi đặt Tô Phong đứng cạnh cô bé. Thấy hai đứa bé nhìn mình, Đàm Thị Nguyệt nói: “Hai đứa ở nhà trông nhà nhé! Tí nữa mẹ đi làm về mẹ mua kẹo cho hai đứa nha!’.
Nghe thấy Đàm Thị Nguyệt nói như vậy, Mai Vân nhảy cẫng lên vì tí nữa có kẹo ăn còn Tô Phong thì không biết nói gì cho phải. Đường đường một kẻ hai đời cộng gại gần sáu mươi tuổi như hắn mà mẹ lại định dùng kẹo để giỗ hắn ở nhà trông nhà ><. Nhưng cũng kệ, Tô Phong cũng đành phải cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể để mẹ hắn yên tâm đi làm.
Nhìn Đàm Thị Nguyệt đã đi xa, nụ cười trên mặt Tô Phong biến mất thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Điều hắn quan tâm nhất lúc này là làm cách nào trong vòng ba tháng, hoàn thành nhiệm vụ kiếm đủ một triệu do hệ thống đề ra. Đang mải suy nghĩ, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay của hắn. Tô Phong nhìn sang bên thì Mai Vân cũng đang nhìn hắn, cô bé nói: “Tiểu Phong này! Chúng mình chơi đồ hàng đi!” Tô Phong “…”.
Trong lòng của Tô Phong hiện giờ đang gào thét: “Giời ạ! Lão tử đường đường là “Vua sát thủ” hai đời cộng lại cũng gần sáu mươi chứ có ít đâu! Mà giờ lại phải chơi trò trẻ con này á ><!”. “Không” Tô Phong lạnh lùng nói. Nói xong mặc kệ cô bé đứng ở đó Tô Phong đi vào nhà. Đi gần đến cửa, hắn cảm thấy cô bé vẫn cứ đứng ở đó. Quay đầu lại thì cô bé vẫn đứng ở đó, trên mắt không biết lúc nào đã xuất hiện hai giọt nước mắt, nhìn thấy vậy Tô Phong cảm thấy đau đầu.
Thở dài một hơi, Tô Phong quay người lại đi tới trước mặt Mai Vân, lấy tay lau đi hai giọt nước mắt trên mặt cô bé rồi nói: “Tớ không thích chơi trò này đâu!”. Nghe Tô Phong nói vậy, Mai Vân lại nói: “Không thì chúng mình lên đồi vặt ổi ăn được không!”.
Đang định nói “Không” thì Tô Phong bất chợt nhớ ra một điều cực kì quan trọng. Năm 1999, chủ nhân của ngon đồi này từng đào được một hũ vàng khá lớn, nghe nói ở trong đó có khoảng gần mười thỏi vàng và khá nhiều bạc cũng như đồ trang sức.
Nhớ ra điều nay, hai mắt Tô Phong như phát sáng lên. Chủ sở hữu của ngọn đồi này tên “Hiện Bốn”, làm một người trên năm mươi tuổi, có gương mặt khá là dữ tợn, tất cả lũ trẻ con ở trong khu tập thể này nhìn thấy ông ta đều khóc thét, ngoại trừ Tô Phong.
Người đàn ông này, chơi thân vỡi lão cha của Tô Phong là Tô Văn Thắng. Từ lúc một tuổi, Tô Phong luôn được người đàn ông này bế đi chơi khắp nơi, có gì ngon cũng cho Tô Phong ăn nên hắn không sợ cũng là điều bình thường.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Phong đại khái đã có kế hoạch. Chạy vào nhà tìm cây cài cửa và khóa cửa lại, Tô Phong nắm lấy tay Mai Vân, dẫn cô bé đi lên ngon đồi đằng sau khu tập thể, mục tiêu của Tô Phong là hũ đựng vàng được chôn ở ngon đồi đó.
Đi vào lối mòn mà mọi người thường hay lên đó, Tô Phong vừa đi vừa nhìn khắp nơi, xem có nơi nào khả nghi không. Nhưng hắn lại cực kì thất vọng vì chỗ nào cũng giống như chỗ nào, đâu đâu cũng là một vài bụi tre cùng vài cây bạch đàn.
Đang mải nhìn khắp nơi, thì Tô Phong cảm thấy tay mình bị kéo lại, quay đầu lại thì thấy Mai Vân đứng lại nhìn về phía bên trái, Tô Phong nhìn theo thì thấy cách nơi hắn đứng khoảng chục mét, một cây ổi khá to đứng ở đó, xung quanh cây ổi đó có khá nhiều bụi cỏ mọc chen chúc với nhau.
Nhìn những bụi cỏ này, Tô Phong giật bắn cả mình vì đây không phải cỏ bình thường mà là thuốc quý. Đông y thường gọi chúng là “Thủy xương bồ”, loại này hay mọc ở dãy Tây Côn Lĩnh gần những khe đá ẩm ướt giữa suối. Trong sách cổ, xương bồ được coi là thuốc tiên, trong sách Đạo tạng kinh: “ Người ta lấy xương bồ về, ngâm nước vo gạo một đêm, đem cạo hết vỏ, thái lát mỏng, phơi khô, tán nhỏ, luyện với mật, viên bằng hạt ngô, sấy hay phơi khô để làm thuốc. Ngày uống 2 lần: sáng sớm và tối trước khi đi ngủ, mỗi lần uống 30 viên, dùng rượu chiêu thuốc. Sau một tháng tiêu cơm; hai tháng trừ đờm; hàng năm thì xương tủy đầy, đẹp người, đen tóc, răng rụng lại mọc…”. Trong Đông y Việt Nam còn có câu nói về xương bồ: “Thông ư cửu khiếu/ Đạt ư tứ chi”. Nghĩa là, xương bồ có tác dụng thông đến 9 khướu, đi hết đến chân tay.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:03 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x