Chương 21 : Thất cấp ma thú nhục giới mãi (P.1)
(Chợ nô lệ kinh hãi thay
Thất cấp ma thú duyên may mua liền)
Dịch : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Ngày thứ hai, Đoạn Vân mang theo Diệp Cô Thành và Ước Hàn đi tới chợ nô lệ của Thiên Long thành, nơi chứa đựng nhiều tội ác bí mật nhất và cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt hàng đầu của Thiên Long Đế quốc. Đại diện cho tầng lớp thanh niên tân tiến và lương thiện của thế kỷ 21, Đoạn Vân rất không thích nơi này cũng như bầu không khí ngột ngạt ở đây.
Ở chỗ này, nô lệ bị đối xử như những loài động vật hạ đẳng, bị giam cầm theo cùng một cách thức giống nhau. Bọn họ đều bị coi rẻ, chỉ như là hàng hóa vật phẩm để mua bán, mặc tình cho người ta tha hồ săm soi lựa chọn rồi cò kè trả giá, ai ai cũng lộ ra dáng vẻ hết sức khổ sở đáng thương. Từ đầu đến chân bọn họ không còn chỗ nào không bị đánh đập, toàn thân yếu nhược bất thành nhân dạng, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào. Cũng còn có vài tên nô lệ trông có vẻ khỏe mạnh hơn một chút thì bị xích chặt vào một chuỗi gông cùm, chỉ cần có chút biểu hiện phản kháng dù là yếu ớt thôi thì cũng bị cho ăn no đòn.
Tất cả những cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho Đoạn Vân rất khó tiếp thụ, nhưng hắn có thể làm được cái gì đây? Cả xã hội này đã là bất công như thế rồi, Đoạn Vân dù có lòng trắc ẩn nhưng chỉ với lực lượng nhỏ nhoi đơn độc một mình hắn thì có thể thay đổi được cái gì, dẫu chỉ là một điều tốt đẹp bé tẻo teo cũng là bất khả thi?
Tại chợ nô lệ này có không ít Thú Nhân cường tráng, còn có cả mười mấy người lùn thuộc Ải Nhân tộc, ngoài ra Địa Tinh cũng có rất nhiều. Sục sạo tìm kiếm cả nửa ngày trời nhưng Đoạn Vân không tìm thấy một mống nô lệ Tinh Linh nào, bèn quay lại hỏi Ước Hàn mới biết Tinh Linh nô lệ quá mức trân quý, không dễ dàng được người ta bày bán công khai ở đây.
"Thiếu gia, nơi này chỉ là mặt ngoài của chợ nô lệ thôi, ở đây chỉ bán những nô lệ hạ cấp giá rẻ, bên trong mới có hàng tốt hảo hạng. Chúng ta đi vào bên trong tìm mua!" Ước Hàn giới thiệu với Đoạn Vân một chút.
Đoạn Vân khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong. Bọn họ đã tìm thấy được người chủ buôn bán nô lệ lớn nhất ở đây. Nhìn thấy vị này đích thị tướng tá mập mạp, tai to mặt lớn, ấn tượng của Đoạn Vân đối với lão rất là bất hảo. Vừa thấy dáng đi của hán tử béo mập này Đoạn Vân biết chắc lão bị bệnh thận hư, tuyệt đối về mặt tình dục là một tên liệt dương.
"A! Xin được hỏi vị thiếu gia này xưng hô như thế nào, ta là lão bản nơi đây tiện danh là Kiệt Khắc!" lão béo mập vừa nhìn thấy Đoạn Vân khí chất bất phàm liền biết hắn tuyệt không phải là thường nhân, vội vã lăn tới tiếp đón. Kỳ thật Đoạn Vân cũng nào có cái gì gọi là khí chất bất phàm, chỉ có điều hắn không có loại quan niệm phân biệt chủng tộc cũng như ý thức phân loại cấp bậc từng hạng người mà thôi.
"Vị này là tân nhiệm Đế quốc Bá tước Đoạn Vân Đại Tế tự đại nhân!" Ước Hàn vị quản gia này cũng rất là nhanh nhảu bước lên giới thiệu chủ nhân. Lão bản mập béo giật mình đánh thót một cái, bụng phệ rung bần bật: "Ngài... đúng là vị Tế tự thần kỳ đã chữa khỏi quái bệnh cho Hoàng đế Bệ Hạ? Ôi... được diện kiến Ngài thế này thực sự là một niềm vinh dự lớn lao cho hạ nhân a, Ngài bây giờ đúng là Hồng nhân sủng thần trước mặt Bệ Hạ a! Hôm nay được chiêm ngưỡng tôn nhan quả nhiên khác thường, mà cũng thật không ngờ Ngài còn trẻ tuổi như vậy?"
Đoạn Vân thâm trầm mỉm cười khẽ gật đầu. Lão bản lại tiếp tục mở máy: "Bá tước đại nhân tôn kính, xin hỏi Ngài cần dạng nô lệ nào ạ? Ở nơi này ta có loại nô lệ tốt nhất chợ, chắc chắn Ngài cũng không thể ngờ tới, mà cũng chỉ có ta mới có khả năng sở hữu loại thượng phẩm này!"
Đoạn Vân hí mắt chăm chú nhìn lão bản, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói là thật đấy à, ta đang cần Ma thú, hơn nữa phải là loại cao cấp a!"
"A!" Lão béo nghe Đoạn Vân nói như vậy trên mặt co rút vài cái, má phệ giần giật một lúc, lát sau mới nói tiếp: "Bá tước đại nhân, kỳ thật ta có ở nơi này một con thất cấp ma thú, bị bắt làm nô lệ trong một đội ngũ ma thú tại rừng rậm, bất quá về phương diện này thì..."
Thực ra Đoạn Vân chỉ là thuận miệng hỏi chơi, không ngờ có thật, mà là thất cấp ma thú nữa chứ. Thế thì có thể giao dịch về con ma thú này rồi: "Nói về phương diện nào cũng tốt, mau dẫn ta đi xem!"
Lão bản mập ú dẫn Đoạn Vân rẽ phải ngoặt trái vòng vo một hồi lâu mới đến được một cái sân kín đáo chứa một cái lồng sắt. Chỉ thấy một cái đầu ngưu, không, chỉ là giống như đầu trâu đích thị hắc sắc ma thú cả tứ chi đều bị khóa chặt. Đoạn Vân còn phát hiện đầu trâu này bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì thương thế trầm trọng nên ngũ tạng bộ vị đã bị lệch lạc. Đoạn Vân chăm chú quan sát thất cấp lão ngưu thật cẩn thận một hồi, quay về lão bản tròn trùng trục mà trợn mắt trắng dã: "Ngươi... đây là nhà ngươi định bán cho ta thịt của con ma thú này ư? Nó đã bị thương rất nặng rồi, có thể lập tức chết ngay, ngươi còn dám đem rao bán cho ta! Còn dám nói cái gì là cao cấp cái gì hảo hạng a? Ngươi có phải là coi thường ta dù chính là Hoàng gia Tế tự nhưng là mới tân nhiệm phải không? Ta nói cho nhà ngươi biết ta là đại biểu chân chính cho Hoàng gia, lừa gạt ta cũng chính là khinh rẻ Hoàng tộc đấy nha, ngươi có đúng là định làm phản phải không?" Kỳ thật lão ngưu này cũng không có dễ dàng bị chết, bất quá thực lực bị thoái hóa xuống dốc là điều khẳng định.
Nghe Đoạn Vân càng nói càng muốn bới to chuyện, lại còn đem tội danh phản quốc chụp đến, lão bản bất chợt trắng bệch cả mặt mày, cuống cuồng cố nặn ra một nụ cười: "Thiếu gia... Ngài không thể nói lung tung như vậy, ta... không thể nào mà như vậy... như ý Ngài nói đâu a!"
"Ngươi nói ý ta là cái ý gì hả? Ngươi có phải là muốn nói ta đây là Hoàng gia Tế tự đểu hả? Á à, ta nói cho ngươi rõ, hoài nghi thân phận của ta cũng chính là nghi ngờ con mắt của Hoàng đế Bệ Hạ! Tốt lắm! Ngươi dám hoài nghi cả Hoàng đế Bệ Hạ thánh minh của chúng ta? Ngươi có phải muốn tạo phản hả?" Bây giờ Đoạn Vân mười phần giống hệt một tên nịnh thần, không ngừng dựa hơi vào danh nghĩa Hoàng đế mà liên tục vu khống dọa nạt.
Lão bản bị dọa cho một thôi một hồi như thế lập tức quỵ xuống, xem ra rất là hoảng loạn, rồi bi thiết rống lên: "Tế tự đại nhân! Ngài là đại nhân vật đỉnh đỉnh đại danh xin đừng chấp nhất với kẻ tiểu nhân như ta! Tiểu nhân chỉ có con thất cấp ngưu thú này, mặc dù chỉ là loại động vật nhỏ nhoi nhưng cũng xin cho tiểu nhân dâng Ngài để bồi tội a!"
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:10 AM.
Chương 21 : Thất cấp ma thú nhục giới mãi (P.2)
(Chợ nô lệ kinh hãi thay
Thất cấp ma thú duyên may mua liền)
Dịch : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đoạn Vân vừa nghe xong liền cười lên khanh khách, nâng lão bản dậy rồi nói: "Đây là lý do tại sao ta muốn chúng ta thật lòng với nhau càng sớm càng tốt. Ta không thể tiếp nhận đâu, hãy thu lại lời ngươi vừa nói đi!"
Nghe Đoạn Vân nói xong, lão béo lại cả kinh trở lại, chính là chẳng biết hắn muốn đề xuất cái gì mới mẻ hơn để đối phó với lão, nhưng cũng tỏ ra hoan hỉ vì rốt cục cũng bảo vệ được nguồn tài vật là con ma thú này.
Nhưng lời Đoạn Vân nói kế tiếp đã làm cho lão bản thiếu chút nữa là lên cơn điên. Vì dừng một chút rồi Đoạn Vân nói tiếp như sau: "Ta đây sẽ mua nó, nhưng bất quá chỉ có thể tính là giá mua thịt thôi, ngươi không thể bịp ta được đâu, ta biết chính xác giá cả thịt ma thú đấy, có phải thế không hả Ước Hàn?"
Cái gì? Mấy cái này cũng có phân biệt sao? Đoạn Vân này nha, đúng là ăn cái gì cũng muốn ăn sạch cả từ lông đến xương. Thế rồi Đoạn Vân cũng không muốn vòng vo loằng ngoằng nữa, trực tiếp kêu lão bản đem tất cả nô lệ mà lão có đến cho hắn xem qua một chút. Lão béo cũng không dám nghịch ý hắn cứ thế mà tiến hành.
Cảnh tượng đám nô lệ được dong tới với nhiều dáng vẻ làm cho Đoạn Vân tha hồ mà rửa mắt. Đám này có hai nữ tử xinh đẹp người Thố tộc (thỏ), một Miêu nữ trông rất hung ác, còn có sáu Tinh Linh thiếu nữ, mấy chục tên Thú nhân cường tráng, bốn Cự tượng võ sĩ, rồi có thêm mười tên lùn Ải nhân tộc, hai mươi mấy người Địa Tinh và ngoài ra còn có hai gia đình nô lệ nhân số khoảng hai mươi người.
Với một sự cố gắng, lão bản cầm bản danh sách đưa cho Đoạn Vân rồi cười lấy lòng: "Bá tước đại nhân, Ngài đã coi hết chưa? Xin Ngài cứ yên tâm, ta hôm nay cấp cho Ngài tổng số tám phần, xin đảm bảo là trên toàn quốc cũng chỉ còn có hai phần mà thôi!"
"Ta muốn mua tất, ngươi ra giá đi!" Đoạn Vân ngữ xuất kinh người.
"Cái gì? Tất cả ư? Bá tước đại nhân Ngài mà mua hết thì ta còn gì để bán nữa a?" Lão bản rất là khẩn trương.
"Ừm... ừm, hừ!" Đoạn Vân trừng mắt lườm lão!
Chạm tới ánh mắt hãi nhân của Đoạn Vân, lão bản hiển nhiên rất sợ hãi. Đảo lộn đôi tròng mắt một hồi, lão nghĩ: bán hết thì bán hết, chỉ mong sau này hắn sẽ không tới tìm ta gây phiền toái nữa thì thật quá sướng! Nghĩ vậy, lão béo bắt đầu tính toán với Đoạn Vân: "Thiếu gia Ngài hãy xem nhé, trong đây thì hai Thố nữ tử giá một vạn mỗi người, cộng lại là hai vạn này, Miêu nữ thì hai vạn, Tinh Linh thiếu nữ ba vạn mỗi người vị chi tổng số là hai mươi hai vạn rồi. Bốn mươi sáu Thú nhân chiến sĩ và nô lệ tạp chủng đem chia đều chỉ tính với Ngài mỗi người một vạn thôi. Bốn Cự tượng võ sĩ tính là năm vạn, còn mười Ải nhân bởi vì đều là thợ rèn tài hoa nên giá là năm vạn một người, Địa Tinh và nhân tộc nô lệ cũng đều là cực phẩm chia đều năm thiên kim tệ mỗi người, bốn mươi bảy người... tính là bốn mươi thôi, cũng là hai mươi vạn. Cộng lại... ừm, tổng cộng là 143 vạn kim tệ!"
Như vậy dù cho chiết khấu tám phần (bớt 20%) thì cũng đã là hơn 110 vạn, nhưng mình chỉ có tất tần tật một trăm vạn mang theo, chẳng lẽ lại bớt lại không mua hết cả đám nô lệ hay là phải thiếu nợ? A thế thì xấu hổ quá! Không biết còn có cách nào với tên mập hỏng thận này không nhỉ? A, có rồi, bệnh liệt dương!!!
Nghĩ thông mưu kế rồi, Đoạn Vân rất quỷ dị nhìn đểu lão bản , nhìn chằm chằm, nhìn từ trên xuống dưới, xuống đúng chỗ..., một lát sau hắn ra vẻ rất thần bí khẽ khàng nói: "Lão bản này, nghe bổn thiếu gia nói đây này. Ta xem khí sắc của ngươi không được tốt cho lắm, có phải là lần gần đây nhất nhà ngươi đã cày cuốc cái sự kia nhiều lần lắm hả?"
"Thiếu gia, Ngài nói đùa hay quá rồi! Ha... ha!" Lão bản cười rộ lên.
Đoạn Vân không hoảng và cũng không vội, lạnh lùng nhàn nhạt nói: " Lão bản a, ngươi thế nào thì ngươi tự biết. Nói thật nhé, ngươi đừng quên ta là một Tế tự, hơn nữa chỉ cần liếc mắt một cái thôi là ta có thể nhìn ra một người rốt cuộc là có bệnh hay không có bệnh. Ngươi thì thế nào?"
"Thiếu gia Ngài sẽ không nói là ta có bệnh nặng chứ! Tiểu nhân mặc dù thân thể có chút phát tướng thế này nhưng cảm thấy rất khỏe mạnh, không cần nhọc công Tế tự đại nhân để tâm đâu!" Lão bản cũng một dạng lạnh nhạt hiện ra trên mặt.
Đoạn Vân trực tiếp rọi ra một cái nhìn sâu lắng đầy hàm nghĩa: "Chẳng lẽ chỗ đó có vấn đề không được coi là bệnh sao? Chẳng lẽ ngươi cứ phải cam chịu nỗi xấu hổ với lão bà nhà ngươi?"
Lão bản béo ị vừa nghe lập tức sắc mặt thay đổi, trắng bệch ra như tờ giấy: có a, đúng vậy, mình cũng đã có thời gian dài hơn một năm không có cùng lão bà hoan hảo, nàng khẳng định cũng lạnh nhạt với ta rất nhiều. Nghĩ vậy, lão bản lập tức nồng thắm đón ánh mắt đang ti hí của Đoạn Vân, hấp tấp khẩn cầu: "Tế tự đại nhân, Ngài đã nhìn ra bệnh kín của tiểu nhân, Ngài nhất định có biện pháp chữa trị được, có đúng không ạ...?"
"Aì, chuyện đó là đương nhiên, nhưng mà những nô lệ này thì..." Đoạn Vân rốt cuộc cũng chuyển tới chính đề.
"Chỉ cần Tế tự đại nhân có khả năng chữa cho tiểu nhân một lần nữa có năng lực trở lại làm một nam nhân bình thường trên... phương diện này, tiểu nhân sẽ không để cho đại nhân phải chịu thiệt thòi a!"
"Được rồi! Cùng là đàn ông với nhau ta rất đồng tình với ngươi. Đây, nơi này có mười lạp dược hoàn, ta gọi nó là 'Kim thương bất khuất', chỉ cần phục dụng một hoàn cũng đủ để cho một lão già tám mươi tuổi ngấp nghé miệng lỗ chiến đấu kiên cường bất khuất suốt cả đêm không ngưng nghỉ. Ngươi hẳn là có thể kiểm tra tác dụng thần kỳ của dược hoàn này, tuyệt đối là giá cả ưu tiên, tuyệt đối sẽ không so đo chiếm tiện nghi của đám nô lệ nhà ngươi. Còn có thêm ba lạp 'Bổ thận hoàn', có thể cải thiện hoàn hảo công năng thận tạng của nhà ngươi khỏe mạnh vĩnh viễn, so với 'Kim thương bất khuất' còn quý giá hơn nhiều. Nếu mà hiệu quả không được như ý thì nhà ngươi cứ việc đi tới chỗ Bệ Hạ mà tố cáo ta, hoặc là cho phép ngươi đi khắp nơi rêu rao tuyên cáo ta- Đoạn Vân Tế tự đại nhân chỉ là một kẻ tiểu nhân lừa đảo, bất tài, danh phù kỳ thực!"
Thực ra "Kim thương bất khuất" này chính là do Đoạn Vân trong lúc nhàm chán, để đùa cợt đã chế tạo ra, dược tài thì cũng bình thường, phí tổn nguyên dược liệu cũng chỉ vài kim tệ nhưng công hiệu thì rất cao, còn "Bổ thận hoàn" là do hắn căn cứ vào nguyên lý y học bồi bổ và nâng cao công suất làm việc của quả thận mà chế tạo ra. Có điều dù công năng thuốc cũng rất kiến hiệu nhưng giá nguyên vật liệu thì rẻ hơn nhiều.
"Tiểu nhân làm sao dám! Cảm tạ Tế tự đại nhân đã tặng thuốc quý!" Lão bản rất là cung kính tiếp nhận hai bình dược hoàn, rốt cục lão cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt lão bà, trở lại làm một nam nhân đích thực. Sau khi phục dược ngay, qua một hồi thời gian, lão béo thật sự cao hứng đến phát cuồng, cái loại cảm giác tưng tửng này trước đó chưa từng có a, sướng quá a! Bất quá sau mấy tháng trịnh trọng phục dụng "Kim thương bất khuất" và "Bổ thận hoàn", mặc dù công hiệu như thần nhưng lão tiếc của đến ói ra máu. Bởi vì Đoạn Vân đã định giá một vạn kim tệ một hoàn, hơn nữa "Kim thương bất khuất" cũng không hạn chế số lượng cần dùng làm lão cứ phải xuất tiền ra mua. Nhưng bởi vì Đoạn Vân quả thật đã làm cho lão khôi phục hoàn hảo năng lực đàn ông, cho nên lão bản buôn bán nô lệ đáng thương cũng không thể nói cái gì nữa.
Với lại, Đoạn Vân đích thị Bá tước danh tiếng lẫy lừng, lão còn có thể làm được gì cơ chứ?
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:11 AM.
Chương 22 : Thích nô chi danh hoán trung tâm
(Giải phóng nô lệ trò hề
Lòng trung hoán đổi vẹn bề đôi bên)
Dịch : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Gọi Bốn Cự tượng võ sĩ đến giao nhiệm vụ khiêng tên lão ngưu ma thú đang ngắc ngoải gần chết dẫn đầu đoàn nô lệ đúng một trăm mạng mới mua được trở về nhà, Đoạn Vân trong lòng cực kỳ cao hứng. Chuyến đi chợ nô lệ lần này Đoạn Vân có thể nói đã thu hoạch quá vớ bở, nhiều nô lệ chỉ còn được tính thực giá rất rẻ vì đã có tiền bán mười lạp thuốc hoàn bù vào. Hơn nữa, với cái "Đầu trâu" ma thú kia thì tên lão bản béo mập mà bị hỏng thận này cuối cùng lại quên khuấy đi mất không tính tiền đống "thịt luộc" đó. Điều này không thể không làm cho Đoạn Vân phải lắc đầu cảm thán: ta thực sự là thiên tài chân chính a, nếu ta mà đi làm buôn bán kinh doanh, các thương nhân khác đừng hòng mà cạnh tranh cùng ta được!
Cầm trong tay đống nô lệ khế ước, mặt đối diện với hàng trăm nô lệ bao gồm đủ loại chủng tộc, trong lòng Đoạn Vân chỉ có một chữ: "Nói nhảm!". Thật thế, chỉ thoáng một cái mà được sở hữu cả đống nô lệ thủ hạ, ai mà không hưng phấn cho được chứ? Mặc dù là nô lệ, cũng là không thể một lúc có được một lực lượng lao động hùng hậu như vậy a!
Để cho bọn họ tự giác xếp thành hàng, sau đó Đoạn Vân giống hệt như là một vị thống lĩnh tướng quân đang duyệt binh vậy. Đi theo phía sau phân biệt một trái một phải rõ ràng là đại thị vệ Diệp Cô Thành và Quản gia Ước Hàn.
Nhìn hình thức đám người trước mắt đủ loại dáng vẻ, Đoạn Vân cẩn thận đánh giá lại một lượt. Từ trong ánh mắt của không ít Thú nhân, Đoạn Vân thấy được một vẻ ngoan cường và cô ngạo, đằng kia còn có vài tên Ải nhân và Tinh Linh trong mắt thậm chí chỉ thấy được toàn là sự khinh thường hướng tới Đoạn Vân ra chiều miệt thị. Cả mấy tên Cự tượng cũng biểu hiện ra không phục vị tân chủ nhân này. Bất quá đại đa số nô lệ đã chấp nhận số mệnh, dáng hình có vẻ phục tùng ôn thuận, có lẽ với bọn họ xem ra chỉ cần còn sống mà góp mặt với đời là đã tốt lắm rồi.
Thấy trước mắt là đám đông nô lệ này với vẻ mặt có những biểu tình không thể nào phong phú hơn, vị chủ nhân ông Đoạn Vân Đại Tế tự của chúng ta hắng giọng hai cái rồi bắt đầu lên tiếng phủ dụ chúng nô: "Hỡi
các bạn nô lệ! Trước hết cho phép ta được gọi các ngươi như vậy. Các ngươi thế là tốt! Đại khái các ngươi đã biết rằng ta là chủ nhân mới của các ngươi."
Đoạn Vân ngừng lại, nhìn lướt qua bốn phía một lượt, phát hiện rất nhiều nô lệ đã duy trì được trạng thái trầm ngâm im lặng, tuy nhiên vẫn còn có thiểu số vài tên nô lệ dị tộc ở đằng xa hình như đang nghiến răng tỏ vẻ bất phục. Thế cũng làm cho hắn rất ư là hài lòng, lại nói tiếp: "Nô lệ thực sự là một danh xưng ti tiện hèn kém, ta hiện có suy nghĩ thế này muốn hỏi các ngươi: trong các ngươi có ai không muốn tiếp tục sống kiếp nô lệ mạt hạng này?"
Nghe Đoạn Vân hỏi câu như thế tất cả chúng nô ở đây kể cả Diệp Cô Thành và Ước Hàn cũng tỏ ra nghi hoặc, không hiểu vị tân chủ nhân này rốt cục muốn làm cái gì? Hết cả mọi người đều không có động tĩnh, cũng không có ai có đủ can đảm thốt ra câu gì. Thấy không có mống nào trả lời, Đoạn Vân đột nhiên gia tăng ngữ khí cất cao giọng gần như là hét lên: "Trả lời ta đi chứ!" Bị hắn bất chợt gầm thét lên như vậy, mọi người ở dưới bị một trận choáng váng đến giật người lên đùng đùng, qua hồi sợ hãi bắt đầu bình tĩnh lại nhưng đều rất băn khoăn, có không ít người tụm lại để thảo luận bàn bạc.
Đoạn Vân lại tiếp tục: "Hãy nghe cho rõ mệnh lệnh của ta đây! Những ai không muốn tiếp tục sống kiếp nô lệ thì tiến lên phía trước năm bước! Hãy suy nghĩ kỹ đi, làm nô lệ là mất hết tự do, là không được tôn trọng, không hề được nếm trải ý nghĩa đích thực của cuộc sống nhân sinh. Không cần phải chụm đầu kề tai mà bàn bạc nữa! Chẳng lẽ các ngươi ngay cả chút dũng khí cỏn con bước năm bước về phía trước cũng không có nữa hả?" Thấy không có ai dũng cảm dám bước lên đằng trước, Đoạn Vân liền khuyến khích.
Rốt cuộc cũng có vài Thú nhân thu hết cam đảm run rẩy bước tới. Đã có người đầu tiên khơi mào, rất nhanh lại có không ít người bắt chước bước theo.
"Tốt! Tốt lắm!" Đoạn Vân rất là hài lòng, đầu gật liên tục. Hắn đưa mắt quan sát tình hình thấy tất cả các Thú nhân, Tinh Linh, Ải nhân đã tập trung ở đằng trước, nhưng trong hai mươi mấy người Địa Tinh lại chỉ có năm tên gan dạ ly khai chỗ đứng cũ, và trong hai mươi mấy nhân tộc nô lệ cũng chỉ có ba người muốn vĩnh biệt kiếp nô nhân.
Nhìn đám còn lại đứng im lìm chết lặng, không có chút biểu tình nhỏ nào gồm cả nhân loại và Địa Tinh, Đoạn Vân bất lực lắc lắc đầu, những người này không hiểu như thế nào mà lại cam tâm tình nguyện sống đời nô lệ!
Đi đến trước mặt đám bốn mươi sáu tên Thú nhân, Đoạn Vân hỏi: "Hãy nói cho ta biết, các ngươi đã hiểu chút ít gì chưa? Các ngươi ở đây có đầu lĩnh hay không?"
Một ngưu đầu nhân đứng phắt dậy: "Muốn giết thì cứ giết, chúng ta chấp nhận có chết cũng không làm nô lệ!"
"Đúng thế, chết cũng không làm nô lệ!" Chúng nô đồng thanh.
Đoạn Vân cười cười: "Các ngươi đừng quên bây giờ vẫn còn là nô lệ! Nhưng cũng là cho ta thấy điểm thành thật của các ngươi a!" Ai nha, cũng là một dạng nô lệ như vậy, nhưng cái loại nô lệ này phải quản lý như thế nào?
"Ngươi...!" Một đoàn Thú nhân đều cảm thấy tức giận, đã muốn phản kháng, không có gì mà không dám bật lại... Thì lúc này tên ngưu đầu lúc trước đã lên tiếng lại đứng ra nói: "Chủ nhân, Ngài vui lòng không trừng phạt bọn họ, nếu muốn thì Ngài hãy trừng phạt một mình ta đây mới là đúng! Ta đây chính là Ngưu đầu nhân chiến sĩ tên gọi Khai La."
"Chiến sĩ có cấp bậc? Các ngươi cả đám chiến sĩ đồng ngũ này đều là chiến sĩ có cấp độ?" Đoạn Vân hỏi.
"Hồi bẩm chủ nhân, ta đây đúng là Ngũ cấp chiến sĩ, đồng ngũ với ta ở đây hai mươi mấy Ngưu đầu nhân này đều là chiến sĩ ngũ cấp và tứ cấp.Ngoài ra có mấy đội Thú nhân tộc khác cũng phần lớn là chiến sĩ ngũ cấp và tứ cấp đấy." Ngưu đầu nhân Khai La trả lời.
[Ừm! Tốt lắm, đúng rồi, dùng để làm hộ vệ rất thích hợp a. "Tốt lắm, ngươi trước tiên lui xuống!" Đoạn Vân vừa thấy sáu Tinh Linh mĩ thiếu nữ, sau đó lập tức bản tính 'sắc lang' của hắn liền biểu lộ ra ngoài: "A, các vị Tinh Linh thiếu nữ xinh đẹp, tại sao bị rơi vào cảnh ngộ như thế này? Hãy nói ra danh tính cùng khả năng của các ngươi đi, bản thiếu gia ta mà cao hứng lên có thể giữ các ngươi ở lại!" Các mỹ nữ Tinh Linh này xấu hổ đến nỗi căn bản cả đầu cũng không dám ngước lên.
Thấy các nàng không quan tâm đến việc trả lời mình, Đoạn Vân cảm thấy rất mất mặt mũi, liền chuyển hướng quay sang người Miêu nữ nghiêm túc hỏi: "Tên gì? Chức nghiệp thế nào?". Lúc này Diệp Cô Thành đã đi tới bên cạnh kề tai hắn nói khẽ: "Thiếu gia, Miêu nữ này là sát thủ lục cấp đấy!"
"Lục cấp thích khách? Quả thật cấp độ rất cao nha!" Đoạn Vân nói vòng vo một hồi, cảm thấy trực tiếp đến từng đám mà hỏi như thế rất phiền toái a. Vì vậy sau đó hắn ra hiệu cho tất cả tập trung lại trước mặt rồi tuyên bố: "Từ nay về sau các ngươi không còn là nô lệ nữa, đây chính là 'Nô lệ khế ước' của các ngươi, bây giờ tất cả các ngươi từng người một đến lấy lại khế ước hợp đồng của mình về!"
"Cái gì?" Lời Đoạn Vân nói giống như một quả bom vừa phát nổ tại tâm trí tất cả mọi người, kể cả Diệp Cô Thành và Ước Hàn cũng không là ngoại lệ. Tất cả đều nhốn nháo hết lên, nhiều người tỏ ra rất hưng phấn, nhưng đại đa số là tỏ vẻ không tin, bọn họ thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Đoạn Vân đã nói đùa không nữa. Bất quá, khi bọn họ nhận tới tay mình bản khế ước thì nhiều người đã khóc ồ lên. Còn những người vừa rồi không có dũng khí đi lên phía trước thì cực kỳ hối hận, ngay cả mặt mày cũng trở nên xanh ngoét.
Đang khi tất cả mọi người còn đang săm soi những bản khế ước thì Đoạn Vân lại bắt đầu lên tiếng: "Các 'Nô lệ khế ước' này hoàn toàn thuộc về các ngươi, muốn xử lý như thế nào là tùy ở các ngươi. Nhưng dù sao các ngươi cũng là do ta đã bỏ tiền mua về nên các ngươi vẫn là người của ta. Bất quá các ngươi cứ yên tâm, làm thủ hạ cho Đoạn Vân ta nhất định không phải là điều thiệt thòi gì, công sức sẽ được trả lương, thực ra những công việc phải làm cũng không nhiều lắm!"
"Bốn mươi sáu Thú nhân dũng sĩ ở đâu?" Đoạn Vân lại dùng tới lời nói như quân lệnh.
"Có mặt, thưa thiếu gia!" Bốn mươi sáu Thú nhân chiến sĩ cường tráng đồng loạt hô lên, hơn nữa thanh âm lại rất rõ ràng gọn ghẽ, đồng thanh như một, làm cho Đoạn Vân rất hoài nghi không biết bọn họ có phải là thường xuyên luyện tập không. Bất quá, Đoạn Vân không biết chính là đám chiến sĩ Thú nhân này vốn là cùng trong doanh trại binh lính.
"Các ngươi bốn mươi sáu người, thêm cả bốn Tượng nhân nữa chia làm năm đội, mỗi đội quân số đúng mười người, tự giác cùng nhau tuyển xuất đội trường, từ giờ trở đi, các ngươi chính là hộ vệ của Đoạn Vân ta." Đoạn Vân phát mệnh lệnh.
"Rõ, thưa thiếu gia!" tất cả chiến binh Thú nhân lại đồng loạt trả lời. Chẳng qua là bốn Cự tượng kia hiển nhiên phản ứng rất trì độn, cả nửa ngày mới nói ra cái câu đáp kia. Hơn nữa, còn có một Tượng nhân khù khờ mộc mạc lại ngu ngốc bất chợt đặt câu hỏi: "Thiếu gia, làm hộ vệ có được nuôi ăn không?"
Đoạn Vân cười lớn trả lời: "Đương nhiên rồi. Hơn nữa mỗi tháng còn được lĩnh tiền lương năm mươi kim tệ." Lúc này Ước Hàn vội vã đi tới: "Thiếu gia, năm mươi kim tệ là hơi bị nhiều đấy a! Theo thông lệ bình thường thì hộ vệ mới chỉ được lĩnh mười mấy kim tệ mà thôi."
"Thế a! Không sao, năm mươi thì năm mươi, lời ta đã nói ra thì phải thực hiện đúng!" Đoạn Vân cũng không biết là năm mươi kim tệ thì có bao nhiêu, giá cả một nô lệ đã lên tới hàng vạn rồi kia mà? Kỳ thật là Đoạn Vân không nắm vững giá cả thị trường, một kim tệ = 100 ngân tệ = 10000 đồng tệ, mà mười kim tệ là có thể làm cho một nhà ba miệng ăn sinh hoạt sung túc trong hơn một tháng. Thực ra Đoạn Vân mua được đám nô lệ này đều là cực phẩm, do đó rất quý báu, chứ cứ như laọi nô lệ bình thường thì chỉ cần mấy trăm, thậm chí chỉ hơn mười kim tệ là có thể mua được rồi.
"Các Ải nhân công tượng, các ngươi trước hết phụ trách chế tạo cho ta tất cả các trang thiết bị giành cho hộ vệ. Tinh Linh, Thố nữ và mấy người Địa Tinh các ngươi trước hết theo thiếu gia ta học tập một trận đã, sau này sẽ phân phó các ngươi. Tất cả đứng dậy, ngoại trừ các hộ vệ, mỗi người một tháng có thể lĩnh ba mươi cá kim tệ tiền lương. Hiện tại mọi người cần phải giác ngộ là nhận thức về nô lệ đã khác hẳn đi, điều đó tốt hơn cho các ngươi về thân phận nô lệ của mình, điều đó cần phải nhớ kỹ. Bất quá các ngươi cứ việc mà an tâm đi, ở với ta nơi này chuyện ăn uống cứ tùy tiện, ta ăn thế nào các ngươi cũng ăn như thế, và các ngươi cũng đừng nên đặt nặng vấn đề tiền lương nha. Thiếu gia ta cũng cấp cho các ngươi một cơ hội, nếu sau một năm mà các ngươi có biểu hiện tốt ta sẽ lo lắng chuyện giải phóng khế ước hợp đồng cho các ngươi. Hãy nhớ kỹ, vận mệnh của mình phải chính do mình định đoạt!"
Đoạn Vân làm như vậy thì ra là có nguyên nhân chính đáng sâu xa. Theo ý hắn, nô lệ đúng là chỉ tương đương với động vật, không cần thiết phải nói ra để mà không có hiệu quả. Nói đi nói lại hắn cũng là người của thế kỷ 21, Đoạn Vân thực sự không quen chứng kiến một người không hề có mục đích, lý tưởng sống. Hơn nữa, gọi là thủ hạ hẳn tốt hơn nhiều so với danh xưng nô lệ.
Thực sự là mệt mỏi, a... làm sao ta quên béng đi mất còn một tên lão ngưu ma thú chưa xử lý a!!!
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:12 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hoangcongthanh
Chương 23 : Gia tộc ma sủng Ngưu Ma Vương (Phần 1)
(Ngưu Vương gia tộc kể ra
Ngưu đầu ma thú coi là sủng nhân)
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Những hành động và lời nói vừa qua của Đoạn Vân đã giành được cảm tình của tất cả các nô lệ, thậm chí cả hai nhóm nô lệ không được lĩnh lương như Địa Tinh và nhân loại cũng ngợi ca chủ nhân vĩ đại không ngớt mồm. Trong một cái xã hội hỗn loạn như hiện tại, có thể xuất hiện ra một chủ nhân như vậy, người ta chỉ có thể tán dương bằng một chữ mà thôi: quý hóa! Cả Diệp Cô Thành và Ước Hàn cũng khó hiểu động thái kỳ quặc của Đoạn Vân, nhưng khi hắn đã tiến hành mọi sự như vậy rồi thì bọn họ cũng không có biện pháp ngăn cản.
Đoạn Vân đang muốn đi kiểm tra lão ngưu ma thú sống dở chết dở do hắn vì khéo dọa nạt mà chiếm đoạt được kia thì đúng lúc này có ba người nô lệ hai nam một nữ đứng dậy và hướng về phía hắn đi tới. Bọn họ từ đằng xa đã nhìn hắn với vẻ khác thường, khi đi đến trước mặt Đoạn Vân thì bất chợt có hành động dọa hắn sợ đến nhảy dựng cả người lên. Đó là bọn họ đột ngột quỳ thụp xuống trước mặt Đoạn Vân làm hắn rất nghi hoặc không hiểu ba người này muốn giở cái trò gì. Đang lúc hắn còn mê mê hoặc hoặc thì người đàn ông trung niên đứng ở giữa đã mở miệng: "Tiểu nhân mang theo tiểu nữ và nhi tử đến đáp tạ ân tình của đại nhân. Xin nguyện một lòng trung thành với Ngài, dẫu chết cũng không thay lòng đổi dạ!"
Đoạn Vân rất là nghi ngờ: ngươi một nhà ba nhân khẩu đều là nô lệ, có một nữ nhân chẳng lẽ muốn cho ta phải đặc biệt chăm sóc, chiếu cố đến? Muốn không nghĩ đến ư! Đoạn Vân có chút tức giận gằn giọng hỏi: "Các ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!"
Nghe ngữ khí Đoạn Vân có vẻ bất thiện, nhưng trung niên nam tử kia cũng không để ý đến, lại tiếp tục nói: "Thiếu gia, từ những đại sự mà Ngài đã làm, khẳng định rằng Ngài là người tốt. Tiểu nhân xin thưa bẩm với Ngài một điều... ta tên là Khắc Lý, trước kia là một thương nhân. Đây là tiểu nữ Vân Vân và nhi tử Kiệt Phu. Chúng ta một nhà đã bị kẻ thù hãm hại mà lưu lạc khắp nơi rồi trở thành nô lệ."
"Muốn ta báo thù thay cho ngươi? Chuyện này nằm ngoài khả năng của ta!" Đoạn Vân rất chi là buồn bực, chắc tưởng ta là người hiệp nghĩa đi đòi lại công bằng cho nhà ngươi sao?
"Không! Không phải thế, thiếu gia Ngài hiểu lầm ta rồi! Tiểu nhân trước kia là một thương nhân, hơn nữa tự xét bản thân về phương diện kinh doanh cũng hơi có chút bản lãnh, do đó chỉ xin Thiếu gia an bài sắp xếp cho một vị trí xứng đáng thuộc về chuyên môn doanh thương của ta!" Trung niên nhân vội vàng nhìn mặt Đoạn Vân, thần tình mười phần giống như một thí sinh trong kỳ thi khảo nghiệm.
Đoạn Vân bật cười rồi quay về nói với cả đám thủ hạ: "Tất cả mọi người hãy lắng nghe đây, nếu ai cảm thấy mình có bất cứ khả năng về mặt nào, cứ trực tiếp đến nói với thiếu gia ta. Chỉ cần là ai sở hữu một kỹ năng chuyên môn nào đó, ta nhất định sẽ cho một cơ hội mà thi triển sở trường. Khắc Lý đâu? Tốt lắm, qua một thời gian nữa ta sẽ mở mang khai trương rất nhiều công việc làm ăn, chắc chắn là sẽ rất thiếu nhân thủ, sẽ có lúc ngươi và nhi tử của ngươi Kiệt Phu tha hồ mà bận rộn. Đến lúc đó, ngươi có bao nhiêu cân lượng thì ta sẽ trao cho ngươi bấy nhiêu quyền hạn mà làm!" Thật không ngờ nơi này lại có một tên tình nguyện tự tiến cử mình, không hổ là một thương gia tinh minh, tầm nhìn cũng đúng là độc đáo.
Đoạn Vân ra lệnh cho bốn tên Cự tượng võ sĩ khiêng tên ngưu đầu ma thú tới một gian phòng sâu khuất kín đáo trong trang viện, cũng ra lệnh gỡ bỏ tất cả các dây xích khóa trên người xuống. Nhìn tên thất cấp ma thú này một lúc, Đoạn Vân khẽ quát: "Không cần phải giả bộ ngủ nữa, ta biết ngươi đã tỉnh lại rồi!"
Ngưu đầu ma thú khổng lồ kia đã rất suy yếu rồi, cố gắng mở hai mắt nhìn thoáng qua Đoạn Vân một cái rồi lại díp mắt nhắm lại. Đoạn Vân cười nói: "Ma thú đại nhân, ngươi bây giờ có phải là đang rất đau đớn không, lục phủ ngũ tạng nhà ngươi có phải là đã bị xáo trộn rất khó chịu a?" Nghe Đoạn Vân vừa nói như vậy, ma thú đột nhiên cất đầu ngước lên, giọng nói thều thào vẫn còn nghẹt ở mũi hỏi lại: "Ngươi làm sao mà biết được? Ta bây giờ đúng là rất khó chịu, trong bụng nóng như đốt lửa và dạ dày thì co bóp rất đau!"
Đoạn Vân cẩn thận tính toán trọng lượng của ngưu đầu, sợ là không dưới ba ngàn kg. Nó nằm thì đã cao tới ba thước, nếu đứng lên chắc ít nhất cũng phải cao tới sáu, bảy thước. Đoạn Vân cười nói với vẻ thích thú: "Nói đi, ngươi là ma thú gì thế, tai sao lại bị bộ đội săn bắt nô lệ bắt giữ được?"
Ngưu đầu yếu ớt trả lời: "Ta đây chính là thất cấp ma thú 'Cuồng Bạo Hỏa ngưu', ngày đó ta và một tên thất cấp Bạch lang đánh nhau, mặc dù ta to lớn hơn hắn nhiều nhưng ta đánh không lại được hắn, bị hắn đả thương, rồi bị một đám người xấu phát hiện ra. Bọn chúng dùng dây quăng tới trói chặt lấy người ta, rồi vần ta tới nhốt vào cái ***g sắt lớn khóa lại, còn không cho ta ăn uống nữa!"
Nghe "Lão ngưu" (... không, nghe ngữ khí của hắn hẳn chỉ là một "Tiểu ngưu" mà thôi) kể lại, Đoạn Vân tự dưng nổi lên ý nghĩ mình là người thứ nhất đi tới thế giới này trong một buổi tối mà hình như đúng là mình đã chứng kiến một trận đánh nhau giữa hai con trâu và sói! Vì vậy Đoạn Vân bất giác hỏi: "Ngươi và tên Bạch lang đánh nhau có đúng là thời gian hai tháng trước và vào một buổi tối không?"
"Ngươi biết tối đó à?" Thất cấp Cuồng Bạo Hỏa ngưu giật nảy người lên!
Đoạn Vân cười cười, đây thật là duyên phận a!
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:13 AM.
Chương 23 : Gia tộc ma sủng Ngưu Ma Vương (Phần 2)
(Ngưu Ma Vương hiệu đặt ra
Ngưu đầu ma thú được là sủng nhân)
Dịch + Biên tập : ndphong91
Biên dịch : workman
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đoạn Vân hỏi tiếp: "Ngươi có nghĩ là thân thể bị thương rất khó chịu không?"
"Có!"
"Ngươi muốn hay là không muốn mỗi ngày đều được ăn no căng bụng?"
"Muốn!"
"Ngươi muốn hay là không muốn trở thành sủng thần Ma thú của riêng gia tộc ta?"
"Muốn! Ê... cái gì? Thế thì không được!"
"Tại sao? Trở thành sủng thần Ma thú của riêng gia tộc ta có rất nhiều lợi ích và đãi ngộ tốt, có thể tha hồ ăn no, ngủ ngon, hơn nữa không ai dám coi thường, khi dễ ngươi nữa. Thật không ngờ nhà ngươi lại không đồng ý! Ngươi phải biết rằng bây giờ ngươi đã là nô lệ của ta, ngươi bắt buộc phải tuân lệnh ta chứ! Không những như thế, nếu ngươi không nghe lời ta thì ta sẽ không thèm trị thương cho nhà ngươi nữa, mặc kệ nhà ngươi, thế thì ngươi chết là cái chắc. Rồi sau đó, những gì của ngon vật lạ và cả sự tự do thiêng liêng trân quý đang chờ đón ngươi kia kìa, tất cả bất cứ điều gì cũng không có nữa!" Đoạn Vân tiếp tục vừa đánh vừa xoa.
"Ấy kìa kìa, được rồi! Ta đồng ý làm sủng thú của ngươi, bất quá ngươi phải cho ta tiền cơ. Hì hì cũng không nhiều lắm đâu, cho ta một tháng mười, à không, hai mươi kim tệ nhé?" Đầu Ngưu kia làm ra vẻ bản thân mình có giá lắm.
"Mười kim tệ?" Đoạn Vân rất là kỳ quái, tại sao tên tiểu tử này lại kỳ kèo, nằn nì mặc cả tiền nong cái gì thế! Nhưng Ước Hàn đã lập tức tiến đến thầm thì bên tai hắn: "Thiếu gia, sủng thần ma thú nếu phục vụ cho nhân loại phải nói đến giá cả tiền tài đầu tiên đấy, đây là quy củ rồi!"
Tên đầu ngưu kia thấy Đoạn Vân có vẻ nghi hoặc chần chừ, vội vã cải biến: "Vậy thì năm thôi vậy!"
"Ừm?" Đoạn Vân lại càng kinh ngạc, nó như thế nào mà lại tự động giảm giá thế?
"Hai nhé? Mà không thể thiếu một đồng tệ nào được đâu, ta biết chắc chắn có một con nhện Tri Chu ma thú cũng như thế này mà nhận được bốn kim tệ mỗi tháng cơ đấy!" Tiểu Ngưu này hiển nhiên đã rất nóng nảy, sốt ruột.
"Không được!" Dừng một chút, thấy tiểu Ngưu lộ rõ ánh mắt thất vọng ảm đạm, Đoạn Vân mới nói tiếp: "Mỗi ngày ta cho ngươi... mười kim tệ, trở thành Gia Tộc Đệ nhất Ma sủng của ta, và ta chính thức ban cho ngươi một mỹ danh đặc biệt, chính là 'Ngưu Ma Vương'!" Đoạn Vân đã từng đau đầu vắt óc cả nửa ngày trời cũng không lòi ra được cái tên gì hay hơn, oách hơn, đành phải dùng cái tên này vậy.
Như tiếng sét nổ giữa trời quang, tiểu Ngưu ngây ra một lúc mới lắp ba lắp bắp tính tính toán toán: "Một ngày... mười kim tệ!?? Như vậy một tháng là bao nhiêu nhỉ? Để ta tính đã, một ngày là mười, như vậy hai ngày là hai mươi này...à...!" Xem ra tên Ngưu Ma Vương này chỉ số IQ hay là trí thông minh không phải là cao lắm, bất quá hắn cho dù ngu ngốc cũng biết ra là một ngày mười kim tệ so với một tháng chỉ nhận được có hai là cách xa nhau nhiều lắm.
Đoạn Vân cũng không quá để ý về phương diện này, như vậy người này, à không, tên ma thú này, quan trọng là cách sử dụng như thế nào để ngày sau khai thác hắn có được hiệu quả tốt nhất. Bỏ ra có vài kim tệ mà có được sự phục vụ của một con ma thú thực lực tương đương với Đại kiếm sư, thực sự là quá rẻ mà!
"Tốt lắm, để sau này ngươi hãy tính toán tiếp a! Còn bây giờ muốn sức khỏe hồi phục nhanh chóng thì hãy cầm lấy hoàn thuốc này mà ăn đi!" Đoạn Vân đưa ra một hoàn Tẩy Tủy Đan, nhưng rồi nghĩ tới Ngưu Ma Vương này to đùng bát đại như vậy nếu chỉ ăn một hoàn chắc là không đủ thế nên xuất ra hai hoàn. Kể ra chiếu theo công dụng của từng hoàn thuốc mà tính vào thể tích của tên khổng lồ này thì mười hoàn cũng chưa chắc đủ. Đơn giản là, chỉ cần cấp cho mười hoàn thuốc dược, nói đi nói lại thì cứ ăn cũng không có gì là không tốt cả. Loại thuốc này cũng chỉ mất vài ngày là chế luyện ra được, dù sao ở đây cũng là cả một thế giới thừa mứa nguyên liệu dược tài mà!
"Ngưu Ma Vương! Ngươi hãy cầm lấy mười hoàn thuốc này mà dùng đi. Sau khi phục dụng xong thì thực lực của ngươi sẽ tăng cao thêm, ngươi cũng đừng bất ngờ quá. Còn có điều này nữa, ngươi sẽ thấy hiệu quả tức thì, hơn nữa thuốc dược vào trong cơ thể nhà ngươi sẽ làm bài tiết ra hết những gì uế tạp trong cơ thể sẽ khiến cho nhà ngươi rất là bẩn thỉu hôi tanh đấy! Đợi ta gọi bốn tên Cự tượng đến giúp tắm rửa cho nhà ngươi. Tắm rửa kỹ vào, tắm xong sạch sẽ đẹp trai trắng trẻo rồi mới được ăn cơm, có hiểu không? Thuốc quý cũng không nên lãng phí quá, nhưng mà chỗ này đáng giá tới mấy trăm vạn kim tệ a!" Đoạn Vân tiện tay đút thuốc vào mồm Ngưu Ma Vương, thế là mười hoàn Tẩy Tủy Đan trân quý trôi tuột xuống dạ dày tiểu Ngưu.
Ngưu Ma Vương liếm liếm đôi môi tều, trở về chỗ cũ, nhưng rất nhanh phản ứng sốc quá làm méo mó cả mặt mày: "Cái gì? Mấy trăm vạn kim tệ? Chủ nhân a, ta đây vừa ăn mấy trăm vạn sao? Ôi mẹ đẻ thân yêu của ta ơi! Ta đây loáng cái đã ăn mất những mấy trăm vạn kim tệ! Ta đây từ khi nào đã trở nên một tên phá gia chi tử hoang đàng xa xỉ như vậy nhỉ? Chủ nhân... híc, ta đây biết rồi, ta đây sẽ tắm rửa sạch sẽ! Nhưng này, có thật là tăng cao thực lực không đấy? Ấy chủ nhân, ngươi đừng đi a! Ta đây khi nào thì được ăn cơm a? Chủ... chủ nhân a!"
Cứ như vậy, đệ nhất Ma sủng của Đoạn Vân cứ như vậy mà à uôm ầm ĩ, cứ như thế mà được sinh ra!
Trả Lời Với Trích Dẫn
Last edited by thaolakinh89; 24-11-2008 at 04:14 AM.