Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 224: Việc khó nói(2)
Nguồn: Sưu Tầm
Mạc Khai Sơn lắc đầu, vẻ mặt có vài phần cô đơn: "Việc này không thể trách ngươi, chỉ có thể nói ông trời đã từ bỏ Mạc gia chúng ta.".
Sắc mặt Mạc Không đỏ lên, muốn nói điều gì, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, làm một người nam nhân, không thể trở thành võ giả đứng đầu thì đã đành, nhưng mà ngay cả kéo dài dòng giống, kéo dài hương khói Mạc gia mà hắn cũng không làm được, đây quả thực là một điều sỉ nhục.
Nghe hai người nói, Tiêu Hùng mới nhớ tới, thật ra vấn đề lớn nhất của Mạc gia không phải là không đủ cường giả, mà là gặp phải vấn đề tuyệt hậu, không có nam đinh kế thừa gia tộc, vài thập niên sau, có lẽ Mạc gia liền hoàn toàn biến mất.
"Mạc thúc thúc, xin lỗi vì ta mạo muội, ta muốn hỏi rốt cuộc thân thể Mạc thúc thúc đã xảy ra vấn đề gì...".
Nhìn sắc mặt Mạc Không tỏ ra xấu hổ, Tiêu Hùng mỉm cười bổ sung một câu: "Ta là Dược Thiện sư, biết chế tác rất nhiều Dược Thiện, có khi ta sẽ có thể giúp đỡ một chút chuyện...".
Mạc Không nhìn Tiêu Hùng có chút kinh ngạc, nhưng mà sắc mặt cũng không quá vui mừng, nhìn ra, hắn đối với chuyện Tiêu Hùng vẫn là Dược Thiện sư cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mà cũng không tin Tiêu Hùng có thể giải quyết vấn đề của hắn.
Gia Cát Phong nhìn sắc mặt Mạc Không, cười nói: "Mạc thúc thúc, ngươi không nên xem thường hắn, tuy rằng hắn còn trẻ tuổi, thế nhưng đã là phó hội trưởng tổng hội công hội Dược Thiện ở vương triều Hồng Nguyệt, nắm giữ không ít thất truyền Dược Thiện, trước mắt, công hội Dược Thiện vương triều Hồng Nguyệt đã hồi sinh, là nhờ một tay hắn làm nên...".
Đám người Mạc Không thật sự chấn động rồi, còn trẻ như vậy dĩ nhiên cũng đã là phó hội trưởng tổng hội công hội Dược Thiện vương triều Hồng Nguyệt?
Không ngờ lại lợi hại như vậy.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của đám người Mạc Không, Tiêu Hùng nhếch miệng mỉm cười nói: "Mạc thúc thúc, nếu không ngại, có thể nói ra, để ta xem có thể giúp đỡ hay không...".
Có lẽ là chức vị phó hội trưởng tổng hội công hội Dược Thiện làm cho Mạc Không khiếp sợ, trong ánh mắt Mạc Không nhìn về phía Tiêu Hùng dần dần trở nên nóng cháy.
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng sao?".
Đối mặt với một phòng đầy người, cũng không thiếu nữ nhân, Mạc Không vẫn còn ngượng ngùng, không dám nói đến chuyện riêng của bản thân, Tiêu Hùng tự nhiên thấu hiểu, hơi cười rồi nói: "Đương nhiên có thể.".
Hắn đi theo Mạc Không tới thư phòng của Mạc Không, sau khi hai người ngồi xuống, sắc mặt Mạc Không vẫn còn hơi xấu hổ, đối với hắn mà nói, Tiêu Hùng vẫn là hậu bối, phải thổ lộ cho hậu bối nghe chuyện khó xử của mình, quả thật có chút thẹn thùng.
"Mạc thúc thúc không cần xấu hổ, ngươi coi như ta là thầy thuốc là được...".
Mạc Không gật đầu, hít một hơi thật sâu: "Chỗ đó của ta từng bị thương, từ đó về sau không thể lên nữa...".
Tiêu Hùng ồ một tiếng: "Là không thể cứng lên sao?".
Mạc Không xấu hổ gật gật đầu nói: "Đúng, đó là chuyện từ hơn mười năm trước, có một lần xung đột với người khác, bị người đá một đá vào đó, lúc ấy trừ bỏ đau ra, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng sau này khi ngủ, lại phát hiện ra bất kể làm như thế nào, thì nó cũng không phản ứng...".
Tiêu Hùng nghĩ ngợi: "Vậy sau đó người có đi Y sư khám không?".
Mạc Không gật đầu nói: "Có đi khám, thậm chí đi khám ở rất nhiều chỗ, nhưng bọn họ cũng không có cách nào.".
"Ta biết chế tác Dược Thiện, nhưng cũng không phải là Y sư, đám Y sư kiểm tra cho ngươi nói như thế nào? Là thân thể bị tổn thương làm cho không thể cương cứng sao?".
Mạc Không lắc đầu, trên mặt có chút thất vọng: "Không phải, các Y sư đều nói rằng, tuy nơi đó của ta bị thương, nhưng vết thương đã lành rồi, cũng không có vấn đề gì, nhưng mà làm như thế nào cũng không lên được...".
Tiêu Hùng thở dài nhẹ nhòm một hơi, xem ra sinh lý cũng không có vấn đề gì lớn, chắc là do tâm lý, hoặc là chỗ khác xảy ra vấn đề, như vậy còn có thể thử xem, nếu như là sinh lý xảy ra vấn đề, vậy Tiêu Hùng cũng sẽ không có cách nào.
"Liệt Dương thiện, ngươi từng dùng chưa?".
Ánh mắt Mạc Không sáng lên: "Chưa từng, hắn có thể chữa khỏi bệnh của ta sao?".
Tiêu Hùng lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà có thể thử xem, Liệt Dương thiện có thể kích thích khả năng tình dục, hơn nữa còn bổ âm tráng dương, dù sao uống vào cũng không có hại...".
"Không chỉ là Liệt Dương thiện, ta sẽ chế tác cho ngươi một ít Dược Thiện khác, có thể trợ giúp đả thông kinh mạch, trợ giúp khí huyết tuần hoàn, ngươi dùng tất cả trong ba ngày, sau đó nhìn xem hiệu quả như thế nào.".
Trên mặt Mạc Không toát ra vài phần kích động, ở đế quốc Vạn Thú, cũng có công hội Dược Thiện, nhưng mà so với công hội Dược Thiện của vương triều Hồng Nguyệt thì còn tàn tạ hơn, nhưng mà Mạc Không cũng biết Liệt Dương thiện là một loại Dược Thiện có tác dụng rất tốt cho nam nhân.
Làm cho nam nhân không giống nam nhân biến thành nam nhân chân chính, làm cho nam nhân biến thành nam nhân trong nam nhân, đây chính là những gì miêu tả về Liệt Dương thiện.
Mặc kệ như thế nào, luôn sẽ có một phần hi vọng...
