Âm thanh như kim thiết va chạm, Tam hoàng tử dám chắc mình đã đánh trúng, nhưng có tổn thương được đối phương hay không thì không biết. Chỉ biết là, cánh tay của hắn cũng đang tê rần lên vì lực va chạm khủng khiếp vừa rồi.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, nhưng đập vào mắt hắn chỉ là một tia sáng trắng lóe lên rồi biến mất.
Chíu!
Ách! Ngươi…
Một tên tùy tùng có tu vi đại võ sư khác đột nhiên ôm cổ, trong họng òng ọc ra vài chữ, nhưng không thể nói hết, hắn đã lăn ra đất, sinh cơ đoạn tuyệt.
Tên thứ năm!
Vậy là đã tiêu diệt một nửa đám tùy tùng!
Tia sáng trắng lại lóe lên, kẻ địch quỷ dị kia lại biến mất ngay trước mắt Tam hoàng tử, một tia khí tức cũng không để lại.
- Tất cả vây lại quanh ta! Ngưng thần đề phòng!
Tam hoàng tử đã làm ra phán đoán chính xác nhất.
Trong lần giao thủ thoáng qua vừa rồi, rõ ràng Tam hoàng tử đã làm Lâm Hàn bị thương. Hắn biết, đối phương tuyệt đối không thể dễ dàng xúc phạm đến mình, nhưng đám thủ hạ này thì không được. Bằng chứng là việc một nửa thủ hạ của hắn đã bị Lâm Hàn nuốt mất!
Không ngoài dự đoán của Tam hoàng tử, lúc này, Lâm Hàn đã trở về nơi cư trú tạm thời của mình. Khuôn mặt thống khổ ôm lấy tay phải, nhe răng nhếch miệng nói:
- Tên này mạnh thật! Ngay cả kiếm cũng là thần binh lợi khí! May mà ta chỉ thăm dò, không có ý liều mạng, nếu không thì tay này đã bị phế rồi!
Áo đỏ không hề phản ứng, vẫn chìm trong minh tưởng.
Lâm Hàn liếc mắt thở dài, nếu Áo đỏ không bị tổn thương, có lẽ Lâm Hàn cũng không cần một mình đối phó cả đám người kia như vậy. Chỉ tiếc, Áo đỏ vì đối phó với Thủy Tinh Ngư mà bị tổn hao, sau đó lại bị ngắt quãng trong lúc khôi phục, rồi lại di chuyển đường dài,… khiến hắn thương càng thêm thương, hiện tại cần ít nhất một tuần để khôi phục. Nếu Lâm Hàn không đối phó Tam hoàng tử, rất có thể đối phương sẽ tìm đến Tam Bảo Thụ trước hắn, vậy thì mọi nỗ lực sẽ thành công cốc.
Khoanh chân ngồi xuống, từ tốn vận chuyển chakra sinh cơ lên nắm đấm, Lâm Hàn bình tĩnh nhìn vết thương khôi phục với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Nửa giờ sau, vết kiếm dài đến hơn mười phân cũng đã hoàn toàn liền lại, không thấy một chút dấu vết nào. Nếu Áo đỏ mà thấy cảnh tượng này, chắc cũng phải cảm thấy ngạc nhiên đôi phần.
Lâm Hàn đã khôi phục xong, nhưng hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, hắn đang nghĩ phương án tiếp theo để đối phó đám người Tam hoàng tử.
Những kẻ mà hắn đã tiêu diệt đều chỉ có tu vi đại võ sư, những tên này lực cảm nhận rất kém, hơn nữa, lúc ấy đám người tam hoàng tử còn thiếu cảnh giác, Lâm Hàn có thể xuất kỳ bất ý mà tiêu diệt được bốn tên, còn một tên là do tam hoàng tử đa nghi mà giết chết.
Nhưng đám còn lại không có ngon ăn như vậy. Trong năm người, có ba tên Võ Tông, một tên Pháp Tông hệ thổ, một tên Pháp Tôn hệ thủy, ngoài ra còn có cả Tam hoàng tử đã là Võ Tôn cấp mười đại viên mãn, không thể không tính đến!
Lên đến Võ Tông, Pháp Tông, lực cảm nhận của tu luyện giả được đề cao rất nhiều! Lâm Hàn có Phi Lôi Thần Thuật, có ưu thế tuyệt đối về tốc độ, nhưng như vậy không đủ để hắn diệt sát đám người đó. Một tên không phản ứng kịp, chẳng nhẽ cả sáu người không một ai phản ứng kịp ư?
Lâm Hàn là ninja, chức nghiệp này vốn không giỏi về quần chiến, tất nhiên, đến cấp độ như Madara hay Hashirama thì có thể loại trừ, bởi bọn họ gần như đã thoát khỏi định nghĩa của một “ninja” rồi!
Không!
Bản thân mình vẫn có khả năng tiêu diệt ít nhất là bốn tên Võ Tông và Pháp Tông!
Còn hai tên còn lại…
Tròng mắt Lâm Hàn lóe lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Bốn tên chỉ ở cấp Tông, hắn vẫn có khả năng làm thịt bọn chúng trong thời gian ngắn nhất. Nhưng hai tên ở cấp Tôn, bao gồm cả Tam hoàng tử thì quá khó khăn, Lâm Hàn tự nhận là một mình mình không ăn được cả hai cùng lúc.
Lâm Hàn ngồi khoanh chân, suy nghĩ thêm nửa giờ nữa, lại lấy ra một chút tình báo của Áo đỏ cung cấp, rồi lại chìm vào hệ thống tìm tòi, cuối cùng hắn đã tìm ra phương án. Nhưng có thành công hay không thì còn tùy vào vận may nữa.
----
Cũng trong lúc này.
Đoàn người Tam hoàng tử sắc mặt nặng nề ngồi quanh đống lửa. Cả đám đều trầm, mặc, không một ai lên tiếng.
Gặp phải kẻ địch quỷ dị như vậy, họ thực sự cảm thấy khó khăn, thậm chí còn thêm một chút sợ hãi.
Nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra bất cứ một phương pháp gì chống lại. Đối phương như một bóng ma quỷ mỵ, không thể bắt được, nhưng bản thân nếu không đề phòng lại có thể mất mạng trong tích tắc. Lại thêm việc kẻ địch có thể biến hóa thành bất cứ ai trong số họ, điều này mới là đáng sợ nhất.
Ngay cả Tam hoàng tử cũng cảm thấy nhức đầu, nhất thời không biết phải làm sao.
Biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra là chờ trời sáng! Nếu hiện tại là trời sáng, đối phương cũng không dễ dàng ẩn nấp như vậy! Tranh thủ thời gian đó, hắn sẽ tạo ám hiệu cho từng người trong đoàn, sẽ bớt lo về việc giả mạo hơn.
Còn bây giờ, hắn vẫn cần canh chừng, đề phòng từng người một…
Muo…
Muo muo…
Tam hoàng tử cùng đám tùy tùng chợt cảm thấy giật nảy cả mình.
Thật nhiều tiếng kêu rống hòa vào nhau, cùng với đó là tiếng chân rầm rập như địa chấn, thậm chí còn có người cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.
- Là Vọng Nguyệt Tê Giác! Tránh ra mau!
Tên ma pháp sư hệ Thổ chợt gào lên sợ hãi. Hắn không thể tin được mình lại đụng phải tình huống này.
Vọng Nguyệt Tê Giác! Loài ma thú dùng ánh trăng để sinh tồn, làm thức ăn, cũng để tu luyện.
Vọng Nguyệt Tê Giác là loài ma thú hiền lành, nhưng đẳng cấp lại cao đến kỳ lạ. Một con Vọng Nguyệt Tê Giác trưởng thành ít nhất cũng là ma thú cấp bốn, đến cấp năm cũng không có gì kỳ lạ, cá biệt có vài con còn đạt đến cấp sáu!
Bọn chúng có lớp da rất dày, do hấp thụ nguyệt quang quanh năm nên làn da phát sáng như bạc ròng, rất dễ nhận ra trong màn đêm. Nhất là vào những đêm trăng sáng như đêm nay, ánh sáng càng trở nên rực rỡ, lực lượng của chúng lại càng trở nên cường đại.
Loài tê giác này thường hoạt động vào ban đêm, chúng đều rất hiền hòa, chỉ lẳng lặng cảm nhận ánh trăng, âm thầm tu luyện. Thậm chí, khi có người đi qua, bọn chúng cũng chưa chắc đã phản ứng lại, trừ phi kẻ kia có ác ý xâm phạm đến chúng.
Vậy mà đám người tam hoàng tử nhìn thấy gì?
Cả một đàn tê giác, nhiều đến hai ba trăm con, cả đám đang như phát điên phát rồ lao về phía trước. Thậm chí, mười con cầm đầu đều là ma thú cấp sáu! Cá biệt, trong này có cả một con có sừng vàng, là dấu hiệu sắp đột phá đến cấp bảy rồi!
Nếu bị đàn tê giác này chà đạp, vậy thì chỉ có chết mà thôi!
Chết tiệt! Nếu tên dưỡng thú sư kia vẫn còn…
Lúc này, Tam hoàng tử bắt đầu thấy hơi hối hận.
- Tránh mau!
Tam hoàng tử quát lạnh một tiếng, đề tỉnh đám thủ hạ vẫn đang sợ choáng váng.
Cả đám được đánh thức, tên nào tên nấy hoảng sợ trốn chết riêng phần mình. Bọn chúng thật sự cảm thấy sợ hãi, hơn nữa lại thêm tâm lý đề phòng những kẻ bên cạnh mình kéo dài suốt cả buổi tối hôm nay. Tâm lý áp lực gần như làm bọn chúng tan vỡ.
Trong một góc tối!
Lâm Hàn chợt cười lạnh, hé miệng nuốt một viên thuốc to bằng hai đầu ngón tay xuống.
Hắn đã hao tổn đến tám mươi ngàn điểm thưởng để mua được viên thuốc này từ hệ thống! Đây là bí dược của tộc Akimichi, có thể tăng cường tinh thần lực của người sử dụng lên vài lần trong vòng một phút. Loại thuốc này là thuốc đặc biệt chế tạo cho tộc Yamanaka sử dụng, nhưng hậu quả sau khi dùng là tinh thần tổn hao, đôi khi hôn mê bất tỉnh, vì vậy không mấy ai đủ can đảm sử dụng!
Nhưng Lâm Hàn dám, hiện tại hắn đã bắt đầu liều mạng, bất chấp thủ đoạn rồi! Với thể chất của tộc Senju, hắn còn chưa sợ tý tác dụng phụ này. Quan trọng là, nếu không dùng thuốc để bộc phát, hắn thực sự không còn cách nào tiêu diệt thêm bất cứ một kẻ nào trong đám người kia!
Dùng thuốc, hắn ít nhất sẽ tiêu diệt được bốn tên cấp Tông! Còn hai tên cấp Tôn… hắn chỉ có một phút, điều này có lẽ không khả thi cho lắm!
Chakra của Lâm Hàn hiện tại vẫn còn đủ dùng, cái hắn thiếu chính là tinh thần lực mạnh mẽ! Chỉ cần tinh thần lực mạnh mẽ, Lâm Hàn tự tin mình sẽ dễ dàng khống chế được Hình thái biến hóa!
Nhờ có đầu óc khoa học và kinh nghiệm đúc kết từ đủ các loại tiểu thuyết, cộng thêm cả kinh nghiệm xương máu rút ra từ chiến đấu, lĩnh ngộ của Lâm Hàn luôn rất cao, vấn đề chỉ là, hắn không đủ tích lũy mà thôi!
Tinh thần lực bành trướng, Lâm Hàn cảm thấy khả năng khống chế của mình đã đạt đến một mức tuyệt diệu. Rất nhiều chiêu thức trước kia không thể sử dụng, hiện tại hắn đã có thể dễ dàng thao khống.
Dù thế, bản thân Lâm Hàn vẫn chưa ngông cuồng đến mức chính diện đứng ra đối đầu với đám người Tam hoàng tử! Hắn có bí dược đặc biệt, vậy thì Tam hoàng tử cũng sẽ có, thậm chí còn nhiều hơn hắn nữa! Mục tiêu Lâm Hàn nhắm đến là vặt hết tay chân của hắn, cho hắn thành can quang tư lệnh! Lâm Hàn không tin, một mình tam hoàng tử có thể làm được gì trong rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm này!
Chờ đến lúc Áo đỏ khôi phục, lúc đó, Tam hoàng tử sẽ không còn là uy hiếp nữa! Hoặc giả, tam hoàng tử này tự thấy khó mà lui, đó cũng là một kết quả tốt!
Hắc ám hành thuật!
Màn đêm vốn đã tăm tối, nhưng từ khi Lâm Hàn thi triển ra loại ảo thuật mạnh mẽ này, ánh trăng dường như dần dần biến mất, tầm mắt của đám người Tam Hoàng Tử cũng bị che đậy, không gian xung quanh dần trở nên tối tăm.
Đúng lúc này!
Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng!
Bốn tên thủ hạ cấp Tông đột nhiên thấy hai chân cứng đờ, từng đoạn dây leo bám dọc theo mặt đất, thân cây mà bọn chúng đang né tránh, dần dần leo lên người bọn chúng.
Chết tiệt!
Trong khoảnh khắc bối rối, nhưng bản năng sinh tồn của bọn chúng đều rất mạnh. Cả bốn tên đều nhanh chóng thi triển thủ đoạn, cắt đứt dây leo, với ý đồ thoát thân!
Muộn rồi!
Bốn tên thủ hạ, mỗi tên nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, kèm theo đó là một nắm đấm càng ngày càng trở nên to lớn hơn trong tròng mắt bọn chúng.
Cả bốn tên đều luống cuống thi triển thủ đoạn phòng ngự, nhưng nắm đấm kia lại lóe lên, trở thành một tia sáng nhẹ biến mất ngay trước mặt bọn chúng.
Cả bốn tên không kịp phản ứng, kế đó, bọn chúng cảm thấy sau óc tê rần, tầm nhìn trở nên đỏ như máu, thân thể đã hoàn toàn mất đi tri giác!
Một quyền bạo đầu!
Ở bốn góc khác nhau, bốn Lâm Hàn lạnh lùng nhìn thi thể không đầu dưới chân mình, sau đó nhắm mắt kết ấn: Giải!
Cả bốn phân thân cùng biến mất, chỉ để lại một vũng nước, một vũng bùn cùng hai gốc cây!
Đàn Tê giác vẫn hùng hục lao về phía trước, chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Tam hoàng tử lúc này đã bị đàn tê giác này cách biệt hoàn toàn với đám thủ hạ, lại thêm chịu ảnh hưởng của Hắc Ám Hành Thuật, nhất thời hắn không giám sát được tình hình bọn chúng!
Mạnh mẽ dùng thanh tâm chú tẩy sạch tác dụng của Hắc Ám Hành, Tam hoàng tử ngưng thần đề phòng cảnh tượng xung quanh!
Rào!
Một cột nước to bằng bắp tay phụt thẳng tới lưng Tam hoàng tử, khiến hắn không thể không né tránh.
Trước mắt hắn, tên ma pháp sư hệ thủy ngoan ngoãn từng ngày đang trầm mặc đứng tại chỗ, tay cầm pháp trượng, mũ trùm kín đầu, miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.
Bên trong bộ đồ, Lâm Hàn đang cười lạnh liên tục, hắn chỉ sử dụng Mộc Độn để biến ra hai cánh tay giả cầm pháp trượng mà thôi, hai tay thật đang không ngừng kết ấn ở dưới lớp pháp bào xanh rộng thùng thình.
- Thủy Độn – Thủy Long Đạn Thuật!
Tinh thần lực bành trướng, Lâm Hàn rất dễ dàng khống chế thủy độn biến hóa ra hình rồng, há miệng giận dữ công về phía Tam hoàng tử.
Nhưng Tam hoàng tử cũng không phải dạng vừa, một chiêu nộ long khiếu thiên thi triển ra, kiếm khí hình hoàng kim thần long cũng gào thét công tới, phá tan thủy long trong tích tắc!
“Ma pháp sư” tiếp tục lầm bầm niệm chú, Tam hoàng tử chợt thấy mặt đất dưới chân mình đang trở nên mát lạnh, thậm chí còn xoáy lại… nói cho chính xác thì đất dưới chân hắn đang thay đổi thành nước!
Thủy Độn – Thủy Long Giảo Bạo!
Tam hoàng tử cuống quýt lui lại, nhưng khu vực ba mươi mét xung quanh hắn đã hoàn toàn biến thành một vũng nước lớn. Từng cột thủy tiễn phụt lên từ dưới nước, chặn đứng đường lui của Tam hoàng tử.
Thủy tiễn phụt lên ngày càng dày đặc, khiến khu vực di chuyển của Tam hoàng tử ngày càng bị thu hẹp lại.
Cùng lúc đó, một con thủy long còn dữ tợn gấp đôi lúc nãy điên cuồng lao từ không trung xuống, ý đồ muốn táp lấy Tam hoàng tử, sau đó lao xuống mặt nước.
Tam hoàng tử gặp nguy nhưng không loạn, khuôn mặt dần trở nên băng lạnh, tóc tai dựng ngược, thậm chí trên cánh tay cầm kiếm còn nổi lên một lớp vảy hoàng kim mờ ảo, giống như tay hắn đang thực sự biến thành vuốt rồng vậy!
- Chết đi!
Tam hoàng tử gầm lên giận dữ.
----
Cùng lúc ấy!
Ở một góc khác!
Cảnh tượng Pháp Tôn hệ thủy đối chiến “Tam hoàng tử” cũng đang diễn ra.
Chỉ là, Tam hoàng tử này lại rất quỷ dị, không sử dụng công pháp Long Hàng Cửu Thiên độc môn của hoàng tộc Thần Tướng Chiến Quốc, mà lại quỷ dị dùng một loại quyền pháp cực kỳ bá đạo, cộng thêm với tốc độ di chuyển nhanh như tia chớp, phối hợp với khả năng điều khiển cây cối phụ trợ tấn công, nhất thời khiến cho Pháp Tôn hệ thủy luống cuống tay chân…
Lâm Hàn một mình đối chiến hai người, nhưng chakra của hắn vẫn cực kỳ sung túc, không hề có một chút dấu hiệu suy yếu nào.
Chỉ là, tinh thần Lâm Hàn dần trở nên mệt mỏi vô cùng. Hắn rất muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon lành, mơ về những giấc mơ đẹp.
Cố gắng tự chống đỡ bản thân, Lâm Hàn biết mình không đủ dư lực để kết liễu bất cứ một ai trong hai kẻ này. Cả hai đều là cường giả cấp Tôn, muốn đánh bại bọn chúng không phải nhất thời nửa khắc là có thể thành công, mà thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Phải nhanh! Nếu không thì không còn kịp nữa!
Hai phân thân đều điên cuồng kết ấn, chakra phát tán ra thậm chí còn làm không khí xung quanh trở nên vặn vẹo.
Thủy Độn – Thủy Trận Bích!
Mộc Độn – Thụ Giới Bích!
Hai bức tường cao đến sáu bảy mét dựng đứng giữa rừng già. Lúc này, đàn Vọng Nguyệt Tê Giác cũng đã vãn đi rất nhiều, những con còn chạy phía sau hầu hết đều chỉ là ma thú cấp một cấp hai, không còn đáng lo nữa. Không gian cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Cả Tam hoàng tử và Pháp Tôn kia đều chỉ nhìn thấy đối thủ đột nhiên lui lại, sau đó, không biết làm cách nào mà đối thủ có thể dựng lên một bức tường khổng lồ chắn trước mặt mình. Sau đó… hoàn toàn yên tĩnh.
Tường nước dần dần không chịu chống đỡ, bắt đầu sụp đổ, còn Thụ Giới Bích thì vẫn còn nguyên, sừng sững ở nơi đó.
Tam hoàng tử nheo mắt nhìn bức tường bằng cây cối trước mắt, quát lạnh một tiếng:
- Trốn đi đâu!
Một chiêu kiếm sắc lạnh xuất ra, lần này không hề có tiếng rồng gầm, không hề có thanh thế vĩ mô, chỉ có một ánh kiếm sắc bén mà nhanh đến cùng cực, chém ngang về phía bức tường cây.
Không ngoài dự đoán, Thụ Giới Bích này chỉ là thứ hàng mã, dưới một kiếm của Tam hoàng tử, cây cối đều bị cắt ngang thân, ầm ầm sụp đổ.
Nhưng…
Ngay khi chiêu kiếm kia hoàn thành, một luồng thủy nguyên tố cực kỳ cường đại cũng đã gầm thét lao tới, xuyên qua bức tường sụp đổ kia, tấn công trực diện Tam hoàng tử!
Tròng mắt Tam hoàng tử co rút lại, hắn đang trong tình trạng lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh. Nếu như bị đòn thủy công này bắn trúng, có lẽ cái kết tan xương nát thịt là không thể tránh khỏi.
Gào!
Trong khoảnh khắc, một hư ảnh đầu rồng như hiện ra trên mặt Tam hoàng tử, cổ họng rung lên, phát ra tiếng rồng gầm long trời lở đất, cánh tay cũng đã hiện ra tướng vuốt rồng, ánh sáng hoàng kim chói lọi hơn bao giờ hết.
Đây là chiêu thứ sáu trong Long Hàng Cửu Thiên, Long Trảo Tê Thiên, một trảo này do Tam hoàng tử sử dụng, tuy không thể xé trời giống như cái tên của nó, nhưng ít ra có thể phá tan đòn công kích nguy hiểm trước mắt.
Một trảo này, trời đất biến sắc!
Một trảo này, rừng rậm phân liệt!
Cây cối xung quanh ầm ầm sụp đổ, ánh trăng như bị lu mờ hoàn toàn, không còn chút quang huy nào giữa trời đêm tăm tối.
Giữa tràng!
Cây cối sụp đổ không thể cản được tầm mắt của Tam hoàng tử, hắn nhìn xuyên thấu qua tro bụi, nhìn chằm chằm vào tên áo xanh khốn kiếp dám ra đòn sát thủ với mình!
Tam hoàng tử thực sự tức giận!
Giao đấu gần một phút, mình liên tục bị ép đến không dùng được lực, phải liên tục tránh lui, phòng thủ, vốn đã đủ uất ức rồi. Không ngờ còn bị tên này lừa một lần, lợi dụng bức tường gỗ che chắn, lại dám tụ lực tung đòn tất sát với mình!
Không thể tha thứ!
Cho đến lúc này, Tam hoàng tử đã hơi hiểu sai một chút, hắn đã bị thủ đoạn của Lâm Hàn đánh lừa, cho rằng Pháp Tôn hệ thủy chính là kẻ địch của mình!
Còn tên Pháp tôn kia, lúc này hắn đã đứng sững sờ nơi đó, mồ hôi lạnh vã ra ròng ròng, chảy xuôi xuống nền đất lạnh lẽo.
Khi “tam hoàng tử” giả mạo lùi lại sau bức tường cây, hắn đã âm thầm niệm chú, phóng thích ra đòn ma pháp Địa giai hạ phẩm mạnh nhất của bản thân, với ý đồ tiêu diệt đối phương!
Bức tường cây sụp đổ, ma pháp cũng ngay lập tức được tung ra, tấn công kẻ địch. Đúng như hắn dự đoán, là “tam hoàng tử”!
Nhưng không may cho hắn.
Tam hoàng tử này lại biết dùng Long Hàng Cửu Thiên!
Điều đó nghĩa là gì?
Nghĩa là hắn đã cả gan tấn công hoàng tử thật!
Thấy tình thế không ổn, ma pháp sư luống cuống giải thích:
- Tam hoàng tử! Thuộc hạ… thuộc hạ vừa bị tên giả mạo tam hoàng tử tấn công! Không ngờ… Thuộc hạ đáng chết… lại dám công kích người! Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!
Tam hoàng tử lạnh lẽo nheo mắt nhìn Pháp Tôn.
Hắn không giải thích còn đỡ, Tam hoàng tử cũng đã nhận ra có một sư khác biệt nhỏ giữa Pháp Tôn lúc nãy và bây giờ. Hắn vốn đã ngừng tấn công!
Nhưng Pháp Tôn giải thích, lại làm tính đa nghi trong lòng Tam hoàng tử nổi lên mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Kẻ địch có thể giả mạo bất cứ ai!
Vậy hắn có thể giả mạo để khí thế trước sau khác biệt đôi chút được không? Để mình ngộ nhận đây là thủ hạ của mình, từ đó ra tay đánh lén!
Ánh mắt càng trở nên nguy hiểm hơn trước, giống như một con rắn độc đang chờ thời cơ giết chết con mồi, Tam hoàng tử lạnh lùng tra hỏi:
- Ngươi tên là gì? Cha mẹ là ai? Vào trong phủ của ta từ bao giờ? Còn nữa, bỏ áo choàng của ngươi ra!
Nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo của Tam hoàng tử, trong lòng ma pháp sư cũng cảm thấy lạnh đến cực điểm. Hắn vốn đã biết sự tàn độc của Tam hoàng tử từ hơn mười năm nay rồi! Năm hắn sáu tuổi, một cung nữ vì đuổi theo con chó con, vô tình đụng vào làm hắn ngã xuống hồ. Nhưng chỉ vì thế, Tam hoàng tử vì sinh lòng nghi ngờ cung nữ kia bị mua chuộc ám sát hắn, nên đã hạ lệnh ban cho nàng cái chết!
Hoặc là… lúc đó hắn đơn giản chỉ là vì trút giận, không có chút nghi ngờ nào ở đây! Vì lúc đó hắn chỉ mới sáu tuổi mà thôi!
Nhưng trong lòng ma pháp sư, ấn tượng về sự tàn độc của Tam hoàng tử cũng đã in dấu từ lâu rồi! Hắn biết, vừa rồi mình ra đòn tấn công Tam hoàng tử đã phạm vào tối kỵ của hắn. Con đường phía trước của mình, hẳn chỉ có cái chết!
Trong đầu cấp tốc xoay chuyển, ma pháp sư vội vã đáp lời:
- Tam… tam hoàng tử! Thuộc hạ là Joe Hanty, vào phủ của ngài từ mười lăm năm trước. Thuộc hạ,… thuộc hạ…
Miệng vừa trả lời, nhưng Joe lại thầm vận tinh thần lực, lại lợi dụng quyền trượng để thao khống thủy nguyên tố, tích tụ vào một điểm.
Xíu!
Âm thanh nhỏ như muỗi, một tia nước bén nhọn rạch phá không gian, bắn về phía trái tim của Tam hoàng tử!
Keng!
Chỉ nhẹ nhàng một thao tác, tia nước bén nhọn kia đã bị kiếm khí chặn đứng. Tam hoàng tử lãnh đạm nói:
- Giải thích đủ chưa?
Joe chợt cười thảm một tiếng, cũng không giải thích thêm gì. Hắn biết, đến cái mức này, vấn đề mình là thật hay giả mạo đã không còn quá to tát nữa rồi!
Có trách thì trách kẻ địch quá giảo hoạt, trách mình theo nhầm chủ mà thôi! Tam hoàng tử nhìn qua thì cẩn thận, trầm ổn, nhưng thực ra lại là kẻ ngu ngốc không phân rõ nặng nhẹ mà thôi!
Nhưng Joe không biết, hắn cũng là một kẻ ngu ngốc trong chuyện này. Nếu sau khi bị tra hỏi, hắn nghiêm chỉnh trả lời mà không đánh lén, có lẽ Tam hoàng tử cũng không làm gì hắn, ít nhất là hiện tại sẽ không làm gì hắn, bởi Tam hoàng tử vẫn còn cần người!
Nhưng bây giờ, tình hình đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.
----
Chuyện tình cảm… à nhầm, sự việc của hai tên kia bây giờ không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Lâm Hàn nữa. Hiện tại, hắn đã trở về nơi cư trú của mình, đầu đau như búa bổ. Hắn chỉ vào được đến cửa, mọi sức lực đã như bị đánh tan tất cả. Lâm Hàn mệt mỏi gã gục xuống nền nhà, thậm chí suýt chút nữa còn rơi khỏi ngọn cây, tan xương nát thịt!
Áo đỏ lúc này cũng mở choàng mắt, liếc liếc nhìn qua Lâm Hàn. Do dự một lúc, Áo đỏ cuối cùng cũng đứng lên, lôi xềnh xệch Lâm Hàn rồi vứt hắn lên giường như một bãi rác. Sau đó tự nhiên phủi phủi tay, trở về giường tiếp tục minh tưởng, sớm ngày khôi phục thực lực.
----
Lâm Hàn mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp! Hắn mơ được gặp lại thần tiên tỷ tỷ, hắn mơ mình trở nên mạnh mẽ, giúp nàng phá tan mọi gông xiềng, sau đó tự hào nghênh ngang đưa nàng rời đi. Sau đó… sau đó…
Đã không còn!
Bởi Lâm Hàn không thể ngủ nổi nữa.
Tinh thần lực no đủ, chakra dồi dào, tất cả khiến cho đầu óc của hắn cực kỳ tỉnh táo, như uống thuốc kích thích vậy. Lâm Hàn cảm thấy, nếu mình không dậy đi lại vài vòng, chắc cái bộ xương sắp già này cũng rỉ sét mất.
Mở choàng mắt, Lâm Hàn nhìn thấy đầu tiên là một bộ pháp bào màu đỏ rực, đang sừng sững đứng trước cửa phòng, đầu hơi ngước lên, như đang ngóng nhìn về nơi xa xăm nào đó.
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ngươi khôi phục rồi?
Hai âm thanh phát lên cùng một lúc, tuy rằng cả hai đều rất đạm bạc, nhưng sâu bên trong cũng là chút ý tứ hỏi thăm không che giấu được.
Áo đỏ trầm mặc, Lâm Hàn thì đột nhiên gãi đầu cười hì hì, lái sáng chuyện khác:
- Ngươi đang nhìn gì đó?
- Đỉnh núi! – Áo đỏ nhàn nhạt đáp!
- Đỉnh núi? – Lâm Hàn khó hiểu hỏi!
- Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết vị trí chính xác của Tam Bảo Thụ hay sao? Hiện tại ngươi đã có thể nhìn thấy nó! Chính ở trên ngọn núi tuyết đằng xa kia.
Lâm Hàn bước tới bên cửa, đứng sóng vai với Áo đỏ, cùng ngước mắt nhìn về phía xa xăm.
Một ngọn núi bạc trắng, chìm nghỉm trong mây mù phía xa. Ngọn núi này thực sự quá cao, cao đến mức đứng ở xa thế này mà Lâm Hàn vẫn có thể nhìn thấy được loáng thoáng.
- Chuẩn bị lên đường thôi! Khoảng cách từ đây đến đó còn chừng hai trăm dặm, lại thêm việc trèo lên đỉnh núi đó, ta nghĩ cũng phải mất thêm vài ngày nữa!
Lâm Hàn hít nhẹ một hơi, tinh thần phấn chấn, cười tủm tỉm đi vào thu dọn lại đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
- Đi thôi! – Phía sau, Áo đỏ hơi thì thào:
- Cũng sắp đến lúc rồi! Hy vọng chúng ta đến đúng thời gian!
- Thời gian không còn nhiều, sẵn sàng chưa?
Đứng dưới chân núi, ngẩng đầu ngưỡng vọng nhìn đỉnh phong đồ sộ trước mắt, Lâm Hàn cố gắng trấn định bản thân nói.
- Có lẽ ngươi nên tự hỏi mình!
Áo đỏ lạnh nhạt đáp.
Trải qua sự kiện lần trước, cả Lâm Hàn và Áo đỏ đều đã có một chút tín nhiệm đối phương, thủ đoạn cũng không cần giấu bưng bưng như mèo giấu c** như trước. Ít ra, Lâm Hàn cũng đã thoải mái sử dụng các loại thủ đoạn kỳ dị, trải ra một con đường bằng phẳng đi thẳng tới chân núi này.
Tất nhiên, việc giấu diếm thực lực cũng không thể tránh khỏi, dù sao hai tên này cũng không thể tín nhiệm nhau hoàn toàn được.
- Đi thôi! Ta cũng muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt!
Lâm Hàn vừa run run người để xóa tan bớt cái lạnh, vừa đưa ra ý kiến.
Áo đỏ gật nhẹ đầu, trong lòng lại thầm có cái gì đó nặng nề. Hắn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Chẳng phải nơi đây vốn là một ngọn núi lửa hay sao? Chỉ có ngọn núi lửa dồi dào hỏa khí nhất mới có khả năng sinh sản ra Tam Bảo Thụ này. Tại sao? Tại sao nơi đây lại chỉ là một vùng trắng xóa, hơn nữa… còn rét lạnh một cách quỷ dị?
Đường lên núi rất cheo leo, nhưng nhờ có Mộc Độn của Lâm Hàn, từng gốc cây thô to đã bất chấp giá lạnh, vươn mình tạo thành hình bậc thang, trải đường cho hắn và Áo đỏ nện từng bước lên đỉnh núi.
Dù thế, con đường phía trước vẫn rất xa xôi. Không những vậy, càng lên cao, sự giá lạnh lại càng trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết. Trải qua một ngày di chuyển, Áo đỏ đã cảm thấy sức lực hao tổn, đành phải tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Lâm Hàn thành thục kết ấn, sử dụng Liệt Thổ Chuyển Chưởng tạo ra một cái hố sâu hai ba mét, rồi lại sử dụng Thổ Lưu bích lấp kín lại, phong bế hoàn toàn không gian bên dưới với cái lạnh giá của môi trường. Vậy là một nơi cư trú tạm thời đã được hình thành.
- Ta nghĩ… lần này cũng không dễ gì mà lấy được Tam Bảo Thụ!
Vừa ngồi xuống, Lâm Hàn đã nghiêm túc nói chuyện:
- Ở đây rất lạnh, nhưng vẫn chưa lạnh đến cái mức mà không có một con ma thú nào chịu nổi! Nhưng từ sáng tới giờ, ta và ngươi chưa hề nhìn thấy một bóng dáng sinh vật nào. Thậm chí một ngọn cỏ cũng không có! Người xưa đã có kinh nghiệm, bảo vật luôn có thủ hộ! Không phải bẫy rập trùng trùng như mấy động phủ thượng cổ, thì cũng là có ma thú mạnh mẽ canh giữ thiên tài địa bảo. Ta nghĩ…
- Tam bảo thụ đã bị ma thú mạnh mẽ phát hiện ra từ trước, đúng không? – Áo đỏ tiếp lời.
Lâm Hàn trầm trọng gật đầu, rất đồng ý với Áo đỏ.
Rồi, cả hai chợt chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, không ai đưa ra ý kiến gì.
Chợt, khuôn mặt Lâm Hàn giãn ra, chắp tay sau gáy nằm ườn ra đất, giọng thản nhiên nói:
- Mặc kệ đi! Thủ đoạn của ta thì ngươi cũng biết, đánh nhau chưa chắc ăn ai, nhưng đâm lén và chạy trốn thì ta là số hai, chưa chắc có số một! Đến lúc gặp nguy hiểm, cùng lắm ta lại mang ngươi “bắn” ra xa chừng trăm dặm là được chứ gì?
Áo đỏ trầm mặc không nói! Thủ đoạn trốn chạy thì bản thân hắn cũng có, chỉ là… trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó bất an.
Hai ngày sau.
Hai bóng người nhỏ xíu đang đi ngược dòng bão tuyết, cố gắng tiến từng bước về phía đỉnh núi.
Áo đỏ chật vật vô cùng, nhưng lại không dám sử dụng ma pháp trên diện rộng, đánh tan bão tuyết, vì hắn sợ đánh động đến sinh vật đáng sợ đang tồn tại đâu đây trên đỉnh núi này. Vì vậy, hắn chỉ dám dùng vài ma pháp hệ hỏa nho nhỏ, gia cố lên thân thể hai người để sưởi ấm mà thôi.
Lúc này, Lâm Hàn cũng không còn sử dụng cây cối tạo thành bậc thang nữa, hắn có thể tạo hình cây cối thành ghế ngồi, sau đó để cây cối tự trườn lên đỉnh, bản thân hắn chỉ tập trung thao khống mà thôi.
Cho đến hiện tại, trải qua rất nhiều rèn dũa, Lâm Hàn đã có thể tạo ra và thao khống rất nhiều cây cối cùng một lúc, hơn nữa còn biến thành khá nhiều hình thái, không giới hạn chỉ là vài cây để tạo hình Mộc Đĩnh Bích như ban đầu. Nếu không phải vì tinh thần lực còn quá yếu, có lẽ Lâm Hàn đã đủ sức lĩnh ngộ hoàn toàn hình thái biến hóa rồi.
- Này… ngươi nói thật cho ta biết, vừa rồi ngươi lấy được cái gì? Tại sao thái độ lại kỳ quái như vậy?
Lúc này, Lâm Hàn đột nhiên ngừng thao khống cây cối, hỏi một câu.
Lúc vừa rồi, đột nhiên Áo đỏ nhảy khỏi ghế gỗ, đi tới một vị trí, nhặt được thứ gì đó. Sau khi quay lại, thái độ của hắn trở nên rất lạ thường, khiến Lâm Hàn không thể không sinh nghi.
Trong tay Áo đỏ chợt xuất hiện một tấm gì đó trăng trắng… không, nó còn hơi có màu xanh da trời nữa. Là một tấm băng?
Chẳng phải băng ở trên đỉnh núi này rất bình thường hay sao?
Không!
Không phải!
Nhìn kỹ lại, tấm băng này không phải là loại bình thường. Nó có hình dáng rất giống lông chim, chỉ là… chỉ là kích thước hơi to thái quá, bằng cả cánh tay của Áo đỏ, hơn nữa còn đóng băng nên nhất thời Lâm Hàn không nhận ra mà thôi!
- Ngươi nhận ra cái gì hay sao? – Lâm Hàn cũng đã hiểu được ý nghĩ của Áo đỏ, nhanh chóng dò hỏi.
- Băng Phượng!
Áo đỏ chỉ gian nan thốt ra hai chữ, giọng điệu băng giá đến cực điểm.
Băng Phượng?
Nghe có vẻ trâu bò! Chẳng phải phượng là loài trong truyền thuyết hay sao? Hơn nữa còn đều là sinh vật hệ hỏa, tại sao lại có cả băng phượng? Đây là khái niệm sinh vật gì?
Lâm Hàn không hiểu, không có nghĩa là Áo đỏ cũng vô tri như hắn.
Phượng hoàng không phải là truyền thuyết! Thậm chí, Phượng Hoàng còn là một trong những tộc mạnh nhất của rừng rậm Táng Hồn. Băng Phượng thì càng nổi tiếng hơn nữa! Cả rừng rậm này chỉ có một con! Tu vi của nó đã được tất cả các thế lực lớn ghi nhớ!
Thánh Thú đỉnh phong!
Là một thành viên của Phượng tộc cao quý, lại sinh ra đã mang trong mình dòng máu biến chủng, thiên phú thần thông của Băng Phượng là cực kỳ mạnh mẽ!
Trải qua năm tháng dài tu luyện, tu vi của nó đã đạt đến Thánh thú đỉnh phong, cộng thêm với thiên phú thần thông hệ băng khủng bố, thậm chí cả Pháp Thần, Võ Thần cũng không dám đơn giản trêu chọc!
Ngay cả bá chủ của rừng rậm Táng Hồn này cũng chưa chắc đã dám tùy tiện khiêu khích Băng Phượng! Bởi kể cả có tu vi áp đảo Băng Phượng, kẻ địch của nó chắc chắn cũng sẽ phải chịu thiệt nặng nếu đối đầu trực tiếp.
Nhưng vấn đề là, Băng Phượng đang ở ngay đây!
Ngay trên ngọn núi này!
Còn nó ở đây làm gì, có lẽ chỉ có duy nhất Tam Bảo Thụ mà thôi!
Tưởng tượng đến việc mình tranh ăn với một Thánh Thú, Lâm Hàn chợt cảm thấy có phần lạnh sống lưng!
Trong lòng sinh ra chút thối ý, nhưng nhìn thấy thái độ có phần trầm trọng, nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm của Áo đỏ, Lâm Hàn chợt thấy hơi hổ thẹn!
Mẹ nó, sợ cái gì?
Chẳng phải chỉ là một con chim sao?
Không danh chính ngôn thuận cướp đồ ăn của mày được, chẳng nhẽ ông đây không đủ bản lĩnh đi ăn trộm?
Đúng! Là ăn trộm!
Trộm xong té, đây là kỹ năng mà một Ninja như Lâm Hàn phải am hiểu đến không thể am hiểu hơn. Khà khà… càng nghĩ, Lâm Hàn lại càng cảm thấy kích động.
Nghĩ thông suốt, giọng điệu của Lâm Hàn cũng trở nên đầy tự tin:
- Băng Phượng thì sao? Chúng ta vẫn sẽ tới lấy Tam Bảo Thụ! Hay là ngươi sợ? Nếu sợ thì quay về đi, ta đi một mình!
Áo đỏ cười khẩy:
- Muốn ta dẫn ngươi tới đây rồi độc chiếm Tam Bảo Thụ một mình? Không có cửa đâu!
- Vậy thì đi tiếp thôi!
Lâm Hàn khoát tay, từ chối cho ý kiến và tiếp tục lên đường.
----
Lại một ngày nữa trôi qua!
Lúc này, Lâm Hàn và Áo đỏ đã đạt đến đỉnh núi, vị trí của Tam Bảo Thụ ghi trong bản đồ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Ngọn núi này vốn dĩ không phải núi băng, mà là núi lửa. Trên đỉnh núi là một miệng núi lửa rộng khoảng hai dặm, nhìn xuống bên dưới là dung nham nóng chảy đỏ rực như màu máu, đang hung hăng tỏa ra nhiệt khí trùng thiên.
Chỉ là…
Nhiệt khí này đang bị một tấm trần vô hình nào đó ngăn chặn, hoàn toàn không thể gây ra bất cứ sóng gió gì. Từ tấm trần vô hình ấy, dòng khí lưu lạnh lẽo lan tràn lên đỉnh, tán phát ra khắp cả ngọn núi, tạo nên khung cảnh băng thiên tuyết địa nơi đây.
Lâm Hàn nheo mắt nhìn xuống, đập vào mắt hắn đầu tiên là một cái cây ăn trái nhỏ, chỉ cao chừng ba mét. Lá cây cực kỳ xum xuê, có màu đỏ rực, nhưng lại pha một ít màu lam thẫm.
Quan trọng nhất.
Ở đó có thứ mà hắn đang tìm!
Trên ngọn cây, ba quả trái cây được bao bọc giữa tầng tầng lớp lớp lá cây, nhưng vẫn đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ, giống như chứng minh sự tồn tại của mình.
Thứ mà Lâm Hàn chú ý đến tiếp theo chính là ba cái lông chim giống hệt cái mà Áo đỏ tìm được, chúng đang xếp lại với nhau thành thế Tam Tài, liên tục không ngừng cung cấp băng khí cho Tam Bảo Thụ. Cây này cũng tham lam hấp thu, khiến lá cây màu xanh càng ngày càng nhiều thêm, có xu thế cân bằng với lá cây màu đỏ. Ba quả trái cây trên ngọn cũng có vẻ càng ngày càng sáng!
- Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước!
Áo đỏ khó được lại giở trò đùa với Lâm Hàn.
Lâm Hàn bây giờ thì lại không có tâm trạng đùa cợt, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nói cả hai đi!
- Tin tốt là chúng ta đã gặp may, Băng Phượng hiện tại không có ở đây, nó sử dụng lông phượng để làm Tam Tài Trận, cung cấp Băng Khí cho Tam Bảo Thụ, khiến trái cây này đạt đến tình trạng cân bằng Âm Dương! Chất lượng quả này có lẽ còn tốt hơn ta dự tính vài lần là đằng khác!
Nghe Áo đỏ công bố tin tức, Lâm Hàn cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng. Nếu Tam Bảo Thụ chỉ hấp thu dương khí, hiệu quả vẫn sẽ rất tốt, nhưng có lẽ ăn vào sẽ có tác dụng phụ khó lường trước. Nhưng nếu đã cân bằng Âm Dương, vậy thì hoàn toàn không có tác dụng phụ nào khác. Việc này có lẽ phải cám ơn Băng Phượng! Mi thật là đáng yêu…
- Còn tin xấu?
Đè xuống kích động trong lòng, Lâm Hàn hỏi tiếp.
- Tin xấu đó là trái cây này hiện tại chưa thành thục! Vốn dĩ chúng ta đã có thể hái lấy ngay, nhưng hiện tại chúng lại đang trong trạng thái cân bằng Âm Dương, nếu bây giờ lấy xuống, Âm Dương không cân bằng, một là trái cây sẽ hỏng, hai là trái cây không hỏng, nhưng chúng ta ăn vào thì Âm Dương trong thân thể sẽ bị vặn loạn, bạo thể mà chết!
Lâm Hàn bất giác run run, thân thể mất cân đối từ bên trong, hắn đã tự thân nếm trải. Cái cảm giác đó, cả đời hắn cũng không dám quên. Vì vậy, chỉ nghe đến mấy chữ Âm Dương mất cân bằng, Lâm Hàn đã thấy kinh hồn táng đảm rồi!
Nếu Tam Bảo thụ chỉ có tính Dương, vậy thì lại khác. Khi phục dụng quả này, thuộc tính Dương trong cơ thể sẽ hoàn toàn cộng hưởng, thuộc tính Âm bị áp xuống, sẽ không có xung đột gì xảy ra. Nhưng Âm Dương không điều hòa, cả Âm cả Dương đều sẽ rục rịch một cách mất cân đối, từ đó… bùm, xong phim!
- Còn cần đợi bao lâu thì trái cây này mới chín?
- Ba năm!
Áo đỏ lạnh lùng đáp, đập tan mọi ảo tưởng của Lâm Hàn. Ba năm? Hắn có chờ được không? Mà kể cả có chờ được, lúc đó Băng Phượng cũng tìm về đến đây rồi! Chẳng nhẽ bọn hắn phải rình rập đồ ăn của Băng Phượng ba năm?
Lâm Hàn là Nhẫn Giả, nhưng rình rập đồ của người khác ba năm trong tình trạng nơm nớp lo bị phát hiện, Lâm Hàn hắn vẫn còn chưa “nhẫn” được đến tình trạng đó!
Trong lòng Lâm Hàn và cả Áo đỏ đang không ngừng tự hỏi. Tình thế trước mắt thực sự làm bọn họ thấy khó xử.
Nhưng có lẽ, Áo đỏ đã có quyết định của mình!
Ba năm mà thôi, hắn đợi được!
Nhưng Lâm Hàn thì khác!
Trong đầu hắn đang xoay quanh một ý kiến khá mạo hiểm, nhưng tỷ lệ thành công cũng khá cao. Chỉ là…
Không chỉ là gì hết! Gan không to thì sớm chết đói! Lâm Hàn đã thấm nhuần đạo lý này từ lâu rồi. Hắn quyết định… mạo hiểm!
- Ngươi định làm gì? – Áo đỏ nhàn nhạt hỏi.
- Mạo hiểm! Ta có cách, nhưng ta sợ con chim kia sẽ trở về. Nhưng có sợ thì ta vẫn sẽ làm. Ta có một nguyên tắc, kẻ từ bỏ mục tiêu, đều là rác rưởi!
Lâm Hàn hùng hổ tuyên bố, coi như cho mình một liều thuốc an thần.
Không nói thêm một lời, Lâm Hàn lặng lẽ nhảy xuống miệng núi.
Dễ dàng xuyên qua tấm trần tàng hình kia, Lâm Hàn đáp ngay xuống phía trước Tam Bảo Thụ.
Áo đỏ cũng không ngăn cản hắn, chỉ từ từ leo xuống, đứng bên Lâm Hàn, lặng im không nói gì.
- Biết năng lực của ta chứ?
Ngước nhìn Tam Bảo Thụ, Lâm Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Là thứ ngươi gọi là độn thuật đó hả? Thổ Độn? Thủy Độn? Mộc Độn? Hiệu quả thực sự rất giống ma pháp, nhưng lại không quá giống! Hơn nữa, trên đời này vốn không có Ma pháp sư hệ Mộc!
- Đúng! Bởi vì hệ Mộc khá đặc biệt, nó có sinh mệnh! Có lẽ vì thế mà trên đời này không có ma pháp sư hệ Mộc! Còn võ giả hệ Mộc… ta nghĩ chắc cũng không nhiều, hơn nữa, Võ giả cũng không có năng lực thay đổi môi trường xung quanh rõ rệt như ma pháp sư, nên không dễ gặp, đúng không?
Hơi ngừng lại một chút, Lâm Hàn hỏi một câu khiến Áo đỏ cũng cảm thấy tò mò:
- Biết tại sao ta có thể khống chế cây cối phát triển và hoạt động theo ý mình không?
Áo đỏ trầm ngâm một chút, nhìn Lâm Hàn bắt đầu từ từ kết ấn, hắn cũng đưa ra phán đoán:
- Ta biết, có một bộ tộc có thể khống chế cây rừng. Đó là tộc Tinh Linh của rừng rậm Táng Hồn! Đặc điểm chung của bọn họ là sinh mệnh mạnh mẽ, hơn nữa còn là do họ đều được sinh ra từ Cổ Thụ Sinh Mệnh, vì vậy nên khả năng của họ là độc nhất vô nhị. Đương nhiên, ngươi là ngoại lệ!
- Ngươi đoán đúng! Nhưng không có thưởng! – Lâm Hàn cũng hơi ngạc nhiên, đến bây giờ hắn mới biết, còn có một bộ tộc Tinh Linh tồn tại, hơn nữa còn lạ bộ tộc duy nhất có khả năng khống chế cây cối như hắn.
- Bộ tộc Tinh Linh thế nào ta không biết, nhưng ta có thể dùng thủy và thổ tạo ra cây cối ở dạng chưa hoàn thiện, sau đó, ta sẽ truyền sinh cơ vào cây cối, khiến nó có được sức sống dồi dào, tự cân bằng vật chất bên trong thân gỗ để hoàn thiện bản thân. Cuối cùng, bản thân ta sẽ thêm thắt chỗ này một chút, chỗ kia một chút, để cây gỗ hoàn thiện hơn, hình thành Mộc Độn của mình.
- Cây của ta có thể tự cân bằng vật chất. Vậy Tam Bảo Thụ chắc hẳn cũng có thể tự cân bằng Âm Dương để hoàn thiện! Mộc Độn – Sinh Cơ Vạn Tái!
Kết ấn hoàn thiện, Lâm Hàn trầm giọng quát lên một tiếng. Chakra mang theo sinh cơ nồng đậm phát tán ra. Sinh cơ nồng đậm tới mức, Chakra từ màu xanh lam truyền thống đã bị biến đổi, mang theo một chút ánh lục nhàn nhạt.
Chiêu Mộc Độn này đã được Lâm Hàn phát hiện và hoàn thiện từ lần thử nghiệm Thụ Giới Hàng Đản thất bại lần trước. Hắn có thể dùng chiêu này khiến thực vật nhanh sinh trưởng, giống như tiêm thuốc kích thích vậy. Trải qua thử nghiệm nhiều lần, Lâm Hàn hiện tại đã có thể dùng hao phí ít nhất để đạt được hiệu quả lớn nhất, cũng chính là Sinh Cơ Vạn Tái!
Chiêu này không những có thể kích thích thực vật phát triển, mà còn có thể kích thích thân thể động vật, bao gồm cả người. Lâm Hàn coi đây là một loại nhẫn thuật chữa bệnh thô sơ nhất. Đương nhiên, khi người bị thương thì sinh cơ trôi đi cũng rất nhanh, chưa chắc tốc độ truyền vào của Lâm Hàn đã theo kịp, vì vậy, nó cũng chỉ có thể phụ trợ, hoặc trì hoãn vết thương xấu đi mà thôi, hơn nữa, tiêu hao sinh mệnh lực khi cứu người cũng là rất lớn, Lâm Hàn cũng không dám tùy tiện lôi ra dùng.
Tam Bảo Thụ điên cuồng hấp thu sinh cơ do Lâm Hàn tản ra, lá cây màu xanh điên cuồng mọc ra, cây cũng dần trở nên cao lớn hơn. Chẳng mấy chốc, lá cây màu lam đã hoàn toàn cân bằng số lượng với lá cây màu đỏ.
Sau đó…
Cả hai loại lá cây điên cuồng rơi rụng, chỉ trong chốc lát đã rụng sạch khỏi cành cây, chỉ để lại ba quả trái cây to cỡ nắm tay treo lủng lẳng bên trên, cực kỳ bắt mắt.
Thành công rồi!
Tam Bảo Thụ đã hoàn toàn trưởng thành, trái cây đã được cân bằng Âm Dương, có thể lấy xuống được rồi!
Lâm Hàn nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên trước mặt, một đoạn cây to cỡ cánh tay đột ngột mọc lên dưới chân hắn, vươn dài lên đỉnh Tam Bảo Thụ.
Nhưng ngay khi đoạn cây này sắp chạm vào trái cây, đột nhiên Lâm Hàn cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Hắn không dám tiếp tục thao khống, hoảng hốt né người sang một bên, né khỏi một đòn hiểm.
Một tia hàn khí xẹt qua vị trí mà Lâm Hàn vừa đứng, va thẳng vào đoạn cây mà hắn tạo ra. Đoạn cây này chỉ thoáng chốc đã bị đóng thành cọc băng, ầm ầm tan vỡ.
Hoảng sợ xoay người lại, tròng mắt Lâm Hàn chợt co rút lại nhìn sinh vật trước mắt.
Là Băng Phượng!
Không cần hình dung nhiều, chỉ là một con phượng có lông màu da trời pha trắng mà thôi. Thân hình nó cao đến ba bốn mét, sải cánh rộng bảy mét đang tức giận đập đập tạo ra từng cơn gió mạnh thổi bay mái tóc của Lâm Hàn.
Còn Áo đỏ, lúc này hắn còn chật vật hơn. Áo bào màu đỏ hiện tại đã phủ một lớp sương lạnh, thân hình hắn cũng đang run lên cầm cập. Thậm chí cả cây pháp trượng cũng bị hóa đá, gãy thành mấy mảnh rơi trên mặt đất.
- Chết tiệt! Ngươi bị điên sao? Tại sao không né tránh?
Lâm Hàn hơi bực bội lẩm bẩm bên tai Áo đỏ. Vừa nãy rõ ràng hắn đã có thể né tránh, nhưng hắn lại đứng lại chặn đón chiêu công kích bất ngờ của Băng Phượng, khiến hắn rơi vào tình trạng như bây giờ.
- Đồ ngu! Lúc đó bị đánh bất ngờ, ta phản ứng làm sao kịp? Khốn kiếp, không ngờ Băng Phượng mạnh mẽ như vậy, chỉ một hơi thở đã làm ta ra nông nỗi này! Là ta quá coi thường nó rồi!
Áo đỏ cũng không thua kém phản bác.
- Nhanh, chạy đi lấy trái cây! Ta ở lại ngăn cản nó! Chúng ta chỉ có năm giây! Qua năm giây mà ngươi vẫn chưa lấy được trái cây thì chỉ có chạy mà thôi!
Áo đỏ quyết đoán phân phó, không cho Lâm Hàn thời gian ý kiến, hắn đã nhanh chóng nhắm mắt niệm chú, ý đồ ngăn cản Băng Phượng.
Lâm Hàn cắn răng, nhìn Băng Phượng đang trào phúng nhìn mình, hắn cũng cảm thấy có lửa giận hừng hực trong lòng.
Con chim khốn kiếp! Rõ ràng nó đã về được một lúc, nhưng lại giảo hoạt núp một bên, để Lâm Hàn thi triển thủ đoạn giúp Tam Bảo Thụ trưởng thành sớm, sau đó mới nhảy ra tranh đoạt. Nó có lòng tự tin tuyệt đối có thể lấy được trái cây. Trong mắt nó, cả Lâm Hàn lẫn Áo đỏ vốn chỉ là hai con kiến mà thôi.
Lâm Hàn không nhìn Băng Phượng nữa, gấp rút chạy về phía trái cây, quyết tâm lấy cho bằng được.
Một thanh kunai bắn ra như điện chớp, cắm phập vào vị trí chỉ cách trái cây chừng nửa mét. Lâm Hàn âm thầm kết ấn, trong đầu tưởng tượng đến vị trí của kunai.
Phi Lôi Thần Thuật!
Nhưng…
Lâm Hàn nhíu mày, hắn vẫn đang ở vị trí cũ!
Ngước nhìn lên, thuật thức trên thanh kunai mới vừa lóe lên một chút, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản, khiến thuật thức lại ảm đạm không ánh sáng.
Lâm Hàn cắn răng, chạy như bay trên đôi chân mình, đạp lên thân cây để tiến lên trên cao, ý đồ tiếp cận trái cây.
Phía bên kia, Áo đỏ đã lấy ra một bó quyển trục, phải đến bốn năm cái. Hắn vừa niệm chú, vừa xé tan phong ấn trên quyển trục, hỏa nguyên tố bị chèn ép trong miệng núi lửa mãnh liệt tụ tập, ý đồ đối kháng với Băng Phượng một lần.
Hỡi ngọn lửa thần thánh mà bất diệt, hãy nghe theo tiếng gọi của Hỏa Thần! Hỏa Thần Hạ Phàm!
Hư ảnh một cái đầu người cao đến sáu mét huyễn hóa ra từ đám lửa, hoàn toàn đè ép băng phượng, trong tích tắc đã hoàn toàn nuốt chửng nó.
Lâm Hàn ở các đó khá xa, nhưng cũng cảm thấy sau lưng bỏng rát. Liếc mắt nhìn qua, trong lòng hắn cũng cảm thấy giật mình. Tưởng tượng, nếu ngọn lửa này là để tấn công mình… hắn không chắc mình có sống quá được một giây hay không?
Lâm Hàn chợt khựng lại.
Nghiến răng nghiến lợi, Lâm Hàn tiếc nuối nhìn trái cây trên đầu mình, phóng người trở lại.
Vù!
Phập phập phập.
- Nguy hiểm thật! – Lâm Hàn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hoảng sợ nhìn về phía Băng Phượng!
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nếu không có hắn quay lại kịp, kéo Áo đỏ sang một bên, có lẽ Áo đỏ không những sẽ bị đông thành tượng băng, mà còn bị vũ tiễn bằng băng của Băng Phượng bắn thành cái sàng rồi!
- Đã lấy được trái cây chưa?
Áo đỏ cực kỳ trấn tĩnh hỏi!
Lâm Hàn thở dài một hơi, tiếc nuối nói:
- Hết cơ hội rồi! Hiện tại chúng ta có chạy được hay không cũng còn là vấn đề đây!
Liếc nhìn Áo đỏ, chắc hẳn trong lòng hắn cũng khó chịu vô cùng. Trải qua bao khó khăn khổ sở, đến được đây rồi lại nhận được cái kết thế này, trên đời chắc cũng không có mấy ai chịu nổi.
Nhưng Áo đỏ không trách Lâm Hàn, hắn cũng biết tình hình này là bất khả kháng, nếu vừa rồi Lâm Hàn không cứu hắn…
- Tại sao lại cứu ta? – Áo đỏ khàn khàn hỏi.
- Đừng có suy nghĩ lạc đề nữa. Hiện tại không gian xung quanh đã bị trận pháp phong bế, mọi thuật hệ không gian đều bị xóa bỏ ở nơi này! Mau nghĩ cách tẩu thoát đi, chúng ta không còn nhiều thời…
Còn chưa nói hết, Lâm Hàn đã phải chật vật lăn sang một bên, né tránh vũ tiễn của Băng Phượng.
Áo đỏ đứng một bên, lặng im lấy ra một quyển trục màu xanh thẫm, nhưng dù hắn có dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không làm sao vận hành được quyển trục này.
Thế mới biết Lâm Hàn đã nói đúng!
Truyền tống quyển trục hoàn toàn mất hiệu lực!
Phi Lôi thần thuật cũng mất hiệu lực theo.
Cũng có nghĩa, chuẩn bị thoát thân trước đó của họ đã hoàn toàn tan thành bọt nước!
Nhìn về phía ánh mắt trào phúng, đùa cợt của Băng Phượng, trong lòng Áo đỏ cũng cảm thấy có một luồng bi ai, tuyệt vọng chợt đến.
- Nhận thấy ký chủ đang trong tình huống nguy hiểm, hệ thống có thể đưa ra gợi ý trợ giúp, ký chủ có chấp nhận tiêu hao 3/4 điểm thưởng để nhận lấy gợi ý?
Đúng lúc này, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên, khác nào tiếng ca thánh thót đến từ thiên đường. Không chút do dự, Lâm Hàn ngay lập tức đồng ý. 150 ngàn điểm thưởng mà thôi, hắn có thể từ từ kiếm lại, nhưng cái mạng này thì chỉ có một!
- Xác nhận tiêu hao 150 ngàn điểm thưởng! Thỉnh ký chủ chú ý ghi nhớ, cơ hội thành công chỉ có 60%!
Tiếp đó, một tấm trận đồ hư không xuất hiện trước mặt Lâm Hàn, cùng với đó là rất nhiều số liệu phân tích trực tiếp khắc vào đầu hắn.
Tam Tài Phân Thân Trận! Trận Pháp sử dụng tinh huyết cùng một vài bộ phận thân thể người bày trận để thực hiện!
Khả năng: Tạo ra một phân thân có sức mạnh ngang bằng với người bày trận! Phạm vi hoạt động bị giới hạn trong ba dặm. Phân Thân có tất cả các năng lực, cũng như tư duy giống như người bày trận.
Phân Thân Băng Phượng: Khả năng sử dụng nguyên tố Băng Tuyệt Thế Vô Song! Tu vi đạt đến Thánh Thú Đỉnh Phong, có khả năng đóng băng vạn vật, kể cả Không Gian!
Đóng băng không gian? Ra là vậy, hóa ra không phải là trận pháp gì phong bế không gian này, mà là do chính băng nguyên tố của Băng Phượng đã đạt đến một trình độ kinh khủng, thậm chí có thể đóng băng cả không gian lại.
Vậy chẳng phải nói… Băng Phượng này là khắc tinh của mình hay sao?
Không nghĩ linh tinh! Lâm Hàn gạt bỏ mấy thứ tạp nham đó ra, tiếp tục điên cuồng hấp thu phân tích.
Tam Tài Phân Thân Trận không những chỉ tạo ra phân thân, mà còn được bổ sung thêm khả năng của Tụ Linh Trận, có khả năng hấp thu băng nguyên tố, cung cấp cho rễ cây Tam Bảo Thụ!
Và ngay vị trí gốc cây này, không gian không hề bị đóng băng! Rễ cây Tam Bảo Thụ rất nhạy cảm, không chịu được áp lực như thế…
Phương án tối ưu nhất hiện tại:
- Ký chủ chạy tới rễ cây Tam Bảo Thụ, cắt lấy rễ cây, nhanh chóng dùng Phi Lôi Thần Thuật chạy trốn!
Lâm Hàn nghiêm túc hấp thu phương án này! Quá trình này thực ra cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Hắn không thắc mắc nhiều, ví dụ như tại sao không phá hủy mắt trận, cũng là ba cái lông chim kia, hay là như tại sao lại phải cắt lấy rễ cây… Hắn chỉ biết, hệ thống đã đưa ra phương án như vậy, vậy thì chắc chắn là có khả năng thành công cao nhất! Thời gian không còn đủ để hắn đặt ra nghi vấn nữa.
- Này… ngươi có tin ta không?
Lâm Hàn trầm giọng hỏi Áo đỏ bên cạnh.
- Có!
Áo đỏ không chút do dự đáp, vừa rồi Lâm Hàn đã cứu hắn một lần, làm sự tín nhiệm của hắn đã đạt đến tột đỉnh!
- Ta hỏi nghiêm túc! Ngươi còn có khả năng ngăn cản Băng Phượng một vài giây không?
- Được! Nếu ta liều mạng, ta có thể cản nó thêm ba giây nữa! Ta nhận ra rồi, không gian bị phong bế nên tốc độ và cường độ công kích của Băng Phượng cũng giảm đi vài phần, hơn nữa nó cũng có điều cố kỵ, không dám dùng công kích quá mãnh liệt! Nhưng kể cả thế, ta cũng chỉ có thể lợi dụng cho ngươi ba giây mà thôi!
Vừa nói, Áo đỏ và Lâm Hàn lại nhanh chóng dịch chuyển đòn tấn công tới tấp của Băng Phượng. Dường như nó đã bắt đầu mất kiên nhẫn, công kích trở nên càng ngày càng cuồng bạo.
- Được! Ba giây là đủ rồi! Hết sức cản nó lại, ta có một kế hoạch, có sáu phần có thể thành công! Nghe này, chúng ta bây giờ đang đặt tính mạng vào tay người còn lại. Một là cùng sống, hai là cùng chết! Ngươi không nên lựa chọn sai vào lúc này!
- Sau tất cả, chúng ta vẫn đang hợp tác!
Áo đỏ chỉ nói ra một câu như vậy, hắn trầm trọng móc ra một quyển trục, một viên thuốc, không chút do dự tung ra sử dụng.
Lâm Hàn cũng không nhiều lời nữa, thời gian bây giờ là vô giá.
Lôi hết đám đạn khói trong người ra, Lâm Hàn vung nó văng tung tóe, chỉ hi vọng chúng có thể trợ giúp Áo đỏ thêm một tích tắc.
Thổ Độn – Thuật Tâm Trung Trảm Thủ!
Chỉ trong nửa giây, Lâm Hàn đã nhanh chóng sử dụng thuật Tâm trung trảm thủ chui vào lòng đất, bắn vọt về phía rễ cây Tam Bảo Thụ.
Băng Phượng thấy hành động của Lâm Hàn, chợt nó như nổi điên, điên cuồng công kích Áo đỏ. Chỉ trong vòng một tích tắc, thủ đoạn của Áo đỏ đã bị băng sương bao trùm hoàn toàn. Ngọn lửa bị tắt ngúm như chưa từng xuất hiện.
Băng Phượng không thèm để ý đến Áo đỏ nữa, vỗ cánh bay vọt về phía Lâm Hàn, một ngụm hàn khí phun ra, muốn đóng băng mặt đất, cản lại đường đi của Lâm Hàn.
- Hừ! Đừng coi thường ta! Thiên Hỏa Liêu Nguyên!
Lúc này, lửa của Áo đỏ không còn là màu đỏ rực nữa, mà đã hoàn toàn chuyển hóa thành màu Lam, thậm chí còn có một vài chỗ lấm tấm màu Lục! Lửa này không những nóng hơn gấp vài chục lần, mà sức bùng nổ, lan tràn cũng khủng bố không kém. Lửa này thậm chí có thể làm hàn khí của Băng Phượng bị chậm lại, không kịp đóng băng vị trí của Lâm Hàn, làm hắn lại chạy về phía trước.
Phụp!
Bên dưới lòng đất, Lâm Hàn đã chui vào một không gian sâm lãnh, tối tăm, đầy u ám. Bên trong không có ánh sáng gì nhiều, chỉ có ba chú “đom đóm”, một con màu vàng, một con màu lam, một con màu đỏ!
Đó hẳn là rễ cây của Tam Bảo Thụ!
Không chút do dự, Lâm Hàn bắn ra ba thanh Shuriken, hóa thành ba tia sáng đen kịt, chặt đứt liên kết của ba phần rễ cây này với Tam Bảo Thụ. Đồng thời, tay còn lại cũng vung lên, vô cùng thuần thục thu chúng vào không gian trữ vật.
Tất cả mới chỉ diễn ra trong hai giây!
Bên trên, lúc này Áo đỏ đã vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, khóe miệng liên tục thổ huyết, hai con ngươi bên dưới áo choàng cũng đã hằn lên sắc đỏ. Hắn đã rơi vào tình trạng Thất khiếu đổ máu rồi.
Không thể chịu thêm nổi nữa!
Có điều cố kỵ, Băng Phượng không dám công kích quá mạnh vào khu vực gần Tam Bảo Thụ, nhưng kể cả thế, Áo đỏ cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
- Đây là sức mạnh của cấp Thánh sao? Thật kinh khủng, ta đã là Pháp Hoàng cấp chín, thậm chí còn không chịu nổi công kích “có phần cố kỵ” của nó! Thật là hoài niệm ngày trước a!
Áo đỏ thầm than, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Băng Phượng dường như đã nhận ra, phải tiêu diệt kẻ trước mắt trước mới có thể đánh giết tên dưới đất. Nó cuồng nộ tung ra một đòn tất sát, một luồng hàn khí băng giá như bão táp bắn trực diện tới Áo đỏ, thề phải biến hắn thành băng côn!
Thủy Độn – Thủy Trận Bích!
Thổ Độn – Tâm Trung Trảm Thủ!
Một bức tường nước đột nhiên dựng đứng trước mặt Áo đỏ, nhanh chóng bị đóng băng hoàn toàn. Tiếp đó, Áo đỏ cảm thấy hai chân bị siết chặt, thân thể cũng bị kéo tụt xuống đất.
Bên trên mặt đất, Băng Phượng đột nhiên hót lên lo lắng, không thèm để ý đến hai người Lâm Hàn nữa. Nó hoảng hốt bay lên ngọn cây, liên tục cung cấp hàn khí cho trái cây của Tam Bảo Thụ, trên đầu cũng bay ra vài sợi khí xanh, dường như đang liên lạc với ai đó!
Lâm Hàn nhìn lướt qua Băng Phượng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao mà hệ thống bắt hắn cắt lấy rễ cây Tam Bảo Thụ rồi. Chắc hẳn không có rễ cây, trái cây cũng sẽ nhanh chóng bị hủy diệt, vì thế mà Băng Phượng… không, là phân thân Băng Phượng mới lo lắng như thế.
Kéo Áo đỏ vào vùng rễ cây sâm lãnh vừa rồi, Lâm Hàn nhanh chóng kết ấn. Thuật thức phi lôi thần ở cách đó hơn ba trăm dặm nhanh chóng được liên hệ, thân hình hai người biến thành hai tia sáng, biến mất trong không gian.
Hai người vừa biến mất, một bóng mờ tuyệt mỹ hiện ra trên đỉnh núi, tiếng kêu giận dữ nhưng cũng không kém phần yêu kiều vang vọng cả không gian:
- Khốn nạn! Là kẻ nào dám chọc tới cây Phượng Sương Nghi ta trồng?
----
Lại nói về Lâm Hàn và những người bạn.
Thật ra là có mỗi một ông bạn Áo đỏ mà thôi.
Lúc này, Lâm Hàn đang run cầm cập, co quắp cả người, đứng còn không vững. Áo đỏ dìu hắn tiến vào trong một hang động, đỡ hắn nằm xuống một tấm đệm không biết lấy từ đâu.
- Vừa rồi… sao ngươi phải cứu ta? Nếu không che chắn cho ta khỏi đòn cuối cùng, chắc ngươi cũng không bị thương nặng đến mức này.
Áo đỏ đỡ hắn nằm xuống, bản thân cũng ngồi phệt xuống đất, giọng khàn khàn suy yếu hỏi.
- Chúng ta đang là đồng đội!
Lâm Hàn run run vì lạnh, nhưng vẫn giữ thái độ cười đùa tí tửng trả lời.
- Mục tiêu của ngươi là Tam Bảo Thụ, ngươi đã lấy được củ rễ, không khác nào lấy được trái cây. Mục tiêu của ngươi đã hoàn thành, lại có thể lợi dụng thuật không gian rời đi. Ngươi liều mạng cứu ta, chẳng phải sẽ làm mục tiêu thất bại sao? Chẳng phải ngươi nói, kẻ từ bỏ mục tiêu đều là rác rưởi hay sao?
Áo đỏ vừa thở dốc, vừa gian nan hỏi.
Đạt thành mục tiêu?
Đúng vậy, Lâm Hàn đã hoàn thành mục tiêu rồi!
Hắn lấy được ba củ giống như củ khoai, là rễ của Tam Bảo Thụ! Tác dụng của nó giống hệt trái cây, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn là đằng khác.
Với một Tam Bảo Thụ bình thường, trái cây thuộc dương, rễ thuộc Âm. Do môi trường xung quanh là núi lửa, Trái cây sinh ra đã hoàn toàn khuyết Âm, không được trọn vẹn. Người ta nó Độc Âm Bất Sinh – Cô Dương Bất Trường, dù trái cây Tam Bảo Thụ có thuộc tính dương vượt trội hoàn toàn, nhưng vẫn cần có Âm tính để trung hòa, như thế mới tồn tại được.
Còn rễ cây, do đã bị trái cây hấp thu sạch Âm Tính, bản thân nó đã hoàn toàn mất đi khả năng tồn tại. Vì thế Tam Bảo Thụ bình thường chỉ có trái cây mới là bảo vật mà thôi!
Nhưng Tam Bảo Thụ lần này lại khác, nó được Băng Phượng nuôi dưỡng, cung cấp môi trường có Âm Dương đầy đủ, Rễ cây không phải hy sinh Âm tính để nuôi dưỡng trái cây, vì thế, rễ cây cũng có thể phát triển bình thường, đạt tới mức độ diệu dụng giống như trái cây trên đỉnh.
Lại thêm việc Lâm Hàn cung cấp sinh cơ mạnh mẽ, thứ được hưởng lợi trực tiếp nhất chính là rễ cây, bởi rễ là nơi hấp thụ mọi năng lượng cung cấp cho cả thân cây, bao gồm trái cây trong đó.
Vì thế mới nói, rễ cây này còn tốt hơn trái cây, đó là vì nó có thêm một phần sinh cơ, thêm một phần “bổ dưỡng”.
Âm Dương cân bằng, dẫn đến trái cây và rễ cây có một liên hệ khác thường. Trái cây chủ dương, hấp thu dương khí, truyền một phần xuống rễ cây. Rễ cây chủ Âm, hấp thu Âm khí, truyền một phần lên cho trái cây. Tạo thành thế cân bằng Âm Dương độc nhất vô nhị.
Lâm Hàn cắt rễ cây, đồng nghĩa với việc trái cây không được cung cấp Âm khí nữa, nó sẽ bị hủy diệt không xa. Do đó, phân thân Băng Phượng mới lo lắng, tăng cường hàn khí lên trái cây, hy vọng cứu vãn lại xu thế hủy diệt của trái cây, chờ bản tôn, cũng là Phượng Sương Nghi chạy tới.
Lâm Hàn không lấy được trái cây, nhưng có rễ cây, hệ thống cũng đã thông báo hắn hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng năm mươi ngàn điểm thưởng rồi. Qua nhiệm vụ này, tính ra Lâm Hàn còn bị thâm hụt đến gần hai trăm ngàn điểm thưởng, đúng là không đâu vào với đâu.
Đây cũng chính là phân tích kế hoạch mà hệ thống bày ra. Chỉ là, hệ thống không có đoạn Lâm Hàn chạy đi cứu Áo đỏ, cái này thuần túy là do hắn bị khùm, tự tiện chạy ra cứu đồng đội mà thôi.
Cũng vì đi cứu Áo đỏ mà hắn mới bị hàn khí bắn trúng, rơi vào tình trạng dở sống dở chết thế này.
Nghe Áo đỏ truy vấn, Lâm Hàn nhất thời cảm thấy thật buồn cười. Hắn nhớ lại những gì mình đã đọc trong Naruto nên mới ra vẻ trâu bò phát biểu thế thôi, chứ hắn thì làm quái gì có cái nguyên tắc kia?
Nhưng ra vẻ thì ra vẻ cho chót, Lâm Hàn cười rạng rỡ, vui vẻ nói:
- Từ bỏ mục tiêu là rác rưởi! Nhưng vì mục tiêu mà từ bỏ đồng bạn thì là rác rưởi trong rác rưởi!
Nói xong câu này, Lâm Hàn cũng mệt mỏi ngất đi trong giá lạnh. Thậm chí, trên mặt hắn còn bắt đầu kết ra những tấm vảy bằng băng sương…