Chương 51: Đường về nhà rất dài mà lại bị ngăn cản
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
- Chẳng lẽ ta phải tự trở về một mình sao?
Cơ mặt của Tiểu Báo Tử run rẩy, nói thật ra, hắn biết tiểu sơn thôn cách Thanh Dương Thành không xa, chỉ năm mươi dặm, tính ra chỉ có hai mươi lăm km, nếu là hắn ở kiếp trước, lái xe, cũng chỉ mất ba mươi phút là đi hết, nhưng ở thế giới này lại không có xe, ở đây là đường núi, lại có mưa rơi, con đường lầy lội, thậm chí Tiểu Báo Tử có thể tưởng tượng ra bộ dáng của mình khi về đến nhà là thế nào.
Do dự cả buổi, Tiểu Báo Tử hay vẫn quyết định quay về, dù sao so với ở đây, trở về nhà trong sơn thôn chim không thèm ỉa kia, còn an toàn hơn Thanh Dương Thành này không ít.
Cho nên, hắn phải lấy một cái áo tơi, hắn đi đến nơi cho mướn xe ngựa của Đinh gia, loại thời tiết này, đi ngựa còn tốt hơn đi bộ nhiều, hắn không cưỡi ngựa, cũng không có nghĩa là hắn không biết cưỡi, cho nên hắn muốn thuê một con lừa da lông ngắn cường tráng.
Cỡi lên con lừa lông ngắn, mặc áo tơi, một đường đi về phía tiểu sơn thôn, trời đang đổ mưa phùn, cũng rất nhàn nhã.
- Nhìn không ra, thời tiết như vậy, không ngờ cảnh sắc chung quanh lại mỹ diệu như vậy.
Bên ngoài Thanh Dương Thành, chính là núi non trùng điệp, tuy không cao, nhưng chúng lại mông lung mờ ảo trong cơn mưa phùn, trong núi còn xuất hiện sương mù, ngồi trên con lừa, nhìn quang cảnh chung quanh, cũng có một phong vị khác, một đường đi tới, nhưng trong lòng của hắn xuất hiện một cổ hương vị không thoải mái.
Chính vào lúc không thoải mái, bỗng nhiên xuất hiện một hồi sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, sấm sét đánh xuống dồn dập trong mưa, gió mạnh thổi bay cái nón tơi đang che đầu của Tiểu Báo Tử.
Không có nón tơi, gương mặt của Tiểu Báo Tử lộ diện ra trước mưa gió, nước mưa làm ướt của đầu, ngay cả còn mắt cũng không mở ra được.
- Đi mau đi mau!
Tiểu Báo Tử không dám ở lâu, ở chung quanh không có nơi nào để tránh mưa, cho nên dùng sức thúc con lừa đi nhanh hơn, còn lừa lông ngắn bị đau, cũng không phân biệt phương hướng, xông loạn một hồi, chạy khoảng một phát trong mưa, mưa to dần dần dừng lại, cong lừa lông ngắn đã xuất hiện một chỗ bên cạnh khe núi thì dừng lại.
Vốn trong khe núi này có một con sông nhỏ, cũng là con đường Tiểu Báo Tử phải đi về nhà, trong dĩ vãng, không chỉ con lừa, dù là người, cũng có thể nhảy qua, nhưng dưới cơn mưa như trút nước, đã làm nước lũ dâng lên, nước tràn khắp khe núi, tạo thành một con sông lớn, bề rộng chừng ba bốn trượng, nước từ trên núi cao tràn xuống, thế nước rất nhanh, đôi lúc có cây cối và động vật trôi xuôi theo dòng, chắn ngang đường của hắn đi.
- Đúng là nhà đã dột còn gặp phải mưa lớn!
Nhìn nước sông chảy xuôi, Tiểu Báo Tử thở dài, đang lo không biết nên làm gì, thời điểm đang suy nghĩ nên làm cách nào để qua sông, bỗng nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có một tiếng kêu nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đạo huyết ảnh hàn nhạt đang bay tới, tốc độ huyết ảnh này rất nhanh, lúc Tiểu Báo Tử vưa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, chỉ trong hai cái chớp mắt, cái bóng đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu, Tiểu Báo Tử vừa mới nhìn rõ, nhưng lại thấy một đạo huyêt quang, thời điểm ý niệm vừa quay trở lại trong đầu của Tiểu Báo Tử, một đạo huyết khí đậm đặc đã xông vào mũi.
Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy gáy của mình bị xiết chặt, bị một cổ lực đạo cường đại bóp chặt, nâng hắn bay lên không trung mười trượng, mà còn lừa lông ngắn tọa kỵ của hắn, bị một cổ lực đạo nâng lên, ném rơi vào trong dòng nước, giãy dụa vài cái, hoàn toàn chìm vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa.
- Ah!
Trong miệng Tiểu Báo Tử vừa mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, khi tiếng hét dừng lại, một cổ lực đạo cực nóng dung nhập vào trong thân thể của hắn, trực tiếp phong bế toàn thân của hắn, hắn chỉ có thể mở to mắt, mờ mịt nhìn lên màn sương mù giữa không trung, hắn cảm thấy thân thể đã không thuộc về mình nữa, hắn có cảm giác bản thân lúc này biến thành một u hồn không biết gì nữa.
- Ồ?
Vào thời điểm này, Tiểu Báo Tử không thể nào lên tiếng được, nhưng thính lực và thị lực vẫn bình thường, sau khi lực đạo cực nóng kia tiến vào thân thể, Tiểu Báo Tử nghe được bên tai truyền đến một âm thanh kinh dị.
Âm thanh này rất ngắn, nhưng lại thập phần rõ ràng, nhưng sau đó không còn tiếng động nào nữa, Tiểu Báo Tử cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn đang nắm lấy cổ của mình, bay thẳng vào sâu trong Mãng Thương Sơn, thậm chí, trong quá trình phi hành, hắn còn nhìn thấy nhà hắn trong tiểu sơn thôn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, chỉ trong nháy mắt là biến mất.
- Ta đang bay sao?
Thời điểm này, đầu óc của Tiểu Báo Tử vô cùng thanh tỉnh, hắn cảm thấy thân thể không thể cử động, dùng muốn lúc lắc đầu một chút cũng không được, hắn muốn nhìn xem là người nào mà có thể xách hắn bay giữa bầu trời như thế.
- Mẹ khiếp, chẳng phải đây là thế giới võ hiệp sao? Vì sao người này có thể bay chứ? Chẳng lẽ những truyền thuyết về cương khí là thật, cương khí, chẳng lẽ có thể làm cho người ta bay sao?
Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử ngàn ngập nghi ngờ, dù hắn có muốn nói ra, nhưng không cảm thấy chút cảm giác nguy cơ nào, trong nội tâm, ngược lại có cảm giác hưng phấn.
Lại bay một hồi, quang cảnh trong tầm mắt của Tiểu Báo Tử đang mở rộng, Tiểu Báo Tử biết rõ, lần phi hành này, hắn đã bay vào chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn.
Mãng Thương Sơn, kéo dài vạn dặm, lúc này hắn bị người ta mang theo bay trên không trung, cũng đã nhìn thấy, quang cảnh đều là núi sông rộng lớn, có một ít vực thẩm, có khi thấy biển cả sóng nước phập phòng. Có khi lọt vào tầng mây, bay ra ngoài cả tầng mây, cảm thấy gió mạnh thổi bay, hư vô phiêu miểu, mây bay thành từng đoàn, tiện tay là có thể bắt được.
- Cảm giác lúc này còn tốt hơn cả lúc đi trực thăng trước kia!
Tầng mây chung quanh tụ tập lại thành một đoàn, mềm mại như bông,
- Đáng tiếc hiện tại thân thể của ta không thể động đậy, bằng không, ta muốn thử chạm vào một phen.
Trong nội tâm đang âm thầm tiếc nuối, Tiểu Báo Tử chợt thấy thân thể trầm xuống, rơi nhanh xuống dưới, trong nháy mắt cấm chế trong thân thể biến mất, hắn nhìn thấy mình còn cách ngọn núi đầy nham thạch lõm chỏm càng ngày càng gần, những nham thạch này giống như kiếm tiên đang đâm vào thân thể của mình, nếu quả thật rơi xuống mà nói, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn cảm thấy hơi sợ, không ngừng kêu la.
- Ha ha ha ha...
Vào thời điểm hắn đang kêu la, cổ huyết sát khí đậm đặc lại truyền đến, sau đó, xu thế ngã của hắn đã dừng lại, hắn lại bị một bàn tay lớn xách lên, từ từ hạ xuống.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Ta còn tưởng ngươi là một người không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới ngươi lại là gia hỏa sợ chết!
Âm thanh thô to truyền đến bên tai, mang theo một ý tứ trêu tức rất đậm.
Thì ra người vừa rồi mang theo Tiểu Báo Tử phi hàng tới nơi này, không ngờ cảm thấy rất cổ quái, hắn thấy Tiểu Báo Tử không hề có ý khẩn trương, không khỏi cảm thấy kỳ quái, phải biết, cho dù là ai đi nữa, gặp phải những chuyện này cũng phải sợ hãi, hắn nghĩ chẳng lẽ mình đang mang theo một tên không bình thường, cho nên mới làm ra màn vừa rồi để thử, bỗng nhiên đang bay thì buông tay, nhìn phản ứng của hắn.
- Đồ ngu ngốc mới không sợ chết!
Tiểu Báo Tử phát hiện lúc này, mình đã có thể nói chuyện, liền mở miệng kêu lên, nói:
- Thiên Vương lão tử cũng sợ chết!
- Có lý, có lý, Thiên Vương lão tử cũng sợ chết!
Người nọ cười ha hả, hắn mang theo Tiểu Báo Tử, bay nhanh về một khu rừng rậm cổ lão.
Lúc sắp hạ xuống đất, Tiểu Báo Tử cảm thấy khí tức đang nắm mình buông lỏng, khí lực toàn thân trở lại, mắt thấy còn cách mặt đất bảy tám thước, Tiểu Báo Tử hít sâu một hơi, trong phút chốc từ trên không trung rơi xuống, thình lình hắn nhào lộn như kiếp trước học môn thể dục, lại lộn thêm vài vòng, đến khi rơi xuống, mủi chân chạm đất, thân thể đứng vững, phát giác không bị tổn thương gì, không khỏi vui mừng, lại ngẩng đầu lên, nhìn lối ra, đây là một sơn cốc, đại thụ xung quanh cao chọc trời, cộng thêm dây leo thô to quấn quanh, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, trong cốc có mưa phùn lất phất, sương mù bốc hơi, giống như tiên cảnh.
Gặp Tiểu Báo Tử đang trầm mê vào trong cảnh sắc của sơn cốc, người ở đằng sau không biết nên tức giận hay buồn cười, tiểu tử này, hình như không có một chút cảm giác nguy cơ nào cả.
- Tiểu tử, xem đủ chưa?