Mấy năm nay Mạc Không sống vô cùng uất ức, tuy rằng ba bà vợ đều chưa từng nói qua điều gì, nhưng mà ánh mắt u oán kia, lại làm cho hắn rất bất đắc dĩ cùng đau khổ, hắn nằm mơ cũng đều hy vọng có thể trở lại như cũ, huống chi, gia tộc tới thế hệ của hắn, đã không có con trai, chỉ có một đứa con gái, Mạc gia nhất định sẽ tuyệt hậu rồi, nếu còn có thể trở lại, vậy hắn hoàn toàn có thể tái sinh, nếu như có thể sinh ra một thằng con trai, vậy Mạc gia sẽ được truyền thừa...
Trong không gian Huyết Giới của Tiêu Hùng có chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu Dược Thiện, còn có một chút Dược Thiện thành phẩm, giống như Liệt Dương thiện, đã có thành phẩm, Tiêu Hùng hao tốn một ít thời gian, liền làm ra hai loại Dược Thiện khác, sau đó giao hết cho Mạc Không.
Mạc Không đối với Tiêu Hùng là cảm động đến rơi nước mắt, lúc trước được cứu ra, khi biết được Tiêu Hùng dĩ nhiên là đệ tử truyền thừa của Huyết Phủ Mạc Lý Cam ở bốn trăm năm trước của Mạc gia, thậm chí Mạc Không có cảm giác giống như nằm mơ.
Ở thời điểm Mạc gia cần trợ giúp nhất, Tiêu Hùng liền xuất hiện, vừa xuất hiện, đã cứu cha con Mạc gia từ trong tay Sử gia ra, tiếp theo lại vì mình chế dược chữa bệnh, nếu quả thật có thể trị được, vậy Tiêu Hùng chính là đại ân nhân của cả Mạc gia, vấn đề huyết mạch kéo dài, đối với một cái gia tộc mà nói, là việc quan trọng nhất.
"Một ngày ba lượt, dùng đúng thời gian, duy trì tinh thần thoải mái, ba ngày sau đó, xem kết quả như thế nào... Nếu có hiệu quả, vậy tiếp tục ăn, nếu không có hiệu quả, ta còn phải nghĩ biện pháp khác.".
Gia Cát Phong nhìn Tiêu Hùng giao Dược Thiện cho Mạc Không, vụng trộm hỏi: "Tiêu Hùng, như thế nào, có thể cứu chữa không?".
Tiêu Hùng lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, chỉ có ăn rồi xem hiệu quả ra sao...".
Gia Cát Phong gật gật đầu, vẻ mặt giống như là chờ mong: "Hắc hắc, nếu trị được, vậy ngươi chính là người giúp Mạc gia thoát khỏi nguy cơ tuyệt tộc, đến lúc đó ngươi chính là đại ân nhân của Mạc gia, hắc hắc, đến lúc đó, mặc kệ ngươi sử dụng tên của Mạc gia làm gì, thì bọn họ cũng sẽ tùy ngươi rồi, dù sao loại chuyện này, nếu ngươi thành công, đối với Mạc gia bọn hắn, cũng là vô cùng vinh quang.".
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 225: Sử Phượng Kiều bới móc
Nguồn: Sưu Tầm
"Tiêu Hùng, có phản ứng, có phản ứng...".
Ở buổi tối ngày hôm sau, Tiêu Hùng đang tu hành ở trong phòng, bỗng có tiếng đập cửa dồn dập, đánh thức Tiêu Hùng, mới mở cửa, liền nhìn thấy Mạc Không kích động vọt vào, vẻ mặt hưng phấn hướng về phía Tiêu Hùng quát to một trận, quả thật có thể dùng từ mừng rỡ như điên để hình dung.
Tiêu Hùng đầu tiên là sửng sốt, chợt hiểu được Mạc Không nói phản ứng là chỉ chuyện gì, sắc mặt lập tức trở nên quái dị.
Nhìn sắc mặt Tiêu Hùng, rốt cuộc Mạc Không cũng hiểu được, phản ứng của chính mình hình như hơi quá mức một tí, dù sao chuyện này là chuyện riêng, chính mình lại la to như thế...
Nhưng mà Mạc Không cũng không cảm thấy có gì sai, dù sao "uể oải" hơn mười năm rồi, hôm nay rốt cuộc lại có phản ứng, hắn làm sao có thể không mừng rỡ như điên?
Danh dự của nam nhân...
"Bây giờ như thế nào rồi?".
Mạc Không khó nén được cảm giác sung sướng, hưng phấn kể lại: "Lúc trước vì thân thể ta xảy ra vấn đề, nên ta với ba bà vợ đều tách ra ngủ riêng, hai ngày này vì kiểm tra kết quả của dược hiệu, ta lại về ngủ với họ, buổi tối hôm nay, ta nằm ở trên giường, trong lòng vừa nghĩ, đã cảm thấy trong bụng một luồng khí nóng, sau đó... Liền có phản ứng rất nhỏ...".
"Phản ứng rất nhỏ sao?".
Mạc Không tự nhiên hiểu được Tiêu Hùng hỏi như vậy có nghĩa là gì, có chút xấu hổ trả lời: "Đúng, chỉ là có một chút phản ứng, không mạnh mẽ, nhưng đã có thể cảm giác rõ ràng...".
Tiêu Hùng cười cười nói: "Đã có phản ứng, thì là chuyện tốt, thuyết minh Dược Thiện vẫn có tác dụng, vậy cứ tiếp tục ăn Dược Thiện đi, à, trong khoảng thời gian này, Mạc thúc thúc cố kìm nén một chút...".
Mạc Không không chút do dự gật gật đầu nói: "Ta biết, ta biết, trước kia Y sư cũng từng dặn dò, ở trong quá trình điều trị, thì cần tránh chuyện phòng the, nhất là thời điểm vừa mới có tiến triển...".
Tiêu Hùng cười gật đầu: "Đúng, nhưng mà nếu mới qua một ngày đã có tiến triển, thì chắc không cần vài ngày, thì hiệu quả sẽ càng ngày càng cao.".
Mạc Không nhìn Tiêu Hùng biết ơn: "Tiêu Hùng, nếu ngươi trị khỏi cho ta, ta còn có thể sinh ra con trai cho Mạc gia, thì ngươi chính là đại ân nhân của Mạc gia chúng ta, về sau ngươi cần gì, Mạc gia sẽ hết lòng làm theo.".
Tiêu Hùng cười nói: "Sư phụ ta là người của Mạc gia, nếu tính toán ra thì chúng ta cũng có thể coi như là người một nhà, người một nhà đừng nói ân với huệ, ta cũng không muốn nhìn thấy Mạc gia suy sụp đi xuống như vậy.".
Mạc Không gật đầu: "Tốt, người một nhà không nói ân huệ, nếu ngươi không chê Mạc gia suy yếu, thì từ nay về sau Mạc gia sẽ chính là nhà của ngươi!".
Tiêu Hùng cười đáp ứng, nếu thân thể Mạc Không có chuyển biến tốt đẹp, trong lòng Tiêu Hùng cũng thở dài nhẹ nhòm một hơi, cũng đã có thể đi hồ Bích Ba tìm thanh thần binh Trảm Long phủ thật rồi.
"Mạc thúc thúc, ngày mai ta sẽ cho ngươi thêm một số Dược Thiện, sau đó ta muốn đi ra ngoài làm một việc, có lẽ sẽ hao phí một ít thời gian, ta mong Mạc thúc thúc hỏi thăm một chút, trận thi đấu mà Sử gia sắp cử hành có quy tắc như thế nào...".
Mạc Không lắp bắp kinh hãi, nhìn chằm chằm Tiêu Hùng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn tham gia thi đấu?".
Tiêu Hùng cười cười nói: "Tạm thời chưa thể xác định, thực lực của ta vẫn hơi thấp một chút, để xem quy tắc như thế nào rồi nói sau.".
Mạc Không nhìn Tiêu Hùng tỏ ra nghiêm túc, suy nghĩ một chút nói: "Tốt, việc này ta sẽ đi hỏi thăm, ngươi yên tâm đi.".
Rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Hùng cùng đám người Gia Cát Phong liền rời khỏi Mạc gia, đồng hành với bọn hắn còn có Mạc Ngôn, nàng đã biết được đại khái chuyện của Trảm Long phủ, việc này Tiêu Hùng
cũng không hề che dấu nàng, dù sao đã nói từ trước, mặc dù tìm được Trảm Long phủ, đó cũng là của Tiêu Hùng, cũng sẽ không trả lại cho Mạc gia.
Chưa nói đến Tiêu Hùng là đệ tử của Huyết Phủ Mạc Lý Cam, vũ khí của Mạc Lý Cam giao cho Tiêu Hùng đúng là chuyện bình thường, chỉ nói tới việc mấy ngày nay, Tiêu Hùng cứu phụ thân cùng ông nội của Mạc Ngôn, sau đó lại chữa bệnh cho Mạc Không, hơn nữa còn có tác dụng, việc này làm cho cả Mạc gia đều vô cùng hưng phấn.
Nếu Mạc Không khỏi bệnh, lại có thể sinh con mà nói, Mạc gia liền có thể kéo dài đi xuống, không phải diệt tộc.
Phần ân huệ này, đã đủ cho Mạc gia dùng bất cứ vật gì báo đáp Tiêu Hùng, giống như lời của Mạc Không, chỉ cần là việc mà Mạc gia có thể làm được, chỉ cần Tiêu Hùng mở miệng, thì Mạc gia sẽ dùng toàn lực thực hiện.
Đám người Tiêu Hùng vừa mới đi ra khỏi thành Auger không xa, liền có tiếng vó ngựa phóng nhanh vang lên ở sau lưng, đám người Tiêu Hùng quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một ngựa đáng phóng thẳng tắp về phía nhóm người mình, ở trên một con ngựa đằng trước, có một thân ảnh xinh đẹp đỏ rực, giống như là ngọn lửa.
Đợi cho đám người kia tới trước mật, Tiêu Hùng đã hơi cau mày, bởi vì hắn đã nhận ra, cô gái dẫn đầu nhóm người này, chính là Sử Phượng Kiều từng bị nhóm người mình bắt cóc trước kia.
Ngày thứ hai sau khi Mạc Không cùng Mạc Khai Sơn trở về, đám người Tiêu Hùng cũng đã lặng lẽ thả Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều ra, bắt cóc hai người bọn họ cũng chỉ là vì cứu Mạc Không cùng Mạc Khai Sơn, hiện giờ đã cứu được người rồi, vậy hai người kia cũng không còn tác dụng gì nữa.
Sử Phụng Quân nhất định có thể đoán được kẻ bắt cóc hai người chính là đám người Tiêu Hùng, nhưng mà không có bất kỳ chứng cớ nào mà thôi, nếu như là người khác, có lẽ liền trực tiếp bắt lấy trước, sau đó dùng hình tra khảo, ép hỏi con mình bị bắt cóc đưa đi nơi nào, thế nhưng thân phận của Tiêu Hùng cùng Gia Cát Phong đều rất mẫn cảm, Sử Phụng Quân không thể làm như vậy.
Bộ dáng Sử Phượng Kiều người rất được, chỗ nên lồi thì lồi, nên lòm thì lòm, chỗ nên mảnh thì mảnh, gương mặt cũng xinh đẹp, một đôi mắt xếch tràn đầy phong tình, nhưng mà bây giờ đôi mắt này lại tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào đám người Tiêu Hùng.
"Ai là Tiêu Hùng?”.
Tiêu Hùng giục ngựa tiến lên, giả vờ mơ hồ hỏi: "Chính là ta, ngươi là ai, chúng ta quen biết sao?".
Sử Phượng Kiều cười lạnh nhìn Tiêu Hùng nói: "Dám làm không dám chịu, rốt cuộc các ngươi có phải là nam nhân hay không, nói đi, không phải mấy ngày hôm trước các ngươi bắt cóc ta sao, còn giả vờ như không biết ta à?".
"Bắt cóc?" Tiêu Hùng giả vờ như giật mình trước những lời nói của Sử Phượng Kiều, ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng oan ức: "Ngươi là Sử Phượng Kiều, con gái của Sử gia chủ đúng không, vài ngày trước nghe nói ngươi bị bắt cóc, việc này cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta đâu dám ra tay với tiểu thư Sử gia...".
Sử Phượng Kiều vung roi ngựa trong tay lên, vẻ mặt mỉa mai cười lạnh: "Giả bộ đáng thương, giả bộ uất ức sao? Vô dụng, các ngươi dám bắt cóc ta, thù này ta nhất định phải báo!
Tiêu Hùng giơ ra hai tay, bất đắc dĩ nói: "Đây là do ngươi đổ oan cho ta, ta và ngươi thật sự không có gì để nói. Nếu không có chuyện gì khác, thì chúng ta phải tiếp tục lên đường rồi, hẹn gặp lại.".
"Còn muốn chạy, không có cửa đâu!".
Sử Phượng Kiều vênh mặt lên, hừ lạnh nói: "Hôm nay không nói cho rõ mọi chuyện, thì ai cũng không thể đi!
Sắc mặt Tiêu Hùng tỏ ra lạnh lùng, nhìn chằm chằm Sử Phượng Kiều, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Thật xin lỗi, ta muốn đi là quyền tự do của ta, không quan hệ đến ngươi, ngươi là đại tiểu thư Sử gia, nhưng việc đó không phải là chúng ta, lặp lại lần nữa, việc bắt cóc không liên quan đến chúng ta, nếu ngươi cố tình gây sự, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!".
Sử Phượng Kiều căm tức nhìn Tiêu Hùng, bỗng nhiên quay đầu hướng về một vị nam nhân trung niên nhìn qua hơn 40 tuổi ở bên cạnh nàng: "Tống thúc thúc, ngươi giúp ta bắt lấy bọn họ!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 226: Tiễn chi uy(1)
Nguồn: Sưu Tầm
Sắc mặt tên nam nhân trung niên kia lộ ra vẻ khó xử: "Tiểu thư, gia chủ...".
"Ngươi yên tâm, có chuyện gì ta chịu, không liên quan tới ngươi!" Nam nhân trung niên còn chưa nói hết lời, Sử Phượng Kiều đã không kiên nhẫn mở miệng ngắt lời hắn: "Ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng chịu khuất nhục như vậy, cơn giận này ta nuốt không nổi!
Nam nhân trung niên nhăn mày, hơi hạ giọng một chút nói: "Nhưng mà bọn họ đều có lai lịch, liều lĩnh ra tay, chỉ sợ sẽ chọc phải phiền toái...'".
Sử Phượng Kiều thấy nam nhân trung niên không chịu ra tay, lập tức tức giận nói: "Như thế nào, ngay cả lời của ta đều không nghe sao, bọn họ có lai lịch, Phong Lôi Phủ Sử gia chúng ta chẳng lẽ là ăn chay sao, chẳng lẽ phải sợ hắn sao, là bọn hắn trêu chọc đến chúng ta trước, còn không cho phép ta xả giận à?".
Nam nhân trung niên nhìn Sử Phượng Kiều phát hòa, liền có chút bất đắc dĩ xoay người xuống ngựa nói: "Được rồi, tiểu thư, để ta thử xem.".
Tiêu Hùng nhìn nam nhân trung niên đi về phía bên này, trong lòng hơi khẩn trương, rõ ràng Sử Phượng Kiều này đã quen thói kiêu căng, chắc là nghe nói nhóm người mình bị nghi ngờ là kẻ bắt cóc nàng, liền không hề quan tâm tới chuyện gì, muốn báo thù, ngay cả thân phận, lai lịch của nhóm người mình, cũng không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nam nhân trung niên đi lại vững chắc, hiển nhiên là một cao thủ, nhưng chắc không phải là võ giả Chiến Thánh đi, có sắc Vi, Mân Côi ở đây, chỉ cần không phải là võ giả Chiến Thánh, thì đều có thể ứng phó được.
Không cần Tiêu Hùng mở miệng, sắc Vi, Mân Côi đã đồng thời xoay người xuống ngựa, bước ra trước hai bước, đem đám người Tiêu Hùng chắn ở phía sau, đồng thời rút ra vũ khí của bản thân.
Sắc Vi là trường thương, Mân Côi là trường tiên, trên người hai người bạo phát ra khí thế thật lớn, Ngũ Thải Âm Dương Điệp Chiến Hồn đã hiện ra ở sau lưng các nàng.
Ánh mắt nam nhân trung niên hơi thay đổi, hắn cũng không ngờ rằng hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, lại có được thực lực cao như thế, xem ra muốn bắt lấy bọn họ theo như lời của tiểu thư, sợ là không hề dễ dàng.
Sau lưng nam nhân trung niên xuất hiện màu vàng kim Ban Lan Cự Hổ Chiến Hồn, trên người nam nhân trung niên cũng xuất hiện hổ văn, Tiêu Hùng tập trung nhìn vào, trong lòng lại khiếp sợ, không ngờ nam nhân trung niên này lại là một gã cao thủ Chiến Linh cửu trọng!
Không biết Sắc Vi cùng Mân Côi có chống lại được tên cao thủ Chiến Linh cửu trọng này hay không, việc ngày hôm nay có vẻ khó mà giải quyết nhẹ nhàng rồi.
Ánh mắt Tiêu Hùng nhìn về phía đám người Sử Phượng Kiều, ở bên cạnh nàng, còn có sáu bảy người, thực lực mỗi người có vẻ đều không kém, mỗi người đều nhìn chằm chằm Tiêu Hùng đầy địch ý.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Tiêu Hùng quay đầu nhìn về phía Gia Cát Phong, Gia Cát Phong cười lạnh một tiếng nói: "Hôm nay là bọn họ đuổi theo gây sự, chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết!
Tiêu Hùng hiểu rõ ý của Gia Cát Phong, đồng ý gật gật đầu nói: "Bọn họ có nhiều người, nếu lát nữa có hỗn chiến, thì tìm cơ hội trực tiếp bắt lấy Sử Phượng Kiều...".
Ánh mắt Gia Cát Phong lạnh như băng: "Ta chán ghét loại nữ nhân ngực to không biết suy nghĩ này nhất, làm gì đều dựa vào tính tình xốc nổi, không hề biết sử dụng đầu óc, không hề biết hậu quả là gì...".
Đối với những gì Gia Cát Phong vừa nói, Tiêu Hùng hoàn toàn đồng ý.
Mặc dù Sử Phụng Quân dám khẳng định rằng đám người Tiêu Hùng bắt cóc nhi tử cùng nữ nhi của hắn, mặc dù khi nói chuyện với Tiêu Hùng cùng Gia Cát Phong ở trong đại sảnh của Sử gia, thì bản thân hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng mà hắn vẫn không hề dám ra tay với đám người Tiêu Hùng, bởi vì hắn lo lắng đến hậu quả sau khi ra tay, thì chưa chắc là chuyện mà Sử gia có thể thừa nhận được.
Thế nhưng Sử Phượng Kiều lại mặc kệ chuyện đó, nàng chỉ biết rằng mình bị người bắt cóc, làm Đại tiểu thư Sử gia bị lăng nhục, nàng liền muốn trả thù mà thôi.
Còn chuyện sau khi trả thù, sẽ có hậu quả như thế nào, thì nàng hoàn toàn không lo lắng tới.
Loại nữ nhân không biết suy nghĩ này, đúng là làm cho người khác cảm thấy đau đầu, thậm chí chỉ vì một cơn giận dữ, mà các nàng có thể gây ra họa lớn ngập trời.
Nhưng mà loại nữ nhân này, cũng rất khó chịu đấy, bởi vì các nàng chưa bao giờ làm việc theo lý trí.
Nam nhân trung niên phóng về phía sắc Vi, Mân Côi, hai người sắc Vi, Mân Côi liền giơ lên vũ khí của bản thân, ở trên người các nàng, đều xuất hiện hoa văn xinh đẹp, hoa văn này giống như là hoa văn xinh đẹp trên cánh của Ngũ Thải Âm Dương Điệp, thậm chí ngay cả trên mặt các nàng cũng có, gương mặt vốn xinh đẹp, liền có thêm vài phần xinh đẹp khác thường.
Vũ khí của tên nam nhân trung niên kia là một thanh chiến phủ khổng lồ, vừa ra tay thì vang lên tiếng gió rít tiếng sấm nổ, trong lòng Tiêu Hùng hơi rung động, xem ra tên nam nhân trung niên này cũng đã đạt đến cảnh giới Phong Lôi Phủ Phong Lôi hợp nhất, không biết hai người Sắc Vi, Mân Côi có thể ngăn cản được hay không?
Thương của sắc Vi giống như tia chớp màu đen, trường tiên của Mân Côi giống như giao long uốn lượn trong sông lớn, vũ khí của hai người một cương một nhu, phối hợp lại không hề có sơ hở, làm cho Tiêu Hùng cũng khen ngợi không ngừng.
Sắc Vi là Chiến Hồn bát trọng, Mân Côi là Chiến Hồn thất trọng, thế nhưng hai người lại có thể chặn lại một đòn vô cùng mạnh mẽ giống như sông cuộn biển gầm của nam nhân trung niên kia.
Khu vực chiến đấu không ngừng bị mở rộng, đám người Tiêu Hùng đều bị buộc thối lui về phía sau, nhường ra một khu vực trống trải ngay ở giữa.
Sử Phượng Kiều cũng có chút ngoài ý muốn, nàng cũng không ngờ hai nữ nhân nũng nịu này lại lợi hại như vậy, nhưng mà điều này lại làm cho nàng càng thêm tức giận, khoát tay một cái, nói với mọi người phía sau: "Các ngươi cùng tiến lên đi, bắt lấy bọn họ!"
