Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 70: “Hành Động Rắn Độc”
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Consoixam
Biên: Chiêu Anh
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Một lúc sau, Tôn Dương vỗ tay, tất cả đều im bặt, hắn tiếp: "Tất cả các vị đang ngồi đây đều là tinh anh của cục, những thứ khác tạm thời không nói đến. Hôm nay hành động của chúng ta nhất định phải chuẩn, độc. Nhất định chúng ta phải tiêu diệt Đại Sa Bang, một mối nguy hại ung nhọt cho quốc gia."
Đứng sau cửa phòng họp, Liễu Duyệt không ngừng do dự, muốn đẩy cửa vào nhưng lại không dám. Tâm trạng rối bời.
"Dương Vũ chỉ là học sinh trung học cũng có thể tham gia hành động, vì sao mình là cảnh sát lại không thể?" Liễu Duyệt càng nghĩ càng không phục.
Cuối cùng, Liễu Duyệt cắn răng hạ quyết tâm, đẩy cửa tiến vào.
"Két!" Cửa mở ra. Mọi người đổ dồn ánh mắt về hướng người vừa bước vào.
Vì cửa không khóa mà Liểu Duyệt lại dùng sức quá mạnh khiến cô lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống. Sau khi đứng vững, nhận thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình, Liễu Duyệt mặt đỏ gắt lên, ngượng ngùng cười một tiếng.
“Cô đến đây làm gì?" Tôn Dương vừa chuẩn bị triển khai tiếp kế hoạch thì bị Liễu Duyệt xông vào cắt ngang, sa sầm nét mặt hất hàm hỏi Liễu Duyệt.
"Tổ trưởng" Liễu Duyệt nghiêm sắc mặt, nhìn thẳng Tôn Dương nói:" Tôi muốn tham gia hành động lần này."
"Không phải đêm nay cô có nhiệm vụ khác sao?" Tôn Dương hỏi ngược lại.
"Tôi không muốn làm công việc thu dọn hậu sự nữa, tôi muốn được tham gia hành động lần này." Liễu Duyệt nhìn Tôn Dương bằng ánh mắt chờ mong.
"Ta rất thích thái độ tích cực của cô. Nhưng, hành động đêm nay cô không thể tham gia được." Tôn Dương hờ hững từ chối yêu cầu của Liễu Duyệt.
"Sao lại không được? Vì tôi là nữ sao?" Liễu Duyệt không phục nhìn về phía Tôn Dương nói.
"Không hẳn là như vậy!" Tôn Dương liếc mắt nhìn Liễu Duyệt, cô tuy có chút thực lực nhưng lại là người bình thường, mà hành động đêm nay không cho phép có một sai sót gì nên người bình thường như cô không tham gia được, nếu không cô sẽ chết.
"Tại sao?" Liễu Duyệt không phục.
"Bởi vì cô là người thường không có năng lực" Tôn Dương nghiêm túc nhìn thẳng vào Liễu Duyệt.
" Tôi không có năng lực, tôi không được sao?" Liễu Duyệt càng nghe càng không phục, là một cảnh sát lâu năm, năng lực thì ai cũng biết. Giờ nghe Tôn Dương nói không đáng một xu, Liễu Duyệt đương nhiên là không phục.
"Tôi không phục Tôn tổ trưởng? Cuối cùng tôi so với tên học sinh kia ai mạnh hơn?" Trong đám người cô nhìn thấy Dương Vũ liền chỉ tay và tiếp tục chất vấn: "Vì sao một học sinh trung học như hắn lại được tham gia hành động đêm nay, mà tôi thì lại cho ra rìa, lẽ nào năng lực hắn hơn tôi?"
Tôn Dương nhìn Liễu Duyệt rồi thản nhiên nói: "Cô cho rằng mình mạnh hơn hắn sao? Cô thấy mình mạnh hơn hắn ở điểm nào? Cô phải biết, hành động đêm nay rất nguy hiểm!"
"Tôi cái gì cũng mạnh hơn hắn!" Liễu Duyệt lạnh lùng nhìn Tôn Dương nói.
"Hừ!" Trong đám người đang ngồi có người bất mãn lên tiếng. Bọn họ không phải là cường giả võ thuật thì cũng là dị năng giả, mặc dù không hiểu biết mấy về năng lực của Dương Vũ, thế nhưng tất cả đều biết hắn không phải một người thường. Mà cô gái kia chỉ là một cảnh sát bình thường, lại cứ luôn miệng muốn đấu với Dương Vũ!
Dù có người vẫn chưa quen biết Dương Vũ nhưng cũng chẳng thích cảnh này chút nào.
Nhìn thoáng qua cô nữ cảnh sát quật cường Dương Vũ cảm thấy buồn cười. Nhưng trong lòng Dương Vũ thầm nghĩ. Nếu như mình không phải là người có dị năng cường đạị và cổ võ thì thật sự là không bằng nàng ta ở chổ nào. Nhưng hiện tại thì không phải như vậy.
"Cô thực sự cho là vậy?" Tôn Dương cũng có chút buồn cười nhìn Liễu Duyệt.
Trông thấy ánh mắt của Tôn Dương có quỷ dị. Nhưng Liễu Duyệt vẫn gật đầu: "Đúng vậy!"
"Hà hà." Tôn Dương cười cười, quay đầu về phía Dương Vũ, nói:" Dương Vũ, em ra đây!" Dương Vũ trả lời rồi đi ra, đứng bên cạnh nàng.
"Em hãy bộc lộ cho cô ấy xem một chút!" Tôn Dương nhìn Dương Vũ, chớp chớp mắt. " Xem một chút?" Dương Vũ nhìn Tôn Dương kỳ lạ, có chút không hiểu.
Tôn Dương gật đầu, nói rằng:"Cổ võ, dị năng gì cũng được, thử biểu hiện cho cô ta xem một chút để cô ta tâm phục khẩu phục." Tôn Dương vừa cười vừa nói.
Dương Vũ gật đầu, nhìn xung quanh, ánh mắt Liễu Duyệt lộ vẻ hiếu kỳ, Dương Vũ đến bên một cái ghế, Liễu Duyệt không hiểu thì bỗng Dương Vũ vỗ mạnh tay lên ghế.
"Ầm!" Một tiếng vang lên, chiếc ghế bị nghiền nát, từng mảnh nhỏ vương vãi trên nền đất. Mọi người phía dưới rất bình tĩnh, chỉ có Liễu Duyệt lộ ánh mắt khiếp sợ.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ Liễu Duyệt, Tôn Dương chỉ cười cười, hắn cho là Liễu Duyệt nhất định sẽ biết khó mà lui. Nhưng một lát sau, Liễu Duyệt liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái này có gì hay, chẳng qua là khí lực lớn một chút thôi."
"Ha ha… Vậy sao?" Tôn Dương mỉm cười hỏi, hướng về Dương Vũ nháy mắt ra hiệu.
Dương Vũ hiểu ý! Ngón tay phải búng một cái. Một quả cầu lửa từ trong tay hắn bắn ra ngoài, vây lấy những mảnh gổ vụn của chiếc ghế ban nãy. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, những mảnh gổ vừa tiếp xúc ngọn lửa liền bị thiêu đốt thành tro bụi trước mắt mọi người.
"Này, cái này làm sao có thể?" Liễu Duyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Dương Vũ, lại ngó về phía Tôn Dương, lần này nàng thật sự khiếp sợ. Lúc nãy đánh nát ghế chỉ là vấn đề khí lực, nhưng bây giờ không phải là vấn đề khí lực nữa, Mà thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được.
“Tất cả mọi người ở đây ai cũng là người như vậy, cũng như đêm nay chúng ta phải đối phó với những loại người như vậy. Tôi không phải là khinh thường cô, mà căn bản là cô đi sẽ gặp nguy hiểm. Đây là nguyên nhân không cho cô tham gia.!”
Một lúc sau, Liễu duyệt hạ nỗi khiếp sợ của mình xuống, thần sắc cũng từ từ kiên định" Tôi vẫn muốn tham gia vào hành động đêm nay."
"Cô vẫn muốn đi?" Tôn Dương nhìn Liễu Duyệt, sở dĩ muốn Dương Vũ biểu diện một chút thực lực, đơn giản là muốn cho nàng thấy khó mà lui. Thế nhưng, Tôn Dương không biết như vậy ngược lại càng cho cô quyết tâm tham gia hành động đêm nay.
Liễu Duyệt nhìn Tôn Dương kiên quyết gật đầu!
"Được rồi." Tôn Dương ngao ngán đồng ý.
"Đêm nay, chiến dịch hành động của chúng ta mang tên là "Hành Động Rắn Độc’! “ Tôn Dương nhìn khắp lượt, nói lời nói sau cùng.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 71: Rắn độc xuất động (thượng)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Consoixam
Biên: Chiêu Anh
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Trời đêm tối đen như mực, mặt trăng như xấu hổ núp sau các tầng mây, thỉnh thoảng mới ló ra vài tia sáng.
11h đêm, tại cục cảnh sát huyện Cẩm Tú
Cánh cửa chạy bằng điện của cục cảnh sát đột ngột mở ra. Môt chiếc xe mô tô lao ra. Theo sau còn ba, bốn chiếc xe nữa. Cuối cùng thêm hai xe của cục cảnh sát cũng lao nhanh ra ngoài.
Xung quanh không một bóng người chiếc xe lao thật nhanh. Cả đoàn xe phía sau cũng tăng tốc.
Sau khi đoàn xe xuất phát, cánh cửa điện cũng khép lại. Cục cảnh sát trở nên yên lặng, như chưa hề có chuyện gì xãy ra.
Đoàn xe rời khỏi huyện nhanh chóng, tiến ra quốc lộ, dọc theo bờ sông nhằm thẳng hướng tây.
Ngồi bên trong xe con của cục cảnh sát là Tôn Dương, tài xế của Cục An Toàn Quốc Gia và Dương Vũ và Liễu Duyệt ngồi phía sau.
Mặc dù đã qua mấy giờ nhưng trong lòng Liễu Duyệt vẫn vô cùng khiếp sợ. Không kể Dương Vũ là người của Cục An Toàn Quốc Gia, ngay cả những người khác cũng khiến cho Liễu Duyệt khiếp sợ.
Dương Vũ bây giờ mạnh như trâu, một chưởng có thể chém nát một cái ghế. Điều này không làm Liễu Duyệt kinh ngạc lắm, bởi trên thế giới này cũng không ít người có khí lực mạnh như thế. Nhưng khi thấy Dương Vũ có hỏa dị năng thì Liễu Duyệt sợ đến ngây người.
Hỏa hệ dị năng! Người có dị năng. Thế giới này đảo lộn cả rồi. Liễu Duyệt cảm thấy những nhận thức ban đầu về thế giới đã sụp đổ, vẫn có một thế giới khác mà nàng không hề biết được.
Đúng vậy, chính Dương Vũ và đám người kia làm cho nhận thức của nàng thay đổi. Thấy được dị năng của Dương Vũ, Liễu Duyệt hoàn toàn bị khuất phục. Trên thế giới thật sự có rất nhiều những loại người như thế này.
Hèn gì Tôn Dương không cho phép mình tham gia, lúc trước cũng không cho phép nhóm mình xen vào, không phải Tôn Dương xem thường. Mà thực tế có thêm những người như mình chỉ làm bận tay bận chân thôi.
Mặc dù còn chưa thấy đám người Dương Vũ chiến đấu thế nào. Nhưng bằng vào trí tưởng tượng thì nàng cũng biết mình không thể xen vào khi họ chiến đấu. Lúc trước mình còn tưởng rằng có thể so với họ, nhưng sự thật lại không thể chịu nổi một kích.
Liễu Duyệt dù không phục, nhưng là sự thật trước mắt nàng thể không phục. Liễu Duyệt vốn là một người quật cường nên dù biết mình không được như Dương Vũ, nhưng nàng vẫn kiên trì tham gia hoạt động.
“Dương Vũ, chị hỏi em một vấn đề.” Ngồi phía sau, Liễu Duyệt nghiêm túc nghìn Dương Vũ hỏi. Dương Vũ gật đầu, “Chỉ cần em biết, thì chị cứ việc hỏi.”
“Hơn nửa năm trước, em có liên quan đến một cái chết phải không?” Liễu Duyệt đăm đăm nhìn Dương Vũ, bây giờ nàng càng thêm khẳng định cái vụ giết người kia ít nhiều có liên quan đến Dương Vũ.
Thoáng thấy Tôn Dương gật đầu. Dương Vũ quay đầu nhìn về phía Liễu Duyệt, “Nếu như em nói chuyện kia là do em làm, thì chị có bắt em không?”
Liễu Duyệt suy nghĩ rồi gật đầu nói:” Có. Mặc dù chuyện đã qua lâu. Nhưng chị vẫn có thể bắt người, vì em đã làm hư hại tài sản chung.”
“Thật không?” Trong mắt Dương Vũ lộ vẻ chế nhạo, “Đêm đó, em không những phá nát nhiều tài sản công cộng, mà còn giết người. Triệt để biến hắn thành tro bụi.” Nói tới đây, trong đôi mắt Dương Vũ tinh quang bạo phát! Khí tức trên người như băng lãnh, sát khí không ngừng tản mát ra xung quanh. Hắn tựa hồ nhớ tới lúc bị Bạo Hùng làm nhục, dẫm đạp lên mặt mà hắn không thể phản kháng.
Mặc dù đã giết chết Bạo Hùng, nhưng sự sỉ nhục đó thì mãi mãi không thể xóa bỏ, mãi là một cái vết hằn trong trí nhớ của hắn, nó luôn luôn nhắc nhở hắn, làm người không thế mềm yếu, phải có một lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối, chỉ dựa vào lực lượng của chính mình mới có thể đứng vững được. Chỉ có ta mới có quyền vũ nhục người khác, không ai có quyền vũ nhục ta!
Liếc thấy trong tròng mắt của Dương Vũ lóe đầy tinh quang, cảm thụ sát khí lạnh như băng của Dương Vũ, Liễu Duyệt bỗng rùng mình. Nàng hiện tại mới nhớ cái tên học sinh trung học ở trước mặt này không phải là một ngườibình thường, lực lượng trong tay hắn có thể giết chết mình một cách nhẹ nhàng.
Vẻ mặt thay đổi không ngừng của Liễu Duyệt không qua mắt được Dương Vũ, biết vị nữ cảnh sát quật cường Liễu Duyệt này đã bị mình hù dọa. Dương Vũ cười một tiếng, sát khí trên người cũng dần dần thu liễm.
“Ha ha, thật là vô ý quá, em chỉ nghĩ đến chuyện xưa một chút.” Dương Vũ cười tươi như có gió xuân thoảng qua, Liễu Duyệt khôi phục lại tinh thần. Nhìn thoáng qua Dương Vũ, đôi mắt Liễu Duyệt lại hiện lên vẻ quật cường.
“Nếu đó là sự thật thì chị sẽ bắt em.” Liễu Duyệt nhìn chăm chăm vào Dương Vũ nói.
“Chị không sợ em giết chị sao?” Dương Vũ nhìn Liễu Duyệt chế nhạo.
“Không sợ, cho dù em muốn giết chị, chị cũng muốn bắt.” Nhìn vẻ quật cường của Liễu Duyệt, Dương Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Hai người kia cũng là do Dương Vũ gây ra, cô ở đồn cảnh sát nhìn thấy hai thi thể bị đốt cũng là do Dương Vũ làm.” Lúc này, Tôn Dương ngồi kế bên tài xế nói ”Cô không có quyền bắt hắn, vì hắn là thành viên của Cục An Ninh Quốc Gia.”
“Người của Cục An Minh Quốc Gia?” Liễu Duyệt kinh ngạc nhìn Dương Vũ. Dương Vũ gật đầu, điều này làm cho Liễu Duyệt càng thêm phần bất đắc dĩ, “Một học sinh trung học cũng gia nhập Cục An Ninh Quốc Gia?” Liễu Duyệt trong lòng khiếp sợ, nhưng nghĩ đến thân thủ của Dương Vũ, Liễu Duyệt trong lòng cũng không còn ngạc nhiên nữa, dù sao hắn cũng không phải là một người bình thường.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 72: Rắn độc xuất động (hạ)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Consoixam
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Nhưng nếu nghĩ ngược lại, Liễu Duyệt lại cảm thấy không thể bình tâm được. Tại sao Dưỡng Vũ lại có thể sở hữu dị năng? Mà mình lại không có, thậm chí hiện tại mình mới biết trên thế giới còn có loại người này
Nhìn thấy Liễu Duyệt trở lên trầm mặc, Dương Vũ không nói thêm gì nữa quay đầu nhìn qua cửa kính. Lại thấy bên cạnh quốc lộ cách đó không xa trên mặt sông ánh đèn chợt lóe lên. Nhìn trong chốc lát, Dương Vũ quay ra phía Tôn Dương nói:” Tôn đại ca, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
Nếu như vẫn cứ dọc theo con đường này …, không bao lâu sau khi họ rời khỏi huyện Cẩm Tú là sẽ đến địa điểm đó.
“Ha ha, chúng ta tới sào huyện của Đại Sa Bang.” Tôn Dương vừa cười vừa nói.
Không bao lâu, chiếc xe từ đường quốc lộ rẽ sang một con đường nhỏ. ”Đi thêm một đoạn ngắn là đến sào huyệt của Đại Sa Bang.” Tôn Dương đối với vẻ mặt nghi ngờ của Liễu Duyệt và Dương Vũ hững hờ nói.
“Đại Sa Bang không phải là ở trong thành sao?” Dương Vũ tương đối kì quái, hắn vẫn cho rằng với một bang phái như vậy thì nhất định phải ở trong thành, vì trong thành mới thuận lợi hoạt động.
“Ai nói cho em biết là sao huyệt của Đại Sa Bang ở trong thành?” Tôn Dương hỏi ngược lại.
Dương Vũ sờ sờ chóp mũi, Cười ngượng nói:” Em nghĩ là vậy, lần trước em ở trong thành theo anh một mạch ra ngoài mà.”
“Lần đó anh ở trong này buộc phải về trong nội thành, sau đó lại từ trong thành đi ra ngoài.”
“Dừng xe.” Xe vừa mới đi được một đoạn thì dừng lại ở một khu đất rộng rãi ở phía trước: ”Chúng ta sẽ xuống xe ở đây, chúng ta sẽ đi bộ từ đây.” Vừa nói Tôn Dương mở cửa xe bước xuống, Dương Vũ và hai người đi cùng cũng xuống xe.
Vừa mới xuống xe, Dương Vũ mới phát hiện bọn họ giờ đang đứng trước một hẻm núi. Phía sau mấy chiếc xe cũng lần lượt chạy tới nơi. Đợi những chiếc xe này được che dấu cẩn thận, Tôn Dương gọi mọi người tụ tập lại.
“Cách không xa phía trước chính là sào huyệt của Đại Sa Bang, ở trên đường sẽ có nhiều cạm bẫy, cũng có địch nhân phục kích, chúng ta sẽ chia làm bốn đường tiến quân. Phàm nhìn thấy địch nhân ẩn nấp, nhất luật giết không tha!” Tôn Dương trên mặt hiện lên tinh quang sáng ngời nhìn mọi người.
” Còn ai có ý kiến gì không?”
“Không có!” Mọi người đồng thanh nói.
“ Tốt, Phương Tuấn, Phùng Chí, Vương Hoành.”
“Có mặt.” Ba người bước ra khỏi hàng.” Ba người các anh mang một ít người chia ra ba hướng Bắc, Tây, Nam mà bao vây lại, tất cả những người còn lại thành một đội nếu có thể tận lực bắt sống được thì không nên giết, hiểu hay không?”
“Hiểu!” Ba người này mang theo mấy người tạo thành ba tiểu đội len lén rời đi. Dương Vũ bên này, trừ ba bọn họ còn lại ba người khác là tinh anh của Cục An Toàn Quốc Gia ở phía sau.
“Liễu Duyệt, lát nữa cô phải ở bên cạnh tôi, không được rời đi quá xa.” Tôn Dương dặn dò Liễu Duyệt rồi quay lại phía sau ra lệnh cho mọi người còn lại nhằm bóng tối phía trước tiến tới.
Chuyển qua mấy đỉnh núi, phía trước bỗng trở nên sáng lên. Cách đó không xa, có ánh đèn. Trong đêm tối nhìn từ xa giống như là giữa sườn núi bổng xuất hiện một mảnh các vì sao.
“Thì ra đây chính là sào huyệt của Đại Sa Bang.” Dương Vũ bừng tỉnh. Ở đây loáng thoáng có ngọn đèn, Dương Vũ có thế thấy cái gọi là sào huyệt của Đại Sa Bang chẳng khác gì một biệt thự xa hoa.
Dĩ nhiên, trừ biệt thự giữa sườn núi, xung quanh còn có nhiều kiến trúc xây dựng, rõ ràng đây chính là một sơn trang nghỉ mát.
“Có phải em rất ngạc nhiên không?” Tôn Dương quay đầu cười một tiếng, “Đây chính là bọn họ làm chuyện xấu cướp được một lượng lớn tiền tài. Mà chỗ này là chỗ ranh giới giữa hai tỉnh, bọn họ cho rằng hoàng đế ở xa không ai quản, nhưng cuối cùng cũng bị chúng ta bắt được.”
Bao quanh biệt thự là các bức tường rào rất cao lại được bọc bởi hàng rào dây thép gai. Loáng thoáng trong bóng đèn còn có bóng người đi lại, đây chính là lực lượng tuần tra của Đại Sa Bang.
Tôn Dương hướng về phía ba người của Cục An Toàn Quốc Gia ra hiệu, ba người hội ý. Thình lình lay động một cái liền biến mất, giống như quỷ mị nhanh chóng vượt qua tường rào.
“ Sào huyệt của Đại Sa Bang có thành viên không nhiều lắm, trừ những người đang tuần tra thì lực lượng cơ hồ không có bao nhiêu người. Nhưng bên trong tuy ít người nhưng đều là người đứng đầu của Đại Sa Bang, cũng không thiếu cao thủ hộ viện.” Tôn Dương hướng về Dương Vũ và Liễu Duyệt giải thích với họ.
Màn đêm tối đen như mực. Ba cao thủ của Cục An Toàn Quốc Gia thân pháp quỷ mị bí mật đi tới, chỉ trong chốc lát đã có thể giải quyết xong đội tuần tra của Đại Sa Bang. Rồi đánh dấu tay, ra hiệu an toàn cho bọn Tôn Dương có thể qua.
Tất cả đều rất thuận lợi, bọn tuần tra bình thường chưa kịp cảnh bảo đã bị người của Cục An Toàn Quốc Gia giải quyết nhanh gọn. Ba người Dương Vũ bay qua tường rào, tiến vào bên trong của biệt thự.
“ A…!” Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên xuất hiện trong bầu trời đêm, sau đó rất nhanh truyền rộng ra, trong màn đêm nghe thật rùng rợn….
Tiếng kêu thê lương không chỉ làm cho những người trong cục An Toàn Quốc Gia giật mình mà còn đánh thức bọn địch nhân đang ngủ say.” Có địch nhân xâm phạm!”
Bọn người Đại Sa Bang lập tức bị đánh thức. Những cao thủ bên trong liền vọt ra ngoài.
“Các người là ai? Vì sao đem khuya lại xông vào chỗ ở tư nhân?” Một người trung niên xuất hiện ở khoảng đất trống trước biệt thự, lớn tiếng hỏi.
“Chỗ ở tư nhân?” Phương Tuấn giống như cây trúc bật đứng dậy, hừ lạnh một tiếng,” Các người Đại Sa Bang tội ác tày trời, hôm nay chúng ta chính là thay trời hành đạo, kết thúc tính mạng các ngươi.”
“ Ha ha, khẩu khí cũng rất lớn. Nhưng chỉ sợ các người có hiểu lầm, ở nơi này chỉ là chỗ ở tư nhân, cái gì mà Đại Sa Bang, Tiểu Sa Bang chúng ta một tiếng cũng không hiểu. Các người khôn hồn thì biến ngay, nếu không … hừ hừ…
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 73: Ngày Diệt Vong Của Đại Sa Bang (thượng)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Consoixam
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
“Hừ hừ.” Phương Tuấn hừ lạnh hai tiếng, thân hình hắn giống như là cây trúc đột nhiên bật thẳng lên, trên người từng đợt sát khí lạnh như băng tản mát ra.
Đừng xem Phương Tuấn là người trước nay luôn đạm bạc, ít nói chuyện. Thật ra thì trong lòng hắn rất căm ghét bọn hắc đạo. Mà Đại Sa Bang lại chuyên môn lừa bán phụ nữ trẻ em, thật táng tận lương tâm, càng làm cho Phương Tuấn thêm oán giận.
Phương Tuấn lạnh lùng nhìn người trung niên. “ Các người của Đại Sa Bang biết điều thì thúc thủ chịu trói, có lẽ các người sẽ còn giữ được tính mạng, Nếu không đừng trách chúng ta chém tận giết tuyệt.”
“ Ha ha, anh thật khôi hài, luôn miệng nói chúng tôi là Đại Sa Bang, xin hỏi các người có chứng cớ gì? Nếu như các người không đưa được chứng cớ ra , vậy chúng tôi phải báo cho cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Phương Tuấn cười lạnh một tiếng, "Cho dù ngươi có báo, chỉ sợ cảnh sát đến nơi để nhận xác các ngươi thôi!”
“Hừ hư, các anh rốt cục là ai? Tôi nói lại một lần nữa các người phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Người trung niên mặt cũng lạnh lùng nhìn đám người Phương Tuấn, càng nói giọng càng lãnh đạm.
Lúc này, toàn bộ người của Đại Sa Bang đều bị đánh thức, ở trước cửa lố nhố rất đông.
Dương Vũ nhìn Tôn Dương: ”Người của chúng ta dường như mỏng hơn bọn họ? Đối phương đông quá.”
Tôn Dương lắc đầu, sắc mắt có chút nghiêm túc, “Chúng ta đều là tinh anh, một địch mười, đối phó với bọn chúng không phải là vấn đề. Nhưng …” Tôn Dương nhíu mày nhìn biệt thự.
"Các người nạp mạng đi!"Mắt Phương Tuấn tinh quang bạo phát, thân hình giống như như ảo ảnh chợt lóe, cả người liền như quỷ mị hư vô hướng người trung niên nhào tới. Người còn chưa tới, chưởng biến thành trảo lợi hại sắc bén vô cùng, hướng đầu cùng ngực của trung niên nọ.
"Vậy ta cho các ngươi có vào mà không có ra" Trên mặt của người trung niên một tia ngoan độc chợt lóe lên, chân phải vừa động liền tấn lui về phía sau mấy bước! Tiếp theo một quyền nhằm Phương Tuấn đánh tới.
Cùng lúc, Phương Tuấn vừa động thủ hai bên chiêu đối chiêu với nhau! Hai bên không ai nói thêm một tiếng nào, mọi người theo đó gầm lên một tiếng hướng đối phương nhào tới. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng gió, tiếng bạo lực, tiếng phá hủy, các hệ dị năng tán ra rực sáng cả bầu trời đêm.
Những người của Cục An Toàn Quốc Gia quả thật không hỗ là tinh anh! Chỉ vừa tiếp xúc, bang chúng của Đại Sa Bang liền bị chém bay mấy người, trước khi chết chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Phương Tuấn giống như cây gậy trúc thân hình trơn như cá, bén nhạy dao động không ngừng bên cạnh người trung niên với tốc độ rất cao, đồng thời, Phương Tuấn ra chiêu biến ảo không lường lúc chưởng lúc quyền làm cho người trung niên không kịp trở tay. Mà thực lực của người trung niên thực lực cũng không yếu, Gặp chiêu chiết chiêu, khó khăn lắm mới có thể cùng Phương Tuấn đánh ngang tay.
"Thì ra Phương Tuấn là cổ võ cao thủ." Dương Vũ tập trung tinh thần nhìn hai người Phương Tuấn chiến đấu, càng xem Dương Vũ càng là kinh hãi."Thì ra chính mình đã đánh giá thấp thực lực của Phương Tuấn." Nhìn bọn họ chiến đấu, Dương Vũ tự nghĩ mình không phải đối thủ của hai người bọn họ.
Ở một chỗ khác, Phùng Chí đi đi lại lại trong sân không khác gì đi vào chỗ không người, cứ như đi dạo. Nhưng nếu như nếu không thấy bên cạnh hắn toàn là địch nhân vây kín như ruồi bâu thì thật chẳng khác gì đang tản bộ.
Nhìn kỹ, Dương Vũ phát hiện ra Phùng Chí đang dùng thủ đoạn công kích đối thủ.
Chỉ thấy Phùng Chí thân hình không ngừng di động ở giữa sân, vừa né tránh từ đợt tấn công từ bên cạnh, cặp mắt hắn lóe ra tinh quang, ánh mắt giống như một loại rắn độc nhìn chằm chằm vào địch nhân vây xung quanh hắn.
Sau một khắc, Phùng Chí vòng qua lưng một địch nhân đứng cách đó không xa. Chỉ thấy hắn trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tiếp theo, Dương Vũ chỉ nhìn thấy hai tay của Phùng Chí nhẹ nhàng giơ lên.
Dưới ánh đèn loáng thoáng bên dưới, mắt Dương Vũ chợt hoa lên! Phía trước Phùng Chí đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng lóng lánh trong suốt như mủi tên nhọn bay ra.
Ánh sáng ở trong bầu trời đêm như chợt lóe, mảnh ánh sáng phóng ra thật nhanh, cả từ phía trước lẫn phía sau lưng địch nhân mà hướng tới.
“A! địch nhân đột nhiên kêu thảm một tiếng thê lương! Lúc mà địch nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết đó thì cũng là lúc người hắn găm chi chít những mảnh sáng bạc tựa như những mũi tên nhọn chứa đầy năng lượng cực đại. Phía trước hắn là những tinh anh của Cục An Toàn Quốc Gia cũng không thể để lãng phí cơ hội này, một chưởng vỗ vào thiên linh cái làm cho đầu hắn vỡ nát, kết thúc cuộc sống tội lỗi của hắn.
“Phùng Chí là thủy hệ dị năng.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Dương Vũ, Tôn Dương thản nhiên nói. Mặt khác, Liễu Duyệt còn chưa biết là có chuyện gì đang xảy ra ở đây. Bởi vì nàng là một người bình thường, Nếu như không phải Dương Vũ có ánh mắt tinh nhạy thì những sự việc diễn ra trước mắt cũng chỉ biết một cách đại khái thôi.
“Người có thủy hệ dị năng? Thì ra những thứ kia là băng tiễn.” Dương Vũ trong nháy mắt đã biết được những ánh sáng đó từ đâu mà có.
Chỉ là băng tiễn bình thường, nhưng trong tay Phùng Chí thì lại thành một thứ vũ khí lợi hại! Một thứ bình thường cũng đủ lấy mạng người! Những lời nói như thế đối với Phùng Chí một chút cũng không sai.
Nếu xem lại bản thân mình, mình chắc gì đã làm được như thế.
Thật ra thì, Dương Vũ không biết rằng, đối với một người cho tới bây giờ chỉ mới bắt đầu lĩnh ngộ được dị năng, có thể làm được như vậy đã gọi là thiên tài rồi. Dù sao, Phùng Chí cũng trải qua một hệ thống huấn luyện. Hơn nữa đã sở hữu dị năng rất nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chỉ riêng điểm này, Dương Vũ không thể so sánh được.
Nói như vậy, không phải là Dương Vũ không thể vượt xa họ. Mà là, Dương Vũ hiện tại chưa bằng họ! Nhưng nếu như để Dương Vũ chính thức trải qua huấn luyện, thì mọi chuyện sẽ khác. Phải biết rằng Dương Vũ có tiềm ăng vô hạn. Hơn nữa, Dương Vũ không chỉ là một dị năng giả, mà còn là một cổ võ giả. Cường đại là chuyện không phải hoài nghi.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Long Tổ(龙组)
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 73: Ngày Diệt Vong Của Đại Sa Bang (hạ)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Consoixam
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi.com & Banlonghoi.com
Không nói tới Dương Vũ trong lòng đang khiếp sợ. Ở bên kia, Phùng Chí như một con giao long xông xáo giữa trận chiến như chỗ không người. Tìm thời cơ đánh lén địch thủ, vì thế người bị hắn giết ngày càng nhiều, số lượng địch nhân vì vậy mà không ngừng giảm xuống. Có thể nói trong trận chiến Phùng Chí là người nguy hiểm nhất.
Trong biệt thự bỗng có một người lao ra, phi thẳng đến chỗ Phùng Chí. Đó là một thanh niên với khuôn mặt vô cùng âm hiểm. Phùng Chí lập tức thu hồi nụ cười trong mắt, trở nên cảnh giác không dám tỏ ra khinh thường. Bởi vì trên người đối thủ phát ra vẻ nguy hiểm, Phùng Chí có cảm giác năng lực của người này cũng không thua mình.
Dĩ nhiên trừ phía trước biết thự lúc này đang xảy ra chiến đấu, các nơi khác cũng chém giết kịch liệt nhưng không bằng nơi này mà thôi. Hiện tại, trừ biệt thự này vẫn còn gắng cầm cự những nơi khác đã bị những tinh anh của Cục An Toàn Quốc gia bao vây khống chế.
Nhìn những người đang chiến đấu trong sân, Dương Vũ cũng cảm thấy bầu máu nóng rần rần bốc lên. Quay đầu nhìn sang Tôn Dương, nói: ”Tổ trưởng, em muốn thử tay một chút.”
Tôn Dương gật đầu, nói: ”Cẩn thận một chút.” Dương Vũ gật đầu, tung người nhẩy vào giữa sân.
“Tôn tổ trưởng?” Liễu Duyệt ở một bên cũng không chịu kém nhưng mà thấy ở khắp nơi đầy rẫy những pha nguy hiểm thì chùn bước. Lúc này thấy Dương Vũ lao xuống cũng không khỏi nhìn Tôn Dương một cái.
“Ha ha, không có chuyện gì. Chúng ta đã theo đuổi công việc này lúc nào cũng có thể đối diện với chuyện sống chết, Dương Vũ bây giờ còn trẻ tuổi, đây là cơ hội cho hắn rèn luyện.” Thật ra thì, Tôn Dương đối với Dương Vũ tương đối yên tâm. Nơi này người của bọn họ rất nhiều, vạn nhất Dương Vũ không chống lại được thì bên cạnh cũng có người giải nguy. Đây cũng chính là điều mà Tôn Dương yên tâm để cho Dương Vũ tham gia.
Dương Vũ nhảy xuống sân, liền xăm xăm lao về phía biệt thự. Lúc này, hai bên đã chiến đấu đến hồi gay cấn, cả đám đang lao vào chiến đấu kịch liệt, tiếng la hét chém giết không ngừng.
“Thằng nhóc, là mày đi tìm cái chết.” Dương Vũ còn chưa kịp thích nghi thì từ trong biệt thự có một gã cao to lao về phía Dương Vũ rống lên một tiếng, tay biến thành quyền nhằm Dương Vũ tấn công.
“Vù!” Quyền của hắn tạo thành một tiếng gió rít, hung mãnh nện thẳng vào người của Dương Vũ. Khuôn mặt của gã vô cùng dữ tợn.
"Hỏa Tường!"
Dương Vũ gầm nhẹ một tiếng, “Oành” một tiếng, phía trước Dương Vũ bổng xuất hiện một bức tường lửa! mà quyền của gã cũng vừa lúc đánh vào bức tường lửa đó.
“Oa a a!” Bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, hắn rống lên một tiếng đau đớn. Đồng thời, quyền của gã cũng thu lại, nhưng tay áo đã bị thiêu rụi, còn bàn tay của hắn thì cũng bị phỏng nặng, mùi thịt cháy bốc ra khét lẹt.
“Oa a a !” Hán tử kêu lên một tiếng quái dị, tay phải không ngừng vung vẩy như thể làm như vậy mới có thể giảm bớt cơn đau. Khuôn mặt hắn lại càng trở nên dữ tợn méo mó, Hai mắt trợn trừng, lửa giận ngút trời tưởng chừng như có thể làm rách cả con ngươi hung hăng nhìn Dương Vũ.
“Thằng nhóc, mày dám làm tao bị thương!” Hắn rống lên một tiếng rồi bước lên phía trước một bước, xử ra một cước nhằm thẳng hạ bộ của Dương Vũ mà đá.
“Mày chán sống rồi!” Đôi mắt tinh anh của Dương Vũ chợt lóe tinh quang, hắn cũng hiểu rằng tên kia chỉ là cậy vào sức lực mà thôi. Cho nên cười lạnh một tiếng, xuất quyền đánh ra.
“Bùng!”
Một con rồng lửa từ quyền của Dương Vũ lao ra ngoài. Giống như tiềm long thăng thiên bị nhốt lâu ngày giờ mới được dịp bay nhảy, nó rống lên một tiếng quấn tròn lấy Dương Vũ rồi lao thẳng về phía gã kia.
Gã kia tựa hồ kinh hãi, sự dữ tợn ban đầu biến mất, giờ phút này chuyển qua vô cùng sợ hãi. Trong nháy mắt hắn vội thu chân, hắn cố lấy sức lùi về phía sau thật nhanh.
Tốc độ của hắn dù nhanh, nhưng rồng lửa của Dương Vũ còn nhanh hơn! Chỉ nghe tiếng rồng lửa gầm thét, há to cái miệng đỏ rực dường như muốn đem gã đó nuốt thẳng vào trong bụng.
Nhìn thấy tình thế nguy ngập. Gã rống lên một tiếng, hai tay chắn phía trước, muốn ngăn con rồng công kích. Thế nhưng nếu mà dể dàng như vậy thì bản lĩnh của Dương Vũ chẳng thể góp mặt vào chiến dịch này.
“A!” Gã đột nhiên kêu lên một thảm thiết. Rồng lửa trong tích tắc nuốt chững lấy gã. Nhất thời hắn kêu lên một tiếng thê lương rồi không ngừng lăn lộn dưới đất mong dập tắt ngọn lửa.
Dương Vũ nhìn thấy ý định của đối phương thì hừ lạnh một tiếng. Bước nhanh lên phía trước, một cước nhằm thằng vào đầu địch nhân mà hung hăng đạp xuống. Nhất thời thanh âm của gã im bặt, không còn cử động được nữa, hiện trường chỉ là một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực.
Đánh chết xong gã cao lớn, Dương Vũ xoay người, lao vào bên trong biết thự, hắn cố tìm kiếm địch nhân tiếp theo.
Ở xa, Tôn Dương thầm gật đầu, trải qua lần chiến đấu trước, kinh nghiệm chiến đấu của thằng bé này đã tăng lên không ít. Cũng không để cho địch nhân có bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào. Chỉ cần có cơ hội là đem địch nhân vào đặt chỗ chết.
Nhưng Liễu Duyệt bên cạnh thì lại không đồng tình. Nhìn thấy Dương Vũ lạnh lùng đánh chết địch nhân như vậy mà không nhíu mày một cái, ngược lại chân mày của nàng lại nhíu lại.
Last edited by hoanggia; 16-04-2011 at 12:20 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoanggia