Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 168: Chủ nhân mới của Long tiên.
Dịch: rambo210 Nguồn: Sưu tầm
Chúc mừng 20 - 10
Hạ Nhất Minh sau khi rời đi lập tức chạy tới bãi biển.
Ở nơi này Bách Linh Bát vẫn đang tiếp tục công việc quen thuộc vài tháng gần đây. Còn bảo trư vẫn đặc biệt tích cực thực hiện công việc bắt cá, nhìn cá lớn chất đống trước mặt Bách Linh Bát cũng đủ hiểu nó siêng năng tới mức nào.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hai gã, không chút do dự lấy Không gian giới chỉ ra. Hắn chậm rãi mở ra không gian giới.
Đưa tay lục lọi một chút hắn đã lấy được trường tiên lúc trước ra.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết lai lịch chiếc trường tiên này, nhưng tính chất đặc biệt của nó thì hắn hiểu rất rõ. Căn cứ vào Long thương trong tay Kim Chiến Dịch, trường tiên này dường như cũng do da rồng chế tạo ra.
Đương nhiên có đúng thế không thì Hạ Nhất Minh không dám cam đoan, nhưng hắn lại không có phương pháp kiểm tra nào cả.
Cất lại Không gian giới chỉ, Hạ Nhất Minh tới cạnh đống lửa, đưa tay lấy sáu con cá vừa nướng trong tay Bách Linh Bát.
Bảo trư đột nhiên nhảy dựng lên chắn trước mặt hắn, nó lầm bầm vài tiếng như muốn giải thích điều gì.
Hạ Nhất Minh nhìn theo hướng chân nó chỉ, đúng là nơi ở của Độc giác mã, hắn mỉm cười nhất thời hiểu được ý nó.
Sáu đầu cá nướng cầm trên tay được tách làm hai phần, vẻ mặt bảo trư hớn hở lập tức tránh sang một bên.
Hạ Nhất Minh cười ha ha, quay ngược lại động phủ của Sở Hao Châu.
Nghĩ lại trong nhóm của mình, Hạ Nhất Minh quan hệ thân thiết với Sở Hao Châu, còn bảo trư giao thiệp tốt với Độc giác mã, điều này thật hết sức kỳ quái.
Khi tiến vào động phủ, Hạ Nhất Minh trong lòng có vài phần không yên.
Trong tay hắn đột nhiên có thêm một kiện thần binh lợi khí, khẳng định sẽ khiến Sở Hao Châu hoài nghi. Bởi vậy hắn cố ý đi về hướng Bách Linh Bát nhằm đánh lạc hướng Sở Hao Châu.
Bất quá Hạ Nhất Minh tin tưởng với sự lão luyện của Sở Hao Châu hẳn sẽ không cố ý hỏi vấn đề này.
Quả nhiên khi Hạ Nhất Minh trở lại, Sở Hao Châu căn bản không đề cập tới chuyện vì sao vừa rồi hắn rời đi.
Cầm trong tay số cá nướng toàn bộ đưa cho Sở Hao Châu, lão nhân cũng không khách khí lập tức xử lý. Bất quá lúc này lão nhân so với lần đầu tiên hành động bớt lỗ mãng đi nhiều, dù sao thì lão cũng hiểu được cái gì gọi là ăn cá tới phát nôn rồi.
Sau khi lão ăn xong, tùy ý đưa tay áo lên chùi chút mỡ dính trên miệng, chân thành nói:
- Hạ huynh đệ. Các ngươi gặp tao ngộ trên biển mà còn có thể mang được gia vị theo, lão phu thật sự bội phục tâm tư này.
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười lắc đầu, số gia vị này của Kim Chiến Dịch, bởi hắn ngại tình huynh đệ nên không ném đi mà thôi. Không ngờ khiến hắn thân hãm nơi đảo hoang này nó lại phát huy tác dụng, điều này quả thực khiến Hạ Nhất Minh vô cùng cảm kích Kim Chiến Dịch.
- Hạ huynh đệ. Ngươi vừa rời đi không phải chỉ vì mang cá tới chứ.
Sở Hao Châu cười cười nói.
Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy tức cười, biết là không thể gạt được người này, cổ tay vừa đảo đã đưa Long tiên lấy ra.
Thật sự khi Hạ Nhất Minh vừa trở lại, Sở Hao Châu sớm đã chú ý chiếc roi màu đen bên người hắn. Bất quá lão nhân cũng bảo trì rất tốt thái độ, làm như không thấy, chỉ tập trung vào việc ăn uống. Cho tới lúc này khi Hạ Nhất Minh lấy chiếc roi ra lão mới chăm chú nhìn.
Chậm rãi ánh mắt lão xuất hiện vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm vui mừng, hắn khẽ cười nói:
- Sở huynh. Nếu huynh không chê, xin thử một lần.
Ngừng một lát hắn nói tiếp:
- Sở huynh, bất quá tốt xấu gì ta cũng phải nói trước. Cái binh khí này ta tại Quỷ Khốc Lĩnh vô tình có được, nhưng có phải là thần binh lợi khí chế tạo bằng thân thể Thần thú hay không thì tiểu đệ này cũng không dám khẳng định. Nếu Sở huynh không thể sử dụng xin đừng thất vọng.
Sở Hao Châu gật đầu xác nhận, lão hít một hơi thật sâu, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Bốn mươi năm qua lão mơ tưởng có một kiện thần binh lợi khí thuộc về mình, bởi thế lão không tiếc thời gian dùng Hỏa hệ chân khí luyện hóa khoáng thạch, thu thập huyền thiết trân quý.
Giờ phút này mặc dù biện pháp chế luyện binh khí đã bị chính lão chặt đứt nhưng khả năng sử dụng thần binh lợi khí làm bằng thân thể Thần thú vẫn còn nguyên vẹn.
Tới tận lúc này trái tim lão dường như đập nhanh tới muốn phóng ra khỏi thân thể.
Nhiều năm đã qua lão chưa từng kích động như vậy, giờ phút này dĩ nhiên sẽ có cảm giác suy tính thiệt hơn.
Nhận lấy trường tiên trong tay Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu chậm rãi dung nhập chân khí vào đó. Tiếp theo lão lập tức cảm nhận được biến hóa thần kỳ của nó.
Lão mạnh mẽ thu chân khí lại, đưa trường tiên vứt cho Hạ Nhất Minh, tức giận nói:
- Hạ huynh đệ. Sao người có thể đùa giỡn vậy?
Hạ Nhất Minh trong lòng ngạc nhiên, hỏi gấp:
- Sở huynh. Chẳng lẽ thứ này không phải là do thân thể Thần thú chế luyện ra.
Sở Hao Châu hậm hực nói:
- Đây có phải do da Thần thú chế luyện hay không ta cũng không biết. Nhưng trong đó có chân khí của ngươi, ta căn bản không thể sử dụng.
Hạ Nhất Minh ngẩn ra, sau đó cất tiếng cười to, bản thân hắn không ngờ gấp tới độ quên cả việc này.
Nắm đầu roi, chân khí cuồn cuộn được hắn đưa vào. Sau khi trường tiên tràn ngập chân khí bắt đầu hình thành một vòng xoáy chậm rãi hút từng chút chân khí trong đó ra.
Kỳ thực với thực lực của Sở Hao Châu, ngay cả không có Hạ Nhất Minh hỗ trợ cũng chỉ cần vài tháng có thể luyện hóa hoàn toàn trường tiên, về sau chính là thần binh lợi khí cho lão sử dụng.
Bất quá mấy tháng thời gian không chỉ có lão không chờ được, mà ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể chờ nổi.
Sau một lát, chân khí trong trường tiên toàn bộ được Hạ Nhất Minh thu nạp sạch sẽ, không còn lưu lại dù chỉ một chút.
Cười hắc hắc, Hạ Nhất Minh đưa trường tiên cho Sở Hao Châu.
Lão nhân nhận lấy lập tức thu liễm tinh thần đang dao động. Lão nhân gia hắn dù sao cũng là Tôn giả đại nhân, bất quá chỉ vài hô hấp đã không chế toàn bộ tinh thần.
Chậm rãi lão đưa chân khí dung nhập vào đó.
Trường tiên này quả thiên có được uy lực khó lường. Sau khi dung nhập đại lượng chân khí vào chậm rãi thẳng lên, đặc biệt những phiến lân giáp trên thân nó tỏa ra ánh sáng đen bóng. Mỗi một phiến lân giáp lập lòe sáng lên như gương, trong tay Sở Hao Châu như nắm giữ vô số gương mặt dữ tợn, khiến người khác nhìn thấy không khỏi khiếp sợ không thôi.
Lúc này Sở Hao Châu cũng có cảm giác như vậy.
Đặc biệt sau khi điều khiển kiện binh khí này, trong đáy lòng lão xuất hiện cảm giác kính sợ. Dường như chiếc trường tiên này cất giữ lực lượng tương đông với lão vậy.
Sở Hao Châu đôi mắt tràn ngập kích đông, chân khí trong cơ thể bắt đầu chuyển đổi.
Rất nhanh trường tiên đỏ rực, ngay cả không khí trong động phủ cũng theo đó nóng bỏng hẳn lên. Lão tùy ý vung tay, đám cỏ giữa phòng ngủ đột nhiên bùng cháy.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, nhìn vẻ xấu hổ của Sở Hao Châu tùy ý vung tay lên.
Nhất thời ngọn lửa vừa xuất hiện đã biến mất như chưa từng có.
Sở Hao Châu ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc. Bất quá thời gian gần đây, người trẻ tuổi này đã mang tới cho lão nhiều kinh hỉ, bởi vậy lão cũng không có điều gì phật lòng cả.
Màu sắc trường tiên lại một lần nữa biến hóa, tất cả lân phiến một lần nữa hóa đen bóng, chủ yếu hơn trên mỗi phiến lân giáp còn có thêm một tầng hơi nước mỏng, dường như có một dòng nước chảy quanh nó.
Cảm giác nóng bỏng khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự mát mẻ của Thủy hệ lực lượng.
Ngay sau đó màu xanh của Phong lực cũng hiện ra trên Long tiên, lúc này nó đã dài hẳn ra, phiêu diêu trong không khí như tùy ý có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Hạ Nhất Minh đứng bên lấy làm kỳ lại. Khi hắn điều khiển Long tiên, không nghĩ tới nó còn có biến hóa như vậy.
Dường như không có tác dụng nào khác nên hắn mới tùy tiện cất vào Không gian giới chỉ.
Trong lòng hắn, Long tiên giá trị xa xa mới bằng Đại Khảm Đao cùng Ngũ Hành Hoàn, bởi vậy mặc dù biết nó không thua kém so với Long thương của Kim Chiến Dịch nhưng cũng không có lòng sử dụng.
Bất quá đối với Sở Hao Châu thì hoàn toàn khác. Với lão mà nói, thần binh lợi khí này chính là bảo vật lão mơ tưởng bấy lâu. Một khi tới tay dĩ nhiên là coi như tính mạng, không dám có điểm coi thường.
Cũng bởi nguyên nhân này nên hai người sử dụng mục đích khác nhau, biến hóa cũng bất đồng.
Dưới sự điều khiển của Sở Hao Châu, ba cỗ lực lượng bất đồng chậm rãi tiến vào Long tiên. Sau một giây, Long tiên nhất thời run lên, ba loại màu sắc khác biệt tùy thời có thể phát nổ.
Nhưng bất luận là Hạ Nhất Minh hay Sở Hao Châu với Long tiên này lại có sự tin tưởng tuyệt đối, nó sẽ chịu được áp lực này mà không thể hỏng được.
Quả nhiên từ đầu tới cuối, Long tiên vẫn hoàn hảo không chút tổn hại gì. Nhưng trên người Sở Hao Châu lại xuất hiện vấn đề. Chân khí của lão sau khi tiến vào nhất thời không thể tiếp tục được. Ba màu sắc bất đồng chỉ duy trì một khoảng thời gian rồi hoàn toàn tiêu biến.
Hạ Nhất Minh trong lòng ngạc nhiên, nói:
- Sở huynh. Chẳng lẽ chiếc roi này không hợp tay sao?
- Chiếc roi này quả nhiên do một phần thân thể Thần thú chế luyện thành. Vừa rồi lão phu sử dụng bất quá chưa hoàn toàn luyện hóa lên không thể phát ra uy lực thực sự của nó.
Lão ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:
- Nửa năm. Nhiều nhất nửa năm lão phu có thể thành công luyện hóa nó, khẳng định nó sẽ trở thành thần binh của lão phu.
Hạ Nhất Minh lúc này mới yên lòng, ôm quyền nhìn lão nhân nói:
- Đã vậy xin đa tạ Sở huynh.
Sở Hao Châu thoải mái cười lớn, nói:
- Một năm sau, lão phu nhất định trở về quê nhà, cho những kẻ kia biết cái gì gọi là nợ máu phải trả bằng máu.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
- Sở huynh. Ngươi từng nói qua, bọn họ cũng có Tôn giả.
Sở Hao Châu vung Long tiên trong tay nói:
- Hạ huynh đệ yên tâm. Chỉ cần có vật này tương trợ, lão phu tuyệt đối có thể thành công.
Trong âm thanh của lão tràn ngập vẻ tự tin.
Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, lão nhân đã hạ quyết tâm một mình tiến bước.
Vì hoàn thành tâm nguyện này, Sở Hao Châu sợ rằng tính mạng cũng nguyện bỏ lại nơi đó.
Hắn than nhẹ một tiếng, cố gắng lắc đầu xóa đi ý nghĩ muốn hỗ trợ. Bất quá vừa nhìn thấy vẻ mặt Sở Hao Châu, hắn liền lập tức bỏ đi suy nghĩ này.
Sở Hao Châu đột nhiên vỗ gáy, nói:
- Hạ huynh đệ. Ngươi đã đưa cao giai thần binh lợi khí này cho ta. Lão ca ta cũng không nhận không. Ngươi lấy chỗ huyền thiết kia đi.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi nói:
- Sở huynh. Thần binh lợi khí này ta có được từ một thi thể tại Quỷ Khốc Lĩnh, nếu là cao giai thần binh lợi khí e rằng cũng có lai lịch không nhỏ. Ngày sau sợ sẽ có phiền toái đôi chút.
Sở Hao Châu lắc đầu, tự tin nói:
- Hạ huynh đệ yên tâm. Trên con đường võ đạo, kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng. Ngươi có được từ Quỷ Khốc Lĩnh vậy thứ này la của ngươi. Sau khi chuyển tặng lão phu dĩ nhiên lão phu sẽ nhận hết mọi nhân quả.
Lão dừng lại một chút, nói tiếp:
- Bất quá theo như lão phu biết, vật này hẳn xuất xứ từ Tây phương. Bởi vậy cho dù có người muốn tìm lão phu gây phiền toái e rằng cũng không dễ dàng gì.
Hạ Nhất Minh lúc này mới có chút yên tâm. Phong Thủy bảo phiến dĩ nhiên không dám lấy ra, bất quá Long tiên này không giống vậy.
Nếu có thể giúp được Sở Hao Châu, lại có thể giúp mình có được số huyền thiết kia. Loại giao dịch hoàn mỹ này hắn đương nhiên không có gì cần lo lắng.
Khẽ vung tay lên, số huyền thiết đã tự động bay vào trong tay hắn.
Dĩ nhiên lúc này Hạ Nhất Minh sử dụng chân khí không như lần đầu cầm khối huyền thiết kia.
Đám huyền thiết nhất thời ngoan ngoãn bay vào tay hắn.
Hạ Nhất Minh nghĩ tới trọng lượng của nó không khỏi có chút kỳ quái, nặng như vậy e cũng chỉ có bảo vật huyền thiết này mà thôi.
Sau khi nhận lấy đống huyền thiết, trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Hắn cũng không ngu ngơ tới độ giao nó cho đám người Thiên Trì nhất mạch. Thứ này nên thuộc về Hoành Sơn nhất mạch cùng Hạ gia trang mới đúng.
Có số huyền thiết này cùng với sừng Long xà giấu trong Không gian giới chỉ, bất luận hắn luyện chế thế nào cũng có thể khiến thần binh lợi khí cao cấp hơn một bậc.
Có thể nói, chỉ cần Hoành Sơn nhất mạch cùng Hạ gia trang xuất hiện Tôn giả, chắc chắn sẽ không phải lo về thần binh lợi khí nữa.
Hơn nữa huyền thiết cùng sừng Long xà cũng có thể luyện chế bảo giáp phòng ngự, mặc dù khác với thiên tài địa bảo những cũng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Bất quá Hạ Nhất Minh tin tưởng, chỉ cần đem một phần nhỏ trong hai thứ này đi trao đổi, hắn sẽ có được thứ không tầm thường.
Đang khi Hạ Nhất Minh muốn cầm số huyền thiết rời đi, trong tai đột ngột nghe được tiếng hí dài.
Trong tiếng hí tràn đầy sự phẫn nộ bi ai.
Sau đó mấy tiếng " Oa...oa.."vang lên dồn dập.
Sở Hao Châu vẻ mặt đại biến, nhất thời quát lên giận dữ:
- Hắc Ngột Thứu đáng chết.
Thân hình lão vừa động đã rời khỏi nơi này.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh đồng thời sáng lên, trong lòng hắn lo lắng nhưng không giống với nỗi lo của Sở Hao Châu.
Hắn lo lắng chính là tiểu tử bảo trư kia, nếu tính không nhầm thì lúc này cũng đã mang cá tới chỗ Độc giác mã rồi.
Nếu như gặp tình huống Hắc Ngột Thứu bất ngờ tập kích, sợ rằng tình huống của nó không khả quan lắm.
Mặc dù nó từng lộ thần uy tại Quỷ Khốc Lĩnh, bằng vào một tiếng rống lớn đẩy lui Long xa. Bất quá trong lòng Hạ Nhất Minh hình tượng của nó vẫn chỉ là một đầu heo nhỏ dễ thương mà thôi.
Hai đoạn huyền thiết trong tay bỏ đi, Hạ Nhất Minh thân hình như điện rời khỏi động phủ của Sở Hao Châu, không chậm trễ tiến về nơi phát ra những tiếng kêu kia.
Hai đoạn huyền thiết kia mặc dù trân quý nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh, nó không đáng bằng một góc của bảo trư.
Âm thanh bên tai vang lên, cảnh sắc nhất thời trở lên tối sầm.
Sau khi tấn giai Tôn giả, tốc độ cực hạn mặc dù không nhanh hơn nhưng khi vận dụng công pháp này, Hạ Nhất Minh đã thuần thục hơn không ít.
Thân hình hắn nháy mắt đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách đó hơn mười trượng.
Bất quá thân pháp Sở Hao Châu cũng không chút nào thua kém Hạ Nhất Minh, lão chạy như bay, không gian xung quanh như vỡ ra theo từng bước chạy, bản thân hắn cũng như một thác nước chảy trên không trung hướng về nơi kia.
Hai người mặc dù mục tiêu khác nhau nhưng không hẹn mà cùng di chuyển với tốc độ cao nhất.
Xa xa trên bầu trời, vài bóng đen thật lớn xuất hiện, chính là bầy Hắc Ngột Thứu trên đảo này.
Trong khoảng thời gian ở lại nơi này, Hạ Nhất Minh đã biết sơ qua, Hắc Ngột Thứu, Độc giác mã cùng Sở Hao Châu lấy trung tâm đảo nhỏ làm ranh giới, không vi phạm lẫn nhau.
Đám linh thú có cánh kia cũng rất thông minh, biết lão nhân cùng Độc giác mã không dễ chọc vào bởi vậy không từng vi phạm điều trên. Bất quá lúc này có lẽ chúng cảm nhận được Độc giác mã đang suy yếu nên mới vội bay tới công kích, muốn xóa bỏ mối họa trong lòng này.
Dù sao một rừng đâu thể có hai cọp, đạo lý này không chỉ có con người hiểu được, mà ngay cả linh thú cũng thế.
Xa xa còn chưa chờ hai người Hạ Nhất Minh chạy tới cảnh tượng nơi này cũng hiện ra rõ rệt trong mắt bọn họ.
Trên bầu trời mười đầu Hắc Ngột Thứu giang cánh bay lượn. Chúng giống như bầy ác lang, từng nhóm phát động công kích về phía Độc giác mã đang trọng thương kia.
Trong miệng chúng không ngừng phát ra những đạo phong nhận, lực lượng của những phong nhận này vô cùng cường đại. Đặc biệt trong đó có hai đầu Hắc Ngột Thứ cường tráng phát ra phong nhận không chút nào thua kém với lực lượng của Nhất đường thiên cường giả.
Nếu bình thường đám phong nhận này đừng mong uy hiếp Độc giác mã, nhưng giờ phút này nó đang trọng thương, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, căn bản không thể né tránh, bởi vậy chỉ có thể dựa vào da dày xương cứng mà đối chọi lại.
Bất quá năng lực thân thể của nó quả nhiên cường đại vượt xa đám Hắc Ngột Thứu có thể ảnh hường. Bất luận công kích của đám Hắc Ngột Thứu mãnh liệt ra sao cũng không mảy may tổn thương nó.
Bất quá trong bầy Hắc Ngột Thứu còn có một đầu thật lớn.
Đầu Hắc Ngột Thứu này không ngờ dài tới năm trượng, chỉ chút nữa là có thể do với chiếc thuyền Hạ Nhất Minh ra khơi.
Thân thể như vậy bay lượn giữa không trung thậm chí mang lại cho người ta cảm giác giơ cách che trời là thế nào.
Nó rõ ràng chính là Hắc Ngột Thứu Vương. Đám Hắc Ngột Thứu còn lại giống như quân lính phục tùng mệnh lệnh của nó vậy.
Hơn nữa thiên địa chân khí xung quanh thân thể nó tuyệt đối không phải linh thú có Tiên thiên chi thể so sánh được.
Hạ Nhất Minh âm thầm giật mình. Nếu hắn tính không nhầm, có thể khiến thiên địa chân khí dao động tới mức này, chỉ sợ linh thú này đã đạt tới cấp bậc Thánh thú trong truyền thuyết rồi.
Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn thấy Thánh thú, trong lòng ngoài kinh ngạc còn có chút chờ mong.
Không biết Thánh thú liệu có lợi hại như trong truyền thuyết không? Nếu cùng nó giao thủ, với việc tới Đồ đằng nhất tộc sau này hẳn là có lợi ích rất lớn.
Thánh thú Hắc Ngột Thứu biểu hiện cũng khác biệt. Nó không tận lực tránh né va chạm cùng Độc giác mã mà toàn lực dùng móng vuốt cùng cánh chộp tới thân thể Độc giác mã.
Độc giác mã nửa ngồi trên đất, đột nhiên mở miệng lộ ra hàm răng sắc bén như dao.
Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Trước đây không có chú ý, nếu không thấy được đám răng nanh sắc bén này, kẻ ngốc cũng biết nó không phải động vật ăn cỏ.
Thân thể Hắc Ngột Thứu Vương đột nhiên xoay chuyển né tránh hàm răng của Độc giác mã. Mong vuốt của nó như dài ra rất nhiều, như bàn tay của người hung hăng chụp vào thân ngựa.
Độc giác mã mặc dù da dày xương cứng như thực lực của đối phương cũng không tầm thường. Trên lưng nó đột nhiên xuất hiện năm lỗ thủng lớn.
Cả người nó run lên, bất chợt nhảy dưng lên.
Biến cố này xảy ra bất ngờ, vốn tưởng Độc giác mã chỉ có thể nửa ngồi trên đất không ngờ nhảy lên, quả thực khiến kẻ khác giật mình.
Thánh thú Hắc Ngột Thứu dường như cảm nhận được nguy cơ, nó muốn bay lên. Bất quá khi nó vừa vung cánh, nhất thời Độc giác mã đã như bay lên, bốn vó hung hăng đạp lên người nó.
Hắc Ngột Thứu Vương gào lên một tiếng, thân thể bắn thẳng ra ngoài. Bất quá chỉ giây lát trong miệng nó cũng xuất ra một đạo phong nhận đánh thẳng vào lưng Độc giác mã.
Hai linh thú đồng thời ngã văng ra, trên bãi biển để lại dấu vết thật lớn.
Hắc Ngột Thứu Vương vỗ hai cánh, nhất thời bay lên. Còn Độc giác mã lúc này tương đối thảm hại, trên lưng nó máu thịt lẫn lộn. Đối với sức công kích của Thánh thú, mặc dù da dày xương cứng thế nào rốt cuộc cũng bị tổn thương.
Đám Hắc Ngột Thứu trên không trung ngửi được mùi máu nhất thời hưng phất hẳn, chúng đáp xuống từ miệng thổ tức ra vô vàn đạo phong nhận bắn thẳng vào lưng Độc giác mã.
Nếu thật sự bị đám phong nhận này đánh trúng, Độc giác mã có cường đại kết quả cũng chỉ có một mà thôi.
Diễn biến dù nhiều nhưng bất quá chỉ xảy ra trong vài hô hấp mà thôi.
Đôi mắt Sở Hao Châu nhất thời đỏ rực. Sau khi thấy được máu thịt lẫn lộn trên lưng Độc giác mã, sát khí trên người lão như dung nham bùng phát, hai chân lão hung hăng đạp mạnh, cả người nhất thời bay lên.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Không có bất cứ âm thanh nào giống như vốn không có việc Sở Hao Châu bất ngờ nhảy vọt lên mười trượng vậy. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên không trung, hắn như thế nào cũng không thể nghĩ vị lão nhân này tới tận bây giờ còn nóng tính như trẻ con vậy.
Bầy Hắc Ngột Thứu tới đây vì lợi dụng Độc giác mã bị thương mà điên cuồng thổ tức bắn tới.
Cũng bởi Độc giác mã di chuyển khó khăn nên bọn chúng mới có thể thực hiện được. Bình thường chỉ vào tốc độ của bọn chúng đừng mong ảnh hưởng tới Độc giác mã.
Bất quá sau khi bầy Hắc Ngột Thứu bay lên không trung mười trượng, không ngờ còn có một nhân ảnh cũng vọt lên độ cao tương đương với chúng.
Ánh sáng tam sắc như ánh mắt trời chiếu rọi, lúc này bộc phát sát khí cường liệt vô cùng.
Tôn giả toàn lực công kích, có bao nhiêu lực lượng lúc này đều hoàn toàn bộc lộ hết.
Cỗ chân khí tam sắc từng khiến Độc giác mã trọng thương lúc này ngược lại vây khốn chín đầu Hắc Ngột Thứu trên không.
Chỉ trong nháy mắt, đám Hắc Ngột Thứu khí thế bừng bừng bị vây vào tuyệt cảnh.
Mỗi đầu Hắc Ngột Thứu thực lực chỉ tương đương một vị Tiên thiên cường giả, cũng có vài đầu đạt tới cấp độ ngang với Nhất đường thiên cường giả. Bất quá trong tay lão nhân này cũng chỉ yếu ớt như nhau, bị cỗ chân khí khống chế, ngay cả năng lực chống cự của chúng cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng đầu Hắc Ngột Thứu Vương trên cao tuyệt đối sẽ không để bầy thần tử của mình chết thảm như vậy. Hai cánh mở lớn, trong nháy mắt nó đã như tia chớp bắn thẳng về phía Sở Hao Châu.
Hai mắt lão nhân lóe lên một tia tinh mang, tròng mắt gắt gao tập trung vào Hắc Ngột Thứu Vương đang tới.
Bình thường đám Hắc Ngột Thứu đối với lão cơ bản không đáng để đối phó. Khi nhảy lên, mục tiêu của lão cũng chỉ là đầu Hắc Ngột Thứu Vương này.
Vừa thấy nó vọt tới, cổ tay Sở Hao Châu run lên, cỗ chân khí tam sắc như sớm có tính trước, phóng tới hoàn toàn quấn lấy Hắc Ngột Thứu Vương.
Tiếng kêu ác liệt từ miệng Hắc Ngột Thứu Vương phát ra. Nó lập tức đã nhìn ra mưu tính của đối phương.
Mặc dù bầy Hắc Ngột Thứu vô cùng lợi hại, nhưng nếu mất đi một vương giả như nó, lực chiến đấu đã không cách nào ảnh hưởng tới lão nhân cùng Độc giác mã kia nữa.
Hai cánh nó vung lên, miệng đồng thời mở lớn thổ tức một đạo phong nhận màu xanh cường đại bắn thẳng về phía lão nhân.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, quát khẽ:
- Bạo.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung, bất quá bởi lúc này Sở Hao Châu đang trên không trung lên lực lượng yếu hơn lần trước một bậc. Cổ tay lão vừa chuyển, Long tiên từ bên hông nhất thời đánh thằng vào đạo phong nhận đang bắn tới.
Tiếp theo lão nhân từ trên không hạ xuống, khi tới gần mặt đất lão khẽ lộn người đã ổn định thân thể.
Trên không trung bay xuống một cơn mưa lông vũ. Xem ra vụ nổ này tuy không ảnh hưởng tới tính mạng Hắc Ngột Thứu Vương nhưng nhìn đám lông vũ của nó cũng biết nó tổn thương khẳng định không nhẹ.
Hắc Ngột Thứu Vương phát ra tiếng kêu phẫn nộ, nó cũng không để ý mà đáp xuống.
Móng vuốt đột nhiên dựng lên, song trảo bén nhọn tấn công về phía nhân loại đồng giai kia.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt nhất thời biến đổi, hắn vừa rồi muốn ra tay, đột nhiên thấy Sở Hao Châu vẻ mặt cười lạnh, Long tiên vung cao đón đỡ cặp trảo kia.
Âm thanh chát chúa vang lên, Hắc Ngột Thứu Vương lại bay cao lên, lúc này nó cũng không chiếm được chút tiện nghi nào cả.
Nhưng hai mắt Sở Hao Châu dột nhiên ngưng lại, Long tiên trong tay đột nhiên rời tay, trên không trung hóa thành một đạo tàn ảnh cắm trên thân thể Hắc Ngột Thứu Vương.
Nó bi thảm kêu lên một tiếng, thân thể thật lớn trên không trung lảo đảo, liều mạng bay về một đảo nhỏ khác.
Trong không trung bầy Hắc Ngột Thứu thấy được thủ lĩnh của mình đột nhiên chuyển hướng cũng vội vàng bỏ chạy, làm gì còn tâm tư ở lại nơi này. Cả bầy Hắc Ngột Thứu hung hăng khi nãy thoáng chốc đã không còn một mống.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Sở Hao Châu. Nếu vừa rồi đối tượng lão công kích là một đầu Hắc Ngột Thứu bình thường ắt hẳn nó sẽ chết ngay tại trận. Bất quá thân thể Hắc Ngột Thứu Vương quá lớn, mặc dù tấn công bất ngờ nhưng Long tiên cũng không thể khiến nó dính tổn thương chí mạng.
Nhìn Hắc Ngột Thứu Vương rời xa mang theo Long tiên, Hạ Nhất Minh nói:
- Sở huynh. Ngươi vì sao lại làm thế?
Sở Hao Châu vẻ mặt cười khổ. Lão vừa rồi vung roi ra, đã phát hiện có chút không ổn. Nhưng phản ứng của Hắc Ngột Thứu Vương cực nhanh, sau khi bị thương đã rời đi, không cách nào để lão vãn hồi cơ hội.
- Hạ huynh đệ xin đừng trách, lão phu có thói quen sử dụng tay không lên mới tiện tay ném nó ra.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Sở huynh. Hai ngày nữa chúng ta tiến vào hòn đảo kia nghĩ biện pháp thu hồi nó.
Sở Hao Châu gật đầu nói:
- Đa tạ.
Hạ Nhất Minh khoát tay chặn lại, nói:
- Sở huynh không cần khách khí.
Lúc này bầy Hắc Ngột Thứu bỏ đi khẳng định sẽ đề phòng, nếu đám người Hạ Nhất Minh tiến tới bị phát hiện, e rằng bọn chúng sẽ chạy xa hơn. Nếu thật sự mất đi Long tiên này, e rằng Sở Hao Châu khóc cũng không kịp nữa rồi. Sở Hao Châu vẫn nhìn Độc giác mã trên đất, chậm rãi tiến lên vài bước.
Độc giác mã ngẩng cao đầu, phát ra vài tiếng hí dài như lời cảnh cáo lão.
Sở Hao Châu ngừng lại, lão nhìn Độc giác mã hồi lâu, một người một ngựa cứ thế giằng co.
Một lúc lâu sau, Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói:
- Uy lực lớn nhất của ngươi là tia chớp trên đỉnh đầu cùng lôi điện hộ thân. Nhưng lúc này ngươi chỉ có Tiên thiên chi thể, bởi thế một ngày chỉ có cơ hội sử dụng một lần. Lão phu quan sát đã vài chục năm nay, bởi thế lúc cùng ngươi giao chiến, khi dụ ngươi xuất ra lôi điện hộ thân lập tức sử dụng Thủy Hỏa bạo liệt đánh ngươi trọng thương.
Lời nói của lão bình thản nhưng khiến Hạ Nhất Minh hiểu ra nhiều điều.
Thì ra tia chớp trên đỉnh đầu cùng lôi điện hộ thân cường đại như vậy một ngày chỉ có thể sử dụng một lần.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng. Với Tiên thiên chi thể mà không có hạn chế này, e rằng với hai tuyệt kỹ này Độc giác mã đã vô địch thiên hạ rồi.
Độc giác mã quay đầu nhìn lại, đôi tai dài khẽ rủ xuống như ngăn chặn âm thanh lọt vào.
- Lão phu đã có được thần binh lợi khó, mấy ngày nữa sau khi thu hồi từ người Hắc Ngột Thứu Vương sẽ rời khỏi nơi này. Ngươi sau này phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên để bị thương.
Lão xoay người, ngừng một chút lại nói:
- Với tốc độ của ngươi, nếu không coi thường thì đám Hắc Ngột Thứu kia không thể gây tổn thương được. Sau này khi thi triển tuyệt kỹ kia lập tức chạy đi. Nhớ lấy...
Âm thanh của lão nhỏ dần rồi phảng phất như hơi thở.
Hạ Nhất Minh nhìn Độc giác mã nằm trên đất, đôi tai nó vẫn đóng chặt nhưng ánh mắt lại mở lớn nhìn vào bóng lưng Sở Hao Châu đang rời xa.
Đột nhiên âm thanh dồn dập vang lên, chính là bảo trư cùng Bách Linh Bát phía sau đang chạy tới.
Bảo trư tới nơi này nhất thời giật mình, lập tức đi tới cạnh Độc giác mã đang trọng thương.
Còn Bách Linh Bát chậm rãi tới trước mặt Hạ Nhất Minh, âm thanh không có chút tình cảm nào của gã vang lên:
- Bảo trư bắt buộc ta phải tới.
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó bật cười.
Tiểu gia hỏa kia quả là thông minh tuyệt đỉnh. Cũng không biết có phải nó nhìn thấy bầy Hắc Ngột Thứu kia hùng mạng hay không, nhưng nó biết được Hắc Ngột Thứu tuyệt không dẽ chọc, bởi thế không đơn độc tiến lên mà cùng Bách Linh Bát đồng hành.
Nhìn Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh trong mắt chợt xuất hiện tiếu ý.
Nếu như bảo trư chỉ vừa cùng Bách Linh Bát quen biết, cho dù ý tứ của nó thế nào gã khẳng định cũng không thèm quan tâm.
Bấy quá giờ phút này Bách Linh Bát rõ ràng có thay đổi. Trong hành động của hắn càng ngày càng có tình cảm như nhân loại vậy.
Mặc dù người này vĩnh viễn không thể biến thành nhân loại, nhưng Hạ Nhất Minh hoài nghi, có lẽ một ngày gã cũng sẽ có được tình cảm như nhân loại.
Bảo trư đi vòng quanh Độc giác mã lầm bầm hồi lâu trao đổi cùng nó, đột nhiên như tia chớp bắn đi.
Hạ Nhất Minh trong lòng ngạc nhiên. Không hiểu tiểu gia hỏa này đột nhiên rời bỏ hảo hữu một mình rời đi, điều này vốn không giống phong cách của nó.
Bất quá sau một lát Hạ Nhất Minh đã biết được vì sao nó rời đi.
Sau hồi lâu, tiểu tử kia đã chạy lại hơn nữa còn dùng hay chân sau để chạy.
Còn hai chân trước của nó đang cầm một đống cá nướng thật lớn.
Độc giác mã hai mắt sáng lên, thè lưỡi liếm một cái đã nuốt trọn một đầu cá nướng.
Hạ Nhất Minh nhìn răng của nó không khỏi phát ngốc. Đám răng nanh dữ tợn khi chiến đấu với Hắc Ngột Thứu Vương sớm đã không thấy đâu, thay vào đó là hàm răng chỉnh tề bóng loáng.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Đúng là sói đột lốt cừu.
Bách Linh Bát trầm giọng nói:
- Ngươi nói gì vậy?
Độc giác mã cùng bảo trư đồng loạt hướng ánh mắt lai đây. Mặc dù Độc giác mã cùng Hạ Nhất Minh không có giao tiếp nhiều nhưng tốt xấu nó cũng biết Hạ Nhất Minh là chủ nhân của bảo trư, hơn nữa còn là nhân vật không thể đắc tội nổi.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, hắn nghiêm trang nói:
- Bách huynh. Ngươi xem thương thế của nó thế nào? Cần bao nhiêu thời gian để chữa khỏi? Chúng ta có thể giúp gì được nó không?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 171: Phục dụng Long giác.
Dịch: rambo210 Nguồn: Sưu tầm
Chúc mừng 20 - 10
Bách Linh Bát nhìn lại Độc giác mã, thấy gã đang nhìn mình, thân thể Độc giác mã không khỏi run lên. Từ lần chứng kiến Bách Linh Bát nuốt chỗ huyền thiết kia, Độc giác mã đối với gã luôn có sự sợ hãi mơ hồ. Mặc dù trải qua một thời gian ở chung, với trí tuệ của nó cũng biết người này không làm hại nó, bất quá trong lòng nó vẫn có sự sợ hãi không hiểu.
Lúc này thấy được kỹ năng thần kỳ khác của Bách Linh Bát, ánh mắt nó lại bắt đầu hiện lên vẻ do dự.
Rất nhanh ánh mắt Bách Linh Bát đã thu hồi lại, chậm rãi nói:
- Nó bị thương rất nặng. Nhưng tốc độ phục hồi cũng rất nhanh. Chỉ cần nửa tháng sẽ phục hồi như cũ.
- Nửa tháng.
Hạ Nhất Minh gật đầu, vẻ mặt vui mừng như trong đầu hắn thầm nghĩ. Đừng nói là nửa tháng, cho dù nửa năm đối với ta cũng chẳng có vấn đề gì.
Bảo trư nhảy loi choi hồi lâu quang người Độc giác mã, đột nhiên nó đứng thẳng lên, nghiêng đầu một chân đưa ra như bộ dạng con người, dường như tự hỏi vấn đề gì đó.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn qua không khỏi cất tiếng cười lớn. Bách Linh Bát cũng xoay lại nhìn, gương mặt vô cảm cũng mơ hồ xuất hiện tiếu ý.
Nhưng bảo trư với tiếng cười của Hạ Nhất Minh dường như không nghe thấy, sau một lát dường như nó hạ quyết tâm.
Nhảy vài cái nó đã tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, sau đó làm ra bộ dạng như tiểu nhân đang thỉnh cầu gì đó.
Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát cùng Độc giác mã trong lòng lấy làm kỳ quái. Không hiểu bảo trư rốt cuộc muốn gì mà đột nhiên hành động như vậy. Khẽ cau màu, Hạ Nhất Minh cảm thấy tiếc nuối, bản thân mình vì sao không hiểu điều bảo trư nói chứ. Khẽ ôm nó lên, hắn trầm giọng nói:
- Bảo trư. Ngươi muốn ta giúp nó sao?
Bảo trư khẽ toét miệng ra, bộ dạng vui mừng ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng điều nó muốn chính là như thế. Hạ Nhất Minh đưa tay nhéo cái mũi dài của nó, bảo trư lại lầm bầm kháng nghị vào tiếng, sau đó ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Thấy được bộ dạng bảo trư như vậy, trong lòng Hạ Nhất Minh sao không vui vẻ chứ. Hắn gật đầu nói:
- Bất luận chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.
Cùng bảo trư ở chung lâu như vậy, hắn từ tay bảo trư đã có được vô số thứ tốt.
Cửu Long Lô, sừng Long xà, bảo đồ.
Trừ vật trong bản đồ chưa biết là gì, hai kiện bảo vật còn lại có thể nói là những báu vật vô giá.
Lúc này bảo trư nếu có yêu cầu gì, dù bước qua dầu sôi lửa bỏng Hạ Nhất Minh cũng sẽ cố gắng vì nó mà thực hiện.
Sự vui vẻ của bảo trư càng lúc càng rõ, một đầu heo mà có thể biểu hiện như vật tuyệt đối là thiên hạ độc nhất vô nhị. ( Ta mà có nó sẽ đem đi thi Pet Icon)
Nó từ lòng Hạ Nhất Minh nhảy ra, trên mặt đất làm ra một tư thế.
Móng trước của nó vẽ một vòng tròn, dùng đầu dụng vài cái xuống đất, sau đó chạy tới bên Độc giác mã dùng cái mũi dài húc thẳng vào.
Hạ Nhất Minh trợn tròn mắt, hồi lâu sau thấy bảo trư cũng ngơ ngác nhìn mình, hắn kinh ngạc hỏi:
- Xong rồi?
Bảo trư ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu quay đầu nói:
- Bách huynh. Bảo trư muốn nói gì vậy?
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên, rốt cuộc nói:
- Nó muốn mời Độc giác mã ăn cá nướng do ngươi bắt.
- Oạch...
Bảo trư đang đắc ý bỗng lảo đảo như sắp ngã. Sau đó nó nhảy dựng lên nhìn Bách Linh Bát, miệng lầm bầm bất mãn. Hạ Nhất Minh hoài nghi nói:
- Bách huynh. Sao nó lại có biểu hiện thế?
- Là bảo trư biết được ta đoán đúng lên cao hứng.
- Cao hứng?
Hạ Nhất Minh trợn mắt, vẻ mặt biểu hiện ý tứ rõ ràng " ngươi đi chết đi". Bộ dạng bảo trư lúc này làm gì có cái gọi là " cao hứng" chứ.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh bỏ qua ý định dò hỏi Bách Linh Bát.
Bản lĩnh của hắn quả thực lớn, thậm chí có thể nói tới chết cũng không dùng hết, nhưng muốn hắn dựa vào động tác của bảo trư để đoán suy nghĩ của nó e rằng cho hắn mười vạn năm thời gian cũng khó có thể làm được.
Tiến về phía trước, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư vào lòng cứ thế bước tiếp.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cùng Độc giác mã nhất thời giao nhau.
Trước lúc này, Độc giác mã cùng hắn cũng không có giao thiệp nhiều. Bọn họ nhìn nhau cũng như người lạ.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh đột ngột phát hiện, ánh mắt Độc giác mã nhìn mình có đôi chút biến hóa.
Trong ánh mắt nó có thêm một tia kính sợ.
Hạ Nhất Minh trong lòng lấy làm kỳ lại. Bản thân mình làm chuyện gì mà khiến Độc giác mã trở nên như thế chứ? Hắn phát hiện, ánh mắt Độc giác mã ngoài dừng lại trên người mình còn một phần hướng về bảo trư. Dường như nó cảm nhận được bảo trư có cái gì đó khó tin vậy.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh sớm biết lai lịch bảo trư thần bí khó lường, chẳng lẽ đầu ngựa trắng này cũng biết chút gì đó?
Đương nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hạ Nhất Minh mạnh mẽ vứt bỏ.
Đặt bảo trư trước mặt, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc muốn gì? Mau nói rõ.
Bộ dạng bảo trư nhất thời hiện ra vẻ vô cùng khổ não. Khi nghe Hạ Nhất Minh nhắc tới từ " nói" kia nó cũng như phát ngốc, đương nhiên vì nó đâu phải là nhân loại. Bất quá chỉ giây lát ánh mắt nó sáng lên, lập tức đưa cái mũi dài giụi vào ngực Hạ Nhất Minh. Cảm thấy mấy thứ trong ngực áo rơi ra, Hạ Nhất Minh cũng mặc kệ. Những thứ rơi ra ngoài Bạch thạch, Truy tung khí của Bách Linh Bát còn có cả Không gian giới chỉ. Đoi mắt bảo trư trở lên hưng phất hẳn khi thấy Bạch thạch ngay cả Độc giác mã trọng thương lúc này cũng trợn tròn hai mắt. Nếu không phải vừa rồi tổn thương thậm chí nó còn muốn hí lên một tiếng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, thì ra bảo trư muốn cho Độc giác mã sử dụng năng lượng thạch. Nếu có năng lượng thạch trợ giúp, tốc độ phục hồi của Độc giác mã khẳng định tăng lên rất nhiều.
Đưa khối Bạch thạch ra, Hạ Nhất Minh nói:
- Lấy đi.
Nếu bảo trư khẳng khái như thế hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Nhưng ngoài ý muốn là bảo trư lẳng lặng cúi đầu đối với vật này dường như cũng không hứng thú. Hắn đang định mở miệng hỏi đột nhiên thấy bảo trư ngậm chiếc nhẫn bạc đưa tới.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rốt cuộc cũng đưa chân khí vào, không gian giới nhất thời hiện ra trước mắt bọn họ.
Trong không gian này có không ít vũ khí, dược phẩm, bí tịch, thiên tài địa bảo, thậm chí ngay cả gia vị cũng có một bao lớn.
Nhưng bảo trư nếu muốn vật trong đây khẳng định sẽ vô cùng trân quý.
Quả nhiên sau chốc lát tìm kiếm, nó đã chú ý tới một đống lớn trong không gian giới.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh quan sát bất quá trong lòng không khỏi thất kinh. Bảo trư nhìn không ngờ chính là đám sừng Long xà bị hắn chặt ra.
- Bảo trư, ngươi muốn sừng Long xà sao?
Bảo trư lập tức gật đầu.
Nhìn ánh mắt chăm chú của bảo trư, Hạ Nhất Minh lập tức quyết định. Mặc dù sừng Long xà quý báu nhưng thứ này do bảo trư mạo hiểm tính mạng lấy về, bản thân hắn cũng không thể tham lam mà chiếm lấy toàn bộ.
Đưa tay chọn lựa, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng lấy ra một đoạn.
Vẻ mặt bảo trư hết sức vui mừng, nhưng vẫn lắc đầu khiến Hạ Nhất Minh cau màu, lại lấy thêm một đoạn nữa nhìn bảo trư.
Sau ba lần như thế khi trong tay Hạ Nhất Minh có bốn đoạn sừng Long xà, lúc này bảo trư mới gật đầu hài lòng.
Sau đó nó lập tức chạy tới phía Độc giác mã.
Hạ Nhất Minh lúc này mới chú ý, đôi mắt Độc giác mã không biết từ khi nào đã mở lớn, gắt gao nhìn vào sừng Long xà trong tay hắn.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh đã rõ ràng ý tứ của bảo trư.
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng hắn cũng không có ý khác, nhìn bảo trư ra hiệu nó tới lấy chỗ sừng này đi.
Nhưng bảo trư lại lui ra sau vài bước, liều mạng lắc đầu.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác nhìn nó, bên tai chợt vang lên âm thanh của Bách Linh Bát:
- Bảo trư muốn ngươi tự mình đút cho Độc giác mã ăn.
Trong lòng khẽ động, một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Hạ Nhất Minh. Khẽ liếc mắt qua hắn lập tức thấy được vẻ vui mừng của bảo trư.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh cầm chỗ sừng Long xà đi tới trước mặt Độc giác mã sau đó ngồi xổm xuống.
Hắn lẳng lặng nhìn Độc giác mã, ánh mắt bình tĩnh, không có thương xót, không có vui mừng càng không có ác ý.
Ánh mắt Độc giác mã cũng như thế, một người một ngựa lẳng lặng đánh giá lẫn nhau.
Bảo trư một bên nhảy loi choi, miệng lầm bầm vài tiếng.
Không biết bao lâu, Độc giác mã rốt cuộc mở miệng ngậm lấy số sừng Long xà trong tay Hạ Nhất Minh.
Động tác của nó rất nhanh, chỉ chốc lát đã xử lý xong bốn đoạn sừng nhỏ này.
Hạ Nhất Minh vừa thu tay lại đã thấy lưỡi Độc giác mã tiếp tục liếm lòng bàn tay trống trơn của hắn.
Một cảm giác thân thiết chợt xuất hiện trong lòng Hạ Nhất Minh, cánh tay vô thức vuốt nhẹ lên đầu Độc giác mã.
Hai bên cẩn trọng tiếp xúc, chậm rãi buông lòng tâm tình, cảm nhận được thành ý của nhau.
Nhưng thân thể Độc giác mã bỗng kịch liệt run lên. Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn nó, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một điều. Sừng Long xà chính là tinh hoa của toàn thân nó. Linh thú nếu sử dụng sẽ đột phá cực hạn cơ hội tấn giai càng cao hơn. Bởi vậy lúc này hắn thừ ra quan sát biến hóa trên thân thể Độc giác mã.
Lúc này thân thể Độc giác mã không ngừng run lên nhưng đồng thời có một ánh sáng nhạt nhòa chậm rãi lan tỏa.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Một đợt sóng lớn cao bảy tám thước xô vào bờ biển khiến bọt nước bắn tung tóe trong không trung. Từng cơn gió mạnh thổi tới khiến đám bọt nước này như những đóa hoa bay khắp nơi.
Trên bờ biền giờ phút này cũng có vài người nhưng không ai nhàn hạ tới độ quan tâm tới cảnh tượng đẹp đẽ này.
Ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Độc giác mã.
Lúc này thân thể nó được bao phủ trong ánh sáng tím.
Ban đầu màu tím mờ ảo ẩn hiển, nhưng càng lúc càng lan rộng và rõ ràng hơn hẳn.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định, tiếp tục đưa tay vuốt ve cổ Độc giác mã.
Nhưng khi cánh tay hắn vừa đưa ra đã cảm nhận được cổ áo căng cứng, hóa ra bảo trư đã vững vàng túm lấy từ khi nào.
Hạ Nhất Minh trong lòng căng thẳng, nhìn ánh mắt bảo trư cũng biết lúc này nó đang rất khẩn trương.
Khẽ cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Yên tâm. Ta không sao đâu.
Hắn đưa tay dĩ nhiên là muốn an ủi Độc giác mã đang đau đớn, nhưng cũng có phần là vì bản thân mình.
Mặc dù ánh sáng tím trên thân thể Độc giác mã mang lại chút cảm giác sợ hãi nhưng Hạ Nhất Minh vô cùng tin tưởng vào năng lực đan điền của mình.
Cho dù là bị lôi điện đánh sâu vào khẳng định cũng sẽ không mất mạng được.
Mà từ nay về sau bản thân hắn cũng có năng lực lôi điện, điều này quả thực tuyệt vời không gì tả xiết.
Điều này...đáng để mạo hiểm.
Nhưng bảo trư vô cùng kiên định giữ lấy tay áo Hạ Nhất Minh, bất kể thế nào cũng không buông ra.
Hạ Nhất Minh cau mày, nói:
- Bảo trư. Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?
Tiếng hí rất nhỏ đột nhiên vang lên, Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn lại. Đôi mắt Độc giác mã mã không biết từ lúc nào đã mở lớn, mặc dù trong con mắt đó ẩn chứa sự thống khổ mãnh liệt nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm nhận trong đó có chút cảm giác hưng phấn.
Đương nhiên trong ánh mắt đó đa phần là sự kiên định, phảng phất như kiên trì tới vĩnh viễn vậy.
Hạ Nhất Minh với ánh mắt này cũng không xa lạ. Hắn dường như nghĩ tới khi mình còn bé, bị hãm trong Ngũ tầng nội kình cũng vậy.
Giai đoạn gian khổ đó nếu như hắn không phải ngày ngày kiên trì sao có thể gặp được kỳ ngộ đáy hồ kia chứ?
Hít một hơi thật sâu, cánh tay đưa ra một nửa rốt cuộc cũng ngừng lại.
Bởi vì hắn thấy được trong ánh mắt kiên định của Độc giác mã còn có hàm ý cự tuyệt.
Giờ phút nàu hắn hiểu, Độc giác mã muốn tự mình cố gắng vượt qua giây phút gian khổ này.
Âm thanh của Bách Linh Bát vang lên từ phía sau:
- Gien tiến hóa là một thứ rất tốn thời gian. Bất cứ một thay đổi nhỏ nào cũng thường tốn cả trăm năm thậm chí là ngàn vạn năm. Trong khoảng thời gian ngắn muốn đề cao năng lực chiến đấu, nhất định phải nỗ lực thật lớn. Đây là điều nó chấp nhận, ngươi tốt nhất không nên động tới.
Hạ Nhất Minh giật mình sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc nhìn Độc giác mã rồi lui ra sau vài bước.
Độc giác mã lúc này mới thả lỏng tâm tình, hai mắt nhắm lại, dường như đắm chìm trong thế giới thuộc về nó.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Bách huynh. Ngươi nói nó có thể chịu được không?
- Có thể.
- Sao ngươi biết?
Hạ Nhất Minh mừng rỡ nói.
- Nếu như không thể chịu được, bảo trư sẽ không đưa sừng Long xà cho nó.
Hạ Nhất Minh chợt quay đầu nhìn lại, nói:
- Đơn giản như vậy thôi sao?
- Đương nhiên.
Âm thanh Bách Linh Bát vẫn chậm rãi:
- Ngươi không nên xem thường bảo trư. Nó rất lợi hại.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lại bảo trư mà Bách Linh Bát đánh giá lợi hại. Bất quá trong mắt hắn tiểu tử kia căn bẳn không có chỗ nào khoa trương tới độ lợi hại cả.
Lắc đầu, có lẽ Bách Linh Bát nói tới năng lực truy tung bảo vật lợi hại của nó.
Lôi điện tím trên người Độc giác mã càng lúc càng mãnh liệt. Thiên địa chân khí xung quanh như cũng bị ảnh hưởng chậm rãi dao động.
Đám người Hạ Nhất Minh không ngừng lui lại. Bọn họ không phải bị cảm giác áp bức từ thiên địa chân khí xung quanh mà là lo lắng nếu ở trong phạm vi gần có thể ảnh hưởng tới Độc giác mã đang tiến hóa nên chủ động lui lại.
Nhưng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được, ánh mắt Độc giác mã tuy nhắm chặt nhưng nó cũng bằng cách nào đó quan sát hành động của đám người mình.
Một cảm giác liên lạc thần bí giữa bản thân Hạ Nhất Minh cùng Độc giác mã chậm rãi hình thành.
Hạ Nhất Minh biết, đây là do bản thân kiên trì mới lấy được tín niệm của Độc giác mã. Cho tới giây phút nó buông lỏng tâm trạng cũng đã hoàn toàn chấp nhận hắn. Đương nhiên một giây cuối cùng này Hạ Nhất Minh cũng buông tha không trợ giúp Độc giác mã nữa.
Từ nay về sau, hắn cùng Độc giác mã đã có mối liên hệ đặc biệt, không xa lạ như trước nữa.
Một thân ảnh từ xa chạy lại, chính là Sở Hao Châu.
Trên tay hắn cầm hai đoạn huyền thiết, khi tới trước mặt Hạ Nhất Minh tiện tay ném cho hắn.
Chẳng qua nhìn thấy biến hóa của Độc giác mã lúc này vẻ mặt lão trở lên vô cùng thú vị.
Lúc này Độc giác mã đã được bao phủ hoàn toàn bởi ánh sáng màu tím. Xung quanh ba trượng từng dòng điện lập lòe, kích thích từng tấc da thịt của nó khiến nó vô cùng đau đớn. Trên thân thể nó cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Thiên địa chân khí bắt đầu điên cuồng dao động, tất cả tiến vào phạm vi lôi điện đều biến thành lực lượng của nó.
Thân thể Độc giác mã máu thịt lẫn lộn khi nãy cũng bắt đầu thay đổi, cơ hồ như chậm rãi phục hồi lại.
Không ngờ dưới lôi điện kích thích nó lại có thể phục hồi lại.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Hao Châu kinh ngạc hỏi.
Hạ Nhất Minh mở miệng định nói nhưng rốt cuộc cũng không kể lại chuyện sừng Long xa mà nhẹ nhàng nói:
- Sở huynh. Nếu tiểu đệ đoán không nhầm thì Độc giác mã hẳn là sắp tiến hóa.
- Độc giác mã hẳn do vừa nãy bị thương ngược lại bị kích thích mà phấn đấu. Bởi thế có thể lĩnh ngộ mà đột phá cực hạn.
Sở Hao Châu tin tưởng nói.
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, sau hồi lâu mới giơ ngón cái lên, nói:
- Sở huynh cao kiến.
Nếu lão nhân gia hắn nghĩ vậy Hạ Nhất Minh đương nhiên không nói thêm nữa.
- Ầm ầm..
Một tiếng nổ không lớn lắm vang lên, hai người bọn họ quay đầu nhìn lại không khỏi kích động vạn phần.
Quanh người Độc giác mã lôi điện tím không ngờ hình thành một cấm địa. Cấm địa này dù nhỏ nhưng nhanh chóng lan rộng, thậm chí còn phát ra ánh sáng đánh sâu vào nhận thức của người khác.
- Đây là cái gì?
Hạ Nhất Minh không nhịn được thì thào nói.
Sở Hao Châu sắc mặt tái nhợt nói:
- Lão phu từng xem qua cổ tịch. Ngàn năm trước khi Thần thú xuất hiện thiên kiếp giáng xuống thành công có thể tiến giai, thất bại sẽ thành tro bụi.
Hạ Nhất Minh có chút xem thường, nói:
- Sở huynh. Qua lời nói của ngươi chẳng lẽ Độc giác mã có thể từ Tiên thiên chi thể một mực tấn giai Thần thú sao?
Sở Hao Châu vẻ mặt khẽ đỏ bừng, lão cười khổ nói:
- Lão phu chẳng qua nghe nói thế thôi, có lẽ...
Ánh mắt lão sáng lên, nói:
- Độc giác mã có Lôi điện thuộc tính nên khi tiến giai mới có lôi điện xung quanh.
Hạ Nhất Minh lúc này mới khẽ gật đầu. Nhưng khi hắn vừa mới gật nhẹ, lôi điện cấm khu kia đã nhất thời bạo phát.
Liên tiếp từng đạo lôi điện như trường xà bắn loạn khắp thân thể Độc giác mã.
Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu trong lòng phát lạnh, thân thể bọn họ thiếu chút nữa cũng run lên.
Bất kỳ ai thấy được cảnh này chỉ sợ cũng đều có cảm giác nếu bị vô số đạo lôi điện kia đánh trúng bản thân sẽ... Ngay cả chứng kiến nó cũng khiến vô số kẻ không rét mà run.
Thân thể Độc giác mã kịch liệt run lên. Trên thân thể nó thậm chí còn có thể thấy da thịt chậm rãi liền lại.
Nhưng lúc này đôi mắt mở lớn của nó không chút nào che giấu vẻ thống khổ, càng không thiếu cảm giác sung sướng điên cuồng.
Chậm rãi chỉ còn từng đạo lôi điện thưa thớt đánh xuống, trên thân thể Độc giác mã biến hóa cũng dần ngừng lại.
Đám người Hạ Nhất Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Bởi bọn họ đều thấy được điều nguy hiểm nhất đã qua, Độc giác mã rõ ràng đã tiếp nhận lực lượng thần kỳ kia.
Nhìn đảo nhỏ đằng xa, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu một tiếng may mắn.
Kỳ thực thiên địa chân khí mặc dù dao động nhưng phạm vi ảnh hưởng cũng không quá lớn, chỉ trong đảo nhỏ này mà thôi. Hơn nữa ở nơi biển rộng này, muốn truyền từ đảo này qua đảo khác là không thể.
Bất quá lúc này Hắc Ngột Thứu Vương thân cũng mang trọng thương nên dù có phát hiện cũng không thể tới được đây.
Tóm lại quá trình Độc giác mã tấn giai không có Hắc Ngột Thứu tới quấy rầy, quả thực là chuyện tốt.
Hạ Nhất Minh không phải sợ hãi bọn chúng mà chỉ e bọn chúng tới quấy rầy sẽ khiến Độc giác mã không thể thuận lợi tiến giai mà thôi.
Rốt cuộc thiên địa chân khí chậm rãi tản ra, lôi điện cấm khu khi nãy cũng biến mất không còn dấu vết. Thân thể Độc giác mã nằm trên mặt đất run lên, cứ thế nhìn đám người Hạ Nhất Minh sau đó chậm rãi đứng lên.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận