Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới Chương 8: Chuyện của thái tử
Nguồn: VipTruye
Một lát sau...
- Đây là đâu? Địa ngục sao? Sao lại sáng thế này?
Phạm Ngọc tỉnh lại, cảm giác yếu ớt, nhìn xung quanh lẩm bẩm. Sau đó hắn nhìn lên.
- Hả? Kẻ ngốc? Ngươi....
Run run...
Phạm Ngọc không dám xác định. Hắn đang ở trạng thái linh hồn thể nên không thể nào tự tát vào mặt mình coi có đau không. Đã qua hơn hai giờ rồi.
- Không thể nào!
Kích động. Phạm Ngọc gần như muốn khóc dù bây giờ hắn không thể làm được điều đó. Linh hồn khóc được sao?
- Tại sao lại như vậy? Ta...ta chết rồi mà?
Phạm Ngọc hỏi ra một câu chẳng ra sao.
- Haha, người trái đất thật kỳ lạ. Ngươi chết? Ngươi có thể chết sao? Địa ngục như ngươi nói có phải cái nơi chứa tử vật, còn có kẻ gọi là Tử Thần, Diêm Vương gì đó phải không?
Ngọc Đại Tôn cười lớn hỏi.
- À, cũng không phải, cái đó là câu chuyện xa xưa thôi chứ thời này ai tin mấy cái đó nữa. Ta chỉ quen miệng nói thôi. Nhưng ta quả thật không chết hả? Ngươi làm thế nào vậy?
- Hình như ngươi muốn chết lắm hả? Bản...ta cho ngươi chết nhé.
Ngọc Đại Tôn cảm thấy tức cười, kẻ này hình như có vấn đề. Tuy linh hồn hắn yếu ớt nhưng sao mà chết được. Hắn đang ở trong tinh không linh hồn của bản Đại Tôn, đã không còn thuộc tam giới lục đạo luân hồi hay sinh tử nữa. Cái tên Tử thần, Diêm Vương hay gì gì đó ở một chỗ gọi là địa ngục, chưởng khống tử vong pháp tắc trên trái đất này, theo tinh thần truyền ấn ghi lại chỉ có tu vi cỡ thượng tiên, cũng không có tư cách nói chuyện với hắn chứ đừng nói can thiệp vào.
- Không không.
Phạm Ngọc nghe vậy cuống cuồng trả lời. Sau đó hắn nhìn lên tinh không, tất nhiên là tinh không linh hồn đầy những ngôi sao sáng của kẻ trước mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả."Cha, Mẹ...vậy là con có cơ hội gặp lại hai người"
- Cảm ơn.
Phạm Ngọc chân thành nói.
- Ờ, thật ra ta cũng không có làm cái gì. Bản thân ngươi gặp may thôi. Trả lại ngươi này.
Ngọc Đại Tôn thản nhiên nói sau đó quăng một chùm tia sáng về phía Phạm Ngọc. Phạm Ngọc nhẹ nhàng bắt lấy rồi dung nhập vào mi tâm. Đó là một phần ký ức của hắn và nhiều điều muốn nói cho cha mẹ.
- Ngươi thật tên Phạm Ngọc? Ngươi từ nơi nào đến? Còn cái gì mà Thái tử? Ngươi là Thái tử thật sao?
Không khí có chút trầm lặng, Phạm Ngọc bỗng hỏi. Hắn cảm thấy tò mò về kẻ này.
- Ừ tên của ta đúng là vậy nhưng thường ta cũng không dùng nó. Ta đúng là Thái tử, tới từ Phạm giới thuộc Linh Vực Nam Thiên. Ở đó họ gọi ta là Thái Tử, Ngọc Đại Tôn.
- Linh Vực Nam Thiên? Ta lần đầu nghe thấy. Nó ở xa lắm à?
Phạm Nhọc ngạc nhiên hỏi. Hắn đoán kẻ này có thể tới từ một thế giới bí ẩn thuộc một khu vực xa xôi nào đó trong Vũ trụ.
- Ta đoán là rất xa. Ta cũng không biết cách trở về, mà cũng không thể trở về lúc này.
Ngọc Đại Tôn thật tình trả lời, trong lòng lại nhớ tới Phạm Giới cùng hình ảnh của Vân nữ, đôi mắt bỗng mờ mịt.
- À...
Phạm Ngọc lắc đầu. Kẻ ngốc này ngay cả trở về cũng không biết làm thế nào. Xem bộ dạng hắn hình như gặp chấn động gì đó rất nặng nề.
- Haha, không sao, chỉ cần còn sống sót là sẽ có cách. Nào kể cho ta nghe xem. Tại sao ngươi đến đây? Còn học đạo theo ngươi nói là cái gì?
Phạm Ngọc tiến gần hơn đến kẻ ngốc này, an ủi hắn. Phạm Ngọc cũng vốn là người lạc quan.
- Ừ, có lẽ ngươi có thể giúp ta. Để ta kiếm chỗ nào ngồi xuống đã. Trái đất của các ngươi rất thú vị.
Phía bên ngoài Ngọc Đại Tôn đang đứng trên một sườn núi không cao lắm. Hắn đi tới một mỏm đá, ngồi xuống sau đó nhắm mắt lại mặc kệ ánh dương chiếu lên khuôn mặt sáng bóng.
- Ta tên Phạm Ngọc, Thái tử Phạm giới, năm mươi ngàn năm tuổi, tu vi Đại Tôn....
Ngọc Đại Tôn bắt đầu kể. Câu chuyện của hắn rất dài. Bắt đầu từ Phạm giới cường đại ra sao, bảy mươi hai Tiên giới của Nam Thiên Linh Vực ra sao rồi Thái tử hội ra sao. Sau đó hắn kể đến những vùng thời không to lớn, các sự tích lưu truyền ghi chép trong Thái Thuỷ kinh về Cổ Tôn, Thái Thần và đặc biệt là về Phàm giới. Tiếp đến là cuộc tấn công của Bắc Thiên Linh Vực, Bảy mươi hai Tiên giới trong đó có Phạm Giới đã chiến đấu ra sao. Nói đến đây Phạm Ngọc rõ ràng có chút nóng giận. Rồi hắn kể đến cuộc gặp với lão tổ tông tàn phế họ Phạm, được lão tổ tông kể cho bí mật của gia tộc sau đó truyền cho hắn tinh thần truyền ấn của Phạm Tổ, bảo hắn hãy tìm đến trái đất, học đạo. Kế tiếp hắn kể tới cảnh lão tổ tông tàn phế dẫn mình xông ra, rồi cảnh Vân nữ hi sinh bản thân tạo đường thoát cho hắn và lão tổ tông, cuối cùng là cảnh lão tổ tông cùng bản thân hắn lao ra khỏi vòng vây của ba đại Thánh Tôn cùng hàng nhìn Tôn cấp Tiên nhân sau đó lão tổ tông chặn đường để một mình hắn rời đi.
- Chuyện của ngươi thật đặc sắc. Vân nữ, chắc hẳn nàng rất đẹp. Khoan đã, ngươi nói ngươi năm mươi ngàn năm tuổi? Không thể nào...???
Phạm Ngọc nghiền ngẫm câu chuyện kẻ ngốc vừa kể sau đó như nghĩ ra điều gì đó sửng sốt hỏi.
Năm mươi ngàn năm tuổi? Số tuổi như thế có chút không thể tin nổi.
Cường giả khi tu luyện, dưới Định Tinh cấp thì tuổi thọ cao nhất chỉ chừng hai, ba trăm năm. Đến cấp Định Tinh cũng không vượt quá một ngàn năm. Đó là còn theo ghi chép mơ hồ chứ cấp Định Tinh thuộc về đỉnh cao trong vũ trụ rồi nên rất hiếm hoi.
Nghe nói trong Vũ trụ bao la có những sinh mạng có tuổi thọ vài chục ngàn năm nhưng chưa ai thấy.
Theo thời gian càng dài, trên linh hồn bắt đầu xuất hiện pháp tắc thời gian và tử vong ăn mòn, nếu không có đột phá trên phương diện tu luyện linh hồn, sẽ bị hao mòn dần đến khi tận số. Trong khi đó linh hồn của kẻ ngốc này vẫn còn tinh khiết, chưa nhiễm pháp tắc thời gian cùng tử vong hẳn là còn rất trẻ mới đúng.
- Đúng, nàng rất nhẹ nhàng....à, hẳn cũng rất đẹp, ta chính xác đã năm mươi ngàn năm, bảy tháng, mười hai ngày tuổi. Còn tu vi của ta, ta không biết nói thế nào vì hình như trái đất của các ngươi, cái Vũ trụ thời không này không giống nơi ta ở. Từ từ ngươi sẽ biết.
Ngọc Đại Tôn khẽ trả lời, sau khi kể một câu chuyện dài như vậy hắn có chút trầm mặc.
- Ừ chuyện của ngươi đúng là kỳ lạ, nhưng trong Vũ trụ bao la thiếu gì chuyện lạ. Ngươi dù sao còn tốt hơn ta. Ta còn sống, nhưng đáng tiếc cũng chỉ còn linh hồn thể, không biết sao gặp cha mẹ nữa, cũng không thể tu luyện nữa. Thật đáng buồn.
Phạm Ngọc khẽ cảm thán. Hắn còn định hỏi câu nàng rất nhẹ nhàng có ý gì nhưng lại nghĩ có khi đó là cách nói tán dương của cái nơi có tên Phạm giới đó. Thật kỳ lạ.
- Hừ, Cũng không phải không được, gặp lại cha mẹ ngươi thì hơi khó vì ngươi đã mất đi thân thể. Còn việc tu luyện, chuyện nhỏ.
- Haha...ngươi rất lạc quan đó...
Phạm Ngọc nghe đến đây, thân hình, phải nói là bản thể Linh hồn bỗng cứng ngắc lại. Sau đó hắn cười lên một cách mỉa mai.
Mất đi thân thể còn có thể tu luyện sao?
Đúng là có cách tu luyện linh hồn nhưng điều kiện là phải có bản thể. Thân thể là trụ cột của linh hồn. Không có thân thể bảo hộ, linh hồn giống như con rùa không có cái mai, sẽ bị lực lượng pháp tắc bên ngoài đánh cho tan nát. Theo tất cả những gì hắn biết từ trường học trong thành Long Đỗ, ngay cả các giáo sư cao cấp cũng chưa từng nghe nói tới chuyện này.
- Hừ, ngươi không tin? Trên trái đất này cũng có những kẻ tu luyện linh hồn, tuy tu vi chẳng ra sao nhưng cũng coi như có chút thành tựu bề ngoài. Các ngươi còn có cái thuyết thân thể chỉ là túi da, linh hồn mới quan trọng vậy mà không biết sử dụng nó sao. Xem đây.
Ngọc Đại Tôn thấy đối phương không tin có chút không vui. Hắn vừa nói vừa khẽ vung tay. Một đoàn sáng màu xanh ngọc bay về phía bản thể Linh hồn Phạm Ngọc. Đoàn sáng đó ngay lập tức nhập vào trong Linh hồn Phạm Ngọc không thể ngăn cản.
- Ting!
Bản thể linh hồn vốn đang hư nhược của Phạm Ngọc ngay lập tức tỏa ra ánh sáng. Sau đó bằng mắt thường có thể nhìn thấy linh hồn hắn từng bước ngưng thực, dần dần hiện ra trong vùng tinh không này.
Phạm Ngọc ngay lúc đoàn sáng kia nhập vào linh hồn đã có ý muốn ngăn cản nhưng sau lại thôi. Hắn đâu còn bao nhiêu lực lượng. Kẻ khủng bố này muốn làm gì hắn chả được. Dù sao hắn cũng đang ở trong tinh không linh hồn của người ta. Cũng không trách được. Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy lạ thường.
Đoàn sáng kia sau khi nhập vào bỗng tan ra hoá thành một lực lượng mạnh mẽ chảy khắp bản thể linh hồn hắn. Phạm ngọc cảm nhận được có thứ gì đó hội tụ lại dường như đang nhúc nhích. Hắn kinh ngạc nghĩ đến hai chữ. Hồn tâm.
Hồn tâm ẩn dấu trong bản thể Linh hồn mà bình thường Phạm Ngọc cố gắng hết sức vẫn không thể nào tu luyện ra bỗng nhiên xuất hiện.
Hồn Tâm có hình trái tim, nằm ngay đúng vị trí ngực bên trái như trên nhục thể của con người. Nó khẽ nhấp nháy rồi co vào một cái. Khi nó đẩy ra có một tia sáng rất nhanh chạy ra sau đó từ từ di chuyển trong bản thể linh hồn Phạm Ngọc từ vị trí hồn tâm theo một quỹ tích tuần hoàn rất huyền diệu. Linh hồn hắn cũng đã hết yếu ớt, bắt đầu trở nên ngưng thực hơn.
- Hồn Tâm? Còn máu của linh hồn nữa? Trời ạ.
Hai từ chấn động vang lên trong suy nghĩ Phạm Ngọc. Thật là chúng. Giờ phút này Phạm Ngọc không biết nói gì hơn. Hắn hoàn toàn khiếp sợ trước chuyện vừa rồi. Phải biết Hồn Tâm, Hồn huyết đại diện cho điều gì. Đó là tu vi về mặt Linh hồn đạt đến cấp Nguyên Tinh. Cũng không phải cấp Nguyên Tinh nào cũng làm được nhưng người có hồn tâm, hồn huyết dịch chắc chắn có tiềm năng đạt đến cấp đó.
Chỉ một tia sáng thôi đã có công hiệu như thế?
Kẻ ngốc này là thứ tồn tại như thế nào đây?
Quan trọng là hắn nói đúng. Linh hồn Phạm Ngọc vừa từ cấp chiến sĩ nhảy vọt lên gần cấp Nguyên Tinh. Sở dĩ nói gần cấp Nguyên Tinh tại hắn đã mất đi bản thể không thể đưa ra đánh giá chính xác.
- Thế nào?
Ngọc Đại Tôn chờ kẻ đối diện hết chấn động mới hỏi với vẻ chế giễu. Trong con mắt của hắn lúc này cũng đã hiện lên sự quyết tâm. Hắn đã gặp một người trên trái đất, có vẻ cũng có cùng cảnh ngộ như hắn, thậm chí còn thảm hơn nhưng có thể giúp hắn. Điều thuận lợi nữa là kẻ này đã mất đi bản thể, linh hồn đang ở trong tinh không linh hồn của hắn, có thể dễ dàng trao đổi.
Với tu vi của Ngọc Đại Tôn hoàn toàn có thể diệt sát kẻ này sau đó vẫn rút lấy ký ức nhưng hắn không cảm thấy cần phải làm thế. Phạm Thái tử không phải kẻ ác, ít nhất hắn không làm mấy chuyện không thoải mái. Hơn thế , cũng có thứ gì đó khiến hắn kiêng kị. Cái thứ đang khoá lại tu vi của hắn kia cũng rất khó xử lý, hắn đã thử rất nhiều lần. Giờ chẳng may lại có thêm một cái trận pháp nữa hắn sao chịu nổi.
- Không thể tin nổi. Ta cũng không biết nói sao nữa...
Phạm Ngọc cũng rối bời. Hắn nghĩ tới nếu để đám cao tầng trên trái đất biết việc này sẽ ra sao nhỉ. Chắc chắn nó sẽ tạo thành cơn sóng thần dữ dội.
- Ta cũng đã biết hết chuyện của ngươi. Ngươi cũng thật thảm. Ngươi có muốn làm lại từ đầu, có muốn cường đại để giúp cha ngươi, mẹ ngươi. Ngươi có muốn nắm các vì sao trên tay như ước mơ hồi nhỏ? Nói thật ta đã bắt đầu tin lời của lão tổ tông. Không ngờ một kẻ mới sinh ra được mười tám năm mà những gì hắn trải qua còn hơn cả một kẻ năm mươi ngàn tuổi như ta. Phàm giới này, không trái đất này, thật huyền diệu.
- Điều kiện gì? Ta thì làm được gì cho ngươi?
Phạm Ngọc hỏi, trong lòng dâng lên niềm hy vọng mới.
- Giúp ta tìm đường học đạo. Ta cần tất cả hiểu biết về trái đất này. Ta cũng không biết rõ ràng nó như thế nào nhưng ta tin ta sẽ làm được. Chỉ cần thế ta có thể giúp ngươi tu luyện, cũng có thể tìm thân thể mới cho ngươi, thậm chí có thể tạo lại thân thể cho ngươi. Ta biết một Tiên pháp gọi theo trái đất là tạo thể. Có thể giúp ngươi hoàn hảo trở lại.
- Ngươi có thể làm thân thể ta trở lại?
- Đúng vậy. Nhưng hiện tại tu vi ta bị hạn chế chưa làm được, linh hồn của ngươi phải ở trong tinh không linh hồn của ta một thời gian. Tạm thời ta cho ngươi tiếp quản thân thể này một chút khi cần. Thế nào?
- Được, ta đồng ý. Ta rất sẵn sàng đồng ý. Cảm ơn ngươi...
Phạm Ngọc đáp lời đầy chân thành. Đối với hắn coi như đã chết một nửa cái mạng rồi nay lại có cơ hội có thể nói là kỳ ngộ này sao có thể do dự. Phạm Ngọc thầm nghĩ phải trả ơn kẻ ngốc này, giúp hắn học được đạo để hoàn thành tâm nguyện của mình. Kẻ ngốc này chính là kẻ làm hắn sống lại, là ân nhân của hắn, hắn sẽ khắc ghi điều đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới Chương 9: Biến cố
Nguồn: VipTruye
- Vậy là được rồi. Ngươi theo ta đến vùng trung tâm của tinh không này, linh hồn ngươi cũng cần có chỗ ký thác và tu luyện.
- Được!
Phạm Ngọc không do dự đáp ứng. Hắn cũng rất tò mò về tinh không linh hồn huyền diệu này.
Vụt!
Một vòng sáng bao quanh linh hồn hai người sau đó hai linh hồn lao đi vùn vụt. Những ngôi sao linh hồn sáng lấp lánh bay vượt qua đôi mắt ngẩn ngơ của Phạm Ngọc.
Giờ cẩn thận cảm nhận Phạm Ngọc càng thấy rung động trước sự rộng lớn của vùng tinh không linh hồn này, hơn thế nữa những ngôi sao này di chuyển theo một quy luật huyền bí. Có thể nói như một vùng vũ trụ nhỏ ở đây.
- Dừng!
Ngọc Đại Tôn khẽ hô. Hai người dừng lại trên một vùng tinh không sáng lạn. Phía dưới bọn họ là một ngôi sao tỏa ra ánh sáng kỳ dị, dường như nó là trung tâm của vùng tinh không này.
- Hừ, đây chính là linh hồn tinh tâm của ta, ngươi thả lỏng tâm linh, chúng ta tiến hành trao đổi. Ta sẽ cho ngươi thưởng thức linh hồn của bản Đại Tôn một lúc để cảm nhận, sẽ rất có ích cho ngươi.
Ngọc Đại Tôn vừa nói vừa nhìn về phía linh hồn tinh tâm của mình mà buồn bực, Phạm Ngọc bên cạnh không hề cảm thấy gì nhưng hắn có thể cảm thấy một trận pháp khổng lồ đang bao bọc lấy ngôi sao trung tâm của vùng tinh không linh hồn này.
Trận pháp đó có một cỗ hư vô lực lượng làm chủ, hai pháp tắc thời không dẫn dắt khiến hắn không thể phát huy được lực lượng. Ngọc Đại Tôn tinh tế cảm thấy trận pháp này có chút tương tự như một cái kén bao lại tinh tâm của mình. Việc hắn cần làm là ngộ đạo để phá từng lớp kén, cuối cùng đạt được hư vô chi lực hoá giải toàn bộ. Theo đó tu vi cũng sẽ tăng theo. Nhưng cũng không biết đến bao giờ.
- Được, ta cũng rất tò mò, bắt đầu đi.
Phạm Ngọc nhắm mắt lại, tâm tư hoàn toàn buông lỏng. Ngọc Đại Tôn thấy vậy vung tay lên, đôi mắt phát ra dị quang, từ bản thể linh hồn của hắn một đoàn sáng đậm đặc từ phía giữ hai mắt bay ra. Phía bên trong đoàn sáng này có một sợi tơ rất nhỏ.
Phía Phạm Ngọc cũng tương tự có một đoàn sáng bay ra kèm theo một sợi tơ khác. Ngọc Đại Tôn thấy thế cũng nhắm mắt lại.
- Đinh!
Hai đoàn sáng bay về phía nhau sau đó nhanh chóng dung nhập lại. Phía bên trong hai sợi tơ rung lên rồi bắt đầu xoắn lại với nhau. Những tia sáng li ti kỳ dị trên bề mặt hai sợi tơ khẽ lưu động.
Ngay tức khắc một cảm giác kỳ dị theo sợi tơ kia dung nhập vào trong bản thể linh hồn Ngọc Đại Tôn, hàng loạt tin tức, cảm xúc cũng theo đó chen vào.
Bản thân hắn biết trao đổi tâm linh này mang đến điều gì.
Trao đổi tâm linh tên như lời nói là một nghi thức chứ không phải tiên thuật. Nó theo như tên chính là sự trao đổi tâm linh giữa hai linh hồn. Nó khác với đoạt xá vì chỉ có trao đổi chứ không chiếm đoạt. Điều này chỉ có thể thực hiện được khi hai bên hoàn toàn buông lỏng phòng bị. Nó cũng vô cùng nguy hiềm nếu khống chế sai sót, dù không có thần hồn bị biến mất nhưng cũng có thể dẫn tới trọng thương, tu vi không thể tiến thêm, dần già tử vong. Do tu vi của người trái đất này rất yếu nên Ngọc Đại Tôn tự tin có thể khống chế.
Nhưng Ngọc Đại Tôn quên mất một yếu tố, Thời không khoá linh trận có chứa hư vô lực lượng kia.
Ngay giây phút hắn và người trái đất cùng tên, nói đúng hơn là bản thể linh hồn của hai người tiến hành tâm linh trao đổi, khi hai sợi tơ tâm linh chạm vào nhau, trên vùng tinh không linh hồn phía trên hồn tinh tâm của hắn hiện ra những hoa văn chằng chịt.
- Ầm!
Một tia hư vô pháp tắc ập xuống với tốc độ không thể tính toán, tích tắc đánh vào hai đoàn sáng tâm linh, cắt đứt sự trao đổi.
- Á á á á á!
Linh hồn Ngọc Đại Tôn như bị sét đánh, phụt ra hồn huyết dịch, hét lên một tiếng thảm thiết. Không quản thương thế hắn bay nhanh lại hồn tinh tâm của mình. Vừa nhìn thấy tràng cảnh trước mắt Linh hồn Ngọc Đại Tôn lại phụt ra một ngụm hồn huyết dịch nữa. Trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất lực và không cam lòng.
Bản thể Linh hồn của Phạm Ngọc vừa mới tăng tiến tu vi lên cấp Nguyên Tinh thì bị tia hư vô pháp tắc kia đánh trúng lập tức bắt đầu tan rã, con mắt ngưng thực đang tan ra của linh hồn cũng ánh lên sự nghi hoặc sâu sắc. Lực lượng linh hồn của hắn không tồn tại chút nào nữa. Tất cả đã bị đánh nát. Thậm chí lúc này Phạm Ngọc cũng không còn phản ứng gì cho điều đó. Linh hồn hắn đang tiêu tán...
- Aaaa! Không được! Bản Đại Tôn không cho phép! Linh hồn thiêu đốt!
Ngọc Đại Tôn thấy thế gào lên. Trên bản thể Linh hồn xuất hiện một ngọn lửa nhưng hắn không để ý. Hắn điên cường truyền Linh hồn lực lượng vào trong bản thể linh hồn đang vỡ vụn của Phạm Ngọc. Đồng thời từ phía hồn tinh tâm của hắn một lực lượng khổng lồ hình thành một con rồng đang vô cùng phẫn uất lao lên.
- Ầm!
Thời không khoá linh trận lập tức hiện ra, một tia hư vô pháp tắc đánh tan con rồng đó. Ngọc Đại Tôn phía trên cũng văng ra, linh hồn trở nên nhợt nhạt, hồn huyết dịch phun ra đỏ loè.
Hắn thẫn thờ nhìn bản thể linh hồn đang tan biến của kẻ trước mắt, người trái đất cùng tên với hắn mà hắn, Thái tử Phạm giới, Đại Tôn Thiên Tài một kỷ nguyên mới có, không thể làm gì. Cảm giác này y hệt lúc hắn phải nhìn Vân nữ thảm thể tiêu tan bị không Thú cắn nuốt.
Linh hồn Phạm Ngọc tan biến dần chỉ còn một điểm nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Điểm nhỏ này lơ lửng trong tinh không Linh hồn Ngọc Đại Tôn nhưng không tiêu tán.
- A. Hồn tâm của hắn?
Ngọc Đại Tôn kinh nghi la lên sau đó nhanh như chớp bay tới chụp lấy điểm nhỏ này. Hắn xoè bàn tay ra rồi vận lực lượng linh hồn dung nhập nó vào trong bản thể linh hồn của bản thân sau đó ngồi xuống linh hồn tinh tâm của mình, đôi mắt ngây ngô đã có chút mờ mịt, phức tạp nhìn về phía xa, trong ánh mắt như có lửa đốt. Lần đầu tiên mầm móng chữ nghịch lưu lại trong tâm can hắn.
- Dù sao cũng còn hồn tâm, người trái đất, ngươi yên tâm, bản đại tôn sẽ giúp ngươi sống lại. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tất cả. Đây là vận mệnh chết tiệt kia sao? Hừ, cứ chờ lấy.
Sau khi thốt ra câu nói đó, Ngọc Đại Tôn, Phạm Ngọc tới từ Linh Vực Nam Thiên cảm thấy linh hồn mình có gì đó thay đổi, tuy không rõ ràng lắm nhưng hắn rõ ràng cảm thấy Linh hồn mình có thêm thứ gì đó khác lạ. Chiếc kén đáng ghét của thời không khoá linh trận cũng bị phá ra chút ít.
Theo sợi tơ tâm linh truyền lại tin tức, Ngọc Đại Tôn tinh tế cảm nhận những gì trong mười tám năm đã trải qua của Phạm Ngọc cùng rất nhiều tri thức khác. (Nguồn: http://viptruye/@forum/f4/pham-t...49-a-1491.html)
Từ lúc nhỏ sống ở nơi hẻo lánh ra sao, được mẹ yêu thương ra sao, ghét cha mình ra sao đến sau này lớn lên quyết tâm tu luyện. Gia đình chuyển vào sống gần Long Đỗ Thành, cha vẫn say xỉn, làm thuê trong thành, mẹ thì ở nhà làm bánh. Cho đến lúc được vào trường học chiến sĩ, học tập tri thức, tu luyện bộc lộ ra tài năng khiến mẹ tự hào nhưng cha thì vẫn lạnh nhạt như vậy. Cả những bằng hữu, đoàn đội, kẻ hiềm khích, ghen ghét và cả những xung đột trong trường học. Những ước vọng, mộng tưởng khám phá Vũ trụ bao la. Ngay cả, những lần hắn đánh nhau với mọi người rồi về đến nhà bị cha chửi mắng, mẹ thì thương xót khuyên bảo. Rồi đến khi đạt đến tu vi Tinh cấp chiến sĩ cấp chín, được ban thưởng, khiến mẹ tự hào nhưng cha vẫn chẳng đoái hoài. Cho đến một ngày đánh nhau với đám bạn, về nhà mẹ vẫn an ủi nhưng cha đã đánh hắn, mẹ can ngăn. Sau đó hắn tức giận bỏ nhà chạy đi, lần đầu uống rượu, say xỉn và cô độc. Cũng đêm đó khi hắn lẻn về, vào căn phòng mà cha thường ngày vẫn khoá cửa không cho vào, nhìn thấy nhiều thứ, đặc biệt là con chip ký ức của cha đặt trong một chiếc hộp, từ đó biết nỗi khổ của cha hắn nên cố gắng tu luyện. Rồi đến ngày háo hức lên Tử Vương Kim Sí chiến hạm với bao hy vọng mang về phần thưởng, giúp cha trở lại như xưa, mẹ có thể an lòng. Cuối cùng là kết thúc bằng một hình ảnh rực rỡ nhưng bi thảm khi chiến hạm bị công phá....
- Nhân sinh thì ra là thế, thật thú vị, xem ra ta cũng hiểu được một chút nhân tính. Ở nơi này có câu nhập gia tuỳ tục và trong tinh thần truyền ấn cũng ghi lại, muốn học được đại đạo, trước tiên phải nhập thế. Từ hôm nay ta sẽ là Phạm Ngọc của phàm giới.
...Trái đất, chào mi...
Phạm Ngọc khẽ lẩm bẩm sau đó vươn vai đứng dậy. Chỗ hắn ngồi nãy giờ là một cái hang nông ngay trên sườn núi. Tuy trong tinh không linh hồn xảy ra bão táp nhưng bên ngoài thân thể hắn không có phản ứng gì. Cái này là do tác dụng cường đại của thân thể hắn, thân thể Sinh Linh Ngọc , một loại thần thể rất cường đại trong ba ngàn thần thể đặc thù của người tu tiên.
Từ trong những thông tin của linh hồn kẻ cùng tên đến từ trái đất kia Phạm Ngọc thấy rất nhiều thứ nhưng đậm nét nhất vẫn là hình ảnh của hai người. Một người đàn ông suốt ngày say xỉn và một người phụ nữ có đôi mắt hiền từ. Khi hắn suy nghĩ về hai người này thì hồn tâm tưởng như đã mất hết linh tính kia bỗng truyền đến một tia rung động rất mãnh liệt. Hắn khẽ đảo thần thức tìm kiếm hai khí tức đó một lúc rồi lắc đầu khó hiểu, sau đó bước đi về phía toà thành phía trước.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới Chương 10: Về nhà
Nguồn: VipTruye
Liên bang Xích Hoàng là Liên bang lớn nhất trong bốn Liên bang, cũng là Liên minh thành lập đầu tiên trên trái đất. Tên của nó ghép từ hai cái tên Xích Quỷ và Hoàng Đế, hai thời kỳ cổ đại khởi nguyên của lịch sử vùng Á Đông khi xưa. Xích có nghĩa là màu đỏ, đại diện cho Phương Nam Bách Việt, Hoàng có nghĩa màu vàng đất đại diện cho Trung Thổ Hoa Hạ theo lịch sử cổ đại.
Từ khi bốn Liên bang thành lập đến nay mặc dù các thế lực đều có cạnh tranh ngầm nhưng không nghi ngờ gì, tất cả đều ngầm công nhận thực lực đứng đầu của Xích Hoàng Liên Bang.
Trong Xích Hoàng Liên bang sự cạnh tranh cũng hết sức mãnh liệt. Đó là sự cạnh tranh có nguồn gốc rất sâu xa trong lịch sử của nhân loại vùng Á Đông. Nó xuất phát từ chiến tranh của hai bên mười ngàn năm trước. Người phương Bắc trong lịch sử chinh chiến tứ phương, lãnh thổ bạt ngàn từ Đông sang Tây, nhưng có một điều vẫn làm họ không sao chiếm được, đó là Phương Nam Giao Châu. Nó như một cái vuốt rồng luôn găm sâu vào làm cho họ hết lần này tới lần khác thất bại.
Sau thời đại Kim khí, người Phương Bắc đã thống nhất Á Đông thành một cõi bao la nhưng họ cũng không thể nào thống nhất được mảnh đất bé nhỏ chỉ có diện tích bằng một hành tỉnh của họ. Hơn thế nữa chiều hướng xâm lược nay cũng đã đổi nghịch sang thế ngang bằng tạo nên sự cạnh tranh sâu sắc. Dù là thời đại Vũ trụ rộng lớn không còn biên giới quốc gia cũng vậy. Cũng chỉ có Liên bang có nguồn gốc lịch sử cổ xưa này mới có mâu thuẫn kiểu như thế.
Trong cơ cấu của hội đồng Liên bang chia làm hai phe đại diện cho hai phân khu lớn nhất trong Liên bang, Nam Thuỷ và Bắc Liên. Tuy vậy qua ngàn năm đấu tranh ác liệt, thế lực hai bên luôn ở trạng thái cân bằng quỷ dị và rất khó phân ra ai mạnh ai yếu. Bắc Liên thế lực rộng lớn như một cánh hoa sen trải ra hàng trăm ngàn kilomet vuông, với Vạn Lý Liên Hoa thành, toà thành lớn nhất trái đất làm trung tâm. Còn Nam Thuỷ diện tích nhỏ hơn rất nhiều nhưng lại ẩn chứa lực lượng rất quỷ bí và một tinh thần bất khuất ngàn đời mà họ gọi là hào khí Thăng Long.
Thành Long Đỗ là một trong ba toà thành trung tâm của Nam Thuỷ, cũng là toà thành lớn nhất. Thành có tên Long Đỗ, nghĩa là rốn rồng, vì nơi này khi xưa là trung tâm của một bình nguyên lớn của Nam Thuỷ có tên Thăng Long, cũng là cội nguồn của một nền Văn minh lúa nước phương Nam. Thành Long Đỗ được xây dựng ngay sau thời kỳ Kim khí, qua ba mươi đợt trùng tu và mở rộng trong chín ngàn năm qua đến thời đại Vũ trụ đã tạo ra quang cảnh bề thế như hiện tại.
Thành xây theo lối kiến trúc đơn giản “Kế Thanh Dã" của thời chiến tranh cổ đại trước kia, ứng với một kế sách dùng binh lợi hại khi đó, kế vườn không nhà trống. Khi đó thành trì được dựng rất đơn giản nhưng vô cùng khó công phá, thường nằm ở chỗ hiểm, dễ thủ khó công và khi rút lui thì rất dễ dàng tạo ra cạm bẫy vây khốn kẻ địch. Người Nam Thuỷ cũng nhiều hơn một chữ quỷ bí và linh dị từ khi đó. Tuy nói là đơn giản nhưng ngày nay thành Long Đỗ cũng vẫn rất đồ sộ, chỉ là những kiến trúc hay tường thành lớn thì thay bằng các loại kiến trúc liên hợp đa chức năng. Tường thành không cao lớn nhưng trang bị rất nhiều cỗ máy vũ khí lợi hại và có thể biến đổi hình dạng nhanh chóng.
- Bịch bịch.
Cách thành Long Đỗ vài kilomet, Phạm Ngọc không nhanh không chậm vừa đi vừa tiêu hoá những thông tin khổng lồ mà hắn nhận được. Hắn phải học kịp mọi thứ tri thức cơ bản, nhất là ngôn ngữ. Ngôn ngữ ở đây sử dụng gọi là ngôn ngữ quốc tế địa cầu, là loại ngôn ngữ chung trên toàn trái đất. Ngoài ra người ta còn dùng một thứ ngôn ngữ nữa gọi là ngôn ngữ Vũ trụ, dùng để giao tiếp với cái Vũ trụ to lớn của họ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phạm Ngọc quyết định thay đổi thân thể một chút cho thật giống người trái đất kia. Khuôn mặt, đôi mắt, thân thể, bộ dáng đã không còn vẻ tiên nhân siêu phàm nữa mà trở nên rất bình thường. Làn da cũng chuyển sang màu cổ đồng chứ không phải màu ngọc như trước. Thực ra đối với một Đại Tôn như hắn, vẻ ngoài cũng không quan trọng lắm.
Cổng thành Long Đỗ không giống với các thành lớn khác thường có vệ binh canh gác sâm nghiêm, trái lại nó rất mở rộng với mọi người như tấm lòng người phương Nam vậy. Tuy vậy không phải không có sự phòng bị nào. Thành sử dụng một hệ thống phòng bị, nhận dạng ID toàn cầu rất tối tân.
Khi Phạm Ngọc bước vào cổng thành thì một tia sáng rất khó nhận biết quét qua người hắn, tất cả hình ảnh, thông tin về hắn sẽ do một thiết bị quang não tối tân phân tích. Thực ra quang não đã giám sát hắn từ lúc tiếp cận toà thành trong phạm vi mười cây số.
- Tích tích tích....
Trong một căn phòng bằng bạc dưới lòng đất, cũng chính là chỗ ra lệnh phóng Cực hạn nguyên tinh pháo phá hủy chiến hạm Vua Tím, tín hiệu quang não vang lên khiến tất cả mọi người chú ý. Ngay lập tức mọi người tập trung vào một hình chiếu lập thể do quang não vẽ ra trên khoảng không giữa phòng. Hình ảnh ngây ngô của một thiếu niên với bộ dạng nhếch nhác như trải qua một trận đại chiến hiện ra. Mọi người trong căn phòng nhìn nhau nghi hoặc vì không hiểu sao hôm nay hệ thống trí năng lại làm ra điều thường chỉ có trong các tình huống hiềm nghi hoặc cảnh báo lớn, khi có kẻ đáng ngờ hay địch nhân xâm nhập.
Tia sáng kiểm tra đảo qua Phạm Ngọc lâu hơn thường lệ nhưng sau đó cũng dời đi.
- Số một, có chuyện gì à?
Một nam nhân nhìn vào hình chiếu trước mặt lên tiếng hỏi.
- Thưa tướng quân, số một không biết, có thứ gì đó rất lạ. Thông tin dữ liệu ID người này hoàn toàn không có gì nghi vấn, chỉ có điều, có một cái gì đó khiến các thuật toán linh tính của tôi không ổn định. Cái mà con người các ngài nói là khí chất, cảm giác gì đó. Có cái gì không đúng lắm, nhưng tôi không biết sai ở đâu.
Trên không gian giữa căn phòng bỗng xuất hiện một hình thể có gương mặt với tạo hình cổ xưa. Khuôn mặt hắn góc cạnh, đầu đội mũ gắn ba chiếc lông chim trĩ, tai đeo khuyên, trên tay đeo vòng nhỏ, thân mặc áo dài, vạt áo cài ở bên trái. Đặc biệt làn da màu đồng của hắn, ở những chỗ lộ ra có rất nhiều hình xăm cá sấu, thuồng luồng, ngư tinh.
- Ồ hoá ra là vậy, khí chất biến đổi ngươi không hiểu cũng phải, con người dễ biết nhất nhưng khó giải thích nhất chính là thứ này, xem ra cần bổ sung thêm các thuật toán linh tính cho ngươi. Kẻ này ta đã kiểm tra, cũng khá kì lạ nhưng không có gì nguy hiểm cả.
Người đàn ông nghe được câu trả lời sau đó nhìn qua hình chiếu, đôi mắt ông ta tập trung vào hình ảnh người thanh niên kia sau đó nhàn nhạt nói.
Trí năng nhân tạo nghe vậy cũng tỏ ra suy nghĩ, có vẻ khá giống nhân loại sau đó thân hình nó mờ dần rồi biến mất. Đây chính là sản phẩm đắc ý nhất của nền khoa học thời đại Vũ trụ, trí tuệ nhân tạo. Giờ đây qua nhiều năm cải tạo nó dần được hoàn thiện, không chỉ về mặt suy diễn tính toán mà còn cả về mặt suy nghĩ linh tính. Ở mỗi toà thành lớn đều sẽ có một trí năng như vậy quản lý, giám sát toàn bộ toà thành. Tuy nó không phải con người nhưng địa vị của nó thì ngang tầm với những chức sắc cấp cao trong thành và còn được bảo vệ nghiêm ngặt hơn bất kỳ thứ gì.
- Hừ.
Phía ngoài thành, Phạm Ngọc con mắt vô tình đảo một cái. Hắn cảm thấy có ai đó đang quan sát mình. Tiếc rằng sau biến cố vừa phát sinh, linh hồn của hắn đã bị thương dưới công kích của khóa linh trận, tiên thức cũng không dùng được nữa. Hắn gần như đã trở thành phàm nhân rồi.
“Thôi kệ, cũng đỡ phiền” Nghĩ vậy Phạm Ngọc quyết định bước đi tiếp về cái hướng hắn đã tìm thấy khí tức của hai người rất quan trọng kia.
- Truyền lệnh cho lão Tư, tra xét tiểu tử kia, sau đó mang hắn về gặp ta. Hắn chính là một trong những thanh niên có mặt trên chiến hạm Vua Tím, Phạm Ngọc, mười tám tuổi, học sinh của trường học chiến sĩ.
Trong căn phòng màu bạc, người trung niên quan sát Phạm Ngọc bước đi sau đó phát ra mệnh lệnh cho một người ở bên cạnh mặc quân phục.
- Rõ! Thưa tướng quân!
Người này đáp lời sau đó đứng vụt lên, nhẹ xoay người biến mất ở ngoài cánh cửa. Hình chiếu cũng biến mất. Vị tướng quân kia ánh mắt trầm ngâm sau đó quay vào phía trong.
Lúc này tại một căn nhà nằm trên một tầng rất cao của một toà nhà dân sinh khổng lồ nằm tại một góc của tiểu khu phía Bắc thành Long Đỗ, một người phụ nữ đang ngồi trên ban công, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa niềm hy vọng, sự chờ đợi và cả nỗi sợ hãi.
- Em đã ngồi qua một ngày rồi. Nguyệt, em vào nghỉ đi.
Phía sau bà bỗng vang lên một giọng nói trầm. Rồi một người đàn ông gương mặt góc cạnh đi ra, đặt một cánh tay lên bả vai bà. Trong đôi mắt ông ta có cảm xúc rất phức tạp.
Tuy ông ta đã đưa Vũ Tinh bài cho con để bảo vệ mạng sống nhưng lý trí cũng cho ông biết rằng, nó chỉ có thể bảo vệ con ông trước một công kích cấp Nguyên Tinh, còn nếu trên cấp đó, Vũ Tinh bài chỉ có thể hút lấy linh hồn con ông và giữ nó trong hai giờ đồng hồ. Nếu trong thời gian đó mà không kịp có một thân thể mới, con ông sẽ chết. Đã qua rất nhiều giờ rồi. Nghĩ đến đây, ông cảm thấy hối hận, nhất là khi nhìn qua người phụ nữ của mình.
- Anh thật hối hận....
Người đàn ông khó khăn thốt ra một câu.
- Vũ... em không trách anh, con nó cũng vậy, từ lúc biết chuyện, nó đã khác, em mừng lắm...
Người phụ nữ nghe thế bỗng giật mình, quay qua nắm lấy tay người đàn ông, cố nén nước mắt an ủi chồng mình.
- Lẽ ra anh không nên để nó đi. Một triệu Vũ trụ tinh, chỉ vì một triệu Vũ trụ tinh...
- Anh...Em tin con sẽ không sao. Nó có Vũ Tinh bài bảo vệ mà. Liên minh chắc hẳn cũng không cho tụi nó đi vào nơi tuyệt địa không lối về đâu. Họ cũng đã báo tin, trên đường trở về chiến hạm Vua Tím đã đụng vào một vệ tinh giao dịch, rất có thể con mắc kẹt trên đó. Cũng đã có mấy đứa an toàn trở về rồi.
Quả thực Liên minh đã đưa tin có mấy người thanh niên trong một ngàn thanh niên đi chuyến đó trở về được. Hầu hết đều có vật bảo vệ tính mạng của gia tộc đưa cho nên giữ được mạng sống.
- Ừ...
Người đàn ông nghe thế cũng đáp lại. Ông cũng biết tin tức này. Nhưng những kẻ trở về đều là những kẻ có vị trí quan trọng trong các gia tộc giàu có cả. Có đến ba đứa được coi là thiên tài nổi danh của các Liên bang nữa. Còn thành Long Đỗ có mười tám thanh niên ra đi thì chưa có ai trở về. Lúc này người đàn ông mới cảm thấy sức mạnh của đồng tiền, của gia cảnh. Nếu có tiền, có thể đặt mua bảo vật siêu cấp để bảo vệ tính mạng khi gặp nguy hiểm đáng sợ. Trên mặt ông ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Hai người đứng lặng như chiêm nghiệm sự thử thách của chờ đợi. Hi vọng như một sợi dây thừng siết chặt lấy cổ từng chút một nhưng người ta lại không dám cởi bỏ nó. Trăng nhô lên cao. Nguyệt cung chiếu sáng xuống nhân gian soi rõ hai cái bóng.
Đêm dần qua. Thành Long Đỗ đã sắp sáng. Duy chỉ có căn nhà nhỏ mà họ mới thuê tạm là chìm trong bóng tối. Trăng lờ mờ. Nguyệt nhìn trăng, trong mắt nàng có mưa. Vũ nhìn vợ mình, đôi môi mím chặt như một vầng trăng khuyết.
"Nguyệt, anh xin lỗi, mười tám năm qua, anh đã không lo được cho em..." Người đàn ông nghĩ vậy, buông tiếng thở dài như bỏ qua thứ gì đó rất nặng, bàn tay nắm chặt như bóp nát điều gì.
- Cạch!
….
- Cha...Mẹ....
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới Chương 11: Cha mẹ
Nguồn: VipTruye
Bách hạnh hiếu vi tiên!
Trong trăm nết thì hiếu đứng đầu, đó là quan niệm của người phàm giới Á Đông được ghi lại trong tinh thần truyền Ấn của tổ tiên họ Phạm. Hiếu cũng là cội nguồn của Tam Đại Đức trong đạo của Tiên nhân khắp các vùng thời không.
Hiếu chính là đạo lý của người làm con với các đấng sinh thành bề trên.
Trong Kinh Phật cũng có ghi lại "Hiếu tâm tức thị Phật tâm..." có nghĩa "Lòng hiếu tức là lòng Phật..". Đại Đức Mục Liên, đệ tử duy nhất của Phật Tổ đạt đến nhập đức thành tựu có được Tổ vị cũng nhờ vào hiếu tâm. Ngài bằng vào Vu Lan Bồn Pháp cùng sự giúp đỡ của thánh tăng Tứ phương đã vào địa ngục cứu mẹ mà ngộ được đạo.
Hay như chuyện Chử Đạo Tổ, người duy nhất kiêm tu Phật Đạo, đạt đến tổ vị, nhường khố chôn cha cũng là một câu chuyện bất tử về đạo hiếu.
Đạo Hiếu chính là cội nguồn của ngộ đạo.
Thời đại Vũ trụ, tuy con người đã hiểu ra nhiều thứ cao siêu có thể thay đổi gien tạo hoá, nhân bản tính mạng nhưng càng như vậy họ lại càng phát hiện ra việc sinh thành ẩn chứa huyền diệu sâu xa vô cùng.
Năm ngàn năm trước, con người đã phát triển ra tính mạng nhân bản nhưng sau đó họ lại phát hiện, tính mạng này chỉ được coi là một loại sinh mạng kém cỏi chứ không thực sự là một con người. Truy sâu vào huyền học cổ xưa của Á Đông cho thấy sinh mạng này khuyết thiếu thiên địa linh khí tiên thiên cùng linh khí của cha mẹ giao hoà lúc được sinh ra.
Sau đó kế hoạch tính mạng nhân bản đã bị hủy bỏ. Con người cũng hiểu ra rằng họ đã quá kiêu ngạo khi coi thường người xưa. Cũng từ đó các môn huyền học xa xưa được khai quật, các sách kinh cổ xưa được lật lại để tham thấu. Đạo lý thâm thuý cùng những kinh pháp tu luyện cao thâm tưởng chỉ có trong truyền thuyết giả tưởng cũng được tìm hiểu ra, con người khi đó mới biết mình nhỏ bé, ngây ngô cỡ nào nhưng cũng nhờ đó bước lên nấc thang mới.
Phạm Ngọc đứng ở cửa, ánh sáng hắt lên khuôn mặt tuấn tú. Bình minh chiếu rọi.
Lúc gọi hai tiếng đó hắn thấy thật kỳ lạ. Dường như do dung nhập hồn tâm của người trái đất kia nên hắn cũng bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó rất lạ lùng. Cái cảm giác lúc này thật đặc biệt, có gì đó ngại ngùng, kìm nén nhưng lại thật thoải mái khi gọi ra hai tiếng đó.
Ở Phạm giới, nói chung là ở cả khu vực thời không nơi mà tiên nhân bọn hắn sinh sống, hoàn toàn không có điều này. Tuy hắn cũng có một người cha Trí Thần Tôn và một người mẹ Sinh Linh Mẫu nhưng hoàn toàn không giống thế này. Hắn thực ra chỉ là sự giao thoa giữa hồn tâm của hai người đó ký thác vào một khối Tiên ngọc mà sinh ra đời mà thôi. Tất cả tiên nhân đều như thế cả. Bọn họ vẫn kính trọng, thân thiết với những người ban cho họ sinh mạng nhưng không giống ở thế giới phàm nhân này.
Tiên nhân chỉ thờ Đạo và Đức. Đạo duy nhất nhưng vô hạn, Đức chia ba bao quát tất cả.
Phía đối diện cha mẹ hắn còn kinh ngạc hơn. Tất cả như dừng lại trong lúc đó. Cả hai đứng chết trân, không cảm giác thấy thân thể mình đang run lên. Không phải nói là cả tâm hồn họ cũng run lên sau hai tiếng gọi bình thường đó.
- Con....
Mẹ Phạm Ngọc run run đôi môi, dường như không tin vào đôi mắt mình. Ngày hôm này, một ngày dài như cả thế kỷ đối với bà cuối cùng cũng tới thời điểm này. Hy vọng, sợ hãi, cầu chúc, cảm thông tất cả lúc này đều trở nên nhẹ nhàng.
- Bịch.
Mẹ lao tới ôm hắn như một cơn gió. Tốc độ đó đối với thời đại này cũng chẳng là gì nhưng không hiểu sao Phạm Ngọc vẫn phản ứng không kịp. Hắn đứng ngây ngô, không biết phản ứng ra sao thì đã thấy ướt ướt nơi ngực áo. Hắn thấy cái gì đó ấm áp và đầy mong mỏi.
- Đứa trẻ này, con làm mẹ sợ quá, a, sao mẹ lại khóc thế này?
Mẹ nói trong tiếng nức nở, hai tay ôm chặt lấy thân hình vạm vỡ của con như sợ vuột mất.
- Vũ, Anh tới ôm con một cái đi.
Mẹ quay ra gọi cha, nét cười đã in đậm trên đôi môi.
- Hả? Ừ Ừ...
Cha bị gọi bỗng không biết làm sao, chỉ gãi mái tóc bù xù, lắc đầu nhìn sang hai bên rồi cũng đi tới. Tuy vậy ông không ôm lấy Phạm Ngọc mà chỉ vỗ tay lên vai hắn.
- Về là tốt rồi.
Ông nói, có vẻ mất tự nhiên và lạ lẫm với cái giọng nghiêm túc của chính mình. Nếu là chính Phạm Ngọc kia, Phạm Ngọc của trái đất chắc sẽ rất ngạc nhiên, phải nói là vô cùng sửng sốt trước người cha say xỉn, bất cần đời của hắn hôm nay lại có những hành động tỉnh táo như thế. Cũng may là Phạm Ngọc giờ đã khác, hắn chỉ khẽ gật đầu ngượng ngừng, tay cũng đưa lên gãi đầu. Một cử chỉ thật ngốc nghếch và khó hiểu trong trường hợp này. Hắn cũng không hỏi tại sao cha mẹ lại chuyển ào trong thành sinh sống và nhiều điều khác nữa. Tuy vậy chẳng ai để ý cả.
- Ngọc, kể cho mẹ nghe nào.
- Không được, mẹ quên mất, con thấy đói không, mẹ làm chút gì cho con ăn nhé?
- Đúng rồi, con chắc mệt lắm, cần ăn thứ gì đó bổ dưỡng rồi ngủ một lát.
Mẹ Phạm Ngọc bỗng trở nên luống cuống, bà hỏi liên tục, điệu bộ làm cha hắn cũng phải phát ra tiếng cười.
- Ta... à, con... không sao.
Phạm Ngọc bị hỏi dồn bỗng trả lời có chút lộn xộn.
- Ừ, không sao là tốt rồi. Nào đi vào trong nhà, Vũ, Anh mở cửa đi.
Cha bị mẹ sai để giấu ngượng chỉ biết lắc đầu bước đi, họ đang ở ngoài ban công, cửa đang mở mà.
Bước vào trong nhà Phạm Ngọc bỗng dưng thấy điều gì đó là lạ. Ngôi nhà rất đơn sơ với vài đồ dùng bằng gỗ, một nhà bếp nhỏ, hai phòng ngủ và một phòng tắm. Chiếu theo tiêu chuẩn thời đại bây giờ, ngôi nhà này phải nói là không có trong bảng xếp hạng, đơn sơ đến kỳ lạ. Theo ký ức về trái đất của kẻ kia truyền lại, nhà phải khác mới đúng.
Trong nhà, đập vào mắt Phạm Ngọc là những hình ảnh rất thú vị. Trên tường nhà màu trắng nhạt có treo rất nhiều ô hình động. Khi Phạm Ngọc dõi mắt đến đâu thì ô hình đó tự biến đổi.
- Con yêu, ua ua, đây nè!
Hình ảnh của một đứa bé mũm mĩm đang bò trên một khúc cây nhỏ, tóc lơ thơ vài cọng trên cái đầu bư, đôi mắt to tròn cùng cái miệng cười có hai cái răng lớn đang nhoẻn cười hiện ra. Phía bên cạnh là một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa nét hạnh phúc, ánh mắt nhìn về đứa bé đầy yêu thương. Đứng cạnh bà là một người đàn ông mái tóc bồng bềnh, ánh mắt sáng cũng đang mỉm cười nhìn về đứa bé.
- Hi hi, ba ba, mẹ mẹ...
Phạm Ngọc lướt qua ô hình bên cạnh. Đứa bé đã lớn hơn, được cha mẹ dắt tay tập đi đưa đến công viên Vũ trụ ngắm nhìn những ngôi sao, phi thuyền, quái vật...Tiếng cười trong trẻo, tiếng bi bô của nó cũng vang lên trong đầu Phạm Ngọc.
Phạm Ngọc lướt đến đâu những hình ảnh, âm thanh sinh động lại hiện ra. Đây là một ô lưu ký thông minh của thời đại Vũ trụ. Nó sẽ tự động hiện ra những ký ức chân thực được ghi lại bằng một thiết bị ghi hình thông minh.
Ô lưu ký cuối cùng hiện ra hình ảnh một cậu bé ngồi trên đồi cao, gương mặt lấm lem vì tập luyện vũ kĩ đang giơ nắm tay nhỏ bé trầy xước lên trời cao.
Phạm Ngọc coi xong bỗng thấy xúc động lạ kì, hồn tâm của người trái đất kia trong tinh không linh hồn của hắn cũng rung lên. Hắn như có thêm thứ gì đó, như nắm bắt được thứ gì đó nhưng hắn chưa thể hiểu rõ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quyển thứ nhất : Sơ nhập Phàm giới Chương 12: Nguyên nhân tai nạn
Nguồn: VipTruye
- Con....ngồi xuống đi. Vũ, anh cũng ngồi xuống đi. Để em đi lấy ít nước.
Cha mẹ thấy Phạm Ngọc nhìn ngắm ngôi nhà mà lòng thấy xót xa cùng cảm xúc phức tạp. Để có được ngôi nhà này họ đã phải bán đi rất nhiều thứ quý giá. Có những thứ thuộc về kỷ niệm quá khứ mà cả hai đã từng thề không bao giờ dùng tới.
Ngôi nhà này thực ra cũng không được coi là nhà theo tiêu chuẩn hiện tại. Nó chỉ là một căn phòng kém tiện nghi mà một ông lão đã bán lại. Trong nhà vì thế không có nhiều thiết bị thông minh và bố trí khá sơ sài. Nơi họ ở cũng chỉ là một tòa nhà khu vực bình dân nghèo túng không có cả thang máy.
- Nhà hơi nhỏ nhưng cũng tốt lắm con à.
- Dạ.
Mẹ Phạm Ngọc quay lại với một cái khay đựng mấy lon nước, nói rồi quay sang nhìn cha hắn, ánh mắt như đang hỏi. Bà cũng không hiểu tại sao ông lại chọn căn phòng này. Có rất nhiều nơi khá tốt mà họ có thể mua được.
Thời đại Vũ trụ, cuộc sống của con người thay đổi rất nhiều. Máy móc hầu như đã làm thay các công việc gia đình. Nhà của bình dân cũng có đủ thứ tiên tiến như thiết bị vệ sinh thông minh, khí cơ lau dọn tự động, máy lọc không khí thông minh tự vận hành, nhà bếp thông minh, rồi mạng không gian đa chiều dùng để giải trí...
Người có tiền còn có thể mua sắm quản gia nhân tạo, bác sĩ trí năng, thư viện thông minh, đặc biệt là mạng Vũ trụ ảo. Chỉ cần có một tài khoản đăng ký là bạn có thể du lịch tới những nơi xa xôi nhất trong Vũ trụ, ngắm cảnh siêu tân tinh bùng phát hay hố đen đang cắn nuốt các hành tinh. Hơn thế nữa bạn có thể giao tiếp với các tộc quần lạ lẫm trong Vũ trụ, thưởng thức các món ăn ngoài trái đất, kết bạn...v...v...Có thể nói là mang cả Vũ trụ vào trong ngôi nhà của bạn.
Tuy thế căn nhà đơn sơ này lại mang cho Phạm Ngọc một cảm giác kỳ diệu. Cách chọn phòng ngày đón mặt trời đêm đón mặt trăng rất đặc biệt, ánh sáng như hội tụ vào trong ngôi nhà. Bàn ghế và đồ dùng bằng gỗ cũng được sắp xếp ngăn nắp, còn có các bình hoa tươi, viên đá và mặt thuỷ tinh đặt theo một nghệ thuật sắp đặt hoàn hảo. Trong ngôi nhà sáng dịu lung linh.
- Kịch.
Cả ba ngồi xuống ghế gỗ, trước mặt là một cái bàn nhỏ có một bình hoa nở rộ. Phạm Ngọc biết bình hoa này cũng là một sản phẩm của công nghệ Vũ trụ, bình hoa bất tử. Nó giữ hoa tươi rất lâu bằng cách cung cấp năng lượng tuần hoàn cho hoa và sẽ tự động thay hoa mới khi hoa cũ đến kỳ tàn úa. Trong nhà cũng chỉ có thứ này cùng mấy ô lưu ký kia coi như hiện đại.
Thấy Phạm Ngọc quan sát ngôi nhà một lúc lâu bỗng cha mẹ hắn thấy lo. Bây giờ công việc của cha hắn cũng là làm công ở cảng phi thuyền. Nó là một công việc có trình độ thấp. Mẹ thì làm việc cho một nhà giàu có. Để trang trải cho các loại chi phí thật ra rất khổ cực. Cha mẹ hắn phải làm đêm suốt.
- Ngọc, con uống chút nước đi.
Mẹ hắn ân cần hỏi. Tay bà đưa đến một lon nước lạnh màu đỏ. Phạm Ngọc hơi do dự song cũng quyết định uống. Cảm giác khi uống thứ đó rất kỳ lạ. Nói đúng hơn là hắn chẳng thấy cảm giác gì. Nhìn cái nhãn nước uống hồi phục thể năng tức thời được vẽ màu mè hắn cũng thấy lạ. Người trái đất thật biết nói khoác.
- Cha con hai người, thật là...Ngọc, kể cho cha mẹ nghe đi, sao lại có tai nạn kia? Sao con thoát được mà còn về trễ vậy?
Trong lúc không khí trở nên ngượng ngùng vì Phạm Ngọc không biết nói gì, còn cha hắn chỉ nhìn sang mẹ hắn cầu cứu. Mẹ hắn thấy vậy mỉm cười nhìn hai cha con rồi lên tiếng hỏi.
- À, con...
Phạm Ngọc sắp xếp lại suy nghĩ, dù đã lường trước và cũng đã suy nghĩ thật kỹ nhưng hắn vẫn thấy không quen. Thường tính tình hắn thích nói sao thì nói, không suy nghĩ nhiều nhưng giờ lại phải cẩn thận với điều sắp nói ra.
- Ừm, chuyến đi không tệ....à, ý con nói là....
Sau đó Phạm Ngọc bắt đầu kể chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên ngôn ngữ hắn sử dụng vẫn còn hơi hỗn loạn. Cha mẹ hắn cũng rất ngạc nhiên nhưng sau đó lại tỏ vẻ thông cảm cho hắn.
Thực ra theo những gì còn lưu lại trong lúc hắn thực hiện trao đổi tâm linh với tên kia, hắn cũng nắm được đại khái. Chiến hạm Vua Tím cấp chín mang theo một ngàn thành viên đi tới một chiến trường tinh vực để thực hiện dò xét. Trên thuyền có một nghìn cường giả trẻ tuổi, có một trăm tám mươi người đến từ Nam Thuỷ, cùng một đoàn cường giả cấp cao dẫn đầu. Trong đó đặc biệt có Hùng Phong đại tướng Võ Nguyên Nha, một cường giả nổi tiếng của Liên Minh địa cầu dẫn đầu. Lúc đầu như thông tin nhiệm vụ được giao, họ hoàn thành thăm dò các cứ điểm địch nhân. Cũng không có nguy hiểm gì ngoài một vài máy móc và cơ giới thú cùng vài lần chạm chán địch nhân. Trong đoàn cũng có mấy người bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Họ đã thành công đặt các điểm nối không gian trong các khu vực trọng yếu.
Tuy nhiên sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, họ bỗng nhận được một tin nhắn từ phía liên minh Liên minh Tiên Tinh, một liên minh thân cận với liên minh Địa cầu. Theo tin nhắn đó ghi lại, phi hạm thám hiểm của bọn họ phát hiện ra một vết nứt không gian có năng lượng nguyên tinh phát ra rất yếu ớt, nghi ngờ đó là một không gian nhỏ đến thời kỳ tồn tại cuối. Họ muốn cùng liên minh địa cầu hợp tác tiến vào thăm dò. Khi nhận được tin tức đó, Hùng Phong Đại tướng cùng toàn Bộ sĩ quan cao cấp trên phi hành hạm Vua Tím hơi nghi hoặc lúc đầu nhưng sau đó mừng đến phát điên.
Vết nứt không gian có ý nghĩa gì?
Nó cho thấy hai khả năng. Thứ nhất không gian bị một lực lượng nào đó xuyên phá tạo ra vết nứt. Khi đó từ vết nứt sẽ dẫn tới vùng không gian hỗn loạn có thể xé nát bất cứ điều gì. Nó còn ghê gớm hơn cả hố đen Vũ trụ.
Khả năng thứ hai đó là tiếp điểm của một không gian nhỏ hơn với không gian Vũ trụ bị phá huỷ do đó dẫn tới xuất hiện vết nứt. Điều đó có nghĩa không gian nhỏ kia đã mất đi năng lượng bảo trì sự tồn tại dẫn đến thời kỳ băng dã.
Một không gian nhỏ đại biểu cho điều gì? Nó là một thế giới loại nhỏ, có thể là một thế giới độc lập tự hình thành cũng có thể là một thế giới do một thế lực hay vị đại năng nào đó tạo ra. Giờ đây do thế lực hay vị đại năng đó đã mất đi nên nó không duy trì sự tồn tại được nữa.
Nhưng dù là loại nào thì một không gian nhỏ chính là một nới chứa nhiều bảo vật, một kho châu báu khổng lồ theo cách nói xa xưa của địa cầu. Bọn Phạm Ngọc vì thế mừng tới phát điên.
Không nói gì tới các bảo vật trong đó, chỉ cần sau khi thăm dò báo tin lên các thế lực lớn cũng sẽ được ban thưởng vô cùng khổng lồ. Điểm công tích tích lũy của liên minh cũng sẽ được nâng cao.
Sau khi suy xét họ cũng đồng ý với bên kia vì vết nứt mà còn phát ra năng lượng nguyên tinh thì chính là khả năng thứ hai. Hùng Phong đại tướng lập tức ra lệnh phi hạm Vua Tím xuất phát về phía điểm hẹn mà Tiên Tinh liên minh đã thông báo. Sau đó họ thuận lợi bàn bạc với Tiên Tinh Liên minh rồi hai phi hạm bay về phía mục tiêu.
Nhưng khi đến đó họ đã sai lầm, đó chính là một nơi tuyệt vọng. Phi hạm vừa tiến vào vùng trung tâm của không gian đó đã gặp phải công kích cực kỳ khủng bố. Bọn họ cũng không phải thế lực duy nhất dò xét mà bên trong còn có rất nhiều phi hạm của các thế lực khác. Chuyện sau đó thì là Phạm Ngọc nhờ vào Vũ Tinh bài cùng với sự hi sinh của Hùng Phong đại tướng quân và phòng ngự mạnh mẽ của phi hạm Vua Tím mà thoát được. Hắn về trễ là do bị rơi xuống một vùng hoang mạc cách xa thành Long Đỗ, thiết bị liên lạc cũng bị hỏng nên không về ngay được.
- Đó, tất cả chuyện là như vậy...
Phạm Ngọc sau khi kể xong thở ra một hơi, hai tay tự giác đưa lên lau mồ hôi, một cử chỉ mà hắn cũng không hiểu. Mà hắn cũng đâu có mồ hôi.
- Ồ, hoá ra là vậy. Thật nguy hiểm, Hùng Phong đại tướng quân kia cũng thật là đáng trách. May nhờ con không có sao.
Mẹ Phạm Ngọc cảm thán nói. Trong lòng hết sức kinh ngạc vì câu chuyện vừa rồi. Tuy nghe con kể có phần đơn giản nhưng bà biết sự thật chỉ có hung hiểm hơn thế.
- Cũng không thể trách được đại tướng quân. Cơ hội đó quá hấp dẫn. Đổi lại ai cũng sẽ làm vậy thôi. Hơn nữa, nếu không có ông ấy hi sinh phút cuối cùng con cũng không thoát được.
Phạm Ngọc thật thà nói. Hắn cũng hết sức cảm thông cho vị đại tướng quân kia.
- Ừ. Con về được là may rồi. Mẹ thật muốn tạ ơn trời phật gì đó. Ngoài con ra còn ai thoát được không?
- À, Vấn đề này....
Phạm Ngọc ngập ngừng, hắn hơi bất ngờ với câu hỏi của mẹ. Trong ký ức của kẻ kia không có chuyện này.
- Thôi, mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Chắc con cũng mệt rồi. Để mẹ đi làm món gì đó cho con ăn. Vũ, anh và con chờ em lát nhé. Hai cha con cũng lâu rồi chưa nói chuyện.
Mẹ hắn cũng không nghe câu trả lời mà nhanh chóng đứng dậy đi vào gian phòng bếp. Trước khi đi bà còn khẽ vỗ vai chồng, đôi mắt tỏ rõ sự động viên. Thực ra hai cha con bọn họ chưa bao giờ thật sự nói chuyện với nhau.