Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 52: Bài kiểm tra tư chất khiến người ta lo lắng.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
"A... mọi người đến đông đủ rồi." Thành chủ sắc mặt vui vẻ gật đầu, chuyện Ngũ tiên sinh lần trước , khiến cho hắn như chim sợ cành cong, tới tận lúc người của Quang Minh Võ Hội đến, hắn mới có cảm giác ăn ngon ngủ yên.
Khuôn mặt hắn tươi cười: "Kính mời Khổng tiên sinh kiểm tra một chút xem thiên phú của bọn họ ra sao."
Một người trung niên mặc võ phục màu trắng mỉm cười gật đầu ra hiệu, trên bộ võ phục của hắn có viền hoa bằng tơ vàng tinh xảo, khí độ ung dung, phân phó: “Vậy bắt đầu đi.”
“Rõ.” Một lão già vội vàng ra khỏi hàng, đứng trước mặt các học viên, trên tay bỗng sáng lên một xập vòng sáng. Ngón tay cong lại búng ra, vòng sáng như thiên nữ tán hoa bay về phía các đệ tử.
Thấy có đệ tử vô thức né tránh, lão già quát lên một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
Âm thanh không lớn nhưng tới tai các đệ tử lại không khác gì tiếng sấm động khiến cho không ai dám vọng động gì.
Vòng sáng bay giữa không trung, nhanh chóng hóa lớn rồi hạ xuống, mỗi vòng sáng bao lấy một đệ tử.
Một lúc sau, màu sắc vòng sáng bắt đầu biến đổi thành các loại sắc thái khác nhau.
Đường Thiên tò mò nhìn vòng sáng dưới chân, vòng sáng giờ lóng lánh hào quang màu đen.
Lại nghe thấy lão già quát khẽ một tiếng: “Người có vòng sáng màu vàng kim, bước lên mười bước.”
Chỉ có năm người, Tư Mã Hương Sơn, Lương Thu, Hàn Băng Ngưng, Amaury, còn có một đệ tử không ai biết, học viên kia vẻ mặt mờ mịt. Nếu Chu Bằng còn sống, chắc chắn nhận ra được, đây là Cốc Tiểu Vũ thường xuyên bị hắn khi dễ.
Hiệu trưởng Andre thấy Cốc Tiểu Vũ trúng cử, khuôn mặt mừng như điên.
“Người có vòng sáng màu bạc, bước lên mười bước.”
Lần này số đệ tử bước khỏi hàng tương đối nhiều, một loạt những học viên nổi danh như Vương Chấn đều nằm trong số đó. Còn dư lại chỉ lưa thưa bảy người.
“Vòng sáng màu đồng, bước lên ba bước.”
Sáu người bước lên, chỉ còn một mình Đường Thiên đứng nguyên tại chỗ.
Đường Thiên nhìn khắp xung quanh, hắn chợt phát hiện hình như chỉ có mình mình là vòng sáng màu đen.
Lão già trầm giọng quay sang bẩm báo với người trung niên: “Đại nhân, tư chất ưu tú năm người, mức tốt bốn mươi hai người, hợp lệ sáu người, cực kém một người.”
Sắc mặt mọi người ở đây đều kỳ quái vô cùng, người cực kém trong lời lão già chỉ có thể là Đường Thiên, vì chỉ mình hắn lẻ loi đứng ở nơi đó.
Trong đầu mọi người đều dâng lên cảm giác khó hiểu.
Thiên phú Đường Thiên cực kém?
Đây là châm biếm sao... chắc chắn là vậy... còn là châm biếm tất cả mọi người...
Đường Thiên chẳng hề để ý hiếu kỳ quan sát xung quanh, vòng sáng này cũng thật thần kỳ, có đủ loại màu sắc. Quang Minh Võ Hội, Đường Thiên không mấy để ý. Nếu không phải nghe nói Thiên Lộ rất nguy hiểm, hắn còn định tu luyện vài võ kỹ khác tới mức hoàn mỹ, giờ cũng có thể tới chòm Anh Tiên tìm Thiên Huệ rồi.
Amaury trợn tròn mắt, lớn tiếng hét: “Cái này chắc chắn sai rồi! Thiên phú của Đường cơ bản cực kém á? Không thể nào! Chắc chắn không thể nào!”
Lão già sắc mặt trầm xuống: “Lão phu kiểm tra tư chất đã hơn hai mươi năm, chưa từng nhầm lẫn.”
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Hàn Băng Ngưng vang lên: “Lão tiên sinh, chẳng hay có thể kiểm tra lại lần nữa không?”
Thương thế bên vai của Lương Thu đã tốt, cũng cất giọng đạm bạc như nước, cười nói: “Lão tiên sinh ngài dùng bí bảo mà, bí bảo cũng có lúc sai sót.”
Tư Mã Hương Sơn mỉm cười hì hì, giọng nói như một kẽ đất ẩm ướt lạnh lẽo ùa ra: “Nếu Đường cơ bản cũng bị coi là thiên phú quá kém, chúng ta làm sao chịu nổi!”
Sắc mặt lão già cực kém, đây là lần đầu tiên lão gặp phải tình hình thế này, hơn nữa còn ngay trước mặt Khổng đại nhân, đúng là mất hết thể diện. Nếu là học viên khác hắn đã sớm quát lớn trách mắng, song đám người này đều là thiên phú vô cùng xuất sắc, sau này rất có khả năng bước vào Quang Minh Võ Hội.
Đường Thiên nghe vậy a một tiếng, sắc mặt kỳ quái: “Ông lão ấy kiểm tra đâu có sai, thiên phú của ta vốn rất kém mà!”
Đường Thiên hiểu rất rõ thiên phú của mình không được tốt, ngũ hành bình quân, những phương điện khác cũng chẳng có gì xuất sắc. Về phần tố chất thân thể, chẳng qua nhờ sự giúp đỡ của năm năm tu luyện cơ bản, so với con trâu điên trời sinh như Amaury còn kém xa lắc.
Nghe câu này xong mặt mũi mọi người đều đỏ bừng, cảm giác muốn hộc máu.
Xin ngươi, ngươi muốn giả ngây cũng được, ngay thiên phú cũng vờ vịt, ngươi coi mọi người đều là đồ ngu à...
Amaury trợn tròn mắt: “Đường cơ bản, ngươi là thiếu niên vĩ đại như thần cơ mà, thiên phú sao lại kém được?”
“Thiếu niên vĩ đại như thần có liên quan gì tới thiên phú?” Đường Thiên không cho là đúng.
Mọi người lao nhao... quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng, thế này... thế này... đúng là khiêu chiến chỉ số thông minh của mọi người...
Ngươi tưởng chúng ta tin ngươi sao... tin ngươi sao... có thằng ngu mới tin!
Nếu đổi lại là người khác vậy chỉ riêng những lời “thèm đòn” này cũng đã đủ cho mọi người lao vào ủ lò cho bán sống bán chết. Song hôm nay Đường Thiên hung danh đỉnh đỉnh, mọi người chỉ có thể nhịn, nhưng cảm giác này... thật quá khó chịu!
Lão già thấy phản ứng của mọi người cũng thành ra do dự, liệu có phải có vấn đề thật không.
Lão không nói gì tiếp, cong ngón tay búng ta, một vòng sáng càng chói mắt rời bàn tay, bao lấy Đường Thiên.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào vòng sáng.
Đen nhánh bóng lưỡng!
So với vừa rồi còn đen hơn!
Trong lòng lão già chấn định, lần này hắn dám cam đoan chắc chắn không xảy ra vấn đề gì. Vòng sáng đen nhánh như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nó nói nên rằng thiếu niên trước mắt nào chỉ là kém, rõ ràng là vô cùng kém.
Sắc mặt mọi người đều kỳ quái, lúc nhìn sang lão già đầy vẻ hoài nghi.
Ngược lại Đường Thiên đương đương đắc ý: “Ta nói rồi mà, thiên phú của ta kém lắm đấy!”
Sắc mặt mọi người vốn đã kỳ quái giờ lập tức cứng lại.
Tên này thế mà còn... vô cùng đắc ý!
Rõ ràng là châm biếm mọi người!
Tên chết tiệt này, chắc chắn đang châm biếm mọi người! Tính cách ác liệt thì đã sao, thực lực mạnh mẽ thì hay lắm à... thực lực mạnh mẽ thì có thể châm biếm tất cả mọi người à...
Lòng khóc thầm, mọi người đã xác định trăm phầm trăm, Đường Thiên đang cố ý!
Chắc chắn là cố ý!
Đương nhiên, bọn họ đã quên mất một người. Amaury vẻ mặt kinh sợ, lớn tiếng hô: “Đường cơ bản! Ngươi không hổ danh thiếu niên vĩ đại như thần! Thiên phú kém như vậy mà còn tu luyện đến mức này, đúng là tấm gương sáng cho mọi người!”
BỐP!
Đầu Amaury bị gõ một cái, hắn trứng mắt quay đầu hằm hằm nhìn lại, sau đó thấy Lương Thu đại ca, vẻ tức giận trên mặt lập tức tiêu tan, sắc mặt mờ mịt: “Lương đại ca, sao huynh đánh đệ?”
Lương Thu sắc mặt tỉnh bơ: “À, không cẩn thận trượt tay.”
“A, thiếu nữ.” Đường Thiên vẻ mặt mịt mờ: “Đùa cái gì?”
Mọi người đều thức thời ngậm miệng lại, ngay cả Hàn Băng Ngưng, Đường Thiên cũng không nể mặt, những người khác càng không cần tự bêu xấu.
Mọi lời của Đường Thiên đều bị mọi người lọc bỏ, hắn rõ ràng là tên khốn kiếp, rõ ràng là đang định kéo chỉ số thông minh của mọi người xuống cùng mức với hắn sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của mình đáng bại chúng ta! Rõ ràng là vậy, rõ ràng là vậy!
Chỉ có điều, Quang Minh Võ Hội này thật sự lợi hại như trong truyền thuyết sao? Ngay cả thiên phú cũng chẳng đo được, tiền đồ đúng là khiến người ta lo lắng...
Đường Thiên thật sự quá hiếm thấy, hiếm thấy tới mức lão già lại tiếp tục dao động, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhóc này dùng bí bảo gì che giấu khỏi bí bảo của mình? Liệu có nên kiểm tra lại lần nữa không?
Lão già âm thầm lưỡng lự không thôi.
Ánh mắt Khổng đại nhân lấp loáng, mỉm cười với thành chủ: “Ta đã qua nhiều thành thị, song không nơi nào có nhiều thiếu niên có thiên phú xuất sắc như thành Tinh Phong. Đã sớm nghe thành chủ bỏ rất nhiều tâm huyết vào việc giáo dục, nay tận mắt thấy quả khiến người ta khâm phục!”
Sắc mặt thành chủ vui mừng: “Khổng đại nhân quá khen! Không biết trong số những học viên này có bao nhiêu người lọt vào mắt ngài?”
“Năm người này đương nhiên không vấn đề gì. Thiên phú của bọn chúng coi như không tệ, tuổi cũng còn nhỏ có không gian phát triển.” Khổngđại nhân lại nhìn sang phía Đường Thiên: “Ta cũng cảm thấy vị tiểu bằng hữu này khá thú vị, có điều tuổi hơi lớn, có thể tuyển vào ngoại doanh của hội ta.”
Thành chủ vô cùng vui mừng, loáng cái đã có sáu người được chọn, đây là một kết quả cực tốt đối với thành Tinh Phong. Từ này về sau thành Tinh Phong sẽ chính thức thuộc về phạm vi thế lực của Quang Minh Võ Hội, được Quang Minh Võ Hội bảo vệ.
“Ta muốn tới chòm Anh Tiên!” Đường Thiên giơ tay, song hắn đã quyết, nếu không thể tới chòm sao Anh Tiên hắn cũng sẽ vào Quang Minh Võ Hội gì gì đó đó.
“Chòm sao Anh Tiên?” Khổng đại nhân mỉm cười hòa nhã: “Vậy cũng tiện, ở chòm sao Anh Tiên chúng ta có một phân bộ rất lớn, ngươi vào ngoại doanh ở đó là được.”
“Vậy tốt quá!” Đường Thiên hưng phấn nhảy dựng lên, giơ hai tay hô lớn: “Có thể tiết kiệm tiền đi đường rồi!”
Đám ngươi Tư Mã Hương Sơn khóe mắt giật giật, van xin ngươi, ngươi dẫu sao cũng là cao thủ, có thể bình tĩnh chút không... Đừng kỳ quái như vậy nữa...
“Ta muốn tới chòm sao Anh Tiên! Ô, có thể thấy tiểu thư Thiên Huệ rồi!” Amaury cũng giơ tay hô lớn.
Tiểu thư Thiên Huệ!
Hàn Băng Ngưng không hề do dự: “Ta cũng muốn tới chòm Anh Tiên!” Nàng là người hâm mộ sùng bái nhất của Thượng Quan Thiên Huệ, có thể thấy thần tượng của mình, xa nữa nàng cũng đi.
Tư Mã Hương Sơn sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Thượng Quan Thiên Huệ. . . . . . Thật tốt quá, chòm sao Anh Tiên! Không ngờ tới ta còn có cơ hội báo mối thù một mũi tên!"
“Mối thù một mũi tên?” Đường Thiên trợn trừng hai mắt: “Ơ này, không phải mối thù nhiều mũi tên à?”
Tư Mã Hương Sơn cứng họng, hắn cảm giác mình như bị vạn tiễn xuyên tâm, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thượng Quan Thiên Huệ để ý tới Đường Thiên.
— Vì Đường Thiên còn khốn nạn hơn nàng!
“Đúng vậy! Mối thù nhiều mũi tên!” Trong mắt Tư Mã Hương Sơn đầy sát khí, giọng nói lạnh tới thấu xương.
Lương Thu vẫn giữ tư thái thản nhiên: “Không thể đánh một trận với tiểu thư Thiên Huệ, trước giờ vẫn luôn tiếc nuối, xin được đồng hành.”
Cốc Tiểu Vũ yếu ớt nói: “Ta... ta đi cùng mọi người.”
Lão già trợn tròn hai mắt, từ lúc nào mà Quang Minh Võ Hội nhận ngươi xong còn cho họ tự chọn phân bộ?
Khổng đại nhân cũng hơi ngạc nhiên song chỉ mỉm cười: “Cảm tình của đám thanh niên các ngươi thật khiến ngươi ta hâm mộ. Thực lực phân bộ chòm Anh Tiên không tệ, sẽ không làm mai một tài năng của các ngươi, các ngươi đã muốn đi ta cũng không vấn đề gì.”
Lão già càng kinh ngạc, lần này bọn hắn tới đây cũng có nhiệm vụ, nếu không mang được ngươi nào về...
Hắn vừa định lên tiếng ngăn cản lại đột nhiên nhớ ra ngươi phụ trách phân bộ chòm sao Anh Tiên hình như là muội muội của Khổng đại nhân, lão lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Nữ nhân đó rất đáng sợ!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 53: Lời nhắc nhở của Khổng đại nhân.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
Đường Thiên cảm giác toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, hắn dốc sức tu luyện trong cửa ánh sáng.
Chòm sao Anh Tiên! Thiên Huệ!
Ta sẽ tới!
Ầm ầm, Đường Thiên đeo Hắc Thiết quyền sáo, không ngừng đánh vào tường sương, ngọn lửa bao quanh hai nắm đấm của hắn, hắn đánh hết chưởng này đến chưởng khác vào tường sương, chưởng nào cũng tỏa ánh lửa. Theo Thạch Đầu đại ca nói thì mỗi lần ra đòn là một lần tôi luyện võ hồn trong quyền sáo.
Võ hồn trong Hắc Thiết quyền sáo là một ngọn lửa bập bùng.
Đánh hàng trăm ngàn lần, Đường Thiên có thể cảm nhận được võ hồn ngọn lửa trong quyền sáo lại càng trở nên ngưng tụ, không còn chập chờn sắp tắt như trước.
Phương pháp của Thạch Đầu đại ca quả nhiên có hiệu quả, Đường Thiên nhận được sự khích lệ rất lớn. Người bình thường nếu phải đánh hàng trăm ngàn lần mới có một chút biến hóa như vậy thường sẽ cảm thấy quá thiệt thòi. Thế nhưng Đường Thiên cảm thấy rất hài lòng, đằng nào cũng phải luyện tập, lại còn có thể làm cho quyền sáo thăng lên cấp đồng, chuyện tốt như vậy biết kiếm đâu ra!
Toái Ảnh Chưởng của Đường Thiên đã sớm luyện tới mức hoàn mỹ, hắn vẫn không ngừng luyện tập nhưng còn hơn hai mươi vạn lần nữa mới có thể luyện được sát chiêu Mãn Thiên Tinh.
Toái Ảnh Chưởng hoàn mỹ đánh ra sẽ vỡ thành mười hai mảnh nhỏ, nhưng sát chiêu Mãn Thiên Tinh có thể vỡ thành ba mươi sáu luồng khí kình, phạm vi bao thủ càng rộng hơn.
Mồ hôi Đường Thiên tuôn như tắm, đánh từng chưởng từng chưởng, chưởng ảnh vỡ thành mười hai mảnh trong không khí. Tường sương trước mặt Đường Thiên liền nổ nham nhở.
Binh lơ lửng sau lưng Đường Thiên, không nói lời nào.
Toái Ảnh Chưởng không thích hợp với việc phá tường sương, nó là võ kỹ đánh đông, lực phá hoại nhỏ hơn Tiểu Băng Quyền nhiều. Có điều phạm vi bao phủ của nó lớn, tuy tốc độ phá tường rất chậm nhưng sau hàng trăm ngàn lần tu luyện cũng đánh vỡ một mảng lớn trên tường sương.
Bây giờ diện tích trong cửa ánh sáng đã rộng hơn trước nhiều, khoảng bảy tám trượng, có cảm giác thoáng đãng sáng sủa, không gian hoạt động lớn hơn nhiều.
Đường Thiên điên cuồng luyện tập.
Người khác không tin tư chất của hắn rất kém nhưng hắn biết rõ thiên phú của mình quả thực không tốt. Muốn mạnh hơn người khác thì phải bỏ ra nhiều mồ hôi và nỗ lực hơn người khác, không nên kỳ vọng vào sự may mắn. Còn mấy ngày nữa sẽ lên đường đến Anh Tiên, hắn muốn trong lĩnh ngộ sát chiêu của Toái Ảnh Chưởng trong thời gian còn lại này.
Chỉ còn hai mươi vạn lần...
Hai tay Đường Thiên chống lên đầu gối, mồ hôi đổ như tắm, thở hổn hển.
Binh yên lặng lơ lửng phía sau hắn.
Đột nhiên Binh hỏi: "Sao ngươi lại cố gắng đến vậy?"
"Tại sao?" Đường Thiên vừa khôi phục được chút thể lực, ngây ra, hắn đứng thẳng lên, hơi nước bốc lên từ mái tóc ướt đẫm, hắn nhìn Binh, nghiêm túc nói: "Ta muốn mạnh hơn nữa!"
"Trở nên mạnh hơn?" Giọng nói vạn năm như một của Binh cùng với gương mặt trống trơn như giấy trắng của hắn làm cho hắn nhìn giống như một búp bê máy biết nói: "Tại sao lại muốn mạnh hơn?"
"Bởi vì có rất nhiều chuyện muốn làm!" Đường Thiên nói với vẻ đương nhiên, hắn bỗng tò mò hỏi: "Binh, ngươi không có chuyện gì muốn làm sao?"
Binh im lặng, khi Đường Thiên chuẩn bị tiếp tục luyện tập thì hắn đột nhiên lên tiếng: "Có."
Đường Thiên sững lại, lần này hắn thật sự rất tò mò, tiến tới: "Binh, ngươi muốn làm chuyện gì? Không phải ngươi nói đã chuộc tội được rồi sao?"
Đường Thiên vẫn còn nhớ câu nói "Tượng đất hóa hồn, tội lỗi đã chuộc".
Binh im lặng.
"Nếu có chuyện muốn làm, vậy thì làm đi!" Ánh mắt Đường Thiên rực sáng: "Ngươi đã chịu đựng biết bao năm tháng, nhiều tượng đất như vậy chỉ có một mình ngươi hóa hồn chứng tỏ ngươi không phải một tượng đất bình thường! A a a! Giống ta đi, oa oa, thiếu niên giống như thần!"
Binh nhìn Đường Thiên, không thể thấy được chút cảm xúc nào trên gương mặt trống trơn của hắn.
"Nỗ lực lên! Thiếu niên Binh giống như thần!" Đường Thiên giơ tay lên, vẫy hai cái với Binh, lau mồ hôi trên trán sau đó xoay người tiếp tục luyện tập.
※※※※※※※※※※※※※※
Tối hôm đó, Đường Thiên không tu luyện.
Đường Thiên ngồi cả đêm bên nấm mộ, khi mặt trời mọc vào buổi sớm, Đường Thiên như chợt tỉnh giấc chiêm bao.
Hắn phủi phủi bùn đất trên mông, nhìn nấm mộ, khẽ nói: "Mẹ, con phải đi rồi. Không cần lo cho con, con rất dũng cảm, không hề sợ hãi, con của mẹ đã trở thành một nam tử hán rồi! Mẹ, con phải thực hiện ước mơ của mình."
Ánh mắt Đường Thiên rất dịu dàng, khẽ nỉ non.
Đường Thiên nhìn nấm mộ hồi lâu sau đó dứt khoát xoay người, đi xuống núi.
Khi Đường Thiên tới cửa thành thì thấy một chiếc xe lớn, gần xe có rất nhiều người đến để đưa tiễn, Đường Thiên thấy Sầm lão sư và lão Ngụy. Sầm lão sư được lão Ngụy mời vào học viện Sa Kỳ Mã, dạy chương trình cơ bản cho học sinh.
"Sầm lão sư!" Đường Thiên vẫy tay hô lớn, nhảy đến trước mặt Sầm lão sư.
Sầm lão sư nở nụ cười ấm áp: "Đường Thiên, làm rất tốt!"
Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của thiếu niên bướng bỉnh này, trong lòng Sầm lão sư vô cùng cảm khái, hắn khích lệ: "Đường Thiên, phải nhớ dù thế nào cũng không được từ bỏ!"
Đường Thiên có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Sầm lão sư, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, gật mạnh đầu: "Lão sư, ta sẽ không bỏ cuộc!"
Lão Ngụy đứng bên cạnh cũng nói: "Đường thiếu niên, đừng làm cho học viện Sa Kỳ Mã chúng ta mất mặt đấy!"
"Lão Ngụy, ông tự lo cho mình đi, hai thiếu niên thiên tài chúng ta rời đi, nếu sang năm ông không đủ điểm là chúng ta cũng chẳng giúp được đâu!" Đường Thiên làm mặt quỷ trêu lão Ngụy.
Lão Ngụy cười ha hả: "Thiếu niên, cứ phắn đi!"
Không quá thương cảm vì ly biệt, Đường Thiên vẫy tay với hai người sau đó nhảy lên xe.
Đường Thiên nhìn ra bên ngoài qua kính xe, bỗng Đường Thiên cảm thấy hơi thương cảm. Sống ở đây mười bảy năm, rốt cục cũng rời đi. Nhưng hắn nhanh chóng phấn khởi lên, đây là một khởi đầu mới, tương lai thật đáng mong đợi!
Không lâu sau những người khác cũng lục tục lên xe.
Mọi người chào hỏi nhau, có vẻ không hào hứng lắm, thậm chí có thể thấy vệt nước mắt trên mặt Hàn Băng Ngưng.
Thùng xe rất lớn, nội thất cũng không xa hoa nhưng khiến người ra có cảm giác thoải mái, không gian lớn đến lạ kỳ.
Xe chậm rãi chuyển động, mọi người vẫy vẫy tay với những người ở bên ngoài, dù bình thường họ mạnh mẽ đến đâu thì rốt cuộc cũng chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi. Tốc độ của xe rất nhanh, chỉ sau một lúc đã không còn thấy bóng người. Lúc này họ mới an vị ở chỗ ngồi, đều không cao hứng, đây là lần đầu tiên họ cảm nhận cảm giác ly biệt.
Sau nửa canh giờ, cảm xúc khi ly biệt của mọi người cũng dần tan, không khí trong buồn xe bắt đầu sôi nổi hơn.
"Đây là xe gì nhỉ, tốc độ nhanh thật! Amaury nhoài người lên cửa sổ, trầm trồ.
Khổng đại nhân cười ha hả: "Đây là Xe Ngôi Sao Phi Mã của chòm sao Phi Mã, hợp với nhũng cuộc hành trình dài. Xe của chòm sao Phi Mã rất nổi tiếng, mọi mặt đều rất tốt. Chiếc xe này có thể chứa tới hai trăm người. Có điều bình thường chúng ta chỉ để chỗ chở khoảng ba mươi người, những chỗ khác được sửa lại để biến thành nơi luyện tập."
"Tốc độ này nhanh hơn Bát Bộ Cản Thiền của ta nha!" Đường Thiên tỏ ra kinh ngạc.
"Ha ha, khinh công cấp ba đương nhiên là không thể so được với Xe Ngôi Sao. Có điều xe ngôi sao tiêu hao dá ngôi sao, như chuyến đi này của chúng ta phải tốn ít nhất một viên đá ngôi sao cấp bốn."
Mọi người nghe vậy thì trợn mắt há mồm, tặc lưỡi không ngừng.
Không phải họ chưa từng thấy đá ngôi sao cấp bốn nhưng nó là hàng cực hiếm trong thành Tinh Phong, nhưng những người này đi một chuyến lại tốn một viên đá ngôi sao cấp bốn, mọi người lập lức có ấn tượng rằng Quang Minh Võ Hội "giàu nứt đố đổ vách".
Khổng đại nhân cười ha hả: "Vũ An tinh là tinh cầu ở biên giới, không nằm trong Thiên Lộ, đây là lần đầu tiên các ngươi đi xa nhà, có vài việc ta phải nhắc các ngươi."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
"Thiên phú của các ngươi đều rất tốt thế nhưng không được kiêu ngạo, sau khi đến Anh Tiên các ngươi sẽ phát hiện trên đời này có nhiều người trẻ có thiên phú tốt hơn các ngươi tưởng nhiều. Các ngươi sẽ nhận ra, cuộc sống trong võ hội và thành Tinh Phong khác hẳn nhau, võ hội khuyến khích sự cạnh tranh, trong võ hội cạnh tranh rất kịch liệt. Ngươi muốn có được càng nhiều công pháp, càng nhiều tài nguyên thì cần thể hiện được tài năng trong quá trình cạnh tranh. Biểu hiện của ngươi càng ưu tú ngươi sẽ có được càng nhiều sự ưu đãi từ võ hội. Các ngươi cần phải nhanh chóng quen với loại cạnh tranh này, trong võ hội, sự cạnh tranh xảy ra ở khắp mọi nơi, không chỉ có các ngươi mà cả ta cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh. Ta chọn mấy người các ngươi, sắp xếp các ngươi đến Anh Tiên cũng có chút mạo hiểm, cũng phải chịu áp lực, các ngươi đều là người thông minh, ta tin các ngươi có thể hiểu được."
Khổng đại nhân nói tiếp: "Nếu các ngươi thể hiện tốt thì những gì các ngươi nhận được sẽ vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi. Trường cũ của các ngươi, gia đình của các ngươi đều sẽ được lợi, thế lực của Quang Minh Võ Hội lớn hơn các ngươi tưởng nhiều. Vì thế, trong thời gian này, các ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, các ngươi chỉ cần nghĩ cách để càng mạnh hơn, mạnh hơn nữa, để cho thầy của các ngươi nhanh chóng nhận thấy tiềm lực của các ngươi."
"Đây chính là chuyện quan trọng nhất với các ngươi, cũng là việc quan trọng duy nhất. Đừng có hy vọng vào may mắn, sự cạnh tranh trong nội bộ của chúng ta tàn khốc hơn các ngươi tưởng nhiều."
Ánh mắt Khổng đại nhân chậm rãi lướt qua mọi người.
Mọi người đều cảm nhận được áp lực lớn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
"Một khi ngươi không theo kịp những người khác sẽ không có ai đánh mắng ngươi, kết quả duy nhất của ngươi chính là biến mất một cách vô thanh vô tức, Chết một cách lặng lẽ trong những nhiệm vụ nguy hiểm, chẳng ai hay biết." Vẻ mặt Khổng đại nhân rất nghiêm túc: "Ta không nói đùa đâu."
Mọi người hơi biến sắc, lời của Khổng đại nhân làm cho bọn họ thấy rất khiếp sợ. Ai mà ngờ được Quang Minh Võ Hội mà mọi người tranh giành nhau để được vào lại nguy hiểm như vậy.
"Các ngươi sẽ nhận thấy sau một thời gian những gương mặt quen thuộc quanh mình sẽ ngày càng ít đi."
Mấy người khác vẫn có thể trấn định nhưng Cốc Tiểu Vũ đã sợ run cả người, trong những người này thì thực lực của hắn yếu nhất, đến giờ hắn vẫn không hiểu sao mình được chọn.
"Trong cuộc hành trình này, ta sẽ đích thân chỉ bảo cho các ngươi." Khổng đại nhân bình thản nói: "Các vị, nỗ lực lên nào!"
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 54: Sàn võ nhược điểm và thiếu niên như thần.
Dịch: Darth Athox
Nguồn:TTV
Khoang xe thứ ba.
Thùng xe dài khoảng mười trượng, rộng chừng ba trượng, không có thứ gì.
Sự chú ý của mọi người đều bị vách tường bốn phía thu hút, mỗi mặt vách tường đều sắp xếp đầy thẻ với thẻ, mà tấm nào cũng là thẻ hồn tướng cấp bốn, bao hàm đủ loại võ kỹ, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Nếu quan sát khắp toàn trường, tối thiểu cũng có hơn 200 tấm thẻ hồn tướng.
Lão già giới thiệu: “Gian phòng này là sàn võ nhược điểm, hao tốn của đại nhân hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng, tất cả đều là thẻ hồn tướng bạc cấp bốn, bao hàm gần như toàn bộ các loại võ kỹ. Tiêu tốn rất nhiều tiền của, cho dù trong hội cũng có thể coi là kiệt tác.”
Khuôn mặt Khổng đại nhân lộ vẻ tự đắc, hiển nhiên cực kỳ thỏa mãn với tác phẩm này.
“Sàn võ nhược điểm?” Mọi người lần đầu nghe thấy cái tên này.
Lão già trầm giọng nói: “Hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng cũng có nghĩa là hai trăm bảy mươi mốt tên hồn tướng. Khoảng xe này do một vị đại sư chế tạo, chỉ cần có đủ tinh thần thạch, những hồn tướng này vĩnh sinh bất diệt. Sàn võ nhược điểm có thể tự động lựa chọn hồn tướng khắc chế các ngươi nhất để khiêu chiến, tới tận bây giờ chưa từng có đệ tử nào thông qua kiểm tra này.”
Khổng đại nhân cười ha hả nói: “Thẻ hồn tướng đẳng cấp cao quá đắt, cấp thấp lại chẳng có tác dụng gì, vì vậy dứt khoát chọn tứ giai, coi như một món đồ tiêu khiển.”
Vẻ mặt mọi người đều như đang nhìn lên núi cao, hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng cấp bốn chỉ là món đồ tiêu khiển cho người ta.
“Nói cách khác, vào đó là có thể đánh nhau với hai trăm tên hồn tướng?” Đường Thiên chỉ chỉ vào tường, vẻ mặt kích động.
“Đúng vậy!” Khổng đại nhân cười ha hả: “Sao nào? Hứng thú không?”
“Có có có có!” Đường Thiên hai mắt tỏa sáng: “Ngày nào cũng tu luyện một mình, chán muốn chết rồi!”
Khổ tu sau cánh cửa ánh sáng, cứ mỗi lượt là mười ngày, mười ngày buồn tẻ vô vị khiến mọi người không cách nào chịu nổi. Tuy hôm nay có thể đánh tường sương mù nhưng còn xa mới khiến người ta sôi trào nhiệt huyết bằng đối luyện thực chiến.
“Nói đúng lắm, được rồi, cho ngươi làm người đầu tiên đấy.” Khổng đại nhân cười ha hả. Hắn cũng cực kỳ tò mò với Đường Thiên, thiếu niên này có thể được tất cả mọi người công nhận, thực lực chắc chắn rất mạnh. Thế nhưng trong đợt kiểm tra lần đó, thiên phú của Đường Thiên lại là kẻ kém nhất.
Khổng đại nhân đã kiểm duyệt vô số người, song đó là lần đầu tiên thấy một thiếu niên kỳ quái như vậy nên mới lãng phí một vị trí ngoại doanh cho Đường Thiên. Vị trí trong ngoại doanh không nghiêm khắc như nội doanh, cho dù sau này Đường Thiên không ra sao thì trách nhiệm cũng hoàn toàn không rơi xuống đầu hắn.
Những người khác đương nhiên không ý kiến gì, bọn họ không đơn thuần như Đường Thiên hay Amaury, ai cũng rất thông minh. Ngày những lời Khổng đại nhân nói ngày hôm qua, sau một đêm tiêu hóa, giờ bọn họ đã từ từ khôi phục tinh thần. Giờ họ đang rất nghi ngờ, bài kiểm tra thật sự sợ rằng sẽ bắt đầu từ đây.
Vừa hay, tên đầu óc đơn giản như Đường Thiên lại muốn xông vào trước, cũng tiện cho bọn họ thấy rõ tình thế.
Hàn Băng Ngưng dặn dò, giọng lạnh như băng: “Cẩn thận một chút.”
“A ha, thiếu nữ yên tâm, ta là thiếu niên vĩ đại nhân thần mà!”
Ý chí chiến đấu của Đường Thiên sôi sục.
Thiếu niên vĩ đại như thần...
Lão già hừ lạnh một tiếng, để xem ngươi khoe khoang thế nào, tư chất thối nát vậy cũng học đòi bốc phét. Trong lòng hắn càng khẳng định Đường Thiên chính là loại chỉ giỏi mồm miệng, to mồm khoác loác song thực tế lại cực kỳ vô dụng. Loại người như vậy lão thấy đã nhiều rồi. Nếu Khổng đại nhân chọn Đường Thiên vào nội doanh, hắn nhất định sẽ dùng mọi lời để ngăn cản, nhưng đã là ngoại doanh hắn cũng mặc kệ.
Ngoại doanh sinh sống khó khăn, tỷ lệ đào thải cao, hắn hiểu rất rõ.
“Đường cơ bản, xông lên đi! Tiêu diệt tất cả bọn chúng!” Amaury giơ hai tay cường tráng lên, cao giọng hô lớn khiến mọi người như muốn ù tai.
Khổng đại nhân nheo mắt lại, tiêu diệt tất cả? Ha ha, các ngươi quá coi thường võ tràng này rồi! hắn gật đầu ra hiệu với lão già, lão già lấy ra một viên đá ngôi sao, tới một góc, khảm vào một cái lỗ trên tường. Đá tinh thần lóng lánh ánh sáng được cho vào trong lỗ lập tức hóa thành một luồng sáng.
Một vạch giới hạn hình vuông xuất hiện trên mặt đất.
“Chúng ta ra khỏi vạch đỏ.” Khổng đại nhân nói, mọi người nghe vậy cũng lao nhao lui lại bên ngoài vạch đỏ. Vừa ra khỏi, một cái lồng hình vuông từ từ dâng lên khỏi vạch giới hạn dưới sàn, ngăn cách bọn họ cùng Đường Thiên.
Chỉ thấy một loạt chùm sáng bao phủ lấy Đường Thiên. Đường Thiên vẻ mặt hiếu kỳ nhìn lên đỉnh đầu, những chùm sáng này chiếu lên người hắn không đau không ngứa, chỉ có cảm giác hơi tê tê.
“Chùm ánh sáng này do 【 Hôi Miêu Đồng 】phóng ra đấy, 【 Hôi Miêu Đồng 】là bí bảo cấp đồng của chòm Thiên Miêu, cũng là trung tâm của sàn võ này, nó có thể nhìn thấu nhược điểm tâm lý của đối phương trong một trình độ nhất định. Từ đó, võ trường có thể lựa chọn hồn tướng tương ứng tới đối chiến.” Khổng đại nhân giải thích: “Trên tường có hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng, gần như bao trùm toàn bộ các loại hồn tướng. Đừng tưởng những thẻ hồn tướng này chỉ có cấp bốn, nhưng rất nhiều võ giả cấp cao bước vào sàn võ này cũng rất chật vật đấy. Các ngươi không cần thấy áp lực gì cả, thua cũng chẳng sao. Thật ra ta xây dựng sàn võ này không phải vì thắng bại mà là vì vượt qua nhược điểm của mình. Đây cũng là lý do ta chọn thẻ hồn tướng cấp bốn vì cấp bậc cao quá, áp chế từ mặt thực lực sẽ khiến người ta bỏ qua nhược điểm.”
Lúc này thẻ hồn tướng trên vách tường bắt đầu nồi tiếp nhau sáng lên.
“Hôi Miêu Đồng đang lựa chọn thẻ hồn tướng.” Khổng đại nhân nói.
Chùm ánh sáng lần lượt lướt qua từng tấm thẻ hồn tướng, hai trăm bảy mươi mốn tấm thẻ hồn tướng xếp trên bốn bức tường khiến người ta nhìn mà kinh ngạc.
“Cái này cần chút thời gian.” Khổng đại nhân nói: “Nó đang tìm hồn tướng thích hợp nhất.”
Tốc độ của chùm sáng khong chậm, chỉ một lúc sau thẻ hồn tướng trên bức tường đầu tiên đều đã bị chùm sáng đảo qua, chùm sáng nhanh chóng chuyển tới mặt tường thứ hai.
“Thú vị đây.” Khổng đại nhân hỏi ngạc nhiên: “Bức tường đầu tiên không tấm nào phù hợp. Xem ra Đường Thiên này cũng rất lợi hại!”
Amaury vẻ mặt đồngt ình: “Đúng vậy, Đường cơ bản là thiếu niên vĩ đại như thần cơ mà!”
Thiếu niên vĩ đại như thần...
Đám người Tư Mã Hương Sơn đầu nổi gân xanh, mỗi lần nghe là một lần mắc ói, trong lòng không nhịn nổi nhủ thầm: thật ra là thiếu niên có bệnh tâm thần...
Chùm sáng nhanh chóng lướt qua từng tấm thẻ, sau đó từ bức tường thứ hai chuyển sang bức tường thứ ba.
Khổng đại nhân cùng lão già ngây người.
Khổng đại nhân quay sang hỏi: “Gần đây võ tràng không trục trặc gì chứ?”
Lão già cũng lộ vẻ khó hiểu: “Đâu có! Mấy hôm trước còn dùng mà.”
Ánh mắt hai người lại chuyển vào sân, vẻ mặt đều lộ vẻ hiếu kỳ, hai mặt bức tường cũng tức là một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi tấm thẻ hồn tướng rồi. Nói cách khác, Hôi Miêu Đồng cho rằng trong số một trăm ba mươi bốn mươi tấm thẻ hồn tướng đó không cái nào khắc chế được Đường Thiên.
Một trăm ba mươi bốn mươi hồn tướng, vậy mà không cái nào khắc chế nổi Đường Thiên...
Chuyện này, chuyện này...
Lão già mặt mũi khiếp sợ, lão chợt phát hiện Đường Thiên này có vẻ thật sự kỳ lạ! Lão rất quen thuộc với sàn võ nhược điểm, bản thân cũng thường xuyên sử dụng, tuy thực lực lão đã sớm vượt qua tứ giai, song chỉ cần áp chế lực lượng bản thân, giữ ở mức tứ giai, sàn võ nhược điểm vẫn tìm ra được phương pháp khắc chế mình.
Đường Thiên này...
Khổng đại nhân sắc mặt cũng lộ vẻ nặng nề, sàn võ nhược điểm bắt nguồn từ suy nghĩ của hắn, lại do hắn bỏ ra một lượng lớn thời gian và tâm lực, chuyên môn tìm bí bảo như 【 Hôi Miêu Đồng 】 , kể cả thẻ hồn tướng trên bốn bức tường, tuy chỉ có cấp bốn nhưng không cái nào không phải do hắn lựa chọn tỷ mỷ, đại biểu cho đủ loại kỹ xảo, chiến pháp.
Thế nhưng...
Vì sao...
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Chùm tia sáng lướt qua mặt tường thứ ba, đã nhảy tới mặt tườngt hứ tư.
Khổng đại nhân, lão già và những võ giả Quang Minh võ hội đứng ngoài quan sát đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sắc mặt không thể tin nổi.
“Ài, sao hồn tướng còn chưa xuất hiện!” Amaury vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu. Bọn Tư Mã Hương Sơn đầu óc đều cực kỳ linh hoạt, bọn họ có thể từ vẻ mặt căng thẳng của Khổng đại nhân nhìn ra manh mối. Nhớ lại những lời giới thiệu vừa rồi của Khổng đại nhân về sàn võ nhược điểm, bọn họ cũng có chút suy đoán.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Hôi Miêu Đồng không tìm được nhược điểm của Đường Thiên?
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu bọn họ lập tức lan ra, chiếm lấy toàn bộ đầu óc họ.
“Này này này, sao còn không ra?” Trong sân, Đường Thiên không kiên nhẫn hô lên với những tấm thẻ hồn tướng trên bức tường.
Song thẻ hồn tướng trên tường vẫn lặng lẽ bất động.
Mọi vẻ mặt đều mờ mịt khó hiểu của võ giả Quang Minh bốn phía xung quanh đều lập tức biến mất. Bọn họ như không tin nổi mắt mình ngây ngốc nhìn Đường Thiên trong sân.
Không ai hiểu rõ về sàn võ nhược điểm hơn bọn họ, bọn họ hầu như ngày nào cũng phải tu luyện ở đây. Có lúc còn tập trung thành nhóm năm ba người đánh cược một trận, xem dùng thực lực cấp bốn có thể qua được mấy vòng. Đây là một trong những màn đánh cược ưa thích nhất của bọn họ.
Chưa ai dùng thực lực cấp bốn sống quá năm vòng trong sàn võ nhược điểm.
Qua mỗi một vòng, Hôi Miêu Đồng lại hiểu rõ thêm nhược điểm của ngươi, hồn tướng vòng tiếp theo sẽ nhằm chính xác hơn.
Thế nhưng...
Bọn họ ngơ ngác nhìn Đường Thiên trong sân.
Keng!
Khi chùm sáng hạ xuống tấm thẻ cuối cùng, nó đột nhiên biến mất, quầng sáng hình vuông từ từ hạ thấp trong ánh mắt ngây ngốc của mọi người.
“A Liệt, thế này là thế nào? Xảy ra chuyện gì à?” Đường Thiên đưa mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt khó hiểu.
Giọng nói của hắn vang vọng trong khoang xe yên tĩnh.
Ánh mắt Đường Thiên lướt qua mọi người, ồ lên một tiếng: “Ơ, các ngươi sao vậy? Các ngươi cũng nhận ra có điểm lạ à, đúng vậy đó, chúng ta đứng đây cả buổi mà chẳng có gì xuất hiện. Các ngươi cũng thấy rồi đấy nhé, ta đâu có nhúc nhích! Không phải ta làm hỏng đâu đấy!”
“Đường cơ bản không làm hỏng!” Amaury nghĩa khí đứng ra.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Thiên, như đang nhìn một con quái vật.
Người này. . . . . .
Thật sự. . . . . . Thật sự không có nhược điểm sao?
Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể!
Trên đời này sao lại có người không có nhược điểm được.
Chắc chắn không thể!
Song ngay lúc này, quầng sáng đột nhiên chiếu loạn khắp nơi như con ruồi không đầu.
Khổng đại nhân chợt nhớ ra một câu nói của vị đại sư giúp mình chế tạo sàn võ nhược điểm.
“Trong số bí bảo cấp đồng, Hôi Miêu Đồng quả thật không tồi, nhưng một khi nó không cách nào tìm được nhược điểm của đối phương sẽ lâm vào trạng thái cuồng loạn, võ hồn của nó sẽ bị thương tổn nặng nề!
Không tốt!
Hắn không kịp phản ứng lại, trên vách tường bốn phía, hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng đã như pháo hoa, nối tiếp nhau bùng nổ!
Bốp bốp bốp!
Từng quầng sáng nổ tung trên vách tường, biến chúng thành một biển ánh sáng.
Khi biển ánh sáng tan hết, bốn vách tường không còn lại chút gì.
Mọi người ngây ra như phỗng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 55: Lai lịch của Binh.
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
Tất cả mọi người đần mặt nhìn sân luyện võ trống không.
Hoàn toàn tĩnh lặng, không ai nói được lời nào.
Đường Thiên gãi đầu: "Ta chẳng làm gì cả, lạ thật, sao chúng lại nổ tung hết nhỉ?"
Mọi người nói không nên lời, việc vừa xảy ra quá lạ lùng và khó tin.
"Lẽ nào gần đây chúng ta dùng quá nhiều?"
"Có thể! Chỗ này cũng được năm sáu năm rồi, không chừng đã hết hạn sử dụng cũng nên. Nếu không sao lại nổ tung?"
"Có lẽ là thế! Sáu năm rồi! Dù là bằng sắt thép nhưng bị hành hạ mỗi ngày như vậy chắc cũng không chịu nổi..."
Mọi người sôi nổi bàn tán, càng nói lại càng cảm thấy việc sân võ nhược điểm bị nổ cũng là việc rất bình thường. Đường Thiên gãi đầu thở phào một hơi, 271 cái thẻ hồn tướng cấp bạc, nếu thực sự do mình làm hỏng thì có bán thân cũng không đền nổi.
Đám Tư Mã Hương Sơn cũng có vẻ ngộ ra, mặc dù Đường Thiên rất lợi hại nhưng không thể không có nhược điểm gì.
Sân võ nhược điểm bị Đường Thiên làm hỏng, tất nhiên là kế hoạch luyện tập cũng thành bỏ đi.
Khổng đại nhân thấy vậy liền vẫy vẫy tay, bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi.
※※※※※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên trở lại gian phòng của mình, nằm xuống là ngủ ngay. Chuyện sân võ nhược điểm hắn cũng không để tâm, trong lòng hắn sân võ nhược điểm tự bị hỏng nên không hề bị gánh nặng về tâm lý, nhưng trận chiến mà hắn chờ đợi không xảy ra nên hắn hơi chán nản.
Đến giờ vào cửa ánh sáng hắn liền tiến vào không chút chần chừ, chuẩn bị tiếp tục khổ tu.
Việc Đường Thiên tiến vào dường như đã làm Binh tỉnh giấc.
Lúc không có chuyện gì để làm Binh đều im lặng lơ lửng giữa không khí, nhìn tường sương ở phía xa. Đường Thiên chào hỏi Binh sau đó chuẩn bị luyện tập, hắn sắp luyện thành sát chiêu Mãn Thiên Tinh của Toái Ảnh Chưởng rồi.
"Đường, ngươi có muốn tăng thời gian khổ tu không?" Binh bỗng nhiên hỏi.
Đường Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, dừng bước, tò mò nhìn Binh: "Có thể tăng thời gian khổ tu?"
"Ừm." Binh gật đầu.
"Làm sao để tăng?" Đường Thiên lập tức hứng thú, tò mò hỏi. Tuy rằng khổ tu rất khổ nhưng hiệu quả của khổ tu tốt hơn luyện tập bình thường nhiều.
Binh vung trường thương trong tay lên, chỉ về phía trước: "Nơi đó có một sân luyện tập. Chỉ cần có thể vào được sân luyện tập đó thì ngươi sẽ có được nhiều lần vào nơi này hơn."
"Sân luyện tập?" Đường Thiên nhìn theo trường thương của Binh, đập vào mắt hắn là tường sương mênh mông: "Lẽ nào sân tu luyện ở trong tường sương?"
"Ừm." Binh đáp.
"Rốt cuộc tường sương này là cái gì?" Đường Thiên có vẻ hiếu kỳ: "Giống sương lại chẳng phải sương, có thể phá hỏng, lại đâu đâu cũng có."
Binh im lặng một lát sau đó nói: "Đây là sương xám thời chung."
"Màn sương thời chung?" Đường Thiên thấy những điều Binh nói đều cổ quái kỳ lạ, hắn chưa nghe thấy bao giờ.
"Một trong những thứ mạnh nhất của chòm sao Thời Chung." Binh nói tiếp: "Thực ra đây là một nơi bị cầm cố , phong ấn. Thời gian ở nơi này trôi qua chậm là bởi sự trói buộc của màn sương thời chung."
"Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao Binh ngươi lại biết? Đường Thiên nhìn Binh chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Nam Thập Tự Tọa Khổ Tu Bài là di vật mẹ để lại cho ta! Binh, rốt cuộc ngươi là ai?"
Binh đáp: "Đây là trụ sở của binh đoàn Nam Thập Tự."
"Binh đoàn Nam Thập Tự?" Đường Thiên ngây ra.
"Phải." Binh bình tĩnh nói: "Ta thuộc đội quân đất nung của binh đoàn Nam Tập Tự."
"Sao mẹ ta lại có thứ này?" Đường Thiên mù tịt chuyện này, hỏi.
"Không biết." Binh lắc đầu.
Đường Thiên im lặng một lát sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại trở nên vui tươi, hắn tò mò hỏi: "Trước đây ngươi ở đây à?"
"Phải." Binh lạnh nhạt nói: "Trước đây khu vực này là trại tân binh."
"Thú vị thật!" Đường Thiên có vẻ hứng thú, vô cùng tò mò: "Ta vẫn chưa vào binh đoàn, Binh, nói về chuyện lúc trước của ngươi đi, nhất định là rất thú vị!"
Binh ngừng một lúc, dường như không nghe thấy, hắn nói: "Đi tiếp từ sàn đá đen về phía trước sẽ đến được trại huấn luyện tân binh, ở đó có vài thứ ngươi có thể dùng được."
"Trại huấn luyện tân binh! A a a, ở trong đó có cái gì?" Đường Thiên vừa nghe đến có thứ giúp mình tu luyện thì hưng phấn như uống thuốc kích thích: "Cách đây bao xa?"
"Hai cây." Giọng nói của Binh vẫn khô khốc như thường lệ.
"Hai… hai cây..." Vẻ mặt Đường Thiên cứng lại, lắp ba lắp nắp nói.
Mở được hai km tường sương, dù người có tâm chí kiên định như Đường Thiên thì khi nghe đến lượng công việc này cũng cảm thấy chân tay nhũn nhão, sắc mặt trắng bệch.
"Phải." Binh vẫn khô khan như thường.
※※※※※※※※※※※※※※
Trong căn phòng.
Sắc mặt Khổng đại nhân chăm chú, dường như đang trầm tư.
Lão giả trầm giọng nói: "Thuộc hạ dám khẳng định chắc chắn đó không phải vấn đề của sân võ nhược điểm. Thuộc hạ ngẫm lại thì thấy có mấy loại khả năng. Một là, thực sự tâm chí Đường Thiên hoàn toàn không có điểm yếu, khả năng này nhỏ nhất, sao con người có thể không có điểm yếu? Hai là, Đường Thiên có bí bảo hộ thân làm cho Hôi Miêu Đồng không thể nhìn thấu do đó bị phản phệ. Thế nhưng khi kiểm tra tư chất thuộc hạ đã thử qua, không phát hiện bí bảo trên người hắn. Hoặc là hắn không có bí bảo hoặc là bí bảo rất lợi hại. Ba là, hắn có một huyết mạch rất đặc biệt, sự quan sát của Hôi Miêu Đồng đã kích thích huyết mạch của hắn, làm cho Hôi Miêu Đồng bị phản phệ."
Khổng đại nhân thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy khả năng nào lớn nhất?"
"Khả năng thứ ba." Lão giả nói ngay.
"Nếu đúng vậy thì thật đáng tiếc." Khổng đại nhân có vẻ hơi tiếc, hắn đồng ý với phán đoán của lão giả, bởi vì phán đoán của hắn cũng giống hệt lão giả. Tâm chí ai cũng có nhược điểm, dù là cao thủ thành danh cũng không ngoại lệ, chỉ khác ở chỗ có bao nhiêu mà thôi. Khổng đại nhân cũng không cảm nhận được chút gì về bí bảo.
"Phải." Lão giả cũng rất tiếc.
Tuy Quang Minh Võ Hội có rất nhiều võ kỹ nhưng họ nghiên cứu không sâu về huyết mạch. Người có chuyên môn về lĩnh vực này chính là đối thủ Hắc Hồn của bọn họ, dù sao thì tiêu chí của Quang Minh Võ Hội chính là "quang minh", sức mạnh trong huyết mạch liên quan đến quá nhiều điều cấm kỵ.
"Dùng một tiêu chuẩn ngoại doanh để lấy đi một đối tượng bồi dưỡng của đối thủ của chúng ta, cũng không thiệt." Khổng đại nhân nói.
"Đại nhân nói phải." Lão giả vội đáp.
"Đi đi, cố gắng chỉ bảo cho mấy đứa kia. Khổng đại nhân tụt hứng, phất tay, thực ra người làm hắn hứng thú nhất là Đường Thiên. Năm người khác có thiên phú rất xuất sắc nhưng không thể làm hắn có hứng, thiên phú như vậy là đứng đầu trong thành Tinh Phong, cũng đạt tiêu chuẩn của Quang Minh Võ Hội, thế nhưng với người thường xuyên tiếp xúc với đủ loại thiên tài như hắn thì cũng chẳng có gì đáng chú ý. Trái lại Đường Thiên lại có vẻ rất bí ẩn.
Việc hắn chờ mong nhất đã không còn làm cho hắn hứng thú.
Lão giả đáp lời: "Rõ!"
※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên đổ mồ hôi như tắm.
Hắn không ngừng "đào bới" trong lối đi hẹp. Mười ngón tay của hắn như cái móc, lửa cháy bập bùng, múa nhanh như gió. Tường sương trước mặt hắn bị bới ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Sau khi luyện sát chiêu Mãn Thiên Tinh của Toái Ảnh Chưởng xong, Đường Thiên lập tức chuyển sang luyện Ưng Trảo Công. Hiệu quả của Ưng Trảo Công lớn hơn Toái Ảnh Chưởng nhiều, đúng là thủ pháp tuyệt vời để đào tường khoét vách.
Đường Thiên đào một lối đi theo hướng mà Binh chỉ.
Lối đi rất hẹp, chỉ đủ chứa một mình hắn, Binh bồng bềnh ở phía sau.
Cũng may sau khi rời khỏi bức tường thì sương thời chung sẽ tan đi ngay, không cần phải chuyển ra ngoài.
Đường Thiên có mục tiêu mới, tràn đầy động lực, động cơ chạy hết mã lực, hai tay vung vẩy nhanh như gió, đào nhoay nhoáy như một con chuột chũi.
"Ta là một con chuột chũi, chuột là chuột chũi, đủ sức đào hầm, sức là sức đủ..."
Đường Thiên vừa lảm nhảm vừa cắm đầu cắm cổ đào.
Ưng Trảo Công của Đường Thiên tiến bộ rất nhanh, thậm chí Đường Thiên nghi rằng gã sáng tạo ra môn võ này vốn định dùng nó để đào tường khoét vách. Ưng Trảo Công của Đường Thiên càng lúc càng sắc nhọn, tay đồng ngón sắt, lực mạnh vô cùng.
Cổ tay khẽ rung lên, năm ngón tay cắm vào tường sương gần như cùng lúc, lúc giật ra có thể móc được một khối lớn. Người có tâm chí mạnh mẽ như Đường Thiên cũng cảm thấy lạnh cả người, nếu sau này chiến đấu với kẻ dùng Ưng Trảo Công nhất định phải cẩn thận.
Ngày thứ chín.
Bỗng nhiên đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó rất cứng, Đường Thiên cảm thấy ngón tay đau nhức, không nhịn được kêu lên.
"Đến rồi." Giọng nói khô khan của Binh vang lên ở phía sau.
Hai chứ này lọt vào tai Đường Thiên cứ như tiếng hát của nàng tiên cá, hắn tỉnh táo hẳn lên, cảm giác đau đớn khi nãy không cánh mà bay. Hắn không thèm quan tâm đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngửa mặt cười to tự sướng: "Ha ha! Quả nhiên ta là thiếu niên giống như thần! Hai cây? Hai cây? Vẫn bị ta đào thủng.! A a a, màn sương thời chung cũng không thể ngăn được ta!"
Đường Thiên phủi lớp sương thời chung mong mỏng đi, lộ ra một mặt bằng phẳng bóng loáng.
"Lẽ nào là cổng vào?" Đường Thiên hưng phấn hỏi Binh.
"Ừm." Binh đáp.
Thắng lợi đã nằm trong tầm tay, Đường Thiên cực kỳ hưng phấn, vô cùng hăng hái.
Một trại huấn luyện tân binh thần bí và cổ xưa bị chôn vùi.
Ô ô ô, nghe có vẻ là nơi rất lợi hại!
Cửa của kho tàng sẽ bị mình mở ra!
Đường Thiên kích động dọn dẹp nốt sương thời chung trên cửa lớn, sau khoảng nửa ngày Đường Thiên dọn được một khu vực cao ba trượng, rộng hơn năm sáu trượng, cánh cửa màu đen đã phần nào lộ ra.
Đường Thiên tốn tới một ngày để dọn sạch sương thời chung trên cổng.
Khi thấy cánh cổng màu đen cao mười hai trượng, rộng chừng ba mươi trượng trước mặt, Đường Thiên rung động đến không nói nên lời.
Trên cánh cổng màu đen có khảm bốn viên bảo thạch, chính là dấu hiệu của chòm sao Nam Thập Tự.
Bốn viên bảo thạch tỏa ra ánh sáng chói mắt tựa như những vì sao thực sự.
Binh ngẩng gương mặt trống trơn lên, nhìn vào cánh cổng màu đen, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã chảy trên gương mặt trống trơn ấy.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 56: Trại huấn luyện tân binh
Dịch: Luyện Khí Tiểu Tử
Nguồn:BNS
“Đây chính là trại huấn luyện tân binh của binh đoàn Nam Thập Tự.” Thanh âm của Binh không còn khô khan, hiện tại nó lộ ra một tình cảm nào đó: “Mỗi một tân binh đều phải trải qua ba năm huấn luyện tại đây, ai thông qua mới có thể trúng tuyển vào binh đoàn.”
“Ba năm…” Đường Thiên trợn mắt há mồm: “ các ngươi huấn luyện cái gì mà cần những ba năm?”
“Chia làm vũ kỹ cá nhân và tố chất chiến thuật.” Binh bình tĩnh nói: “Thực lực cá nhân cần đạt cấp tám, lĩnh ngộ ba hoặc nhiều hơn sát chiêu võ kỹ cấp tám. Tố chất chiến thuật gồm mười hai loại.”
“Cấp tám?” Đường Thiên tưởng mình nghe nhầm.
“Ừm!” Binh bình tĩnh đáp.
“Cấp… cấp tám mà chỉ là tân binh?” Đường Thiên lắp bắp hỏi, nét mặt hắn dại ra. Cấp tám cho dù để ở đâu cũng là hàng cao thủ, cao thủ chân chính! Cho dù là Thiên Lộ thì cũng là một cao thủ! Cao thủ như vậy mà ở Nam Thập Tự binh đoàn chỉ là tiêu chuẩn tân binh?
Cái binh đoàn Nam Thập Tự kia rốt cuộc là kinh khủng như thế nào chứ? Ngay cả tân binh cũng cấp tám.
“Ừm!” Binh đáp lời: “Quy định của binh đoàn, nếu không đạt cấm tám coi như không thông qua khảo hạch tân binh. Úy quan phải trên cấp mười, giáo quan thực lực phải cấp mười hai.
Đường Thiên nghe xong đứng chết lặng: “Vậy các ngươi chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao?”
“Thiên ha vô địch?” Binh nghiêng đầu: “Nếu thiên hạ vô địch thì làm sao cả trung tâm đầu não cũng thất thủ?”
Đường Thiên há mồm, nữa ngày sau mới hỏi: “Vậy có binh đoàn còn mạnh hơn các ngươi?”
“Không có!” Binh vẫn bình tĩnh: “Binh đoàn Nam Thập Tự là một trong ba binh đoàn mạnh nhất. Hai chi khác, một là Thiên Hạt binh đoàn, một là Xà Chi binh đoàn.”
Đường Thiên bấm đầu ngón tay: “Thiên Hạt binh đoàn là của Hạt* tinh sao? Ta từng nghe nói qua. Xà Chi binh đoàn? Là Thủy Xà tin hay Cự Xà tinh?”
*Hạt: Bò cạp.
“Là Xà Phu tinh!” Binh lắc đầu.
“Xà Phu tinh? Tinh tọa này ta chưa từng nghe nói!” Đường Thiên sửng sốt.
“Chưa từng nghe” Binh lặp lại một lần nữa: “Xà Phu tinh là một trong Thập Tam Hoàng Đạo Tinh Tọa.”
Đường Thiên lắc đầu: “Hoàng Đạo chỉ có thập nhị thôi. Sư Tử tinh, Xạ Thủ tinh và Bạch Dương tinh là ba tinh tọa lớn nhất, mạnh mẽ nhất. Nhưng mười hai tinh cầu đó không phải cái nào cũng mạnh mẽ, như Hạt tinh cũng rất bình thường. Nhưng chưa từng nghe nói đến tinh cầu thứ mười ba.
“Xem ra Xà Chi binh đoàn cũng bị chôn vùi rồi!” Binh bình thản nói: “Xà Phu tinh là tinh cầu mạnh mẽ nhất năm đó. Nó cũng là cường đại nhất, kéo dài từ Xích Đạo, Ngân Đạo, Hoàng Đạo. Xà Chi binh đoàn là binh đoàn mạnh mẽ nhất trong ba binh đoàn kia.
“Nghe có vẻ rất lợi hại! Binh! Năm đó ngươi mạnh như thế nào?” Hai mắt Đường Thiên lóe sáng, nghe ra được ý định.
Binh không để ý đến hắn, lẩm bẩm nói: “Ngươi không cần suy nghĩ, một khi bước qua cánh cửa này, ngươi bắt buộc phải hoàn thành đợt huấn luyện tân binh. Nếu trong ba năm ngươi không đạt cấp tám thì không thể tiến vào quang môn.”
“Trong ba năm đạt cấp tám?” Vẻ mặt Đường Thiên cứng ngắc, hắn lắc đầu: “Binh, chuyện này không thể nào. Tuy không biết lúc trước các ngươi hoàn thành như thế nào, nhưng bây giờ khẳng định không ai làm được.”
“Có người có thể thực hiện được.” Thanh âm của Binh khô khan: “Tinh cầu có cường giả thủ hộ sẽ càng rực rỡ phong quang. Ta cảm giác được rất nhiều tinh cầu tỏa ra hào quang chói mắt. , thời này vẫn có rất nhiều cường giả.”
“Thật sự có người làm được?” Đường Thiên nhìn Binh.
“Có!” Thanh âm khô khan của Binh không chút do dự.
“Được!” Đường Thiên không còn do dự nữa, hắn gật đầu.
“Ngươi khẳng định?” Binh hỏi lại Đường Thiên.
“Đúng!” Đường Thiên vẻ mặt thành khẩn, siết chặt nắm đấm: “Nếu người khác làm được thì ta cũng nhất định làm được!”
“Ta có nhiệm vụ nhắc nhở ngươi.” Binh bình tĩnh: “Huấn luyện tân binh rất tàn khốc, nó so với tưởng tượng của ngươi còn tàn khốc hơn. Nam Thập Tự tinh chỉ là một tinh cầu nhỏ bé, sở dĩ có thể tạo ra một binh đoàn hùng mạnh như vậy cũng vì kỹ luật nghiêm ngặt và tàn khốc. Huấn luyện tân binh của Nam Thập Tự binh đoàn là huấn luyện tân binh tàn khốc nhất, độc nhất vô nhị. Thời đại của ta trước kia, tân binh qua được khảo hạch chỉ đạt chín phần trên trăm phần. Mà tỷ lệ chết chiếm hai mươi sáu phần.”
“Có thể làm ta mạnh mẽ lên đúng không?” Đường Thiên bình tĩnh không sợ hãi, ngước mặt lên hỏi.
“Đúng! Huấn luyện tân binh của Nam Thập Tư binh đoàn mặc dù là tàn khốc, nghiêm khắc nhất, nhưng chỉ cần ngươi hoàn thành nó tuyệt đối là phương pháp tốt nhất để tu luyện.” Âm thanh của Binh vẫn khô khan.
“Vậy thì đến đi! Thiếu niên như thần tuyệt không lùi bước!” Đường Thiên vung mạnh nắm đấm, trong mắt sôi sục ý chí chiến đấu.
Binh có thể cảm nhân được ý chí chiến đấu của Đường Thiên, hắn trầm mặc một chốc: “Lựa chọn tuyển tân binh, tiêu chuẩn là cấp sau. Nhưng dù như vậy tỷ lệ vượt qua cũng chỉ chín phần và hai mươi sáu phần tử vong. Ngươi bấy giờ cấp bốn cũng chưa đạt, cơ hội thông qua khảo thí cũng khá thấp, khả năng chết lại rất lớn. Một khi bắt đầu ta sẽ không có ưu đãi dành cho ngươi, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Ta nghĩ kỹ!” Trên mặt Đường Thiên hiện ra nét thành thục không tương xứng với tuổi, kiên định nói: “Tới đi!”
Đường Thiên đưa bàn tay, trong tiếng hít thở vận lực đẩy cánh cửa ra.
Trọng lượng cánh cửa không nặng Đường Thiên nghĩ, nó từ từ bị Đường Thiên đẩy ra.
Bên trong một màu tối đen, bồng bềnh rất nhiều điểm sáng, chúng tựa như những ngôi sao lơ lững trên bầu trời đêm, mỹ lệ không cách nào tả hết.
“Thật là đẹp nha!” Đường Thiên thì thào, vẻ mặt chấn động.
Những điểm sáng giống như sao kia lần lượt tỏa sáng mạnh lên. Một thế giới kỳ diệu không gì sánh được hiện ra trước mắt Đường Thiên.
Gian phòng trống trải trôi lơ lửng những tinh cầu lớn nhỏ khác nhau. Cái lớn to như cái vò rượu, cái nhỏ chỉ bằng quả trứng bồ câu. Chúng lơ lửng giữa không trun, chậm rãi chuyển động. Chúng tỏa ra màu sắc khác nhau, cái chói sáng rực rỡ, cái ảm đạm vô quang, cái long lanh xanh thẩm, cái đỏ tươi như máu.
Những tinh cầu to nhỏ này khoảng mấy mươi cái, chúng tập hợp lại tạo thành một bức tranh huyền ảo mỹ lệ.
Binh có chút hoảng hốt.
*********
Tuy nhược điểm võ trường bị Đường Thiên phá hỏng, nhưng lại trống rỗng không có vật gì, là một nơi thích hợp để tu luyện.
Lão giả nhìn năm người trước mặt, nghiêm nghị nói: “Bắt đầu từ hôm nay, trên đường đến Anh Tiên tinh, sẽ do ta chỉ điểm võ kỹ cho các ngươi. Hy vọng các ngươi chăm chỉ tập luyện, cẩn thận học tập.
A Mạc Lý nhìn bốn phía, bỗng nhiên hỏi: “Đường Cơ Sở đâu? Sao không thấy hắn tới?”
Lão giả không đổi sắc mặt: “Tình huống của Đường Thiên hơi đặc thù, hắn sẽ được chỉ điểm đặc biệt.”
Mọi người đều bừng tĩnh, xem ra biểu hiện ngày đó của Đường Thiên đã làm rung động Khổng đại nhân, nên ngài dự định tự mình chỉ điểm cho Đường thiếu niên. Mọi người đều hết thắc mắc, bắt đầu chăm chú nghe lão giả nói chuyện.
Lão giả trong lòng cười lạnh, làm gì có chuyện chỉ điểm đặc biệt nào? Nói chuyện này chủ đích để gạt năm thiếu niên vô tri này thôi. Hắn đối với những kẻ thiên phú kém đều không có hảo cảm. Còn huyết mạch lực, hắn và Khổng đại nhân đều không hiểu thì chỉ điểm bằng cách nào đây?
Đành để hắn tự sinh tự diệt thôi.
“Các ngươi tuy thiên phú không tệ, nhưng hoàn cảnh xung quanh có hạn. Vũ An tinh dù sao cũng là một tinh cầu ở rìa biên giới, võ kỹ lưu truyền ít ỏi, trình độ không cao, bởi vậy so sánh với các thiếu niên thiên phú cùng tuổi khác, thì hơi kém về thực lực.”
Một lời lão giả nói đều khiến thần sắc mọi người khẩn trương lên.
Bọn họ tin lão giả không nói dối, kỳ thực họ cũng hiểu chuyện này. Tuy thực lực họ không tệ nhưng đem đặt vào những tinh cầu Thiên Lộ thì chắc chắn cũng không có gì nổi bật.
Nhưng ngoại trừ Cốc Tiểu Vũ, những người khác đều là loại tâm trí kiên định, tuy tinh thần căng thẳng vẫn không có một chút hoảng loạn.
Lão giả hiện ra vẻ hài lòng trong mắt, những kẻ trẻ tuổi này tuy xuất phát từ chổ thấp, nhưng không khinh cuồng ngạo mạn như những thiếu niên thiên tài trên các tinh cầu lớn.
“Tốt lắm, vậy bây giờ bắt đầu!” Lão giả biểu hiện ra bộ mặt nghiêm nghị.
*********
“Đường! Thực lực của ngươi quá yếu!” Ngôn ngữ khô khan của Binh vang lên, hắn dường như đối với việc huấn luyện tân binh rất thành thạo: “Tiểu chuẩn lựa chọn tân binh của Nam Thập Tự binh đoàn là thực lực từ cấp sáu trở lên. Ngươi hiện giờ còn chưa đủ. Bởi vậy cần huấn luyện rất nhiều, đối với ngươi quả thực vô cùng gian nan.”
“Chúng ta bắt đầu từ đâu?” Đường Thiên nôn nóng muốn thử, không hề sợ hãi hỏi.
“Chịu đòn!” Binh thản nhiên nói, sau đó nhẹ nhàng phất một chưởng, tinh cầu trong gian phòng run lên một cái rồi nhanh chóng chuyển động.
“Chịu… chịu đòn?” Đường Thiên sửng ra, lắp bắp không tin hỏi lại.
Tinh cầu nhỏ nhất xuất hiện trong tay Binh.
Đường Thiên cảm thấy trước mắt biến đổi, cảnh sắc xung quanh cũng theo đó mà biến đổi. Không gian xung quanh hắn mờ mịt một hồi, hiện giờ hắn lại đang ở trong một nơi hoang dã u ám không thấy giới hạn. Không trung nơi này trôi nổi vô số hào quang hình nắm tay, nhiều chi chít như một biển ánh sáng.
“Đối với một binh lính mà nói năng lực chịu đựng của cơ thể là một kỹ năng cơ sở vô cùng cần thiết. Trong chiến đấu, võ giả có khả năng chịu đòn giành phần thắng cao hơn. Càng đến cấp cao, một đòn trí mạng càng khó khăn hơn. Chiến đấu kéo dài sẽ trở thành loại chiến đấu chủ chốt, khả năng chịu đòn càng tốt, càng khiến ngươi chịu được những đả kích mạnh, còn có thể bảo trì đầu óc tỉnh táo, đảm bảo cho đòn công kích của ngươi không vì bị đánh mà thay đổi, nó là cơ sở trong cơ sở.”
Âm thanh khôn khan của Binh còn chưa dứt, những quang đoàn xung quanh Đường Thiên như cá mập ngửi thấy máu, điên cuồng mà lao tới.
Một cái quang đoàn nhắm thẳng vào lưng Đường Thiên, lực lượng xấp xỉ so với hắn. Đường Thiên đã trúng một quyền.
Chân lảo đảo một vòng
Ầm! Ầm! Ầm!
Quang đoàn bốn phía kéo đến như giông bão.
Đường Thiên đau đến mức muốn kêu cha gọi mẹ. Tiểu Băng Quyền nhắm về phía quang đoàn dày đặc kia mà đánh.
Quang đoàn hỗn loạn văng ra.
Nhưng Đường Thiên còn chưa kịp thu quyền, ầm, ầm, những quang đoàn theo khe hở mà bắn vào, đánh lên trên ngực Đường Thiên khiến hắn lui lại vài bước.
“Chú ý vận chuyển chân lực của ngươi…”
“Chú ý phòng thủ nhịp nhàng…”
“Chú ý tránh những chổ yếu hại…”
Thanh âm lãnh đạm của Binh thỉnh thoảng vang lên, kèm theo đó là tiếng tru tréo thảm thiết của Đường Thiên dường như đến từ thời cổ đại.
Last edited by T Long Nhi; 02-05-2013 at 11:15 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của T Long Nhi