Nhìn “Thủy xương bồ”, ý nghĩ đầu tiên của Tô Phong là phát tài rồi. Loại cỏ này rất ít người biết, đa số mọi người nhìn thấy sẽ cho rằng, đây chỉ là cây cỏ bình thường nhưng với mấy vị tiền bối chữa bệnh bằng thuốc đông y, thì loại cỏ này cực kì quý giá.
Nhưng đến năm 2020, loại cỏ này gần như tuyệt tích vì lũ tàu khựa bỏ số tiền khá lớn mua loại cỏ này, người dân nước ta thi nhau đi tìm loại cỏ này, đào cả gốc rễ của chúng đem đi bán khiến chúng hầu như biến mất.
Loại cỏ này có hai loại công hiệu, thứ nhất là chữa bệnh và thứ hai là dùng cho người tập võ. Nhìn “Thủy xương bồ” đang ở trước mặt, Tô Phong cảm thấy không hợp lý cho lắm. Loại cỏ này chỉ mọc ở những khe đá gần dòng suối, còn nới này thì toàn đất sét nếu nói chúng tự mọc lên thì không hợp lý. Lý do duy nhất là có người chồng bọn chúng ở nơi này.
Quay người nhìn Mai Vân, cô bé này vẫn chăm chú nhìn vào cây ổi, chẳng thèm để ý mọi thứ xung quanh. Nhìn cô bé này, Tô Phong lại thấy đau đầu. Bình thường, nếu có một mình thì hắn có thể thoải mái đi khắp ngon đồi này tìm hũ vàng, còn giờ có thêm cô bé này thì hắn không biết làm cách nào cho phải.
Đang băn khoăn, giọng Số Mười vang lên: “Có vẻ ngươi đang gặp khó khăn thì phải”. Tô Phong hơi có chút giật mình rồi băn khoăn. Sáng nay Số Mười gọi mình là kí chủ, giờ lại xưng là ngươi. Tô Phong có chút không hiểu ra sao.
Lười suy nghĩ thêm, Tô Phong nói: “Ngươi có cách nào để đem hét đống cỏ kia cất đi không?”. Trầm ngâm một chút, Số Mười nói: “Ta có thể giúp ngươi cất dữ chúng vào thế giới tinh thần!”. “Thế giới tinh thần? Đó là nơi nào?” Tô Phong băn khoăn hỏi.
Nghe Tô Phong hỏi, Số Mười trả lời: “Đó là nơi mà ngươi mới vào lúc sáng! Đó chính là thế giới tinh thần”. Có chút hiểu ra, Tô Phong gật đầu rồi nói: “Vậy thì làm luôn đi!”.
“Biết rồi nói lắm!” Số Mười gắt lên nói. Tô Phong choáng! Hắn thấy nếu Số Mười là con gái, chắc hôm nay hẳn là đến ngày nên tính tình mới thay đổi thất thường như vậy.
Trong nháy mắt, hơn mười bụi “Thủy xương bồ” biến mất. Hắn cảm thấy cái hệ thống này giống nhẫn chứa đồ trong mấy truyện tiên hiệp.
Đang mải suy nghĩ, Mai Vân hét lên khiến Tô Phong giật bắn mình. Nhìn lại, Tô Phong thấy cô bé đang nhìn chằm chằm vào nơi mấy bụi cỏ “Thủy xương bồ” mới biến mất, kéo kéo tay Tô Phong rồi nói: “Tiểu Phong! Cậu có thấy gì không, vừa nãy ở dưới gốc cây ổi có mấy cây cỏ to, giờ thì chúng lại chẳng thấy đâu rồi! Tí nữa tớ phải khoe với mẹ Nguyệt!”.
Nghe thấy Mai Vân nói vậy, Tô Phong cảm thấy đầu mình to ra. Lúc nãy, quên mất cô bé này đang đứng ở bên cạnh mình nên Tô Phong nới giám để Số Mười chuyển những bụi cỏ đó vào trong thế giới tinh thần, nếu không thách kẹo Tô Phong cũng không giám làm vậy.
Nhíu mày lại, hai mắt Tô Phong đảo liên tục như đang suy nghĩ kế sách để cô bé không nói ra truyện này. Vì nếu vụ này lộ ra ngoài, vậy thì sẽ khá rắc rối. Chắc hẳn sẽ không ai tin cái việc kinh hãi thế tục này nhưng không có nghĩa là người khác không tin. Điển hình như chủ nhân của “Thủy xương bồ”, ngoài ra còn khá nhiều kẻ khác mà hiện giờ Tô Phong cũng không biết bọn chúng là ai. Kiếp trước, khi còn đứng đầu trong giới sát thủ, Tô Phong cũng là một trong số bọn chúng.
Người ta thường gọi bọn chúng là dị năng giả. Bọn chúng được thành lập vào chiến tranh thế giới thứ hai, với mục đích là ngăn cấm chiến tranh và bảo vệ người dân vô tội và lấy tên là “Thiên Phạt”. Nhưng thời gian qua đi, ngày càng nhiều dị năng giả gia nhập vào “Thiên Phạt”, dần dần tổ chức này càng ngày càng xa đọa.
Trên thế giới, “Thiên Phạt” là cái tên cấm kị với chính phủ của các nước. Bọn chúng phân bố ở các nước khác nhau trên thế giới, ngoại trừ một vài nước ở Châu Á trong đó có cả Việt Nam. Những nới nào có hiện tượng lạ hoặc đó chỉ là tin đồn, bọn chúng cũng sẽ tới tìm hiểu và không bỏ sót bất kì chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Nếu có người nào biết, chúng không ngại bắt cóc và tra khảo cho tới khi biết được đẩy đủ thông tin và kết cục là những người bị bắt cóc đó sẽ là diệt khẩu.
Nghĩ đến việc này lộ ra thì nguy to, Tô Phong quay lại nhìn Mai Vân và quyết định dùng thôi miên với cô bé, để cô bé quên đi những gì vừa nãy nhìn thấy. Từng là kẻ đứng đầu trong giới sát thủ, thuật thôi miên đối với Tô Phong dễ như ăn cháo. Mặc dù hiện giờ hắn chỉ là đứa trẻ ba tuổi, nhưng chỉ số tinh thần của hắn đã là 120, vượt xa so với người trưởng thành.
Quay người lại mặt đối mặt với Mai Vân, Tô Phong nhìn thẳng vào mắt cô bé và dùng lực lượng tinh thần của mình tác động tới thần trí của cô bé. Trong nháy mắt, Mai Vân bất tỉnh và ngã ngửa ra đằng sau. Bước một bước về phía trước, hai tay của Tô Phong đưa về phía trước đỡ lấy cô bé rồi kéo cô bé vào lòng mình. Nhìn xung quanh một vòng chắc chắn rằng không có ai nữa, Tô Phong quyết định mai sẽ quay trở lại và bế cô bé Mai Vân về nhà.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:04 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Tô Phong bế Mai Vân về gần đến nhà thì cô bé bỗng tỉnh lại, nhìn thấy Tô Phong đang bế mình, Mai Vân tò mò nhìn hắn rồi hỏi: “Tiểu Phong! Sao cậu lại bế tớ?? Thả tớ xuống để tớ tự đi!”.
Nghe cô bé hỏi vậy, Tô Phong có chút luống cuống chân tay rồi thả cô bé xuống rồi nói: “Lúc nãy cậu đòi đi vặt ổi, tới nơi thì cậu kêu mệt, rồi ngồi xuống đất ngủ gật nên tớ bế cậu về!”. “Ồ! Sao tớ không nhớ gì nhỉ!” Thấy Tô Phong nói vậy, Mai Vân hỏi.
“Nhớ được mới gọi là lạ!” Tô Phong nghĩ thầm như vậy nhưng lại trả lời: “Tớ có biết đâu!”. Suy nghĩ một chút, Mai Vân lại nói: “Vậy chúng mình chơi trò bác sĩ đi!”. Tô Phong “…”.
Thở dài, Tô Phong cũng đành phải chơi cùng Mai Vân, coi như bù đắp lại vừa nãy dùng thôi miên với cô bé.
10h30.
“Hai đứa ở nhà chơi vui không??” Giọng mẹ của Tô Phong vang từ ngoài cửa. Nghe thấy tiếng của mẹ mình, Tô Phong thở phào giống như thoát khỏi địa nguc.
Hơn ba tiếng chơi cùng Mai Vân, Tô Phong cảm thấy đã trôi qua ba năm. Trong ba tiếng này, Tô Phong bị hành hạ đến thảm, hết chơi bác sĩ rồi lại chơi cảnh sát bắt cướp …vv! Tô Phong thiếu chút nữa phát điên.
Gỡ hết mấy mảnh giấy trên đầu xuống, Tô Phong từ trên giường nhảy xuống chạy ra ngoài, bỏ lại cô bé Mai Vân tay còn đang cầm vài mảnh giấy, chuẩn bị cho thêm lên trên đầu của hắn.
Đàm Thị Nguyệt thấy con trai mình chạy ra chỗ mình, còn tưởng rằng hắn chạy ra đòi kẹo nên đưa cho hắn một gói kẹo. Tô Phong thấy mẹ mình đưa kẹo cho mình thì cũng đành cầm lấy rồi nói: “Mẹ! Con muốn đi nhà trẻ!”. Đàm Thị Nguyệt tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại: “Con nói gì cơ??”. “Con nói là con muốn đi nhà trẻ! Ở nhà chán lắm!” Tô Phong trả lời.
Nghe thấy Tô Phong nói vậy, thì Đàm thị Nguyệt có chút ngạc nhiên. Hằng ngày, cô ta đi làm thường phải dỗ dành Tô Phong đi nhà trẻ, nhưng hắn sống chết cũng không muốn đi, hôm nay nghe con mình nói vậy, cô ta cũng có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Vui mừng vì Tô Phong chịu đi nhà trẻ, Đàm Thị Nguyệt đi làm cũng đỡ phải lo lắng Tô Phong ở nhà một mình. Gật đầu một cái, Đàm Thị Nguyệt nhìn con trai mình rồi nói: “Được rồi! Chiều mẹ bảo bố dẫn Tiểu Phong đi nhà trẻ được không??”. “Được ạ!” Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Tô Phong gật đầu ngay.
Khi hai mẹ con Tô Phong đang định đi vào nhà, một tiếng nói thân quen vang lên từ phía sau khiến Tô Phong giật mình: “Hai mẹ con vừa nói gì thế? Tiểu Phong của bố hôm nay ở nhà ngoan không nào??”.
Nhìn người đàn ông này khoảng 30 tuổi, cao khoảng một mét tám, nước da giám nắng, gương mặt cương nghị, thân hình hơi gầy đang mỉm cười bước về phía mình, Tô Phong bật thốt lên: “Bố!”.
Người đàn ông này không phải ai khác chính là Tô Văn Long bố của Tô Phong. Nghe thấy Tô Phong gọi mình, Tô Văn Long mỉm cười bước tới bế bổng Tô Phong lên rồi thơm cái “Chụt” vào mặt hắn.
Gia đình Tô Phong bước vào nhà, cô bé Mai Vân nhìn thấy trên tay của Tô Phong cầm túi kẹo, thì nhảy cẫng lên lao về phía hắn. Nhìn thấy cảnh này bố mẹ của Tô Phong đều cười. Đàm Thị Nguyệt còn trêu đùa con trai mình: “Con trai! Lấy mấy cái kẹo cho con dâu của mẹ nhanh nào!”. Nghe mẹ mình nói vậy, mặt Tô Phong đỏ lên. Nhưng cũng không phản bác, vì hắn biết đây chỉ là mẹ hắn trêu mà thôi.
Đưa cho Mai Vân một nửa đống kẹo trong túi, cô bé nói cám ơn rồi chạy luôn về nhà. Buổi trưa, gia đình Tô Phong ngồi ăn cơm, nhìn mâm cơm chỉ có rau dưa cùng vài miếng thịt mỡ, trong khi bát cơm của Tô Phong có hẳn vài miếng thịt nac, Tô Phong âm thầm thề, nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền để bố mẹ hưởng phúc.
Kiếp trước, gia đình Tô Phong cũng chỉ là một gia đình bình thường, không phải lo bữa nay bữa mai nhưng cũng khá khốn khó, đôi khi trong nhà hết tiền, luôn được bên ngoại nhà hắn giúp đỡ. Tô Phong còn nhớ tới năm lớp 12, lúc đó gia đình của nhà hắn mới xây nhà xong, trong nhà không còn tiền, ông bà ngoại cùng anh chị em của mẹ hắn cho tiền để mua gạo mua thức ăn cũng như tiền đóng học cho hắn. Đến khi hắn đi học cao đẳng, tiền nộp học cũng là các bác, các dì bên ngoại của hắn cho tiền.
Còn bên nhà nội của Tô Phong là nơi hắn ghét nhất, từ khi bố mẹ hắn cưới nhau được một tháng, bên nội nhà hắn đã đuổi bố mẹ hắn ra khỏi nhà, bố mẹ của hắn đành phải về nhà ông bà ngoại sông tạm một thời gian, sau đó bố mẹ hắn tìm được việc làm mới chuyển đi, trước khi đi, ông bà ngoại cùng các bác các dì của hắn đều góp tiền cho bố mẹ hắn.
Nhớ lại những gì kiếp trước gia đình hắn trải qua, Tô Phong quyết định phải báo đáp gia đình họ ngoại nhà hắn, để họ được sống sung túc thoải mái không phải sống cuộc sống khốn khó như trước. Còn bên họ nội thì Tô Phong quyết định không bao giờ thèm để ý, không gây khó khăn cho bọn họ may rồi chứ đòi báo ơn, nghĩ ra chắc.
Nhớ lại những gì kiếp trước gia đình hắn trải qua, Tô Phong quyết định phải báo đáp gia đình họ ngoại nhà hắn, để họ được sống sung túc thoải mái không phải sống cuộc sống khốn khó như trước. Còn bên họ nội thì Tô Phong quyết định không bao giờ thèm để ý, không gây khó khăn cho bọn họ may rồi chứ đòi báo ơn, nghĩ ra chắc.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:05 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Một tháng trôi qua, trong một tháng này ngoại trừ việc sáng lẫn chiều đi nhà trẻ, Tô Phong thường đi lên đồi tìm hũ vàng đó. Mặc dù đã tìm hết mọi nơi khả nghi trên ngọn đồi này, Tô Phong vẫn không thấy dấu vết khả nghi nào. Hắn cũng thường để ý nơi trồng “Thủy xương bồ”, xem chủ nhân của chúng có quay lại không nhưng khiến hắn thất vọng là không thấy một ai.
“Trở vào!” Trong nháy mắt, Tô Phong xuất hiện trong thế giới tinh thần, trước mặt hắn là một màn hình lớn, có dòng chữ màu đỏ ghi
nhiệm vụ đang hoàn thành và thời gian còn lại là 1 tháng 29 ngày 20 giờ 45 phút.
Nhìn thời gian chỉ còn gần hai tháng, Tô Phong bắt đầu có chút sốt ruột. Đang lo lắn, Số Mười đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn nhảy dựng lên.
Nhìn Số Mười, Tô Phong nói: “Lần sau trước khi ngươi xuất hiện, ngươi có thể báo trước cho ta một tiếng được không! May mà ta là người bình thường, nếu ta bị bệnh tim chắc bị ngươi dọa chết ngỏm củ tỏi từ lâu rồi!”. Nghe Tô Phong nói vậy, Số Mười im lặng rồi nói: “Có vẻ như ngươi đang gặp khó khăn với nhiệm vụ đầu tiên thì phải!”. Tô Phong gật đầu.
Hắn hiện giờ chỉ là một đứa bé ba tuổi, làm sao có thể trong ba tháng kiếm được một triệu cơ chứ. Làm hacker thì không được vì năm 1997, Việt Nam chưa có máy tính mà kể cả có cũng lấy đâu ra mạng mà dùng. Làm sát thủ, điều này càng không thực tế.
Nhìn Tô Phong gật đầu, Số Mười nói: “Hiện giờ, ngươi đã xác định được muc tiêu cần tìm, vậy ta sẽ gợi ý cho ngươi “Chỗ không có khả năng nhất chính là chỗ chôn hũ vàng đó!””. Nghe Số Mười nói vậy, Tô Phong cảm thấy hình như mình bỏ sót chỗ nào đó nhưng lại không nghĩ ra.
Tặc lưỡi, Tô Phong quyết định tí nữa nghĩ tiếp. Nhìn xung quanh một vòng, Tô Phong hỏi Số Mười: “Mấy cái bụi Thủy xương bồ lần trước ta nhờ ngươi cất đi hiện giờ đâu rồi? Chẳng nhẽ ngươi thóng làm của riêng rồi?”. Vừa dứt lời, một tia sét từ phía trên đánh xuống khiến toàn thân Tô Phong đen nhẻm, tóc dựng đứng mồm còn thở ra khói.
“Đây là cảnh cáo về việc ngươi giám nghi ngờ nhân phẩm của hệ thống!”. Số Mười nhìn Tô Phong tả tơi thì cảnh cáo. Tô Phong: “…”.
Nhìn Tô Phong có chút thảm hại, Số Mười lại nói tiếp: “Mấy cái cây cỏ vớ vẩn ấy ở phía sau ngươi kìa!”. Nghe Số Mười nói, Tô Phong vội quay người lại, trước mắt của hắn chính xác là “Thủy xương bồ” nhưng to gấp đôi cây bình thường. Nhìn “Thủy xương bồ” to như thế, Tô Phong không biết nói gì cho phải. Tô Phong đành nhìn về phía Số Mười chờ đợi một lời giải thích.
Số Mười thấy Tô Phong nhìn mình, đành thở dài rồi giải thích: “Thế giới tinh thần đại loại giống như mấy cái động phủ tiên nhân trong truyện tiên hiệp ấy! Nếu cây bình thường ở trong nay một thời gian, chúng sẽ dung nhập với nơi này và dần dần biến dị, cây cối chỉ cần còn một tia sinh cơ, đem vào trong này ngay lập tức sẽ tươi tốt trở lại! Nói tóm lại nơi này là thiên đường cho động thực vật!”.
Nghe Số Mười nói vậy, hai mắt Tô Phong tỏa sáng. Nếu hắn đưa mấy loại động thực vật vào trong này, chẳng mấy chốc chúng sẽ biến dị rồi đem đi bán, đảm bảo giàu to. Số mười như đọc được suy nghĩ của Tô Phong, nói luôn: “Ngươi không cần phải mơ hão! Nếu lần sau ngươi muốn đem thứ gì vào nơi này vậy ngươi phải tốn 100 bạc!”.
“Định mệnh!” Tô Phong tiện mồm chửi một câu. Hắn cảm thấy cái hệ thống này, đang bóc lột hắn chứ chẳng phải giúp đỡ hắn nữa. Xoa xoa trán, Tô Phong lại hỏi: “Vậy bạc kiếm bằng cách nào? Chúng nó còm có tác dụng gì không!”. Số Mười bắt đầu có chút khó chịu gằn giọng trả lời: “ Ngươi muốn kiếm bạc vậy thì hoàn thành nhiệm vụ hoạc kiếm những thứ quý giá như vàng, đá quý, kim loại hiếm …vv! Còn tác dụng của bạc thì đợi ngươi tới cấp 10 sẽ biết!”.
Tô Phong há mồm định hỏi thêm thì Số Mười đạp cho hắn một phát rồi gào lên: “Lượn đi cho nước nó trong! Hỏi lắm đau cả đầu!”. Trong nháy mắt, linh hồn Tô Phong quay trở lại thân thể, hắn bực mình chửi thầm một câu: “Định mệnh nhà nó! Lão tử chỉ hỏi vài câu mà cứ xồn xồn lên!”. Vừa nói xong, Tô Phong nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong đầu mình: “Cảnh cáo! Nếu kí chủ còn xúc phạm hệ thống thêm lần nữa sẽ phải chịu chừng phạt!”. Tô Phong: “…”
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:07 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Mặc dù cực kì cay cú với cái hệ thống chết tiệt này, nhưng Tô Phong cũng không ngu ngốc chọc giận nó. Ngồi nhìn những đứa trẻ bằng tuổi mình đang chơi ngoài sân của nhà trẻ, Tô Phong cảm thấy bọn chúng thật may mắn, khi bọn chúng không biết trước tương lại của mình ra sao.
Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì: “Òa!”. Cô bé Mai Vân chẳng biết đứng đằng sau hắn lúc nào và dọa Tô Phong khiến hắn giật mình. Nhìn cô bé này, Tô Phong lại thấy đau đầu. Từ khi sống lại tới giờ, ngày nào cô bé này cũng bắt hắn phải chơi cùng mình, dù là ở nhà hay nhà trẻ đều như vậy.
Thấy Tô Phong đang nhìn chằm chằm mình, hai má của Mai Vân đỏ ửng lên nhìn cực kì đáng yêu rồi nói: “Này Tiểu Phong! Cậu ngồi đây làm gì thế? Ra chơi cùng bọn mình đi!” Nói rồi cô bé kéo tay hắn đi về phía lũ trẻ con đang chơi đùa với nhau. Lũ trẻ con đang chơi với nhau, thấy Tô Phong và Mai Vân đi tới chỗ mình thì im lặng hết với nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Phong không khỏi vuốt mũi cười khổ. Hắn nhớ lại lúc còn bé, hễ ngày nào đi nhà trẻ là hắn cũng đánh các bạn cùng chơi, nên bây giờ thấy lũ trẻ này đứng im nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng hết cách. (T/g: Giống hệt ta lúc còn bé, hễ đi nhà trẻ là đánh nhau. Đánh xong là về nhà đk ăn đòn @@)
Sau đó, một đứa trẻ tầm tuổi như Tô Phong và Mai Vân đứng ra, đứa trẻ này khá mập, có mái tóc húi cua, làn da ngăm đen, hai mắt to nhìn khá linh động nhìn hai người bọn hắn.
Nhìn đứa trẻ này, Tô Phong nhớ ngay ra đứa trẻ này tên là “Tùng Lâm!”. Bằng tuổi hắn cùng Mai Vân, là một trong những người bạn khi còn bé của hắn và cũng bị hắn đánh liên tục.
Sống lại hơn một tháng, hầu như Tô Phong ngoài trừ chơi với Mai Vân, còn những đứa trẻ khác trong khu tập thể Tô Phong rất ít gặp, vì hắn thường ở trên đồi đi tìm hũ vàng hoặc đi ngủ lúc 7h, mà những đứa trẻ trong tập thể tan học lúc 6h, nên không gặp nhau là chuyện bình thường.
Tùng Lâm nhìn về phía Tô Phong và Mai Vân rồi nói: “Nếu các bạn muốn chơi cùng bọn mình, thì Tiểu Phong phải hứa không được đánh người nữa cơ”. Nghe Tùng Lâm nói vậy, Mai Vân nhìn chằm chằm Tô Phong giống như nói: “Cậu mà không hứa tớ sẽ không chơi với cậu”.
Thấy Mai Vân nhìn mình như vậy, Tô Phong có chút luống cuống trong bụng thầm nghĩ: “Lão tử cũng gần sáu mươi rồi chứ ít đâu! Đánh các ngươi làm cái rắm à!”. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ Tô Phong vẫn phải hứa rồi sau đó, Tô Phong cùng với lũ trẻ này chơi đuổi bắt tới lúc được đón về.
Về tới nhà, trên người Tô Phong đâu đâu cũng toàn là mùi mồ hôi. Từ lúc sống lại tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn quên hết mọi việc và chơi thỏa mái như vậy. Ngửi thấy trên người mình toàn mùi mồ hôi, không cần bố mẹ nhắc, Tô Phong vác cái chậu thau khá to, đội lên đầu, hai tay giữ hai bên rồi chạy về phía bể nước máy công cộng bên góc trái của tập thể để tắm.
Mở khóa nước cho nước chảy đầy chậu, Tô Phong cởi áo ra rồi định cởi luôn cả quần thì hắn bỗng nhớ ra, hôm nay là thứ bảy, mọi người trong tập thể đều ở nhà. Nếu hắn cởi nốt cả quần ra thì lộ hết hàng, cho thiên hạ xem chứ chẳng chơi. Nghĩ đến vấn đề này, Tô Phong quyết định mặc cả quần rồi tắm.
Tắm xong, Tô Phong lại cho chậu lên đầu đội chạy trở về, trên người hắn còn mặc mỗi cái quần ướt sũng. Chạy về đến nhà bỏ chậu xuống, đang định tìm quần áo để mặc vào thì mẹ hắn đi chợ về.
Đàm Thị Nguyệt thấy Tô Phong còn mặc chiếc quần đùi ướt sũng thì nói: “Tiểu Phong cởi quần ra rồi lau khô người đi! Đợi mẹ lấy quần áo cho!”. Nghe mẹ nói như vậy, Tô Phong có chút xoắn xuýt. Đàm Thị Nguyệt đi vào lấy quần áo cho Tô Phong, lúc quay lại thi thấy Tô Phong vẫn còn mặc chiếc quần đùi ướt, thấy lạ, Đàm Thị Nguyệt bèn hỏi: “Làm sao không cởi quần ra rồi lau người vậy Tiểu Phong!”.
Thấy mẹ mình hỏi như vậy, mặt Tô Phong có chút đỏ lên rồi nói lí nhí: “Mẹ cứ để quần áo đấy rồi ra ngoài đi con thay!”. Nghe thấy Tô Phong nói vậy, Đàm Thị Nguyệt phì cười rồi nói: “Cha bố anh! Từ đầu tới chân của anh chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn! Mấy tháng trước anh ngủ còn đái dầm ra giường, làm tôi với bố anh phải gọi anh dậy thay quần áo cho anh nữa chứ! Bây giờ còn bày đặt xấu hổ!”. Nói xong, Đàm Thị Nguyệt bật cười thành tiếng rồi đi ra ngoài. Tô Phong mặt càng đỏ thêm, hắn chỉ muốn tìm chỗ nào thật kín để chui vào cho đỡ xấu hổ.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:08 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Vội vàng mặc quần áo xong, Tô Phong chạy thẳng lên đồi. Nhìn mảnh đất ngay dưới gốc câ ổi trước mặt, Tô Phong trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi tặc lưỡi. Hơn một tháng trời, Tô Phong đã tìm xung quanh ngọn đồi này, mặc dù đã đào bới nhiều chỗ nhưng hắn vẫn không tìm thấy hũ vàng ở đâu.
Nếu nói trên ngọn đồi này, có chỗ nào Tô Phong chưa từng đào bới qua, thì chỉ có mảnh đất phía dưới cây ổi là hắn chưa động tới.
Những chỗ khác đất khá rắn, nhiều cát và xỏi, nhưng riêng chỗ trước mặt này thì đất lại khá xốp. Mặc dù không có dấu hiệu đào bới qua, nhưng ai biết được ở dưới có gì không. Căn cứ thêm vào việc hệ thống từng gợi ý cho mình, Tô Phong có chút chắc chắn rằng thứ mình cần tìm ở chỗ này.
Nghĩ là làm, Tô Phong chạy lại bụi tre cách đó không xa và lôi ra một cái xẻng, cái xẻng này là Tô Phong vô tình nhìn thấy dựng ở ngoài bờ tường của khu tập thể. Nói đúng hơn là Tô Phong mượn tạm và chưa biết ngày trả lại =)).
Xúc gần chục xẻng đất, Tô Phong có thể khẳng định rằng, chỗ này đã từng bị đào móc lên là đổ đám đất mới này vào, chắc hẳn là để trồng “Thủy xương bồ” cũng như để đánh giấu.
Đào sâu khoảng một mét, Tô Phong bỗng nghe thấy “Cạch” một tiếng, hắn cảm thấy tay của mình như chết lặng, mặc kệ cảm giác đau đớn ở bàn tay, vất cái xẻng sang một bên, Tô Phong nhảy xuống dùng hai tay bới đất sang một bên.
Đập vào mắt hắn là một chiếc hũ màu xám tro bằng sành, nắp của chiếc hũ này được đậy bằng một tấm da bò. Cởi nút buộc trên nắp ra, Tô Phong thấy ở trong chiếc hũ này toàn vàng, bạc và một ít đồ trang sức khá cổ xưa. Nhìn những thứ này, Tô Phong hô lên: “Giàu to rồi!” hô xong, Tô Phong che mồm lại. Hắn quên mất nếu để người khác biết được thì chưa chắc những thứ này đã là của hắn, vớ vẩn mất mạng như chơi.
Nhìn quanh một vòng xác định không có một ai, Tô Phong bê chiếc hũ này đặt lên trên rồi lấp đất lại như cũ. Lấp đất xong, chắc chắn rằng mình không bỏ sót bất kì dấu vết nào, Tô Phong bê chiếc hũ để vào một bụi tre gần khu tập thể. Bui tre này khá to, rất ít người để ý nơi này nên hắn mới để ở đây. Chứ giờ mà mang về, thế nào mọi người cũng hỏi rồi mở ra xem, vậy thì không hay chút nào.
Chạy ra bể nước rửa sạch chân tay rồi chạy về nhà, Tô Phong thấy bố mẹ của hắn đã ngồi đợi cơm hắn. Nhìn thấy Tô Phong chạy về, Tô Văn Long hỏi: “Con đi đâu mà bố tìm không thấy đâu thế Tiểu Phong!”. Nghe Tô Văn Long hỏi, Tô Phong trả lời: “Con chạy lên đồi vặt ổi ăn ạ!”. Thấy Tô Phong nói vậy, Đàm Thị Nguyệt nói: “Lần sau con đừng lên đấy nữa nhé! Ở trên đấy hay có rắn rết lắm đấy!”.
Nghe mẹ mình nói vậy, Tô Phong “Vâng” một tiếng rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mẹ của mình rồi ăn com. Trong bữa cơm, Tô Văn Long than phiền với Đàm Thị Nguyệt về việc nhà máy có thể sẽ cổ phần hóa, có thể việc sẽ nhiều hơn một chút. Nghe chồng mình than phiền, Đàm Thị Nguyệt cũng chỉ nói vài câu an ủi chồng của mình.
Tô Phong vừa ăn cơm vừa nghe bố mẹ nói chuyện, hắn biết cái công ti này do làm ăn thua lỗ nên mới cổ phần hóa, nghĩ lại hắn hiện giờ đã tìm được hũ vàng, tổng giá trị vàng bạc trong cái hũ đó cũng là một số tiền khá lớn, kể cả bố mẹ hắn có nghỉ việc thì cũng không lo không có tiền.
Nhưng điều khiến Tô Phong suy nghĩ là làm cách nào để đổi những thứ này ra tiền mới là điều quan trong, hắn hiện giờ mới chỉ là một đứa bé ba tuổi, đem một cục vàng đi bán sợ rằng không ai mua, mà có mua thì chưa chắc hắn còn mạng để cầm tiền trở về. Mà Tô Phong đã xem thử vàng trong hũ đó, đều là vàng nguyên chất, một thỏi nạng ít nhất cũng khoảng 2kg mà tổng cộng có năm thỏi vàng như vậy. Hắn nhớ rằng năm 2000, một chỉ vàng cũng có giá 532.000 đồng/chỉ. Mà hiện giờ mới là năm 1997, giá vàng là 220.000 đồng/chỉ. Mà 1kg vàng là 266 chỉ, vậy nếu bán hết số vàng đó, Tô Phong ít nhất cũng có gần 6 trăm triệu. Nếu như năm 2000, Tô Phong bán đi thì ít nhất hắn cũng có khoảng 1 tỷ 5 trăm triệu.
Đang xoắn xuýt về vấn đề làm sao để bán vàng, Tô Phong bỗng nghĩ rằng nên hỏi hệ thống một chút. “Trở vào!” hô thầm một tiếng, linh hồn của Tô Phong liền xuất hiên ở trong thế giới tinh thần.
Nhìn xung quanh, Tô Phong gào lên: “Số Mười! Ngươi đâu rồi??”. Hắn vừa gào xong thì “Bốp” một nắm đấm không biết từ đâu nện vào mặt hắn khiến hắn choáng váng, kèm theo giọng nói của Số Mười: “Kêu gào cái gì! Ngươi có biết phá hủy giấc ngủ của người khác là bất lịch sự không??”.
Tô Phong nghe Số Mười nói vậy, suýt chút nữa tức hộc máu. Bụm mặt nhìn về phía Sô Mười, Tô Phong hít một hơi để kìm nén lửa giận trong lòng, Tô Phong nói: “Ngươi có cách nào để ta có thể bán vàng được không ???”.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:09 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x