Dịch : workman
Biên tập: Duyên Tỷ
Nguồn : Tàng Thư Viện
Thông qua truyền tống trận thần kỳ, Đoạn Vân trong nháy mắt đã từ thần điện quay về Á Cương . Bây giờ, các hình thức huấn luyện Ma Quỷ của bộ đội gia tộc đã được tiến hành cấp tốc trong mười ngày. Để đảm bảo thực lực của họ tăng lên một lần nữa, hắn lại phải hì hục bỏ công sức ra luyện chế dược vật cho họ.
Ma thú bộ đội của gia tộc đã chinh thảo Ma Thú Sâm Lâm, bắt đầu thành lập thế lực cho mình. Đội ngũ ma thú cũng không ngừng lớn mạnh đạt tới mấy vạn người. Hắn thông qua truyền tống trận, chạy tới xem xét thế lực mới của gia tộc tại Ma Thú Sâm Lâm, thuận tiện bổ sung cho kho thuốc của mình một chút. Cực phẩm dược tài trong Ma Thú Sâm Lâm nhiều tới nỗi đủ để làm cho người ta mê mẩn tới mức xịt máu ra vì thèm thuồng, điều này càng làm hắn thấy quyết định xâm lấn Ma Thú Sâm Lâm của mình thực sự là một quyết định sáng suốt. Ở Ma Thú Sâm Lâm, nhân sâm, linh chi ngàn năm mặc dù không nhiều được như cỏ dại, nhưng cứ cách vài dặm thì có một mảng rất lớn. Mọc tươi tốt giống như rau, mảng nào cũng đều dày đặc.
Phối hợp với tiến trình huấn luyện của thủ hạ mình, Đoạn Vân cũng không tiếc việc hao phí đại lượng long huyết thu được từ trước tới giờ, luyện chế ra hai vại Long huyết Tẩy Tủy thủy khổng lồ dành riêng cho hai vạn cuồng chiến sĩ. Luyện chế mười vại Tẩy Tủy thủy cho năm vạn bộ đội Thú Nhân, rồi còn phần lớn cực phẩm tài liệu luyện chế thành hai vại đặc cấp Tẩy Tủy thủy phân phối cho bộ đội Nanh Sói. Hắn gọi tất cả thủ hạ lại phân phát dược thủy, kết quả là chín ngày sau khi hắn từ thần điện trở về, vũ lực của gia tộc một lần nữa đạt tới một đột phá về chất. Hai vạn cuồng chiến sĩ cơ bản đạt tới hậu giai, Nanh Sói tướng sĩ tất cả đạt tới thần cấp, còn năm vạn Thú Nhân võ sĩ cũng cơ bản đạt tới thánh cấp. Thực lực như vậy, dù là một tên binh lính bình thường, nếu được đặt vào bất kỳ chỗ nào trên đại lục cũng đều được coi là lực lượng chung đoan, còn lực lượng chung đoan của tên biến thái Đoạn Vân là một sư đoàn, phải tính bằng sư đoàn mới đếm được.
Đám Miêu Tộc thực hiện nhiệm vụ thích khách trên khắp đại lục cũng đã quay trở về. Hắn cho bọn họ tiến hành cấp tốc huấn luyện phương thức Ma Quỷ. Thực lực thích khách của Miêu Tộc bây giờ đều tăng mạnh, đại đa số đều là thánh cấp trung giai. La Lị miêu nữ thực lực cũng đạt tới thần cấp đỉnh giai.
Tuy nhiên thực lực biến thái như vậy cũng chưa đủ để Đoạn Vân dừng lại, ngược lại càng làm cho hắn điên cuồng hơn. Lần này phương thức huấn luyện Ma Quỷ mới đi được một nửa đường, trong hai mươi ngày kế tiếp, hắn muốn thực lực của họ phải một lần nữa đột phá.
Thực lực thấp nhất của Điểu nhân phương tây cũng tương đương với một thiên sứ thánh cấp cấp một, nhưng lại có cánh. Tuy lực chiến đấu trên mặt đất thì không hơn gì loài người đồng cấp, nhưng nhờ vào tính chất tự bản thân có thể nhanh chóng chữa lành các thương tổn, chúng còn cặp cánh để bay lượn, lực chiến đấu của Điểu nhân phương tây thực sự cho hắn phát sốt lên.
Hơn nữa bộ tộc thiên sứ phương tây còn có thiên sứ cấp hai, cấp ba, một mạch cho tới thiên sứ cấp chín. Thực lực như thế làm cho Đoạn Vân phải rùng mình. Số lượng thiên sứ cấp thấp có hơn mười vạn . Trời ơi! Có tới hơn mười vạn đó. Còn mình thì sao? Thú Nhân đạt tới thánh cấp tối đa cũng chỉ có thể chống lại một hai thiên sứ cấp một thôi. Nanh Sói tướng sĩ phối hợp với long kị cũng giỏi lắm chống lại được thiên sứ cấp hai cấp ba. Thánh cấp Cuồng chiến sĩ cho dù ngon tới cỡ nào, cũng chỉ đủ sức chống lại thiên sứ cấp ba. Còn đám thiên sứ trung cấp từ cấp bốn cho tới cấp sáu, còn có thiên sứ cao cấp thần tướng, thần vương cấp bảy cấp tám, cấp chín. Lại còn Ma tộc sắp xâm lấn tới nơi, nếu mình không chuẩn bị tốt, có thể sẽ phải chết cả chùm theo cái đại lục này rồi.
Mịa! Vì cái mạng nhỏ của xíu mình, hắn chỉ có thể làm hai việc. Việc thứ nhất là che dấu thực lực, một việc nữa là không ngừng đề cao thực lực của mình. Cả hai việc này khả năng hắn có thể làm được. Sau khi trải qua tẩy cân phiệt tủy, vô luận là ma thú hay nhân loại đều có bản lãnh đặc thù nội liễm thực lực. Muốn đề cao thực lực, đúng ra trên đại lục đã không có ai dám mơ tới tốc độ tu luyện biến thái như hắn. Có thể nói, trong thời gian một tháng, hắn có thể làm cho thủ hạ mình đạt tới một mức mà người thường luyện cả mười năm cũng không thể đạt tới.
Để đề cao thực lực cho mình, hắn ra lệnh cho tất cả quân đoàn Nanh Sói tập trung huấn luyện, phải nhanh chóng đề cao thực lực. Đoạn Vân có một ý nghĩ, đó là thành lập một đội quân Nanh Sói mới ở Thiên Long, nhằm mở rộng biến nó thành quân dự bị cho mình. Nói cách khác, họ sau này sẽ trở thành một đội quân mới mà hắn sẽ chế tạo thành thánh cấp, sau đó tiến tới thần cấp. Hắn muốn cố hết sức để tám vạn bộ đội tuyệt cường trở thành một lực lượng khủng bố nhất.
Sau khi hưởng thụ khoái cảm khi thấy thực lực đám thủ hạ mình tăng lên nhanh chóng, hắn về thư phòng. Lúc này, Ước Hàn tìm tới báo cáo:
- Thiếu gia, có tin báo từ tiền tuyến truyền về tình hình chiến đấu của Địa Tinh. Sáng hôm nay, đại quân Địa Tinh và năm mươi vạn đại quân Tạp Tu Tư triển khai chiến đấu, Địa Tinh đại thắng. - Ước Hàn nói đầy hưng phấn.
Hắn cười rất tự tin:
- Không thắng thì đúng là thấy quỷ giữa ban ngày. Đại quân Địa Tinh chống lại binh lính loài người thì cũng dễ như cầm liềm cắt cỏ. Lần này chống lại năm mươi vạn đại quân, ta nghĩ binh lính Tạp Tu Tư nhất định chết không ít nhỉ.
Ước Hàn trả lời vẻ kính nể:
- Đúng vậy, năm mươi vạn đại quân cơ hồ bị tiêu diệt hầu như không còn . Mười vạn người chết, mười vạn trọng thương, mười vạn bị thương nhẹ rồi bị bắt sống, mười vạn đầu hàng. Mười vạn tàn quân còn lại chui rúc vào Tạp Tu Tư thành. Nhưng ta vẫn chưa hiểu được phương thức thiếu gia xử lý tù binh.
Hắn cười nói:
- Ý ngươi nói về việc ta bảo Địa Tinh chữa trị cho thương binh của địch quân hả?
- Việc này ta không rõ. Vì sao chúng ta phải hao phí nhiều dược hoàn như vậy, chữa chạy cho đám binh lính Tạp Tu Tư miễn phí nữa chứ! Ta cũng lấy làm khó hiểu tại sao thiếu gia lại thả hết tất cả tù binh, còn phát cho họ rất nhiều kim tệ làm lộ phí.
Đoạn Vân trả lời:
- Ta làm như vậy là có mục đích nhất định. Đầu tiên, trị thương cho thương binh là muốn xây dựng hình tượng tốt đối với binh lính Tạp Tu Tư, để bọn họ không ủng hộ chiến tranh của đám lãnh đạo Tạp Tu Tư. Ngươi ngẫm lại mà xem, chúng ta có thể nói là đã đồ lục mười mấy vạn binh lính của họ, món nợ máu này nếu bắt chúng ta tự mình gánh thì việc khuếch trương thế lực của chúng ta sau này có rất nhiều bất lợi. Về phần thả bọn lính Tạp Tu Tư ra cũng là một việc được cân nhắc kỹ. Đại quân Địa Tinh thuộc loại bộ đội viễn chiến, nói cách khác, chỉ cần không để địch nhân đến gần người, cho dù địch quân có bao nhiêu quân lính, đại quân Địa Tinh cũng đều có thể đánh bại mà không hề có thương vong. Thả đám binh lính này ra, chủ yếu làm cho quân tâm Tạp Tu Tư dao động, để cho họ có một loại cảm giác đại quân Địa Tinh là đội ngũ vô địch, muốn họ hoàn toàn không còn ý chí chống cự nữa. Việc phát kim tệ cho họ thì cũng có cách giải thích rất tốt. Có câu "Nã nhân thủ đoản" sau khi những binh lính Tạp Tu Tư được thả ra rồi được Địa Tinh câp cho kim tệ, sẽ tìm một lý do để không quay lại chiến trường. Đây cũng nhằm vào việc đẩy món nợ máu của mười mấy vạn người từ bên Địa Tinh chuyển sang cho giới lãnh đạo Tạp Tu Tư .
Nghe hắn giải thích, Ước Hàn đã hoàn toàn sáng tỏ.
- Thiếu gia quả nhiên cân nhắc chu đáo, cơ hồ không sót điểm nào cả. - Ước Hàn bội phục vô cùng.
Đoạn Vân cười nói tiếp:
- Kỳ thật, ta không hề lo nhiều về chuyện Tạp Tu Tư. Bây giờ đại quân Địa Tinh chẳng mấy chốc sẽ tiến tới chân thành rồi, Tạp Tu Tư sẽ đầu hàng rất nhanh. Nhưng ta hầu như chưa có quyết sách gì về tương lai của Tạp Tu Tư.
- Thiếu gia, có gì đâu. Họ đã đầu hàng rồi thì chúng ta cứ chiếm lĩnh cả Tạp Tu Tư là được rồi? - Ước Hàn nói khá đơn giản.
Đoạn Vân hỏi lại:
- Quốc gia lớn như vậy, ai tới đó mà quản?
- Việc này … chúng ta có thể cho Thiên Long chiếm Tạp Tu Tư. Lôi Ngạo cũng đã xưng thần với chúng ta rồi, để Lôi Ngạo chiếm cũng được mà .
Hắn khẽ lắc đầu, trả lời:
- Nếu chỉ hoàn toàn dựa vào vũ lực chiếm lĩnh Tạp Tu Tư mà không bỏ ra thời gian vài năm thì không thể làm xong. Những dân chúng ở tầng dưới nhất định sẽ bị những nhân sĩ có lòng yêu nước kích động tâm lý vùng lên chống quân xâm lược. Đến lúc đó, sẽ có nội chiến liên miên, nổi loạn khắp nơi. Tạp Tu Tư là một nước lớn như vậy có thể sẽ biến thành tứ phân ngũ liệt. Chúng ta có thể dễ dàng đả bại quân đội địch nhân, nhưng muốn đánh bại dân tâm hoặc lòng yêu nước của họ lại là một vấn đề vô cùng nan giải, có thể nói là không thể làm được.
- Vậy, chúng ta phải làm gì đây?
Nghe hắn nói, Ước Hàn cũng rốt cục hiểu được những lo lắng của hắn.
Trầm ngâm một lát, Đoạn Vân nói:
- Nếu muốn chính thức chiếm lĩnh Tạp Tu Tư, chỉ có một biện pháp.
- Thiếu gia, người đừng có nhử nhử như vậy nữa. - Ước Hàn cướp lời có vẻ vội vàng.
- Đó là để cho hoàng tộc Tạp Tu Tư tiếp tục thống trị. - Hắn trả lời nghiêm túc.
Nghe hắn nói, Ước Hàn vẫn còn thắc mắc:
- Vậy thì cụôc chiến của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa?
Hắn cười đầy quỷ dị:
- Có ý nghĩa. Trận chiến này, uy tín của hoàng tộc Tạp Tu Tư trong nước sẽ hạ xuống mức thấp nhất . Những sĩ quan cao cấp mà chúng ta thả ra trong thời gian này có thể sẽ ủng hộ chúng ta. Nói cách khác, Tạp Tu Tư cũng vẫn là Tạp Tu Tư, hoàng tộc Tạp Tu Tư vẫn là hoàng tộc như trước, nhưng họ không còn có quân đội nữa. Hàng trăm vạn bộ đội chính quy Tạp Tu Tư sẽ bị chúng ta khống chế. Sau đó, lợi dụng quân đội của Tạp Tu Tư để chinh thảo mấy vương quốc lân cận. Đem mâu thuẫn trong nước, chuyển qua thành mâu thuẫn ngoài nước.
Ước Hàn hỏi tiếp:
- Nhiều bộ đội như vậy thì chúng ta phải phái ra bao nhiêu sĩ quan đi mới có thể đủ?
Hắn tủm tỉm, trả lời:
- Không nhiều lắm, theo quy củ cũ, mười một người là đủ rồi. Chúng ta phải cải tổ hoàng gia kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ trở thành Nanh Sói quân đoàn ở Tạp Tu Tư, đưa mười vạn bộ đội khác lên làm hoàng gia kỵ sĩ. Những sĩ quan mà chúng ta bắt được cũng phải thu phục vài người tốt. Chỉ cần chúng ta khống chế được quân đội Tạp Tu Tư, sau khi tiến hành cải tổ bộ đội, sẽ có cả trăm vạn hùng sư, tương lai cũng giống như Thiên Long, Nạp Lan vậy, trở thành tư binh của Trung Hoa gia tộc. Về phần vấn đề phản bội cũng không cần phải lo. Trở thành binh lính của Đoạn Vân ta là một vinh hạnh của họ, hơn nữa với tổ chức phân chia quân đội, công thêm những chính sách quân đội mới sẽ tuyệt đối có thể thu phục được lòng họ .
Nghe thế, Ước Hàn giãn đôi lông mày ra:
- Đó là đương nhiên, đãi ngộ cho quân đội của thiếu gia cơ hồ còn tốt hơn những quốc gia khác vài lần. Những binh lính này tự nhiên sẽ hướng về thiếu gia thôi. Thiếu gia, người muốn đi Tạp Tu Tư một chuyến không?
Hắn nói một cách chắc chắn:
- Đi, nhất định phải đi . Khi đại quân Địa Tinh vây chặt Tạp Tu Tư, ta sẽ thông qua truyền tống trận đi tới đó xem .
Dịch : workman
Biên tập: Duyên Tỷ
Nguồn : Tàng Thư Viện
Hai ngày sau, cũng chính là ngày mà đại quân Địa Tinh vây chặt Tạp Tu Tư thành, Đoạn Vân xuất hiện trong đội ngũ đại quân Địa Tinh. Từ khi đại quân Địa Tinh xuất chinh đến giờ cũng đã qua ba mươi ngày rồi. Trong ba mươi ngày đó đã có hai lần đại chiến, mấy lần tiểu chiến, tất cả đều đại thắng, hơn nữa không một người nào dính thương vong, điều này làm cho các thế lực trên đại lục một lần nữa ngả mũ cúi chào Địa Tinh. Kết quả của cuộc chiến như vậy, bất kỳ là ai cũng không thể không thừa nhận. Đến cả Đoạn Vân vốn cũng cho rằng Địa Tinh nhất định sẽ tổn thương không ít, nhưng hắn không ngờ, phương thức tác chiến quỷ dị của đại quân Địa Tinh lần đầu xuất hiện trên đại lục, cộng với phương thức chiến đấu mới làm cho địch quân sợ mặt xanh như đít nhái, không ai còn muốn đánh nữa. Ngươi nghĩ xem, ngươi còn chưa chạm được vào địch quân, ngươi đã chết hơn một nửa rồi, ngươi còn có tự tin vọt tới nữa không chứ? Những binh lính trong cuộc chiến bị chết rất thê thảm, cho dù là ác ma cũng phải xanh mắt ba phần, chứ đừng nói là binh lính loài người bình thường.
- Thiếu gia, quân ta đã vây chặt cả Tạp Tu Tư thành. Bây giờ bên trong thành, quân địch có hai mươi vạn quân, trong đó mười vạn là hoàng gia kỵ sĩ, mười vạn khác là tàn binh sau cuộc chiến Lạc Nhật.
Địa Tinh Đại tướng Mã Khả Ni vừa đưa ống nhòm cho Đoạn Vân vừa giảng giải về tình hình chiến sự.
Buông ống nhòm xuống, hắn cười nói với gã:
- Ha ha, Mã Khả Ni, bây giờ ngươi đã có thanh danh lừng lẫy rồi. Nghe nói hiện nay ở các thành thị của nhân loại, ngươi đã trở thành Địa Tinh chiến thần rồi đó. Ừm, ừm…tốt, tốt! Không phụ là người của Trung Hoa gia tộc.
Đại tướng Mã Khả Ni bối rối như đứa trẻ con, gãi gãi đầu:
- Đều là nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của thiếu gia, hì hì… Ta chỉ bảo tướng sĩ thủ hạ phương hướng bắn tên, rồi đến lúc nào khai pháo. Cơ bản không làm gì cả.
Hắn cười khuyến khích:
- Ngươi sai rồi. Hai quân tác chiến, chỉ huy là rất trọng yếu. Ngươi không thẹn là Địa Tinh chiến thần, có phải là ngươi cảm thấy chiến đấu như vậy hơi dễ dàng quá không?
- Đối với Mã Khả Ni… Hả! Thiếu gia … binh lính của nhân loại có thực lực quá yếu, hơn nữa thiếu gia lại muốn chúng ta hạ thủ lưu tình. Đến cả một nửa lực chiến đấu của chúng ta còn chưa phát huy hết, địch nhân đã bị dọa chạy trốn mất rồi. Quả là hơi chán.
Mã Khả Ni vừa nghe hắn nói thế, lập tức lầu bầu thốt lên sự bất mãn của mình với hắn.
Hắn nheo mắt cười:
- Ngươi đã giết mười mấy vạn binh lính loài người rồi, còn tuyên bố hạ thủ lưu tình nữa hả? Nhưng trong chiến đấu, việc lưu tình cho địch nhân là một việc rất không nên làm. Chỉ một sai lầm nhỏ là cả quân đội đã có thể bị tiêu diệt. Do đó, làm một chỉ huy ngươi đã thực hiện rất tốt. Ngươi yên tâm, lần này là chúng ta có những điều đặc thù, trong những cuộc chiến đấu sau này, sẽ không còn cơ hội cho các ngươi hạ thủ lưu tình cho địch nhân nữa đâu. Dù sao trên chiến trường, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình. Cố mà lãnh đạo binh lính cho tốt, đảm bảo lực chiến đấu của các ngươi đạt tới một trình độ cao nhất.
- Rõ!
Đại tướng Mã Khả Ni hưng phấn vểnh mông chào hắn theo quân lễ.
- Ha ha, ngươi nói họ đầu hàng?
Đoạn Vân nhìn Tạp Tu Tư thành đang bị vậy chặt hỏi gã.
- Thiếu gia, có muốn chúng ta cho chúng nếm vài phát pháo, để cho bọn chúng mau mau đầu hàng không? - Mã Khả Ni đề nghị.
- Báo cáo! Tạp Tu Tư phái ra sứ giả tới, nghe nói là muốn đàm phán. - Lúc này một tên lính Địa Tinh tiến đến bẩm báo.
- À, tốt! Mã Khả Ni, ngươi đàm phán với bọn chúng đi, ta chỉ cần nghe lỏm là được.
Đoạn Vân nói xong, lắc mình một cái biến mất. Kỳ thật hắn rất thích thần bí, hắn chỉ chạy vèo đến một cái trướng bồng (lều bạt) quân dụng, ẩn mình vào bên trong.
Chẳng mấy chốc, ba sứ giả của Tạp Tu Tư đã tới trước dàn tên của Địa Tinh võ sĩ, rồi đi tới trướng bồng của Tinh Đại tướng Mã Khả Ni.
- Đại tướng Mã Khả Ni tướng quân tôn kính, ta là Đại hoàng tử Tạp Tu Tư XXX. Lần này, ta đại biểu cho Tạp Tu Tư Đế Quốc tới đây xin đàm phán với quý quốc, xin được tiến hành hiệp thương. - Vị Đại hoàng tử dẫn đầu đoàn hơi run rẩy nói với gã.
Mã Khả Ni, cả người mặc chiến giáp nhẹ do Địa Tinh đặc chế đưa mắt nhìn người tự xưng là Đại hoàng tử, đại diện đàm phán về cuộc đại chiến Lạc Nhật rồi nhìn nhìn vào hai tùy tùng sau lưng hắn, lắc lắc đầu.
Trong trướng bồng, có trăm Địa Tinh thân vệ mang theo phá ma tiễn đồng thời đứng hộ vệ phía trước và hai bên Mã Khả Ni.
Còn lúc này, một thân vệ thủ hạ nói nhỏ vào tai gã:
- Quân trưởng, theo sự đo đạc của máy thăm dò năng lượng chúng ta, hai tên gia hỏa nhìn qua như hộ vệ tùy tùng đó thực ra là hai Kiếm Thần.
Mã Khả Ni khẽ gật đầu, ra hiệu cho tên thân binh đó lui ra. Kiếm Thần? Nếu dám lộn xộn, cứ một tiễn xuyên thủng lòi phèo như cũ thôi. Hơn nữa thân là người chỉ huy tác chiến cao nhất, trên người gã có mặc một kiện long bì khinh giáp do Địa Tinh và Ải Nhân liên hợp chế tạo ra. Có thể phòng thủ những đòn tấn công thần cấp ma pháp, cho dù là thần cấp đấu khí cũng không thể xuyên thủng được.
- Xem ra các ngươi không có bao nhiêu thành ý nhỉ. Ta thấy không cần nói chuyện nữa, trực tiếp hạ lệnh bắn pháo, san bằng tòa thành thị này là xong chuyện. - Mã Khả Ni cười nhạt nói.
- Đại tướng quân tại sao lại nói lời như vậy? - Đại hoàng tử giật mình hỏi.
Mã Khả Ni cười lạnh một tiếng, lớn tiếng đáp trả:
- Các ngươi được phái tới đàm phán, lại đem theo Kiếm Thần. Ngươi đừng tưởng rằng ngày đó ở trong trận đại chiến Lạc Nhật, do khoảng cách rất xa là ta không thể thấy được hình dáng của Đại hoàng tử. Ngươi chỉ là kẻ giả mạo thôi.
Nghe Mã Khả Ni nói thế, hai Kiếm thần cùng một lúc đánh về phía gã. Nhưng thân hình họ vừa nhảy lên, phá ma tiểu tiễn của Địa Tinh đã tiếp đón khắp người. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hai Kiếm thần lập tức đã lên đường chầu Diêm vương. Trước mặt phá ma tiễn, cho dù là thân thể cường hãn của ma thú cũng tuyệt đối không chịu nổi một tiễn, chứ đừng nói là thân thể loài người vốn yếu đuối mỏng manh hơn ma thú nhiều.
Còn tên Đại hoàng tử giả mạo lại không bị Địa Tinh công kích, nhưng hắn bị dọa dở sống dở chết. Đó là Kiếm Thần, hai người đó chắc là hai Kiếm thần mà bị tên bắn chết.
- Mịa! Thật sự là phiền toái. Lão tử lấy đâu ra lắm thời gian chờ họ bày hết trò ra. Lại còn dám ám sát nữa? Họ bị động kinh à! - Lúc này, Đoạn Vân xuất hiện bên trong trướng bồng.
- Thiếu gia, chúng ta phải làm sao bây giờ? - Mã Khả Ni quay sang hỏi hắn.
Nhìn tên mạo danh Đại hoàng tử bị dọa đến vãi tè ra quân, hắn thủng thẳng nói:
- Để tên kia trở về báo tin. Nói rằng, nếu chúng không đầu hàng, một giờ đại lục sau, đại quân Địa Tinh sẽ hạ lệnh công thành. Mẹ kiếp, trực tiếp san phẳng cả thành cho ta.
- A, Đoạn Vân đại nhân. Ngài làm sao lại ở chỗ này? - Tên sứ giả kia vừa thấy hắn lập tức giật nảy người lên.
Hắn cười khẩy:
- Tại sao ta không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không biết Địa Tinh vương quốc còn có tên là Trung Hoa Địa Tinh vương quốc hả? Ngươi trở về nói cho hoàng đế của các ngươi, nói là Đoạn Vân ta muốn họ nhanh chóng đầu hàng lão tử. Bằng không các ngươi sẽ biết hậu quả.
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân, tiểu nhân... đi ngay.
Tên sứ giả chưa nói xong đã bị đám Địa Tinh võ sĩ lôi xềnh xệch ra ngoài.
Tin tức về Đoạn Vân đang ở trong quân của Địa Tinh theo đó truyền về thành. Phản ứng của Tạp Tu Tư lại làm cho hắn sửng sốt.
Giới bình dân vừa nghe nói Đoạn vân đã đến, lập tức phóng ra đủ loại pháo ma pháp, ai nấy đều hoan hô nhảy nhót. Còn hoàng tộc và các quan lại của Tạp Tu Tư thì chạy vội ra ngoài hoàng thành, thi nhau quì rạp trước mặt hắn.
Điều này làm cho hắn trợn tròn mắt, đây có còn xem như là chiến tranh nữa không hả trời? Chẳng lẽ lão tử có bá khí vương giả đến thế, hổ vừa ho một cái, các thế lực đã đua nhau tới bái phục? Mẹ ơi!
Quốc chủ Mạch Khắc Hưu Tư của Tạp Tu Tư suất lĩnh quần thần cung nghênh Hồng y chủ giáo Đoạn Vân đại nhân đại giá.
Hoàng đế Tạp Tu Tư Mạch Khắc Hưu Tư cung kính vái lạy hắn theo một lễ thần phục.
Mịa! Dường như lão tử tới đây để thanh tra hắn vậy.
- Tốt lắm! Đứng lên đi. Nhưng cái chức Hồng y chủ giáo thì lạc hậu rồi, thân phận ta bây giờ ở Thần điện là đại Giáo hoàng. - Hắn nói ra vẻ uy nghiêm.
- A! Đại Giáo hoàng?
Nghe Đoạn Vân nói thế, cả đám trọng thần Tạp Tu Tư đều có vẻ mặt khó tin. Đại giáo hoàng vừa nghe qua là biết còn cao hơn cả Giáo hoàng nữa kìa.
Hắn cất giọng uy nghiêm:
- Hoàng tộc Tạp Tu Tư, các ngươi biết tội chưa?
- Đại giáo hoàng đại nhân, chúng ta biết tội rồi, biết tội rồi. Cầu xin Đại giáo hoàng đại nhân đại lượng, tha cho Tạp Tu Tư tiểu quốc.
- Ngươi nói xem, ngươi đã phạm vào tội gì? - Hắn nghiêm túc hỏi.
- Cái này... Này... Xin đại nhân dạy bảo cho. - Mạch Khắc Hưu Tư ấp úng vẻ cầu khẩn.
- Được, ngươi đã không biết, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Tạp Tu Tư thành vệ quân của các ngươi vì tham tiền sinh lòng dạ ác độc, giết hại hơn mười tử dân của Địa Tinh vương quốc. Tội danh là mưu tài hại mạng. Còn ngươi thân là hoàng tộc Tạp Tu Tư, lại cực lực che chở cho phạm nhân phạm tội, không chịu nhận sai với Địa Tinh vương quốc. Đây là bao che phạm tội. Còn nữa, các ngươi không muốn bỏ tiền chuộc các tướng lĩnh tù binh của bổn quốc, đây là tôi vô trách nhiệm với dân chúng của mình. Tạp Tu Tư mới bị chết mất mười mấy vạn tướng sĩ, có thể nói đều là sai lầm từ những quyết sách kém cỏi của ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, nếu vài thành vệ quân kia không tham lam tiền bạc của đám Địa Tinh rồi sau đó mưu hại họ, nếu là ngươi có thể nhận sai với Địa Tinh bộ tộc. Tự xét lại bản thân, thì làm sao có cuộc chiến tranh này? Làm sao có chuyện mười mấy vạn tướng sĩ hi sinh vô ích? Mười mấy vạn tướng sĩ chứ ít gì. Ma tộc sắp xâm lấn tới nơi rồi, ngươi lại còn để xảy ra những cuộc nội chiến trên đại lục, ta xem ra ngươi cố ý muốn làm giảm thực lực của đại lục, có phải ngươi đã đầu phục Ma tộc không?
Hắn đúng là mồm trơn như bôi mỡ, rõ ràng là hắn phái đại quân Địa Tinh đến Tạp Tu Tư gây chiến, thế mà lúc này đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hoàng tộc Tạp Tu Tư, thật sự là một tên vô sỉ không chịu được.
- A! Đại Giáo hoàng đại nhân, ta không... Ta không có cấu kết với Ma tộc đâu. Lần này chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, là việc ngoài ý muốn thôi.
Mạch Khắc Hưu Tư bị dọa đến nỗi lại sợ hãi quì rạp xuống trước mặt hắn, tội cấu kết với Ma tộc là một tội tày trời. Nhưng hắn nghĩ lại bỗng cảm thấy xem ra có gì đó không ổn, hình như Địa Tinh thừa cơ xâm lấn cơ mà? Còn giết chết mười mấy vạn tướng sĩ của đế quốc cũng là kiệt tác của đại quân Địa Tinh?
Đoạn Vân nói rất uy nghiêm:
- Được, đó đã là một việc ngoài ý muốn, ta đây cũng không nói nhiều nữa. Đại quân Địa Tinh chẳng mấy chốc sẽ triệt thoái, ngươi cũng có thể tiếp tục làm hoàng đế như cũ.
- Cảm ơn ân cứu mạng của Đại giáo hoàng. Cảm ơn ân cứu mạng của Đại Giáo hoàng.
Nghe Đoạn Vân nói thế, Mạch Khắc Hưu Tư và một lũ đại thần đều thở phào nhẹ nhõm. Tạp Tu Tư rốt cục được bảo tồn rồi.
Nhưng những lời kế tiếp của hắn, lại một lần nữa làm cho họ chấn động.
- Tuy nhiên, ta muốn Tạp Tu Tư tiến hành cải tổ! - Hắn nói rất nghiêm túc.
Dịch : workman
Biên tập: Duyên Tỷ
Nguồn : Tàng Thư Viện
Hai ngày sau, cũng chính là ngày mà đại quân Địa Tinh vây chặt Tạp Tu Tư thành, Đoạn Vân xuất hiện trong đội ngũ đại quân Địa Tinh. Từ khi đại quân Địa Tinh xuất chinh đến giờ cũng đã qua ba mươi ngày rồi. Trong ba mươi ngày đó đã có hai lần đại chiến, mấy lần tiểu chiến, tất cả đều đại thắng, hơn nữa không một người nào dính thương vong, điều này làm cho các thế lực trên đại lục một lần nữa ngả mũ cúi chào Địa Tinh. Kết quả của cuộc chiến như vậy, bất kỳ là ai cũng không thể không thừa nhận. Đến cả Đoạn Vân vốn cũng cho rằng Địa Tinh nhất định sẽ tổn thương không ít, nhưng hắn không ngờ, phương thức tác chiến quỷ dị của đại quân Địa Tinh lần đầu xuất hiện trên đại lục, cộng với phương thức chiến đấu mới làm cho địch quân sợ mặt xanh như đít nhái, không ai còn muốn đánh nữa. Ngươi nghĩ xem, ngươi còn chưa chạm được vào địch quân, ngươi đã chết hơn một nửa rồi, ngươi còn có tự tin vọt tới nữa không chứ? Những binh lính trong cuộc chiến bị chết rất thê thảm, cho dù là ác ma cũng phải xanh mắt ba phần, chứ đừng nói là binh lính loài người bình thường.
- Thiếu gia, quân ta đã vây chặt cả Tạp Tu Tư thành. Bây giờ bên trong thành, quân địch có hai mươi vạn quân, trong đó mười vạn là hoàng gia kỵ sĩ, mười vạn khác là tàn binh sau cuộc chiến Lạc Nhật.
Địa Tinh Đại tướng Mã Khả Ni vừa đưa ống nhòm cho Đoạn Vân vừa giảng giải về tình hình chiến sự.
Buông ống nhòm xuống, hắn cười nói với gã:
- Ha ha, Mã Khả Ni, bây giờ ngươi đã có thanh danh lừng lẫy rồi. Nghe nói hiện nay ở các thành thị của nhân loại, ngươi đã trở thành Địa Tinh chiến thần rồi đó. Ừm, ừm…tốt, tốt! Không phụ là người của Trung Hoa gia tộc.
Đại tướng Mã Khả Ni bối rối như đứa trẻ con, gãi gãi đầu:
- Đều là nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của thiếu gia, hì hì… Ta chỉ bảo tướng sĩ thủ hạ phương hướng bắn tên, rồi đến lúc nào khai pháo. Cơ bản không làm gì cả.
Hắn cười khuyến khích:
- Ngươi sai rồi. Hai quân tác chiến, chỉ huy là rất trọng yếu. Ngươi không thẹn là Địa Tinh chiến thần, có phải là ngươi cảm thấy chiến đấu như vậy hơi dễ dàng quá không?
- Đối với Mã Khả Ni… Hả! Thiếu gia … binh lính của nhân loại có thực lực quá yếu, hơn nữa thiếu gia lại muốn chúng ta hạ thủ lưu tình. Đến cả một nửa lực chiến đấu của chúng ta còn chưa phát huy hết, địch nhân đã bị dọa chạy trốn mất rồi. Quả là hơi chán.
Mã Khả Ni vừa nghe hắn nói thế, lập tức lầu bầu thốt lên sự bất mãn của mình với hắn.
Hắn nheo mắt cười:
- Ngươi đã giết mười mấy vạn binh lính loài người rồi, còn tuyên bố hạ thủ lưu tình nữa hả? Nhưng trong chiến đấu, việc lưu tình cho địch nhân là một việc rất không nên làm. Chỉ một sai lầm nhỏ là cả quân đội đã có thể bị tiêu diệt. Do đó, làm một chỉ huy ngươi đã thực hiện rất tốt. Ngươi yên tâm, lần này là chúng ta có những điều đặc thù, trong những cuộc chiến đấu sau này, sẽ không còn cơ hội cho các ngươi hạ thủ lưu tình cho địch nhân nữa đâu. Dù sao trên chiến trường, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình. Cố mà lãnh đạo binh lính cho tốt, đảm bảo lực chiến đấu của các ngươi đạt tới một trình độ cao nhất.
- Rõ!
Đại tướng Mã Khả Ni hưng phấn vểnh mông chào hắn theo quân lễ.
- Ha ha, ngươi nói họ đầu hàng?
Đoạn Vân nhìn Tạp Tu Tư thành đang bị vậy chặt hỏi gã.
- Thiếu gia, có muốn chúng ta cho chúng nếm vài phát pháo, để cho bọn chúng mau mau đầu hàng không? - Mã Khả Ni đề nghị.
- Báo cáo! Tạp Tu Tư phái ra sứ giả tới, nghe nói là muốn đàm phán. - Lúc này một tên lính Địa Tinh tiến đến bẩm báo.
- À, tốt! Mã Khả Ni, ngươi đàm phán với bọn chúng đi, ta chỉ cần nghe lỏm là được.
Đoạn Vân nói xong, lắc mình một cái biến mất. Kỳ thật hắn rất thích thần bí, hắn chỉ chạy vèo đến một cái trướng bồng (lều bạt) quân dụng, ẩn mình vào bên trong.
Chẳng mấy chốc, ba sứ giả của Tạp Tu Tư đã tới trước dàn tên của Địa Tinh võ sĩ, rồi đi tới trướng bồng của Tinh Đại tướng Mã Khả Ni.
- Đại tướng Mã Khả Ni tướng quân tôn kính, ta là Đại hoàng tử Tạp Tu Tư XXX. Lần này, ta đại biểu cho Tạp Tu Tư Đế Quốc tới đây xin đàm phán với quý quốc, xin được tiến hành hiệp thương. - Vị Đại hoàng tử dẫn đầu đoàn hơi run rẩy nói với gã.
Mã Khả Ni, cả người mặc chiến giáp nhẹ do Địa Tinh đặc chế đưa mắt nhìn người tự xưng là Đại hoàng tử, đại diện đàm phán về cuộc đại chiến Lạc Nhật rồi nhìn nhìn vào hai tùy tùng sau lưng hắn, lắc lắc đầu.
Trong trướng bồng, có trăm Địa Tinh thân vệ mang theo phá ma tiễn đồng thời đứng hộ vệ phía trước và hai bên Mã Khả Ni.
Còn lúc này, một thân vệ thủ hạ nói nhỏ vào tai gã:
- Quân trưởng, theo sự đo đạc của máy thăm dò năng lượng chúng ta, hai tên gia hỏa nhìn qua như hộ vệ tùy tùng đó thực ra là hai Kiếm Thần.
Mã Khả Ni khẽ gật đầu, ra hiệu cho tên thân binh đó lui ra. Kiếm Thần? Nếu dám lộn xộn, cứ một tiễn xuyên thủng lòi phèo như cũ thôi. Hơn nữa thân là người chỉ huy tác chiến cao nhất, trên người gã có mặc một kiện long bì khinh giáp do Địa Tinh và Ải Nhân liên hợp chế tạo ra. Có thể phòng thủ những đòn tấn công thần cấp ma pháp, cho dù là thần cấp đấu khí cũng không thể xuyên thủng được.
- Xem ra các ngươi không có bao nhiêu thành ý nhỉ. Ta thấy không cần nói chuyện nữa, trực tiếp hạ lệnh bắn pháo, san bằng tòa thành thị này là xong chuyện. - Mã Khả Ni cười nhạt nói.
- Đại tướng quân tại sao lại nói lời như vậy? - Đại hoàng tử giật mình hỏi.
Mã Khả Ni cười lạnh một tiếng, lớn tiếng đáp trả:
- Các ngươi được phái tới đàm phán, lại đem theo Kiếm Thần. Ngươi đừng tưởng rằng ngày đó ở trong trận đại chiến Lạc Nhật, do khoảng cách rất xa là ta không thể thấy được hình dáng của Đại hoàng tử. Ngươi chỉ là kẻ giả mạo thôi.
Nghe Mã Khả Ni nói thế, hai Kiếm thần cùng một lúc đánh về phía gã. Nhưng thân hình họ vừa nhảy lên, phá ma tiểu tiễn của Địa Tinh đã tiếp đón khắp người. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hai Kiếm thần lập tức đã lên đường chầu Diêm vương. Trước mặt phá ma tiễn, cho dù là thân thể cường hãn của ma thú cũng tuyệt đối không chịu nổi một tiễn, chứ đừng nói là thân thể loài người vốn yếu đuối mỏng manh hơn ma thú nhiều.
Còn tên Đại hoàng tử giả mạo lại không bị Địa Tinh công kích, nhưng hắn bị dọa dở sống dở chết. Đó là Kiếm Thần, hai người đó chắc là hai Kiếm thần mà bị tên bắn chết.
- Mịa! Thật sự là phiền toái. Lão tử lấy đâu ra lắm thời gian chờ họ bày hết trò ra. Lại còn dám ám sát nữa? Họ bị động kinh à! - Lúc này, Đoạn Vân xuất hiện bên trong trướng bồng.
- Thiếu gia, chúng ta phải làm sao bây giờ? - Mã Khả Ni quay sang hỏi hắn.
Nhìn tên mạo danh Đại hoàng tử bị dọa đến vãi tè ra quân, hắn thủng thẳng nói:
- Để tên kia trở về báo tin. Nói rằng, nếu chúng không đầu hàng, một giờ đại lục sau, đại quân Địa Tinh sẽ hạ lệnh công thành. Mẹ kiếp, trực tiếp san phẳng cả thành cho ta.
- A, Đoạn Vân đại nhân. Ngài làm sao lại ở chỗ này? - Tên sứ giả kia vừa thấy hắn lập tức giật nảy người lên.
Hắn cười khẩy:
- Tại sao ta không thể ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không biết Địa Tinh vương quốc còn có tên là Trung Hoa Địa Tinh vương quốc hả? Ngươi trở về nói cho hoàng đế của các ngươi, nói là Đoạn Vân ta muốn họ nhanh chóng đầu hàng lão tử. Bằng không các ngươi sẽ biết hậu quả.
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân, tiểu nhân... đi ngay.
Tên sứ giả chưa nói xong đã bị đám Địa Tinh võ sĩ lôi xềnh xệch ra ngoài.
Tin tức về Đoạn Vân đang ở trong quân của Địa Tinh theo đó truyền về thành. Phản ứng của Tạp Tu Tư lại làm cho hắn sửng sốt.
Giới bình dân vừa nghe nói Đoạn vân đã đến, lập tức phóng ra đủ loại pháo ma pháp, ai nấy đều hoan hô nhảy nhót. Còn hoàng tộc và các quan lại của Tạp Tu Tư thì chạy vội ra ngoài hoàng thành, thi nhau quì rạp trước mặt hắn.
Điều này làm cho hắn trợn tròn mắt, đây có còn xem như là chiến tranh nữa không hả trời? Chẳng lẽ lão tử có bá khí vương giả đến thế, hổ vừa ho một cái, các thế lực đã đua nhau tới bái phục? Mẹ ơi!
Quốc chủ Mạch Khắc Hưu Tư của Tạp Tu Tư suất lĩnh quần thần cung nghênh Hồng y chủ giáo Đoạn Vân đại nhân đại giá.
Hoàng đế Tạp Tu Tư Mạch Khắc Hưu Tư cung kính vái lạy hắn theo một lễ thần phục.
Mịa! Dường như lão tử tới đây để thanh tra hắn vậy.
- Tốt lắm! Đứng lên đi. Nhưng cái chức Hồng y chủ giáo thì lạc hậu rồi, thân phận ta bây giờ ở Thần điện là đại Giáo hoàng. - Hắn nói ra vẻ uy nghiêm.
- A! Đại Giáo hoàng?
Nghe Đoạn Vân nói thế, cả đám trọng thần Tạp Tu Tư đều có vẻ mặt khó tin. Đại giáo hoàng vừa nghe qua là biết còn cao hơn cả Giáo hoàng nữa kìa.
Hắn cất giọng uy nghiêm:
- Hoàng tộc Tạp Tu Tư, các ngươi biết tội chưa?
- Đại giáo hoàng đại nhân, chúng ta biết tội rồi, biết tội rồi. Cầu xin Đại giáo hoàng đại nhân đại lượng, tha cho Tạp Tu Tư tiểu quốc.
- Ngươi nói xem, ngươi đã phạm vào tội gì? - Hắn nghiêm túc hỏi.
- Cái này... Này... Xin đại nhân dạy bảo cho. - Mạch Khắc Hưu Tư ấp úng vẻ cầu khẩn.
- Được, ngươi đã không biết, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Tạp Tu Tư thành vệ quân của các ngươi vì tham tiền sinh lòng dạ ác độc, giết hại hơn mười tử dân của Địa Tinh vương quốc. Tội danh là mưu tài hại mạng. Còn ngươi thân là hoàng tộc Tạp Tu Tư, lại cực lực che chở cho phạm nhân phạm tội, không chịu nhận sai với Địa Tinh vương quốc. Đây là bao che phạm tội. Còn nữa, các ngươi không muốn bỏ tiền chuộc các tướng lĩnh tù binh của bổn quốc, đây là tôi vô trách nhiệm với dân chúng của mình. Tạp Tu Tư mới bị chết mất mười mấy vạn tướng sĩ, có thể nói đều là sai lầm từ những quyết sách kém cỏi của ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, nếu vài thành vệ quân kia không tham lam tiền bạc của đám Địa Tinh rồi sau đó mưu hại họ, nếu là ngươi có thể nhận sai với Địa Tinh bộ tộc. Tự xét lại bản thân, thì làm sao có cuộc chiến tranh này? Làm sao có chuyện mười mấy vạn tướng sĩ hi sinh vô ích? Mười mấy vạn tướng sĩ chứ ít gì. Ma tộc sắp xâm lấn tới nơi rồi, ngươi lại còn để xảy ra những cuộc nội chiến trên đại lục, ta xem ra ngươi cố ý muốn làm giảm thực lực của đại lục, có phải ngươi đã đầu phục Ma tộc không?
Hắn đúng là mồm trơn như bôi mỡ, rõ ràng là hắn phái đại quân Địa Tinh đến Tạp Tu Tư gây chiến, thế mà lúc này đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hoàng tộc Tạp Tu Tư, thật sự là một tên vô sỉ không chịu được.
- A! Đại Giáo hoàng đại nhân, ta không... Ta không có cấu kết với Ma tộc đâu. Lần này chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, là việc ngoài ý muốn thôi.
Mạch Khắc Hưu Tư bị dọa đến nỗi lại sợ hãi quì rạp xuống trước mặt hắn, tội cấu kết với Ma tộc là một tội tày trời. Nhưng hắn nghĩ lại bỗng cảm thấy xem ra có gì đó không ổn, hình như Địa Tinh thừa cơ xâm lấn cơ mà? Còn giết chết mười mấy vạn tướng sĩ của đế quốc cũng là kiệt tác của đại quân Địa Tinh?
Đoạn Vân nói rất uy nghiêm:
- Được, đó đã là một việc ngoài ý muốn, ta đây cũng không nói nhiều nữa. Đại quân Địa Tinh chẳng mấy chốc sẽ triệt thoái, ngươi cũng có thể tiếp tục làm hoàng đế như cũ.
- Cảm ơn ân cứu mạng của Đại giáo hoàng. Cảm ơn ân cứu mạng của Đại Giáo hoàng.
Nghe Đoạn Vân nói thế, Mạch Khắc Hưu Tư và một lũ đại thần đều thở phào nhẹ nhõm. Tạp Tu Tư rốt cục được bảo tồn rồi.
Nhưng những lời kế tiếp của hắn, lại một lần nữa làm cho họ chấn động.
- Tuy nhiên, ta muốn Tạp Tu Tư tiến hành cải tổ! - Hắn nói rất nghiêm túc
Dịch : workman
Biên tập: Duyên Tỷ
Nguồn : Tàng Thư Viện
- A! Cải tổ? Vậy chẳng phải sẽ làm cho Tạp Tu Tư đế quốc tan rã sao? Đại giáo hoàng, ngài không thể làm như vậy được đâu.
Mạch Khắc Hưu Tư bối rối nói với Đoạn Vân.
Hắn mỉm cười, trấn an:
- Yên tâm, ta không nói là muốn để Tạp Tu Tư tan rã. Tạp Tu Tư vẫn là Tạp Tu Tư, ngươi Mạch Khắc Hưu Tư vẫn là hoàng đế như trước, hoàng tộc các ngươi vẫn là hoàng tộc như trước, đại thần cũng vẫn là đại thần như trước.
Nghe hắn nói, sắc mặt Mạch Khắc Hưu Tư chẳng tốt thêm lên được chút nào. Bởi vì hắn biết, cho dù mình cũng là hoàng đế, Tạp Tu Tư từ nay sẽ không còn do mình định đoạt nữa. Sắc mặt ông trắng bệch ra, nói.
- Ngài nói đi, muốn cải tổ Tạp Tu Tư thành cái dạng gì?
- Ha ha… trước tiên là cải tổ về hệ thống chính trị. Nói thế này cho dễ hiểu, ta muốn giảm bớt hoàng quyền, đề cao quyền tham chính của các đại thần . - Hắn vui vẻ tuyên bố.
Nghe Đoạn Vân muốn đề cao quyền của các đại thần, các đại thần ai ai cũng có vẻ cao hứng. Họ cũng không thể để ý nghĩ của mình biểu lộ ra ngoài, dù sao đế vương vẫn còn đứng ở đây.
Mạch Khắc Hưu Tư cắn răng, nói tiếp vẻ khó khăn:
- Đoạn Vân đại nhân, ta muốn biết Tạp Tu Tư còn có thể có được chủ quyền nữa không. Nói cách khác, Tạp Tu Tư sẽ có thân phận như thế nào trước thế nhân?
- Chủ quyền? Ồ không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Ý của ta là Tạp Tu Tư có chủ quyền tuyệt đối, nói cách khác trong tương lai sẽ là một lãnh thổ đầy đủ, thậm chí lãnh thổ còn có thể không ngừng mở rộng ra. Nhưng có một việc ta cần phải nói cho ngươi, Tạp Tu Tư từ nay về sau sẽ được Trung Hoa gia tộc bảo hộ. Nói cách khác, Tạp Tu Tư trở thành một bộ phận của Trung Hoa gia tộc.
Nghe Đoạn Vân nói thế, sắc mặt của hoàng đế Tạp Tu Tư nhìn nhăn giống y như mông khỉ.
- Ý của ngài nói rằng Tạp Tu Tư bị khống chế?
Hắn lắc đầu phủ nhận:
- Không, không phải bị khống chế. Ta tuyệt không chiếm lĩnh nước các ngươi, đất nước các ngươi vẫn tự quyết định. Sau này ngươi sẽ phát hiện, đầu phục Đoạn Vân ta là một hạnh vận cho các ngươi. Ta muốn nói thêm cho biết, Lôi Ngạo đã là một nước phụ thuộc của Trung Hoa gia tộc ta.
Nghe Đoạn vân nói thế, các lãnh đạo Tạp Tu Tư đều mất bình tĩnh. Thiên Long sớm đã là thế lực của Đoạn Vân, bây giờ Lôi Ngạo lại đầu phục hắn nữa, vậy thì tình thế bây giờ còn gì để nói nữa đây, Tạp Tu Tư nếu còn không thần phục hắn thì vấn đề sẽ xảy ra? Hủy diệt, hay là tang tóc?
Nghe Đoạn Vân nói Tạp Tu Tư chỉ phải gia nhập Trung Hoa gia tộc, Mạch Khắc Hưu Tư thở phào một cách nhẹ nhõm. Theo ông, với cường thế của Đoạn Vân, thần phục dưới tay hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Từ khi Thiên Long trở thành thế lực của Đoạn Vân tới nay, quốc lực của Thiên Long có thể nói mỗi ngày tiến ngàn dặm. Tạp Tu Tư vốn cũng đang đợi cơ hội, một cơ hội để thần phục Đoạn Vân. Tuy nhiên cơ hội này hiện tại không hợp thời, bởi vì hôm nay Tạp Tu Tư đã bị đại quân Địa Tinh đánh bại. Nếu Tạp Tu Tư có thể làm như Lôi Ngạo Đế Quốc, sớm thần phục hắn, vậy thì địa vị hoàng đế Tạp Tu Tư của ông cũng sẽ có một vị trí hoàn toàn khác.
- Được rồi! Ta đại biểu cho sáu trăm triệu dân chúng trên cả nước Tạp Tu Tư, xin được thần phục Trung Hoa gia tộc của gia chủ Đoạn Vân. Từ nay, Tạp Tu Tư đế quốc sẽ trở thành một nước được bảo hộ của Trung Hoa gia tộc. Nhưng, Đoạn Vân đại nhân, ta có một điều kiện. - Mạch Khắc Hưu Tư đề nghị.
Đoạn Vân khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi có điều kiện gì đều có thể nói ra, nhưng ngươi bây giờ là một nước chiến bại, ta không nhất định phải đồng ý .
Ông thở dài một lúc rồi nói:
- Con gái thứ ba của ta …
- Khoan, khoan…Ta không đáp ứng điều kiện này. Tại sao các ngươi ai cũng thích đem con gái gả cho ta thế hả? Ngũ long công chúa của Thiên Long đế quốc bây giờ đều là bà xã của ta, Lôi Ngạo lại muốn gả nhị công chúa cho ta, Tạp Tu Tư ngươi cũng muốn bắt chước. Các ngươi có lầm không đó. Muốn làm gì? Xài mỹ nhân kế hả?
Hắn vốn rất sợ loại điều kiện này, vội vàng giãy đành đạch nói át đi. Cái gì mà có một cái được nói tới liên tục, tại sao lão tử ta lúc nào cũng dính tới nữ nhân như vậy?
- Đoạn Vân đại...
- Thôi, thôi... Ngươi là nước chiến bại, phải đầu hàng vô điều kiện. - Hắn toát mồ hôi, vội vàng ngắt lời.
Mặc dù cảm nhận được vẻ chán ngấy của Đoạn Vân, nhưng Mạch Khắc Hưu Tư vẫn cố nói.
- Ta muốn nhờ Đoạn Vân đại nhân cứu con gái thứ ba của ta. Nó bị bệnh nặng, ta nghĩ chỉ có ngài mới có thể cứu được nó.
Nghe ông nói thế, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không phải đem con gái gả cho tiểu gia ta. Nhưng lão gia hỏa này tại sao không đem con gái xinh đẹp gả cho mình? Chẳng lẽ mình không đẹp trai, ưu nhã sao?
- À à… Hóa ra là như vậy. Hiểu lầm thôi, trước hết ngươi nói cho ta về mọi sự tình của Tạp Tu Tư cái đã rồi tính tiếp. - Hắn nở mụ cười vui vẻ đáp ứng.
Kết quả: Đầu tiên, Đoạn Vân dùng thực lực của mình đem hoàng gia kỵ sĩ của Tạp Tu Tư tiến hành cải tổ, biên chế mười vạn hoàng gia kỵ sĩ sửa thành mười Nanh Sói sư đoàn, do mười một sĩ quan Nanh Sói của hắn phái tới thống lĩnh. Bây giờ mười một sĩ quan đều là thần cấp long kỵ sĩ, cộng thêm giới lãnh đạo ở Tạp Tu Tư cũng đã thần phục, nếu muốn khống chế mười vạn bộ đội cũng là chuyện quá dễ dàng.
Tiếp theo, Đoạn Vân lại kêu Địa Tinh thả toàn bộ những tù binh sĩ quan bắt được ra, đưa họ nhập vào những đơn vị khác của quân đội Tạp Tu Tư, đồng thời bắt đầu tiến hành cải tổ quân đội Tạp Tu Tư một cách cương quyết. Hắn còn tước sạch mọi quân quyền của Mạch Khắc Hưu Tư. Bây giờ quân quyền do nguyên lữ phó lữ hai Tạp Uy Ni Tư của Nanh Sói sư đoàn và một vị Đại tướng Tạp Tu Tư cùng nhau quản lý. Tạp Uy Ni Tư cũng là người phụ trách cao nhất của mười một vị sĩ quan Nanh sói cao cấp đóng Tạp Tu Tư.
Từ đó, tất cả quân quyền Tạp Tu Tư tất cả đều nằm trong tay Đoạn Vân. Mạch Khắc Hưu Tư vẫn là hoàng đế như trước, nhưng chỉ là một hoàng đế có thực nhưng không có lực (Duyên: chắc giống chế độ quân chủ). Nhưng Đoạn Vân hứa với ông, chỉ cần ông có biểu hiện tốt, hắn sẽ cân nhắc giao binh quyền lại. Mạch Khắc Hưu Tư thật ra rất thức thời, ông tỏ vẻ với hắn là mình không quan tâm tới quân đội, muốn bỏ thời gian làm tốt chính vụ, làm một hoàng đế tốt nhằm đem lại cho dân chúng Tạp Tu Tư một cuộc sống mới tốt hơn. Ông nói, chỉ khi quân đội nằm dưới sự khống chế của Đoạn Vân thì Tạp Tu Tư có thể sẽ đạt tới mức ổn định, toàn dân mới có thể đồng tâm hiệp lực kiến thiết lại đất nước. Thấy Mạch Khắc Hưu Tư phối hợp như thế, Đoạn Vân cũng chẳng hẹp hòi gì, thưởng cho ông một viên Tẩy Tủy đan, làm cho lão hoàng đế trẻ ra vài tuổi, chiêu thức ấy của hắn khiến cho Mạch Khắc Hưu Tư bắt đầu tự nguyện ủng hộ một cách vô điều kiện.
Quyền của các đại thần Tạp Tu Tư thật là cũng tăng lên không ít, nguyên nhân là các đại thần không còn phải nơm nớp lo sợ quyền sinh sát của hoàng đế nữa. Nhờ đó, các công việc hành chính của Tạp Tu Tư từ đó trở nên rất sáng sủa.
Để khống chế Tạp Tu Tư, Đoạn Vân còn nghĩ đến việc thu phục tất cả các sĩ quan của đế quốc, đưa họ gia nhập dưới cờ Trung Hoa gia tộc. Đương nhiên nhóm sĩ quan đầu tiên mà hắn thu phục chính là đám tù binh cao cấp. Tổng cộng tất cả, đại quân Địa Tinh đã bắt được hơn một ngàn tù binh là sĩ quan cao cấp. Mặc dù không thể tránh khỏi có mấy tên sĩ quan tham nhũng biển thủ tiền của binh lính (Duyên: giống Giangdk của TTV quá, hi hi…) nhưng chắc chắn cũng có khá nhiều sĩ quan cao cấp có tính cách trung thực. Giống như Đại Tướng Tạp Tu Tư đã đầu hàng ngay từ lần đầu tiên khi bắt đầu giao chiến với Địa Tinh, còn có mười mấy tên sĩ quan cấp vạn phu trưởng, mấy người này sẽ trở thành những lãnh đạo quân đội của gia tộc ở Tạp Tu Tư.
Đoạn Vân thỉnh thoảng tụ tập những giới lãnh đạo Tạp Tu Tư lại, bỏ ra chút thời gian giảng giải những vấn đề lý luận quân sự, chủ yếu là đem chuyện Ma tộc và nước của hắn. Hắn muốn họ quán thâu tư tưởng xâm lược hiện đại và thực dân chủ nghĩa. Phải giảng giải về mấy thứ lý luận đó cho đám sĩ quan quân đội đầu óc bã đậu như vậy quả là mệt chết người.
Sau khi Tạp Tu Tư đã trở thành quốc gia dưới trướng Đoạn Vân, những cải cách không chỉ hạn chế ở quân đội. Trên lĩnh vực kinh tế, chính trị, giáo dục, khoa học, kỹ thật cũng triển khai sâu rộng. Hắn có ý muốn áp dụng các hạng chính sách cải cách ở Tạp Tu Tư hướng theo hướng phát triển thực dân. Nói cách khác, hắn muốn đế quốc này không ngừng xâm lược để phát triển.
Dựa theo lý luận của Đoạn Vân, tam đại đế quốc đã quy phục dưới cờ của mình, những Tiểu vương quốc trên đại lục tự nhiên không thể buông tha được. Tam đại đế quốc đều là thế lực của lão tử rồi, mấy nước tiểu trùng còn không mau mau chạy tới dưới trướng của ta hay sao, he he… Bước kế tiếp của Đoạn Vân là muốn thống nhất mọi quốc gia và thế lực trên đại lục.
Về phần bệnh vặt của con gái thứ ba của Mạch Khắc Hưu Tư, hắn đặc biệt bỏ chút thời gian tới xem bệnh. Chuyện vặt, bệnh tim thôi, trị hai lần là hết ngay.
Đương nhiên Tạp Tu Tư là một quốc gia rất lớn, nếu muốn hoàn toàn khống chế nó, chỉ dùng thời gian một hai ngày là chuyện không thể làm được. Nhưng Đoạn Vân là ai? Một tên điên siêu biến thái. Hắn bỏ thời gian gần mười ngày, tự mình soạn giáo án và cải cách quân sự cho Tạp Tu Tư. Trong thời gian mười ngày, tuy không thể hoàn toàn làm cho đám sĩ quan này trung thành với hắn, nhưng thời gian mười ngày cũng đủ để giúp Đoạn Vân phát triển được vài người thân tín. Ngoài ra, hắn còn phát lương mới cho binh lính, lương hắn phát rất cao, gần gấp ba lần mức cũ, ngươi nói xem, binh lính này không phải sẽ cảm kích hắn lắm lắm ư? Trải qua tinh giản binh lính và đơn giản hóa thủ tục, Tạp Tu Tư giữ lại một trăm vạn bộ đội chính quy, thực lực của trăm vạn bộ đội này tuy không phải là rất mạnh, phần lớn đều là các chiến sĩ cấp bốn năm. Hắn tin rằng, thông qua phương pháp luyện binh cho đặc chủng Nanh Sói, thực lực những binh lính này sẽ tăng lên không ít, ít nhất cũng phải có tinh thần của quân đội Nanh Sói. Từ lực chiến đấu của quân đội Thiên Long và Nạp Lan thì có thể thấy, phương pháp huấn luyện đặc chủng của Nanh Sói thật sự rất thích hợp với việc kiến thiết quân đội.
Về phần đại quân Địa Tinh, hắn lợi dụng truyền tống trận mỗi lần có thể truyền tống được ngàn người để đưa họ về Bố Lạp Tây. Còn vài ức kim tệ cướp bóc được, tự nhiên đều đã bị hắn cuỗm sạch. Bằng không, lương bổng của gần trăm vạn binh lính, nếu chỉ dựa vào tài chính của Tạp Tu Tư thì làm sao có thể duy trì được?
Mười ngày sau, các hạng mục quân chính vụ của Tạp Tu Tư đã tương đối ổn định, Đoạn Vân quay về Á Cương. Tại Á Cương đang tiến hành được nửa đường phương pháp huấn luyện Ma Quỷ nhằm đạt tới hiệu quả tốt nhất cho những dược vật thần kỳ của hắn.
Dịch : workman
Biên tập: Duyên Tỷ
Nguồn : Tàng Thư Viện
Trở lại Á Cương, đầu tiên Đoạn Vân đi dạo một vòng Ma Thú Sâm Lâm, muốn tìm hiểu xem tình hình mở rộng của ma thú gia tộc. Trải qua gần một tháng, tám mươi thần thú đã phát triển đội ngũ ma thú tới mười vạn người. Thế lực bắt đầu bao trùm ra ngoài phạm vi phía nam Ma Thú Sâm Lâm, không ngừng phát triển dọc theo mặt Đông duyên hải và phía Tây Bắc. Hơn nữa, Địa Tinh đã kiến tạo cho ma thú một thành trì ở Tây Á Cao Sơn, được đám ma thú vô cùng hoan nghênh, lúc này mười vạn Địa Tinh tạo thành một đội xây thành chuyên nghiệp tiến tới Ma Thú Sâm Lâm, tiếp tục xây thêm ở đây ba tòa thành trì.
Để đảm bảm việc dự trữ dược tài cho mình, hắn đặc ý phái Tinh Linh pháp sư của gia tộc đã từng có kinh nghiệm thu hoạch dược tài tới Ma Thú Sâm Lâm, thu hoạch đại lượng cực phẩm dược tài cho mình, đây cũng là một trong mười thành viên Tinh Linh sớm nhất của gia tộc, hiện giờ các nàng đều đã là pháp thần. Số lượng thuốc mà các nàng thu thập được làm cho hắn giật mình, cả một không gian giới tử đầy ăm ắp. Đoạn Vân đoán, số nguyên liệu đó cũng đủ cho luyện chế mười vạn viên Tẩy Tủy đan bình thường, và hơn một ngàn viên đặc cấp Tẩy Tủy đan.
Điều làm cho hắn hưng phấn hơn cả là mấy tên thần thú chấp hành nhiệm vụ ở Ma Thú Sâm Lâm đã đưa về năm mươi lạp chu quả. Ma thú vốn không có khả năng nhận biết chu quả, nhưng thần thú của gia tộc đều đã trải qua những biến hóa thần kỳ của Tẩy Tủy đan, cộng thêm hắn còn dạy cho họ một vài thổ nạp thuật đơn giản có thể giúp cho hấp thu linh khí. Do đó cảm giác linh khí của chúng cũng bắt đầu trở nên khá mẫn cảm. Mẹ ơi, năm mươi lạp chu quả chứ ít gì, dùng chu quả này phối hợp với nhân sâm hai vạn năm và linh chi cực phẩm, hắn có thể luyện chế ra hơn năm trăm viên siêu cấp Tẩy Tủy đan. Siêu cấp Tẩy Tủy đan là thuốc cực phẩm có thể ra lực lượng chung đoan vũ lực chứ đùa hay sao.
Có nhiều dược tài như vậy, hắn cần phải làm gì? Đương nhiên là bế quan luyện đan rồi. Mịa, luyện ra mấy ngàn viên Tẩy Tủy đan cũng cũng chẳng có nhiều tác dụng nữa. Trước hết ông đem mớ dược tài luyện chế ra đặc cấp Tẩy Tủy đan cái đã. Dù sao bộ đội của Thú Nhân gia tộc vẫn còn đang chờ bã thuốc để chế thành Tẩy Tủy thủy. Mỗi lần luỵện, cũng tạo ra được mười vại Tẩy Tủy thủy mà thôi, sau khi cho năm vạn Thú Nhân uống, còn lại một vại cho Tinh Linh pháp sư và Miêu Tộc thích khách. Về phần siêu cấp Tẩy Tủy đan, để tăng thêm sức mạnh cho lực lượng thần cấp hậu giai của mình, hắn cũng luyện chế ra một trăm viên. Còn bã thuốc sau khi luyện chế siêu cấp Tẩy Tủy đan, hắn đem đi luyện chế thành sáu vại đặc cấp Tẩy Tủy thủy, mục đích là chuẩn bị sẵn cho đám cuồng chiến sĩ và Nanh Sói.
Chín ngày sau khi Đoạn Vân từ Tạp Tu Tư trở về, cũng là ngày kết thúc khóa phương thức huấn luyện Ma Quỷ lần thứ hai, hắn cũng thuận lợi xuất quan sau chín ngày tu luỵên. Việc đầu tiên sau khi xuất quan là hắn chạy vào phòng tắm rửa.
Nhờ có đại lượng Tẩy Tủy thủy, lực lượng quân đội biến thái của hắn một lần nữa lại thăng hoa lên một tầm cao mới. Vốn dĩ Thú Nhân võ sĩ đã ở mức thánh cấp sơ giai, sau hai mươi ngày huấn huyện Ma Quỷ cơ bản đạt tới thánh cấp trung giai, cộng thêm vào mười vại Tẩy Tủy thủy nhồi vào, thực lực của Thú Nhân võ sĩ tất cả trở thành thánh cấp hậu giai, thậm chí còn có cả đỉnh giai. Đương nhiên, cũng có cá biệt vài người biến thái trở thành thần cấp.
Cuồng chiến sĩ mới chính thức … biến hóa kinh khủng. Khi chưa tiến hành phương thức huấn luyện Ma Quỷ, đám Cuồng chiến sĩ đã đạt tới thánh cấp sơ giai, trải qua nửa tháng huấn luyện, uống thêm với số thuốc đợt trước, tất cả đã biến thành trung, hậu giai. Còn lần này trải qua nửa tháng huấn luyện, hấp thu những dược lực còn lưu lại của lần trước, bọn họ tất cả đều củng cố thực lực tại hậu giai và đỉnh giai cả. Đợt cấp thuốc lần này, hắn lại đặc biệt để ý chiếu cố một chút cho đội cuồng chiến sĩ, cho hai vạn cuồng chiến sĩ phục dụng bốn vại đặc cấp Tẩy Tủy thủy to tổ bố. Kết quả là, siêu cấp Cuồng chiến sĩ xuất hiện đầy nhà. Hai vạn cuồng chiến sĩ sau khi phục dụng đặc cấp Tẩy Tủy thủy, thay nhau trở thành thần cấp cả đám. Mấy trăm tên chưa thuận lợi vượt cấp thì dưới chính sách quần ẩu dã man của tên Đoạn Vân biến thái cũng bị bức bách vượt cấp cả.
Mẹ ơi! Hai vạn thần cấp Cuồng chiến sĩ, sau khi cuồng hóa thực lực có thể đạt tới cấp mười một. Đám này so với trên một ngàn thánh thiên sứ điểu nhân xem ra còn mạnh hơn nhiều. Còn về chuyện tọa kỵ chuyên dụng cho sư một của Cuồng Long sư đoàn - Địa Hành Long, đã được chiếu cố ở lần trước, đều đã trở thành cấp tám trung hậu giai rồi. Hắn định sau một thời gian nữa sẽ biến họ thành thánh cấp, dù sao cũng cần phải có thực lực.
Còn trên một vạn tướng sĩ Nanh Sói thần cấp sơ giai, sau khi được phát hai vại lớn đặc cấp Tẩy Tủy thủy, đều đã trở thành thần cấp trung giai. Cả một đội quân thần cấp trung giai nhân loại, có nói cũng chẳng ai tin nhưng hắn lại có thể làm cho thủ hạ của mình đạt tới trình độ như vậy. Về phần tọa kỵ của Nanh Sói võ sĩ, Hắn lấy một vại Tẩy Tủy thủy dự trữ riêng cho gia tộc Tinh Linh pháp sư và Miêu Tộc thích khách phát cho đám cự long cấp bảy, làm cho cấp bảy cự long trở thành cấp tám. Cũng hứa với tất cả cự long, chỉ cần trung thành với gia tộc, sau này hắn sẽ làm đám cự long trở thành cửu cấp hết. Về phần phi long thì Đoạn Vân tự nhiên phải cho họ trở thành cửu cấp giống như Tiểu Phi Hiệp, đám phi long sẽ tuyệt đối trung thành với hắn.
Đám cự long đã dần dần chấp nhận thân phận thành viên gia tộc của mình, họ đều rất tự nguyện chấp nhận huấn luyện long kỵ từ giống như ba ngàn phi long vậy, trở thành một nhóm không quân rất hợp cách, có kỷ luật không quân rõ ràng. Mặc dù làm long kị, cự long cấp tám vẫn còn rất kiêu ngạo, tuy nhiên đều rất hoan nghênh việc được nhảy cấp. Bọn họ vốn cũng đã nghe nói về năng lực thần kỳ của gia chủ mình, cự long cấp bảy sau khi thể nghiệm khoái cảm được vượt cấp, cả đám cự long đều kính hắn như thần minh. Trong quá trình huấn luyện, đám cự long cũng rất cố gắng, bọn họ cố hết sức huấn luyện vì lời hữa sẽ tăng cấp cho họ của hắn.
Còn trên một ngàn Tinh Linh pháp sư của gia tộc, các nàng cũng rất cố gắng tu luyện ma pháp của mình, thực lực đều đạt được không ít đề cao. Trong vòng một tháng, Tinh Linh pháp sư lần lượt xuất hiện gần trăm thánh ma đạo, còn rất nhiều Tinh Linh pháp sư cũng chỉ còn cách mức thánh ma đạo một bước ngắn. Do vại Tẩy Tủy thủy vốn định cho Tinh Linh pháp sư uống đã bị Đoạn Vân đưa tuốt cho long kị, hắn giao cho một ngàn Tinh Linh pháp sư của gia tộc mỗi người một viên Tẩy Tủy đan, còn để các nàng trước uống một chén ma pháp thủy xong mới uống Tẩy Tủy đan vào. Kết quả là, dưới sự phối hợp của ma pháp thủy và Tẩy Tủy đan, thánh ma đạo đoàn của gia tộc đã hiện ra. Một ngàn Tinh Linh pháp sư toàn bộ đều trở thành thánh ma đạo cả. Hơn nữa, còn có hai mươi người vốn đã là thánh ma đạo nay trở thành pháp thần. Về phần mười thành viên lão thành của gia tộc, tự nhiên cũng trở thành pháp thần trung giai, còn nam Tinh Linh tên là Đặc Duy Tư cũng là đội trưởng của Tinh Linh pháp sư đoàn của gia tộc, dựa vào sự cố gắng của mình đã trở thành pháp thần hậu giai.
Tên Đặc Duy Tư này là một nam Tinh Linh bị khinh miệt ở loài người xã hội, chỉ vì quá mức xinh đẹp sớm bị vài quý tộc biến thái tiết ngoạn. Bây giờ, tiểu tử nam Tinh Linh này nhìn qua còn lạnh hơn cả sát thủ nữa. Nhưng Đoạn Vân lại rất thích, thủ hạ như vậy mới là thủ hạ tốt. Đoạn Vân từng nói với gã rằng là mình có thể cải tạo hình dáng của gã trở nên giống như một nam nhân thực thụ, nhưng bị gã cự tuyệt, gã nói thực lực mới là quan trọng nhất. Do đó, tiểu tử này quả thực đã trở thành một tên tu luyện điên cuồng.
Còn Miêu Tộc thích khách, sau khi trở về gia tộc cũng chính là vào lúc đám Thú Nhân đã tiến hành phương thức huấn luyện Ma Quỷ thức ngày thứ mười, theo đó họ cũng cũng bắt đầu bước vào huấn luyện theo. Lần trước Đoạn Vân đã cung cấp thuốc cho họ, cộng thêm lần này huấn luyện thêm ba mươi ngày, bọn họ đều từ trung giai trở thành thánh cấp đỉnh giai cả lũ. Lần này, hắn phát thêm cho họ mỗi người một viên Tẩy Tủy đan, kết quả là gia tộc bỗng sinh ra một ngàn thần cấp Miêu Tộc thích khách.
Trong hơn một tháng, quân đội của gia tộc huấn luyện vô cùng khẩn trương. Chung đoan vũ lực của gia tộc tự nhiên cũng không dám nhàn rỗi. Năm đại siêu cấp ma sủng và Diệp Cô Thành mỗi ngày đều tiến hành một hai trận đánh nhau kịch liệt; một trăm hai mươi Thú Nhân hậu giai Kiếm Thần tiến hành huấn luyện còn dã man hơn cả phương thức huấn luyện Ma Quỷ, bọn họ chia làm bốn người một tổ cứ ba ngày lại “thi đấu hữu nghị” với năm đại siêu cấp ma sủng, mấy trận thi đấu hữu nghị bốn đánh một cuối cùng phát triển thành một trấn đánh nhau mù trời, thậm chí gần như là chung cực đối quyết, sinh tử quyết đấu. Còn có mấy tên thần cấp trung giai cuồng chiến sĩ, bọn họ cứ hai người chống lại một mình Diệp Cô Thành hoặc là năm đại ma sủng.
Theo ý của Đoạn Vân biến thái, trải qua một tháng tu luyện, chung đoan thực lực của gia tộc đã tăng lên một bước không nhỏ. Một trăm hai mươi Thú Nhân hậu giai Kiếm Thần và hai mươi đại thần thú thần cấp hậu giai, tất cả đều biến thành thần cấp đỉnh giai. Chỉ cần hắn cho họ một viên đặc cấp Tẩy Tủy đan nho nhỏ là có thể đủ cho bọn họ đột phá tới cấp mười một. Thất đại trung giai Cuồng chiến sĩ cũng đạt tới thần cấp hậu giai. Năm đại siêu cấp ma sủng đang ở cấp mười một sơ giai cũng đều đã cảm nhận được sự đột phá. Diệp Cô Thành cũng dựa vào năng lực lĩnh ngộ vũ kĩ của mình mà nhảy thẳng tới cấp mười một hậu giai. Đây là thực lực tuyệt đối của mình sao?
Sau đó, để làm cho thực lực của mình càng ngày càng biến thái, hắn cho năm đại ma sủng và Diệp Cô Thành mỗi người phát hai viên siêu cấp Tẩy Tủy đan, dưới hiệu lực của nó Diệp Cô Thành cảm nhận được một vài lực lượng của cấp mười hai, còn năm đại ma sủng bây giờ đã đạt tới cấp mười một trung giai, cũng bắt đầu cảm nhận được đột phá. Đoạn Vân cho một trăm hai mươi Thú Nhân, hai mươi đại thần thú, thất đại cuồng chiến sĩ mỗi người thả hai viên đặc cấp Tẩy Tủy đan. Kết quả là, sau khi cả đám đánh nhau một trận mù trời, một loạt Thú Nhân kiếm thần cấp mười một được sinh ra, hai mươi gia tộc siêu thần thú cấp mười một cũng xuất hiện, về phần Cuồng chiến sĩ, tất cả cảm nhận được sự đột phá của thần cấp đỉnh giai.
Về phần những người đã cảm nhận sắp đột phá, hắn cho họ tiến hành một lần ẩu đả thảm đến mức không thể nào thảm hơn được. Nhờ quá trình hấp thu dược lực kết hợp với áp lực ngoại giới, Diệp Cô Thành trở thành loài người siêu cấp cường giả cấp mười hai, năm đại ma sủng biến thành cấp mười một hậu giai biến thái kinh khủng. Về phần những người khác, tất cả đều biến thành cấp mười một.
Người thường xuyên song tu với hắn - La Lị miêu nữ, cũng sau lần huấn luyện này đã trở thành một cao thủ cấp mười một sơ giai. Thân hình nàng lại càng gợi cảm hơn.
Mịa! Cuối cùng trong lòng Đoạn Vân cũng không còn khúc mắc gì nữa. Lão tử có thực lực rồi, thiên sứ điểu nhân hả? Lão tử đây cóc sợ, lão tử không tin ngay từ đầu ngươi đã đem thần vương, hoặc là quang minh điểu thần tới đây đối phó với lão tử. Về phần ngươi phái ra vài tên thần tướng gì đó, ông tiêu diệt các ngươi từng đứa một. Đợi cho thực lực lão tử lên rồi, lão tử sẽ tìm tới tận Điểu thần giới các ngươi, sau đó nhổ sạch mấy cái lông trên người các ngươi làm chổi lông gà.
Bất quá, Điểu nhân ơi là Điểu nhân, các ngươi bây giờ ở đâu rồi?