Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Tự Chương.
Dịch: Cửu Căn Ma Đế
Nguồn: ngaocankhon.wordpress.com
Khí trời đã sớm vào đông, nhưng ven hồ ở trung tâm công viên vẫn có không ít đôi tình lữ, khoác áo ấm dựa sát bên nhau cùng dạo bước.
- Anh là người tốt!
Từ miệng người con gái nhẹ nhàng thốt ra bốn từ, khiến trong lòng Ngô Sơn thầm cười khổ.
Người con gái kia dường như tưởng Ngô Sơn hiểu lầm, lập tức sửa lời:
- Em nói thật, anh thực sự là người tốt. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, em biết!
Ngô Sơn dựa vào lan can ven hồ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, tựa như hỏi, lại tựa như tự nói với mình:
- Làm người tốt không phải tốt sao?
- Đương nhiên tốt, chẳng qua có đôi khi anh lại quá tốt! Em hi vọng anh chỉ đối tốt với mình em, vì em mà đừng đi làm những việc linh tinh khác, được không? Bằng không chúng ta chỉ có thể chia tay!
Ngô Sơn do dự một chút, cuối cùng cũng cúi đầu yếu ớt nói:
- Vậy cũng được!
Trên gương mặt căng thẳng của người con gái rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười, đang muốn lên tiếng, đột nhiên một trận âm thanh cầu cứu từ xa truyền đến.
- Cứu mạng! Có người rơi xuống nước!
Người con gái nhìn chằm chằm Ngô Sơn, trong lòng Ngô Sơn đau khổ than “Trời ơi, ông chơi ta hả?” Bất đắc dĩ nhún nhún vai nhìn người con gái, lùi về sau vài bước, sau đó xoay người nhanh chóng chạy đến bên hồ.
- Chờ anh!
Hai từ này cuồn cuộn dâng lên trong lòng Ngô Sơn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng được.
Người con gái nhìn Ngô Sơn chạy đi, biểu tình có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy Ngô Sơn cởi giầy cùng áo khoác nhảy vào làn nước hồ lạnh lẽo, trong mắt tuy hiện lên một chút tán thưởng, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết bỏ đi.
Kỹ năng bơi lội của Ngô Sơn cũng không tệ, mang theo nhiệt tình cứu người, ở trong hồ nước lạnh lẽo không mất bao lâu đã cứu lên được đứa bé đầu tiên, ven hồ một trận hoan hô, sau đó lại là đứa thứ hai. Lúc này Ngô Sơn đã rơi vào tình trạng kiệt sức.
- Còn một người, vẫn còn một người, cầu xin anh, hãy cứu hắn đi!
Một cô bé liều mạng cầu xin, đôi môi Ngô Sơn tím tái, vô lực phẩy phẩy tay, ra hiệu rằng mình đã hết sức. Nhưng cô bé này vẫn chỉ một vực cầu xin.
Ngô Sơn ngẩng đầu nhìn lên, ở ven hồ, thân ảnh kia đã không còn, khẽ cắn môi, lại một lần nữa lặn vào trong nước, nhưng đứa trẻ cuối cùng hắn tìm khắp nơi đều không thấy, không thể buông tha, phải tiếp tục tìm, phải tìm…
Thân thể đã tê dại, ý thức dần mất đi.
Vẫn còn loáng thoáng nhớ được, có người nói với bản thân rằng, hãy cứ làm người tốt! Như vậy sẽ khiến ngươi vui vẻ!
Ngô Sơn cảm thấy thân thể trở nên rất nặng, vô cùng nặng, không ngừng chìm dần xuống đáy hồ, hồ nhân tạo vốn không thể sâu như thế, nhưng vì sao mãi vẫn không tới đáy…
- Vô duyên đại từ, đồng thể đại bi, công đức vô lượng, lập địa thành phật!
Phảng phất, như có một thanh âm to lớn không gì sánh được vang vọng quanh tai Ngô Sơn, Ngô Sơn rốt cục cũng mất đi một chút ý thức cuối cùng.
———————————————— � �———————————————-
“vô duyên đại từ”: là dùng lòng từ bi đối xử với những người không có duyên với mình.
“đồng thể đại bi”: cũng tức là thấy người chết chìm như chính mình bị chết chìm, thấy người đói như chính mình bị đói.
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 1: Trồng lê.
Dịch: Cửu Căn Ma Đế
Nguồn: ngaocankhon.wordpress.com
Dựa lên tảng đá nhỏ trên lan can đầu cầu, nhìn xuống dòng nước chảy róc rách bên dưới, Ngô Sơn nhịn không được lại thở dài, điều này đối với một tiểu hài tử bảy tám tuổi mà nói, quả thực là kỳ quái. Cho dù gọi là ông cụ non đi chăng nữa thì vẫn có phần trưởng thành quá sớm. Nhưng bộ dáng nhíu mày suy tư kia quả thực cũng không giống giả vờ giả vịt.
Một hài tử gầy gò mảnh khảnh, Ngô Sơn nhìn cái bóng của mình trên mặt nước. Rốt cuộc xác nhận lại một lần nữa, bản thân thực sự đã “xuyên việt”. Có lẽ do thuộc loại năng lực tiếp thu tương đối kém, để xác nhận việc này hắn phải mất tới thời gian bảy tám năm.
Đúng rồi, ở thế giới này hắn tên gọi Hứa Tiên.
Vâng, hoàn toàn không hề lầm, chính là Hứa Tiên kia. Nếu như chỉ trùng tên trùng họ mà nói, vậy thì nhà ở huyện Tiền Đường, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, toàn dựa vào tỷ tỷ một tay nuôi lớn hắn. Những lý lịch này đã hoàn toàn bác bỏ một chút hoài nghi cuối cùng của Hứa Tiên.
Cho nên những năm gần đây, vấn đề Hứa Tiên suy nghĩ nhiều nhất chính là: thực sự sẽ có một nữ nhân, à không, một nữ xà ở một ngày nào đó trong tương lai, đi tới trước mặt mình, báo đáp đoạn ân tình từ ngàn năm trước, sau đó sẽ diễn ra một thần thoại tình yêu khoáng cổ tuyệt kim?
Hứa Tiên không khỏi oán trách nói:
- Đây không phải là quá xui xẻo sao?
Chẳng qua tuy oán hận, nhưng trên miệng lại mang theo vẻ mỉm cười, nụ cười nhạt lập tức khó thể kiềm nén, biến thành cười to, rồi cười như điên.
- A ha ha ha ha!
Trên cầu nhỏ, một tiểu thí hài, hùng tâm sôi sục, ngửa mặt cười dài.
Người qua đường ào ào liếc mắt:
- Đó là thằng ngốc Hứa gia hả?
- Ài, thật đáng thương, bộ dáng đâu đến nỗi nào vậy mà lại đần độn!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hứa Tiên cười to lập tức biến thành méo xẹo, sau đó nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án. Tiểu bằng hữu mang theo biểu tình đau khổ, che mặt mà chạy, đúng là tên ngốc tử Hứa Tiên nổi tiếng khắp huyện Tiền Đường. Thân là một kẻ xuyên việt, chẳng những hắn không lưu truyền được mỹ danh thần đồng, trái lại lời nói cử chỉ không bình thường khiến cho người khác tưởng hắn bị ngu si. Không thể không nói, đây chính là một kẻ xuyên việt thất bại nhất từ trước tới nay.
Nhưng ai thèm quan tâm chứ? Tứ thư ngũ kinh thực sự rất tẻ nhạt, cho dù nỗ lực học tập cũng không có khả năng đỗ trạng nguyên, dù sao tương lai cũng đã có con trai ta đỗ trạng nguyên rồi! Đám tiểu bằng hữu lại quá ngây thơ, có quỷ mới muốn đi leo cây cùng bọn chúng, dám khi dễ ta, ta lại chẳng đánh chết các ngươi ấy!
Cho dù có thất bại thế nào đi chăng nữa cũng chẳng liên quan, bất kể có sa sút thế nào chăng nữa cũng không hề gì. Người kia mà tới hết thảy liền thay đổi, nàng như thiên sứ giáng xuống nhân gian, triệt để cứu vớt cuộc đời Hứa Tiên.
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên không khỏi thở dài một tiếng:
- Quả nhiên làm một gã mặt trắng mới chính là số mệnh của ta!
Tiểu bằng hữu Hứa Tiên từ lúc bảy tám tuổi đã lập trí làm một gã mặt trắng, chẳng biết có khiến cho người nào đó trong tương lai thất vọng hay không!
Có thể đoán trước, nếu như Hứa Tiên cứ vậy tiếp tục phát triển, tương lại một ngày nữ tử như tiên kia giáng xuống Tây Hồ, trải qua trăm ngàn tìm kiếm, sẽ thấy được ở cạnh cầu Đoạn Kiều, Hứa Tiên ăn xin đã nhiều năm bổ nhào tới:
- Nương tử, cuối cùng ta cũng chờ được nàng, sao giờ nàng mới tới! Hu hu hu hu!
Sau đó nữ tử bạch y sẽ một cước đá văng Hứa Tiên ra, vất lại hai trăm lượng bạc, cũng chẳng quản mọi người kinh hãi, lập tức hóa quang độn tẩu.
- Hứa Tiên! Thằng nhãi con, chết dí ở đâu rồi, mau về đi gánh tương, nhanh!
Một tiếng rống to phá vỡ mơ ước về tương lai của Hứa Tiên. Hắn vội vàng lau đi nước miếng theo ý dâm ra trào bên mép, nói:
- Tuân mệnh, tỷ tỷ đại nhân!
Cũng giống với tình tiết vở kịch nguyên bản, phụ mẫu chết sớm, Hứa Tiên được tỷ tỷ của hắn nuôi lớn. Đối với tỷ tỷ luôn chăm sóc mình, cho dù Hứa Tiên xuyên việt tới đây, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích. Có lẽ bởi vì từ góc độ của một người trưởng thành nhìn vào, phần cảm kích này so với nguyên bản Hứa Tiên còn nhiều hơn không ít. Tuy rằng bình thường hay nổi giận với Hứa Tiên, nhưng từ trước tới giờ Hứa Tiên đều rất thành thực nghe lời, so với đám trẻ con khác hiểu chuyện hơn nhiều.
Sau giờ ngọ, trên trợ rất ồn ào, các loại âm thanh rao hàng kỳ quái vui tai không dứt, hợp với âm thanh xe cộ, âm thanh gia cầm súc vật, hình thành một khúc nhạc thế tục huyên náo.
- Mua lê, mua lê đi, lê Đại Áp vừa giòn vừa ngọt đây!
Một tiếng rống to truyền vào trong tai Hứa Tiên, âm thanh rao hàng xuất hiện vô cùng đột ngột.
Hứa Tiên quay đầu nhìn lại, ven đường một hương nhân cường tráng, bên cạnh đỗ một chiếc xe ngựa, trên xe xếp đầy trái lê vàng rực, đang cao giọng rao bán, nhìn qua có thể thấy đây không phải là người hay đi buôn bán.
Lúc này bên cạnh đã có một số người vây quanh hỏi giá, hương nhân cẩn thận đáp lời, chẳng qua giá cũng không thấp. Không ngờ hương nhân này lại có thể khiến cho vô số đại thẩm đại tẩu mình đầy kinh nghiệm sa trường, cực giỏi thừa hơi mặc cả thất vọng mà về, bất kể thế nào cũng không chịu hạ thấp giá xuống một chút. Bị đám lão nương miệng lưỡi sắc bén này ép cho khó thở, hắn đột nhiên nói ra một câu:
- Con dâu ta dặn, một đồng cũng không thể thiếu!
Người bên cạnh không khỏi cười ha hả, Hứa Tiên thấy thú vị, cũng chen chúc qua đó, hướng về phía một nữ nhân xách rỏ rau cười nói:
- Mua lê à, Ngô thẩm!
Nhà hai người bọn họ là hàng xóm.
Ngô thẩm quay đầu lại thấy Hứa Tiên, sắc mặt vội vã, liền vừa cười vừa nói:
- Không mua không mua, chỉ xem một chút thôi!
Nói xong cũng gạt mọi người ra, đi sâu vào bên trong chợ.
Hứa Tiên âm thầm buồn cười, biết rằng nàng sợ mình xin lê của nàng. Hiện tại mặc dù là thái bình thịnh thế, nhưng cổ đại chung quy không thể có vật tư phong phú như hiện đại được, ăn lê đối với những người dân này mà nói, quả thực cũng có phần xa xỉ.
Bất quá trái lê mùi vị thơm ngọt, sinh ý của hương nhân cũng không kém.
- Đi mau, đi mau, đừng cản trở ta bán lê!
Hương nhân lớn tiếng quát. Thì ra có một đạo nhân liên tục quanh quẩn cạnh xe ngựa, nhìn chằm chằm vào đống lê. Chỉ là quần áo hắn rách rưới, nhìn qua là biết ngay không có tiền để mua lê. Hương nhân kia đối với những người trong thành còn có chút câu nệ, còn đối với đạo sĩ rách rưới như thế liền trở nên hùng hổ.
Hương nhân mắng to, đạo sĩ bèn đứng ra xa một chút, nhưng vẫn không chịu rời đi, hai mắt cứ nhìn chằm chằm đống lê trên xe. Hương nhân không khỏi giận dữ, lại càng mắng chửi.
Đạo sĩ mặt không đổi sắc, còn lên tiếng cãi lại:
- Một xe mấy trăm trái lê, bần đạo chỉ muốn ăn một trái, đối với ngươi cũng chẳng mất mát gì lớn, ngươi đâu cần phải tức giận như vậy?
Hứa Tiên thấy buồn cười, thầm nghĩ không hổ là kẻ xuất gia, da mặt dày vô kể, chẳng qua thấy hắn đầu vấn khăn rách, thân khoác áo thô, khuôn mặt già nua, lúc này khí hậu đã lạnh, trong lòng Hứa Tiên cũng có phần thương xót.
Người bên cạnh cũng thi nhau khuyên nhủ:
- Cho quách hắn một trái không ngon là được!
Thế nhưng hương nhân đỏ mắt, nhất định không chịu. Đoàn người vây lại thành vòng lớn, tiến ồn ào tranh chấp nổi lên. Có người nói hương nhân quá keo kiệt, lại có người nói đạo sĩ kia vô sỉ.
- Đây, ta mua lê của ngươi mời hắn ăn!
Một âm thanh non nớt đột nhiên truyền tới, trên bàn tay nhỏ bé đặt mấy đồng tiền giơ ra trước mặt hương nhân.
Người bên cạnh quen biết hắn liền cầm lấy tay hắn quát lên:
- Hứa Tiên, ngươi chui vào đây từ lúc nào, số tiền này tỷ tỷ ngươi kiếm không dễ đâu. Còn không mau gánh tương đi!
Cũng đã thấy mấy lọ tương trên tay Hứa Tiên.
Hứa Tiên giãy tay người kia ra, nói:
- Ta nguyện ý, ngươi không cần phải quản!
Hứa Tiên đã âm thầm do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, nói không chừng đạo sĩ kia cũng chẳng qua được nổi mùa đông năm nay, nhà mình tuy rằng nghèo khó, nhưng một trái lê vẫn còn gánh vác được. Nói rồi, từ trên xe chọn một trái lê lớn đưa cho đạo sĩ kia.
Đạo sĩ ngưng thần nhìn Hứa Tiên trước mặt, nhoẻn miệng cười, bái tạ nói:
- Vậy đa tạ tiểu ca!
Sau đó nói với chúng nhân:
- Ta là người xuất gia, sẽ không tiếc chút tài vật, vừa vặn cũng có lê ngon, mời mọi người nếm thử!
Hứa Tiên hiếu kỳ nói:
- Ngươi đã có lê, vì sao còn muốn ăn của người ta?
Đạo sĩ cười thần bí nói:
- Còn cần hạt lê của tiểu cư sĩ làm giống nữa!
Nói xong vừa cắn vừa nhai từng miếng lớn. Trái lê vàng ươm, giòn tan mà nhiều nước, Hứa Tiên nhìn thấy phát thèm, lê ngon như vậy hắn cũng đã lâu không được ăn.
Đạo sĩ không nhìn ai vào mắt, sau khi ăn lê xong liền cầm hạt trong tay, ở ngay trên đường đào lên một hố nhỏ, bỏ hạt lê vào đó, sau khi lấp đất rồi nói:
- Vị nào cho xin một bát nước sôi?
Đạo sĩ hành vi kỳ quái, mọi người sớm đã vây lại thành vòng lớn xem náo nhiệt, có người hiểu chuyện, lập tức từ quán ven đường xin một bát nước sôi đưa cho đạo sĩ, đạo sĩ không chút khách khí nhận lấy, sau đó nghiêng bát đổ xuống dưới đất.
Trước mắt bao người, chỉ thấy tại nơi chôn hạt lê chậm rãi sinh ra một mầm nhỏ, dần dần đâm chồi lớn lên, không bao lâu liền trưởng thành một cây lê, nở hoa kết quả, trái lê trĩu cành. Đạo sĩ hái xuống một trái đầu tiên đưa cho Hứa Tiên nói:
- Cái này trả lại cho tiểu cư sĩ!
Sau đó mọi người tranh nhau cướp đoạt, hái sạch cả cây lê, lại tiếp tục đinh đinh đang đang chặt cây, đem cây lê xanh um tươi tốt khiêng trên vai, tiêu sái bỏ đi.
Hứa Tiên không khỏi giương mắt mà nhìn, so sánh với việc này, đại sư ma thuật kiếp trước quả thực chỉ là trò lừa bịp trẻ con. Mặc dù biết thế giới này có thần tiên yêu quái, thê tử tương lai của hắn cũng chính là xà yêu nghìn năm. Nhưng loại chấn động khi được thấy tận mắt như vậy quả thực khó thể tan biến, trong lòng lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Đây chính là tiên pháp sao?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 2: Tầm đạo.
Dịch: Cửu Căn Ma Đế
Nguồn: ngaocankhon.wordpress.com
Đột nhiên hương nhân mắng lớn, đuổi theo về hướng đạo sĩ vừa rời đi.
Hứa Tiên quay đầu lại, thấy một xe đầy lê đã không còn trái nào, xe ngựa gãy mất một càng, dấu vết mới nguyên, liền bừng tỉnh hiểu ra vài phần. Vừa rồi hương nhân kia cũng theo mọi người quan sát đạo sĩ thi pháp, quên mất cả việc bán lê, sau mới phát hiện xe đã trống trơn, ngay cả càng xe cũng không còn.
Chỉ một lát sau, hương nhân kia xách theo càng xe trở về, vừa đi vừa không ngừng chửi bới. Người trên chợ đều cười ha hả, hương nhân kia một bên giận, một bên mắng, mắng chán rồi lại bắt đầu gào khóc, hán tử cường tráng như thế ngồi dưới đất khóc lớn như một đứa trẻ, thập phần khôi hài, tiếng cười của mọi người lại càng thêm lợi hại.
Hứa Tiên trong lòng khẽ động, quay đầu thấy đạo sĩ kia mỉm cười đứng ở phía xa, nhưng lại ngược với hướng mà hắn rời đi lúc trước, đạo sĩ sau khi chắp tay về phía Hứa Tiên, xoay người nhanh chân đi mất, tuy trên chợ đông người, nhưng dường như không ai phát hiện ra hắn, chỉ lo cười giễu hương nhân kia.
Hứa Tiên khẽ cắn môi, xách theo mấy lọ tương nhanh chóng chạy đi, thân ảnh đạo sĩ lúc nhanh lúc chậm, nhưng chen lấn trong đám người lại như cá bơi trong nước, không chút chậm chạp, khiến Hứa Tiên đuổi thế nào cũng không thể tới gần.
Thân ảnh đạo sĩ đột nhiên ngoặt qua một góc tường, Hứa Tiên trong lòng vội vã, bước chân lại càng thêm nhanh. Nhưng đến khi hắn rẽ vào chỗ đó, liền thấy trong ngõ cụt chẳng có một bóng người, Hứa Tiên thở hồng hộc dựa tường nghỉ ngơi, trong lòng tràn đầy ủ rũ.
Trên vai đột nhiên bị người vỗ một cái, khiến Hứa Tiên đột ngột giật nảy mình. Thanh âm đạo sĩ từ phía sau truyền tới:
- Tiểu cư sĩ, còn có chuyện gì sao?
Trong thanh âm ẩn chứa ý cười, mới khiến cho Hứa Tiên có chút yên lòng.
- Đạo sĩ gia gia, ngài đem tiền cho người ta đi!
Hứa Tiên khẽ thở dốc, nói.
Đạo sĩ sửng sốt, vốn hắn nghĩ rằng tiểu hài tử hiếu kỳ, muốn học pháp môn của hắn, lại không ngờ Hứa Tiên đuổi theo là để làm việc này, không khỏi nhìn kỹ lại vài lần đứa nhỏ không quá tuấn tú, quần áo chắp vá đứng trước mặt.
Đạo sĩ cười nói:
- Ta làm gì có tiền, kẻ kia lại quá ư keo kiệt, gieo gió gặt bão, ngươi hà tất phải nhiều chuyện!
- Ngài biết pháp thuật, tất nhiên là có rất nhiều tiền, hơn nữa lê là của người ta, không muốn mời ngài ăn cũng là việc của người ta. Số lê đó người ta đã phải cực nhọc mới trồng nên, cứ mất trắng như vậy, bảo hắn ăn nói với người trong nhà thế nào đây! Việc này từ ta mà nên, tại sao lại coi là nhiều chuyện?
Hứa Tiên nói một mạch, có lý có lễ, lời lẽ vô tư, càng tỏ ra chính trực.
Đạo sĩ liền sửng sốt, nhìn vào khuôn mặt non nớt mà tràn đầy kiên định, không khỏi thở dài:
- Đúng vậy, keo kiệt đâu chỉ riêng một mình hắn, mọi người chỉ lên tiếng khuyên bảo, nhưng riêng ngươi lại bỏ tiền ra mua. Chẳng qua ta thực sự không có tiền. Như vậy đi, ta có một thiên đạo pháp tặng ngươi, việc này liền bỏ qua, ngươi thấy sao?
Nói rồi, đạo sĩ lấy từ trong ngực ra một cuốn sách.
Hứa Tiên không khỏi trong lòng đại động, nào có ai chưa từng mơ giấc mơ này, gặp tuyệt thế cao nhân, được thần công bí tịch, sau đó một bước lên trời. Thế nhưng Hứa Tiên lại mạnh mẽ lắc đầu, xua tan những ý niệm này:
- Không, không, ngài cứ đem tiền cho người ta đi! Ngài nhất định có!
Đạo sĩ đột nhiên cả giận nói:
- Người xuất gia không nói dối, ta còn phải lừa tiểu hài tử ngươi sao, ta vân du tứ hải, cũng không vào nhà cướp của, lại không trộm gà cắp chó, lấy đâu ra tiền tài mà nhiều với chả lắm!
Nói xong đưa tay đẩy Hứa Tiên lùi ra.
Hứa Tiên ngã nhẹ xuống đất, khi ngẩng đầu lên, trong ngõ nào có ai, chỉ thấy duy nhất một bức tường đá xanh. Mơ hồ nhớ lại vừa rồi cùng đạo sĩ kia nói chuyện, rõ ràng là phố xá sầm uất, nhưng trong ngõ lại yên tĩnh phảng phất như một thế giới khác.
Hứa Tiên cụt hứng đứng dậy, phủi đi bụi đất trên người, chậm rãi quay về, có chút hối hận, lại có phần ảo não. Vốn hắn muốn giúp hương nhân kia đòi lại tiền lê, rồi xem có thể học được chút pháp thuật hay không. Nhưng quả nhiên bất kể kiếp trước hay kiếp này, đều là kẻ vô tích sự. Đủ loại âu sầu cuối cùng hòa thành một tiếng thở dài.
Trở lại chỗ cũ, thấy hương nhân kia vẫn ngồi dưới đất lau nước mắt, người qua đường không biết còn tới hỏi thăm, nghe xong đều không nhịn được phì cười. Hứa Tiên sờ vào ngực, vẫn còn một trái lê đạo sĩ cho mình.
Nghĩ một chút rồi đi qua đó, đưa trái lê cho hương nhân rồi nói:
- Đây, cho ngươi, sắc trời không còn sớm, nhanh đi về đi!
Từ đây đánh xe ngựa trở vê thôn phải mất không ít thời gian!
Hương nhân ngẩng mặt lên, khuôn mặt si ngốc cộng thêm vệt nước mắt chưa khô, trong lòng Hứa Tiên vừa cười, lại vừa than, nếu như ngươi hào phóng một chút, làm sao phải tới mức này? Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, cũng không phải là không có đạo lý!
Hương nhân kia đột nhiên nhảy dựng lên túm lấy Hứa Tiên, lớn tiếng nói:
- Cũng vì ngươi mua lê, nhất định là đồng đảng của lão mũi trâu kia, đền tiền lê cho ta, đền tiền lê cho ta, nếu không ta lôi ngươi đi báo quan.
Hứa Tiên cười khổ giải thích, hương nhân dường như vớ được cọng rơm cứu mạng, đâu có chịu nghe, chỉ một mực quấn lấy đòi tiền. Người hai bên đường phần lớn đều nhận ra Hứa Tiên, bây giờ vây lại, liên mồm nói hương nhân kia không đúng. Khí thế hương nhân nhất thời suy sụp, không khỏi buông tay ra, rồi lại thấy tiếc xe, tiếc lê, lại bắt đầu khóc lớn.
Hứa Tiên thấy trên cánh tay mình bầm tím, trong lòng rất giận, chỉ muốn lập tức bỏ đi. Nhưng khi thấy bộ dáng thương cảm của hương nhân kia, trong lòng liền tự chửi mắng mình: Hứa Tiên ơi Hứa Tiên, ngươi muốn làm người tốt, muốn tốt đến chết sao? Lẽ nào chết một lần vẫn còn chưa đủ?
Nhưng ngẫm lại một xe lê kia không biết đã gửi gắm biết bao hi vọng của hương nhân, chẳng qua hắn chỉ đau lòng quá khiến hành vi thất thường mà thôi. Cười khổ nghĩ: một lần còn chưa đủ, vậy thì lại thêm lần nữa!
Không cần báo đáp, không vì ân tình, tính cách Hứa Tiên chính là như vậy, thứ gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngay cả khi xuyên việt rồi cũng không thay đổi được!
Hứa Tiên cười cười nói với cô bán rau gần đó:
- Đại tỷ, tỷ đem tiền lê trả cho người ta đi, tỷ xem hắn thật đáng thương, ai gặp phải chuyện này mà không nóng nảy chứ!
- Đại ca…
- Đại gia…
Hoàng hôn buông xuống phía tây, người trên chợ dần tản đi, Hứa Tiên ước lượng túi tiền trong tay, cuối cùng chỉ thu hồi được non nửa. Có người xem xong náo nhiệt liền bỏ đi, có người liều chết không thừa nhận, nhưng cố gắng cả nửa ngày, cũng coi như bù đắp được phần nào tổn thất.
Hứa Tiên đi mượn ít công cụ, xe ngựa hương nhân đã sửa xong, giao túi tiền cho hắn, Hứa Tiên nghĩ một chút rồi lấy lại vài đồng, nói:
- Trái lê kia trả lại cho ngươi!
Hương nhân ngây ngốc gật đầu, chỉ biết ra sức cảm ơn, nhắc đi nhắc lại cũng không nói thêm được lời nào mới mẻ.
- Mau về đi! Giờ cũng muộn rồi, về sau hãy cẩn thận một chút!
Hứa Tiên phất tay tạm biệt hương nhân, tịch dương đã ngã về tây, kéo cái bóng của hắn rất dài rất dài, Hứa Tiên chìm đắm bên trong hạnh phúc của chính mình, sự hối tiếc lúc trước đã sớm vất sang một bên. Nhưng hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu, Hứa Tiên đột nhiên hoảng hốt nói:
- Tương của ta!!!!
Một khu dân cư cũ kỹ.
- Thằng nhãi con kia, cả buổi chiều chết dí ở đâu hả? Để xem ta thu thập đệ thế nào, còn dám chạy!
Một nữ nhân cầm chổi đuổi cho Hứa Tiên gà bay chó chạy. Chỉ là khuôn mặt có phần giống với Hứa Tiên, không tính đẹp, nhưng có thể coi như đoan chính.
- Tỷ tỷ, đừng đánh, đệ sai còn chưa được sao, tỷ đừng khóc!
- Ai khóc, xem ta đánh chết thằng nhãi ngươi!
- Tương đổ, tương đổ rồi.
Hứa Tiên đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Chỗ nào, chỗ nào?
Nữ nhân vội vã dừng lại, xót của hỏi.
- Lừa tỷ đó, đệ đói sắp chết rồi, chúng ta ăn cơm thôi! Tỷ phải ăn no mới có sức đánh chứ! Oa, là khoai lang! Đệ thích ăn nhất.
- Chỉ biết mỗi ăn.
Nữ nhân tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Nhà nghèo khổ, đồ ăn toàn là thứ rẻ tiền nhất, hơn nữa còn không tươi mới, nhưng bất kể nấu gì lên, Hứa Tiên lúc nào cũng đều nói thích ăn…
Ánh đèn dầu yếu ớt, không bằng được phú hào đèn đóm trang hoàng, đồ ăn đạm bạc thiếu cá thiếu thịt, ai có thể nói rằng, giờ này Hứa Tiên còn cách hạnh phúc rất xa?
Đầy trời tinh hà sáng lạn, trên cầu đá trước cửa, một đạo sĩ đứng đó nhìn ánh đèn hắt ra từ nhà Hứa Tiên, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy xa tận chân trời, bản thân có phải đã từng trải qua quãng thời gian như vậy? Ngay cả chính hắn cũng không còn rõ. Gió thu lướt nhẹ mặt sông, lấy tu vi của hắn mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 3: Truyền đạo.
Dịch: Cửu Căn Ma Đế
Nguồn: ngaocankhon.wordpress.com
Ăn cơm tối xong, vội vàng tắt đèn dầu, chờ tỷ tỷ ngủ rồi, Hứa Tiên liền lặng lẽ đi ra khỏi cửa. Hắn không có thói quen ngủ sớm, nhưng lại không lay chuyển được tỷ tỷ, nên chỉ đành mỗi tối lén lút chạy ra ngoài.
Nhưng thế giới này không có vi tính, cũng không có tivi, được coi là thú tiêu khiển duy nhất trong buổi tối, cũng chỉ có thanh lâu thuyền hoa ở bên hồ. Chưa nói trên người không có tiền, ngay cả có tiền hắn cũng không dám mò đến nơi này, bằng không tỷ tỷ sẽ liều mạng cùng hắn mất!
Cũng đành thưởng nguyệt giải sầu! Nhưng hôm nay lại không trăng, chỉ có sao trời đêm thu lộ ra vài phần vắng lặng. Chẳng qua Hứa Tiên lại thích đêm tối như vậy, có lẽ chỉ mỗi lúc này, hắn mới có thể để lộ ra phần cô đơn tịch mịch trong lòng mà không cần che giấu!
Đúng, tất nhiên tỷ tỷ đối với hắn chẳng khác nào mẫu thân thân sinh, nhưng có nhiều điều, nàng cũng không thể hiểu được. Là người hai kiếp, những thứ trong kiếp trước sao có thể dễ dàng vứt bỏ? Hứa Tiên vẫn thường có cảm giác này, mình khác biệt với mọi người xung quanh, những việc nghĩ tới cũng hoàn toàn khác biệt.
Chẳng qua tối nay Hứa Tiên đã được định trước sẽ không cô độc, hắn thường quanh quẩn trên cầu nhỏ, giờ này phía trước đứng một bóng người, Hứa Tiên bỗng rùng mình, vì hắn biết trên thế giới này có quỷ, mà sợ quỷ cũng là cảm giác tự nhiên. Nhưng sau đó Hứa Tiên lại yên lòng, hóa ra không phải ma quỷ, mà là đạo sĩ ngày hôm nay gặp được.
- Đạo trưởng, vì sao ngài không về nhà?
Hứa Tiên tiến về phía trước, quan tâm nói.
- Tứ hải vi gia, tứ hải vô gia. Ngươi không trách ngày hôm nay ta đẩy ngươi ngã chứ?
Đạo sĩ quay đầu lại, mỉm cười với Hứa Tiên.
- Đương nhiên là trách, bất quá chỉ cần ngài truyền ta tiên pháp, ta sẽ không trách ngài nữa!
Vốn Hứa Tiên muốn ra vẻ hùng hổ, quát đạo nhân đưa quyển sách kia cho mình, chẳng qua lời đến bên miệng lại biến thành suy nghĩ trong lòng, hắn thực sự không phải người giỏi giả vờ giả vịt.
Đạo nhân cười ha ha:
- Ngày hôm nay ta đưa cho ngươi, ngươi không cần, lại cần thứ phàm tục. Hiện tại có muốn cũng không cho. Nhưng ta hỏi ngươi, hôm nay vì sao ngươi lại giúp hương nhân bán lê kia, loại người bủn xỉn thô tục như vậy, hắn còn muốn lôi ngươi đi báo quan đó.
Hứa Tiên đang thất vọng, không suy nghĩ nhiều liền trả lời:
- Hắn tuy rằng keo kiệt, nhưng đang lúc buôn bán, không phải người xấu, ngược lại ngài lấy lê của người ta thì cũng thôi, còn chặt cả càng xe người ta. Bản thân tuy rằng vui vẻ, nhưng hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của kẻ khác.
Đạo sĩ cả giận nói:
- Ta trừng trị chút xíu, là hi vọng cảnh tỉnh hắn phần nào, tính tình không nên tiếp tục keo kiệt nữa, nếu không ngày sau bị mất cũng không chỉ có mấy trái lê thôi đâu!
- Đó là bản tính của hắn, giống như chim muốn bay, cá muốn lội, chỉ cần không can thiệp vào việc người ngoài, vậy thì mặc hắn, ngài cần gì phải cưỡng cầu! Ngài thử nhìn tính tình mình xem, muốn ăn lê liền ăn lê, muốn cảnh tỉnh liền cảnh tỉnh, còn mặt mũi mà nói người ta?
Hứa Tiên dứt lời cũng thấy hối hận, chớ nói đạo sĩ có pháp thuật, chỉ cần người lớn như vậy cũng không phải hiện giờ mình có thể đối phó nổi, đạo sĩ kia mà nổi giận thì mình có kêu trời trời cũng không biết.
Đạo sĩ trợn mắt mà nhìn, Hứa Tiên lo sợ bất an, nhưng không ngờ đạo sĩ đột nhiên cười rộ lên:
- Vật thuận kỳ tính, bất khả cường cầu. Vật thuận kỳ tính, bất khả cường cầu. Sư phụ à sư phụ, hóa ra người tùy tiện làm bậy trước nay vẫn luôn là ta!
- Không có việc gì vậy ta về trước, ngài mau chóng tìm chốn nào ngủ đi, mặt bắc trên núi có miếu, mặc dù đó là nơi của hòa thượng, chẳng qua đều là người xuất gia, hẳn sẽ vẫn thu lưu ngài một đêm!
Hứa Tiên nói xong xoay người rời đi, nhưng một câu nói của đạo sĩ tựa như định thân thuật, khiến Hứa Tiên đứng yên tại chỗ.
- Ngươi muốn học pháp môn của ta không?
Hứa Tiên lập tức xoay người lại nói:
- Muốn, phi thường muốn.
Hai mắt hắn quả thực so với sao còn sáng hơn. Loại chuyện này, sao có thể không muốn cho được.
Đạo sĩ âm thầm buồn cười, chung quy vẫn là trẻ nhỏ, chẳng qua tính tình không chút giả tạo thế này lại khiến hắn yêu thích, hắn đi khắp tam sơn ngũ nhạc, gặp qua đủ loại người, nếu như một kẻ khẩu thị tâm phi, căn bản không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Mà một người nếu có bản lĩnh như hắn, nhìn không vào mắt nhất chính là những kẻ khôn ngoan giảo quyệt.
Những việc ban ngày Hứa Tiên làm hắn đều thấy được, hắn thấy Hứa Tiên lòng dạ rất tốt, cũng không phải kẻ mua danh chuộc tiếng, trong lòng đã sinh ý thu làm đệ tử. Đêm nay nói chuyện một phen, lại biết hắn phân rõ thị phi, cũng không phải loại tốt bụng ngây ngây ngô ngô, không khỏi càng thêm vừa ý.
- Tuy rằng ngươi tâm trí sớm mở, nhưng tư chất bình thường, thông tuệ cũng chỉ tầm tầm, đó là cái khó thứ nhất. Muốn luyện tập đạo này, cần phải kiên trì bền bỉ, nước chảy đá mòn mới được, nhưng ta thấy ngươi cũng không phải người có đại nghị lực, khó càng thêm khó, kết quả cuối cùng có lẽ chẳng tới đâu, phí hoài thời gian. Ngươi còn muốn học không?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ, dù cho không thành, đem làm ma thuật biểu diễn cũng không tệ! Hứa Tiên nghĩ như vậy, nhưng lại không nghĩ tới trộm, không nghĩ tới cướp.
- Ta lúc tuổi trẻ bỏ vợ bỏ con, đắm chìm trong đạo này, đến giờ lại chỉ tu được một thân tàn tạ, ngươi còn muốn học hay không?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ: nương tử tương lai của ta chính là tu vi ngàn năm, ta bỏ sao được.
- Tốt, vậy chúng ta liền kết hạ danh phận sư đồ, truyền thụ cho ngươi đạo này.
Trong lòng Hứa Tiên vô cùng vui mừng, nhưng thấy đạo sĩ sư phụ vẻ mặt vắng lặng, trong lòng khẽ động, không khỏi hỏi:
- Đạo trưởng, sư phụ, giờ ngài thấy hối hận sao?
Đạo sĩ nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng dứt khoát nói:
- Đây chính là sở cầu suốt đời ta, bất hối!
- Bất hối!
Hứa Tiên lẩm bẩm. Chỉ hai từ, lại mang không biết bao nhiêu kiên định cùng chua xót, nhưng cả đời người, bất kể cuối cùng tàn tạ ra sao, chỉ cần có thể đặt tay lên ngực tự hỏi, lưu lại hai từ “bất hối”, coi như sống không uổng phí.
Hứa Tiên thở dài một tiếng không rõ lý do, giờ này hắn cũng muốn hỏi bản thân mình một chút, ngươi có hối hận không? Mọi việc kiếp trước, ùn ùn lướt qua trước mắt, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng, là hối hận hay không hối hận.
Nhưng chuyện cũ đã qua, nếu trời ban cho hắn cuộc đời này, liền muốn vô oán vô hối mà sống một lần nữa.
Ngay khi Hứa Tiên trầm tư chuyện cũ, đạo sĩ hợp chỉ như kiếm, nhanh chóng điểm một chỉ lên mi tâm Hứa Tiên. Hứa Tiên không kịp phản ứng, cảm thấy trong đầu tựa như trời long đất lở, muốn kêu đau, nhưng thân thể lại không thể khống chế.
Hứa Tiên cảm giác dài đằng đẵng tựa thiên cổ, nhưng kỳ thực chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, mà một cái chớp mắt này, Hứa Tiên liền giống như được vớt lên từ trong nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cảm thấy trong đầu có thêm rất nhiều thứ, nhưng lại không tài nào tìm ra được.
Ngẩng đầu muốn hỏi sư phụ một chút, đạo sĩ chỉ nói:
- Ngươi đi đi!
Rồi không nhìn hắn nữa.
Đầu óc Hứa Tiên ngơ ngơ ngác ngác, thực sự nghe lời đi vào trong nhà, nhưng mới đi được hai bước đã giật mình quay đầu lại:
- Sư phụ, sách đâu?
Thì ra vẫn còn nhớ tới bản bí tịch kia.
Đạo sĩ nghe thế hơi sững sờ, sau đó cười mắng:
- Ngay cả chút vốn liếng cuối cùng của ta không đền cho ngươi cũng không được.
Từ trong ngực lấy ra quyển sách vất cho Hứa Tiên, Hứa Tiên đón lấy nhìn qua, trên mặt bìa có ba chữ triện cổ, mơ hồ nhận ra được, chính là ba chữ lớn “Đạo Đức Kinh”.
Đang muốn lý luận cùng sư phụ, lại phát hiện trên cầu trống rỗng, sớm đã không thấy bóng dáng đạo sĩ đâu. Trong lòng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hiện giờ bản thân mệt mỏi như phải lao động cả ngày trời, thân thể nặng nề chỉ muốn gục đầu xuống ngủ, đành phải cố gắng chống đỡ đi vào trong nhà.
Giờ này đèn đóm vạn nhà đều tắt, chỉ có trời sao là vạn cổ trường tồn. Đạo sĩ nhìn theo bóng dáng Hứa Tiên loạng choạng rời đi, lòng khẽ trầm ngâm.
- Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mang mang. Dắt ngươi lên con đường này đến tột cùng là đúng hay sai. Hứa Tiên, Hứa Tiên, ngươi phải chăng người cũng như tên, bằng lòng đem thân mình dâng cho tiên đạo?
———————————————— � �———————————————-
- “ Tứ hải vi gia, tứ hải vô gia”: bốn biển là nhà, bốn biển không nhà.
- “ Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mang mang”: Núi tiên mờ mịt, trần gian mênh mang.
* Trong truyện có nhiều câu hán việt, mình có dịch ra cũng không biết diễn giải thế nào, có khi lại làm mất đi ý nghĩa của nó, đành dựa vào cảm nhận của mỗi người vậy!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 5-6: Điểm tinh.
Dịch: Cửu Căn Ma Đế
Nguồn: ngaocankhon.wordpress.com
Hứa Tiên không khỏi thờ dài trong lòng, cũng rất vui mừng cho bản thân, giờ phút này hắn cũng muốn hỏi mình, mình hối hận không? Kiếp trước bao chuyện hiện lên trước mắt hắn, nhưng chính hắn cũng không rõ ràng là hối hận hay không, nhưng chuyện cũ cũng khó thay đổi. Nếu trời đã định cuộc sống này, thì phải sống sao cho vô oán vô hối.
Hứa Tiên đang trầm tư, đạo sĩ dùng kiếm, điểm một chút giữa mi tâm Hứa Tiên. Hắn cũng ý thức trong đầu giống như thiên băng địa liệt, muốn kêu đau, nhưng thân thể lại không sao điều khiển được. Hứa Tiên cảm giác lâu như thiên cổ, nhưng chỉ ngắn ngủi có một khoảnh khắc, giống như một cái chớp mắt, Hứa Tiên lại giống như cá bị vớt lên khỏi nước, cả người ướt đẫm mồ hôi. Hắn chỉ càm thấy trong đầu dường như có rất nhiều thứ, nhưng không thể nào tìm được, ngẩng đầu lên ý hỏi sư phụ.
Nhưng đạo sĩ chỉ nói:
- Ngươi đi đi!
Cũng không tiếp tục nhìn hắn.
Hứa Tiên cảm giác khó hiểu, thật sự nghe lời đi về nhà, vừa đi được hai bước bỗng giật mình quay đầu lại:
- Sư phụ, sách đâu?
Quay lại hỏi quyển bí tịch.
Đạo sĩ nghe xong hơi sững sờ, rồi sau đó cười mắng:
- Thế mà cũng không quên được sao?
Rồi rút một cuốn sách trong ngực ra ném cho Hứa Tiên, Hứa Tiên nhận lấy nhìn, bìa mặt sách có ba cỗ triện, loáng thoáng cũng đọc được, là ba chữ “ Đạo đức kinh”.
Đang muốn bàn một chút với sư phụ, lại phát hiện ra trên cầu đã trống không, sớm không còn thấy bóng dáng đạo sĩ. Trong lòng Hứa Tiên cũng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hiện tại lại mệt mỏi giống như cả ngày lao động, thân thể trầm xuống chỉ muốn lăn ra ngủ, đành cố gắng đi về phía nhà.
Lúc này ngọn đèn khắp nơi cũng đã tắt, chỉ có ánh sao trên trời mãi trường tồn. Đạo sĩ nhìn bóng dáng Hứa Tiên tập tễnh rời đi, âm thầm trầm ngâm.
- Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mịt mờ, dẫn ngươi tới con đường này là đúng hay sai. Hứa Tiên, Hứa Tiên, ngươi có thật là đúng như tên, chịu đem tấm thân nguyện cùng pháp với tiên đạo hay không?
Đêm khuya người tĩnh lặng, mọi âm thanh cũng tĩnh lặng.
Hứa Tiên ngủ say trên chiếc giường nhỏ, đúng vào lúc không ai hay biết, một chút thanh quang lưu chuyển trong thân thể hắn, không theo bất kỳ kinh mạch nào. Thân thể Hứa Tiên giống như cái bình đựng nước, chút ánh sáng xanh đó giống như chú cá trong nước, không ngừng lưu động, lúc đầu còn nho nhỏ chút, giống như chú cái bột, nhưng lưu động mấy canh giờ, liền lớn hơn một chút, cho tới khi trời sáng thì ánh sáng đó cũng biến mất theo.
Hôm sau tỉnh lại, Hứa Tiên xoa bóp đầu, nghi ngờ tối qua chỉ là một giấc mộng. Đột nhiên trong tay chạm vào quyển sách, cần lên nhìn, đúng là cuốn “ Đạo Đức Kinh” kia. Mặc dù vừa thấy chính là cuốn sách cố hiếm có, nhưng bí tịch này không khói quá lạ lùng, ít nhất cũng nên có tên như kiểu “Như Lai Thần Chưởng” chứ!
Hứa Tiên loáng thoáng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, đạo sĩ kia dường như thả thứ gì đó vào đầu mình, thà lão đưa cái gì như Tứ thư Ngũ kinh, còn dễ biết, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không biết, thật là nhức đầu.
- Hứa Tiên, mau đến lớp đi, đi chậm thầy mắng đấy.
Tiếng nói của tỷ tỷ truyền tới, Hứa Tiên bất đắc dĩ nhảy xuống giường, vội vã ăn sáng, đi tới trường học. Cái gọi là “thầy” chẳng qua là lão tú tài, người ta còn dậy sớm hơn lão, hắn hết lần này tới lần khác ham ngủ, cho nên bắt đầu bài giảng cũng muộn, cũng làm cho quỷ lười như Hứa Tiên có thể ngủ thêm một chút.
Mơ mơ màng màng đi theo mười mấy đứa trẻ từ lớn bé rung đùi lắc đầu chi, hồ, giả, dã, tâm tư Hứa Tiên sớm đã bay đi tận thiên sơn vạn thủy.
“Ba” một cây thước hung hăng nện xuống trên bàn của Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng là người đã trải qua bao nhiêu chuyện, đương nhiên sẽ không vì cái này mà bị dọa, chậm rãi ngẩng đầi, nhìn về phía lão tú tài, dáng vẻ như muốn hỏi “lão có chuyện gì” vậy.
Lão đầu này hận nhất chính là cái loại không tôn sư trọng đạo này, tức giận tới mực râu mép cũng run lên, nói:
- Đem toàn bộ những gì vừa học đọc lại một lần, sai một câu đánh một thước.
Lập tức có vô số tiếng cười khúc khích vang lên. Hứa Tiên chậm rãi đứng lên, khí độ ung dung, không có chút dáng vẻ hoảng hốt lo sợ nào, điều này càng làm cho lão tú tài thầm bất mãn.
Hứa Tiên đã chuẩn bị tâm lý bị đánh, sau đó ngân nga đọc:
- Thành giả, thiên chi đạo dã; thành chi giả, nhân chi đạo dã. Thành giả, bất miễn nhi trung, bất tư nhi đắc, tòng dung trung đạo, thánh nhân dã...
Lúc đầu Hứa Tiên còn có chút khó hiểu, nhưng sau đó, những từ ngữ kia giống như tự nhiên nhảy tới trước mắt hắn, dễ dàng đọc ra.
Ánh mắt lão đầu trừng lớn, càng lúc càng lớn, cảm giác giống như không nhận ra được người đang đứng trước mặt. Nhưng mà mới một đêm không thấy, học sinh dốt nhất của hắn lại có thể đọc bài làu làu.
Hứa Tiên khoái ý, trong lòng thầm nghĩ: “ chẳng lẽ điểm chỉ của đạo sĩ kia chính là thêm trí lực? Ồ! Cái này cũng không phải trò chơi, sửa dở thành hay, vậy mà có thể luyện loại sỏi đá như mình thành vàng thoi.
Hắn lại không biết, cái chỉ điểm đơn giản kia bao hàm không biết bao tâm huyết của đạo sĩ. Loài người tu tiên nếu muốn thành tiên chứng đạo, nhất định phải trải qua Tam đại Tiên kiếp. Đạo sĩ kia đã vượt qua hai lần, nhưng bản thân lão biết mình bất luận thế nào cũng không thể vượt qua được lần thứ ba, cho nên đi tìm một truyền nhân, truyền thừa lại đạo môn của mình, mang một chút đạo tính trực tiếp độ vào hồn phách của Hứa Tiên. Những người tư chất tầm thường, muốn bắt đầu tu hành bước đầu tiên cũng là ngàn khó vạn hiếm, vậy mà hắn ngủ một giấc là đã nhập môn rồi.
Nhưng chỉ điểm này cũng bao hàm biết bao hung hiểm, người ý chí không kiên định, phúc nguyên không thâm hậu là cho dù thế nào cũng không thể dùng thuật này. Nhưng vừa may Hứa Tiên lại là người có công đức thâm hâụ, mới có thể chịu được uy lực của chỉ điểm này. Trong lòng có cộng hưởng thì một chút là thông suốt, dùng một tia ý thức đạo môn tâm pháp ấn vào hồn phách của Hứa Tiên. Chẳng qua là lúc đạo sĩ truyền đạo, còn lo lắng về tâm tư của Hứa Tiên, chỉ truyền đường, cũng không truyền pháp, giống như tập luyện võ thuật chỉ tập nội công, hoàn toàn không biết gì về chiêu thức vậy.
Bóng đêm dần buông, rời trường về tới nhà, Hứa Tiên vội vã ăn cơm tối, mang hết chuyện lý thu ngày hôm nay nói với tỷ tỷ, làm cho tỷ cười, ngay cả khen Hứa Tiên cũng cười, Hứa Tiên từ chối thì bất kính, nói liên tục, để cho tỷ tỷ mắng hắn là thiếu khiêm nhường, mắng cho một trận.
Ăn cơm tối xong, Hứa Tiên vội vã trở lại căn phòng nhỏ của hắn, vui vẻ tới mức miệng cũng không ngậm lại được, hóa ra mình đã gặp được thần tiên, không khỏi bắt đầu chú tâm với những thứ trong đầu. Làm tư thế Ngũ tâm triêu thiên, cố gắng tu luyện, nhưng chân đã tê rần cũng không luyện được cái gì.
Hứa Tiên tức giận, thiên phú của mình thật sự là kém tới thế sao? Người ta xuyên không cũng chính là học gì biết nấy mà? Lại cắn răng luyện thêm lúc lâu cũng chẳng có nửa điểm tâm đắc.
Cuối cùng rốt cục chán nản nằm xuống giường, nhụt chí nghĩ: chờ nương tử của ta tới, để nàng dạy ta là được rồi.
Bóng đêm thâm trần, Hứa Tiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ, sư phụ đạo sĩ của mình không chừng đang ở đây đâu! Xỏ giày vào chạy ra ngoài, đầu cầu trống không, Hứa Tiên đi hai vòng hai bên, cũng không phát hiện được một bóng người. Nhưng hắn lại thấy mắt mình tinh tường một cách thần kỳ, những chỗ tối bình thường không thấy thì giờ lại có thể thấy được rất rõ ràng.
Đi tìm một hồi, Hứa Tiên tâm tư phiền loạn, bất đắc dĩ gục đầu ở lan can cầu, nhìn dòng nước tối đen chảy bên dưới, yêu tĩnh trôi. Gió thu hòa cũng nước song chảy qua vòm cầu, tinh tế tạo thành một khúc ca không tên, thiên cổ không dứt. Nhưng trong dòng nước sông tối đen này lại thấp thoáng ánh sáng lập lòe.
Hứa Tiên đột nhiên ngẩng đầu, tinh hà mênh mông lấp lánh, thiên địa trải rộng tâm tư lo lắng của Hứa Tiên bỗng chốc hóa thành nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Hứa Tiên chẳng qua là sống trăm năm, nhưng nước sông ngàn năm không ngừng chảy, sáng sao sáng cũng muôn đời trường tồn.
Hứa Tiên đột nhiên có chút hiểu ra, cái gọi là tâm tiên chi đạo, không phải là muốn bỏ quên thế tục phiền nhiễu, cùng nước sông làm bạn, sánh vai cùng ánh sao hay sao? Chẳng qua là đừng nói người phàm, ngay cả Tiên Phật, lại so sánh với vũ trụ này thì đâu đáng gì? Cũng chẳng bằng chút bụi sao! Phù du sớm sống chiều chết, giống như thờn bơn chê trai méo mồm. Quan hệ người với Tiên Phật chính là như vậy sao! Thờn bơn chê trai thì chính nó cũng nông cạn thế nào đâu? Thân ta “hữu nhai”, mà đạo lại “vô nhai”, dùng tấm thân “hữu nhai” đi tìm “vô nhai chi đạo”, chẳng lẽ không phải là u mê hay sao. (nguyên văn câu Ngô dã hữu nhai, nhi đạo dã vô nhai)
Mọi người không biết, cái gọi là đêm tối bây giờ, chẳng qua chỉ là bị che mất ánh sáng, mà mặt trời cũng không vì đêm tối mà biến mất.
Hứa Tiên đại khái không ngờ tới, những kiến thức thiên văn học được ở kiếp trước, lại có thể vận dụng như vậy ở kiếp này, thế giới quan hoàn toàn đặc biệt, làm cho hắn càng ngộ ra được nhiều hơn cả đám Tiên Phật ở kiếp này. Bất luận là Đạo Phật, hay tu luyện gì cũng đều quy về chỉ một chữ tâm, chỉ cần tâm tinh thông thì vạn pháp cũng tinh thông.
Trong bóng tối, một đôi mắt đang chằm chằm nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn cũng rung động không kém gì lão tú tài kia. Tối nay hắn định chỉ điểm một chút cho đệ tử này, trước tiên không hiện thẩn để thử một chút tâm tính của hắn. Nhưng Hứa Tiên không có nghị lực mà bỏ cuộc, chán nản gục đầu bên thành cầu, đạo sĩ cũng đang thất vọng, có cảm giác mình đã tin tưởng nhầm người.
Nhưng vừa rồi, hắn tận mắt nhìn thấy chút thanh quang trong hồn phách Hứa Tiên đột nhiên tăng vọt, từ xanh chuyển sang đỏ, tỏa ra ánh sáng nóng bỏng, không hề di chuyển nữa, mà đứng yên, chiếu khắp chỗ tối trong hồn phách.
- Thái Dương tinh! Thật sự có người có thể thắp sáng Thái Dương tinh sao?
Đạo sĩ lẩm bẩm tự hỏi, môn phái của bọn họ là “Tinh Túc hải”, luyện tập đạo pháp tương hợp tới tinh tượng, mặc dù là đồng dạng pháp môn, nhưng ở trong những người khác nhau thì cũng sẽ có những con đường bất đồng. Mà quyết định con đường này chính là thanh quang đó ứng với sao nào, chính là cửa ải lớn thứ hai cho việc tu hành : “Điểm tinh”.
Bất đồng tinh cũng sẽ có bất đồng công hiệu, nhưng cũng có thể phân ra mức độ cao thấp, kẻ cao nhất thắp sáng Bắc Đẩu Nam Đẩu mười ba loại tinh. Những kẻ bình thường cũng chỉ là những tạp tinh khác. Mà rất lâu về trước có người thắp sáng Tử Vi Tinh đế, đó là chuyện ngàn năm khó gặp. Tinh chính là tính, tinh chính là mạng, ngôi thứ nhất liền quyết định con đường tu hành cả đời.
Mà đạo sĩ pháp danh chính là Thái Âm chân nhân, chính là vì hắn đã thắp sáng Thái Âm tinh, cũng chính là mặt trăng. Thái Âm tinh ánh sáng vô lượng, còn cao hơn cả Nam Đẩu Bắc Đẩu, nhưng lại lệ thuộc vào mệnh số, nếu là đêm trăng tròn, lực lượng Thái Âm tinh mạnh nhất, chính là Tử vi cũng chỉ sợ có chút không sánh kịp, nhưng nếu là đầu tháng cuối tháng, lực lượng của Thái Âm tinh vô cùng yếu, nhiều nhất cũng chỉ có sức mạnh của tạp tinh nhỏ bé. Đạo sĩ đã đoán được thiên kiếp thứ ba của hắn lại chính là vào lúc Thái Âm tinh yếu nhất, âu cũng chính là mệnh đã định sẵn, chính hắn cũng không thể làm gì.
Nhưng có một ngôi sao chỉ tồn tại ở trong ý niệm “tinh hà”, đó chính là mặt trời. Tinh thần chính là ở ban đêm, môn phái của bọn họ cũng là tu hành ở ban đêm, điểm tinh dĩ nhiên chính là ban đêm, lúc này mặt trời biến mất, chính là lúc cực âm.
Lấy ý niệm của bọn họ, mặt trời đã lặn, thì làm sao có thể thắp sáng chứ? Hứa Tiên nhưng lại ở ngày thứ hai đã điểm tinh thành công, đây đã là thiên tư hiếm có, mà dĩ nhiên lại thắp sáng Thái Dương Tinh, chính là ánh sao thần không thể bị điểm. Quả thật cũng làm cho đạo sĩ như mình cũng có chút cảm giác bất khả tư nghị.
Trong môn phái đã từng có người cố gắng điểm tinh vào ban ngày, điểm Thái Dương tinh, nhưng điểm dễ dàng, cũng dễ dàng bị Thái Dương chân hoa thiêu cháy tại chỗ, cho nên không còn ai thử nữa.
Tử Vi cũng tốt, Thái Âm cũng tốt, nhật xuất tinh trầm, nhật xuất nguyệt ẩn. cho dù quần tinh của ngươi đứng đầu thì sao? Ở trong Thái Dương hệ, chỉ có Thái Dương mới là chủ.
Đạo sĩ nhẹ than thở:
- Dường như đã thu một đồ đệ khó lường rồi!
Vẫn muốn chỉ điểm cho Hứa Tiên một chút, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh sáng chói mắt trong hồn phách Hứa Tiên, thậm chí có chút muốn từ bỏ, chỉ điểm của mình chỉ sợ ngược lại lại dẫn Hứa Tiên đi vào lối rẽ, lại lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo