Chương 93: Hải Biên Chi Chiến (Hạ). Nguồn:http://4vn.eu
Đêm!
Trong Hải Biên thành, nơi nơi đều là không khí khẩn trương vô cùng. Tiếng người hét ngựa hí, tiếng binh khí khải giáp va chạm, tiếng quân sĩ dàn trận, tiếng bình dân hoảng sợ kêu than, tất cả những âm thanh này hợp lại thành một bản bi ca trước chiến tranh.
Trong hoàn cảnh này, năm người Lý Phàm theo chân Phương Duyệt thành chủ đi lên tường thành, nhìn xuống đội ngũ thành vệ binh dưới chân.
Chi binh lính này hiện tại còn hơn một nghìn người, xếp thành một phương trận tại khoảng đất trống sau cửa thành.
Năm người Lý Phàm quan sát đám binh lính này một lúc, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
Tuy rằng đám lính này khôi giáp đầy đủ, binh khí sắc bén, đặc biệt bên trong còn có hơn hai trăm cung tiễn thủ và năm mươi khinh kỵ nhưng tất cả đều mang vẻ mặt hoang mang, sợ hãi. Cá biệt có tên còn vừa đứng cả người vừa run rẩy không ngừng, trường thương trong tay cũng vì thế mà rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Có thể nói đám quân lính này khi đối mặt với tin tức hơn năm nghìn yêu thú vây thành đã không còn giữ được dũng khí cần có của một quân nhân nữa, hiện giờ chẳng qua là một đám thường dân mặc giáp cầm thương mà thôi.
Phương Duyệt quay sang đám người Lý Phàm cười khổ, ảo não nói:
" Trước kia lúc yêu thú tấn công Hải Biên thành và khu vực phụ cận đều hung ác vô cùng, thường thường bắt người ăn sống nuốt tươi, chết không toàn thây. Hiện giờ binh lính nghe tin hơn năm nghìn yêu thú tới vây thành thì quân tâm đã mất, ngay cả binh khí cũng không cầm nổi. Aizzz, trận này chưa đánh mà đã biết là thua rồi."
"Phàm là người đại đa số đều sợ hãi cái chết, điều này không có gì đáng trách. Chẳng qua so với chết nhiều thứ còn đáng sợ hơn nhiều, ta phải làm cho bọn họ hiểu ra điều đó."
Lý Phàm trầm mặc một lúc chợt trầm giọng nói. Dứt lời hắn bước lên phía trước tới sát tường thành, nhìn xuống đám quân linh phía dưới cất giọng hô lớn, lời nói kèm theo nguyên lực hùng hậu quán trú, giống như một trận sấm rền vang vọng:
"Các vị!"
Đám binh lính vốn đang trong tâm trạng sợ hãi căng thẳng đột nhiên nghe thấy một tiếng quát như sấm sét vang lên bên tai không khỏi cả kinh thất sắc, nhiều người còn sợ tới mức ngã bệt xuống đất. Đợi cho họ định thần lại nhìn lên trên cao, chỉ thấy phía trước tường thành một thanh niên dáng người cao to giống như thiên thần đứng đó, trên vai thanh niên còn có một con tiểu lang màu trắng đáng yêu ngồi xổm.
Trong số đám binh lính lập tức có tiếng hô to gọi nhỏ, hiển nhiên một số người trong họ đã nhận ra thân phận thanh niên này, chính là một trong mấy người của Thiên Ngân học viện.
Lý Phàm đứng trên tường thành, đợi tới khi tất cả hơn một nghìn binh lính đều đã tập trung chú ý về mình, hắn mới cao giọng nói tiếp:
"Các vị! Ta biết trong lòng các ngươi giờ đang sợ hãi vô cùng. Sợ chết, sợ đau, sợ bị yêu thú xé xác phân thây, sợ vợ con mẹ già ở nhà không còn chỗ dựa. Đối với những điều này, ta hoàn toàn không hề khinh thường các ngươi. Đã làm người ai cũng có sự sợ hãi, nhưng...!"
Lý Phàm nói tới đây, trong mắt dường như toát ra hai ngọn hỏa diễm bùng cháy, khàn giọng hô to:
"Nhưng các ngươi phải biết rằng, các ngươi càng sợ hãi thi sẽ chết càng nhanh. Không những vậy, còn kéo theo vợ con gia đình các ngươi, kéo theo trăm ngàn bách tính Hải Biên thành này cùng chết. Các vị, các ngươi phải hiểu một điều, chúng ta tử thủ Hải Biên thành, không phải vì giữ lại một đống gạch đá cũ kỹ, cũng không phải vì báo ơn đất nước gì gì đó. Các ngươi tử thủ Hải Biên thành này chính là vì các ngươi, vì vợ con, vì gia quyến, vì quê hương các ngươi. Các vị, các ngươi hãy nhìn lại phía sau xem. Phía sau các ngươi, trong tòa thành này, chính là vợ con gia quyến các ngươi, là trăm ngàn bách tính vô tội. Nếu các ngươi hôm nay sợ hãi lùi bước thì gia quyến các ngươi sẽ trở thành mồi cho yêu thú. Nếu các ngươi vì sợ hãi mà không cầm nổi binh khí bị yêu thú giết đi, vậy vợ con các ngươi sẽ mất người bảo vệ. Các vị, các ngươi không thể lùi, dù chết cũng không được lùi. Nếu như các ngươi không lùi, nếu như các ngươi quyết tâm liều chết, vậy Lý Phàm ta đây xin lấy danh nghĩa Thiên Ngân học viện mà thề, ta sẽ cùng các ngươi chiến đấu, cùng các ngươi tử chiến, cùng các ngươi tồn vong với Hải Biên thành này."
Lý Phàm nói tới những câu cuối cùng đã gần như dùng toàn thân nguyên lực mà phát ra. Âm thanh của hắn giống như voi rú hổ gầm trầm hùng mà bi thương cất lên, vang vọng khắp Hải Biên thành, vang vọng vào tai mỗi một binh lính, đánh thức nhiệt huyết trong lòng họ, giải phóng đảm lượng trong tim họ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên phía dưới, một binh sĩ cầm thương chỉ thẳng lên trời cao giọng hô to:
"Tử thủ Hải Biên, thè chết không lùi."
Cùng với giọng hô của hắn, cả ngàn người cũng đột nhiên sôi trào lên, đồng loạt hét vang:
"Tử thủ Hải Biên, thề chết không lùi."
"Tử thủ Hải Biên, thề chết không lùi."
"Thề chết không lùi."
Lý Phàm nhìn thấy cảnh này không nhịn được ngửa mặt cười dài, trong ngực giống như có một cỗ nhiệt hỏa mãnh liệt bốc lên. Hắn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, khàn giọng hét:
"Tử thủ Hải Biên, thề chết không lùi."
Mấy người Vũ Thanh Phong và Phương Linh đứng sau trước hoàn cảnh này tất cả đều ngây người ra. Theo sau Vũ Thanh Phong và Phương Duyệt thành chủ đều cười to vui sướng, tiến đến hai bên trái phải Lý Phàm, cùng hắn cất giọng hô hào.
Mấy người còn lại đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt khác lạ, nhất là Phương Linh vẻ mặt nàng hiện tại càng mười phần phức tạp.
Nàng vốn là người tu vi cao nhất ở đây, lại còn được giao trách nhiệm dẫn đội. Nhưng tới hiện giờ, nàng còn chưa có thể hiện được một chút gì năng lực một đội trưởng cần phải có mà nam nhân kia, nam nhân thô dã và hào sảng kia, hắn dường như đang dần dần thay thế nàng trở thành đội trưởng, trở thành trung tâm của tất cả mọi người.
Việc này diễn ra tự nhiên vô cùng, không hề có chút nào gượng ép...
Dưới sự cổ vũ của Lý Phàm sĩ khí toàn quân trong Hải Biên thành đã tăng cao ngùn ngụt, theo sau dưới sự sắp xếp của Phương Duyệt thành chủ một nghìn người chia làm bốn nhóm, chia ra canh giữ bốn góc Hải Biên thành. Không những vậy Phương Duyệt còn ra lệnh cho binh sĩ đi khắp nhà dân trong thành thu lấy dầu hỏa, ngoài ra còn bắc nồi nổi lửa nấu nước sôi, chuẩn bị thêm một vài thủ đoạn để ngăn cản yêu thú. Đối với những việc này đám người Lý Phàm hoàn toàn không hề thông thuộc, đành trơ mắt đứng im để cho Phương Duyệt sắp xếp.
Một canh giờ sau, khi mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, đám người Lý Phàm và Phương Duyệt thành chủ đều tụ tập lên hết tường thành, chuẩn bị nghênh đón yêu thú tấn côn tới.
Cũng không biết bao lâu sau, đột nhiên một cỗ sát khí rợn người bỗng nhiên từ xa dần dần lan tới, cùng với đó mơ hồ còn nghe thấy một vài âm thanh thú rống trầm thấp.
"Tới rồi...!"
Lý Phàm quay sang mấy người còn lại ngưng giọng nói. Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy cả tòa Hải Biên thành bỗng nhiên rung lên. Trong ánh đuốc leo lắt trên tường thành, mọi người thấp thoáng thấy được một biển sóng đen nghịt đang cuồn cuộn hướng tới Hải Biên thành lao tới. Đợi cho biển sóng tới gần hơn, tất cả mới nhìn thấy rõ ràng: là yêu thú, vô vàn yêu thú.
Số lượng này ít nhất cũng phải năm nghìn con. Mà đây mới chỉ là tốp đầu, phía sau còn có nghìn nghịt yêu thú đang trên đường cuốn tới...
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đối phương, ngay cả Lý Phàm cũng không ngoại lệ.
Cái này đâu phải năm nghìn yêu thú gì, dù nói một vạn con vẫn là có thể.
"Việc đã tới nước này cũng không còn cách nào khác, chiến đi thôi. Người đâu, nổi trống lên."
Phương Duyệt thu hồi tâm mắt trâm giọng nói, theo sau quay sang một tên thân binh phía sau quát lớn.
"Thành chủ có lệnh, nổi trống lên."
"Nổi trống lên, chuẩn bị nghênh đốn yêu thú."
Trong nhất thời, tiếng trống trầm thấp vang lên, hào hùng mà bi ai, đốt lên chiến ý sục sôi trong lòng mỗi binh si.
Chiến đấu, chuẩn bị bắt đầu...!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Trong tiếng trống trận trầm thấp, biển yêu thú đông nghẹt dần dần tới gần. Hàng ngàn bước chân cùng nện xuống một lúc làm cả đại địa cũng run rẩy không ngừng.
Trên tường thành, từng binh sĩ âm thầm nuốt nước miếng, không tự chủ được xiết chặt vũ khí trong tay thêm một chút.
Tuy rằng bọn họ đã quyết tâm liều mình bảo vệ Hải Biên thành, tuy bọn họ sẵn sàng chết đi để bảo vệ quê hương thân yêu nhất, nhưng những điều đó không ngăn được bọn họ cảm thấy sợ hãi vào lúc này. Đối mặt với cảnh tượng ngàn yêu cùng tiến như hiện tại, có rất ít người trong lòng không sợ hãi.
Sẵn sàng chết, không đồng nghĩa với không sợ chết!
Lý Phàm lẳng lặng ngắm nhìn tất cả, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Nhân sinh vô thường, trận chiến này dù thủ được Hải Biên thành hay không, nhưng chắc chắn số người phải chết sẽ rất nhiều. Những người lính đang đứng nơi đây, liệu mấy ai còn có thể thấy được bình minh một lần nữa?
Rất ít, rất ít!
Khẽ lắc lắc đầu cười khổ, Lý Phàm không khỏi cảm thấy đôi lúc mình quá ủy mị. Người tu đạo tâm như biển rộng trời cao, vô vi lãnh tĩnh, không màng thế gian sinh tử. Nhưng hắn thì không làm như vậy được. Đứng trước tính mạng của trăm ngàn bách tính, đứng trước an nguy của Hải Biên quận thành, Lý Phàm không thể tự thủ bàng quan được. Có lẽ những người như Phương Linh, như Nguyễn Thái Học bọn họ đứng trước tình cảnh này bọn họ cũng sẵn lòng giúp Hải Biên thành chống lại yêu thú, nhưng một khi thành thất thủ thì sao?
Tất nhiên sẽ không ai ngu ngốc đứng lại!
Ngoại trừ hắn...
Có lẽ hắn trời sinh đã không thích hợp tu đạo...
Có lẽ cuộc đời hắn nên bình bình an an mà làm một phàm nhân trải nghiệm hồng trần thì hơn...
Nhưng tất cả chỉ là có lẽ, hắn hiện tại, hắn tương lai đã không thể nào quay đầu được nữa. Vận mệnh của hắn đã quyết định phải bước đi trên con đường này. Dù cho hắn vẫn chưa biết mình phải bước đi vì cái gì, nhưng hắn cũng không hề hối hận.
Tu đạo sao? Diệt đạo sao?
Cứ bước lên đi, cuối cùng cũng sẽ đến đích thôi.
Gầm...!
Trong lúc Lý Phàm trầm tư, một tiếng thú gầm vang dội kéo hắn trở về hiện thực. Đám yêu thú lúc này đã chỉ còn cách Hải Biên thành chưa đầy hai mươi trượng.
"Bắn tên!"
Phương Duyệt thành chủ lạnh lùng hạ lệnh một tiếng, lập tức từ trên tường thành Hải Biên hàng loạt điểm đen được phóng ra, theo sau tạo thành một cơn mưa rơi xuống đầu đám yêu thú.
Ngao... Ô!
Hầu...!
Nhất thời tiếng thú rống kêu lên thảm thiết. Dưới cơn mưa tên vừa rồi có hơn hai mươi con yêu thú chạy đầu tiên ngã xuống trong vũng máu. Nhưng chưa đợi bọn chúng kịp đứng lên, hàng loạt yêu thú ở phía sau đã hung hãn xông lên, không chút lưu tình đem chúng dẫm thành thịt vụn, tốc độ không giảm chút nào tiếp tục lao tới Hải Biên thành.
Uồm... Uôm!
Rầm... Rầm... Râm!
Sau ba đợt phóng tiễn, bỏ lại sau lưng thi thể của gần trăm yêu thú, bầy yêu rốt cuộc cũng tới được chân thành Hải Biên. Nhất thời những con yêu thú thân hình to lớn thì liều mạng dùng cả người lao vào tường thành, cửa thành. Những con yêu vật thể hình nhỏ hơn thì lại nhanh chóng bám vào tường thành trèo lên. Chiến tranh, chính thức bắt đầu...
Xoẹt!
Một binh lính cầm khảm đao trong tay chém bay đầu một con yêu thú mặt khỉ, nhưng hắn chưa kịp định thần thì từ sau lưng đã có một con yêu thú họ báo hung ác lao lên, một vuốt vung ra đâm thủng cả lồng ngực hắn, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng binh lính kia xé thành thịt vụn.
Một phía khác, một binh lính gương mặt trẻ tuổi bị một con yêu thú dạng gấu cao tới một trượng đè chặt trên đất. Trong đôi mắt đỏ ngầu man dại của yêu thú ánh lên một tia hung tàn, chuẩn bị đem nhân loại nhỏ yếu dưới chân nó xé xác phanh thây, nhưng đột nhiên một tiếng "phập" vang lên, yêu thú khó tin nhìn lồng ngực mình. Nơi đó, một thanh trường thương hàn quang sắc bén lóa ra, bên trên còn dính máu tươi đỏ lòm.
