Thế rồi cầu điện bỗng nhiên từ từ thu nhỏ, tạo thành một lớp điện giống găng tay; nhưng uy lực chắc chắn ngược lại, càng đáng sợ bội phần, thậm chí xuất hiện cả những tia điện nhỏ. Tên Hiếu đang nén ép năng lượng, nãy giờ vì Việt tấn công liên tục nên hắn không có đủ thời gian làm việc này; hiện tại Việt bị trọng thương, hắn phải tận dụng cơ hội này.
Việt tất nhiên cũng không thể nằm chờ chết. Việt cắn răng, đứng lên một cách khó nhọc, vận mười thành công lực để chống đỡ một chiêu cực mạnh của đối phương, mặc kệ mọi đau đớn, mọi nguy hiểm trong cơ thể. Tên Hiếu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Việt vẫn có thể gượng dậy được, nhưng hắn chỉ im lặng vì đang phải tập trung sức mạnh. Không lâu sau, Đình Hiếu nghiến kèn kẹt, nói:
- ...Tao không muốn chơi nữa... Chết đi...
Vừa dứt lời, tên Hiếu lập tức lao tới như một mũi tên, vung hai quyền đánh tới. Việt phóng chưởng đỡ lấy, ngờ đâu uy lực của đối phương ập tới như dời non lấp bể, hoàn toàn không thể cản phá, hai quyền của Đình Hiếu xuyên thẳng qua chưởng lực rồi đập mạnh lên ngực Việt.
Việt bị tên Hiếu đánh bay tuốt ra xa, thân thể co giật mạnh vì bị những dòng điện hành hạ, còn bản thân tên Hiếu cũng bị hất văng trở về hai mét, gương mặt hắn ta trắng bệch, tay phải thì run rẩy, tay trái bị thoát lực, buông thõng xuống, ở khóe miệng của hắn ta đã xuất hiện tia máu. Hắn tức tối rít qua kẽ răng:
- M* ki*p, thằng chó này luyện cái gì mà lợi hại thế, đã trúng đòn nặng như vậy mà vẫn làm tay mình tê liệt, suýt nữa gãy xương.
Chưa đầy hai phút sau Đình Hiếu đã có thể co duỗi tay trái. Hắn vừa xoa bóp tay vừa đi đến chỗ Việt đang rên rỉ đau đớn. Việt không còn đủ khả năng chống đỡ được nữa, chỉ có thể nằm chờ chết. Đình Hiếu nhìn Việt nằm dưới đất, miệng cười khinh khỉnh:
- Hừ, mày thấy rồi đấy, mày không thắng được tao đâu. Ha ha ha, mày cầu nguyện đi.
Đình Hiếu tiếp tục tập trung sức mạnh vào tay phải, hắn không muốn dây dưa thêm nữa, tiếng nổ của hai quyền vừa rồi thật sự rất lớn, có thể khiến cho người ta chú ý.
“Mình thực sự phải chết một cách tức tưởi vậy sao? Thật không cam tâm.” Việt buồn bã trong lòng. Đau đớn do hai luồng chân khí xung đột không còn nữa, đã vận nội công được, nhưng giờ toàn thân vô lực, chỉ mặc cho kẻ thù tự tung tự tác. Thấy năng lượng đã vừa đủ, tên Hiếu đánh mạnh tay phải xuống đầu Việt.
“Bình!” Tiếng nổ do quả cầu nổ tung, tiếp theo sau đó là tiếng la thảm thiết của tên Hiếu. Thân hình tên Hiếu bay về phía trước và ngã úp mặt xuống đất, khoảnh đất cạnh đó bị nổ toác thành cái hố. Tên Hiếu ngay lập tức vùng dậy, quay người lại, tức giận gầm lên:
- M* ki*p, thằng nào vừa đánh lén tao đấy?
- Là tao, cảm giác ăn muối mè thế nào hả?
Giọng của một người nam vang lên. Đình Hiếu thấy một gã thanh niên đứng bên Việt. Đình Hiếu rất ngạc nhiên khi thấy mặt đối phương, gã này chính là kẻ đi cùng Việt ở ngõ nhỏ trước đó, tên là Nam thì phải.
- Ra là mày, thằng khốn, mày giỏi lắm.
Đình Hiếu không ngờ tới gã ta có thể tìm đến được đây, lại đúng ngay lúc quan trọng nhất. Nghĩ tới điều này, Đình Hiếu tức sôi máu, nhưng chưa thể làm gì được, lưng hắn giờ rất đau sau khi trúng đòn nặng của đối phương.
Nam quay đầu hỏi thăm Việt:
- Anh thấy sao chứ?
Việt cười méo xệch:
- Ờ hơi đau một chút! Cám ơn Nam nhé, nếu như không có em, chắc anh đã chết dưới tay hắn rồi.
Nam lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, đây là chuyện nên làm, mà em cũng đã đưa...
- Thằng kh*n ki*p kia, dám phá hư chuyện tốt của tao, mày phải chết!
Nam chưa nói hết lời thì Đình Hiếu đột ngột hét lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Hắn đã tạm thời hồi phục thể trạng, hai tay phóng ra hai quả cầu điện tấn công Nam. Đây là Nam lần đầu tiên gặp phải kiểu tấn công như thế này nên luống cuống chân tay không biết cách đối phó ra sao, cuối cùng Nam vận công lực, giơ tay định đấm trực tiếp chúng.
- Nam, em đừng xem thường những quả cầu điện, sức công phá mạnh lắm đấy.
Việt thấy cử động của Nam thì đã đoán ra được ý đồ của cậu, bèn lên tiếng nhắc nhở. Nam nghe vậy, vội vàng thu tay lại, nghiêng người tránh thoát hai quả cầu trong gang tấc, rồi nhún mình nhảy vọt tới đánh một trảo vào mặt của Đình Hiếu, kình phong phát ra mãnh liệt khiến Đình Hiếu rát mặt.
“M* nó, không ngờ thằng ranh này ghê gớm thật.” Đình Hiếu thấy kẻ địch cũng thuộc dạng nguy hiểm, bèn chấp nhận tiêu hao nhiều sức mạnh, liên tục phóng cầu điện tấn công Nam. Xét về mặt võ công, Nam vẫn kém Việt một hai bậc nên không phải là đối thủ của tên Hiếu, cậu dần dần bị dồn vào chỗ chỉ còn biết chống đỡ, may nhờ khinh công trác tuyệt, Nam đều tránh được những đòn tấn công của đối phương.
Thấy đánh mãi mà không hạ được đối phương, Đình Hiếu bắt đầu sốt ruột. Hắn bèn phóng cùng một lúc mấy quả cầu năng lượng, bao vây lấy Nam, định ép đối phương thoái lui. Không ngờ nằm ngoài dự tính của hắn, Nam mặc kệ tất cả, liều nhảy vọt qua trên đầu hắn, còn tặng thêm một chiêu Phách Lôi cước khiến hắn giật mình lùi về sau, chưa kịp định thần thì sau lưng bất ngờ trúng phải một chưởng đau đến chết đi sống lại.
Đình Hiếu hự một tiếng, miệng hộc máu, rồi khuỵu người xuống, để lộ ra Việt đứng thở dốc phía sau hắn. Với tính cách của Việt thì không bao giờ làm thế. Nhưng thấy Nam ra tay cứu mình mà gặp nguy hiểm nên Việt dốc hết tàn lực bất thình lình đánh một chưởng khiến kẻ địch trọng thương.
- M* mày, dám đánh lên tao, chết đi!
Đình Hiếu mắt toé lửa, giơ chân đá ngược lại, Việt đã kiệt sức, không thể tránh khỏi, bị ngã ngửa ra sau. Đình Hiếu muốn đánh thêm nhưng Nam kịp đã thời tung một chiêu Thiết cước. Tên Hiếu chỉ chờ có thế, hắn bèn đánh trả một quyền, mượn lực chạy vút đi, trước đó còn để lại lời cảnh cáo với hai người. Đối phương có hai người còn mình chỉ có một, tên Hiếu biết dây dưa thêm ở đây chỉ nhận thua thiệt, bèn dùng kế bỏ trốn. Nam định đuổi theo nhưng Việt vội ngăn lại:
- Không nên đuổi theo, hắn mặc dù đã trọng thương nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Nam nghe thế thì dừng lại, chạy tới đỡ vai Việt để anh từ từ đứng dậy. Việt cảm thấy đã đi được bình thường thì bỏ tay ra khỏi vai Nam, một tay vừa ôm ngực vừa quay sang hỏi:
- Sao em tìm được chỗ này?
Nam đáp:
- Em đoán chắc anh sẽ lừa tên đó đây chỗ này để đánh nhau nên em chạy tới đây, không ngờ đã đoán trúng.
Thực tế thì sau khi Nam đã đảm bảo Quỳnh thật sự an toàn thì lập tức quay trở lại chỗ cũ, nhưng không thấy Việt và Đình Hiếu đâu nữa. Nam bèn chạy đi tìm xung quanh một hồi, vẫn không thấy mới đưa ra suy đoán. Nam chạy đến gần chỗ bãi đất bỏ hoang thì bỗng nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa ở đằng xa thì chắc chắn Việt và tên Hiếu đang đánh nhau kịch liệt ở đấy. Khi Nam vừa đến nơi thì bắt gặp Việt nằm dưới đất còn tên Hiếu chuẩn bị tung đòn kết liễu Việt. Nam vô cùng tức giận lao tới ngăn cản. Nam nhảy vọt lên tung ra một chiêu Thiết cước đá vào lưng Đình Hiếu.
Việt nghe thế thì gật gù:
- Ra thế, à...
Bỗng Việt thở dài lắc đầu ngán ngẩm:
- Ây dà, lại sắp có phiền phức đây.
Nam ngơ ngác không hiểu ý của Việt, định mở miệng hỏi thì phía trước có vài ba người chạy đến, tất cả đều mặc đồng phục cảnh sát, dẫn đầu không ai khác ngoài ông Phương. Việt chưa từng nghĩ ông Phương sẽ xuất hiện ở bãi đất hoang này. Việt hỏi:
- Sao chú biết cháu đang ở đây mà đến thế ạ?
Ông Phương trả lời:
- Tôi được cô bé tên Quỳnh báo là cậu gặp nguy hiểm nên chạy tới chỗ cô bé chỉ, sau đó nghe tiếng nổ ở đây nên chạy tới.
Việt gật gù hiểu ý, đầu tiên được Quỳnh báo tin thì ông Phương lập tức chạy đến chỗ Việt gặp Quỳnh, song lúc đó thì Việt và Hiếu đã đổi chỗ khác, sau đó về cơ bản thì ông Phương cũng giống như Nam, đều nghe tiếng nổ mà định hướng. Tuy tên Hiếu là kẻ thù không đội trời chung nhưng Việt cũng nên “cảm ơn” hắn ta vì đã nghĩ ra cái trò tạo mấy quả cầu điện phát nổ, không có tiếng vang đó thì anh tiêu đời rồi.
Ông Phương bắt gặp tình trạng rách rưới, người dính đầy máu của Việt thì hỏi:
- Sao cậu lại bị nặng đến vậy hả?
Việt gượng cười:
- Dạ đánh nhau thôi chú, cháu không lường kẻ địch lại mạnh khủng khiếp như thế.
Vừa nói hết lời bỗng dưng Việt thấy trời đất quay cuồng, thân thể không đứng vững nữa đổ gục xuống đất, mắt hoa hết cả lên, sau đó thì khung cảnh tốt sầm rồi lịm đi không biết gì nữa. Ông Phương hoảng hốt, vội vàng kiểm tra Việt. Ông quay lại bảo Nam:
- Cậu ta không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ bị ngất xỉu do mất máu quá nhiều mà thôi. Chúng ta đưa cậu ta về bệnh viện chữa trị.
Nam cúi người xuống và xốc Việt lên vai, sau đó đưa Việt lên xe của ông Phương rồi chạy nhanh đến bệnh viện.
...
Tên Hiếu bị trọng thương, vội vàng chạy về chỗ lão quái nhân. Lão quái nhân thấy thế thì lấy làm kỳ, lão ta hỏi:
- Ô hay, chả phải mày chắc chắn giết được thằng ranh con đó ư? Sao giờ về với thương tích đầy mình như thế?
Tên Hiếu vốn dĩ đã vô cùng tức giận vì chuyện bất thành, lại nghe thêm lời châm chọc của lão ta, lập tức quát ầm lên:
- M* kiếp! Nếu không phải do tôi bị thằng khác đánh lén thì đã giết được rồi.
Lão quái nhân cười lớn:
- Ha ha ha, tất cả do mày quá chủ quan, còn trách được ai.
Thế nhưng nụ cười của lão lập tức tắt ngúm khi phát hiện vết bầm hình dấu chân trên lưng Đình Hiếu. Lão ta chỉ vào nó mà hỏi:
- Cái này là do mi bị thằng ranh con đó đánh đúng không?
Đình Hiếu lắc đầu:
- Không, do thằng khác đánh lén, grừ, lần sau nếu gặp lại, tôi sẽ băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.
Nhưng lão quái nhân dường như không để ý Đình Hiếu đang nói gì, chỉ quan sát dấu chân, khuôn mặt lão ta càng lúc càng khó coi, lão quái nhân lẩm bẩm như nói một mình vậy:
- Là Phách Lôi cước, thời nay vẫn còn có kẻ luyện được môn cước pháp này nữa hay sao chứ?
- Này ông già, ông đang nói vớ vẩn gì thế, Phách Lôi cước, nó là cái quái gì?
Đình Hiếu ở sát bên nên nghe rất rõ những lời vừa nãy của lão già. Trước đây hắn đã nghe được lão quái nhân kể về rất nhiều loại võ công nhưng cái tên này thì chưa bao giờ lão ta nhắc tới. Lão quái nhân trợn trừng hai mắt nhìn tên Hiếu và nói:
- Hừ, đừng tưởng rằng mày có thiên phú dị năng là xem trời bằng vung. May cho mày là thằng nhóc đó chưa luyện thành tuyệt kỹ Phách Lôi này, nội công vẫn còn quá kém, chứ gặp phải cao thủ thực sự thì hiện giờ tim phổi mày đã dập nát rồi, thậm chí xương sống cũng bị đá gãy nát, chết tại đương trường rồi.
Đình Hiếu giật mình hỏi lại:
- Ông nói có thật không đấy, nghe khó tin quá.
Lão quái nhân mở tủ lấy ra một lọ thuốc vất qua cho Đình Hiếu, nhếch mép nói mỉa hắn ta:
- Tin hay không là tùy mày. Nhưng lão đây nhắc trước, mày phải khử thằng nhóc đó ngay khi có cơ hội, theo như lão quan sát vết thương trên người mày, chắc chắn thằng nhóc đó còn những tuyệt kỹ lợi hại hơn nhiều đấy.
- Ông càng nói càng khó tin, thằng khốn đó, tôi nghĩ không làm được trò trống gì đâu.
Đình Hiếu vẫn tỏ vẻ khinh thường, không thèm để lời của lão vào tai.
- Mà tôi cũng sắp luyện thành chiêu thức mới ông vừa nói rồi đấy, đến lúc đó thì... Ha ha ha!
Tên Hiếu liếc sang chỗ bàn làm việc của lão quái nhân, thấy ở đó chất một đống va li, ba lô của lão ta. Hắn hỏi:
- Này, lão định đi đâu à?
Lão quái nhân gật đầu:
- Phải, kẻ thù của lão đây đã tìm tới đây rồi, lão không muốn đánh với tên đó nên xếp đồ để đi.
- Một người mạnh khủng khiếp như ông già ông mà còn sợ kẻ thù sao?
- Hừ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lão đây vẫn tự biết mình, đánh không được thì bỏ chạy. Lần trước không phải vì cứu mày thì tên đó đâu phát hiện lão sống ở đây. Ngày mai lão sẽ lên đường, trong thời gian tới mày ngồi im một chỗ cho tốt, không thì sẽ bị tên đó phát hiện thì chết mất xác đấy thằng ranh con.
Tên Hiếu vẫn không tin, hắn hừ một tiếng:
- Kệ lão già ông, tôi về nhà đây.
Lão già nghe xong thì lắc đầu ngán ngẩm thói ngông cuồng của tên Hiếu. Tên Hiếu nhanh chóng chạy về nhà, nhưng vừa tới cổng nhà mình thì thấy bên trong tối om, cửa nẻo khóa kín. Hắn không mang theo chìa khóa nên lôi điện thoại ra gọi cho cha mẹ của hắn, đáng tiếc không một ai bắt máy, gọi mười mấy cuộc nữa thì vẫn nhận được giọng nói đáng ghét “số máy này không liên lạc được”. Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, bèn chạy sang nhà hàng xóm hỏi:
- Dạ cô, từ tối đến giờ ba mẹ cháu về nhà lần nào chưa cô?
Bà chủ nhà trả lời:
- À cô thấy lúc nãy có mấy cảnh sát đến tìm ba mẹ cháu có việc gì đấy. Sau đó thì ba mẹ cháu theo mấy người cảnh sát đi đâu đấy đến giờ vẫn chưa về. Hình như là việc quan trọng nên họ đi rất vội vã. Cháu thử gọi cho họ xem.
Tên Hiếu đã mường tượng ra được phần nào nguyên nhân ba mẹ hắn ta không có ở nhà, nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh với bà hàng xóm nói:
- Cháu gọi hơn mười cuộc rồi mà ba mẹ cháu không bắt máy, không biết có việc gì không nữa.
Bà hàng xóm nói:
- Chắc ba mẹ cháu bận việc thôi, không sao đâu, cháu cố đợi xem.
- Dạ vâng.
Bà hàng xóm khuyên nhủ tên Hiếu xong thì vào lại trong nhà. Tên Hiếu đứng trước cổng nhà đầy tức tối. Hắn rít qua kẽ răng: “Mày chơi được lắm Việt, tao phải xé xác mày ra.” Tên Hiếu vung quyền đánh mạnh vào cột cổng đánh bình một cái làm nó nứt toác ra, sau đó hắn chạy đến chỗ lão quái nhân. Qua sự việc tối nay, Đình Hiếu biết Việt đang hợp tác với cảnh sát. Việt có một số chứng cứ liên quan đến ba mẹ hắn và gửi cho cảnh sát, cũng có nghĩa là những lời tối nay mà hắn thừa nhận sẽ rơi vào tay cảnh sát ; như vậy thì hắn sẽ xong đời nếu còn ở đây.
Chính vì thế tên Hiếu lập tức chạy nhanh đến chỗ lão quái nhân nọ. Lão già thấy hắn xuất hiện thì hỏi:
- Mày quay lại đây làm gì thế? Lại gặp chuyện nữa à?
Đình Hiếu gật đầu:
- Những việc tôi làm dạo gần đây có lẽ đã bị lộ rồi, giờ tôi rơi vào tình cảnh nguy ngập không thể ở thành phố này được nữa. Tôi thấy nên đi theo ông trốn một thời gian.
Lão quái nhân đương nhiên biết tên Hiếu đã gây ra những chuyện gì nên hỏi:
- Mày thật sự quyết định bỏ trốn hả? Mày bỏ trốn lần này rất khó để trở về nhà đấy.
- Lão già ông lắm lời quá, rốt cuộc ông sẽ đi đâu?
Hai từ “vượt biên” từ miệng của lão quái nhân làm tên Hiếu sửng sốt, nếu hắn lựa chọn đi cùng lão ta thì tội chồng thêm tội, có lẽ thật sự như lão già nói, không còn đường quay về. Chẳng qua giờ hắn không còn chỗ nào lẩn trốn cảnh sát nên hắn chỉ do dự giây lát rồi nói:
- Vượt biên sao? Chỉ cần tôi lẩn trốn được thì vượt biên có xá gì chứ, tôi sẽ đi theo ông.
Lão quái nhân cười lớn:
- Ha ha ha, thế mới là học trò của lão đây, muốn gì làm nấy bất chấp mọi thứ. Được rồi, mày nghỉ ngơi đi, một giờ sáng chúng ta sẽ lên đường.
- Một giờ sáng sao? Chỉ còn hơn ba tiếng nữa chứ mấy.
- Phải, đi vào giờ đó sẽ ít gặp phiền phức.
Đình Hiếu nghe thế thì không phàn nàn thêm nữa, làm theo lời lão quái nhân đi ngủ để lấy lại sức cho một chuyến đi dài.
...
Lúc này ở bệnh viện, ông Phương đang hỏi bác sĩ về tình trạng của Việt. Lần này không quá thê thảm như lần trước nên không bao lâu sau khi được đưa vào bệnh viện, Việt đã tỉnh lại. Việt thấy hầu như những người biết chuyện tối nay đều có mặt, như Quỳnh, ông Phương, Thương và cả Nam nữa. Ông Phương nói:
- Cậu cảm thấy như thế nào rồi?
Việt đáp:
- Dạ cháu không sao ạ, chỉ là vết thương nhẹ thôi chú. Cháu cảm thấy mình có thể về nhà được ạ.
Bác sĩ cũng gật đầu:
- Dựa theo sức khỏe hiện tại của bệnh nhân thì cậu ấy có thể về nhà bình thường. Nếu bệnh nhân muốn về nhà bây giờ thì đi theo tôi làm thủ tục.
Ông Phương nói:
- Nếu Việt thật sự cảm thấy không sao thì chúng ta đi làm thủ tục.
Thủ tục ra viện nhanh chóng được hoàn thành. Việt trấn an Quỷnh rồi trở về phòng trọ của mình. Ở trong phòng phòng rồi thì Việt ngồi xếp bằng xuống vận công trị nội thương. Nội thương trong người bác sĩ khó lòng phát hiện được, chỉ có bản thân mới hiểu được chính bản thân mình.
Việt vừa vận công thì vô cùng kinh ngạc, sự xung đột giữa hai thần công đã biến mất hoàn toàn như chưa bao giờ xuất hiện vậy, hơn nữa công lực của Việt lại tăng đột biến. Việt kiểm tra thêm, không ngờ đã vượt qua tầng thứ năm của Thuần Dương Công, thậm chí còn sắp sửa đột phá luôn tầng thứ sáu, mà cả Nhâm Đốc nhị mạch cũng đã được đả thông.
“Rối cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.” Bản thân Việt không hiểu được cái gì đã giúp mình có được kết quả tốt đến như thế. Cảm giác cuối cùng của Việt lúc đang giao đấu với tên Hiếu là nỗi đau đớn tưởng chừng muốn chết đi, rồi sau đó tên Hiếu đánh hai quyền lên ngực Việt thì cũng đánh tan sự thống khổ khôn cùng đó, tiếp theo nữa thì Việt chả biết gì nữa.
Thật không biết nên đánh giá tình huống này của Việt là chó ngáp phải ruồi hay là tìm được đường sống trong cái chết nữa. Nguyên nhân đến cùng hóa ra lại là do hai quyền cực mạnh tên Đình Hiếu đã đánh trúng ngay những vị trí hai môn thần công Việt tu luyện đang “đánh nhau” ngay lúc sự xung đột của chúng lên đỉnh điểm. Huyệt Khí Hải và Đản Trung là các bể khí trong người, điều phối và tích tụ khí huyết, Đản Trung lại là nơi giao hội của các đường kinh mạch, bất cứ biến cố nào cũng đều gây ảnh hưởng lớn.
Ngoại lực từ đòn tấn tông của tên Hiếu tác động vào không những đã hóa giải xung đột mà còn khiến hai luồng chân khí hòa làm một, kế đó chân khí di chuyển đến đâu thì đều thông suốt tới đó, đặc biệt là ở hai huyệt Hội Âm và Trường Cường. Huyệt Hội Âm và huyệt Trường Cường chỉ cách nhau mấy tấc, nhưng Hội Âm thuộc về Nhâm Mạch còn Trường Cường lại thuộc về Đốc Mạch. Nội khí lúc bình thường không thể nào đi qua hai mạch này được. Sức mạnh của điện năng nén ép mãnh liệt đến mức góp phần cho chân khí trong người Việt xuyên thủng huyệt Hội Âm và đi thẳng đến Trường Cường. Nhờ thế mà Nhâm Đốc nhị mạch đã thông suốt và công lực của Việt đạt cảnh giới mà những người luyện võ khác dù luyện cả đời nhưng khó mà có được.
Bởi vì công lực của Việt gia tăng một cách đột biến như vậy nên cánh tay của tên Hiếu bị Thuần Dương Công phản công làm đau nhức, thiếu chút gãy xương.
Nếu Đình Hiếu biết được chiêu sát thủ của mình không hề tổn thương được Việt, lại còn trợ giúp cho kẻ thù, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu, lăn ra chết ngay cũng chẳng biết chừng.
Việt cứ ngồi ngơ ngác suy ngẫm may mắn trên trời rơi xuống của mình, ngẫm nghĩ hồi lâu chả lần được manh mối gì thì chỉ đành nhún vai bỏ qua. Thuần Dương Công đã sắp đột phá luôn tầng thứ sáu, chỉ cần thời gian chăm chỉ tu luyện thêm nữa là có thể làm được, cứ nghỉ ngơi trước cái đã. Việt nhìn đồng hồ mới biết đã nửa đêm, anh lên giường đánh một giấc ngủ ngon lành
Sáng sớm hôm sau, Việt tỉnh dậy rồi thì chạy nhanh đến chỗ bãi đất hoang. Việt muốn xem võ công của mình đã thay đổi như thế nào. Việt ngồi xếp bằng luyện công. Đường đi giữa hai huyệt Hội Âm và Trường đã thông suốt cho nên chân khí dễ dàng di chuyển từ những huyệt thuộc Nhâm Mạch ở chính diện cơ thể sang những huyệt thuộc Đốc Mạch ở sau lưng.
Luồng chân khí đi vào Hội Âm rồi đến những huyệt Dương Quan, Mạch Môn, chạy dọc theo xương sống lên những huyệt Chí Dương, Linh Đài, Thần Đạo thẳng một đường tới huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu. Chân khí di chuyển tiếp sang Nhâm Mạch tại huyệt Thừa Tướng ở môi dưới rồi đi tới Lưu Toàn, Thiên Đột và tiếp tục qua những huyệt Thủy Phân, Khúc Cốt để quay về huyệt Hội Âm.
Việt vận thông suốt một vòng rồi hai vòng, loáng một cái đã mười mấy vòng; chân khí càng vận chuyển càng thông suốt, càng lúc càng mạnh mẽ, một cảm giác khoan khoái lan tỏa ra khắp cơ thể. Việt gầm một tiếng, thân hình nhảy vọt lên, bất tri bất giác vận toàn bộ công lực đánh ra một chưởng vào tảng đá lớn trước mặt, một tiếng nổ lớn ầm vang và tảng đá đó lập tức bị đánh nát vụn.
Việt khiếp sợ nhìn kết quả của chưởng mình vừa phát, quá kinh khủng. Việt thật không dám nghĩ tới khi một chưởng toàn lực của mình lỡ đánh phải người thường. Việt sợ hãi tự nhắc nhở mình: “Sau này phải tuyệt đối không được đánh bậy đánh bạ, một chưởng một mạng người chứ chẳng ngoa.”
Việt luyện công thêm hồi lâu nữa thì về nhà ăn sáng rồi đi đến chỗ ông Phương vì anh nhận được tin là cha mẹ của tên Hiếu đã bị bắt. Anh muốn đến xem ông Phương xử lý chuyện này như thế nào, ngoài ra anh cũng có dự định giao chứng cứ phạm pháp của tên Hiếu. Tối qua anh đã âm thầm mở ghi âm trong điện thoại của mình, toàn bộ những lời thú tội của Hiếu đã được lưu lại, đây là những chứng cứ tốt để bắt tên Hiếu về quy án.
Ông Phương khi nhận được bản ghi âm thì rất vui mừng, lập tức điều động đến nhà của Đình Hiếu để bắt hắn. Nhưng khi đến nhà Đình Hiếu thì phát hiện cửa nẻo đóng kín, chứng tỏ tối qua tên Hiếu không về nhà. Ông Phương nói với Việt:
- Tên Hiếu hiểu ý đồ của cậu nên giờ có lẽ hắn đang lẩn trốn đâu đó rồi. Tôi sẽ điều động cảnh sát tỏa ra khắp thành phố để truy tìm hắn, đồng thời cũng sẽ phát lệnh truy nã.
Thương nói:
- Cháu e là khó tìm được hắn đấy ạ.
Ông Phương ngạc nhiên hỏi:
- Sao cháu lại nói như thế? Dù tên Hiếu có trốn đi đâu đi nữa thì cũng vẫn ở trong thành phố này mà thôi.
Thương lắc đầu:
- Khả năng này thấp lắm ạ? Theo như lời Việt kể về sức mạnh của tên Hiếu cũng như hành động của tên Hiếu trong khoảng thời gian vừa qua thì gần như chắc chắn tên Hiếu được một kẻ nào đó hướng dẫn cách kiểm soát và phát huy sức mạnh của bản thân tên Hiếu. Kẻ đó chắc chắn mạnh hơn Hiếu rất nhiều, một kẻ như thế không thể bắt được đâu ạ.
Việt không khỏi cảm thấy lo lắng:
- Thế chúng ta nên làm gì đây chú Phương?
Ông Phương trả lời:
- Nếu quả thật như thế, chúng ta lại càng phải kiểm soát chặt chẽ những người ở các cửa ngõ ra vào thành phố như ga tàu, sân bay, cảng... Nếu như để bọn chúng thoát được thì e sẽ có thêm nhiều người vô tội bị bọn chúng hại.
Ngoài vấn đề tên Hiếu đang sợ tội bỏ trốn, Việt còn lo lắng người có thể gọi là “thầy” của hắn.
Việt hỏi Thương:
- Cô nghĩ thử xem “thầy” của tên Hiếu mạnh đến mức nào?
Thương nói:
- Cái này tôi đành chịu, một kẻ như vậy rất khó đoán ra được giới hạn sức mạnh.
Trong bụng Thương còn bỏ thêm một câu: “Anh và tôi hợp sức lại có khi còn không thắng được hắn nữa.”
Vì không có tung tích của Đình Hiếu ở nhà của hắn nên mọi người đành quay về đồn cảnh sát trước rồi mới bố trí công việc truy bắt tên Hiếu, chỉ là không ai biết rằng tên Hiếu giờ đã bắt đầu chuyến vượt biên ra nước ngoài vào tầm một giờ sáng hôm qua mất rồi. Bố trí thế nào là việc của cảnh sát, Việt không xen vào nên Việt xin phép ông Phương rời đi. Bỗng ông Phương gọi giật lại:
- Này Việt, tôi hỏi cậu cái này chút, chú nhóc đứng cùng cậu tối qua ở bãi đất là ai thế? Sao nó lại ở đấy?
Việt đáp:
- Dạ đó là em trai một người bạn của cháu. Cậu ta vào đây thăm chị gái nên cháu có quen biết cậu ta một chút. Còn tối qua cậu nhóc lại xuất hiện ở đó chẳng qua là ngẫu nhiên thôi ạ. Cậu ta nghe thấy tiếng nổ thì tò mò chạy tới xem, đúng lúc cháu bị thương nằm trên đất nên cậu ta mới giúp đỡ.
- Ra là vậy.
- Dạ còn gì nữa không ạ?
- Hết rồi, cậu bận việc thì đi đi, chuyện Đình Hiếu chúng tôi sẽ lo.
- Dạ vâng, cháu chào chú ạ.
- Ừ
Việt đi rồi, ông Phương quay sang nói với Thương:
- Cháu đi điều tra cậu nhóc mới xuất hiện này như thế nào nhé? Chú có cảm giác cậu nhóc đó không hề đơn giản.
- Dạ vâng ạ.
Câu giải thích về Nam của Việt có quá nhiều lỗ hổng nên dĩ nhiên ông Phương không tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, những người dính dáng tới Việt chẳng mấy ai có tiểu sử đơn giản, ngoại trừ hai cô gái đáng thương kia; cho nên ông Phương tiến hành tìm hiểu về Nam là điều dễ thông cảm.
Việt vừa đi không được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Nam:
- Alo anh Việt ạ, anh đã khỏe lại chưa?
- Anh khỏe lại rồi, còn em không bị thương gì quá nặng chứ? Tối qua anh ngất đi, không kịp hỏi thương thế của em thế nào.
Nam cười cười:
- Dạ em chỉ bị nhẹ thôi anh, không đáng ngại lắm. Giờ anh rảnh không, chúng ta café chút nhé, em có vài thứ cần anh giải đáp đây ạ.
Việt nói:
- Ừ, anh rảnh, anh cũng hiểu em đang thắc mắc những cái gì. Thế này đi, chúng ta hẹn gặp nhau ở quán café lần trước anh em ta đã ngồi ấy.
- Dạ vâng, em tới ngay đây.
Việt có mặt ở quán café trước Nam, vẫn gọi loại café nguyên chất, đen không đường không đá. Cô phục vụ nọ vẫn chưa hết hiếu kỳ trước khẩu vị hơi khác thường của Việt. Lần trước nghe Việt nói với Nam, cô phục vụ tò mò cũng lấy một ly như thế nhấp ngụm nhỏ nhưng chưa kịp thưởng thức thì đã nhổ ra ngoài ngay lập tức vì cô không thể hấp thụ nổi khẩu vị kiểu này.
Năm phút sau thì Nam xuất hiện. Nam gọi một ly nước hoa quả, sau đó hỏi Việt:
- Anh sao rồi ạ? Vết thương nặng lắm không?
Việt đáp:
- Anh không có vấn đề gì quá nghiêm trọng cả. Nam này, sau trận đấu tối qua, anh biết em đang thắc mắc rất nhiều thứ, giờ anh sẽ giải thích cho em hiểu những cái đó, dĩ nhiên là nếu chúng nằm trong tầm biết giới hạn của anh.
Nam đã đè nén sự tò mò lâu lắm rồi nên khi Việt vừa dứt lời thì cậu đã hỏi ngay:
- Kẻ đánh nhau với chúng ta tối qua là người loại gì thế ạ? Em không thấy hắn giống với mấy tên sát thủ như anh từng nói. Sao hắn có cái gì đó tương tự như điện vậy?
Việt không khỏi bật cười khi thấy Nam nôn nóng như ngồi phải chào lửa:
- Hắn tên Đình Hiếu, hắn là người thường nhưng có sức mạnh rất kỳ quái, hay được nói là công năng đặc dị như trên phim ảnh ấy, cũng có thể gọi là dị năng. Dị năng của tên này là kiểm soát và phóng ra sức mạnh của điện hay đại loại như thế.
Nam trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc,lần trước là sát thủ, lần này lại đụng phải kẻ có dị năng, trên đời này sao lại có thể tồn tại kiểu người quái dị như thế chứ, mà bản thân mình toàn đánh nhau với những người không bình thường. Nam tiếp tục hỏi:
- Thế sức mạnh của tên đó ra sao anh?
Việt suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Về điều này thì anh cũng không biết rõ lắm, có điều theo anh đoán thì sức mạnh của hắn mạnh hơn anh chút đỉnh và vẫn chưa được khai thác hết.
- Nhưng thế quái nào mà hắn lại có được sức mạnh kinh khủng như vậy?
Việt nhún vai:
- Cái này thì anh chịu không biết. Anh nghe đâu là có thể nó đến từ tác động rất lớn của ngoại lực hoặc đã phải chịu một áp lực gì đấy rất nặng nề. Ây dà, nếu bàn về võ công thì anh còn biết chứ thực sự anh mù tịt mấy thứ dị năng này, lâu nay anh cứ tưởng dị năng là sản phẩm được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người mà thôi.
Nam ngớ người ra khi nghe về nguyên nhân phát sinh sức mạnh của Đình Hiếu, nhưng Nam không hề bị choáng ngợp trước những thông tin kỳ dị này. Việt cũng nhận thấy được biểu hiện này của Nam nên hỏi ngược lại:
- Sao anh có cảm giác em chỉ hiếu kỳ thôi nhỉ?
Nam cười cười:
- Tại em cũng từng bắt gặp và nghe kể về một vài người còn mạnh tên Hiếu kia nữa.
Lần này thì đến Việt tò mò:
- Em cũng biết vài người mạnh hơn tên Hiếu nữa à? Ai thế?
Nam gật đầu:
- Dạ vâng, người đầu tiên em biết là người đã dạy võ cho em suốt mười mấy năm qua, anh có thể xem đó là sư phụ dạy võ của em cũng đúng. Công lực của bà ấy cao hơn em và anh nhiều lắm.
- Bà? Là phụ nữ hả em?
- Dạ vâng, tuy em không biết tuổi bà bao nhiêu nhưng tính ra bà ấy cũng cao lắm rồi. Tuổi càng cao nội lực càng thâm mà anh, dù tên Hiếu nhờ vào sức trẻ thời thanh niên nhưng e rằng là vẫn khó thắng được bà ấy
Việt hít sâu một hơi khiếp hãi:
- Ghê thế, còn ai nữa? Em nói em biết vài người cơ mà.
Nam đáp:
- À, người thứ hai thì em chỉ nghe bà ấy kể lại thôi. Người này là bạn của bà ấy, nghe bà kể thì vào năm ông ấy ở độ tuổi ba mươi thì đã luyện tới đỉnh cao của một môn thần công nào đó, nội lực mạnh khủng khiếp, đáng tiếc xảy ra xung đột với cả dòng họ nên bị tự hủy võ công bản thân và thoát ly khỏi đó, về sau thì không còn tung tích.
- Nghe khó tin quá, người ta kể lại thì chưa chắc được như thế đâu em.
- Cái này em nghĩ cũng có thể lắm chứ vì vẻ mặt của bà khi kể về người bạn đó của bà thì hoàn toàn chân thật.
Việt nghĩ bụng: “Thuần Dương Công của mình khi luyện tới đỉnh cao thì có thể có uy lực như thế nào đây?” Việt ngồi ngây ngẩn một lúc, đến khi Nam gọi thì mới sực tỉnh:
- Anh Việt này... nếu vết thương của anh không quá nghiêm trọng thì chúng ta lại giao đấu một lần nữa đi.
Việt cũng muốn thử võ công của mình sau khi hai môn thần công dung hòa làm một đã đạt tới mức nào nên gật đầu đồng ý:
- Vậy tối nay chúng ta lại gặp nhau chỗ cũ nhé? Giờ hẹn thì anh sẽ chủ động liên lạc với em.
- Dạ vâng.
Hai người trò chuyện với nhau thêm hồi lâu nữa thì giải tán. Nam tiếp tục đi chơi trong thành phố D còn Việt trở về làm việc ở công ty Hừng Đông. Việt đi làm giữa buổi thế này dĩ nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu vào ra ở sau lưng, mặc dù hiệu quả công việc của Việt vẫn đảm bảo tốt. Cũng vì biết rõ điều này nên cả ngày Việt đã tập trung hoàn toàn vào công việc.
...
Thời gian trôi nhanh đến giờ hẹn với Nam, Việt tranh thủ lúc cậu nhóc chưa có mặt, bèn ngồi xuống vận công một lúc. Việt bắt đầu luyện theo đồ hình mới mà vô tình xuất hiện trong đầu mình ở trận đấu lần trước với Nam, không ngờ lại có thể kết hợp hoàn hảo với tầng tiếp theo của Thuần Dương Công. Việt luyện Thuần Dương Công rất lâu rồi nên cũng dần nhận ra tuyệt học hình như có thiếu sót nào đó tương đối lớn, bởi lẽ giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu có khác biệt khá nhiều. Việt không dám chắc những khác biệt này là tốt hay xấu nhưng luyện theo đồ hình mới nhằm đột phá tầng sáu thì thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là do hai thần công đã dung hòa thành một. Chỉ cần Việt cố gắng luyện công thêm một mức nữa thì có thể đột phá tầng sáu.
Qua một lúc thì Việt nghe thấy tiếng bước chân đằng xa vọng đến nên Việt dừng lại. Nam đã có mặt rồi. Hai người khởi động làm nóng người vài phút rồi vào trận. Việt quát lớn:
- Tiếp một chưởng đây.
Việt phóng ra liên tiếp hai chưởng tới Nam, chưởng sau đè chưởng trước, kình lực mạnh mẽ ập tới như sóng biển. Dù chỉ là tỷ thí nhưng Nam không dám xem thường, song quyền đánh vù ra chống đỡ, quyền kình vừa đụng phải chưởng lực, hai cánh tay cậu đã tê rần. Nam không ngờ chưởng lực của Việt lợi hại như vậy, vội vàng thi triển khinh công nhảy tránh sang một bên, kình phong thổi qua rát cả mặt, bụi cát thì tung bay mù mịt.
- Ha ha ha, hay lắm! Xem đây!
Nam sửng sốt mấy giây thì cười to đầy hưng phấn, hai nắm tay biến thành trảo vụt tới. Hắc Hổ Quyền đã tung ra, chiêu thức hung hiểm, kình lực đầu các ngón tay vô cùng ghê gớm, nếu trúng phải da thịt thì chắc chắn sẽ bị róc sạch. Hắc Hổ Quyền là võ công thượng thừa của một môn phái cổ xưa nhưng nay có thể xem như đã thất truyền vì chỉ còn một hai người biết sơ sơ. Nam khi còn nhỏ có cơ duyên gặp được một cao nhân và được bà ấy truyền thụ cho bộ quyền pháp này. Nam khổ luyện nó từ lâu, chỉ là trước giờ chưa lần nào sử dụng đến. Hơn nữa mấy ngày vừa qua, Nam lại có lĩnh ngộ mới về Hắc Hổ Quyền nên hôm nay đem ra “thí nghiệm” với Việt.
“Là Hắc Hổ Quyền sao?” Bắt gặp chiêu thức tấn công của đối phương, Việt không khỏi giật mình. Trong quyển sách vua Quang Trung có miêu tả một chút về quyền pháp lợi hại này nên khi Nam vừa ra đòn, Việt đã nhận ra ngay. Hắc Hổ Quyền là quyền pháp cương mãnh, Việt bèn thi triển Lão Mai Quyền nghênh tiếp, dùng nhu chế cương.
Chớp mắt cả hai đã trao đổi mười mấy chiêu, vòng chưởng lực càng lúc càng mở rộng, kình phong ào ạt cuốn lá cây rơi rụng lả tả.
Lúc này Nam chẳng khác gì một mãnh hổ liên tục tấn công Việt như sấm vang chớp giật, quyền trên chưởng dưới vô cùng cương mãnh; còn Việt thì giống như cội mai già đơn độc giữa cơn bão tố, thân hình mềm mại, uyển chuyển nhưng cực kỳ vững chãi. Một đằng thì bão táp mưa sa, mang theo cả sự hung tợn tưởng chừng muốn phá tan hoang tất cả, một bên thì mặc kệ mưa gió vùi dập vẫn an nhiên, tự tại đầy chất thơ nhưng lại hàm chứa uy lực vô biên. Hai thái cực âm dương, cương nhu đối kháng lẫn nhau được Nam và Việt thể hiện đến cực điểm.
Nam và Việt lại giao đấu hơn mười mấy chiêu nữa. Ban đầu hai bên đấu bất phân thắng bại, nhưng hiện tại, nội lực của Việt từ sau trận chiến với Đình Hiếu thì đã vượt qua Nam rồi. Chưởng lực tỏa ra ào ạt, mỗi lúc một mạnh, ép Nam rơi vào thế kém. Về phía Nam, cậu đánh Hắc Hổ Quyền một hồi thì quyền pháp mình đánh ra dần dần trở nên trì trệ, chậm chạp, hai tay như đeo phải cục chì, mỗi lần nhấc tay nhấc chân đều phải vận công nhiều hơn trước. Nam biết đây là do nội lực của Việt quá mạnh, quyền pháp bản thân đánh bị kiềm chế, nếu cứ tiếp tục thế này ắt sẽ gặp nguy hiểm. Trận đấu đã phân thắng bại, dừng ở đây được rồi.
Nam tùy cơ ứng biến, đột ngột chuyển cương quyền thành nhu chưởng hất văng một chưởng của Nam.
“Bộp” Chưởng lực của Việt đập vào thân cây làm mảng lớn vỏ cây rớt xuống.
Nam mượn phản lực nhảy lùi về sau hơn ba mét, rồi phải lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững. Nam nhìn dấu vết chưởng lực của Việt để lại trên thân cây mà lòng kinh hãi. Cậu lau mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi rồi nói:
- Anh cũng không nghĩ công lực của anh hôm nay lại mạnh đến thế nên ra tay hơi nặng, xin lỗi em nhé.
Nam xua tay tỏ ý không sao:
- Em cảm giác hình như võ công của anh có tiến bộ rất lớn thì phải.
Việt gật đầu:
- Ừ, từ sau trận đấu với tên Hiếu đó, nhờ hắn mà kinh mạch của anh được đả thông, cho nên võ công có tiến triển.
Nam than thở:
- Cơ duyên của anh tốt thật đấy, em không phải là đối thủ của anh nữa rồi, võ công anh đã ở một tầm khác hẳn. Cho dù em sử dụng võ công lợi hại hơn thì vẫn sẽ thua thôi.
Việt ngạc nhiên:
- Em còn võ công lợi hại hơn nữa sao? Tên nó là gì vậy?
Nam trả lời:
- Dạ tên của nó là Huyết Xà Quyền ạ.
Việt nghe mà không khỏi sợ hãi phải bật thốt lên:
- Cái gì chứ? Huyết Xà Quyền ư? Em biết cả Huyết Xà Quyền nữa sao?
- Dạ vâng, anh cũng biết quyền pháp này ạ?
- Ừ, trong cuốn sách dạy võ của anh có miêu tả Huyết Xà Quyền.
Quả thật trong sách của vua Quang Trung có nhắc đến Huyết Xà Quyền. Huyết Xà Quyền còn lợi hại hơn Hắc Hổ Quyền mấy bậc. Năm xưa vua Quang Trung gặp được một cao thủ vô danh. Vua Quang Trung lúc này vẫn chỉ là thủ lĩnh của nghĩa quân Tây Sơn, không có hiềm khích gì với vị cao thủ này, chỉ là cả hai đều mến mộ tài năng của đối phương nên mới thử sức nhau một trận. Vị cao thủ vô danh sử dụng Huyết Xà Quyền đấu một trận với vua hồi rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại; chỉ từng đó thôi cũng đủ biết bộ quyền pháp này ghê gớm tới mức nào. Đáng tiếc sau trận đấu, vị cao thủ đó chỉ muốn tập trung tinh thần vào luyện võ nên đã rời đi sau đó, đây cũng là một điều nuối tiếc của vua, chẳng thể cùng bằng hữu xông pha chiến trận.
Cũng bởi Huyết Xà Quyền cực kỳ ghê gớm, vì thế trong sách của vua có dặn dò nếu đụng độ phải bậc thầy sử dụng Huyết Xà Quyền thì phải dốc hết công lực ra đấu, tuyệt đối không được khinh địch, nhược bằng không thì sẽ chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Việt bao lâu nay luôn tò mò về chuyện này nên rất hào hứng khi biết Nam luyện Huyết Xà Quyền, có điều giờ thì không tiện, Việt vỗ vai Nam cười nói:
- Nếu có cơ hội anh sẽ lĩnh giáo Huyết Xà Quyền của em. Bây giờ cũng quá muộn rồi, chúng ta về thôi, nếu không chị em lại giận đấy.
Nam lắc đầu:
- Tối nay không lo chị em, em xin phép chị ấy rồi. Anh Việt này, chúng ta trao đổi võ công đi, em dùng Hắc Hổ Quyền trao đổi với bộ chưởng pháp lúc nãy của anh. Em rất thích nó, anh thấy thế nào.
Từ xa xưa, việc trao đổi võ công vẫn thường xảy ra, huống hồ giờ đã là thời hiện đại, Việt chả thèm quan tâm bí mật hay võ công trấn phái gì cả. Việt gật đầu chấp nhận cái rụp:
- Hay đấy, bộ chưởng pháp đó của anh là Lão Mai Quyền, chúng ta trao đổi thôi.
“Mình đã có Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền, giờ có thêm Hắc Hổ Quyền, nếu luyện tốt cả hai bộ quyền pháp thì mình có thể sẽ dung hòa hai bộ quyền này thành một để sáng tạo ra những chiêu thức mới.” Tuy Nam không thi triển Huyết Xà Quyền nhưng chuyện trao đổi võ công cũng rất hay, Việt cũng đồng ý ngay. Nam bắt đầu hướng dẫn Nam luyện Lão Mai Quyền, bên này Nam cũng đáp lại bằng cách chỉ dạy Việt đánh Hắc Hổ Quyền một cách tận tình chi tiết.
Thuần Dương Công là thần công chí dương và Hắc Hổ Quyền vốn theo lối cương mãnh nên vừa thử Việt cảm giác ngay chúng rất hợp với nhau, vì thế chẳng mấy chốc Việt đã nắm được yếu chỉ của bộ quyền pháp. Về phần Nam, bao lâu nay cậu tu luyện cả những quyền pháp nhu kình, căn cơ nội công vững chắc, lại cộng thêm tư chất cực cao nên Việt vừa giảng giải quyền pháp thì cậu nhanh chóng thấu hiểu tinh túy ẩn chứa bên trong Lão Mai Quyền.
Nam và Việt học xong hai bộ võ công rồi lại chuyển sang giao đấu thêm một lần nữa, chỉ khác biệt một chút là hai bên đảo ngược võ công của nhau, sử dụng ít nội lực, đơn thuần chỉ là trao đổi chiêu thức để học tập.
Hai người luyện tập hăng say, quên sạch thời gian, mãi đến khi chuông điện thoại của Nam réo liên hồi thì cả hai mới thu công. Việt nói:
- Chắc chị em kêu về đấy, chúng ta tạm dừng tại đây thôi, mai lại luyện tập tiếp.
Nam nói:
- Dạ vâng, thế hẹn anh ngày mai. Mấy bữa nữa là em phải ra thành phố A rồi nên cũng muốn tích cực luyện Lão Mai Quyền chứ sau này không có cơ hội được anh hướng dẫn nữa.
- Ừ, vậy mấy ngày tới đây chúng ta phải tăng cường luyện công hơn nữa.
Nghe Nam nói sắp phải ra ngoài kia học đại học, Việt không khỏi cảm thấy trống vắng, dù gì thì hai người cũng từng trải qua mấy trận ác chiến cùng nhau, tình cảm vào sinh ra tử thế này khó ai thấu hiểu nổi. Nhưng suy đi tính lại, Nam rời đi khỏi thành phố D chí ít cũng có cái lợi là không bị bọn sát thủ truy sát, tránh nguy hiểm đến tính mạng.
Việt nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối. Việt bèn ghé qua nhà trọ của Thành Nhân để mượn vài cuốn sách tin học để photo về học. Thành Nhân giờ có một công việc mới tốt hơn nên đã thuê sang một nơi ở mới, là một căn nhà rộng rãi hơn chứ không còn là phòng trọ chật hẹp như trước nữa. Hình như tối nay Thành Nhân đi làm về muộn, khi Việt đến thì bắt gặp anh ta cầm tô cơm lớn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa xem phim; chả biết xem phim trong tình trạng này thì anh ta có cảm giác ngon lành của ăn cơm không nữa. Việt lắc đầu ngán ngẩm:
- Anh cần chú ý sức khỏe mình chút chứ, đã làm về muộn lại vừa ăn cơm vừa xem phim, có hại cho dạ dày lắm đây.
Nhân nuốt cơm đánh ực rồi trả lời:
- Biết làm sao giờ hả em, công việc nó bắt mình phải thế, cũng không còn cách nào khác. Mấy quyển sách em cần anh để hết trên bàn ấy, em cầm chúng đi photo rồi mai trả lại anh cũng được.
Trước “phong cách ăn uống” của Thành Nhân, Việt chẳng biết nên thốt nên câu cảm thán gì. Việt cầm sách lên nhìn sơ qua nội dung, sau đó gật đầu đáp lại:
- Em đi đây, cám ơn anh đã cho mượn sách, sáng mai em sang trả sớm.
- Ừ.
Mấy loại sách trong tay Việt, Thành Nhân đã học kỹ lắm rồi nên Việt trả sách trễ vài ngày cũng chả sao.
Phải công nhận Thành Nhân lựa chọn sách cho Việt chuẩn xác, những quyền anh ta đưa cho Việt không chứa nhiều kiến thức tin học phức tạp nhưng quá dư cho nhu cầu của Việt. Có những loại sách này Việt không cần phải đến trung tâm tin học hay thường xuyên đi gặp Thành Nhân như trước.
Lại thêm vài ngày qua đi, vụ án phạm pháp của cha mẹ Đình Hiếu đã chính thức được khởi tố, hình phạt có lẽ khá nặng, ngoài bị phạt tù thì bị tịch thu cả gia sản, còn hình phạt nặng đến thế nào thì phải trải qua vài đợt xét xử mới xác định được.
Mặt khác, cảnh sát vẫn không ngừng ra quân truy tìm ráo riết Đình Hiếu nhưng họ hoàn toàn không thu được bất cứ tin gì về tung tích của hắn ta. Họ liên hệ với những đồng nghiệp ở các thành phố khác cũng như thế, giống như tên Hiếu đã bốc hơi luôn rồi vậy. Họ không hề biết rằng giờ tên Hiếu đã chẳng còn ở trong nước nữa mà đang sống tốt ở nước ngoài, chứ không thì người trong phân tổ của Thương đã được điều động đi bắt hắn ta.
Bây giờ các thế lực ngầm có sức ảnh hưởng lớn trong thành phố D thì đã bị triệt tiêu; tình trạng sức khỏe của ông Tâm đã không còn đáng ngại nữa, ông ấy đã bắt đầu nói được trở lại, mặc dù rất khó khăn. Đồng thời Việt đã quyết tâm cắt đứt tình cảm của mình với Ngọc và Quỳnh thì việc bắt tên Hiếu về quy án là vấn đề quan trọng duy nhất mà Việt còn quan tâm đến, song đây là công việc của cảnh sát, Việt chả giúp được gì nhiều; vả lại Việt còn hứng thú với những thứ khác hơn, là tạo dựng nền tảng kinh tế mạnh cvà luyện võ công để trả thù cho cha mẹ mình.
Trong khoảng thời gian này, Nam và Việt đều tích cực tập luyện cùng nhau; do có người hỗ trợ nên võ công của cả hai đều tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm, chính bản thân cả hai vẫn chưa cảm giác được sự thay đổi đó mà chỉ tự nhận thấy võ công của mình còn rất kém và quá nhiều sai sót. Nhưng không có bữa tiệc nào không tàn, cũng đã đến ngày Nam phải ra thành phố A để học đại học, Nam chép miệng tiếc nuối:
- Mai em phải ra thành phố A để chuẩn bị thủ tục nhập học rồi, cám ơn anh gần đây đã nhiệt tình giúp đỡ em.
Bước trên con đường báo thù tăm tối, có được một người bạn tri kỷ như Nam quả thật rất đáng quý nên Việt không khỏi có buồn bã. Việt có gắng không để lộ cảm xúc của mình trên mặt mà chỉ cười cười:
- Có gì đâu chứ, em cũng làm vậy anh thôi. Ra ngoài đó nhớ giữ liên lạc.
Nam gật đầu:
- Dù gì chị em cũng đã định cư tại đây, đâu phải em không bao giờ vào đây nữa.
- Đúng nhỉ, chả phải người ta cũng nói có chia tay thì mới có ngày gặp lại đấy sao, chúng ta còn nhiều cơ hội mà. Được rồi, chúng ta về thôi để em còn nghỉ ngơi mai lên đường.
- Vâng ạ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện trên đoạn đường ngắn rồi tách ra ở một ngã ba, sau ngày mai, chả biết đến bao giờ hai người mới có thể hội ngộ lần nữa. Việt cứ tiếp tục bước đi lững thững, trời về ban đêm mát mẻ, gió thổi nhẹ qua những tán lá cây xào xạc, xoa dịu đi chút trống vắng trong lòng Việt. Việt phát hiện thấy dưới đất có vài viên sỏi trắng tròn trịa rất đẹp, bèn cúi xuống nhặt mấy viên đó lên ngắm nghía, thầm nghĩ bụng với công lực hiện tại của bản thân nếu đi ném mấy con chim thì chắc hẳn sẽ có một bữa thịt chim nướng ra trò; có lẽ sáng mai nên đi thử xem thế nào.
Đầu đang mường tượng về một bữa thịt chim nướng cùng cốc bia tươi ngon lành đặt bên cạnh thì bất thình lình Việt xoay người, vung tay phải phóng hai viên sỏi trong tay mình vù đến một ngọn cây ở phía sau lưng. Viên đá mang theo bảy phần công lực của Việt, bay vụt đi, tưởng chừng như xé rách không gian, tạo thành những âm thanh rin rít veo véo rợn hết cả người.
Một viên sỏi bay lọt vào chỗ cành lá um tùm, nghe vang lên hai tiếng “bộp” nhỏ. Một viên không biết đã bay đi đâu còn một viên thì xuyên sâu vào trong thân cây bởi kình lực quá mạnh mẽ, vị trí viên sỏi đâm xuyên vào xuất hiện một lỗ thủng tròn tròn. Kế tiếp là tiếng gầm dữ tợn và một bóng đen từ trong đó nhảy vọt ra. Việt thấy thế thì cười khẩy, nói bằng tiếng Anh:
- Xin chào anh bạn sát thủ, tao cảm thấy mày ngồi trên đó nãy giờ rồi, biết mày đang khá là buồn chán nên gọi xuống đây tán gẫu cho vui.
Tên sát thủ tức giận nghiến răng kèn kẹt:
- Hừ, thằng khốn, sao mày biết tao theo dõi mày.
Lớp vải trên vai tên sát thủ bị rách một đường dài, da thịt bên trong đã toét máu tươi, rõ ràng đây là kết quả của viên sỏi khi nãy của Việt gây ra.
Việt nhún vai trả lời:
- Đơn giản là vì tao biết mày đang nấp trên cây và đang định bắn chết tao bằng khẩu súng ngắn trên tay của mày.
- Vậy thì... chết đi.
Tên sát thủ chưa dứt lời đã nhanh như chớp giơ súng lên bắn Việt. Nhưng Việt đâu thể để hắn được như ý chứ. Ngay từ đầu, Việt đã rất chú tâm quan sát kẻ địch, vừa thấy cổ tay hắn ta cử động, Việt lập tức nghiêng người sang bên, ném nốt viên sỏi còn lại ra, rồi vọt người lao theo. Việt sỏi bay tới nhanh hơn cả tốc độ nhắm bắn của tên sát thủ. Tên sát thủ chưa kịp bóp cò đã bị viên sỏi đập mạnh vào khớp cổ tay làm hắn ta vô cùng đau đớn, buộc lòng phải buông khẩu súng ra, ôm tay rên rỉ.
Cùng lúc đó Việt đã lao đến. Tên sát thủ nghe thấy tiếng gió ập xuống đầu, trong lòng kinh hãi, vội lăn tròn mấy vòng trên đất. Cước đánh hụt Việt tạo ra một hố sâu hoắm ngay dưới chân. Việt nhấc lên, thấy khẩu súng màu hoàng kim đã bị mình vô tình dẫm cho móp méo, Việt lắc đầu xuýt xoa:
- Ôi thật tiếc quá, súng tốt thế mà lại hư rồi, ấy, mà không sao, đem bán đồng nát cũng thu được không ít tiền.
- Khốn ki*p, mày chết đi!
Tên sát thủ gầm lên đầy giận dữ. Hắn mặc kệ đau đớn nơi cổ tay, đánh ra một quyền như sấm sét. Việt vẫn nở nụ cười nhưng thân hình không chậm chút nào, người nghiêng sang bên vài độ, tay trái vung ngang gạt đi đòn tấn công của tên sát thủ. Nội lực ẩn chứa bên trong cực kỳ hùng hậu làm tên sát thủ loạng choạng, chân bước lệch đi. Việt thấy kẻ địch lộ ra sơ hở chết người, lập tức vung tiếp tay phải chộp lấy cổ tay bắn sục của gã bẻ ngược lên trên. Tiếng cắc cắc vì xương tay bị gãy chưa dứt thì chưởng trái Việt đã đánh lên ngực kẻ địch “bình bịch”. Tên sát thủ không ngờ mình vừa tấn công thì lập tức nhận phải quả đắng, tay bị đánh gãy, ngực bị trúng chưởng, miệng gã hộc máu rồi gã ngã bịch xuống đất.
Vừa rồi Việt đã sử dụng hai chiêu khác nhau trong hai bộ võ công, một của Lão Mai Quyền, một của Hắc Hổ Quyền.
Đối phương đã ngã gục nhưng Việt vẫn chưa dừng lại, Việt đột ngột biến chưởng thành chỉ, vù vù phóng ra liên tiếp mấy chỉ lực, điểm vào mấy chỗ trên người tên sát thủ. Tên sát thủ thấy cơ thể hắn bỗng dưng trở nên cứng như khúc gỗ, trong lòng kinh hãi:
- Thằng khốn, mày đã làm cái quái gì vậy hả, sao tao không cử động được.
Việt cười nhạt:
- Chỉ là chút ít tiểu xảo thôi, mày là một sát thủ, đã đi khắp nơi trên thế, không lẽ không biết đến thuật điểm huyệt hay sao?
Tên sát thủ nghe đến hai từ “điểm huyệt” thì giật mình, vẻ mặt không thể tin được. Việt tất nhiên hiểu trong lòng hắn ta đang nghĩ cái gì. Việt giải thích luôn cho gã:
- Hừ, mày tưởng chỉ võ công của nước X mới có điểm huyệt hay sao? Nhầm to rồi đấy, mày nên nhớ một điều, suốt hơn bốn nghìn năm qua, nước tao có vô số loại võ công, cao thủ của nước họ đã gặp không ít thất bại khi giao đấu với người nước tao đấy.
Tên sát thủ hiển nhiên đã bị dọa đến sợ vỡ mật nhưng hắn từng luyện nội công rồi nên vẫn cố bình tĩnh, âm thầm vận nội lực để khai thông các huyệt bị bế tắc. Đáng tiếc dù vận công thế nào thì vẫn vô dụng. Việt thấy biểu hiện của hắn thì chỉ cười to:
- Ha ha, dù mày vận công đến sáng mai thì cũng không tự giải huyệt được đâu, tuyệt kỹ điểm huyệt của tao chỉ có mình tao mới giải được.
Lời này của Việt không ngoa chút nào. Tuyệt kỹ điểm huyệt này là võ công độc môn của vua Quang Trung, nó thuộc vào bộ Hùng Kê Quyền. Gốc gác thực sự của Hùng Kê Quyền là do em trai vua - Đông Định Vương Nguyễn Lữ sáng tạo nên. Lúc sinh thời, Đông Định Vương khá mảnh khảnh, thể lực có phần yếu hơn các anh mình là Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ (tức vua Quang Trung sau này), bởi vậy ông chuyên luyện về môn miên quyền, nhu quyền.
Nguyễn Lữ cũng say mê chọi gà. Trong một dịp tết, ông quan sát đôi gà chọi thì bắt gặp cảnh một con to lớn kềnh càng, dũng mãnh, mặt đỏ gay, ra đòn sát thủ đầy nặng nề và một con nhỏ bé mà linh hoạt. Nhưng con gà to lớn kia đã liên tục cúp đuôi chạy trước sức tấn công bền bỉ, liên tiếp, nhanh như chớp của con gà nhỏ. Từ đó ông ngộ ra được sự miên viễn, bền bỉ, nhẹ nhàng nhưng rất dữ dội, có thể chọc phá bất cứ sơ hở nào dù rất nhỏ đi nữa; và đây cũng chính là tinh túy của Hùng Kê Quyền.
Hùng Kê Quyền sử dụng ngón tay trỏ mô phỏng hình mỏ gà để đâm chọc, các ngón còn lại co vào như chiếc cựa gà. Thủ pháp cực kỳ độc đáo nhằm vào những điểm yếu chết người của kẻ địch như các huyệt đạo, ngực, hầu... Thân pháp thì hết sức linh hoạt, thần tốc, biến ảo khôn lường khiến kẻ địch luôn phải hứng chịu những đòn thế sát thương cực kỳ ghê gớm. Nguyễn Lữ càng luyện càng ngộ ra tinh túy rồi sáng tạo thêm tuyệt kỹ điểm huyệt dựa trên Hùng Kê Quyền. Tuyệt kỹ này đương thời không một ai giải được, chỉ có mình ông.
Về sau để giúp hai anh trai mình có thêm miếng phòng thân nên ông đã truyền lại hai tuyệt kỹ này. Vua Quang Trung lại dựa vào đó, kết hợp với Thuần Dương Công cải biên đi, biến thành hai tuyệt kỹ để phù hợp cho mình hơn. So với tuyệt kỹ của Đông Định Vương thì vừa giống lại vừa khác, đặc biệt là cách vận hành chân khí khi thi triển chiêu thức, độ mạnh yếu trong từng chiêu.
Ba anh em cùng luyện chung tuyệt kỹ nhưng lại sáng tạo thêm những đường lối đặc biệt cho riêng mình.
Nhắc lại tên sát thủ, hắn không tin lời Việt, cố hết sức vận công giải huyệt, tiếc rằng vẫn hoàn công cốc. Hắn biết mình không thể thoát được thì lập tức đưa ra quyết định cuối cùng. Việt phát hiện hai mắt tên sát thủ đảo liên tục thì nghĩ tới điều gì đó, chỉ pháp lập tức bung ra, điểm luôn một huyệt của đối phương.
Tên sát thủ cảm giác miệng mình tự dưng cứng ngắc không cử động được nữa thì kinh hoảng vô cùng. Hắn trợn mắt nhìn Việt, miệng a... a... vài tiếng. Việt nói:
- Tao đã điểm huyệt câm của mày rồi, giờ mày có muốn cắn răng tự sát cũng vô ích.
Ý đồ của mình đã bị lộ, sắc mặt tên sát thủ tái mét, giờ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tùy ý ra tay. Việt cũng chưa muốn động tay động chân đến hắn, Việt lôi điện thoại ra gọi:
- Tôi đã bắt được tên sát thủ lần trước, nếu cô có hứng thú thì đến đây.
- Bắt được tên đó rồi à? Anh đang ở đâu vậy, tôi sẽ đến ngay.
Việt nói địa điểm mình đứng rồi cúp máy. Sau đó Việt tước vỏ cây và bện thành dây để trói tên sát thủ lại. Thấy Việt chỉ dùng tay không mà có thể tước vỏ cây một cách dễ dàng như thế thì càng thêm sợ hãi, thực tế thì đây cũng là ý đồ của Việt. Tên sát thủ đã bị Việt điểm huyệt cứng đơ, chẳng thể phản ứng được gì khi Việt trói hắn vào cây, trói xong thì Việt nói:
- Tao phải cảm ơn lần trước mày giết hụt tao, nhờ thế mà hôm nay mày phải trả giá cho những điều mày đã gây ra cho tao.
Việt ngồi dựa vào thân cây đối diện tên sát thủ và nói:
- Tao biết mày không biết kẻ nào đã đưa ra bản hợp đồng thuê giết tao, nhưng tao hi vọng mày có thể giúp tao bảo kẻ đó chủ động hủy hợp đồng. Mày không cần miệng đâu, chỉ cần lắc hay gật đầu thôi.
Tên sát thủ chả gật cũng chả lắc mà trừng mắt nhìn Việt gườm gườm, ẩn ý thế nào thì Việt quá hiểu. Việt nhún vai tiếp tục chọc tức đối phương:
- Không giúp thì thôi, không cần phải dọa nhau bằng mắt như thế. À, cô ấy tới rồi, để tao giới thiệu cho mày một người bạn mới.
Ông Phương và Thương đã xuất hiện. Thương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của tên sát thủ, cô hỏi Việt:
- Anh đã tự tay bắt được hắn sao?
Việt gật đầu:
- Phải, có vấn đề gì à?
- Không có gì, tôi chỉ ngạc nhiên trước võ công của anh, có vẻ như lại có tiến bộ nhỉ.
- Ừ, tôi cũng chưa hiểu vì sao đây.
Tối nay cuối cùng thì Việt cũng đã đột phá được tầng thứ sáu của Thuần Dương Công, chỉ khoảng một tuần mà Việt bước qua liền hai tầng, công lực của anh đã tinh tiến khủng khiếp. Quả thật đến bây giờ Việt vẫn chưa hết choáng váng về sự thay đổi đột ngột này, có điều mấy lời tự sướng bản thân này quá khó để mà tuôn ra khỏi miệng.
Lúc này Việt không chú ý vẻ mặt hoang mang của tên sát thủ khi thấy Thương xuất hiện tại đây. Việt hỏi Thương:
- Hắn đã bị tôi điểm huyệt rồi, cô có thể kiểm tra xem hắn có mang theo công cụ nào để tự sát hay không, sau đó thì cô muốn làm gì hắn thì cứ việc, tôi không ngăn cản.
- Anh biết thuật này nữa à?
Thương chỉ bất ngờ vì Việt biết chứ cô chẳng lạ gì thuật điểm huyệt cả. Việt đáp:
- Có biết một chút, gần đây mới luyện tập được, cô kiểm tra hắn đi.
Ông Phương nói:
- Để chú kiểm tra hắn ta giúp cháu Thương nhé, cháu làm việc này có lẽ không tiện đâu.
- Dạ vâng.
Ông Phương ngồi xuống bắt đầu công việc. Bỗng Thương quay sang bảo với Việt:
- Sáng mai anh đến gặp tôi và chú Phương, chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với anh.
Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Sáng mai à, mai tôi có chút việc riêng, đáng lẽ cần làm nhưng thôi bỏ qua cũng được, tôi sẽ gọi họ để thông báo.
Việt vốn có dự định là sáng mai sẽ ra ga tiễn Nam, nhưng giờ Thương đã nói việc rất quan trọng thì Việt chỉ có thể gọi điện xin lỗi cậu nhóc đó thôi. Lúc này ông Phương đã kiểm tra thân thể tên sát thủ xong, ông đứng dậy bảo Thương:
- Hắn chỉ mang theo răng độc, chú đã nhổ nó ra rồi, giờ có thể giải huyệt câm cho hắn mà không sợ hắn tự sát nữa.
Thương lắc đầu:
- Dạ vẫn không nên giải huyệt câm cho hắn ạ, hắn có thể cắn lưỡi mà, trước mắt cứ mang hắn về đồn đã ạ.
Việt không khỏi thầm thán phục suy nghĩ cực kỳ cẩn thận của Thương. Việt đâu biết rằng Thương và tên sát thủ David này đã đụng độ nhau vài lần trước đây, tiếc là đều để hắn ta được đồng minh của hắn giúp đỡ cho chạy thoát trong gang tấc. Việt nói:
- Hi vọng khi cô có thể khiến hắn bảo kẻ thuê hắn chủ động hủy hợp đồng giúp tôi. Tôi không sợ mình bị hại, chỉ lo cho những người khác.
Thương hiểu ý Việt đang nhắc đến ai:
- Được rồi, điều này không dễ nhưng tôi sẽ cố hết sức.
- Không còn gì nữa thì tôi về đây, dạ cháu về chú Phương ạ, mai cháu sẽ đến đúng giờ.
- Ừ.
- À suýt nữa thì quên, bảy tám giờ nữa thì huyệt đạo sẽ tự giải, khi đó chú và Thương để ý đừng để hắn tự sát đấy ạ.
- Tôi nhớ rồi.
- Cháu đi đây ạ.
Việt để lại tên sát thủ bị điểm huyệt cứng đơ trên đất cho ông Phương và Thương xử lý rồi quay về phòng trọ của mình.