Đang ngồi đọc, Tô Phong cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một bé gái khoảng bảy hay tám tuổi gì đó, nhìn cũng dễ thương đang nhìn hắn. Thấy bé gái này nhìn mình, Tô Phong bỏ quyển truyện xuống đi ra chỗ cô bé rồi nói: “Em muốn mua gì à!”. Thấy Tô Phong hỏi mình, cô bé có chút ngượng ngùng hai tay nghịch vạt áo rồi nói nhỏ: “Anh ơi! Ở đây có bán sách vở cũ không ạ!”.
Nghe cô bé nói vậy Tô Phong có chút ngạc nhiên, “Nhìn cô bé này ăn mặc không đến nỗi nào vì sao lại hỏi vậy nhỉ??”, trong đầu của Tô Phong vang lên suy nghĩ như vậy, Tô Phong bắt đầu có chút hứng thú với cô bé này. Nhìn cô bé trong chốc lát, Tô Phong mỉm cười lắc đầu nói: “Xin lỗi em! Ở đây không bán sách cũ đâu em ạ!”. Nghe Tô Phong trả lời như vậy, cô bé tỏ ra khá thất vọng rồi quay đầu bước đi, lúc này Tô Phong mới để ý hóa ra chân cô bé này bị tật, thấy vậy Tô Phong gọi cô bé lại: “Này em gì ơi!”. Nghe Tô Phong gọi mình, cô bé quay người lại nhìn hắn và tỏ ra khó hiểu. Thấy cô bé nhìn mình đầy khó hiểu, Tô Phong vẫn mỉm cười rồi nói: “Vì sao em lại phải mua sách cũ thế? Bố mẹ em không cho em tiền mua sách mới à!”. Nghe Tô Phong hỏi vậy, cô bé này nhìn hắn thật lâu rồi cúi đầu lí nhí nói: “Nhà em nghèo lắm! Bố mẹ thường phải đi làm cả ngày mới đủ tiền nuôi em và em trai em, mọi năm bố mẹ thường mua sách cũ về cho em học, nhưng lần này bố mẹ không mua được, em đành dùng tiền tiết kiệm của em đi hỏi xem có ai bán sách cũ không, em muốn học thật giỏi để phụ giúp bố mẹ em!”. Thấy cô bé này chỉ mới bảy đến tám tuổi mà có được suy nghĩ như vậy, Tô Phong cũng không khỏi bị cảm động, nhìn vào hai mắt cô bé đầy hồn nhiên ngây thơ nhưng có một tia kiên định, Tô Phong biết rằng cô bé này đang nói thật.
Gật đầu, Tô Phong liền nói: “Em cần những sách gì? Anh tìm cho!”. Nghe Tô Phong nói vậy, cô bé nhìn hắn nói: “Nhưng ở đây không bán sách cũ mà!”. Thấy cô bé này hỏi vậy, Tô Phong có chút buồn cười rồi nói: “Anh sẽ bán cho em theo giá của sách cũ được chứ!”. “Thế cũng được ạ?” cô bé nhìn Tô Phong hỏi. Tô Phong gật gật đầu. Thấy Tô Phong gật đầu, cô bé mỉm cười tỏ ra khá vui vẻ.
Một lúc sau, Tô Phong cầm hai quyển sách giáo khoa là Tiếng Việt và Toán đều là lớp 3 đưa cho cô bé, nhận được hai quyển sách cô bé cười tít mắt. Thấy cô bé vui mừng như vậy, Tô Phong mỉm cười rồi nói: “Hai quyển này anh lấy bốn nghìn được chứ!”, cô bé gật đầu rồi đưa bốn nghìn cho Tô Phong. Nhận lấy bốn nghìn, hắn đang định quay người đi vào thì cô bé bỗng gọi hắn lai: “Anh ơi!”. Tô Phong quay người lại nhìn cô bé, hắn tưởng cô bé cần thêm thứ gì đó thì cô bé nhìn hắn rồi nói: “Anh ghé tai lại đây em nói cái này!”. Tô Phong nghe vậy liền cúi đầu ghé tai thì: “Chụt!” một tiếng, cô bé liền thơm vào má hắn một cái rõ kêu rồi chạy đi, để lại Tô Phong khá bất ngờ. Định thần lại, Tô Phong nhìn theo hướng cô bé vừa chạy đi thì chỉ thấy một hình bóng nhỏ buộc tóc đuôi sam chạy khập khiễng hòa vào dòng người đang đi trên đường.
Lắc lắc đầu, Tô Phong mỉm cười rồi đi về phía chiếc ghế gấp, ngồi xuống ghế tiếp tục đọc sách. Một tiếng sau, khi Tô Phong có chút buồn ngủ thì nghe thấy hai chiếc xe máy dừng lại ở ngoài cửa, hắn ngẩng đầu lên thì thấy ba nam hai nữ trên đầu nhuộm tạp nham xuống xe đi vào. Tô Phong thấy vậy đành đứng lên đi ra, mỉm cười lễ phép rồi nói: “Anh chị cần mua cái gì ạ!”. Nghe Tô Phong nói vậy, một tên tóc vàng nhìn xung quanh rồi nói: “Ê cu! Ở đây có bán thuốc đau đầu không!”. Nghe tên tóc vàng này hỏi, Tô Phong muốn chửi tế bố hắn lên. Ở đây ai cũng biết chỉ bán hàng lưu niệm cùng đồ dùng học tập, làm gì bán thuốc đau đầu, cố gắng giữ nình tĩnh, Tô Phong mỉm cười nói: “Anh ơi! Ở đây chỉ bán đồ lưu niệm cùng đồ dùng học tập thôi anh ạ!”. Thấy Tô Phong nói vậy, một cô gái đi cùng đám này nhìn tên tóc vàng nói: “Mày trêu em nó vừa thôi!”, xong cô gái này nhìn Tô Phong rồi nói: “Em cho chị mua con gấu bông to đằng kia với!” nói xong cô gái này chỉ tay về phía con gấu bông cao khoảng một mét.
Tô Phong gật đầu rồi đi tới chỗ con gấy bông này nhìn qua giá rồi cầm tới đưa cho cô gái này rồi nói: “Con này giá hai trăm bảy mươi năm nghìn chị ạ!”. Nghe thấy Tô Phong nói giá, cô gái kia vẫn tỏ ra bình thường còn mấy tên đi cùng và một cô gái nữa thì nói: “Đắt thế! Giảm giá một chút đi em …vv!” Nghe mấy người này nói, Tô Phong vẫn cứ tỏ ra thản nhiên còn cô gái kia mở ví ra định trả tiền thì tên đầu vàng ngăn lại rồi nói: “Để tớ trả tiền cho!” nói xong liền móc tiền từ trong ví ra dúi vào tay Tô Phong rồi quay người định đi thì Tô Phong gọi lại: “Anh ơi! Anh còn thiếu hai mươi năm nghìn ạ!” Nghe thấy Tô Phong nói vậy, cô gái ôm con gấu bông quay sang nhìn tên tóc vàng có vẻ khó hiểu, còn hai tên đi cùng và cô gái khác thì cười trộm. Tên tóc vàng kia nghe thấy Tô Phong nói vậy thì quay người lại lườm hắn rồi nói: “Ê cu! Ở chỗ khác con này toàn bán hai trăm năm mươi nghìn thôi, ở đây lại bán đắt hơn hai mươi năm nghìn, anh đưa thế là may rồi đấy!” nói xong tên này còn cố ra vẻ ta đây. Nghe tên đầu vàng nói vậy, Tô Phong có chút nhíu mày rồi nói: “Vậy thì anh ra chỗ khác mà mua!” nói xong, Tô Phong đi tới trước mặt cô gái đang ôm gấu bông, lấy lại rồi hắn đặt hai trăm năm mươi nghìn vào tay cô gái này và nói: “Con gấu này em không bán! Chị đi theo anh ta tới chỗ rẻ hơn mà mua!” nói xong, Tô Phong ôm con gấu đặt lại chỗ cũ.
Nghe Tô Phong nói như vậy, tên tóc vàng sừng sộ lên nói: “Thằng ôn con! Mày thái độ gì thế??”. Tô Phong chẳng thèm nói, quay người đi tới chiếc ghế gấp định ngồi xuống thì tên tóc vàng mặt hằm hằm đi tới, vung tay lên tát Tô Phong. Thấy vậy, cô gái kia cùng mấy người đi cùng định ngăn cản nhưng không kịp. Khi bàn tay của tên tóc vàng sắp chạm vào mặt Tô Phong, nhanh như chớp Tô Phong lùi ra sau một bước tránh thoát rồi giơ chân lên đạp thẳng vào bụng của tên tóc vàng khiến hắn ngã ngửa ra phía sau. May mà Tô Phong không dùng chân khí nếu không tên tóc vàng này chắc phải bay ra ngoài đường nằm.
Thấy tên tóc vàng ngã ngửa ra đất, mấy người đi cùng kia tỏ ra hết sức kinh ngạc, sau đó đều chạy tới đỡ hắn lên trừ cô gái kia. Thấy đồng bạn chạy tới đỡ mình, tên tóc vàng cố nén đau đớn chỉ về phía Tô Phong nói: “Thằng ôn con! Bố mày nhớ mặt mày rồi đấy!” nói xong đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì giọng Tô Phong có chút lanh lùng vang lên: “Đứng lại! Tao cho mày đi à??” nói xong, Tô Phong lao tới xông phi cước thẳng vào lưng của tên tóc vàng khiến hắn gã xấp xuống, còn hai tên đỡ tên tóc vàng cũng mất đà ngã quỵ xuống. Tô Phong ngồi xuống, nắm đầu của tên tóc vàng ấn xuống nền gạch rồi nói: “Bố mày ghét nhất là bị đe dọa!”. Thấy vậy, cô gái kia cùng ba người đi cùng tên tóc vàng này đều can ngăn Tô Phong.
Đối diện với cửa hàng nhà Tô Phong là bế xe khách, nơi này lúc nào cũng đông người và tập hợp đủ các loại thành phần. Thấy cửa hàng nhà Tô Phong có đánh nhau, mấy thanh niên trong đó băng qua đường chạy vào trong cửa hàng thì thấy mấy người trong nhóm tên thanh niên tóc vàng đang đẩy Tô Phong ra. Thấy vậy, một thanh niên có nước da ngăm ngăm đen, trên người có khá nhiều hinh xăm đi về phía Tô Phong hỏi: “Có chuyện gì thế Phong!”. Nghe giọng nói của thanh niên này, Tô Phong quay sang nhìn mỉm cười rồi nói: “Anh Hải! Thằng này muốn gây sự với em!” nói xong Tô Phong chỉ vào tên tóc vàng. Người thanh niên đầy hình xăm trên người này tên thật là Nguyễn Văn Hải, 26 tuổi, quản lý mấy thằng trộm cắp tại khu bến xe, dưới tay cũng có vài chục đàn em.
Nghe Tô Phong nói vậy, Nguyễn Văn Hải “Ồ” lên rồi tỏ ra hứng thú nhìn tên tóc vàng nói: “Ê thằng ôn con! Mày là đệ thằng nào mà lại tới đây gây sự với em tao thế! !”. Thấy Nguyễn Văn Hải hỏi mình, tên tóc vàng tỏ ra có chút kiêu ngạo nói: “Anh tao là Hưng Hiểu ở xóm chùa!”. Nghe tên tóc vàng nói vậy, Nguyễn Văn Hải cười nói: “Tưởng thằng đéo nào hóa ra là nó!” nói xong Nguyễn Văn Hải đi ra ngoài lấy điện thoại từ trong túi quần gọi rồi nói gì đó. Nói xong cất điện thoại vào túi quần, hắn đi vào nhìn tên tóc vàng rồi nói: “Tao mới gọi cho nó rồi đấy! Một chút nữa nó tới, tao muốn xem xem nó có giám làm gì không!”.
Mười phút sau, một nhóm thanh niên khoảng hai chục người phóng xe máy tới, cầm đầu là một tên béo khoảng ba mươi tuổi, đi xe sirius màu đen còn khá mới. Đỗ xe lại, tên này đi vào bỏ qua Nguyễn Văn Hải, hắn đi tới chỗ tên đầu vàng rồi nói: “Thằng nào đánh mày? Nói ra để anh chém bỏ mẹ chúng nó đi!”. Nghe tên béo nói vậy, Nguyễn Văn Hải cười nói: “Tao đánh nó đấy! Mày chém tao hộ cái!”. Thấy Nguyễn Văn Hải nói vậy, tên béo gằn giọng: “Mày đừng có quá đang! Tao với mày nước sông không phạm nước giếng! Đừng có mà gây sự không thì tao với mày chẳng có chuyện gì vui đâu!”
Nghe hai người nói chuyện, Tô Phong hắng giọng một tiếng rồi đi lên nói: “Tao đánh em của mày đấy! Mày thích thì chém tao này!”. Nghe Tô Phong nói vậy, tên béo mới quay sang nhìn hắn nói: “Thằng ôn con lông còn chưa mọc đủ mà đòi làm anh hùng à? Khôn hồn im cmmđ không tao cho mày đi lên ban thờ bán chuối bây giờ!”. Thấy tên béo chửi Tô Phong, tên tóc vàng nhìn Tô Phong với ánh mắt hình viên đạn rồi nói với tên béo: “Anh Hưng! Chính thằng chó đấy nó đánh em! Anh chém chết abcxyz… nó giúp em với!”. Nghe tên tóc vàng nói vậy, tên béo lấy con dao bấm từ trong túi quần ra thì cô bé muốn mua con gấu kia đi cùng với hội tóc vàng nói: “Thôi anh Hưng ơi! Chuyện này thôi đi! Dù gì bọn em cũng sai trước!”. Khi tên béo định nói gì đó thì một chiếc Camry màu đen đỗ ở phía bên ngoài, một người đàn ông trung niên có gương mặt khá giống Tô Phong bước xuống đi vào, người này không phải ai khác chính là Tô Văn Long, bố của Tô Phong.
Thấy ở trong tụ tập chia làm hai phe có vẻ như sắp đánh nhau, Tô Văn Long có chút bất ngờ, nhìn xung quanh thấy Nguyễn Văn Hải liền hỏi: “Có chuyện gì thế Hải”. Nguyễn Văn Hải thấy Tô Văn Long hỏi mình thì chào rồi nói: “Cháu chào chú! Mấy thằng này đến gây sự chú ạ! Giờ chúng nó gọi thêm người đòi chém cu Phong!”. Nghe thấy vậy Tô Văn Long vội vàng nhìn xung quanh thì thấy Tô Phong đang đứng ở ngay đấy, trên người không bị sao thì thở ra một hơi rồi quay sang nhìn về phía hội tên béo rồi nói: “Chúng mày thằng nào đòi chém con tao! Bước ra cho tao xem mặt cái!”. Nghe thấy Tô Văn Long nói vậy, cả tên béo lẫn đàn em của hắn đều run rẩy tỏ ra sợ sệt. Tên béo không khỏi chửi thầm tổ tông mười tám đời của tên đầu vàng. Khi Tô Văn Long đi vào hắn đã cảm thấy có chút không ổn, đến khi nghe Nguyễn Văn Hải nói chuyện, hắn mới biết người hắn định chém là con của Tô Văn Long. Tên béo biết Tô Văn Long nổi tiếng ở hai giới hắc bạch trong tỉnh này, những lão đầu sỏ có tiếng tăm ở trong tỉnh đều e ngại Tô Văn Long vì hắn quen biết cực rộng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
T/g: Xin lỗi mọi người vì mấy hôm nay ta đang chuẩn bị để đi phỏng vấn xin việc làm nên tạm thời vài ngày mới ra chương một lần nhé @@!
Nghe Tô Văn Long nhìn về phe của mình, tên béo có chút run rẩy đứng ra, nuốt một ngụm nước bọt, hắn ấp a ấp úng nói: “Dạ..dạ!Là…là chá ạ!”. Không đợi Tô Văn Long nói, tên béo nói tiếp: “Cháu xin lỗi! Cháu không biết cu em này là con của chú! Nếu không cho cháu tiền cháu cũng không giám đâu ạ!”. Thấy tên béo nói vậy, Tô Văn Long nhíu mày rồi nói: “Vậy làm sao mà mày đòi chém con tao!”. Nói đến đây giọng của Tô Văn Long có chút gằn lên. Nghe Tô Văn Long hỏi, tên béo đành phải nói hết.
Hóa ra tên tóc vàng này cũng có chút lai lịch, bố của hắn là chủ của vài mỏ than lậu, mà tên béo lại là người dưới tay lão nên khi biết tên tóc vàng bị đánh hắn mới cấp tốc chạy đến. Nghe tên béo nói hết, Tô Văn Long nhìn tên tóc vàng rồi nói: “Hóa ra mày là con của thằng Nghĩa say à! Về nói với bố mày là có một chú tên là Long nhà ở khu vườn hoa chéo hỏi thăm sức khoe nhé!”. Tên béo nghe Tô Văn Long nói vậy, trong lòng thầm kêu không xong. Tên béo thường nghe nói khi Tô Văn Long mà đã nói tên và nhà ở khu nào thì có kẻ gặp họa.
Tên tóc vàng thấy tên béo sợ sệt như vậy thì cũng có chút run rẩy nói: “Cháu xin lỗi! Mong chú tha cho cháu lần này đi ạ!”. Nói xong tên tóc vàng cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ như khá ăn năn hối lỗi. Khi Tô Văn Long định nói thì cô bé đi cùng tên tóc vàng cũng chính là cô bé định mua gấu bông bước ra mỉm cười nói: “Cháu chào chú Long! Đây chỉ là hiểu lầm thôi nên mong chú bỏ qua cho bạn cháu được không ạ!”. Tô Văn Long nghe thấy cô bé này lên tiếng thì quay ra nhìn một chút rồi cười nói: “Hóa ra là Linh hả cháu! Thằng này là bạn cháu à? Lần sau nên biết chọn bạn mà chơi không kẻo lại mang tới phiền toái cho bố cháu đây!”. Nói xong không để cho cô bé kia nói thêm gì, Tô Văn Long nhìn mọi người rồi nói: “Thôi giải tán hết đi nào!”.
Nghe Tô Văn Long nói vậy, người của tên béo như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài leo lên xe chạy mất, còn tên béo cùng nhóm của tên đầu vàng chào Tô Văn Long rồi cũng đi mất, trong cửa hàng chỉ còn lại hai bố con Tô Phong cùng Nguyễn Văn Hải. Thấy nhóm tên béo đi hết, Nguyễn Văn Hải nói: “Thôi ở đây không có việc gì vây cháu xin phép chú cháu về ạ!”. Nghe Nguyễn Văn Hải nói vậy, Tô Văn Long mỉm cười rồi nói: “Việc hôm nay may mà có mày không thì thằng cu Phong nguy to! À mà công ti của chú còn thiếu chân quản lý ở bên xưởng, có gì thì mày vào làm đi! Hai bảy hai tám tuổi đầu tới nơi rồi, nên kiếm công việc ổn định đi rồi cưới vợ về cho nó quản mày, không lại suốt ngày lông ba lông bông ngoài đường về sau rách việc lắm!”. Thấy Tô Văn Long nói vậy, Nguyễn Văn Hải cảm ơn rối rít rồi đi về.
Thấy Nguyễn Văn Hải đã ra về, Tô Phong bĩu môi nhìn Tô Văn Long nói: “Hôm nay công ti kí hớp đồng cơ mà? Sao giờ này bố đã về rồi?”. Nghe Tô Phong nói vậy, Tô Văn Long trợn mắt nhìn hắn rồi nói: “Bây giờ con cũng học mẹ con quản bố rồi đấy à? Mà sao lúc mấy thằng kia tới không gọi cho bố? Nhỡ con làm sao thì bố mẹ sống kiểu gì bây giờ!”. “Bố cứ lo xa! Kể cả mấy thằng đệ của thằng béo đấy nhảy vào con cũng cân được hết! Bố nên nhớ là con của bố cũng không phải công tử bột đâu!” Tô Phong cười cười nhìn bố mình nói. Tô Văn Long nghe thấy Tô Phong nói vậy thì không biết nói gì cho phải. Chính ông ta trong một lần về nhà bất chợt gặp Tô Phong đang luyện võ, nhìn vào sân thấy đâu đâu cũng là thân ảnh của Tô Phong, giật mình hơn là khi ông ta thấy Tô Phong dùng ngón trỏ đâm lụt vào thân cây to bằng bắp đùi, từ đó ông ta mới biết những động tác hàng sáng của Tô Phong không phải là múa may mà là võ thuật.
Xoa xoa đầu Tô Phong, Tô Văn Long nghiêm túc nói: “Đừng nên chủ quan thế con trai! Con nên nhớ võ công cũng không thể so được với đao kiếm cùng súng ống!”. Nghe Tô Văn Long nói vậy, Tô Phong gật đầu đồng ý. Thấy Tô Phong gật đầu, Tô Văn Long có chút an tâm hơn rồi hỏi: “Con trai! Võ mà con luyện là võ gì thế? Ai dậy con vậy? Dạy cho bố được không!”.
Thấy Tô Văn Long hỏi vậy, Tô Phong liền chém gió: “Võ mà con luyện con cũng chẳng biết tên! Còn ai dậy con thì chính là cái người cho con thỏi vàng ấy! Mà bố muốn học để làm gì thế?”. Nghe Tô Phong hỏi, Tô Văn Long có chút ngượng ngùng nói: “Bố tập để khoe người ấy mà!”. Thấy Tô Văn Long không chịu nói thật, Tô Phong liền nói toẹt ra: “Có mà bố muốn luyện để né những lúc mẹ véo bố chứ gì! Con biết thừa!”. Nghe con trai của mình nói hẳn ra, Tô Văn Long cũng có chút ngượng ngùng sau đó đành phải thừa nhận. Thấy Tô Văn Long thừa nhận, Tô Phong mỉm cười rồi nói: “Tí con dạy bố một bộ khẩu quyết, cùng với cách tụ tập chân khí! Nếu bố luyện được thì kể cả cho mẹ véo bố cũng không có cảm giác đau đâu!”. Sau đó, Tô Phong mất hơn một tiếng để hắn dạy bố mình cách tu luyện ra chân khí, cách vận hành chân khí..vv. Đươc một lúc thì Đàm Thị Nguyệt về, thấy hai bố con Tô Phong đang ngồi nói chuyện thì cười rồi vào nhà bếp nấu ăn, bỏ lại phía sau hai bố con Tô Phong mỉm cười.
Tháng mười hai là lúc các học sinh bận rộn với sách vở và ôn tập để chuản bị thi học kì một, ngoài trừ một người đó là Tô Phong. Với một kẻ hai đời cộng lại cũng gần bảy mươi tuổi, vấy việc như bài tập cùng học thuộc lòng đối với hắn quá là đơn giản.
Hôm nay là ngày Tô Phong bước vào cuộc thi kỳ một, sáng sớm mẹ hắn đã gọi hắn giậy chuẩn bị mọi thứ để đi thi. Trước khi Tô Phong đi thi, mẹ của hắn còn dặn dò đủ mọi thứ khiến đầu của Tô Phong có chút to ra. Chào bố mẹ, Tô Phong leo lên chiếc xe đạp của mình và phi thẳng tới trường. Tới trường gửi xe xong, Tô Phong đi thẳng tới phòng học của lớp mình thì đã thấy lớp của hắn tới gần đủ, Tô Phong đi thẳng tới chỗ ngồi bỏ cặp sách vào ngăn bàn rồi nằm ườn ra bàn. Vừa nằm ra thì Lê Thành Đạt chạy từ bên ngoài cửa lớp chạy thẳng đến chỗ Tô Phong, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nói: “Ê Phong! Tí thi mày nhớ nhắc tao nhá!”. Nghe tên béo nói vậy, Tô Phong ngẩng đầu lên nói: “Mọi hôm có thằng Quân nó vất đáp án cho mày còn gì? Sao hôm nay lại bảo tao?”. Thấy Tô Phong nói vậy, tên béo bóp tay cho Tô Phong rồi nói: “Tao nghe thằng Quân nó bảo đề thi lần nào khó, nó cũng không biết làm nổi không ấy chứ!”. “Ồ” Tô Phong ồ lên rồi gật đầu ý nói đã biết.
Mười phút sau, hai thầy cô giáo coi thi tới sau đó tiếng chuông vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Nhìn qua đề bài môn lịch sử, Tô Phong liền đặt bút chăm chú làm bài. Mất hai mươi phút, Tô Phong đã hoàn thành bài thi của mình. Nhìn xung quanh, Tô Phong thấy có mấy đứa đang giở sách trong đó có cả tên béo, Tô Phong cười cười rồi ngồi chơi đợi hết giờ. Hết giờ, nộp bài xong lớp Tô Phong ngồi tụm năm tụm ba thảo luận về đáp án bài thi vừa nãy, nói chung là ai cũng làm được. Ngyễn Văn Chiến thấy Tô Phong đang nàm bò ra bàn, hắn chạy tới nói với Tô Phong: “Tí thi môn toán nhắc ta nha mày! Mày mà không nhắc tao là tao chết chắc đây!”. Đáp lại là một tiếng “Ừh” theo kiểu ngái ngủ của Tô Phong. Hai ngày thi tiếp theo Tô Phong đều làm bài khá tốt, hắn tự tin rằng điểm của mình có thể đứng đầu của khối.
Đầu tháng một, các trường học bắt đầu họp phụ huynh để thông báo về tình hình học tập của con em họ, việc này đối với những học sinh học yếu hoặc nghịch ngợm thì đó là một ngày đen tối, còn đối với Tô Phong thì đó chẳng khác gì một ngày bình thường như bao ngày khác. Từ khi đi học đến nay, năm nào Tô Phong cũng được học sinh giỏi, bố mẹ Tô Phong thường tranh nhau đi họp với lý do mát mày mát mặt. Năm nay cũng không ngoại lệ, Tô Phong ngồi nhìn bố mẹ mình đang tranh nhau xem ai đi họp cho Tô Phong, cuối cùng Tô Phong nói: “Năm nào mẹ cũng đi họp cho con rồi! Thôi thì năm nay mẹ nhường cho bố đi!”. Nghe thấy Tô Phong nói vậy, bố của hắn cũng gật đầu đồng ý. Thấy Tô Phong nói vậy, mẹ của hắn cũng đành chấp nhận.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x