Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: dualcpu
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Gia Cát Dật gật đầu cắt lời:
- Đúng, người trẻ tuổi ạ, chắc nàng đã biết, chắc nàng oán hận ta phụ bạc nên đau đớn buồn bã bỏ đi.
- Từ đó lão nhân gia bèn tìm kiếm hết góc bể chân trời. . . Gia Cát Dật nở nụ cười thê thảm:
- Góc bể chân trời ta đã đi khắp, tiêu hao mấy chục năm tuế nguyệt bạc cả mái đầu. . . Lão lắc đầu im tiếng. Môn Nhân Kiệt hỏi:
- Cuối cùng lão nhân gia đã gặp nhị lão Cổ, Tra ở Nam Hoang.
- Chính vậy, ta cứ quanh quẩn ở vùng Nam Hoang, chỉ vì tìm nàng mà thân hình tiều tụy mệt mỏi thêm phần Nam Hoang là nơi chướng độc khiến ta lâm bệnh lâu ngày không khỏi, nếu ta không gặp nhị lão ấy, e rằng ta đã bỏ thây nơi đó rồi. . .
- Từ đó, nhị lão đem lão nhân gia về Điểm Thương?
- Lúc ấy nhị lão báo cho ta hai tin dữ, một là thân phụ vì ta bỏ nhà bỏ vợ con ra đi nên bi phẫn ôm hận mà chết, vợ con ta cũng bỏ đi chẳng biết nơi nào, còn tin kia là Lê Vô Cấu cũng đã lìa đời để lại một đứa con gái. . . Môn Nhân Kiệt rùng mình:
- Nói vậy phải chăng Thiên Hương giáo chủ là cốt nhục của lão nhân gia?
- Chính vậy, người trẻ tuổi ạ, vì hối hận đã phụ bạc với Lê Vô Cấu nên ta càng yêu người con gái ấy, con gái ta chẳng những không oán hận gì ta mà còn tận tâm chữa trị lam chướng cho ta, đúng là một đứa con gái hiếu thuận, điều đó đủ chứng minh Vô Cấu không hề giận ta hoặc có thể nàng giấu mọi chuyện với con gái chăng? Thế nhưng, khi ta đã khỏi bệnh chuẩn bị lên đường tìm vợ con ta, con gái ta đột nhiên thay đổi. . .
- Chẳng những giam giữ lão nhân gia ở nơi đây mà còn bức bách lão nhân gia phải đưa bí kíp ra nữa! Gia Cát Dật gật đầu than:
- Đúng vậy, bí kíp ấy là do ta vô ý đoạt được khi còn ở Nam Hoang, ta có kể cho nó nghe. . . ta không oán trách gì nó đâu, tội của ta cũng đáng bị báo ứng.
- Nhưng dù sao đó cũng là cốt nhục của lão nhân gia.
- Nhưng ngày xưa ta cũng đã phụ bạc thân mẫu nó.
- Sự thực Lê tiền bối đâu có oán hận lão nhân gia?
- Cũng có thể con gái ta giận dữ thay cho mẫu thân nó.
- Lão nhân gia cho như vậy là đúng sao? Tối thiếu người ấy cũng phải nhận lão nhân gia là thân sinh, không nên giam cầm lão nhân gia như thế này và hành hạ lão nhân gia lâu như thế chứ?
- Vô luận nói thế nào, ta cũng không hề trách nó.
- Thế sao lão nhân gia không chịu đưa bí kíp cho rồi?
- Nó cũng đã từng đến đây hai lần đòi ta đưa bí kíp nhưng ta rất đau khổ vì nó thay đổi tâm tính, thành ra kẻ tà ác, ta thực tình không tin nó là con đẻ của ta và Lê Vô Cấu.
- Lẽ nào nhị lão Tra, Cổ không can thiệp?
- Vì họ chính là sư huynh đệ của Lê Vô Cấu.
- Không ngờ nhị lão cũng lại hồ đồ đến thế. . .
- Người trẻ tuổi ạ, hai lão ấy cũng không đáng trách đâu.
- Nhưng tại hạ vốn có tính hay ra tay tham dự vào những chuyện bất bình.
- Người trẻ tuổi, đây là việc riêng của ta.
- Nhưng vẫn là bất bình ở đời và là một chuyện đại nghịch bất đạo. Gia Cát Dật biến sắc:
- Người trẻ tuổi, ta không muốn nghe ngươi nói bậy.
- Lão nhân gia, tại hạ nói đều là do tình thật. Gia Cát Dật thở dài:
- Người trẻ tuổi ơi, giận dữ cũng chẳng có ích gì đâu, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng.
- Nói ra lão nhân gia có thể không tin, tại hạ chấp nhị lão liên thủ, tại hạ vẫn tin chắc nhị lão không chịu nổi mười chiêu của tại hạ. Gia Cát Dật tròn xoe hai mắt:
- Người trẻ tuổi, ngươi nói cái gì?
- Lão nhân gia có lẽ không tin?
- Nếu công lực của ta vẫn còn như cũ, nhị lão liên thủ có thể đấu với ta hơn trăm chiêu, ngươi bao nhiêu niên kỷ, nhị lão ấy hiện nay có thể nói là kỳ nhân võ lâm, tìm khắp thiên hạ cũng không có đối thủ, làm sao ngươi. . . Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Lão nhân gia, võ công không liên quan gì đến niên kỷ, chưa chắc tiểu bối lại kém tiền bối. Gia Cát Dật lắc đầu:
- Ta không tin có điều ấy.
- Lão tiền bối có bao giờ nghe đến uy lực của Tu Di Thần Chưởng, Phi Long Bát Thủ và Chấn Thiền Chỉ? Gia Cát Dật chấn động:
- Ba tuyệt đại võ công thất truyền ấy chẳng lẽ ngươi biết?
- Lão nhân gia, xin nói thật, mỗi loại thần công ấy tại hạ đều học tới mười thành hỏa hầu.
- Ngươi có thể thử ta xem.
- Có gì không được, xin lão nhân gia cẩn thận! Y bắn liền hai chỉ công điểm ra, chỉ nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, hai cái cùm dưới chân Gia Cát Dật đứt đôi như gỗ mục. Gia Cát Dật giật mình trừng mắt không nói nên lời. Môn Nhân Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Lão nhân gia, có cần tại hạ thử Tu Di Thần Chưởng và Phi Long Bát Thủ không? Gia Cát Dật kinh dị thất sắc:
- Không cần, người trẻ tuổi, sư môn của ngươi là. . .
- Lão nhân gia có nghe tới tên Khổ Hòa Thượng? Gia Cát Dật chấn động đứng bật dậy rồi rơi thân bình ngồi xuống lại cất tiếng thất thanh:
- Người trẻ tuổi, ngươi là. . . là. . . truyền nhân của Khổ Hòa Thượng tức Tàn Đại Sư đấy ư?
- Chính vậy thưa lão nhân gia.
- Này người trẻ tuổi, ta muốn hỏi ngươi về một người.
- Xin mời lão nhân gia cứ nói.
- Tàn Đại Sư có một nữ đệ tử họ kép là Văn Nhân, tên Quỳnh. . . Môn Nhân Kiệt buồn bã phản vấn:
- Có lẽ lão tiền bối quen biết với Văn Nhân tiền bối? Gia Cát Dật run giọng:
- Nào chủ quen biết, nàng chính là. . . Lão run đến độ không nói trọn câu. Môn Nhân Kiệt phải tiếp:
- Lão nhân gia, đó chính là thân mẫu của tại hạ. Gia Cát Dật buột ra tiếng kêu kinh dị, thần sắc đại biến, thân hình run lên bần bật, lâu lắm, lâu lắm, lão ú ớ:
- Này người trẻ tuổi, thế sao. . . ngươi lại họ Môn?
- Lão nhân gia, ba tiếng Môn Nhân Kiệt chỉ là tên mượn, tại hạ tên thật là Văn Nhân Mỹ. Gia Cát Dật càng run dữ:
- Vậy thì không sai, ngươi chính là người ta cần. . . Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Chính vậy, lão nhân gia, tại hại chính đẻ vào giờ Tý ngày ba mươi tháng chạp ở kinh sư, thuộc tuổi đại long.
- Người trẻ tuổi, đêm nay. . .
- Lão nhân gia, tiên tổ phải chăng là Gia Cát Thụy? Gia Cát Dật kêu lớn:
- Người trẻ tuổi hãy vạch ngực áo ngươi xem nào.
- Lão nhân gia, không cần phải nhìn nữa, trước ngực tại hạ có một nốt ruồi son. Vừa dứt lời, y quỳ bình xuống, thân hình run lên, nước mắt ứa ra:
- Gia gia, hài nhi xin lạy gia gia. Gia Cát Dật dựng hết râu tóc, nước mắt trào ra như suối, thân hình run rẩy:
- Ta muốn nhìn ngực con và dung mạo con. Môn Nhân Kiệt vâng lời, y ngẩng đầu lột mặt nạ, đằng sau mặt nạ ấy đúng là khuôn mặt Văn Nhân Mỹ không hề dùng qua thuật dịch dung, thuận tay y kéo vai áo xuống để lộ ngực ra, giữa ngực y quả nhiên có một nốt ruồi son. Gia Cát Dật than dài:
- Hài tử, ta lấy làm thẹn với mẹ con và con, và ta cũng là đứa con bất hiếu của nhà họ Gia Cát để phụ thân chết oan ức mà không báo đáp, ta sẽ mang bản bí kíp ấy trao cho con, hãy nghe đây. . . Đất Nam Hoang có một nơi gọi là Ưng Sầu Giản, dưới khe nước có ba động đá bên vách tả, động thứ ba trong đáy có một tảng đá, lật tảng đá ấy lên con sẽ thấy bí kíp. . . Môn Nhân Kiệt bi thảm:
- Gia gia, điều ấy chẳng có gì quan trọng, chuyện cần kíp bây giờ là hài tử phải cứu gia gia ra khỏi đây. . . Gia Cát Dật lắc đầu:
- Hài tử, gia gia từ lâu tự coi mình đã chết, sở dĩ cố gượng kéo dài kiếp sống thừa đến hôm nay chỉ vì muốn nhìn thấy mặt con một lần, bây giờ đã toại nguyện rồi và đã biết con là truyền nhân đệ tử của Tàn Đại Sư, gia gia chẳng những yên tâm mà chết còn có thể ngậm cười. Môn Nhân Kiệt chau mày định nói nhưng Gia Cát Dật đã quát:
- Nghe đây, gia gia còn mấy việc cần dặn con, hãy cho gia gia nói trước khi chết. . . Môn Nhân Kiệt bi thảm kêu to:
- Gia gia. . .
- Thiên Hương giáo chủ Lê Ngạo Tuyết tính ra là thư thư của con, nó đối với gia gia ra sao là việc của gia gia, cũng là tội của gia gia bị ứng báo, con không được hạ thủ với thư thư, trừ khi nó có dã tâm hại đến võ lâm. . .
- Gia gia, e rằng gia gia còn chưa biết, nhị lão Tra, Cổ và con trai của thư thư đồng thời mất tích có khả năng đã bị thư thư giam giữ ở nơi nào đó. . .
- Có việc ấy sao?
- Hài tử nào dám nói láo với gia gia?
- Nhưng vì sao vậy?
- Chỉ vì mấy vị ấy không tán thành cho thư thư thống nhất thiên hạ, xưng bá võ lâm. Gia Cát Dật run giọng:
- Nó. . . nó. . . sao lại có tâm tính như thế?
- Đến chính thân phụ đẻ ra mình mà thư thư còn nỡ giam cầm, thư thư còn nghĩ gì đến sư thúc hay con ruột nữa? Một người đại nghịch bất đạo trái ngược luân thường như thế. . . Gia Cát Dật khoát tay:
- Hài tử, thế con dự định làm gì?
- Hài tử xin bẩm rõ một việc, xin gia gia định đoạt.
- Hài tử, cứ nói. Môn Nhân Kiệt bèn đem chuyện bản thân bị hãm hại kể hết đầu đuôi, nghe xong, thân hình Gia Cát Dật càng run lẩy bẩy:
- Nói như thế hài tử hoài nghi nó phóng hỏa? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Chính vậy, nhưng hài nhi vẫn chưa dám nói chắc. Gia Cát Dật rên lên:
- Trời ơi, sao con nghiệt nữ. . . nếu quả đúng là nó làm. . . cái ấy. . . Đột nhiên lão đổi lời:
- Hài tử, gia gia không thể định đoạt, tùy con làm theo ý con.
- Gia gia, dù sao thư thư vẫn là cốt nhục của gia gia, chỉ cần thư thư hủy bỏ tâm niệm hãm hại võ lâm và tự sám hối với gia gia, hài tử vẫn nhận tình thư đệ.
- Hảo hài tử, hảo hài tử, con nhớ nhé, Nam Hoang. . . Môn Nhân Kiệt động tâm buột miệng:
- Gia gia ơi! Gia Cát Dật hoàn toàn không động tĩnh, Môn Nhân Kiệt hiểu rồi, y đau đớn xé lòng phục xuống đất khóc rống lên. Lâu lắm, lâu lắm, y mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu:
- Gia gia ôi, xin gia gia đợi con làm xong mọi việc con sẽ đến đây lo cho gia gia.
Y dập đầu lạy ba lần rồi vươn thân đứng dậy, chớp nhoáng bước ra bậc đá dẫn lên trên. . .
Vừa ra khỏi cửa động, hai tiếng quát tháo vọng đến, mấy bóng nhân ảnh quét theo mấy kình lực chụp xuống đầu y. Môn Nhân Kiệt nổi sát khí, đơn chưởng đảo lộn, phát ra Tu Di Thần Chưởng. Binh binh mấy tiếng, những tiếng rú thê thảm cất lên lên tục, mấy bóng áo tía văng ra tứ tán bất động nằm dưới mặt tuyết. Máu loang xuống đỏ bầm mặt tuyết. Môn Nhân Kiệt không thèm nhìn phi thân xuống Phật Đỉnh Phong.
Bấy giờ, bóng đêm đã trùm lấp, trên Trung Hòa Phong đã lên đèn, chỉ trong chốc lát, Môn Nhân Kiệt đã lên tới Trung Hòa Phong, tiến vào Mai Cốc. Môn Nhân Kiệt tìm tới phòng Hoàng Ức Như, trong phòng nàng vẫn le lói ánh đèn, y gọi nhỏ:
- Hoàng cô nương có trong ấy không? Tiếng Hoàng Ức Như nhẹ hỏi:
- Ai?
- Cô nương, là tại hạ, Môn Nhân Kiệt. Hai cánh cửa mở ra liền, gương mặt không trang điểm của Hoàng Ức Như hiện ra đầy kinh ngạc vui mừng.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: ghiencolong
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Nàng kêu vội:
- Môn đại hiệp, xin mời vào mau. . . Môn Nhân Kiệt nhận ra rất rõ gương mặt không trang điểm của nàng khó giấu được ngấn lệ và cũng khó giấu được hai mắt đỏ au của nàng, y hỏi liền:
- Cô nương, có ai xúc phạm cô nương sao? Hoàng Ức Như lắc đầu miễn cưỡng:
- Môn đại hiệp, xin mời hãy nói. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương, tại hạ không vào, xin cô nương cho tại hạ biết Tuyết Cung. . . Đột nhiên y chuyển giọng:
- Cô nương, có người đến. Y chớp nhoáng lách thân vào phòng, Hoàng Ức Như vội đóng cửa, tiếp đó là có tiếng chân tiến đến. Hoàng Ức Như nghe tiếng chân nhận ra người, nàng ghé miệng nói nhỏ:
- Môn đại hiệp, là Tôn Bất Tiếu đó. Môn Nhân Kiệt nhướng mày:
- Hắn đến đúng lúc lắm, hãy để cho hắn vào. Tiếng chân đã dừng ngoài phòng. Hoàng Ức Như cất tiếng hỏi trước:
- Ai đó? Tiếng Tôn Bất Tiếu bên ngoài:
- Ức Như, là ta đây. Hoàng Ức Như cố ý ngạc nhiên a một tiếng mở hai cửa. Tôn Bất Tiếu bước vào, hắn nhìn thấy Môn Nhân Kiệt liền cả kinh lui lại:
- Thì ra ngươi chưa chết. . . Mặt hắn biến sắc:
- Có lẽ không chia lìa hai người các ngươi được. . . Hoàng Ức Như khép hai cánh cửa lại. Môn Nhân Kiệt lạnh lùng:
- Ngươi là Môn Nhân Kiệt, thế còn người rơi xuống vực núi. . .
- Ta chỉ muốn lặng lẽ tìm đến Phật đỉnh phong nên nhân cơ hội ấy. . . Tôn Bất Tiếu càng lộ vẻ sợ hãi:
- Phật Đỉnh Phong, chẳng lẽ ngươi đã. . .
- Đúng vậy, ta đã gặp vị lão nhân gia ấy.
Tôn Bất Tiếu đột nhiên thất sắc chuyển thân định chạy ra cửa. Môn Nhân Kiệt mau hơn hắn rất nhiều, y bước một bước đã đến sau lưng hắn vươn tay như điện năm ngón tay như móc câu chụp trúng huyệt Kiên Tĩnh vai tả hắn. Tôn Bất Tiếu rên một tiếng. Môn Nhân Kiệt xoay hắn vòng lại, nhân lúc chuyển thân Tôn Bất Tiếu chớp nhoáng đánh hữu chưởng ra mang theo mười thành công lực vào giữa ngực Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt cười lạnh một tiếng:
- Ngươi còn định thoát thân được sao? Tả chưởng y lật lên chụp cứng uyển mạch Tôn Bất Tiếu. Tôn Bất Tiếu bị khống chế hai điểm, lập tức sắc mặt xám ngoét lại nhưng chưa hết hung hăng căm hận nhìn Hoàng Ức Như:
- Tiện tỳ, ngươi còn đứng đó. . . Môn Nhân Kiệt đè nặng mười đầu ngón tay, hắn rên to không nói được hết câu, hai mắt hắn như lồi ra, gân xanh nổi trên đầu, mồ hôi vã ra. Môn Nhân Kiệt lạnh lùng:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi trả lời ta hỏi, nhị lão Tra, Cổ, vị thiếu chủ và Tây Môn cô nương bị Giáo chủ giam cầm phải không? Tôn Bất Tiếu không đáp. Môn Nhân Kiệt cười lạnh:
- Ngươi có muốn đau đớn vì máu huyết đảo lộn hay không? Tôn Bất Tiếu vội gật đầu mấy cái. Môn Nhân Kiệt hỏi:
- Mấy vị đó bị giam cầm ở nơi đâu?
- Cái ấy phải hỏi Giáo chủ. . .
- Ta không tin ngươi không biết. Tôn Bất Tiếu ú ớ:
- Dù ta có trả lời ngươi cũng vô dụng.
- Tại sao?
- Họ bị Giáo chủ dùng dược vật khống chế, ngoài Giáo chủ có thuốc giải ra. . . Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Được, ta sẽ tìm Giáo chủ của ngươi, hãy cho ta biết, tại sao Giáo chủ ngươi lại làm như vậy?
- Chỉ vì bọn họ phản đối mệnh lệnh của Giáo chủ.
- Ngươi định nói đến ý đồ xưng bá võ lâm?
- Đúng vậy.
- Cuối cùng trả lời câu hỏi này, vụ lửa đốt Trác phủ phải là do Giáo chủ ngươi làm? Tôn Bất Tiếu lắc đầu:
- Không phải, đó là do Văn Nhân phu nhân tự đốt.
- Sự việc đến thế này mà ngươi còn dám lừa ta?
- Ta nói đó là nói thật, ngươi không tin ta đành chịu.
- Bây giờ hãy phiền ngươi dẫn đường cho ta tới Tuyết Cung. Tôn Bất Tiếu kinh hoảng:
- Họ Môn kia, ngươi định làm gì?
- Tìm Giáo chủ ngươi nói chuyện. Hoàng Ức Như gọi to:
- Môn đại hiệp. . .
- Cô nương yên tâm, tại hạ chỉ muốn khuyên Giáo chủ bỏ ý đồ nhất thống thiên hạ võ lâm và yêu cầu tha cho các người nhị lão mà thôi. Hoàng Ức Như không nói gì nữa.
- Tôn Bất Tiếu, ngươi nắm lấy tay ta mà đi, đừng quên uyển mạch ngươi vẫn nằm trong tay ta đấy.
Y buông tay hữu, cầm giữ cổ tay Tôn Bất Tiếu đẩy ra cửa. Hoàng Ức Như cũng vội chạy theo. Ba người đi thẳng về hướng đông Mai Cốc. Xa xa nhìn tới, phía đông Mai Cốc đèn đuốc vẫn còn sáng rực ánh xuống mặt tuyết chiếu sáng cả nửa vùng Mai Cốc.
Tuyết Cung tuy đặt tên là "tuyết" nhưng thật ra nó được tạo thành bởi một loại đá trắng phau không có một dấu vết nào khác và cũng chẳng có màu nào khác ngoài một màu trắng tinh, nó tọa lạc ở góc cuối cùng phía đông Mai Cốc.
Vào Tuyết Cung rồi đầu tiên là thấy sự bài trí rất hào hoa khí phái dù chỉ là một thạch thất nhưng chẳng khác nào cung điện. Trên cao cuối cùng thạch thất là một thạch tòa có phủ gấm vóc năm màu chói mắt. Môn Nhân Kiệt quét mắt nhìn chung quanh, không thấy một bóng nhân ảnh, y bèn hỏi:
- Tôn Bất Tiếu, Giáo chủ ở nơi nào? Tôn Bất Tiếu đáp:
- Bây giờ chắc đang ở trong tẩm cung.
- Còn Trác Không Quần?
- Có lẽ cũng ở trong tẩm cung. Môn Nhân Kiệt sáng mắt:
- Ngươi dẫn ta đến đó. Tôn Bất Tiếu hơi chần chừ:
- Họ Môn này, nơi đây cực rộng lớn.
- Hay ngươi gọi to lên thử xem.
- Sao không cho ta vào gọi một tiếng?
- Đừng bày gian kế, gọi to đi! Tôn Bất Tiếu miễn cưỡng cất to tiếng:
- Người đâu? Tiếng gọi dứt một lúc không lâu đã nghe có tiếng chân vọng đến rồi một giọng đáp nho nhỏ:
- Ai dám vào đây kêu gào gì vậy? Trong một cửa đá chuyển đi ra một thiếu nữ áo trắng, nàng ta kinh ngạc:
- Thì ra là Hắc thị vệ. . . Tôn Bất Tiếu lạnh lùng:
- Vào bẩm báo Giáo chủ rằng. . . Môn Nhân Kiệt cướp lời:
- Có Hắc thị vệ tìm được xác của Văn Nhân Mỹ. Thiếu nữ áo trắng giật mình. Tôn Bất Tiếu lập tức quát:
- Đi mau! Thiếu nữ áo trắng không dám do dự, vâng lệnh vội vàng quay vào. Không lâu, một loạt tiếng chân vọng ra từ xa đến gần, cánh cửa đá bên tả xuất hiện một người. Đi đầu là thiếu phụ xinh đẹp Thiên Hương giáo chủ vẫn phủ một tấm lụa mỏng trước mặt, bên thân là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc, hai bên là mười hai thiếu nữ áo trắng cầm trường kiếm, sau lưng lại có thêm mười sáu tên hộ pháp áo vàng. Nhìn thấy Môn Nhân Kiệt cầm tay Tôn Bất Tiếu đứng giữa đại điện, thiếu phụ Giáo chủ kinh ngạc, lập tức cười khẩy:
- À thì ra thế! Thiếu phụ uyển chuyển bước tới ghế đá, Hứa Thường Lạc thị vệ bên cạnh, mười hai thiếu nữ áo trắng cầm kiếm phân ra hai bên, mười sáu hộ pháp áo vàng đứng sau lưng ghế. Môn Nhân Kiệt cười lạnh lùng:
- Tôn Bất Tiếu, bên hữu Giáo chủ ngươi còn trống đó, ngươi đến đó đi. . . Tay tả y đẩy mạnh, Tôn Bất Tiếu lảo đảo bước tới, hắn lập tức hô hoán:
- Bẩm Giáo chủ, y là Môn Nhân Kiệt. . . Thiếu phụ diễm lệ cười nhạt:
- Ta biết trước rồi, là ngươi dẫn y đến đây? Tôn Bất Tiếu đỏ mặt:
- Bẩm Giáo chủ, y đã lên tới Phật Đỉnh Phong. . . Hai ánh mắt đẹp sau tấm lụa ánh lên, thiếu phụ a một tiếng; rồi lập tức điềm tĩnh cười nhạt:
- Điều đó thì ta không ngờ, đứng qua một bên! Tôn Bất Tiếu vâng lệnh lui về bên hữu. Thiếu phụ cười nhẹ:
- Hoàng Ức Như, ngươi cũng đến đây. Hoàng Ức Như kinh hoảng tuân lệnh đang định cất bước. Môn Nhân Kiệt đưa tay ngăn lại:
- Cô nương, đợi tại hạ nói xong chuyện rồi hãy đến gần cũng không muộn. Hoàng Ức Như do dự, thiếu phụ diễm lệ cả cười:
- Môn đại hiệp, nàng là người của ta! Y khảng khái đáp:
- Nhưng bây giờ không phải nữa. Thiếu phụ vẫn cười:
- Môn đại hiệp, phải chăng các hạ cần gặp ta? Môn Nhân Kiệt lạnh lùng gật đầu:
- Đúng vậy.
- Có chuyện gì?
- Tại hạ đến thỉnh giáo Giáo chủ một việc, khuyên Giáo chủ một việc và yêu cầu Giáo chủ một việc.
- Môn đại hiệp nhiều việc quá, không dám, xin mời cứ nói thẳng.
- Trước hết tại hạ xin thỉnh giáo việc lửa cháy Trác phủ có phải là do Giáo chủ? Thiếu phụ có vẻ ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ Hắc thị chưa nói. . . Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Hắn cho tại hạ biết là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa.
- Thế sao Môn đại hiệp còn hỏi ta nữa?
- Giáo chủ xuất thân từ Hương Hải là ái nữ của nữ kiệt Mai Ẩu Lê tiền bối, tại hạ muốn nghe chính miệng Giáo chủ xác nhận. Thiếu phụ Giáo chủ đáp:
- Vậy thì ta sẽ cho Môn đại hiệp biết, đúng là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Tại hạ rất tin Giáo chủ. . .
- Đa tạ Môn đại hiệp, còn việc khuyên răn, các hạ muốn khuyên ta gì? Môn Nhân Kiệt đáp:
- Tại hạ xin khuyên Giáo chủ nên hủy bỏ ý định nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm.
- Ai nói ta có ý định nhất thống thiên hạ, xưng bá võ lâm?
- Bắt giam nhị lão, thiếu Giáo chủ và Tây Môn cô nương chưa đủ để chứng minh hay sao?
- Ai nói ta đã. . . Môn Nhân Kiệt chỉ tay vào Tôn Bất Tiếu:
- Giáo chủ, chính thuộc hạ thân tín của Giáo chủ đã nói! Thiếu phụ Giáo chủ cười khẩy nhìn họ Tôn:
- Hắc thị! Công lao của ngươi thật lớn lắm đó! Tôn Bất Tiếu vội cung thân:
- Thuộc hạ đáng tội chết, mong Giáo chủ rộng lượng!
- Ta tuyệt không trách tội ngươi!
- Đa tạ ân điển của Giáo chủ. Thiếu phụ Giáo chủ chuyển nhìn lại Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp đã biết mọi chuyện, ta không cần giấu giếm nữa, đúng vậy, ta có ý định tranh bá võ lâm, thực hiện hùng tâm nhất thống thiên hạ.
- Tại hạ mong cầu Giáo chủ thu hồi hùng tâm ấy!
- Sao? Môn đại hiệp không bằng lòng cho ta làm như thế? Môn Nhân Kiệt:
- Sự thực là thế, tại hạ không phủ nhận! Thiếu phụ cả cười:
- Giả như ta không đồng ý thu hồi hùng tâm ấy thì sao? Môn Nhân Kiệt giương mày:
- Vì thiên hạ võ lâm, tại hạ buộc phải can thiệp!
- Hai chữ "can thiệp" có nghĩa là đối địch với Thiên Hương Giáo!
- Chỉ nên nói tại hạ đối địch với bản thân Giáo chủ thì đúng hơn!
- Ta là Giáo chủ Thiên Hương Giáo, như vậy đâu có gì phân biệt?
- Phân biệt rất lớn, vì Giáo chủ không xứng đáng làm Giáo chủ Thiên Hương Giáo nữa. Thiếu phụ a lên một tiếng:
- Ta không xứng đáng thì ai là người xứng đáng?
- Chỉ có người nào đủ uy và đức mới xứng đáng giữ ngôi vị chí tôn môn giáo.
- Ý Môn đại hiệp là ta không đủ đức và uy?
- Sự thực Giáo chủ chỉ lấy uy khiếp phục người nhưng về đức thì không đủ người tâm phục.
- Dám nói ta không đủ đức tâm phục người, có lẽ Môn đại hiệp là người đầu tiên, ta rất muốn nghe, đức của ta không có ở điểm nào?
- Tại hạ xin hỏi, nhị lão Tra Minh, Cổ Cối liên hệ với Giáo chủ như thế nào?
- Đó là hai vị sư thúc của ta!
- Trong tâm niệm Giáo chủ có còn coi ai là bậc tôn trưởng sư môn nữa đâu! Thiếu phụ lại bật à lên tiếng nữa:
- Ta hiểu rồi, Môn đại hiệp muốn nói đến chuyện ta giam cầm nhị vị sư thúc?
- Tại hạ không coi đó là hành vi đúng lễ kính trọng!
- Ta cho rằng Môn đại hiệp chỉ trích ta như vậy là sai.
- Xin Giáo chủ chỉ giáo rõ hơn!
- Nhị vị ấy tuy là sư thúc của ta nhưng vẫn là người của Thiên Hương Giáo, ta là địa vị chí tôn, nước có phép nước, giáo có giáo quy, ta giam giữ không phải là giam giữ nhị vị sư thúc mà là giam giữ hai giáo đồ Thiên Hương Giáo dám phản kháng Giáo chủ, nếu ta không xử nhị vị ấy theo giáo quy thì còn lấy gì để khuất phục chúng giáo đồ? Vả chăng, quân vương mà phạm pháp thì cũng như thứ dân mà thôi! Môn Nhân Kiệt cười khẩy:
- Giáo chủ quả là đại công vô tư! . . .
- Sự thực là thế, Môn đại hiệp!
- Nhị lão Tra, Cổ đã phản kháng lệnh gì của Giáo chủ?
- Đó là việc cơ mật của bản giáo, ta không thể nói! Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- Chắc là do Giáo chủ hạ lệnh nhị lão phải dùng võ công áp chế các môn phái, các bảo các trại chứ gì?
- Môn đại hiệp đã biết thế thì cũng hay, bất kể hành vi của Giáo chủ đúng hay sai nhị vị ấy đã chống lại lệnh tức là phải chịu giáo quy, đó là việc của Thiên Hương Giáo, Môn đại hiệp là người ngoài không nên tìm hiểu!
- Nói tóm lại, Giáo chủ vẫn không đồng ý hủy bỏ ý định xưng bá võ lâm?
- Môn đại hiệp, tâm ý ta đã quyết, bất cứ ai cũng không thể thay đổi được!
- Vậy thì Giáo chủ chớ trách tại hạ phải can thiệp! Giáo chủ thiếu phụ cả cười:
- Ta đã có mộng nhất thống thiên hạ, xưng bá võ lâm thì kẻ đối địch với ta đâu chỉ có một mình Môn đại hiệp, bây giờ đề nghị Môn đại hiệp nói yêu cầu cuối cùng của mình đi! . . .
- Yêu cầu Giáo chủ thả nhị lão và mấy vị kia!
- Môn đại hiệp nên hiểu cho rõ, một mình Môn đại hiệp không đủ sức lo đâu! . . .
- Giáo chủ không đáp ứng yêu cầu này của tại hạ?
- Dù ta có thả mấy vị ấy ra bây giờ, mấy vị ấy cũng tuân phục ta, ta buộc nhị lão nhảy vào lửa tất nhị lão không dám trái lệnh nữa, Môn đại hiệp có tin không?
- Thực vậy ư? Thiếu phụ gật đầu:
- Sự thực là thế, vì tất cả bọn chúng đã ăn năn hối tội lắm rồi!
- Giáo chủ còn ngại gì mà không thả họ ra thử xem? Thiếu phụ Giáo chủ gật đầu:
- Để rồi ta sẽ thử cho Môn đại hiệp xem, nhưng xin hỏi trước, sau khi các vị đã được thả ra chúng đều đồng thanh nhận rằng hành động của ta là đúng và đều bằng lòng tuân lệnh ta, lúc ấy Môn đại hiệp còn can thiệp nữa không?
- Nếu mấy vị ấy đã bằng lòng tuân theo lệnh Giáo chủ, thì Giáo chủ đối với họ ra sao tại hạ không can thiệp nữa, nhưng còn ý định Giáo chủ muốn nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm, tại hạ không thể khoanh tay ngồi yên!
- Thí dụ như ta không dùng võ lực mà cũng khiến võ lâm thiên hạ tâm phục thì sao?
- Còn phải chờ xem Giáo chủ dùng biện pháp ra sao!
- Đương nhiên là ta sẽ lấy đức phục người! Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Nếu được vậy chẳng những tại hạ không can thiệp tới mà chính tại hạ cũng xin theo hộ giá Giáo chủ.
- Xin nhớ lời Môn đại hiệp đã nói. Môn Nhân Kiệt khẳng khái gật đầu:
- Đúng vậy, tại hạ luôn luôn nhớ lời.
- Môn đại hiệp hãy chờ cho một chút, ta sẽ lập tức cho mời mấy vị ấy lại đây, trước khi họ đến, ta muốn nhân lúc này cùng Môn đại hiệp chấm dứt một chuyện. . . Dừng lại một chút, thiếu phụ quát nhỏ:
- Mời Thất Tuyệt Trác thần quân ra! Hai hoàng y hộ pháp tuân lệnh đi ra. Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:
- Giáo chủ đã biết ai là Trác Không Quần?
- Điều ấy chính Môn đại hiệp cũng biết, nếu bây giờ ta không đưa hắn ra, chắc chắn sau này Môn đại hiệp cũng đòi ta phải đưa, đúng vậy chứ? Vừa nói, thiếu phụ vừa mỉm cười nhìn Môn Nhân Kiệt. Y động tâm đáp:
- Giáo chủ cao trí, sự thực có thế thật. Thiếu phụ vẫn cười tươi:
- Do đó ta tự động đem hắn giao cho Môn đại hiệp.
- Tiếc thay Giáo chủ vẫn chưa tìm bắt được Văn Nhân đại hiệp.
- Tất cả những người có liên quan đến Văn Nhân đại hiệp hiện nay đều có mặt ở Mai Cốc, ta không sợ có người nào dám che dấu cho y nữa, sẽ có một ngày ta sẽ bắt được y thôi. Môn Nhân Kiệt cười lạnh đang định trả lời thì đã nghe có tiếng chân động, hai hoàng y hộ pháp dĩ nhiên đã áp giải Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần vào đại điện, hắn nhìn thấy Môn Nhân Kiệt vẫn còn cải trang làm Cầm Kiếm Thư Sinh liền giật mình nhưng lập tức bình tĩnh ngang nhiên bước vào. Thiếu phụ Giáo chủ cười nhạt:
- Môn đại hiệp. Trác thần quân đã đến. . . Trác Không Quần kinh ngạc:
- Các hạ là Môn Nhân Kiệt ư? Môn Nhân Kiệt không trả lời. Trác Không Quần xua tay kêu to:
- Ai bảo ta là Trác Không Quần? Thiếu phụ Giáo chủ vẫn cười nhạt:
- Thần quân, chính ta bảo! Ta có thể chứng minh các hạ là Trác Không Quần chứ không phải là Văn Nhân Mỹ, hiện nay có mặt Môn đại hiệp đây, chúng ta nên chấm dứt trò đùa. Môn đại hiệp không hề uống viên thuốc tán công của ta, thiết tưởng Thần quân các hạ cũng đâu có uống thuốc ấy. . . Thiếu phụ chưa kịp dừng hẳn lời, Trác Không Quần đã cười gằn:
- Ta tự trách ta bất tài, nhưng yêu phụ ngươi đã đến giờ đầu tội nạp mạng rồi đấy! Thân pháp hắn chớp nhoáng phi lên trên tòa ngồi của thiếu phụ Giáo chủ. Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu biến sắc mặt chuẩn bị xuất thủ. Thiếu phụ Giáo chủ quát nhỏ:
- Hai người liên thủ cũng chưa phải là đối thủ của Thần quân đâu, lui xuống! Thiếu phụ nhẹ nhàng vung cánh tay ngọc ngà lật ngược lên. Chỉ nghe binh một tiếng chấn động, thân hình Trác Không Quần lay chuyển phải lùi lại hai bước, mặt biến sắc:
- Tuyệt học của Hương Hải quả nhiên siêu phàm, hãy thử lần nữa. Dứt lời hắn động thân định lướt lên. Thình lình Môn Nhân Kiệt quát lớn:
- Thần quân, các hạ hãy nói xong câu chuyện với tại hạ đã. Trác Không Quần thu thế dừng chân lạnh lùng cất tiếng:
- Môn Nhân Kiệt, lát nữa chúng ta sẽ tính nợ với nhau. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Tại hạ không có nợ gì để tính, chỉ muốn nói với Thần quân vài câu. Trác Không Quần hơi do dự:
- Các hạ nói đi! Trác mỗ đã rửa tai lắng nghe! Môn Nhân Kiệt:
- Thần quân, tại hạ không đòi nợ gì, chỉ xin hỏi, Thần quân mưu hại bằng hữu chiếm đoạt vợ người, lương tâm có thể yên ổn được chăng? Trác Không Quần cười lạnh:
- Việc ấy Trác mỗ đã làm rồi, dù Trác mỗ có chết, Văn Nhân Mỹ cũng khó. . .
- Thần quân tin rằng Văn Nhân đại hiệp đã thực sự trúng gian mưu của Thần quân ư? Trác Không Quần giật mình:
- Môn Nhân Kiệt, nói vậy nghĩa là sao? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Rất đơn giản, ta nói đến nay Văn Nhân Mỹ vẫn bình thường, chẳng những vẫn còn công lực như cũ mà vẫn như người thường, cái gọi là điên cuồng chỉ là do y tương kế tựu kế ẩn nhẫn mấy năm nay để ngầm tra xét cho ra tên hung thủ. . . Trác Không Quần gào to:
- Môn Nhân Kiệt, ta không tin!
- Trác thần quân muốn thế nào mới chịu tin?
- Trừ khi cho ta tận mắt nhìn thấy. . .
- Thần quân, Văn Nhân Mỹ chính đang ở trước mắt đây! Trác Không Quần lại giật mình:
- Các hạ nói các hạ là Văn Nhân nhị đệ của Trác mỗ? Môn Nhân Kiệt điềm nhiên đáp:
- Trước mắt Thần quân chỉ một mình tại hạ! Mục quang Trác Không Quần chuyển động, đột nhiên hắn ngửa cổ cười như điên:
- Ha ha, ngươi lại là Văn Nhân Mỹ, người là Văn Nhân Mỹ! . . .
- Như vậy mà Thần quân vẫn chưa tin? Trác Không Quần tắt hẳn tiếng cười:
- Ta vốn không bao giờ tin!
- Thần quân nhớ lại xem, khi Lệnh Hồ Kỳ giả dạng Văn Nhân Mỹ vào Trác phủ, đột nhiên Môn Nhân Kiệt xuất hiện cùng lúc ấy, bây giờ Thần quân hãy nhìn cho kỹ xem tại hạ có còn dùng thuật dịch dung nữa không? Trác Không Quần ngưng mắt chăm chú, trên tòa thiếu phụ Giáo chủ đột nhiên rùng mình sắc mặt có vẻ gì lạ lùng:
- Đại ca, đệ hết lòng với đại ca chưa hề bội bạc! Sắc mặt Trác Không Quần xạm như xác chết, hắn rống lên một tiếng dữ dội, hữu chưởng chớp nhoáng lật lên tự đập xuống Thiên Linh Cái. Môn Nhân Kiệt ngẩn người bất động. Máu óc vọt tung tứ tán. Trác Không Quần ngã vật xuống đất, thân hình Môn Nhân Kiệt run lên. Hoàng Ức Như cúi gầm đầu. Thiếu phụ Giáo chủ lạnh lẽo nói:
- Việc này ly kỳ vượt khỏi tưởng tượng, gian mưu bao nhiêu năm tâm huyết coi như trôi theo dòng nước, thảo nào họ Trác thẹn thùng bi phẫn đến nỗi phải tự tuyệt, bất quá người chết mọi sự đều dứt, Văn Nhân đại hiệp là người nhân nghĩa thiết tưởng hãy lấy lễ mà hậu táng cho hắn. Môn Nhân Kiệt cảm kích xúc động cúi xuống bên xác Trác Không Quần. Thiếu phụ ánh mắt như thất thần:
- Không ngờ Môn đại hiệp lại là Văn Nhân đại hiệp, xin thứ tội cho Lê Ngao Tuyết thất lễ! . . . Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Giáo chủ bất tất, xin hãy thả. . . Thiếu phụ mỉm cười:
- Được! Nếu Văn Nhân đại hiệp nóng ruột, ta sẽ cho gọi mấy vị ấy đến đây gặp Văn Nhân đại hiệp, hãy truyền lệnh, gọi nhị lão và hai vị nữa vào cung. Hứa Thường Lạc vâng lệnh thi lễ đi ra. Bấy giờ, Hoàng Ức Như mới đưa mắt đắm đuối nhìn Môn Nhân Kiệt. . .
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu đạo tặc
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bên ngoài có tiếng chân động rồi âm thanh của Hứa Thường Lạc:
- Bẩm Giáo chủ, nhị lão đã đến Lê Ngao Tuyết cao giọng:
- Mời vào! Tiếp đó từ từ đứng dậy nhìn Môn Nhân Kiệt nói:
- Văn Nhân đại hiệp, xin nhớ cứ hỏi thẳng xem họ có nguyện ý hay không? Môn Nhân Kiệt chưa kịp trả lời Hứa Đường Lạc đã bước tới gần, theo sau hắn là nhị lão Tra Minh, Cổ Cối, và cả Lê Mai Lãnh, Tây Môn Sương. Bốn người ấy nhìn thấy cảnh trạng trong đại điện liền dừng chân, Hứa Thường Lạc bước đến thi lễ với thiếu phụ Giáo chủ rồi đứng qua một bên. Môn Nhân Kiệt hạ giọng:
- Bái kiến nhị vị lão tiền bối! Tra Minh chăm chú nhìn y:
- Các hạ là. . . Lê Mai Lãnh buột miệng gọi:
- Môn đại hiệp! Nó vội vàng chạy đến nhưng rồi nửa đường lại đột nhiên dừng lại nghi hoặc nhìn Môn Nhân Kiệt. Tây Môn Sương không kém thẩn thờ. Tra Minh kêu lên kinh ngạc:
- Các hạ là Môn Nhân Kiệt ư? Môn Nhân Kiệt nhẹ gật đầu, đột nhiên Lê Ngao Tuyết bật cười:
- Và cũng là Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân đại hiệp không hề bị bạo bệnh như tiếng đồn! Câu ấy vừa buông ra cả bốn đều giật mình. Tra Minh kêu:
- Cái gì? Các hạ. . . các hạ là Văn Nhân Mỹ? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Từ nay tại hạ nên lấy lại tên thật là Văn Nhân Mỹ! Tra Minh ngẩn người. Cổ Cối lên tiếng:
- Thảo nào. . . thảo nào chúng ta không địch lại các hạ, thì ra. . . Lê Ngao Tuyết gọi giáo chúng:
- Người đâu, mang ghế mời nhị lão ngồi! Câu ấy khiến nhị lão định thần lại, hai lão nhân song song tiến lên cúi thân hình làm lễ:
- Bái kiến Giáo chủ! Lê Ngao Tuyết đáp lễ:
- Không dám! Mời nhị thúc an tọa! Nhị lão nghiêng thân ngồi xuống hai bên tả hữu. Ngồi yên rồi, Lê Ngao Tuyết mới vẫy Lê Mai Lãnh:
- Mai Lãnh, con đến đây với mẹ! Lê Mai Lãnh ngần ngại rồi cất bước đến nhưng Lê Ngao Tuyết đã kịp ra lệnh:
- Con hãy ngồi bên cạnh Cổ thúc tổ cũng được! Lê Mai Lãnh buồn bã:
- Mẹ! Tại sao con không được ngồi gần mẹ? Lê Ngao Tuyết lạnh lùng:
- Mẹ bảo con ngồi xuống cạnh thúc tổ mau! Lê Mai Lãnh cúi đầu đáp một tiếng vâng nhỏ ngồi xuống. Lê Ngao Tuyết quét mắt nhìn nhị lão:
- Nhị vị sư thúc có biết ta đưa Kim bài mời nhị vị tới đây là có việc gì không? Tra Minh lắc đầu:
- Thuộc hạ không biết xin được nghe Giáo chủ chỉ thị! Lê Ngao Tuyết lạnh như băng:
- Mời Văn Nhân đại hiệp nói cho nhị lão nghe! . . . Thiếu phụ vừa nói câu ấy vừa từ từ ngồi xuống. Văn Nhân Mỹ nghiêm mặt nhìn Tra Minh:
- Xin được nghe lão tiền bối trả lời câu hỏi này của tại hạ! Tra Minh đáp:
- Không dám! Xin mời Văn Nhân đại hiệp cứ tự nhiên! Văn Nhân Mỹ:
- Nhị vị tiền bối vừa ở đâu đến đây? Tra Minh:
- Hai chúng ta ở Hối Lỗi Động đến! Văn Nhân Mỹ kinh ngạc:
- Hối Lỗi Động? Tra Minh gật đầu:
- Đúng! Nơi ấy là động dùng để cho các thuộc hạ phạm lỗi ngồi ăn năn hối hận tội lỗi của mình!
- Cứ theo tại hạ biết, nhị vị lão nhân bị giam cầm! Tra Minh nhướng mày:
- Ai nói thế?
- Chính do Hắc Thị Tôn Bất Tiếu nói! Tra Minh quay sang nhìn Tôn Bất Tiếu, ánh mắt lóe lên giận dữ:
- Nhị sư thúc, ta đã chửi mắng hắn rồi! Tra Minh đành im lặng, Văn Nhân Mỹ thở dài:
- Nói như vậy là do nhị vị tự hối hận tội lỗi chứ không phải bị giam cầm! Tra Minh gật đầu:
- Chính vậy!
- Nhị vị nào có tội gì mà phải hối hận?
- Hai chúng ta phạm tội ngăn cản ý định xưng bá võ lâm của Giáo chủ. Tự biết đó là lỗi rất nặng nên tự nguyện đến Hối Lỗi Động ăn năn!
- Còn quý thiếu chủ và Tây Môn Sương thì sao? Tra Minh gật đầu:
- Hai vị ấy cũng tự động xin theo hai ta hối lỗi! Văn Nhân Mỹ nhướng mày:
- Nói như vậy bây giờ nhị vị không còn phản đối ý định thống nhất thiên hạ, xưng bá võ lâm của quý Giáo chủ nữa?
- Cố nhiên, chúng ta đâu dám phản đối nữa! Lê Ngao Tuyết đột nhiên xen vào:
- Văn Nhân đại hiệp! Thế nào ta có nói dối với các hạ chứ? Văn Nhân Mỹ không có lời đáp lời nhưng chỉ một loáng, y nói:
- Tra lão, Hương Hải Song Kỳ xưa nay là những người rất biết lẽ phải trái ở đời! Tra Minh ngửa đầu cười:
- Nhưng có hùng tâm nhất thống thiên hạ, xưng bá võ lâm cũng đâu có gì là trái đạo lý! Văn Nhân Mỹ cười nhạt:
- Nói như thế, tại hạ không nên can thiệp vào chuyện này nữa rồi! Lê Ngao Tuyết hớn hở:
- Vốn là nên thế và các hạ cũng nên tùy thuận ta. . . Văn Nhân Mỹ cắt lời:
- Giáo chủ, để còn phải xem phương pháp của Giáo chủ ra sao đã. . .
- Ta không đã nói rồi ư? Phương pháp của ta là lấy đức thu phục thiên hạ!
- Giáo chủ có đức gì để thu phục thiên hạ? Lê Ngao Tuyết lộ thần sắc kinh ngạc:
- Câu nói ấy của Văn Nhân đại hiệp. . . Văn Nhân Mỹ cười gằn:
- Một người đại nghịch bất đạo mà dám nói lấy đức thu phục thiên hạ! Giáo chủ làm gì có khả năng ấy?
- Văn Nhân đại hiệp nói ai là người đại nghịch bất đạo? Văn Nhân Mỹ chỉ tay thằng vào mặt thiếu phụ, nói:
- Chính là Giáo chủ đấy! Thần thái nhị lão Tra, Cổ chấn động, Lê Ngao Tuyết biến sắc:
- Ta làm gì đại nghịch bất đạo, mong Văn Nhân đại hiệp nói cho rõ! . . .
- Lão nhân gia bị giam cấm trong Phong Động Phật Đỉnh Phong là ai? Nhị lão càng chấn động mạnh. Lê Ngao Tuyết sắc mặt đã biến thành nhợt nhạt:
- Xem ra Văn Nhân đại hiệp đã lên tới ngọn Phật Đỉnh Phong rồi? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Đúng vậy, tại hạ đã lên trên ấy!
- Văn Nhân đại hiệp có biết lão nhân ấy là ai không?
- Lão nhân gia đã kể hết cho tại hạ nghe đầu đuôi câu chuyện! Lê Ngao Tuyết mỉm cười:
- Thế thì Văn Nhân đại hiệp càng rõ, ta giam giữ lão nhân ấy đâu có gì sai?
- Lão nhân ấy chính là phụ thân của Giáo chủ đây! Lê Ngao Tuyết cả cười:
- Thân mẫu ta không coi lão là chồng, đương nhiên ta không thể nhận lão là thân phụ!
- Dù không nhận đi nữa, Giáo chủ cũng không nên giam cầm lão nhân gia!
- Ta có lý do không thể không giam lão!
- Tại hạ biết rồi, chỉ vì một bản bí kíp Giáo chủ mới dễ dàng xưng bá võ lâm nên Giáo chủ mới không sự làm chuyện đại nghịch bất đạo giam cầm chính thân phụ của mình, đó là đức của Giáo chủ ư? Nhị lão Tra, Cổ biết chuyện đến như thế mà không can thiệp, tại hạ không hiểu? Nhị lão Tra, Cổ có vẻ thẹn thùng, cúi gầm đầu. Đột nhiên Lê Ngao Tuyết cất tiếng cười lanh lảnh:
- Văn Nhân đại hiệp, không cần nói dài dòng, các hạ dự định ra sao cứ trực tiếp nói thẳng ra đi! Văn Nhân Mỹ đáp:
- Tại hạ vốn muốn nói vì việc ấy tại hạ buộc phải can thiệp và tại hạ cũng báo cho Giáo chủ trước, trong đời này Giáo chủ chớ mong đoạt được bản bí kíp kia! Lê Ngao Tuyết à một tiếng:
- Lão nhân gia đã chết rồi sao? Nhị lão Tra, Cổ chấn động đứng bật dậy nhưng rồi lại rơi thân ngồi xuống, thân hình run lên cúi đầu tựa cực kỳ đau khổ. Văn Nhân Mỹ cười gằn một tiếng:
- Nhị lão có gì cần nói không? Tra Minh ngơ ngác thất thần:
- Không có gì muốn nói!
- Đó là thân phận của Hương Hải Tam Kỳ đó sao? Tra Minh cúi gầm đầu. Đột nhiên Lê Ngao Tuyết nói:
- Văn Nhân đại hiệp, các hạ không có quyền tham dự vào việc riêng của nhà họ Lê ta! Văn Nhân Mỹ lạnh lùng:
- Đây không chỉ là chuyện riêng của họ Lê!
- Chẳng lẽ chuyện ấy cũng có liên quan tới Văn Nhân đại hiệp.
- Giáo chủ nói đúng vì lão nhân gia ấy cũng là thân phụ ruột của tại hạ! Nhị lão Tra, Cổ hốt hoảng ngẩng đầu lên:
- Văn Nhân Mỹ, các hạ nói sao?
- Lão nhân gia ấy chính là thân phụ của tại hạ! . . . Tiếp đó, y thuật lại mọi việc xảy ra trong Phong Động trên ngọn Phật Đỉnh Phong. Nghe câu chuyện, nhị lão run rẩy ngồi dựa vào ghế, lâu lắm Tra Minh mới ấp úng nói được:
- Thì ra các hạ là truyền nhân môn đệ của Tàn Đại Sư và là con trai của Văn Nhân Quỳnh! . . . Cổ Cối cũng ấp úng:
- Thế là thế nào. . . thế là thế nào? Hốt nhiên Lê Ngao Tuyết cười lớn:
- Như vậy càng hay, đệ nhất cao thủ Cầm Kiếm Thư Sinh hiện nay lại là đệ đệ của ta! . . . Văn Nhân Mỹ lạnh lùng:
- Giáo chủ cũng còn nhận tại hạ là đệ đệ nữa ư? Đột nhiên Lê Ngao Tuyết bật tiếng khóc rất bi thảm:
- Đệ đệ ôi, thư thư đã biết lỗi lầm, từ nay thư thư sẽ hủy bỏ ý định xưng bá võ lâm, thư thư rất nôn nóng lên Phật Đỉnh Phong quỳ trước di thể lão nhân gia hối lỗi! . . .
- Sao Giáo chủ hối hận mau quá như thế?
- Đệ đệ, hai mẫu thân của chúng ta đều bị bỏ rơi, đệ đệ nhận lão là thân phụ lẽ nào thư thư lại không nhận, đệ đệ. . . Đột nhiên thiếu phụ ngừng khóc:
- Hãy để cho thư thư đến trước di thể lão nhân gia quỳ lạy hối tội, sau khi an táng lão nhân gia xong, thư thư và đệ đệ chúng ta sẽ ở chung với nhau. Thường Lạc, Bất Tiếu đâu? Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu vội vàng cung thân:
- Chúng thuộc hạ có mặt! Lê Ngao Tuyết ra lệnh:
- Sửa soạn nhang đèn theo ta đến Phật Đỉnh Phong mau! Lê Ngao Tuyết đứng lên nhìn Văn Nhân Mỹ:
- Đệ đệ, chúng ta cùng đi! Dứt lời, thiếu phụ uyển chuyển bước xuống chỗ ngồi. Đột nhiên Tra Minh cũng đứng bật dậy:
- Giáo chủ, hãy khoan! Lê Ngao Tuyết hơi xoay thân:
- Nhị sư thúc, có chuyện gì? Tra Minh như một trái cầu bị xẹp hẳn xuống, lão lắc đầu:
- Thưa không có gì! Văn Nhân Mỹ nhìn cử chỉ lạ lùng của Tra Minh bất giác nhìn kỹ lại thiếu phụ Giáo chủ, một nỗi ngờ vực thoáng qua. Lê Mai Lãnh vẫn ngồi ngẩn người trên ghế. Tra Minh nắm chặt hai tay nó, hình ảnh ấy rất tầm thường nhưng đối với Văn Nhân Mỹ không tầm thường chút nào. Y động nghi bước gần tới:
- Mai Lãnh, đến đây nào, chúng ta cùng đi với nhau! Tra Minh dường như hơi giật mình kéo Mai Lãnh lùi lại:
- Không cần, không cần, Mai Lãnh thích ở đây với lão hơn! Văn Nhân Mỹ dừng chân hỏi thẳng:
- Tra lão, vì sao cứ nắm chặt tay Mai Lãnh như sợ nó nói gì vậy? Tra Minh tái nhợt sắc mặt, nhất thời không biết nói gì. Lúc ấy Lê Ngao Tuyết đã bước đến gần, bà kịp thời nói:
- Đệ đệ còn chưa biết, chỉ vì Mai Lãnh tính tình rất quật cường, nó thủy chung phản đối ý định xưng bá võ lâm của thư thư, nhưng bây giờ thư thư đâu còn sợ phản đối nữa! . . . Chuyển nhìn sư thúc, bà nói:
- Nhị sư thúc, hãy buông tay nó ra! Tra Minh buộc phải buông tay giữ Lê Mai Lãnh, nó như đột nhiên tỉnh bật dậy kêu:
- Tra thúc tổ, sao thúc tổ không chịu nói. . . Lê Ngao Tuyết cắt lời:
- Mai Lãnh, chẳng lẽ con không nghe rõ, mẹ đã hủy bỏ ý định cũ rồi sao? Lê Mai Lãnh bước tới, Lê Ngao Tuyết ưu ái:
- Từ nay con nên thân thiết với cậu của con. Bây giờ hãy theo mẹ lên Phật Đỉnh Phong gặp ông ngoại cái trước đã, đến đây! Bà vẫy gọi Lê Mai Lãnh nó ngần ngại một chút nhưng rồi cũng bước tới. Đột nhiên Tra Minh vươn tay kéo nó lại:
- Giáo chủ, hãy để nó đi với thuộc hạ cũng được! Lê Ngao Tuyết đáp:
- Nhị sư thúc! Tại sao không để Mai Lãnh gần gũi ta! Mai Lãnh đến đây! Lê Mai Lãnh đưa mắt nhìn Tra Minh. Tra Minh buông tay:
- Mai Lãnh, đến đi! Lê Mai Lãnh bước tới, Lê Ngao Tuyết đưa tay nắm lấy tay nó. Đột nhiên, Mai Lãnh như giật mình:
- Mẹ! Tại sao tay mẹ lại mềm thế à? Lê Ngao Tuyết quát:
- Con lớn lắm rồi, đừng ai nói ngu ngốc, tay ai vốn cũng mềm. Thôi đi! Thiếu phụ kéo Lê Mai Lãnh ra hướng cửa, nhưng Lê Mai Lãnh vẫn đứng yên bất động trân trân nhìn Lê Ngao Tuyết nắm tay nó, nó kinh ngạc kêu lên:
- Mẹ, mấy vết sẹo trên tay mẹ đâu hết rồi? Lê Ngao Tuyết rùng chuyển thân hình:
- Vết sẹo gì? Lê Mai Lãnh cúi đầu nhìn sững vào tay thiếu phụ:
- Khi con còn bé, mẹ sấy áo cho con bị phỏng tay thành sẹo, mẹ thường nói. . . Lê Ngao Tuyết cười nhẹ:
- Vết sẹo ấy khỏi lâu rồi, mẹ đã bôi một loại thuốc. . .
- Mẹ đã từng nói dù có trị hết sẹo cũng không cần trị mà, mẹ cứ để vết sẹo ấy cho con nhớ! . . .
- Mai Lãnh, đó là lúc con còn nhỏ, bây giờ không được nói lung tung nữa, mau đi thôi, cậu con đợi lâu rồi! . . . Khi mẹ con họ nói chuyện, Văn Nhân Mỹ lạnh lùng bàng quan nhưng trên nét mặt Cổ Cối không dấu được vẻ kinh ngạc, điều ấy càng khiến cho y nghi hoặc. Khi Lê Ngao Tuyết nói đến câu ấy, Văn Nhân Mỹ xen vào:
- Giáo chủ, thực có loạt thuốc nào trị hết được sẹo ư? Lê Ngao Tuyết giật mình:
- Đệ đệ, chẳng lẽ đệ đệ cũng. . .
- Tại hạ còn chưa kịp được nhìn gương mặt Giáo chủ sau lớp lụa mỏng kia. . . Lê Ngao Tuyết lắc đầu lên:
- Đệ đệ, từ khi phu quân ta qua đời, ta không muốn cho bất cứ ai thấy mặt ta, kể cả Mai Lãnh cũng không ngoại lệ. Văn Nhân Mỹ ngẩn mặt:
- Giáo chủ nguyên lượng, tại hạ không biết. . .
- Chúng ta là thư đệ có gì mà khách sáo. Mau đi thôi! Bà kéo tay Lê Mai Lãnh định bước ra cửa. Đột nhiên Lê Mai Lãnh rú lên:
- Khoan đã, ngươi không phải là mẹ ta! Văn Nhân Mỹ giật mình, Tra Minh vội quát lớn:
- Mai Lãnh, ngươi nói bậy gì đó, sao chưa. . . Văn Nhân Mỹ giương mày:
- Mai Lãnh, vạn sự có ta ở đây, chỉ cần thiếu chủ cứ việc nói cho rõ! Lê Mai Lãnh lắc đầu lia lịa:
- Người ấy không phải mẹ của ta, người ấy không phải mẹ của ta, y thị rất giống nhưng tuyệt không phải mẹ ta! Ngươi là ai mà dám mạo nhận mẹ ta vào đây? . . . Văn Nhân Mỹ đột nhiên xuất thủ, vung tay chụp tới uyển mạnh Lê Ngao Tuyết. Thiếu phụ kinh hoảng kêu to:
- Đệ đệ, sao em lại nỡ. . . Vừa nói bà vừa động thân lẹ làng lui lại. Văn Nhân Mỹ kịp thời đảo tả thủ đoạt lấy Lê Mai Lãnh kéo về. Lê Ngao Tuyết thất kinh lướt thân lui về đứng giữa Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu:
- Đệ đệ, em làm gì đó? Văn Nhân Mỹ đáp:
- Giáo chủ nguyên lượng, tại hạ cần biết rõ mọi chuyện, bất đắc dĩ phải cứu Mai Lãnh! . . . Y nghiêng nhìn Lê Mai Lãnh:
- Mai Lãnh! Hãy nhìn cho cẩn thận rồi hãy nói! Lê Mai Lãnh vẫn lắc đầu:
- Cậu ơi, cháu không biết nói sao. Tóm lại, cháu dám quả quyết, y thị không phải là mẹ cháu! Lê Ngao Tuyết quát to:
- Mai Lãnh, ngươi điên rồi! Mai Lãnh chưa kịp đáp, Văn Nhân Mỹ đã chuyển qua hỏi nhị lão Tra, Cổ:
- Nhị vị nói sao bây giờ đâu? Tra Minh vội đáp:
- Các hạ sao lại nghe Mai Lãnh nói nhảm nhí, rõ ràng đó là Giáo chủ! . . . Văn Nhân Mỹ:
- Tra lão, máu chảy ruột mềm, xưa nay chưa hề có đứa con nào không nhận chính mẹ mình!
- Lẽ nào lão lại nhìn lầm nữa sao?
- Tại hạ không dám nói lão tiền bối nhìn lầm, tại hạ biết lão tiền bối có khổ tâm gì rất lớn! Tra Minh giật mình vội vàng lắc đầu:
- Các hạ lầm rồi, lão đâu có khổ tâm gì! . . . Văn Nhân Mỹ cười nhạt nhìn qua Lê Ngao Tuyết:
- Giáo chủ, lời thề với phu quân là trọng, nhưng tình mẫu tử còn nặng hơn, Giáo chủ có thể nào bỏ tấm lụa xuống để cho Mai Lãnh nhìn kỹ diện mạo được chăng? Lê Ngao Tuyết cười khổ:
- Đệ đệ, sao nỡ ép! . . . Đột nhiên, bà gật đầu:
- Thôi được, đệ đệ, ta tạm quên lời thề cũ để Mai Lãnh nhìn xem! Thiếu phụ đưa tay cởi tấm lụa xuống, sau tấm lục mỏng ấy là một khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Trước tiên, Văn Nhân Mỹ hỏi Tây Môn Sương và Hoàng Ức Như:
- Nhị vị cô nương thấy sao? Tây Môn Sương và Hoàng Ức như hoàn toàn không do dự gật đầu liền:
- Văn Nhân đại hiệp, đúng là Giáo chủ! Văn Nhân Mỹ xoay qua nhị lão Tra, Cổ:
- Nhị vị lão tiền bối thấy sao? Mặt Cổ Cối lạnh như băng, không đáp, Tra Minh thì ngần ngừ một chút rồi đáp:
- Là Giáo chủ! Ba tiếng ấy tựa hồ như lão phải vận toàn sức lực mới nói ra được. Cuối cùng Văn Nhân Mỹ nhìn Lê Mai Lãnh:
- Mai Lãnh, còn ngươi? Lê Mai Lãnh đáp:
- Ta thừa nhận người ấy rất giống mẹ ta nhưng vẫn chỉ nói một lời: nhất định người ấy không phải là mẹ ta, nhưng tại sao ta không nói ra được! . . . Văn Nhân Mỹ cười nhạt:
- Đủ rồi, Mai Lãnh! Tại hạ xin nói hộ Giáo chủ, hai vị cô nương kia không nhận ra nhưng nhị vị lão biết chắc rằng đó là Giáo chủ giả nhưng vì e sợ cái gì đó nên không dám nói! Nhị lão, đúng vậy chứ? Nhị lão Tra, Cổ không nói gì nhưng thân hình run lên bần bật. Văn Nhân Mỹ quắc mắt nhìn Lê Ngao Tuyết:
- Giáo chủ! Còn riêng Giáo chủ sẽ nói sao? Thình lình Lê Ngạo Tuyết bật cười khanh khách:
- Ý kiến của ta cũng giống y như các hạ! Câu nói ấy buông ra trừ Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu, chúng nhân đều chấn động. Tây Môn Sương và Hoàng Ức Như cùng bật kêu:
- Giáo chủ! Sao. . . Cổ Cối lạnh lùng quát:
- Hai nha đầu, y thị không phải là Giáo chủ các ngươi, Giáo chủ các ngươi đang nằm trong tay y thị đó! Sắc mặt Tây Môn Sương và Hoàng Ức Như biến đổi kêu lên thất thanh:
- Cổ lão nói không hề sai một nửa câu! . . . Lê Mai Lãnh gào to:
- Trả mẹ ta lại đây! Nó vẫy mạnh định nhảy tới. Văn Nhân Mỹ chớp nhoáng điểm vào huyệt đạo nó:
- Nhờ nhị vị cô nương chăm sóc cho thiếu chủ! Tây Môn Sương và Hoàng Ức Như vội bước tới đỡ lấy Lê Mai Lãnh. Văn Nhân Mỹ trừng mắt nhìn Lê Ngao Tuyết:
- Các hạ là người nào? Lê Ngao Tuyết mỉm cười:
- Thiếp là người đã từng cử hành đại lễ với chàng, vào tới động phòng chỉ chưa kịp uống chén hợp cẩn. Sao chàng lại không nhận ra thiếp? Văn Nhân Mỹ giật mình kinh dị kêu lên:
- Cô nương! . . . Cô nương là Mộng Thu? . . . Vị Lê Ngao Tuyết ấy cười đáo:
- Chàng còn nhớ vụ hỏa thiêu Trác phủ ở Dương Châu chăng? Vì vậy mà thiếp dám khẳng định đó là do Văn Nhân phu nhân phóng hỏa? Văn Nhân Mỹ hết sức bàng hoàng, y đứng ngẩn người hồi lâu mời định được tinh thần, kích động hỏi:
- Mộng Thu, cô nương làm vậy là có ý gì? Mai Mộng Thu vẫn cười:
- Chàng hỏi thiếp là chuyện hỏa thiêu Trác phủ hay hỏi chuyện trước mắt đây?
- Tại hạ hỏi cả hai chuyện!
- Thế thì xin cho thiếp trả lời nhất nhất. . . Sở dĩ thiếp hỏa thiêu Trác phủ là vì muốn tránh Trác Không Quần, để thiếp nhờ Bất Tiếu kể lại. Trác Không Quần vốn có tà tâm với thiếp lâu rồi! . . .
- Cái đó tại hạ có nghe Tôn Bất Tiếu nói qua, sau đó thì sao?
- Chàng biết đó, với thực lực của thiếp, đâu có đủ để báo thù cho chàng! . . . Văn Nhân Mỹ cắt lời:
- Nàng biết Trác Không Quần là người hãm hại ta? Mai Mộng Thu cúi đầu đáp:
- Vâng, thiếp biết, thiếp biết từ lâu rồi!
- Thế sao? . . . Đến lượt Mai Mộng Thu cắt lời:
- Thế sao không nói với chàng và công bố giữa võ lâm phá tan âm mưu hiểm độc của hắn chứ gì? Chàng biết đó, điều ấy không đủ khả năng vì trước hết thiếp không hề biết chàng giả điên, sau nữa trong võ lâm uy tín của Trác Không Quần chỉ ở dưới chàng, thiếp không chứng không cớ nào dám chỉ mặt hắn, vả chăng, ai sẽ tin lời thiếp?
- Do đó nàng mới chiếm đoạt Thiên Hương Giáo mong mượn sức Thiên Hương Giáo báo thù cho ta? Mai Mộng Thu gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng ngay sau đó thiếp nhận ra thực lực của Thiên Hương Giáo cũng không đủ, vì vậy thiếp do dự chưa biết làm sao thì phát giác ra việc bản bí kíp nên dự định đoạt nó rồi sẽ hạ thủ, thiếp hoàn toàn không biết vị lão nhân gia kia lại là thân phụ chàng! Nói xong câu ấy, bà từ từ cúi đầu có vẻ bi thương. Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Thì ra là thế, Mộng Thu! Sự việc đã đến thế này, nàng không nên. . . Câu an ủi ấy chỉ mới nói đến thế, hốt nhiên y chuyển giọng:
- Mộng Thu, Hứa Trường Lạc và Tôn Bất Tiếu nguyên là thuộc hạ của nàng ư? Mai Mộng Thu lắc đầu:
- Hai tên ấy vốn là thuộc hạ của Trác Không Quần, chỉ vì phẫn nộ bởi hành vi của hắn và hổ thẹn vì loại người như Trác Không Quần, cả hai quy thuận theo thiếp ngầm. . .
- Mộng Thu! Lê Giáo chủ hiện nay ở đâu? Mai Mộng Thu có vẻ do dự không muốn nói, cuối cùng đành miễn cưỡng:
- Hãy cho thiếp đến bái lạy di thể nhạc phụ rồi sẽ dẫn Lê Giáo chủ về và chịu lỗi và chư vị! . . . Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Như thế cũng được! . . . Y quay lại Tra Minh:
- Tra lão tiền bối, xin hạ lệnh thả Lệnh Hồ Kỳ! Tra Minh ngần ngại:
- Có phải ý Văn Nhân Mỹ phu nhân. . . Văn Nhân Mỹ lắc đầu:
- Không! Phu nhân ta đâu dám trái ý ta, Tra lão cứ việc hạ lệnh. Liền đó hai tên hoàng y hộ pháp được lệnh kíp đi phóng thích Lệnh Hồ Kỳ. Văn Nhân Mỹ ngưng mục hỏi Mai Mộng Thu:
- Mộng Thu! Tại sao nàng lại giam cầm Lệnh Hồ Kỳ làm chi? Mai Mộng Thu cười nhạt:
- Chính vì sợ chàng là kỳ tài trong thiên hạ mà lúc ấy hắn lại mạo xưng chàng, chính thiếp cũng tưởng là thật, sự thật tuy bị giam giữ nhưng hắn hoàn toàn không hề bị một hình phạt nào cả!
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Pham_The_Khanh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Văn Nhân Mỹ nói:
- Mộng Thu, ta muốn nàng dẫn Lê Giáo chủ ra ngay, vì Giáo chủ chính là thư thư của ta và nàng! Mai Mộng Thu gật đầu:
- Vâng, hãy đợi Lệnh Hồ Kỳ ca ca đến rồi chúng ta sẽ cùng đi đón Giáo chủ một thể! Vừa lúc ấy có tiếng chân vội vã bên ngoài, Lệnh Hồ Kỳ phi thân vào vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn buột miệng:
- Quả nhiên là Vân Nhân phu nhân! . . . Văn Nhân Mỹ mỉm cười:
- Lão ca ca, tiểu đệ đắc tội! . . . Lệnh Hồ Kỳ cười ha hả:
- Huynh đệ, bất tất, bất tất, tên Trác Không Quần đâu rồi?
- Lão ca ca, hắn vì quá hổ thẹn đã tự tuyệt! . . . Rồi đó, Văn Nhân Mỹ kể lại sự việc mới xảy ra. Nghe xong, Lệnh Hồ Kỳ hừ lạnh một tiếng:
- Hắn đáng chết lắm, vì một chữ "sắc" nỡ hạ thủ hại bằng hữu! . . . Văn Nhân Mỹ ngạc nhiên:
- Lão ca ca cũng biết trước rồi ư?
- Chẳng những ta biết hắn hãm hại huynh đệ mà còn biết hắn là một tên vừa ngu ngốc vừa đáng thương nữa! Văn Nhân Mỹ càng kinh ngạc:
- Lão ca ca nói vậy nghĩa là sao?
- Đến mà huynh đệ dường như còn chưa biết, hắn dù là hung thủ thật nhưng cũng chỉ là một tên bị người khác lợi dụng mà thôi! Hứa Thường Lạc, Tôn Bất Tiếu biến sắc còn Mai Mộng Thu hết sức bình tĩnh. Văn Nhân Mỹ vội hỏi:
- Lão ca ca nói hắn bị ai lợi dụng? Lệnh Hồ Kỳ đưa tay chỉ Mai Mộng Thu:
- Chính là bị phu nhân đây lợi dụng.
- Câu này của lão ca ca? . . .
- Chính tai ta đã nghe phu nhân ra lệnh cho Trác Không Quần!
- Lão ca ca, đệ không dám tin!
- Hiện đang có mặt phu nhân, đệ có thể hỏi cho tường tận! Văn Nhân Mỹ xoay qua nhìn Mai Mộng Thu:
- Lệnh Hồ lão huynh nói không sai, chỉ tiếc ta không ngờ lão huynh nghe được điều ấy, nếu không ta không để lão sống đến ngày hôm nay. Đúng vậy, Văn Nhân đại hiệp, ta chỉ cần nói một lời, Trác Không Quần coi như mệnh lệnh hạ thủ. . . Văn Nhân Mỹ kinh dị lùi hai bước, run giọng:
- Mộng Thu, như vậy ra là chính nàng hại ta! . . . Y chuyển nhìn Tôn Bất Tiếu:
- Bất Tiếu, có lần ngươi từng nói người hãm hại ta không phải là Trác Không Quần, nay phải giải thích ra sao? Tôn Bất Tiếu bật cười hăng hắc nhưng thái độ rất quái dị, hắn không nói một lời. Văn Nhân Mỹ đã tái nhợt sắc mặt, y như bị tiếng sét đánh ngang mày, cứ ngẩn người ấp úng:
- Thảo nào. . . thảo nào. . . nàng không đem sự thật nói với ta, thảo nào. . . Đột nhiên y quay qua Lệnh Hồ Kỳ:
- Lão ca ca sao không nói sớm với đệ? Lệnh Hồ Kỳ cười khổ:
- Sao khi biết chân tướng, ta liền bị Thiên Hương Giáo bắt giữ, đâu có dịp gặp huynh đệ, sự thực, nếu phu nhân đây không xuất hiện ta dự định đem luôn câu chuyện xuống quan tài!
- Tại sao vậy?
- Người đã chết thì mọi sự đều kết liễu, nếu trước kia phu nhân thật chết trong biển lửa ta nỡ nào không để cho huynh đệ giữ mãi ấn tượng đẹp về nàng?
- Lão ca ca, nhưng nàng chưa hề chết!
- Vì vậy ta mới cần nói rõ đây! Văn Nhân Mỹ run rẩy toàn thân chuyển nhìn Mai Mộng Thu:
- Mộng Thu! Tại sao nàng nỡ làm vậy, ta với nàng nào có oán thù cừu hận gì? Mai Mộng Thu mỉm cười:
- Chuyện có oán cừu hay không, tương lai ta sẽ báo cho các hạ biết!
- Nàng còn dám nói đến hai chữ "tương lai"? Mai Mộng Thu cười khanh khách:
- Tại sao lại không? Các hạ cho rằng những người có mặt ở đây dám làm gì ta? Văn Nhân Mỹ phẫn nộ:
- Mộng Thu, nên nhớ còn có ta ở đây! Mai Mộng Thu gật đầu:
- Nhưng tiếc là, thư thư của các hạ vẫn còn nằm trong tay ta đó! Bọn thuộc hạ Thiên Hương Giáo chấn động biến sắc. Văn Nhân Mỹ cười nhạt:
- Nếu bây giờ ta bắt giữ nàng, đâu sợ gì. . .
- Nếu ta không tự tin, há dám bình tĩnh đến đây, bất cứ ai dám động tới ta, vị Lê Giáo chủ kia vĩnh viễn sẽ không có ngày quay về. Ta có một điều kiện!
- Nàng cứ nói, nếu ta làm được ta sẵn sang chìu ý! Mai Mộng Thu cười khanh khách:
- Ta vốn định dùng phụ thân các hạ uy hiếp các hạ chứ không có ý dùng vị thư thư của các hạ đâu? . . . Đem bản bí kíp nọ trao ra đây!
- Thì ra cô nương! . . . Cô nương cần bí kíp ấy làm gì?
- Đó là việc của ta, không cần các hạ hỏi tới!
- Để xưng bá võ lâm và thậm chí giết cả ta? Mai Mộng Thu gật đầu:
- Các hạ hiểu rõ vậy là tốt! . . .
- Cô nương tin rằng ta bằng lòng đưa bí kíp cho cô nương?
- Ta tin rằng các hạ không thể không màng tới mạng sống thư thư của các hạ!
- Thư thư ta dù sao chỉ là một mạng người, còn thiên hạ võ lâm có vố số mạng người! Mai Mộng Thu cười khanh khách:
- Vì công quên tư, lấy đại nghĩa diệt thân khiến ta cảm phục lắm! Được, các hạ không muốn chết vô số mạng sống, ta đành xử trí vị thư thư kia. . . Văn Nhân Mỹ hốt hoảng:
- Mai Mộng Thu! Thôi được. . . ta sẽ đưa bí kíp cô nương vậy. . . nhưng bí kíp ấy không ở trong thân ta! Mai Mộng Thu kinh ngạc:
- Sao? Lẽ nào. . .
- Trong thân lão nhân gia cũng không cất bản bí kíp ấy!
- Lẽ nào lão cất giấu ở đâu? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Chính vì vậy! Đột nhiên Mai Mộng Thu lắc đầu:
- Ta không tin!
- Sự thực ta rất vội muốn cứu thư thư của ta! Mai Mộng Thu hơi trầm tư:
- Lão có nói chỗ cất giấu cho các hạ biết chứ? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Đúng vậy!
- Vậy hãy nói chỗ cất giấu ấy ra đi!
- Cố nhiên ta sẽ nói cho cô nương nghe, chỉ mong cô nương hãy. . . Mai Mộng Thu mỉm cười lắc đầu:
- Không được đặt điều kiện gì trước với ta vì ta không phải đứa trẻ con ba tuổi, chính các hạ phải nói ra chỗ cất giấu bí kíp trước tiên!
- Không ích gì vì nơi ấy cực xa đây! . . . Mai Mộng Thu lắc đầu:
- Không, ta thay đổi ý rồi, ta không cần biết bí kíp cất giấu ở nơi đâu, ta chỉ cần các hạ mang nó đến đây, sau đó ta với các hạ sẽ ước định nơi trao đổi. . . Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Cũng được! Ước định ở nơi nào, lúc nào?
- Ta hỏi các hạ, muốn lấy bí kíp ấy phải mất bao nhiêu thời gian?
- Bằng thân pháp của ta chỉ cần nữa tháng là đủ! Mai Mộng Thu gật đầu:
- Hay lắm! Ta hãy cho các hạ rộng ngày giờ thêm, xin hẹn đến giờ Tí đêm trăng tròn ta sẽ đợi các hạ tại Tuyết Cung Thiên Hương Giáo trao đổi người và vật, các hạ thấy sao? Văn Nhân Mỹ hơi ngạc nhiên:
- Ở ngay nơi đây ư? Tại sao cô nương. . .
- Vì ta không muốn mang tiếng chiếm tiện nghi hơn các hạ, và chăng, sau khi trao đổi, các hạ sẽ không có cách nào phản bội ta!
- Ta xin lập lại, ta không. . .
- Không thể không báo thù cho bản thân và cho thân phụ chứ gì, phải không Văn Nhân đại hiệp?
- Đa tạ cô nương nói đúng ý ta!
- Bây giờ ta phải ra đi, nhớ đó, giờ Tý đêm trăng tròn, chuẩn bị đem bí kíp đến đợi ta, đến lúc ấy ta sẽ dẫn Lê Giáo chủ đến, mời tránh đường! Văn Nhân Mỹ hơi do dự nhưng rồi cũng tránh thân qua bên, Mai Mộng Thu hơi mỉm cười dẫn theo Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu đi thẳng ra cửa rời bỏ Tuyết Cung. Lệnh Hồ Kỳ nhìn thần thái thần sắc của Văn Nhân Mỹ, vội an ủi:
- Huynh đệ, tái ông thất mã, nào biết đâu là họa phúc. . . Văn Nhân Mỹ cố gượng nở nụ cười buồn bã:
- Lão ca ca, lòng dạ người đời thật là đáng sợ. . .
- Huynh đệ, chớ nên vì vậy mà quơ đũa cả nắm!
- Vì sao không thể? Một người là vợ đệ, một người là bạn đệ, nghĩ lại hành vi của họ, thật đau lòng!
- Trác Không Quần bị phu nhân lợi dụng, phu nhân mới chính là kẻ thù của đệ! Văn Nhân Mỹ thẫn thờ lập lại:
- Nàng là kẻ thù của đệ ư?
- Huynh đệ, chẳng lẽ không phải?
- Nhưng cho đến nay đệ vẫn không biết nàng có thù hận gì với đệ?
- Sớm muộn gì rồi cũng biết!
- Có lẽ sau đêm trăng tròn ấy nàng sẽ nói. . . nhưng không hiểu tại sao nàng lại chọn Tuyết Cung làm nơi ước hẹn?
- Chắc rằng nàng tin cậy ở đây có gì đó nên không sợ. . . Văn Nhân Mỹ cười gằn:
- Tin cậy có gì?
- Với võ công của Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu mà đáng tin cậy ư? Lệnh Hồ Kỳ không đáp thẳng câu ấy mà lại quay về phía Tra Minh!
- Tra lão, trong Tuyết Cung này có thông đạo bí mật nào khác nữa không? Tra Minh lắc đầu:
- Từ khi Thiên Hương Giáo chọn núi Điểm Thương này làm tổng giáo đàn không tranh đoạt gì với đời nên không hề đào thông đạo bí mật nào cả! Lệnh Hồ Kỳ cau mày:
- Thật quái lạ, cứ đợi đến lúc ấy xem phu nhân tin cậy vào cái gì? Thình lình Văn Nhân Mỹ gằn giọng:
- Nàng ta nói kể ra cũng đúng, thù bản thân và thân phụ không thể không báo, bất kể đến lúc ấy sẽ ra sao, ta sẽ tuyệt đối không để cho nàng thoát thân! ` Chuyển nhìn Tra Minh, y tiếp:
- Tra lão, hãy sai hai thuộc hạ theo tại hạ lên Phật Đỉnh Phong tẩm liệm cho lão nhân gia rồi đợi Giáo chủ trở về sẽ cử hành lễ an táng! Tra Minh gật đầu:
- Lão có thể cùng lão nhị đi với Văn Nhân đại hiệp! Ba người sau đó đi ra Tuyết Cung.
-oOo-
Hết ngày rồi lại đến đêm. . .
Tuyết trên núi Điểm Thương ngày một thêm dầy, đứng trên đỉnh Trung Hòa Phong nhìn xuống khắp vùng Mai Cốc không thấy có một bóng người, trong thời gian trước khi tới ngày ước định, Mai Cốc bình thường một cách lạ lùng, Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ đã lên đường xa ngàn dặm lấy bí kíp về trao đổi cho Mai Mộng Thu lấy sinh mạng của Lê Giáo chủ.
Hôm ấy là ngày Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ trở về, toàn bộ Thiên Hương Giáo chúng nhân xao động kéo ra cửa cốc đón hai người. Câu đầu tiên Văn Nhân Mỹ hỏi Tra Minh là:
- Tra lão, hai cha con Lý bảo chủ Phi Vân Bảo đã được phóng thích hay chưa?
- Họ đã được phóng thích và đã trở về Phi Vân Bảo rồi! Chúng nhân đón hai người vào Tuyết Cung, lúc ấy mới thấy Lê Mai Lãnh chạy ra đón, từ xa nó đã reo to:
- Cậu ơi, đã về đấy ư? Có tìm được bí kíp chăng? Văn Nhân Mỹ mỉm cười gật đầu:
- Tìm được rồi, cháu nhìn đây! Y rút ra một quyển sách nhỏ đưa cho Mai Lãnh, nó cầm lấy chau mày:
- Cậu ơi, cháu chỉ hận không được xé nó ra trăm mảnh!
- Mai Lãnh, sao cháu nói vậy? Nó là vật chí bảo mà các nhân vật võ lâm ao ước đấy!
- Nhưng chính vì nó đã hại mẹ cháu. . . Cố Cối cắt lời:
- Nhưng không có nó khó mà cứu được mẹ cháu!
- Này cậu, cậu thực tình định trao bí kíp này cho yêu phụ ấy chứ?
- Không trao mà được ư? Lê Mai Lãnh ngây ngô:
- Sau khi cứu xong mẹ cháu, cậu có định đoạt lại bí kíp này không? Văn Nhân Mỹ lắc đầu:
- Ta không có ý đoạt nó, chỉ muốn bắt giữ Mai Mộng Thu thôi. Sực nhớ ra điều khẩn cấp, Văn Nhân Mỹ quay sang Tra Minh:
- Tra lão, ngày mai là đêm trăng tròn rồi đó! Tra lão gật đầu:
- Vâng, nghĩ đến đêm mai chúng ta vừa thấy căng thẳng lại vừa thấy hưng phấn!
- Đó cũng là thường tình, Tra lão, tại hạ lập lại, tuyệt đối không thể để nàng ta và hai thuộc hạ thoát chân khỏi Tuyết Cung đấy nhé!
- Cái ấy lão biết, ý của các hạ là. . .
- Tại hạ muốn cùng nhị lão điều tra xem vì sao nàng ta lại chọn Tuyết Cung làm nơi ước định?
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: dualcpu
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tra Minh nhăn tít cặp lông mày:
- Sau khi các hạ đi rồi hai huynh đệ chúng ta hết sức suy nghĩ, cố nhiên Mai Mộng Thu không muốn chịu chết, nhưng trong Tuyết Cung này có gì cho nàng ta tin cậy? Văn Nhân Mỹ lắc đầu:
- Tra lão, tại hạ tin chắc phải có lý do! Tra Minh gật đầu:
- Đúng thế, nhưng hai huynh đệ lão nghĩ không ra. . .
- Tại hạ nhớ đến một việc. . .
- Việc gì?
- Tại hạ nhớ rằng nàng có một thời gian rất dài ngồi tọa quan. . . Tra Minh gật đầu:
- Đúng vậy, đúng là có việc ấy!
- Tra lão có bao giờ nghe nói thời gian tọa quan dài đến thế không?
- Không hề, theo các hạ thì là. . .
- Có lẽ nàng ta đã chuẩn bị từ rất sớm, trong thời gian bế quan đã ngầm bố trí gì đó trong Tuyết Cung để phòng bị sau này cần thoát thân! Tra Minh reo lên:
- Phải rồi, không hiểu sao lão không nghĩ tới. . . Văn Nhân đại hiệp, chúng ta còn một ngày hãy lục tìm thử xem! Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Đương nhiên phải tìm kiếm, nhưng đừng làm kinh động tới người khác! Tra Minh ngạc nhiên:
- Như vậy là sao? Người càng đông càng dễ tìm ra bí mật chứ sao? Cổ Cối lạnh lùng xen vào:
- Nhưng cũng dễ tiết lộ hành động của chúng ta hơn!
- Ở đây chúng ta coi như có bốn người, mỗi người sẽ tìm một hướng và cần phải rất thận trọng đừng để sai sót một góc nhỏ hoặc một dấu hiệu nào, sau ba giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đây! Tra Minh gật đầu:
- Được lắm, lão sẽ đi qua đây! Dứt lời, lão mau chóng phi thân về hướng Đông thật. Cổ Cối tiếp lời:
- Còn lão sẽ về hướng Tây! Lão họ Cổ cũng ra đi, cuối cũng Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ chia nhau một về hướng Nam và một về hướng Bắc. Ba giờ trôi qua rất mau, bốn người gặp lại nhau ở chỗ cũ. Cổ Cối và Tra Minh cùng lắc đầu, Lệnh Hồ Kỳ cũng chẳng phát hiện gì. Cuối cùng là đến Văn Nhân Mỹ mỉm cười hỏi:
- Tra lão, sau hoa viên có một vườn mai, trong vườn mai ấy có một cái hầm dùng để làm gì? Nhị lão Tra, Cổ cùng giật mình:
- Hầm à! Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Đúng vậy, hầm đất ở chính giữa vườn mai có một nắp gỗ đậy bên trên, dưới nắp gỗ ấy là hầm đất! Tra Minh lắc đầu ngạc nhiên:
- Lão chưa bao giờ nghe trong Tuyết Cung lại có hầm. . . Xoay sang Cổ Cối, lão hỏi:
- Lão nhị có biết gì không? Cổ Cối cũng lắc đầu:
- Không biết, chúng ta chưa bao giờ nghe Giáo chủ. . . Văn Nhân Mỹ chặn lời:
- Cái hầm đất ấy khá khác thường vì nó sâu không thấy đáy, có bậc thang dẫn xuống tối mù mịt, hình như nó còn có cửa ra nào khác nữa! Tra Minh kêy lên thất thanh:
- Như vậy nó đã thành địa đạo rồi! Văn Nhân Mỹ gật đầu cười:
- Đúng! Tra lão, nó rất giống với một đường địa đạo. Cổ Cối vội hỏi:
- Có biết nó dẫn tới nơi nào không? Văn Nhân Mỹ lắc đầu:
- Tại hạ không xuống dưới ấy, nhưng dám nói nó có một cửa dẫn ra tới sườn núi!
- Sao các hạ biết chắc?
- Nếu không sao trong địa đạo lại có gió thổi hun hút? Cổ Cối ngẩn người:
- Đúng rồi, chắc phải có cửa thông ra sườn núi mới có gió thổi vào! Tra Minh đá mạnh xuống đất:
- Hay lắm, dám. . . Đột nhiên lão hơi giật mình vì chân lão vừa giậm xuống đất nghe có một tiếng động bình như ở dưới tiếng rỗng. Tra Minh trố mắt:
- Ủa! Ở đây chẳng lẽ lại cũng có. . . Lão cúi xuống xuất chưởng chụp năm ngón tay xuống đất, các đầu ngón tay lão như chạm phải một mặt phiến đá. Văn Nhân Mỹ kịp thời kêu lên:
- Tra lão, không được rồi! Tra Minh dừng tay thẳng lưng lên:
- Tại sao lại không được?
- Nơi đây nếu có bố trí bí mật chắc chắn phải khó nhận ra bất kỳ chỗ nào khác, nếu Tra lão để lại dấu tay trên ấy dễ bị phát giác. . .
- Văn Nhân đại hiệp có cao kiến gì để nhấc mặt đá dưới đất này lên!
- Tra lão có bằng lòng giúp tại hạ một tay?
- Cứ nói đi, dù tận lực lão cũng không tiếc!
- Tại hạ và lão nhân đứng ở hai đầu dùng chân lực hít tấm mặt đá lên để không lưu lại dấu tay trên mặt đá ấy, Tra lão có tin chắc làm được không? Tra Minh le lưỡi:
- Ta sẽ cố sức, may ra được!
- Vậy xin bắt đầu!
Rồi đó hai người đứng hai đầu, cong lưng xuống xuất chưởng hút hai đầu phiến đá bằng phẳng lên. Tra Minh dồn hết công lực vào hai chưởng, Văn Nhân Mỹ quát to một tiếng "lên", mặt đá từ từ rung chuyển nhấc lên khỏi mặt đất, hai người vội đặt phiến đá qua một bên, chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của Lệnh Hồ Kỳ và Cổ Cối. Văn Nhân Mỹ ngưng mắt nhìn dưới phiến đá, dưới ấy là một hố đất trống rỗng, dưới cùng có một vật tròn tròn đen đen và một sợi dây nhỏ từ trái cầu tròn ấy dẫn ra, đầu kia của sợi dây lẫn vào trong đất không thấy đâu, hình như đó là một trái tạc đạn. Bốn người cùng biến sắc, Tra Minh than dài:
- Kẻ nào tâm địa thật ác độc? . . . Cổ Cối cười gượng:
- Nàng ta định dùng tạc đạn phá hủy Tuyết Cung chôn sống chúng ta ở đây nên mới chôn tạc đạn và ước định chúng ta đến. . . Lệnh Hồ Kỳ gật đầu:
- Thủ phạm đúng là yêu nữ Mai Mộng Thu, tiếc cho nàng xưa kia lại là Văn Nhân phu nhân! Văn Nhân Mỹ chỉ trái tạc đạn:
- Dây dẫn lửa không biết nối tới đâu, có lẽ nàng dự liệu sau khi trao đổi được bí kíp và tráo người cho chúng ta, khi chúng ta đang vui mừng vì đoàn tụ sẽ đốt dây dẫn lửa chôn sống hết chúng ta ở đây, trời cao có mắt, rõ ràng nhờ thần giúp sức. . . Vừa nói ý vừa cúi xuống bứt đứt dây dẫn lửa, thuận tay đưa trái tạc đạn cho Lệnh Hồ Kỳ:
- Lão ca ca hãy giữ lấy nó!
- Văn Nhân Mỹ và Tra Minh lại hợp lực đẩy phiến đá trở về chỗ cũ không để lộ một dấu vết nào là có sự xê dịch. Văn Nhân Mỹ phủi tay:
- Việc công đã xong, bây giờ tại hạ xin nhị lão bàn tới việc tư! Tra Minh ngạc nhiên:
- Chúng ta có việc tư gì? Văn Nhân Mỹ mỉm cười:
- Ngày mai khi đón Giáo chủ trở về, trước mặt Giáo chủ, tại hạ xin nhị vị lão tiền bối giúp cho một việc!
- Không thành vấn đề, chỉ cần huynh đệ ta đủ sức không bao giờ dám từ chối! . . .
- Việc này đối với nhị vị lão tiền bối là rất dễ!
- Các hạ cứ nói đi! Văn Nhân Mỹ cười nhẹ:
- Đây là điểm then chốt của câu chuyện, đến lúc đó tại hạ sẽ nói ra trước mặt Giáo chủ, có bằng lòng giúp đỡ tại hạ hay không, đợi lúc ấy nhị vị lão tiền bối sẽ quyết định!
- Việc gì mà đến nỗi bí mật như thế? Văn Nhân Mỹ mỉm cười không đáp. Tra Minh xoay qua Lệnh Hồ Kỳ:
- Lệnh Hồ lão biết chứ? Lệnh Hồ Kỳ mỉm cười:
- Đương nhiên tại hạ biết!
- Là việc gì vậy? Lệnh Hồ Kỳ lắc đầu:
- Tra lão nguyên lượng, đương sự không chấp nhận, tại hạ không dám nói! Tra Minh cũng lắc đầu:
- Thôi được, chắc Lệnh Hồ lão cũng cho rằng đó là điểm then chốt! . . .
- Tối mai nhị vị ắt biết rõ, bây giờ đâu cần gì quá gấp? Văn Nhân Mỹ xen vào:
- Lão ca ca, chúng ta hãy lên Thính Phong Hiên nghỉ ngơi!
-oOo-
Trăng tròn đã lâu, nhưng trên đỉnh Điểm Thương Sơn không nhìn thấy trăng, chỉ có ngọn gió đêm lạnh lùng thổi đưa những đợt tuyết bay trong sương khói mịt mù.
Trong Mai Cốc đêm nay tĩnh lặng một cách lạ thường, không thấy một bóng nhân ảnh. Tuyết Cung vẫn nằm dưới trời tuyết, đêm nay đèn đuốc sáng trưng.
Trong Tuyết Cung mọi người đã đông đủ, đó là Văn Nhân Mỹ, Lê Mai Lãnh, nhị lão Tra, Cổ và các thuộc hạ hộ pháp, chỉ không thấy có mặt Lệnh Hồ Kỳ. Lê Mai Lãnh ngồi trên cao giữa trung ương, nhị lão đứng hai bên tả hữu, Văn Nhân Mỹ ngồi bên tả Tra Minh, sau lưng Lê Mai Lãnh là bốn cô nương Thiên Hương Tứ Phụng.
Người tuy đông nhưng tất cả đều im phăng phắc không nghe một tiếng động. Trừ Văn Nhân Mỹ ra, ai nấy đều hết sức căng thẳng. Điều ấy chẳng có gì lạ vì đêm nay chính là giờ đổi bí kíp lấy Giáo chủ, ai không chấn sấn, ai không căng thẳng? Đó cũng là thường tình mà thôi!
Thời gian thấm thoát đã qua canh một, khắp trong ngoài Tuyết Cung không hề có động tĩnh. Sắc mặt Lê Mai Lãnh đầy lo lắng:
- Lão thúc tổ, tại sao giờ này y thị còn chưa tới? Tra Minh lắc đầu:
- Ai mà biết, Mai Lãnh. Ta còn sốt ruột hơn cháu nữa đây! Lê Mai Lãnh chuyển nhìn sang Văn Nhân Mỹ, chưa kịp nói gì, Văn Nhân Mỹ đã cười nhạt:
- Mai Lãnh, chớ nôn nóng, ta không để bất cứ nhân vật võ lâm nào động tới bản bí kíp này trừ người đang giữ mẹ cháu!
- Thế nhưng sao đến bây giờ chưa thấy đến?
- Có lẽ họ cũng đang đến đấy, vì sự thật bây giờ chưa đến giờ Tý mà, giờ Tý mà họ không đến lúc ấy hãy tính. Lê Mai Lãnh định nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên câu nói của Văn Nhân Mỹ không đủ làm nó yên tâm vì trên mặt nó thần sắc vẫn rất nôn nóng, Mai Lãnh đang im lặng, đột nhiên. . . một tiếng tù và rúc lên phá tan không khí tĩnh mịch giữa đêm dội vào Tuyết Cung, chúng nhân phấn chấn tinh thần, trừ Văn Nhân Mỹ ai nấy đều đứng bật dậy. Lê Mai Lãnh vừa sợ vừa mừng kêu to:
- Chúng đến rồi! Văn Nhân Mỹ cau mày:
- Sao lại sớm thế, chẳng lẽ. . . Đột nhiên có tiếng chân động, một tên tuần sát áo tía vội vã phi thân vào, đến gần cung thân khẩn cấp bẩm cáo:
- Bẩm Giáo chủ. . . có chúng. . . Lê Mai Lãnh không đợi hắn dứt câu, liền khoát tay quát:
- Truyền lệnh của ta, không ai được ngăn cản chúng!
Tên tuần sát áo tía vâng lệnh phi hành quay trở ra. Thoáng chốc lại có tiếng bước chân, những tiếng chân ấy ai cũng nhận ra ít nhất là có từ ba người trở lên. Tất cả mọi người nhìn ra cửa. Quả nhiên đã đi vào bốn người, dẫn đầu là Mai Mộng Thu, sau lưng Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu dìu theo một thiếu phụ áo trắng hôn mê bất tỉnh, chúng nhân hết sức khích động. Lê Mai Lãnh gào to lên:
- Mẹ ơi! Nó định bước xuống chỗ ngồi chạy ra, Văn Nhân Mỹ quát nhỏ:
- Mai Lãnh, hãy bình tĩnh! Lê Mai Lãnh ngẩn người ngồi phịch xuống, hai mắt gần trào lệ, miệng cứ lẩm nhẩm:
- Mẹ. . . mẹ ơi. . . Mai Mộng Thu dường như không để ý gì đến cảnh tượng trước mắt, nét mặt nửa như cười nửa như buồn bã, Mộng Thu bước vào giữa đưa mắt nhìn Văn Nhân Mỹ:
- Có lấy được bí kíp hay không? Văn Nhân Mỹ lạnh nhạt:
- Đã lấy mang về đây! Mai Mộng Thu mỉm cười diễm tuyệt:
- Có thể đưa ra cho ta thấy?
- Cố nhiên! Y lật tay rút ra cuốn sách nhỏ giơ lên cao. Mai Mộng Thu sáng rực ánh mắt:
- Rất tiếc ta không nhìn rõ nên không biết đó là thật hay giả? Văn Nhân Mỹ mỉm cười:
- Điều đó có khó gì? Soẹt một tiếng, y xé trang đầu bí kíp tung lên, trang giấy bay là đà tới, y nói:
- Cô nương cứ nhìn cho rõ rồi đổi người cũng không muộn! Mai Mộng Thu vươn tay đón lấy trang giấy đưa lên chăm chú nhìn, sau đó cười đáp:
- Không giả, có cần trả lại các hạ không? Văn Nhân Mỹ đáp:
- Không cần, dù sao nó cũng sắp thuộc về cô nương rồi! Mai Mộng Thu cười nhẹ cất tờ giấy vào người, sau đó quay lại khoát tay:
- Xin mời nhìn xem vị này có phải Giáo chủ quý giáo chăng? Văn Nhân Mỹ chưa kịp đáp, Lê Mai Lãnh đã thình lình quát to:
- Yêu phụ, ngươi trả mẹ ta. . . Mai Mộng Thu chuyển mắt rồi cười khanh khách:
- Yêu phụ ư? Mới tý tuổi đầu đã học đòi mắng chửi người lớn, thiếu Giáo chủ đừng quên mới mấy ngày trước thiếu chủ còn gọi ta bằng "mẹ" đấy! Lê Mai Lãnh biến sắc động thân. Tra Minh kịp thời trầm giọng quát:
- Mai Lãnh, ngồi xuống! Mai Lãnh sợ hãi bất động đành ngồi xuống ghế. Mai Mộng Thu giơ tay lên:
- Khoan đã! Tra Minh kinh ngạc:
- Cô nương còn định làm gì? Mai Mộng Thu cười đáp:
- Nói về trao đổi, ta vẫn là chủ, nơi ghế Giáo chủ ấy vẫn là chỗ ngồi của ta! Tra Minh biến sắc định quát tháo. Văn Nhân Mỹ cười nhạt xen vào:
- Tra lão cần gì phải tranh giành một chỗ ngồi? Tra Minh đành im lặng, lão phất tay gọi Lê Mai Lãnh lui xuống. Mai Mộng Thu cười lớn:
- Nhờ sự rộng lượng của Văn Nhân đại hiệp. . .
- Không cần nói nhiều, trao đổi đi thôi!
- Các hạ nói đúng, Thường Lạc, Bất Tiếu đến đây! Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu bước tới, hai bên thay đổi vị trí. Mai Mộng Thu bước lên chỗ ngồi cao nhất nhưng y thị chưa vội ngồi xuống mà quét mắt nhìn khắp lượt cười nói:
- Chư vị hãy nhìn cho rõ, quý Giáo chủ vẫn còn khỏe mạnh, sở dĩ hôn mê bất tỉnh chỉ là vì ta tạm thời khống chế huyệt đạo! Văn Nhân Mỹ nói:
- Cô nương không cho Giáo chủ uống loại thuốc gì chứ?
- Các hạ tưởng ta là loại người ấy!
- Với cô nương thì điều ấy, kể ra cũng khó nói là loại người gì!
- Thế thì Văn Nhân đại hiệp cứ nhìn cho rõ kẻo sau này hối hận không kịp!
- Tại sao cô nương chưa giải khai huyệt đạo cho Giáo chủ? Mai Mộng Thu gật đầu:
- Đúng vậy, có gì là khó? Y thị xoay thân vỗ vào mấy huyệt đạo của Lê Ngao Tuyết. Lê Ngao Tuyết tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh, lập tức kêu to:
- Mai Lãnh! Lê Mai Lãnh đã ứa nước mắt đầy mặt, nó khóc nức nở:
- Mẹ ơi! Động thân định nhảy chồm tới. Lê Ngao Tuyết vội nói:
- Mai Lãnh, không được đến gần mẹ! Lê Mai Lãnh vâng lời dừng lại. Lê Ngao Tuyết lại quét mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Văn Nhân Mỹ:
- Vị này có lẽ là Văn Nhân đại hiệp? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Giáo chủ, tại hạ chính là Văn Nhân Mỹ! Lê Ngao Tuyết hết sức khích động:
- Ta nghe Mai nữ hiệp nói các hạ là đệ đệ của ta? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Vâng thưa thư thư!
- Di thể của lão nhân gia? . . .
- Dĩ nhiên đệ đã liệm xong, chỉ đợi thư thư về là chọn ngày an táng! Lê Ngao Tuyết ứa nước mắt:
- Thư thư ta tội nghiệp quá nặng. . . Đệ đệ, chúng ta hãy đợi chút nữa nói chuyện! . . .
- Vâng, thư thư hãy vận công thử xem có bị ám toán gì chăng? Lê Ngao Tuyết lắc đầu:
- Đệ đệ, ta biết rất rõ, ta không bị gì cả! Mai Mộng Thu thúc giục:
- Các hạ có thể yên tâm trao cho ta bí kíp được chưa? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Đương nhiên, cô nương hãy thả Giáo chủ qua đây, tại hạ sẽ đồng thời ném bí kíp tới cho cô nương. . . Mai Mộng Thu lắc đầu:
- Ta biết rất rõ công lực các hạ, Tu Di Thần Công tuyệt đại cổ kim, nếu ta thả thư thư ngươi ra, ngươi nửa chừng rút bí kíp trở lại, ta làm sao. . . Văn Nhân Mỹ cau mày:
- Tại hạ đâu phải loại người phản phúc ấy!
- Sinh tử trước mắt, trong tình huống này ta càng cẩn thận càng tốt!
- Thế theo cao kiến cô nương thì sao? Mai Mộng Thu hơi trầm ngâm một chút rồi lắc đầu:
- Hình như cũng chẳng có cách nào hơn cách các hạ nói! Thôi được, ta chấp nhận y theo các hạ!
- Cô nương không sợ tại hạ nửa chừng hút ngược bí kíp lại ư?
- Ta không đến nỗi ngu ngốc, các hạ phải quăng bản bí kíp trước ta mới phóng thích người! Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Cũng được, nhận lấy! Y đưa tay quăng bản bí kíp ra, cuốn sách nhỏ bay tà tà về phía Mai Mộng Thu. Mai Mộng Thu nói mau:
- Thường Lạc, bế huyệt đạo trên hai tay Lê Giáo chủ cho ta! Hứa Thường Lạc vâng lệnh xuất thủ điểm vào huyệt đạo trên hai tay Lê Ngao Tuyết. Văn Nhân Mỹ quát hỏi:
- Mông Thu, cô nương làm gì vậy?
- Ta sợ Giáo chủ cướp bí kíp, chẳng lẽ ta mất trắng ư? Nói tới đó bản bí kíp đã bay tới nửa chừng, Văn Nhân Mỹ quát to:
- Mai Mộng Thu, thả người mau! Mai Mộng Thu khẽ vẫy tay, Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu buông tay ra. Lê Ngao Tuyết tức thì chạy về hướng Văn Nhân Mỹ, bản bí kíp bay lướt qua thân Lê Ngao Tuyết. Khi Lê Ngao Tuyết đến bên thân Văn Nhân Mỹ, bản bí kíp cũng đồng thời lọt vào tay Mai Mộng Thu, Văn Nhân Mỹ gầm lên dữ dội:
- Cô nương không còn đường nào thoát nữa, bất cứ ai bây giờ cũng phải đứng yên! Mai Mộng Thu vẫn cười tươi:
- Đa tạ Văn Nhân đại hiệp, cứ nhìn xem ta có thoát được hay không? Vừa nói y thị vừa giơ tay lên. Văn Nhân Mỹ kịp thời kêu to:
- Khoan đã, Mai Mộng Thu ta xin tặng ngươi một vật hãy mang về! Mai Mộng Thu ngạc nhiên: :
- Các hạ định tặng ta vật gì?
- Cứ nhận ắt biết! Người đâu! Sau một tiếng đáp, một hán tử áo xám bước ra khỏi chúng nhân, hai tay nâng một cái mâm, trên mâm có tấm khăn phủ một vật hình tròn. Đến trước mặt Văn Nhân Mỹ, hán tử áo xám dừng lại: Văn Nhân Mỹ nói:
- Mai Mộng Thu, cô nương hãy tự coi đi! Y đưa tay kéo tấm khăn, trên mâm là quả tạc đạn đen bóng, Mai Mộng Thu và hai thuộc hạ biến sắc mặt nhưng Mai Mộng Thu khôi phục bình tĩnh rất mau. Y thị mỉm cười:
- Các hạ không hổ là đệ nhất kỳ tài. . . nhưng ta là người hiểu các hạ hơn ai hết, nếu không cho ta thoát thân hôm nay, tất cả sẽ chôn thân ở đây! Chúng nhân đang hoang mang không biết lờ đe dọa ấy là thật hay giả thì ngoài sân đã nổ một tiếng dữ dội, cát đá bay tung rơi xuống mái nhà rào rạo như một cơn mưa. Mai Mộng Thu phá lên cười:
- Các hạ, Văn Nhân Mỹ, tưởng ta chỉ chôn một tạc đạn thôi ư? Ta đâu có dại, khắp Tuyết Cung bây giờ dưới nền đất đầy đạn có thể nổ bất cứ lúc nào. . .
Tuyết Cung rung lên dữ dội. . .
Văn Nhân Mỹ lần đầu tiên biến sắc, thân pháp y như một pháo thăng thiên bắn vọt lên xuyên qua cửa vọt lên không rồi như một làn khói xanh đã thấy bóng y thấp thoáng dưới sườn núi Điểm Thương bỏ lại đằng sau nhiều tiếng nổ liên tiếp.
Toàn Tuyết Cung tuyệt đẹp về kiến trúc chỉ trong chốc lát trở thành một đống gạch hoang tàn như sau một trận động đất.
-oOo-
Văn Nhân Mỹ và Lệnh Hồ Kỳ lững thững xuống núi, coi như Thiên Hương Giáo đã chôn vùi trong đống gạch ngói nát vụn của Tuyết Cung.
Hy vọng từ nay võ lâm không còn cảnh tranh đoạt nữa, nhưng cũng từ nay, không còn hy vọng Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ tìm được bất cứ ai thân cận trên đời. . .