Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 29: Hoàng Đột Phá
Nguồn: ST
- Minh!
Phía xa, bên trong Giáo trường Bất Tử truyền đến một tiếng phượng hót rung trời.
Tiếp theo, bằng mắt thường có thể nhìn thấy trong một toà cung điện phía xa, bỗng nhiên hư ảnh một con phượng hoàng bảy mươi hai đuôi cực lớn bay ra. Hư ảnh của phượng hoàng bay vút lên trời, chiếu sáng tất cả cương vực.
Ầm!
Vô số hào quang bắn ra. Khí tức may mắn trùng thiên, linh vũ từ trên trời rơi xuống. Một khí tức cường đại đến cực điểm từ phía xa truyền tới.
Phần Mộ Lân Cốt đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía xa.
- Trưởng lão, chuyện gì thế này?
Mọi người kinh ngạc nói.
Phần Mộ Lân Cốt nói:
- Gia chủ suy tính được, Phần Mộ Quỷ Hỏa nhận được không mạng chi hồn, cuối cùng chết ở Hoàng trong tay. Hoàng đoạt lại truyền thừa của Đại Hoàng Tôn. Hiện tại, hẳn là Hoàng đã đột phá!
- Đột phá?
- Hoàng đã thập thất trọng thiên rồi!
Sắc mặt Phần Mộ Lân Cốt có phần khó coi nói.
- Vậy thì thế nào? Chẳng qua cũng chỉ mới là thập thất trọng thiên?
Một con cháu trong gia tộc Phần Mộ thị nói.
Phần Mộ Lân Cốt nhìn về phía hắn, lộ ra một sự khinh thường nói:
- Ngươi thì biết cái gì. Ngươi đã từng xem Hoàng chiến đấu sao? Từ trước đến nay Hoàng đều chiến đấu vượt cấp. Thập thất trọng thiên, nhưng thực tế lại có thực lực khiêu chiến thập bát trọng thiên. Ngươi cho rằng Hoàng là loại người phế vật như ngươi chắc?
- A?
- Thập thất trọng thiên? Lần đàm phán này, chúng ta có thể phải lao lực hơn rồi!
Phần Mộ Lân Cốt khổ sở nói.
Nói xong, hắn dẫn theo một đám hậu bối, tiếp tục bay về phía Giáo trường Bất Tử.
...
Cõi âm, bầu trời Nội Nam Châu.
Vù!
Bỗng nhiên có một căn phòng phóng ra hào quang chói mắt. Hư không hơi rung động. Từ bên trong có một thân ảnh mặc áo bào trắng đi ra.
Đó chính là Diêm Xuyên ngân đồng.
Rốt cuộc hắn đã luyện hóa xong một không mạng chi hồn khác, nhưng ngân đồng vẫn còn.
Vẫn là ngân đồng. Nhưng lúc này ngân đồng càng lúc càng phát ra ánh sáng loá mắt. Hai mắt Diêm Xuyên ngân đồng mở ra, dường như có thể xuyên thủng thiên địa.
Ầm!
Sáu ngàn thiên đạo đột nhiên vờn quanh thân. Đó là ba ngàn thiên đạo đến từ thế giới Đại Thiên và ba ngàn thiên đạo đến từ thế giới Đại Ác. Lúc này các thiên đạo càng lúc càng hoàn mỹ hơn.
Diêm Xuyên ngân đồng bước ra, vừa vặn nhìn thấy hư ảnh phượng hoàng lớn bay lên bầu trời Nội Bắc Châu.
- Hoàng, đột phá rồi sao?
Diêm Xuyên ngân đồng lộ ra một tia kinh ngạc nói.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Diêm Xuyên ngân đồng lộ vẻ ngưng trọng, đạp không đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
...
Dương gian. Bắc Ngoại Châu, tại thư phòng của Chung Sơn.
- Giới chủ, Diêm Xuyên vẫn ở lại chốn cũ của Bách thị!
Dịch Diễn trịnh trọng nói.
- Ở lại sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Vâng! Chỉ có nhân thân Diêm Xuyên tới viếng mộ Bách Hoàng. Cương thi Diêm Xuyên lại vẫn ngồi ở trong xe rồng không ra!
Dịch Diễn trịnh trọng nói.
Chung Sơn ngồi ở bên trên long ỷ, trầm tư một chút.
- Không hổ danh là Doanh. Hắn đang chờ trẫm đi khiêu chiến!
Chung Sơn cười nói.
- Ồ? Vậy Diêm Xuyên lại không ở Hàm Dương, không nghĩ tới chuyện điều động lực lượng một triều sao?
Dịch Diễn kinh ngạc nói.
Chung Sơn lắc đầu một cái:
- Lần này chiến đấu một trận, Diêm Xuyên không dự định điều động lực lượng hai triều của hắn và ta để toàn diện quyết đấu. Chỉ là ta với hắn quyết đấu mà thôi!
- Tại sao?
- Trước tiên khanh vào đất cũ của Bách thị, nói sau ba ngày trẫm nhất định sẽ đến!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng!
Dịch Diễn theo tiếng thối lui.
Dịch Diễn rời đi, Chung Sơn lại đạp không đi ra khỏi thư phòng, nhìn về phía xa xôi.
Rất nhanh, một ít trọng thần nhận được tin tức vội vàng tới.
- Giới chủ, ngài chuẩn bị cùng Diêm Xuyên quyết đấu một trận sao?
Một thần tử lập tức kêu lên.
- Thời cơ đã đến!
Chung Sơn gật đầu một cái khẳng định.
...
Ba ngày sau.
Đất của Bách thị cũ, trên một đỉnh núi có một đình nghỉ mát. Còn có một mảnh đất trống. Một vài thần tử Đại Trăn đang đứng ở trên mảnh đất trống.
Trong đình, nhân thân Diêm Xuyên và cương thi Diêm Xuyên đang ngồi.
Trước mặt hai người có một cái bàn đá. Hai người đang ngồi đánh cờ.
Bên cạnh còn có một sứ giả đang đứng. Đó chính là Dịch Diễn.
Diêm Xuyên lẳng lặng đặt quân cờ xuống. Xung quanh yên ắng không có một chút tạp âm nào.
Vù!
Phía xa, đột nhiên một tiếng xé gió khẽ vang lên.
Chung Sơn đạp lên tường vân, dẫn theo một đám thần tử đến đây.
Hai Diêm Xuyên ngừng tay. Nhân thân Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Ngươi đã đến rồi?
Nhân thân Diêm Xuyên khẽ cười nói.
Vù!
Chung Sơn đạp không hạ xuống phía trước đình.
Dịch Diễn thoáng thi lễ, sau đó lùi tới phía sau Chung Sơn.
Chung Sơn nhìn hai Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Ở ngay chỗ này sao?
- Đây là quan tinh đài của Bách gia ta. Năm đó gần như phần lớn thời gian gia gia ta đều ở đây. Xin mời!
Nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Chung Sơn cũng gật đầu một cái.
Ba người chậm rãi ngồi xuống. Một quan viên Đại Trăn đứng bên cạnh rót trà.
Dương gian, đất cũ của Bách thị, quan tinh đài!
Hai Diêm Xuyên và Chung Sơn ngồi ở bên bàn đá.
- Thế nào, chỉcos hai người các ngươi thôi sao?
Chung Sơn cười nói.
- Ngân đồng đang trên đường tới đây. Rất nhanh sẽ đến thôi!
Nhân thân Diêm Xuyên nói.
- Vậy thì được!
Chung Sơn bưng lên một chén trà cười nói.
- Sao vậy? Hai người chúng ta còn chưa đủ sao?
Cương thi Diêm Xuyên cười nhạt nói.
- Thập bát trọng thiên? Ha ha, xem ra là nhờ Minh Hà lão tổ biếu tặng. Chúc mừng!
- Ta nhớ được, ngươi cũng biết thần thông thân ảnh hai phần. Nếu như thi triển ra, sẽ hóa thành vạn phân thân sao?
- Cảnh giới cách biệt, một vạn phân thân thì có tác dụng gì? Một vạn phân thân của Minh Hà lão tổ, nhưng vẫn thua ở trong tay Mệnh Số cao hắn tầng một. Bây giờ cảnh giới tu vi của ta xem như tương đương với nhân thân ngươi đi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Không hẳn chứ?
Nhân thân Diêm Xuyên lắc đầu nói.
Ầm!
Đột nhiên, một trận gió bão thổi qua. Diêm Xuyên ngân đồng đột nhiên xuất hiện.
Diêm Xuyên ngân đồng ngồi xuống. Xung quanh tất nhiên không người nào ngăn cản.
- Diêm Xuyên ngân đồng, xem ra lại có thu hoạch lớn?
Chung Sơn cười nói.
Ngân đồng gật đầu một cái, cũng không hề vòng vo.
- Tốt. Như vậy ba thân thể của ta đã đến cả. Ta muốn biết ngươi có chỗ dựa dẫm!
Nhân thân Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Nhân thân Diêm Xuyên sắp xếp cho chiến trường ở đây, chính là hi vọng lấy một loại tình thế văn đấu để tiến hành trận quyết chiến này.
- Cũng tốt. Thật ra chỗ dựa của ta, ngươi cũng biết!
Chung Sơn cười nói.
Trong lúc đang nói chuyện, hai mắt Chung Sơn thoáng lóe lên, đột nhiên xuất hiện ánh sáng mười chín màu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 30: Tiên Cổ Bí Bảo
Nguồn: ST
Mười chín màu?
Ba Diêm Xuyên thần sắc thoáng cứng lại.
- Ê a!
Đột nhiên, một bên của Chung Sơn phát ra một tiếng kêu to.
Trên bả vai Chung Sơn, đột nhiên xuất hiện một con thú nhỏ trong suốt.
Thú nhỏ như hư như thực, một đầu, tám cái đuôi, chính là Thôn Thiên Vĩ Thú ngày xưa đã từng nuốt nhân thân Diêm Xuyên.
- Thôn Thiên Vĩ Thú?
Trong mắt nhân thân Diêm Xuyên trầm xuống.
- Ha ha, nó gọi Bát Cực Thiên Vĩ, đã bị ta luyện hóa, cùng hợp nhất với thần hồn của ta. Có thể xem nó như phân thân của ta. Tuy nhiên, nó đã không phải là Thôn Thiên Vĩ Thú thuần túy nhất. Tại thế giới Đại Thiên, nó đã cắn nuốt một đám thần thú, đồng thời cùng ta siêu thoát, cuối cùng thăng cấp thần thú đệ nhất!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Mười chín màu trong mắt Chung Sơn biến mất, lại xuất hiện ở trong mắt Bát Cực Thiên Vĩ.
- Mười chín màu?
Nhân thân Diêm Xuyên hơi trầm xuống.
- Thần thú đệ nhất, nó đã là thập cửu trọng thiên. Cảnh giới của nó thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với ta!
Chung Sơn cười nói.
- Đã là thập cửu trọng thiên sao?
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Không sai. Đáng tiếc, chỉ là thập cửu trọng thiên ảo, có ảnh hưởng của thần hồn lực, nó tất nhiên không sánh bằng Mệnh Số. Nó không có thần hồn. Thần hồn chính là ta. Cho nên, nó chung quy vẫn thiếu một chút! Ta vẫn hy vọng có thể khiến nó càng mạnh hơn nữa. Hiện tại ta vẫn đang tìm kiếm biện pháp.
Chung Sơn khẳng định nói.
Nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của ngươi?
- Không sai. Có nó, ta có thể đối mặt với toàn thiên hạ!
Tình huống của Chung Sơn, dường như vừa vặn ngược lại so với cương thi Diêm Xuyên. Đương nhiên, thần hồn cường đại, có lúc còn hung mãnh hơn so với thân thể.
Chung Sơn lại lắc đầu một cái:
- Tu vi của ta mới chỉ có thập ngũ trọng thiên!
- Ha, thập ngũ trọng thiên? Người thập ngũ trọng thiên trong thiên hạ, sao có thể cường đại như ngươi vậy?
Nhân thân Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Siêu thoát. Tu vi đã không có cách nào kìm hãm được thực lực của ta. Tuy nhiên, nói đến cũng không sai. Cảnh giới của ta hẳn cũng tương đương với thập thất trọng thiên đỉnh phong của các ngươi, chỉ kém một điểm đột phá. Về điểm này, lại giống như trời cao, cần có thời cơ.
Chung Sơn tự tin nói.
Nhân thân Diêm Xuyên nhìn Bát Cực Thiên Vĩ trước mắt, cau mày.
- Thân thể cương thi, thân thể ngân đồng của ta ngang bằng với Bát Cực Thiên Vĩ cùng vạn phân thân của ngươi, thế nào?
Nhân thân Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Chung Sơn gật đầu một cái.
Hai người bỏ qua ưu thế mạnh nhất của từng người, chuẩn bị để đối kháng.
Cách đó không xa, hai Thái tử ở bên ngoài đình nhìn vào.
- Đại ca, ta không hiểu rõ. Phụ đế và Chung Sơn quyết đấu, nếu là quyết đấu đỉnh phong, vì sao không dốc toàn lực ra? Vì sao không cố hết sức phân thắng bại một trận?
Minh Vương hiếu kỳ nhìn Hình Vương hỏi.
Hình Vương Phù Tô khẽ nhíu mày, nhìn một chút, cuối cùng nói:
- Bởi vì bọn họ muốn lưu lại một niệm tưởng!
- Ồ? Giải thích thế nào?
Minh Vương nghi ngờ nói.
- Ta suy đoán, Phụ đế muốn lưu một phần, để kìm chế mình!
Hình Vương hít sâu một cái nói.
- Ý đại ca muốn nói tới tế đàn Đại Đế?
Trong mắt Minh Vương lập tức sáng ngời.
Hình Vương gật đầu một cái:
- Bát Cực Thiên Vĩ, thần hồn thập cửu trọng thiên. Cương thi Phụ đế, thân thể thập cửu trọng thiên. Cụ thể ai mạnh ai yếu, ngay cả Phụ đế và Chung Sơn cũng không rõ ràng. Nhưng lưu lại một chút như vậy sẽ có một phần hi vọng! Chung Sơn hẳn cũng hiểu rõ ý nghĩ của Phụ đế. Bởi vậy, lần này bọn họ dự định lấy ra khuyết điểm của từng người để đối chọi với nhau!
- Ừm!
Minh Vương trịnh trọng gật đầu một cái.
Trong đình.
- Ta không chiến sao?
Diêm Xuyên ngân đồng nhìn về phía nhân thân Diêm Xuyên.
Lấy tính cách thuần Logic của Diêm Xuyên ngân đồng, lúc này hắn không có cách nào nhìn thấu.
- Ngươi không chiến đấu!
Nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Nếu đã như vậy, ta rời đi đây. Lúc trước ta quan sát Giáo trường Bất Tử, chắc hẳn có chuyện lớn phát sinh. Ta đi một phen!
Diêm Xuyên ngân đồng nói.
- Được!
Nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Diêm Xuyên ngân đồng đứng dậy đạp không, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
- Chung Sơn, gia gia của ta năm xưa lấy tu vi thập tam trọng thiên lại kinh động Mệnh Số. Tất nhiên đã làm một chuyện lớn kinh thiên đúng không?
Nhân thân Diêm Xuyên nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
Thần sắc Chung sơn nghiêm túc, gật đầu.
- Bách Hoàng trí tuệ, thôi diễn cổ kim tương lai, đã kinh động đến Mệnh Số!
Chung Sơn gật đầu một cái.
- Ta thấy không chỉ như vậy chứ?
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Két!
Chung Sơn đưa tay lấy ra một tế đàn Đại Đế.
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Nhân thân Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Đúng vậy. Trong lúc Bách Hoàng thôi diễn, thời điểm thôi diễn đến thiên địa sơ khai, còn lấy bí pháp, đến một tiên cổ bí bảo, giao tới tay ta. Bảo vật này mới chính là thứ đã kinh động đến Mệnh. Bách Hoàng từng nói, tiên cổ bí bảo này lại tạo thành một phần uy hiếp đối với Mệnh Số. Người bảo ta phải chăm sóc nó, chờ tương lai đối mặt với Mệnh Số!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Gia gia của ta cho ngươi tiên cổ bí bảo đó sao?
Nhân thân Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Bí bảo này đã được ta cất giấu, không thể lấy ra sẽ để lộ khí tức. Một khi lộ ra dù chỉ một tia, nhất định sẽ bị Mệnh Số phát hiện. Đã để ở chỗ ta, vậy cứ yên tâm. Chung Sơn ta xin thề, bảo vật này, ta chỉ nhằm vào Mệnh Số, tuyệt đối không lấy ra vì chuyện gì khác!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Nhân thân Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Chung Sơn một hồi, cuối cùng không miễn cưỡng hắn.
- Cũng được. Như lời ngươi nói vừa rồi, tiên cổ bí bảo này tương lai nhất định sẽ có tác dụng lớn. Vậy hôm nay để ngươi giữ chắc đi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Mặc dù là tiên cổ bí bảo do Bách Hoàng chiếm được trong lúc thôi diễn, nhưng nhân thân Diêm Xuyên cũng không hề ép buộc hắn. Bởi vì nhân thân Diêm Xuyên tin tưởng tư cách làm người của Chung Sơn.
- Tế đàn Đại Đế này xem như ta biểu đạt sự áy náy của mình. Ta biết, ngươi muốn thu thập đủ chín tế đàn Đại Đế. Mọi người có con đường của riêng mình. Ta cũng không khuyên ngươi. Ta chỉ muốn nói, ngươi tự mình thu xếp cho ổn thoả!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Nhìn tế đàn Đại Đế trước mặt, nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Hắn không nói gì thêm lập tức đứng dậy đạp không.
Ầm!
Chân hắn đạp xuống, nhanh chóng luyện hóa tế đàn Đại Đế.
Trong chớp mắt, nhân thân Diêm Xuyên đã giống như cương thi Diêm Xuyên, dưới chân đạp bốn phần tế đàn Đại Đế. Chỉ còn dư lại một phần tế đàn Đại Đế cuối cùng đang ở trong tay Võ Chiếu.
Sau đó hắn lại ngồi trở lại.
- Ngươi và ta lần này quyết đấu, vậy bắt đầu từ trên bàn cờ này đi!
Nhân thân Diêm Xuyên nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 31: Trời Làm Bàn, Sao Làm Quân Cờ
Nguồn: ST
Trên bàn đá là ván cờ do hai Diêm Xuyên lúc trước đã chơi. Cũng đã hạ đến một nửa.
Nhân thân Diêm Xuyên vung tay lên. Quân cờ đen trắng chia cho từng người. Một bàn cờ lớn lại một lần nữa bắt đầu.
Thời khắc Diêm Xuyên phất tay, bách thụ thương thiên đột nhiên xuất hiện, xoay chầm chậm liên kết với các ngôi sao trên tinh không. Ba ngàn ngôi sao tầng sao sâu, đột nhiên đấu chuyển tinh di. Ngôi sao ở cõi âm càng nhanh chóng kích thích mà tới dương gian.
Ầm ầm ầm!
Tinh không nổ vang. Thiên hạ chấn động. Trong lúc nhất thời, vô số cường giả ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn thấy ngôi sao có sự thay đổi dữ dội.
Ba ngàn ngôi sao hóa thành hai bên, phân chia ra hai bên thiên hạ nam bắc.
Tại cửa Đông Phương Điện, Đông Phương Bất Bại dẫn theo Liên Thần bước ra khỏi đại điện, nhíu mày nhìn tinh không.
- Trời làm bàn, sao làm quân cờ? Một bàn cờ lớn! Sư tôn, đây là ba ngàn quân cờ!
Liên Thần mờ mịt nói.
- Không, ngươi lại nhìn kỹ đi!
Liên Thần lắc đầu một cái.
Tại đất cũ của Bách thị, trong lương đình.
Dưới sự khống chế của vũ trụ trong lòng bàn tay, bên trên bàn cờ có vô số những điểm sao nhỏ vờn quanh. Ngoại trừ ba ngàn quân cờ ra, còn có vô số điểm sao nhỏ liên kết với vô số ngôi sao ở tầng sao nông.
Nhìn bàn cờ, dường như đang nhìn vào tinh không vậy.
Lấy bàn cờ liên kết với những vì sao trên bầu trời.
Trên tinh không, dần dần hình thành từng ngân hà chằng chịt khắp nơi, hóa thành một bàn cờ cực lớn.
- Sau khi cảm ngộ thiên chi đạo, ta đã có thể hoàn toàn điều động được ba ngàn siêu sao này. Hôm nay, ý chí của ngươi và ta cùng bơi trong lưới sao, cùng tham khảo Thiên Cơ!
Nhân thân Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Được!
Chung Sơn cười gật đầu một cái.
Đây không chỉ là một trận quyết đấu, còn là một loại cảnh giới chung.
Chung Sơn cầm quân cờ màu đen, Diêm Xuyên cầm quân cờ màu trắng.
- Tạ ơn tế đàn Đại Đế của ngươi, ngươi đi trước đi!
Nhân thân Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vậy ta liền không khách khí!
Chung Sơn gật đầu một cái.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp một hạt cờ màu đen, nhìn bàn cờ một lúc, sau đó hắn đặt một quân cờ xuống.
Đùng!
Ầm!
Kèm theo một quân cờ hạ xuống, trong tinh không đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
Lại một siêu sao di động đến một điểm trên ngân hà, tại vị trí trung tâm của bàn cờ.
- Thiên nguyên?
Liên Thần nhìn tinh không ngưng trọng nói.
- Đế vương đánh cờ, nước cờ đầu tiên, thiên nguyên!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Chung Sơn hạ xuống một quân cờ, vô số ngôi sao nhỏ của tầng sao nông theo đó mà nhanh chóng di chuyển, giống như xung quanh vô số thần tử đi theo vậy.
Nhân thân Diêm Xuyên nhìn bàn cờ, khẽ mỉm cười. Hắn lại kẹp một quân cờ trắng chậm rãi hạ xuống bàn cờ.
Đùng!
Ầm!
Các sao trong tinh không, lại một siêu sao rơi xuống.
- Thượng cửu ngũ, ngôi cửu ngũ? Diêm Xuyên này đánh cờ, cũng không cam lòng tụt lại phía sau?
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Trong lương đình tại chốn cũ của Bách thị.
Vù!
Tâm thần hai người nhân thân Diêm Xuyên và Chung Sơn, dường như theo quân cờ tiến vào trong bàn cờ, lại dường như tiến vào trong tinh không. Hai ý chí lấy các ngôi sao trong thiên địa làm thân, bắt đầu trận đấu va chạm.
Ầm!
Ầm!
... ... ...
... ...
Siêu sao trong tinh không rơi xuống. Vô số những ngôi sao nhỏ đi kèm theo xung quanh, giống như thiên quân vạn mã đi kèm vị tướng lĩnh của mình.
Lần lượt những quân cờ được đặt xuống, từ lâu đã kinh động vô số sinh linh trong thiên hạ dương gian.
Muôn dân trong dương gian tỏ ra mờ mịt nhìn lên tinh không.
Ngân hà hội tụ thành bàn cờ lớn. Siêu sao hóa thành quân cờ.
Vô số sinh linh đều lộ vẻ chấn động.
- Rốt cuộc ai đang đánh cờ vậy? Tại sao lại bá đạo như vậy?
- Trời làm bàn, ngôi sao làm quân cờ sao?
- Đây là đang chơi cờ sao?
... ... ... ...
... ...
...
Vô số người đều cảm thấy chấn động. Nhưng hầu như mọi người khi ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, cũng không hề nhìn ra được điều gì.
Trên tinh không, dường như có một lực lượng chấn động tâm hồn, làm cho tâm thần mọi người chậm rãi tiến vào trong bàn cờ lớn phía trên tinh không. Cho dù không thấy được người chơi cờ, bọn họ cũng dần dần nhìn ra được gì đó từ trong bàn cờ.
Lúc này Đông Phương Bất Bại, Liên Thần, Võ Chiếu, Phục Hy đều nhìn về phía bàn cờ khổng lồ này.
- Sư tôn, ta cảm thấy bàn cờ này, hình như cũng không đơn giản như vậy?
Liên Thần cau mày nói.
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói:
- Cẩn thận một chút, không nên bị hút lấy tâm hồn!
- Sư tôn yên tâm, đây chỉ là Chung Sơn và Diêm Xuyên chơi cờ mà thôi. Cho dù đệ tử có vô dụng, chung quy cũng không thể nào bị bị hút lấy tâm hồn!
Liên Thần tự tin nói.
Bản thân Liên Thần cũng là một đại gia trong đạo đánh cờ, lại là người siêu thoát, tất nhiên có sự tự tin vô biên.
Đông Phương Bất Bại thấy Liên Thần không tin, cũng không nói gì thêm.
Ầm! Ầm! Ầm! ... ... ...
Khi Diêm Xuyên và Chung Sơn đạt được một trăm quân cờ, rốt cuộc toàn thiên hạ đã phát sinh biến đổi lớn.
Ầm ầm ầm!
Vô số tường vân xuất hiện ở khắp nơi trong thiên địa, che kín bầu trời, chỉ lưu lại bàn cờ sao trên không trung.
Mặt trời chói sáng nhất thời bị che khuất.
Khắp thiên hạ gió lặng, nước yên. Tất cả đều tĩnh lặng. Chỉ còn lại một bàn cờ lớn trong tinh không phóng ra hào quang chói mắt.
Đất trời tối tăm, vốn là chuyện khiến thiên hạ khiếp sợ. Nhưng lúc này chỉ có vài tiếng khiếp sợ nhỏ nhỏ vang lên trong thiên hạ.
- Tiểu nhị, đi xem thử bên ngoài thế nào? Trời sắp mưa hay gì vậy? Tại sao trời bỗng nhiên tối đen lại thế?
- Ôi, được!
Tiểu nhị nhanh chóng đi ra khỏi tửu lâu.
- A!
Tên tiểu nhị cả kinh kêu lên.
- Thế nào?
Tiểu nhị khiếp sợ nhìn xuống đường phố. Trên đường phố, lúc này vô số bách tính dường như đã biến thành những bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Không chỉ có trên con đường này, gần như tất cả đường phố trong toà thành trì, mọi người đều giống như trúng phải thuật định thân vậy, hoàn toàn không nhúc nhích, đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tiểu nhị cảm thấy mờ mịt khó hiểu. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời trăng sao ảm đạm, chỉ còn lại vô số ngôi sao sắp xếp thành quỹ tích huyền ảo.
Tiểu nhị cũng không hiểu về cờ vây. Nhưng nhìn thấy bàn cờ trên tinh không kia, trong nháy mắt tâm thần của hắn thoáng tu lại. Dường như một thần phách thoát thể ra, xuyên thẳng vào cửu tiêu, trong nháy mắt xông vào một ngôi sao bên trên tinh không.
Thần phách bay lên trời, tiểu nhị giống như bị chứng mất hồn, lập tức trở nên bất động, con mắt nhìn chằm chằm vào trong tinh không, dường như đang nhìn chằm chằm vào thần phách của mình.
Giống như những người đang đứng trên đường, tiểu nhị bất động.
- Tiểu nhị, tiểu nhị, tình huống bên ngoài thế nào?
Bên trong tửu lâu truyền đến một tiếng gọi to rõ ràng đã thiếu kiên nhẫn.
- Tiểu nhị, ngươi là người chết sao? Ta hỏi ngươi nói đấy!
Một sâu rượu hùng hùng hổ hổ đi ra.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 32: Đẩy Nhau Lên Cao
Nguồn: ST
Trong nháy mắt khi hắn vừa đi ra, hắn nhất thời cũng bị cảnh sắc trên đường làm sợ ngây người.
Hắn cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn lên trời.
Vù!
Trong nháy mắt thần phách của hắn cũng xuyên thẳng vào cửu tiêu, tiến vào một ngôi sao, cả người cũng bất động.
Cảnh tượng như vậy phát sinh ở khắp các nơi trong thiên hạ. Càng ngày càng nhiều người chậm rãi bị đoạt thần phách.
Giống như một tuyết cầu càng lăn càng lớn. Càng ngày càng có nhiều thần phách của sinh linh bị cướp đoạt. Tinh không kia thu nạp lực lượng của thần phách càng ngày càng mạnh. Thế nên đến cuối cùng, căn bản không cần ngươi nhìn, vẫn có thể cường ép lấy lực lượng thần phách.
Ầm ầm ầm!
Theo không ngừng có quân cờ được hạ xuống. Tinh không càng lúc càng lấp lánh, càng ngày càng nhiều thần phách bay vút lên trời, càng lúc càng khiến cho bàn cờ này trở nên loá mắt.
Giờ phút này, cho dù là Liên Thần, thần sắc cũng đột nhiên hoảng hốt.
Dường như thần phách của Liên Thần cũng sắp bị đoạt mất.
- Tỉnh lại!
Đông Phương Bất Bại gầm thét một tiếng.
Vù!
Liên Thần đột nhiên giật mình một cái.
Vù, vù!
Liên Thần bị kinh sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn thở dài mấy hơi mới ổn định lại.
- Sao có thể như vậy được. Sư tôn, tại sao bàn cờ này lại có thể hút được tâm thần của ta?
Liên Thần không thể tin nói.
Bản thân mình là người siêu thoát, còn là đại sư trong đạo đánh cờ. Trong lúc lơ đãng, không ngờ chính mình đã trúng chiêu?
Liên Thần kinh ngạc cảm thán một hồi.
- Chung Sơn và Diêm Xuyên, đảo loạn Thiên Cơ!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- A?
- Thiên địa vạn vật đều đang thuận theo đà phát triển, đều nằm trong bàn tay của Mệnh Số. Diêm Xuyên và Chung Sơn lại lấy những vì sao trên bầu trời đảo loạn Thiên Cơ, thu lấy thần phách của muôn dân, đảo loạn vận mệnh của muôn dân!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Ồ?
- Trong tinh không này rất nhanh sẽ nạp lấy tất cả thần phách của muôn dân tại dương gian. Đến lúc đó, vận mệnh của muôn dân chắc chắn sẽ có sự thay đổi rất lớn!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Nhưng làm vậy thì có tác dụng gì?
Liên Thần không hiểu nói.
- Tinh không này hiện tại có vô số thần phách của muôn dân. Có thể đếm dùng con số hàng ngàn hàng vạn để tính toán thần phách. Mỗi thần phách đều chứa đựng một tâm tư không giống nhau. Hai người Diêm Xuyên, Chung Sơn thống soái hàng trăm hàng ngàn tâm tư, đồng thời cũng rèn luyện suy nghĩ của mình cũng ở trong đó, rèn luyện hồng trần trong dòng lũ của muôn dân. Hai người ảnh hưởng tới muôn dân, muôn dân cũng ảnh hưởng lại hai người. Gai người trong lúc đấu tranh với nhau, khiến tâm thần của mình đạt tới vô biên!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Tâm thần đạt tới vô biên?
Liên Thần lộ ra một vẻ mờ mịt. Hắn vẫn có chút không hiểu.
Mà giờ phút này, tại nơi chốn cũ của Bách thị, trong lương đình.
Thời điểm hai người Diêm Xuyên, Chung Sơn đặt quân cờ xuống, đã nhắm mắt lại. Gần như tất cả tâm thần đều đặt cả vào trong bàn cờ lớn này.
Thông qua bàn cờ này, hai người ở trong tinh không đúc ra một thế giới chúng sinh.
Thời khắc đặt quân cờ xuống chính là đang sáng tạo thiên địa.
Thần phách của chúng sinh tiến vào thế giới này, không có tư tưởng chủ quan . Dường như mỗi người đều dại ra, giống như đứng ở một nơi nào đó trong không gian.
Trong bàn cờ trên không trung này, lại xuất hiện hai thân ảnh phát ra hào quang chói mắt.
Hai bóng người Diêm Xuyên, Chung Sơn ngồi khoanh chân tại đỉnh của hai ngọn núi, phất tay điều động thiên quân vạn mã, tại đang tấn công lẫn nhau.
Hai người lấy ảnh hưởng của từng người, đang chiêu nạp muôn dân làm tín đồ.
Tâm thần trùng kích, bố cục tấn công, tuy không ở thực thể, nhưng trong không gian của bàn cờ này lại đặc biệt khổng lồ.
Thần phách của muôn dân trở thành đối tượng để hai người tranh đoạt. Sau những lần tranh đoạt, trời long đất lở.
Một ít thần phach của muôn dân trong lúc mơ mơ màng màng đi tới dưới trướng của Chung Sơn, thành kính lễ bái. Cùng lúc đó, từng lực lượng tín ngưỡng tràn vào trong cơ thể Chung Sơn. Càng lúc Chung Sơn càng có thể cảm ngộ thiên địa rõ ràng hơn, có thể điều động lực lượng vô tận ở khắp nơi.
Ầm ầm ầm!
Từng thiên đạo được cảm ngộ ra, chậm rãi quay xung quanh Chung Sơn.
Vô số hào quang trùng thiên, khí tức may mắn, Chung Sơn giống như dần dần đặt mình trong biển của vạn lực. Lực lượng mênh mông vô tận chờ nghe điều lệnh.
Ầm!
Lực lượng của Chung Sơn vừa xuống, quân mã trước kia lao nhanh hóa thành thần thú, tiên nhân, tấn công về phía Diêm Xuyên.
Phía bên Diêm Xuyên cũng vậy. Tinh lực ngưng tụ ra thiên quân vạn mã, lúc này cũng bị lực lượng vô tận tăng cường thành thần thú, tiên nhân, nhào về phía Chung Sơn.
Ầm!
Hai người giống như chủ nhân của thiên hạ, chỉ huy vô số thần niệm, làm lực lượng của mình.
Thần niệm của hai người cũng dần dần che kín tất cả không gian, càng ngày càng nhiều thần phách của muôn dân bao phủ.
Dần dần, hai người cũng quên mất mình đang ở đâu, chậm rãi trầm mê ở trong biển với vô số tâm tư.
Ầm!
Tất cả tinh không dường như hình thành tâm tư xung đột của hai bên. Không bên nào chịu nhường nhau, va chạm vào nhau. Mỗi lần va chạm vào nhau, ánh sáng thần thánh của Diêm Xuyên và Chung Sơn sẽ càng thêm dồi dào hơn nữa.
Thần phách của muôn dân thiên hạ bị nạp lấy, nhưng vẫn có mấy người có thế chống đỡ lại được.
Đông Phương Bất Bại và Liên Thần đang bình tĩnh nhìn vào bàn cờ trong tinh không.
Sau mười ngày, siêu sao trên tinh không càng ngày càng nhiều. Trên bàn cờ trong tinh không kia mơ hồ có thể nhìn thấy được hai hư ảnh khổng lồ, hư ảnh to lớn giống như thông thiên triệt địa.
Dáng dấp của hai hư ảnh chính là Chung Sơn và Diêm Xuyên. Hào quang quanh thân hai người phát ra vô số. Sau đầu hai hư cảnh cũng có hào quang bắn ra bốn phía. Các loại ánh sáng dày đặc trong tinh không.
Tinh không đơn điệu trước kia, lúc này đã biến thành cực kỳ loá mắt, ánh sáng vô cùng chói lọi, mỹ lệ vô hạn.
- Sư tôn, hai người kia sẽ không phải là tâm thần của Chung Sơn và Diêm Xuyên hình thành chứ? Mười ngày, lúc này mới chỉ mười ngày, bọn họ đã cường đại đến mức xưng bá tinh sao?
Liên Thần kinh ngạc nói.
- Đúng là bọn họ. Lúc này bọn họ mượn tâm tư của muôn dân, tôi luyện tâm thần của bản thân, còn tập trung được vô số tín ngưỡng cảm ngộ thiên chi đạo pháp. Tâm thần va chạm nhau, lại không ngừng trèo lên đỉnh. Không phải xem nhau như kẻ thù, cố gắng đè chết bên kia, mà trong lúc chiến đấu lại không ngừng đẩy đối phương về phía cao hơn. Bọn họ cùng đẩy nhau lên cao. Loại chiến đấu này thực sự khó có thể thấy được!
Đông Phương Bất Bại thở dài nói.
- Cùng đẩy nhau lên cao sao?
- Không sai. Gần giống như lúc Diêm Xuyên lĩnh ngộ thiên chi đạo. Ngày xưa chỉ là bước một bước tới cửa. Bây giờ hắn nương theo giao đấu với Chung Sơn lần này, lĩnh ngộ càng ngày càng nhiều. Không bao lâu nữa, hắn sẽ hoàn toàn bước vào trong môn phái. Chung Sơn ngộ đạo cũng bởi vì lần quyết đấu này. Bọn họ càng lúc càng ép về phía càng cao hơn!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Làm sao còn có loại tu luyện như vậy chứ?
Liên Thần lộ ra một tia cay đắng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 13: Người Người Như Rồng
Chương 33: Cân Sức Ngang Tài
Nguồn: ST
- Bằng hữu dễ gặp. Một kẻ địch khó cầu. Đặc biệt là loại kẻ địch không kém hơn bao nhiêu này. Hơn nữa hai bên đều thưởng thức kẻ địch của mình. Bọn họ vừa là kẻ địch cũng là bằng hữu. Trên đường tu luyện, kẻ địch cũng là bằng hữu như vậy mới là điều đáng quý nhất!
Đông Phương Bất Bại thở dài nói.
Lại thêm hai mươi ngày nữa trôi qua.
Ầm!
Tinh không nổ vang.
Hư ảnh của Chung Sơn, Diêm Xuyên càng lúc càng lớn mạnh, thân hình thoáng động, uy nghiêm vô cùng. Các ngôi sao rung động.
Trong không gian của bàn cờ kia, thần phách của muôn dân cũng nhanh chóng tập trung lại. Vô số tín ngưỡng tràn vào tâm thần của hai người.
Diêm Xuyên, Chung Sơn đã quên mất vị trí đang ngồi, quên mất đối phương, chỉ biết là phải áp chế đối phương.
Dần dần, hai hư ảnh dựa lại vào gần nhau hơn.
Mỗi người đều dùng một đầu ngón tay chạm vào nhau. Tuy rằng một cái chỉ tay của người kia rất đơn giản, nhưng đầu ngón tay lại giống như ẩn chứa ý nghĩa thâm ảo của thiên địa, va chạm vào nhau.
Ầm!
Xung quanh hai người, thiên đạo cuồn cuộn bạo phát, ầm ầm trọng thương. Nhất thời, thiên hạ chấn động.
Đầu ngón tay của bọn họ cũng không hề tách ra, mà muốn nhất định phải phân ra thắng bại.
Cứ như vậy, thiên hạ đang chấn động. Tại nơi hai ngón tay chạm vào nhau. Tín đồ, vô số thần phách muôn dân của mỗi người cũng đều nhìn về phía nơi hai ngón tay chạm vào nhau.
Vù!
Đầu ngón tay của hai người đều phát ra một tiếng u u.
Ầm! Ầm!
Hai bức tượng hư ảo cực lớn gần như đồng thời nổ tung ra.
Ầm!
Tất cả không gian của bàn cờ, trong nháy mắt nổ tung. Trong nháy mắt, vô số thần phách từ đâu tới đều chạy về đó.
Vụ nổ cực lớn khiến tất cả thần phách nổ bắn trở lại.
Vù!
Thiên hạ, muôn dân đột nhiên chợt giật mình. Dường như vừa trải qua một giấc mộng thật dài vậy.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại ở đây?
- Ta nhớ ra rồi. Lúc trước ta nhìn lên tinh không!
- Ta giống như đã đột phá bình cảnh?
- Ta cũng cảm thấy cảnh giới hình như tăng thêm rất nhiều!
- Trước đó đã có chuyện gì xảy ra vậy?
... ... ... ...
... ... ...
...
Muôn dân đều lộ vẻ mờ mịt.
Tại chốn cũ của Bách thị, trên đỉnh đầu của hai người Chung Sơn và Diêm Xuyên lại có vô số tường vân, trên người mỗi người đều phóng ra hào quang chói mắt.
Hai người vẫn chưa mở mắt. Một lần quyết đấu này khiến mỗi người đều ngộ ra được những điều cực kỳ quan trọng.
Ầm ầm ầm!
Vô số nguyên khí trong thiên địa cuồn cuộn xông thẳng vào trong thân thể hai người.
Cương thi Diêm Xuyên ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người.
Ầm!
Thân thể Chung Sơn đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
Trong nháy mắt, đạo âm cuồn cuộn trùng thiên. Khắp thiên hạ dương gian đều là tiếng của đạo âm. Nơi đạo âm qua, khắp trời đều là hoa sen màu phấn hồng tung bay trong gió.
Hoa sen màu phấn hồng cực kỳ yêu diễm, lộ ra một khí tức an lành.
Vô số hoa sen màu phấn hồng tung bay trong gió.
Liên Thần đang đứng ở giáo trường Đông Phương, lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
- Đây là hoa sen gì vậy? Tại sao nó còn cường hãn hơn cả hoa sen xanh của ta chứ?
Liên Thần kinh ngạc nói.
- Chung Sơn đột phá!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Cái gì? Không thể nào, không thể nào như vậy được!
Liên Thần không tin sợ hãi kêu lên.
Người siêu thoát làm sao có thể đột phá được?
Ngày xưa mặc dù Chung Sơn đã từng nói với Liên Thần, nhưng Liên Thần căn bản không tin. Người siêu thoát đã là một loại tu hành cực hạn, làm sao có thể tiến thêm một bước nữa?
Liên Thần quay đầu nhìn về phía bắc. Quả nhiên hắn nhìn thấy trong lương đình, bên ngoài cơ thể Chung Sơn có vô số huyễn ảnh thần thú vờn quanh. Đạo âm cuồn cuộn, khắp trời đều là hào quang. Trên đỉnh đầu của Chung Sơn còn xuất hiện một đóa hoa sen màu hồng phấn cực lớn, đứng đầu vạn sen trong thiên hạ.
Mặc dù đứng ở một khoảng cách xa vô hạn nhìn tới, Liên Thần vẫn cảm nhận được một khí tức lớn lao đến cực điểm.
- Tại sao lại như vậy? Hắn lại có thể đột phá được sao?
Liên Thần lộ ra một sự cay đắng.
Ầm!
Thân thể nhân thân Diêm Xuyên đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Trong nháy mắt, khác hẳn với đạo âm che kín thiên hạ của Chung Sơn. Đạo âm vừa qua, vô số hư ảnh bách thụ đột nhiên xuất hiện, chống lại những bông hoa sen màu hồng phấn kia.
- Đúng. Đây là khí tượng của thập bát trọng thiên. Khí trùng thiên hạ, đạo âm thiêu trời!
Đông Phương Bất Bại gật đầu một cái.
Liên Thần nhìn hai người ở Bắc Ngoại Châu, trong lúc nhất thời mặt lộ vẻ cay đắng. Hắn thở dài một tiếng. Ngày xưa mình đúng là không có mắt nhìn người. Bây giờ bọn họ đã đạt được tới một mức độ khiến mình phải ngước cổ lên nhìn.
Trong mắt Đông Phương Bất Bại lại loé ra từng tia sáng.
Nhân thân Diêm Xuyên và Chung Sơn đều đạt được một mức độ cực cao.
Vù!
Hai mắt nhân thân Diêm Xuyên mở ra, bắn ra hai hào quang mười tám màu.
Thập bát trọng thiên? Hiện nay đây đã là tu vi cao nhất của cường giả trong thiên hạ.
Hít sâu một hơi, nhân thân Diêm Xuyên nhìn về phía Chung Sơn trước mặt.
Thần sắc của Chung Sơn có phần thu liễm. Nhưng từ vô số những bông hoa sen màu hồng phấn trong thiên hạ nhân thân Diêm Xuyên có thể thấy được, thực lực của Chung Sơn cũng không kém gì nhân thân Diêm Xuyên.
- Chúc mừng!
Chung Sơn cười nói.
- Cùng vui!
Nhân thân Diêm Xuyên nói.
Bàn đá trước mặt ba người, lúc này tất cả quân cờ đã hóa thành bột mịn.
Trên tinh không, vô số ngôi sao dường như đã hoàn toàn bị làm cho rối loạn, vẫn dừng lại ở vị trí khi hai người đặt quân cờ cuối cùng.
- Tổng thể điều này thật sự có hơi lớn!
Chung Sơn cười nói.
- Như vậy cũng tốt. Bên trong bàn cờ này ẩn chứa cảnh giới của ngươi và ta, lưu lại cho thiên hạ quan sát đi!
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cũng tốt!
Chung Sơn gật đầu một cái.
Xung quanh, thân tử hai bên đều lộ vẻ tò mò.
Rốt cuộc trận chiến này người nào thắng?
- Người siêu thoát, trường sinh bất tử. Bây giờ thực lực của ngươi hẳn là thập lục trọng thiên đi. Ta là thập bát trọng thiên, lại không thể thắng được ngươi, xem ra đúng là vô cùng huyền diệu!
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ta cũng không có cách nào thắng được ngươi. Dù sao ta đã siêu thoát, tu hành càng gian nan hơn. Nếu lại muốn đột phá nữa, có thể xa tới mức không thể nhìn thấy được!
Chung Sơn khe khẽ thở dài.
- Người khác nói, ta sẽ tin tưởng. Còn Chung Sơn ngươi sao? Ha ha, ta chờ ngày gặp lại!
Nhân thân Diêm Xuyên cười to nói.
Chung Sơn khẽ mỉm cười, không có nhiều lời.
Lần này, hai người nhờ vào một trận chiến đấu, từng người đều đã đột phá. Chung Sơn lại có Bát Cực Thiên Vĩ, càng lúc càng hung hãn.
Hai người chiến đấu một trận, chỉ có thể xem là hoà. Nhưng hôm nay, hai người cũng không chuẩn bị lại tiếp tục đấu nữa. Tuy rằng mỗi người còn có thủ đoạn riêng của mình. Nhưng lúc này, bất kỳ ai cũng không có tâm tư tiếp tục chiến đấu.
Nhân thân Diêm Xuyên bỗng nhiên đưa tay phải ra.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden