Bụng vang lên thanh âm phản đối, Đường Dật Tán mới tỉnh lại từ trong hồi tưởng, xoa xoa bụng, hắn đứng dậy đi xuống lầu.
Đến phòng bếp pha một gói mì, Đường Dật Tán lại vội về trước bàn máy tính, mở máy, hắn đã thi triển qua và lần kỹ năng, nên về việc lựa chọn kỹ năng để học cũng có chút hiểu biết, ví dụ như Lục Trượng Quang Lao cùng Ngũ Trụ Thiết Quán là kỹ năng trói buộc, đối mặt với địch nhân cường đại có tác dụng kiềm chế, tuy rằng chống được thời gian ngắn, như khi chiến đấu, Lục Trượng Quang Lao và Ngũ Trụ Thiết Quán chỉ chống được khoảng bốn phút, rồi sẽ tan rã, khác xa với trong hoạt hình, duy trì được vài giờ có khi cả một ngày, tuy rằng có cả nguyên nhân Chiểu Trạch Tê Long giãy dụa, nhưng lại càng nói lên, mấy kỹ năng quỷ đạo này cũng không ổn định! Bởi vì phát huy được uy lực quá nhỏ nên mơi xuất hiện tình trạng không ổn định.
Có kinh nghiệm, lần này hắn cẩn thận xem xét lại kỹ năng quỷ đạo lại một lần, xem tần số xuất chiêu hiện có, đồng thời nhất cử lượng tiện học thêm kỹ năng vào, trước mặt kỹ năng hắn có là: Thiên Điểu x1, Lôi Thiết x2, Lục Trượng Quang Lao x2, Ngũ Trụ Thiết Quán x2, Đoạn Không x3, Phi Long Kích Tặc Chấn Thiên Lôi Pháo x3, Song Liên Thương Hỏa Trụy x2, Xích Hỏa Pháo x2, Thương Hỏa Chùy x1, còn một cái kỹ năng nhẫn thuật chữa bệnh Chưởng Tiên Thuật cùng với Song Long Thiểm x1, bằng này kỹ năng trừ Chưởng Tiên Thuật ra, cũng có 4 kỹ năng phòng hộ cùng trói buộc, đương nhiên nhiều nhất là kỹ năng chiến đấu.
Vừa ăn mì, Đường Dật Tán vừa tiện tay mở Hải Tặc Vương, cần tăng nhanh hiểu biết lên, mình hiện tại đang còn thừa không gian chứa kỹ năng, click chuột, Đường Dật Tán bỗng nhiên phát hiện, bản thân tựa hồ mấy ngày nay chưa đọc sách, nếu cứ thế này, kế hoạch đoạt học bổng của mình không biết khi nào mới có thể làm được.
Thu dọn bát đũa, Đường Dật Tán nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay suy nghĩ miên man, Lộ Na là một ma pháp sư, vậy hẳn là có minh tưởng, trong tiểu thuyết các ma pháp sư tinh thần lực cao đều có trí nhớ siêu phàm, nhìn một lần là không thể quên, mình lúc rảnh có nên bảo nàng dạy minh tưởng không? Cho dù không luyện ma pháp cũng có thể làm tăng tinh thần lực, đề cao trí nhớ a??
........o0o.............
La Lỵ Tháp không để ý đến hình tượng ngồi bệt trên tảng đá, trong tay đang cầm một cái bánh ngọt ăn, mỗi lần cắn một miếng lại nở nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt trắng hồng kia dính một chút kem màu trắng, nhìn qua có chút ngây thơ đáng yêu, đôi ánh mắt màu xanh da trời cười lên, trông giống như hai vầng trăng lưỡi liềm.
" Muội ngốc, chỉ có biết ăn thôi!" Lộ Na bất mãn nhìn lại đây, thấy bộ mặt vui vẻ ăn bánh của La Lỵ Tháp, có chút khinh thường bĩu môi, nhưng yết hầu lại nuốt nước miếng, thẳng tay bán đứng nàng.
"Lộ Na tỷ tỷ, tỷ muốn ăn một chút không?" La Lỵ Tháp cầm chiếc bánh trong tay đưa đến trước mặt Lộ Na, đồng thời mút cái dĩa một chút, sau đó mới đưa cái dĩa qua.
"Hừ! Ta không thèm ăn nước miếng của muội đâu!" Lộ Na nhìn chiếc bánh ngọt, sau đó ngẩng đầu lên kiêu ngạo hừ một tiếng, tay phải cầm một viên ngọc lớn màu lam " Vẫn là Long Tinh của ta xinh đẹp."
"La Lỵ tháp, ta muốn ăn, không ngại bẩn." Lão giả đột nhiên từ một góc nào đó xông ra, nhìn cái dĩa trong tay La Lỵ Tháp, hiển nhiên so với bánh ngọt, hắn còn thích cái dĩa kia hơn, hai mắt tỏa sáng miệng nuốt nước miếng ừng ực, hai tay xoa xoa vào nhau, trên vai tiểu bạch thử cũng tương tự làm vài động tác bỉ ổi.
"Thật sao? Đây cho ngài." Thấy bộ dạng thèm khát của lão giả, La Lỵ Tháp mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đem bánh ngọt cùng với dĩa đưa ra.
Vốn đang tưởng thỉnh cầu được đồng ý, lão giả đương nhiên là mừng rỡ, ánh mắt vẩn đục sáng như sao, miệng nói năng bắt đầu lộn xộn:" A, La Lỵ Tháp thật tốt bụng, không uổng công ta yêu quý cháu!"
"Hừ, bánh ngon như vậy, sao có thể cho lão?" Lộ Na đoạt lấy dĩa ăn, Long Tinh đang cầm trong tay cũng bỏ vào túi, ánh mắt khinh bỉ nhìn lão giả:" Sắc lão đầu, muốn gián tiếp hôn môi sao? Hắc hắc, sao có thể cho lão toại nguyện, bánh này, bổn tiểu thư lấy rồi! Ha ha ha......"
Sau lần ma sủng xuất hiện, cơ hồ không tốn khí lực đã hạ xong đầu Á long thất cấp, khiến Lộ Na vốn tưởng phải khổ chiến một phen rất là cao hứng, nhìn biểu hiện của ma sủng, không ngờ lại là tồn tại có ma vũ song tu a, ngòn tay điểm cũng không thấy hắn ngâm xướng chú ngữ, ma pháp liền xuất hiện ngay, dù là ma pháp phong ngự hay công kích, thậm chí cả trói buộc đều vô cùng am hiểu, quả thực là ma sủng tốt nhất thế gian a, tuy bộ dạng lại có chút văn nhược, nhưng lại chứa khí phách khiến người ta say mê.
Lần chiến đấu này hắn là người xuất lực nhiều nhất, Lộ Na đương nhiên được phân cho Long Tinh, về phần da cùng xương, liền tính thành phí dịch vụ! Đương nhiên xương cột sống nếu đem về làm thân ma pháp trượng cũng không tồi.
Bố Lan Khắc nhăn trán, nhìn Lộ Na đang cao hứng ăn bánh ngọt, có chút không biết nói sao, thứ trân quý nhất là Long Tinh và xương cột sống đã bị Lộ Na không chút khách khí thu lấy, còn da với xương khác của Chiểu Trạch Tê Long cũng là thứ xa xỉ, cứ nhìn đến việc Chiểu Trạch Tê Long là Á long tạp giao giữa tê giác và rồng, trong thân thể có huyết mạch cự long chiếm 1/4, da nó là tài liệu chế hộ giáp tốt, nếu có luyện chế đại sư cùng với luyện kim thuật đại sư trợ giúp, da nó chế ra hộ giáp sức phòng ngự so với khinh giáp cũng không kém, lại có thuộc tính kháng ma pháp không tồi.
Lần này bản thân có chút chật vật, nhưng ma sủng của Lộ Na chỉ náo động một trận, đã lãm xong thí luyện, đúng là kết quả tốt nhất.
Lão giả lưu luyến nhìn chiếc dĩa ăn, rồi nhìn La Lỵ Tháp, hắc hắc cười ghé vào tai Lộ Na nói:" Lộ Na, nếu Mã Lạp Phất Lan Khắc biết được ngươi làm sao để vượt qua thí luyện, có thể tức giận hay không, dù sao không phải bằng thực lực của chính mình, khi bắt đầu chiến đấu, ta thấy ngươi mới phóng ra được một cái băng trùy thuật đúng không? Nếu hắn biết, có thể hay không...."
Nghe lão giả nói đến cái tên mà mình e dè, Lộ Na đang đắc ý cười bỗng khuôn mặt cứng đờ:" Tử lão đầu, không không, đại sư, ngài muốn ta làm cái gì đây?"
"Hôm nay La Lỵ Tháp tắm rửa, có thể ăn trộm quần lót của nàng hay không?"
"Không được! Lão là sắc lang, ta không giúp lão!"
"À, vậy sao, xem ra ta phải đến nói với..."
"Ta đáp ứng lão! Lão già chết tiệt!"
ps: Đường Dật Tán đã tỉnh lại từ trong dòng hồi tưởng.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Sáng sớm, Đường Dật Tán ra khỏi căn phòng trọ, hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả ngọn nguồn, đều vì mình cùng Ngô Thiến, điều này làm hắn cảm thấy có chút ảo giác, giống như, Ngô Thiến ảnh hưởng đến bánh xe vận mệnh của mình vậy, đương nhiên, hiện tại mình đã có năng lực, rồi lại ảnh hưởng đến số mệnh của rất nhiều người, rất nhiều người lại ảnh hưởng đến nhiều người khác, vậy Ngô Thiến gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh nhiều con người...... (DG: Ạch thằng tg hâm thật...)
Nghĩ đến đây, Đường Dật Tán bỗng thấy khá buồn cười, có chút chậm chạp đi tới quán ăn, mua một túi sữa đậu nàng với hai cái bánh rán, sau đó mới vào trường, cũng không thể trách hắn lề mề, mà vì bây giờ còn quá sớm, mới 6h, cách giờ vào lớp còn một tiếng, cho dù hắn đi ba bước lại nghỉ vài phút cũng chẳng vấn đề, hôm qua là một ngày kích thích, thực làm thần kinh hắn có chút căng ra, từ sáng đến giờ vẫn chưa có việc kì quái gì phát sinh, khó trách hắn lại uể oải như vậy.
"Xảo Xảo." Thanh âm của Ngô Thiến truyền tới từ sau lưng Đường Dật Tán, điều này làm hắn có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn lại đồng hồ lớn trong trường, sao vậy a, hiện tại mới 6h30, Ngô Thiến sao đến sớm như vậy.
Thấy Đường Dật Tán nhìn chiếc đồng hồ lớn, lại không nói với mình lời nào, đôi mày thanh tú của Ngô Thiến nhíu lại, chiếc mũi tinh xảo cũng hơi chun lên:" Cậu nhìn cái gì chứ?"
Đường Dật Tán lắc đầu, ngữ khí lãnh đạm nói:" Không có gì, chỉ là kì quái sao hôm nay cậu đến sớm vậy thôi, bình thường không phải 7h mới tới sao."
" Mình sao lại đến sớm? Hừ! Còn không phải vì ai đó....." Ngô Thiến hừ khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Đường Dật Tán.
"À." Đường Dật Tán ậm ừ một tiếng, xoay người đi vào lớp, chuyện hôm trước xảy ra, nếu truy cứu, thật làm cho người ta có chút đau đầu, trời mới biết có cái gì ngoài ý muốn xảy ra! Cũng không trách được ai, ách, tuy bởi vì mình đột nhiên đứng lên nên nàng mới ngã xuống, nhưng nàng đứng gần như vậy, cũng không phải toàn là lỗi của mình. (DG: Cái này là chỗ nào nhỉ?)
"A! Cậu sao lại chạy! Không được chạy!" Thấy Đường Dật Tán thản nhiên xoay người đi vào lớp, Ngô Thiến giậm chân, có chút tức giận đuổi theo, kéo Đường Dật Tán lại, tên hỗn đản này, chẳng lẽ không biết nói lời xin lỗi sao?
"Mình muốn đọc sách." Đường Dật Tán vô tội mình Ngô Thiến, ánh mắt trong suốt vô cùng, sâu thẳm thâm thúy, con ngươi đen láy như hắc bảo thạch, mái tóc dài bị gió thổi, hết sức phiêu dật, Đường Dật Tán quay mặt...... nhìn lớp học, không nói gì, như một trận gió mát thổi qua cành dương liễu, thản nhiên tĩnh lặng.
Nhìn Đường Dật Tán, Ngô Thiến há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, cứ vậy kéo cánh tay hắn đi vào phòng học.
Hai người cứ vậy công khải đi vào phòng học, khiến cho vài học sinh tới sớm kinh ngạc, bất quá rất nhanh lại bình tĩnh lại, dù sao Ngô Thiến thích Đường Dật Tán thì chẳng phải chuyện gì bí mật, giờ hai người có thân thiết kéo tay, bộ dáng tình lữ ngọt ngào, mặc dù có chút đột ngột, nhưng cũng không cò gì bất ngờ.
Chờ Ngô Thiến thả cánh tay mình ra, Đường Dật Tán mới im lặng đi tới chỗ mình ngồi, bất đắc dĩ lắc dầu, lấy sách giáo khoa, ngày hôm qua đều không đọc sách, trừ buổi sáng nhìn qua chốc lát, trên cơ bản đều không có đọc sách, chuyện này, là do không may, hiện nay đang ở lớp, vậy phải chú tâm xem, bù lại ngày hôm qua chưa đọc sách.
..........
Xoa xoa thái dương, Đường Dật Tán thu dọn sách vở, bỏ vào chiếc cặp đen đi ra khỏi phòng học, hôm nay hắn định sang bên Tiêu Tình, dạy trước một chút, ngày mai lớp có một bà kiểm tra, mình nên dạy Tiêu Tình xong rồi về nhà hảo hảo ôn tập.
Đang suy nghĩ, hắn cũng không bước chậm lại, nhanh chóng ra ngoài, Ngô Thiến theo sau, nhìn Đường Dật Tán chỉ mau mau đi về, mở miệng nói một câu cũng không, cái mĩ vì tức giận mà chun lên nhìn qua rất đáng yêu, do dự một chút nàng vẫn đuổi theo " Đồ ngốc."
"Hả? Gì thế?" Chợt nghe thấy Ngô Thiến gọi mình là đồ ngốc, Đường Dật Tán ngây ra một chút, lập tức nghĩ được lời này của nàng có ý tứ gì, có chút bất đắc dĩ cười:" Có việc gì sao? Ta phải đi làm."
"Bây giờ là mấy giờ, trước kia sao không thấy cậu đi làm! Cậu chỉ là nói lấy lệ với mình có phải không? Mình chỉ biết, không muốn cùng mình một chỗ...." Ngô Thiến buồn bã ai oán nhìn Đường Dật Tán, cầm lấy chiếc cặp đen của hắn, sắc mặt trắng bệch, thân mình cũng run rẩy, khóe mắt đỏ lên chỉ chực rớt nước mắt.
Đường Dật Tán rất rõ ràng mình nói thật, nhưng người ta không tin cũng chẳng còn cách nào, huống hồ Ngô Thiến còn sắp khóc, vẫn là an ủi trước:" Ách, Ngô Thiến, đừng nghĩ lung tung, mình thật sự đi làm, cậu không biết sao, mình có công việc dạy kèm, hôm trước có một số việc trì hoãn, không đi được, cho nên hôm nay muốn qua sớm một chút, không phải lừa cậu, cậu thả ra cho mình đi đi."
"không được, hôm nay mình nhất định phải đi xem, cậu nói là dạy kèm, mình làm sao biết cậu có gạt mình hay không? Mẹ mình nói, nam nhân nói dối không chớp mắt." Ngô Thiến dứt lời, không mặc Đường Dật Tán phản đối hay không, trực tiếp kéo cánh tay hắn, đi về phía trước, giờ là giờ tan học, sân trường đông đúc, Đường Dật Tán xưa nay không thích ồn ào, cho nên khi ra khỏi trường đều chọn đường vắng mà đi, nhưng hôm nay bị Ngộ Thiến lôi kéo, có chút thân bất do kỉ đi theo nàng.
Thành tích học ba năm cấp ba của hắn đều trong top ba, hơn nữa lại đẹp trai, tuy rằng có chút yếu đuối, nhưng khí chất ôn hòa lại được yêu thích, mặc dù hắn không muốn nổi bật, nhưng trong mắt nhóm hài tử mấy năm nay, đều là con người thần bí, mọi người đều hứng thú với điều thần bí, hôm nay hắn bị Ngô Thiến kéo đi, dù hắn tận lực tránh người khác chú ý, nhưng vài nữ sinh cũng đã phát hiện ra.
"Oa! Kia không phải là năm ba Đường Dật Tán sao? Đẹp trai quá, hắn sao đã có bạn gái rồi?"
"Mình cũng không biết, nhưng mấy ngày trước không có đâu, cô gái đang lôi kéo hắn là ai, sao không có ân tượng gì nhỉ...."
"Ai biết được, bất quá hẳn là học sinh năm ba? Dung mạo bình thường như vậy cũng có thể theo đuổi Đường Dật Tán, khó trách mọi người nói cái gì mà gần quan được ban lộc a!"
"Cậu nhìn kĩ đi, điệu bộ kia của nàng, khẳng định là quẩn lấy Đường Dật Tán, bằng không Đường Dật Tán được nhiều nữ sinh thích như vậy, sao có thể đến lượt nàng?"
Dọc đường đi, các nữ sinh này khẽ xì xào khiến Ngô Thiến bùng lên cơn giận, mặt đỏ bừng, không ấn tượng? Dung mạo bình thường? Nói cái gì! Năm ba ai không biết Ngô Thiến ta?
"Được rồi, cậu buông tay ra đi, bị mọi người nhìn không tốt, cậu cũng không muốn bị bàn tán chứ?" Đường Dật Tán cũng nghe thấy, cần thận nhìn sắc mặt Ngô Thiến đang trầm xuống, mặc dù nàng không nói, hắn cũng hiểu được vì sao, lập tức chuẩn bị khuyên nàng, muốn mình khôi phục tự do, bị Ngô Thiến lôi kéo như vậy, hắn cũng không được tự nhiên.
"Buông tay? Cửa không có, không phải, không có cửa đâu, đừng nghĩ nói lung tung để mình buông tay ra, sau đó lẩn đi." Ngô Thiến oán hận nhìn Đường Dật Tán, cánh tay siết chặt hơn, kéo cánh tay hắn vòng qua eo mình, nàng đã nhìn ra, Đường Dật Tán này căn bản là giả ngu, mình không nói rõ, chủ động một chút, đừng nghĩ hắn có thể chủ động theo đuổi mình.
Vốn chỉ là kéo cánh tay giờ lại biến thành thân mật như vậy, Đường Dật Tán chỉ thấy sau lưng lạnh toát, trên trán cũng đổ mồ hôi, tự trách mình lắm miệng, nếu cứ im lặng, nàng cũng không làm vậy...... (DG: Hê hê, im lặng là vàng...)
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tuy rằng Ngô Thiến làm vậy có chút đau đầu, nhưng lời nói của mấy cô gái này Đường Dật Tán cũng nghe rõ ràng, Ngô Thiến bị người khác nói như vậy, quả có chút ủy khuất, lại nhẹ kéo tay mình thấy không nhúc nhích, Đường Dật Tán thầm thở dài, liền chủ động kéo Ngô Thiến lại gần một chút, cánh tay phải hơi cong, phối hợp với động tác của nàng.
Đường Dật Tán có ý phối hợp, hiệu quả liền khác hẳn ban đầu, vốn nhìn qua không tự nhiên, chỉ cần chú ý sẽ phát hiện ra tình huống đích thực, nhưng hiện tại lại sát như vậy, hai người kéo nhau đi trên sân trường, hơi có chút nam tài nữ mạo, Đường Dật Tán khóe miệng nhếch lên, bày ra một biểu tình mỉm cười, nhìn qua thật sự giống như hai người đang yêu, như đôi tình nhân vậy.
Tòa nhà Giai Giai cũng không xa, chỉ có đoạn đường 10 phút, Ngô Thiến tùy ý kéo cánh tay Đường Dật Tán, nhìn qua rất tình tứ, cứ nhìn việc hắn phối hợp với mình cho tự nhiên, nhưng đây lại là do hắn chủ động, trong lòng nàng lại có chút ngọt ngào.
Thời điểm hai người đến buiding, Phùng lão nhân đang nhàn nhãn đeo kính viễn thị, vừa uống trà hoa cúc, vừa xem báo, nghe được tiếng bước chân hai người, hơn nữa còn có chút quen thuộc, lão liền lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đường Dật Tán đang cùng một cô gái thân mật đi tới.
Gật đầu với Đường Dật Tán, Phùng lão nhân nếp nhăn trên mặt dãn ra, nhìn qua như trẻ ra vài tuổi " A, tiểu Đường, vị tiểu cô nương này là ai? Sao từ trước tới giờ chưa gặp qua, chả lẽ là bạn gái cháu?"
Bạn gái hai chữ này làm cho Ngô Thiến có chút cao hứng, dù không phải chân chính làm bạn gái của Đường Dật Tán, nhưng có thể nghe người khác gọi mình như vậy cũng thật vui sướng.
Nghe câu hỏi của Phùng lão nhân, Đường Dật Tán có chút khó nói, nếu nói phải, điều này chắc chắn sẽ gây hiểu lầm, còn nói không phải, sẽ làm Ngô Thiến xấu hổ, chỉ đành ha ha cười nói " Bác Phùng, đây là Ngô Thiến, một bạn nữ cùng lớp với cháu, thôi không quấy rầy bác nữa."
"Reng~ " Ấn chuông cửa, lén liếc mắt nhìn Ngô Thiến, Đường Dật Tán buồn bực, đây là đi dạy kèm sao? Cư nhiên còn mang bạn theo, thật không biết nói sao.
"Đường lão sư, hôm nay anh tới sớm vậy!" Tiêu Tình ló đầu ra khỏi cánh cửa, lập tức vui vẻ, nàng vốn tưởng phải chờ lâu nữa Đường Dật Tán mới đến không ngờ hắn đến sớm như vậy.
"À, hôm nay tan học tới đây luôn, dạy cho em xong thì về nhà." Đường Dật Tán buông tay Ngô Thiến ra, đi thẳng đến trước mặt Tiêu Tình, tay nhẹ vỗ đầu nàng " Hôm nay ở trường có nghịch ngợm không đó?" Tiêu Tình trong mắt mẹ và thầy cô là cô bé học tập không giỏi, nhưng lại nghịch ngợm nhất lớp, một cô bé khiến người ta đau đầu.
"Không có, Đường lão sư, em rất ngoan a!" Tiêu Tình nhìn Ngô Thiến phía sau Đường Dật Tán, kinh ngạc, nắm lấy cánh tay Đường Dật Tán thị uy, trưng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía Ngô Thiến hỏi :" Đường lão sư, chị ấy là ai?"
"Chị là bạn gái hắn." Động tác nhỏ của Tiêu Tình, Đường Dật Tán không để ý, nhưng Ngô Thiên lại rõ ràng, trong lòng tự nhiên không vui, hơn nữa Phùng lão dưới nhà cũng nói vậy, liền nhận luôn, cho tiểu nha đầu này biết đường mà lui.
"Hừ! Lừa ai chứ, ta hôm qua mới hỏi Đường lão sư, anh ấy nói còn chưa có bạn gái." Tiêu Tình kéo Đường Dật Tán ngồi xuống sô pha, vừa rót nước cho hắn vừa khinh thường nói.
" Em......." Ngô Thiến muốn nói gì, cho tiểu nha đầu này biết rõ vai lứa, nhưng nghĩ tới đây là học trò của Đường Dật Tán, mình nói vài thứ kì cục, vậy ảnh hưởng đến việc làm của Đường Dật Tán, đành há miệng thở dốc, không nói câu nào.
Đường Dật Tán thấy Ngô Thiến không cùng Tiêu Tình to tiếng, rút cuộc cũng an tâm, mở sách vở ra, bắt đầu giảng bài cho Tiêu Tình, Tiêu Tình vốn còn muốn trêu chọc nữ sinh mặt dày kia, nhưng thấy đối phương không nói lại, cũng thấy nhàm chán, liền chuyển đến ngồi lên đùi Đường Dật Tán đang cầm quyển sách giáo khoa toán, có lẽ là muốn thị uy, tâm tư tiểu nữ hài không muốn thứ mình thích lọt vào tay người khác, biểu hiện của Tiêu Tình khiến Đường Dật Tán buồn bực không thôi.
Cũng không phải biểu hiện nàng không tốt, mà là quá tốt, đương nhiên nếu nàng xuống khỏi đùi mình thì vô cùng hoàn mĩ, loại chuyện này, xưa nay chưa từng xảy ra, lén liếc nhìn Ngô Thiến, Đường Dật Tán có chút đau đầu, tâm tư của Tiêu Tình đơn giản giống như cô bé muốn bảo vệ món đò chơi của mình thôi.
Thật vất vả mới qua hai giờ, Đường Dật Tán nhẹ thở ra, tựa lưng vào sô pha, cảm thấy mình lao tâm quá độ, cả người mềm nhũn vô lực, hôm nay giảng bài cho Tiêu Tình, so với hôm qua phóng thích 9 kỹ năng còn mệt hơn, nữ nhân tuyệt đối là loại sinh vật khiến người ta vừa yêu vừa hận.
"Đường lão sư, anh mệt sao?" Tiêu Tình gấp sách lại, đắc ý nhìn Ngô Thiến phía bên kia sô pha, chạy nhanh về phòng mình, lát sau, đổi một bộ quần áo khác, bộ áo rộng thùng thình cùng quần ngắn hôm qua của nàng đã được thay bằng một bộ quần áo sặc sỡ, trên tay cầm một đĩa bánh, cẩn thận đưa đến trước mặt Đường Dật Tán nói : "Đường lão sư, đây là bánh hôm qua em làm đến tận nửa đêm, vừa mới học được, anh nếm thử xem, ngon không?"
"Nửa đêm?" Đường Dật Tán nghe vậy liền nhìn về phòng bếp, cơ hồ có thể tưởng tượng ra, phòng bếp bị Tiêu Tình làm ra cái bộ dạng gì, xoa xoa thái dương, xem ra mình lại phải quét dọn rồi.
Đường Dật Tán mỗi khi có chuyện gì đau đầu đều thích xoa thái dương, thói quen này, Tiêu Tình đương nhiên là biết, lại thấy hắn liếc mắt nhìn phòng bếp, lập tức có chút bất mãn, cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói:" Đường lão sư, anh nhìn cái gì, em tự mình đến lớp học, nhờ sư phụ dạy làm, còn bị mẹ mắng nữa đó!"
"Ách, vậy à! Vất vả cho em, Tiêu Tình." Nhìn biểu tình ủy khuất của Tiêu Tình khiến hắn có cảm giác tội lỗi, bất quá nếu phòng bếp không loạn cào cào lên, vậy thì tốt rồi.
Xoa xoa tay, Đường Dật Tán làm ra bộ dạng thèm ăn, nhìn chiếc bánh hơn 10s, giống như là thưởng thức, lúc sau mới cầm lấy dao, cắt một miếng bánh đưa lên miệng chậm rãi nhấm nháp, kì thật bánh này, không quá khó ăn, trên cơ bản cũng có hương vị, Tiêu Tình đi học làm bánh cho mình, Đường Dật Tán rất cảm động, những năm gần đây, cuộc sống một mình, nếm đồ ăn do người khác làm, loại tình huống này, Đường Dật Tán là lần đầu tiên được hưởng.
Yên lặng cảm thụ hương vị trơn nhuyễn ngọt ngào của chiếc bánh trong miệng, Đường Dật Tán nheo mắt, Tiêu Tình rất ít khi vào bếp, theo biểu hiện hôm nay, có lẽ hôm qua nàng dành không ít thời gian làm bánh, cho dù nàng có thông minh, nhưng làm một việc ngoài chuyên môn, lại tự mình làm, công phu cũng tốn không ít.
So với hương vị bánh ngọt, hắn càng để ý hơn đến tấm lòng của cô bé vì mình mà làm bánh ngọt kia.
"Ngon lắm." Ôn hòa cười nói với Tiêu tình đang lo lắng ở một bên, Đường Dật Tán thân thiết nói nhỏ bên tai nàng :" Tiêu Tình, em có thể vì anh làm bánh ngọt, anh rất vui, cảm ơn em."
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
"Không, không có gì, chỉ cần anh muốn ăn, em ngày nào cũng làm một cái, nếu anh thích, làm nhiều hơn cũng được." Được Đường Dật Tán khen ngợi cùng tán đồng, cô bé một tia lo lắng cuối cùng cũng tan biến, một cỗ tinh thần hừng hực bùng cháy, bàn tay nhỏ hung hăng múa may, thể hiện quyết tâm của mình.
Đối với Tiêu Tình không vấn đề gì, còn Đường Dật Tán xem ra, hắn chỉ nghĩ học trò muốn mình cao hứng một chút mà thôi, không có gì không đúng, nhưng Ngô Thiến ở một bên thì khác, lời nói của Tiêu Tình vào tai nàng lại thành hương vị khác.
Chỉ cần anh thích, làm bao nhiêu cũng được? Nói gì vậy! Sẽ không phải tiểu nha đầu này có ý tứ với Xảo Xảo chứ? Nhưng nàng còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ là trưởng thành sớm?
Rất nhanh, người tự cho mình là bạn gái Đường Dật Tán - Ngô Thiến đem Tiêu Tình liệt vào đối tượng cần chú ý, hiện giờ nàng tuy chưa là bạn gái Đường Dật Tán, nhưng nàng tin rằng, chỉ cần mình chủ động thêm một chút, Đường Dật Tán tuyết đối không chạy thoát.
Buông đĩa bánh xuống, Đường Dật Tán liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, đợi lát nữa, trời sẽ tối, lúc đó, cho dù là trên đường có đèn sáng, nhưng Đường Dật Tán không thích đi đường ban đêm, hắn là một người mẫn cảm, đi đêm rất dễ khiến người ta chịu áp lực tâm lý, hơn nữa, nàng cũng không thích bóng đêm.
"Tiêu Tình, lão sư phải về, mai gặp lại!" Đứng dậy khỏi sô pha, Đường Dật Tán dọn dẹp sách vở, uống cạn chén trà :" Mụ mụ em đâu, sao bảy giờ rồi còn chưa về?"
"Em cũng không biết lúc nào mẹ về." Tiêu Tình lắc đầu, đứng dậy, cầm lấy chiếc cặp đen của Đường Dật Tán nói:" Đường lão sư, em hôm nay đến nhà anh chơi nhá? Em còn chưa sang lần nào."
"Không được." Thấy Tiêu Tình bộ dáng đáng thương nhìn mình, hắn thầm thở dài, phụ nữ thật dễ khiến người mềm lòng, bất kể lớn nhỏ a:" Mẹ em không biết, không thể đi."
"Đường lão sư, anh xin phép cho em đi, được không?" Tiêu Tình dấu chiếc cặp sau lưng, chà chân, làm nũng như thể Đường Dật Tán chơi xấu, chạy đến bên cạnh bàn điện thoại, bấm một dãy số, vừa nũng nịu nói:" Em gọi điện cho mẹ, anh xin phép cho em được không? Xin phép cho em đi, dù sao cũng phải qua một lần cho biết chứ, Đường lão sư..."
Đường Dật Tán xoa xoa thái dương trầm tư, yêu cầu của Tiêu Tình có chút không hợp lý, có chút hồ nháo, nhưng hắn chỉ có lý do kia để phản đối, là mẹ nàng không biết không được đi, nhưng Tiêu Tình lại nói vậy, mình chẳng còn gì để nói, huống hồ, Tiêu Tình ngoài thân phận là học sinh còn là cố chủ của mình! Mình có được dạy tiếp hay không, chính là do nàng quyết định, mặc dù là thầy dạy kèm, nếu nàng không chịu, cũng vô dụng, tuy Đường Dật Tán biết Tiêu Tình sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với mình, nhưng vừa rồi nàng còn làm bánh ngọt cho mình, hiện tại cự tuyệt thật khó mở miệng.
Thở dài, Đường Dật Tán tiện tay đem chén trà đặt lên bàn nói:" Được rồi, bất quá không thể lâu, một lát rồi anh đưa em về."
"Em biết mà, Đường lão sư anh nhất định đồng ý." Buông điện thoại trong tay, Tiêu Tình cũng không thèm gọi điện, nhảy nhót hoan hô, vội chạy về phòng, cầm lấy chiếc di động xinh xắn cùng ví tiền, lúc này mới cầm chiếc cặp của Đường Dật Tán, chạy vào phòng khách " Đường lão sư, chúng ta đi thôi! Phòng của anh cũng có máy tính chứ? Em nghe nói anh còn có....."
"Xảo Xảo, cậu định dẫn nàng về nhà thật sao?" Ngô Thiến nhìn Tiêu Tình vui vẻ đi xuống lầu, sắc mặt không vui.
"Uk, Tiêu Tình chậm thôi, không ngã bây giờ." Đường Dật Tán gật đầu, đẩy kính, bước chân chậm rãi xuống lầu: " Nàng tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn là cô bé ngoan, đến nhà mình chỉ muốn chơi máy tính một chút, không vấn đề gì, chút nữa mình sẽ đưa nàng về."
Ngô Thiến trừng mắt, nheo mắt nhìn Tiêu Tình đang đi xuống cầu thang " Vậy, nàng đến nhà cậu, mình cũng phải đi."
"Không được, Ngô Thiến, hôm nay đừng chơi nữa, về đi, cậu theo mình là không có khả năng." Thản nhiên nhìn xuống dưới cầu thang, Đường Dật Tán ngữ khí lạnh nhạt nói như ăn cơm uống nước.
"Xảo Xảo, cậu...."
"Buông tha cho mình, Ngô Thiến, chúng ta chỉ có thể là bạn tốt, vĩnh viễn không thể trở thành người yêu, như hiện tại không tốt sao?" Đường Dật Tán thản nhiên nói, vừa nói đã đi xuống hết cầu thang, cười nói với Phùng lão nhân " Bác Phùng, cháu về đây, hôm nay có tin tức gì không ạ?"
Phùng lão nhân nhấp một ngụm trà hoa cúc, cười ha ha nói:" Tin tức à, thật ra có một tin oanh động, ngày hôm qua ở đạp Mạc Lan bên kia chợt mưa lớn, hơn nữa một chiếc xe thùng còn bị sét đánh nổ tung, chết 14 nhân viên, ngay cả minh tinh Lưu Kỳ cũng tử nạn! Trên báo nào cũng đăng, coi như tin tức lớn đi! Hắc hắc, trận mưa này đúng là kì quái, Tiểu Đường hôm qua cháu cũng sang bên đó sao."
"Vâng, cháu với Tiêu Tình cũng qua một lát, nhìn thấy trời âm u, chưa kịp lên xe, trời đã mưa ào ào, làm hai người chúng cháu ướt như chuột." Đường Dật Tán bất động thanh sắc cười, trong lòng lại rùng mình, hàn ý chạy dọc xương sống, sét đánh? Chết 15 người, đám người này, quả thật ngoan độc......
Tiêu Tình liếc mắt nhìn Đường Dật Tán một cái, cười hi hi lôi áo hắn, không nói gì, như đối với chuyện này chẳng chút quan tâm.
Đi ra khỏi tòa nhà, Đường Dật Tán hơi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, mặc dù Ngô Thiến không nói gì, hắn vẫn áy náy, buông tay Tiêu Tình ra, đến bên cạnh nàng hít một hơi sâu thấp giọng nói:" Ngô Thiến, về tắm rửa một cái, sau đó lên sân thượng hét to, trùm chăn ngủ một giấc, qua ngày mai, mọi chuyện lại như ban đầu."
Tạm biệt Ngô Thiến, Đường Dật Tán cuối cùng cũng thở nhẹ ra, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, chính vì tin tức Phùng lão nhân nói mà đổ mồ hôi, đẩy kính mắt, Đường Dật Tán nắm tay Tiêu Tình chậm rãi bước đi, không nói một lời.
Mục tiêu bọn họ là ai? Theo thân phận, Đường Dật Tán cho rằng vì minh tinh Lưu Kỳ, vụ nổ làm chết mấy nhân viên, hiển nhiên thân phận không quan trọng lắm, nếu ám sát nhân viên công tác, căn bản không cần làm ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa Lưu Kỳ không phải minh tinh bình thường! Thân thế cùng địa vị của nàng, trong làng giải trí, cơ hồ đang như mặt trời ban trưa! Dù Đường Dật Tán không quan tâm đến giải trí, nhưng cái tên Lưu Kỳ này, hắn cũng thường xuyên nghe bạn bè nói.
Loại Thiên Vương Thiên Hậu minh tinh này, đi ra ngoài sẽ có không ít vệ sĩ, nếu là thời điểm xuất hiện trước mắt công chúng, ra tay sẽ rất khó khăn, nhưng dùng sét đánh nổ chiếc xe, như vậy, chỉ có thể nói Lưu Kