Chương 48. Hồng nhan tri kỷ bất lưu lệ
(Nàng là tri kỷ của ta
Chớ nên rơi lệ xót xa tâm tình)
Dịch+Biên dịch : Workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn :Tàng Thư Viện
Hôm nay là một ngày trước hạn kỳ Đoạn Vân phải đi quân doanh. Hôm qua, Đoạn Vân đã tìm hiểu rõ thêm về kinh doanh thuốc men của Gia tộc. Trong thời gian vừa qua, thuốc của Đoạn Vân cơ bản cung không đủ cầu. Các loại cực phẩm dược tài bị mua vét bằng sạch. Hơn nữa có sáu thiếu nữ Tinh Linh và bốn Tinh Linh mới gia nhập Gia tộc sau này được bổ nhiệm chuyên phục trách thu mua nguyên liệu làm thuốc, các nàng dựa vào ưu thế chủng tộc về thực vật, đã làm cho Đoạn Vân học thêm không ít những tri thức về dược tài của dị giới, việc này giúp ích rất lớn đối với cấp bậc trung y của Đoạn Vân. Nhân sâm, linh chi và các loại cực phẩm khác mà Đoạn Vân xếp vào danh mục những dược tài quí hiếm đều được Đoạn Vân lên kế hoạch cất trữ, sau này có cơ hội sẽ bỏ ra ít thời gian bào chế.
Cha của Vân Vân, lão Khắc Lí là một người kinh doanh cực giỏi. Để phát huy hết giá trị của lão, Đoạn Vân phóng tay để lão tự do hành động theo ý muốn. Theo ý của Đoạn Vân, Khắc Lí chủ yếu mở rộng mạng lưới mua bán lương thực và vũ khí. Sở dĩ có chuyện như vậy, không phải vì Đoạn Vân cho rằng hai món này kiếm được nhiều tiền, mà là hắn muốn tranh thủ phát triển ảnh hưởng. Khắc Lí cũng như những Địa Tinh khác đều là có tính thông minh nhanh nhẹn, trong môi trường kinh doanh như cá gặp nước dựa vào trí tuệ của họ mà kiếm tiền cho Đoạn Vân.
Bây giờ, nguồn thu chủ yếu của Gia tộc Đoạn Vân là bán thuốc, một tháng thu được lợi nhuận thuần ròng khoảng hai ngàn vạn. Về việc mua bán lương thực và vũ khí thì thu được vài trăm vạn, các nghề khác chỗ nào cũng có lời, bất quá không nhiều lắm. Mua bán vũ khí đã làm cho trang bị của đám hộ vệ gia tộc được đề cao lên một tầng mới, hơn mười Ải Nhân ở Gia tộc làm ngày làm đêm, sản xuất ra vô số vũ khí cực phẩm trang bị đến tận răng cho một trăm Hộ vệ của Gia tộc. Hơn nữa theo chỉ đạo của Đoạn Vân, đám Ải Nhân đã có thể tạo ra khá nhiều trang bị bằng thép, loại này so với những sản phẩm từ sắt thì tốt hơn gấp mấy lần. Đám Hộ vệ Đoạn Vân được trang bị vũ khí làm cho đến cả Kiếm thánh cũng phải ghen tị. Tiểu đội Địa Tinh chuyên chế tạo của Gia tộc cũng đã nghiên chế ra vài đồ dùng bằng thủy tinh. Sau đó Đoạn Vân lại dạy họ chế tác kính và một vài dụng cụ tựa như cái chén, làm những sản phẩm tiêu dùng hàng ngày rồi tung ra thị trường. Hắn cũng kêu họ khắc chữ "Trung hoa Địa Tinh chế tạo!" trên từng món thành phẩm. Nghe nói bây giờ đã tạo thành cơn sốt trên thị trường.
Gia tộc sự nghiệp phất như diều gặp gió, sáng sớm nay Đoạn Vân tâm tình rất sung sướng đang luyện công trong viện. Kiếm Thần Diệp Cô Thành đứng túc trực một bên. Trong mắt Diệp Cô Thành, Đoạn Vân cơ hồ không gì không làm được. Cái làm hắn bội phục nhất không phải là cấp bậc chế thuốc của Đoạn Vân, mà là võ thuật của hắn. Với người thường thì có thể cho rằng Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm của Đoạn Vân chỉ là vẽ vời cho đẹp mắt, mềm mại cứ như cọng bún ấy. Nhưng Diệp Cô Thành vốn là Kiếm thần thì không cho là như vậy. Từ khi hắn tiến vào cảnh giới Kiếm Thần, trình độ đánh giá về vũ kĩ của hắn cao siêu hơn một tầng. Hắn phát hiện quyền pháp và kiếm pháp của Đoạn Vân cao minh vô cùng, phải nói là thâm sâu khó lường. Hơn nữa mỗi một kiếm, mỗi một quyền đều ẩn chứa triết ký vô tận, mỗi một động tác đều như đã trải qua vô số khảo cứu mà rút tỉa ra một chiêu cao minh nhất. Do đó, vì để đề cao vũ kĩ của mình một cách nhanh chóng, Diệp Cô Thành làm mặt dày xin Đoạn Vân chỉ giáo cho. Đoạn Vân cũng không giấu, đem những tinh hoa và chiêu thức của Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm dạy cho tên Hộ vệ giáo đầu trung thành này. Đoạn Vân phong cho Diệp Cô Thành làm Thủ lĩnh hộ vệ của mình, thống lĩnh một trăm hai mươi tên Thú Nhân võ sĩ. Mặc dù Đoạn Vân chỉ nói rất ngắn gọn về kiếm đạo cho Diệp Cô Thành, nên có rất nhiều điểm hắn không thể lý giải được, nhưng thông qua học tập như vậy, Diệp Cô Thành đã phát hiện ra vũ kĩ của mình tăng nhanh còn hơn cả pháo thăng thiên. Hơn nữa, hắn còn chế ra nhiều chiêu thức cao minh thêm vào!
Sau một giờ luyện công, Đoạn Vân muốn đi ra ngoài một chút. Lúc này một hạ nhân chạy đến thông báo là có Tạp Sắt Phu đến. Hắn nghĩ mình đã mấy ngày rồi không thấy tiểu lão bà của mình đến thăm, vì vậy lập tức vận khinh công trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tạp Sắt Phu.
"Tiểu lão bà, đến sớm vậy hả? Ta đang định đi tìm nàng đây!" Đoạn Vân cười cười, nói.
Tạp Sắt Phu tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn không dấu được sắc mặt vui mừng, nàng nói với vẻ tức giận hờn dỗi: "Hừ! Tên đại sắc lang này còn nhớ tới ta sao, ta nghe nói mấy ngày trước ngươi bế quan hả, nói mau, tại sao không đi tìm ta?"
Đoạn Vân cũng làm bộ như thỏ thấy cọp, thần sắc ra vẻ khẩn trương trả lời: "Ta … ta bận mà! Ngày hôm qua ta và Tạp Tư Kì Chủ giáo Thần điện nói chuyện suốt một ngày đó, mệt chết người đi! Bây giờ môi miệng vẫn còn mỏi nhừ đây này? Ngươi xem đi!" Nói xong Đoạn Vân đưa tay lên vò vò cái miệng rồi kê sát gần vào Tạp Sắt Phu, thật vô cùng thô bỉ! Tạp Sắt Phu vội đẩy Đoạn Vân ra, mặt đỏ lên e thẹn nói: "Đại sắc lang... !"
Đoạn Vân nghiêm mặt, nói: "Tiểu lão bà, ta nghĩ hôm nay phải đi gặp Nhạc phụ đại nhân !"
Tạp Sắt Phu đỏ mặt: "Ai là Nhạc phụ đại nhân của ngươi? Ngươi đúng là không biết điều! Dám nói năng bừa bãi! Được rồi ! Như vầy đi, chúng ta cùng đi! Cha ta hôm nay đang ở nhà."
“Được rồi, tiểu lão bà, cái viên thụốc ta cho ngươi hôm nọ sao ngươi lại không phục dụng hả?" Đoạn Vân rất khó hiểu, việc này phải xảy ra vài ngày rồi mới đúng chứ.
Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân hỏi như vậy, cả người run lên, giống như một đứa trẻ con phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, ôm lấy cánh tay của Đoạn Vân, giọng có chút xấu hổ : "Vân ca, ta đã dùng lạp dược của ngươi rồi!"
“Dùng rồi? Không có khả năng!" Đoạn Vân biết rất rõ biến hóa sau khi phục dụng Tẩy Tủy đan, Tạp Sắt Phu căn bản là chưa hề phục dụng đan dược đó.
"Vân ca, mẹ ta một tháng trước bị một bệnh rất kỳ quái, toàn thân phù thũng, da thịt thối rữa. Do đó ta đã, ta đã ….. Vân ca, xin ngươi chớ trách ta. Ta rất lo cho mẹ ta!" Vẻ mặt Tạp Sắt Phu rất áy náy, nàng rất lo Đoạn Vân sẽ giận nàng rồi không để ý tới nàng nữa.
Nghe thế, Đoạn Vân khựng lại, hắn dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Tạp Sắt Phu. Khi hắn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tạp Sắt Phu, nước mắt lăn dài trên mặt nàng rồi cứ đứng khóc như thế thì rất đau lòng. Sau đó hắn tiến đến gần quàng tay ôm nàng vào lòng. Hắn lấy ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt trên mặt Tạp Sắt Phu. Hắn nói khẽ khàng: "Hư quá, đương nhiên ta phải trách nàng rồi. Nhạc mẫu đại nhân của ta bệnh nặng như vậy mà nàng cũng không nói cho ta biết, bây giờ còn đứng ở đây khóc lóc làm ta thương tâm khổ sở, bây giờ phải trị tội sao đây? Nàng nhớ kỹ, Đoạn Vân ta tuyệt đối không bao giờ làm cho đàn bà của mình phải thương tâm rơi lệ!"
Tạp Sắt Phu nghe Đoạn Vân nói vậy rất cao hứng, nhìn chiếc khăn trong tay Đoạn Vân, chính là vật mà lần đầu tiên gặp mặt Đoạn Vân nàng đưa cho hắn, thật không ngờ Đoạn Vân luôn luôn giữ nó ở bên người. Vẻ mặt nàng vô cùng hạnh phúc dang tay ôm chặt lấy Đoạn Vân, chỉ sợ hắn chợt biến mất. Một hồi lâu sau, Đoạn Vân buông Tạp Sắt Phu ra, quàng tay qua eo nàng rồi hỏi: " Mẫu thân nàng bây giờ không còn việc gì nữa chứ?"
Tạp Sắt Phu khẽ gật đầu, nói: "Từ sau khi dùng lạp Tẩy Tủy đan xong, đầu tiên toàn thân mẫu thân toát mồ hôi, rồi sau đó tiết ra những chất gì đó màu đen. Thân thể mẫu thân bây giờ rất tốt, người cũng trẻ đẹp ra không ít, nhìn qua cứ như là tỷ tỷ của ta. Tẩy Tủy đan quả nhiên là một vật thần kỳ. Vân ca, làm sao ngươi tìm được nó vậy?"
Đoạn Vân cười cười rất quỷ dị thần bí: " Lượm được trên đường đó! Thôi, chúng ta bây giờ đi đến nhà nàng!"
“Ngươi gạt người ta! Hừ!"
"Gạt ngươi? Ngươi là con chó nhỏ!"
“Hừ! Đồ quỉ sứ!"
Sau đó hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu không ai nhường ai, chỉ chốc lát đã tới nhà của Khắc Mễ Kì, Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc, cũng là cha của Tạp Sắt Phu. Còn Diệp Cô Thành vừa đi theo phía sau vừa lắc đầu! Hắn càng ngày càng không hiểu được Đoạn Vân. Trong mắt hắn, Đoạn Vân có khi tựa như một tiểu hài tử, nhất là khi tiếp xúc với nữ hài tử; có khi lại còn lão luyện hơn cả những bậc trí giả cao niên, hiểu biết thấu triệt mọi sự vật, thường thường chỉ cần một từ là có thể nói thẳng vào chỗ yếu hại. Quả là tác phong xử sự rất kỳ quái! Làm người ta không nhìn thấu được a!
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 03:12 PM.
Chương 49. Biệt dạng thứ kích bả thương đàm
(Kích thích thân xẻ làm hai
Nửa lo buôn bán, nửa xài... nhũ phong)
Dịch+Biên dịch : Workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn :Tàng Thư Viện
[Kích thích thế này có bạn nào được thưởng thức qua chưa?]
Vừa vào cửa, Tạp Sắt Phu đã kéo Đoạn Vân đến thẳng một gian phòng, vừa lôi kéo vừa hưng phấn gọi lớn: "Cha, cha ra xem ai đến đây này? Cha, cha có đó không?"
Lúc này một thanh âm khàn khàn từ trong gian phòng đó truyền ra: " Tạp Sắt Phu hả, vào đây đi! Con đưa ai tới gặp cha vậy, ha ha!" Thanh âm đó đúng là của Khắc Mễ Kì mập lù, Đoạn Vân đã từng nghe qua vài lần. Những người mập mạp thường sở hữu một giọng khàn khàn rất đặc trưng. Tạp Sắt Phu vừa nghe thấy Khắc Mễ Kì đang ở bên trong, vì vậy túm Đoạn Vân sềnh sệch đẩy cửa tiến vào. Đoạn Vân vừa vào tới nơi đã thấy Khắc Mễ Kì bò cả người lên một cái bàn rất lớn, đang đọc một cái gì đó. Hiển nhiên gian phòng này chính là thư phòng của Khắc Mễ Kì.
"Tiểu chất Đoạn Vân ra mắt Khắc Mễ Kì đại nhân, hôm nay không được mời mà dám tự đến, xin đại nhân đừng để tâm. Có ít quà mọn, chỉ mong Ngài đừng cười!" Nói rồi, Đoạn Vân tiếp một kiện lễ vật từ tay Diệp Cô Thành đem lên, đưa thẳng tới tay Tạp Sắt Phu. Lễ vật này vốn là chuẩn bị để cho Hồng y chủ giáo Tạp Tư Kì, nhưng Chủ giáo đại nhân lại từ chối không nhận.
Khắc Mễ Kì vừa thấy Đoạn Vân tới bái phỏng, có vẻ hơi giật mình, bất quá lão lập tức cười được ngay: " Ha ha! Đoạn Vân Tế tự nói chơi rồi. Cần gì gọi ta là đại nhân chứ? Gọi ta là bá phụ là được rồi, hơn nữa ngươi không phải là Tạp Sắt Phu …… à, ha ha!"
Đoạn Vân nhìn lão cười rất tươi, vái dài một cái rồi nói: "Dạ, bá phụ! Sau này Ngài trực tiếp gọi ta là Vân nhi, hoặc là Đoạn Vân đều được. Cứ kêu Tế tự này Tế tự kia nghe khách khi lắm!"
“Cha ...!" Tạp Sắt Phu đứng một bên nghe cha mình nhắc tới quan hệ của mình với Đoạn Vân, rất thẹn thùng, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, dậm dậm chân kéo tay áo của Khắc Mễ Kì.
“Ha ha, con gái ngoan của ta còn thẹn thùng nữa! Tốt lắm! Ta gọi ngươi là Vân nhi nhé? Gọi vậy cho thân thiết! Được rồi hiền chất, nghe nói Thần điện đã chính thức sắc phong ngươi là Thánh Tế tự rồi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu đến thế, phải nói là người đầu tiên ở trên đại lục đó. Thật sự đáng mừng, đáng mừng!" Khắc Mễ Kì cười nói.
“Ha ha! Tuyệt đối không có đâu, theo ta được biết Thánh tế tự trên cả đại lục chỉ có chín vị. Bây giờ ngươi tề danh là người thứ mười đó, chẳng lẽ sự kiện này không tính là một việc vui sao? Ngươi lại còn là Thánh Tế tự trẻ nhất trên đại lục nữa chứ! Ngươi cũng biết chín vị khác năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi. Quả thực đây là một kỳ tích a!" Khắc Mễ Kì rất coi trọng Đoạn Vân, theo lão thấy, mới trên hai mươi tuổi mà đã là Thánh cấp Tế tự thì tiền đồ tuyệt đối không thể hạn lượng được, hơn nữa lão cũng có hiểu biết nhất định về thuốc dược của Đoạn Vân, từ khi biết Đoạn Vân đưa viên Tẩy Tủy đan cho Tạp Sắt Phu, lão đoán ra Đoạn Vân cùng Tẩy Tủy đan có vô số đầu dây mối nhợ, lão thậm chí còn hơi hoài nghi mấy viên Tẩy Tủy đan đem đấu giá trước đây cũng được làm từ tay Đoạn Vân. Do đó khi lão biết con gái mình có quan hệ với Đoạn Vân, chẳng những không hề phản đối, ngược lại còn toàn lực ủng hộ. Mấy bữa trước lão cũng đồng ý tặng con ma sủng cho Đoạn Vân, đồng thời còn công khai tình chiến hữu cánh hẩu đem một đống tiền ra đánh cá nữa.
Đoạn Vân cười cười: " Lần trước nhờ có Đại địa chi hùng của bá phụ đại nhân mà tiểu chất mới có thể may mắn thắng được trận quyết đấu, tiểu chất hôm nay đến đây cảm ơn đại ân bá phụ."
Ánh mắt Khắc Mễ Kì có chút kỳ quái nhìn Đoạn Vân, cười nói: "Ha ha, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã chắc thắng trước khi quyết đấu. Mặc dù ta đến nay còn chưa hiểu được hết những nguyên nhân kỳ diệu đằng sau chiến thắng của ngươi, nhưng ta biết chắc chắn là cho dù không có Đại địa chi hùng thì ngươi cũng có thể dễ dàng chiến thắng! Cộng thêm tâm ý của Tạp Sắt Phu đối với ngươi nữa, hí hí... Mà ta cũng chẳng có thiệt hại gì. Hơn nữa, ta không phải thắng được tới mấy ngàn vạn sao?"
“Chiến thắng trận quyết đấu chỉ là may mắn thôi. Cái con Đại địa chi hùng cấp bảy đó tình cờ lại quen biết con Phi Long mới chết chứ. Phi Long cũng ngán cha mẹ của Đại địa chi hùng trả thù, do đó mới không dám động thủ thôi!" Đoạn Vân phát ra một tiếng cười ha ha rất thô.
Khắc Mễ Kì hiển nhiên không thể tin chuyện ma quỷ của Đoạn Vân, cười cười không tiếp tục truy vấn nữa, rồi chuyển ngay chủ đề: "Được rồi, ta còn phải cảm tạ Đoạn Vân về cái ân cứu mạng phu nhân nữa!"
Đoạn Vân rất nghi hoặc: "Chuyện đó là sao?"
"Trước trận đấu không phải ngươi đưa cho Tạp Sắt Phu một viên Tẩy ……"
Nghe Khắc Mễ Kì vừa nói như vậy, Đoạn Vân vội vàng xua tay ngăn lại. Nếu việc này để người bên ngoài biết thì mình có thể sẽ chẳng còn được một ngày thanh nhàn. Đoạn Vân đến gần Khắc Mễ Kì nhẹ giọng nói: "Bá phụ, việc này đừng nhắc lại nữa! Tẩy Tủy đan nào có quan hệ gì với ta đâu, chỉ là trong lúc vô ý lượm được thôi." Khắc Mễ Kì cũng rất hiểu những chỗ nguy hại khi tiết lộ tin tức này ra nên không tiếp tục truy vấn.
Qua một hồi lâu, Đoạn Vân nói: "Bá phụ, nghe nói Ngài là thương nhân lớn nhất của Thiên Long Đế Quốc, có quan hệ buôn bán rộng rãi khắp nơi a!"
Khắc Mễ Kì suy tư một hồi, rồi trả lời: "Đúng vậy, trước khi ta làm Bộ trưởng Tài chính của Đế quốc ta vốn là một thương nhân, sản nghiệp của nhà ta bây giờ rất lớn, cơ hồ các ngành nghề đều có sản nghiệp của Gia tộc ta. Chẳng biết Vân nhi hỏi việc này làm gì?"
Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói: "Kỳ thật, ta lần này cố ý đến đây gặp Ngài để hợp tác thôi. Việc kinh doanh thuốc dược và các sản phẩm thủy tinh của Gia tộc ta hiện đang rất tốt. Tương lai kinh doanh còn phi thường tốt nữa cơ, không biết bá phụ có hứng thú không nhỉ?"
“Làm sao? Hợp tác như thế nào?" Khắc Mễ Kì vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật lão biết việc kinh doanh thuốc trước nay cộng thêm với các sản phẩm thủy tinh mới đây của Đoạn Vân có tiềm năng vô cùng lớn. Lão cũng sớm có ý hợp tác với Đoạn Vân, chỉ là chưa biết ý tứ của Đoạn Vân ra sao mà thôi.
“Mạng lưới buôn bán của Ngài rất rộng lớn, ta hy vọng Ngài có thể làm đại lý bán sỉ cho ta. Cũng để bù vào ta sẽ để cho Ngài giá cả rất ưu đãi, rồi dựa vào mạng lưới tiêu thụ rất lớn mạnh của Ngài mà vận chuyển và phân phối đi khắp nơi!" Đoạn Vân cũng biết mình bây giờ chưa quen biết nhiều, gần như không có quan hệ với giới kinh doanh, ở thương trường nếu không hợp tác mua bán với nhiều Gia tộc thì không thể buôn bán làm ăn lớn được! Còn Khắc Mễ Kì lại là người giàu có nhất Đế quốc, có sản nghiệp rất lớn và quan hệ mua bán rộng lớn, hơn nữa lão cũng là cha của Tạp Sắt Phu, sau này rất có thể sẽ là nhạc phụ đại nhân của mình. Do đó Đoạn Vân mới tìm đến Khắc Mễ Kì để thảo luận về việc hợp tác kinh doanh.
Khắc Mễ Kì cúi đầu rất lâu, Đoạn Vân cũng không hề sốt ruột, tranh thủ nắm lấy bàn tay xinh xắn của Tạp Sắt Phu mà vuốt trộm. Còn Tạp Sắt Phu thì sợ cha ở một bên phát hiện ra nên không dám có dị động gì. Đoạn Vân thấy Tạp Sắt Phu im lặng, được thể làm già, bàn tay thô bỉ lại sục sạo rà xuống dưới đùi của Tạp Sắt Phu, nhè nhẹ vuốt ve...! Tạp Sắt Phu vừa thẹn vừa giận, vội giơ tay đánh nhẹ vào bàn tay bại hoại của Đoạn Vân, rồi trừng mắt nhìn Đoạn Vân vẻ rất tức giận, chỉ tay vào cha đang ngồi suy tư một bên. Đoạn Vân chỉ cười, rồi giơ hai tay lên làm như muốn xâm lấn vào vị trí lộ liễu hơn của Tạp Sắt Phu: bộ ngực. Bất chợt lúc này hắn phát hiện ra Khắc Mễ Kì có cử động, vội vàng ngồi ngay đơ làm ra vẻ rất nghiêm chỉnh!
“Đoạn Vân, ta cũng có ý hợp tác với ngươi, thuốc dược của ngươi ta thấy hợp nhãn nhất. Chỉ có điều hạn lượng tiêu thụ của mớ thuốc đó hình như rất ít, ta sợ nếu vậy thì hợp tác cũng không có ích lợi gì!" Khắc Mễ Kì cau mày nói ra vẻ băn khoăn.
Đoạn Vân cười cười: "Bá phụ có biết ta vì sao phải hạn lượng tiêu thụ không?"
“Chẳng lẽ không phải là do hạn chế bởi năng lực sản xuất?" Khắc Mễ Kì hơi giật mình, lão luôn luôn nghĩ rằng hạn lượng tiêu thụ thuốc dược của Đoạn Vân chủ yếu là do giới hạn về phương diện bào chế, nhưng Đoạn Vân hỏi như vậy xong thì lão lập tức giải thích được ngay: tuyệt đối không phải là nguyên nhân này!
“Chỉ có một nguyên nhân nho nhỏ, kỳ thật thuốc dược này của ta có thể sản xuất nhiều hơn nhiều. Chỉ có điều bị hạn chế về phương diện tiêu thụ, thị trường tiêu thụ rất hạn chế. Thị trường rất có quy luật, khi ta đem nhiều thương phẩm quá ra thị trường thì giá cả sẽ bị ép xuống rất thấp, nhưng nếu cung không đủ cầu thì giá sẽ đội lên rất cao. Kì hóa khả cư* (hàng lạ thì có lời to) chính là đạo lý này! Chúng ta hợp tác chính là muốn mở rộng thị trường ngày càng lớn hơn, như vậy cho dù có sản xuất ra nhiều thương phẩm hơn cũng sẽ không xuất hiện tình trạng cung vượt qua cầu. Một điểm quan trọng nhất là thuốc dược của ta có hiệu quả kỳ lạ quá mức, nếu đại lượng bán ra bị những người có tâm cơ lợi dụng thì rất có thể sẽ dẫn đến chiến tranh."
"Hay cho câu 'kì hóa khả cư'! Thật không ngờ Đoạn Vân nhà ngươi vốn là Tế tự mà lại có những luận giải về buôn bán sâu sắc như thế. Tạp Sắt Phu quả nhiên có con mắt tinh đời! Ha ha! Đại hiệp! Ta quyết định hợp tác cùng ngươi. Ngươi yên tâm, cả thị trường Thiên Long thành này coi như đã thuộc về ngươi, sau này những thương phẩm của ta chỉ kinh doanh ở ngoài pham vi Thiên Long thành. Nói đi, ngươi còn có thể cung cấp bao nhiêu dược hoàn?" Khắc Mễ Kì rất ngạc nhiên vì những lý luận buôn bán của Đoạn Vân có thể nói là 'nhất châm kiến huyết'**, thật là tinh túy!
“Gấp năm lần!"
“Cái gì? Gấp năm hả? Vậy một tháng đến hơn một ức à? Vân nhi ngươi có chắc không?" Khắc Mễ Kì giật nảy cả người!
Đoạn Vân cười cười: "Đúng vậy, bất quá ta cũng hy vọng Ngài sẽ phân phối hợp lý dược hoàn này, đảm bảo không có sự bất đồng giữa các thành thị!"
“Năm lần thì năm lần! Gia tộc ta cũng có thể tiêu hóa sạch chỗ đó. Ra giá đi?"
Đoạn Vân ngẫm nghĩ rồi trả lời: " Hoàn Dương đan bớt còn chín phần, các mặt hàng khác chiết khấu còn tám phần! Giá bán do Ngài tự quyết định lấy!"
“Như vậy sao? Một tháng năm trăm lạp Hoàn Dương đan ….."
“Không, Hoàn Dương đan một tháng chỉ có hai trăm lạp, Giải độc hoàn một tháng có năm vạn lạp, Bổ thận hoàn cũng chỉ có năm trăm lạp, "Kim thương bất khuất" đại khái trên mười vạn!" Đoạn Vân sau đó đưa ra một số lượng cụ thể.
Khắc Mễ Kì suy nghĩ rất lâu, còn Đoạn Vân ngồi một bên hai tay táo tợn lúc này đã vươn lên đến cao phong (đỉnh núi) của Tạp Sắt Phu. Bộ ngực của Tạp Sắt Phu đã hoàn toàn phát dục, vươn lên rất cao, cũng rất mềm mại đàn hồi. Đoạn Vân một khi đã tìm thấy thì không còn có dũng khí buông tay ra nữa, rất nhanh đã hoàn toàn chìm đắm vào đôi gò núi đó. Hắn vụng trộm sờ sờ mó mó con gái người ta ngay trước mặt phụ huynh thế này thì quả thật quá kích thích. Còn Tạp Sắt Phu thì mặt mày xấu hổ vô cùng, lại càng làm cho Đoạn Vân thêm sướng khoái. Cảm giác tưng tửng dầm dề này quả thực không bút nào tả xiết!
"Được rồi! Cứ án theo những gì ngươi nói mà làm đi! Mọi việc cụ thể, ta sẽ để cho con cả của ta là Áo Lí Tư Kim tới nói chuyện chi tiết với ngươi." Khắc Mễ Kì đột nhiên lên tiếng làm cắt ngang cơn hưởng thụ của Đoạn Vân. Hắn ớn lạnh cả người, cũng không biết có bị phát hiện hay không nhỉ? Còn Tạp Sắt Phu thì càng xấu hổ muốn chui luôn xuống đất.
Cố gắng trấn tĩnh một chút, Đoạn Vân lại nói: "Được, tìm thủ hạ của ta là Khắc Lí để đàm phán nhé!"
Đoạn Vân ở lại hàn huyên một lát với Khắc Mễ Kì, sau đó mới cáo từ ra về. Sau khi Đoạn Vân đã ra khỏi cửa một lúc, Khắc Mễ Kì chặn Tạp Sắt Phu lúc này cũng muốn về phòng lại: "Tạp Sắt Phu, ngươi và Vân nhi cũng lo mà kiểm điểm đi, dám làm mấy thứ tiểu xảo trước mặt ta hả? Đừng tưởng ta không biết nhé, vải thưa sao che được mắt thánh! Động tác ấy ấy của các ngươi đều lọt hết cả vào mắt ta đó. Ngươi cũng quá chiều Vân Nhi rồi đó!"
Còn Đoạn Vân lúc này đã ở ngoài mấy trăm thước, chợt cả người chấn động, sắc mặt có chút khó coi: "Thảm rồi! Bị lão thấy rồi!" Thính lực cao siêu của Đoạn Vân đương nhiên đã nghe hết được những gì Khắc Mễ Kì đang nói. Đoạn Vân vội nghĩ không dám lần sau tí tớn đú đởn giở thủ đoạn này trước mặt lão trượng tương lai nữa!
* Kỳ hóa khả cư: Tích này nói về Lã Bất Vi tình cờ gặp công tử Tử Sở tại thành Hàm Đan, thấy công tử khốn đốn cùng quẫn liền nghĩ bụng: "Kỳ hóa khả cư, nếu kinh doanh được tốt thì ta sẽ kiếm được một món lời lớn từ người này". Sau này họ Lã đem Tử Sở “kinh doanh” thành hoàng đế nước Tần v.v.. (muốn biết thêm chi tiết thì đọc Tầm Tần ký- Workman)
** nhất châm kiến huyết: nghĩa đen châm một kim là thấy máu ngay. Ý nói một câu nói rất ngắn gọn mà đi thẳng ngay vào cốt lõi của vấn đề.
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 03:13 PM.
Chương 50. La bốc đại bổng phục chúng tương
(Chính sách phục chúng tân kỳ
"Cây gậy- củ cải" tức thì dẹp xong)
Dịch+Biên dịch : workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn : Tàng Thư Viện
Hôm nay đã qua mười ngày sau khi Đoạn Vân quyết đấu với Ốc Nhĩ Tây, cũng là ngày mà Đoạn Vân phải đi quân doanh ở Tây thành nhận giao ban, bắt đầu đảm nhiệm chức vụ Đoàn trưởng của Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, một quân đoàn có quân số lên tới một vạn người.
Sáng sớm hôm nay, Đoạn Vân kêu Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương theo mình đi đến quân doanh của Hoàng gia kỵ sĩ đoàn- đơn vị tinh anh của Đế quốc.
Nói thật ra thì Đoạn Vân không hài lòng lắm khi nhận đội quân này. Đi tới trước đại môn của quân doanh mà ngay cả một tên vệ binh gác cửa cũng không thấy. Đi thẳng vào trong thì thấy cảnh tượng bày ra quả thực làm cho Đoạn Vân giận đến nỗi suýt nữa thì ngất xỉu. Chỉ thấy người người tấp nập, chỗ này ba binh, chỗ kia năm lính tụ tập nhàn tản trong cả khu huấn luyện rộng lớn. Cái làm cho Đoạn Vân nổi điên hơn là toàn bộ quân trang quân dụng lại đủ hình đủ vẻ, hơn nữa lại có gần nửa số binh lính chỉ mặc thường phục, không ra cái thể thống gì cả. Hiển nhiên cái lão bất tử Tra Lí đó chắc chắn tìm cách gây khó xử cho mình, hắn chắc nghĩ ra việc đẩy cho mình một đám binh cấp bụi đời để mình huấn luyện, nếu như không có thành tích gì thì hắn lập tức sẽ thu hồi binh quyền hoặc hành tội mình. Nhìn một đám lính tráng quần áo xốc xa xốc xếch, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề có tẹo nào gọi là kỉ luật nhà binh, Đoạn Vân quả thật rất đau đầu. Chẳng lẽ cứ để như vậy thỏa hiệp với lão Tra Lí đáng chết ư? Không được! Tuyệt đối không được! Tới đâu hay tới đó thôi!
“Thiếu gia, đám binh lính này xem ra không chuyên nghiệp lắm." Diệp Cô Thành đứng phía sau lướt mắt vài lần rồi phun ra một câu như vậy với Đoạn Vân.
Đoạn Vân trợn trắng mắt, vẻ rất tức giận: "Còn cần ngươi phải nói sao? Đám này có thể xem là binh lính không? Đám này quả thực là một đám bụi đời du thủ du thực mà! Một vạn binh lính này thì có đến thất bính bát thấu. Tám phần là một đám cô hồn tập hợp lại để làm ta khó xử đây mà! Đây là ý gì đây hỡi cái lão già Tra Lí kia? Lại dám dùng thủ đoạn hạ tiện này với ta hả?"
“Thiếu gia, Ngài nói không chính xác lắm! Đám binh lính này tuyệt đối là bộ đội tinh anh, hơn nữa là cao thủ trong tinh anh nữa kìa. Thiếu gia, Ngài có thể nhìn không ra, chứ thực lực của bọn họ đều tương đương với các cao thủ. Theo ta thấy, trong một vạn người này, thì có gần trăm Cao Cấp Kiếm Sư loại thất cấp, hơn một ngàn người là Trung Cấp Kiếm Sư bậc lục cấp , hơn nữa cơ bản còn lại đều là ngũ cấp cả. Binh lính bình thường không có thực lực cường hãn như vậy đâu! Chỉ có điều bọn họ nhìn qua đều là kiệt ngao bất tuân (chó dữ khó dạy – ý nói ngựa bất kham), rất khó khống chế đó!" Diệp Cô Thành phân tích cẩn thận cho Đoạn Vân thấy.
Đoạn Vân cố vắt óc nghĩ ngợi, nhưng cũng không rõ mục đích của Tra Lí. Chẳng lẽ hắn có thể yên tâm đưa một đám binh lính tài năng như vậy giao cho ta? Theo như tính toán ban đầu, đám bộ đội này tương đương với năm vạn binh lính bình thường. Đã không nghĩ ra thì Đoạn Vân cũng chẳng thèm nghĩ nữa làm gì cho mệt người đau đầu khổ óc. Đoạn Vân đi đến trước trường huấn luyện gầm lên: "Ai là người phụ trách nơi này? Mau lăn ra đây cho ta!"
Lúc này một tên bề ngoài như là một Tiểu Đội trưởng ăn mặc bộ quân phục xộc xệch vặn người oể oải đứng dậy, hắn dùng một giọng quái đản oe óe nói với Đoạn Vân: "Ngươi nào đó? Ta không rảnh tiếp đón ngươi, đây là quân doanh trọng địa, ai cho phép các ngươi vào đây?"
Đoạn Vân giận dữ cười nói: "Ta cứ thẳng một đường từ ngoài vào! Rồi sao? Ngươi còn định bắt ta xử phạt hả?"
“A, tiểu tử này láo! Thằng điên này! Các huynh đệ, đem ba tên gia hỏa này ném ra ngoài cho ta!" Tên Tiểu Đội trưởng đó thấy thái độ khiêu khích của Đoạn Vân như vậy rất tức giận, sau đó phất tay ra hiệu cho thủ hạ bắt giữ bọn Đoạn Vân.
Diệp Cô Thành đang muốn tiến lên giáo huấn bọn họ, thì Đoạn Vân đứng phía trước hắn phất tay ngăn lại. Chỉ thấy Đoạn Vân tiến lên một bước, vận khởi Thái Cực chân khí, dùng tay của mình thi triển một Vân thủ đón lấy một tay quyền đang đánh tới, đẩy mạnh đi, tiếp theo liên tục dùng chiêu Tước vĩ đem tất cả lực đạo chuyển qua trên người ba bốn binh lính khác. Trong tích tắc, hàng loạt binh lính đã dính đòn của đồng bạn, tới tấp lảo đảo ngã gục xuống trên mặt đất. Còn những binh lính khác thấy Đoạn Vân chỉ thoáng cái đã thu thập xong đám đông kiếm sĩ cấp bốn năm thì tranh nhau giật nảy mình, vội vã hấp tấp lùi lại đề phòng. Kỳ thật thì thực lực của Đoạn Vân cũng khoảng cấp sáu thôi, chỉ có điều nguyên lý của Thái Cực chính là tá lực đả lực, đối với quần ẩu đặc biệt có hiệu quả.
Đoạn Vân đi nhanh về phía trước, móc ra một khối lệnh bài từ trong ngực, vận hành chân khí há miệng nói lớn: "Ta là Đoàn trưởng mới của các ngươi, các ngươi ai dám bất kính với ta?" Thanh âm của Đoạn Vân là do vận dụng chân khí phát ra, theo như những gì được nói trong các quyển tiểu thuyết kiếm hiệp chính là thiên lý truyền âm, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho từng binh lính trong doanh trại đều nghe thấy được. Cả bọn giật nảy người, tới tấp quay đầu nhìn về phía Đoạn Vân. Đoạn Vân không thèm để ý đến ánh mắt kinh dị của bọn chúng, đi thẳng đến đầu quân doanh, bước lên một bệ đất bằng được đắp cao lên ở giữa quân trường. Bệ đất cao này có thể là nơi binh lính quyết đấu .
Nhìn trước mắt một đám người ồn ào hỗn loạn, Đoạn Vân rốt cục hiểu được những phiền toái mà Tra Lí để lại cho mình lớn đến đâu! Nói về thực lực, một vạn người này tuyệt đối là những cao thủ trong đám tinh anh. Nhưng những người này căn bản là không giống một đội quân, có vẻ còn giống một đám thổ phỉ hơn. Bọn họ cơ hồ không hề biết cái gì gọi là quân kỷ cả. Tra Lí chính là muốn đưa cho mình một đám binh lính mà hắn không cách nào quản được, để cho mình biết khó mà lui đây! Đáng tiếc a, người tính không bằng Trời tính, cho hắn lần này bàn tính gảy không kêu rồi!
Đoạn Vân một lần nữa vận khí hô to : " Mọi người nghe đây!"
Nhưng những tiếng ồn ào như cái chợ vỡ vẫn giữ nguyên như trước! Đoạn Vân giận xịt khói lên đầu, hít sâu một hơi, một lần nữa vận chuyển chân khí, sau khi đã lưu chuyển khí chạy khắp một vòng chu thiên trong cơ thể, Đoạn Vân mở rộng miệng gầm lên: "Hống!"
Một tiếng gầm thật lớn làm cho khắp nơi im thin thít! Trước mắt một vạn binh lính chỉ thấy Đoạn Vân hít một hơi dài, hơi thóp bụng lại, sau đó bỗng nghe một tiếng gầm lớn điếc tai nhức óc phát ra! Tiếng vang thật lớn làm cho tất cả các binh lính phải đờ đẫn người ngậm miệng lại. Đến ngay cả Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương cũng giật mình! Một tiếng gầm này là do Đoạn Vân nhịn không được tức giận mới sinh ra ý niệm trong đầu - dùng "Sư tử hống" để trấn trụ bọn họ. Kỳ thật tiếng gầm của Đoạn Vân tuyệt đối không phải Phật môn Sư tử hống, phải nói thật chứ uy lực cũng chỉ giới hạn ở mức làm cho người nghe có cảm giác bị chấn động thôi, còn khuya mới đạt tới cảnh giớ dùng sóng âm thanh công kích người! "Sư tử hống" hả? Đừng có nằm mơ, Đoạn Vân còn lâu mới học được!
Nhìn thấy tất cả binh lính đều chú ý tới mình, Đoạn Vân bắt đầu lên tiếng: " Các ngươi nghe cho kỹ đây, ta tên là Đoạn Vân, Đoàn trưởng của các ngươi! Bây giờ nghe lệnh của ta, mọi người lập tức tập hợp theo đội ngũ đơn vị của mình!" Nhưng cả đám cù bơ cù bất đó vẫn bình thản chẳng hề động đậy. Còn lúc này một tên binh lính đứng ở hàng đầu tiên nói: "Đại nhân, chúng ta đều bị tống cổ ra từ các quân doanh khác nhau. Chúng ta chỉ biết phiên hào của chúng ta là Đế quốc Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Sư đoàn 11. Chúng ta còn chưa có chia làm đội ngũ gì cả?"
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Nói như vậy, các ngươi không có cả đến một thủ lĩnh hả? Được rồi, đã là như vậy, hôm nay ta chủ yêú sẽ tuyển chọn các chức vụ phụ trách. Mọi người nghe đây, chúng ta bây giờ bắt đầu phân phối chức vụ. Diệp Cô Thành đem giấy ra ghi lại: tất cả mọi người, vô luận ngươi là ai, đều có trở thành có thể sĩ quan. Bây giờ ta ra lệnh, các ngươi tự do tổ hợp, trước tiên chia đều chia làm ba lữ, mỗi một lữ ba ngàn ba trăm người, mỗi lữ tự đề cử Chánh Phó Lữ trưởng; mỗi một lữ tự chia làm ba đoàn, một đoàn khoảng một ngàn người, mỗi một đoàn tự tuyển xuất Chánh Phó Đoàn trưởng; mỗi đoàn lại chia đều làm ba doanh, phân biệt tuyển ra Chánh Phó Doanh trường; mỗi doanh chia làm ba đại đội, mỗi một đại đội chia làm ba bài. Các cấp Đội trưởng cho từng loại cũng vẫn do các ngươi tự tuyển lấy. Ta cho các ngươi thời gian một giờ đại lục. Vô luận các ngươi dùng bất kỳ loại phương thức nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhân mạng là được. Thôi! Bây giờ bắt đầu!" Đoạn Vân không hiểu rõ ràng lắm về chế độ quân hàm ở đây, vì vậy cứ dùng chế độ của quân đội hiện đại mà ép xuống.
Nhưng sau mệnh lệnh của Đoạn Vân, đại bộ phận binh lính đều không có cử động gì! Có vài binh lính lỗ mãng bắt đầu rục rịch, nhưng phần đông vẫn giữ nguyên ánh mắt bất phục. "Chúng ta tại sao phải nghe lệnh của ngươi hả? Dựa vào cái gì chứ?"
Đoạn Vân rốt cục hiểu ra dụng tâm thô bỉ của Tra Lí! Hắn cười cười: " Không trăng với sao gì cả! Chỉ bằng vào việc ta là chỉ huy của các ngươi thôi! Các ngươi bây giờ muốn thế nào đây? Có tin ta bây giờ tiêu diệt hết các ngươi không?" Sau khi liếc mắt nhìn quanh, Đoạn Vân dùng hết sức gào lên: "Diệp Cô Thành, đem cái tên vừa nói chuyện lên đây cho ta, đánh nó! Đánh cho nó mềm xìu như cọng bún thiu, đánh cho nó xì khói ói mật ra! Đánh cho cha mẹ đẻ ra nó cũng không nhận ra được con mình, đánh cho vợ nó cũng tưởng nó là thằng hàng xóm! Hừ, xem các ngươi muốn phản đối nữa không?"
Đoạn Vân vừa dứt lời, Diệp Cô Thành chỉ lưu lại một tàn ảnh, rồi lập tức tên lên tiếng vừa rồi đang đứng tại chỗ bỗng nhiên biến mất, một lát sau một thân ảnh te tua như cái giẻ rách từ trên trời “giáng” xuống. Tên lính đáng thương đó vốn trước giờ vẫn được những người khác xem là rất tuấn tú và bảnh choẹ, bây giờ ngã huỵch trên mặt đất, làm bốc lên một đám bụi mù mịt lan ra khắp bốn phía, đám bụi nhiều đến mức che mờ cả mắt mọi người!
Đoạn Vân làm việc này chẳng khác gì dám chọc giận một đám binh sĩ vô thiên vô pháp đông tới cả vạn người. Cả đám người xôn xao rối loạn, những ánh mắt rực lửa nhìn Đoạn Vân một cách căm thù. Cũng có không ít người từ từ đi tới gần Đoạn Vân. Từ ánh mắt của họ, Đoạn Vân cơ hồ có thể thấy những luồng sát khí lóe lên như ánh chớp giữa trời giông .
Đoạn Vân không hề sợ hãi, hắn cũng không có gì mà sợ hãi. Dù sao cho dù cả đám cùng xông cả vào mình, bằng vào khinh công của mình cũng có thể thoát thân an toàn. Nhưng như vậy thì chẳng phải Đoạn Vân khuất phục Tra Lí sao?
Đoạn Vân cười rất quỷ dị, vận đủ chân khí, ngữ khí vẻ rất khinh thường: "Các ngươi lúc này tức giận hả? Muốn tạo phản sao? A! Các ngươi làm ơn nghĩ lại cho ta cái đi. Đừng tưởng rằng với bổn sự này mà có thể tự cho phép mình vô pháp vô thiên. Ngưu Ma Vương đâu, rống lên cho cả đám chết hết cho ta!"
Ngưu Ma Vương vừa nghe Đoạn Vân phân phó, tiếng rống đặc hữu của ma thú cấp chín chợt gầm lên. Tiếng rống mang theo uy áp kinh người, mang theo sát ý mãnh liệt chấn động tất cả mọi người. Cả một vạn người không trừ một ai đều cảm giác thấy mình hình như đang đứng trước bờ vực tử vong. Cơ hồ lưng áo của mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, khối tên còn tè ra cả bãi lớn dưới chân, lúc này thì cả bọn đều sợ hãi khiếp vía thật rồi!
Thấy tiếng rống của Ngưu Ma Vương có hiệu quả như vậy, liên tưởng đến uy lực của mình, Đoạn Vân không thể không cảm thán thực lực của mình thật sự còn quá yếu.
"Được, được lắm! Bây giờ lập tức chia nhau ra làm những gì ta phân công ! Nếu ai dám đảo loạn, đừng trách Bổn tướng quân vô tình! Bây giờ ta ban bố Quân lệnh số một: người nào không phục tòng mệnh lệnh, giết! Đoạn Vân ta không phải là người nhân từ gì đâu. Còn nữa, hôm nay tất cả những người được bầu làm sĩ quan sẽ có thưởng rất khá. Cứ theo chức vụ quản bao nhiêu người thì Đoạn Vân ta hôm nay sẽ căn cứ vào đầu người mà đưa cho các ngươi chừng đó kim tệ. Cơ hội rất hiếm có đó nha! Bây giờ bắt đầu đi!" Hắn áp dụng phương pháp vừa đấm vừa xoa, cái đạo lý "cây gậy và củ cải" cơ hồ là một việc mà mỗi người hiện đại đều hiểu được, Đoạn Vân tự nhiên đem ra áp dụng ngay tắp lự!
Lúc này một vạn người đã bắt đầu nghe lời. Dù sao thì ai mà không thích kim tệ? Hơn nữa, bọn họ cũng thấy rõ thực lực của Đoạn Vân. Mọi người tự động chạy tới chạy lui bắt đầu hoạt động phân nhóm. Các hoạt động đề cử Đội trưởng, hoặc thi đấu tuyển chọn, tất cả đều cứ thế được răm rắp tiến hành, đều như vắt chanh nhanh như bóp phanh.
Còn lúc này Đoạn Vân đem tên gia hỏa kiêu ngạo vừa rồi bị Diệp Cô Thành đánh cho biến thể rách nát lên. Đoạn Vân tự mình động thủ điều trị cho hắn và để hắn phục dụng một viên Hoàn Dương đan và hao phí hết một quyển trục, cái tên tiểu tử kiêu ngạo đó toàn thân trên dưới bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hắn cố đứng lên vẻ rất sợ hãi, lấm lét nhìn Đoạn Vân! Vẻ mặt trắng bệch như ma của hắn làm cho Đoạn Vân khá là đắc ý.
Đoạn Vân chỉnh sắc nói: "Sau này phải nhớ kỹ, là quân nhân phải phục tòng mệnh lệnh! Nếu lần sau còn để ta xem thấy ngươi dám giỡn mặt với ta, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết! Thôi, niệm lần này ngươi mới phạm tội lần đầu, ta tha cho đó! Tự mình làm sao đó thì làm đi!"
Tên lính đó nghe Đoạn Vân nói vậy, tức thời vừa hưng phấn vừa hối hận, hắn thấp giọng trả lời: "Rõ!"
“Lớn tiếng một chút!" Đoạn Vân ra lệnh.
"Rõ! Thưa Trưởng quân!" Tên lính đó lớn tiếng trả lời .
Đoạn Vân rất vừa lòng, cười cười: "Tốt lắm, hãy đi xuống dưới đi!"
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 03:16 PM.
Chương 51. Thâu nhập hoàng cung kiến tình nhân
(Bí mật vào chốn Hoàng cung
Tình nhân gặp gỡ ta cùng hẹn nhau)
Dịch+Biên dịch : workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn : Tàng Thư Viện
Một giờ sau, một vạn binh sĩ đã sắp xếp thành đội ngũ trước mặt Ðoạn Vân. Lúc này mọi việc hoàn toàn khác với tình cảnh vừa rồi. Ba khối lớn, mỗi khối lớn có một tiểu phương trận, đội ngũ chỉnh tề. Xem ra đã có vẻ là một đội quân có tổ chức. Đương nhiên trong lúc cạnh tranh cũng có không ít người bị thương. Nhưng Ðoạn Vân là ai chứ? Làm sao mà hắn lại làm thủ hạ tương lai của mình đổ máu được? Hoàn Dương đan thì hơi quá đáng, nhưng để chữa trị loại thương tổn thấp hơn cấp bảy thì Ðoạn Vân tiếc gì mấy viên Giải Độc hoàn? Mấy trăm người bị thương tối đa chỉ tốn mấy trăm viên Giải Độc hoàn thôi, giá thành cũng chỉ mấy ngàn kim tệ!
Chiêu ấy của Ðoạn Vân cơ hồ quả là mua được lòng người! Trong mắt bọn lính, Ðoạn Vân không chỉ có những thủ hạ thực lực cường hãn như Ngưu Ma Vương hay là Diệp Cô Thành, mà thực lực chính bản thân hắn cũng cao thâm khôn lường, quan trọng nhất là Ðoạn Vân là một Thánh Tế tự có y thuật xuất thần nhập hóa và dược hoàn thần kỳ. Chỉ cần theo loại người người này đi chiến đấu, sau này chưa cần nói đến quân công tiền đồ sự nghiệp, chỉ riêng phần tánh mạng có thể được đảm bảo rất lớn, cơ hồ khó mà chết được. Nếu ai không hợp tác họa có là đồ ngu!
Nhìn một đám binh lính nhìn mình với ánh mắt kính nể, tướng quân Ðoạn Vân nghĩ mình phải nói cái gì đó. Hắng giọng vài lần, Ðoạn Vân vận khí nói lớn: "Từ nay về sau, các ngươi là thủ hạ binh lính của Ðoạn Vân ta. Nhớ rõ, ta là lãnh đạo cao nhất ở đây. Bây giờ ta ra lệnh, kể từ hôm nay, đội quân vạn người của chúng ta được gọi là một sư, ta là Sư trưởng của các ngươi. Ba Lữ trưởng và ba Phó Lữ trưởng lên đây!"
"Rõ! Có mặt!" Ðoạn Vân vừa dứt lời từ mỗi khối trận đi ra hai người. Sáu người xếp thành một hàng đứng trước mặt Ðoạn Vân, ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất uy vũ. Ðoạn Vân phát hiện trên mặt hoặc trên người bọn họ đều có không ít vết sẹo từ những trận chiến đấu. Giải Độc hoàn của Ðoạn Vân tuy có thể trị liệu nội thương, nhưng đối vớingoại thương không có hiệu quả gì lớn. Ðoạn Vân đánh giá cẩn thận sáu người này, cảm thấy bọn họ đều có một đặc điểm chung là: Thực lực cường hãn! Xem ra dị giới dù sao cũng là một địa phương dụng võ vi tôn, chỉ có thực lực mới được coi trọng ở nơi này. Bất quá Ðoạn Vân cũng biết, nhóm binh lính này thực lực đều rất lớn, tài năng trong mức hàng trăm ngàn người mới tìm được một, nên người được chọn tuyệt đối không tầm thường. Cho nên, sáu người này tuyệt đối không phải là đơn giản.
Gật gật đầu, Ðoạn Vân ra lệnh: "Bắt đầu từ người thứ nhất, giới thiệu về mình, bắt đầu từ bên trái trở đi, gọi là lữ thứ nhất, lữ thứ hai và lữ thứ ba!"
"Đệ nhất lữ Lữ trưởng Mã Khắc! Cao cấp Kiếm sư!"
"Phó Lữ trưởng Khải Tư Kì! Cao cấp Kiếm sư!"
"Đệ nhị lữ Lữ trưởng Hi La! Cao cấp Kiếm sư"
"Phó Lữ trưởng Tạp Ni Duy Tư! Cao cấp Kiếm sư!"
"Đệ tam lữ Lữ trưởng Kiệt Khắc! Cao cấp Kiếm sư"
"Phó Lữ trưởng Ðặc Lạp Phu! Cao cấp Kiếm sư!"
Ðoạn Vân gật gật đầu: "Tốt lắm, nhưng mà bây giờ ta muốn nói cho các ngươi biết một việc. Thực lực cường đại của các ngươi không thể quyết định cái gì. Phải có học thức mới được coi là có bản lãnh địch lại vạn người! Thực lực của ngươi cho dù rất cường hãn, trong những trận chiến vạn quân cũng sẽ không có tác dụng lớn. Chỉ là khích lệ sĩ khí mà thôi. Các ngươi đã có năng lực lên làm Chánh Phó lữ trưởng, cho thấy được năng lực của các ngươi rất tốt! Ta mặc kệ các ngươi trước kia làm gì, chỉ biết rằng bây giờ các ngươi là thủ hạ của ta, ta hy vọng các ngươi có thể tuân thủ quân lệnh, quản lý tốt mấy ngàn thủ hạ của các ngươi!"
"Rõ! Thề tuân lệnh tướng quân!" Sáu người đồng thanh hô lớn!
Ðoạn Vân cười cười: "Tốt lắm, các ngươi bây giờ trước tiên làm quen với thủ hạ của mình đi, sau khi làm xong, ghi lại danh sách từ binh lính của mình! Một giờ sau, đem danh sách nộp cho ta! Bắt đầu đi ! Hành động!"
"Rõ!"
Sau một giờ, Ðoạn Vân trên tay có ba danh sách binh lính. Ðoạn Vân cũng kêu Diệp Cô Thành xuất ra mười vạn mai kim tệ thực hiệnlời hứa của chính mình. Hành động này làm cho một vạn quân nhân vô cùng phấn khích. Họ không bao giờ nghĩ đến việc Ðoạn Vân thật ra có thể lấy tiền của mình để phân phát cho quân sĩ. Mười vạn kim tệ cơ hồ là một tháng lương của một vạn người chứ ít gì! Điều này làm cho đám binh lính không được lên sĩ quan lé hết cả mắt, cố gắng trấn tĩnh lại chứ không cứ để mắt như thế thì đời này kiếp này chỉ toàn “lườm rau gắp thịt”!
Ðoạn Vân cười cười, lớn tiếng nói: "Lần này chỉ là bước sơ khởi. Nếu đám sĩ quan này không làm đúng chức phận của mình, chỉ cần có hơn một nửa thủ hạ phản đối hắn, các ngươi có thể báo cáo lại với ta. Nếu ta kiểm tra thấy các ngươi nói hợp lý, các ngươi có thể giáng cấp hắn, rồi tự tuyển lấy một thủ lĩnh mới cho mình! Đây là dân chủ, nghĩa là mình tự tuyển lấy thủ lĩnh cho chính mình. Các ngươi cần phải cố gắng lên nhé! Tốt lắm, hôm nay sẽ không huấn luyện nữa, các ngươi làm quen chiến hữu và hoàn cảnh của mình trước. Các sĩ quan phải phụ trách đơn vị, an bài hợp lý mọi việc. Toàn thể giải tán!"
Quân đội giải tán xong, Ðoạn Vân lại hỏi mấy vị Lữ trưởng để nắm tình hình. Thông qua trao đổi, Ðoạn Vân biết rõ được trạng huống của nhóm người binh lính này. Cũng cơ bản hiểu được dụng tâm của Tra Lí.
Nguyên lai một vạn quân nhân này quả thật từ nhiều nguồn khác nhau. Đại bộ phận bọn họ là từ các đơn vị bộ đội khác nhau vì phạm tội bất tuân thượng lệnh, không nghe lời quản giáo, có người dựa vào uy thế con nhà giàu có, có người vốn là nô lệ nhưng lập được quân công, còn có mấy trăm người là thổ phỉ, ngoài ra còn có không ít người từng là tù phạm!
Hiểu rõ điểm này, Ðoạn Vân rất là vừa lòng! Hắn hóa ra rất hài lòng vì sự an bài của cái lão Tra Lí. Xem ra khi phải quản lý đám bộ đội này, Tra Lí nghĩ Ðoạn Vân sẽ vô cùng khó khăn! Ha ha! Tra Lí vốn cũng là muốn cho Ðoạn Vân biết khó mà lui, nhưng Ðoạn Vân bây giờ tiện thể sinh ra một ý nghĩ lập một đội quân cho riêng mình sử dụng!
"Tra Lí ngươi đúng là cái lão bất tử mà! Bổn thiếu gia sẽ không để cho ngươi đắc ý lâu đâu nhé! Ngưu Ma Vương, Diệp Cô Thành, đi thôi! Bây giờ chúng ta đi tới Hoàng cung!" Ðoạn Vân cười to nói.
"Thiếu gia, không có việc thì đi Hoàng cung làm gì?" Diệp Cô Thành rất là khó hiểu.
"Nói nhảm, Khải Lợi của ta bị Tra Lí cấm túc rồi, ta muốn gặp nàng đương nhiên phải vào Hoàng cung chứ!" Ðoạn Vân trợn mắt. Đúng vậy, Khải Lợi ôn nhu xinh đẹp của Ðoạn Vân đang bị giam cầm mà! Ai kêu mình từng "đùa giỡn" với nàng làm chi? Phải đến thăm nàng thôi! Không biết nàng bây giờ có nhớ ta không nhỉ?
Sau khi vào Hoàng cung, Ðoạn Vân trực tiếp tìm Khải Sắt Lâm. Khải Sắt Lâm hóa trang cho Ðoạn Vân thành một thị giả .Trải qua vài chỗ kiểm tra, Ðoạn Vân cuối cùng cũng đi tới phòng Khải Lợi, thấy Khải Lợi xinh đẹp đang đau đớn ủ rũ sầu não trông thật đáng thương.
"Ðoạn Vân, ngươi sao lại đến đây được? Nếu để cho Phụ hoàng biết được, ngươi vướng vào họa sát thân đó!" Khải Lợi vừa thấy Khải Sắt Lâm đưa Ðoạn Vân là người mình ngày nhớ đêm mong đến, giật bắn cả vóc ngà!
"Vì để gặp được nàng, ta cho dù chết hơn một vạn lần cũng được!" Ðoạn Vân vốn trước kia là một loại người rất ngỗ nghịch bây giờ bỗng trở nên nói chuyện thật dễ nghe!
"Hi hi! Vân ca, ta ra ngoài gác cửa, các ngươi có việc thì gọi ta nha! Còn nữa, các ngươi có... tâm tình gì thì cũng nhanh lên đấy. Nếu để Phụ hoàng phát hiện ra thì phiền toái lắm!" Khải Sắt Lâm lúc này ý nhị tránh ra ngoài.
"Khải Lợi, ta nhớ nàng, cho nên đến thăm nàng! Khải Lợi, nàng gầy đi nhiều rồi!" Ðoạn Vân bước lên nắm tay Khải Lợi nói.
Vẻ mặt Khải Lợi lúc này cũng rất đau khổ, nàng thử tránh né tay của Ðoạn Vân, nhưng vô luận nàng dùng sức như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự "dây dưa" của Ðoạn Vân .Nàng thậm chí còn phát hiện ra nàng rất thích được Ðoạn Vân cầm tay vuốt ve. Nàng nghiêng đầu, tránh ánh mắt Ðoạn Vân, vẻ mặt rất thương tâm nói: "Ðoạn Vân, chuyện của chúng ta không có khả năng đâu! Ta đã bị hứa gả cho nhị Hoàng tử của Lôi Ngạo Đế Quốc rồi!"
Ðoạn Vân không thèm để ý, nhân cơ hội này nắm hai tay Khải Lợi, rồi hắn trực tiếp ôm eo Khải Lợi kéo nàng vào ngực, không quan tâm đến việc Khải Lợi đang giãy dụa tuyệt vọng (giả vờ chăng?), Ðoạn Vân nhìn thẳng vào mắt Khải Lợi, thần sắc ngưng trọng nói: "Khải Lợi, nàng có biết không? Khi ta biết được nàng thích ta, có biết ta vui sướng biết chừng nào không? Lúc đó, ta đột nhiên cảm thấy, ta là người hạnh phúc nhất trên đời! Ta quyết định rồi, ta nhất định phải lấy nàng làm vợ!"
Khải Lợi thần sắc vẫn có chút bối rối như trước, nàng hơi sợ hãi nói: "Chính là, chính là ……"
"Không cần chính là gì cả, Khải Lợi, ta thích nàng! Ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta!" Ðoạn Vân nét mặt vô cùng cương quýêt.
Khải Lợi giật mình, vẻ mặt rốt cục hơi đổi sắc, từ khóe mắt nàng hai dòng nước mắt long lanh chảy dài xuống! Nàng ôm chặt Ðoạn Vân, như là sợ Ðoạn Vân đột nhiên biến mất. Ðoạn Vân không nói gì, Khải Lợi cũng không nói gì, bọn họ cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy. Trong môi trường im lặng, tình cảm của họ không cần phải biểu hiện ra bằng ngôn ngữ, lời nói đầu môi chót lưỡi sao bằng lời thủ thỉ trong tim, sao bằng được “ngôn ngữ cơ thể”.... Bởi vì trong giây phút này, họ bỏ qua mọi thứ trên đời, chỉ cần trong lòng có nhau, người này chỉ còn biết có người kia!
Nửa giờ sau, Ðoạn Vân lúc này mới từ từ gượng nhẹ nới lỏng vòng tay ôm Khải Lợi, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Khải Lợi, Ðoạn Vân rất đau lòng. Hắn lấy tay nhẹ nhàng lau đi ngấn nước mắt của Khải Lợi, nhẹ giọng nói: "Khải Lợi, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ làm cho Phụ hoàng của ngươi thay đổi ý kiến. Nếu không có biện pháp, ta sẽ phái người đi tiêu diệt luôn cái tên nhị Hoàng tử thối tha đã dám hứa hôn với nàng! Tin ta đi, cho dù có chuyện gì, ta cũng phải lấy cho được nàng!"
"Vân ca!" Khải Lợi lại ôm chặt Ðoạn Vân, nước mắt hạnh phúc lại chảy tràn xuống!
Các Ðộc giả hơi khó hiểu tự hỏi Ðoạn Vân: Vì cái gì mà không nhân cơ hội này chiếm đoạt Khải Lợi luôn!
Ðoạn Vân cười cười: Các ngươi bỏ phiếu thật sự quá ít!
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 03:16 PM.
Chương 52. Đặc chủng lang nha luyện binh đạo
(Nanh Sói đặc chủng sư binh
Gian khổ huấn luyện chiến chinh tạo đà)
Dịch+Biên dịch : Workman
Biên tập : ndphong91
Nguồn : Tàng Thư Viện
Tối đó, Ðoạn Vân tranh thủ đọc ba danh sách binh lính. Trong đó có một danh sách làm Ðoạn Vân rất hài lòng, vì còn có một trang giới thiệu lý lịch của từng sĩ quan, nói khá chi tiết về thực lực cũng như đặc điểm thân phận. Điểm đặc biệt là chỉ trong thời gian một giờ đã có thể viết ra một danh sách như vậy, nên có thể nói vị Lữ trưởng này là một nhân tài. Ðoạn Vân liếc qua trang đầu, thấy đó chính là tân nhậm Lữ trưởng lữ hai Hi La. Từ những giới thiệu của Hi La về bản thân, Ðoạn Vân biết Hi La nguyên trước kia là một nô lệ. Gật gật đầu, Ðoạn Vân lấy bút mực bắt đầu viết một chương trình và phương thức huấn luyện để hiện đại hóa quân đội. Ðoạn Vân muốn biến một vạn thủ hạ mà Tra Lí giao cho mình huấn luyện thành một "Hổ lang chi sư" cho chính mình!
Ngày thứ hai, Ðoạn Vân lại đi tới quân doanh. Trước khi đi, Ðoạn Vân đã dặn dò mọi việc trong Gia tộc cho mọi người, còn chính mình dự tính ở lại trong quân doanh vài ngày. Trong khi đó Khắc Lí cũng đã cùng với tiểu cữu tử Áo Lí Tư Kim tiếp xúc làm ăn, bắt đầu khuếch trương việc kinh doanh của Gia tộc. Cũng như trước, hôm nay Ðoạn Vân chỉ dẫn theo Diệp Cô Thành và Ngưu Ma Vương đi tới quân doanh. Khi tới nơi, Ðoạn Vân ra lệnh tất cả các cấp sĩ quan tới quân trướng để mở một hội nghị quân sự!
Nhìn hai mươi bốn bộ hạ trước mắt, việc Ðoạn Vân làm đầu tiên là phân phát hai mươi bốn bản văn kiện da thú. Sau khi mọi người đã yên lặng, Ðoạn Vân lên tiếng: "Hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây với mục đích muốn xác lập một chế độ mới trong sư của chúng ta. Bây giờ các người xem kỹ các ghi chép trong những văn kiện ta đưa cho các ngươi, nếu có ý kiến gì cứ tự nhiên đề dạt!"
"Phiên hào: Nanh Sói?" Một gã sĩ quan nhịn không được đọc lớn lên!
"Đúng vậy, phiên hào của sư chúng ta được gọi là Nanh Sói! Ta hy vọng chúng ta có khả năng áp chế địch nhân như sói với cừu: giống như Nanh Sói làm cho người ta không rét mà run, mới nghe tên đã mất cả hồn vía vì sợ hãi! Các ngươi chủ yếu là xem kỹ hạng mục huấn luyện này, còn thiếu gì ta sẽ nhanh chóng kêu người chuẩn bị!" Ðoạn Vân giải thích.
"Tướng quân, hạng mục huấn luyện xem ra có vẻ rất lạ, sao giống như giỡn chơi vậy? Chạy việt dã là cái gì? Lạị còn nhảy cò? Còn có loại huấn luyện đứng nghiêm nữa! Mấy thứ quái dị này, chúng ta chưa hề nghe qua!" Lại có một người khác nói ra những nghi hoặc trong lòng.
Ðoạn Vân bần thần, xem ra thật sự là phiền toái. Mình viết ra phương án huấn luyện chủ yếu tham chiếu vào hạng mục huấn luyện cho bộ đội đặc chủng hiện đại, cũng căn cứ vào sự biến thái của người dị giới mà chế ra! Bọn họ không hiểu cũng rất bình thường. Nếu phải giải thích kỹ lưỡng cho bọn họ thì phải tốn rất nhiều công! Nghĩ vậy, Ðoạn Vân nói: "Đã như vậy, ta sẽ dùng giáo dục trực quan cho các sĩ quan. Tập huấn trong vòng mười lăm ngày. Sau mười lăm ngày đảm bảo các ngươi sẽ nắm rõ phương pháp huấn luyện này. Nói cho các ngươi biết, quyển phương án huấn luyện này chính là tài liệu huấn luyện quân sự tiên tiến nhất. Có tác dụng cực kì lớn đối với quân nhân."
"Được rồi, ai là Lữ trưởng lữ hai Hi La?" Ðoạn Vân lúc này nhớ tới danh sách rất đáng nể mà mình xem tối qua.
"Hi La có mặt!" Hi La bước lên trước mặt Ðoạn Vân chào theo kiểu nhà binh của dị giới.
Ðoạn Vân đánh giá kỹ vị sĩ quan này, người mà mình rất hâm mộ. Chỉ thấy hắn cả người cao lớn, làn da như cổ đồng mới trông thì biết ngay là người rất khỏe mạnh. Nói về hình thể cũng là một mĩ nam tử, chỉ tiếc mấy vết sẹo đao kiếm đã tàn phá làm hỏng khuôn mặt vốn rất anh tuấn. Từ trong ánh mắt hắn, Ðoạn Vân có thể cảm nhận được người quân nhân ba mươi tuổi này đã từng kinh qua đủ loại thử thách. Ðoạn Vân cười cười: "Trên mặt có nhiều vết thương thế? Không tưởng tượng được tất cả quân công đều được viết lên trên mặt! Tốt!"
"Ha ha!" đám sĩ quan chung quanh đầu tiên là sửng sốt, rồi hiểu ra Ðoạn Vân trêu chọc bèn cười rộ lên.
Hi La cũng giật mình, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Ðoạn Vân hôm qua vốn hung ác tựa quỉ sứ mà hôm nay lại đùa giỡn với hắn như thế.
Ðoạn Vân chỉnh sắc nói: "Tốt lắm, không cười nữa! Hi La, ai viết danh sách lữ hai ngày hôm qua?" Nói xong, Ðoạn Vân sắc mặt bất thiện nhìn Hi La.
Hi La thấy ánh mắt bất thiện, không hề sợ hãi: "Tướng quân, đó là tôi làm!"
Ðoạn Vân cười cười: "Tốt! Hi La nghe lệnh! Từ hôm nay, ngươi làm phó cho ta, chức vụ Phó Sư trưởng!"
"Tướng quân, tại sao?" Hai vị Lữ trưởng khác cảm thấy khó hiểu, nên hỏi dồn.
Ðoạn Vân đưa danh sách binh lính mà Hi La viết cho hai vị Lữ trưởng không phục. Hai vị Lữ trưởng này vừa thấy danh sách, lập tức chịu phục ngay, không hề nói thêm gì nữa!
Ðoạn Vân bắt đầu huấn luyện trong mười lăm ngày cho hơn bảy mươi sĩ quan cao cấp! Còn các binh lính được các Tổ trưởng của mình chỉ huy tiếp tục áp dụng phương pháp cũ mà huấn luyện hàng ngày.
Trong mười năm ngày kế tiếp, mỗi ngày Ðoạn Vân đều cùng thủ hạ của mình cùng nhau ăn cơm, cùng nhau huấn luyện, rất nhanh đã hòa đồng cùng với hơn mười sĩ quan cao cấp thành một gia đình. Với phương án huấn luyện của Ðoạn Vân cũng làm cho đám sĩ quan thủ hạ vốn rất có kinh nghiệm vừa bội phục vừa sợ hãi. Bất quá, trong mười mấy ngày này, Ðoạn Vân có thể nói là có khổ mà không biết nói với ai. Hắn vốn cho rằng chính mình có chân khí, có thể rất dễ dàng thực hiện các hạng huấn luyện đặc chủng hiện đại. Chỉ khi chính thức thực hành, hắn mới thật sự cảm nhận được cái cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm này! Đây đúng là tự làm tự chịu!
Ðoạn Vân căn cứ vào chương trình huấn luyện hiện đại của quân đội đặc chủng, rồi căn cứ vào cường độ thân thể của người trong thế giới này, bố trí chương trình huấn luyện cho bộ đội như sau:
1. Sáng sớm 5:30 thức dậy, mỗi người đeo phụ trọng 40 kg chạy bộ 10.000 mét.
2. 8:00 huấn luyện kéo xà lên xuống 300 lần. Nhảy xuyên qua 30 mét lưới sắt qua lại 300 lần.
3. 10:00 huấn luyện tăng cường thể lực: 30 kg vòng tạ tự chế nâng lên hạ xuống 150 lần, đứng nâng tạ 100 lần, ngồi nâng tạ 100 lần.
4. 13:30 huấn luyện phơi nắng tăng cường sức chịu đựng của cơ thể: nâng ngang Kỵ sĩ thương, không nhúc nhích trong 2 giờ.
5. 16:00 huấn luyện kiếm thuật 1 giờ, sau khi huấn luyện thực chiến, chia làm hai đội chiến đấu với nhau!
6. Sau khi ăn xong nửa giờ, tiếp tục đeo phụ trọng 40 kg chạy bộ 10.000 mét.
7. Ba ngày một lần huấn luyện bơi lội: mặc quân trang với đầy đủ giáp sắt và dụng cụ, bơi một mạch 5.000 mét (tương đương với bơi qua lại hồ chính qui hiện đại năm mươi lần).
8. Năm ngày một lần huấn luyện ba dạng tổng hợp theo kiểu Thiết nhân Trung Quốc: đeo phụ trọng chạy bộ 2.000 mét, bơi lội 2.000 mét, nhảy cóc 2.000 mét.
9. Bảy ngày một lần huấn luyện đeo phụ trọng 30 kg hành quân việt dã 25 km.
(workman: dịch khúc này xong ớn lạnh cả người ...)
Thiếu thiết bị nào, Ðoạn Vân ngay lập tức gọi người đem đến ngay.
Mặc dù đã căn cứ tình huống thực tế mà giảm bớt một vài hạng mục, cường độ huấn luyện như thế này cơ hồ gấp hai so với cường độ huấn luyện của bộ đội đặc chủng hiện đại. Cho nên nếu như không phải Ðoạn Vân đã có một chút võ công phòng thân, người dị giới lại rất biến thái, rất ít người có khả năng chịu được cách huấn luyện quân sự khắc nghiệt như thế này. Bất quá với sự dẫn dắt của đích thân hắn, bảy mươi hai sĩ quan cao cấp đều có thể thực hiện trọn vẹn chương trình huấn luyện. Lúc đầu bọn họ rất hoài nghi phương pháp huấn luyện của Ðoạn Vân, nên không chấp hành những mệnh lệnh của Ðoạn Vân một cách tích cực lắm. Nhưng với những thủ đoạn cưỡng chế của Ðoạn Vân, rồi lại dùng những phương pháp lên dây cót tinh thần và đem kim tệ hấp dẫn làm mồi nhử, bọn họ ai cũng cố gắng hết sức. Chỉ sau một thời gian thực hiện huấn luyện, họ phát hiện thực lực của mình đột nhiên tăng lên mạnh mẽ! Nên họ càng thêm tin tưởng và tôn kính Ðoạn Vân.
Để tiến hành kiến thiết quân đội thật tốt, mỗi tối Ðoạn Vân đều giảng bài cho bảy mươi mấy tướng lãnh cao cấp. Truyền thụ cho họ một chút phương pháp huấn luyện quân sự hiện đại và giảng giải chiến thuật hiện đại. Ba mươi sáu kế "Tôn Tử binh pháp" và mưu kế quân sự, chiến thuật vây hãm, đánh du kích cùng các loại chiến thuật hiện đại đều được Ðoạn Vân đem ra giảng giải cho bọn họ. Trong mắt những tướng lãnh này, Ðoạn Vân đã không còn chỉ là một người Tế tự, mà là một bậc thầy quân sự thiên tài, là một tướng lãnh vô cùng đúng nghĩa. Mặc dù lý luận của Ðoạn Vân dạy có hơi khác hơn so với tinh thần kỵ sĩ, nhưng những gì Ðoạn Vân giảng tất cả đều là chiến thuật tuyệt hảo thần kỳ. Mặt khác, bọn này cơ bản phần lớn thuộc loại “cấp ba”, trước kia không phải là nô lệ cũng là thổ phỉ, nên bọn họ có bao nhiêu tinh thần kỵ sĩ đâu? Cho nên, rất nhiều lý luận của Ðoạn Vân đều được bọn họ hấp thu triệt để. Do đó trong các cuộc chiến đấu sau đó, những người này đều phát triển thành những tướng lĩnh độc lập tác chiến rất giỏi. Có thể nói, phân nửa giang sơn của Ðoạn Vân cũng do một nhóm người này chiếm được. Bọn họ là nhóm đệ tử quân sự đầu tiên của Ðoạn Vân!
Hôm nay đã là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng. Buổi chiều, Ðoạn Vân triệu tập nhóm đệ tử của mình. Ðoạn Vân quay về nhóm thủ hạ của mình phủ dụ: "Trong mười năm ngày qua, các ngươi đã có biểu hiện rất tốt. Ngoài ra, tiến bộ cũng rất lớn! Nhưng việc huấn luyện của các ngươi không thể dừng lại được. Hơn nữa còn có chuyện quan trọng cần các ngươi làm. Nhiệm vụ kế tiếp của các ngươi là đưa phương pháp huấn luyện của ta truyền thụ thành chương trình huấn luyện cho toàn sư đoàn Nanh Sói. Nhiệm vụ của các ngươi là trong thời gian ngắn nhất làm cho các thủ hạ của mình thích ứng phương án huấn luyện mới này! Trong mười lăm ngày qua, chắc là ta đã ép các ngươi tập luyện thê thảm lắm. Trong thời gian kế tiếp, ta hy vọng các ngươi có thể ép thủ hạ của các ngươi cũng thê thảm như vậy!"
"Ha ha ha!" Tiếng cười vỡ òa toàn trường!
Ðoạn Vân vẩy tay xuống, tiếp tục nói: "Còn nữa, các ngươi phải chú ý giữ gìn quân phong của quân đội và kỷ luật quân đội, ta không muốn thấy thủ hạ của mình trở thành một đám dã thú vô kỷ luật! Hiểu chưa?"
"Rõ!" Thanh âm không quá lớn!
"Lớn tiếng một chút!"
"Rõ!" Âm thanh lớn hẳn lên!
"Tốt! Tốt lắm. Ta ra lệnh, buổi chiều hôm nay không huấn luyện. Toàn quân nghỉ nửa ngày, ngày mai chính thức bắt đầu toàn quân huấn luyện. Còn nữa, do những biểu hiện rất tốt của các ngươi, ta bao các ngươi một bữa tiệc rượu tối nay! Hi La!" Ðoạn Vân ra lệnh.
"Có!" Phó Sư trưởng Hi La bây giờ vẫn đen nhẻm nhèm nhem như trước!
Ðoạn Vân cười cười, xuất ra một khối kim tệ, đưa cho hắn nói: "Đây là một vạn kim tệ, đêm nay các ngươi có nhiệm vụ phải xài hết số tiền này! Còn nữa, nhớ kỹ, nhậu xong có thể gọi gái, bất quá ngàn vạn lần không được chậm trễ buổi huấn luyện ngày mai!"
"Rõ! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Lần này thanh âm vang lớn như sấm nổ!
"Ai chà, mệt quá ta! Diệp Cô Thành, hôm nay chúng ta về nhà một chuyến! Mới đây mà đã nửa tháng không về nhà rồi, cũng không biết ở nhà thế nào nữa a?" Ðoạn Vân vặn vẹo thân thể! Huấn luyện mười mấy ngày nay chính là một khảo nghiệm không nhỏ đối với Ðoạn Vân. Đầu tiên phải dựa vào những ký ức mơ hồ về những động tác huấn luyện, rồi kết hợp với những kiến thức uyên bác, rồi còn phải tự mình thực hiện một lần các động tác huấn luyện. Thật sự là khổ! Tuy nhiên, trải qua thời gian đặc huấn này, Ðoạn Vân tiến bộ rất rõ ràng. Đầu tiên, thực lực của hắn tăng lên không ít, chân khí mặc dù không có đột phá, nhưng bây giờ đã có lực lượng của kiếm sĩ cấp sáu, tốc độ cũng nhanh như thực lực Kiếm thánh. Trình độ vận hành chân khí cũng tăng lên không ít. Tiếp theo là khí chất. Trước kia Ðoạn Vân làm cho người nhìn thấy đây là một người uể oải chậm chạp, mới nhìn qua có cảm giác như một gã ăn chơi đàng điếm. Nhưng bây giờ Ðoạn Vân có một chút đặc hữu quân nhân, phong sương và ổn trọng. Điều này đúng với một câu của người xưa nói: rèn luyện khiến con người ta phát triển toàn diện!
Last edited by Silverwing; 06-12-2008 at 03:39 PM.