|
|
04-04-2008, 07:31 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 105
Bến Mê Nan Xuất
Äinh Hạo vừa xúc Ä‘á»™ng vừa ra vẻ hoang mang nói:
– Chẳng có chi cả, PhÆ°Æ¡ng Bình, sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i chÃnh là Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng chăng?
PhÆ°Æ¡ng Bình gáºt đầu, u sầu thở dà i, giây lát sau má»›i nói:
– Vâng, ngÆ°á»i ở chốn giang hồ không ai biết đến danh tá»± nà y cả.
Ngay lúc nà y, Äinh Hạo vô tình quay ngÆ°á»i nhìn ra giữa hồ, bá»—ng thấy chấm chấm sóng nÆ°á»›c tung tóe có má»™t chiếc thuyá»n từ từ lÆ°á»›t tá»›i, khẩn trÆ°Æ¡ng nói:
– Phương Bình, ngươi nhìn xem ai đã đến kìa?
PhÆ°Æ¡ng Bình xoay ngÆ°á»i sang nhìn, nói giá»ng hấp tấp:
– Nhị chủ nhân, chÃnh là quản gia Mẫn đại nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i mau rá»i khá»i đây, chá»› để y trông thấy ngÆ°á»i!
Äinh Hạo lượn mình ẩn và o đám cá» lau, trầm giá»ng nói:
– Bây giá» ta đến Cách Thế Cốc là m việc ngay, ngÆ°Æ¡i cứ chỠđợi tin tức của ta! Dứt lá»i, chẳng đợi PhÆ°Æ¡ng Bình trả lá»i gì hết, vá»™i và ng phi thân mà đi, tâm tÆ° của hắn trầm trá»ng vô cùng, chuyến Ä‘i nà y có thà nh công hay chăng, hắn không dám quả quyết chút nà o cả.
Khoảng cách mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng, chỉ mất ná»a tiếng đồng hồ, thì Äinh Hạo đã chạy đến nÆ¡i, hắn do dá»± đứng nhìn Cách Thế Cốc trÆ°á»›c mắt, chẳng biết nên công khai và o cốc hay là đi bằng con Ä‘Æ°á»ng bà đạo và o cố đã được thạch lao lão nhân chỉ dẫn hôm trÆ°á»›c? Nếu muốn công khai và o cốc ắt phải chế phụ được Tố Y Tiên Tá» Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, còn và o cốc bằng bà đạo tuy miá»…n được đôi chút cản trở, nhÆ°ng vẫn phải đụng Ä‘á»™ vá»›i Hứa Mị NÆ°Æ¡ng má»›i được, nếu không vẫn chẳng thể và o táºn thạch thất đã nhốt ông lão.
Còn một vấn đỠnan giải nữa, có nên giết chết Hứa Mị Nương không? Vì y là chị ruột của Huyết Ảnh phu nhân Hứa Xuân Nương, nếu giết chết y thì Hứa Xuân Nương sẽ có cảm nghĩ thế nà o?
Kế đó khi gặp ông lão mình ăn nói sao?
Thình lình, má»™t giá»ng Ä‘iệu cá»±c kỳ tà vạy vang tá»›i:
– Tiểu huynh đệ, cuối cùng ngươi vẫn trở vỠtìm ta ư?
Äinh Hạo rùng mình, má»™t bóng ngÆ°á»i từ trong rừng sâu hiện ra nhÆ° quỉ u linh, hắn trố mắt nhìn kỹ, khà huyết toà n thân sôi sùng sục, ngÆ°á»i vừa hiện thân chÃnh là Tố Y Tiên Tá» Hứa Mị NÆ°Æ¡ng, bên cạnh của y là tỳ nữ Tố Vân váºy. Hắn bèn lạnh lùng nói:
– Tiên tá», lâu lắm không gặp lại nha?
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng uốn éo thân mình má»m mại má»™t cái, thoăn thoắt bÆ°á»›c tá»›i, cÆ°á»i khúc khÃch nói:
– Tiểu huynh đệ, ngÆ°Æ¡i là nhị chủ nhân của Ly Trần Äảo chăng?
Äinh Hạo rung Ä‘á»™ng má»™t cái nói:
– Äúng váºy!
Hứa Mị Nương tình tứ chớp mắt một cái nói, “Ôi cha†một tiếng nói:
– Tiểu huynh đệ ngươi trở mặt với cô muội muội của ta chăng?
– à ngươi muốn nói sao?
– Nếu chẳng thế không khi nà o ngươi chịu đến đây đâu?
– Vô sá»± chẳng đến viếng thăm tam bảo đâu, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ta đến đây phải có mục Ä‘Ãch rồi!
– Việc gì váºy?
– Tại hạ cần gặp ông lão trong thạch thất!
Hứa Mị Nương biến sắc hoảng hốt nói:
– Sao ngÆ°Æ¡i biết lão nhân trong thạch thất? A! Thôi ta biết rồi, chÃnh con tiện tỳ Xuân NÆ°Æ¡ng đã nói lại vá»›i ngÆ°Æ¡i ...?
Äinh Hạo nói giá»ng lạnh lùng:
– Y chẳng biết gì hết, ngươi chớ có suy đoán lộn xộn!
– Thế tại sao ngÆ°Æ¡i lại biết bà máºt nà y?
Äinh Hạo suy nghÄ© giây lát nói:
– ChÃnh Hắc Nho đã nói lại cho tại hạ nghe!
Hứa Mị Nương thoáng nghe hai chữ Hắc Nho thái độ phóng đãng tan biến hết, thay và o đó ánh mắt bắn ra những tia sáng dẫy đầy những sát khà rùng rợn, y nghiến răng nói:
– Äúng rồi, lần trÆ°á»›c Hắc Nho đã cứu ngÆ°Æ¡i thoát nạn, ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i thế nà o của Hắc Nho?
– Äiá»u nà y ngÆ°Æ¡i chá»› thắc mắc là m gì, tại hạ cÅ©ng chẳng thèm nói cho ngÆ°Æ¡i biết đâu!
Tỳ nữ Tố Vân đứng ở bên cạnh cÅ©ng nghiến răng giáºn run.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng chăm chăm nhìn Äinh Hạo mà không chá»›p mắt, cÆ°á»i lạnh lùng nói:
– Ngươi tìm lão nhân thạch thất có chuyện gì?
– Nếu Tiên Tá» dẫn tại hạ và o thạch thất gặp lão nhân gia ấy được thì khá»i phải Ä‘á»™ng tá»›i binh Ä‘ao!
– Há há, ngÆ°Æ¡i nói gì mà dá»… nghe quá thế, Toan Tú Tà i, ngÆ°Æ¡i cứ nói huỵch toẹt mục Ä‘Ãch đến đây của ngÆ°Æ¡i Ä‘i?
Tỳ nữ Tố Vân bỗng thất thanh kêu lên:
– Tiên Tá» có ngÆ°á»i đến kìa!
Äinh Hạo Ä‘á»™ng lòng xoay ngÆ°á»i sang nhìn, bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, tim Ä‘áºp thình thịch hắn cảm thấy lúng túng chẳng biết là m sao bây giá», không ngá» Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng cÅ©ng đến đây. Chỉ thấy y mặc toà n thân áo Ä‘á», hoà n toà n là bản lai diện mục, má phấn lạnh nhÆ° băng tuyết, từng bÆ°á»›c má»™t tiến tá»›i.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i và i tiếng lạnh lùng, giá»ng nói âm trầm:
– Xuân Nương, chúng ta đã giao ước nước sông không xâm lấn nước giếng kia mà ?
Hứa Xuân Nương u sầu nói:
– Em chẳng có xâm phạm chị nha!
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng trá» và o Äinh Hạo nói:
– Äây là chuyện thế nà o váºy?
– Y thay mặt sư phụ thanh lý môn hộ ...
– Há há há, Xuân NÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i Ä‘em lá»i nà y nói cho đứa trẻ ba tuổi nghe Ä‘i, đúng ra ngÆ°Æ¡i nên hầu cáºn y sá»›m chiá»u tại tiểu đảo. á»’! Chắc ngÆ°Æ¡i không bằng lòng vừa rồi ra đã mang hắn vá» nhốt ở bà cung chứ gì, cho nên hôm nay đến đây kết luáºn món nợ ấy, có phải váºy không?
– Tá»· tá»·, ngÆ°Æ¡i hiểu lầm rồi, ta và hắn hoà n toà n trong sạch, gần đây hắn má»›i biết bản lai diện mục của ta, trong thâm tâm hắn vẫn xem ta nhÆ° là XÃch Ảnh Nhân, là tình bạn đạo nghÄ©a ...
– Hà hà hà hÃ, Xuân NÆ°Æ¡ng, chẳng lẽ mèo đó không ăn cá sống ở cạnh miệng Æ°?
Äinh Hạo mặt mà y Ä‘á» á»ng, gầm hét má»™t tiếng:
– Ngươi ăn nói hồ đồ thế!
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng liếc mắt nhìn Äinh Hạo má»™t cái, rồi quay sang Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng nói:
– Muá»™i muá»™i, Ly Trần Äảo không chứa nổi hai ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i sao, còn muốn đến dòm ngó Cách Thế Cốc? ...
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng buồn bã cÆ°á»i má»™t tiếng, bá»—ng y nghiêm sắc mặt lại nói:
– Tá»· tá»·, “Nghiệt Hải Vô Biên, Hồi Äầu Thị Ngạn†...
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khúc khÃch, ngắt lá»i nói:
– Xuân NÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i tham cứu pháºt pháp từ lúc nà o váºy, Pháºt môn phổ Ä‘á»™ chúng sanh, nhÆ°ng ta và ngÆ°Æ¡i thì vô phần có đúng váºy không?
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng chá» ngÆ°á»i chị nói xong, rồi y má»›i nói tiếp:
– Ta đã triệt để tỉnh ngá»™ rồi, Ä‘á»i nà y coi nhÆ° xong váºy, chỉ mong Ä‘á»i sau thôi, ta phải đến vá»›i sÆ° phụ chịu tá»™i thôi ...
– Há há há, những lá»i nói nà y chẳng giống những lá»i nói của Huyết Ảnh phu nhân chút nà o cả, ngÆ°Æ¡i Ä‘iên rồi chăng?
– Tá»· tá»·, đây là lá»i nói từ đáy lòng của tiểu muá»™i, tuyệt đối không hÆ° dối chút nà o, tá»™i nghiệt của ngÆ°Æ¡i chẳng phải cÅ©ng tầy trá»i Æ°?
Hứa Mị Nương tròn xoe đôi mắt, gầm hét nói:
– Chá»› có ở đây nói lá»i chiêm bao, cút khá»i đây cho ta, bằng không chá»› trách ta chẳng lÆ°u tình nha.
Hứa Xuân Nương biến sắc, nghiến răng nói:
– NgÆ°Æ¡i và ta niên ká»· cổ lai hy, tá»· tá»· chẳng còn bao nhiêu ngà y nữa thì thuáºt trú nhan phải tan biến thôi, sắc đẹp tuyệt trần chỉ trong nháy mắt trở thà nh mây khói ...
– Câm mồm lại, ta hưởng lạc được ngà y nà o hay ngà y nấy ...
– Tuyệt sắc giai nhân, sắp phải hóa thà nh bạch cốt khô lâu ...
– Cút! Cút ngay! Ta không muốn nghe ngươi nói nữa!
– Tỷ tỷ, cho tới chết chị cũng không tỉnh ngộ sao?
– Ngươi không thể giết ta được đâu, mạng của ta phải giao lại cho sư phụ, để chuộc tội trong muôn một.
Hứa Mị Nương quái kêu lên:
– NgÆ°Æ¡i dồn ép ta phải giết ngÆ°á»i, khá lắm ta giết hai đứa bầy trÆ°á»›c, sau đó giết lão quái nhân đó sau ...
Hứa Xuân Nương lắc đầu than thở, nghiến răng nói:
– Hết phương cứu chữa rồi!
Hứa Mị Nương bỗng từ trong túi lấy hộp gấm ra đặt trên tay, má phấn hiển lộ luồng sát khà rùng rợn.
Äinh Hạo bất giác buá»™t miệng kêu lên:
– Cá»u U Bảo Hạp!
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng mắt nhìn Äinh Hạo, há»›t hải nói:
– Hiá»n đệ, ngÆ°Æ¡i hãy lui ra!
Äinh Hạo vẫn xÆ°ng hô nhÆ° trÆ°á»›c, lạnh lùng nói:
– Äại ca, đây là chuyện của tiểu đệ, ngÆ°Æ¡i hãy tránh ra, để tiểu đệ đối phó vá»›i y!
Hứa Xuân Nương gầm thét lớn tiếng:
– Mỵ Nương, ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ chăng?
Sát khà trên gÆ°Æ¡ng mặt của Hứa Mị NÆ°Æ¡ng cà ng Ä‘áºm Ä‘Ã nhiá»u hÆ¡n, tay cầm Cá»u U Bảo Hạp để ngang ngá»±c, phá lên trà ng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng nói:
– Xuân NÆ°Æ¡ng tiện tỳ, ngÆ°Æ¡i chá»› hòng trở vá» Ly Trần Äảo nữa, nÆ¡i đây là chá»— an nghỉ cuối cùng của ngÆ°Æ¡i, lá rụng vá» nguồn, ngÆ°Æ¡i vốn từ đây xuất đạo, có đúng váºy không?
Äinh Hạo biết y sắp sá»a sá» dụng Cá»u U Bảo Hạp rồi, sá»± lợi hại của ma bảo nà y hắn từng nghe Phong LÆ°u Tôn Giả Thượng Quang Äình nói rất tÆ°á»ng táºn, nên hắn biết tằng hắng má»™t tiếng, phát ra má»™t chưởng đẩy Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng lui ngược ra sau bẩy, tám bÆ°á»›c, sau đó hắn má»›i lượn mình lÆ°á»›t tá»›i chá»— phÃa trÆ°á»›c mặt Hứa Mị NÆ°Æ¡ng có thể vá»›i tay đụng ngay.
Hứa Mị Nương bị khà thế hùng dũng của hắn là m cho phải khiếp sợ đã thụt lùi ra sau ba bước, ngón tay đã ấn và o lò xo bảo hộp ...
Äinh Hạo á»· lại Tỵ Ngá»c Châu trong ngÆ°á»i, không má»™t chút sợ hãi, cÆ°á»i lạnh lùng nói:
– Äây là Cá»u U Thỉnh Thiếp hay là Cá»u U Äoạt Nguyên?
Má phấn của Hứa Mị Nương biến đổi lia lịa, lại thụt lùi thêm ba bước, hớt hải nói:
– Ngươi ... ngươi không sợ độc ư?
Äinh Hạo nói giá»ng lạnh lùng:
– Thứ Ä‘á»™c cá»n con nà y có ăn thua gì đâu! Bây giá» hãy nghe đây, tại hạ thay mặt lệnh sÆ° giết ngÆ°Æ¡i, để sá»a tá»™i lấn hiếp sÆ° trưởng.
Dứt lá»i, phóng chưởng đánh vù! Má»™t cái.
Má»™t cú đánh nà y, Äinh Hạo đã dùng hết mÆ°á»i hai thà nh công lá»±c, thế mạnh nhÆ° long trá»i lở đất.
Trong tiếng thảm kêu, Hứa Mị NÆ°Æ¡ng bị luồng gió mạnh nhÆ° vÅ© bão chấn Ä‘á»™ng dá»™i ngược bay lá»™n ra sau, máu phun nhÆ° tên bắn, đồng thá»i bảo há»™p tuá»™t ra khá»i tay, sau khi Äinh Hạo đánh ra má»™t chưởng đã vung kiếm ra má»™t cách nhanh tốc chém và i nhát kiếm và o bảo há»™p nát thà nh mảnh vụn.
Hứa Mị NÆ°Æ¡ng “Vùâ€! Má»™t tiếng té ngã ra ngoà i ba trượng.
Tỳ nữ Tố Vân thất thanh kêu lên hoảng hốt, vội và ng chạy sang bên y.
Hứa Xuân Nương xúc động nói:
– Hiá»n đệ, nghe ta nói má»™t lá»i đã ...
Hai mắt của Äinh Hạo Ä‘á» ngà u, sát khà đùng đùng, nghe thế vá»™i quay ngÆ°á»i sang nói:
– Äại ca có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
– Chớ có giết y ...
– Äại ca ...
– Nên giao lại cho gia sÆ° Ä‘Ãch thân xá» quyết!
– Äược!
Dứt lá»i, hắn quay đầu lại, bất giác giáºn run nghiến răng kêu cồm cá»™p, Hứa Mị NÆ°Æ¡ng và Tố Vân đã co giò chạy xa tÃt gần tá»›i bìa rừng, chỉ trong nháy mắt hỠđã biến mất trong rừng xanh.
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng liá»n nói tiếp:
– Hiá»n đệ, y chạy không khá»i đâu, ta còn Ä‘iá»u phải căn dặn ngÆ°á»i ...
Äinh Hạo sợ quýnh lên nói:
– Äại ca, đệ sợ y hạ thủ đánh lén lệnh sÆ° ...
– Chỉ một câu nói thôi, vì ta ngại rằng ... không còn cơ hội để nói nữa.
– Xin đại ca cứ nói?
– Hiá»n đệ, ngÆ°Æ¡i hứa vá»›i ta mai sau phải là m chủ nhân của Ly Trần Äảo?
Äinh Hạo rùng mình má»™t cái, nói:
– Äại ca, chuyện mai sau để mai sau hãy tÃnh cÅ©ng chẳng muá»™n!
– Không được, ta muốn đệ phải Ä‘Ãch thân trả lá»i ngay bây giá»?
Äinh Hạo nhủ thầm:
Dù gì mình cÅ©ng có sá»± tÃnh toán trÆ°á»›c rồi, thì cứ tạm thá»i bằng lòng Ä‘iá»u yêu cầu của y cÅ©ng chẳng sao, để kéo là m há»ng đại sá»± trÆ°á»›c mắt, hắn nghÄ© thế, bèn nghiến răng nói:
– Äược, đệ bằng lòng váºy!
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng nở nụ cÆ°á»i buồn thảm, lại nói:
– Nếu chẳng may ta mất, xin đệ mang ta chôn cất trong hoa đình trên tiểu đảo, ta sẽ được là m bạn với bông hoa ban mai và trăng tròn đêm là nh mãi, như thế ta ... sẽ không cảm thấy cô đơn ...
Äinh Hạo ngáºm ngùi, dáºm chân nói:
– Äại ca chá»› nói lá»i rồ dại là m gì, giữa ngÆ°á»i và lệnh sÆ° ...
– Hiá»n đệ, ta đã biết dụng tâm của ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ... vô dụng váºy. ý ta đã quyết định, ngoại trừ cái chết ta không còn thứ gì khác để chuá»™c tá»™i được.
– Äại ca, chúng ta Ä‘i thôi?
– Ngươi không bằng lòng ta chưa chịu đi đâu, ta sẽ tự đoạn tâm mạch sau đó ngươi đem xác chết của ta đến gặp lão nhân gia ngươi.
Äinh Hạo cả kinh, biết rằng y nói được ắt phải là m được thôi, chi bằng cứ bằng lòng tất cả má»i việc của y yêu cầu trÆ°á»›c đã, đợi lúc nà o máºt thất gặp được lão nhân rồi má»›i chế lại huyệt đạo của y để phòng bất trắc, hắn nghÄ© thế bèn gáºt đầu nói:
– Äại ca, tiểu đệ sẽ là m y lá»i yêu cầu của ngÆ°á»i!
– Thế thì được, bây giỠchúng ta và o cốc ...
– Äại ca, nếu chúng ta và o cốc bằng lối Ä‘i chánh ắt sẽ gặp cản trở khó khăn nhiá»u lắm, vì lệnh tá»· ắt có chuẩn bị mai phục cản trở, chi bằng chúng ta Ä‘i bằng bà đạo ở sau núi ...
– Nói sao, còn Ä‘Æ°á»ng bà đạo nữa Æ°? Ta chÆ°a từng nghe nói bao giá» ...
– Bà đạo nà y do lệnh sÆ° lão nhân gia phát hiện đấy, lần trÆ°á»›c chÃnh tiểu đệ đã thoát thân bằng bà đạo nà y ...
– A! Tháºt không ngá», thôi đệ Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i!
– Xin hãy theo tiểu đệ! Hai ngÆ°á»i cùng phi thân quẹo sang phÃa sau sÆ¡n cốc, chạy cả và i dặm Ä‘Æ°á»ng, mất khoảng ná»a tiếng đồng hồ má»›i đến chá»— thoát thân trÆ°á»›c kia của Äinh Hạo, tháºt vất vả má»›i tìm ra cá»a và o bà đạo, hắn nhảy lên cao cả trượng, dùng bà n tay quét sạch rong xanh, Ä‘iểm ba cái và o u đất tròn, tảng đá khép kÃn cá»a bà đạo tá»± Ä‘á»™ng mở ra, sau đó hạ ngÆ°á»i xuống, nói:
– Äại ca, chúng ra cứ và o thôi!
– Cứ và o váºy!
Tiếng nói vừa dứt, má»™t tráºn liên thanh ầm! ầm! Từ nÆ¡i xa vang đến, hình nhÆ° phát ra từ lòng đất, kế đó cả ngôi sÆ¡n cốc loạng choạng lay Ä‘á»™ng ...
Äinh Hạo hồn phi phách tán, hoảng hốt nói:
– Chuyện gì thế?
Hứa Xuân Nương mặt mà y thất sắc, kinh hãi nói:
– Äá»™ng đất, hiá»n đệ Æ¡i! Tráºn Ä‘á»™ng đất đáng sợ gá»›m!
CÆ¡n chấn Ä‘á»™ng cà ng lúc cà ng mãnh liệt hÆ¡n, ven cốc và đỉnh núi đã có nhiá»u chá»— đất đá đổ sụp, âm thà nh nổ vang ấy nhÆ° thiên lôi gầm rống, nhÆ° hà ng vạn con ngá»±a nhảy chồm chạy Ä‘iên cuồng, trá»i đất đảo lá»™n xoay tròn, hai ngÆ°á»i đứng tấn không vững, song song té ngồi xuống đất.
Bá»—ng Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng giÆ¡ tay ra nắm chặt tay của Äinh Hạo, nói giá»ng Ä‘iên cuồng:
– Hiá»n đệ, kỳ diệu thay, hai chúng ta lại bị chôn sống chung má»™t chá»— ...
Äinh Hạo thầm lặng không nói lá»i nà o, bóng tối tá» vong đã trùm và o đầu hắn, sá»± hủy diệt bất ngá» nà y giải quyết và là m chấm dứt tất cả ân oán tình thù, từ đây không còn lo nghÄ© nữa.
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng phát Ä‘iên lên, bấu chặt cổ tay của Äinh Hạo lắc lia lịa nói:
– Hiá»n đệ, ngÆ°Æ¡i sợ chăng?
Giây phút khủng bố rùng rợn trôi qua tháºt nhanh, tiếng sụp đổ vang dá»™i đáng sợ kia đã đình chỉ lại, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i vẫn còn choáng váng đầu óc và chÆ°a hết ná»—i khủng hoảng kinh sợ.
Má»™t hồi khá lâu, Äinh Hạo má»›i cất tiếng nói:
– Äại ca, cÆ¡n Ä‘á»™ng đất qua rồi, may thay chúng ta không bị nạn! Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng vẫn còn bấu chặt tay của Äinh Hạo, đôi mắt Ä‘á» hoe chăm chăm nhìn hắn, qua má»™t hồi lâu, y má»›i buông tiếng thở dại não nùng và thả lá»ng tay ra, âm u buồn thảm lẩm bẩm nói nhÆ° giá»ng Ä‘iệu nằm má»™ng:
– Số mạng! Ta cà ng tin định mệnh hơn, định mệnh thì không ai thay đổi được nó cả!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Äinh Hạo am tÆ°á»ng ý nghÄ©a câu nói của y, bằng giá»ng Ä‘iệu an ủi hắn lên tiếng nói:
– Äại ca, định mệnh vẫn có thể thay đổi được nha, tục ngữ có câu rằng:
“Nhân định năng thắng thiên ...†– Äúng váºy, nhÆ°ng không thÃch hợp vá»›i ta váºy.
– Äại ca, chẳng biết phÃa trÆ°á»›c sÆ¡n cốc ra thế nà o đây?
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng vá»™i ngồi báºt dáºy, há»›t hải nói:
– Chúng ra mau và o bà đạo xem sao!
Äinh Hạo rùng mình, ngồi báºt dáºy ngay, bấy giá» hai ngÆ°á»i má»›i phát hiện cá»a và o bà đạo đã bị phá vỡ má»™t lá»— to, tức thì sợ hãi đến ná»—i trợn mắt há mồm đứng sững ở đấy hồi lâu.
Trong tình thế nà y, bà cung trong lòng đất ắt phải phát sanh biến đổi lớn chẳng sai.
Hứa Xuân Nương buồn thảm nói:
– Có lẽ bà cũng đã bị phá hủy hết?
Äinh Hạo ôm ấp mối lo sợ hoang mang, nhún mình nhảy lên chá»— bị phá vỡ, phóng mắt nhìn xem, khe hở sâu đến Ä‘á»™ ba trượng, may rằng vẫn thấy rõ Ä‘Æ°á»ng bà đạo ở ngoà i ba trượng đó chÆ°a bị là m nghẽn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, hắn bèn xoay ngÆ°á»i sang nói:
– Äại ca, lên đây Ä‘i!
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng nhún mình nhay vá»t lên chá»— Äinh Hạo đứng, tay vịn và o đá núi thò đầu và o lá»— hở nhòm ngó, thè lưỡi nói:
– Gá»›m sợ tháºt!
– Äại ca có thể vượt qua chá»— loét lở ba trượng nà y chăng?
– Hiá»n đệ, việc nà y ta thừa sức nhảy qua đó!
– Thế thì tiểu đệ Ä‘i trÆ°á»›c, đại ca theo sau váºy!
Dứt lá»i, hắn phi thân nhảy tá»›i phÃa trÆ°á»›c.
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng cÅ©ng theo sau lÆ°á»›t mình tá»›i, hai ngÆ°á»i cà ng Ä‘i sâu và o bà đạo âm u tối mò, Ä‘i được má»™t khoảng Ä‘Æ°á»ng khá xa, bá»—ng nhiên phÃa trÆ°á»›c sáng hẳn lên, Äinh Hạo quá Ä‘á»—i kinh ngạc, Ä‘i tiếp và i trượng nữa má»›i phát hiện phÃa trên lòng núi có ánh sáng lá»t và o thì ra lòng núi bên trong đã toét lở to hon đến Ä‘á»—i ăn thông lên trên sÆ¡n cốc.
– Lòng núi toét lở có lỗ hổng to!
– A!
Vượt qua chá»— toét lở, Ä‘i Ä‘á»™ và i trượng, Äinh Hạo Æ°á»›c lượng thầm chắc sắp đến gần thạch lao rồi, bá»—ng trÆ°á»›c mắt tối sầm lại, bất giác thất kinh kêu lên hoảng hốt:
– Äại ca, bà đạo bị tắt ngang rồi!
Hứa Xuân Nương chen mình tới, kinh hãi nói:
– Bà đạo sụp đổ bị tắt nghẽn rồi sao ... thế là m sao bây gi�
Má»™t âm thanh là lạ vá»ng và o tai há», Äinh Hạo Ä‘á»™ng lòng nói:
– Hãy giữ yên lặng nà o, nghe kìa! Âm thanh gì váºy?
– Hình nhÆ° ... tiếng rên rỉ của ngÆ°á»i nà o ...
Äinh Hạo váºn khởi nhãn lá»±c nhìn và o đống đất đá đổ sụp, bá»—ng nhiên hắn phát hiện má»™t váºt gì trắng toát lù lù Ä‘ang co ro di Ä‘á»™ng, bất giác giáºt bắn ngÆ°á»i lên, vá»™i tiến gần và i bÆ°á»›c trố mắt nhìn xem, thất thanh kêu lên hoảng hốt:
– Äại ca, lệnh sÆ° bị đè dÆ°á»›i đống đất đá chỉ để lá»™ cái đầu ra ngoà i!
Hứa Xuân Nương cũng thất kinh kêu lên một tiếng, xúc động hớt hải nói:
– Mau tìm cách cứu lão nhân gia ngÆ°á»i ra!
Äinh Hạo bình tÄ©nh nói:
– Chớ vội cà n, để từ từ ta lo cho!
Nói xong, hắn bÆ°á»›c gần đống đá gạch đó, sau đó cẩn tháºn từ từ chuyển đống đá ra má»™t cách nhẹ nhà ng, Ä‘Æ°a thân mình và o che chở chiếc đầu của ông lão.
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng đứng ở sau lÆ°ng tiếp lấy đá núi để sang má»™t phÃa, là m nhÆ° thế hÆ¡n cả má»™t tiếng đồng hồ, thân thế của ông lão má»›i hiển lá»™ ra ngoà i được hoà n toà n.
Äinh Hạo cúi ngÆ°á»i xuống, nói lá»›n tiếng:
– Lão tiá»n bối, ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng có nặng chăng?
Ông lão thở hồng hộc một hồi, cất tiếng nhỠnhư ruồi muỗi nói:
– Ngươi là ai?
|
04-04-2008, 07:32 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 106
Kết Cục Bi Thảm
Äinh Hạo lá»›n tiếng nói:
– Vãn bối chÃnh là Äinh Hạo ngà y trÆ°á»›c may mắn được lão tiá»n bối cứu ra khá»i thạch lao đó.
– À, chÃnh là ngÆ°Æ¡i ... sao ngÆ°Æ¡i lại đến đây?
– Vãn bối thà nh kÃnh đến bái kiến lão tiá»n bối.
Ông lão mở to hai mắt, nhưng mỠnhạt vô thần, xúc động nói:
– Việc ... ngươi hứa là m giúp lão phu ...
Äinh Hạo theo bản năng tá»± nhiên xoay ngÆ°á»i lại nhìn Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng má»™t cái, sau đó trầm giá»ng nói:
– Lão tiá»n bối, tạm thá»i hãy rá»i khá»i nÆ¡i đây trÆ°á»›c, sau đó vãn bối sẽ tÆ°á»ng trình sau.
– Lão phu ... số mạng đã táºn ...
– Lão tiá»n bối bị thÆ°Æ¡ng thế nà o?
– Trá»ng thÆ°Æ¡ng chà mạng.
– Ra ngoà i ấy sẽ tìm cách trị liệu cho lão tiá»n bối sau ...
– Vô dụng rồi, cho dù thần tiên xuống đây cũng chẳng cứu được lão ...
Äinh Hạo sợ kéo dà i thì giá» thì sẽ khó trị nên không nói thêm gì nữa mà cúi xuống Ä‘Æ°a lÆ°ng cõng ông lão lên, nháy mắt vá»›i Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng ra dấu, rồi cả hai song song chạy ra ngoà i.
Ông lão vùng vẫy một cái, yếu ới nói:
– Lão phu ... phải chết ở trong thạch thất chứ ... chứ không muốn tái gặp thiên nháºt ...
Äinh Hạo vá» nhÆ° không nghe thấy gì hết, gia tốc chạy nhanh ra ngoà i, chẳng mấy chốc thì đã ra ngoà i cốc địa. Äinh Hạo nhẹ tay đặt ông lão xuống, kiểm soát toà n thân lão thì bất giác rùng mình toát mồ hôi lạnh. Hóa ra hai chân ông lão đã gẫy, xÆ°Æ¡ng ngá»±c cÅ©ng gãy lõm xuống, hai bên khóe miệng rịn máu, có lẽ là lúc Ä‘á»™ng đất thì ông lão đã bị đá đè, thổ huyết không Ãt.
Äinh Hạo đứng sững ra, không biết phải là m sao. Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng cÅ©ng ngây ngÆ°á»i, trên mặt không lá»™ chút cảm tình nà o cả. Hồi lâu sau y má»›i từ từ nói:
– Hiá»n đệ, hãy nhá»› lấy những gì đệ đã hứa vá»›i ta.
Äinh Hạo chẳng dám nhìn y, nói:
– Tiểu đệ xin ghi nhớ.
Da mặt ông lão co rút lại, miệng lẩm bẩm:
– Tốt lắm, kết cục nà y ... tốt lắm ... ý trá»i đã váºy ... bà cung bị hủy diệt hết thì bao nhiêu tá»™i ác ... cÅ©ng Ä‘á»u bị lấp vùi cả.
Äinh Hạo rùng mình, quả tháºt là sau cÆ¡n địa chấn vừa rồi thì Hứa Mị NÆ°Æ¡ng và tất cả các đệ tá» của y thị khó mà sống sót được.
Hứa Xuân Nương u buồn cất tiếng nói:
– Hiá»n đệ, trÆ°á»›c tiên tìm cách truyá»n má»™t Ãt chân khà cho lão nhân gia ngÆ°á»i, xem lão nhân gia ngÆ°á»i có nghÄ© ra được cách cứu trị chăng. Nếu phải bó tay chịu tráºn thì đệ cÅ©ng phải há»i việc trị liệu cho Mai Ãnh Tuyết, sau đó ...
Y không nói thêm nữa.
Äinh Hạo lặng lặng ngồi xuống đất, dùng bà n tay ấn và o huyệt Mạng Môn của ông lão rồi từ từ truyá»n chân khà sang. Khoảng nữa giá» sau thì hai mắt ông lão đã có ánh tinh quang, hÆ¡i thở cÅ©ng Ä‘iá»u hòa hÆ¡n.
– Lão tiá»n bối, ngÆ°á»i cảm thấy thế nà o?
Ông lão từ từ nói:
– Hà i nhi, chá»› uổng phà công lá»±c là m gì, lão phu rất cảm kÃch ngÆ°Æ¡i ...
– Vãn bối đã thỠân tái tạo của lão tiá»n bối, Ä‘ang hổ thẹn chẳng thể Ä‘á»n đáp.
Lão tiá»n bối suy nghÄ© thá» xem có cách nà o trị liệu chăng?
– Không còn cách nà o cả.
– Giả sỠnếu như cần dược liệu, hay là danh y ...
– Không có, chÃnh lão phu là danh y diệu thủ đây.
Äinh Hạo im lặng giây lát rồi áy náy nói:
– Lão tiá»n bối, lúc nà y tuy nói ra là rất không nên nhÆ°ng vãn bối không còn cách nà o khác. Vãn bối muốn há»i ngÆ°á»i ...
– NgÆ°Æ¡i cứ nói Ä‘i, thá»i gian của ta cÅ©ng chẳng còn bao lâu nữa.
– Có má»™t ngÆ°á»i con gái bị ngÆ°á»i ta dùng tà môn khống chế tâm thần, là m sao má»›i giải được?
– Äể lão phu suy nghÄ© thá» xem ...
Äinh Hạo khẩn trÆ°Æ¡ng vô cùng, tim Ä‘áºp thình thịch, chỠđợi lão nhân trả lá»i.
Một lúc sau, ông lão từ từ nói:
– Theo y đạo mà luáºn thì tâm thần bị chế ngá»± tức là bị thÆ°Æ¡ng ở tâm tì, ngÆ°Æ¡i dùng chân nguyên bản thân truyá»n và o các huyệt NgÅ© Tâm, sau đó là Hoà n Khiêu.
Nếu như cách nà y mà cũng không giải được thì coi như vô phương cứu chữa.
Äinh Hạo cố gắng trấn tÄ©nh, nói:
– Có phải là hai lòng bà n chân, bà n tay cùng trung tâm đầu đỉnh phải không?
– Äúng váºy.
– Vãn bối xin thà nh kÃnh cảm tạ ân tình chỉ giáo.
Bá»—ng lão nhân nói giá»ng xúc Ä‘á»™ng:
– Hà i nhi, ngÆ°á»i có tìm được Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng không?
Äinh Hạo giáºt nảy mình, nhìn Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng má»™t cái, nói:
– Có tìm được.
– Ngươi đã thay mặt ta giết y rồi chứ?
– Chưa giết!
– Nói sao? ngươi đã hứa với lão phu ...
Äinh Hạo ấp úng nói:
– ThÆ°a lão tiá»n bối ... y đã ăn năn hối cải rồi, lão tiá»n bối có thể cho y cÆ¡ há»™i ...
Ông lão giáºn run ngÆ°á»i nói:
– Khá lắm, khá lắm ... ngÆ°Æ¡i đã bị y mê hoặc nên đã nuốt lá»i hứa trÆ°á»›c kia ...
Hứa Xuân Nương bỗng quỳ xuống trước mặt ông lão, nước mắt ròng ròng, cất tiếng nói:
– SÆ° phụ, đồ nhi hÆ° há»ng Ä‘ang ở trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đây.
Ông lão giáºt nảy mình, sắc mặt biến đổi liên tục, nhìn Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng má»™t hồi lâu sau má»›i run run giá»ng nói:
– Ngươi ... nghiệt chướng ...
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng lá»™ vẻ chân thà nh chÆ°a từng có bao giá», bình tÄ©nh nói:
– SÆ° phụ, đồ nhi đã nháºn biết những việc là m trong quá khứ của mình không thể dung thứ được nên bây giá» thà nh tâm xin sÆ° phụ dùng môn quy xá» quyết, cho con được Ä‘á»n tá»™i của mình.
– Ngươi ... ngươi ... biết rõ là ta không thể ...
– Äồ nhi không dám phiá»n ân sÆ° Ä‘á»™ng thủ, chỉ cần ân sÆ° nhìn đồ nhi tá»± vẫn là được rồi.
Äinh Hạo nghe thấy thế thì bất giác sợ quýnh lên, vá»™i kêu:
– Äại ca ...
Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng ngÆ°á»›c mắt nhìn Äinh Hạo, giÆ¡ tay nhè nhẹ đặt lên vai y, cÆ°á»i giá»ng thê lÆ°Æ¡ng:
– Hiá»n đệ, được kết bạn vá»›i ngÆ°Æ¡i thì ta có chết cÅ©ng nhắm mắt được rồi, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không giúp cho ta toại nguyện sao?
Hắn vừa nói dứt lá»i thì đã nhanh nhÆ° chá»›p Ä‘iểm và o huyệt đạo của Äinh Hạo, hai mắt Ä‘á» hoe nói:
– Hiá»n đệ, lượng thứ cho ta phải hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° thế. Äây là Triệt Mạch Cố Nguyên Chi, nếu ngÆ°Æ¡i không tá»± giải được thì PhÆ°Æ¡ng Bình sẽ giải trừ cho ngÆ°Æ¡i, đại ca má»™t lần nữa xin lá»—i.
Công lá»±c của Äinh Hạo mất hẳn, hắn không còn cách nà o hÆ¡n là đà nh phải bó tay đứng nhìn. Chợt nghe ông lão há»›t hải nói:
– Cái gì mà đại ca vá»›i hiá»n đệ thế?
Hứa Xuân Nương bi ai nói:
– SÆ° phụ, đồ nhi dùng thân pháºn nam nhân kết giao vá»›i y, hai ngÆ°á»i mến nhau nhÆ° ruá»™t thịt nên tuy gần đây y má»›i biết sá»± tháºt nhÆ°ng vẫn xÆ°ng hô nhÆ° thế.
Da mặt ông lão co rút lại, run run nói:
– Xuân NÆ°Æ¡ng, con tháºt lòng hối cải Æ°?
– Dạ vâng thưa sư phụ.
– Con có cần ta là m gì không?
– Con chỉ cần sÆ° phụ tiếp nháºn sá»± chuá»™c tá»™i của con là đủ rồi.
– Có cần ta giải cấm chế của con do luyện công sai cách đã gây nên không?
– Bây giỠđồ nhi đã không còn tha thiết nữa rồi.
Ông lão cÆ°á»i nhẹ nhà ng, sá»± căm háºn trong mắt cÅ©ng tan biến, cháºm rãi nói:
– Xuân Nương, sư phụ rất mừng là đã trông thấy được con biết hối cải, hướng thiện, dĩ nhiên là ta tha thứ cho con rồi.
Hứa Xuân Nương lạy đầu chấm đất, xúc động nói:
– SÆ° phụ, được nghe câu nói nà y của ngÆ°á»i thì đồ nhi đã yên lòng lắm rồi.
Nói xong y ngồi xếp bằng ngay lại, thân hình hơi run rẩy.
Ông lão dÆ°á»ng nhÆ° đã phát hiện ra Ä‘iá»u gì, quýnh quáng kêu lên:
– Xuân Nương, ta đã tha thứ cho con rồi kia mà , sao con ...
Hứa Xuân Nương miệng nhỠmáu tươi, gương mặt co rút lại, chỉ trong giây lát đã biến thà nh một bà già có tuổi, thì ra y đã xả công lực nên sắc mặt tuyệt trần cũng biến đi theo.
Äinh Hạo Ä‘au Ä‘á»›n oa lên má»™t tiếng, phun ra má»™t búng máu tÆ°Æ¡i.
Hứa Xuân Nương mở mắt lần nữa, nhưng lần nà y thì ánh mắt đã mất hết vẻ tinh quang, thở hồng hộc nói:
– SÆ° phụ ... đồ nhi xin Ä‘i trÆ°á»›c ... hiá»n đệ chá»› quên lá»i hứa của mình ...
Dứt lá»i y té xuống đất, chết rồi mà trên khóe miệng còn nở nụ cÆ°á»i yên là nh.
Ông lão cá»±a quáºy và i cái, lên tiếng nói nhá» nhÆ° muá»—i kêu:
– Chôn ta ... trong ... bà đạo ... sau đó ... phong tá»a ...
Äầu lão nghiêng sang má»™t bên, tắt thở chết ngay.
Äinh Hạo mặt mà y tối sầm lại, choáng váng. Bá»—ng hắn nghe có tiếng khóc từ đằng xa vá»ng tá»›i, rồi sau đó PhÆ°Æ¡ng Bình và Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng đã phi thân tá»›i, quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Thiên địa thảm sầu, thảo má»™c đồng bi ai. Ãnh tà dÆ°Æ¡ng tá»±a và o sÆ°á»n núi phản chiếu tia sáng tà n dÆ° nhÆ° máu huyết, cÅ©ng muốn tượng trÆ°ng cho kết cục bi thảm nà y.
Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng nói giá»ng bi thÆ°Æ¡ng:
– Nhị chủ nhân, tháºt ra đã xảy ra chuyện gì?
Äinh Hạo tá»± giải huyệt đạo của mình, nÆ°á»›c mắt ròng ròng thuáºt lại chuyện đã qua.
Phương Bình uất nghẹn nói:
– Nhị chủ nhân, lúc ở bá» hồ Tiểu Bình thấy chiếc thuyá»n, tưởng rằng chỉ có mình Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng, không ngá» có cả phu nhân trong đó. Phu nhân nghiêm cấm hai chúng tôi không được Ä‘i theo, nhÆ°ng vì quá lo lắng nên chúng tôi Ä‘Ã nh chịu tá»™i phạm lệnh mà đi theo ra tá»›i trÆ°á»›c khi xảy ra Ä‘á»™ng đất ...
– Tình hình phÃa trÆ°á»›c thế nà o?
– Cách Thế Cốc bị hủy diệt cả, chúng tôi còn tưởng nhị chủ nhân đã chẳng may ...
– NhÆ°ng là m sao các ngÆ°á»i tìm được đến đây?
– Chúng tôi Ä‘i dá»c theo cốc địa tìm kiếm, phát hiện ra địa đạo nên vượt núi chạy sang bên đây ... chỉ tiếc là đã cháºm ...
Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng lau khô nÆ°á»›c mắt nói:
– Phu nhân và sÆ° tổ đã giao phó háºu sá»± Æ°?
– Có. Phu nhân thì mang vỠchôn cất tại đình viện ở tiểu đảo, còn lão nhân gia thì muốn an nghĩ trong lòng núi.
– Thế thì là m sao bây gi�
– Äể ta lo liệu cho.
Äinh Hạo cúi xuống bồng ông lão lên, lượn mình chạy và o bà đạo rồi đặt thân thể ông lão tháºt thẳng thắn và o chá»— mà ông bị đất đá đè lên ban nãy. Hắn quỳ xuống cung kÃnh lạy ba lạy rồi sau đó vừa lui ra vừa vung chưởng đánh tá»›i tấp và o hai bên vách đá là m tắt nghẽn lối Ä‘i. Khi hắn hoà n tất công việc, ra đến bên ngoà i thì trá»i đã má» tối.
PhÆ°Æ¡ng Bình vá»›i thân pháºn là truyá»n nhân của Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng nên đòi cho bằng được việc cõng thi hà i của sÆ° phụ vỠđảo. Äinh Hạo tuy có lòng nhÆ°ng cÅ©ng không dám cưỡng ép nên Ä‘Ã nh nghe theo, ba ngÆ°á»i trong lòng Ä‘au thÆ°Æ¡ng buồn bã chạy vá» hÆ°á»›ng Ly Trần Äảo.
Há» vá» tá»›i tiểu đảo thì trống đã Ä‘iểm canh hai, Äinh Hạo vá» gian phòng khi xÆ°a từng ở thì thấy cảnh váºt vẫn không thay đổi, chỉ có Ä‘iá»u đại ca XÃch Ảnh Nhân đã không còn nữa.
Di thể của Hứa Xuân NÆ°Æ¡ng được trÆ°ng bà y ở đại sảnh, Mẫn Äại nÆ°Æ¡ng Ä‘Ãch thân chỉ huy thủ hạ tẩm liệm thi thể, bố trà linh Ä‘Æ°á»ng, toà n đảo đầy không khà bi thÆ°Æ¡ng sầu khổ.
Äinh Hạo không ăn uống được tà nà o, hắn rá»a ráy vệ sinh xong thì má»™t mình lẳng lặng vá» phòng, cảm thấy nhân tình thế thái nhÆ° mây trôi, biến hóa nhanh chóng, biết bao cảm khái trong lòng. Hình bóng của đại ca XÃch Ảnh Nhân lại cứ hiện ra trong óc, vá»›i mối tình nghÄ©a cao vá»i vợi nhÆ° núi Thái SÆ¡n.
Hắn Ä‘ang suy nghÄ© thì má»™t bóng ngÆ°á»i nhá» nhắn thấp thoáng xuất hiện bên cá»a. Äinh Hạo ngẩng lên, vừa nhìn thấy ngÆ°á»i nà y thì toà n thân hắn run bắn, tim Ä‘áºp thình thịch, khẽ nói:
– Mai muá»™i, muá»™i khá»e chứ?
Mai Ãnh Tuyết căm phẫn nói:
– Toan Tú Tà i, ngươi nhốt ta tại đây là có ý gì?
Äinh Hạo cÆ°á»i cay đắng nói:
– Muội có bện, ta phải trị bệnh cho muội.
Hắn biết là trÆ°á»›c khi tâm thần của nà ng chÆ°a phục hồi thì có nói cÅ©ng vô Ãch nên im lặng, chợt ngồi báºt dáºy.
Mai Ãnh Tuyết biến sắc nói:
– Ngươi định là m gì?
– Ta trị bệnh cho muội.
– Ngươi ... ngươi dám đụng đến ta?
– Muội và o phòng cho ta khám đi.
– Không và o.
Äinh Hạo không nói nữa, từ từ bÆ°á»›c tá»›i, chẳng ngại gì câu “Nam nữ thá» thá» bất thân†nữa, bế xốc nà ng lên.
Mai Ãnh Tuyết vùng vẫy, tay đấm chân đá lia lịa. Tuy công lá»±c nà ng đã mất nhÆ°ng ngÆ°á»i há»c võ dù sao kình lá»±c cÅ©ng hÆ¡n ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, Äinh Hạo lại không nỡ váºn công kháng cá»± là m nà ng Ä‘au nên Ä‘Ã nh phải chịu đòn oan uổng.
Bá»n ngÆ°á»i Phụng Thu nghe thấy tiếng la ó inh á»i thì vá»™i chạy tá»›i, nhÆ°ng khi biết ra sá»± việc thì ai cÅ©ng phải nÃn cÆ°á»i lui ra.
Äinh Hạo bế Mai Ãnh Tuyết và o phòng, khóa cá»a lại, đặt lên giÆ°á»ng rồi cởi già y vá»› của nà ng ra.
Mai Ãnh Tuyết sau má»™t hồi vùng vẫy thì kiệt sức khan tiếng, Ä‘Ã nh bó tay mặc cho Äinh Hạo là m gì thì là m, nhÆ°ng trong ánh mắt thì chứa đầy vẻ căm thù, nà ng tưởng Äinh Hạo sẽ cưỡng hiếp mình nên vừa sợ vừa háºn.
Äinh Hạo theo lá»i ông lão, đặt hai tay và o hai lòng bà n tay Mai Ãnh Tuyết, từ từ truyá»n chân khà sang, sau đó lại đến hai lòng bà n chân, rồi đến chÃnh giữa đỉnh đầu, sau cùng thì váºn sức Ä‘iểm và o Hoà n Khiêu huyệt của nà ng má»™t cái.
Mai Ãnh Tuyết hét to má»™t tiếng, ngất Ä‘i luôn.
Äinh Hạo vá»™i kiểm tra mạch, thấy má»i việc bình thÆ°á»ng thì má»›i yên tâm, ngồi yên chỠđợi.
Má»™t lúc khá lâu sau thì Mai Ãnh Tuyết bắt đầu tỉnh lại, nhìn Äinh Hạo má»™t hồi lâu rồi yếu á»›t nói:
– Äinh thiếu hiệp đấy Æ°?
Äinh Hạo mừng rỡ, nắm chặt tay nà ng nói:
– Äúng rồi, ta là Äinh Hạo đây, nà ng đã phục hồi tâm trà rồi phải không?
– Sao ta lại ở đây?
– Nà ng bị khống chế tâm thần nên ta đưa nà ng vỠđây để chữa trị.
– Äây là đâu?
– Ly Trần Äảo.
– Còn Tiểu Hương đâu?
– Chuyện nà y nói ra thì dà i lắm, để ta từ từ thuáºt lại cho muá»™i nghe.
Sau đó Äinh Hạo trấn tÄ©nh tinh thần lại, mang tất cả má»i chuyện từ khi Tiểu HÆ°Æ¡ng báo cáo cho đến giá» thuáºt lại hết cho Mai Ãnh Tuyết nghe.
Thần tình của Mai Ãnh Tuyết thay đổi liên tục, tá»›i Ä‘oạn Tiểu HÆ°Æ¡ng bị dâm sát thảm thiết thì chịu không nổi, ôm mặt khóc nức nở. Sau khi Äinh Hạo thuáºt hết đầu Ä‘uôi thì nà ng kêu lên má»™t tiếng, ngã nhà o và o lòng y khóc vùi.
|
04-04-2008, 07:35 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 107
Tình Thiên Vô Hạn
Äinh Hạo giÆ¡ tay ôm chặt y và o lòng, khà huyết toà n thân gia tốc lÆ°u hà nh.
Lần đầu tiên hai trái tim má»›i tháºt sá»± dung hợp vá»›i nhau, hai ngÆ°á»i lẳng lặng không nói gì cả, lúc nà y thì không lá»i còn quý hÆ¡n lá»i nói rất nhiá»u.
Hai ngÆ°á»i có biết bao sầu ai và biết bao vui mừng, Ä‘á»u thể hiện trong giây phút thầm lặng nà y. HỠđã đắm mình trong má»™t cảnh má»™ng đẹp tuyệt vá»i, huyá»n ảo thần kỳ và hân hoan vô tả.
Chẳng biết thá»i gian đã trôi qua bao lâu, Äinh Hạo má»›i cất tiếng nói nhá»:
– Mai muội, muội cảm thấy hạnh phúc chứ?
Mai Ãnh Tuyết nói:
– Hạo ca, tiểu muội cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
– Mai muá»™i, tạo hóa vẫn háºu đãi hai chúng ta, nhÆ°ng còn Tiểu HÆ°Æ¡ng ...
Bá»—ng Mai Ãnh Tuyết đẩy nhẹ Äinh Hạo ra, lui lại cạnh giÆ°á»ng, rÆ¡m rá»›m nÆ°á»›c mắt. Äinh Hạo nghiêm sắc mặt nói:
– Mai muội, lai lịch của muội có thể nói cho huynh biết được rồi chứ?
Mai Ãnh Tuyết lau khô nÆ°á»›c mắt, cÆ°á»i bà hiểm nói:
– Hạo ca, bây giỠvẫn chưa phải lúc.
Äinh Hạo cau mà y:
– Tại sao lại nhÆ° váºy?
– Tất nhiên là có lý do rồi.
– Nhưng là m thế thì khó chịu lắm.
– Thì Hạo ca hãy chịu khó thêm má»™t khoảng thá»i gian nữa Ä‘i.
Äinh Hạo không còn cách nà o khác hÆ¡n, Ä‘Ã nh cÆ°á»i nhạt trá» tay và o bao vải đầu giÆ°á»ng nói:
– Mai muội còn nhớ cái túi đó không?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là còn nhá»›.
– Bên trong có gì thế?
– Tiểu muội ... chẳng biết nữa.
– Ủa, chẳng phải muá»™i đã bảo đó là bảo váºt gia truyá»n của nhà muá»™i Æ°?
– Không phải, lúc đó muá»™i gạt huynh thôi, váºt nà y muá»™i lấy trong tay bá»n Vá»ng Nguyệt Bảo.
Ngay lúc nà y, ngoà i cá»a bá»—ng có tiếng gõ nhè nhẹ. Äinh Hạo vá»™i nói:
– Ai đó?
– Nhị chủ nhân, là Phương Bình đây.
– Có việc gì ư?
– Không có việc gì, đệ tá» chỉ muốn há»i thăm Mai cô nÆ°Æ¡ng thôi.
– Nà ng đã hoà n toà n bình phục rồi.
– á»’! Chúc mừng nhị chủ nhân. Äệ tá» không dám là m phiá»n hai ngÆ°á»i nữa.
Nói xong thì tiếng chân của Phương Bình từ từ đi xa dần.
Mai Ãnh Tuyết kinh ngạc nói:
– Cái gì mà nhị chủ nhân váºy?
Äinh Hạo lại Ä‘em chuyện kết nghÄ©a cùng bi kịch xảy ra vá»›i XÃch Ảnh Nhân kể lại cho Mai Ãnh Tuyết nghe. Nà ng bất giác ứa nÆ°á»›c mắt nói:
– Hạo ca, tiểu muá»™i nợ của ngÆ°á»i quá nhiá»u.
– Sá»± Ä‘á»i vốn là váºy mà , ân oán võ lâm biết đâu mà lÆ°á»ng, ta nợ ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nợ ta. Chúng ta tốt nhất là giữ gìn bổn pháºn, không là m trái đạo nghÄ©a võ lâm là được rồi.
– Hạo ca, không ngỠHuyết Ảnh Phu Nhân có đại chuyển biến như thế.
– Äúng váºy, chÃnh huynh cÅ©ng không ngá» thế.
– Lúc nãy Hạo ca nói các ngÆ°á»i đã Ä‘Æ°a muá»™i từ Nhạc DÆ°Æ¡ng vá» có phải không?
– Äúng thế, xa táºn và i ngà n dặm, nếu không có Huyết Ảnh Phu Nhân thì coi nhÆ° là vô phÆ°Æ¡ng rồi.
– Hình nhÆ° Hạo ca cÅ©ng có Ä‘á» cáºp đến HÆ° Ảo Lão Nhân.
– Lão ma đầu đó bắt cóc con gái của DÆ° Trang chủ, ép y phải quy ẩn giang hồ, tháºt là vô cùng bỉ ổi. Chỉ tiếc là đến nay vẫn chÆ°a thể Ä‘iá»u tra ra manh mối.
Mai Ãnh Tuyết biến sắc nói:
– TỠVân Trang có biện pháp ứng phó nà o chăng?
– Hiện giá» có mấy vị tiá»n bối cao thủ Ä‘ang ở đó, có cả Thá» Dao Phong lão ca ca của huynh, chắc không có chuyện gì bất trắc đâu.
Äinh Hạo chợt nhìn Mai Ãnh Tuyết há»i:
– Mai muội và TỠVân Trang có liên quan gì đâu mà sao lại lo lắng thế?
Mai Ãnh Tuyết mỉm cÆ°á»i nói:
– Việc của Hạo ca thì cũng tức là việc của muội mà .
Nói tá»›i đó thì má phấn á»ng Ä‘á», không nói tiếp nữa.
Äinh Hạo cảm thấy ngá»t ngà o khôn tả, nhìn Mai Ãnh Tuyết cÆ°á»i nói:
– Chuyến nà y ta xuống phÃa Nam có má»™t đại sá»± ...
– Là chuyện gì váºy?
– Trong Trang có một lão quái nhân tên là Thảo Dã Khách Quan Nhất Trần.
Lão là bạn tri kỉ của tiên phụ, lão đã bảo tồn di thể của ngÆ°á»i ...
Hai mắt của Mai Ãnh Tuyết bá»—ng sáng lên, xúc Ä‘á»™ng nói:
– Lệnh tiên tôn phải chăng là Thiên Äô Kiếm Khách Äinh Triệu TÆ°á»ng?
Äinh Hạo rùng mình nói:
– Sao Mai muá»™i biết? Hình nhÆ° ... ta chÆ°a há» Ä‘á» cáºp vá»›i muá»™i mà ?
Mai Ãnh Tuyết ấp úng nói:
– Muội đã biết thân thế của Hạo ca từ lâu.
Äinh Hạo nghi hoặc há»i:
– Là m sao Mai muội biết?
– Äiá»u nà y ... Hạo ca quên rồi Æ°? DÆ°á»›i tay muá»™i có má»™t số máºt thám mà .
– Lai lịch của muá»™i khiến ngÆ°á»i ta khó lÆ°á»ng vô hạn.
– Chẳng bao lâu nữa thì Hạo ca sẽ biết ngay. Thôi chúng ta tạm gác chuyện nà y qua má»™t bên, hãy nói chuyện HÆ° Ảo Lão Nhân cái đã. GÆ°Æ¡ng mặt hình thù của y thế nà o váºy?
Mai Ãnh Tuyết vừa nói vừa chăm chú nhìn Äinh Hạo, có vẻ nhÆ° việc nà y rất máºt thiết vá»›i nà ng.
– Y tinh thông dị thuáºt, không ai biết được chân diện mục của y ra sao. Tuy nhiên bây giá» thì huynh đã phát hiện ra má»™t Ä‘iểm đặc biệt.
– Là điểm gì?
– Y bị ngÆ°á»i ta cắt Ä‘i lá»— tai bên trái.
– Thế thì lúc y xuất hiện thì dùng váºt trang sức để che Ä‘i.
– Äúng váºy, có thể Ä‘á»™i mÅ© và nh che gió, hay là dùng khăn bịt cả đầu lẫn mặt.
Phải rồi, Mai muội từng bị Kim Long Bang chủ bắt cóc, có còn nhớ được chuyện gì không?
– Mơ hồ lắm, chẳng có nhớ rõ nữa.
Hai ngÆ°á»i nói chuyện mê mải, chá»›p mắt đã qua đêm. Äinh Hạo ngượng ngùng nói:
– Mai muá»™i, chúng ta nói chuyện cả đêm thế nà y, muá»™i có cảm thấy mệt má»i không?
Mai Ãnh Tuyết tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Chẳng mệt má»i chút nà o, nhÆ°ng Hạo ca thì nên nghỉ giây lát Ä‘i.
Äinh Hạo lắc đầu:
– Ta cũng chẳng mệt gì. À, túi da nà y coi như ta hoà n lại nguyên chủ nhé.
– Chúng ta mở ra xem nà o.
– Thế thì hay lắm.
Rồi hắn lấy bao vải đặt lên bà n, nói:
– Má»i chủ nhân của váºt đến mở ra xem.
– Hạo ca mở cÅ©ng được váºy.
Nói Ä‘oạn Mai Ãnh Tuyết bÆ°á»›c đến đứng sánh vai vá»›i Äinh Hạo, mùi thÆ¡m đặc biệt của ngÆ°á»i thiếu nữ thoang thoảng là m cho hắn bất giác cảm thấy lâng lâng.
Äinh Hạo thò tay và o túi da lấy ra má»™t cái há»™p nhá» bằng gá»— Tá» Äà n, mở ra thì thấy bên trong có má»™t thảo váºt kỳ lạ, mà u sắc xanh biếc. Hắn ngạc nhiên nói:
– Äây là váºt gì nhỉ?
Mai Ãnh Tuyết nhÆ°á»›ng mắt nhìn rồi nói:
– DÆ°á»ng nhÆ° đó là má»™t loại cá» quý trong truyá»n thuyết ...
Äinh Hạo Ä‘á»™ng lòng, nhìn kỹ thì thấy thảo váºt đó có chÃn lá, hắn giáºt mình kêu to:
– Cá»u Diệp Linh Chi.
– Hạo ca biết thảo váºt nà y Æ°?
Äinh Hạo xúc Ä‘á»™ng đến ná»—i toà n thân phát run, nói:
– Quả là đi mòn gót giầy tìm không thấy, tìm được lại chẳng tốn công sức.
Mai Ãnh Tuyết ngạc nhiên há»i:
– Rốt cuá»™c là việc gì váºy?
Äinh Hạo cÆ°á»i nói:
– Không ngá» nhánh linh chi nà y bị bá»n Vá»ng Nguyệt Bảo lấy cắp ...
Mai Ãnh Tuyết giáºn lẫy:
– Hạo ca quyết không nói phải không?
Äinh Hạo vá»™i chắp tay xá má»™t cái, cÆ°á»i hà hà nói:
– Xin lá»—i muá»™i, ta vui mừng quá nên thất lá»…. Chẳng là có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang tìm kiếm nhánh linh chi nà y là m thuốc cứu ngÆ°á»i ...
– Là ai váºy Hạo ca?
– Uy Linh sứ giả Cổ Thu Linh tỷ tỷ ...
Mai Ãnh Tuyết biến sắc nói:
– Cái gì tỷ tỷ ...?
Äinh Hạo giáºt mình, Ä‘á» mặt nói:
– Mai muội, để ta kể từ đầu cho muội nghe.
Rồi hắn Ä‘em chuyện liên quan đến Uy Linh Cung kể lại hết cho Mai Ãnh Tuyết nghe. Mai Ãnh Tuyết tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Äối vá»›i ngÆ°á»i không cần thiết thì bảo váºt cÅ©ng chỉ là phế váºt mà thôi. Hạo ca hãy Ä‘em Ä‘i cứu ngÆ°á»i Ä‘i.
Äinh Hạo nhìn ý trung nhân cÆ°á»i nói:
– Mai muá»™i nói thế thì ta xin thá» nháºn và thay mặt ngÆ°á»i được hưởng ân huệ nà y gá»i lá»i cám Æ¡n đến Mai muá»™i luôn.
– Không có gì đâu.
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau không nói gì nữa. Äinh Hạo gói nhánh linh chi lại bá» và o trong túi gấm của mình.
Ngoà i cá»a bá»—ng có tiếng nói của Phụng ThÆ°:
– Nhị chủ nhân thức dáºy chÆ°a?
Mai Ãnh Tuyết tức thì Ä‘á» mặt, má»™t cô gái dáºy thì và má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cùng nhau ở trong phòng cả đêm thì cho dù quang minh chÃnh đại cÅ©ng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Äinh Hạo cÅ©ng ngượng ngùng, vá»™i mở cá»a nói:
– Ta và Mai cô nương nói chuyện cả đêm đấy.
Phụng Thu đem khăn nước và o phòng rồi nói:
– Nhị chủ nhân, Mẫn đại nÆ°Æ¡ng dặn Phụng ThÆ° trình báo vá»›i ngÆ°á»i rằng linh Ä‘Æ°á»ng các thứ đã chuẩn bị đầy đủ, xin nhị chủ nhân xuất lãnh thượng tế.
Äinh Hạo nhá»› lại việc của XÃch Ảnh Nhân thì lại buồn bã, gáºt đầu nói:
– Ta sẽ ra ngay.
Phụng ThÆ° cáo lui ra ngoà i. Mai Ãnh Tuyết cúi đầu xuống, thấy mình vẫn Ä‘i chân không thì báºt cÆ°á»i nói:
– Hạo ca, tiểu muá»™i vá» sá»a soạn rồi sẽ ra linh Ä‘Æ°á»ng sau.
Lá»… tang được cá» hà nh trá»ng thể, sau phần nghi thức tế lá»… thì Mẫn đại nÆ°Æ¡ng đứng cạnh linh Ä‘Æ°á»ng, lá»›n tiếng nói:
– Tuân theo di nguyện của phu nhân, nhị chủ nhân kể từ bây giá» chÃnh thức trở thà nh chủ nhân của Ly Trần đảo.
Äinh Hạo biết không từ chối được bèn quỳ trÆ°á»›c linh Ä‘Æ°á»ng hà nh đại lá»… rồi đứng lên nói:
– Bây giỠđứng trÆ°á»›c đại chủ nhân chi linh, tôi muốn đệ tá» của Ly Trần Äảo phải giữ gìn đại nghÄ©a, nếu có hà nh Ä‘á»™ng tà ác thì quyết trị không tha. Mẫn đại nÆ°Æ¡ng tiếp tục là m tổng quản, PhÆ°Æ¡ng Bình phụ tá. Khi tôi không có mặt thì Mẫn đại nÆ°Æ¡ng thay thế quyết định đảo vụ. Theo di nguyện của đại chủ nhân, linh cữu sẽ an táng giữa viện.
Mẫn đại nÆ°Æ¡ng cùng các đệ tá» dạ vang rồi đến là m lá»…, Äinh Hạo chÃnh thức thà nh chủ nhân Ly Trần Äảo.
Thá»i gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã ná»a tháng, Äinh Hạo cÅ©ng đã chỉnh lý lại đảo vụ đâu đó chu toà n. Hắn cảm thấy nên tiếp tục đại sá»± của bản thân nên má»™t hôm, sau khi dùng cÆ¡m trÆ°a vá»›i Mai Ãnh Tuyết thì hắn cầm tay nà ng nói:
– Mai muá»™i, ta muốn rá»i khá»i đây má»™t thá»i gian.
Mai Ãnh Tuyết cau mà y nói:
– Hạo ca muốn đi đâu thế?
– Mai muá»™i cÅ©ng biết ta có nhiá»u chuyện phải là m mà .
Mai Ãnh Tuyết tủm tỉm cÆ°á»i nói:
– Muội cũng đang định nói với Hạo ca rằng muội cần phải đi.
– Tại sao váºy?
– Cũng như Hạo ca, muội còn việc phải là m gấp.
– NhÆ°ng muá»™i xuất hiện thì nguy hiểm lắm, bá»n Kim Long Bang ...
– Hạo ca xuất hiện thì cÅ©ng nguy hiểm váºy. NgÆ°á»i trong võ lâm cuá»™c sống trên mÅ©i Ä‘ao lưỡi kiếm, không thể nghÄ© nhiá»u thế được đâu.
Äinh Hạo ngẩn ngÆ°á»i không nói gì, vì Mai Ãnh Tuyết nói đúng quá, nếu tÃnh đến nguy hiểm thì hắn so vá»›i nà ng còn nhiá»u hÆ¡n.
Mai Ãnh Tuyết mỉm cÆ°á»i nói:
– Hạo ca, ngÆ°á»i giáºn muá»™i Æ°?
Äinh Hạo bừng tỉnh, vá»™i nói:
– Sao huynh lại giáºn muá»™i cÆ¡ chứ? Huynh thấy muá»™i nói rất có lý.
– Hạo ca, muá»™i biết ngÆ°á»i lo lắng cho tiểu muá»™i. NhÆ°ng sau bà i há»c nà y thì muá»™i sẽ không bao giá» sÆ¡ ý nữa. Sau nà y muá»™i sẽ liên lạc vá»›i Hạo ca.
– Mai muội cứ thần bà thế nà y sao?
Mai Ãnh Tuyết mỉm cÆ°á»i, không nói gì.
Äinh Hạo trầm tÆ° rồi nói:
– Mai muội, huynh có ý kiến thế nà y, hay là để Phương Bình đi chung với muội, như thế tốt hơn.
– Nhưng ... y có bằng lòng đi chung với muội không?
– Chỉ cần muội đồng ý thì y sẽ sẵn sà ng ngay.
Hắn vừa nói xong thì đã thấy PhÆ°Æ¡ng Bình từ đằng xa bÆ°á»›c tá»›i nên vá»™i cất tiếng gá»i:
– Phương Bình!
Phương Bình bước tới, nói:
– Chủ nhân có Ä‘iá»u gì sai khiến?
– Mai cô nÆ°Æ¡ng có công việc cần phải xuất giang hồ, ta muốn má»i ngÆ°Æ¡i là m bạn Ä‘Æ°á»ng vá»›i nà ng, có được không?
|
04-04-2008, 07:37 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 108
May Gặp Kiêu Hùng
hÆ°Æ¡ng Bình ngắm nhìn Mai Ãnh Tuyết má»™t lúc rồi gáºt đầu nói:
– Vâng, xin tuân lệnh chủ nhân.
Äinh Hạo lại nói:
– Ngà y mai ta tạm thá»i phải rá»i khá»i nÆ¡i đây, ngÆ°Æ¡i hãy đến thông báo cho Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng biết trÆ°á»›c.
– Chủ nhân ... cÅ©ng muốn rá»i khá»i chăng?
– Äúng váºy, ta còn rất nhiá»u công việc phải là m. NgÆ°Æ¡i hãy bảo Mẫn Äại NÆ°Æ¡ng đến gặp ta ngay, ta có chút việc cần giao phó cho ngÆ°á»i.
– Vâng.
Sáng sá»›m ngà y hôm sau, Äinh Hạo và Mai Ãnh Tuyết cùng PhÆ°Æ¡ng Bình đồng ngồi má»™t thuyá»n sang bên kia bá» hồ. Khi ra tá»›i đại lá»™ thì hai bên cùng nhau nói lá»i từ giã, rồi tách ra thượng lá»™.
Có PhÆ°Æ¡ng Bình Ä‘i chung vá»›i Mai Ãnh Tuyết nên Äinh Hạo cÅ©ng yên tâm hÆ¡n rất nhiá»u. PhÆ°Æ¡ng Bình theo hầu Huyết Ảnh Phu Nhân nhiá»u năm ròng rã, hà nh tẩu du hà khắp thiên hạ nên vá» kinh lịch khác hẳn vá»›i những cô gái bình thÆ°á»ng, thừa sức đối phó vá»›i những trò quá»· quyệt.
Mai Ãnh Tuyết hiện nay vẫn còn ẩn giấy thân thế và lai lịch, quả tháºt khiến Äinh Hạo không sao hiểu nổi, chẳng lẽ nà ng còn Ä‘iá»u gì cố kỵ? NhÆ°ng trông thấy cá» chỉ ăn nói và tánh khà của nà ng thì quyết không phải là hạng ngÆ°á»i xuất thân từ những môn há»™ võ lâm bất chánh. Tuy nhiên dÆ°á»›i tay nà ng có đệ tá» máºt thám cho thấy nà ng cÅ©ng thuá»™c má»™t bang phái bà máºt trên giang hồ.
TrÆ°á»›c mắt thì Kim Long Bang Chủ có thể nói là má»™t nhân váºt thần bÃ, nhÆ°ng Kim Long Bang đã công khai quyết đấu vá»›i Vá»ng Nguyệt Bảo thì chẳng còn là bà máºt nữa. Trong Vá»ng Nguyệt Bảo cÅ©ng không có tên Mai Ãnh Tuyết, và nà ng cÅ©ng không liên hệ vá»›i Uy Linh Cung, váºy thì chỉ còn HÆ° Ảo Lão Nhân, chẳng lẽ nà ng cùng phe vá»›i lão ma đó Æ°?
Äinh Hạo nghÄ© đến đây thì bất giác rùng mình á»›n lạnh. Bá»—ng nhiên hắn lại nghÄ© tá»›i công việc thù nhà háºn, chẳng biết nên tiến hà nh việc nà o trÆ°á»›c?
Nếu trả thù cho mẹ thì phải giết chết Trịnh Tam Giang, váºy thì là m sao kết thúc công án Cá»u Long Lệnh?
Nếu muốn kết thúc công án Cá»u Long Lệnh thì phải dùng thân pháºn Hắc Nho xuất hiện trên giang hồ. Vá»ng Nguyệt Bảo nhÆ° long Ä‘Ã m hổ huyệt, cao thủ đông nhÆ° kiến, lại thêm chưởng môn và cao thủ của chÃn đại môn phái Ä‘á»u đã đến đó váºy lỡ muôn má»™t các phái không tin lá»i giải thÃch của hắn thì sức hắn không thể địch lại cả quần hùng.
Phỉ Nhược Ngu đã rá»i Bắc Bảo, không còn ná»™i ứng nhÆ° trÆ°á»›c. Nếu Trịnh Tam Giang hủy diệt tang váºt Cá»u Long Lệnh thì dù phá nát Vá»ng Nguyệt Bảo cÅ©ng không thể trả lại được sá»± trong sạch cho Hắc Nho, thế thì còn mặt mÅ©i nà o nhìn thấy sÆ° phụ nữa?
Tung tÃch của hung thủ Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh, kẻ phá hủy gia viên và giết chết cha mẹ hắn vẫn chÆ°a rõ, thế thì bao giá» má»›i trả được huyết thù đây?
Äinh Hạo cà ng nghÄ© cà ng muốn phát Ä‘iên lên.
Bá»—ng hắn sá»±c nhá»› đến Dị Hình Thuáºt đã há»c từ HÆ° Ảo Lão Nhân nên láºp tức nảy ra ý tưởng cải trang trà trá»™n và o Bắc Bảo rồi tùy cÆ¡ ứng biến. NghÄ© váºy nên hắn láºp tức lên Ä‘Æ°á»ng tá»›i Y Xuyên.
Trá»i sáºp tối thì Äinh Hạo đến má»™t tiểu trấn gần Y Xuyên. Hắn chá»n má»™t khách Ä‘iếm, ăn uống nghỉ ngÆ¡i đến khuya thì thức dáºy sá»a soạn trang phục, thi triển Dị Hình Thuáºt, láºp tức biến thà nh má»™t văn sÄ© trung niên có da mặt mà u xám tro.
Và o khoảng canh ba, canh tÆ°, vạn váºt tÄ©nh lặng, bên ngoà i trá»i cà ng tối mò, Ä‘en kịt hÆ¡n. Äinh Hạo để lại trên bà n má»™t lạng bạc coi nhÆ° trả tiá»n phòng rồi xuyên qua cá»a sổ nhảy lên mái nhà , chạy thẳng đến Y Xuyên.
Trá»i sáng thì hắn đến Y Xuyên, hắn chá»n má»™t khách Ä‘iếm lá»›n nhất, thuê má»™t gian phòng to đẹp nhất rồi viết má»™t băng vải lá»›n kêu tiểu nhị treo trÆ°á»›c cá»a khách Ä‘iếm, trên đó có ghi mấy chữ “Tá» Diện Khách kÃnh hầu Hắc Nhoâ€.
Ngà y thứ nhất lặng lẽ trôi qua, sang đến ngà y thứ hai thì Äinh Hạo được tiểu nhi chuyển cho má»™t bao thÆ°, hắn vá»™i há»i:
– ThÆ° của ai mang đến váºy?
– Một thanh niên lạ mặt.
– Hắn đâu rồi?
– Hắn chỉ dặn tôi mang thư và o cho khách quan rồi đi ngay.
– Thôi được, ngươi cứ đi ra, để mặc ta.
Tiểu nhị láºp tức ra khá»i phòng. Äinh Hạo vá»™i xé bao thÆ°, thấy trong đó có mảnh giấy trên viết và i chữ:
“Tây Thà nh năm dặm, đại lá»™ cạnh bìa rừng, ta hầu ngÆ°Æ¡iâ€.
PhÃa dÆ°á»›i góc mảnh giấy có viết hai chữ Hắc Nho.
Äinh Hạo bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra, hắn không nghÄ© được ai đó lại dám cả gan mạo nháºn Hắc Nho nhÆ° váºy. Hắn bà y ra kế nà y để dụ ngÆ°á»i của Vá»ng Nguyệt Bảo ra mặt, váºy mà lại lòi ra má»™t tên Hắc Nho giả mạo, tháºt rắc rối.
Äinh Hạo quyết là m cho ra lẽ nên láºp tức chạy đến Ä‘iểm hẹn. Äó là má»™t nÆ¡i không xa lạ chút nà o, hắn từng đụng Ä‘á»™ vá»›i Bạch Nho tại đây và bị chôn sống, may nhá» XÃch Ảnh Nhân cứu thoát, cách đó năm dặm nữa thì là Thạch Gia Táºp, bà đà của Thá» Dao Phong ca ca trÆ°á»›c kia.
Khi hắn chạy và o rừng thì phát hiện ra má»™t số ngÆ°á»i Ä‘ang ẩn núp. NhÆ°ng hắn vẫn giả vá» nhÆ° không biết, cứ thẳng tiến để chá» xem đối phÆ°Æ¡ng định là m sao.
Bỗng một âm thanh lạnh lùng vang lên:
– Äứng lại.
Rồi má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện, đó là má»™t ông lão Ä‘á»™ năm mÆ°Æ¡i tuổi, tay cầm má»™t ống Ä‘iếu cán dà i mà thô, chÃnh là Tây Khanh của Vá»ng Nguyệt Bảo.
Äinh Hạo nhìn thấy ông lão thì bất giác mừng thầm nhÆ°ng hắn vẫn giả vá» là m ra vẻ giáºn dữ nói:
– Ngươi là Hắc Nho?
– Lão phu không phải.
– Váºy sao ngÆ°Æ¡i giả Hắc Nho đến dá»± Æ°á»›c hẹn?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải có lý do.
– Lý do là gì?
– Không thể nói được.
Äinh Hạo không nói gì nữa, láºp tức rút kiếm chém vá» phÃa Tây Khanh, hắn đã từng giao đấu vá»›i đối phÆ°Æ¡ng nên không dám coi thưởng, váºn dụng toà n bá»™ chân lá»±c đánh tá»›i.
Tây Khanh hừ má»™t tiếng, giÆ¡ ống Ä‘iếu chắn ngang ngá»±c, đỡ kiếm chiêu của Äinh Hạo.
Má»™t tiếng há»± chát chúa vang lên, Tây Khanh loạng choạng lùi ra sau bốn năm bÆ°á»›c, mặt mà y tái nhợt, ống Ä‘iếu rÆ¡i xuống đất. Äinh Hạo từ từ bÆ°á»›c tá»›i, gằn giá»ng nói:
– Ngươi phải trả giá cho cái tội đã lừa gạt bản nhân.
Bá»—ng từ bên cạnh có má»™t trà ng cÆ°á»i sang sảng nổi lên, Äinh Hạo đã biết có ngÆ°á»i mai phục nên chẳng lấy là m ngạc nhiên, quay ngÆ°á»i lại nhìn.
Má»™t ngÆ°á»i bịt mặt áo gấm Ä‘ang cháºm rãi bÆ°á»›c tá»›i, sang sảng nói:
– Các hạ có võ công tháºt kinh ngÆ°á»i, đủ sức má»™t phen ác đấu vá»›i Hắc Nho váºy.
Äinh Hạo nghe giá»ng nói tức thì khà huyết sôi sùng sục, vì đó chÃnh là đại thù gia Vá»ng Nguyệt Bảo Chủ Trịnh Tam Giang. Cánh tay cầm gÆ°Æ¡m của hắn run lẩy bẩy, má»™t tiếng nói trong đáy lòng gà o thét “Giết hắn Ä‘i, chém ra thà nh từng mảnh vụnâ€. NhÆ°ng kế đó lại có tiếng nói khác vang lên “Nhịn nà o, không nhịn được việc nhá» thì là m hÆ° đại sá»±, cái dÅ©ng nhất thá»i của thất phu không nên noi theoâ€.
Thế rồi vá»›i sá»± tu dưỡng há»c từ sÆ° phụ, Äinh Hạo dần dần lấy lại bình tÄ©nh, lạnh lùng nói:
– Ngươi là ai?
Trịnh Tam Giang chắp tay nói:
– Vừa rồi Tây Khanh của bản Bảo Ä‘á»™ng thủ vá»›i các hạ chẳng có địch ý chút nà o ngoà i mục Ä‘Ãch thá» nghiệm võ công.
– Muốn khảo nghiệm võ công của ta?
– Chỉ chứng minh thỠxem các hạ có thể đơn độc đánh với Hắc Nho được hay không thôi, vì chúng ta có cùng chung kẻ thù.
Äinh Hạo vá» là m ra vẻ kiêu ngạo, cÆ°á»i nhạt nói:
– Từ trÆ°á»›c tá»›i giá» ta Ä‘i vá» má»™t mình, không thÃch cá»™ng tác vá»›i ai cả.
Trịnh Tam Giang trầm giá»ng nói:
– Bằng hữu, ta rất kÃnh phục hà o khà ngất trá»i của các hạ, nhÆ°ng e rằng má»™t cây cá»™t khó chống nổi căn nhà lá»›n. Hắc Nho ngà y nay đã khác xa vá»›i ngà y xÆ°a rồi, chỉ Ä‘Æ¡n thuần võ công của truyá»n nhân y cÅ©ng không dá»… đối phó.
– Y ... cÅ©ng có truyá»n nhân Æ°?
– Äúng váºy, chÃnh là Toan Tú Tà i Äinh Hạo nổi danh giang hồ gần đây.
Äinh Hạo cÆ°á»i thầm, giả vá» kinh ngạc nói:
– Nói sao?
– Không sai chút nà o đâu, chắc bằng hữu cũng có nghe nói chứ?
– Không phải đâu.
– Tại sao không phải?
– Môn lộ võ công của Toan Tú Tà i và Hắc Nho hoà n toà n chẳng giống nhau chút nà o.
– Sao bằng hữu lại biết?
– Lúc ở Nam phương, ta đã từng giao thủ với Toan Tú Tà i.
Giá»ng Ä‘iệu của Trịnh Tam Giang có vẻ xúc Ä‘á»™ng:
– Kết quả ra sao?
Äinh Hạo ngạo nghá»… cÆ°á»i nói:
– Y có thể tiếp được năm mươi chiêu của ta.
Tây Khanh xen và o:
– Nói thế thì võ công của bằng hữu cao hơn Toan Tú Tà i ư?
Äinh Hạo liếc mắt nhìn lão, nói:
– Hình như các hạ không phục?
Tây Khanh thẹn Ä‘á» mặt, không nói gì nữa. Trịnh Tam Giang bá»—ng há»i:
– Bằng hữu đã đụng độ với Hắc Nho lần nà o chưa?
– Thế thì chưa có.
– Váºy là m sao bằng hữu biết được môn lá»™ võ công của Toan Tú Tà i và Hắc Nho khác nhau?
Äinh Hạo chá»i thầm trong lòng “Quả tháºt là lão hồ ly xảo quyệt vô cùngâ€.
Hắn lạnh lùng nói:
– Bản nhân từng thăm viếng má»™t số ngÆ°á»i đã từng Ä‘á»™ng thủ vá»›i Hắc Nho.
– Có lẽ ... võ công của y đã có tiến bá»™ và biến hóa nhiá»u hÆ¡n.
– Äiá»u đó thì bản nhân chẳng ngại gì cả!
Trịnh Tam Giang trầm tư giây lát, sau đó nói tiếp:
– Bản nhân có thể há»i thêm má»™t Ä‘iá»u nữa chăng?
– Xin cứ nói tự nhiên.
– Mong rằng các hạ liên minh vá»›i Vá»ng Nguyệt Bảo, cùng nhau góp sức đối phó Hắc Nho.
Äinh Hạo âm thầm nghiến răng nói:
– Các hạ dá»±a và o thân pháºn thế nà o mà nói nhÆ° váºy?
Trịnh Tam Giang cÆ°á»i sang sảng nói:
– Bản nhân nói được lá»i nhÆ° thế, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải có chút trá»ng lượng rồi!
– NhÆ°ng tại hạ chẳng Æ°a thÃch tác phong giấu đầu lòi Ä‘uôi nhÆ° thế!
– Nếu bằng hữu Æ°ng thuáºn, bản nhân sẽ tá» rõ thân pháºn ngay.
Äinh Hạo dùng sách lui là m kế tiến nói:
– Tại hạ thÃch Ä‘i đứng má»™t mình thôi, vụ giải oan đòi nợ nà y há có thể nhá» ngÆ°á»i khác mà nên việc Æ° ...
– Bằng hữu nói thì có lý lắm, quả nhiên có phong Ä‘á»™ của má»™t chân võ sÄ©, nhÆ°ng hà nh tung của Hắc Nho khó tìm ki lắm, chăng khác gì nhÆ° thần long hiện đầu mà không thấy Ä‘uôi váºy, ngoại trừ y tá»± hiện thân ra, chứ muốn tìm y khó vô cùng, nhÆ°ng y từng buông lá»i sẽ viếng thăm bắc bảo, cho nên nếu bằng hữu chịu gia nháºp vá»›i bản bảo thì chẳng cần nhá»c công tìm kiếm, đồng thá»i nói thêm má»™t câu có lẽ bằng hữu không hà i lòng là muôn má»™t bằng hữu lá»±c bất tòng tâm, vẫn còn bạn bè tiếp tay giúp bằng hữu đạt đến mục Ä‘Ãch hoà n thà nh tâm nguyện được nhÆ° ý.
– á»’! Lá»i nói nà y ... quả có lý tháºt!
Trịnh Tam Giang hấp tấp nói:
– à kiến của bằng hữu thế nà o?
Äinh Hạo cố ý trầm tÆ° giây lát, sau đó lạnh lùng nói:
– Các hạ có thể thay mặt bảo chủ quyết định chăng?
Trịnh Tam Giang cÆ°á»i ha hả, mở khăn bịt mặt để lá»™ ra bản lai diện mục của y, Äinh Hạo lại giao Ä‘á»™ng lần nữa, không gặp lão thất phu nà y mấy năm rồi, nét mặt của y vẫn nhÆ° xÆ°a, chỉ có Ä‘iá»u là tăng thêm chút Ãt tóc bạc mà thôi.
– Bằng hữu, bản nhân chÃnh là Trịnh Tam Giang đây.
Äinh Hạo vá» ra vẻ ngỡ ngà ng, kêu lên má»™t tiếng:
– A!
Rồi chắp tay nói:
– Tháºt là thất lá»… quá, may được há»™i ngá»™ vá»›i Trịnh Bảo chủ.
– Không dám.
|
04-04-2008, 07:39 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 109
Liệt Vị Äông Khanh
Äinh Hạo tra kiếm và o bao, Trịnh Tam Giang tá» ra thân máºt nói:
– Tôn hiệu của bằng hữu là TỠYên Khách ư?
– Äúng thế.
– Lượng thứ bản nhân kiến thức hạn hẹp, ngoại hiệu của bằng hữu hình như trên giang hồ ...
– Chưa từng nghe nói bao giỠphải không?
– Äúng váºy.
– Hà hà hà , ta chưa từng tham dự và o bất cứ chuyện thị phi nà o trên giang hồ cả. Lần nà y tìm kiếm Hắc Nho có thể nói là lần đầu tiên hà nh tẩu giang hồ nên cái danh hiệu TỠYên Khách là m sao Bảo chủ biết được.
Thấy thái Ä‘á»™ của Äinh Hạo rất ngạo mạn, Trịnh Tam Giang cÆ°á»i nói:
– Thế thì chẳng trách, nhưng bằng hữu có thể cho biết tên hỠđể tiện xưng hô không?
– Không cần thiết, vì nếu ta nói bừa má»™t cái tên thì Bảo chủ cÅ©ng chẳng biết là tháºt hay giả, Bảo chủ chỉ cần gá»i là Tá» Yên Khách thì được rồi.
– Thế cũng được, còn vỠvấn đỠliên minh ...
Äinh Hạo là m ra vẻ trầm tÆ° má»™t hồi rồi nói giá»ng miá»…n cưỡng:
– Xem nhÆ° ta đồng ý liên minh vá»›i Bảo chủ, nhÆ°ng có má»™t số Ä‘iá»u kiện cần nói trÆ°á»›c ...
– Xin cứ nói.
– Ta liên minh vá»›i Bảo chủ chỉ vá»›i mục Ä‘Ãch riêng là tìm Hắc Nho nên ngay sau khi xong việc thì sẽ cáo từ ngay.
– Äược, bản nhân cÅ©ng không dám miá»…n cưỡng giữ các hạ lại. Tuy nhiên ...
– Có chuyện gì?
– Danh bất chÃnh thì ngôn bất thuáºn. Danh hiệu Äông Khanh của bản Bảo Ä‘ang khuyết, bằng hữu có thể ...
Äinh Hạo vá» ngạc nhiên nói:
– Thế ra hiện giỠquà Bảo chỉ có Tây Khanh thôi ư?
Trịnh Tam Giang gượng cÆ°á»i nói:
– Äông Khanh NgÅ© PhÆ°Æ¡ng Thần Äông PhÆ°Æ¡ng Khải Minh má»›i gần đây đã phản nghịch thoát ly bản Bảo.
– Ra là váºy, nhÆ°ng địa vị quá tôn quý nên có lẽ ...
Trịnh Tam Giang cÆ°á»i nói:
– Bằng hữu xin đừng quá khiêm nhÆ°á»ng nhÆ° váºy.
Tây Khanh xen và o:
– Bảo chủ cầu ngÆ°á»i hiá»n nhÆ° khát nÆ°á»›c, xin các hạ đừng từ chối nữa.
Äinh Hạo vá» yên lặng suy nghÄ© khá lâu, sau đó hÆ°á»›ng vá» Trịnh Tam Giang chắp tay nói:
– Thôi cÅ©ng được váºy.
Trịnh Tam Giang đắc ý cÆ°á»i ha hả nói:
– Äông Khanh nghỉ ở đâu váºy, để bản Bảo đến thu dá»n hà nh lý.
– Tại hạ chỉ một thân một kiếm mà thôi.
– Thế thì tiện quá, bây giá» bản nhân xin Ä‘i trÆ°á»›c, Tây Khanh sẽ Ä‘Æ°a Äông Khanh vá» Bảo.
– Xin Bảo chủ cứ tự nhiên.
Trịnh Tam Giang láºp tức lại bịt khăn che mặt rồi hấp tấp xuyên rừng chạy Ä‘i ngay. Äinh Hạo nhìn theo bóng lão, trong bụng mừng thầm vì kế hoạch bÆ°á»›c đầu đã trôi chảy.
Tây Khanh xoay sang hÆ°á»›ng Äinh Hạo nói:
– Hiện giá» chúng ta đã là ngÆ°á»i má»™t nhà , lão phu nhiá»u tuổi hÆ¡n thì gá»i các hạ má»™t câu lão đệ, không biết có được chăng?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là được chứ.
– Äể tá» ra hoan nghinh, ta cùng lão đệ hãy và o thà nh cạn mấy ly nhé.
Äinh Hạo gáºt đầu nói:
– Xin tuân lệnh lão ca.
Tây Khanh vá»— tay cái bốp, láºp tức có má»™t tên võ sÄ© xuất hiện, Tây Khanh trầm giá»ng nói:
– Bản tòa và tân Äông Khanh và o thà nh vui chén, các ngÆ°Æ¡i hãy lÆ°u lại hai con ngá»±a ở đây, còn tất cả giải tán hết.
Tên võ sÄ© dạ má»™t tiếng rồi láºp tức quay lÆ°ng Ä‘i. Tây Khanh nhìn Äinh Hạo cÆ°á»i nói:
– Lão đệ, chúng ta đi thôi.
Rồi hai ngÆ°á»i cháºm rãi Ä‘i vá» hÆ°á»›ng ná»™i thà nh, Äinh Hạo thăm dò:
– Tại sao Vá»ng Nguyệt Bảo cÅ©ng đối phó vá»›i Hắc Nho thế?
Tây Khanh nói:
– Vì Hắc Nho và Toan Tú Tà i cùng một phe, chúng luôn đối địch với bản Bảo.
– Chỉ thế thôi ư?
– Nguyên nhân bên trong thì ta cũng không rõ, nhưng sớm muộn gì thì Hắc Nho cũng đến thăm viếng bản Bảo, lúc đó chúng ta sẽ biết.
– Nghe nói cao thủ trong Bảo đông như kiến, chắc chắn đã có kế sách.
– Äiá»u nà y ... Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ... không thể không chuẩn bị trÆ°á»›c. GiỠđây có thêm lão đệ gia nháºp thì Bảo chủ yên tâm hÆ¡n rất nhiá»u, nhÆ°ng ...
Lão ngáºp ngừng má»™t chút rồi nói:
– Ta đã từng giao đấu với Toan Tú Tà i và không chống nổi hắn, đồ đệ đã thế thì sư phụ còn kinh khủng cỡ nà o.
Äinh Hạo gáºt gù ra vẻ hiểu biết, nói:
– Dùng binh không bằng dùng trÃ.
– à của lão đệ là ...
– Không từ thủ đoạn, phải dùng mưu trà để đánh gục đối phương.
– Lão đệ quả có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i.
– Quá khen váºy.
– Bảo chủ quả có con mắt tinh Ä‘á»i nên vừa thấy lão đệ đã trao chức Äông Khanh.
Äinh Hạo không hiểu dụng ý của Tây Khanh tâng bốc mình là m gì, nhÆ°ng căn cứ và o việc lão ra tay giết PhÆ°Æ¡ng Thế VÅ© là ngÆ°á»i được Trịnh Tam Giang tin cáºy nhất thì cÅ©ng đủ biết là lão có ý đồ riêng, vì váºy không thể không Ä‘á» phòng.
NghÄ© đến đó, Äinh Hạo nói:
– Äông Khanh lúc trÆ°á»›c phản Bảo, chẳng lẽ không ai là m gì y sao?
– Y được má»™t ngÆ°á»i thần bà cứu thoát, cÅ©ng có thể chÃnh là Hắc Nho không biết chừng.
– Y cũng cùng phe với Hắc Nho ư?
– Có lẽ thế.
– Thế thì nguy hiểm tháºt, bản Bảo phải chống chá»i cả hai mặt ná»™i phản và ngoại địch, nếu nhÆ° ...
Hắn dừng lại không nói nữa, Tây Khanh nóng ruá»™t há»i ngay:
– Nếu như sao?
– Nếu nhÆ° vẫn còn kẻ nà o ôm ấp ý đồ phản loạn thì cà ng nguy hiểm hÆ¡n, vì sau sá»± kiện Äông Khanh lúc trÆ°á»›c, chắc chắn hắn sẽ cảnh giác rất nhiá»u.
– Quả đúng nhÆ° váºy.
Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện, má»™t lúc sau đã và o Y Xuyên. Tây Khanh dẫn Äinh Hạo và o má»™t tá»u lầu lá»›n rồi kêu rượu thịt ra cả hai cùng ăn uống bà n luáºn.
Rượu được và i tuần thì bá»—ng Äinh Hạo thấy khó chịu, mặt mà y tối sầm, hắn vá»™i đặt ly rượu xuống bà n, nói:
– Tại hạ tá»u lượng thấp kém, chÆ°a gì đã muốn và o nhà xà rồi, chẳng biết ...
Tây Khanh a một tiếng, nói:
– Ra cá»a quẹo trái thì thấy ngay.
Äinh Hạo loạng choạng ngồi dáºy, Ä‘i ra ngoà i. Sau khi nhìn lại không thấy có ai theo dõi, hắn vá»™i lấy Tị Äá»™c Châu ra ngáºm và o miệng, chỉ má»™t thoáng sau thì cảm giác khó chịu đã hết. Hắn láºp tức hiểu ra đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang đánh Ä‘á»™c mình, nhÆ°ng lạ ở chá»— Trịnh Tam Giang không há» có biểu hiện gì là chỉ thị cho Tây Khanh cả, xem ra nghi vấn nhất vẫn là ở lão già nà y thôi.
Ngay lúc nà y có tiếng bÆ°á»›c chân gần tá»›i, Äinh Hạo vá»™i nhả Tị Äá»™c Châu ra cất và o túi, sau đó giả đò loạng choạng bÆ°á»›c ra cá»a. ChÆ°a ra đến ngoà i cá»a nhà xà thì hắn đã bắt gặp Tây Khanh, lão nhìn Äinh Hạo thoáng biến sắc rồi gượng cÆ°á»i nói:
– Lão đệ không sao chứ?
Äinh Hạo giả say nói:
– Không có gì ... nhưng uống nữa thì sẽ say ngay.
Tây Khanh thoáng sượng sùng nói:
– Chúng ta vỠBảo thôi.
– Lộ trình còn xa không?
– CÅ©ng không gần, phải Ä‘i ngá»±a, nếu nhanh thì khi trá»i vừa sáng chúng ta sẽ đến nÆ¡i.
Cả hai thanh toán tiá»n rồi ra ngoà i nhắm hÆ°á»›ng cánh rừng ban sáng chạy tá»›i.
Khi và o cá»a rừng thì đã thấy có hai con tuấn mã cá»™t sẵn, cả hai láºp tức lên ngá»±a rồi thẳng tiến vá» Vá»ng Nguyệt Bảo.
Hai ngÆ°á»i chạy không nghỉ, khi trá»i má» má» sáng thì hình bóng Vá»ng Nguyệt Bảo đã lù lù hiện ra trÆ°á»›c mắt.
Äinh Hạo phóng mắt nhìn đồng dã bao la, hồi tưởng lại cảnh năm xÆ°a bị địch nhân truy Ä‘uổi tà nữa bá» mạng, may nhá» Yên Vân Khách Thẩm Cang cứu thoát mà thù háºn sôi sục trong lòng. Tuy nhiên bá» ngoà i hắn vẫn vá» nhÆ° xa lạ, dòm Tây ngó Äông ra chiá»u rất thÃch thú.
Và o đến cổng Bảo thì đã thấy Trịnh Tam Giang cÆ°á»i ha hả ra đón. Äối vá»›i má»i ngÆ°á»i thì đó là má»™t vinh dá»± hiếm có, nhÆ°ng còn Äinh Hạo thì chỉ cảm thấy Ä‘au lòng nhÆ° cắt khi hắn hồi tưởng lại cảnh mẹ mình bị là m nhục phải chết oan, đến bây giá» vẫn chÆ°a biết xÆ°Æ¡ng cốt nằm ở nÆ¡i đâu.
Hắn phải cố gắng lắm má»›i kìm chế được ná»—i uất háºn, gượng cÆ°á»i vòng tay là m lá»… nói:
– Không dám để Bảo chủ Ä‘Ãch thân nghênh tiếp nhÆ° thế.
Trịnh Tam Giang chắp tay trả lá»…, cÆ°á»i nói:
– Xin đừng nói váºy, được Äông Khanh gia nháºp thì Vá»ng Nguyệt Bảo tăng phần uy thế không Ãt, từ nay vá» sau còn phải nhá» vả Äông Khanh nhiá»u lắm.
Äinh Hạo vá»™i nói:
– Không dám, má»i Bảo chủ Ä‘i trÆ°á»›c.
Cả hai khiêm nhÆ°á»ng nói thêm và i câu rồi cùng Ä‘i và o đại sảnh ngồi xuống.
Trịnh Tam Giang cháºm rãi nói:
– Lát nữa đây bản nhân sẽ triệu táºp toà n bá»™ ngÆ°á»i trong Bảo lại để ra mắt Äông Khanh.
Äinh Hạo cúi ngÆ°á»i nói:
– Äược Bảo chủ Æ°u ái, tại hạ tháºt thấy hổ thẹn.
Lúc đó bá»—ng có má»™t ông lão áo Ä‘en vá»›i gÆ°Æ¡ng mặt oai nghiêm xuất hiện, cung kÃnh hà nh lá»… vá»›i Trịnh Tam Giang rồi nói to:
– Cung thỉnh Bảo chủ đến lệnh sảnh, má»i ngÆ°á»i đã tụ táºp đông đủ cả rồi.
Trịnh Tam Giang trá» và o Äinh Hạo nói:
– Vị nà y là Tá» Yên Khách, tân Äông Khanh mà bản nhân vừa má»i đến.
Y lại chỉ và o ông lão áo đen nói:
– Còn đây là Hà Cảnh Dương, tổng quản của bản Bảo.
Äinh Hạo cùng Hà Cảnh DÆ°Æ¡ng gáºt đầu chà o nhau xong rồi cả bốn ngÆ°á»i cùng Ä‘i vá» hÆ°á»›ng lệnh sảnh, ra đến đó thì đã thấy ngÆ°á»i ngÆ°á»i đông đúc tụ táºp từ trong ra ngoà i. Hai bên lệnh sảnh bà y khoảng hai mÆ°Æ¡i mấy cái ghế dá»±a, trong cùng là má»™t chiếc ghế dá»±a cao bá»c da hổ. Trịnh Tam Giang Ä‘i thẳng tá»›i chiếc ghế dá»±a đó rồi đứng lại, Äinh Hạo và Tây Khanh phân ra đứng hai bên.
Trịnh Tam Giang đảo mắt hướng qua quần hà o một lượt rồi khoát tay nói:
– Má»i ngồi.
MÆ°á»i mấy nhân váºt có địa vị láºp tức ngồi xuống những chiếc ghế được bà y trên lệnh sảnh, trong đó có Tứ Äại Há»™ Pháp là Äịa Ngục Tôn Giả và Phiếu Miá»…u Chân Nhân ngồi hà ng đầu, kế đó là Dược VÆ°Æ¡ng và Kỳ SÄ©, rồi đến các ÄÆ°á»ng chủ, có mấy chiếc ghế bá» trống, dÆ°á»ng nhÆ° những nhân váºt ngồi ghế đó không có mặt lúc nà y.
Trịnh Tam Giang giá»›i thiệu từng ngÆ°á»i má»™t từ cấp ÄÆ°á»ng chủ trở lên vá»›i Äinh Hạo, sau đó má»›i chÃnh thức tuyên bố cung thỉnh Tá» Yên Khách nháºm chức Äông Khanh.
Tuyên bố xong thì các nhân váºt cấp thấp láºp tức giải tán, chỉ còn lại những ngÆ°á»i có địa vị ở lại há»p mà thôi, Trịnh Tam Giang cÅ©ng nhân cuá»™c há»p kể lại tình hình gặp gỡ và cung thỉnh Tá» Yên Khách cho má»i ngÆ°á»i nghe, ai nấy Ä‘á»u trầm trồ khen ngợi.
Sau khi há»p xong, Äinh Hạo được Hà Tổng Quản hÆ°á»›ng dẫn đến nghỉ tại má»™t tịnh xá ngoà i Bảo.
Thá»i gian thắm thoát cÅ©ng được ná»a tháng. Má»™t hôm, Äinh Hạo phụng lệnh và o ná»™i Bảo tiếp kiến Trịnh Tam Giang trong máºt thất. Sau khi là m lá»… chà o há»i và ngồi xuống ghế đâu đó Ä‘Ã ng hoà ng, Trịnh Tam Giang nói:
– Äông Khanh, vì phải đối phó vá»›i Hắc Nho nên bản nhân đã liên hiệp vá»›i những đại môn phái bị uy hiếp, cùng chung lÆ°ng ...
Äinh Hạo nhÆ°á»›ng cao đôi mà y kiếm, ngắt lá»i:
– Tại sao phải nhÆ° váºy?
Trịnh Tam Giang cÆ°á»i nói:
– Äông Khanh xin đừng tức giáºn, lúc hà nh Ä‘á»™ng thì Äông Khanh sẽ là ngÆ°á»i đứng đầu, cao thủ các phái chỉ khi nà o cần thiết má»›i ra tay hiệp lá»±c, mục Ä‘Ãch lần nà y là muốn dùng công lý để kiá»m chế Hắc Nho mà thôi.
Äinh Hạo chá»i thầm lão tặc thâm hiểm trong bụng, nhÆ°ng vẫn gáºt đầu biểu thị sá»± thán phục, nói:
– Bảo chủ tháºt sáng suốt, quả xứng là Minh chủ của thiên hạ.
Trịnh Tam Giang cÆ°á»i ha hả nói:
– Bản nhân chỉ muốn táºn lá»±c đối vá»›i bổn pháºn võ lâm mà thôi.
Äinh Hạo giả mù sa mÆ°a nói:
– Bảo chủ có cần tại hạ đến liên hệ với các đại môn phái ...
– Thế thì không cần, vì chưởng môn các đại phái đã ở đây lánh nạn từ lâu rồi.
– À.
– Bản nhân muốn Äông Khanh dá»i và o sống trong Bảo, cùng ở chung vá»›i chưởng môn nhân và cao thủ các đại phái nhằm tiện lợi cho sá»± hiệp lá»±c đối phó Hắc Nho sau nà y, chẳng biết ý Äông Khanh ra sao?
Äinh Hạo mừng thầm, nhÆ°ng vẫn là m ra vẻ đăm chiêu suy nghÄ©, hồi lâu sau má»›i gáºt đầu nói:
– Tại hạ xin tuân lệnh.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àêâàðèóìíûå, çîîôèëû, êàáèíû, êðþ÷êîì, hac nho 4vn, îáðàçåö, ïðàâäà, ïðåññà, ïðèêîëüíûå, ïðèìåíåíèå, ïðîãðàììû, ñìåøàðèêè, òåòðèñ, ýëüäîðàäî |
| |