- Ách!
Lúc này Tiểu Báo Tử mới nghĩ đến việc bản thân mình đang ở trong nguy cơ, vội vàng quay đầu lại.
- Mẹ khiếp, lão tử sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Thân hình của người nọ cao lớn, chỉ sợ thân hình không thấp hơn hai mét, toàn thân mặc áo choàng màu đỏ, gương mặt của hắn bị rất nhiều lão dao sắc bén cắt qua, trong đó có một số vết thương, hình như là những vết thương mới, những vết thương này vẫn đang chảy máu tươi, chảy ra, khuôn mặt của hắn tục tằng khó nhìn, râu ở cầm lún phún, nhìn giống như cương châm, hình như hắn không cạo râu, cũng không thèm chăm sóc, cho nên có chút rối loạn, đỉnh đầu buộc một búi tóc tùy ý, trong đó cấm ngang một cây mộc trâm, thời điểm lần đầu nhìn thấy, trên mặt của hắn còn mang theo một tia ửng hồng không khỏe, nhưng bây giờ, lại trắng bệch như tuyết, tuy dáng ngươi khôi ngô, làm cho người ta có cảm giác hắn đang lung lay sắp đổ.
Vết thương bắt mắt nhất là vai phải và sườn trái, có một vết kiếm thương rất sâu, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng áo choàng, càng lộ ra mùi huyết tinh.
Liên tưởng đến những tin đồn nghe được từ miệng ngươi giang hồ trong Ô gia thiếu khí phố một thời gian trước, nhìn lại hình tượng của vị tráng háng này, đột nhiên Tiểu Báo Tử cảm thấy đầu của mình có chút lớn.
- Ta chỉ muốn về nhà thằm người thân mà, cũng có thể đụng phải chuyện này, chẳng lẽ nhân phẩm của ta quá tốt, hay nên nói vận khí của ta quá kém đây?
- Hình như ngươi đang sợ hãi a!
- Sợ, ngay từ khi bắt đầu ta đã sợ muốn chết!
Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng vẫn dùng sắc mặt cả người lẫn vật vô hại, nói:
- Nhưng sau đó ta đã nghĩ thông suốt, nếu như ngươi muốn giết ta, cứ ném ta xuống là được, cần gì tốn công mang ta đến nơi này để nói chuyện chứ.
Người nọ nghe được, ánh mắt lóe lên, nói:
- Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình trầm ổn, cũng không biết là nhà ai dạy dỗ ra được, ta nhìn nội khí của ngươi, lại đi từ Ô gia ra, hẳn ngươi là người Ô gia!
- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, tiểu tử đúng là người Ô gia, nhưng mà, ta chỉ là một thợ rèn nhập môn mà thôi!
Tiểu Báo Tử nói ra, tuy Ô gia tại Vân Châu là một quái vật lớn, nhưng đối mặt với tuyệt thế hung nhân Huyết Vô Nhai này, hoàn toàn không có chút uy hiếp.
- Thì ra là thế, trách không được ngươi chỉ tu tập chút da lông Cửu Long Thần Hỏa Công, mới nhập môn là tốt rồi, cho nên không tính là đệ tử của Ô gia, tiểu tử, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ hay không?
- A?
Chuyện này đúng là quá lớn, bái ông ta làm sư phụ?
- Chẳng lẽ ta có Thiên linh căn, là thân thể tụ tập thiên địa linh khí nhanh nhất, chính là thiên tài vạn năm mới xuất thế, cho nên những cao nhân như hắn mới muốn thu ta làm đồ đệ, làm vinh dự cho bổn môn?
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng.
- Ta thấy tâm tư của ngươi linh hoạt, khí chất trầm ổn, là nhân tài khó có được, giết ngươi thì quá đáng tiếc, hiện tại ta đang bị thương nặng, cho nên cần một người ở bên cạnh!
Hắn đã nói đến nước này, Tiểu Báo Tử còn có thể nói cái gì nữa đây? Hắn không còn lựa chọn khác, chẳng lẽ còn làm giống như trong tiểu thuyết ghi lại, cố ý không theo, làm cho nhân gia đến cầu ngươi, nhìn tính tình của thẳng trước mặt này, chỉ sợ mình vừa mở miệng nói một chữ không, liền bị hắn nghiền xương thành tro, cho nên hắn đành phải dựa theo yêu cầu của thằng này, dập đầu bái sư, làm đủ tất cả cấp bậc lễ nghĩa là được.
Thấy Tiểu Báo Tử thức thời như thế, người nọ hết sức hài lòng, nói ra:
- Nếu ngươi đã bái ta làm sư phụ, ta sẽ không bạc đãi ngươi, thanh Ô Kim đoản kiếm này xem như là lễ gặp mặt của ta!
Dứt lời, tay vừa nhấc lên, một thanh đoản kiếm màu đen được ném tới trước mặt hắn.
- Đây là!
Đoản kiếm vừa vào tay, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy tay của mình trầm xuống, một cổ cảm giác mát lạnh truyền vào lòng bàn tay làm cho hắn hơi sửng sờ, rút đoản kiếm ra, tinh tế lau thân kiếm.
- Cảm giác này, ít nhất là bách luyện chi vật, cũng được coi là thần binh bảo nhận!
Năng lực của hắn, cũng không thể nào chế tạo ra bách luyện chi vật, nhưng hắn là một thợ rèn, chút nhãn lực này vẫn có, chỉ cần liếc qua, đã có thể đưa ra kết luận, cầm đoản kiếm nho nhỏ trong tay, ít nhất là phải là thành phẩm trải qua bách luyện, nếu không lời nói, sẽ không có cảm giác như vậy.
Nhìn đoản kiếm trong tay, kiểu dáng thanh kiếm rất tinh xảo, nhưng chỉ dài có một xích, thân kiếm đen nhánh tỏa sáng, ở thân kiếm có gợn sóng chớp động, chuôi kiếm cũng là kim loại tinh chất, hoàn toàn khác với tài liệu trên thân kiếm, niên kỷ của hắn quá nhỏ, muốn nắm chặt, cũng không thể nào nắm toàn bộ.
Thuận tay vung hai cái, liền có âm thanh xé gió bén nhọn truyền ra, làm cho hắn cảm thấy chấn động, nói:
- Đúng là quá sắc bén.
- Đừng nghịch nữa, thu vào đi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tiểu Báo Tử vội vàng nói, thu bảo kiếm vào tra vào trong vỏ, vỏ kiếm cũng không phải là phàm vật, dùng một loại da thú không biết tên chế thành, trên mặt có đường vân loan lổ, nhìn kỹ thấy giống như da cá sấu, nhưng lại tinh tế tỉ mỉ hơn da cá sấu nhiều.
- Sư phụ, ngài!
Giống như biết rõ hắn muốn hỏi điều gì, không chờ hắn nói xong, người nọ đã nói trước:
- Vi sư là Huyết Vô Nhai, chính là phó tông chủ Ma Môn Huyết Hải Tông, được xưng Ma Môn thất ma tướng, ngươi bái ta làm sư phụ, thì ngươi chính là đại đệ tử của Ma Môn, Ma Môn chúng ta không có nhiều quy củ, chỉ cần ngươi không phản bội sư môn, ở giữa thiên địa, mặc ngươi tung hoành, ngươi hiểu rồi chứ!
- Đệ tử hiểu rõ!
Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng trong lòng thầm nói:
- Đúng là Huyết Vô Nhai a, xem ra những lời đồn đãi của giang hồ không sai, thằng này đúng là bị người ta đuổi giết, nhưng không biết bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du ở địa phương nào, nhưng hiện tại hắn chạy vào Mãng Thương Sơn, thì có thể nhìn thấy bổn sự của Lục Thiểu Du rất lớn, chỉ sợ cũng không thể nào tìm ra hắn trong rừng rậm to lớn như thế này, như vậy cũng tốt, ít nhất ta cũng được an toàn một chút!
Huyết Vô Nhai cũng không biết hiện giờ trong lòng Tiểu Báo Tử đang nghĩ cái gì, nói:
- Được rồi, hiện tại vi sư cần điều dưỡng một chút, ngươi đi ra ngoài sơn cốc, mang về cho ta mấy con vật còn sống!
- Vật còn sống?
Tiểu Báo Tử ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một tia ý tứ khó hiểu.
- Sư phụ muốn dùng vật còn sống loại gì?
- Loại gì cũng được, chim bay cá nhảy, chỉ cần còn vật còn sống là được rồi!
Huyết Vô Nhai nói, sắc mặt trắng bệch thêm một chút, thân thể khôi ngô lung lay vài cái, ngồi thẳng lên, vận khí điều tức, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Tiểu Báo Tử không dám nhiều lời, trực tiếp chạy ra ngoài sơn cốc, trong nội tâm cũng bỏ đi ý định chạy trốn, ở đây cũng được xem là chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn, muốn chạy thì có thể chạy đi tới chỗ nào chứ, nên ngoan ngoãn ở lại chỗ này với sư phụ tiện nghi vẫn an toàn hơn một ít.
Phạm vi sơn cốc không lớn, rời cốc, chính là một phiến rừng rậm, trong rừng có rất nhiều gốc cây che trời, giống như hai mùa xuân hạ giao nhau, mưa phùn bay tán loạn, sương mù trong rừng rất đậm, rậm rạp um tùm, rất khó nhìn thấy ánh sáng, mật độ lá rất dày, chỉ sợ phải bới lá thêm năm ba trượng mới chạm tới mặt đất, âm u không thấy mặt trời.
Đương nhiên Tiểu Báo Tử không dám đi vào, chỉ dám đi lại xung quanh biên giới của rừng rậm, vận khí của hắn cũng được tính là tốt, đụng ngay mấy con thỏ, hắn vốn xuất thân từ thợ săn, tuy không bắt qua dã thú nào lớn, nhưng lúc nhỏ sống trong núi, hắn cũng là một tay bắt thỏ có hạng, hiện tại hắn lại luyện võ công, không mất bao nhiêu thời gian, liền bắt được mấy con thỏ còn sống, xách vào trong cốc.
Huyết Vô Nhai vẫn đang ngồi xếp bằng trong cốc, trải qua một phen điều tức, tinh thần tựa hồ tốt hơn rất nhiều, thấy Tiểu Báo Tử xách bốn còn thỏ còn sống tiến vào, lông mày hơi nhíu lại, cũng không nhiều lời, chỉ thấy hắn nhấc tay phải lên, bốn đạo huyết quang từ đầu ngón tay hắn bắn ra, trực tiếp cắt vỡ cổ bốn con thỏ trên tay Tiểu Báo Tử, hấp vào trong miệng, giống như cá voi uống nước, máu tươi của bốn con thỏ bị hắn hút toàn bộ, trên cổ không còn giọt máu màu chảy ra, tất cả đã vào miệng của hắn.
Tiểu Báo Tử không dám hỏi nhiều, hắn lại chạy vào trong phiến rừng rậm kia, hắn vào sâu bên trong một chút, lần này vận khí của hắn không tệ, không ngờ hắn bắt được con bạch lộc trưởng thành, con bạch lộc này cũng không may, tốc độ chạy trốn của nó vốn không tệ, nhưng rừng rậm này lại rất lớn, lại bị Tiểu Báo Tử che hai mắt lại, kéo vào trong sơn cốc.
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử kéo đầu bạch lộc này vào, trong mắt Huyết Vô Nhai hiện ra một tia vui mừng lẫn sợ hãi, hắn lại tiếp tục hấp khô máu huyết của bạch lộc.
Tiểu Báo Tử ở một bên không dám quấy rầy, sau khi nhìn thấy Huyết Vô Nhai hút khô bạch lộc, bắt đầu điều tức chân khí, chỉ chốc lát sau, toàn thân Huyết Vô Nhai bị sương mù màu đỏ bao phủ vào bên trong, cái phiến sương mù này toát ra mùi máu tươi nồng nặc, bên tai của hắn còn nghe được cả tiếng huyết khí của Huyết Vô Nhai đang bốc lên, đó là âm thanh của máu và nội khí lưu chuyển, cũng không biết bao lâu, quanh thân Huyết Vô Nhai bốc lên hai tấm lụa màu máu, bị Huyết Vô Nhai hút vào trong lỗ mũi, sau khi hút hết máu huyết, sắc mặt vốn trắng bệch của Huyết Vô Nhai đã hồng nhuận phơn phớt, cũng không còn bộ dáng như sắp chết vừa rồi nữa.
- Lần này ngươi làm không tệ!
Huyết Vô Nhai mở mắt, nhìn Tiểu Báo Tử thành thành thật thật đứng ở một bên, lộ ra vẻ hài lòng.
- Đây là việc đệ tử phải làm!
Tiểu Báo Tử trả lời không chút câu nệ.
- Ngươi không cần phải sợ, lần này ta bị thương rất nặng, huyết diễm chân cương bị một kiếm của Lục Thiểu Du đánh bại, cần đại lượng huyết thực để khôi phục lại, cho nên, trong khoảng thời gian ta khôi phục, chuyện ngươi phải làm chính là cố hết sức tìm kiếm máu huyết tươi sốt về đây cho ta.
- Đệ tử đã hiểu.
Tiểu Báo Tử nói ra, hắn không dám nhiều lời, hiện tại hắn đã nhìn ra, tên Huyết Vô Nhai này thu mình làm đệ tử cũng không phải hắn nhìn thấy tư chất của mình xuất chúng, mà là hắn cần một người đi tìm máu huyết về đây cho hắn trị thương, đây cũng là nguyên nhân hắn bắt mình, việc thu mình làm đồ đệ, chẳng qua là muốn làm cho mình an tâm mà thôi.
Không thể nói trước, trong quá trình hắn dưỡng thương, còn có thể dạy mình một ít võ công, hắn cho mình một ít điểm tốt, nhưng đợi đến khi thương thế của hắn đã lành, chỉ sợ đó chính là tử kỳ của mình.
Nhân phẩm của người trong Ma Môn, cũng không phải giống như trong tiểu thuyết hắn đọc lúc trước, một bộ dáng hào khí ngất trời, nghĩa bạc vân thiên, người trong Ma Môn chính là người trong Ma Môn, giống như Huyết Vô Nhai này, chỉ vì chút việc nhỏ sẽ giết cả nhà của ngươi, từ người già tám mươi tuổi, cho tới hài nhi sơ sinh chưa đầy tháng, hắn có thể là người tốt sao?
Cao thủ người ta muốn chọn đệ tử đều là ngàn tuyển vạn tuyển, ở đâu ra như mình, trong quá trình hắn chạy trối chết lại thu mình làm đồ đệ, bây giờ người ta cho ngươi chỗ tốt, nói rõ hắn đang muốn lung lạc ngươi, làm cho ngươi yên tam buông lỏng cảnh giác, tận tâm tận lực làm việc cho hắn mà thôi, nếu như Tiểu Báo Tử là một hài tử mười tuổi bình thường cũng thôi, nhưng bên trong thân hình hài nhi mười tuổi của hắn, lại chính là một người trưởng thành, hơn nữa là người trưởng thành lão luyện, loại thủ đoạn này của Huyết Vô Nhai, làm cách nào giấu diếm được hắn chứ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Tiếp tục như vậy không được, đợi đến lúc thương thế của Huyết Vô Nhai lành hẳn, ta sẽ không còn một cơ hội nào để sống cả.
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử âm thần nghĩ ngợi, Huyết Vô Nhai bị thương rất nặng, theo như lời của hắn nói, là bị bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du đả thương tâm mạch, huyết diễm chân cương khổ luyện mấy chục năm bị thiêu đốt hết, tổn thương như vậy, tuyệt đối không thể trong ngày một ngày hai, máu huyết của một đầu bạch lộc là có thể chữa khỏi, hiện tại nhìn hắn, sắc mặt đã hồng nhuận phơn phót không ít, nhưng từ bước chân phù phiếm của hắn, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, từ đó nhìn ra, hiện giờ hắn đang đè ép thương thế mà thôi.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể nhẹ hơn, thân thể lại thoát ky khỏi mặt đất, bay vút lên, nhưng lần này đã khác với lần đầu bị Huyết Vô Nhai xách cổ áo kéo đi, lúc này Huyết Vô Nhai không ra tay, mà Tiểu Báo Tử cảm thấy mình đang được một vật mang đi, đó chính là một tấm lụa màu đỏ, nhìn kỹ tấm lụa này, thì có thể nhìn ra tấm lụa này do huyết khí ngưng tụ mà ra, trong đó ẩn ẩn phát ra một tia sát khí huyết tinh.
- Đây chính là huyết diễm chân cương của ta, cũng chính là pháp môn tu luyện ngưng tụ ra chân cương đệ nhất thiên hạ!!
Lúc này Tiểu Báo Tử đang bị chân cương này bao phủ chung quanh, vẻ mặt kinh dị của hắn không thể lừa gạt được Huyết Vô Nhai, nhưng hình như Huyết Vô Nhai không muốn nhiều lời, hắn chỉ nói một câu như vậy, liền không nói thêm gì nữa.
Mang theo Tiểu Báo Tử bay một khoảng thời gian uống cạn một chén trà, hình như Huyết Vô Nhai đã phát hiện cái gì đó, vội vàng hét lên một tiếng kinh dị, bay thấp xuống.
Trên trời, Tiểu Báo Tử ẩn ẩn nhìn thấy phía dưới là một tiểu sơn cốc, còn chưa thấy rõ, thân thể nhẹ nhõm, hắn lại bị Huyết Vô Nhai ném xuống đất.
Chẳng qua khi hắn sắp rơi xuống đất, một tầng lực lượng nhu hòa bao phủ thân thể của hắn, nâng hắn lên.
Đợi đến khi đứng vững lại, Tiểu Báo Tử định thần nhìn lại, nhìn lối ra rồi lại nhìn vào trong cốc.
Cái sơn cốc chết tiệt này có hình miệng bình, bốn phía trong cóc đều có núi non bao bọc, không nhìn thấy ánh mặt trời. Không khí ẩm ướt, trong cốc có một cây hạnh đào hoang dại, cây lớn cành lá xum xuê, phía dưới có một tầng lá mục nát, mùi hôi tản ra chung quanh, vừa ngửi đã cảm thấy muốn ói. Tới gần chỗ đó, tới gần nó khoảng một trượng đã không thể chịu nổi, hắn lại nhìn Huyết Vô Nhai, nhìn hắn bay lên không trung ngàn trượng, đưa mắt nhìn xuống, sâu không thấy đáy, bờ môi ứa ra hắc khí. Lúc nhìn thấy sương mù ngũ sắc, trong tai nghe được âm thanh ầm ầm, một tiếng nổ mạnh vang lên, Tiểu Báo Tử hít vào một hơi, liền cảm thấy mùi tanh xông lên tận đầu, đôi mắt hoa lên, thiếu chút nữa đã ngã nhào đầu xuống đất.
- Không thể tưởng được trong núi này lại ẩn chứa huyết sát chi địa âm độc như thế, vừa vặn thích hợp cho ta tu dưỡng thương thế, bất quá đối với ngươi mà nói, ở trong huyết sát chi địa này, ta cảm thấy không an toàn.
Bên tai truyền đến âm thanh của Huyết Vô Nhai, Tiểu Báo Tử lại cảm thấy thân thể nhẹ hơn, lại bị một đoàn huyết diễm chân cương thôi bay ra ngoài cốc.
- Đây là...
Tiểu Báo Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng bốn phía, không khỏi sững sờ, phong cảnh xung quanh rất mỹ lệ, giống như tiên cảnh. Bên cạnh vách núi phía trước, có một gốc cây đại nam, cao chỉ mấy trượng, thân cây thô to khoảng một trượng, cành lá rất thấp, bóng cây xanh râm mát, che phủ mặt đất phương viên mấy trượng, phía sau cây là vách núi, cành lá của cây phất phơ trong gió, rất nhiều kỳ hoa dị thảo không biết tên sinh trưởng ở xung quanh, rêu xanh ẩn hiện phía xa xa, hình như có một hang động nhỏ trong ngọn núi gần đó, nó nằm cách mặt đất chừng ba trượng.
- Cảnh trí ở nơi đây cũng không tệ!
Huyết Vô Nhai nhìn cảnh vật xung quanh, cũng bị cảnh trí nơi đây hấp dẫn, Tiểu Báo Tử nhìn thấy, trong nội tâm không khỏi cả kinh, thì ra chỉ trong một thời gian ngắn, sắc mặt của Huyết Vô Nhai đã biến thành trắng bệch.
Nhưng so với trước đây, hình như tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều.
- Ngươi luyện chính Cửu Long Thần Hỏa Công của Ô gia, mà nguồn gốc của Cửu Long Thần Hỏa Công là từ Thiên Long Đạo, là một trong những võ học cao cấp của Thiên Long Đạo, đáng tiếc ngươi chỉ học được da lông mà thôi, có chút đáng tiếc!
- Ta chỉ là một thợ rèn bình thường của Ô gia, có thể có cơ hội tu luyện Cửu Long Thần Hỏa Công đã là không tệ rồi!
Tiểu Báo Tử nói, nhưng trong lòng thì hơi động một chút.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn truyền võ công cho ta hay sao?
Quả nhiên, chỉ nghe Huyết Vô Nhai nói tiếp:
- Nhưng mà, căn cơ của ngươi không tệ, lại tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, mà Cửu Long Thần Hỏa Công của Ô gia chính là của Thiên Long Đạo, tu đến cực điểm, có thể kết hợp với địa hỏa, ngưng luyện chín đầu Hỏa Long, đó là Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương, bộ pháp môn này ở chỗ ta, hiện tại ta sẽ tặng nó cho ngươi!
Khi đang nói chuyện, hắn lấy trong người ra một quyển sách, ném cho Tiểu Báo Tử.
- Đa tạ sư phụ!
Dù hắn kiêng kỵ vạn phần Huyết Vô Nhai này, nhưng khi nghe được lời này, Tiểu Báo Tử vẫn nhịn không được, mừng thầm trong lòng, Cửu Long Thần Hỏa Công ah, có thể kết hợp với địa hỏa, ngưng luyện thành Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương, hắn là đệ tử Ô gia, dù chỉ là đệ tử nằm ở tầng dưới chót, nhưng rất nhiều lần nghe bọn Tần Tuyển Long nói qua, Cửu Long Thần Hỏa Công huyền diệu cỡ nào, vô địch cỡ nào, chính là trấn tộc chi bảo của Ô gia, chỉ có trở thành nội môn hạch tâm đệ tử của Ô gia, cũng chỉ có thể tu luyện được công pháp không trọn vẹn, chỉ có truyền nhân trực hệ của Ô gia, mới có cơ hội tu luyện, quan trọng hơn là, cơ hội này chỉ dành cho một người, mỗi thời đại của Ô gia, chỉ có người đạt chỉ định làm gia chủ Ô gia đời tiếp theo mới có thể tu luyện trọn vẹn, hắn vốn cho rằng cả đời của mình cũng không thể nào tu luyện được công pháp Cửu Long Thần Hỏa Công trọn vẹn, không thể tưởng tượng được Huyết Vô Nhai lại đem trọn bộ công pháp Cửu Long Thần Hỏa Công, đưa đến tay hắn.
Là công pháp nguyên vẹn, kể cả phương pháp ngưng luyện ra Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương, hắn cứ như thế mà đưa cho Tiểu Báo Tử, về phần là thật là giả, Tiểu Báo Tử cũng không phải để ý, thứ nhất, với thân phận của Huyết Vô Nhai, hắn sẽ không làm chuyện lừa gạt tiểu hài tử, thứ hai, lai lịch của Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương này, đã làm hắn nhanh chóng tinh tưởng, không chỉ hắn biết rõ, cả người trong giang hồ cũng biết.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Mười ba năm trước đây, khi tu vi của Huyết Vô Nhai đạt tới Thất phẩm, xảy ra xung đột với Thiên Long Đạo, hắn phái một tên trưởng lão am hiểu Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương đi truy sát, tu vi của tên này lại đạt tới Bát phẩm, một người vừa đạt tới Thất phẩm, một người khác đã tiến vào cảnh giới Bát phẩm nhiều năm, cảnh giới thập phần vững chắc, vốn thắng bại không có gì đáng lo lắng, nhưng không biết Huyết Vô Nhai thi triển thủ đoạn gì, không ngờ lại đánh chết tên trưởng lão này.
Chuyện này, đã làm cho giang hồ xôn xao, Huyết Vô Nhai cũng bằng vào trận chiến này, đã làm cho hắn có địa vị trên giang hồ, không lâu sau đó, hắn trở thành Ma Môn Thất ma tướng, giang hồ nhao nhao đồn đãi, trên người của Huyết Vô Nhai này chắc chắn đã nắm giữ một bí kỹ cực kỳ cường đại, hoặc là dị thuật, nếu không, không có khả năng đánh bại một gã cường giả Bát phẩm.
Vì chuyện này, Thiên Long Đạo và Ma Mông Huyết Hà Tông xảy ra căng thẳng, cuối cùng Huyết Hà Tông phải đem bí tịch trả lại cho Thiên Long Đạo, nhưng đồng thời cũng lưu lại phó bản, cuốn bí tịch trong tay của Huyết Vô Nhai, chính là cuốn phó bản đầu tiên và đầy đủ nhất.
Thiên Long Đạo biết nhưng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng vì thế mà uy danh hao tổn không ít, chỉ vài năm sau, ba thiên tài trẻ tuổi bên người Thiên Long Đạo xuất thế, ba người liên thủ, nhổ sạch thế lực Huyết Hà Tông trong Đại Tấn, thậm chí đánh vào tông môn của Huyết Hà Tông, khiêu chiến Huyết Hà lão tổ.
Đánh xong một trận, Huyết Hà Tông vẫn tồn tại, ba gã trẻ tuổi vẫn toàn thân trở ra, thắng bại không ai biết, nhưng sau đó, Huyết Hà Tông truyền ra tin tức kinh người, phó bản Cửu Long Thần Hỏa Công trong Huyết Hà Tông bị thiêu hủy, trừ việc đó ra, Huyết Hà Tông còn hứa hẹn sẽ không tiết lộ môn công pháp này ra ngoài cho bất cứ kẻ nào biết, người của Huyết Hà Tông sẽ không có bất cứ ai tu luyện môn công pháp này.
Từ đó về sau, người trong giang hồ đều nhớ rõ tên của ba tên thiếu niên kia: Lôi Hư, Vương Xà, Niệm Vô Song.
Bỗng nhiên, Tiểu Báo Tử đang hưng phấn hình như cũng ý thức được chuyện gì đó, thân thể cứng đờ lại.
Huyết Hà Tông hứa hẹn quyết liệt là sẽ không truyền môn công pháp này cho bất cứ người nào, thế nhưng Huyết Vô Nhai lại không chút do dự đem Cửu Long Thần Hỏa Công truyền lại cho mình, từ vấn đề này cũng có thể nhìn ra dụng tâm trong đó.
- Ngươi không phải sợ, lão già Huyết Hà lão tổ đúng là đã hứa hẹn sẽ không đem môn công pháp này truyền cho bất cứ kẻ nào, nhưng mà, đó là hắn hứa hẹn, liên quan gì tới ta, hắn nói muốn tiêu hủy tất cả phó bản, không phải trên người của cũng lưu lại một bản sao?
Huyết Vô Nhai liếc hắn một cái, giống như biết rõ trong lòng của hắn đang nghĩ đến cái gì, nói:
- Tuổi của ngươi còn quá nhỏ, không nên nghĩ chuyện này quá phức tạp.
- Mình cũng mong là mình nghĩ mọi chuyện quá nghiêm trọng rồi!
Tiểu Báo Tử âm thầm nói thầm một tiếng, vẻ mặt khúm núm, không dám có nửa câu nghi vấn nào biểu lộ ra ngoài.
- Hiện tại ta bị thương, cho nên mỗi ngày cần một ít máu huyết để khôi phục khí lực, tẩm bổ thương thế, cho nên, mỗi ngày ngươi phải chuẩn bị mười con vật sống có nhiều máu huyết như con bạch lộc kia!
- Mười con?
Thiếu chút nữa Tiểu Báo Tử nhảy dựng lện, tại một nơi như Mãng Thương Sơn, có thể nói là đi mỗi bước là mỗi lần nguy cơ, có trời mới biết rừng già chung quanh nơi này có tồn tại nguy hiểm nào hay không, mà hắn chỉ là tiểu hài chưa được mười tuổi, vừa mở miệng là mười con, cho dù hôm nay hắn có bí kíp Cửu Long Thần Hỏa Công, ngày mai hắn có thể trở thành cường giả Thất phẩm hay sao?
- Ta biết rõ chuyện này không dễ dàng, nhưng ta không có thời gian để chờ đợi, ta là người trong Ma môn, coi trọng chính là nghịch thiên hành sự, tìm đường sống trong chỗ chết, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, ta đã thu ngươi làm đồ đệ, cho nên ngươi phải tiếp nhận khảo nghiệm của Ma Môn, chỉ là mười con vật ngu xuẩn, nếu cả những chuyện này mà không làm được, không bằng chết đi thì hơn!
Vẻ mặt Tiểu Báo Tử đầy đau khổ, nói:
- Sư phụ đã bảo đệ tử đi làm, cho dù phải chết thì đệ tử nhất định phải làm, nhưng vạn nhất làm chậm trễ thương thế của sư phụ, dù đệ tử có một trăm cái mạng, cũng không đủ thường a!
- Ngươi rất biết nói chuyện, nhưng mà, ta đã bảo ngươi đi làm việc, tự nhiên có lý của ta, muốn tu luyện bí kíp Cửu Long Thần Hỏa Công cũng cần thời gian, mà ngươi cũng không thể trong thời gian ngắn học thành, cho nên hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi một bộ tâm pháp khinh công, mặc khác ta thấy trên người của ngươi có hai cái phi tiêu, nếu dùng nó để ám sát thì quá tốt, ta sẽ dạy cho ngươi một bộ thủ pháp ám khí, hơn nữa ta đã cho ngươi Ô Kim đoản kiếm, nếu đã có nhiều thứ như thế mà vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng tới gặp ta!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, nói:
- Ta thật sự không muốn gặp lại ngươi tí nào.
Sau đó, Huyết Vô Nhai đem tâm pháp khinh công và một môn thủ pháp ám khí truyền cho Tiểu Báo Tử rất tỉ mỉ, lại giảng giải rất nhiều, Tiểu Báo Tử tỏ vẻ hoàn toàn nhớ kỹ, lúc này sắc mặt Huyết Vô Nhai đã biến thành xanh trắng trắng xanh thì mới vội vàng tiến vào trong tuyệt cốc dưỡng thương.
- Ai, lại nói, nếu đã tới nơi này, thì vẫn nên sống ở đây!
Thấy Huyết Vô Nhai rời đi, Tiểu Báo Tử cũng thở dài một hơi, giống như nhận mệnh, liếc nhìn mọi thứ chung quanh, đi đến dưới một cây đại nam, dùng cả tay chân, leo lên ngọn cây, sau khi nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, lại leo lên một quả núi gần đó, quả nhiên, ở giữa ngọn núi, có một cái động lớn, Tiểu Báo Tử leo vào trong động, thở dài ra một hơi, dù là thế nào, cuối cùng cũng tìm được một nơi không tệ để che mưa tránh nắng.
Cái động này không lớn, cao chừng một trượng, dài chừng ba bốn trượng, vừa đủ chỗ cho Tiểu Báo Tử nghỉ ngơi lấy sức, trong động ẩm ướt, trên mặt đất mọc đầy thảm cỏ rêu xanh, Tiểu Báo Tử cũng không thèm để ý, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu vận công tu luyện Cửu Long Thần Hỏa Công.
Hắn ở lại Ô gia gần một năm, học tập phương pháp nhập môn của Cửu Long Thần Hỏa Công, tuy hiện tại hắn tu luyện nguyên bộ pháp quyết, hắn đã có thể tu luyện, dù hiện tại học tập trụ cột, so với sở học trước kia, muốn tinh thâm hơn rất nhiều, hơn nữa vừa rồi Huyết Vô Nhai là đại cao thủ, chỉ điểm tận tình những chỗ vi diệu trong đó, điều này cũng không phải là một võ giả Tam phẩm như Tần Tuyển Long có thể hiểu ra được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina