[Đô Thị] Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - T/g: Mai Can Thái Thiêu Bính
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Giới Thiệu: Tên sách cùng nội dung không có nhiều quan hệ.
Bối cảnh ở đây là một thành thị, nội dung có một chút huyễn hoặc pha lẫn chút ngôn tình cùng một câu chuyện đầy ngọt ngào.
Đồng tác giả của truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 1: Giới thiệu đối tượng (xem mắt)
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 1: Giới thiệu đối tượng
Nữa đêm, lúc này mặt trăng đã lên rất cao.
...
Lâm An là một đô thị lớn nằm ven biển của vùng Đông Nam, so sánh với sự náo nhiệt, phồn hoa ban ngày, đêm khuya nó lộ ra vắng vẻ đi rất nhiều.
Nhưng bên trong khu vực nội thành lại vẫn khiến người ta choáng ngộp trong đèn đuốc huy hoàng vô tận. Lúc này đây, các loại dục vọng tưởng như vô tận của con người như muốn kéo chìm cả sắc trời đêm cùng trầm lạc mãi trong tăm tối.
Trên đại lộ Tân Giang, một chiếc taxi màu lam hiệu Jetta có chút cũ kỹ đang vòng vo với tốc độ chậm rì mà tiến về phương hướng của một đại tửu điếm vô cùng xa hoa.
Khai mở xe taxi là một thiếu niên nhìn tầm hai mươi tuổi, hớt một đầu tóc húi cua, mặt một chiếc áo trắng ngắn tay đã có chút ngã vàng cùng với một chiếc quần bò có thể tùy ý mua trên vỉa hè.
Tướng mạo của hắn cũng không quá quê mùa mà ngược lại là một thân với làn da rám nắng màu lúa mạch, khuôn mặt có chút góc cạnh, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao thẳng, trên mép vẫn giữ lại vài cộng râu lưa thưa, lộ ra vài phần khí chất dương cương của nam nhân chân chính
Phía trước đã chuyển sang đèn đỏ với thời gian chờ nửa phút, người thanh niên này trực tiếp phanh xe lại, hạ cửa chắn gió bên ghế lái xuống, lấy ra một bao thuốc lá rẻ tiền, đốt lên ngậm trong miệng. Một tay hắn dựa vào cửa xe, một tay giữ cần số, nhịp theo tiết tấu của một bản nhạc đại chúng đang phát ra tử trong radio của xe.
Bây giờ đã là giữa tháng năm, tại Lâm An của Phương Nam này, đã bắt đầu vào hạ, nhiệt độ ban đêm có khi hạ xuống chỉ còn mười mấy độ.
Vào ban đêm thế này mà mở cửa sổ xe, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào có thể thay cho máy lạnh, đỡ bớt một phần chi phí khi bật điều hòa.
Lúc này, chiếc Nokia kiểu thẳng màu trắng bạc tại bên cạnh hắn bỗng vang lên tiếng chuông “đinh linh linh” già cỗi.
Hắn với tay bắt máy, khóe miệng cong lên, lộ ra một chút lão luyện, so với tuổi tác của hắn thì có phần không tương xứng.
“Lão Liễu, có việc gì không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có phần khàn khàn của lão Liễu: “Lâm Phi à, cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là chị dâu chú nhờ tôi chuyển lời bảo chú chiều mai tới nhà ăn cơm thôi, con bé Cảnh Lam sắp trở về rồi, không phải đã sớm nói là sẽ giới thiệu các người với nhau sao?”
Hai mày thanh niên nhíu lại, hắn nói nhẹ: “lão Liễu, tôi thấy hay là thôi đi, con gái người ta chính là tiến sĩ, so với sự thất học vô nghiệp của tôi thì không xứng chút nào đâu!”
“Hừ! chú đừng có mà nói với tôi cái gì chó má tiến sĩ! Mấy năm nay vì cung cầu tiền cho nó ăn học, ngay cả tiền dưỡng lão của tôi cũng hết sạch rồi, bây giờ đến tiền xem bệnh cho chị dâu chú cũng không có, còn phiền chú phải thay tôi đi lái xe ban đêm để kiếm tiền” lão Liễu buồn bực nói.
Lâm Phi nói vô tư: “không có gì, cho dù không thay lão lái xe ban đêm thì một người không bằng cấp như tôi cũng chỉ có thể đến công trường mà làm, làm giúp lão còn kiếm được nhìêu tiền hơn ấy chứ.”
“Tiền thuê nhà tháng này chú lo xong chưa? Nếu chưa thì tôi có thể cho chú mượn ít trăm”
“Dừng, chính các người còn đang túng quẫn, tôi sao có thể mặt dày mà vay tiền nữa” Lâm Phi vội đáp.
“Hắc hắc, tôi rất thích cái tính cứng rắn bướng bỉnh của chú, không sợ chú cười chê, quả thật gần đây hơi kẹt thiệt. Bất kể như thế nào thì tôi và chị dâu đều rất cảm ơn chú. Ánh mắt của con bé Cảnh Lam rất cao, rất nhanh sẽ đến tuổi hai mươi sáu rồi mà bạn trai còn chưa có.
Nếu như nó đã xem không vừa mắt các loại công tử ca, tôi liền giới thiệu chú cho nó nhận thức, nhân phẩm của chú không sai, lại biết chịu khó chịu khổ, tôi và chị dâu đều rất xem trọng chú đó!
Cho dù Cảnh Lam không bằng mặt thì có tôi với chị dâu chú ở đây nhất định sẽ xong chuyện thôi đợi cho nó thấy được chỗ tốt của chú thì cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận không biết chừng”
Lâm Phi nghe ra được vợ chồng lão Liễu là thật tâm làm mối cho hắn, tuy rằng cảm thấy giữa hai người là không có khả năng nhưng hắn cũng không muốn là phật lòng ý tốt của người ta, coi như là cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Đèn xanh, Lâm Phi để điện thoại xuống, nhấn ga chạy đi.
Vừa mới chạy được không bao xa, bỗng nhiên hắn nhìn thấy hai người đàn ông để ngực trần cõng theo một bao tải lớn theo một đầu ngõ hẻm chạy tới.
Nhìn thấy xe taxi trước mắt, một trong hai người có khuôn mặt chữ điền liền trực tiếp vọt tới trước đầu xe chặn lại.
Lâm Phi dừng xe, mắt có chút ngắm nhìn bao tải nọ, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Người cõng bao tải là một gã đầu trọc, hắn đến sau xe mở cốp ra đem bao tải để vào.
Tiếp đó, hai người bọn họ một trước một sau ngồi vào xe.
“Hai vị đại ca muốn đi đâu?” Lâm Phi ôn hòa hỏi, thuận tay mở kế trình (máy tính km) ra.
“Trước tiên dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi! Nhanh!” Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền tựa hồ có chút lo lắng giục, đầu thì quay nhìn chắm chằm vào ngõ hẻm.
Lâm Phi gật đầu, chậm rì chạy đi.
“Cái xe của nát của chú em là xe điện sao! ? sao lại dậm phanh? Ngươi có biết lái xe không hả? nhanh lên coi!” người đàn ông có khuôn mặt chữ điền giận dữ hét lên.
Lâm Phi ngượng ngùng cười cười, chỉ vào camera trên cột đèn. “đại ca, nơi này là nội thành, có camera, lái xe nhanh sẽ bị phạt đó.”
Đang lúc này, ở phía sau, một chiếc xe quần chúng màu đen có rèm che từ trong hẻm lao ra, đuổi theo xe taxi của Lâm Phi.
“Mẹ Kiếp!”
Người đàn ông mặt chữ điền thấy tình hình không ổn liền lấy từ trong người ra một thanh chủy thủ, dí vào bên hông của Lâm Phi “Nhanh chạy đi cho lão tử! còn nói lời vô ích lão tử liền thịt mày sau đó tự mình lái xe! Mày muốn tiền hay là muốn mạng?”
Giờ phút này, hắn ta liền lộ rõ bản mặt hung ác của mình, hai mắt hổ trừng to lóe đầy hung quang.
Lâm Phi cũng không chút sợ hãi, chỉ là có chút buồn bực. “được được…tôi chạy nhanh là được.”
“Không được để cho xe phía sau đuổi theo! Chạy với tốc độ nhanh nhất cho tao!”
“Tốt tốt..bất quá anh đừng có rung tay, dao này rất sắc bén đó!” Lâm Phi không ngừng gật đầu, liên tục tăng tốc.
Rất nhanh, xe taxi như một mũi tên rời cung, bất chấp việc siêu tốc vượt luôn đèn đỏ, một đường chạy nhanh.
Mà đằng sau, cỗ xe quần chúng màu đen kia cũng đuổi sát không bỏ, chẳng qua, kỹ xảo của tài xế kia tựa hồ không bằng Lâm Phi, không thể kéo gần khoảng cách mà ngày càng rớt lại phía sau.
Mấy phút sau, xe đã rời xa với tốc độ cao nhất, một bên vẫn trông chừng xe phía sau, thấy còn chưa hoàn toàn cắt đuôi, người đàn ông này không khỏi bất mãn hét lên lần nữa: “Mau nữa lên! Nhanh lên!”
Lâm Phi cười khổ: “vị đại ca này, xe của tôi đã đạt tốc độ giới hạn, không thể nào tăng tốc được nữa, xe đằng sau cũng không nhanh bằng xe tôi a!”
“Sao! Đúng là phế vật!” người đàn ông mặt chữ điền cắn răng nói, nghĩ đến khi đi đường vòng thì Lâm Phi chạy càng nhanh hơn xe phía sau nên nói: “Phía trước có một ngõ hẻm bên phải, giảm tốc độ quẹo vào đó, sau đó chạy miết.”
Lâm Phi ứng một tiếng rồi làm theo, sau đó giảm tốc độ quẹo phải, chạy vào thì phát hiện đây là khu công nghiệp.
Ban đêm, trên đường xi-măng của khu công nghiệp vắng vẻ vô cùng, trừ một ít ánh đèn chiếu sáng thì không một bóng người.
Vẫn đuổi theo với tốc độ cao ở phía sau, khoảng cách của chiếc xe đại chúng kia đã đến gần, giống như tùy thời có thể đuổi kịp.
Hai chiếc xe gào thét truy đuổi nhau trên đường xi-măng, nơi xe đi qua khói bụi nổi lên mù mịt.
“Mày liều mạng mà đánh võng, đem xe phía sau cắt đuôi!” người đàn ông kia ra lệnh.
Lâm Phi cũng không biết nói thế nào, chạy như vậy còn chưa đủ liều mạng sao?
Cứ kẻ chạy người đuổi như vậy, thất điên bát đảo mười mấy phút đồng hồ sau, xe phía sau tựa hồ như không bằng được đã bị Lâm Phi cắt đuôi.
Mà lúc này, xe đã chạy ra khỏi khu công nghiệp, tiến nhập vào một bãi đất trống đang được thi công giáp với vùng ngoại ô.
Hai người đàn ông khi không còn thấy bóng dáng của xe truy đuổi phía sau thì vui mừng ra mặt, nhất là người có khuôn mặt chữ điền, có chút vừa lòng nói: “Chú em, kỹ thuật lái xe khá đấy, lão tử coi như vừa lòng, dừng xe đi.”
“Ah…tốt!” Lâm Phi cười cười đem xe dừng ở ven đường.
Hai gã này cũng không nhiều lời vô nghĩa, sau khi xuống xe thì liền mở cốp lôi bao tải ra, vẫn là do tên đầu trọc cõng lên lưng, liền định cứ thế mà rời đi.
Lâm Phi thấy như vậy vội bật người nhảy xuống xe, ngăn cản phía trước hai người, tay duỗi ra, nói rất khách khí: “Hai vị đại ca này, các người hình như quên đưa tiền thì phải?”
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Last edited by Linh Đế; 28-09-2014 at 01:20 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 2: Vòng cổ bạc
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 2: Vòng cổ bạc
Hai gã đàn ông có chút sững sốt, người có khuôn mặt chữ điền nhe răng cười trước tiên: “Ranh con, mắt chó của mày bị mù rồi à? Hay là đầu bị cửa xe kẹp nên hư rồi? không thấy hai anh em chúng tao là dân giang hồ à?”
“Mặc kệ là lăn lộn ở đường nào, đã đi xe thì phải trả tiền, tổng cộng là hai trăm bảy mươi lăm, mặt khác vừa rồi vượt qua ba trụ đèn đỏ, bị chụp ảnh thì phải nộp phạt ít nhất hơn tám trăm đồng.
Cộng lại cũng là hơn một ngàn đồng, số lẽ coi như bỏ đi, tính chẳng cho hai người là một ngàn. Thế nào? Tôi cũng quá rộng rãi đó chứ?” Lâm Phi vỗ ngực hào sảng nói.
Lập tức hai gã đàn ông có chút giận quá hóa cười, gã đầu trọc nói: “Thật sự là quá tà môn rồi, anh em chúng tao còn chưa có đem mày cướp sạch đã là phước đức lắm rồi, thế mà mày còn muốn cướp lại chúng tao hay sao?”
“Đây là thành quả mà tôi lao đông đạt được, làm sao có thể gọi là cướp đoạt được chứ? Hai vị nhanh lên dùm cái, tiểu dân như chúng tôi lái xe ban đêm cũng chả dễ dàng gì, ngay cả tiền nhà tôi còn phải cố hết sức đây này”, Lâm Phi vẫn giữ nguyên bộ dạng hòa khí sinh tài cười nói.
“Tao đâu rảnh mà quản tiền thuê nhà của mày! Nếu không phải nhìn ở việc vừa rồi mày lái xe không tệ thì tao đã một đao thịt mày rồi! Cút ngay!”
Tên có mặt chữ điền gầm lên, nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Lâm Phi lập tức có chút buồn bực, hắn lần nữa ngăn bọn họ lại, cau may nói: “Các người không cần phải hù dọa tôi, rốt cuộc là có trả tiền hay không thì bảo?”
“À há…! Như thế nào? Còn nổi giận nữa cơ à? Không biết đầu óc của mày làm bằng gì nữa? Tưởng rằng hai anh em chúng ta không dám giết mày sao?”
Gã mặt chữ điền kia lần thứ hai rút chủy thủ ra, linh hoạt múa may vài cái, điềm nhiên như không nói: “Nói thật cho mày biết, tao không có tiền, tao đến đến ba, mày biết điều thì cút cho nhanh, bằng không con chủy thủ trắng lạnh này sẽ được nhượm đỏ bằng máu tươi của mày!”
Sắc mặt Lâm Phi vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chẳng hề nghe thấy lời uy hiếp đó, bộ dạng như vô cùng bất đắc dĩ, lại không có tiếp tục mở miệng nữa.
“Một… Hai…”
Gã đàn ông thấy Lâm Phi vẫn không chịu tránh đường, rốt cuộc không nén nổi sát khí, giơ chủy thủ trong tay lên hướng ngực hắn đâm mạnh tới!
“Ba! Đi chết đi!”
Nguyên bản gã đàn ông tưởng rằng chủy thủ có thể đâm vào ngực Lâm Phi một cách đơn giản, thế nhưng cánh tay đang đâm tới của hắn bỗng dưng bị chặn lại.
Cổ tay giống như là bị điện giật vô thức thả lỏng, chủy thủ rơi ra vừa vặn bị Lâm Phi đưa tay tiếp được.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, cả hai gã đàn ông đều không hiểu thế nào mà nhoáng một cái thì chủy thủ đã rơi vào trong tay Lâm Phi.
Gã mặt chữ điền vội vàng ôm lấy cổ tay mà nhe răng nhếch miệng vì đau.
Lâm Phi đem chủy thủ trong tay hướng ngoài biên giới của công trường mà quăng đi, sau đó lại với hai tay không hướng về gã mặt chữ điền với vẻ mặt không đổi.
“Tôi thấy hay là để tôi làm chủ đi, tôi đếm tới ba, nếu hai người vẫn không chịu trả tiền thì tôi sẽ tự mình động thủ móc ra túi tiền của hai người”
Hai gã đàn ông liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cùng lộ ra một tia sợ hãi, bọn họ cũng không phải tay mơ, khi lăn lộn trên đường đều đã gặp qua một số cao thủ, thủ đoạn chớp nhoáng vừa rồi của Lâm Phi cho thấy hắn không phải là một tên lái xe bình thường!
“Một… Hai…”
Hai gã đàn ông lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau hội ý, đều cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyên, không cần phải vì một chút tiền nhỏ mà làm lỡ đại sự của ông chủ giao cho.
“Trả! Chúng tôi trả tiền!”
Gã mặt chữ điền kia liền vội vàng sờ túi móc ra một mớ tiền lẻ nhăn nhúm.
Thấy thế khuôn mặt của Lâm Phi lại lần nữa lộ ra vẻ tươi cười vô hại: “Ai nha! Nếu sớm như vậy không phải đều xong cả rồi sao, mọi người đều là ra đường kiếm miếng cơm, không cần phải khiến cho nhau không thoải mái như vậy…”
Nói xong liền híp mắt nhận tiền đếm lại.
“Nơi này chỉ mới có một trăm hai thôi a..còn thiếu tám trăm tám nữa đâu?” ánh mắt Lâm Phi chuyển dời về phía gã đầu trọc.
Gã đầu trọc dùng bàn tay rảnh rỗi của mình xua xua, đồng thời lắc đầu nói: “Tôi không mang theo tiền.”
Mặt chữ điền tiếp lời: “Vị..bằng hữu này.. không bằng thế này, trước tiên chúng tôi xin thiếu, sau này sẽ trả sau được chứ?”
“Được cái gì mà được, anh đã từng nghe qua đi taxi mà còn ký sổ nợ sao?”
“Vậy phải làm gì bây giờ?” đầu trọc không kiên nhẫn nói.
Ánh mắt Lâm Phi híp lại, nhìn về phía vòng cổ bằng bạc trước ngực tên đầu bóng: “Đó là bạc ah…? Bằng không thì lấy cái đó thế chấp ở chỗ của tôi, xem như là tiền xe, các người khỏi cần phải trả tiền nữa”
Mặt của đầu trọc bỗng dưng đỏ bừng lên, hắn phẫn nộ nói: “Mày đừng có khinh người quá đáng! Đừng tưởng là bọn tao thật sự sợ mày!”
“Ấy! sao lại nổi giận rồi….tôi chỉ là thương lượng với các người thôi mà…” Lâm Phi có chút lầm bầm.
“Người anh em này.. sự nhẫn nại của chúng tôi là có hạn, nếu người anh em còn tiếp tục gây khó dễ như vậy thì cùng lắm là chúng tôi liều mạng thôi”. Tên mặt chữ điền có chút chó cùng dứt dậu nói.
Lâm Phi lại xem như không nghe thấy, tiếp tục làm khó dễ hai người này: “Thật sự không muốn giao ra vòng cổ? cũng đâu còn cái gì đáng giá để thế chấp nữa đâu! Đai lưng có thương hiệu? Ah…đúng rồi, vòng cổ kia của anh là làm bằng sắt hay là bạc thế…?”
Lửa giận từ trong lòng hai gã đàn ông cấp tốc dâng lên, bọn họ cảm giác như Lâm Phi đang nhìn hai cái người chết đồng dạng, muốn từ trên hai cái xác này lụm lặt chút đồ tốt.
“Khinh người quá đáng! Trung ca, chúng ta liều mạng giết hắn đi!” Đầu trọc lửa giận bừng bừng, đem bao tải đang cõng trên người đặt xuống mặt đất, tay nắm lại, lắc lư cơ thể, trên người vang lên tiếng khung xương bạo tạc răng rắc.
Gã mặt chữ điền đồng dạng cũng đã nhận nại đến đỉnh điểm, người lăn lộn trên đường như bọn hắn chú ý nhất là mặt mũi, nếu cứ để người ta cưỡi trên đầu trên cổ như thế thì còn lăn lộn thế nào được nữa!
Huống chi đối phương chỉ là một tên lái xe thuê mà thôi, cho dù đã luyện qua chút ít công phu thì cũng chưa chắc bằng hai người bọn họ liên thủ!
Thấy hai người nắm chặt nắm đấm muốn xông lên, Lâm Phi có chút đau đầu nói: “Sao lại cứ muốn động thủ như thế chứ? Có chuyện gì thì hãy cứ từ từ mà nói!”
“Đi gặp Diêm Vương mà nói đi!”
Gã mặt chữ điền kia xông lên trước tiên, dùng sức tung ra một cú đá!
Cước bộ của Lâm Phi nhẹ nhàng di chuyển, chìa ra ba ngón tay tại trên cẳng chân của đối phương vỗ một cái, tên mặt chữ điền lập tức hét thảm một tiếng, cẳng chân như bị một vật cứng nặng đập vào, xương chân như là muốn nức vỡ!
Mà tên đầu trọc thì thừa cơ luồn ra sau lưng Lâm Phi, dùng khủy tay hướng gáy của Lâm Phi đập mạnh vào.
Hai vai Lâm Phi đột nhiên rụt lại, sau lưng giống như có mắt, khinh khinh đưa tay phải về phía sau tiếp được khủy tay này, thuận thế dùng sức kéo một cái dùng một đòn vai qua đầu!
“Ngao!”
Đầu trọc phát ra một tiếng kêu thê lương như là heo bọ chọc tiết, cánh tay của hắn từ khủy tay trở đi bị sinh sinh chắt đứt!
Trong phút chốc, hai gã đàn ông không ai có thể còn đứng vững, một cái tay bị phế, một cái thì chân cũng phế nốt, tất cả cũng chỉ trong thời gian không đến ba giây.
Hai người hoảng sợ nhìn Lâm Phi, quả thực là khó có thể tin được, bọn hắn lại dễ dàng bị một tên lái xe thuê đánh gục!
“Tôi hỏi lại lần cuối! rốt cuộc là có định giao ra vòng cổ không thì bảo?” Lâm Phi lúc này cũng không khác khí nữa, há mồm với giọng điệu cưỡng bức
Gã mặt chữ điền cho gã đầu trọc đánh một ánh mắt, ý là tạm thời giữ mạng quan trọng hơn.
Đầu trọc rất bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ đành đem vòng cổ bằng bạc tháo xuống, giao cho Lâm Phi.
Trong lòng hắn đang không ngừng nhỏ máu, quả thật là như đứt từng khúc ruột!
Hơn nữa đêm đi bàn bạc đại sự lại dẫn ra tai họa, trên đường chạy trốn lại bị một tài xế taxi dọa dẫm cướp bóc!
Lâm Phi cười hì hì đón nhận, còn ước lượng qua trọng lượng của nó, cái này xem như buôn bán lời chút đỉnh, tuy rằng còn có một chút phiền toái nhưng ít ra đã giải quyết được tiền thuê nhà.
“Người anh em, hai người chúng tôi tài nghệ không bằng người, không còn gì để nói, chúng tôi đi được chưa?” Gã mặt chữ điền, cố nén tức giận hỏi bằng giọng bình thản.
Lâm Phi vung tay: “Đi đi”
Hai người có chút nhẹ nhàng thở ra, xoay người tính mang theo bao tải, tuy rằng bị thương nhưng vẫn còn gắng gượng được.
Nhưng thời điểm hai người xoay người, trong mắt Lâm Phi đột nhiên hiện lên một tia hàn mang, nét vô tình chợt hiện trên khuôn mặt, ý cười cũng tan thành mây khói.
Hai tay hắn như quỷ trảo chụp vào hướng hai ót của hai gã đàn ông…
“Ách…”
“Ách…”
Hai gã kia còn chưa kịp phản ứng thì đều cùng lúc phát ra một tiếng kêu rên, rồi gục ngã xuống dưới hậu thủ của Lâm Phi.
Lâm Phi đá đá vào hai người đã bất tỉnh nhân sự, thở dài nói: “Không động thủ thì thôi, đã động thủ thì không thể để hai người các ngươi để lộ một tý thông tinh gì được”
Tự nhủ một câu, Lâm Phi liền rảo bước về phía bao tải kia.
Do dự một lát, hắn liền đem miệng bao mở ra, lập tức một cổ mùi thơm của nước hoa cộng với mùi cồn phát tán đi ra.
Thời khắc nhìn rõ “đồ vật” bên trong. Trên mặt Lâm Phi liền hiện lên thần sắc “quả nhiên là thế”.
Bên trong, là một người phụ nữ.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Last edited by Linh Đế; 28-09-2014 at 01:20 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 3: Thân phận chân thật?
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 3: Thân phận chân thật
Người phụ nữ này có một mái tóc đen dài, thế nhưng hiện tại nó đang rối tung cả lên, cả tay và chân của cô ta đều bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị dán kín bằng băng dán.
Lúc này, cô ta dường như đã chìm sâu vào hôn mê, khi Lâm Phi đem trói buộc trên người của cô cởi bỏ sau đó đặt nằm thẳng trên mặt đất, cô cũng không có một chút phản ứng nào.
Không thể không nói, nếu chỉ dựa vào dáng người mà phán đoán thì có thể khẳng định cô ta nhất định là một mỹ nhân thượng hạng.
Một thân là đồng phục cao cấp màu đen đầy quyến rũ được bó sát vào người, cái này càng tôn ra dáng người lồi lõm trước vểnh sau cong dập dềnh mênh mông như sóng cả kia! Thoạt nhìn rất khó để người ta liên tưởng đến đó là một người phụ nữ Phương Đông.
Thân người cô ta cao ít nhất chừng 1m7, kết hợp cùng số đo 3 vòng có vẻ hơi phô trương kia.. nhìn như thế nào cũng giống như những người đẹp và nổi tiếng với dáng người ma quỷ của các nước Âu Mĩ.
Da thịt của cô phấn nộn và trắng nõn như da em bé nhưng có lẽ do thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, cùng với ảnh hưởng của chất cồn nên lộ ra hơi có chút ửng đỏ.
Lâm Phi rất chờ mong, một người phụ nữ hội tụ nhiều ưu điểm như vậy thì khuôn mặt của cô ta sẽ còn xinh đẹp tới mức nào!
Hắn vội vàng đem băng dán trên miệng cô gỡ xuống, theo đó là đưa tay gạt đi mái tóc dính bệt lại vì mồ hôi trên má của cô ra, làm hé lộ ra dung nhan đang ửng hồng như phù dung kia!
Trong tích tắc, khi đã thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Lâm Phi cũng phải kinh ngạc thốt lên.. thậm chí thần trí cũng có chút hoảng hốt…
Bàn tay đầy nam tính có chút run rẩy, ngay cả yết hầu cũng có chút khô khốc.
Cảm giác giống như tại sâu trong trí nhớ có cái gì đó đang dục động, từng mảng ký ức vốn đã bị phủ đầy bởi bụi phong trần, tựa như rượu đắng được ủ bởi năm tháng dằng dặt, khiến hắn không thể tự kiềm chế mà bất giác hãm sâu vào trong đó..lòng như say…
(D/G: đoạn này khó dịch vá.. ta hiểu sao thì đành dịch như vậy
Nguyên văn Hán Việt: Phảng phật tại ký ức thâm xử, nhất mạc mạc nguyên bản bị mân côi hoa biện sở trần phong đích họa diện, uyển như tuế nguyệt nhưỡng chế đích khổ tửu, nhượng tha thâm hãm kỳ trung, mi túy địa nan dĩ tự bạt. )
Vô số hình ảnh cùng chuyện cũ chậm rãi dâng lên trong tâm trí…
Ước chừng mười mấy giây đồng hồ trôi qua, Lâm Phi mới mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần, đưa tay vỗ vỗ vào mặt người phụ nữ trước mắt.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Lâm Phi cứ thế vừa vỗ vừa hô vài lần nhưng người phụ nữ này vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ làm cho mày hắn có chút cau lại. Suy ngẫm trong chốc lát, hắn bỗng đưa tay vạch mí mắt của cô ta ra xem trong chốc lát, tiếp đó lại duỗi tay cảm nhận động mạch dưới cổ của cô.
“Đồng tử hai bên điều có chút phóng đại, mạch đập chập chờn, hơi thở mỏng manh, xem ra là thiếu dưỡng khí trong thời gian dài dẫn đến ngạt thở mà hôn mê sâu, cái này không ổn rồi…”
Mặc dù đoán được trong bao tải có chứa người. Thế nhưng Lâm Phi lại không nghĩ đến đó lại là một người phụ nữ. Không, phải gọi là con gái thì đúng hơn, bởi vì cô ta trông còn khá trẻ. Với lại cô ta còn bị bịt kín miệng sau khi uống rượu.
Bên trong bao tải vốn là không khí không thông, thêm vào đó là đã bị làm bất tỉnh từ trước, thân thể lại còn bị trói chặc làm cho khí huyết lưu thông không thuận.
Nằm trong cốp sau của xe lại càng là không gian phong bế, đủ loại điều kiện hợp lại thế này cùng với việc xe phải di chuyển với tốc độ cao thì cho dù là trong trạng thái tỉnh táo cô ta cũng bị ngất xỉu thôi.
Trong tính huống như thế, theo kinh nghiệm của bản thân Lâm Phi thì có thể kết luận có thể là do não bộ thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, tim không cung cấp đủ lượng máu tuần hoàn mà làm cho não sinh ra di chứng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ mà ngay cả hắn cũng không thể bỏ qua này, Lâm Phi cũng bất chấp những việc khác, đưa tay tháo dỡ mấy cúc áo trước ngực cô ta ra, đem trang phục của cô ta nới rộng.
Hắn không nghĩ tới cô ta vậy mà không mặt áo lót, chỉ có một cái áo ngực Lace mỏng manh quấn quanh song phong xuyên thấu qua một ít khe hở có thể dễ dàng thấy được một mảnh trắng tuyết phong cảnh quả thật rất bắt mắt
Chỉ là lúc này Lâm Phi hoàn toàn không có tâm tư đi để ý mấy cái này. Hắn cần phải làm cho tim cô ta đập mạnh trở lại trong thời gian nhanh nhất, mà để cho hiệu quả đạt được tốt nhất thì trước ngực không thể có bất kỳ trói buộc nào.
Sắc mặt Lâm Phi vô cùng ngưng trọng, trực tiếp đem áo ngực kéo xuống, hai tay chồng lên bộ ngực sung mãn kia, tay chạm phải bộ vị co dãn kia là điều không thể tránh khỏi nhưng hắn cũng bất chấp tất cả rồi.
Lâm Phi một bên làm công tác cứu trợ một bên lớn tiếng hô: “Tiểu thư! Tiểu thư, cô có nghe được lời của tôi không? Cô mau tỉnh lại đi…”
Hắn cố gắng đánh thức ý thức của cô ta, chỉ có như vậy cô ta mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm được.
Dưới cố gắng của Lâm Phi hô hấp của cô ta không những không có khởi sắc mà ngược lại ngày càng yếu hơn, xem ra thời gian bị ngạt thở quá lâu rồi.
“Chết tiệt!”
Trong lòng Lâm Phi có chút sốt ruột, rốt cuộc cũng đành phải thực hiện biện pháp cuối cùng, cũng là biện pháphiệu quả nhất và trực tiếp nhất
Hắn có chút dùng sức nhéo lại cái mũi nhỏ nhắn của cô ta sau đó cúi đầu dùng miệng che ở trên cái miệng cũng nhỏ nhắn nốt đang tỏa ra hơi thở yếu ớt nhưng đầy thơm tho kia, thực hiện hô hấp nhân tạo.
Tay còn lại cũng không có nhàn rỗi vẫn như cũ đặt trên ngực cô ta thực hiện động tác xoa bóp tim ngoài lồng ngực.
Đúng lúc này, một ánh đèn bỗng nhiên từ một nơi gần đó lóe lên, theo đó là một chiếc xe quần chúng có rèm che đang chạy lại hướng này với tốc độ cực nhanh!
Lâm Phi có chút sửng sốt ngẩng đầu, buồn bực muốn hộc máu, sớm không đến muộn không đến mà lại đến vào đúng lúc này!
Nhưng là hắn đang vội vả cứu người cũng không thể đê ý được nhiều như vậy, tiếp tục liều mạng thực hiện công tác cứu hộ.
Chiếc xe đã dừng lại, từ bên trong khoang lái nhảy xuống một người, sau đó hướng phía này chạy nhanh đến!
“Dừng tay! Anh đang làm gì thế?”
Lâm Phi hơi ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người chạy đến cũng lại là một cô gái vô cũng xinh đẹp!
Cô gái này thân cao ước chừng 1m78 trở lên, mái tóc đen nhánh xõa đều hai bên vai, khuôn mặt trứng ngỗng tinh sảo, lông mày hơi cong lên, kèm theo đó là một đôi mắt lộ ra chút đạm mạc nhưng đầy sắc bén độc nhất vô nhị.
Thân trên cô ta là một chiếc áo T-shirt, bên dưới là một chiếc quần bò ôm sát người, làm lộ ra những đường cong như là một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc một cách vô cùng tỉ mỹ của cơ thể.
Đây là một người đẹp với khí chất cổ điển, toàn thân đều toát đầy dấu ấn của Phương Đông, nhưng lại cố tình ăn mặt một thân trang phục hợp mốt, sự kết hợp đối lập nhưng hoàn mỹ này trong nhất thời càng bộc lộ ra vẻ mỹ cảm mãnh liệt, làm cho con người ta khi đã nhìn vào rồi thì rất khó đem ánh mắt chuyển dời đi.
Nhưng cô gái này có đẹp đến mức nào đi chăng nữa thì Lâm Phi cũng chả có thời gian đi thưởng thức
Hắn nhìn cô gái bị mình tháo xuống cả áo ngực, rồi lại nhìn vào vị trí đang đặt tay, biết chắc thế nào cũng bị hiểu lầm rồi nhưng cũng không buồn giải thích, chỉ đơn giản nói: “Tiểu thư, mặt kệ cô tin hay không, tôi chỉ là đang giúp đỡ cô gái này mà thôi!”
“Hừ! vừa rồi chính là anh đã giúp đỡ bọn khốn kia chạy trốn ah? Nói chuyện ma quỷ lừa ai thế? Hơn nữa tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy một người con trai giúp đỡ con gái người ta kiểu này! Còn là vào lúc đêm khuya nữa chứ!”
Rất hiển nhiên cô gái xinh đẹp này không tin lời Lâm Phi nói, có chút nhìn qua hai gã đàn ông đã bất tỉnh kia rồi với vẻ mặt đề phòng hướng hắn nhích tới gần.
Trên thực tế, bất kể là ai, trong tình huống như vậy đều sẽ không bao giờ tin tưởng vào lời nói của Lâm Phi.
Có trách thì trách mỹ mạo và dáng người của cô gái đang hôn mê này hoàn hảo đến mức con gái nhìn thấy cũng có chút không kìm chế được, huống chi là đàn ông bình thường… ai có thể nhịn được chứ?...
Lâm Phi bất đắc dĩ đứng dậy, hắn nhận ra cô gái này muốn động thủ với mình.
Còn tưởng cô nàng này sẽ la to hay kêu cứu đại loại… nên hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
Quả nhiên, cô ta cắn chặt răng, đùi đẹp nâng cao, nương theo một đạo quỹ tích xảo quyệt, kèm theo hàn phong sắc bén hướng về phía Lâm Phi đá tới!
Chứng kiến cước pháp của cô gái, vẻ mặt Lâm Phi vẫn đạm nhiên như cũ nhưng không lòng lại thầm nhủ: “kql, kỹ xảo sắc bén như vậy? xem ra lai lịch của cô ta không đơn giản chút nào!”
Cùng lúc đó, tay của hắn có chút khinh khinh nhẹ nhàng đưa ra tiếp được một cước với lực đạo vô cùng mạnh của cô gái.
Hai mắt cô gái trợn trừng kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ rằng người đàn ông này lại có thể tiếp được một cước này của mình.
Một cước này ngay cả bộ đội đặc chủng trong nước cũng không có mấy người tiếp được ah! Hắn ta quả nhiên có chỗ hơn người. Chẳng lẽ là một trong những tội phạm thần bí của Lâm An?
Hôm nay cô ta vốn đến nơi này để điều tra một ít tư liệu cùng manh mối, trong lúc vô tình từ cửa sau của khách sạn phát hiện hai gã đàn ông đang ý đồ bắt cóc một cô gái say rượu nên vội vàng đuổi theo.
Khi thấy hai gã này đã chạy lên xe taxi thì cũng lái xe của mình tiếp tục truy đuổi.
Bởi vậy mới có một màn trước mắt.
“Hừ, rốt cuộc cũng lộ ra thân phận chân thật?” Cô gái cười lạnh nói.
Vẻ mặt Lâm Phi có chút kỳ quái: “Cái gì mà thân phận chân thật…”
“Vẫn còn giả bộ? Không những buôn lậu thuốc phiện, bây giờ còn muốn hại đời con gái nhà lành sao?” Cô ta có chút khinh thường nói.
Buôn lậu thuốc phiện? Cái này là cái quái gì thế?
Nhưng Lâm Phi cũng rất nhanh phản ứng lại, lộ ra vẻ suy tư: “Chẳng lẽ… cô là cảnh sát?”
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Last edited by Linh Đế; 28-09-2014 at 01:21 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế
Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 4: Sao lại đánh tôi?
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 4: Sao lại đánh tôi?
“Như thế nào? Truy đuổi nhau trong thời gian dài như vậy mà còn không rõ Bạch Hân Nghiên tôi có thân phận gì sao? Còn vờ vịt cái gì nữa?” Bạch Hân Nghiên cười lạnh nói, trên khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ ‘Tôi đã biết rõ, anh không cần phải che giấu’.
Khóe miệng Lâm Phi hơi giật giật, trong nội tâm hắn phi thường buồn bực, có người đến đúng vào lúc này thì cũng thôi đi, không ngờ người đến lại còn là một nữ cảnh sát nữa chứ!
Chẳng hôm nay trúng phải ngày đại hung trong lịch Hoàng đạo?
Đều là tại hai tên cướp ngu ngốc kia! Không nói rõ người đuổi theo là cảnh sát, biết vậy vừa nảy nên làm thịt bọn họ luôn!
Thừa lúc Lâm Phi đang có chút ngây người, Bạch Hân Nghiên chớp lấy cơ hội này vọt nhanh đến tung vào ngực hắn một cú đá thật mạnh!
Cơ hồ là hành động theo bản năng, Lâm Phi nâng tay trái vỗ nhẹ một cái chặn đứng lại công kích của Bạch Hân Nghiên.
“Bạch cảnh quan, cô cũng đừng có làm lãng phí thời gian của tôi thêm nữa, tối hôm nay tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi!”
Trong lòng Lâm Phi âm thầm kêu khổ, hắn vốn chỉ muốn tranh thủ lái ta-xi kiếm thêm vài đồng vào đêm khuya, không ngờ lại đụng phải bọn cướp, tiếp đó ngay cả cảnh sát cũng dính vào rồi. Hơn thế, còn có một cô gái đang bị hôn mê bất tỉnh cần sự trợ giúp của hắn nữa chứ!
Đầu năm nay, chỉ là kiếm một việc làm thêm cho ra hồn mà cũng khó khăn thế không biết?
“Mẹ nó chứ!”
(D/G: con gái con gá kiểu gì mà mở mồm là chửi tục thế này, :220: mới dịch khúc đầu đã có chút thần tượng e nó :220: thế mà vỡ cơm mẹ nấu với thần tượng rùi đời quá nhọ )
“Anh dám làm loại hoạt động phi pháp này, laị còn đụng phải cảnh sát bọn tôi thì đương nhiên sẽ không thể nào có kết quả tốt được! Hèn chi tìm mãi mà không thấy các người, hóa ra là giả mạo thân phận trà trộn vào trong đám tài xế ta-xi!”
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, sớm hay muộn gì thì tôi cũng sẽ tóm gọn hết các người.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm xằng làm bậy đối với cô ấy đâu! Có bản lĩnh thì hãy đánh thắng ta đã rồi tính!” Bạch Hân Nghiên lớn tiếng gằn từng câu một, khi nói đến câu cuối cùng còn đặc biết liếc qua cô gái đang nằm dưới đất kia.
Tuy rằng cảm giác được đối thủ trước mặt này rất mạnh! Nhưng cô cũng không hề sợ hãi, lại bắt đầu sử dụng kỹ năng bác đấu của đặc công, quyền đấm cước đá tấn công một cách vô cùng mãnh liệt về phía Lâm Phi!
“Rầm rầm rầm…”
Một hơi xuất ra liên tục mười quyền tám cước nhưng Bạch Hân Nghiên cũng không cách nào khiến cho Lâm Phi xê dịch dù chỉ nửa bước chân. Hắn vẫn đứng y nguyên tại chỗ cũ có vẻ phong đạm vân khinh, trong khi bản thân Bạch Hân Nghiên thì càng đánh càng không nén được sự kinh hãi!
Coi như là trong thời gian nàng được huấn luyện tại trại huấn luyện KGB (tổ chức gián điệp Liên Xô cũ, tên viết tắt của cơ quan bảo vệ an ninh Nhà Nước – D/G: ta dịch theo tác giả và từ điển QT thôi chứ chả đi tra tư liệu nữa :220: không biết có đúng không ) ở Seberia cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại như vậy, quả thật còn biến thái hơn cả tên giáo quan kia!
Phía Lâm Phi thì càng đánh hắn càng buồn bực hơn, cứ đánh mãi như vậy thì biết đến khi nào mới xong, thể lực của cô nàng này có vẻ rất tốt, cho dù có đánh liền một giờ nữa cũng không có vấn đề gì.
“Bạch cảnh quan, nếu cô cứ tiếp tục làm phiền công tác cứu người của tôi thì tôi sẽ phản kích đó, không chỉ phòng thủ đơn giản như lúc này đâu!” Lâm Phi lên tiếng cảnh cáo.
“Lưu manh! Súc sinh! Từ khi nào thì dân buôn lậu thuốc phiện lại biết cứu người rồi? có bản lãnh thì cứ phản kích đi! Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?” Bạch Hân Nghiên có chút khinh thường nói!
Lâm Phi không khỏi có chút phỏng đoán. Chẳng lẽ cô nàng này cho rằng mình thật sự sợ cô ta hay sao? Xem ra không đem cô cảnh sát đang cố tình gây sự này hạ gục thì không thể nào rảnh tay mà làm chuyện khác được!
Ngay tại thời điểm Bạch Hân Nghiên dùng chân làm một chiêu thắt cổ liên hoàn thì Lâm Phi bỗng dung biến mất trong tâm mắt của cô.
Tiếp đó thân hình hắn quỷ mị xuất hiện sau lưng Bạch Hân Nghiên, dùng tay như dao chém nhẹ vào sau gáy cô.
“Ách..”
Bạch Hân Nghiên chỉ kịp phát ra một tiếng ngâm khẽ từ bở môi mềm mại, :220: sau đó thì trực tiếp ngã xuống đất ngất xỉu.
Lâm Phi căn bản là lười quản cô gái này như thế nào, vội vàng chạy đến bên người cô gái đang hôn mê kia. Nhanh chóng dùng tay đặt lên ngực trái của cô để kiểm tra nhịp tim, trong tích tắc, sắc mặt Lâm Phi liền trở nên trắng bệch!
Nhịp tim…đã ngừng đập!?
“SHIT”
Lâm Phi có chút không nhịn được mà chửi tục ra một tiếng bằng tiếng Anh.
Quay đầu lại nhìn qua Bạch Hân Nghiên đã hôn mê, lúc này Lâm Phi hận không thể đi lên tát cho cô ta vài cái, đều là do cô ta làm chậm trễ!
Trong lúc nguy cấp, trong đầu Lâm Phi đột nhiên lóe lên một đạo linh quang.
Suy ngẫm trong chốc lát, hắn liền bật dậy chạy nhanh đến chiếc xe có rèm che của Bạch Hân Nghiên, mở cốp sau lên. Lục lọi một lát thì tìm ra được một cái bình tiếp điện.
Đã làm cảnh sát thì thông thường đều chuẩn bị trước một số trang thiệt bị thiết yếu để dùng khi cần thiết.
Lâm Phi đem xe ta-xi của mình lái đến sau người cô gái để lấy ánh sáng, sau đó đem bình tiếp điện cầm trên tay, tháo lộ hai cực âm dương ra.
Điện áp của ô tô bình thường không đủ gây ra nguy hiểm đến tính mạng. Càng không đạt đến yêu cầu dùng để kích thích nhịp tim của bệnh viện. Thế nhưng, vào thời điểm này Lâm Phi cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay đồng thời đem hai đầu dây âm dương của bình tiếp điện chạm vào bộ ngực mềm mại kia của cô gái.
Điện áp xung cực làm cho lồng ngực cô gái có chút run lên! Nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào!
Hai cái! Ba cái!...
Mãi đến khi Lâm Phi xung điện lần thứ 5, trái tim của cô ta rốt cục cũng nhảy lên một cái!
Lâm Phi có chút nhẹ nhõm thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười tươi thâm nhũ ‘nguy hiểm thật’, may mà nghĩ đến biện pháp này đúng lúc, không nghĩ đến vậy mà có hiệu quả.
Nhưng hắn cũng biết, việc cứu trợ vẫn còn chưa xong. Hắn để bình tiếp điện sang một bên, sau đó cúi người tiếp tục ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô gái thực hiện hô hấp nhân tạo.
Chỉ khi nào cô gái này tỉnh táo lại thì mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Lại mấy phút đồng hồ trôi qua, hơi thở của cô gái cũng ngày càng mạnh hơn.
Lâm Phi không chú ý đến, chẳng biết đôi mắt sáng của cô gái từ lúc nào đã có chút hé mở, ánh mắt cô ta ngày càng thanh minh hơn…
Ngay khi Lâm Phi muốn cúi người làm vài lần hô hấp cuối cùng, miệng hắn sắp chạm vào miệng cô gái, bỗng nhiên cảm giác được một trận gió đánh úp về hướng khuôn mặt của mình!
“Ba!”
Vì quá mức chuyên chú nên Lâm Phi có chút phản ứng không kịp, kết quả là ăn trọn một cái tát vào mặt. :220:
Lúc này, cô gái đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là đang trừng to cặp mắt chứa đầy hàn quang và hận ý nhìn chằm chằm vào hắn. Khuôn mặt cô có chút trắng bệch. (D/G: đời quá nhọ! )
Lâm Phi có chút vô tội sờ sờ mặt của mình, nhưng thấy cô gái này đã hoàn toàn tỉnh táo lại thì hắn cũng có chút vui mừng, cười ngây ngô nói: “Tiểu thư, cô tỉnh lại thì thôi, sao lại đánh tôi?”
“Đồ cầm thú…biến thái…”
Cô ta cắn chặt răng ngà, hốc mắt hồng hồng, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cô cảm nhận được vị thuốc là đậm đặc còn vương lại trên khóe miệng, điều này có nghĩa là người đàn ông trước mặt này đã hôn mình trong thời gian khá dài rồi.
Lâm Phi nói bằng giọng buồn bực: “Cô hiểu lầm rồi, tôi là đang cứu cô đó, vừa rồi cô bị hôn mê do thiếu dưỡng khí, tôi phải giúp cô hô hấp nhân tạo, xoa bóp tim, lại còn cả xung điện…”
Tựa hồ lúc này cô ta mới phát hiện trước ngực hơi có chút lành lạnh, vừa cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện bộ vị tư mật của mình đang lồ lộ ngồi không khí.
Trên ngực vẫn còn chút hơi ấm, hiển nhiên gã đàn ông trước mặt này vẫn luôn sờ vào vị trí này.
“Anh…anh…anh dám…”
Cô gái tựa hồ lại thấy khó thở, hai mắt đảo tròn một cái, lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh!
Lâm Phi hơi sững sốt, vội vàng kiểm tra nhịp tim của cô ta, phát hiện cô ta chỉ là hoảng sơ cộng với thân thể quá độ mệt mỏi nên tạm thời ngất đi mà thôi, không có gì đáng lo, lúc này mới yên tâm lại.
Nhìn Nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, Lâm Phi biết đây không phải là nơi ở lâu được, vì thế đem quần áo của cô gái kia sửa sang lại một chút, sau đó ôm cô đặt lại lên xe ta-xi.
Cũng không nóng lòng đánh thức cô ta một lần nữa, miễn cho phải tranh chấp vô nghĩa, Lâm Phi thấy trước tiên cứ lái xe ly khai công trường này đã rồi tính sau.
…
Rạng sáng, trong một căn phòng xa hoa của cao ốc Vọng Nguyệt, một tửu điểm 5 sao cao cấp.
Một thanh niên chỉnh tề trong trang phục áo ngủ, đứng trước cửa sổ, mày có chút nhíu lại, trên tay trái là một ly Champagne, tay còn lại đang cầm điện thoại nói chuyện.
“Còn chưa tìm thấy A Trung cùng A Hổ sao?” Giọng điệu có chút âm trầm của gã vang lên.
“Mã thiếu, vừa rồi chúng ta đã thông qua quan hệ với cảnh sát giao thông, điều tra về băng ghi hình ở khu vực phụ cận, có thấy được hình ảnh ghi lại của bọn hắn!” trong điện thoại vọng lại tiếng trả lời khẩn trương của một người.
“Nga? Vậy sao đến bây giờ còn chưa mang theo người phụ nữ kia đến gặp tôi?”
“Bọn hắn bị một cô gái xa lại đuổi theo, thân phận của cô ta hình như là cảnh sát.
Sau khi bọn hắn trốn lên một chiếc xe ta-xi, họ một đuổi một chạy đến khu công nghiệp ở thành bắc, nơi đó không có camera nên không thể biết được đã xảy ra chuyện gì…”
“Sao lại có cảnh sát trong này? Người phụ nữ ta cần đâu??” Gã thanh niên cau mày hỏi lại lần nữa.
P/S: vừa dịch xong chưa kịp biên up luôn, :220: mai rảnh ta biên lại sau mọi người nhai tạm
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Last edited by Linh Đế; 30-09-2014 at 04:42 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Linh Đế