Gia Cát Phong lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh, trong ánh mắt dài hẹp tản mát ra ánh sáng nguy hiểm, môi mím thật chặc, hơi hơi nhếch lên thành một đường cong.
Tiêu Hùng trực tiếp lấy ra Thôn Thiên cung, ngay tại khi đám người của đối phương vừa mới lấy ra vũ khí, chuẩn bị xông lên tấn công phía bên này, thì Tiêu Hùng đã kéo ra Thôn Thiên cung.
Liên Châu Bạo Vũ Tiễn!
Nếu rơi vào trong tay nữ nhân này, ai biết được nữ nhân điên cuồng này có thể giết chết đám người mình ngay tại chỗ hay không, nàng cũng sẽ không quan tâm nhóm người mình có lai lịch lớn hay không...
Bây giờ là do đối phương chủ động gây sự, đám người Tiêu Hùng là chống lại một cách bị động, cho dù Sử Phụng Quân có đến đây, thì cũng không thể nói gì được!
Mũi tên liền giống như mưa to, bay về phía đám người ở đối diện, Tiêu Hùng ra tay không hề lưu tình chút nào, đối phó với kẻ địch, nhân từ với chúng chính là tàn nhẫn với mình!
Mấy người ở bên cạnh Sử Phượng Kiều, vốn đều tỏ ra có chút thoải mái, trong suy nghĩ của bọn họ, bên phía Tiêu Hùng cũng chỉ có bốn người, hơn nữa nhìn qua cũng đều rất trẻ tuổi, như vậy thì thực lực cũng sẽ không hề cao cho lắm, nhưng khi mưa tên đầy trời này vừa mới xuất hiện, thì sắc mặt của đám người này cũng liền thay đổi.
Không ngờ người này lại có thể mạnh tới mức như thế!
Thậm chí trong đám người còn có không ít người còn chưa kịp lấy ra vũ khí nữa, nhìn đám mưa tên lành lạnh kia phóng tới, trên mặt đám người đều xuất hiện vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Sử Phượng Kiều trợn trừng cặp mắt phượng xinh đẹp của nàng, nhưng mà trong ánh mắt của nàng cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi, nhất là khi nàng nhìn thấy một trong những mũi tên đó, đang bắn thẳng tắp về phía của nàng, sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch ngay lập tức, trong một tiếng thét chói tai hoảng sợ, Sử Phượng Kiều buông lỏng tay, lập tức ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.
Mũi tên rớt xuống, máu tươi vẩy ra.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 226: Tiễn chi uy(2)
Nguồn: Sưu Tầm
Tiêu Hùng tấn công vô cùng sắc bén, thậm chí có thể nói là rất bất ngờ, những người này hoàn toàn không nghĩ tới đám người Tiêu Hùng đang ở trong hoàn cảnh xấu như vậy mà cũng dám chủ động tấn công, vì bị đánh bất ngờ, nên có khá nhiều người bị thương ngay tại chỗ.
Một người bị bắn thủng đùi, một người bắn trúng bụng, một người bị bắn trúng vai... Bọn họ ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn, trong ánh mắt cũng hiện ra sự khiếp sợ.
Là người của Phong Lôi Phủ Sử gia, dù bọn hắn đi tới chỗ nào, thì người khác đều phải tôn kính sợ hãi bọn hắn, chỉ có bọn hắn bắt nạt người khác, chứ bọn hắn chưa từng bị người khác bắt nạt, bởi vì cho dù thực lực của những người đó có mạnh hơn bọn hắn, thì cũng không dám ra tay với bọn hắn, bởi vì sau lưng bọn hắn chính là Phong Lôi Phủ Sử gia mạnh mẽ.
Thế nhưng, tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi ở phía đối diện, lại tỏ ra lạnh lùng bắn ra những mũi tên đoạt mệnh, căn bản không hề kiêng kị gì...
Tới thời điểm mấu chốt thì Sử Phượng Kiều lại ngã ngữa, tránh thoát được mũi tên đoạt mệnh kia, nhưng mà ngựa của nàng lại không may mắn như thế, bị một mủi tên đâm xuyên qua đầu, hí dài một tiếng, ngã thẳng xuống đất, vừa thấy sắp đè lên người Sử Phượng Kiều, thì Sử Phượng Kiều hét lên một tiếng, lăn nhanh về phía lên cạnh, tuy rằng tránh thoát khỏi bị xác ngựa đè lên, nhưng mà vòng lăn tròn này, lại làm cho cả người nàng đều tràn đầy bụi đất, tóc tai tán loạn, nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
Nam nhân trung niên đang chiến đấu với hai người sắc Vi, Mân Côi cảm thấy chấn động, hắn cũng không ngờ rằng đối phương lại ra tay tàn nhân như vậy, vừa muốn xoay người cứu viện, thì sắc Vi, Mân Côi cũng là tâm ý tương thông, bỗng nhiên tăng mạnh thế công, mạnh mẽ bám chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể thoát thân.
Nam nhân trung niên cảm thấy khẩn trương, bởi vì hắn biết, nếu đối phương đã ra tay tàn nhẫn như thế, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Hùng bắn ra hàng loạt mũi tên xong, liền quát: "Chính là bây giờ!"
Gia Cát Phong, Cao Phi cùng Mạc Ngôn liền xông ra ngoài, mục tiêu đúng là Sử Phượng Kiều đang lăn lộn dưới đất, mà Tiêu Hùng lại kéo ra dây cung nhanh như tia chớp, trong nháy mắt thì Thôn Thiên cung đã bị kéo căng hết cỡ, nhưng mà mủi tên này cũng không hề bắn ra, mà là nhắm ngay mấy trên võ giả Sử gia có chút chật vật ở đối diện.
Mấy người kia, mặc kệ là bị thương, hay là không bị thương, thì khi bị mũi tên của Tiêu Hùng chỉ vào, đều cảm thấy tóc sau gáy dựng đứng cả lên, ánh mắt không dám dời đi nơi khác, sợ mũi tên kia của Tiêu Hùng bắn về phía bản thân.
Trải qua một trận mưa tên vừa rồi, mỗi người nơi này đều biết rằng, người thanh niên này thật sự dám ra tay, thật sự dám giết người đấy!
Uy danh của Sử gia, cũng không thể ngăn cản việc hắn ra tay!
Một người kéo ra một mủi tên, làm cho nhiều tên võ giả đều không dám lộn xộn, bởi vì bọn họ biết, ai dám động đậy trước, thì mủi tên này chắc chắn sẽ bắn về phía người đó.
Làn mưa tên dày đặc như lúc nãy mà vẫn có uy lực lớn như vậy, bây giờ chỉ có một mũi tên, thì uy lực chắc chắn sẽ mạnh hơn!
Nhìn cảnh thê thảm của ba người bị bắn trúng kia, thì mấy người còn lại cũng không dám lộn xộn, mà ba người Gia Cát Phong đã lập tức vọt tới.
Sử Phượng Kiều nhìn thấy Gia Cát Phong xông về phía mình, lập tức bị hù dọa hét rầm lên: "A, cứu ta!"
Mấy người bị mũi tên của Tiêu Hùng chỉ vào, đều có chút xúc động, nếu để cho Sử Phượng Kiều rơi vào trong tay đối phương, vậy sợ rằng đám người mình cũng sẽ phải chịu đựng lửa giận của gia chủ Sử gia.
Khẽ cắn môi, thân hình một tên võ giả ở gần Tiêu Hùng nhất bỗng di chuyển, phóng về phía Gia Cát Phong, nhưng mà thân thể hắn vừa mới di động, thì tên của Tiêu Hùng cũng đã rời khỏi dây cung, mang theo tiếng rít chói tai, bắn thẳng về phía hắn.
Trong khoảng cách ngắn, uy lực của cung tên cũng đã được phóng đại đến cực hạn!
Thời điểm tên võ giả kia lao ra cũng đã đề phòng trước, đã quét ngang đại phủ ở trong tay, sau đó chắn ở trước ngực, cũng đã chặn được một mủi tên của Tiêu Hùng.
Mũi tên này bắn trúng ngay trên lưỡi búa của tên võ giả kia, phát ra một tiếng vang thật lớn, trong lòng tên võ giả kia vừa mới cảm thấy có chút may mắn, thì đột nhiên cảm thấy một lực lượng khổng lồ, nổ tung ở trên lưỡi búa.
Lực lượng này vô cùng mạnh mẽ, căn bản không giống như do một mũi tên bắn trúng, mà giống như là một chiếc xe công thành đụng thẳng vào!
Ở dưới lực đánh sâu vào của lực lượng khổng lồ này, tên võ giả kia liền không khống chế được đại phủ của bản thân, đột nhiên đại phủ văng mạnh về phía hắn, đâm thẳng vào lồng ngực của hắn, tiếng gãy xương vang lên răng rắc, thân hình tên võ giả này lui về sau từng bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trên miệng cũng đã có tơ máu chảy ra.
Uy lực của xoắn ốc tiễn, rõ ràng không thể dễ dàng ngăn cản như vậy.
Tuy rằng hiện tại Tiêu Hùng chỉ có thực lực Chiến Linh nhị trọng, nhưng mà sức chiến đấu do hắn bùng nổ ra, thì cho dù võ giả có cấp bậc cao hơn hắn không ít, cũng khó có thể ngăn cản được, huống chi khoảng cách công kích lại ngắn như vậy.
Vốn nhìn thấy tên võ giả kia hành động, thì những tên võ giả còn lại cũng muốn hành động theo, nhưng vừa nhìn thấy mũi tên uy lực này của Tiêu Hùng, thì cả đám đều vô cùng khiếp sợ, vừa thấy Tiêu Hùng đã lắp một mũi tên rồi nhằm về phía bọn hắn, thì hai chân của bọn hắn liền giống như đã mọc rễ, không hề di chuyển chút nào.
Chỉ chậm trễ một chút như vậy, thì Gia Cát Phong đã chạy thẳng tới trước mặt Sử Phượng Kiều, Sử Phượng Kiều vô cùng chật vật, trong mắt lóe ra sự hoảng sợ, trong tay chợt lóe lên hào quang, liền đã có thêm một thanh trường kiếm, lập tức đâm về phía Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng đánh trúng trường kiếm của Sử Phượng Kiều, làm thanh kiếm kia văng ra xa xa.
Gia Cát Phong vung kiếm lên, chém về phía cổ Sử Phượng Kiều, ánh mắt Sử Phượng Kiều trợn trừng lên, kêu to một tiếng hoảng sợ, cùng lúc đó, hạ thân nóng lên, ngay tại khi tử vong tiến đến gần sát, bị dọa cho không khống chế tiểu tiện.
Trường kiếm của Gia Cát Phong dừng lại, gác ở trên cổ Sử Phượng Kiều, trong con mắt dài hẹp lộ ra vài phần sát khí, nói: "Kêu bọn họ dừng tay, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Sử Phượng Kiều đặt mông ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện ra mình còn chưa chết, sắc mặt tái nhợt nhìn Gia Cát Phong, lớn tiếng kêu lên: "Tống thúc thúc, dừng tay!"
Thật ra không cần nàng mở miệng, ngay tại khi nàng vừa bị bắt, thì tên nam nhân trung niên họ Tống kia cũng đã rời khỏi vòng chiến đấu, Sắc Vi, Mân Côi cũng không hề đuổi theo nữa, chỉ là nhìn chằm chằm đề phòng tên nam nhân trung niên này.
"Thả tiểu thư ra, nếu không các ngươi sẽ gặp phải tai họa lớn đấy!"
Gia Cát Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên nam nhân trung niên này, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng tàn khốc.
"Họa lớn? Ngươi nói là gia chủ của Sử gia, chỉ vì nữ nhi ngu xuẩn này của hắn, tới tìm chúng ta để báo thù sao?"
Nam nhân trung niên nhìn ánh mắt của Gia Cát Phong, trong lòng cảm thấy một chút lạnh lẽo, nghĩ tới thế lực sau lưng người thanh niên này, trong lòng nam nhân trung niên lại thở dài một trận: "Sử gia chủ rất thương yêu tiểu thư Phượng Kiều, nếu nàng xảy ra chuyện gì, thì Sử gia chủ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 227: Gia Cát Phong đối phó nữ nhân, rất có nghề!
Nguồn: Sưu Tầm
Ngay tại lúc nam nhân trung niên nói chuyện với đám người Gia Cát Phong, thì hình như Sử Phượng Kiều vừa bị dọa sợ đang ngồi dưới đất cũng đã phục hồi tinh thần lại, nhìn mình cũng không bị giết chết, đầu tiên là thở dài nhẹ nhòm một hơi, chợt nhìn chằm chằm Gia Cát Phong ở bên cạnh rồi hét lớn: "Mau thả ta ra, nếu ngươi dám làm ta tổn thương một chút nào, thì Sử gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nam nhân trung niên biến sắc, thầm kêu một tiếng không xong.
Hắn vốn biết được thân phận đám người Gia Cát Phong, Gia Cát gia cường đại, cũng không phải là Sử gia có thể trêu chọc được, tuy rằng Gia Cát gia cũng không phải là người của đế quốc Vạn Thọ, nhưng mà thế giới này từ trước đến nay đều là cường giả được tôn trọng đấy, cho dù Sử gia cũng có bốn võ giả Chiến Thánh, nhưng nếu quả thật chọc giận Gia Cát gia, sợ rằng Gia Cát gia chỉ cử tới một cường giả tuyệt đỉnh, thì Sử gia cũng không thể chống nổi.
Đương nhiên, chuyện giữa đám tiểu bối thế này, nếu không phải quá ầm ĩ, thì Gia Cát gia cũng không có khả năng gây chiến, cũng chính là vì như vậy, nên mặc dù gia chủ Sử Phụng Quân có chút kiêng kị, nhưng cũng không phải quá e ngại, như mà hành vi của Sử Phượng Kiều, lại đem sự việc đẩy về phía không thể khống chế được.
Quả nhiên, ngay tại lúc nam nhân trung niên thầm hô không ổn, thì Gia Cát Phong đã đem ánh mắt từ trên người nam nhân trung niên quay trở về, trong mắt tà mị không hề che dấu lộ ra vài phần chán ghét cùng sát khí.
"Không bỏ qua cho chúng ta?"
Giọng nói của Gia Cát Phong lạnh như băng, giống như là gió lạnh thổi qua vùng băng tuyết, làm cho người ta lạnh cả người, khuôn mặt của hắn tràn đầy vẻ trào phúng: "Sử tiểu thư, ta rất muốn biết, nếu ngươi bắt được chúng ta, thì ngươi sẽ làm như thế nào với chúng ta..."
Sử Phượng Kiều nhìn Gia Cát Phong một cách oán độc, nói: "Không phải ngươi muốn giết ta hay sao, ngươi giết đi, ở trên thảo nguyên này, đắc tội với Sử gia chúng ta, thì ngươi đợi chết đi."
Trên mặt Gia Cát Phong bỗng nhiên nở nụ cười: "Sử gia đúng là quá oai phong, chỉ là một nữ nhân thôi, mà cũng dám muốn chém muốn giết chúng ta..."
Sử Phượng Kiều nhìn nụ cười trên mặt Gia Cát Phong, trong lòng bỗng cảm thấy vài phần lạnh lẽo, bởi vì nàng nhìn thấy trong cặp mắt tà mị của Gia Cát Phong, không hề có một chút tươi cười nào, mà trong đó chỉ có sự lạnh lẽo cùng trào phúng.
"Chát!”
Gia Cát Phong chậm rãi thu tay lại, nhìn vẻ mặt Sử Phượng Kiều dại ra, thản nhiên nói: "Bây giờ ta tát ngươi một tát, thì có phải Sử gia các ngươi muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc Gia Cát chúng ta hay không?"
Dường như Sử Phượng Kiều bị cái tát này đánh cho choáng váng rồi, hơn nữa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại, mà ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, một cái Thủ Ắn chính rõ ràng nổi bật đi ra, có thể thấy được Gia Cát Phong một tát này, nhưng là không có...chút nào lưu thủ.
Nam nhân trung niên, đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, muốn ngăn cản, nhưng không cách nào ngăn cản được, trong lòng thầm thở dài một tiếng, sự việc càng lúc càng trở nên rắc rối.
Gia Cát Phong đang sử dụng vũ lực, nhìn Gia Cát Phong tùy ý tát Sử Phượng Kiều một bạt tai, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cùng lúc nhịn không được nữa hít một hơi lãnh khí.
về căn bản xem ra người này cũng không có sợ hãi Sử gia chút nào, dù uy danh của Sử gia có lớn hơn nữa, cũng không dọa được người này.
Những người này không phải là ai cũng đều biết thân phận của Tiêu Hùng Gia Cát Phong, hiện giờ nhìn thấy Cửu Dực Thiên Long Chiến hồn trên người Tiêu Hùng, còn có Băng Lam Cự Long Chiến Hồn của Gia Cát Phong, nghe Gia Cát Phong nói như thế, mới hiểu được đối phương là gia tộc Băng Lam Cự Long Gia Cátrong ba đại gia tộc Hồng Nguyệt.
Tuy rằng Sử gia rất mạnh, nhưng mà so với Gia Cát gia, thật đúng là kém không ít... Toàn bộ Thú Tộc, dám khiêu chiến với Gia Cát gia, chỉ sợ cũng chỉ có gia tộc mang huyết mạch của ba đại thánh thú là Hoàng Kim Bỉ Mông, Hoàng Kim Sư Vương, Hoàng Kim Cửu Đầu Xà.
Chiến Thánh rất mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Chiến thần, tất cả những thứ đó không còn có giá trị gì, gia tộc có thánh thú huyết mạch vốn có thể ngạo thị trong thiên hạ, là vì bọn họ có được cơ hội thức tỉnh huyết mạch lần thứ năm, bởi vì trong gia tộc bọn họ có được Chiến Thần vô địch!
Thật lâu, Sử Phượng Kiều mới hồi hồn trở lại, thế nhưng không thèm để ý đến trường kiếm đang ở trên cổ mình, kịch liệt vùng vẫy đứng lên, đồng thời miệng hét lớn: "Có bản lĩnh ngươi hãy giết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Trong mắt Gia Cát Phong chợt lóe lên sát khí, nam nhân trung niên bên cạnh thấy thế, vội nói: "Gia Cát tiểu huynh đệ, ngươi hãy đại nhân đại lượng, thả tiểu thư nhà ta đi, từ trước đến nay tính khí của nàng vẫn như vậy..."
Gia Cát Phong không chú ý đến hắn, mày hơi hơi nhăn lại, trường kiếm trong tay hơi giơ lên, cười lạnh nhìn sang phần quần ướt của nàng, khinh thường nói: "Giả bộ anh hùng làm gì, sợ đến nỗi vãi đái rồi kìa..."
Sử Phượng Kiều đột nhiên im bặt, trên mặt toát ra vẻ vô cùng xấu hổ và giận dữ, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng trải qua cảm giác nhục nhã như vậy.
Mũi kiếm trên tay Gia Cát Phong nhẹ nhàng chĩa vào khuôn mặt kiều diễm của nàng: "Ngươi không sợ chết, tất nhiên cũng sẽ không sợ mặt có thêm vài vết sẹo, ta cũng muốn nhìn xem, nếu gương mặt xinh đẹp này bị vẽ lên hai cái chữ thập, thì liệu ngươi có còn tỏ ra mạnh mẽ nữa hay không..."
Trường kiếm trong tay Gia Cát Phong mới khẽ nhúc nhích, còn chưa chĩa xuống, trong mắt Sử Phượng Kiều đã lộ ra vẻ vô cùng kinh khủng, thét chói tai một tiếng, lập tức nằm úp xuống mặt đất, hai tay che mật, lắc đầu lia lịa nói: "Đừng, xin ngươi đừng vẽ lên mặt của ta..."
Tiêu Hùng ở phía sau nhìn Sử Phượng Kiều như vậy, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thiếu chút nữa tròng mắt lồi ra, khi trước hắn xem Sử Phượng Kiều chính là điển hình của loại phụ nữ có tính cách chanh chua, trừ phi giết hắn đi thì mới im lặng, thật đúng là khó thuần phục được nàng, không nghĩ tới Gia Cát Phong lại dễ dàng thuần phục được nàng, nhìn thấy bộ dạng sợ sệt kia, rõ ràng là nàng thật sự sợ hãi...
Tiêu Hùng bỗng nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra đối phó với nữ nhân, thì Gia Cát Phong còn cao tay hơn cả bản thân hắn.
Tuy rằng chán ghét Sử Phượng Kiều điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo, nhưng mà Tiêu Hùng cũng không nghĩ đến việc giết Sử Phượng Kiều, nếu gây ra xung đột lớn, hắn sẽ bị vướng vào trong đó, Mạc gia cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Hiển nhiên Gia Cát Phong cũng nghĩ giống như Tiêu Hùng, hắn hừ lạnh một tiếng, thu trường kiếm, cúi người xuống hạ giọng thì thầm vào tai của Sử Phượng Kiều và nói vài câu gì đó, vẻ hoảng sợ càng lúc càng hiện rõ ở trên mặt của Sử Phượng Kiều, thậm chí Tiêu Hùng còn thấy rõ ràng thân hình nàng còn hơi hơi run rẩy, rõ ràng là cực kỳ hoảng sợ, ánh mắt nàng nhìn Gia Cát Phong giống như là nhìn thấy ác ma.
