Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 5: Hắc Thiết
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 5: Hắc Thiết
Trời vừa sáng lờ mờ, tại khu đất trống của công trường.
Một tiếng reo vang phát ra từ trong túi quần của Bạch Hân Nghiên, làm cho cô bừng tỉnh lại trong trạng thái hoảng hốt.
Sau khi hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra trước khi hôn mê, cô liền bật mạnh ngồi dậy, hết nhìn trái rồi nhìn phải, nhưng xung quanh chả có lấy một bóng người.
Bất quá, hai gã đàn ông kia vẫn như cũ nằm bất tỉnh ở đó.
Bất chấp hành động của mình có dọa người hay không.. cô vội đưa tay sờ vào cái vị trí mấu chốt giữa hai chân của mình. :220: Sau đó lại khẳng định được quần của mình cũng không có thay đổi gì, cô mới có chút thở phào nhẹ nhõm. :220:
Nhưng tiếp đó thì trong lòng cô lại nỗi lên một sự buồn bực vô cớ, tên khốn kiếp kia có thể mang đi một cô gái khác, vậy mà lại đem mình tùy tiện ném lại công trường!??
Vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, vừa thấy người gọi đến người nào, cô lập tức lấy lại tinh thần nghiêm túc bắt máy.
“Hân Nghiên, tối hôm qua điều tra ra sao rồi? sao còn chưa báo cáo cho tôi?” Điện thoại vừa thông thì từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh cứng cáp của một người đàn ông.
“Thực xin lỗi, tổ trưởng Tần, trên đường trở về tôi có phát hiện được hai tên cướp, vốn định bắt bọn họ lại không ngờ lại gặp được một cao thủ thần bí, ta bị hắn đánh ngất xỉu…”
“Cướp? Cao thủ thần bí? Tình huống cụ thể ra sao….?”
Bạch Hân Nghiên vội vàng đem những chuyện đã trải qua lúc tối kể lại đơn giản một lần.
Sau khi nghe xong, tổ trưởng Tần có chút trầm giọng nói: “Cô khẳng định? Ngay cả một chiêu của hắn cô cũng không chống đỡ nổi?”
“Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa góc độ công kích xảo quyệt rất khó tránh né”. Bạch Hân Nghiên cắn chặt răng ngà, nói ra một cách đầy khuất nhục.
“Hí….” Tổ trưởng Tần hít vào một ngụm khí lạnh, “Xem ra Lâm An này cũng có rất nhiểu nhân tài ẩn dật ah…, cô là người thông qua cuộc đại thí luyện kia, thực lực ‘Xích đồng tam đoạn’ hàng thật giá thật. Hắn ta có thể hạ gục cô chỉ trong vòng một chiêu thì lực lực ít nhất cũng đã ngoài ‘Hắc thiết’.
Bạch Hân Nghiên vừa nghe xong lời này của tổ trưởng trong lòng cũng có chút cân bằng lại. Nếu hắn quả thật là cao thủ Hắc thiết như lời tôt trưởng thì mình thua cũng không oan chút nào.
Bất quá, gã kia thoạt nhìn tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là cao thủ Hắc thiết?
“Ngươi cũng không xảy ra vấn đề gì thì cũng là vạn hạnh rồi, xem tình hình trước mắt thì hắn cũng không phải là phường đại hung đại ác. Nhưng một cao thủ Hắc thiết, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế thì đối với quốc gia nào thì cũng là trân bảo cả. Mặc kệ hắn có phải là ác đồ hay không, nhân tài như vậy thì quốc gia cần phải nắm giữ trong tay.
Cô đem số hiệu của chiếc xe kia nhớ cho kỹ, sau đó nhanh chóng phát họa lại bộ dạng của người nọ. Chờ công việc của cô hoàn thành, thì điều tra thử xem có tìm được hắn hay không sau đó báo cáo lại với tôi. Nhớ kỹ! không được tự ý hành động thiếu suy nghĩ!” tổ trưởng Tần nói.
Bạch Hân Nghiên vội vàng đồng ý, thế nhưng sau khi cúp điện thoại thì liền nghiến răng nghiện lợi lẩm bẩm: “Lưu manh, tôi nhất định sẽ bắt được anh…..”
…
Cùng lúc đó, tại một ven đường nhỏ ở thành bắc.
“Đinh linh linh…Đinh linh linh…”
Tiếng chuông di động reo vang, Lâm Phi cố mở ra cặp mắt nặng trĩu, đưa tay tùy tiện sờ soạn phía bên cạnh, nhưng lập tức phát hiện ở đó căn bản không phải là kệ tủ đầu giường.
Hắn lúc này mới mở choàng hai mắt nhìn quanh, thấy mình rõ ràng vẫn còn đang trong xe ta-xi.
Trong đầu hắn có chút hồi tưởng lại những việc đã xảy ra đêm hôm qua.
Chính mình hình như là tùy tiện tìm được một địa phương nào đó, tính toán đánh thức cô gái nọ, nhưng nhìn cô ta ngủ được rất thơm thì không đành lòng đánh thức. Sau đó thì trực tiếp chui vào trong ta-xi ngủ luôn.
Lâm Phi có chút bất giác quay người nhìn lại hàng ghế sau, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt có chút hốc hác của cô gái, có lẽ do đã khóc quá nhiều nên khóe mắt cô sung tấy cả lên, nhưng không hề vương lại một giọt nước mắt nào vì đã bị gió lạnh hong khô đi.
Cô gái này đã sửa sang lại quần áo nguyên bản của mình bị Lâm Phi đắp tùy tiện lên người. Tuy thoạt nhìn tiều tụy thật nhưng cũng không thể nào che giấu được sự lãnh diễm.
Hai tay cô ôm chặt lấy hai chân, co rút lại vào ghế sau, mái tóc đen dài rối loạn lung tung cả lên.
Chứng kiến Lâm Phi sau khi tỉnh lại đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng cô càng co rụt thân hình hơn, đôi môi đỏ mọng cắn chặt lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ phức tạp, tựa hồ là đang tận lực tự hỏi vấn đề nào đó.
Ngượng ngùng, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận, nghi hoặc… Nói chung là trong mắt cô ta toát ra ngũ vị tạp trần.
Cô ta quả thật vô cùng xinh đẹp, cánh tay mềm mại như cỏ, da trắng nõn nà, răng như hồ tê, mày ngài trán ngọc.
Giống như cổ nhân từng diễn tả về vẻ đẹp của người con gái: “Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc”. chỉ sợ cũng không hơn được cô gái trước mắt này.
Tỷ lệ dáng người của cô cũng làm người phải kinh ngạc, bất kể là cảm giác từ hôm qua vẫn còn như mới mẻ trong tay hay là quan sát của hiện tại, tất cả số liệu đều cho thấy đã vượt qua phạm trù của người Phương Đông.
Lâm Phi biết, cô ta đại khái là đang suy nghĩ lại cẩn thận xem tối hôm qua rốt cục đã xảy ra những chuyện gì. Theo việc tối hôm qua cô ta vì giận quá mà ngất đi cho thấy tư tưởng của cô vẫn còn khá bảo thủ.
Chỉ sợ cho dù biết rõ mình vẫn chưa thực sự làm gì cô ta thì cô cũng không dễ dàng bỏ qua việc hắn đã sờ vào bộ vị mấu chốt của mình.
Trên thực tế, sau khi ngẫm nghĩ lại những hình ảnh làm cho người ta khí huyết sôi trào tối hôm qua, Lâm Phi tự cảm thấy mình cũng không có làm sai điều gì, nhưng hắn cũng không tốt nói nhiều lời nữa.
Vì thế khí định thần nhàn cầm di động lên nghe, là điện thoại do lão Liễu gọi đến.
“Lâm Phi chú đang ở đâu thế? Sao còn chưa lái xe trở về?” Lão Liễu lo lắng hỏi.
Lâm Phi bình tĩnh trả lời: “Lão Liễu, có thể tôi sẽ đến muộn, tôi còn đang chở một vị khách nhân, lão cũng không cần phải lo lắng.”
“Được rồi, tôi chỉ sợ chú xảy ra chuyện gì đó thôi, muộn thì muộn vậy, tôi đang định cùng chị dâu của chú đi chợ mua tý đồ, đêm nay nhất định phải tới ăn cơm đó!”
“Đã biết rồi. Tôi sẽ tranh thủ đến đúng giờ.”
Lâm Phi đặt lại di động vào chỗ cũ, sau khi ngẫm nghĩ, hắn ngẩng đầu kên tính toán giải thích với cô gái một ít về những việc đã xảy ra tối hôm qua….
Không chờ hắn mở miệng, cô gái bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Không cần phải giải thích, sự tình đã xảy ra rồi, có giải thích gì thì cũng không hề có ý nghĩa nữa. Lái xe đi, đưa tôi trở về.”
Miệng Lâm Phi có chút há rộng, sửng sốt nhìn cô ta trong chốc lát, thấy cô vô cùng bình tỉnh, hắn đành sửa sang lại quần áo nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí lái.
“Tiểu thư, nhà cô ở đâu”.
“Bắc Tú sơn trang, số 89.”.
Tuy rằng Lâm Phi chưa từng đi qua nơi này nhưng cũng biết đó là khu phú hào cao cấp nhất của Lâm An.
Thân phận của cô gái này quả nhiên không đơn giản.
Biểu hiện của cô gái giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng ngồi ở phía sau không lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt đẹp không biết đang suy nghĩ điều gì mà hơi có chút lăn tăn gợn sóng.
Lúc này Lâm Phi mới phát hiện, dưới trạng thái thanh tỉnh, khí chất cô gái này toát ra vô cùng lạnh lùng, có thể nói là băng thanh thoát tục như U Lan Hàn Đàm..
Chỉ trong chốc lát công phu, xe đã dừng tại số 89 khu Bắc Tú sơn trang. Đập vào mắt là một khu nhà bốn tầng cao cấp, có một tầng gara ngầm, bể bơi cùng với hoa viên. Tổng diện tích chừng 400m¬¬¬¬2, quả thực như một hoàng cung trong thành thị.
Nếu so sánh với các khu nhà xung quanh khác, chỗ này cũng là xa hoa nhất, điều này cho thấy gia tài của cô gái này nhất định là một con số vô cùng kinh người.
Trên thực tế, nếu không phải cô gái này cùng bảo vệ trị an khu vực xác nhận qua thì cổ jetta cũ kỹ này hoàn toàn không có tư cách tiến vào khu vực này.
Cô gái mở cửa xe, trước khi bước xuống nhìn thoáng qua giấy phép của xe ta-xi phía trước cửa chắn gió mày ngài nhăn lại hỏi: “Chủ xe này gọi là Liễu Hồng Bân, chủ xe không phải là anh sao?”
Lâm Phi gật gật đầu nói: “Tôi làm thay người khác, tên là Lâm Phi”.
Cô gái tựa hồ cũng không mấy hứng thú với vấn đề này, xoay người muốn xuống xe, chỉ là mời vừa bước ra được một bước thì có chút đầu hoa mắt choáng. Thân thể cô có vẻ vẫn còn khá suy yếu, đứng tựa vào cửa dùng tay xoa xoa lấy huyệt thái dương của mình.
“Thế nào, hay là tôi đỡ cô vào nhà!” Lâm Phi xuống xe bước lại vươn tay ra muốn đỡ.
“Đừng đụng vào tôi!”
Cô gái vội vàng giật lùi từng bước, không để cho hắn tới gần.
“Đừng tỏ vẻ mạnh mẽ nữa, tối qua trái tim cô đã từng ngừng đập trong thời gian ngắn, đại não thì lại thiếu dưỡng khí trong thời gian dài. Cho dù nghĩ ngơi cả đêm thì cũng không thể nào khôi phục lại nhanh như vậy được.” Lâm Phi cay mày nói.
Thế nhưng cô gái này rất quật cường, thanh thúy quát lên: “Nếu anh còn dám chạm vào tôi thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát! Tối hôm qua anh dám đối với tôi làm ra những việc như vậy đã là phạm vào luật pháp rồi. Nếu tôi tố cáo việc này với tòa án thì cũng đủ để anh ngồi tù ít nhất ba năm!”.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 6: Cốt Khí
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 6: Cốt khí
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tràn đầy vẻ giá lạnh, trong lòng cô càng nhiều hơn là cảm giác đau khổ cùng cực. Sự trong sạch giữ gìn suốt 23 năm qua chưa từng để một người đàn ông nào chạm vào.
Vậy mà… Tối hôm qua tuy rằng đã thoát qua một kiếp, nhưng cuối cùng vẫn bị một tài xế ta-xi nho nhỏ chiếm hết tiện nghi!
Tuy nói là đã bảo vệ được hoàn bích chi thân, nhưng không chỉ mất đi nụ hôn đầu mà ngay cả bộ vị mất chốt nhất cũng đã bị hắn sờ soạng qua…
Đối với một người có tư tưởng truyền thống như cô, thì bị một người đàn ông đối đãi như vậy cùng với bị làm bẩn cũng chẳng khác gì nhau.
Nếu không phải còn đủ lý trí xét đến việc tối qua hắn giúp mình thoát khỏi ma trảo, hơn nữa ước nguyện ban đầu của hắn cũng là chỉ vì muốn cứu mình thì vừa rồi cô đã gọi điện báo cảnh sát rồi!
…
Vừa nghe những lời của cô gái này, trong lòng Lâm Phi bỗng dưng trào lên cảm giác khó chịu.
Mặc dù mình quả thật chỉ là vì muốn cứu cô ta. Nhưng dù sao thì cũng đã mạo phạm sự trong sạch của người ta, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ rồi. Nếu vào thời cổ đại thì coi như là hủy hoại sự trong sạch cả đời của một người con gái. Bị oán hận cũng là xứng đáng mà thôi.
Dù thế thì cũng là xuất phát từ lòng tốt chính đáng, đâu cần phải hung ác đến mức lấy việc ngồi tù ra để dọa hắn như vậy!
“Không đụng thì không đụng, cần gì phải tỏ vẻ hung ác như vậy chứ?” Lâm Phi bực bội thì thầm.
Cô gái hừ lạnh một tiếng, cắn chặt răng bước đi từng bước nhỏ dọc theo con đường đá dẫn đến cửa lớn của căn nhà cao cấp.
Ngay tại lúc này, cửa lớn của căn nhà đột nhiên mở ra, từ bên trong đi tới mấy người đàn ông dáng người khôi ngô mặc âu phục, cầm đầu trong đám là một người đàn ông trung niên. Hắn ta có khuôn mặt như mặt ngựa, mũi hơi to, tóc tai thì quần rối loạn quanh đầu, cao tầm 1m9.
Sau khi chứng kiến đám người này, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự xấu hổ và giận dữ.
Trung niên mặt ngựa đi đến trước mặt cô, ánh mắt có chút tàn khốc liếc qua Lâm Phi đang đứng bên cạnh nói: “Tiểu thư, chúng ta phụng mệnh của ông chủ đợi người cả đêm qua rồi, tối hôm qua người đã đi đâu? Mã thiếu gia của tập đoàn Thanh Mã rất lo lắng cho an nguy của ngươi ah!”
“Hừ!”. Cô gái có chút cười lạnh nói: “Hầu Lôi, tối qua rốt cục là đã xảy ra chuyện gì thì anh là người rõ ràng nhất! Còn nói cái gì mà cha tôi để cho anh phụ trách sự an toàn của tôi? Để cho tôi cứ an tâm lớn mật mà đi đàm phán!
Rõ ràng là cấu kết thông đồng cùng với đám người của Thanh Mã tập đoàn, làm cho bon họ không ngừng rót rượu cho tôi còn các người thì âm thầm chạy trốn không thấy đâu?
Các người cho rằng tôi không biết bọn bắt cóc mình là thủ hạ của Mã Thanh Hồng sao? Không dám động thủ ngoài sáng nên lại muốn âm thầm giở thủ đoạn đem tôi bắt đi, sau đó thì dùng thủ đoạn ‘gạo nấu thành cơm’ để chế ước? Đúng là thủ đoạn rất tốt a!”
“Tiểu thư! Người đang nói cái gì chúng tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi chỉ biết ông chủ cùng với phu nhân đều là muốn tốt cho cô mà thôi! Nếu có thể kết thông gia cùng Thanh Mã tập đoàn thì tập đoàn Khuynh Thành của chúng ta mới có cơ hội khởi tử hồi sinh được!” Hầu Lôi trả lời một cách rất nề nếp.
Cô gái giống vừa nghe được một chuyện cười vô cùng hoang đường: “Hầu Lôi, xem ra những năm này Hồ Ánh Tuyết tôi đã nhìn nhầm anh rồi! Vốn tưởng rằng anh đối với chúng tôi hết mình trung thành và tận tâm, là một trang hán tử. Nhưng hiện tại xem ra..anh bất quá chỉ là một tay sai trung tâm mà thôi!
Trên đời này có cha mẹ nguyện ý để người ta bắt cóc con gái của mình, đem con gái của mình đưa tiễn cho người đàn ông khác làm đồ chơi thì cũng thôi đi! Không ngờ lại có người giống như anh vậy..trợn mắt nói điều bịa đặt, còn cho rằng làm như vậy sẽ tốt với tôi!?
Nếu không phải lúc đó tôi đã sớm phát hiện ra có điều không đúng, thừa lúc các người không để ý chạy xuống lầu bằng thang máy thì chỉ sợ tối hôm qua đều không cần phải rời khỏi khách sạn rồi! cũng sẽ chính thức trở thành đồ chơi cho kẻ khác!”
Lâm Phi đứng một bên nghe thấy như vậy mới biết cô gái này tên là Tô Ánh Tuyết, là người của tập đoàn Khuynh Thành. Cùng với Thanh Mã tập đoàn, hình như đều là cự đầu trong thương giới của Lâm An. Những đại tập đoàn này hắn đều đã từng nghe thấy qua.
Hầu Lôi hơi nhíu nhíu mày lại nói: “Tiểu thư, xã hội này không đơn giản như những gì cô thấy đâu, cô là Đại tiểu thư của Tô gia, nên có giác ngộ hi sinh vì tương lai của công ty cùng gia tộc.”
“Giác ngộ của tôi là dùng chính lực lượng của bản thân mình vực dậy công ty, chứ không phải là trở thành sủng vật để người ta chăn nuôi, từ đấy mà nhận lại một điểm bố thí!” Tô Ánh Tuyết nói một cách đầy lãnh ngạo.
Hầu Lôi tựa hồ cũng lười nói lời vô ích nữa : “Tiểu thư, ông chủ lệnh cho tôi đem người đưa đến Mã gia, cùng với Mã thiếu gia giáp mặt nói lời xin lỗi, mời cô theo chúng tôi lên xe”.
Nói xong, hắn chỉ chỉ vào hai chiếc xe Mercedes-Benz S600 màu đen dừng cách đó không xa.
Tô Ánh Tuyết giận đến sắc mặt trắng bệch, đi Mã gia giáp mặt giải thích? Chính mình đã làm sai chuyện gì mà phải đi giải thích? Sau khi đến đó không phải là còn muốn đem kịch bản hôm qua diễn cho xong hay sao?
“Buồn cười quá đi! Nếu người bị hại như tôi cần phải đi giải thích thì người như hắn không phải cần phải đem đi xử bắn hay sao?”
Tô Ánh Tuyết dù sao cũng là phận con gái, giờ phút này bị bức bách như vậy thì hai mắt đã có chút rưng rưng lệ, cô ngẩng đầu lên hỏi lại với giọng hơi nghẹn ngào.
Hầu Lôi vung bàn tay to của mình lên, hai gã bảo tiêu to con lập tức xông lên đưa tay muốn mạnh mẽ bắt lấy tay của Tô Ánh Tuyết.
Khi bọn hắn chỉ còn cách cô phạm vi hai bước chân, một thân ảnh có chút nhoáng lên đã đứng chắn trước người của cô.
Trên mặt Lâm Phi lộ ra vài phần bất đắc dĩ, hắn trầm giọng nói: “Được rồi, các người không cần phải miễn cưỡng cô ấy nữa, dù sao cũng đều là đàn ông, chẳng lẽ ngay cả cốt khí mà còn không bằng một người con gái hay sao?”
Thân hình Lâm Phi cao chỉ tầm 1m7, so với hai gã bảo tiêu tầm trên dưới 1m85 thì lộ ra có phần hơi nhỏ bé.
Thế nhưng trên khuôn mặt hắn cũng chả thấy một chút ý tứ sợ hãi nào cả, chỉ là có chút cảm khái đối với tình hình trước mắt mà thôi.
Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn vào bóng lưng trước mặt này, cô không nghĩ tới vừa rồi mình đã uy hiếp đưa hắn vào tù…thế nhưng lúc này hắn vẫn đứng rat hay cô chống đỡ giông tố?
Kỳ thật, Lâm Phi cũng chả phải cao thượng gì cho cam, chỉ là vẻ bề ngoài của Tô Ánh Tuyết rất giống một người…Một cô gái từng làm cho hắn khắc cốt ghi tâm, thế nên dẫu thái độ của cô đối với hắn không tốt thì hắn cũng không thể nào đứng nhìn một đám đàn ông khi dễ cô như thế được.
Hầu Lôi nhe răng lộ ra một nụ cười đầy ý tứ: “Mới vừa rồi còn chưa kịp giáo huấn mày, chính là tên tiểu tử ăn gan hùm mật gấu như mày vào tối hôm qua đã phá hủy chuyện tốt của chúng tao.
Hai tên tay sai dưới tay Mã thiếu đã mất tích, còn mày lại vẫn êm đẹp đứng ở nơi này, xem ra mày cũng không phải tay vừa. Ông chủ đã nói qua, nếu nhìn thấy mày thì nhất định phải cho mày hiểu rõ, cái giá của việc xen vào chuyện của người khác là như thế nào…”
“Một người cha ngay cả con gái của mình còn có thể bán đứng được, vậy mà các người vẫn còn nghe theo lệnh hắn? xem ra đều là cá mè một lứa rồi…” Lâm Phi tựa như đang nói với bọn họ lại tựa như đang tự nhủ với chính mình.
Được Lâm Phi che chở phía sau lưng, khi nghe được câu nói này của hắn, trong mắt Tô Ánh Tuyết cũng ánh lên vẻ chua xót ê chề. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Anh không cần phải xen vào trong chuyện này, mau đi đi.”
Mặc dù cô có chút cáu giận cùng oán hận đối với kẻ đã làm vấy bẩn sự trong sạch của mình này. Đang cân nhắc việc có nên cho hắn ngồi tù hay không. Thế nhưng cũng không nguyện ý để hắn bị kéo vào trong chuyện này.
Lâm Phi đột nhiên nghoảnh đầu lại, trên mặt lộ ra ý cười ung dung: “không có việc gì đâu, có tôi ở đây thì bọn hắn không thể nào làm tổn thương cô được.”
Ánh mặt trời của buổi ban mai, rực rỡ mà ấm áp, thản nhiên chiếu vào khuôn mặt có vẻ còn rất trẻ của Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết có chút ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt tươi cười ấm áp đang được ánh dương quang xạ chiếu kia. Ánh mắt hắn giống như là đã từng trải qua thương hải tang điền đầy tang thương, không phù hợp với lừa tuổi của hắn một chút nào. Nhưng không biết vì sao, chính ánh mắt ấy làm tim cô đậm nhanh hơn, thậm chí quên cả thở.
(D/G: Tèn ten ten tèn tén tèn tén thế là đã xong phim với em nó, câu chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các thím các cô các chú các bác vào lần hội ngộ sau… )
Không có việc gì, có tôi ở đây…
Chỉ vài lời đơn giản, lại làm cho cô không thể thốt ra lời. Giống như hắn đang giang hai tay ôm cô vào lòng mà nâng niu che chở. Cảm giác ấm áp này rất tốt….
“Đúng là không biết trời cao đất rộng, cho hắn chút giáo huấn!” Hầu Phi liếc hắn như đang liếc nhìn một người ngu si.
Một bảo tiêu giơ cao nấm đấm như bao cát lớn nhe răng cười lạnh nhìn Lâm Phi đầy vẻ coi thường. Hắn tiếng lên một bước, nắm tay to lớn mang theo quyền phong hướng Lâm Phi đập tới!
Tô Ánh Tuyết có chút không dám nhìn vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.
Thế nhưng tiếng kêu thảm như trong tưởng tượng của cô không hề xuất hiện, qua một lát cô liền nghi ngờ mở mắt ra nhìn, chỉ thoáng qua đá làm cô há mồm đầy kinh ngạc.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 7: Cơm tù không dễ ăn.
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 7: Cơm tù không dễ ăn
Chỉ thấy nắm tay của bảo tiêu kia đã bị Lâm Phi dùng tay trái nhẹ nhàng nắm giữ, cứng lại giữa không trung, muốn đánh tới thì không thể thu về lại cũng không xong.
Đột nhiên Tô Ánh Tuyết nghĩ đến, nếu như Lâm Phi không biết được một chút công phu, tối qua hắn cũng không thể nào thuận lợi cứu mình từ tay của hai tên kia, chỉ là cô không ngờ khí lực của hắn lại lớn đến như vậy, so với dáng người thì có chút không tương xứng.
Mặt tên bảo tiêu kia đỏ bừng lên, hắn dùng sức vẩy động nắm đấm của mình, nhưng lại phát hiện tay trái của Lâm Phi tựa như là làm bằng sắt thép, cứ thế mà khóa chặt nắm đấm của hắn, làm hắn không thể nào động đậy được.
"Vẫn còn muốn tiếp tục à?" Lâm Phi có chút trêu tức hỏi.
Người bảo tiêu còn lại lập tức hét lớn một tiếng, xông lại hướng Lâm Phi tung một cú đá mãnh liệt về phía bụng của hắn!
Lâm Phi liền kéo tay trái đang cầm chặt nắm đấm của tên bảo tiêu kia về hướng bụng của mình.
"Ách a!"
Bàn chân của tên bảo tiêu kia cứ như vậy mà đá trúng vào khuỷu tay của đồng bạn mình, lực đạo mạnh tới mức các đốt ngón tay và khuỷu tay hầu như đều gãy rời.
Lâm Phi nhấc tay nâng tên bảo tiêu bị đá gãy tay lên qua vai như đang nâng một cử tạ, cứ thế mà đem hắn ném về phía tên bảo tiêu vuawaf ra chân kia.
"Ai nha!"
Hai gã bảo tiêu đụng mạnh vào nhau đau đớn mà kêu to cả lên, sau đó thì nằm dưới mặt đất mà lăn lộn.
Hầu Lôi cùng hai tên bảo tiêu còn lại có chút không dám tin khi nhìn thấy tràng cảnh như vậy, hai tên bảo tiêu nặng ít nhất một trăm bảy tám chục cân mà cứ như là một món đồ chơi bị một tên tài xế ta-xi nho nhỏ chơi đùa như thế!
Hai tên bảo tiêu còn lại bên cạnh Hầu Lôi đang định động thân đứng ra lập tức bị Hầu Lôi kéo lại.
"Các người không phải đối thủ của hắn, để tự tôi lên đi!"
Hầu Lôi trầm giọng nói, sau đó cởi áo khoát bằng âu phục ném trên mặt đất, bóp bóp nắm tay của mình.
"Tiểu tử, thân thủ của mày rất không tồi, nhưng đáng tiếc lại gặp phải tao"
Nói xong, thân hình Hầu Lôi như mãnh hổ xông tới, một cú đá xoáy thật mạnh mang theo cước ảnh trùng trùng điệp điệp hướng bả vai của Lâm Phi đánh tới.
Lâm Phi lắc nhẹ người né tránh làm chân của Hầu Lôi quét vào khoảng không, phong bạo do cước ảnh mãnh liệt quét qua làm cho Tô Ánh Tuyết núp ở sau lưng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Hầu Lôi một kích thất bại không hề ngoài ý muốn, hắn tiếp tục hướng tới Lâm Phi, hai chân bay lên không liên tục đá ra, thế nhưng tất cả đều bị Lâm Phi dùng tay đón đỡ phát ra âm thanh "Bành bạch..."
Nhắm thấy cước pháp không làm gì được Lâm Phi, quyền ảnh của Hầu Lôi lại ùn ùn kéo đến, tốc độ ra quyền so với hai tên bảo tiêu vừa rồi đều nhanh hơn gấp đôi có thừa.
"Vù vù"
Quyền ảnh, quyền phong chớp động nhanh tới mức mắt thường không thể nào nhìn thấy, cứ thế hướng đến sau ót của Lâm Phi mà đập tới.
Cũng không biết vì cái gì mà Lâm Phi cứ như là biết trước được tất cả mọi công kích của hắn, đều có thể nhanh hơn một nhịp nhẹ nhàng tránh thoát, hơn nữa cước bộ của hắn cũng không hề di động trong phạm vi lớn, một mực di chuyển tại chỗ trong phạm vi rất nhỏ.
"Kỹ xảo đánh nhau của Hải quân lục chiến, là một con người sắt đá đã từng ăn nằm với sát khí của chiến trường khốc liệt, không ngờ lại luân lạc tới mức đi làm chó săn chỉ biết khi dễ một đứa con gái chân yếu tay mềm sao?"
Lâm Phi có chút khinh thường nói ra.
Thân ảnh của Hầu Lôi lập tức ngừng lại, sắc mặt hắn đỏ bừng lên. Lời nói của Lâm Phi chẳng khác nào một cây gai đang đâm xoáy vào trong tim của hắn.
"Hừ! Mày biết cái gì chứ? chỉ có những người đã từng đi lính, trên tay nhiễm qua máu tươi thì mới biết được để còn sống không phải là một điều đơn giản như vậy!
Một người con gái sớm muộn gì cũng phải gã ra ngoài, nay gã cho một người đàn ông có khả năng cứu giúp công ty trong lúc nguy cấp, có thể mang đến cho gia tộc mười ức tài chính, như thế có gì là quá đáng hay sao!?"
Lâm Phi hơi gật gật đầu: "Quả thật là không dễ dàng gì, nhưng... nhân sinh trên đời thường rất khó nói, cũng không thể ôm mãi hai chữ 'Dễ dàng' này mà sống mãi được."
"Thúi lắm! Câm cái miệng của mày lại đi!!"
Hầu Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, nắm tay như hội tụ khí lực toàn thân hướng lồng ngực của Lâm Phi mà oanh kích đến!
Thân ảnh nhỏ bé của Lâm Phi bỗng dưng bất động, tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Hầu Lôi, cứ thế lật ngược về phía sau. Toàn bộ thân thể đang xông lại của Hầu Lôi theo quán tính mà lăng không văng ngược lên!
"Phanh!"
Thân thể Hầu Lôi sau khi quay cuồng vài vòng trên không thì rớt xuống đập vào một tảng đá ven đường.
Tất cả mọi người đang có mặt đều lặng ngắt như tờ như quên cả hô hấp, bất quá trong thâm tâm bọn họ đều có chút tinh tường, Hầu Lôi đã thất bại. Hoàn toàn thất bại!
"Hầu ca!"
Mấy tên bảo tiêu nhanh chóng xông tới dìu dắt Hầu Lôi đứng lên, lúc này mới phát hiện Hầu Lôi vì va đập mạnh mà mặt mũi đều bầm dập, khóe miệng trào cả máu.
Hầu Lôi ương bướng gạt tay người khác ra, cắn răng đứng dậy âm trầm nhìn Lâm Phi.
"Tao không phải là đối thủ của mày, nhưng mày cũng đừng cho rằng chỉ cần đánh thắng tao là có thể vô sự. Anh hùng cứu mỹ nhân cũng chỉ có trong sách cổ mà thôi, như tao đã nói, mày sẽ vì việc này mà trả giá thật nhiều. Cứ đợi ông chủ và người của tập đoàn Thanh Mã đến giết mày đi.!"
Lâm Phi có chút chẳng sao cả nói ra: "Tôi nếu đã quyết định ra tay thì đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn tâm lý về hậu quả có thể xảy ra. Nhưng còn anh thì tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra đi, sươn sườn của anh hẳn là đã bị gãy hai cây rồi đó.!"
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Tô Ánh Tuyết một cái, sau đó dẫn người lái xe rời đi.
Tô Ánh Tuyết nhìn theo bóng dáng hai chiếc xe Mercerdes, cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút hết. Lại nhìn về vẻ mặt có chút ung dung tự đắc của Lâm Phi, trong mắt cô có chút phức tạp, trong lòng lại càng không biết là tư vị gì nữa.
"Đừng tưởng là chỉ cần đánh chạy bọn hắn thì tôi sẽ bỏ qua cho anh, tôi đã bảo anh rời đi rồi, là do chính anh tự tiện xem vào việc của người khác mà thôi.!" Tô Ánh Tuyết ngay cả đầu cũng không ngoái lại, lạnh giọng nói.
Mùi vị thuốc lá vẫn còn đậm đặc bên khóe miệng giống như nhắc nhở cô về cơn ác mộng chỉ vừa mới phát sinh kia.
Ngay từ đầu Lâm Phi hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, nhưng đối với tính tình cứng nhắc của cô gái này thì cũng có chút không biết nói sao.
"Tôi cũng không bảo cô phải cảm ơn tôi mà! Chỉ là không vừa mắt nên thuận tay giải quyết một việc nho nhỏ mà thôi. Bất quá, Tô tiểu thư cô tốt nhất là nên tìm một ít bảo tiêu trung tâm bảo hộ, bằng không thì sẽ có phiền toái đấy!"
"Không cần anh phải nhắc nhở!" Tô Ánh Tuyết cũng cảm thấy bản thân mình đã đánh giá thấp đảm lượng của những người này. Không ngờ lại làm mọi việc đến mức này, mình không thể phớt lờ như thế được nữa, cần phải đi liên hệ một công ty bảo tiêu có danh tiếng mới được.
Lâm Phi nhúng nhúng vai đang định rời đi thì bất ngờ bị Tô Ánh Tuyết gọi lại.
"Này.. anh không được đi!"
Lâm Phi quay đầu lại, có chút dở khóc dở cười nói: "Tô tiểu thư, không phải cô thật sự muốn báo cảnh sát đến bắt tôi đấy chứ?"
Tô Ánh Tuyết mấp máy đôi môi mềm của mình nhẹ nhàng nói: "Mặc dù anh đã từng giúp đỡ tôi lúc khó khăn..nhưng anh cũng đã làm những việc khiến tôi không thể nào tha thứ được. Chờ tôi suy nghĩ cho thật thấu đáo thì sẽ đưa ra quyết định của chính mình"
Mặt Lâm Phi nghiêm lại: "Chỉ cần cô cẩn thận suy nghĩ lại thì hẳn là có thể hiểu được, từ đầu tới cuối tôi chưa từng làm điều gì khiến cô bị tổn thương cả, hết thảy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi!"
"Bất đắc dĩ quy bất đắc dĩ, việc anh giúp tôi và những tổn thương anh gây ra cho tôi là hai việc khác nhau" Tô Ánh Tuyết vẫn kiên trì trong việc này: "Anh đem địa chỉ cùng số điện thoại lưu lại, khi nào có kết quả cụ thể thì tôi sẽ liên hệ, đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, không cần nghi ngờ năng lực của tôi đối với phía cảnh sát."
"Việc này mà làm lớn thì đối với cô cũng không có chỗ tốt gì! Chẳng lẽ cô muốn đem những việc tối hôm qua ra ngoài ánh sáng hay sao? Làm ồn ào đến pháp viện thì mọi người đều sẽ biết. Đến lúc đó chỉ là tổn hại danh dự của cô mà thôi!" Lâm Phi cũng bắt đầu cảm thấy cô gái này có chút ngang ngạnh.
Tô Ánh Tuyết vừa nghe hắn nói như thế thì trong hai hốc mắt lập tức bốc lên một tầng hơi nước, cô cười lạnh nói: "Đừng tưởng có thể dùng hai chữ "Danh dự" ra hù dọa tôi, tôi mới không cần để ý đến mấy tin đồn nhảm nhí đó!"
Lâm Phi cũng không nói thêm gì nữa, xem ra não của cô gái này có chút phẳng thì phải, bộ dạng thì trông như tiên nữ.. thế nhưng tính cách như thế nào lại giống tảng đá trong hầm cầu ấy nhỉ?? Vừa thối vừa cứng.
Lười tốn thêm nước miếng, hắn nhanh chóng nói ra địa chỉ cùng số điện thoại của mình, sau đó duỗi tay đến trước mặt của Tô Ánh Tuyết.
Hai hàng lông mày của Tô Ánh Tuyết khẽ chau lại, có chút không hiểu hỏi lại: "Anh muốn làm gì?"
Trên mặt Lâm Phi liền toát ra vẻ khó chịu, hắn nói: "Lẽ nào Tô đại tiểu thư cô ngay cả việc ngồi ta-xi là phải trả tiền mà cũng không biết hay sao?"
"Anh..."
Tô Ánh Tuyết cắn chặt răng ngà, cô biết rõ người này là đang chọc tức mình, ngồi ta-xi phải trả tiền là thiên kinh địa nghĩa cô cũng không nói được gì. Thế nhưng khổ nổi là hiện tại cô không có lấy một đồng trên người, đành phải bước vào nhà tìm lấy tờ một trăm đồng, sau đó quay lại trực tiếp nhét vào tay Lâm Phi.
"Không cần thối lại, lưu lại kiếm đồ ăn ngon mà mua ăn đi, đợi vào tù rồi thì không có mà ăn đâu.!" Tô Ánh Tuyết trừng đôi mắt đẹp của mình lên, hung hăng liếc nhìn Lâm Phi một cái, liền xoay người đi trở vào nhà.
Ánh mắt của Lâm Phi đuổi theo bóng lưng lả lướt của cô, mãi đến khi cô đã vào nhà. Bóng lưng ấy cùng với bóng hình xinh đẹp trong ký ức hắn dần dần trùng điệp vào nhau. Có điều... tính cách hai người lại bất đồng nhau quá lớn.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 8: Eva
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 8: Eva
Từ Bắc Tú sơn trang đi ra, Lâm Phi một đường lái xe quay về nơi ở của Liễu lão nhưng tâm tư của hắn thì vẫn còn có chút dừng lại ở chỗ ở của Tô Ánh Tuyết.
Thật tâm mà nói thì hắn hy vọng cô sẽ liên hệ với chính mình, không phải là muốn biết cô có thật sự báo cảnh sát bắt hắn hay không, mà chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy bộ dạng của cô gái khiến lòng hắn xúc động kia mà thôi, cứ nghĩ đến là lại muốn gặp mặt một lần.
Dù rằng biết rõ cô cũng không phải là bóng hình trong trí nhớ nhưng vẫn như cũ có chút không bỏ được.
Hơi lắc lắc đầu xua tan đi những ý niệm miên man trong óc, Lâm Phi nhấn mạnh chân ga tăng tốc lao đi.
Nhà của Liễu Hồng Ân thuộc khu lão thành ở phía tây Lâm An, là một căn nhà hai tầng đơn giản, giống như tên gọi, người ở khu này đa số đều đã có tuổi.
Giờ này chắc là Liễu Hồng Ân đang cùng vợ hắn đi mua thức ăn, Lâm Phi đem xe đỗ lại trước cửa nhà bọn họ sau đó hướng đến căn nhà trọ rẻ tiền nho nhỏ của mình mà đi.
Căn nhà trọ nhỏ này được xây dựng vào thời kỳ cuối những năm 80, lâu năm rồi không được sửa chữa càng lộ ra vẻ rách nát, cũng chỉ những người vừa độc thân lại nghèo như Lâm Phi mới thuê ở mà thôi.
Lâm Phi chạy lên lầu, vừa liếc mắt liền thấy được thông cáo thúc giục đóng tiền thuê nhà dán trên cửa, mặc dù tạm thời có thể xoay sở được nhưng về lâu dài thì chắc không gánh nỗi áp lực của tiền thuê nhà rồi.
Bình thường, kể cả bao thuốc lá hai khối tiền thì trong một ngày hắn cũng chỉ ăn uống chi tiêu hết hai mươi đồng mà thôi, như thế là đã tương đối tiết kiệm rồi, nhưng vẫn còn tiền điện nước và một số chi tiêu lặt vặt nữa.
Cho dù là thay Liễu Hồng Ân lái xe ban đêm hay là đi làm việc tay chân ở công trường đều là những công việc có tính chất không ổn định.
Trên thực tế, nếu không phải tình cờ gặp được Liễu Hồng Ân trong một nhà ăn vào một năm trước, hai bên cũng là vừa gặp đã thân, sau đó thông qua dò la thì biết chỗ ở của đôi bên cũng tương đối gần, sau lại Liễu lão có lòng tốt giúp đỡ, bằng không thì hắn cũng chẳng thể có được thêm khoản thu nhập nhờ vào việc lái ta-xi ban đêm rồi.
"Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, bằng không thì chỉ có nước tiếp tục đi làm phiền bác cả!" Lâm Phi có chút đau đầu mà gãi gãi gáy của mình.
Tại mảnh đất Lâm An này, Lâm Phi cũng chỉ có một nhà bác cả là thân thích duy nhất.
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên.
Liếc nhìn qua màn hình điện thoại, khóe miệng hắn cong lên nụ cười ôn hòa, thì thào nói: "Vừa nhắc tới Tào Thào thì Tào Tháo đã đến rồi.."
Hắn vội bắt máy: "Này, Dao Dao, có việc gì không?"
Người gọi điện chính là em họ Lâm Dao của hắn, là cô con gái bảo bối mà bác cả Lâm Đại Nguyên của hắn mãi đến hơn ba mươi tuổi mới có được.
Hai cha con Lâm Đại Nguyên cùng Lâm Dao hiện đang ở tại thôn Thủy Khẩu thuộc ngoại thành Lâm An.
Hơn một năm trước, khi Lâm Phi về đến nơi này thì mới biết được phòng ở trước đây của mình đã bị dỡ bỏ. Sau đó hắn tìm đến bác cả, Lâm Đại Nguyên cũng tỏ ý muốn hắn ở cùng gia đình bọn họ.
Thế nhưng qua tìm hiểu Lâm Phi cũng biết được vợ của Lâm Đại Nguyên đã sớm qua đời vì bệnh bạch cầu, một mình hắn vừa phải đảm nhiệm vai trò của cả cha lẫn mẹ, ban ngày làm bảo vệ môi trường, ban đêm lại mở sạp sửa xe đạp ven đường vất vả nuôi Lâm Dao ăn học, cũng chẳng dễ dàng gì nên đành khéo léo từ chối.
Một gã đàn ông như hắn chẳng lẽ không thể tự lo cho thân mình được? Thế là hắn dọn đến khu lão thành thuê phòng rồi kiếm việc sống qua ngày.
Có điều từ nhỏ bác cả đã rất thương hắn, tuy rằng không ở cùng một nơi nhưng vẫn thường xuyên bảo Lâm Dao gọi điện hỏi hang, mời ăn đến nhà ăn cơm.
Trong thời buổi đô thị phát triển, người người đều coi trọng vật chất như thế này, nhưng Lâm Phi vẫn cảm nhận được thân tình nồng đậm từ bác cả cùng cô em họ, thế nên hắn vô cùng trân trọng nó.
Từ đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào tươi mát pha lẫn chút hàm xúc rụt rè của một cô gái.
"Anh... cha của em có vài lời muốn nói với anh." Lâm Dao nói xong liền chuyển máy cho cha mình.
Tuổi của Lâm Đại Nguyên so với cha Lâm Phi chỉ lớn hơn vài tuổi mà thôi, nhưng giọng điệu của hắn lại có vẻ già nua khác thường: "Tiểu Phi, tiền thuê nhà tháng này đã đủ chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì nơi bác cả đây có dư một ít.. Đừng để chỉ vì tiền thuê nhà mà ngay cả cơm cũng ăn không đủ no đó! Chỉ có mấy trăm khối mà thôi, bác vẫn có thể lo được!"
Trong nội tâm Lâm Phi dấy lên cảm giác xấu hổ, ngay đến bác cả cũng biết được tình trạng kinh tế bết bác của mình. Có điều, đó là tiền mồ hôi nước mắt của bác thì sao hắn có thể lấy được. Chỉ có thể cười trấn an: "Bác không cần lo, gần đây con có giúp lão Liễu làm một ít việc, cũng lời được chút đỉnh, không vấn đề gì đâu."
"Nga, vậy là tốt rồi, thật là cảm ơn Hồng Bân! Đúng rồi! Đêm nay Dao Dao phải quay lại trường học, nhân tiện bác bảo nó mang cho con một ít bánh chưng, sắp đến tiết Đoan Ngọ rồi." Lâm Đại Nguyên cười nói.
Lâm Phi cũng cười đáp lại vài câu, sau đó thì gác máy.
Hơi tính toán trong lòng, xem ra hắn cần phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm ra tiền mới được, cho dù phải mượn lão Liễu thì cũng không thể nào đi làm phiền bác cả.
Đang định lấy chìa khóa ra mở cửa, chợt mày của Lâm Phi nhíu lại, một đạo hàn mang chớp lên trong mắt hắn.
Mở cửa ra, hắn bước vào căn trọ nhỏ chỉ có hơn ba mươi mét vuông của mình, nhìn lướt qua nơi giường nằm, chiếc bàn tròn nhỏ cùng một băng ghế đá, tất cả đều như cũ.
Hết thảy mọi thứ đều giống hệt như trước khi mình rời đi, nhưng.. chỉ là giống như mà thôi.
Trong mắt Lâm Phi dần dần nổi lên sát khí dày đặc, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng có cảm giác nổi giận như thế này.
"Đinh linh linh..." Lúc này di động lại lần nữa vang lên.
Lâm Phi đưa mắt nhìn, trên màn hình xuất hiện một chuỗi ký tự lộn xộn, căn bản không phải là số điện thoại.
Nhưng Lâm Phi lại biết, cả thế giới chỉ có một người là khi gọi điện tới sẽ hiển thị như thế này.
"Đã hơn một năm không gặp rồi, cô vẫn khỏe đó chứ? Eva." Lâm Phi bắt máy bằng giọng điệu trầm thấp, sắc mặt cũng hơi dịu lại, lộ ra sự tưởng niệm ôn nhu cùng thản nhiên.
Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia mới truyền tới giọng nói dễ thương đầy nữ tính của một cô gái ngoại quốc, một chuỗi tiếng Anh tiêu chuẩn.
"Tôi.. tôi rất khỏe, chủ nhân... ngài.. ngài cũng khỏe đó chứ?"
"Cũng trở về được một thời gian rồi, nói chung là đã thích ứng được môi trường ở đây, làm một người dân bình thường, bình bình đạm đạm rau cháo qua ngày, tuy vẫn còn có chút không quen nhưng lại cảm nhận thêm sự phong phú của nhân sinh."
Lâm Phi cười ha ha, cũng dùng tiếng Anh với giọng điệu bản địa của Luân Đôn đáp lại: "Tôi biết cô gọi cho tôi để làm gì, đã có người phát hiện được tung tích của tôi tại Hạ quốc.. Đối với cái này cũng chẳng còn cách nào, thế giới này quá nhỏ, sớm hay muộn thì cũng bị bọn họ phát hiện mà thôi."
Đầu dây bên kia Eva có chút cả kinh: "Cái gì? Chủ nhân, có người dám can đảm động thủ với ngài sao? Thật xin lỗi... Là Eva không làm tròn bổn phận của mình, thỉnh chủ nhân trách phạt!"
Eva lo lắng và sợ hãi nói với giọng hổ thẹn.
"Không cần phải khẩn trương như vậy, bọn hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức trực tiếp xuống tay với tôi, chắc là chỉ muốn tìm lại một chút đồ vật từ tay tôi mà thôi." Lâm Phi trấn an nói.
"Đúng vậy! Là Eva quá lo lắng rồi, bản thân Victor rất rõ ràng tình huống của chủ nhân, cho hắn mười lá gan cũng không dám mạo phạm uy nghiêm của ngài." Giọng Eva đầy tự hào xen lẫn chút ái mộ.
Trong mắt Lâm Phi chợt lóe lên một tia dị sắc: "Ồ? Là Victor? Hắn đã đến Hạ quốc?"
Eva cũng có chút không rõ hỏi lại: "Chủ nhân, người ngài gặp được không phải là Victor sao?"
"Nơi ở của tôi bị cao thủ bí mật dò xét qua, nều như là Victor hay là thủ hạ của hắn thì đều không nhàm chán tới mức như vậy đâu.
Hắn theo tôi nhiều năm như vậy chắc là biết rõ loại kỹ xảo này chỉ giấu diếm được người khác chứ chẳng thể nào qua mắt được tôi đâu. Nói như vậy thì có ít nhất hai nhóm người đã nắm được tung tích của tôi." Lâm Phi có chút nghĩ ngợi nói ra.
Ngữ khí của Eva đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Chủ nhân, nói không chừng Victor chính là lợi dụng lối suy nghĩ này của ngài mà có hành động nào đó, hoặc là chính hắn đã tiết lộ hành tung của ngài.!
Ngài nhất định phải cẩn thận Victor, một năm nay vì tìm được ngài mà hắn đã hao hết mọi tâm tư, hắn còn không tiếc mọi giá tìm tới tôi để dò la hành tung của ngài, nhưng đáng tiếc là bị tôi cự tuyệt.
Tuy rằng bên ngoài hắn luôn miệng nói là vì tưởng niệm ngài, muồn tìm ngài để ôn chuyện, nhưng tôi cho rằng mục tiêu của hắn nhất định là 'Cái chìa khóa'."
"Cứ mặc kệ hắn đi... Chỉ cần hắn không quá phận, tôi cũng lười quản, dù sao trước mắt thì hắn cũng là người thích hợp nhất thay mặt tôi.." Lâm Phi cười khẽ.
Eva sâu kín thở dài: "Chủ nhân, tại sao lúc trước ngài lại lựa chọn trở lại Hạ quốc? Mặt dù đó là quên hương cũ của ngài, nhưng chính phủ nơi đây quá nhạy cảm, hơn nữa cao thủ cũng đông đảo vô cùng...rất không thích hợp để ngài quy ẩn..."
"Cô đã sớm muốn hỏi đến vấn đề này rồi đúng không?" Lâm Phi cười một tiếng nói, hắn biết cô gái này là sợ hắn tức giận nên mới chôn giấu nghi vấn trong lòng mãi cho đến lúc này.
Bị đoán trúng tâm tư, Eva chỉ "Ân" một tiếng rồi im lặng, chính xác là vì đang trong điện thoại nên cô mới dám hỏi Lâm Phi về nguyên nhân khiến hắn quyết định như thế.
"Tôi đang đợi một người, người này bảo tôi ở Hạ quốc chờ hắn, coi như sự kiện kia không phát sinh thì tôi cũng tính toán trở về gia hương, lần này chỉ là hành động sớm một bước mà thôi." Lâm Phi đáp.
"Nha..." Eva cũng không hỏi người hắn đang đợi là ai, sau một lúc do dự cô mới nói tiếp bằng giọng êm ái: "Chủ nhân, Eva rất nhớ ngài.. Thật sự muốn đi tìm ngài..."
"Lúc trước cô đã đáp ứng không đi tìm tôi... khi đó tôi mới để lại phương thức liên lạc cho một mình cô, cho phép cô hương tôi báo cáo lại một ít tình hình khẩn cấp, thế nên cô không cần phải cô phụ sự tín niệm của tôi như thế!" Lâm Phi nghiêm mặt nói.
"Chỉ là... Chủ nhân ngài cũng đã bị bọn hắn tìm được rồi.." Eva u oán nói thầm...
"Eva, ngay cả lời của tôi mà cô cũng không nghe sao?" Lâm Phi như cười như không thản nhiên hỏi.
Ở đầu giây bên kia Eva sợ hãi giật thoát mình một cái, sau một lúc trầm mặc mới đáp: "Eva biết rồi...Eva sẽ nghe lời..."
Trong lòng Lâm Phi có chút không đành, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào, tuyệt đối không thể để cô gái này đặt chân đền Lâm An, thậm chí là Hạ quốc.
Bằng không thì các đại lão cao tầng của Hạ quốc sẽ tập trung hết lại mà nghiên cứu nguyên nhân gì khiến cô quyết định đến đây.
Đến lúc đó, chỉ cần là người có tâm thì khẳng định sẽ nhanh chóng tìm được ra mình.
Thế nên hắn chỉ an ủi vài câu, bảo cô cứ ở nước ngoài đợi, sau đó thì cúp máy.
Nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ mà mình đang thuê, Lâm Phi lắc đầu tự nhủ: "Cái chìa khóa... chìa khóa, quả nhiên dù đã nói qua nhưng chẳng có người chịu tin ah..."
Lâm Phi giống như là đang trào phúng cái gì, cười cười lẩm bẩm một tiếng sau đó liền đem quần áo của mình cởi bỏ, bước vào nhà vệ sinh bắt đầu tắm gội.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế