-Đã gọi rồi sư phụ, chắc lát nữa là đến thôi! – Một gã môn sinh đáp lời.
Thượng Điền Tiểu Phúc giờ mới xoay người, nhìn về phía gã “côn đồ” vừa hành hung đệ tử của lão. Ông ta bắt đầu đánh giá con người trước mặt, dáng dấp cơ thể, khuôn mặt, khí độ, tất cả đều nói lên rằng hắn quá ư là bình thường. Vậy thì tại sao đệ tử ưu tú nhất của lão lại có thể bị con người này đánh bại? Khả năng của môn đệ lão ra sao, chẳng lẽ lão không hiểu rõ, hơn nữa nhìn vết lõm trên áo giáp, lão Phúc càng khẳng định phải là một tuyệt thế cao thủ mới có thể tạo nên. Ông cũng chú ý tới vết máu trên mặt Hắc Vân, phỏng chừng là do giao đấu với Trần Vũ nên mới có, vậy thì trận đấu đó chắc hẳn rất ác liệt.
Nhưng ông ta đâu có biết, do gã “côn đồ” hối hận về việc mình làm với Liên Hoa nên mới để tên đệ tử ưu tú kia đánh ba đòn, còn bằng không, dù là cả cái đạo quán này xông vào một lượt e là cũng chẳng thể làm khó được gã.
Nhìn ngang nhìn dọc, lão Phúc vẫn không tin được là kẻ trước mặt đã hạ gục họ Trần, suy xét giây lát, Thượng Điền Tiểu Phúc mới cất giọng trầm ổn.
-Chính là cậu đã đánh trọng thương đệ tử của ta? – Lão muốn khẳng định lại những gì mình nghe được.
Hắc Vân chậm rãi lấy tay quệt vết máu lăn trên má, gã bình thản nhìn lão Phúc mà đáp lại.
-Đúng, là tôi ! – Gã tỏ ra khá kiệm lời.
-Theo như đệ tử của ta nói, thì cậu vô duyên vô cớ tới đây kiếm chuyện có phải không? – Lão chắp hai tay sau lưng, đôi mắt dò xét thái độ của Hắc Vân.
Thực ra nói như vậy cũng đúng, Hắc Vân khi không lại dám vào tận đạo quán mà “sàm sỡ” Liên Hoa mĩ nhân, khác nào tự đi kiếm chuyện với tất cả các môn sinh ở đây. Nhưng cũng chẳng thể trách gã, nếu tay Trần Vũ kia không phải là kẻ tâm địa ác độc, một mực muốn hạ nhục Hắc Vân thì đã không phải lãnh hậu quả thê thảm đến thế. Có điều giờ gã đang đóng vai “phản diện”, lại một mình giữa hang “cọp”, dù có thanh minh thì cũng bị đám nam môn sinh phủ nhận ngay, mà mấy nàng nữ môn sinh kia thì toàn thuộc loại chanh chua, đanh đá, chỉ e Hắc Vân mà mở miệng bào chữa, lập tức sẽ được tặng cho cái danh hiệu “gái ** già mồm” hay “vừa ăn cắp vừa la làng” ấy chứ. Đó là còn chưa kể Liên Hoa mĩ nhân giờ đã có ác cảm với Hắc Vân, gã còn phân bua này nọ thì khả năng cái ác cảm kia được nhân thêm 10 lần, 100 lần là rất có thể. Thôi thì bị mang tiếng là kẻ ác thì ác luôn một thể, Hắc Vân chép miệng rồi cất giọng chán nản.
-Cũng chẳng phải vô duyên vô cớ gì, chỉ muốn cùng đệ tử của ông giao lưu một chút mà thôi!
Thấy thái độ của tên “sắc ma” thật quá ngứa mắt, các nữ môn sinh liền cho gã mấy lời “tán dương”.
-Đúng là một tên hạ lưu, vô liêm sỉ, côn đồ…
-Đã đánh người còn ra vẻ ta đây, nhìn thật là ……
-Sư phụ thấy thái độ của hắn rồi đấy…
Lão Phúc trầm tĩnh, giơ tay ra hiệu cho các đệ tử yên lặng, rồi lại chất vấn.
-Giao lưu? Đây là kiếm đạo quán, thiết nghĩ nếu giao lưu thì cũng nên dùng kiếm để học hỏi lẫn nhau. Nhưng theo những gì ta thấy thì…
Nói tới đây, lão Phúc ngừng lời, nghĩ tới nắm đấm hằn trên giáp của tên đệ tử, thực sự lão vẫn không cho rằng gã thanh niên trước mặt gây ra mọi chuyện. Hay hắn ta có đồng bọn? Lão Phúc toan hỏi, thì câu trả lời của Hắc Vân đã khiến lão phải đánh giá lại vấn đề.
-À… chẳng qua tên đó trình độ non kém, tôi chỉ cần dùng tay không cũng có thể “giao lưu” với hắn, thiết nghĩ chẳng cần phải dùng tới kiếm làm gì. – Hắc Vân thở dài.
Do câu trước đã không giải thích, nên câu hỏi này Hắc Vân cũng phải nghĩ bừa ra một lí do mà trả lời.
Trình độ non kém? Một kẻ từng đoạt giải á quân kiếm đạo toàn miền bắc mà trình độ non kém sao? Thượng Điền Tiểu Phúc thực sự không ngờ tên thanh niên trước mặt lại cao ngạo tới vậy, hắn hạ thấp đệ tử ưu tú của lão cũng đồng nghĩa với việc coi thường đạo quán Thượng Nhật. Lão vốn là kẻ có thể đánh đổi cả đời để truy cầu kiếm đạo, tất nhiên những chuyện liên quan tới vấn đề này đều vô cùng đặc biệt với Thượng Điền Tiểu Phúc. Giờ thấy có kẻ coi thường tâm huyết cả đời mình, sĩ diện nổi lên, đang chuẩn bị nói gì đó thì giọng của Liên Hoa đã chen ngang.
-Anh Vũ không phải là người kém cỏi. Ngươi nói vậy chẳng khác nào không coi đạo quán này ra gì. Ngươi có thể coi thường ta, nhưng không được phép coi thường tâm huyết cả đời của ông nội. – Liên Hoa do không thể chịu đựng nổi nữa, bèn gắt lên.
-Liên Hoa, cứ để ông nói chuyện với hắn được rồi! – Lão Phúc ôn tồn.
Liên Hoa mĩ nhân không nói gì thêm, lườm lườm nhìn tên “sắc ma”, càng lúc sự oán giận nàng dành cho hắn càng tăng lên.
Nghe qua đoạn hội thoại, Hắc Vân giờ biết thêm được chút tin tức về tuyệt sắc mĩ nhân, nhưng gã cũng thầm kêu khổ, câu trả lời bừa vừa rồi xem ra đã đổ thêm dầu vào lửa.
-Nếu cậu muốn giao lưu, học hỏi về kiếm đạo. Vậy thì hôm nay đích thân lão già này sẽ nhờ cậu chỉ giáo cho vài đường!
Nói thì nói vậy, nhưng thực chất lão Phúc đang muốn tự tay dạy dỗ cho tên thanh niên ngổ ngáo kia một trận, để hắn chừa cái tính “coi trời bằng vung”, chứng tỏ cho hắn biết, đạo quán này không phải đồ bỏ đi như hắn tưởng. Hơn nữa cũng để thử xem khả năng của hắn tới đâu, có phải chính là kẻ vừa đả thương môn sinh của lão hay không.
Thấy sư phụ sắp đích thân giáo huấn tên “sắc ma” thì đám nữ môn sinh như mở cờ trong bụng, khoái chí hô lên.
-Sư phụ không cần phải khách khí với hắn làm gì…
-Sư phụ phải cho hắn biết sự lợi hại của đạo quán chúng ta…
Còn mấy tay nam môn sinh thì vẫn im thin thít, e ngại nhìn Hắc Vân, vừa rồi chúng đã tận mắt chứng kiến khả năng của gã, nên giờ cũng không dám chắc sư phụ chúng có thể thu thập nổi tên “sắc ma” hay không.
Hắc Vân thì thầm cười khổ, xem ra gã đã động chạm đến tự ái của ông già trước mặt, mà ông già này lại chính là ông nội của Liên Hoa, thử hỏi gã ra tay kiểu gì? Giờ lại nhịn nhục mà cho ông ta giáo huấn, tới lúc đó Liên Hoa mĩ nhân nhân lại chả coi Hắc Vân là cái loại thùng rỗng kêu to, anh hùng rơm, quân tử bột, vậy thì còn đâu hình tượng của gã. Đánh cũng chết, mà không đánh cũng chết, Hắc Vân thực sự đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Còn chưa biết phải sử trí ra sao, thì một thanh kiếm gỗ đã vứt ra trước mặt Hắc Vân.
-Cầm kiếm lên! – Lão Phúc cất giọng như thể ra lệnh.
Phỏng chừng chuyện này không còn có đường lùi, Hắc Vân miễn cưỡng nhặt lấy thanh kiếm gỗ, buồn bã nhìn ông già trước mặt, không biết mọi chuyện sẽ còn đi tới đâu nữa đây.
Bước vào trong sàn đấu, hai tay nắm chắc lấy chuôi kiếm, mũi kiếm hướng về phía địch thủ, một chân bước lên còn một chân lùi lại, Thượng Điền Tiểu Phúc đang đứng đúng theo tư thế của một Samurai(*) chuẩn bị xuất chiến. Ông ta đang cực kì nghiêm túc trong việc này.
-Tuy tài năng của ta cũng có phần hạn chế, không biết có thể làm đối thủ của cậu hay không? Nhưng mong rằng cậu sẽ dốc hết sức mà đấu với ta một trận, đừng vì thấy ta già cả mà nương tay! – lão Phúc trầm ổn cất giọng.
Lần đầu tiên thấy sư phụ của mình nghiêm túc như vậy, đám môn sinh cùng Liên Hoa đều không dám ầm ỹ, chỉ nhất nhất quan sát trận đấu. Nhưng trong lòng các nàng thì chắc tới 99% tên “sắc ma” kia sẽ thảm bại, cúp đuôi mà bỏ chạy.
Không khí của đạo quán trở lên tĩnh lặng, ánh mắt của lão Phúc lạnh lẽo như băng tuyết, nhìn xoáy vào Hắc Vân, từ ánh mắt này một loại bức khí bắt đầu phát tán ra xung quanh, chính là chiến khí của Thượng Điền Tiểu Phúc.
Khi khả năng của bản thân đã được tôi luyện tới một mức độ thượng thừa, sức mạnh đã đạt tới một cảnh giới mới, thì người luyện võ có thể dùng hơi thở, ánh mắt hay nội lực của bản thân để tạo ra những loại bức khí khác nhau, tùy theo hoàn cảnh. Loại bức khí này chỉ có thể cảm nhận bởi những người cùng đẳng cấp hoặc cao hơn, còn những người ở đẳng cấp thấp hoàn toàn không hề cảm thụ được.
Cơ thể lão Phúc đang phát ra chiến khí, được tạo bởi suy nghĩ chiến thắng mãnh liệt mà thành. Các môn đệ và Liên Hoa vốn dĩ chưa thể đạt tới cảnh giới của Lão Phúc nên không cảm nhận được, nhưng Hắc Vân lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Thực tình Thượng Điền Tiểu Phúc không nghĩ rằng tên thanh niên tuổi đời chỉ tầm 20 trước mặt ông ta lại có thể nhìn ra chiến khí. Loại bức khí này bộc phát theo suy nghĩ của lão Phúc, chứ lão không hề kiểm soát được nó.
“Ai cha! Gặp phải thứ dữ rồi, lão già này xem chừng là một cao thủ kiếm đạo đây!” – Hắc Vân có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, gã biết rằng để đạt tới cảnh giới như vậy, ông lão phỏng chừng đã phải trải qua không ít lần vào sinh ra tử, tập luyện tới quên cả mạng sống. Nhưng nghĩ tới chiến khí, Hắc Vân chợt nhớ ra có một khả năng huyền thoại của Samurai là “Song đấu tâm lí”(*). Một kỹ thuật tâm lý để kiểm tra sức mạnh tinh thần của kẻ địch mà không phải đánh nhau. Hai người tham chiến phải cùng là samurai, hoặc ở đẳng cấp ngang nhau, nhìn chằm vào nhau, không chớp mắt trong yên lặng, không cử động cơ thể, cho đến khi một trong hai phải thất bại. Kĩ thuật này chỉ dùng được đối với những Samurai ở trình độ chí cao, sử dụng bức khí của mình để áp đảo đối phương.
(*)Samurai có hai nghĩa. Theo nghĩa thứ nhất, samurai là một bộ phận của tầng lớp võ sĩ Nhật Bản, là thuộc hạ của các shogun hay daimyo, và đứng trên một số bộ phận võ sĩ khác. Samurai theo nghĩa này là cách hiểu ở Nhật Bản. Theo nghĩa thứ hai và được sử dụng phổ biến trên thế giới ngoài Nhật Bản, samurai chính là tầng lớp võ sĩ của Nhật Bản, tức là bao gồm cả cả shogun và daimyo.
(*) Song đấu tâm lí (Duel of Wills) : là một khả năng hoàn toàn có thật, nhưng ít được các Samurai sử dụng bởi độ khó của nó khá cao.
Chương 43:
Liệu tôi có thể xin số điện thoại của cậu được không?
Nếu sử dụng “Song đấu tâm lí” thì vừa có thể không phải ra tay với lão già, vừa có thể giữ được thể diện cho bản thân, thiết nghĩ đây có lẽ là nước đi vẹn toàn duy nhất cho sự việc. Tính toán xong xuôi, Hắc Vân cười thầm, nhưng khuôn mặt vẫn tuyệt nhiên tỏ ra nghiêm túc. Gã ngoáy ngoáy thanh kiếm gỗ trên tay như thể thư giãn trước khi vào trận, rồi cất lên mấy lời đầy tính triết lí.
-Kiếm được tạo ra vốn không phải để làm một môn thể thao, tập luyện. Nó tạo ra chỉ với một mục đích duy nhất, đó là để giết người. Muốn thực sự hiểu rõ cái gì gọi là kiếm đạo, thì trong kiếm phải có sát chiêu, trong tâm phải là sát ý, lấy mục đích giết đối phương làm chủ đạo. Chỉ có như vậy mới có thể tiếp cận đạo của kiếm.
Hắc Vân nói bâng quơ như thể để bản thân gã nghe, nhưng thực chất là đang đánh vào tâm lí của lão già trước mặt, gã hiểu rõ đối phương chắc hẳn phải là một kẻ si kiếm thì mới tiến được vào cảnh giới cao đến thế.
Quả nhiên, nghe thấy mấy câu nói vu vơ của Hắc Vân, trong lòng lão Phúc có chút giao động. “Cậu ta nói vậy là có ý gì?”
-Này ông lão, nếu lão đã thực sự muốn “giao lưu” với tôi thì đừng có hối hận đấy!
Dứt lời Hắc Vân đút một tay vào túi quần, tay kia cho mũi kiếm chạm sàn, cơ thể đứng ở một tư thế rất thoải mái, đôi mắt nhìn về phía lão Phúc. Gương mặt đang bình thường đột ngột đanh lại, ánh mắt trở lên đáng sợ như của loài dã thú, giờ đây trên khuôn mặt Hắc Vân phảng phất một sự chết chóc, u ám đến rợn người. Cơ thể của gã bỗng chốc phát tán một loại bức khí mạnh mẽ, khủng bố như thể muốn ăn tươi nuốt sống bất kì kẻ nào cản đường. Bức khí của Hắc Vân không phải là chiến khí, mà là sát khí. Hắc Vân muốn cho ông già kia hiểu áp lực thực sự nó phải như thế nào, muốn so bì bức khí ư? Được thôi!
Không gian bao quanh lão Phúc bỗng trở lên lạnh lẽo tới run người, áp lực từ tên thanh niên trước mặt khiến ông ta cảm thấy tức thở. Lão Phúc có cảm giác đứng trước mặt mình không phải là một con người, mà là một loài dã thú đang thèm khát được uống máu, muốn xé toang lồng ngực của lão để thưởng thức hương vị của nội tạng. Cảm giác này lão đã từng cảm nhận thấy trước đây. Trong cuộc chiến Việt – Nhật, lão bị trúng một viên đạn vào ổ bụng, máu trào ra rất nhiều, hơi thở cũng chỉ còn thoi thóp, lão gần như đã bước một chân qua làn ranh của sự sống chết. Cảm giác “thập tử nhất sinh” năm xưa cũng y hệt như những gì lão Phúc đang nhận thấy. Một kẻ có thể phát ra bức khí khiến cho lão có cảm giác như chuẩn bị đối mặt với tử thần, thì thử hỏi thực lực còn cuồng bạo tới đâu?
Thượng Điền Tiểu Phúc thực sự kinh hãi, thằng nhóc tuổi đời không bằng một phần ba mình, lại có thể tạo ra một áp lực cường đại đến thế. “Chẳng lẽ cậu ta cũng biết tới Song đấu tâm lí? để biết về điều này thì cậu ta hẳn phải hiểu rõ về lịch sử của Samurai.” – Lão Phúc chột dạ suy nghĩ.
Trước đây lão cũng từng dùng cách này để phân tranh cao thấp với vài kiếm thủ khi còn ở Nhật Bản và lão cũng chưa hề thua trong những trận đấu đó. Nhưng bây giờ, đứng trước một bức khí vượt trội hơn rất nhiều, thì lão không khỏi chùn bước, lần đầu tiên trong cuộc đời Thượng Điền Tiểu Phúc biết thế nào là e sợ đối thủ.
Sát khí trở lên đậm đặc, ánh mắt của gã thanh niên càng lúc càng trở nên tà dị, nhìn thấy ánh mắt kia, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu của lão Phúc, khiến ông ta sực nhớ tới một cái tên, Cung Bản Vũ Tàng(*). Đúng vậy, chính là đôi mắt này, tuy rằng người đó đã mất cách đây gần 400 năm, lão Phúc chỉ có thể biết người đó qua các bức tranh, cùng sự ghi chép của sử sách. Nhưng theo như những gì ông ta thấy qua các bức tranh, các ghi chép xa xưa thì người đó có một đôi mắt có thể khiến hơn 100 kiếm thủ phải e sợ, ánh mắt có thể lập tức giết chết một kẻ có suy nghĩ yếu đuối, là huyền thoại của tất cả các huyền thoại Samurai của Nhật Bản. Những tưởng đó chỉ là các câu chuyện đồn thổi, phóng đại sự thật, tuy nhiên, hôm nay đã xuất hiện một kẻ khiến cho Thượng Điền Tiểu Phúc phải tin rằng huyền thoại cũng có thể là sự thật, vì minh chứng sống đang đứng ngay trước mặt ông ta. “Thảo nào cậu ta ngạo mạn như vậy! Thì ra là bản thân có thực lực chân chính. Khó trách, khó trách…” – lão Phúc nhủ thầm.
Đám môn sinh tuy rằng chưa thể đạt tới cảnh giới như của lão Phúc, nhưng do sát khí Hắc Vân tạo ra quá ư khủng khiếp, nên nhất thời cũng phải khiến cho họ có cảm giác lành lạnh phảng phất quanh mình.
-Mày…có thấy lạnh không…? - Một gã môn sinh thì thầm hỏi tên bên cạnh
-Mày cũng cảm thấy à……
Gần 5 phút trôi qua, tuyệt nhiên hai người không hề cử động, chỉ trân trân nhìn nhau. đám môn sinh cũng chẳng hiểu đang diễn ra chuyện gì, chỉ biết gãi đầu gãi tai quan sát diễn biến “không tưởng” trước mắt.
Lão Phúc cảm thấy thân thể càng ngày càng bấn loạn trước cường khí bá đạo của đối phương, với người đã vào sinh ra tử không biết bao lần, thì khả năng cảm nhận nguy hiểm của ông cực kì nhạy bén. Chính khả năng này đang mách bảo Thượng Điền Tiểu Phúc rằng, tên thanh niên trước mặt là một mối nguy hiểm không thể động vào, trừ khi lão không còn quan tâm tới sĩ diện và tính mạng. Lão đã sống hơn nửa thế kỉ, từng trải cũng đủ nhiều để hiểu thế nào là “quân tử phải biết tiến lùi”.
Một giọng nói có phần nhún nhường cất lên, khiến cho tất cả các môn sinh phải đơ mặt ra, không dám tin rằng điều mình vừa nghe thấy là sự thật.
-Chàng trai…cuộc tỉ thí này có thể dời tới lúc khác được không? – lão Phúc cố nặn ra một nụ cười trên miệng.
Vài tên môn sinh không thể ngờ sư phụ lại nói như vậy, chúng buộc phải thốt lên vài câu.
-Sư phụ…tại sao…
-Người nên lập tức dạy dỗ hắn một bài học…
-…..Hắn ta…sư phụ….
Vừa nghe thấy lão già trước mặt có ý thoái lui, thì sát khí lập tức tiêu tán như chưa hề xuất hiện, Hắc Vân mỉm cười vui vẻ, mọi việc quả đúng như dự kiến của gã.
-Lão đã nói thế thì tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ làm gì. Xin hẹn lần khác cùng lão đàm luận vậy.
Vừa rồi bức khí còn u oán ngút trời, như thể đối phương muốn lập tức giết lão, nhưng chỉ sau đó có ba giây thì toàn bộ đã biến mất, phỏng chừng gã thanh niên kia đã tiến vào cảnh giới dùng tâm ngự khí, tùy ý mà thu phát bức lực của bản thân. Thượng Điền Tiểu Phúc nghĩ tới đây, thì bất giác cơ thể run lên nhè nhẹ, một cảm giác hưng phấn dần dâng lên trong lòng, bất kì chuyện gì liên quan tới việc thúc đẩy khả năng truy cầu kiếm đạo cũng đều khiến lão nhất nhất chú trọng.
Hắc Vân sau khi nói mấy lời khách khí liền nhanh chóng rời khỏi đạo quán, gã thực sự không nên nấn ná ở đây thêm phút giây nào nữa. “Lúc đầu là sư huynh, giờ là sư phụ, ở lại đạo quán này tầm dăm chục phút nữa thôi, khéo mình phải đấu đá với cả sư kị, sư tổ của mấy tên môn sinh kia chứ đùa!”
Thấy tên “sắc ma” dễ dàng bỏ đi, mà không hề phải nhận một bài học nào, mấy nàng không khỏi bức bối, khó chịu.
-Sư phụ, chẳng lẽ để hắn đi như vậy…
-Ít ra cũng phải cho hắn một bài học mà sau này không dám quay lại chứ ạ…
Còn mấy tên nam môn sinh thì len lén nhìn nhau, phỏng chừng chúng cũng mập mờ hiểu ra vì sao sư phụ lại dễ dàng cho tên “mặt trắng” rời đi như vậy. Chắc hẳn chúng phải rất cảm kích sư huynh của mình, vì đã đứng ra mà lãnh hậu quả hộ chúng, bằng không mấy tên môn sinh mà còn được nước làm tới, e rằng đã có thêm mấy cơ thể nằm cạnh gã Trần Vũ rồi.
Hắc Vân vừa tiến ra khỏi cửa, thì lão Phúc chợt nghĩ đến một chuyện, liền vội vã bước khỏi đạo quán, trước sự khó hiểu của đám nữ môn sinh và Liên Hoa mĩ nhân.
-Này anh bạn trẻ… - Lão Phúc gọi với theo.
Hắc Vân đã cố tình bước nhanh, nhưng giờ lại nghe thấy tiếng lão già gọi giật lại thì không khỏi thở dài. “Ông trời ơi, ông đùa dai vừa thôi chứ!”
Gã xoay người, đối mặt với lão sư phụ của đám môn sinh, hai tay đút vào túi quần, ngán ngẩm cất lên mấy tiếng.
-Lại chuyện gì vậy? – Hắc Vân cộc lốc hỏi.
-Liệu tôi có thể xin số điện thoại của cậu được không? - Lão Phúc vui vẻ đáp.
Nghe thấy câu nói, Hắc Vân nheo mắt, chau mày, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Không phải là xin số để sau này ăn vạ ta đấy chứ? Cái thằng đệ tử trời đánh của lão do bản tính quá bẩn thỉu, nên mới lãnh hậu quả thôi, muốn ta bồi thường ấy hả? Mơ đi.
Thấy gã thanh niên nhìn mình bằng con mắt hoài nghi, Thượng Điền Tiểu Phúc vội phân trần.
-Qua tiếp xúc, tôi thấy cậu tuyệt đối là một cao thủ về kiếm, nên chỉ mong sau này sẽ có dịp gặp lại mà cùng đàm đạo chút thôi. Không hề có ý gì khác. – lão Phúc ôn tồn.
Bộ não tinh quái của Hắc Vân lập tức đắn đo, suy đi tính lại. Ông lão là ông nội của Liên Hoa, hơn nữa qua những câu đối thoại vừa rồi, nàng ấy hẳn phải rất yêu quý ông của mình, mà biết đâu lại ở cùng một nhà với ông nội cũng nên. Giờ mình kết thân với ông lão, vừa có thể gặp lại Liên Hoa, vừa chiếm được thiện cảm của gia đình nàng, lại có thể nhờ ông ta nói tốt cho vài câu…hắc hắc…đúng là một mũi tên bắn trúng ba, bốn con chim. Là chuyện tốt, chuyện tốt.
Sau cỡ tầm 0,5 giây đắn đo lưỡng lự, Hắc Vân liền nở một nụ cười rạng rỡ, cứ như gã đang gặp thần tài.
-Ai da, ông đã nói vậy thì cháu sao có thể không vâng lời chứ. Nhất định vài bữa nữa cháu sẽ tới thăm hỏi ông và…em Hoa. Cháu hứa đấy! – Giọng nói của tên “sắc ma” ngọt như đường phèn, cứ như thể gã mới chính là cháu nội của lão Phúc vậy.
(*)Miyamoto Musashi (Phiên âm hán việt : Cung Bản Vũ Tàng.) Thủa nhỏ tên là Shinmen Takezō, (sinh 1584 - mất 19/5 (tức 13/6) năm 1645) là kiếm sĩ đã sáng lập trường phái Hyōhō Niten Ichi-ryū (Binh pháp nhị thiên nhất lưu; còn gọi là nitōichi, Nhị đao nhất) sử dụng song kiếm. Được đánh giá là "kiếm sĩ trong thiên hạ" của Nhật Bản thời tiền Tokugawa. Miyamoto Musashi đã trải qua một cuộc đời của một samurai chưa từng thất bại trước bất cứ đối thủ nào. ( Nói đơn giản hơn, anh ấy vô đối [IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/tt1.gif[/IMG] )
Sau khi rời khỏi đạo quán Thượng Nhật, Hắc Vân nhanh chóng tới bệnh viện khu 13, nhân tiện băng bó luôn vết thương rồi đến thăm bác Tám. “Bạch tạng” phải trổ hết khả năng diễn xuất của mình mới khiến cho mọi người tin là……gã trượt vỏ chuối nên đầu đập vào cột điện. Gã ở lại chơi với mọi người đến tận chiều muộn mới chịu ra về, trên đường “bạch tạng” có ghé qua một quán phở để đánh chén một bữa, dù sao về nhà cũng chẳng có gì mà ăn.
Nặng nề mở cánh cửa bước vào trong nhà, hôm nay thực là một ngày mệt mỏi với gã. Ngồi phịch xuống cái salon ở phòng khách, Hắc Vân cầm lấy chiếc điều khiển, bật bừa một kênh bất kì, rồi mệt mỏi nằm ra ghế. Hai tay ôm đầy, đôi mắt nhắm lại, gã đang cố làm cho đầu óc thưa giãn một chút.
Kênh mà Hắc Vân vừa bật là kênh MTV, luôn phát những ca khúc quốc tế được nhiều người yêu thích. Lúc này đây, từ chiếc tivi 50 inch, một bản nhạc rap đang được cất lên, một ca khúc với nền nhạc sôi động, nhưng chất chứa trong đó là những nỗi niềm của rapper đang thể hiện.
“…
vậy hãy hát với tôi
hát quanh ngày tháng
hát cho kẻ khóc
hát cho người người
hãy hát với tôi bởi một ngày kia chúa sẽ mang người ra đi…”
Những giai điệu lôi cuốn bất cứ ai đã từng một lần nghe qua, những lời rap như có một ma lực khiến cho mọi người cứ muốn mãi nghe nó. Nhưng đối với Hắc Vân thì đây còn là một kí ức bị lãng quên, gã ngồi bật dậy, trân trân nhìn vào màn hình, đôi tai lắng nghe kĩ càng từng chữ một. Bất chợt, đầu Hắc Vân đau nhói, tiếp sau đó là liên tiếp các hình ảnh ùa vào trong trí nhớ của gã, rất nhiều kí ức đã bị lãng quên giờ đây hiện về rõ mồn một.
Năm “bạch tạng” 9 tuổi, trong một lần ăn xin tại khu công viên, thì gã thấy một nhóm người đang tụ tập với nhau để cất lên những vần điệu, những câu nói nghe rất hay nhưng khá tục tĩu. Đây rõ ràng không phải là ca nhạc hay những lời hát mà “bạch tạng” thường nghe được, họ chỉ đang đọc những câu chữ có vần điệu với nhau, nhưng nó lại có sức lôi cuốn lạ thường với gã, bởi lẽ nó rất thật chứ không hề hoa mĩ. Sau đó “bạch tạng” có rủ thêm cả Mai Thái tới nghe, nhưng trái ngược hẳn với thằng bạn, Mai Thái ghét cay ghét đắng cái thứ “đọc nhạc” mà “bạch tạng” giới thiệu. Hắn chỉ thích mon men tới các quán băng đĩa, nghe những bản nhạc của Mozart hay Beethoven mà thôi, với Mai Thái đây mới chính là giá trị âm nhạc đích thực.
Vậy là cứ tới tầm chiều chiều, “bạch tạng” lại một mình ra chỗ nhóm người kia mà nghe những vần điệu, những âm hưởng mà gã say mê. Nhóm người lúc đầu thì không để ý, nhưng sau rồi mới thấy có một cậu nhóc ăn mặc rách rưới ngày nào cũng tới nghe mình rap, thì không khỏi tò mò. Tới một lần, họ trực tiếp hỏi cậu nhóc kia, một số người trong nhóm thì phì cười, không ngờ một tên ăn mày cũng thích nhạc rap. “Bạch tạng” rất bực với suy nghĩ đó, ăn mày thì sao? Rách rưới thì sao? Nghèo khổ thì sao? Cũng là người thôi mà, cũng có hai đôi mắt và hai cái tai, cũng có cảm nhận và đam mê. Chẳng lẽ ăn mày chỉ có thể ngày ngày xin ăn mà không thể nghĩ tới chuyện khác? Nếu như vậy thì đám ăn mày đã sớm tự tử hết cả rồi. Tuy nhiên, trong nhóm vẫn có những người không kì thị “bạch tạng”, cũng chính họ là người kể cho gã về lịch sử của dòng nhạc này, nhờ đó gã mới hiểu tại sao mình lại say mê nó đến thế.
”Nhạc rap được hình thành bởi các Ghetto(dân giang hồ) tại Mỹ. Nó là một dòng nhạc của những kẻ vô học! Đúng, chính xác đây là dòng nhạc của những kẻ vô học, điều này hoàn toàn là sự thật.
Ở Mỹ, những người có văn hoá không bao giờ nghe Rap và họ cũng cấm tiệt con em mình nghe nó. Tại sao vậy? vì đơn giản nó là dòng nhạc của một tầng lớp hạ lưu nhất trong xã hội Hoa kỳ. Những ghetto tại Mỹ cũng chẳng khác gì Việt Nam, mấy ai học hết xong phổ thông, cuộc đời của họ gắn liền với súng, ma tuý, mại dâm và nhà tù. Những ghetto là những kẻ không có tiếng nói trong xã hội, và nhạc Rap - hip hop cùng với thể thao chính là thứ duy nhất để họ góp tiếng nói với bên ngoài. Nhạc rap chính là thứ duy nhất để mọi người nhìn vào những ghetto này. Chủ đề chính của rap là “THUG LIFE” (cuộc đời du côn) nói về Băng đảng, bế tắc, ma tuý, cái chết, sự hận thù và một tình yêu kiểu ghetto.
Vậy người hát rap là ai? Là Những kẻ du côn chính hiệu, cầm súng trước khi cầm Micro, hút cần sa như nghiện thuốc lá nặng..v….vv…Nhạc rap chính là thứ duy nhất mà những ghetto có thể làm để khiên cho bộ não mình “động đậy”!
Vậy những kẻ mà họ bị gọi là “vô học” đó hát Rap cho ai nghe? Nói một cách thẳng thắn là cho chính những ai “vô giáo dục” nghe!
Dù ngay tại Mỹ, nơi mà Rap - hiphop phát triển mạnh nhất cũng chỉ có những đứa con “cứng đầu” khó dạy mới nghe, còn nhưng gia đình trí thức, văn hoá, họ từ chối thể loại nhạc của “quỷ dữ” này!
Và cái gốc của dòng nhạc này chính là: Tìm công lí trong bất công, tìm niềm vui trong bất hạnh, tìm tương lai trong bế tắc, tìm chú ý trong sự ghẻ lạnh và cuối cùng chính là tìm tự do.
Đến với Rap người ta có thể nói bất kỳ điều gì mình muốn, mà không ai có thể ngăn cản được. Bất kỳ ai cũng không được áp đặt bất kỳ một cái “quy tắc” nào cho Rap cả, vì nếu như vậy, Rap sẽ trở thành R.A.P tức là (R)ead (A) (P)oem = đọc thơ!
Nhưng nhiều người lại lầm tưởng rằng “Rap là phải chửi”? Sai hoàn toàn! Chửi hay không là do người hát Rap, còn nếu gượng ép đem những lời lẽ thô thiển và cục cằn vào để cho có mùi “hiphop” thì hoàn toàn phản tác dụng. Chửi thì ai cũng chửi được, nhưng Rap, phải có tâm sự mới làm đựơc, không thể ngồi nặn ra được.”
“Bạch tạng” sau khi biết tới lịch sử của dòng nhạc, thì càng trở lên hứng thú kì lạ và gã liền hạ quyết tâm sẽ học cho bằng được. Rap có thể giúp “bạch tạng” nói lên suy nghĩ trong nội tâm một cách chân thực nhất, nó vượt qua giới hạn của một bài hát đơn thuần, hơn thế nó là thể loại dành cho tầng lớp đáy cùng của xã hội. Nhóm người khi đó cũng không hào hứng mấy với việc đi dậy một cậu nhóc ăn mày đọc rap, nhưng dù sao rap không bao giờ phân biệt tầng lớp. Họ dậy cho gã biết Beat là gì, Lyric phải như thế nào, Flow, Twist, Battle(*) có ý nghĩa ra sao, và bảo “bạch tạng” cách tạo ra những bài rap đầu tiên của mình. Thực sự về khoản này gã không có năng khiếu là mấy, mỗi lần đọc là lại làm cả nhóm cười lăn cười bò, nhưng không vì thế mà “bạch tạng” nản chí. Ngày ngày vừa đi ăn xin, vừa lẩm bẩm mấy vần rap, lắm lúc Mai Thái còn tưởng thằng bạn mình bị thần kinh do thích thể loại đó, nhưng “bạch tạng” bỏ ngoài tai, để ngoài mắt tất cả, gã đam mê thì gã sẽ theo tới cùng.
“Bạch tạng” vẫn kiên trì tập luyện, nghe những bài rap nổi tiếng mà nhóm chỉ cho, ngồi ăn xin trước cửa sân vận động có live show của các rapper…để nghe ké. Gã tận dụng tất cả những khoảng thời gian trống để luyện tập, sau ba năm thì cũng có chút tiến bộ, đến năm thứ sáu thì đã có thành quả, đến khi gã 17 tuổi thì khả năng đọc rap đã trở lên thuần thục như một rapper chuyên nghiệp. Nhóm người dạy “bạch tạng” khi nghe gã rap cũng phải cúi đầu chịu thua, bởi chất giọng vang, truyền cảm kết hợp với khả năng Flow đặc biệt mà “bạch tạng” sáng tạo ra.
Tuy nhiên, khi “bạch tạng” 17 tuổi thì nhóm người kia cũng đều đã lớn, họ còn phải lo cho cuộc sống, gia đình và công việc, nên họ đã giải tán, mỗi người một hướng một phương, đam mê của họ cũng đành gác qua một bên. “Bạch tạng” lúc đó rất buồn, bởi chỉ có nhóm người đó mới chịu nghe gã rap, dạy gã những vần nhịp đầu tiên. Vậy là “bạch tạng” phải từ bỏ cái thói quen cứ đến tầm chiều là lại ra công viên, để cất lên những suy nghĩ từ đáy lòng. Lúc đó gã hiểu rằng, đam mê cuối cùng vẫn phải nhường đường cho sự mưu sinh, kiếm miếng cơm manh áo, nhưng từ trong đáy lòng của “bạch tạng” vẫn luôn có một ngọn lửa muốn bùng cháy.
Khi còn ở trên đảo, tuy đã lấy lại được kí ức, nhưng gã mơ hồ cảm thấy mình vẫn lãng quên một chuyện, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, giờ đây nhờ có bài hát kia mà gã hiểu ra điều gã đánh mất chính là đam mê. Bài hát đang nghe là ca khúc mà gã yêu thích nhất, “bạch tạng” đã nghe ca khúc này không dưới ba ngàn lần, “Hát cho những phút giây – Eminem”.
Đôi môi của Hắc Vân mấp máy theo từng nhịp chảy của ca khúc, những câu từ như muốn thiêu rụi cơ thể gã, sự đam mê ngày nào đã quay trở lại.
“…
đó là lí do tại sao chúng tôi lại hát cho những đứa trẻ, những linh hồn chẳng có 1 thứ gì, chỉ biết chấp nhận những giấc mơ và những tạp chí rap rẻ tiền
những kẻ mà chỉ biết gián đầy poster lên tường, tôn thờ các rapper và thuộc lòng các bản rap
Hoặc hát cho những kẻ có 1 cuộc đời *** đái cho đến khi họ ngồi xuống, khóc ấm ức trong đêm
Cho đến khi họ quẳng bao căm hờn vào 1 bản rap, ngồi xuống và lắng nghe trong xúc động. chúng tôi chẳng là gì đối với bạn nhưng lại là những thứ rác rưởi *** đái trong mắt họ
Đó là lí do tại sao chúng tôi muốn chiếm lấy từng giây phút, níu giữ và gặm nhấm nó. bởi vì chúng tôi phát hiện rằng mỗi phút đều là vàng
và có thể nhân loại sẽ công nhận nó khi chúng tôi ra đi. hãy để linh hồn chúng tôi sống mãi trong những lời ca mà bạn nghe được trong bài hát của chúng tôi…”
Cả đêm đó, “bạch tạng” cứ ngồi trước màn hình mà ôn lại những bản rap gã đã lãng quên trong 5 năm qua.
………
Hai ngày sau, bác Tám đã xuất viện, dù cho mọi người có van nài thế nào thì bác ấy vẫn sẽ vào trong nam sống với con bác. Hắc Vân cuối cùng cũng phải chấp nhận để cho bác Tám an hưởng tuổi già, trong lòng đầy nuối tiếc, buồn bã. Quán ngon cũng được rao bán, người đứng ra mua không ai khác mà chính là Mai Thái, Hắc Vân đã bảo thằng bạn ngầm mua lại quán ăn, để sau này nếu có một lúc nào đó, bác Tám thay đổi ý định thì vẫn luôn có một nơi chờ bác ấy trở về. Bích Thủy thì đi xin việc làm, thiết nghĩ với tấm bằng và khả năng trong tay, chuyện tìm được một công việc ổn định không phải là chuyện khó khăn gì với chị.
Hắc Vân vẫn xin phép lão Trần cho nghỉ để phụ giúp bác Tám chuẩn bị đồ đạc, cùng với tiễn bác ấy ra sân bay. Phải đến một tuần sau gã mới vác mặt đến câu lạc bộ.
Bảy giờ sáng…
Hôm nay thực sự sẽ là một ngày đẹp trời, nếu Hắc Vân không gặp phải hai bộ mặt mà gã phát ngán tới tận cổ.
Diện chiếc áo phông ngắn tay mày trắng, cái quần bò xanh đậm, đôi giày converse màu đen, Hắc Vân vừa khóa được cái cửa mà bước ra đường, thì đã thấy Hùng “đinh” và Mạnh “nồi” đứng đợi gã ở lề đường từ bao giờ.
-Đại ca! – Hai tên đồng thanh.
-Á!.... Bọn mày sao cứ như ma thế, rõ ràng lúc nãy tao có nhìn thấy chúng mày đâu…
Từ một tuần trở lại đây, hai “cái đuôi” kia lúc nào cũng bám theo Hắc Vân như hình với bóng, mặc cho gã dọa chém dọa giết, nhưng chúng vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ ý định. Mấy hôm dọn dẹp hộ bác Tám hai tên cũng hồ hởi phụ giúp, khiến mọi người phải bất ngờ, làm thế nào mà hai tên lưu manh lại trở nên ngoan hiền như vậy? Sáng nay, Hắc Vân đã phải ngó dọc ngó ngang, nhìn từ đầu đường tới cuối phố xem có “đối tượng khả nghi” nào không, rồi mới dám rời khỏi nhà. Những tưởng đi sớm thế này thì không phải dẫn theo hai “cái đuôi”, nhưng xem ra Hùng “đinh” và Mạnh “nồi” còn cao tay hơn Hắc Vân một nước.
-Tao xin chúng mày đấy, tha cho tao đi có được không? Đừng ám tao mãi thế chứ. – “bạch tạng” vò đầu bứt tóc, khổ sở nói.
-Đại ca xin hãy nhận chúng em đi!
-Xin đại ca hãy dạy em công phu…
Hai tên “fan cuồng” lại quỳ xuống mà hết lời xin xỏ Hắc Vân. Giờ đang ở ngoài đường, cảnh tượng quỳ lạy này chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, Hắc Vân chẳng biết làm gì ngoài việc mặc kệ chúng mà bỏ đi, cho đỡ dơ mặt.
Thấy thần tượng bước đi, thì chúng lập tức đuổi theo.
-Đại ca làm ơn làm phước thu nhận bọn em đi…
-Chúng em một lòng cầu đạo đó, đại ca…
Thấy mấy cái tiếng ý ới cứ léo nhéo bên tai, thực là khiến cho Hắc Vân suốt ruột, một tuần phải chịu đựng hai “cái đuôi” này là cực hình với gã. Thôi thì Hắc Vân phải chịu lùi một bước, để đỡ phải đau đầu. Gã dừng lại, đôi mắt vẫn hướng về phía trước, lúc lắc cái đầu, giọng nói thì vạn phần chán nản.
-Thôi được rồi, coi như tao nhận bọn mày làm…đàn em…
Hùng, Mạnh vừa nghe thấy đại ca đồng ý thì đôi mắt lập tức sáng rực, đứng chắn trước mặt Hắc Vân mà cất giọng run run.
-Đại ca…đại ca chịu nhận tụi em…
-Để bọn em lậy đại ca ba lậy coi như ra mắt…
-THÔI NGAY! – “bạch tạng” bất giác hét lên.
Gã tởn mấy vụ một câu lạy, hai câu cúi đầu quá rồi, Hắc Vân thực sự không hiểu hai thằng ất ơ này đầu óc có vấn đề hay là không. Cũng may giờ là sáng sớm, đường còn vắng nên không mấy người chú ý tới tiếng thét của Hắc Vân.
-Nhưng có vài điều kiện chúng mày cần chấp hành… - Gã đảo mắt nhìn hai tên đàn em vừa mới thu nhận.
-Đại ca cứ nói, dù có chết em cũng nghe theo! – Hùng “đinh” gương mặt tỏ ra nghiêm nghị.
-Em nhất định sẽ chấp hành, đại ca yên tâm! – Mạnh “nồi” vê vê hai tay hớn hở đáp.
Hắc Vân giơ một ngón tay ra trước mặt, chầm chậm mà mở lời.
-Thứ nhất, đừng có mà há mồm khi tao chưa cho phép.
-Dạ!
-Thứ hai, đừng đại đại, ca ca với tao.
-Thế giờ gọi thế nào ạ…
-Gọi thế nào…kệ tụi mày.
-Gọi là anh Vân được không ạ…
-……thôi tao đổi ý rồi, chúng mày gọi tao là đại ca cũng được, nghe tụi mày gọi anh tao buồn nôn.
-Dạ!
-Thứ ba, tránh xa tao ra, đừng đi kè kè như hộ tống tù nhân thế này.
-…cụ thể là tránh xa bao nhiêu mét để bọn em còn đo ạ.
-……coi như tao sợ chúng mày rồi…
Hắc Vân thật là hết thuốc chữa cho hai tên “fan cuồng”, gã chỉ biết thở dài mà bỏ đi, mặc kệ mấy tên đó muốn làm gì thì làm. Thấy đại ca chỉ lẳng lặng bước đi không nói thêm gì cả, thì hai gã cũng hí hửng mà lon ton bước theo sau. Hai “cái đuôi” này phỏng chừng Hắc Vân khó mà dứt ra được.
Sau tầm 20 phút, Hắc Vân đã tới trước cửa CLB Nắm Đấm Sắt, dĩ nhiên hai tên đàn em cũng đã theo gã mà tới đây. Vừa nhìn vào câu lạc bộ trước mặt, hai gã liền quay ra thì thào bàn tán với nhau.
-Không ngờ đại ca lại tập luyện tại đây, câu lạc bộ này nổi tiếng cả nước đó. – Hùng “đinh” thầm thán phục.
-Chắc hẳn đại ca phải là một tuyển thủ suất sắc nhất chỗ này ấy chứ! – Mạnh “nồi” gật gù.
-Nhưng mà tao nhớ lần trước đại ca sử dụng Tiệt Quyền cơ mà? Sao lại tới câu lạc bộ quyền anh tập luyện nhỉ? – Hùng “đinh” gãi gãi má tỏ ra khó hiểu.
-Sao lại không, với trình độ thượng thừa của đại ca, dễ phải biết tới vài chục môn võ ấy chứ. Có vậy mà mày cũng thắc mắc. – Mạnh “nồi” bĩu môi, coi thường thằng bạn.
-Đúng mịe nó rồi, không ngờ mày lại hiểu chuyện nhanh vậy. Đúng là có học có khác. Không biết bao giờ đại ca mới truyền cho ít công phu đây…
-Bọn mình cứ tích cực đi theo đại ca, một lòng cầu đạo, chắc chỉ ít lâu nữa đại ca sẽ cảm động mà truyền cho chút ít thôi. Chẳng phải như sáng nay đại ca cảm kích mà thu nhận chúng ta sao! Có công mài sắt có ngày nên kim, mà không ra được kim thì chí ít cũng thu được…tí mạt sắt chứ.
-Xem ra vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian mà thôi…hắc hắc…- Hùng “đinh” sung sướng nghĩ tới cảnh mình có thể diễn võ dương oai như đại ca.
Quay đi quay lại Hắc Vân đã tiến vào trong câu lạc bộ từ bao giờ, hai gã liền vội vã đẩy cửa mà tiến vào trong.
-Bọn mày theo tao vào đây làm gì thế hả? – Hắc Vân vừa đi vừa nói.
-Bọn em xem đại ca tập luyện, để lấy chút kinh nghiệm…
-Đúng thế, đúng thế…
-Tập luyện quái gì? Tao làm lau dọn, vệ sinh cho câu lạc bộ này, chứ có tập tành đâu mà chúng mày xem?
-Ha ha ha… đại ca vui tính quá…vậy thì bọn em sẽ lau dọn hộ đại ca…
-……
Vừa bước vào trong phòng tập thì đập vào mắt Hắc Vân là năm gã thanh niên, bọn họ đang khởi động để chuẩn bị tập luyện. Còn phải hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ, trong phòng giờ đây chỉ có năm gã thanh niên và ba kẻ vừa mới bước vào.
Gã thanh niên dáng người nhỏ con, thấy Hắc Vân tới thì huých tay những người bên cạnh rồi hất hàm, ý nói “ Đại nhân vật đến rồi kìa!”. Năm người đang khởi động, thấy cử chỉ của đồng đội thì đánh mắt nhìn về phía cửa ra vào, mỗi gương mặt lại thể hiện một sắc thái khác nhau.
Về phía ba kẻ vừa mới tới, Hùng “đinh” ngó ngó mấy tay tuyển thủ trước mặt, rồi thì thào bên cạnh Hắc Vân.
-Họ là đàn em của đại ca đó hả?...thảo nào nhìn hầm hố ghê ta…
-Mày ngậm miệng dùm tao được không? Vào trong này, tốt nhất ngồi yên một chỗ, đừng làm vướng chân tao!– Hắc Vân liếc xéo hai “cái đuôi”.
Thiết nghĩ dù sao mình cũng là chân tạp vụ ở đây, đối với các tuyển thủ cũng nên tỏ ra hòa nhã một chút. Suy xét trong chốc lát, Hắc Vân liền rảo bước tới trước mặt năm gã thanh niên, vui vẻ cất giọng.
-Mấy anh quả thực là chăm chỉ, cứ tưởng tôi đến sớm nhất ai ngờ đã thấy mấy anh ở đây tập luyện. Lần trước đến đây chưa kịp chào hỏi mọi người, không biết mấy anh tên họ là gì để sau này còn dễ xưng hô nhỉ? – “bạch tạng” gãi đầu, cười cười hỏi.
Tuy cách Hắc Vân tầm chục mét, nhưng giờ phòng tập khá yên tĩnh, nên Hùng và Mạnh nghe rõ những lời đại ca vừa nói.
-Như vậy là sao? Không phải đại ca tập ở đây lâu rồi à ? – Hùng “đinh” quay qua hỏi thằng bạn.
-Tao chịu thôi! – Mạnh “nồi” nhún vai đáp.
Về phía năm gã thanh niên, khi thấy Hắc Vân chủ động tới làm quen thì vui vẻ giới thiệu, phỏng chừng rất cởi mở. Trước tiên là gã thanh niên có dáng người nhỏ con.
-Tôi là Trần Anh Tuấn, 20 tuổi, tập ở đây cũng mới được 5 năm thôi. Trong năm anh em thì tôi là nhỏ tuổi nhất. Mọi người cứ hay đùa, gọi tôi là Tuấn …”khổng lồ”, nếu cậu thấy thích thì cứ gọi như thế cũng được. – gã hào hứng giới thiệu.
Hắc Vân quan sát người thanh niên vừa cất lời, cao không đến 1 mét 62, gương mặt trông rất vui tính, tuy nhiên cơ bắp thì nổi lên cuồn cuộn, thành ra trông có phần cục mịch, cái biệt danh “khổng lồ” chắc lại do ai đó vui tính đặt cho đây mà.
-Rất vui được làm quen. – Hắc Vân xã giao đáp.
Tiếp đến là người thanh niên có vết sẹo dài chạy qua mắt trái.
-Vũ Quang Huy, 22 tuổi, tập được 6 năm. Rất vui vì cậu đã tham gia câu lạc bộ. – gã híp mắt nhìn đối phương.
Dáng người tầm thước, cao cỡ bằng Hắc Vân, nhưng khuôn mặt trông khá du côn, có lẽ do vết sẹo tô điểm mà thành, cơ bắp tuy không to bằng của gã Tuấn nhưng trông săn chắc thấy rõ. Huy “sẹo” vừa dứt lời, gã thanh niên để tóc xõa qua mắt liền nhảy vào luôn.
-Cao Văn Thuật, 24 tuổi, tập được 7 năm, sở thích ăn, ngủ, gái và đánh người. Rất vui nếu được đánh cậu…hắc hắc… - gã nở một nụ cười ma mãnh.
Gã này dáng người to con, nhưng rất cân đối, khuôn mặt lại điểm trai, chắc hẳn được rất nhiều nàng để ý. Qua cách nói chuyện thì gã có vẻ rất thích cợt nhả, trêu chọc người khác. Thấy tên Thuật chưa gì đã dọa Hắc Vân, gã thanh niên tóc dựng liền sửa lưng.
-Mày nên bỏ cái tính trêu chọc đó đi, không có ngày bị ăn đòn oan đấy… Cậu đừng để bụng, thằng em này tính nó hơi “chạm mạch” chút xíu…Tôi là Mạc Văn Vương, 26 tuổi, tập ở đây cũng tầm 7 năm có lẻ rồi. Sau này có gì khó khăn cứ bảo tôi một tiếng.
Gã thanh niên này có nước da sạm đen, cao tầm 1 mét 8, nhưng dáng người có phần hơi gầy, hai cánh tay khá dài, rất thuận lợi cho những cú đấm trực diện. Qua nói chuyện thì thấy gã rất người lớn, ăn nói đàng hoàng, lịch sự.
-Nhất định, nhất định…vậy còn vị này là… - Hắc Vân đánh mắt nhìn qua gã thanh niên cắt đầu bốc, xăm hình con bọ cạp trên bả vai.
Bốn người không nói gì, chỉ quay ra nhìn người cuối cùng chưa giới thiệu, phỏng chừng rất e dè gã. Người thanh niên này có một cơ thể rất chuẩn mực, không chê vào đâu được, gương mặt thì lúc nào cũng lạnh như băng, đôi mắt sắc bén kì dị. Sau khi quan sát kĩ càng Hắc Vân, gã mới cất giọng lạnh lùng.
-Cậu tên Hắc Vân?
-Đúng vậy, còn anh?
-Nguyễn Duy. Cậu bao nhiêu tuổi?
-Tôi 23 rồi, anh thì sao?
-24. Cậu từng tập quyền anh?
-…Chưa hề thử qua.
-…rất vui vì đã gặp. - Nói xong Nguyễn Duy liền đưa tay ra phía trước, có ý muốn bắt tay với Hắc Vân.
Thấy gã Duy muốn bắt tay với kẻ trước mặt, thì bốn người kia không khỏi đảo mắt nhìn nhau, tên thì ái ngại, kẻ thì tủm tỉm cười, chẳng hiểu là vì nguyên nhân gì. Hắc Vân quan sát cục diện, thầm hiểu rằng cái bắt tay này tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn làm thân. Nhưng cái chuyện bắt tay cỏn con, vốn dĩ không đáng để Hắc Vân phải động tâm, gã vui vẻ nắm lấy tay Nguyễn Duy.
Quả nhiên, cái bắt tay này không phải để nói lên sự thân thiện, mà muốn hỏi Hắc Vân rằng, “ Thực lực của cậu liệu có bao nhiêu?”
Nguyễn Duy siết mạnh, sử dụng một đạo lực cường đại, như thể muốn bóp nhừ thứ đang nằm trong lòng bàn tay mình, gã muốn biết đối phương ẩn tàng bao nhiêu thực lực. Bốn gã đồng đội thì nhất loạt nhìn về phía Hắc Vân, để xem cậu ta ứng phó ra sao.
Do chủ quan, không nghĩ rằng đối phương có bao nhiêu sức mạnh, nên Hắc Vân chỉ dùng có vài phần nội lực. Dĩ nhiên gã đã phải trả giá cho điều này, một cơn đau buốt lan ra khắp người, các đốt xương không ngừng cọ sát vào nhau do lực siết cường đại. Cả người Hắc Vân bỗng chốc nóng bừng lên, đạo lực gã sử dụng tuy ít nhưng tuyệt đối có thể bóp nát một thanh gỗ cứng chắc, xem ra tên thanh niên này đáng để cho Hắc Vân bận tâm đây. “Bạch tạng” chịu đựng cơn đau mà mỉm cười nhìn Nguyễn Duy, ngầm gia tăng sức mạnh vào lòng bàn tay. “Mới sáng sớm mà đã phải vận động thế này, thật là xui xẻo.”
Những tưởng đối phương thực lực yếu kém, không chịu nổi nữa, gã Duy toan dừng lại thì thấy lòng bàn tay mình bị siết lại, đau đớn khôn tả. Trần Duy chau mày nhìn Hắc Vân, không dám chậm trễ, sử dụng toàn bộ lực đạo dồn vào lòng bàn tay mà ứng phó.
Thấy “bạch tạng” bắt tay với Nguyễn Duy mà khuôn mặt vẫn tỏ ra thoải mái, bình thường, thì bốn người thầm thán phục khả năng của đối phương. Bởi lẽ người bắt tay với Hắc Vân là kẻ mạnh nhất câu lạc bộ này, trước nay chưa ai so bì sức mạnh được với gã.
Thấy tên Duy gia tăng lực đạo, Hắc Vân trong lòng cũng có chút khâm phục – “Sức mạnh cỡ này e rằng không mấy người có được!”. Mạnh thì tất nhiên là có mạnh, nhưng để làm khó được gã thì chưa đủ, sức mạnh được đẩy lên thêm chút ít, đủ để cân lực với Nguyễn Duy, Hắc Vân dù sao cũng không muốn khoe khoang khả năng của mình.
Bản thân đã dùng tới mười phần thực lực, nhưng vẫn không thể áp đảo đối phương, mà chỉ có thể cầm cự ngang ngửa, gương mặt Nguyễn Duy liền biến sắc. “Tên này được lão già nhặt ở đâu về vậy?” Còn đang phân vân không biết phải xử trí ra sao thì đã thấy đối phương cất giọng ôn hòa.
-Không biết bắt tay lâu như vậy đã đủ thành ý chưa, anh Duy?
Nghe vậy, Nguyễn Duy liền buông tay, không làm khó Hắc Vân nữa, nhưng chợt hỏi một câu.
-Trước đây cậu từng học qua loại võ thuật gì? – Gã cất giọng lạnh lùng.
-Tôi không học qua loại nào cả, thi thoảng chỉ tập thể dục buổi sáng mà thôi. – “bạch tạng” nhún vai.
-Nói dối? Tôi nói dối để làm gì cơ chứ? – “bạch tạng” cười cười, đáp lời.
Đang nói chuyện với nhau, thì từ ngoài cửa tiếng lão Trần vang lên, khiến mọi người bất giác phải nhìn ra.
-Hai cậu này, tới câu lạc bộ có chuyện gì?
-Cái lão già này, lão làm gì ở đây mà lớn giọng thế hử? – Do nhìn thấy lão Trần ăn mặc quá ư giản dị, thành ra Hùng “đinh” mới lớn tiếng nạt nộ.
-…Nói chuyện với người già mày nên lễ độ một chút…đại ca mà ngứa mắt thì mày khốn đấy… - Mạnh “nồi” thấy thằng bạn phách lối quá, nên ghét sát vào tai mà nhắc nhở.
Sực nhớ ra đại ca rất ghét thể loại to mồm, bắt nạt người già cả, ức hiếp phụ nữ, Hùng “đinh” cả kinh, vội vã hạ giọng khúm núm.
-Dạ…dạ… bọn cháu…bọn cháu tới đây để…để… đăng kí luyện tập ạ.
Tuy đã sửa chữa lại câu nói nhưng gã vẫn không tránh khỏi một cái cốc đầu.
-Ui da! – Hùng “đinh” kêu ré lên.
Hắc Vân đã đứng sau hai gã từ bao giờ, thấy mấy thằng đàn em chưa gì đã lỗ mãng, gã không khỏi ái ngại nhìn lão Trần.
-Đây là hai…thằng em của tôi, chúng nó chỉ tới tham quan một chút rồi đi. Bác đừng để ý. – Vừa nói “bạch tạng” vừa đẩy Hùng và Mạnh ra khỏi cửa.
-Sao vừa rồi chúng bảo tới đây đăng kí tập luyện? – lão Trần chau mày.
Thấy đại ca phỏng chừng đang muốn đuổi mình, giờ thấy có cơ hội thì hai gã liền vịn vào cớ này mà ở lại.
-Đúng vậy, chúng cháu thực là muốn tới đây học quyền anh. – Hai tên đồng thanh nói to lên.
-Giờ rất hiếm thanh niên chịu tự nguyện đi tập thể thao lắm, đa số toàn ăn chơi, đua đòi, trác táng mà thôi. Hai cậu đã có nhiệt huyết như vậy thì mau vào đây, báo tên họ để ta ghi vào danh sách. – lão Trần hồ hởi đáp.
Mạnh “nồi” liếc trộm Hắc Vân, lí nhí xin xỏ.
-Đại ca, coi như cho chúng em cơ hội tập luyện cùng đi mà.
-Bọn em nhất định sẽ chăm chỉ, dùng hết khả năng để phấn đấu. – Mạnh “nồi” quả quyết
“Bạch tạng” cũng chỉ còn biết hít một hơi thật sâu rồi thở dài, giọng nói trầm xuống, răn đe hai tên ất ơ.
-Ông ta là quản lí của câu lạc bộ đấy, chúng mày ăn nói cho cẩn thận, đừng để tao phải mất mặt.
Hai gã nhanh chóng được lão Trần ghi tên và phát thẻ thành viên, lập tức được tập luyện từ hôm nay. Gia đình Mạnh “nồi” vốn dĩ cũng thuộc tầng lớp khá giả, nên chuyện đóng lệ phí cho cả hắn và Hùng “đinh” là chuyện đơn giản. Giờ tập cuối cùng cũng tới, hai gã “ma mới” liền được đám tuyển thủ lôi ra rèn luyện thể lực. Bất kì môn gì, cái đầu tiên cần chú trọng cũng là thể lực và sự dẻo dai, trong quyền anh thì hai yếu tố này lại càng trở nên tối quan trọng.
-Sao ông lại đi nhận hai tên ngốc đó làm gì? Chúng vốn không có tố chất gì cả đâu? – “bạch tạng” than thở trước quyết định của lão Trần.
-Tập luyện đâu cứ phải nhất nhất là tố chất, chỉ cần bản thân cần cù, siêng năng, ắt sẽ có lúc thành tài. – Đảo mắt nhìn các tuyển thủ trong phòng tập, lão Trần nghiêm túc bình phẩm.
-Nhưng chúng vốn chẳng phải kẻ chăm chỉ thì sao? – “bạch tạng” lắc đầu nhìn hai tên đàn em đang khổ sở nâng cái tạ 30 cân.
-Không chăm chỉ cũng được, chỉ cần hàng tháng chúng đóng đủ tiền, thì câu lạc bộ lúc nào cũng chào đón! – lão Trần khoanh tay, liếc mắt nhìn qua Hắc Vân.
-Ài…Thì ra đây mới là mục đích chính khiến ông nhận chúng hả?... Không ngờ cục trưởng cục cảnh sát mà cũng tham tiền! – gã lúc lắc cái đầu theo thói quen.
-Tham tiền? Cậu định nghĩa thế nào là tham tiền? Câu lạc bộ muốn duy trì hoạt động, cậu nghĩ không tốn đồng xu cắc bạc nào chắc? Nào là tiền thuê phòng tập, tiền trang thiết bị, tiền điện, tiền nước, tiền lương cho các tuyển thủ, hay tiền giả lương cho gã dọn vệ sinh “nào đó”. Tất tật đều là tiền, nếu không có những thành viên đóng tiền vào, rồi đi xin tài trợ từ nhiều nguồn, cậu nghĩ câu lạc bộ này hít không khí mà tồn tại chắc? – lão Trần giảng giải từng li từng tí.
Trong khi hai người đang câu chuyện câu trò, từ phía góc phòng, năm gã tuyển thủ đôi mắt cứ nhìn xoáy vào Hắc Vân.
-Ta thực sự muốn đấu với cậu ta một trận quá đi mất! – Văn Thuật hất mái tóc xõa qua một bên, hứng khởi mà thụi mạnh hai đấm vào bao cát.
-Cái dấu hỏi này không biết bao giờ mới được mở ra đây? – Mạc Văn Vương trầm ngâm.
Còn về phía Nguyễn Duy, gã trân trân nhìn vào bàn tay vừa “thử sức” với Hắc Vân, miệng lẩm bẩm vài từ chỉ đủ để gã nghe được, còn từ đó ra sao có lẽ để sau bàn tới.
Hôm nay Trần cục trưởng dễ dãi hơn đối với “bạch tạng”, có lẽ vì gã đã dẫn được hai thành viên mới gia nhập câu lạc bộ. Nên “bạch tạng” chỉ phải dọn dẹp phòng tập, không cần hỗ trợ các tuyển thủ. Hai tên Hùng, Mạnh thấy đại ca thực sự làm tạp vụ ở đây thì há hốc mồm miệng, không dám tin vào mắt mình, nhưng sau đó chúng lại chợt hiểu ra vấn đề. Chắc chắn đại ca thuộc loại rồng nằm cọp ẩn, cao nhân bất lộ tướng, không muốn gây sự chú ý với mọi người, thiết nghĩ với một thân sở học, mà đại ca vẫn không hề hống hách ngang tàn, thì hai gã càng thêm kính ngưỡng vạn phần, quyết một lòng phò trợ “bạch tạng”, để có ngày “tu thành chính quả”.
Tới sáu giờ tối, sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, Hắc Vân đủng đỉnh trở về nhà, theo sau là hai tên đàn em.
-Ui cha mẹ ơi, cái câu lạc bộ đó muốn giết người hay sao vậy! Cứ bắt tập liên tục, liên tục như cái máy vậy…toàn thân giờ đau ê ẩm… ui da…
Hùng “đinh” vừa nói vừa ôm cái lưng của mình mà kêu than, tên Mạnh cũng chẳng khá hơn, hai tay của hắn giờ chẳng nhấc lên nổi nữa.
-Tập tạ, nhảy dây, hít đất, tập tạ, nhảy dây, hít đất, rồi lại tập tạ…không biết mai em có dậy nổi mà lết khỏi nhà nữa không…
-Do chúng mày tự nguyện đâm đầu vào đấy thôi, giờ trách ai? Nếu thấy không chịu nổi thì nghỉ đi cho rảnh! – Hắc Vân hai tay đút túi quần, nhạt giọng.
-Không bao giờ! – Hai tên khăng khăng quả quyết.
Đường phố về tối càng lúc càng trở lên náo nhiệt, xe cộ qua lại như mắc cửi, trên vỉa hè những cô nàng tuổi teen đua nhau mặc những bộ quần áo “tươi mát”, thả dáng trên đường, chẳng hiểu mấy nàng muốn khoe đường cong cơ thể, hay là câu dẫn mấy tên dê cụ đây. Với cái kiểu ăn mặc hở hang này, chẳng trách sao tình hình phạm tội ngày càng gia tăng.
Những ánh đèn cao áo, các bóng đèn pha ô tô, luồng sáng hắt ra từ các cửa hàng, phỏng chừng vào buổi tối thành phố còn sáng hơn cả ban ngày. Sau tầm dăm chục phút, ba gã đã về đến cửa nhà Hắc Vân, hai tên đàn em lễ phép cúi chào rồi mới dám ra về, thấy hai “cái đuôi” bỏ đi thì Hắc Vân thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nợ. Toan mở cửa vào nhà, thì chợt nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên ở lề đường ngay trước cửa nhà mình, theo bản năng Hắc Vân liền quay đầu nhìn lại.
“Tin, tin, tinnnnnnnn…”
Là chiếc Toyota caldina màu trắng sữa, một gương mặt “cù lần” ló ra từ phía cửa sổ, một giọng nói quen thuộc đến nỗi…quá quen thuộc.
-Ê thằng em, lên xe đi chơi chút không? – Mai Thái nhe răng cười hề hề nhìn thằng bạn.