Uồm...!
Yêu thú dạng gấu hú lên một tiếng thảm thiết không cam lòng, nó điên cuồng giãy dụa mấy cái rồi gục xuống. Ở phía sau nó, một lão binh đang cầm trường thương đứng đó thở gấp, hắn nhìn về phía binh sĩ trẻ dưới chân chìa tay ra cười cười nói:
"Cẩu tử, con mẹ ngươi đúng là có số may đó. Nếu lão tử không tới kịp thì ngươi đã bị con gấu đen kia xé thành ba mảnh rồi, hắc hắc!"
Binh sĩ trẻ tuổi nhìn lão binh cảm kích, nhưng lúc hắn đang muốn mở miệng nói thì chợt hai mắt trợn lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào sau lưng lão binh.
"Cẩu tử, ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì vậy?"
Lão binh nghi hoặc quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên "xoẹt" một tiếng, một con Thanh Lân Xà đã từ miệng lão binh phóng mạnh vào, hàm răng sắc bén nhanh chóng xé mở da thịt lão xuyên ra đằng sau. Trong cái miệng rắn tanh hôi của nó, còn trong thấy một cái lưỡi người đỏ tươi vẫn còn đang giật giật.
"A...!"
Cẩu Tử gào lên một tiếng như người điên, hắn vơ lấy thanh khảm đao bên cạnh người liều mạng xông lên, một đao vung tới đem con Thanh Lân Xà kia chém thành hai đoạn...
Khắp nơi, khắp nơi trên tường thành Hải Biên đều diễn ra những tình cảnh như vậy. Người giết yêu, yêu giết người, từng tiếng kêu la thảm thiết, tiếng thú rống thê lương vang lên khắp nơi trong không gian, tạo thành một bản chiến ca ghê rợn.
Lý Phàm một thương vung lên đem một con yêu thú vừa tới gần Phương Duyệt đâm thủng sọ, nhìn tình cảnh đẫm máu xung quanh hai mắt hắn không khỏi nheo lại, tâm trạng trầm xuống tới cực điểm. Chỉ trong một thời gian ngắn không ngờ đã có hơn hai trăm binh sĩ chết dưới móng vuốt của yêu thú, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng cần đợi tới khi cửa thành dưới kia bị phá, đám người ở đây cũng sẽ chết gần hết.
Phương Duyệt cũng đồng dạng giống như Lý Phàm chứng kiến cảnh này. LÚc này vẻ mặt hắn âm trâm vô cùng. Hắn nghiến chặt răng, chợt cao giọng hô to:
"Đổ dầu hỏa xuống!"
"Thành chủ có lệnh, đổ dầu hỏa xuống."
"Đổ dầu xuống!"
Ngay lập tức dưới mệnh lệnh của Phương Duyệt, từ phía dưới chân thành một nhón binh sĩ lập tức khiêng từng thùng dầu hỏa lên, theo sau hướng tới dưới chân tường đổ xuống.
Đầu hỏa vừa đổ xong, ngay sau đó là hàng loạt hỏa tiễn được bắn ra, nhất thời đem cả khu vực dưới chân tường thành một biển lửa.
Gào...!
Uồm...Gào!
Hầu...Hầu!
Trong nhất thời, phía dưới chân thành nổi lên từng tràng tiếng kêu thê lương của yêu thú. Đám yêu đang chen chúc đông nghẹt để phá tường thành do không kịp tránh nhan chóng bị biển lửa nuốt chửng, trong không khí truyền ra từng mùi thịt cháy khét lẹt đến gai mũi. Những con yêu thú còn sống sót vội vàng lùi lại phía sau, sợ hãi không dám tới gần nữa.
Phương Duyệt nhìn Lý Phàm khẽ cười, cuối cùng cũng ngăn cản được một đợt tấn công của yêu thú. Nhưng chưa đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, bất chợt từ phương xa một tiếng rít xé gió vang lên, rồi "uỳnh" một tiếng cả Hải Biên thành đều khẽ rung động.
"Chuyện gì? Chuyện gì vậy?"
Phương Duyệt vội vã chạy tới sát tường thành thất thanh kinh hô. Phía dưới tại một đoạn tường thành là một tảng đá đường kính tới gần một trượng đang ghim chặt vào, làm cho cả khu vực tường xung quanh cũng trồi lên từng vết nứt gãy ghê người.
"Cái này, cái này là..."
Phương Duyệt vẻ mặt trắng bệch nhìn Lý Phàm lắp bắp nói, thủ đoạn này đối với hắn không hề xa lạ. Có thể từ một khoảng cách cực xa ném đá tảng nặng cả nghìn cân tới làm nứt vỡ cả tường thành, vậy chỉ có thể là...
"Huyết Mao Ma Viên...!"
Dường như chứng minh cho lời nói của Phương Duyệt, từ phía xa hơn chục chấm đen đang xé gió vun vút tới gần. Đợi cho khoảng cách gần hơn, mọi người mới nhìn rõ hơn chục chấm đen này, chính là từng tảng đá đường kính lớn hơn một trượng, nặng cả nghìn cân đang hung ác hướng Hải Biên thành lao tới...
Last edited by vô ngân; 17-11-2012 at 08:21 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
"Ngăn lại. Mau ngăn những tảng đá này lại, tuyệt đối không để chúng đập vào tường thành."
Lý Phàm sắc mặt đại biến gào lên một tiếng, động tác cũng không chút trì hoãn, trên tay triệu hồi ra Sám Hối Chi Mâu hướng tới phía một tảng đá đang tới gần lao đến.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Phàm chỉ cảm thấy hai tay tê rần, khí huyết toàn thân nhộn nhạo. Tuy hắn vung thương đánh bay được tảng đá trước khi nó đập vào tường thành nhưng đồng dạng cũng bị xung lực cực lớn đẩy bật về phía sau ngã xuống chân thành phía dưới.
Mà phía bên kia, mấy người Phương Linh và Vũ Thanh Phong cũng đều xuất ra chân bản lĩnh ngăn cản những tảng đá còn lại.
Chỉ thấy Vũ Thanh Phong trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh ngọc, dưới chân khẽ điểm lao tới một tảng đá, kiếm trong tay vung lên tạo thành hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí chém tới tấp.
Xoẹt xoẹt uỳnh...!
Thanh sắc kiếm khí không ngờ sắc bén vô cùng, sau hơn mười kiếm đã đem tảng đá kia chém thành mảnh vụn, nhưng Vũ Thanh Phong lại không có được thân thể biến thái như Lý Phàm, lực phản chấn cực lớn truyền lại khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi, cả người phiêu phiêu bay ngược lại phía sau.
Mà phía bên kia Nguyễn Thái Học và vị thanh niên còn lại cũng không dễ dàng gì. Tu vi bọn hắn cũng giống như Vũ Thanh Phong mới chỉ là Tiên Thiên Cảnh, tuy phá vỡ được hai tảng đá nữa nhưng cũng bị dư kình dội ngược, đều trọng thương lùi lại.
Trong mấy người ở đây, an nhàn nhất lại là Phương Linh. Chỉ thấy tay trái nàng khẽ vẫy, một cây tiểu kì máu tím đã hiện ra trong lòng bàn tay, phía trên mặt kì thêu một đầu giao long vô cùng sống động, chính là ngụy linh bảo hàng thật giá thật Tử Giao Kì . Phương Linh điểm nhẹ chân, cả người không ngờ trực tiếp nhảy ra ngoài tường thành, hư không đạp bộ tiến tới gần ba tảng đá. Tiếp theo tay nàng khẽ vung lên, Tử Giao Kì trong tay liền hóa thành một phiến tử vân trôi nổi giữa không trung. Từ trong tử vân, một tiếng rồng ngâm vang lên, sau khoảnh khắc một con Tử Giao thân dài tới ba trượng hiện ra, há mồm phun ra một đạo tử tinh quang mang bắn tới ba tảng đá đang lao tới.
Oanh long long...!
Dưới ba tiếng nổ vang dội, ba tảng đá nặng tới hơn nghìn cân kia không ngờ trực tiếp biến thành bột phấn. Mà lúc này sắc mặt của Phương Linh cũng hơi trắng bệch, lảo đảo hạ chân xuống một đầu tường thành.
Kiện ngụy linh bảo Tử Giao Kì này tuy uy lực cực lớn, nhưng đồng dạng cũng tiêu hao linh khí kinh người. Kể cả lấy tu vi tầng thứ chín Huyền Võ Biến - Phi Nhân Cảnh của Phương Linh hiện nay, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển một chiêu hai thức mà thôi.
Mà lúc này 3 tảng đá còn lại do không có người ngăn trở đều trực tiếp hướng tới trên thành đập xuống, lập tức gây ra một hồi hỗn loạn.
Uỳnh uỳnh...!
Dưới sự xung kích của ba tảng đá này, trên mặt thành liền bị đập thành ba hố sâu hoắm, dươí hố máu thịt bầy nhầy không biết đã có bao nhiêu binh sĩ bị đè chết.
Đám Huyết Mao Ma Viên bên ngoài vô cùng giảo hoạt, bọn chúng không trực tiếp ném đá vào thẳng tường thành mà laị hướng tới trên mặt thành ném tới, như vậy không chỉ không khiến cho lũ yêu thú đang vây kín tường thành bị thương hại mà còn khiến cho binh sĩ trên mặt thành bị thương tổn nghiêm trọng, hơn nữa dưới lực phá hoại kinh người như vậy, trên tường thành gạch đá cũng bị nứt ra tạo thành những kẽ rách lớn, có nguy cơ sụp đổ cả đoạn tường.
Lý Phàm từ dưới chân thành phi lên, nhìn thấy tình huống như vậy không khỏi nhíu chặt lông mày. Bất chợt hắn quay sang Phương Linh trầm giọng nói:
"Cứ theo đà này tường thành sẽ không thể chịu được lâu hơn. Bọn ma viên kia mỗi lần đều ném tới hơn mười tảng đá, mấy người chúng ta không thể nào kịp đón đỡ hết được."
"Đúng vậy! Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ngăn trở sáu tới bảy tảng đá. Những viên còn lại sẽ tiếp tục nện xuống mặt thành. Mà theo ta tính, chỉ cần hai lần ném đá nữa là đoạn tường thành này sẽ hoàn toàn sụp đổ, lúc đó yêu thú sẽ ồ ạt lao vào, Hải Biên thành chắc chắn thất thủ."
Nguyễn Thái Học từ xa đi tới thở hổn hển nói. Sắc mặt tên này hiện giờ tái mét, xem ra một tảng đá vừa nãy ném tới cũng khiến hắn phải chịu thương thế không nhỏ.
"Như vậy giờ phải làm thế nào?"
Phương Linh quay sang Lý Phàm lo lắng hỏi. Nàng vốn là người đứng đầu của nhiệm vụ lần này, nhưng không biết từ lúc nào cái vị trí này đã dần dần chuyển dời sang người Lý Phàm, điều này chính nàng cũng không nhận thức được. Trong lúc nguy cấp hiện giờ nàng cũng vô thức đặt hy vọng vào Lý Phàm, mong chờ hắn có thể sáng tạo ra kì tích, có thể đem đến cho mọi người một con đường sống.
"Nếu cứ để bọn chúng tiếp tục ném đá thì không ổn, chỉ còn cách làm theo kế hoạch ban đầu đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương."
Lý Phàm trầm ngâm một lúc chợt mở miệng nói. Giọng hắn tuy vô cùng bình tĩnh nhưng không hiểu sao, những người ở đây lại nghe ra một tia điên cuồng trong đó.
"Đột nhập thú triều? Trảm thủ viên vương? Ngươi điên rồi sao! Ngươi biết ngoài kia là bao nhiêu yêu thú không? Mấy nghìn con đó, chúng ta hiện tại ra ngoài chỉ có một con đường chết mà thôi."
Thanh niên đứng cạnh Nguyễn Thái Học thất thanh hô lớn, lấy tay chỉ Lý Phàm vẻ mặt sợ hãi nói. Mà bên kia, vẻ mặt Phương Linh cũng trở nên khó coi vô cùng.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, ngay lúc đang định mở miệng thì Nguyễn Thái Học đã nói trước, hắn lạnh lùng nhìn vào thanh niên kia, cười lạnh nói:
"Trương Thái, ngươi nghĩ trốn ở trong thành là có thể an toàn ư? Hay là ngươi đang nghĩ đợi lúc tường thành đổ xuống, Hải Biên thất thủ là ngươi sẽ mau chóng tìm cách rời khỏi? Hừ, ngu ngốc. Nhìn lại đi, xung quanh chúng ta đã bị yêu thú vây chặt bốn phương tám hướng, trừ khi ngươi là Tinh Thần Biến cao thủ có thể ngự kiếm mà bay ra, còn lại dù ngươi có cưỡi mấy cái nguyên bảo phi hành thấp kém gì đó, với cái tốc độ chậm chạp của chúng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị lũ Huyết Mao Ma Viên kia dùng đá ném rụng đâu. Đến lúc đó ngươi không những phải chết, mà còn chết rất thảm. Hiện giờ đường sống duy nhất là đi theo Lý Phàm, đi theo hắn, dựa vào khả năng che phủ của Tử Tinh Giao Kì mà tiến tới sát Huyết Mao Viên Vương, sau đó nhất kích giết chết nó. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được một con đường sống. Ngược lại, chắc chắn phải chết!"
Thanh niên tên là Trương Thái kia càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng triệt để xám xịt. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút đã biết những điều mà Nguyễn Thái Học nói không chút khoa trương, mà ngược lại hoàn toàn có khả năng xảy ra. Một khi như vậy, thà nghe lời hắn đi theo mấy người Lý Phàm còn có một cơ may sống sót.
"Vậy, được rồi. Ta sẽ đi cùng các ngươi."
Trương Thái khẽ trầm mặc, cuối cùng bắt đắc dĩ nói. Mà mấy người Lý Phàm lại nở nụ cười. Tu vi của năm người là cao nhất ở đây, thiếu một người cũng làm sức mạnh giảm sút rất nhiều, chỉ có cùng nhau toàn tâm toàn ý hành động mới mong thành công được.
"Vậy cứ quyết định thế đi. Chúng ta sẽ từ mặt sau thành, dùng Tử Giao Kì che phủ rồi lẳng lặng tới gần Huyết Mao Viên Vương."
Lý Phàm khẽ gật đầu cười nói, theo sau năm người cũng không chậm trễ, nói qua với Phương Duyệt quyết định của mình, dặn hắn phải cố gắng chống cự trước khi họ thành công rồi tiến tới mặt sau thành, chuẩn bị lẻn ra ngoài.
Năm người, năm võ giả Huyền Võ Biến, dưới hoàn cảnh bị mấy nghìn yêu thú vây chặt vậy mà vẫn dám mưu đồ giết chết Huyết Mao Viên Vương, tình huống như vậy quả thật quá sức kinh người, so với thượng cổ thích khách lấy đầu tướng địch giữa vạn quân còn thảm thiết hơn nhiều.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân