Tinh Giới
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 11: Bán hoàng kim!
Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Chuyến đi Bắc Kinh lần này, đi cũng vội vàng mà về cũng vội vàng. Hai chiếc xe của mấy người Lâm Thiên đi giữa mấy chiếc xe hộ tống nhanh chóng trở về Hải Thiên. Đường đi về cũng không có chuyện gì xảy ra nên sau khoảng bốn tiếng bọn họ đã về tới Hải Thiên. Mấy chiếc xe hộ tống cũng cũng nhanh chóng nhập vào dòng xe đi mất, mà mấy người Lâm Thiên lúc này cũng xuống xe gần đại học Hải Thiên.
“Lâm Thiên, đây là số điện thoại di động của ta, có gì cứ liên hệ.” Trước khi xuống xe, Chu Dao đã nhét một tờ giấy vào tay Lâm Thiên. Nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, Lâm Thiên đột nhiên phát hiện hắn không có cái điện thoại di động nào! “Xem ra phải nhanh chóng đem bán khối hoàng kim kia, nếu không vấn đề tài chính sẽ rất khó khăn đây!” Lâm Thiên thầm nói trong lòng. Trước khi hắn vào đại học, vẫn tự mình đi làm nuôi sống bản thân. Nhưng hiện tại không cần phải như vậy nữa. Tinh Giới chính là một đại bảo khố, có vô số bảo tàng đang chờ hắn đi đào xới. Nếu hắn còn lãng phí thời gian đi kiếm tiền thì đúng là phụ lòng ông trời đã chiếu cố hắn!
Về tới Hải Thiên đã là năm giờ chiều, Lâm Thiên thấy vẫn còn đủ thời gian đi bán khối hoàng kim kia nên nói với mấy người Tả Vân Phi: “Các ngươi về trước đi, ta có chút việc phải làm!”
“Lão tam, có chuyện gì thì nói bọn ta giúp. Hiện tại ngươi vẫn còn đang bị thương mà!” Tả Vân Phi nói.
Lâm Thiên mỉm cười nói: “Vết thương nhỏ thôi, yên tâm đi, ta cũng không phải đi kiếm người đánh nhau đâu!”
Tiêu Bạch nhíu mày nói: “Cẩn thận một chút!” Lâm Thiên gật đầu. Hắn biết ý của Tiêu Bạch không phải nói hắn cẩn thận vết thương mà cẩn thận đám người sau màn của vụ đấu súng kia ra tay với hắn.
Hải Thiên cũng có chợ giao dịch hoàng kim, nhưng Lâm Thiên không muốn bán khối hoàng kim kia ở trong chợ vì không tiện để lộ thân phận. Nên Lâm Thiên quyết định bán trong chợ đen (giao dịch ngầm), tuy rằng sẽ bị ép giá nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn cần sự an toàn!
Chỗ nào có giao dịch ngầm hoàng kim thì Lâm Thiên không biết. Nhưng hắn biết có một ít tiệm hoàng kim (tiệm vàng bạc đá quý) sẽ thu mua đồ có lai lịch bất minh. Cái gì có lợi thì tự nhiên sẽ hấp dẫn người làm. Với những thứ có lai lịch bất minh như vậy thì mấy tiệm hoàng kim này tất nhiên sẽ có thủ đoạn đổi đen thành trắng (giống như rửa tiền).
Liên tiếp đi vào hai tiệm hoàng kim, Lâm Thiên thử thăm dò nhưng hắn thấy dường như cả hai tiệm này đều chỉ mua bán bình thường. “Có thể tại mình hơi lộ liễu hoặc do hai tiệm này quá cẩn thận!”
Nửa giờ sau, Lâm Thiên thấy một tiệm hoàng kim nhỏ, trước cửa đề ‘Tiệm Vàng’ (Kim Điếm). “Tên thật đơn giản dễ nhớ, hi vọng ta không phải đi tới tiệm khác nữa!” Lâm Thiên thầm nói một tiếng rồi bước vào.
Bây giờ đã hơn bảy giờ nên trong tiệm cũng không có khách. Ông chủ tiệm khoảng ba mươi tuổi, trong khá gầy đang chăm chú đánh giá Lâm Thiên. Nhìn cách ăn mặc mộc mạc của Lâm Thiên, hắn hơi nhíu mày một chút, nhưng khi nhìn thấy cái túi trên tay Lâm Thiên thì đôi mắt liền hiện vẻ hưng phấn.
“Có hi vọng!” Đây là Lâm Thiên cố ý để thử phản ứng của ông chủ tiệm này.
“Quý khách cần mua gì?” Ông chủ nhiệt tình hướng Lâm Thiên hỏi. Đôi mắt cũng không rời cái túi trên cánh tay đang băng bó của Lâm Thiên.
“Chỉ có thể mua sao? Ta không đến để mua!” Lâm Thiên nói.
Ông chủ chớp chớp mắt nói: “Đương nhiên không phải. Ở đây thỉnh thoảng cũng có thu mua một ít đồ vật của những người không thích phiền phức!”
“Tìm được đúng người rồi!” Lâm Thiên thầm thở phào một cái.
“Đối với sinh ý không nhỏ, ông chủ đây có thể thu được chứ?”
“Tất nhiên có thể, mở cửa buôn bán thì làm gì có chuyện để khách hàng phí công đến chứ!” Ông chủ lại nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, hay là chúng ta vào trong nói chuyện, thế nào? Nơi này có chút không tiện. Tiểu Hoàng, đừng coi phim nữa, ra đây coi tiệm một chút đi!” Hắn vừa dứt lời thì Lâm Thiên thấy một thanh tầm tuổi Lâm Thiên đi ra, trên đầu là một kiểu tóc đủ màu.
Lâm Thiên gật đầu rồi đi theo ông chủ tiệm vào vào bên trong.
Vừa vào phòng trong, ông chủ tiệm đã vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ, có thể cho ta xem hàng không?”
Lúc vừa bước vào cửa tiệm, Lâm Thiên đã lấy khối hoàng kim ra để trong cái túi trên tay. Vừa nghe ông chủ tiệm nói, hắn liền mang khối hoàng kim đặt lên bàn trước mặt.
Hoàng kim ở thế giới này cũng không ít, một nghìn khắc hoàng kim cũng không tính là nhiều. Nhưng tận mắt thấy được một khối hoàng kim lớn như vậy, ông chủ tiệm cũng phải híp mắt.
“Quy định ở đây là không hỏi lai lịch của hàng hoá nhưng thu vào chỉ có thể được 60% giá bên ngoài thôi. Tiểu huynh đệ có muốn bán không? Nếu muốn thì ta liền kiểm nghiệm độ tinh khiết. Độ tinh khiết khác nhau thì giá cũng khác nhau, tiểu huynh đệ chắc cũng biết!”
“Bán, độ tinh khiết trên 90%, là túc kim (vàng mười), ở ngoài một khắc là 200 nguyên!” Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
“Tiểu huynh đệ xem ra cũng là người hiểu biết, nhưng ta cũng phải kiểm nghiệm lại đã, nếu đúng là vàng mười thì tiểu huynh đệ bán cho ta có tiếc không đó?” Ông chủ tiệm cười nói.
Hàm lượng hoàng kim trên 90% là vàng mười, mà 99,99% chính là vàng bốn số chín (9999). Khối hoàng kim của Lâm Thiên có độ tinh khiết tới hơn 90% một chút đã là rất cao rồi!*
Trong tiệm tất nhiên có sẵn thiết bị kiểm nghiệm. Rất nhanh, ông chủ đã kiểm nghiệm xong.
“Hàm lượng 90,9%, trọng lường là 1003 khắc, một khắc là 120 nguyên. Vậy tổng cộng là 120360 nguyên, tiểu huynh đệ tính coi đúng chưa?” Ông chủ tiệm nhanh nhẹn nói.
Lâm Thiên gật đầu: “Ta muốn tiền mặt!”
“Được, chừng đó tiền mặt ta có đủ!” Ông chủ tiệm nhanh chóng mở một tủ sắt lấy một xấp tiền giấy giao cho Lâm Thiên.
“Tiểu huynh đệ đếm lại đi, sẵn tiện kiểm tra thật giả một chút. Bước ra khỏi tiệm thì bổn tiệm sẽ không chịu trách nhiệm nữa!”
“Tiểu Linh!”
Tiểu Linh đương nhiên hiểu ý của Lâm Thiên, nên rất nhanh nói: “Số tiền không sai, cũng đều là thật.”
“Không cần đếm, ta tin tưởng ông chủ sẽ không chơi trò lừa gạt!” Lâm Thiên vừa nói vừa đem xấp tiền bỏ vào trong túi mình.
“Ý của tiểu huynh đệ là?” Ông chủ thầm vui vẻ hỏi.
Lâm Thiên đứng dậy, xoay người đi ra phía ngoài nói: “Có cơ hội sẽ tìm ông chủ làm ăn tiếp. Đừng cho người theo dõi ta, nếu không sẽ không có lần sau đâu!” Lâm Thiên rất nhanh đi ra khỏi tiệm. Ông chủ tiệm lúc này đang cúi đầu suy tư.
“Ông chủ, có cần đi theo không?” Tên thanh niên tóc nhiều màu hỏi.
Ông chủ khoát tay nói: “Không cần, nếu như trong tay hắn có nhiều hoàng kim, chúng ta theo dõi hắn sẽ làm mất đi một khách hàng sộp. Ta đoán không sai thì hắn nhất định sẽ còn tới làm ăn tiếp với chúng ta!”
Cách tiệm hoàng kim kia một khoảng khá xa, thừa dịp không ai chú ý, Lâm Thiên liền đem cái túi cùng với số tiền thu vào trong Tinh Giới. Có Tiểu Linh ở đây thì Lâm Thiên rất dễ xác định có hay không có người theo dõi hắn.
Sau đó, tất nhiên là phải mua một cái điện thoại di động. Có tiền rồi, Lâm Thiên tất nhiên sẽ không bạc đãi mình mà mua một cái mấy trăm đồng nên hắn đã bỏ ra mấy ngàn nguyên mua một cái điện thoại mới tinh có tính năng hiện đại. Cầm điện thoại trên tay, bật nguồn, đầu tiên Lâm Thiên lưu lại số điện thoại mà Chu Dao đã đưa cho hắn, sau đó là của Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nguỵ Phong mà hắn đã nhớ kĩ trong đầu. Trừ mấy người này ra thì Lâm Thiên cũng không có bằng hữu nào nữa.
Suy nghĩ một chút, rồi Lâm Thiên gọi điện thoại cho Chu Dao.
“A lô, xin hỏi là ai?” Thanh âm ôn nhu của Chu Dao vang lên.
“Là Lâm Thiên, đây là số điện thoại di động của ta, tạm biệt!” Lâm Thiên nói xong liền lập tức cúp máy. Đầu bên kia, Chu Dao ngây người nhìn vào cái điện thoại một lúc rồi nói: “Quái nhân!”
“Dao tỷ, ai gọi điện thoại cho tỷ thế? Là ai mà ngay cả điện thoại của Dao tỷ mà cũng dám cúp trước vậy!” Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Tần Kha, Chu Dao tuy rằng không học cùng một hệ, Tần Kha còn là sinh viên năm hai, nhưng bốn nàng vẫn có thể ở chung một phòng. Đúng là có quyền có tiền thật khiến người khác cảm khái!
“Còn ai nữa! Cái tên Lâm Thiên kia chứ ai!” Chu Dao vừa nói vừa lưu số điện của Lâm Thiên lại.
“Hì hì, kì lạ nha, Lâm Thiên làm sao mà có được số điện thoại của Dao tỷ thế?” Nam Cung Uyển Nhi cười hì hì nói, rồi xoay người từ trên giường ở tầng hai nhảy xuống.
“Hắn cứu mạng của ta, ta cho hắn số điện thoại, hi vọng có thể giúp đỡ hắn điều gì đó thôi!” Chu Dao yếu ớt chống chế.
Tần Kha đang nằm trên võng, nghe Chu Dao nói cũng xoay người nói: “Dao muội, tính tình Lâm Thiên trong hai ngày vừa rồi chắc muội cũng biết được đôi chút, hắn sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của muội sao?”
Chu Dao lắc đầu, trong lúc cùng đám Tả Vân Phi nói chuyện, nàng cũng hiểu được một chút tính cách của Lâm Thiên. Ngay cả sự giúp đỡ của đám Tả Vân Phi hắn còn không nhận, thì hắn làm sao nhận của nàng!
Còn Lâm Thiên lúc này đã trở lại phòng mình, đưa số điện thoại của hắn cho mấy người Tả Vân Phi.
“Lão tam, ngươi trúng vé số hả? Sao có số tiền lớn mà mua điện thoại di động thế? Cái này cũng vài ngàn nguyên đó!” Tả Vân Phi cường điệu nói.
“Ừ, có chút may mắn thôi! Hôm nào đại gia ta sẽ dẫn mấy chú đi ăn một bữa.” Lâm Thiên tuỳ ý nói.
“Trúng vé số thật hả?” Tả Vân Phi tròn mắt hỏi, thấy Lâm Thiên gật đầu, liền hét lớn: “Trời ơi, ta mua vé số năm sáu năm, vậy mà ngay cả mười đồng cũng chưa trúng bao giờ a!”
Nguỵ Phong xen vào nói: “Lão tứ, tiền ngươi dùng còn không đủ còn mang đi mua vé số làm gì?”
“Lão Nguỵ, ngươi không hiểu rồi, cái cảm giác hồi hộp khi chờ mở số rất kích thích a!” Tả Vân Phi nhắm mắt lại, có chút cảm thán nói.
“Ta tu luyện đây!” Tiêu Bạch đột nhiên lên tiếng, rồi ngồi xếp bằng ngay trên giường hắn. Tả Vân Phi cũng thôi cảm khái, ngồi lên giường tu luyện. Trước đây bọn họ cho rằng Lâm Thiên là người bình thường nên cũng không tu luyện trước mặt hắn. Nhưng trong chuyến đi Bắc Kinh vừa rồi, bọn họ đã biết Lâm Thiên cũng không đơn giản. Cho nên lúc này mới thoải mái tu luyện trước mặt Lâm Thiên như vậy.
Nguỵ Phong tu luyện ngoại công, tiến cảnh so với Tiêu Bạch và Tả Vân Phi có nhanh hơn một chút, nhưng trong mắt hắn vẫn có chút gì đó buồn bã. Lâm Thiên hiểu lý do tại sao nhưng cũng không nói gì. Tuy nhiên trong lòng hắn đã hạ quyết tâm sẽ giúp Nguỵ Phong tìm một bộ công pháp thích hợp.
Nằm thoải mái trên giường, Lâm Thiên đưa ý thức tiến vào trong Tinh Giới, sau đó lại đi vào thế giới Thiên long bát bộ.
Trong hiện thực là buổi tối nhưng trong Thiên long bát bộ thế giới đang là tám chín giờ sáng, tràn ngập ánh nắng ấm áp. Mở cửa mật thất, Lâm Thiên thấy Đoàn Dự đứng cách đó không xa. Bên cạnh hắn là Vương Ngữ Yên đang ôm Đoạn Vân. Hai người lẳng lặng đứng đó ngắm hoa, đúng là một bức tranh gia đình ấm áp.
Tiếng mở cửa mật thật vang lên kinh động hai người, họ quay lại thì thấy Lâm Thiên đang vỗ tay nói: “Tam ca, tẩu tử, trông hai người thật tiêu dao tự tại!”
----------------------------------- *: Đoạn này không rành lắm nên có thể không đúng lắm.
Dịch giả: từ chương sau trở đi mình sẽ dùng Đoàn thay cho Đoạn trong Đoạn Dự; dùng chữ vàng thay cho hoàng kim.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tinh Giới
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 12: Trả thù!
Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Tứ đệ ngươi thật chăm chỉ, đem mật thật biến thành phòng ngủ luôn!” Đoàn Dự cười khẽ nói.
Lâm Thiên nói: “Không có cách nào khác, đệ vừa mới bắt đầu tiếp xúc võ học, so với người khác từ nhỏ đã bắt đầu thì đệ chậm hơn rất nhiều. Nếu không nỗ lực thì tương lai đi ra giang hồ chẳng phải làm mất mặt nhị ca và tam ca sao?”
Đoàn Dự nói: “Lúc ta bắt đầu tập võ, so với đệ còn lớn hơn. Không cần sốt ruột, học võ mà vội vàng hấp tấp là không thể được. Nếu để kinh mạch bị tổn thương thì không thể ngày một ngày hai mà tốt lên được. Đương nhiên, đệ có năng lượng trị liệu nên so với người khác thì tốt hơn. Tứ đệ, không biết năng lượng trị liệu của đệ đã khôi phục chưa?”
Lâm Thiên đi tới, gật đầu nói: “Đã khôi phục rồi, bây giờ đệ trị liệu cho tiểu Vân một chút!” Vương Ngữ Yên nghe vậy, vội vàng đem Đoàn Vân giao cho Lâm Thiên. Lâm Thiên tay trái ôm Đoàn Vân, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Đoàn Vân để Tiểu Linh trị liệu.
Hôm nay giới lực của hắn đã có 28 điểm, nếu dùng toàn bộ thì có thể chữa dứt bệnh cho Đoàn Vân, nhưng Lâm Thiên cũng không định làm vậy lúc này. Nghe thì có vẻ doạ người, nhưng nếu hắn dùng hết giới lực thì ở hiện thực gặp nguy hiểm hắn không thể dễ dàng ứng phó được. Lăng ba vi bộ mặc dù đã học được, nhưng biết và thực hành là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Nói là vậy nhưng Lâm Thiên tự tin hắn nhất định sẽ thành thạo, nhưng sự quen thuộc với Lăng ba vi bộ bây giờ của hắn, hắn cũng không cho rằng bản thân có thể tránh được đạn bắn. Đương nhiên, nếu sau này hắn đã thập phần thuần thục thì may ra có thể!
10 điểm giới lực đưa vào cơ thể Đoàn Vân, gương mặt Đoàn vân lộ ra nụ cười rất dễ thương, hai bàn tay nhỏ bé quấy động không ngừng, trông rất thân thiết với Lâm Thiên.
“Tiểu từ, không lâu nữa cháu sẽ nhanh lành bệnh thôi, sẽ không khiến cha mẹ cháu lo lắng nữa!” Lâm Thiên đùa giỡn với Đoàn Vân nói.
“Tam ca, mấy ngày tới đệ sẽ ở chỗ này làm quen với Lăng ba vi bộ. Sau khi chữa khỏi bệnh cho Đoàn Vân, đệ sẽ đi lịch lãm giang hồ. Linh Thứu cung của nhị ca, đệ nhất định sẽ tới, đệ cũng muốn tới Nhạn Môn Quan để bái tế đại ca!”
“Tốt, nhị ca của đệ cũng có không ít thứ tốt đâu!” Đoàn Dự nói tiếp: “Nhưng chỗ của nhị ca mỹ nhân rất nhiều, đệ cẩn thận coi chừng không có đường về … ha ha …!”
“Chàng sao lại cùng tứ đệ nói những lời như vậy!” Vương Ngữ Yên trừng mắt nhìn Đoàn Dự nói.
“Tẩu tử ôm Đoàn Vân nào, thêm một lần trị liệu nữa hẳn là có thể trị dứt rồi!” Lâm Thiên đưa Đoàn Vân giao vào tay Vương Ngữ Yên.
Nghe Lâm Thiên nói vậy, Đoàn Dự vui vẻ nói: “Tứ đệ, thật sao? Có thể nhanh như vậy chữa khỏi cho Vân nhi?”
Lâm Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, trong lúc tu luyện nội công, đệ cảm thấy năng lượng trị liệu trong cơ thể cũng gia tăng không ít, cho nên có thể thêm một lần nữa là trị dứt cho tiểu Vân!”
“Ha ha, tốt, nếu nội công và năng lượng trị liệu của đệ có thể tương hổ lẫn nhau thì thành tựu sau này của đệ khó có thể hạn lượng!” Đoàn Dự nói tiếp: “Tứ đệ, ta và tẩu tử của đệ không quấy rầy đệ tu luyện nữa. Bá phụ và Khô Mộc đại sư cũng chưa biết Vân nhi sắp khỏi bệnh, ta và tẩu tử của đệ chuẩn bị đi một chuyến tới Thiên Long tự!”
“Tam ca, tẩu tử đi thong thả!” Lâm Thiên nói.
Sau khi vợ chồng Đoàn Dự rời đi, Lâm Thiên ở trong viện luyện tập Lăng ba vi bộ. Hắn cảm thấy bước chân càng ngày càng nhẹ nhàng, tốc độ cũng ngày càng nhanh. Tới lúc Lâm Thiên có thể thi triển ra tốc độ lưu lại vài đạo tàn ảnh thì cũng đả lã qua một ngày một đêm. Lúc này Lâm Thiên đi hết một ngàn bước của bộ pháp chỉ cần năm phút đồng hồ. Tốc độ này đã bằng với tốc độ lúc trước hắn thấy Đoàn Dự thi triển rồi. Nhưng Lâm Thiên biết, đó cũng không phải là tốc độ nhanh nhất của Đoàn Dự. Với thực lực của Đoàn Dự thì thi triển hết một ngàn bước này đoán chừng cũng không quá một phút!
“Lăng ba vi bộ thật sự có thể lăng ba (đi trên nước) sao?” Lâm Thiên đảo mắt nhìn hồ nước trong viện phía xa, quyết định thử một lần, cùng lắm là đi bơi một chút mà thôi! Giẫm chân một cái, thân ảnh Lâm Thiên liền nhoáng lên đã tới bên cạnh hồ. Đề khí, khinh thân hướng mặt hồ bước tới. Lâm Thiên kinh ngạc phát hiện, hắn dĩ nhiên có thể lăng ba mà đi, chỉ là hắn luyện còn chưa đủ thành thạo nên đôi giày đều bị thấm ướt hết. Thân ảnh hắn di động trên mặt hồ, kiên trì đúng một phút đồng hồ rồi mới hưng phấn huýt một tiếng dài trở lại trên bờ.
“Ha ha, lăng ba mà đi, phiêu bồng như tiên, quá đã!” Lâm Thiên hưng phấn nói. Lăng ba vi bộ là ước mơ của hắn khi đọc tiểu thuyết lúc trước. Hôm nay có thể miễn cưỡng đạp nước mà đi, Lăng ba vi bộ cũng coi như có chút thành tựu. Sự thống khoái trong lòng hắn lúc này thật sự là không thể diễn tả bằng lời được!
Trời đã bắt đầu tối, trong hiện thực chắc cũng đã sáng rồi. Lâm Thiên tắm rửa thay quần áo và giầy rồi đi vào mật thất.
Ý thức trở lại hiện thực, Lâm Thiên cũng không lập tức đứng dậy mà dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, hiện tại thông số tế bào của ta như thế nào rồi?”
“Chủ nhân, cường độ tế bào của người là 91, sức sống tế bào là 89, tinh thần lực là 75. Cường độ tế bào và sức sống tế bào đã gần bằng tố chất thân thể của chiến sĩ bình thường rồi, mà tinh thần lực thì cao hơn một chút.”
“Ừm!” Lâm Thiên biết nếu như không dùng Lăng ba vi bộ, chỉ bằng vào thân thể thì cho dù tố chất thân thể của hắn có cao hơn chiến sĩ bình thường thì sức chiến đấu vẫn yếu hơn họ rất nhiều. Dù sao người ta là thông qua khổ luyện mà đạt được, còn hắn lại thông qua thủ đoạn mà có. Dó đó một tên chiến sĩ bình thường có thể phát huy 100% thực lực mà hắn cùng lắm chỉ có thể phát huy được 80%.
“Xem ra ta cần phải trải qua thực chiến nhiều mới được. Thông số cao cũng vô dụng, tố chất thân thể cũng phải là sức chiến đấu!” Lâm Thiên thầm nghĩ.
Mở mắt ra, Tiêu Bạch, Tả Vân Phi, Nguỵ Phong đã đi đâu rồi không biết. Lâm Thiên đoán chừng ba người bọn họ đã đi tập luyện. Muốn đi xa trên con đường võ học thì lười biếng là không được. Trong lòng muốn thử xem Lăng ba vi bộ trong hiện thực như thế nào nên thân hình hắn nhoáng lên đã từ trên giường hạ xuống đất.
“Không tệ, xuống giường đã thoải mái hơn, không cần phải dùng thang nữa!” Lâm Thiên thầm nói, rồi đi đánh răng rửa mặt.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Ai thế?” Lâm Thiên nhíu mày, từ tiếng gõ cửa, hắn biết không phải là Tả Vân Phi, Tiêu Bạch và Nguỵ Phong vì Tả Vân Phi thì hắn đập cửa chứ không gõ, Nguỵ Phong thì tiếng gõ cửa rất to, còn Tiêu Bạch thì Lâm Thiên chưa thấy hắn để quên chìa khoá bao giờ!
Mở cửa ra, quả nhiên thấy một gương mặt xa lạ.
“Ngươi tìm ai?” Lâm Thiên nhạt nhạt nói, hắn cho rằng người này đến tìm mấy người Tả Vân Phi, bởi vì ngoài mấy người Tả Vân Phi ra thì tại đại học Hải Thiên này Lâm Thiên cũng không có người bạn nào khác. À, còn có Chu Dao nữa.
“Ngươi là Lâm Thiên?” Người này có thái độ rất cao ngạo, giống như hắn chính là vua ở đây vậy. Đối với loại người này Lâm Thiên coi như là một thằng hề nên lạnh nói hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cách xa Chu Dao một chút, nàng không phải là người mà ngươi có thể với tới. Cho dù là ngươi có cứu tính mạng của nàng thì chênh lệch giữa ngươi và nàng vẫn như một tên ăn mày và một công chúa thôi!” Hắn nói tiếp: “Nhỡ kỹ, ta là Lâm Uy, nếu như ngươi vẫn còn dây dưa với Chu Dao thì ngươi nên có thể bất tri bất giác mà biến mất khỏi thế giới này đó!”
Lâm Uy ở ngoài cửa suýt chút nữa đã bị cánh cửa đập trúng mũi. Hắn nắm chặt nắm đấm, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Lâm Thiên thấy bản thân cũng không có quấn quýt Chu Dao, không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên tự sướng tìm tới cửa khiến hắn cũng không biết nói gì!
“Họ Lâm, cũng cùng họ với ta, nhưng cho dù năm trăm năm trước có là một người một nhà đi chăng nữa, nếu dám chọc đến ta thì đừng trách ta không khách khí!” Lâm Thiên thầm nghĩ.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần! Đây chính là nguyên tắc của Lâm Thiên!
“Tiểu Linh, có điều tra ra thế lực phía sau người lần trước tập kích ta không?” Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Đã điều tra được, lúc đó người liên hệ với tay súng bắn tỉa tên là Sơn Bản Thái Dương thuộc thế lực hắc đạo Tổ chức Sơn Khẩu của Nhật Bản. Sơn Bản Thái Dương là người phụ trách của Tổ chức Sơn Khẩu tại phía bắc Trung Quốc, phụ trách ở phía nam mà một người phụ nữ tên là Y Điền Tịch Hương, nhưng người khác đều gọi nàng ta là Độc Mân Côi*.”
“Sơn Bản Thái Dương? Tên này nghe rất oai!
“Tổ chức Sơn Khẩu là thế lực hắc đạo lớn nhất của Nhật Bản, hiện giờ ta còn chưa thể đụng vào. Nhưng để cho chúng gặp chút phiền toái thì vẫn có thể! Tiểu Linh, có thể tìm được một ít chứng cứ phạm tội của Sơn Bản Thái Dương không?”
Tiểu Linh cười hì hì nói: “Đương nhiên có thể thưa chủ nhân, máy tính cá nhân của hắn có chứa rất nhiều những thứ đó, Tiểu Linh đã phục chế lại rồi!”
Lâm Thiên nói: “Đem những tư liệu đó chuyển tới Cục bảo an quốc gia đi. Chú ý đừng lưu lại vết tích!”
“Yên tâm chủ nhân, Tiểu Linh là một quang não văn minh cấp mười hai siêu cấp, cho bọn họ thêm một ngàn năm nữa cũng không có khả năng phát hiện được!” Tiểu Linh tự hào nói.
Lâm Thiên hiếu kỳ hỏi: “Ta cứ nghe ngươi nói cái gì văn minh cấp mười hai, cấp mười hai rất lợi hại hả? Địa cầu thuộc cấp mấy?”
Tiểu Linh nói: “Đương nhiên là lợi hại rồi, văn minh cấp mười hai (12) đã là văn minh đỉnh cao của vũ trụ rồi. Địa cầu chỉ có thể coi là văn minh cấp ba (3) mà thôi.”
Cấp 3 so với cấp 12, không cần Tiểu Linh nói thì Lâm Thiên cũng biết chênh lệch cỡ nào rồi! Địa cầu trong mắt người thuộc nền văn minh cấp 12 chẳng qua chỉ là một văn minh nguyên thuỷ mà thôi!
Cục bảo an quốc gia.
“Mấy tư liệu này từ đâu tới?” Cục trưởng cục bảo an Lôi Bằng vừa mới từ bên ngoài trở, chỉ vào hơn 11 văn kiện trên bằn hỏi trợ lý Tiểu Vương hỏi.
“Cục trưởng, tôi cũng không rõ, tôi vừa mới thấy chúng trong lúc chỉnh lý lại sự kiện về cuộc đấu súng ở lễ quốc khánh.” Tiểu Viên ngẩng đầu lên từ trong một đống tư liệu nói.
Lôi Bằng gật đầu, ngồi xuống từ từ mở một văn kiện ra xem. Nội dung bên trong khiến hắn càng đọc càng bốc hoả!
“Ngày x tháng y năm z, thanh trừ tổ chức …!”
“Ngày a tháng b năm c, nhận hối lộ một trăm vạn, hoàn thành sơ bộ khống chế!”
“Ngày t tháng h năm g, trả tiền cho tổ chức … một ngàn vạn, để thực hiện ba sự kiện khủng bố làm hơn 100 người chết!”
Lần lượt xem mớ văn kiện, sắc mặt Lôi Bằng càng lúc càng đen, càng lúc càng âm trầm khiến cho Tiểu Vương đang vùi đầu trong đống tư liệu cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Mở văn kiện cuối cùng ra, bên trong chỉ có một một tờ giấy nên Lôi bằng rất nhanh đọc xong.
“Đây là tư liệu trong máy tính cá nhân của Sơn Bản Thái Dương – người phụ trách tổ chức Sơn Khẩu tại phía bắc Trung Quốc.
Ký tên: một hacker hảo tâm của Trung Quốc.”
“Tiểu Vương, lập tức thông báo đội trưởng đội hành động đặc biệt – Hứa Cường, để hắn dẫn tổ A đi bắt Sơn Bản Thái Dương!” Lôi Bằng tức giận nói.
“Cục trưởng, nếu không có chứng cứ, bắt Sơn Bản Thái Dương về, e rằng sẽ đưa tới tranh cãi quốc tế!” Là trợ lý của cục trưởng Cục bản an quốc gia, đương nhiên Tiểu Vương biết Sơn Bản Thái Dương là ai.
“Chứng cứ đã đủ, lập tức để Hứa Cường hành động!”
“Vâng cục trưởng!” Tiểu Vương nhanh nhẹn trả lời. Sơn Bản Thái Dương bọn họ cũng đã bắt một lần nhưng bởi vì không đủ chứng cứ nên đành phải thả. Hôm nay lại có cơ hội bắt hắn, tự nhiên là rất vui mừng.
“Nếu phản kháng, cứ giết!” Lôi Bằng bồi thêm một câu. Tiểu Vương rùng mình, gật đầu, lập tức nhấc điện thoại lên gọi.
--------------------------------- *: Hoa hồng có độc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tinh Giới
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 13: Mất laptop!
Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Cái gì? Sơn Bản Thái Dương đã trốn về Nhật Bản?” Lôi Bằng giận dữ hỏi. “Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Xuất động tổ A còn để hắn trốn thoát! Tổ A không phải có mấy thành viên thực lực rất cao hay sao?”
Hứa Cường đứng trước mặt Lôi Bằng, cười khổ nói: “Cục trưởng, Sơn Bản Thái Dương ẩn giấu rất sâu, nhẫn thuật của hắn sợ là đã đạt tới Thượng Nhẫn cảnh giới rồi. Lần hành động này, lẽ ra nên để Long tổ hành động, trong tổ A mặc dù cũng có vài người thực lực không tồi. Nhưng so với Thượng Nhẫn chênh lệch không nhỏ. Lần truy bắt này không tổn thất thành viên nào đã rất may mắn rồi!”
Lôi Bằng nhíu mày: “ Sơn Bản Thái Dương lại là một tên Thượng Nhẫn. Tin tức quan trọng như vậy mà chúng ta không biết. Hứa Cường, cục tình báo cần phải tăng mạnh công tác hơn nữa!”
Lôi Bằng giao cho Hứa Cường một cái usb rồi nói tiếp: “Trong này có tư liệu về một số quan viên bị tổ chức Sơn Khẩu mua, ngươi đi mời bọn họ tới Cục bảo an uống trà!”
Hứa Cường cầm lấy usb rồi nhận lệnh rời đi.
“Tiểu Vương, lập tức báo cho mấy người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ qua đây. Máy vi tính của ta như vậy mà dễ dàng bị xâm nhập, lần này may mắn đối phương là một người Trung Quốc có hảo tâm. Nếu như đối phương là người của thế lực đối địch thì hậu quả ngươi có thể tưởng tượng. Mẹ nó, mặc dù biết máy tính không đáng tin nhưng vẫn phải sử dụng!” Lôi Bằng hít sâu một hơi, điều tiết trạng thái của mình một chút. Sơn Bản Thái Dương chạy trốn, điều này làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực, cầm lấy điện thoại nội bộ: “Lão Long, là ta – Lôi Bằng. Nói cho ngươi một tin tức: một người phụ trách của tổ chức Sơn Khẩu tại Trung Quốc - Sơn Bản Thái Dương là một Thượng Nhẫn. Ta cho người đi bắt hắn, không ngờ lại trốn thoát về Nhật Bản. Hắn phạm vào rất nhiều đại tội, nếu có cơ hội, ta sẽ để Long tổ của ngươi đi diệt trừ hắn!”
“Thượng Nhẫn? Đây là thất trách của Long tổ ta, Yên tâm, chuyện này ta sẽ lo. Lão Lôi, giọng của ngươi có vẻ rất tức giận, hạ hoả đi, đã lớn tuổi rồi mà nổi giận thì không tốt cho thân thể đâu!” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười nói sang sảng.
“Gần đây ta không thể nào cười nổi. May mắn là sự việc ở Quốc Khánh cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm qua đi. Chờ thêm một thời gian nữa, ta chắc là có thể thoải mái một chút, lúc đó sẽ đi ra ngoài giải sầu. Được rồi, Lão Long, không nói với ngươi nữa, còn một đống việc chờ ta đi làm đây!”
Vừa cúp điện thoại thì người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ đã tới.
“Các ngươi kiểm tra một chút, máy tính của ta có phải có lỗ hổng nào không. Mặt khác, thử xem có thể được vết tích người xâm nhập kia lưu lại không!” Lôi Bằng đứng trách ra, để mấy người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ tới kiểm tra.
Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, Chủ nhiệm bộ phận kĩ thuật công nghệ - Phùng Cương cười khổ nói: “Cục trưởng, không tìm được lỗ hổng, vết tích cũng không có. Những tư liệu này giống như tự nhiên xuất hiện vậy!”
“Các ngươi đi ra ngoài đi!” Lôi Bằng cũng không phê bình đám Phùng Cương mà khoát tay nói. Hắn biết rõ Phùng Cương, đây là một người cho dù là ở quốc tế hay quốc nội đều được xem là đứng đầu bên kĩ thuật công nghệ. Ngay cả hắn mà tìm không ra một chút vết tích gì thì có thể nói người xâm nhập lần này kĩ thuật đã vượt qua phạm trù của con ngời rồi!
“Quốc gia chúng ta có nhân tài như vậy thì ta hẳn nên vui vẻ mới đúng!” Lôi Bằng nhẹ than mộ tiếng rồi ngồi xuống.
Trải qua chuyện này, một người tên Vô Danh đã được lập hồ sơ trong Cục bảo an quốc gia, bên trong ghi lại tỉ mỉ chuyên phát sinh lần này.
Phòng 306.
“Tiểu Linh, Sơn Bản Thái Dương thực sự đã trốn thoát?” Lâm Thiên có chút bất ngờ hỏi. “Với thực lực của cục bảo an muốn bắt một tên tiểu Nhật Bản mà không thành công sao?”
“Chủ nhân, Sơn Bản Thái Dương không phải người thường, mà là một tên Thượng Nhẫn. Thực lực của Thượng Nhẫn tương đương với một cao thủ có tu vi 50 năm nội lực!” Tiểu Linh giải thích. “Cục bảo an quốc gia (Cục quốc an), trên cơ bản chỉ nhằm vào người bình thường mà hành động, trong đó mặc dù cũng có vài cao thủ nhưng thực lực so với Sơn Bản Thái Dương vẫn còn kém hơn không ít!”
“Ý ngươi là trên Cục quốc an còn có thế lực đặc thù khác?” Lâm Thiên hỏi.
Tiểu Linh nói: “Đúng vậy, từ trong máy tính của cục trưởng Cục quốc an – Lôi bằng, Tiểu Linh biết trên Cục quốc an có một đội ngũ gọi là Long tổ tồn tại, trong đó đều là cao thủ và dị nhân; còn về phần trên Long Tổ còn lực lượng nào khác hay không thì Tiểu Linh không biết.”
“Quên đi, lần này coi như Sơn Bản Thái Dương mạng lớn, nhưng cho dù hắn có trở lại Nhật Bản cũng sợ là không thoải mái đâu. Tiết lộ nhiều tư liệu mật của tổ chức Sơn Khẩu như vậy mà không bị nghiêm phạt mới là lạ!” Lâm Thiên nói. “Tiểu Linh, Độc Mân Côi kia – người phụ trách ở phía nam của tổ chức Sơn Khẩu thì như thế nào?”
“Độc Mân Côi này rất cẩn thận, Tiểu Linh không tìm được chứng cứ phạm tội nào!” Tiểu Linh có vẻ bất mãn nói.
Lâm Thiên nói: “Cho dù có chứng cứ, nếu diệt trừ ả, tổ chức Sơn Khẩu có phái một người khác tới hay không?” Lâm Thiên không hề muốn thấy chuyện này xảy ra.
Căn tin trong trường đại học Hải Thiên tổng cộng có mười cái. Khu ký túc xác nam sinh chỗ mấy người Lâm Thiên cũng có một cái, nhưng có không ít nam sinh lại chạy tới căn tin chỗ ký túc xác của nữ sinh để ăn. Lâm Thiên đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, hắn xuống căn tin dưới ký túc xác tuỳ tiệm mua cái gì đó ăn là coi như xong bữa sáng.
Suy nghĩ một chút, Lâm Thiên đi ra hướng bên ngoài vườn trường. Hắn chuẩn bị mua một cái laptop. Tiền có dễ dàng nên hắn cũng không cần phải tiết kiệm, tốt xấu gì cũng là sinh viên khoa công nghệ, mua một cái máy vi tính cũng cần thiết.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiên chợt vang lên. Tiếng chuông điện thoại là hắn tự đặt nhưng tối hôm qua Tả Vân Phi lại loay hoay cài lại thành ra hôm nay nó vang lên khúc nhạc trong bài “Chuột yêu gạo”. Thấy trên màn hình là tên của Chu Dao, trong lòng Lâm Thiên có chút vui mừng, nhưng rất nhanh lại nhíu mày. Có mỹ nữ tìm tới tất nhiên là chuyện vui, nhưng bên cạnh mỹ nữ luôn luôn có phiền phức kèm theo!
“A lô!” Giong Lâm Thiên có chút lãnh đạm.
“Lâm Thiên, có thể cùng tôi đi ra ngoài mua đồ một chút không?” Chu Dao ôn nhu nói, trong giọng nói có chút lo lắng Lâm Thiên sẽ từ chối.
Lâm Thiên hơi chần chờ một chút, chờ đến lúc Chu Dao hơi khẩn trương một chút mớinói: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài mua vài thứ, cùng nhau đi đi!”
“Tốt, tôi thay quần áo một chút, anh đợi tôi dưới ký túc xá nhé?” Chu Dao nói.
Ở chỗ nào chờ cũng không quan trọng, nên Lâm Thiên liền đáp ứng rồi cúp điện thoại chậm rãi bước tới chỗ ký túc xá nữ.
Đại học Hải Thiên rất rộng, từ khu ký túc xá nam sinh tới khu ký túc xá nữ sinh đi nhanh cũng mất gần mười phút. Mà Lâm Thiên thì chậm rãi đi nên mười lăm phút sau mới tới toà nhà số 15, nhưng tới nơi vẫn chưa thấy Chu Dao xuống. “Nữ sinh thay quần áo mà cũng lâu vậy sao!” Lâm Thiên thầm nói.
Bên dưới toà nhà số 15 này cũng không ít nam sinh đang đứng, có người trong tay thậm chí còn ôm một bó hoa hồng rất to, quần áo chỉnh tề.
“Này bạn, đang chờ mỹ nữ nào à?” Bên cạnh Lâm Thiên là một người có vẻ thường hay đến đây thấy Lâm Thiên đi tới liền hỏi.
“Lát ngươi sẽ biết!” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Biết? Ta biết? Tiễn Nhân ta mặc dù biết không ít nữ sinh nhưng cũng không dám mạnh miệng nói là biết nữ sinh của ngươi. Lẽ nào người huynh đệ chờ là một trong người trong danh sách hoa hậu giảng đường? Đúng rồi, ở toà nhà này có bốn người được bài danh trong top 10. Đa số mấy nam sinh tới đây không phải để chờ người mà chủ yếu là ngắm bốn mỹ nữ này. Huynh đệ nói xem, người huynh đệ chờ là ai? Tần Kha? Mộ Dung Tuyết? Chu Dao? Hay là Nam Cung Uyển Nhi?”
Lâm Thiên nhắm mắt lại không nói lời nào, hắn nghĩ rằng mình không nói gì thì tên kia sẽ thấy chán mà không nói nữa. Nhưng hắn thật sự đã xem thường người tên Tiễn Nhân này!
“Huynh đệ không nói à? Cũng được, ta sẽ tự thôi trắc một chút: Mộ Dung Tuyết hẳn là không có khả năng, quá lạnh, khó tiếp cận! Nam Cung Uyển Nhi chắc cũng không có khả năng, nàng này mặc dù xinh đẹp thật nhưng sự xinh đẹp này lại đi cùng vói sự bạo lực của nàng. Chỉ còn lại Tần Kha và Chu Dao, huynh đệ, ta thật phục ngươi, Tần Kha đứng đầu danh sách hoa hậu giảng đường, tính cách rất tốt, nhưng một năm qua cũng chưa từng nghe nói có nam sinh nào có thể tiếp cận được. Còn Chu Dao, một mỹ nữ cổ điển, nàng tựa như tiên nữ vậy, ta …” Tiễn Nhân đang nói thì đột nhiên ngoác miệng, có chút không dám tin nhìn Chu Dao đang đi xuống cầu thang, rồi lại nhìn qua Lâm Thiên, một lúc sau mới nói được một câu: “Huynh đệ, người ngươi chờ là Chu Dao thật à?”
“Lâm Thiên!” Chu Dao đi tới, ôn nhu nói, thấy Tiễn Nhân đứng bên cạnh Lâm Thiên thì tưởng là bạn Lâm Thiên nên cũng hơi gật đầu chào.
“Đi thôi!” Lâm Thiên nói một tiếng rồi xoay người đi trước. Hôm nay Chu Dao ăn mặc rất đẹp: một bộ váy liền áo trắng tinh khiến nàng trông như tiên nữ vậy. Lâm Thiên nếu không đi trước, sợ là sẽ bị một đám đông vây lại uy hiếp hắn mất. Cho nên vì sự an toàn tính mạng của bản thân, hắn xoay người đi phía trước.
Hai người vừa rời đi, phía sau liền truyền tới những tiếng lang rống: “Trời ơi, Chu Dao đi cùng một nam nhân, ta không muốn sống nữa!”
“Tiểu tử kia là ai? Ta muốn quyết đấu với hắn!”
Trong đó cũng vang lên tiếng của Tiễn Nhân: “Ha ha, Chu Dao cười với ta!”
“Chu Dao, cô muốn hại chết tôi hả?” Lâm Thiên nhỏ giọng oán giận.
Chu Dao khẽ cười nói: “Một đại cao thủ như anh mà cũng sợ bọn họ sao?”
“Đại cao thủ? Tôi không phải, nếu tôi là cao thủ thì ngày đó cũng không thiếu chút nữa là mất mạng!” Nhớ tới lần đỡ đạn đó mà Lâm Thiên vẫn còn cảm thấy sợ.
“Cô muốn mua cái gì thế? Sao lại rủ tôi? Mấy người bạn cùng phòng đâu?”
Chu Dao lắc đầu nói: “Không biết, mới sáng ra đã không thấy họ rồi. Tôi muốn mua một cái laptop. Từ Bắc Kinh trở về, tôi phát hiện cái laptop của tôi đã biến mất. Tôi thấy an ninh trong trường cũng không kém, không ngờ lại bị mất đồ, sớm biết như vậy tôi đã mua một cái két sắt rồi!”
Lâm Thiên lắc đầu: “Tỉ lệ bị trộm bên ký túc xá nữ các cô thường rất cao. Nhưng cô cũng đâu cần phải mua cái mới, biết đâu cái cũ còn có thể tìm lại được!”
“Hi vọng sợ là không lớn, tôi mỗi ngày đều cần dùng máy tính, cho nên trước tiên cứ mua một cái bình thường để dùng tạm đã.” Chu Dao nói.
“Chủ nhân, người hỏi Chu Dao một chút về cái laptop bị mất của nàng đi, chẳng hạn như: của hãng nào, kiểu dáng, màu sắc như thế nào … Tiểu Linh có thể hỗ trợ tìm giúp!” Tiểu Linh nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu rồi quay sang hỏi Chu Dao: “Cái máy tính của cô là của hãng nào? Kiểu dáng, màu sắc như thế nào?”
Chu Dao kinh ngạc nhìn Lâm Thiên rồi nói: “Là của hãng Apple, bốn nhân, ổ cứng hai ngàn G, mặt trên có hình bức tranh thanh sơn lục thuỷ đồ.”
Lâm Thiên dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, tìm được không?”
“Tìm được rồi chủ nhân, máy tính của Chu Dao đang lên mạng ở trong phòng quản lý dưới lầu ký túc xá của nàng.” Tiểu Linh hưng phấn nói tiếp: “Thế nào chủ nhân, có phải là muốn lấy nó?”
“Hắc hắc, ngươi đúng là một tiểu quỷ mà!” Lâm Thiên mắng một tiếng.
Làm sao để Chu Dao biết cái máy tính của nàng đang ở trong phòng quản lý mà không khiến nàng nghi ngờ, đúng là vấn đề đau đầu. Nhưng Lâm Thiên lập tức không để ý nữa, bởi vì tên Lâm Uy lúc trước tìm tới hắn đang đứng trước mặt hai người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 14: Sóng gió trên diễn đàn
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 14: Sóng gió trên diễn đàn
“Dao muội, muội tương đối ngây thơ, đừng ở cùng với một số người lung tung, nếu không bác Chu mà nghe được, sợ bác ấy sẽ không vui.”
Lâm Uy nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt khinh thường nói.
“Lâm Uy, đừng gọi ta là Dao muội, ta với ngươi không có thân mật như vậy. Ngoài ra, Lâm Thiên là bạn ta, không phải người lung tung gì, hai điều này ngươi phải rõ!”
Chu Dao cau mày nói.
Lâm Uy chỉ làm như không nghe Chu Dao nói, hừ lạnh với Lâm Thiên:
“Lời ta nói lần trước xem ra ngươi đã quên rồi. Vậy tốt lắm, hết sức tốt, ngày tháng trôi qua quá bình lặng cũng không thú vị, bạn học Lâm Thiên, thế giới này có một mặt sáng, cũng có mặt tối, không biết ngươi có biết không?”
Lâm Thiên gật đầu xác nhận:
“Ta biết, ví dụ như ta đại biểu cho mặt sáng của thế giới, còn ngươi đại diện cho mặt tối.”
Chu Dao phì cười, cô không ngờ Lâm Thiên lại nói những lời đó với vẻ mặt nghiêm trang như thế.
“Xem ra hắn cũng không ngốc như vậy!”
Chu Dao nghĩ bụng.
Lâm Uy cười lạnh nói:
“Ngươi, hừ, mồm mép có lợi hại cũng vô dụng, muốn được thứ mình muốn, cuối cùng cũng phải dựa vào thực lực!”
Lâm Thiên gật đầu:
“Câu này là người ta nói, bạn học Lâm Uy chặn đường bọn ta là muốn bọn ta biết ngươi cũng có thể nhắc lại lời người ta nói sao? Nếu vậy thì yên tâm, bọn ta nghe rồi đây, bạn học Lâm Uy có thể tránh đường được rồi.”
Không biết vì sao Lâm Thiên hết sức chán ghét Lâm Uy, không chỉ vì cái nhìn bề trên của Lâm Uy. Bình thường Lâm Thiên không phải loại người châm chích người khác không chừa đường lui như vậy, mà bây giờ hắn lại làm vậy, hơn nữa nói xong, trong lòng bỗng có một loại cảm giác sảng khoái.
Chu Dao lo lắng nhìn Lâm Thiên một cái, cô biết gia tộc họ Lâm của Lâm Uy có thế lực to lớn cỡ nào. Tuy Lâm Thiên biết một chút võ công, nhưng cô hoàn toàn không cho rằng Lâm Thiên có thể chống cự một gia tộc to lớn.
“Vốn ta định sắp xếp cho ngươi một chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ ta phát hiện, có lẽ từ từ dằn vặt ngươi tới chết lại là chủ ý hay hơn.”
Giọng Lâm Uy vang lên trong đầu Lâm Thiên nhưng Lâm Thiên hoàn toàn không thấy miệng Lâm Uy cử động.
“Truyền âm nhập mật!”
Trong lòng Lâm Thiên chớp lên ý này.
“Tiểu Linh, thăm dò thực lực của hắn.”
Lâm Thiên nói trong đầu.
Rất nhanh, giọng Tiểu Linh vang lên:
“Chủ nhân, Lâm Uy cường độ tế bào 503, sức sống tế bào 430, tinh thần lực 231, thực lực hơi yếu hơn Tiêu Bạch một chút.”
“Quả nhiên có vốn để kiêu ngạo!”
Lâm Thiên nghĩ bụng, cùng lúc đó cũng âm thầm cảm khái, cao thủ trên thế giới này cũng hơi bị nhiều quá, trước kia khi chưa có được Tinh Giới sao không phát hiện ra nhiều cao thủ như vậy.
Thật ra, cao thủ hoàn toàn không nhiều như trong tưởng tượng của Lâm Thiên, chỉ vì đại học Hải Thiên là đại học đỉnh cao trong toàn quốc mới tụ tập vô số nhân tài tinh anh. Người tập võ, người có tinh thần lực cao hơn bình thường, khả năng ghi nhớ tự nhiên cũng cao hơn người thường, nếu bọn họ đi học thì có thể thi đậu vào loại đại học hàng đầu như Hải Thiên.
Người ở giai cấp khác nhau cũng có phạm vi giao tiếp khác nhau, lúc trước Lâm Thiên chỉ là người thường, phạm vi giao tiếp của hắn cũng chỉ ở trong người bình thường, mà bây giờ hắn có thể miễn cưỡng coi là siêu nhân, tự nhiên sẽ tiếp xúc với những thứ mà trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc.
Lâm Uy dùng thủ đoạn truyền âm nhập mật nói xong câu uy hiếp đó bèn xoay người rời đi.
“Lâm Thiên, có phải Lâm Uy nói gì không?”
Chu Dao tương đối nhạy cảm, cảm thấy Lâm Uy căn bản không thể nghe xong mấy câu châm chọc của Lâm Thiên mà im lặng rời đi như vậy, cô sinh ra trong thế gia, tuy do một số nguyên nhân mà không luyện võ nhưng ít nhiều gì cũng nghe nói qua một số thứ.
Lâm Thiên lắc đầu:
“Không bằng ngươi về phòng đi, máy tính của ngươi để ta tìm cho.”
“Không, đã đồng ý cùng đi mua đồ, cho dù ngươi có thể giúp ta tìm máy tính, ta cũng phải cùng ngươi đi mua đồ đã.”
Chu Dao nói:
“Lâm Thiên, ngươi muốn mua gì?”
“Máy tính xách tay.”
Lâm Thiên nói.
“Hôm qua lúc Tả Vân Phi lên mạng nói ngươi trúng vé số, xem ra là thật rồi!”
Chu Dao cười.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra phía ngoài trường. Trên đường, Lâm Thiên gặp không biết bao nhiêu ánh mắt chứa đầy sát khí, nếu không phải gần đây năng lực chịu đựng tâm lý của hắn mạnh hơn rất nhiều, rất có thể hắn đã vứt bỏ Chu Dao mà chạy rồi.
“Nhờ ngươi ban tặng, từ hôm nay Lâm Thiên ta cũng có thể trở thành một danh nhân trong phạm vi trường học!”
Hắn tin rằng tin tức hôm nay hắn đi cùng Chu Dao chẳng bao lâu sẽ truyền khắp mọi ngóc ngách trong trường.
“Là vàng thì đi đâu cũng sẽ sáng, cho dù hôm nay ngươi không nổi tiếng thì sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng thôi!”
Chu Dao che miệng cười.
“Nếu quá khiêm tốn, một khi không cẩn thận sẽ rơi vào tầm thường.”
Gần đại học Hải Thiên có khu bán máy tính, không cần nhóm Lâm Thiên phải đi quá xa.
“Chủ nhân, mua đại một cái là được, tôi sẽ ưu hóa máy tính giúp chủ nhân, đảm bảo sẽ không kém hơn chiếc Apple số lượng hạn chế của Chu Dao.”
Tiểu Linh cười hì hì trong đầu Lâm Thiên. Lâm Thiên âm thầm gật đầu, rất nhanh đã chọn một chiếc laptop bình thường, giá còn chưa tới 4000, còn rẻ hơn điện thoại hắn mua, về cấu hình lại càng thua xa chiếc Apple 4 nhân của Chu Dao.
Chu Dao cau mày nói:
“Lâm Thiên, cái máy này trừ bề ngoài còn coi như được và bàn phím tương đối dễ dùng, những mặt khác so với máy tính cùng giá đều thua không ít.”
“Cấu hình thế này, chẳng phải đã đủ dùng rồi sao? Cấu hình đã đủ dùng, vậy thì chọn thứ nhìn đẹp một chút, ngoài ra khi dùng thoải mái hơn một chút.”
Lâm Thiên vác cái laptop mới mua đi về phía trước.
Chu Dao giẫm giẫm chân, nghĩ bụng:
“Đủ dùng? Làm sao đủ dùng được! Khi chống hacker xâm nhập, cấu hình càng cao càng chiếm ưu thế, ái chà, quên là hắn không phải hacker, xem ra cũng chỉ dùng máy tính chơi game hay chat QQ, nhưng lúc trước hắn hỏi ta cấu hình máy và hình nền desktop làm gì? Quái nhân, đúng là quái nhân!”
Khi hai người về trường Lâm Thiên hoàn toàn không đưa Chu Dao tới dưới tòa lầu mà chia tay trên đường. Lúc chia tay, Lâm Thiên nói một câu:
“Laptop của ngươi hẳn là ở phòng quản lý dưới lầu ngươi ở, đừng hỏi ta làm sao mà biết.”
Chu Dao quả nhiên tìm được máy tính của mình ở phòng quản lý, thì ra con của bác gái ở phòng quản lý tới đại học Hải Thiên, lén mẹ lấy chìa khóa phòng bọn Chu Dao mở cửa phòng lấy máy tính của Chu Dao. Sau chuyện này, người ở phòng quản lý được đổi lại.
“Ha ha, lão tam, trâu bò, tương đối trâu bò, đi dạo với á khôi Chu Dao trong vườn trường, chậc chậc, cảm giác thế nào? Có bị oán niệm mạnh mẽ của đông đảo nam đồng bào ảnh hưởng không?”
Lâm Thiên vừa vào phòng, Tả Vân Phi đã cười hè hè.
“Lão tứ, ngươi không làm thám tử tư thật quá đáng tiếc!”
Lâm Thiên đặt hộp máy tính xuống, bĩu môi nói.
Tả Vân Phi chỉ lên màn hình máy tính của hắn:
“Nhìn coi, đâu cần ta phải điều tra, tin này đã tự động nhảy lên đầu diễn đàn trường mình, comment bên dưới đã mấy trăm bài rồi! Lão tam à, lần này bọn ta không cứu ngươi được, đây là ngươi chọc giận công chúng, sức mạnh của quần chúng nhân dân tương đối lớn.”
Lâm Thiên đến gần nhìn lên màn hình máy tính của Tả Vân Phi, sau đó liền tức giận tới mức suýt đập máy tính của tên này. Sau khi suy nghĩ tới thực lực của Tả Vân Phi tương đối mạnh, PK thật hắn sẽ thua chắc, mới mạnh mẽ đè nén ngọn lửa trong long.
Nhìn xem những comment đó:
“Ánh mắt của Chu Dao kém thật, không ngờ lại chọn Lâm Thiên cần tiền không có tiền, cần tài không có tài!”
“Lâm Thiên mà muốn với tới Chu Dao giống như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga vậy!”
“Mẹ nó, lão tử phải chém tên khốn Lâm Thiên, hắn ở cùng một chỗ với Chu Dao, con mẹ nó thiên lý không dung!”
“Ủng hộ bài trên, chọc hoa cúc của Lâm Thiên!”
……
Đương nhiên, cũng có một số comment không có ý nghĩa, như: “Đi cùng đường!” “Tham quan học tập!” “Không liên quan gì tới ta!”…
Trong phòng của Chu Dao:
“Dao tỷ, lần này tỷ hại Lâm Thiên thảm rồi, nhìn xem, đã hơn 50 người rêu rao muốn quyết đấu với Lâm Thiên rồi!”
Nam Cung Uyển Nhi chỉ lên màn hình cười ác ý. Chu Dao cau mày, phản ứng này hình như hơi kịch liệt quá rồi.
“Để ta coi!”
Chu Dao ngồi vào ghế Nam Cung Uyển Nhi, tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
“Có kẻ dẫn dắt, có một số lời giống nhau tới từ cùng một số người, tuy chúng thay đổi IP, nhưng chút thủ đoạn đó, hừ!”
Sờ tới bàn phím, Chu Dao liền như biến thành người khác, đến giọng nói cũng không dịu dàng như bình thường nữa.
“Ta xóa topic!”
Chu Dao vừa nói, ngón tay vừa gõ nhanh như chớp một trận, chốc lát sau, topic “Á khôi Chu Dao thân mật đi cùng tiểu tử vô danh Lâm Thiên” biến mất khỏi diễn đàn đại học Hải Thiên.
“Dao tỷ, chiêu này của tỷ đẹp quá rồi, dạy muội đi!”
Nam Cung Uyển Nhi lắc tay Chu Dao nói.
……
“Ồ, topic đâu mất rồi?”
Tả Vân Phi bấm refresh, topic vốn nằm tuốt trên đỉnh bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
“Chẳng lẽ admin xóa topic này rồi? Không thể nào nha, topic như vậy hẳn không phạm quy định nào chứ!”
Rất nhanh sau đó, một thông báo xuất hiện.
“Diễn đàn gặp công kích, topic “Á khôi Chu Dao thân mật đi cùng tiểu tử vô danh Lâm Thiên” bị xóa, không phải do admin làm, ở đây đặc biệt thông báo cho mọi người rõ.”
Thông báo này vừa đưa ra, diễn đàn liền nổ tung, khả năng phòng ngự của diễn đàn đại học Hải Thiên tương đối không tệ, trước giờ chưa từng xuất hiện chuyện topic bị xóa một cách im re như vậy.
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 15: Tiến vào văn minh Mạt Thế
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 15: Tiến vào văn minh Mạt Thế
“Xóa sạch, điều này là vô nghĩa.”
Lâm Thiên đoán topic có thể là bị Chu Dao xóa.
“Làm vậy chỉ khiến sự tình càng nóng them.”
Không thể không nói, bên trong đại học Hải Thiên đúng là cao thủ như mây, ừm, cao thủ ở đây không phải cao thủ võ lâm, một số cao thủ vi tính rất nhanh sẽ tìm ra vết tích Chu Dao lưu lại.
“Ha ha, đánh sập nó mau, xem coi là thần thánh phương nào, không ngờ dám nghênh ngang xóa topic trên diễn đàn như vậy!”
“Nhìn địa chỉ IP, dường như là phòng nữ đấy!”
“Ba phút, ba phút sau chúng ta sẽ tóm được nó!”
Lúc này trên trán Chu Dao cũng xuất hiện những giọt mồ hôi li ti.
“Sớm biết như vậy thì dùng máy tính của mình.”
Cấu hình máy tính của Nam Cung Uyển Nhi thua máy tính của cô xa, hơn nữa bên trong thiếu những phần mềm phòng thủ tấn công mà cô tự viết. Hai lý do này khiến cô chỉ chống đỡ năm phút đã bại lui từng chút một, nếu cô nhanh chóng ngắt mạng, người khác có lợi hại tới đâu cũng không thể bắt cô được, chẳng qua cô hoàn toàn không muốn làm vậy, trong lĩnh vực hacker, cô có kiêu ngạo thuộc về mình, phần kiêu ngạo này làm cô không dễ dàng nhận thua.
“Chủ nhân, Chu Dao đang chiến đấu trên mạng với người ta, trong vòng một phút, cô ta sẽ bị đánh bại!”
Giọng của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.
“Cô ta bị người ta phát hiện?”
Lâm Thiên hỏi.
“Tiểu Linh, mau giúp cô ấy, tuy cô ta giúp chỉ mang lại hiệu quả ngược, nhưng dẫu sao cũng là giúp!”
“Được, chủ nhân!”
“Ha ha, chỉ cần hai mươi giây nữa, hai mươi giây nữa là phá vỡ được rồi, chẳng biết đối thủ của bọn ta là vị mỹ nữ đáng yêu nào, kĩ thuật thật không tệ, chúng ta sáu người liên thủ, phải mất bảy tám phút mới phá vỡ được!”
Trước một máy tính nào đó, một nam sinh gầy yếu đeo kính cười lớn, tay gõ bàn phím lách cách lách cách.
Khi tất cả phòng ngự của Chu Dao đều bị phá vỡ, sắp sửa bị đối phương xâm nhập, một dòng thác mạnh mẽ dị thường đột nhiên tuôn ra, dòng thác số liệu khổng lồ đập thẳng cánh khiến sáu người truy kích cô không biết đi đâu nữa.
“Chuyện này tới đây thôi, nếu không hậu quả tự chịu!”
Trên màn hình máy tính của sáu người tham gia tấn công Chu Dao hiện lên một cái đầu lâu to đùng, miệng đầu lâu nhép nhép, nói câu vừa rồi. Nói xong, đầu lâu từ từ thu nhỏ lại, trực tiếp biến mất không thấy đâu.
“Chuyện gì vậy?”
Sáu người tự hỏi, Chu Dao cũng kinh ngạc nhìn máy tính trước mắt, loại công kích vừa rồi giống như viễn cổ hung thú đến từ hồng hoang, khí thế to lớn đó dọa cô không nhẹ.
“Đây mới chân chính là cao thủ nha, miểu sát tất cả, chút thực lực của mình trước mặt người ta quả thật yếu tới mức đáng thương.”
Trong lòng Chu Dao có một chút phấn khích, cũng có một chút mất mát.
“Là ai nhỉ? Ai mà lợi hại như vậy?”
Chu Dao bỗng nghĩ tới Lâm Thiên, sau khi suy nghĩ lại lắc đầu, công kích như vậy sao có thể đến từ một người cỡ tuổi cô chứ.
“Là ai? Ai lại giúp ta?”
Chu Dao khổ cực suy nghĩ.
Nam Cung Uyển Nhi hiếu kỳ hỏi:
“Dao tỷ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ta sắp thua rồi, nhưng tới cuối cùng được một người có thực lực mạnh cứu!”
Chu Dao nói.
“Uyển Nhi, vừa rồi ta dùng não quá độ, đi nghỉ một chút đã, vết tích ta lưu lại đã được người cứu ta xóa sạch rồi, ngươi có thể an tâm lên mạng, không cần lo lắng.”
Chu Dao nói xong thật sự lên giường nằm nghỉ, cô chỉ là một người bình thường, đối kháng kịch liệt rất dễ hao hết tinh lực của cô.
Bên phía Lâm Thiên.
“Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành, chẳng qua trong diễn đàn lại xuất hiện topic vừa rồi, có xóa không?”
Tiểu Linh hỏi.
“Không cần, để mặc nó, ta chuyên tâm nâng cao thực lực của mình, tới lúc tự nhiên sẽ không sợ gì cả.”
“Lão tam, topic vừa rồi lại xuất hiện rồi, hồi phục thật nhanh, so với trước đây còn lên nhanh hơn.”
Tả Vân Phi nói.
“Mặc nó, rút dao chém nước nước càng chảy mạnh hơn!”
Diễn đàn sôi lên sùng sục, nhưng nhân vật chính của sự kiện, Lâm Thiên và Chu Dao đều lên giường nằm ngủ, chẳng qua Chu Dao là ngủ thật, còn Lâm Thiên thì ý thức tiến vào Tinh Giới.
“Tiểu Linh, ta muốn rèn luyện năng lực thực chiến, không biết ngươi có đề nghị gì tốt không?”
“Chủ nhân, ngài có thể tiến vào trong Mạt Thế, văn minh Mạt Thế vốn cũng là văn minh hiện đại như địa cầu, chẳng qua virus Y bùng phát, tuyệt đại đa số loài người bị nhiễm biến thành thây ma, những người sống sót giãy giụa sinh tồn. Khi lão chủ nhân thu văn minh Mạt Thế vào Tinh Giới virus Y đã bùng phát 2 năm rồi!”
Lâm Thiên nói:
“Nhưng Tiểu Linh, ta muốn dùng ý thức tiến vào, lúc này thân thể tiến vào không tiện.”
Tiểu Linh vỗ cánh cười.
“Hì hì, chủ nhân, ai bảo chủ nhân văn minh Mạt Thế là văn minh vật chất vậy? Văn minh Mạt Thế và văn minh Thiên Long Bát Bộ giống nhau, đều là văn minh hư cấu!”
“Vậy thì tốt, chọn nó đi, phim thây ma ta đã xem rồi, không đáng sợ lắm, không biết văn minh Mạt Thế này thế nào?”
“Chủ nhân, đến lúc đó ngài đừng bị dọa tè ra quần là được!”
“Tiểu Linh, ngươi coi thường chủ nhân ngươi rồi.”
Lâm Thiên nói, trong lòng thì hơi thấp thỏm, nếu bị dọa tè ra quần thật, vậy thì vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên trước mặt Tiểu Linh được, tôn nghiêm của chủ nhân cũng chỉ là phù vân thôi.
“Đúng rồi Tiểu Linh, Lăng Ba Vi Bộ có dùng được không?”
“Được chủ nhân, chẳng qua nội lực chỉ khi ngài tiến vào thế giới Thiên Long Bát Bộ mới có.”
Lâm Thiên thở ra:
“Vậy à, tiến vào đi, đừng quẳng ta vô đống thây ma!”
“Grào!”
“Grào!”
Lâm Thiên vừa tiến vào thế giới Mạt Thế, còn chưa kịp nhìn xung quanh, tiếng gào rống khủng bố đã truyền vào tai hắn.
“A, Tiểu Linh, ngươi hại ta thảm rồi!”
Lâm Thiên la lớn trong đầu, Tiểu Linh quả nhiên làm theo lời hắn không ném hắn vào giữa bầy thây ma, nhưng cao ốc hắn đang ở này lại bị thây ma bao vây tầng tầng lớp lớp. Chỗ của Lâm Thiên hiện nay là đỉnh cao ốc, nhìn xuống một cái, thây ma li chi lít chít khiến hắn phát ngứa hai mắt.
“Đậu phộng! Lũ này sao lại bao vây tòa cao ốc này, chẳng lẽ ở đây còn có mùi thịt?”
Thây ma tuy nhiều nhưng ở xa, trong lòng Lâm Thiên cũng không sợ lắm.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cửa sắt thông lên đỉnh cao ốc bị người đập kêu lên từng trận.
“Mở cửa! Mở cửa!”
Bên kia cửa sắt có giọng nữ kêu lên.
“Lăng Na, tránh ra, trên đó làm sao còn có người, chúng ta dùng súng phá ra, thây ma đáng chết, lần này sợ rằng có mấy vạn vây quanh đây!”
Một giọng nam thô nặng vang lên.
“Nhưng dùng súng bắn nát cửa rồi, thây ma lên làm sao chặn lại? Ngươi không biết thính lực của ta nhạy bén sao? Ta nghe bên trên có tiếng người thở!”
“Đậu phộng, biến thái, trong mấy vạn thây ma điên cuồng kêu rống còn nghe được tiếng thở!”
Lâm Thiên nghĩ bụng, vội vàng chạy về phía cửa sắt.
“Các ngươi đừng nổ súng, để ta mở cửa ra!”
Mở cửa ra, bên kia cửa là một cô gái hết sức khỏe đẹp và môt gã da đen cao to. Trong tay gã da đen mang một khẩu súng máy hạng nhẹ, vai khoác băng đạn, ở eo giắt hai khẩu súng nòng lớn, trên lưng còn vác một thanh đao bén nhọn dài khoảng hai mét, mỗi tay cô gái kia đều cầm một khẩu súng lục.
“Hai vị, ta là Lâm Thiên.”
Lâm Thiên vẫn còn cảnh giác, chỉ cần đối phương có cử động khác lạ, hắn sẽ phát động Lăng Ba Vi Bộ bỏ chạy.
“Ta là Tháp Tùng, cô ấy là Lăng Na, ngươi chỉ có một mình sao? Hơn nữa còn không có vũ khí?”
Người da đen, cũng chính là Tháp Tùng cau mày lại, Lăng Na thì tranh thủ khi người da đen nói chuyện đã quan sát khắp nơi một lượt, còn khóa chết cánh cửa sắt vừa mở ra lại.
Lâm Thiên gật đầu, làm ra một tư thế bất lực:
“Ta bị thây ma chia cắt khỏi đồng đội, vũ khí cũng rơi mất, chạy tới đây, không ngờ tòa lầu này lại bị mấy vạn thây ma vây chặt rồi. Thật là xui tận mạng, các ngươi thì sao, chỉ có hai người à? Vậy cũng tương đối nguy hiểm!”
“Ai nói không phải chứ? Chỉ có trong thành thị mới có một lượng lớn thức ăn, bọn ta tiến vào thành thị tìm thức ăn, không ngờ chọc đến nhiều thây ma như vậy.”
Tháp Tùng hơi uể oải nói.
“Tháp Tùng, ở đó có một sợi dây thép thông qua tòa lầu đối diện, hẳn là người đi trước lưu lại, có lẽ bọn ta có thể rời đi theo dây thép đó.”
Lăng Na nói.
“Rầm!”
“Rầm!”
Cửa sắt truyền tới từng tràng tiếng va đập.
“Là thây ma, chúng lên rồi!”
Lăng Na biến sắc nói.
“Chúng ta phải rời đi ngay! Cửa sắt này không ngăn chúng được bao lâu, nhiều người chết ở đây như vậy, trong đó nhất định có Y2, nếu vận may của bọn ta không tốt, nói không chừng còn có Y3, nếu như vậy, bọn ta chết chắc rồi!”
“Cần người đi qua xem thử tình hình. Thây ma con mẹ nó có trí tuệ nhất định, đừng gặp phải mai phục của chúng.”
Tháp Tùng nói, Lâm Thiên tự mình dũng cảm nói.
“Ta đi dò đường!”
Tháp Tùng rút từ eo ra một khẩu súng, đưa luôn cả thanh đao trên lưng cho Lâm Thiên:
“Cẩn thận, bọn ta hy vọng có thêm một đồng bọn, không hy vọng bọn thây ma lại thêm một kẻ trợ giúp.”
Lâm Thiên nhận súng và đao, gật đầu nói:
“Yên tâm, bọn chúng muốn mạng ta cũng không dễ.”
Có Lăng Ba Vi Bộ, chỉ cần Lâm Thiên phát huy bình thường, đi trên dây thép không thành vấn đề. Nhưng bên dưới lại li chi lít chít thây ma, Lâm Thiên không muốn phát huy thất thường để làm thức ăn cho thây ma, thử sợi dây thép, hết sức bền chắc, tòa lầu của bọn họ hơi cao hơn tòa lầu đối diện, trượt qua không thành vấn đề, không tới nỗi ra tới giữa thì kẹt lại. Cột thanh đao vào sau lưng, giắt súng lục vào eo, Lâm Thiên nhặt một sợi dây thép bị gấp khúc móc vào trên sợi dây thép kia.
“Chúc may mắn!”
Tháp Tùng và Lăng Na nói, tiếng thây ma đập cửa sắt càng lúc càng gấp.
Lâm Thiên gật đầu, mỗi tay nắm một đầu dây thép, hai chân đạp một cái, người đã đu lên dây thép trượt sang tòa lầu bên kia. Bên dưới thây ma li chi lít chít, Lâm Thiên chỉ cảm thấy da đầu phát ngứa, hai tay không tự chủ được càng siết chặt hơn.
“Không sao không sao! Cùng lắm sau khi chết sống lại!”
Lâm Thiên liều mạng tự an ủi mình, quả tim đang đập điên cuồng cuối cùng cũng bình phục một chút. Mười mấy giây sau, hai chân Lâm Thiên đã đạp lên nóc tòa lầu đối diện. Nhanh chóng nhìn xem xung quanh một lần, sau đó lại đi xuống nhìn xem thang lầu, thấy tất cả dường như bình thường, Lâm Thiên vẫy vẫy tay với Tháp Tùng và Lăng Na ở đối diện.
Lăng Na đi trước, trượt qua rất nhanh, lại nhanh chóng kiểm tra xung quanh lần nữa, hiển nhiên không hoàn toàn tin tưởng Lâm Thiên, thấy dường như tòa lầu này không hề có thây ma tấn công vào, Lăng Na hơi thở ra một hơi, ra hiệu an toàn với Tháp Tùng ở đối diện.