“Việc này sao! Nếu vậy, ngươi có thể bán cho hệ thống cũng được! Hệ thống sẽ mua bằng giá bên ngoài!” Số Mười nói.
“Thế cũng được á! Giờ ta mới biết việc này!” Tô Phong trợn mắt nhìn Sô Mười nói. Số Mười nói: “Ngươi có hỏi đâu!”. Tô Phong: “Ta sợ ngươi lại đánh ta @@”.
Nhìn Số Mười, Tô Phong lại nói tiếp: “Nếu ta bán vàng cho ngươi để lấy tiền vậy nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành chứ??”. Gật đầu, Số Mười nói: “Đó là điều tất nhiên! Một triệu đó sẽ được hệ thống thu lại!”. “WTF! Vậy chẳng khác gì ngươi cướp trắng của ta à?” Tô Phong gào lên.
“Không không không! Nói chuẩn ra, một triệu đó sẽ được quy đổi ra bạc trong thế giới này! Dần dần ngươi sẽ biết tiền trong thế giới này cũng cực kì quan trọng đấy!” Sô Mười giảng giải cho Tô Phong. Gãi gãi đầu, Tô Phong cũng đành chấp nhận như vậy. Ai bảo hắn trót nhận cái nhiệm vụ này cơ chứ.
Ăn cơm xong, Tô Phong thấy bố mẹ đang ngồi xem ti vi thì lén chay ra chỗ bụi tre, nơi giấu hũ vàng. Thu hũ vàng vào trong không gian, Tô Phong chạy về nhà rồi nằm lên giường nói thầm: “Biến vào!” trong phút chốc, hắn lại xuất hiện trong thế giới tinh thần thì số mười đã đứng trước hũ vàng.
Nhìn Tô Phong xuất hiên, Số Mười hỏi: “Ngươi định bán tất cả chỗ này à??”. Tô Phong lắc đầu nói: “Không được! Ta chỉ bán một thỏi vàng thôi! Còn lại ta sẽ để tại nơi này!”. “Cũng được!” Số Mười nghe Tô Phong trả lời thì có chút thất vọng nói. Nói xong, Số Mười móc từ trong hũ ra một thỏi vàng, trong phút chốc thỏi vàng biến mất, trước mặt Tô Phong xuất hiện những xấp tiền giấy giá trị năm mươi nghìn.
Thấy đống tiền giấy xuất hiện, Số Mười nói: “Hiện giờ giá vàng là 200.000 đồng/chỉ! Hiện giờ trước mặt ngươi là một trăm triệu! Còn dư lại sáu triệu tư ta đã đổi thành tiền của hệ thống cho ngươi!”. Tô Phong nghe vậy thì suýt chút nữa phát điên, hắn gào lên: “Trời ạ! Lúc đầu không phải nói là chỉ thu một triệu để đổi thành tiền hệ thống thôi mà? Sao giờ lại thành sáu triệu tư là sao???”.
“Ngươi hãy bình tĩnh” Số Mười thấy Tô Phong chuẩn bị phát điên thì lườm hắn rồi nói tiếp: “Hệ thống đã thu của ngươi sáu triệu tư, nên hệ thống sẽ có chút ưu đãi cho ngươi đó là mở hệ thống cửa hàng trước lv10, thưởng cho ngươi một lần quay thưởng cơ hội và mở kĩ năng võ công cho ngươi!”. Nghe Số Mười nói vậy thì Tô Phong có chút bình tĩnh rồi nói: “Vậy trước tiên mở quay thưởng đi!”.
Trong phút chốc, trước mặt Tô Phong xuất hiện một chiếc vòng quay giống trong trương chình chiếc nói kì diệu. Mỗi một ô ở chiếc vòng đó lại ghi một kiểu khác nhau, trong đó ô màu trắng chiếm đa số, còn lại có năm ô màu lam và một ô màu tím. Năm ô màu lam lần lượt là trung cấp dị năng “lôi điện”, trung cấp khinh công của phái “Thiên Môn Đạo” bản thiếu [t/g: phái Thiên Môn Đạo là có thật vào đọc này, hơn cả của lũ khựa luôn http://www.doisongphapluat.com/xa-ho...o-a86631.html], trung cấp võ công “Hóa Long Đại Pháp” bản thiếu, trung cấp nội công “Bá Vương quyết” bản thiếu, trung cấp kĩ năng “Tử vi tướng số” bản đủ. Còn một ô màu tím là: “Thượng cấp vũ khí “Trảm ma đao”.
Nhìn hết những thứ đồ vật trên vòng quay, Tô Phong cảm giác ảo tung chảo, không ngờ trong mấy cái ô màu trắng kia, có cả cửu dương thần công cùng cửu âm bạch cốt chảo mà toàn là đồ hạ cấp, đúng là phim ảnh không tin được, toàn hàng lởm mà kêu là võ công đệ nhất thiên hạ.
Đời trước, mặc dù làm sát thủ nhưng Tô Phong cũng học tạp nham đủ lạo võ công của các nước, quan trọng là hắn có cả dị năng lôi điện nhưng từ khi sống lại, dị năng của hắn cũng mất tiêu luôn.
Ấn vào nút “bắt đầu” bên góc phải của vòng quay, vòng quay bắt đầu quay tít mù. Từng tiếng “Cạch..cạch” phát ra từ que chỉ khi chạm vào những que nhỏ trong các ô khiến Tô Phong như nín thở. Vòng quay bắt đầu dần dần chậm lại và dừng hẳn, Tô Phong chửi đổng: “Định mệnh”.
Kim đồng hồ quay vào ô màu trắng, trên đó ghi: “hạ cấp võ công Cửu âm chân kinh”. Nhìn mình chỉ quay được cái võ công hạ cấp này, Tô Phong đành thở dài. Số Mười bước tới bên cạnh Tô Phong rồi nói: “Chúc mừng ngươi quay được Cửu âm chân kinh!”. Tô Phong quay sang nhìn Số Mười nói: “Chúc cái rắm! Quay được mỗi cái đồ hạ cấp, đen đéo đỡ được!”. Số Mười nghiêng đầu nhìn Tô Phong rồi nói: “Quay thế là được rồi! Nếu đen vậy ngươi phải quay vào ô mất lượt mới gọi là đen! Mà hiện giờ thân thể của ngươi thế này, chỉ thích hợp dùng đồ hạ cấp thôi! Đồ chung cấp phải trên lv10 ngươi mới có thể dùng!”.
Nghe Số Mười nói vậy, Tô Phong đành gật đầu. Cùng lúc đó, ô có chứa Cửu âm chân kinh ở trên vòng quay, hóa thành một đoàn ánh sáng bay thẳng vào trong đầu của hắn, khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Hôn mê từ tối qua đến giờ, hắn cảm giác mình mơ một giấc mơ thật dài, ở trong mơ hắn thấy mình hóa thân thành Hoàng Thường, cùng với đó là những cuộc tranh đấu trên giang hồ, bị kẻ thù truy sát, cuối cùng ẩn cư núi rừng sáng tạo ra Cửu âm chân kinh, quay trở lại báo thù, sau đó lại một lần nữa ẩn cư nơi rừng sâu chuyên tâm nghiên cứu Cửu âm chân kinh.
Lúc ở trong mông, Tô Phong cảm giác mình biến thành Hoàng Thường, vui sướng đau buồn hắn đều cảm nhận được, mọi lĩnh ngộ đối với Cửu âm chân kinh, giống như khắc sâu vào trong đầu hắn khiến hắn không thể quên được.
Ngồi dậy, Tô Phong lấy hai tay vỗ vỗ hai má phúng phính của mình cho tỉnh lại rồi tự nói: “Ta là Tô Phong không phải Hoàng Thường! Ta sẽ mãi là ta! Còn Hoàng Thường chỉ là một giấc mộng mà thôi!”.
Hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh thì Tô Phong phát hiện bố mẹ hắn đã đi làm từ lâu, chắc hẳn thấy hắn đang ngủ nên không muốn đánh thức để đưa hắn đi nhà trẻ. Nhìn lên đồng hồ mới có 7h, Tô Phong mở cửa ra, những tia nắng ấm áp buổi sáng chiếu vào người hắn khiến hắn cảm giác thật thỏa mái.
Nhìn xung quanh, xác định mọi người trong khu tập thể đã đi làm hết, lũ trẻ con cùng tuổi hắn cũng đã đi nhà trẻ, Tô Phong quay vào nhà, đó cửa lại ngồi lên giường khoanh chân lại, bắt đầu linh ngộ Cửu âm chân kinh.
Gần giữa trưa, Tô Phong mở mắt ra, trong mắt hắn từng tia sáng lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất, thở dài một hơi, Tô Phong hô lên: “Trở vào”. Trong giây lát Tô Phong xuất hiện ở trong thế giới tinh thần, nhìn vào màn hình lớn nơi chứa thông tin của mình, Tô Phong thấy:
(*) Thông tin nhân vật:
- Kí chủ: Tô Phong
- Quốc tịch: Việt Nam
- Đẳng cấp: 1
- Sức mạnh: 30
- Tinh thần: 120
- Nhanh nhẹn: 25
- Kinh nghiệm: Không
- Võ học:
+ Hạ cấp Cửu âm chân kinh (lĩnh ngộ 70%)
- Nhiệm vụ: Đang hoàn thành
+ Chú thích: Cơ thể người bình thường tất cả chỉ số là 100!
Nhìn thấy Cửu âm chân kinh chỉ lĩnh ngộ tới 70%, Tô Phong gãi gãi đầu. Hắn cảm thấy hẳn mình phải lĩnh ngộ tới 100% rồi chứ nhỉ. Nghĩ không ra, Tô Phong đành gọi Số Mười: “Số Mười! Ngươi ra đây ta hỏi một chút!”. “Hỏi chuyện gì?” Giọng bất nam bất nữ của Số Mười quen thuộc vang lên bên canh Tô Phong, Tô Phong quay sang nói luôn: “Sao Cửu âm chân kinh của ta chỉ mới linh ngộ được 70% là sao??”.
Số Mười có chút khinh miệt nhìn Tô Phong rồi nói: “70% đã là tốt rồi! Ngươi hiện tại chưa vận dụng chiêu thức đối địch, chưa tu luyện mà mới chỉ lĩnh ngộ thì tất nhiên chỉ tới 70% chứ sao!”. Nghe Số Mười trả lời, Tô Phong hiểu ra. Nhìn lên thấy chữ nhiệm vụ đang hoàn thành, Tô Phong thắc mắc hỏi: “Rõ ràng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi cơ mà?? Sao trên kia lại ghi là đang hoàn thành??”.
Số Mười nói: “Tại ngươi chưa ấn vào chữ hoàn nhiệm vụ chứ sao, ấn vào chữ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống mới chấp nhận!”. Xoa xoa trán, Tô Phong nói thầm: “Thật lắm chuyện!” rồi hắn ấn vào nút hoàn thành nhiệm vụ bên góc phải của màn hinh, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong không gian vang lên: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, ngài nhận được 150 điểm kinh nghiệm, 30 bạc. Chúc mừng kí chủ dẳng cấp đã lên tới cấp 2, mong kí chủ chăm chỉ làm nhiệm vụ để tăng thêm cấp.”.
Nghe giọng nói này vang trên trong không gian, tô Phong có chút tò mò. Rõ ràng Số Mười chính là cái hệ thống này, sao bây giờ lại có giọng nói khác mà không phải giọng bất nam bất nữ của số mười vang lên là sao, trong đầu Tô Phong bây giờ tràn đầy những câu hỏi về Số Mười cùng giọng nói lạnh lùng kia.
Liếc sang thì thấy Số Mười vẫn đứng tại đó, Tô Phong có chột dạ, định hỏi những thôi. Hắn không muốn Số Mười nổi giận rồi đánh hắn, một lần đã là quá đủ. Thấy Tô Phong lén nhìn minh, Số Mười mặc kê coi như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Hiện giờ có hai nhiệm vụ xuất hiện, ngươi có muốn nhận hay không??”.
Tô Phong nghe Số Mười nói vậy thì loại bỏ hết mấy câu hỏi trong đầu mình, tập trung nhìn về phía màn hình lớn chỗ nhiệm vụ, không biết lúc nào nhiệm vụ đã ghi:
“Nhiệm vụ 1: Trong vòng một tháng, giết chết một tên đạo tặc. Hoàn thành
thưởng 300 điểm kinh nghiệm, 40 bac. Thất bại, kí chủ mất mạng. Gợi ý: Ngon đồi phía sau khu tập thể!”.
“Nhiệm vụ 2: Trong vòng mười ngày, hôn vào môi năm bé gái. Hoàn thành thưởng danh hiệu “Tiểu tử phong lưu”. Thất bại, không sao!”.
Nhận xong hai nhiệm vụ, hắn có chút băn khoăn, Tô Phong không biết nói sao cho phải. Nhiệm vụ đầu tiên giết một tên đạo tặc, nếu là kiếp trước thì nhiệm vụ này không đủ nhét kẽ răng của hắn, còn bây giờ thì nó là một vấn đề khá nan giải, với cái thân hình ba tuổi này mà đánh nhau là điều không thể, dùng vũ khí nóng? Điều này quá không hiện thực, dùng độc? may ra còn mỗi cách này. Nhưng phải tính toán làm sao, để tiếp cận mục tiêu để hắn không đề phòng chính mình.
Còn nhiệm vụ thứ hai thì quá dễ rồi, hôn năm loli quá là điều bình thường luôn, kể cả mười loli cũng được. Đang mải bay bổng với những ý nghĩ yy, Số Mười nói: “Còn việc gì nữa không??”. Tô Phong lắc đầu tỏ vẻ không còn chuyện gì, “Bộp” Tô Phong nhận được một cú đấm như trời giáng vào mặt kèm theo đó là giọng của Số Mười: “Lượn đê cho nước nó trong, suốt ngày hỏi đau cả đầu!”. Tô Phong “…”.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quay trở về thân xác, Tô Phong vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc. Hắn cảm thấy về sau nên hạn chế hỏi Số Mười kẻo ăn đấm dài dài. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, Tô Phong nghe thấy bên ngoài có tiếng người, nhìn lên đồng hồ đã là 10h, hẳn bố mẹ hắn sắp về đến nhà nên Tô Phong chạy ra mở cửa để đợi bố mẹ hắn về.
Năm phút sau bố mẹ hắn trở về, trên tay mẹ hắn còn cầm theo một túi đựng một mớ rau cùng một miếng thịt. Nhìn thấy thịt, Tô Phong lại cảm thấy chán ngán. Ngày nào cũng ăn thịt hoặc ăn ngán luộc, Tô Phong đã chán đến tận cổ. (t/g: Ngày xưa cái gì cũng rẻ giờ cái gì cũng đắt ><)
Nhìn thấy Tô Phong đang đứng ở của, Tô Văn Long đi tới bế hắn lên rồi nói: “Con trai của bố dậy lâu chưa? (bình thường thằng này ngủ tới trưa mới dậy)”. Nghe thấy bố mình hỏi như vậy, Tô Phong xị mặt ra rồi nói: “Con dậy từ lúc 7h cơ! Thấy bố mẹ đi làm hết rồi nên con ngủ tiếp, mãi đến vừa nãy mới dậy hìhì!”. “Ồ hôm nay con trai của bố dậy lúc 7h cơ sớm nhỉ!” Tô Văn Long nói xong quay sang nhìn Đàm Thị Nguyệt rồi cười.
Thấy bố mẹ cười, Tô Phong cũng gãi đầu ngượng ngùng cười. Ăn cơm xong, Tô Phong nhìn bố mẹ rồi nói: “Chiều nay bố mẹ cho con nghỉ học ở nhà nhé!”. Nghe thấy con mình nói vậy, Đàm Thị Nguyệt quay sang hỏi: “Sao lại muốn nghỉ thế con trai?”. Tô Phong nghe mẹ mình hỏi thì trả lời: “Tại đi học ứ ai chơi với con cả!”. “Chắc tại con hay đánh các bạn chứ gì? Mà có Mai Vân chơi với con đấy thây?” Tô Văn Long thấy vợ và con mình nói chuyện thì cũng thêm vào một câu.
“Có mỗi Mai Vân chơi cùng thì chán lắm! Cho con nghỉ nốt chiều nay nha!” Nói xong, Tô Phong dùng tuyệt chiêu làm nũng thần công, quả nhiên chiêu này có tác dụng với bố mẹ hắn và kết quả là chiều hắn phải đi học à nhầm được nghỉ.
Buổi chiều, chờ bố mẹ đi làm hết, Tô Phong khóa cửa lại rồi chạy lên trên đồi, đi loanh quanh trên đồi trong chốc lát, trên tay Tô Phong đã cầm vài quả mã tiền và vài bông hoa loa kèn. Quả mã tiền hay còn gọi là (Strychnos nux-vomica) có hình dáng rất giống quả cam, được biết đến như một thứ độc dược cực mạnh. Hạt của chúng chứa nhiều chất alcaloid, nếu ăn nhầm sẽ bị co quắp toàn thân và tê liệt cơ hô hấp gây ngạt thở dẫn đến tử vong. Hoa loa kèn thực chất là loại cây được tội phạm Colombia sử dụng để gây mê hay tạo ảo giác khi có ý định cướp bóc, hãm hiếp. Ở Colombia, loài cây này có tên Borrachero, còn gọi cây "thôi miên" hay hoa "hơi thở của quỷ". Kiếp trước, mỗi lần làm nhiệm vụ Tô Phong chuyên dùng hai loại trên để tiến hành nhiệm vụ, khi trộn chúng lại với nhau thì sẽ tạo ra một chất kịch độc, một loại tác dụng với hệ thần kinh, một loại tác dụng với cơ thể, nếu trúng cả hai vậy thăng thiên là vừa. (T/g: Khuyên mọi người không nên thử vì đây là hai loại độc thật chơi vào thăng thiên luôn đặc biệt là quả mã tiền còn hoa loa kèn thì có thể bị mất trí nhớ và tri giác tạm thời).
Nhìn hai loại độc dược trên tay, Tô Phong chạy nhanh về nhà tìm hai mảnh vải nhỏ bọc chúng vào bên trong rồi cho vào cối và dùng chày giã nhẹ để chúng ra nước. Nửa tiếng sau, trên tay Tô Phong đã có hai lọ nhỏ, một lọ màu vàng và một lọ màu đỏ. Lọ màu vàng là nước của quả mã tiền, lọ màu đỏ là của hoa loa kèn.
Nhìn hai loại độc dược trên tay, Tô Phong chạy nhanh về nhà tìm hai mảnh vải nhỏ bọc chúng vào bên trong rồi cho vào cối và dùng chày giã nhẹ để chúng ra nước. Nửa tiếng sau, trên tay Tô Phong đã có hai lọ nhỏ, một lọ màu vàng và một lọ màu đỏ. Lọ màu vàng là nước của quả mã tiền, lọ màu đỏ là của hoa loa kèn.
Nhìn hai lọ này, Tô Phong không khỏi tặc lưỡi một cái. Ai có thể nghĩ rằng, hai loại cây vô hại như vậy lại chứa độc tố nguy hiểm như thế. Tìm một chiếc lọ nhỏ khác, Tô Phong lấy từ mỗi lọ một ít trộn lại với nhau thành màu da cam rồi cho vào lọ thứ ba. Giơ chiếc lọ thứ ba lên, nhìn dung dịch màu gia cam trong lọ, Tô Phong cũng không khỏi rùng mình. Loại độc hỗn hợp này có tác dụng cực nhanh, chỉ ần uống phải trong vòng một phút toàn cơ thể sẽ mất đi chi giác, cơ thể bị co giật, khó thở lâm vào tình trạng hôn mê, phút thứ hai sẽ biến thành xác chết.
Thu ba lọ nhỏ vào không gian tinh thần, Tô Phong bắt đầu vác chày cùng cối đi rửa thật sạch, không nhỡ đến lúc bố mẹ hắn không biết lại đem ra dùng vậy thì vỡ mồm con chồn. . Buổi tối, gia đình Tô Phong lại quây quần bên mâm cơm. Ăn cơm xong, Tô Phong đánh răng rửa mặt rồi nhảy lên giường ngủ tới sang hôm sau luôn.
Sáng hôm sau, Tô Phong đang ngủ thì bị bố của hắn đánh thức, vác cái bộ mặt còn đang ngái ngủ ra bể nước đánh răng rửa mặt, rửa mặt xong Tô Phong cảm thấy tỉnh ra rất nhiều. Chạy về ăn xong bữa sáng mà mẹ hắn mua cho hắn, Tô Phong được đưa tới nhà trẻ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Tới nhà trẻ, Tô Phong đi vào lớp học thì thấy khá nhiều những đứa trẻ khác đang nhìn mình, Tô Phong coi như không nhìn thấy rồi đi vào chỗ ngồi. Nhìn một lượt những tiểu Loli, Tô Phong đã xác định được bốn mục tiêu, thứ nhất bé gái có chiếc răng khểnh cực kì duyên dáng, thứ hai là một bé gái có mái tóc tết đuôi sam nhìn cũng khá xinh, thứ ba là một bé gái có đôi mắt to, nếu nhìn vào chắc hẳn sẽ khó có thể giời mắt, thứ tư là một bé gái co nước da bánh mật, ngũ quan tinh xảo nhìn baby vãi, mục tiêu thứ năm của Tô Phong không phải ai khác chính là Mai Vân. Mai Vân không cần phải bàn cãi nhiều vì cô bé này có đủ mọi ưu điểm của bốn cô bé kia gộp lại.
Đời trước, khi lớn lên Tô Phong cũng gặp lại Mai Vân vài lần, lúc đó cô bé này đã lấy chồng, chồng của Mai Vân là một công nhân có sở thích cờ bạc rượu chè, Mai Vân cũng thường bị đánh đập. Tô Phong nhiều lần định can thiệp nhưng Mai Vân luôn nói: “Tớ sẽ giải quyết được! Cậu đừng lo!” rồi sau đó gia đình Mai Vân chuyển đi và Tô Phong cũng mất liên lạc từ đó.
Cho tay vào túi, móc ra vài chiếc kẹo nhỏ, Tô Phong mỉm cười nhìn cực kì đê tiện, hắn bắt đầu công việc gạ gẫm cho kẹo để được hôn mấy bé gái này (T/g: Đúng là đồ tiện nhân! Tô Phong: Vì hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào haha! T/g: @@). Cứ mỗi lần hôn được một tiểu Loli, trong đầu Tô Phong lại vang lên giọng nói lanh lùng đó: “Kí chủ hoàn thành 1/5…4/5”. Hôn hết bốn Loli này, Tô Phong nhìn quanh để tìm Mai Vân nhưng tìm mãi mà không thấy cô bé này đâu.
Tô Phong thấy là lạ. Mọi hôm cô bé này đều đi học, mà hôm nay lại không thấy đâu. Thở dài, Tô Phong nhìn quanh thì thấy ngoài trừ bốn tiểu Loli Tô Phong đã hôn, còn lại đều là cá sấu lên bờ. Đang mải suy nghĩ, Tùng Lâm không biết từ đâu nhảy ra hù hắn, giật mình Tô Phong nhìn Tùng Lâm mỉm cười rồi nói: “Cậu có biết Mai Vân đâu không??”. Nghe Tô Phong hỏi, Tùng Lâm trả lời: “Mai Vân bị ốm nghỉ học từ hôm qua rồi! Cậu không biết à?”. Tô Phong gãi đầu cười trừ rồi nói: “Hôm qua tớ toàn ở nhà! Có ra ngoài đâu mà biết”. Nói xong, Tô Phong nhìn vào lớp thấy cô giáo đang ngồi nói chuyện với nhau không để ý, hắn chạy luôn ra khỏi cổng trường bỏ lại Tùng Lâm đang đứng nhìn hắn.
Chạy về khu tập thể, Tô Phong chạy luôn tới nhà Mai Vân. Đứng trước cửa nhà Mai Vân, Tô Phong thấy cửa mở, một cậu bé có chút gầy còm nước da ngăm ngăm đang ngồi xem ti vi, đứa bé này không phải ai khác chính là anh trai của Mai Vân tên là Huy, hơn bọn hắn 3 tuổi.
Đi vào nhà, Tô Phong nói: “Em chào anh Huy! Anh Huy hôm nay không phải đi học à!”. Cậu bé kia nghe thấy tiếng Tô Phong ở ngoài cửa thì quay người lại cười nói: “Hôm nay Mai Vân bị ốm nên bố mẹ anh cho anh nghỉ ở nhà trông nó!”.
Nghe anh trai của Mai Vân nói vậy, Tô Phong lầm bầm: “Có mà anh không muốn đi học nên lấy cớ ở nhà trông Mai Vân để không phải đi học thì có!”. Lầm bầm xong Tô Phong nói: “Em vào xem Mai Vân thế nào đã!”. “Em vào mà xem!” vừa xem ti vi, a của Mai Vân vừa nói. Đi vào gian buồng bên trong, Tô Phong thấy Mai Vân đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn đơn, hắn nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường.
Nhìn Mai Vân đang ngủ, Tô Phong thấy cô bé mới đẹp làm sao, nhìn không khác gì một thiên sứ. Cúi thấp người xuống, mặt của Tô Phong và Mai Vân gần sát lại với nhau, Tô Phong có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô bé.
Môi chạm môi, Tô Phong cảm thấy thật mềm mại, đang tận hưởng cảm giác mềm mại từ đôi môi của Mai Vân mang lại thì bất chợt Mai Vân mở mắt ra, thấy mặt của Tô Phong ngay sát mặt của mình, Mai Vân đinh nói gì đó thì phát hiện môi của mình và môi của Tô Phong đang chạm cùng nhau, lập tức mặt cô bé đỏ lên như quả gấc chín.
Thấy Mai Vân bất chợt tỉnh lại, Tô Phong vội vàng đứng thẳng người lùi ra sau, mặt mo của hắn không khỏi đỏ lên. Mai Vân ngồi dậy nhìn Tô Phong rồi nói: “Tiểu Phong hôm nay cậu không đi học à mà lại ở đây?? Mà sao lúc nãy cậu lại thơm trộm tớ!”. “Ách cái này …” Tô Phong không biết trả lời kiểu gì cho phải. “Tớ thơm cậu vì như thế sẽ giúp cậu nhanh khỏi ốm hơn”, Tô Phong chém gió một cách vô sỉ mà không chút đỏ mặt.
“Thật á!” Mai Vân nhảy xuống giường đi ra chỗ Tô Phong rồi nói tiếp: “Vậy cậu thơm tớ vài cái nữa để tớ hết bệnh nhanh nhé!”. Con tiện nhân Tô Phong gật đầu liên tục và sau đó …!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Khi Tô Phong đang chuẩn bị hôn Mai Vân thì “Ục…uc!”, bụng của hắn bỗng nhiên reo lên, Tô Phong bỗng cảm thấy muốn đi wc càng nhanh càng tốt không thì ra quần mất. Trong nháy mắt, Tô Phong bỏ lại Mai Vân đang đứng đó đợi hắn hôn, hắn cấp tốc chạy ra wc của tập thể.
Hai mươi phút sau, Tô Phong lết ra ngoài, hắn đang tiếc rẻ vì chuẩn bị được hôn Mai Vân thỏa thích thì cái bụng chết tiệt lại phá hoại hắn. Trở lại nhà Mai Vân, Tô Phong chạy vào định cùng với Mai Vân tiếp tục thì: “Tiểu Phong! Sao con lại ở đây?? Không phải giờ này con đang ở trường à??” Tô Phong giật mình quay lại thì thấy bố của hắn đã ở ngay phía sau hắn lúc nào không biết, gãi gãi đầu Tô Phong vội vàng nói: “Tại con nghe mấy bạn nói Mai Vân bị ốm nên con mới chạy về xem bạn ấy thế nào thôi! Mà bố không phải đi làm à??”. Tô Văn Long chưa kịp trả lời Tô Phong thì một người đàn ông từ trong nhà đi ra nói: “Hôm nay mất điện nên bố mày về sớm chứ sao!”. Người đàn ông này không phải ai khác chính là bố của Mai Vân, tên là Nguyễn Văn Sơn, năm nay ba mươi tuổi, làm cùng với bố của Tô Phong.
Nghe thấy bố của Mai Vân nói vậy, Tô Phong cũng chỉ biết cười trừ. Sau đó Tô Phong theo bố của hắn về nhà, về đến nhà, Tô Phong kêu buồn ngủ rồi nhảy luôn lên giường nhắm mắt lại. “Trở vào!” Trong nháy mắt, Tô Phong xuất hiện trong thế giới tinh thần. Nhìn lên màn hình lớn, Tô Phong ấn nút hoàn thành nhiệm vụ, trong nháy mắt giọng nói lanh lùng kia vang lên: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ! Kí chủ nhân được danh hiệu “Tiểu tử phong lưu”!”. Tiếng nói vừa dứt, Tô Phong cảm thấy thân thể mình giống như mạnh hơn lúc trước, ngẩng đầu nhìn lên Tô Phong thấy cái danh hiệu này đang lơ lửng trên đầu mình và phát sáng.
Quay đầu nhìn vào màn hình, Tô Phong thấy chú thích của danh hiệu này: “Danh hiệu “Tiểu tử phong lưu” tăng 10 điểm sức mạnh!”. Mở bảng thông tin nhân vậy, Tô Phong thấy:
(*) Thông tin nhân vật:
- Kí chủ: Tô Phong
- Quốc tịch: Việt Nam
- Đẳng cấp: 1
- Sức mạnh: 40
- Tinh thần: 120
- Nhanh nhẹn: 25
- Kinh nghiệm: Không
- Võ học:
+ Hạ cấp Cửu âm chân kinh (lĩnh ngộ 70%)
- Nhiệm vụ:
+ Giết chết một tên đạo tặc: Đang hoàn thành
+ Chú thích: Cơ thể người bình thường tất cả chỉ số là 100!
Nhìn qua thông tin của mình, thấy sức mạnh của mình tăng thêm mười, Tô Phong mừng như điên. Hiện giờ điều hắn thiếu nhất chính là sức mạnh, may mà cái danh hiệu này tăng thêm mười điểm sức mạnh, vậy thì nhiệm vụ giết chết đạo tặc đỡ khó hơn một chút, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cảm thấy bây giờ ra ngoài cũng không có việc gì làm, Tô Phong quyết định ở trong này tập luyện Cửu âm chân kinh. Hồi tưởng lại Cửu âm chân kinh, câu đầu tiên là: “Thiên chi đạo, tổn có thừa mà bù không đủ, là cố hư thắng thực, không đủ thắng có thừa!’’ (T/g: Câu này ta lấy trong truyện khác nhé).
Nhẩm đi nhẩm lại câu này, Tô Phong cảm thấy cả người như thông suốt, một chuỗi khẩu quyết dài từ trong òng hắn nhanh chóng chảy qua, trong nháy mắt, Tô Phong rơi vào cảnh giới vong ngã, trong cơ thể hắn, chân khí tự động sinh ra rồi chạy khắp kì kinh bát mạch rồi chạy trở về đan điền. Trong trạng thái vong ngã, Tô Phong đã hiểu được lộ tuyến vận hành chân khí của “Cửu âm chân kinh”, tiếp theo đó hắn bắt đầu tìm hiểu “Cửu âm bạch cốt trảo”, “Di hồn đại pháp”, “Dịch cân đoàn cốt”!”.
Đang mải tìm hiểu võ công trong “Cửu âm chân kinh”, Tô Phong không để ý rằng Số Mười đã xuất hiện phía sau hắn từ lúc nào. “Bộp!” Số Mười tặng Tô Phong nguyên một quả đấm vào đầu khiến Tô Phong ngã xấp về phía trước, lồm cồm bò dậy, Tô Phong nhe răng trợn mắt nhìn Số Mười nói: “Định mệnh! Ta trêu chọc gì ngươi đâu mà ngươi lại đánh ta??”. Nghe Tô Phong nói vậy, Số Mười tỏ ra chẳng thèm quan tâm rồi nói: “Bên ngoài có người gọi ngươi kìa!”.
Nghe Số Mười nói vậy, Tô Phong vội vàng hô: “Trở ra!”. Mở mắt ra, Tô Phong thấy bố của hắn đang nhìn hắn đầy lo lắng. Thấy Tô Phong tỉnh lại, Tô Văn Long hỏi: “Tiểu Phong! Con có làm sao không!”. Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của bố mình, Tô Phong mỉm cười rồi nói: “Con không sao! Con chỉ thấy hơi mệt thôi!”. “Vậy con nằm nghỉ tiếp đi” Nói xong, Tô Văn Long còn đặt tay lên trán Tô Phong xem thử hắn có sốt không, thấy không nóng, Tô Văn Long mới yên tâm đi ra ngoài sân.
Nằm trên giường, Tô Phong ngủ lúc nào không biết, khi hắn tỉnh dậy đã là hai giờ chiều, nhìn trên bàn còn để một bát cơm và vài miếng thịt, Tô Phong vội vàng ăn thật nhanh rồi chạy lên đồi, bây giờ điều hắn quan tâm nhất chính là làm sao để tìm được tên đạo tặc kia.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x