Gia Cát Phong nhìn sang nam nhân trung niên cách đó không xa, thản nhiên đi trở về cười cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiêu Hùng gật gật đầu, nhảy lên ngựa, nhìn thẳng vào mặt nam nhân trung niên có tu vi Chiến Linh Cửu Trọng kia, lạnh lùng nói: "Chuyện ngày hôm nay, là do các ngươi ác ý gây nên, nếu không phải nể mặt gia chủ Sử gia, việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, ngươi trở về đem việc này bẩm báo cho gia chủ của các ngươi, chúng ta không hi vọng lại phát sinh chuyện như vậy nữa."
Nam nhân trung niên cười khổ gật đầu, vốn hắn cũng không muốn ra tay, nhưng lại bị Sử Phượng Kiều bức không có cách nào khác, hiện tại hắn chỉ hi vọng việc này bị lãng quên đi, nếu Sử Phượng Kiều còn muốn ầm ĩ, hoặc là gia chủ nuốt không nổi cơn tức này, thì hắn sợ sự việc còn có thể trở nên càng phiền toái, có điều từ trước đến nay gia chủ luôn biết cân nhắc cái gì lợi, cái gì hại, nhất định sẽ không liều lĩnh ra tay.
Bỏ lại đám người Sử gia bị thương, đám người Tiêu Hùng lại tiếp tục đi, Sắc Vi nhìn về phía Tiêu Hùng ở phía trước, trong ánh mắt đã lộ ra vài phần đặc biệt, vừa rồi Tiêu Hùng đã thể hiện tài bắn cung với sức mạnh kinh người, các nàng cảm thấy khiếp sợ, là vì sức mạnh của hắn quả thật vượt xa thực lực Chiến Linh nhị trọng của hắn.
Trên người tên thiếu gia này, quả thực còn nhiều điều thần bí.
Gia Cát Phong cũng rất kinh hãi, nhưng mà dù sao thì Tiêu Hùng cũng có thân phận là truyền nhân của Nguyệt Thần Tiễn, cho nên vẫn là có thể chấp nhận, dù sao ở trên đại lục này, thì tài bắn cung của Nguyệt Thần Tiễn trong lịch sử loài người là có một không hai, huống chi vừa rồi khoảng cách hai bên rất gần, đối phương lại sơ sẩy như vậy, có được kết quả này cũng không ngoài suy nghĩ của hắn, chỉ chiến đấu một lúc, hắn đã nhanh mắt phát hiện ra sức chiến đấu gần như biến thái của Tiêu Hùng.
Cao Phi cũng không quá kinh ngạc, trong lòng hắn, Tiêu Hùng đã là một người mạnh mẽ và thần bí, hắn cũng không nghĩ nhiều, trong suy nghĩ của hắn, cho dù Tiêu Hùng có hơn người đi nữa, cũng là điều bình thường.
Người kinh hãi nhất, hẳn là Mạc Ngôn, Mạc Ngôn vẫn cho rằng Tiêu Hùng mà hắn biết chính là Phong Lôi Phủ, am hiểu về đánh giáp lá cà, thế nhưng cảnh vừa rồi lại là hoàn toàn đảo lộn nhận định của hắn
Tiêu Hùng cùng Gia Cát Phong đối mặt với Sử Phượng Kiều, làm cho Mạc Ngôn vừa giật mình vừa vui sướng, giật mình vì sức mạnh của cả hai thật đáng kinh hãi, vui sướng là vì hai người này điều đứng về phía Mạc gia, là bằng hữu của Mạc gia, nhất là Tiêu Hùng, tính ra hắn đã là một nửa thành viên của Mạc gia rồi.
"Ai, Gia Cát Phong, vừa rồi ngươi còn nói với nàng cái gì thế, ta nhìn bộ dạng của nàng, so với việc giết chết nàng thì còn làm nàng ta sợ hơn?"
Cuối cùng Cao Phi ở bên cạnh cũng không nhịn được lòng tò mò, quay đầu hướng về Gia Cát Phong hỏi thăm, Tiêu Hùng cũng nghiêng đầu, bởi vì đối với vấn đề này, hắn cũng rất muốn biết đáp án.
Gia Cát Phong coi như không có việc gì, cười cười nói: "Ta chỉ nói cho nàng biết, nếu nàng không cam lòng, có thể tìm chúng ta báo thù, nếu lần sau lại bị ta bắt được, ta sẽ đem mặt của nàng rạch nát bét, sau đó cỡi hết y phục ném đến phố xá sầm uất, làm cho tất cả mọi người đến xem nàng..."
Cao Phi cười ha ha nói: "Chiêu này đúng là hay, xem ra nữ nhân kia kiêu căng đã quen rồi, nếu như thật sự làm như vậy, ta xem ra so với giết nàng còn khó chịu hơn gấp trăm lần..."
Gia Cát Phong nhún nhún vai, rất thoải mái nói: "Loại nữ nhân này, đã quen coi bản thân là trung tâm, nếu không cho nàng thật sự cảm thấy nỗi sợ hãi, thì lần sau nàng ta còn có thể giở thủ đoạn đối phó chúng ta đấy.”
Tiêu Hùng nhíu mày nói: "Ngươi cảm thấy lần này nàng thật sự sợ rồi sao?"
Gia Cát Phong cười cười nói: "Nàng có sợ không ta không biết, nhưng mà ta dám khẳng định nàng không dám tìm chúng ta làm phiền lần nữa, bởi vì như ta mới vừa nói, sự tình hôm nay ta sẽ báo cho gia tộc, nếu chúng ta ở Đế Quốc Vạn Thú xảy ra chuyện gì, thì sẽ tính lên đầu Sử gia các nàng, lời vừa mới nói cho nàng, nhất định sẽ được thực hiện đấy, tuy rằng nàng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng lại không phải là người ngu, sẽ không muốn dẫn đến hậu quả như vậy đâu."
"Với lại, hôm nay nàng mang theo một cao thủ Chiến Linh Cửu Trọng đều không thể làm gì được chúng ta, nếu nàng muốn điều khiển võ giả Chiến Thánh, thì không đủ khả năng, huống chi Sử Phụng Quân không thể nào để cho nàng dính vào chuyện này nữa..."
"Uhm, có đạo lý."
Tiêu Hùng nhìn chằm chằm Gia Cát Phong nhẹ nhàng cười nói: "Hôm mới phát hiện ra ngươi đối với nữ nhân quả nhiên là rất có cách, ngay cả đe dọa nữ nhân cũng thông thuộc như vậy, chẳng lẽ nữ nhân của ngươi, lúc đầu điều bị ngươi lừa gạt như vậy sao?"
Gia Cát Phong không chút lưỡng lự liếc nhìn Tiêu Hùng một cái: "Có thể coi như vậy, nhưng sao lại nói ta, tiểu tử ngươi khắp chốn lưu tình, so với ta cũng không khá hơn chút nào..."
Tiêu Hùng lập tức sặc ngụm nước đang uống dỡ, muốn phản bác, lại phát hiện mình thật đúng là mình chẳng có gì để cãi lại, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai