Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 37: Quét Dọn Giường Chiếu Chờ Ngài!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ôi, các vị, lời tại hạ nói đến đây là hết. Làm sao hóa giải, vẫn mong các vị tự mình cẩn thận vậy!
Nhâm Thử khe khẽ thở dài nói.
- Báo, Tông chủ, Tiên Tri Phật Đà cầu kiến!
Lại một đệ tử xông vào đại điện.
- Cái gì?
Tông chủ Phong Huyết Tông nhất thời biến sắc.
Nhất thời, Tông chủ Phong Huyết Tông nghĩ tới, ngày ấy Đông Phương Chính Phái hình như đã đặc biệt nhắc nhở mình. Chỉ cần là người Khổng Ma Kha coi trọng, không có người nào không chiếm được?
Tông chủ Phong Huyết Tông nhất thời tức giận, sắc mặt biến thành màu gan heo.
- Con lừa ngốc muốn chết!
Phong Huyết Tông chủ tức giận nói.
Mọi người trong đại điện cũng đều căm phẫn dâng trào.
- Tiên Tri Phật Đà lại là một nanh vuốt vô cùng hữu dụng của Khổng Ma Kha. Hắn không chỉ có thực lực cao thâm, trí tuệ cũng bất phàm. Có thể nói hắn là một kẻ hữu dũng hữu mưu. Có vẻ như quá trình Mã Đạo Khôn bị chinh phục chính là do Tiên Tri Phật Đà một tay bày ra! Các vị...
Nhâm Thử cuối cùng lại thêm một mồi lửa.
Mọi người nhất thời cảm thấy trước mắt tăm tối.
- Giết chết tên biến thái này!
Trong mắt Xích Hồng Tông chủ đỏ ửng nói.
- Được!
Một đám Tông chủ đồng thời quát lên.
Trụ sở Phong Huyết Tông!
Tiên Tri Phật Đà dẫn theo mười tên đệ tử đứng bên ngoài quảng trường.
Trong đó có một đệ tử cau mày nói:
- Sư tôn, chúng ta liên tiếp chạy tới sáu trụ sở tông môn. Các Tông chủ đều không có trong tông môn. Liệu có thể lại xảy ra vấn đề gì hay không?
Tiên Tri Phật Đà lắc đầu nói:
- Sẽ không đâu. Mấy tông môn chúng ta đi lúc trước, không phải rất bình thường sao? Bình tĩnh đừng nóng. Làm việc cho bệ hạ là phúc khí của các ngươi. Giờ phút này nếu như có thể kết thiện duyên, chính là lập công cho Đại Phật Đế Triều!
- Vâng!
Một đám đệ tử cố gắng trấn tĩnh tâm tình của mình.
Tuy tâm tình của mười tên đệ tử bình tĩnh lại, nhưng trong lòng Tiên Tri Phật Đà lại có chút buồn bực.
Liên tục vồ hụt sáu lần, hy vọng chỉ là trùng hợp thôi!
Trên ngọn núi bên cạnh đã được thiết lập trận pháp, khiến người bên ngoài không nhìn rõ vào bên trong, nhưng trên núi lại có thể nhìn thấy phía dưới.
Nhâm Thử dẫn theo mười đại tông chủ nhìn về phía đám người Tiên Tri Phật Đà bên dưới.
Mười đại tông chủ, mỗi người đều mặt đỏ tới mang tai, hai mắt phun lửa nhìn xuống phía dưới.
- Con lừa ngốc này quả nhiên có lá gan không nhỏ. Chúng ta cùng đi giết hắn!
Xích Hồng Tông Chủ nhất thời kêu lên.
- Chờ một chút!
Nhâm Thử bỗng nhiên kêu lên.
Mọi người nhìn về phía Nhâm Thử.
- Các vị, ta biết các vị khẳng định còn có một tia nghi ngờ đối với tại hạ!
Nhâm Thử mở miệng nói.
- Nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì?
Xích Hồng Tông Chủ nhất thời không hiểu nói.
Tuy rằng chín người khác đang nổi giận, nhưng vẫn còn một phần bình tĩnh.
- Nói vậy hẳn các vị đều hiểu rõ, mục đích Tiên Tri Phật Đà đi tới trụ sở tông môn của các vị và tới đây là thế nào. Vậy không bằng để Tông chủ Phong Huyết Tông xuống lá mặt lá trái một phen, tự mình hỏi cho rõ ràng. Các vị thấy thế nào?
Nhâm Thử hỏi.
- Ồ?
Mọi người bất ngờ nhìn Nhâm Thử.
Những người lúc trước còn có nghi ngờ, hiện tại thấy thái độ của Nhâm Thử thẳng thắn như vậy, nhất thời nghi ngờ đã giảm đi hơn nửa.
- Có gì phải hỏi chứ. Cứ giết tên biến thái này là được!
Xích Hồng Tông Chủ nhất thời quát lên.
Nhâm Thử kiên định lắc đầu một cái, nhìn về phía Tông chủ Phong Huyết Tông nói:
- Ta biết Tông chủ Phong Huyết Tông không muốn nói chuyện với hắn. Nhưng vẫn mong tông chủ thay mọi người tìm một chút chứng cứ. Sau khi xuống đó, Tiên Tri Phật Đà nhất định sẽ nói những lời vòng vo với tông chủ. Nếu như tông chủ không muốn nhiều lời, thì trực tiếp tự hỏi một câu. Tông chủ cứ hỏi thẳng hắn Có phải Khổng Ma Kha muốn thu ta làm phi hay không. Tất cả chỉ cần hỏi có phải muốn thu tông chủ hay không là được! Có kết quả lập tức rời đi!
Mặt Tông chủ Phong Huyết Tông liền tỏ ra giận dữ và xấu hổ. Hỏi câu này sao? Ai có thể mở miệng nói như vậy được?
Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt của các Tông chủ kia, đầy mong chờ còn có phần đồng lòng căm phẫn, Tông chủ Phong Huyết Tông vì tìm chứng cứ sự thực, cuối cùng đành gật đầu.
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Tông chủ Phong Huyết Tông bay xuống. Hắn cũng không biết, vừa rồi trong lời nói của Nhâm Thử lại chơi một lời nói sắc bén. Nhâm Thử nhất mạnh vấn đề chỉ có một, nhưng cũng có thể bổ sung một vấn đề khác.
Mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Tông chủ Phong Huyết Tông vừa hạ xuống, Tiên Tri Phật Đà nhất thời nhìn thấy, trong mắt liền sáng ngời.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời kia, Tông chủ Phong Huyết Tông lại càng thêm căm ghét.
- Tiên Tri, ra mắt Tông chủ Phong Huyết Tông!
Tiên Tri Phật Đà cười tiến lên một bước.
- Kính chào Tiên Tri Phật Đà! Ngươi đến có chuyện gì sao?
Tông chủ Phong Huyết Tông nhẫn nhịn căm ghét nói.
- Tại hạ thay mặt bệ hạ của ta đến đây. Tông chủ Phong Huyết Tông không mời ta vào trong ngồi một chút sao?
Tiên Tri Phật Đà khách khí nói.
Tông chủ Phong Huyết Tông cau mày:
- Không cần, Tiên Tri Phật Đà, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề!
- Ồ? Mời Tông chủ Phong Huyết Tông cứ nói!
Tiên Tri Phật Đà cảm thấy có chút nghi hoặc.
- Có phải Khổng Ma Kha muốn thu ta...
Tông chủ Phong Huyết Tông hỏi.
Hắn chỉ có thể nói đến chỗ này. Đoạn sau làm phi dù hắn cố gắng thế nào cũng nói không nên lời.
Không nói một đám Tông chủ phía sau đang nhìn chằm chằm, còn có không ít đệ tử trong tông môn của mình cũng đang ở đây.
Làm phi? Làm phi muội ngươi thì có. Lời này cho dù nói ra cũng có vẻ buồn nôn. Như vậy chẳng phải danh dự một đời của mình sẽ bị phá huỷ sao!
Nghẹ một hồi, trước sau hắn vẫn không nói ra được hai chữ Làm phi. Hắn chỉ có thể lựa chọn rơi vào cạm bẫy văn tự của Nhâm Thử. Vậy hắn chỉ còn lựa chọn một trong hai vấn đề: có phải Khổng Ma Kha muốn thu ta hay không?
Tiên Tri Phật Đà có chút sững sờ.
Tiên Tri Phật Đà nhìn thấu vẻ mặt khó xử của Tông chủ Phong Huyết Tông lúc nói chuyện. Trong đó còn có một tia do dự, thậm chí có chút giãy dụa về mặt tư tưởng.
Tiên Tri Phật Đà cũng không biết Nhâm Thử đã châm ngòi trước.
Mắt Tiên Tri Phật Đà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến Tiên Tri Phật Đà sinh ra một tia hưng phấn. Trong đầu hắn suy nghĩ, lẽ nào Tông chủ Phong Huyết Tông chủ động muốn thần phục triều ta?
Ở trên núi một đám Tông chủ đang chờ đợi. Cuối cùng Tiên Tri Phật Đà mở miệng.
- Ha ha, Tông chủ Phong Huyết Tông, nếu ngươi đã mở miệng, ta cũng không ngại nói thẳng. Đại Phật Đế Triều ta, uy chấn Tây Thần Châu. Cho dù là thánh địa Vạn Phật, đế triều ta cũng có mối liên minh chặt chẽ. Bệ hạ đại tài đại lược. Tương lai bệ hạ nhất định sẽ nhất thống thiên hạ. Trong thiên hạ có vô số anh hùng. Người có thể lọt vào mắt của bệ hạ tuyệt đối không nhiều. Bệ hạ rất coi trọng ngài. Chỉ cần ngài nguyện ý, bệ hạ nhất định sẽ không bạc đãi ngài. Vì ngài, toàn tông Phong Huyết Tông của ngài cũng sẽ bệ hạ được coi trọng. Chỉ cần ngài nguyện ý, bệ hạ tất sẽ quét dọn giường chiếu chờ ngài!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 38: Vạn Ác Dâm Dẫn Đầu, Vẫn Là Cắt Đi!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tiên Tri Phật Đà cười nói.
Quét dọn giường chiếu chờ? Đây là một thành ngữ, hình dung ý tứ vô cùng hoan nghênh đối với người khách nhân. Chỉ cần khách đến, bằng lễ tiết ngay cả ghế chủ của mình cũng sẽ nhường lại cho khách, tặng giường của mình cho khách nghỉ ngơi.
Ý tứ của Tiên Tri Phật Đà là Khổng Ma Kha nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh, hết sức chiêu hiền đãi sĩ.
Nhưng giờ phút này, lọt vào trong tai của Tông chủ Phong Huyết Tông, lại chói tai tới mức nào. Tất cả chân tướng đã rõ ràng.
Tên Khổng Ma Kha này quả nhiên biến thái!
Trên núi Nhâm Thử có chút kinh ngạc. Hắn không thể tưởng tượng được Tiên Tri Phật Đà lại phối hợp như vậy. Nhất thời trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.
- Chúng ta đều nghe nói Ma Kha thiên tử cực kỳ bá đạo. Cái này, người còn chưa tới, nanh vuốt đã lớn mật nói ra như vậy? Dọn dẹp giường chiếu? Giường cũng đã chuẩn bị rồi sao? Thực sự là buồn nôn! Ngày ấy đại nho kia nói không sai. Quả nhiên Khổng Ma Kha vì đạt được mục đích của mình, không chừa thủ đoạn nào. Không có người nào hắn không chiếm được. Ôi, không có người nào hắn không chiếm được!
Nhâm Thử tiếp tục châm ngòi nói.
- Con lừa ngốc, biến thái, ta giết ngươi!
Xích Hồng Tông Chủ nhất thời phẫn nộ kêu lên.
Mọi người có một loại tâm lý theo đám đông. Xích Hồng Tông Chủ vừa mở miệng la lên, đã hoàn toàn loại bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng mọi người.
Một đám Tông chủ nhất thời cuồng nộ gầm lên.
Bên dưới ngọn núi, Tiên Tri Phật Đà đang nói hết sức hưng phấn, bỗng nhiên thấy sắc mặt Tông chủ Phong Huyết Tông tái nhợt, nhất thời nghi ngờ nói:
- Tông chủ Phong Huyết Tông, tông chủ làm sao vậy?
- Làm sao à? Bản tôn giết ngươi!
Tông chủ Phong Huyết Tông nhất thời cầm lấy đại đao, ầm ầm chém xuống.
- A? Làm gì vậy?
Tiên Tri Phật Đà nhất thời kinh hãi.
Đồng thời, trong đại trận cách đó không xa, nhất thời có chín đạo khí tức mạnh mẽ trùng kích ra. Tất cả đều là thượng Hư Cảnh?
- Con lừa ngốc, nhận lấy cái chết!
Xích Hồng Tông Chủ là người đầu tiên gầm rú.
- Nạp mạng đi!
- Nhận lấy cái chết!
Ầm ầm ầm!
Mười thượng Hư Cảnh phẫn nộ xông tới, nhất thời điên cuồng đánh về phía Tiên Tri Phật Đà.
- Chờ một chút, chuyện gì xảy ra vậy?
Tiên Tri Phật Đà thay đổi sắc mặt chống đỡ.
Ầm ầm ầm!
Nhưng mười đại tông chủ đã 'Làm theo' tất cả, 'Hiểu rõ' tất cả, nào có công phu giải thích với ngươi?
- Sư tôn cứu mạng!
Một đệ tử lo lắng kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Mười đại thượng Hư Cảnh vây giết. Đám người kia sao có thể chạy trốn?
Ngoại trừ Tiên Tri Phật Đà ra, những người khác vừa gặp liền muốn giết chết.
- Hỗn đản, các ngươi đã phát điên rồi sao?
Tiên Tri Phật Đà chật vật chống cự lại.
- Nhận lấy cái chết đi. Viêm hỏa cuồn cuộn!
Xích Hồng Tông Chủ nhất thời lấy pháp bảo ra, phóng ra hỏa diễm cực nóng.
Tiên Tri Phật Đà thấy mười thượng Hư Cảnh vây giết, nhất thời sợ hãi trốn chạy khắp nơi.
Nhưng mười thượng Hư Cảnh vây khốn một mình ngươi, sao có thể để ngươi chạy trốn được? Hắn chỉ có thể lấy 'Giới đao' ra chống cự trong lúc hỗn loạn.
Ầm ầm ầm!
Cuộc chiến đấu càng lúc càng ác liệt.
Trong lúc nhất thời rất nhiều núi sông bị đánh nát, đá vụn trùng thiên. Động tĩnh quá lớn, nhất thời khiến các tông môn chủ khác nghi hoặc, thi nhau lao về phía cuộc chiến đấu.
Giờ phút này cho dù là Khổng Ma Kha nghe thấy âm thanh trùng kích lớn như vậy cũng nhướng mày.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Khổng Ma Kha khẽ cau mày.
Hắn lại dẫn theo một đám thần tử bay lên trời, tiến về phía cuộc chiến đấu ngoài xa.
Chờ tới khi Khổng Ma Kha chạy tới, bốn phía đã có rất nhiều tu giả tụ tập.
- Là Tiên Tri Phật Đà?
Một thần tử cả kinh kêu lên.
Giữa cuộc chiến, Tiên Tri Phật Đà đang chật vật không thể tả. Tay phải cầm vũ khí Giới đao lúc trước đã bị chém đứt. Nửa người phía trên bị đóng băng. Nửa người phía dưới cháy khét một mảnh.
Trong tay hắn đang vẫy vẫy một cái bình bát, gian nan chống cự lại sự công kích của mười đại cường giả.
Tiên Tri Phật Đà đang đứng giữa cái sống và cái chết.
- A, bệ hạ nhất định sẽ báo thù cho ta!
Tiên Tri Phật Đà phẫn nộ kêu lên.
Đây là là một cuộc chiến đấu không hiểu tại sao. Không ngờ mình lại chết mà vẫn hồ đồ như vậy?
Tiên Tri Phật Đà phiền muộn muốn chết.
- Đồ khốn, dừng tay!
Khổng Ma Kha nhất thời quát to một tiếng.
Khổng Ma Kha dẫn theo một đám thần tử, ầm ầm xông vào chiến trường.
Ầm!
Thực lực của Khổng Ma Kha thật sự cường đại. Hắn đột nhiên trùng kích, nhất thời khiến chiến trường loạn cả lên. Dưới lực lượng lớn như vậy, trong nháy mắt mười đại Tông chủ đã bị ép lui.
Đương nhiên, thực lực chỉ là một mặt. Mười đại tông chủ vừa nhìn thấy Khổng Ma Kha, bóng ma trong lòng lại xuất hiện. Bọn họ sợ hãi lập tức lui lại.
Mười đại Tông chủ đều nghi ngờ không thôi nhìn về phía Khổng Ma Kha. Dường như sợ mình sẽ rơi vào ma chưởng của Khổng Ma Kha vậy.
Phụt!
- Bệ hạ, đa tạ bệ hạ!
Tiên Tri Phật Đà phun ra một ngụm máu tươi, cay đắng kêu lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bọn họ lại muốn vây giết ngươi?
Khổng Ma Kha kêu lên.
- Thần không biết!
Tiên Tri Phật Đà phiền muộn nói.
Trong mắt Khổng Ma Kha lộ ra hung quang. Hắn quay đầu nhìn về phía mười đại Tông chủ kia.
- Tại sao các ngươi lại muốn giết thần tử của ta?
Khổng Ma Kha lạnh lùng nói.
- Tại sao ư? Khổng Ma Kha, ngươi là tên biến thái!
Xích Hồng Tông Chủ nhất thời phẫn nộ nói.
- Không phải sợ hắn. Ngày hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết luôn ác ma này tại đây!
Tông chủ Phong Huyết Tông cũng căm phẫn nói.
Tuy rằng ánh mắt Khổng Ma Kha lộ ra hung quang, nhưng trong lòng lại cực kỳ mờ mịt. Những người này bị điên rồi sao?
- Tiên Tri Phật Đà, lâu rồi không gặp có khoẻ hay không?
Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.
Mọi người nhìn lại, lại thấy Nhâm Thử chậm rãi đi tới chỗ cánh tay bị chém rơi ra của Tiên Tri Phật Đà. Hắn gỡ giới đao trên cánh tay đó xuống.
- Nhâm Thử? Là ngươi!
Tiên Tri Phật Đà nhất thời hiểu rõ. Nhất định là do Nhâm Thử châm ngòi. Nhưng, hắn châm ngòi thế nào lại có thể khiến mười đại cao thủ kia vây giết mình, Tiên Tri Phật Đà căn bản lại không rõ.
Khổng Ma Kha cũng lạnh lùng nhìn về phía Nhâm Thử.
Nhâm Thử lại nhìn chằm chằm vào Tiên Tri Phật Đà nói:
- Tiên Tri Phật Đà, nửa người dưới của ngươi đã bị Xích Hồng Tông Chủ đốt cháy rồi!
Tiên Tri Phật Đà trừng mắt với Nhâm Thử.
- Ta nhớ được, ngày ấy thời điểm ngươi đuổi giết ta, ngươi đã nói với ta, trong vạn ác dâm dẫn đầu. Ngươi còn nhớ không?
Nhâm Thử hỏi.
Cường giả bốn phương nghe thấy câu hỏi của Nhâm Thử, nhất thời cảm thấy khó hiểu, không biết hắn nói vậy là có ý gì.
Nhâm Thử nói tiếp:
- Cây giới đao này, ta trả lại ngươi. Đồ chơi kia của ngươi đã tiêu rồi. Trong vạn ác dâm dẫn đầu. Mượn cơ hội này tự mình cắt nó đi!
Giới đao bị ném ra, mọi người đều theo lời nói của Nhâm Thử, nhìn về phía phần thân dưới đã cháy đen của Tiên Tri Phật Đà.
Tiên Tri Phật Đà:...!
Thiên Nữ Điện!
Tại Thiên điện Diêm của Xuyên. Tư Mã Vân Thiên, cũng chính là Lý Tư bây giờ đang đứng ở trước mặt Diêm Xuyên.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 39: Chẳng Lẽ Là Thật?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Mạnh Lăng Thiên đứng ở bên cạnh Lý Tư, cười nhìn Diêm Xuyên. Lưu Cẩn cung kính đứng phía sau Diêm Xuyên. Đông Phương Chính Phái đứng ở một bên.
- Diêm Xuyên đã đáp ứng. Lý Tư, ngươi nên cảm tạ ta!
Đông Phương Chính Phái cười ha ha nói.
- Đại Trăn có thể có được Lý Tư, trẫm giống như có thêm một cánh tay!
Diêm Xuyên cười nói.
Lý Tư nhìn Diêm Xuyên, lông mày nhíu lại. Chẳng biết tại sao, Lý Tư bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Cảm giác này không phải đến từ cược văn đấu ngày xưa tại thư viện Cự Lộc. Dường như từ sâu trong lòng có một cảm giác quen thuộc!
- Diêm Xuyên, Lý Tư là đại hiền của thư viện Cự Lộc ta. Ta tặng cho ngươi, vậy ngươi dành cho hắn chức vụ gì?
- Đại Trăn chưa có chức Thừa tướng, bởi vì vẫn không có ứng cử viên Thừa tướng nào xuất hiện khiến ta thoả mãn. Với năng lực của Lý Tư tiên sinh, ta đã được chứng kiến một phen. Thật sự bất phàm. Nếu Lý Tư tiên sinh có ý định đảm nhiệm chức Thừa tướng, vậy hãy bắt đầu từ trưởng sử đi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, trẫm phong Lý Tư làm đế trưởng sử phủ thừa tướng của triều Đại Trăn! Chức quan ngũ phẩm!
Một tiếng ra lệnh Phong Thần, trên biển mây khí vận tại Yến Kinh xa xôi đột nhiên nổi lên cuồn cuộn.
- Thần, Lý Tư, bái kiến bệ hạ!
Lý Tư cực kỳ cung kính thi lễ nói.
Diêm Xuyên nhận lễ, Lý Tư bái lễ. Giờ phút này, hai người đều có chút nhướng mày. Trong lúc một người cúi đầu một người nhận, dường như xuất hiện một loại cộng hưởng nào đó, dường như tất cả vốn phải như vậy.
Cả hai người Lý Tư, Diêm Xuyên lộ ra một tia ngoài ý muốn.
- Ừm? Các ngươi làm sao vậy?
Mạnh Lăng Thiên hiếu kỳ nói.
Lý Tư lập tức quay đầu lại, lắc đầu nói:
- Không có gì. Bên Tông chủ Thiên Cơ Tông, phải làm phiền ngươi rồi!
- Được rồi!
Mạnh Lăng Thiên mang theo một tia cổ quái gật đầu một cái.
Khi đi tiễn Mạnh Lăng Thiên, Lý Tư vẫn cảm thấy có chút phức tạp nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên tất nhiên hiểu rõ ý định của thư viện Cự Lộc. Lý Tư vào Đại Trăn, nhiều nhất chỉ là khách khanh mà thôi. Nhưng Diêm Xuyên nắm chắc, cuối cùng sẽ có một ngày, tâm của Lý Tư chắc chắn sẽ ở lại Đại Trăn.
- Lý Tư, trẫm hiểu rõ năng lực của khanh. Nhưng ở Đại Trăn đều lấy công chứng minh danh. Cho nên tạm thời chỉ có thể oan ức khanh vậy!
Diêm Xuyên cười nói.
- Bệ hạ quá lo lắng. Nếu thần vào Đại Trăn, tự nhiên hiểu rõ vị trí của mình. Sau này, bệ hạ cũng không cần để ý đến thân phận khác của thần. Từ hôm nay trở đi, thần chính là trưởng sử Thừa tướng của Đại Trăn phủ. Bệ hạ có gì phân phó, cứ nói đừng ngại!
Lý Tư khẽ mỉm cười nói.
Nhìn Lý Tư, Diêm Xuyên thoả mãn gật đầu một cái.
- Mạnh Lăng Thiên, Khổng Đạo Khâu ở chỗ Vân Tâm làm gì vậy?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Không chỉ có hai người bọn họ, còn có Quyết. Giờ phút này bọn họ cũng đang ở chỗ Vân Tâm. Hẳn là bệ hạ phải biết, kế hoạch tạo thần lần này, nói toạc ra, chính là tìm một anh kiệt nào đó phụ thuộc vào Thiên Cơ Tông. Tiếp theo lấy năng lượng đặc thù Tu vận, phụ trợ, bồi dưỡng được một tồn tại giống như đại thần thượng cổ!
Lý Tư giải thích.
- Đại thần thượng cổ?
Diêm Xuyên khẽ cau mày.
- Giống như nữ thần Chỉ Trần, hoặc là kiêu hùng Tiên giới giống như 'Kinh Chiếu' trước đây không lâu. Tuy rằng Thiên Cơ Tông rất ít khi bước chân ra thiên hạ, nhưng nội tình lại cực kỳ hùng hậu. Đặc biệt, tại Tiên giới, bọn họ cũng có một phần thế lực lớn, là một trong những thế lực lớn chăm sóc thế giới thụ. Bọn họ toàn lực tạo thần, không có chút nào khoa trương cả!
Lý Tư trầm giọng nói.
- Ừm!
- Mạnh Lăng Thiên, Khổng Đạo Khâu, Quyết ở bên cạnh Vân Tâm, chỉ vì người của ba bên muốn nhận được nhiều sự quan tâm của Vân Tâm hơn nữa mà thôi. Tiếp theo bệ hạ muốn đánh cờ trong đám quần hùng, Mạnh Lăng Thiên, Khổng Đạo Khâu, Quyết cũng muốn tiến hành một trận đánh cờ thượng tầng. Tất cả mục đích, cũng chỉ vì muốn tăng cường thêm phân lượng trong lòng của Tông chủ Thiên Cơ Tông mà thôi!
Lý Tư giải thích.
- Ồ? Nói như vậy, đoạt giải nhất trong quần hùng chỉ là một mặt? Không hẳn đoạt giải nhất là có thể được sự tán thành của Thiên Cơ Tông sao?
Hai mắt Diêm Xuyên híp lại nói.
- Vâng!
Lý Tư gật đầu một cái.
Trầm mặc một chút, Diêm Xuyên mới lại nhìn về phía Lý Tư nói:
- Kế hoạch tạo thần? A, Lý Tư, hiện tại trẫm muốn ngươi mau chóng vơ vét tư liệu của cường giả bốn phương. Thời điểm quần hùng tranh đấu, trẫm cần mở rộng thế lực của Đại Trăn!
- Vâng!
Lý Tư lên tiếng trả lời.
...
Trụ sở Phong Huyết Tông.
- Thanh giới đao này trả lại cho ngươi. Đồ chơi của ngươi đều tiêu. Trong vạn ác dâm dẫn đầu. Mượn cơ hội này tự mình cắt đi!
Giới đao bị ném qua, mọi người đều theo lời nói của Nhâm Thử, nhìn về phía hạ thân cháy đen của Tiên Tri Phật Đà.
Tiên Tri Phật Đà:......!
- Ha!
- Ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Khắp nơi truyền đến tiếng cười sang sảng của vô số tu giả.
Mặt Tiên Tri Phật Đà nhất thời đỏ ửng, toàn thân run lẩy bẩy chỉ vào Nhâm Thử.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra.
- Lại là tên chuột nhắt nhà ngươi!
Khổng Ma Kha lạnh lùng nói.
Nhâm Thử tự nhiên lùi đến bên cạnh mười đại Tông chủ.
- Khổng Ma Kha, ngày đó ngươi đả thương ta trước. Ta đã nhìn thấy tất cả!
Nhâm Thử kêu lên.
- Nhìn thấy tất cả? Thấy thì đã sao? Ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi có thể trốn thoát được sao?
Khổng Ma Kha lạnh lùng nói.
- Trốn? Vì sao phải trốn? Có Mã Đạo Khôn làm ví dụ trước, ngươi cho rằng các vị Tông chủ còn có thể không để ý sao? Nếu như ngày hôm nay các vị Tông chủ ở đây không thể đồng lòng, bọn họ sẽ chính là Mã Đạo Khôn kế tiếp!
Nhâm Thử nổi giận nói.
- Ách?
Khổng Ma Kha nhất thời không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
- Các vị, bây giờ là thời cơ tốt nhất. Không muốn làm phi tử của tên biến thái Khổng Ma Kha này, vậy hãy xông lên giết hết, tiêu diệt Khổng Ma Kha tại chỗ này!
Nhâm Thử đột nhiên gọi to.
- Làm phi tử?
Mười đại tông chủ đột nhiên giật mình.
- Giết!
Xích Hồng Tông Chủ là người đầu tiên bay lên trời.
- Giết!
Mười đại Tông chủ đồng thời xung phong liều chết bay tới.
Khổng Ma Kha nhất thời biến sắc. Một đám thần tử cũng biến sắc, lập tức xông lên nghênh chiến.
Các tông chủ khắp nơi tới xem nhất thời biến sắc.
Phi tử? Phi tử của Khổng Ma Kha? Xích Hồng Tông Chủ và Tông chủ Phong Huyết Tông có chuyện gì vậy?
Trong nháy mắt vô số tu giả nghĩ tới mấy câu nói của Đông Phương Chính Phái lúc trước.
- Chẳng lẽ là thật?
Có người kinh ngạc nói.
- Mã Đạo Khôn thành phi tử của Khổng Ma Kha sao?
Có người hoá đá tại chỗ.
Ầm ầm ầm!
Mười đại tông chủ nhất thời liều chết xông lên. Mỗi người đều lấy hết pháp bảo của mình ra. Trong lúc nhất thời, gió bão nổi lên bốn phía. Cát bay đá chạy. Vô số tu giả vội vàng lùi lại.
Nhâm Thử kêu to nhất, lại đột nhiên tranh thủ lúc hỗn loạn, khoan đất chui xuống.
Sau một nén nhang sau, ngoài chiến trường khoảng ngàn dặm, Nhâm Thử từ trong lòng đất chui lên. Nhìn về phía đại chiến trường hỗn loạn ngoài xa, Nhâm Thử lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 40: Còn Chưa Kết Thúc!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Hừ!
- Đồ khốn, các ngươi phát điên rồi sao?
Trong sự hỗn loạn, Khổng Ma Kha gào thét.
- Bảo vệ bệ hạ!
- A!
- Cứu mạng!
......
Trận chiến đấu không hiểu lý do này diễn ra ròng rã suốt một ngày. Khổng Ma Kha vì thế đã phải trả giá hơn một trăm thần tử. Hắn đầy căm hận, mang theo thương thế trên người trở lại trụ sở của mình.
Các đệ tử của mười đại tông chủ đã bị tử thương hơn nửa. Trong số mười đại tông chủ cũng chết bốn người.
Khổng Ma Kha lại muốn thu phục những người này, rõ ràng là không thể nào.
Trước khi đi, Khổng Ma Kha mới dần dần hiểu rõ tất cả.
Trở lại trụ sở, Khổng Ma Kha tức giận một chưởng đập nát bàn trà.
Ầm!
- Nhâm Thử, Diêm Xuyên, ta nhất định phải giết chết các ngươi!
Khổng Ma Kha đỏ mắt gào thét.
Tiên Tri Phật Đà bị kiếm chém cụt một tay, đi tới. Thương thế trên người hắn không có khả năng hồi phục được trong thời gian ngắn.
Hắn có chút cay đắng nói:
- Bệ hạ, thần không ngờ được, tên Nhâm Thử và Đông Phương Chính Phái kia lại giống nhau, hoàn toàn không biết xấu hổ như vậy!
- Hai kẻ tiện nhân!
Khổng Ma Kha cắn răng nghiến lợi nói.
Trong lúc hai người đang vô cùng căm hận, ngoài điện đột nhiên có một nam tử áo trắng đi tới. Đó chính là Khổng Đạo Khâu.
Khổng Đạo Khâu nhíu mày nhìn về phía Khổng Ma Kha.
- Khổng Ma Kha? Ngươi làm sao vậy? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Kế hoạch tạo thần đang tuyển người. Thật ra nó đã sớm bắt đầu. Đệ tử của Thiên Cơ Tông đã bắt đầu ghi chép về biểu hiện của các ngươi. Trong khoảng thời gian này ta đã bảo ngươi tăng thêm uy vọng, bộc lộ tài năng của mình trong đám quần hùng, cố gắng hết sức thu phục một vài tông môn. Nhưng ngươi thì sao? Bộc lộ tài năng lại là chuyện tồi tệ như vậy? Nam phong sao? Cướp nam nhân, ra tay đánh nhau? Mất mặt cũng không cần ném đến mức này!
Khổng Đạo Khâu vẻ mặt căm hận nói.
Khổng Đạo Khâu căm hận, Khổng Ma Kha lại càng căm hận hơn. Mình căn bản không có. Đó hoàn toàn là bị người ta đặt điều nói xấu! Hắn bị hai kẻ tiện nhân nói xấu.
Hít sâu vài hơi, Khổng Ma Kha không biết phải nói thế nào với Khổng Đạo Khâu.
- Về phía Vân Tâm, ta giúp ngươi tạo áp lực với hắn. Trong khoảng thời gian tới, ngươi gây thêm chuyện nữa!
Khổng Đạo Khâu cau mày nói.
Trên mặt Khổng Ma Kha co quắp một hồi. Hắn nói giống như mình chuyên gây chuyện vậy!
Khổng Đạo Khâu phất tay áo rời đi, lưu lại một Khổng Ma Kha với vẻ mặt phiền muộn.
- Bệ hạ, gần đây chúng ta làm chuyện gì cũng không thuận!
Tiên Tri Phật Đà nhíu mày than thở.
- Đều tại Diêm Xuyên. Nếu không phải vì Diêm Xuyên, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy!
Khổng Ma Kha mang theo một tia hận ý nói.
- Thần bỗng nhiên có cảm giác!
Tiên Tri Phật Đà khổ sở nói.
- Ách?
- Tình trạng của chúng ta hiện tại, có khả năng còn chưa kết thúc!
Tiên Tri Phật Đà mang theo một tia cổ quái nói.
—...
Mã Đạo Khôn quản lý Ngưng Thúy Cung, là một trung vị tông môn tại Bắc Thần Châu, cũng là một quân cờ do Khổng Ma Kha đặt tại Bắc Thần Châu.
Ngưng Thúy Cung cách Thiên Cơ Tông không xa. Mà giờ phút này, bên ngoài Ngưng Thúy Cung lại có một đám khách không mời mà đến!
Hai người dẫn đầu chính là Mão Nhật Đạo Quân của Thánh Địa Đại Chiêu, và cả Dương Chí Cửu nữa.
Phía sau cha con Mão Nhật Đạo Quân là hơn hai trăm thân ảnh mặc áo bào đen.
Trên người bọn họ đều tản ra một khí tức chí tà. Sau khi hạ xuống một đỉnh núi, hai trăm thân ảnh mặc áo bào đen toả ra tà khí, khiến tất cả hoa cỏ cây cối xung quanh đều nhanh chóng khô héo.
- Phụ thân, Thiên Cơ Tông truyền tin tức đến, Ngưng Thúy Cung này là quân cờ của Khổng Ma Kha?
Dương Chí Cửu lạnh lùng nói.
- Phải!
Mão Nhật Đạo Quân gật đầu một cái.
- Ngày xưa Khổng Ma Kha dẫn theo hai mươi thượng Hư Cảnh đến Thánh Địa Đại Chiêu ta, muốn áp đảo chúng ta, cướp giật Thánh Địa Đại Chiêu của ta. Phụ thân, hôm nay chúng ta báo mối thù ngày xưa sao?
Dương Chí Cửu hiếu kỳ nói.
- Không sai. Khổng Ma Kha? Hừ!
Mão Nhật Đạo Quân hừ lạnh một tiếng.
- Mục tiêu là san bằng Ngưng Thúy Cung. Một tên cũng không để lại. Giết, giết, giết!
Mão Nhật Đạo Quân ra lệnh một tiếng.
- Vâng!
Tất cả thân ảnh mặc áo bào đen phía sau đều hét theo một tiếng khô khan.
Ầm!
Hai trăm người mặc áo bào đen ầm ầm phóng đi. Trong lúc nhất thời, quanh thân hai trăm người phát ra tà khí trùng thiên.
Người còn chưa tới, bầu trời đã bị tà khí nhuộm thành màu đen. Trong nháy mắt bầu trời tối sầm lại.
Một đám đệ tử Ngưng Thúy Cung nhất thời phát hiện ra hiện tượng khác thường. Trong nháy mắt hai đệ tử trong số bọn họ lao thẳng đến chỗ một đám người áo đen.
- Đứng lại. Các ngươi là người phương nào?
Trong đó có một tên đệ tử giận dữ nói.
Ầm!
Hai đệ tử Ngưng Thúy Cung lao ra trước hết lập tức bị một người áo đen đánh một chưởng tan xương nát thịt.
Trụ sở Ngưng Thúy Cung bên ngoài Thiên Cơ Tông!
Một đám đệ tử đứng trước mặt Mã Đạo Khôn. Bọn họ đang cúi đầu, dường như bẩm báo điều gì.
- Đồ khốn, một đám ngu ngốc!
Mã Đạo Khôn giận dữ và xấu hổ gào thét.
Trong sự kiện lần này, Khổng Ma Kha là nhân vật chính. Bởi vậy hình tượng của Mã Đạo Khôn có vẻ như càng không thể tả nổi!
Nghe mọi người bẩm báo, mặt Mã Đạo Khôn đều đen cả lại.
Những lời nói xấu này quá sức hạ lưu!
Một đám đệ tử khúm núm, không dám nhiều lời.
Mã Đạo Khôn đang lúc nổi giận, đột nhiên hắn biến sắc nhìn về phía đông nam.
- Không tốt, biển mây công đức của Ngưng Thúy Cung có biến!
Mã Đạo Khôn hốt hoảng la lệ.
Mã Đạo Khôn tính bay tới đó, nhưng vừa quay đầu, Mã Đạo Khôn lại nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi đi thông báo với đế vương Đại Phật, nói có người muốn tiêu diệt Ngưng Thúy Cung ta. Ta đi về trước!
- Ách, vâng!
Người đệ tử kia cảm thấy mờ mịt nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời.
Vù vù!
Mã Đạo Khôn dẫn theo một đám cường giả nhanh chóng tiến về phía Ngưng Thúy Cung.
Một đám đệ tử lại hai mặt nhìn nhau.
Tại trụ sở của Khổng Ma Kha.
- Cái gì? Có người muốn tiêu diệt Ngưng Thúy Cung sao? Là ai? Diêm Xuyên hay Nhâm Thử?
Sắc mặt Khổng Ma Kha trầm xuống.
- Ta không biết. Trước khi sư tôn đi, đã bảp ta bẩm báo với đế vương Đại Phật như vậy!
Đệ tử kia cung kính nói.
Khổng Ma Kha trầm ngâm suy nghĩ.
- Bệ hạ, Ngưng Thúy Cung là trung vị tông môn. Nơi này cách Ngưng Thúy Cung không quá xa. Có người muốn tiêu diệt Ngưng Thúy Cung, chứng tỏ người đến thật sự có thực lực cường đại! Bệ hạ vẫn cẩn thận thì tốt hơn!
Tiên Tri Phật Đà ôm vết thương nói.
- Thực lực cường đại? Hừ, trong khoảng thời gian này trong lòng trẫm đang vô cùng tức giận! Hắn đến chính là tự tìm đường chết!
Trên mặt Khổng Ma Kha trở nên băng giá.
Sau khi triệu tập rất nhiều thần tử, Khổng Ma Kha nhanh chóng tiến về phía Ngưng Thúy Cung.
Ngưng Thúy Cung!
Ầm ầm ầm!
Hai trăm người mặc áo bào đen phát ra tà khí trùng thiên, điên cuồng trùng kích đại trận. Đại trận của Ngưng Thúy Cung nhất thời dao động không yên.
- Không thể nào. Đại trận thủ sơn của tông ta cho dù là mười thượng Hư Cảnh ngũ trọng cũng không phá ra được. Chuyện này, chuyện này...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 41: Giết!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Một đệ tử Ngưng Thúy Cung sợ hãi kêu.
Ầm!
Lại thêm một lần trùng kích vào. Đại trận ầm ầm nghiền nát.
- Giết!
Hai trăm người mặc áo bào đen đồng thời gào thét.
Trong lúc nhất thời, từng người đều vung lên một trường kiếm màu đen. Tà khí vừa ra, nhất thời khiến hư không xung quanh đều nhiễm một màu đen.
Khắp nơi trong Ngưng Thúy Cung đều bị khí tức tà khí bao phủ.
- A!
- Cứu mạng!
- Không thể nào!
............
Bên trong Ngưng Thúy Cung không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Hai trăm người mặc áo bào đen biểu hiện ra thực lực cực kỳ yêu tà. Cuộc tàn sát nghiêng về một phía. Đám người mặc áo đen điên cuồng tàn sát đệ tử của Ngưng Thúy Cung.
Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
Mão Nhật Đạo Quân, Dương Chí Cửu đứng ở trên một đỉnh núi, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tại Ngưng Thúy Cung có mấy triệu đệ tử. Trong lúc nhất thời nội tạng, tứ chi bị ném khắp nơi. Máu tươi bị một đám cường giả đánh thành sương mù. Khắp Ngưng Thúy Cung đều là huyết vụ mờ mịt!
- Phụ thân, mấy chục năm nay thực lực của đám người kia đều được phụ thân đẩy tới thượng Hư Cảnh sao? Phụ thân, người quá lợi hại. Cho dù là Kinh Chiếu trước đây cũng không bằng phụ thân!
Dương Chí Cửu hưng phấn kêu lên.
Mão Nhật Đạo Quân thoả mãn nở nụ cười, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Không cần nói xấu Kinh Chiếu!
- Ách?
Dương Chí Cửu không hiểu nói.
Hai mắt híp lại, Mão Nhật Đạo Quân khe khẽ thở dài nói:
- Hôm nay, ta vẫn không phải là đối thủ của nàng. Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đạt tới độ cao như nàng!
- Chúng ta?
Dương Chí Cửu mờ mịt nói.
Mão Nhật Đạo Quân lắc đầu một cái không giải thích.
Hai người tiếp tục xem cảnh tàn sát trước mắt.
Vù vù!
Phía xa một đạo lưu quang phóng tới.
Mã Đạo Khôn dẫn theo một đám cường giả đã tới Ngưng Thúy Cung.
Nhìn cảnh tượng tàn sát điên cuồng trước mắt, Mã Đạo Khôn nhất thời nổi giận.
- Đồ khốn, đồ khốn!
Mã Đạo Khôn hét lớn một tiếng, tay hắn liền rút đại đao ra xông vào chiến trường.
Ầm!
Nhất thời một đao đánh lùi một người mặc áo bào đen. Nhưng người mặc áo bào đen lại nhanh chóng phản ứng lại.
Một người đánh không lại ngươi, vậy mười người còn không đánh lại ngươi sao?
Một đám người mặc áo bào đen gầm lên ầm ầm lao về phía Mã Đạo Khôn.
Trong chớp mắt, một nhóm người do Mã Đạo Khôn dẫn đến bị kéo vào chiến trường.
- Hừ!
Mão Nhật Đạo Quân lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- A!
- Cung chủ, cứu ta!
- A!
.........
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Tất cả những người mặc áo bào đen đã có thực lực đạt tới thượng Hư Cảnh. Cho dù yếu nhất cũng là thượng Hư Cảnh. Hơn nữa ở đây có hai trăm thượng Hư Cảnh, một trung vị tông môn sao có thể sánh bằng?
Giết! Giết! Giết!
Chờ tới lúc Khổng Ma Kha chạy tới, Ngưng Thúy Cung đã tử thương gần hết.
Khổng Ma Kha dẫn theo hơn một trăm thần tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời biến sắc.
Trước mắt hắn là một đám người mặc áo bào đen đã tiêu diệt Ngưng Thúy Cung? Tiêu diệt bố trí của mình tại Bắc Thần Châu?
Khổng Ma Kha phẫn nộ gầm lên một tiếng.
- Bệ hạ, cứu ta!
Trong chiến trường Mã Đạo Khôn gào lớn.
- Ra tay!
Khổng Ma Kha kêu lên.
- Vâng!
Ầm!
Một đám cường giả ầm ầm lao vào chiến trường.
Khổng Ma Kha cũng đột nhiên xông vào chiến trường.
- Sao?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân lập tức trở nên vui mừng.
- Bảo hộ con trai ta!
Mão Nhật Đạo Quân quay về phía mấy chục người mặc áo bào đen đứng sau mình căn dặn.
- Vâng!
Một đám người mặc áo bào đen lên tiếng trả lời.
Vù vù!
Mão Nhật Đạo Quân đạp không xông vào chiến trường. Trong chớp mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt Khổng Ma Kha.
- Mão Nhật Đạo Quân, là ngươi!
Trong mắt Khổng Ma Kha loé ra một tia giận dữ.
Khóe miệng Mão Nhật Đạo Quân lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Khổng Ma Kha, đã đến không cần bất lịch sự như vậy. Một tên cũng không để lại, giết cho ta!
- Vâng!
Người mặc áo bào đen phát ra tà khí trùng thiên, nhất thời điên cuồng xung phong liều chết lao tới.
- Giết cho ta!
Khổng Ma Kha cũng lạnh giọng kêu lên.
- Vâng!
Một đám thần tử nhanh chóng lao vào chiến trường.
Nhưng rất nhanh, Khổng Ma Kha phát hiện có điểm không bình thường. Bởi vì thực lực của đám người mặc áo bào đen này quá cường đại.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, thuộc hạ của Khổng Ma Kha đều bị áp chế.
- Ngày hôm nay, bất kỳ ai trong số các ngươi cũng đừng hòng đi được!
Mão Nhật Đạo Quân cười lạnh nói.
- Đại Nhật Uy!
Mão Nhật Đạo Quân kêu to một tiếng, một đạo kim quang từ phía trên mặt trời bắn thẳng xuống. Trong nháy mắt, đạo kim quang đã bao phủ Mão Nhật Đạo Quân. Hỏa diễm phát ra xung quanh thân thể của Mão Nhật Đạo Quân.
- Tử Vi tinh thần!
Khổng Ma Kha cũng dẫn động tinh thần lực. Đột nhiên, Tử Vi Tinh bắn xuống hào quang chói mắt.
Mão Nhật Đạo Quân đánh với Khổng Ma Kha vô cùng ác liệt.
Ầm!
Khắp nơi cuốn lên trận bão táp ngập trời.
Khổng Ma Kha và Mão Nhật Đạo Quân đều giằng co. Những người áo đen lại không ngừng tàn sát thần tử của Khổng Ma Kha.
- Bệ hạ, cứu mạng!
Quần thần lo lắng kêu lên. Trong đám quần thần, Cung chủ Ngưng Thúy Cung rốt cuộc không chống đỡ nổi, bị mười người mặc áo bào đen chém chết tại chỗ.
Mười người mặc áo bào đen chiến thắng được Cung chủ Ngưng Thúy Cung, lại nhanh chóng lao tới trước mặt Khổng Ma Kha, cùng Mão Nhật Đạo Quân đồng thời vây giết Khổng Ma Kha!
- Không, không thể nào!
Khổng Ma Kha sợ hãi rống lên.
Giờ phút này, dưới sự vây giết của một đám người mặc áo bào đen, lại thêm Mão Nhật Đạo Quân ra tay, Khổng Ma Kha lại bị áp chế?
Nếu là trước kia, căn bản không thể làm được.
Lực lượng do một đám cường giả vung ra, dường như hình thành một loại nhỏ hố đen, cắn giết Khổng Ma Kha ở giữa.
Trong tay Dương Chí Cửu cầm một viên luân, giống như một mặt trời, đặt ở bên trên trường đao của Khổng Ma Kha.
- Kèn kẹt!
Trong lúc nhất thời, Khổng Ma Kha cực kỳ chật vật.
- Không!
Khổng Ma Kha kêu lên sợ hãi.
Mình còn chưa nhất thống thiên hạ, còn chưa đánh bại hết anh hùng trong thiên hạ, mình sao có thể chết ở chỗ này được?
Hai mắt Khổng Ma Kha đầy tia máu. Hắn lấy một địch hai mươi, đối kháng với Mão Nhật Đạo Quân.
- Hừ, Khổng Ma Kha. Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi!
Mão Nhật Đạo Quân rống to, thôi thúc pháp bảo.
Ầm ầm ầm!
Không khí xung quanh phát sinh những tiếng không bạo kịch liệt.
Mắt thấy, Khổng Ma Kha đã sắp phải chết, nhất thời một khí tức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống. Phía trên bầu trời, một trúc giản lớn ầm ầm áp xuống. Khí thế khổng lồ ép tới mức đám người mặc áo bào đen nhất thời biến sắc.
Mười người mặc áo bào đen bay vút lên trời, vung trường kiếm chém về phía trúc giản. Nhưng trúc giản đè xuống, tất cả bị ép thành bột mịn.
Ầm!
Trong nháy mắt, mười người mặc áo bào đen thượng Hư Cảnh nhất trọng, cả người lẫn kiếm bị va chạm đều nổ tung.
Trúc giản khổng lồ tiếp tục đè xuống chỗ Mão Nhật Đạo Quân.
Mão Nhật Đạo Quân nhất thời biến sắc. Viên luân trong tay hắn liền ném lên trời.
Ầm!
Viên cự luân chỉ kiên trì trong chốc lát, sau đó không thể kiên trì được nữa.
Tai hoạ ngập đầu lại đè xuống đầu Mão Nhật Đạo Quân.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden