Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 8: Độc Tài Thương Khung
Chương 862: Đòi làm quan
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
Tuyết Lệ Hàn cau mày nói: “Nga?"
"Sau đó... Rất đúng dịp chính là nguyên Thanh Tiêu Thiên Đế Mạch Thanh Thanh dọc đường gập phải lập tức xuất thủ... Thánh Hậu Tuyết Tiên Nhi... Thân thê bị hủy..."
Thừa tướng vừa nói, vừa nói lắp. Trong lòng hẳn nguyền rủa... hấn tại sao chính là người đưa tin tức tới?
Làm hại bàn Thừa tướng trì hoàn một hồi, sau đó hưng phấn trùng trùng đến đây bẩm báo tín tức, nhưng trước đó lại được nghe Đông Hoàng bệ hạ nói một đoạn chuyện xưa...
Chân chính vấn đề này cũng đang làm cho... Cái chuyện xưa này sau khi nghe xong, đối với tin tức mình mới vừa lấy được lại như là cùng trong miệng chứa bom vậy.
Thật vất vả nói xong, Thừa tướng đại nhân tâm tình thấp thỏm cúi đầu. chờ Đông Hoàng bệ hạ phản ứng.
" một cái kết quả cũng tốt." Tuyết Lệ Hàn thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó trầm mặt hạ xuống, nói : “Rồi hãy nói... Nàng còn có phân thân cùng không chết được... Hơn nữa coi như là Mạch Thanh Thanh chính xác giết nàng, cũng là nàng trừng phạt đúng tội, báo ứng trước mắt. chẳng lẽ ta còn có thể đi tìm Mạch Thanh Thanh vì nàng báo thù sao ? Bổn đế ngay cả điểm thị phi này cũng không có sao, Thừa tướng suy nghỉ nhiều rồi!"
Mới vừa rồi Đông Hoàng trầm mặc một hồi, Thừa tướng đại nhân cơ hồ chính là mồ hôi đầm đìa!
May mà. Đông Hoàng bệ hạ phản ứng, cũng không có kịch liệt.
"Ổ? Đúng rồi, Mạch Thanh Thanh làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ đó?” Tuyết Lệ Hàn nhưng ngay sau đó lại có chút ít kinh ngạc hỏi.
"Cái này ... Hạ thần không biết." Thừa tướng đối với cái này cũng rất mờ mịt.
Tuy nhiên vào thời khắc này lại nghe được thị vệ ra cửa bẩm báo nói : “Khởi bẩm bệ hạ, nguyên Thanh Tiêu Thiên Thiên Đế Mạch Thanh Thanh bệ hạ ở bên ngoài cầu kiến."
Một nghe được câu này, nơi đây bốn người đồng thời ngây ngẩn cả người.
Mạch Thanh Thanh đột nhiên đến, để van cầu gặp Tuyết Lệ Hàn làm cái gì?
Nhất là Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân, càng thêm là có chút không biết nên khóc hay cười, thậm chí cảm giác được thế sự tất nhiên kỳ diệu cực kỳ: Gia hỏa này mới vừa giết chết thân muội muội người ta, tiếp theo lại tới cầu kiến thân ca ca, nơi hay là có hai thân ca ca...
... Thật là...
Thuộc loại trâu bò a...
"Mau mời vào !" Tuyết Lệ Hàn mau nói.
Bất kể như thế nào, Mạch Thanh Thanh lần này đến cũng là khách quý.
"Tuyết huynh." Mạch Thanh Thanh ở ngoài Đông Hoàng điện đứng chắp tay nói.
Vị đà từng một đời Thiên Đế này giờ phút này cũng là một thân quần áo trắng. thanh y bồng bềnh, rất có một cỗ khí tức xuất trần thoát tục siêu nhiên.
Thấy vậy Tuyết Lệ Hàn trong lòng lại có mấy phần hâm mộ.
Thấy Tuyết Lệ Hàn đi ra ngoài, Mạch Thanh Thanh mỉm cười chắp tay nói : “Còn làm phiền Tuyết huynh tự minh ra nghênh đón, Mạch Thanh Thanh thật là thẹn không dám nhận... Được sủng ái mà lo sợ a ha ha ha..."
"Khó được Mạch huynh đường xa tới chơi Đông Hoàng Thiên, vê vang cho kẻ hèn mới là thật.” Tuyết Lệ Hàn nhiệt tình đem Mạch Thanh Thanh đón đi vào, hàn huyên mấy câu, hôi nói : “Nhưng không biết, Mạch huynh lần này đến có việc gì không?"
"Không hẳn là có. Chi là tiểu đệ mê quyền ham chức, đến đây xin Tuyết huynh một chức đại quan đê làm." Mạch Thanh Thanh khẽ mỉm cười, nói: “xin Tuyết huynh bổ nhiệm ta là Đông Hoàng Thiên binh mà đại nguyên soái... Như thế nào?”
"Khụ khụ khụ..." Những lời này vừa ra tới, Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn và 1 Thừa tướng một Đại tướng quân đồng thời ho khan.
Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân quả nhiên là nắm mơ cũng không nghỉ ra, Mạch Thanh Thanh lại sẽ nói ra một câu như vậy.
Đây cùng quá trực tiếp đi.
Một đời Thiên Đế. ngay cả chẳng qua là tiền nhậm Thiên Đế, cũng tuyệt đối không thê nào chạy đến phương thiên địa khác thinh cầu đảm nhiệm cái gì binh mà đại nguyên soái!
Nhưng. Mạch Thanh Thanh đã làm.
Hơn nữa làm thản nhiên và trắng trợn.
Đang ở trước mặt Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn làm như thế!
Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn nhìn chăm chú vào Mạch Thanh Thanh, hai người tương đổi đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, một hồi lâu im lặng.
Tuyết Lệ Hàn đột nhiên thoải mái mà nở nụ cười.
"Mạch huynh." Tuyết Lệ Hàn mỉm cười nói : “Theo đạo lý mà nói, mọi người là huynh đệ nhiều năm. ngươi nay đòi địa vị thấp hơn trước đây, ta vốn là không có khả năng không đồng ý. Chăng qua là... Hiện ở tình huống này thì không được."
Mạch Thanh Thanh sắc mặt không thay đổi, trầm giọng hỏi nói : “Nga? Làm sao không được đây?"
Tuyết Lệ Hàn cười ha ha nói : “Bởi vì Mạch huynh tới thật sự không khéo, mới vừa rồi, chốc lát lúc trước, ta mới vừa vặn từ trong tay Lam Thiên Kiều đem chức binh mà đại nguyên soái Đông Hoàng Thiên cướp lại vào trong tay mình."
Tuyết Lệ Hàn cười lớn nói : “Bất quá nếu Mạch huynh không ngần ngại lui thêm 1 bước, ta sè lấy bổ nhiệm ngươi làm Đông Hoàng Thiên
binh mã phó soái! Như thế nào?"
Mạch Thanh Thanh nghe vậy kinh ngạc, chi vào Tuyết Lệ Hàn, cười ha ha nói : “Tốt ngươi Tuyết Lệ Hàn. lại giành trước ta một bước, tốt, tốt, tốt. tu vi ta không cao bằng ngươi, tâm kế cũng không bằng ngươi, làm trợ thủ cho ngươi cũng được, phó soái thì phó soái! Phó soái ta cũng làm."
Tuyết Lệ Hàn ôm chầm vai hắn, cười nói : “Chỉ sợ không phải là không ngần ngại làm phó soái, ta xem ngươi a... Coi như là một tiểu tốt ngươi cùng làm. Tiêu diệt thiên ma chi dịch, làm một tiểu tốt cùng làm phó soái hay nguyên soái cùng không ngoài là vì Thiên Khuyết xuất lực, bất quá chính là một danh hiệu mà thôi!"
Mạch Thanh Thanh cười ha ha, hiển nhiên chưa từng để ý chút nào mình rốt cuộc là nguyên soái, phó soái hay thậm chí là tiểu tốt.
Mọi người cùng là trăm vạn năm lão bằng hữu, đối phương nghĩ cái gì, chỉ cần không phải cố ý giấu diếm, có thể nói là liếc thấy được ra, một câu nói cùng đủ để nói rò quá nhiều thứ rồi.
Mạch Thanh Thanh có nguyện vọng, rất đơn thuần chính là hy vọng đi trước Tử Tiêu Thiên chiên trường cùng Vực ngoại thiên ma quyết nhất tử chiến.
Nhưng. Mạch Thanh Thanh tự mình biết bản thân, lấy năng lực thống soái của mình nếu chỉ đơn thuần đi làm một tiểu tốt, thật là có chút quá đáng tiếc, dùng dao mổ trâu giết gà!
Nếu quyết chiến Thiên Ma, nên đem tự thân năng lực, lực chiến đấu phát huy đến cực hạn!
Vào lúc này, chân chính không hề bận tâm đến vấn đề mặt mũi.
Như thể nào mới có thể có hiệu suất lớn nhất, đây mới đúng là chuyện Vương giả cần suy nghĩ.
Mà Tuyết Lệ Hàn. khi Mạch Thanh Thanh há mồm nói ra câu nói đầu tiên đà biết ý đồ của hẳn.
Chẳng qua là, trận chiến này người thống quân cũng không phải là Lam Thiên Kiều, mà là Tuyết Lệ Hàn. Mạch Thanh Thanh có năng lực hoặc là ở trên Lam Thiên Kiều, tự nhiên làm được cái Đại nguyên soái nhưng bây giờ người cầm binh đôi thành Tuyết Lệ Hàn, đó chính là hai việc khác nhau.
Mà Tuyết Lệ Hàn mời Mạch Thanh Thanh đảm nhiệm vị trí trợ thủ của mình, không riêng gì ứng thừa yêu cầu của Mạch Thanh Thanh tham chiến mà cũng là hy vọng có Mạch Thanh Thanh trợ thủ, đền bù thiếu sót của mình. Tuyết Lệ Hàn bản thân cũng là binh pháp đại gia, nhưng hẳn thân là đế vương năm tháng thật sự quá trường cửu, sớm thành thói quen càn cương độc đoán, không có thói quen nghe lời khó nghe. Trên thực tế, ở Đông Hoàng Thiên thật sự không có người nào dám nói với hẳn lời khó nghe, nhưng ở trên chiến trường, nhất thời sơ hốt có thê tạo thành tính tan tác toàn diện, mà Mạch Thanh Thanh đúng lúc đến là một sự bổ túc tốt nhất cho Tuyết Lệ Hàn !
Nếu Mạch Thanh Thanh làm đại soái, cũng có đồng dạng băn khoăn, hai người ở chung một chỗ, chính là quần anh tụ hội, bù đắp cho nhau, qua lại nhắc nhờ, làm được vạn vô nhất thất.
Phía sau, Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân cũng là hỉ hiện ra sắc.
Thật là trên không trung té xuống tuyệt đại trợ giúp!
Mạch Thanh Thanh không có chút nào ngăn cách cười lớn, phất tay một cái nói : “Nếu như ta là phó soái, làm sao cũng phải có chút thực lực, bên ngoài tới đây nghe theo Đông Hoàng bệ hạ an bài, tiến vào trong quân đội, nên làm gì thì đi làm."
Theo hẳn vung tay lên, ờ trên bầu trời nghi chân mấy vạn đại quân, "Xôn xao" một tiếng hạ xuống.
Một chi quân đội này chính là bộ đội trực thuộc Mạch Thanh Thanh, cùng là bộ hạ trung thành nhất của hẳn.
Ban đầu sau khi Ngạo Tà Vân chiếm lình Thanh Tiêu Thiên, đi lên Thiên Đế vị.
Mạch Thanh Thanh đã từng tự mình tận tình khuyên bảo trợ giúp Ngạo Tà Vân lưu người, tuyệt đại đa số Thanh Tiêu Thiên cao thủ, cũng lưu lại, nhưng chỉ có mấy vạn người này cùng là thà ràng chết cũng không chịu tiếp tục lưu lại Thanh Tiêu Thiên, vì Ngạo Tà Vân hiệu lực!
"Chúng ta là người của Thanh Tiêu Thiên Để Mạch Thanh Thanh, vinh viễn là như vậy ! Vinh viễn cùng sẽ không là người của Tà Vân Đại Đế, chết cũng sẽ không là như vậy !" Những người này có thái độ cực kỳ kiên quyết.
Nếu không cho chúng ta đi theo, thà rằng tập thể tự vận bỏ mình tuẫn mạng, cùng sẽ không đổi chủ!
Sau khi khuyên không có hiệu quà, Mạch Thanh Thanh bất đắc dì không thể làm gì khác hơn là đem những người này rời khỏi Thanh Tiêu Thiên.
Những người này ngoại trừ là trung thành với Mạch Thanh Thanh ra, ai nấy cùng là cao thủ, bất kỳ một người nào ít nhất cũng có thực lực trên thánh vị. Ban đầu nếu Mạch Thanh Thanh thật sự cùng Ngạo Tà Vân liều chết, không cần gì khác, chỉ cần những người này đã làm cho nhân mà của Ngạo Tà Vân vẫn lạc rất nhiều!
Những người này tổng thể thực lực, tổng hợp tố chất, có thể thấy được !
"Nhiều trung thành thuộc hạ..." Tuyết Lệ Hàn thở thật dài nói: “Các vị tướng quân, các vị huynh đệ, các ngươi ở chỗ này, cũng không phải là bộ hạ của ta, mọi người từ giờ khắc này chính là huynh đệ một chiến hào! Cùng đi ra! Cùng nhau tiêu diệt thiên ma! Cùng nhau khôi phục Từ Tiêu Thiên! Đây là mục đích nhất trí của mọi người!"
"Cùng đi ra! Cùng nhau tiêu diệt thiên ma! Cùng nhau khôi phục Từ Tiêu Thiên! vì mục đích chung phấn đấu!" Tất cả Thanh Tiêu Thiên tướng sĩ vung tay hô to, thanh thế phô thiên cái địa!
Vốn là mọi người khi tới đây, trong lòng cũng có sự cố kỵ, mọi người đối với Đòng Hoàng Thiên mà nói dù sao cũng là ngoại nhân, số lượng lại lớn, môi người thực lực cũng bất tục, tùy tiện đi tới đâu, chủ nhà có chút phòng bị cỏ chút băn khoăn đều là hợp tình lý.
Nhất là... Tục truyền nói, Thiên Đế bệ hạ chúng ta cùng Đông Hoàng năm đó là tình địch... Mặc dù không biết đây là chuyện như thế nào nhưng lời đồn đãi cũng là người người cũng nghe được.
Nhưng Đông Hoàng vừa nói một câu, hết thảy băn khoăn, hết thày nghi ngờ đều ở trong nháy mắt, tan thành mây khói!
"Chờ sau đại chiến, mọi người có thể tự do rời khôi!" Tuyết Lệ Hàn lớn tiếng nói : “Nhưng, lào từ từ tục tĩu nói ờ phía trước, người nào trước khi rời khỏi, không đến uống rượu tiễn đưa của ta, bôn hoàng cho dù đi khắp thiên hạ, cũng muốn bắt được, trực tiếp dùng rượu rót chết! Lão tử nói được làm được, xem ai dám đến thử rượu của lão từ có đủ nhiều hay không, có đủ sức lực hay không!"
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 8: Độc Tài Thương Khung
Chương 863: Nhị Đế liên thủ
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
"Ha ha ha ha..." Mấy vạn người đồng thời sung sướng cười to nói : “Đông Hoàng bệ hạ yên tâm, rượu khác có thể không uống, nhưng là khánh công rượu, tiên đưa rượu, nhất là Đông Hoàng ngài kính rượu, chúng ta nhất định phải uổng! Cũng là Đông Hoàng bệ hạ chính ngài ngược lại phải cẩn thận một chút, nói thực lực tu vi, chúng ta một đám có thể cũng không phải là đối thủ của ngài, nhưng uống rượu lại là chuyện khác, cẩn thận đến lúc đó ngược lại bị chúng ta vật ra! Vậy cũng mất mặt! Ha ha ha..."
Trong một trận cười dũng cảm những người này cũng đi theo Lam đại tướng quân đi.
Đi về quân doanh làm điều mình cho là đúng, Lam đại tướng quân cùng những người này phần lớn tất cả đều là quen biết đã lâu, tự nhiên là dùng người hết đà, tuyệt đổi sẽ không có nửa điểm lãng phí.
Trong tiếng hoan hô cười nói, tuyệt đại đa sổ người oanh tán.
"Mạch huynh, mời!" Tuyết Lệ Hàn dẫn Mạch Thanh Thanh tiến vào Đông Hoàng điện.
"Tốt." Mạch Thanh Thanh không câu chấp, mang theo thanh niên bên cạnh tiêu sái đi vào.
"Vị này là?" Tuyết Lệ Hàn hòi.
"Đây là khuyển tử, Mạch Lộ." Mạch Thanh Thanh khẽ mỉm cười, có chút yêu thương vỗ vỗ đầu thanh niên bên cạnh.
" là 1 trong mấy hài tử của tiểu đệ coi như là có chút thành khí." Mạch Thanh Thanh nói.
"Mạch Lộ, nghe nói qua, không tệ không tệ." Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn ánh mắt có chút phức tạp, nói : “Lúc trước giết con trai của Vân Thượng Nhân Vân Trung Thiến... Chính là tiểu tử ngươi sao?"
Thừa tướng vẫn còn ở nơi này hầu hạ, vừa nghe những lời này trong lòng không khỏi một trận run run. Nghĩ đến quan hệ giữa Đông Hoàng cùng Tuyết Tiên Nhi, mặc dù đổi với Đông Hoàng tuyệt đổi có lòng tin, nhưng ở trong lòng vẫn nói thầm: Ngài lão nhân gia sè không phải là vào lúc này... Lại bắt đầu ca ca muội muội đi?
“ Đúng." Mạch Lộ trên mặt thần sắc trong lúc bất chọi có chút kinh luyện, thanh âm khàn khàn, tinh thần lại cũng có chút hoảng hốt, hẳn nắm chặt quả đấm nói: “Thật ra thì ta... Ta không muốn giết hắn!"
"Càn rỡ!" Mạch Thanh Thanh giận dữ quát.
Con trai của Vạn Thánh Chân Ma, có cái gì không thể giết?
Nhất là ngay tại lúc này, ở trước mặt Đông Hoàng ngươi còn nói lời như thể, chẳng phải là tự vả vào mặt lão tử sao?
"Thật sự không muốn giết." Mạch Lộ có chút ủy khuất, nhưng vẫn là nói như thể.
Mạch Thanh Thanh giận dừ, đã muốn đánh người.
" nói một chút là chuyện gì xảy ra?" Tuyết Lệ Hàn ngăn cản Mạch Thanh Thanh lại nói.
“là hắn... Muốn giết ta... Ai..." Mạch Lộ bi ai thờ dài nói : “Chúng ta vốn là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng vẫn tinh táo tương tích bằng hữu, quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm, ít nhất ta là thật tâm coi hắn là bằng hữu... Lần này, hắn bị đuổi giết, tìm được ta..."
“ta đem hắn dấu đi nhưng, hắn thở dốc nói, thế nhưng muốn giết chết ta, giã mạo bộ dáng của ta để tránh thoát một kiếp... Hắn đổi với ta hết thảy cũng rất quen thuộc, nếu hắn thật giả mạo ta, chưa chắc người khác có thể phát hiện ra được... Nhưng, hắn tính sót là trên người của ta mang theo thần niệm của phụ hoàng ta."
"Hắn vừa động thủ, bị cắn trả." Mạch Lộ thở dài nói : “Nhưng ta một khắc này cũng sửng sốt... Ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, huynh đệ ta luôn luôn coi là bạn tốt lại ở khi đó, ở thời khắc ta mạo hiểm chứa chấp hắn lại còn muốn giết ta..."
"Luôn mồm hảo huynh đệ, nhưng một đao cũng đà ghim đến lưng của ta! Nếu không phải phụ hoàng thần niệm tức thì đã động, chỉ sợ ta đã chết rồi... Cũng là một con quỷ hồ đồ!" Mạch Lộ cười có chút thê thảm nói: “Cõi đời này tại sao có thể có người như vậy ? Ta thật là mắt bị mù!"
"Đồ ngốc, người ta vẫn là lợi dụng ngươi! Ngươi coi người ta là huynh đệ, người ta coi ngươi là bã đậu!" Mạch Thanh Thanh chi tiếc rèn sắt không thành thép máng to nói : “Ngươi chính là đồ ngốc! Ta tại sao có thể có nhi tử như ngươi vậy!"
Mạch Lộ cúi thấp đầu, vẻ mặt đều là mất mác.
"Mạch huynh, người trẻ tuổi trọng tình trọng nghĩa là chuyện tốt. Chuyện này ngươi cũng không thể trách cứ." Đông Hoàng trong lòng thờ dài. An ủi nói.
Vốn là trong lòng có chút tư vị quái dị, hiện tại vừa nhìn thấy tỉnh huống như thế, nghe được chuyện này thật sự là hoàn toàn không lời nào để nói.
Thì ra... con trai của Vân Thượng Nhân cùng Tuyết Tiên Nhi cũng là cùng món hàng mà thôi. Người như vậy còn nói gì đến công đạo hay không có công đạo? Vừa nghĩ đến đây, không khỏi đổi với Mạch Lộ thuận mắt hơn rất nhiều, còn có mấy phần đồng bệnh tương liên cảm xúc.
Thừa tướng nhìn thấy tình huống trước mát trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vân Trung Thiên mặc dù là con trai ruột của Thánh Quân nhưng cũng là con duy nhất của Thánh Hậu Tuyết Tiên Nhi, cũng chính là cháu trai Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn, nếu không có đoạn nhạc đệm mới vừa rồi, việc hắn chết vì Mạch Lộ đổi với bất luận kẻ nào mà nói, đều chỉ có vỗ tay khen hay, nhiều lắm là nói cách Mạch Lộ lòng dạ đàn bà, nên trực tiếp giết chết mới đúng.
Nhưng đổi với Tuyết Lệ Hàn mà nói, ngay cà chưa chắc sứ tồn tại ngăn cách, nhưng thủy chung có một chút không thoải mái, ít nhất sè không nhìn Mạch Lộ rất thuận mắt, nhưng là giờ phút này, Mạch Lộ lựa chọn không lọt vào phụ thân chi nhãn, nhưng lại lọt vào trong mát Tuyết Lệ Hàn, thậm chí là giải khai được khúc mác rất lớn trong lòng Tuyết Lệ Hàn. Căn do rồi lại do phụ tử Mạch Thanh Thanh nói toạc ra, chi có thể nói Thiên Ý khó lường, làm hết thảy chó ngáp phải ruồi!
Buổi tối hôm đó, Đông Hoàng thiết yến, vì Mạch Thanh Thanh đón gió.
Đang ngồi ở đó chỉ có Tuyết Lệ Hàn, Đông Hoàng Thiên thái từ Tuyết Mang Mang, Mạch Thanh Thanh cùng Mạch Lộ phụ tử.
Hai đôi phụ tử, một bàn uống rượu. Hơn nữa hai vị phụ thân cũng đều là Thiên Đế tôn sư, bọn họ cổ nhiên có thể nói cười cười nhưng hai đứa con trai ngồi ờ chỗ này quả thực là áp lực như núi lớn, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Đây là thuần túy hành hạ a.
Bất quá từ từ, hai người cũng bát chuyện. Đây chính là gia yến không liên quan đến bang giao; nhất là Mạch Thanh Thanh hiện tại đà không phải là Thiên Đế, cái này càng thêm dê dàng hơn rất nhiều.
Hai vị Đế Quân sau khi rượu phê phê khó tránh khôi hội đàm đến cục diện Thiên Khuyết trước mắt.
"Mạch huynh, thật ra thì cảm giác của ta... Ngươi đừng để ý, ta không có ý tứ gì khác, đom thuần chi là nói sau khi diệt ma mà thôi." Tuyết Lệ Hàn mượn cảm giác say, nói : “địa phương ngươi có thể phát huy ra năng lượng lớn nhất... vân là Thanh Tiêu Thiên. Nêu ngươi trờ về Thanh Tiêu Thiên, tác dụng nhất định sẽ lớn hơn một chút."
Mạch Thanh Thanh buồn bực nói: “Điểm này ta làm sao không biết, nhưng vấn đề cũng là... Tuyết huynh, nếu ngươi là ta, ngươi có ném đi mặt mũi không?"
Tuyết Lệ Hàn thờ dài.
Mạch Thanh Thanh coi như là đại công vô tư, cũng không thể có thể lại đi ờ dưới trướng Ngạo Tà Vân hiệu lực. Cho nên hắn thà rằng tìm đến Tuyết Lệ Hàn, mặt mũi của hán có thể cấp cho Tuyết Lệ Hàn, nhưng tuyệt không có thể cấp cho Ngạo Tà Vân.
Mặc dù giữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận, hơn nữa còn là Mạch Thanh Thanh chủ động thổi lui.
Nhưng, vấn đề thể diện cũng đủ để càn trở hai người trở thành bằng hữu! Huống chi là dưới trướng hiệu lực?, người trong thiên hạ sẽ thấy thế nào?
Mạch Thanh Thanh coi như là không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì người nhà và bộ hạ suy nghĩ.
"Chuyện ngọn nguồn còn không phải là do tên Thánh Quân khốn kia sao..." Mạch Thanh Thanh nhắc tới, tức đỏ bừng cả khuôn mặt nói : “Thật đúng là đem người gài bẫy... mẹ kiếp !" Thanh Tiêu Thiên Đế hiểm thấy mắng ra một câu thô tục.
Hiển nhiên sự phẩn nộ trong lòng đã đế mức không gì sánh kịp.
" tiểu nhân hèn hạ như vậy chiếm đoạt địa vị cao, lại giả danh lừa bịp suốt một trăm vạn năm! Nếu như không phải là gần đây Thiên Binh Các thế lực quật khởi, chúng ta chỉ sợ còn bị hán che đậy lâu dài, thậm chí càng hòng bét, có lè chúng ta ai nấy toàn bộ cũng biến thành Vạn thánh chân linh mầm mống của hắn." Mạch Thanh Thanh bưng lên một chén rượu, uống một hơi cạn sạch nói : “Qua nhiều năm, chúng ta thủy chung không có phát hiện ra diện mục đích thực của hắn, cũng thật là xấu hổ muốn chết."
"Giống nhau thôi." Tuyết Lệ Hàn cũng là ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch nói.
" tuy nhiên chuyện cũng là bộc phát hơi chậm chút ít." Mạch Thanh Thanh buồn bực tới cực điểm nói : “Nếu sớm một thời gian ngắn, ta làm sao phải thoái vị cho Ngạo Tà Vân đây? Chính ta là Thanh Tiêu Thiên đại nguyên soái, dân theo quân vọt vào Tử Tiêu Thiên? Hôm nay lại la ó... ngồi bên này, chiến tranh bộc phát..."
" ta lại có cảm giác mình hình như là đào binh vậy... trên mặt không có ánh sáng!" Mạch Thanh Thanh bưng lên cái vò rượu cuồng rót, vừa mắng to nói: “Chết tiệt Vân Thượng Nhân! Còn có cái tên Ngạo Tà Vân đáng giết ngàn đao! Tức chết ta tức chết ta!"
" có cái gì đâu chứ, nên ra chiến trường còn không giống nhau sao?” Một cái thanh âm từ bên trong mang theo chút ít xiêu xiêu vẹo vẹo lèm nhèm đột nhiên đi ra, trên người vẫn còn quấn quanh một vòng băng vải, so sánh với bánh chưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Người đâu lại nghênh ngang tiêu sái đến trước bàn Đông Hoàng đập bàn một phát nói: “Ta muốn uống rượu!"
"Phi, uổng cái gì ngươi muốn chết hà, cũng bị đả thương thành đức hạnh này còn muốn uổng rượu, muốn chết thì tự đi đoạn kinh mạch đi, đừng ở chỗ này làm bẩn mắt của ta!" Tuyết Lệ Hàn một cước đá ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận mắng nói : “Không thấy được lão tử nơi này có khách nhân sao, không có lễ số, không có gia giáo như vậy thật không ra thể thống gì! Còn không ngồi xuống, đàng hoàng chút ít!"
Mạch Thanh Thanh ngạc nhiên nói : “Tuyết huynh, đây là lệnh lang của ngươi a?"
Có thể làm cho Đông Hoàng thanh sắc đều lệ giáo dục như vậy, còn tự xưng là lão tử, nói vậy chính là con trai của hắn rồi, so sánh với nhau, nhất thời cảm giác được con của mình còn biết điều hiểu chuyện hơn gia hòa này, một thoáng có chút kiêu ngạo.
Một bên, Mạch Lộ nhìn Tuyết Mang Mang.
Đông Hoàng Thiên thái tử cũng là vẻ mặt mê võng, nhìn vị đột nhiên chui đi ra này... Tuyết Thất ở Đông Hoàng Thiên thật lâu nhưng từ trước đến giờ xuất quỷ nhập thần, Tuyết Mang Mang chưa từng thấy qua.
"Mạch Thanh Thanh! Ngươi nha trợn to hai mắt xem một chút đi!" Tuyết Thất nhất thời tức giận nói : “Mẹ kiếp, ngươi không có kiến thức cũng nên có chút thường thức... Lần trước đánh nhau ta còn không có tìm ngươi tính sổ, hôm nay ngươi lại nói xấu ta là lệnh lang người khác! Lệnh lang cái đầu bu..! Làm lão tử ta ư? Tuyết Lệ Hàn hẳn xa xa còn không đủ tư cách, ta làm lão tử hắn còn không sai biệt lắm!"
"Ngươi... Ngươi là đệ nhất thiên hạ sát thủ? Huyết Khế!" Mạch
Thanh Thanh nhất thời nhận ra người này cả kinh nói."Tuyết huynh
Đây là chuyện gì xảy ra?"
Ban đầu Tuyết Thất ở Thanh Tiêu Thiên giết người, đã từng bị Mạch Thanh Thanh ngăn lại. Hai người coi như là quen biết đã lâu.
Giờ phút này vừa thấy được vị đệ nhất thiên hạ sát thủ này thế nhưng ở trong Đông Hoàng cung, Mạch Thanh Thanh thật sự là thất kinh.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Mạch Thanh Thanh trong lòng không giải thích được.
Huyết Khế người này làm sao ờ nơi này, còn bi đả thương nặng chẳng qua là hắn nói chuyện cũng quá mức một chút đi, cho dù Tuyết Lệ Hàn không lựa lời nói, tự xưng lào tử, ngươi phản bác thì cũng là phản bác, nói hắn không đủ tư cách làm lào tử ngươi cũng được, tuy nhiên lại nói một câu "Ta làm lào tử hắn còn không sai biệt lắm a." Đây cũng là phạm đại húy kị.
Trước mắt ngươi là Đông Hoàng a!
"Gia môn bất hạnh..." Tuyết Lệ Hàn bất đắc dì thờ dài nói: “ là đệ đệ ta..."
"Đệ đệ ngươi... Hắn là đệ đệ ngươi a?" Mạch Thanh Thanh trong nháy mắt hóa đá...
Đông Hoàng lại còn có một đệ đệ, mà cái đệ đệ này lại còn là sát thủ danh chấn Cửu Trọng Thiên Khuyết!
Đúng là ta làm lão tử làm hắn còn không sai biệt lắm, không đúng, không phải là không sai biệt lắm, không sai biệt lắm vân là có vấn đề .
“ Làm sao lại gia môn bất hạnh, không có ta trợ thủ, hôm nay ngươi sớm không biết chết ờ chỗ nào rồi, xa không nói, hãy nói lần này, không có ta kịp thời chạy tới, ngươi đã bị... Bị nữ nhân kia giết chết a, chờ đánh xong thiên ma, ta liền tìm một chỗ sống, không bao giờ... gập ngươi nữa."
Tuyết Thất hùng hùng hổ hổ nói : “Lão tử nói như thế nào cũng là đinh cao thủ, ngày ngày sổng ở chỗ này, bị hán cho ràng con nít đánh máng a, trực tiếp coi như là một nơi trút giận! Cao hứng nám ta tới đánh một trận, mất hứng nắm ta tới mắng một bừa, con mẹ nó! Người nào đã gặp qua sát thủ nào biệt khuất như ta chưa, còn dám tự xưng lão tử của ta, ta kêu một tiếng lão tử, ngươi dám đáp ứng sao..."
" còn không nói, một khi có chuyện gì, còn phải liều cái mạng già chống đờ..." Tuyết Thất nói nhỏ, một bụng bất mãn thêm bực tức nói.
"Ngươi im lặng cho ta!" Tuyết Lệ Hàn một đầu khó hiểu nói : “Ngươi không nói vài lời thì sè chết sao?"
"Có đó ! Làm sao lại không?" Tuyết Thất ngạnh cổ nói.
Đến đây, Tuyết Lệ Hàn hoàn toàn tê dại trào, chán không buồn nói.
Mạch Lộ cùng Tuyết Mang Mang trợn mát nhìn một màn này, Mạch Lộ chi cảm thấy đại não như to ra. Tuyết Mang Mang cũng cảm giác mình trong lòng một mảnh mịt mờ...
Mạch Lộ nhỏ giọng hỏi: “Đây là thúc thúc ngươi hả?"
Tuyết Mang Mang mờ mịt nhìn hắn, lẩm bẩm nói : “Ta không biết a."
Hai người nhìn nhau chằm chằm, một lúc lâu, Mạch Lộ thờ dài nói: “Ta hiểu được."
Ngược lại Tuyết Mang Mang hồ đồ hỏi nói: “Ngươi hiểu cái gì rồi?"
Mạch Thanh Thanh ý vị ho khan. Không biết nói chút gì để giảng hòa cho phải, rốt cục miễn cưỡng tìm ra một cái đề tài nói : “Tại sao phải bàn thân tự tìm một chỗ sống đi? Ngươi và ca ca ngươi ờ chung một chỗ ẩn cư, huynh đệ ở chung một chỗ, đó cũng là niềm vui thú a."
Tuyết Thất thở dài một hơi nói : “Lão Mạch, ngươi có điều không biết, hiện tại ta cùng với hắn còn có thể nỗ lực nhẫn nhịn để hán giày xéo ta, đây không phải là do thiên ma còn chưa có đánh xong sao, ta cũng lo lắng gia hòa này bị thiên ma làm thịt, cho nên lão tử chịu khô cũng thì thôi... Nhưng chờ đánh xong thiên ma... Ta ờ bên cạnh hẳn chính là thuần túy tìm giày xéo... Không bị hắn giết chết, cũng có thể bị buồn nôn chết a!"
"Bị buồn nôn chết?" Mạch Thanh Thanh nhất thời hứng thú, trong hai mắt tràn đầy bát quái nói : “A? Chi giáo cho?" Thầm nghĩ, chẳng lẽ Tuyết Lệ Hàn còn có cái gì không muốn người biết... ừ hừ? thú vui đặc thù?
Đây thật là cái hay đây.
Tuyết Thất hừ hừ, nói : “Nếu như là đơn thuần chửi máng ta, là huynh đệ ta cũng chịu vậy nhưng trong khoảng thời gian này gia hòa này cùng Yêu Tâm Nhi liếc mắt đưa tình, phán đoán cũng sớm đã thòng đồng thành gian... Một khi đánh xong thiên ma, hẳn đâu còn lo láng xem ta đây huynh đệ chết sống như thế nào ? Chỉ sợ sớm đã cùng hồng nhan tri kỷ của hắn cao bay xa chạy... Từ đó song túc song tê, chi ao ước uyên ương không ao ước tiên! Ta còn ở cùng với bọn họ làm cái gì? Làm một cái gậy ngoáy phân siêu cấp lớn sao?!"
Tuyết Lệ Hàn mặt như nặng như chì nói : “Câm miệng! Những lời này cũng là ngươi có thể nói sao?"
Khẩu khí cực kỳ nghiêm nghị, hơn nữa khóe mắt dư quang còn đang để ý xem Mạch Thanh Thanh phàn ứng như thế nào. Đây vốn là hai huynh đệ cấu kết với nhau làm việc xấu đã sớm thương lượng tốt nội dung vở kịch...
Mạch Thanh Thanh nghe vậy trong phút chốc khiếp sợ da đầu cũng phát tạc nói : “Ngươi nói người nào? Yêu Tâm Nhi? ! Ngươi là nói... Yêu Hậu?" Trong lúc bất chợt đứng phất lên, mát như chuông đồng.
Hai vị thái tử sợ hết hồn, không rồ ràng cho lắm. Đây là động rồi sao?
Ai, thể hệ trước thể giới thật là phức tạp, chúng ta trực tiếp không có thể hiểu được...
"Không phải là nàng thì còn có ai..." Tuyết Thất mượn rượu tiêu sầu nói : “Ta rất có thể lập tức sè phải đổi giọng gọi đại tẩu... Thật là buồn bực a, đến lúc đó nếu ờ chung một cho, moi ngày nhìn bọn họ khanh khanh ta ta, ngươi nông ta nông... Buồn nôn chết ta."
Tuyết Thất nâng chén uống rượu, ngửa mặt lên trời thờ dài, một bộ mượn rượu giải sầu, bộ dáng chán chường, dường như trạng thái tinh thần vô cùng xuống thấp.
Tuyết Lệ Hàn cũng là len lén đưa tới một cái ngón tay 'Ngươi rất đáng khen, ta rất thường thức ngươi, không hổ danh là đệ đệ ta'.
Trong lòng rất sàng khoái.
Thân huynh đệ chính là thân huynh đệ a...
Nhìn sự phổi hợp, thật sự là... Quần anh tụ hội, thiên y vô phùng !
Bên kia Mạch Thanh Thanh lúc đã hoàn toàn sửng sốt!
Giống như nê điêu mộc tổ vậy!
Một hồi lâu sau, Thanh Tiêu Thiên Đế trong lúc bất chọi thoáng cái nhảy lên, đá cái bàn ra, trong phút chốc nước canh lâm ly, cũng là liều
mạng níu lấy áo Tuyết Lệ Hàn hơi thở dồn dập nói : “Con mẹ nó ngươi Tuyết Lệ Hàn, ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi cái đồ hỗn trưởng này lại làm ra chuyện này... Ta ta ta nha... Ta muốn liều mạng với ngươi!"
"Mạch huynh!" Tuyết Lệ Hàn vẻ mặt vô tội nói: “Ngài đây là sao a... Có lời gì hảo hảo nói a..."
Mạch Lộ cùng Tuyết Mang Mang không phòng bị, món ăn phù một tiếng dội ở trên đầu, đôi mắt ti hí, vô hạn buồn bực, rồi lại vô luận như thế nào cũng không dám phát tác...
Đây là chuyện gì xảy ra? Tuyết Mang Mang trên trán vắt một đoạn đuôi cá, trong mắt tất cả đều là vô tội.
Mạch Lộ lau nước trên mặt nhò giọng hòi Mạch Thanh Thanh nói :
“Cha... Cha ngài động Đông Hoàng bá bá cô độc nhiều năm, tìm
bạn già... Cũng là chuyện tốt a... Chúng ta hẳn là cao hứng mới đúng
"Ta cao hứng cái rắm!" Mạch Thanh Thanh giận tím mặt, túm lấy con mình gầm thét một tiếng nói : “Tiểu súc sinh, ngươi cái gì cũng không hiểu sớm ngậm miệng lại! Không ai coi ngươi là câm!"
Mạch Lộ trực tiếp bị sợ ngây người...
Cha điên rồi...
Tuyết Lệ Hàn cực kỳ bất màn nói : “Mạch huynh, ngươi nói ngươi làm gì thể? Ghét ta chiêu đãi không ổn sao? Cũng không nên bắt nạt con mình? Mạch Lộ là vô tội..."
"Ngươi đừng có giả vờ giả vịt nữa!" Mạch Thanh Thanh khí trùng ngưu đấu nói: “Tuyết Lệ Hàn, ngươi trong bụng có mấy cây ruột, ngay từ một trăm vạn năm trước ta liền rõ ràng rồi!"
Tuyết Lệ Hàn thổn thức, thờ dài nói : “Ta cái gì cũng không hiểu... Ha ha thật không rõ." Bản thân suýt cười ra tiếng, tuy nhiên lập tức thờ dài thay đổi chiều hướng. Thật không hô là Đông Hoàng.
Vào giờ khắc này, Mạch Lộ cùng Tuyết Mang Mang đồng thời muốn cười.
Làm sao lại cảm giác được Đông Hoàng bệ hạ đắc ý đây? Chuyện là như thể nào đây?
Mạch Thanh Thanh oán hận nhìn chằm chằm Tuyết Lệ Hàn, một hồi lâu không nói gì, nhưng sau khi đã trút giận như bóng xịt hơi vậy đật mông ngồi xuống. Thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói: “Còn nói gì... Còn nói gì... Tại sao... Tại sao phải, tại sao ta cuối cùng lại là chậm một bước đây? Năm đó ta trễ một bước, hiện tại lại lại trễ một bước..."
"Mạch huynh, thì ra ngươi nói rất đúng..." Tuyết Lệ Hàn một bộ 'Ta đến bây giờ mới bừng tinh đại ngộ' thôn thức nói : “Mạch huynh, đà nhiều năm ngươi cũng có thể đã thấy ra chút ít... Ngươi cũng già rồi mà... Cũng đừng nghĩ đến những thứ không có khả năng."
“ Làm sao ngươi không nhìn... Mẹ mày! Ta già rồi ư ?" Mạch Thanh Thanh tức nổ phổi. Hai ta cùng lứa, ta nhò hơn ngươi mấy tuổi, bàng vào cái gì mà ngươi nói ta đã già?
Tuyết Lệ Hàn đồng tình nói : “Mạch huynh, ngươi đà thấy ra được điểm này, thiên hạ ba đường chân ếch khó tìm, nhưng, cập chân nữ nhân thì lại không khó..."
Mạch Thanh Thanh bi phẫn muôn dạng gầm hét lên nói : “Cút sang một bên! Ba đường chân ếch, ngươi sao không đi tỉm...
Ngươi cũng chỉ biết nói mát... Ta ta... Ta tại sao lại chậm một bước đây?"
Hẳn cúi đầu, bi phẫn vô cùng.
Vùi đầu vào ăn uống nhưng Mạch Lộ cũng là tinh tường thấy, hai huynh đệ Tuyết Lệ Hàn ai nấy mặt mày hớn hờ làm ra một cái tư thế chiến thắng...
Mỗ tiểu hòa nhất thời thiểu chút miệng đã đầy cơm cũng phun ra ngoài.
Thì ra hai đứa là thông đồng tốt...
Hai huynh đệ này lại cũng là diễn viên xuất sắc nhất, diễn kỳ nếu như không phải là cuối cùng sự đắc ý vênh váo bán đứng bọn họ thì tuyệt đổi chính là vua màn ảnh a!
Đáng thương cho cha!
Ban đầu, Mạch Thanh Thanh và Tuyết Lệ Hàn đồng thời theo đuổi Yêu Tâm Nhi, nhất là Mạch Thanh Thanh đổi với Yêu Tâm Nhi càng thêm là muốn gì được đó, quấn quít chật lấy... Chuyện này ở Cửu Trọng Thiên Khuyết năm đó có thể nói là không người nào không biết không người nào không hiểu.
Nhưng về sau Yếu Tâm Nhi gà cho Yêu Hoàng Yêu Tạp Tạp. Tuyết Lệ Hàn cùng Mạch Thanh Thanh đồng thời biến thành người thất bại.
Đây cũng là chuyện Mạch Thanh Thanh vẫn canh trong lòng.
Thậm chí, lần này Mạch Thanh Thanh rất sàng khoái thoái vị cho Ngạo Tà Vân, cũng có 1 phần lý do vì Yêu Hậu ờ bên trong.
Ta rốt cục cái gì vậy cũng không có, ngày ngày theo đuổi ngươi, dây dưa ngươi, quân quít chặt lây, không tin ngươi không động tâm..., liệt nữ sợ triền lang... Mạch Thanh Thanh một bụng tính toán.
Ta ờ Đông Hoàng thiên trước tiên đem thiên ma định, sau đó ta liền đi Yêu Hoàng Thiên. Dù sao ta đây phó soái cũng không cần ngày ngày điểm danh... có thời gian .
Nhưng, trăm triệu lần không nghĩ tới, lại rơi ở phía sau một bước.
Mà Tuyết Thất là thân đệ đệ Tuyết Lệ Hàn, đối với chuyện cũ tự nhiên là biết rồ.
Giờ phút này đương nhiên là phải giúp của mình thân ca ca chèn ép tình địch...
Nhất định là cũng tận hết sức lực!
Mạch Thanh Thanh mắt thấy bàn đầy bàn mỹ Vị món ngon, nhưng cũng không có khẩu vị, vẫn hung hăng nhìn Tuyết Lệ Hàn, Tuyết Lệ Hàn mặt không đổi sắc tim không nhảy, ân cần mời rượu.
"uổng đi, Mạch huynh, đường xa mà đến, mời uống thêm một chén."
"Nếm thử đi, món ăn này mùi vị không tệ, ngươi ăn thêm hai miếng..."
"Ai nha, không có chuyện gì không có chuyện gỉ... Đến đây, uống rượu uống rượu."
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 8: Độc Tài Thương Khung
Chương 865: Sinh mệnh chưa hết, chiến đấu không ngừng!
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
"Dù nói thế nào ta cùng với Mạch huynh ngươi cũng là trăm van năm tri giao lão hữu... Cũng không thể bời vì nữ nhân mà ảnh hường tới tỉnh cảm a... Đến uống rượu..."
"Chỉ cần Mạch huynh ngươi một câu nói! Ta bảo đảm, lập tức tìm trong phạm vi cả Đông Hoàng Thiên, vì Mạch huynh ngươi chọn tú!" Tuyết Lệ Hàn vỗ bộ ngực, đảm nhiệm nói : “Tuyệt đổi để cho Mạch huynh chọn một cô gái xinh đẹp nhất, họp tâm ý nhất! Cực kỳ..."
"Câm miệng!" Mạch Thanh Thanh bi phẫn gầm thét nói : “Tuyết Lệ Hàn, ngươi thật là quá không biết xấu hổ, lời này làm sao ngươi có thể nói ra khôi miệng!"
"Muốn mặt... Vậy thì không có vợ..." Tuyết Lệ Hàn lão thần khắp nơi, nói ra.
"Phốc... Khụ khụ khụ khụ khụ..." Vừa bàng thính Mạch Lộ thấy người thể hệ trước giống như tiểu hài tử vậy đấu khí, rốt cục không nhịn được đem thức ăn trong miệng phun ra ngoài, nhưng ngay sau đó một trận thờ không ra hơi ho khan...
Mạch Thanh Thanh bất đắc dĩ cúi đầu nói :.“Ta vẫn cũng không vô sỉ bàng ngươi, đời này không có cơ hội gì có thể vượt qua ngươi!."
“ Đúng." Tuyết Lệ Hàn cười híp mắt gật đầu nói.
"Trừ vô si, ngươi còn hèn hạ, ngươi quá hèn hạ." Mạch Thanh Thanh lên án.
“ Đúng. Ta hèn hạ, ừ, hèn hạ." Tuyết Lệ Hàn gật đầu lia lịa nói.
"Ngươi chính là không biết xấu hổ!" Mạch Thanh Thanh tức giận mắng.
“ Đúng..." Tuyết Lệ Hàn cười khan nói.
Không sao, chỉ cần ngươi không chộn rộn, can thiệp vào chuyện tốt của ta, bị ngươi mắng mấy câu cũng được...
Liên tục tức giận máng, đối phương căn bàn cũng không có bất đáp lại, Mạch Thanh Thanh mắng mắng dần dần đã trút hết giận, hữu khí vô lực ngồi ờ trên ghế, thờ dài thờ ngắn, hai mắt vô thần nói : “Các ngươi đã định rồi?"
"Định rồi a." Tuyết Lệ Hàn đắc ý vạn phần lấy ra một khối ngọc bội, phía trên cũng là khuê danh của Yêu Hậu. Trên cái móc chính là chừ viết của Yếu Hậu, phía trên, còn có lưu lại thần niệm của Yêu Hậu .
Khối ngọc bội này tự nhiên không phải là Yêu Hậu tặng cho Đông Hoàng, chính là Tuyết Lệ Hàn từ trên người Yêu Ninh Ninh trộm được.
Lấy tu vi của Yêu thái tử, đừng bảo là phòng bị, sợ ràng cho tới bây giờ còn không nhất định đã biết mình đã mất đi trọng yếu ngọc bội đây...
Mưu tính sâu xa, cáo già, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, người này sử dụng hạ sách này, chính là muốn vào lúc nhìn thấy Mạch Thanh Thanh mà sử dụng để đà kích tình địch, giờ phút này lấy ra, hiệu quà không thể nghi ngờ là tốt lắm.
Vừa thấy được ngọc bội, nhất là cảm ứng được thần niệm của Yêu Hậu, Mạch Thanh Thanh nhất thời giống như bóng xỉ hơi nói : “Xem như ngươi lợi hại, ngay cả tín vật đính ước cũng năm được tới tay, ta nhận thua..."
"Thật ra thì ngươi căn bàn chưa có chiến đấu qua, không tính là thua, không tính là thua..." Tuyết Lệ Hàn cười híp mắt nói : “Không cần nhận thua, chúng ta là hảo huynh đệ, đến tới uống rượu."
Mạch Thanh Thanh chán nản nói : “Ngươi là muốn nói ta căn bàn không có tư cách chiến đấu?"
"Không không không..." Tuyết Lệ Hàn ỏm bả vai hán, lời nói thấm thìa thành thật với nhau nói : “Đâu có đâu có, vấn đề là... Chúng ta chính là huynh đệ nhiều năm a... Ngươi cũng thấy ta những năm qua kham khổ cỡ nào... Ngươi nhẫn tâm cùng ta đoạt cái gì sao?"
Mạch Thanh Thanh trừng tròng mắt, lắp bắp nói : “Ta không đành lòng đoạt, ngươi nhẫn tâm cùng ta đoạt..."
Tuyết Lệ Hàn bi ai thờ dài nói : “Nhiều... năm như vậy rồi ngươi thủy chung cũng không xuất thủ, ta còn tường ràng ngươi đã bò qua rồi... Cho nên, ta chỉ vì hạnh phúc của mình đi cố gắng... Nếu sớm biết Mạch huynh ngươi có cái tâm ý này, ta cũng sẽ lui bước..."
Mạch Thanh Thanh trừng mắt, nói không ra lời.
Lời nói này quá nghệ thuật, có lè sè lui bước? !
"Ha hả a... Hơn nữa... Ngươi nói ta cũng theo đuổi Tâm Nhi nhiều năm, cũng không thể trước đó cùng ngài chào hòi nỏi: A, ta muốn theo đuổi Yêu Tâm Nhi... Chuyện này nói không thông? Đổi với Tâm Nhi cũng không tôn trọng a!" Tuyết Lệ Hàn thành thật với nhau nói : “Huynh đệ, ngươi phải hiểu ta, nhất định phải hiểu ta a..."
Mạch Thanh Thanh hoàn toàn không cách nào, đổi mật với gia hòa vô si như vậy ai có thể làm gì được đây?. Chỉ đành phải nâng chén uống rượu, vè mặt khóc không ra nước mắt.
“ Làm hảo huynh đệ, ta cùng Tâm Nhi vô cùng khát vọng có thể có được lời chúc phúc của ngươi..." Tuyết Lệ Hàn khẩn cầu nhìn Mạch Thanh Thanh nói : “Huynh đệ, ngươi có chúc phúc chúng ta a, ngươi nhất định sẽ..."
Mạch Thanh Thanh hữu khí vô lực rên ri một tiếng nói : “Tuyết Lệ Hàn, ngươi giết ta đi..."
Mạch Lộ trong lòng thật lòng có chút đồng tình nói : “Cha chính là quá thật sự... Thật sự là chịu thiệt."
Vô ý Mạch Thanh Thanh đột nhiên bộc phát nói : “Tuyết Lệ Hàn, ta chắc chắn sẽ không chúc phúc cho ngươi, chúc phúc chó má cái gì, ta bất kể các ngươi đến trình độ nào, ta chi nói cho ngươi một chuyện! Ta hiện tại ở cho này chính thức tuyên chiến đổi với ngươi!"
Tuyết Lệ Hàn trong phút chốc sửng sốt, tràn đầy ngạc nhiên nói : “A? Ngươi..."
Rõ ràng cũng đã nói nhiều, mắt thấy đổi thủ đã nàn lòng thoái chí, tháng lợi trong tầm mắt, đã đến thời điểm đại công cáo thành, làm sao cái tên lỗ mãng này tính tình ngang ngược lại nổi lên rồi, chẳng lẽ là ta làm quá mức mà phản tác dụng rồi sao?
Mạch Thanh Thanh khí tuôn ra như núi nói : “ coi như các ngươi đã định thân rồi, ta cũng vẫn muốn tham gia chiến đấu! coi như các ngươi
đã thành thân, ta cũng vân muốn tham gia chiến đấu! coi như các ngươi cùng nhau quy ẩn, ta cũng muốn tới chỗ các ngươi ở cùng một chỗ quy ẩn, cuộc đời này có tương lai vô cùng, sinh mệnh chưa hết, chiến đấu không ngừng! Ta với ngươi chiến đấu, tính sao sao? !"
Tuyết Lệ Hàn nghe vậy một hồi lâu im lặng, hiển nhiên là hoàn toàn đờ đẫn giật mình.
Gia hòa này... Điên rồi sao?
Hôm nay chuyện này chính là mấy người nơi đây biết thì không sao, nếu như để Yêu Hậu biết rồi, ta thật xong rồi, ôm mỹ nhân chẳng những không được, rất có thể có hoàn toàn chết sạch, đây cũng không phải là nói đùa!
"Phốc..." Tuyết Thất một ngụm rượu phun ra ngoài, lăng lăng nhìn Mạch Thanh Thanh.
Gia hòa này có thể cũng đà từng là một đời Thiên Đế? Làm sao không thức thời như vậy đây?
"Dù sao ta cũng đã quấn quít chặt nhiều năm ... Ngươi có thể không biết xấu hổ, ta còn muốn cái gì mặt a!" Mạch Thanh Thanh tàn bạo uống rượu, giận dừ nói: “Dù sao hiện tại ta cũng không phải là Thiên Đế, cái thân phận gì cũng không có, không thức thời thì sao, Tuyết Lệ Hàn ngươi có thể làm gì ta nào!"
Tuyết Lệ Hàn thống khổ che mật, cúi đầu.
Đổi mặt 1 kè đột nhiên lột xác thành lưu manh, thật sự là không có cách nào có thể tường tượng được !
Một hồi lâu mới vô cùng buồn bực nói : “Mới vừa rồi ngươi không phải là nhận thua sao?"
"Nhận thua thì như thể nào, hiện tại ta đổi ý ! Có được hay không? !" Mạch Thanh Thanh lè thảng khí hùng nói.
Tuyết Lệ Hàn thiểu chút nữa muốn nổi giận dựng lên, còn chưa kịp nổi giận, thấy Mạch Thanh Thanh chém xéo mắt nhìn sang nói : “Tuyết Lệ Hàn, ngươi không phải là muốn đánh ta sao? Tới đây a, ngươi tới đây a!"
Tuyết Lệ Hàn chân chính có điểm trợn tròn mắt đặt mông ngồi xuống, quấn quýt đến cực hạn nói : “Mạch huynh... Ngươi nói quân vô hí ngôn... Làm sao còn... Ai!"
Thật sự là vô lực tới cực điểm thờ dài.
"Ta làm sao lại không có thể? Ta rồ ràng rất có hí! Ta hí quá lớn!" Mạch Thanh Thanh hừ một tiếng dùng bừa, ngụm lớn uống rượu, ăn uổng no đủ, lau miệng đứng lên nói : “Hiện tại mau an bài gian phòng cho ta, ta muốn gian phòng tốt nhất, ta muốn đi ngủ! Bất đâu từ ngày mai, hai ta quyết đấu, chính thức bát đầu!"
Tuyết Lệ Hàn chán nản nói : “Ngươi... Mạch Thanh Thanh ngươi thật không biết xấu hổ a, ngươi ăn của ta, uống của ta, ờ chỗ của ta... Hôm nay, lại còn muốn cùng ta đoạt lão bà? tráng trợn, lẽ thẳng khí hùng?"
Mạch Thanh Thanh mắt điếc tai ngơ, nghênh ngang rời khôi chi lưu lại một câu.
"Chỉ cần ngươi lui, ngươi cũng có thể ăn của ta, uống của ta..."
Mạch Lộ đình chi cười, đi theo cha mình đi, cũng là đại thán phụ thân quả nhiên sắc bén, tuyệt địa phàn kích cực kỳ lợi hại!
Tuyết Mang Mang thái tử cũng bận rộn cáo lui, lặng lè chuồn. Cha hiện tại tâm tình không ổn định, lưu lại trừ làm nơi trút giận ra cũng sè không có cái kết quả thứ hai...
Mau chạy!
Cũng chi còn lại có Tuyết Lệ Hàn đổi mặt với cái bàn bát chén hỗn độn, thờ dài buồn bực, quấn quýt không dứt!
"Đại ca... Gia hòa này hình như là còn chưa từ bò ý định, chuyện này cũng không phải là rất dễ làm." Tuyết Thất nói.
" nói nhảm! Ta chẳng lè không biết sao? Nếu dễ làm thì vừa rồi cần gì diên vờ Song Hoàng?" Tuyết Lệ Hàn oán hận cà giận nói : “Gia hòa này hơn một trăm vạn năm qua vẫn tương tư đơn phương! tới này không có chết tâm..."
Vừa nói, thờ phào thật dài nhẹ nhòm nói : “May nhờ lần này giành trước một bước, nếu không, hậu quà thật sự là thiết tường không chịu nổi..."
Nghĩ đi nghĩ lại, vừa đắc ý nói : “Bất quá Mạch Thanh Thanh ngươi coi như là quấn quít chặt như thế nào nhưng chung quy cũng đà chậm một bước! Ta cũng không tin, chờ ta cùng Tâm Nhi định danh phận rồi vào động phòng, ngươi còn không buông tha..."
Nghĩ tới đây, tâm tình thư sướng, không khôi ngâm nga một tiếng nói : “Nhân sinh a nhân sinh... Là tốt đẹp cờ nào..."
Tuyết Thất nhìn đại ca mình rung đùi đắc ý tiêu sái trờ về tẩm cung, trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
vẫn vui vẻ sao? Cũng không lo lắng chuyện trộm ngọc bội của Yêu thái tử, giả mạo tín vật đính ước bị lộ sao? Nếu chuyện này bị lộ, chăng những Mạch Thanh Thanh sè không từ bò ý đồ, Yêu Hậu bên kia lại càng nổi giận, cẩn thận đến phiên Tuyết Lệ Hàn ngươi đồng thời đổi mặt hai đại thiên Đế liên thủ đuổi giết, làm sao còn vui vè đây?
Tuyết Thất rốt cục phát hiện ra, bản thân so với Cửu Đế Nhất Hậu những cường già kia thật là kém quá xa. Chi riêng phần lòng dạ, phần da mặt... Bản thân cũng đã là xa xa không bàng.
Một người bị cự tuyệt trăm vạn năm còn chưa từ bò ý định, vẫn quấn quít chặt lấy.
Một đổi mặt tình địch dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đổi mặt tình địch khiêu chiến bất động thanh sắc... Lại còn hát lên!
Hơn một trăm vạn năm, hai đại thiên Đế vì một nữ nhân, lại còn đánh nhau...
"Ta quả nhiên so với bọn hẳn kém xa..." Tuyết Thất lẩm bẩm nói : “Không hổ là nhân vật trong Cửu Đế Nhất Hậu, lão tử thật là cái rắm cũng không bằng..."
Không nói đến Tuyết Lệ Hàn nơi này nghênh đón cường viện, nhưng cũng là nghênh đón tình địch sè như thế nào, xoay đầu lại hãy nói Sờ Dương bên kia hiện tại đà đến Tinh linh Chi Sâm trong truyền thuyết!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden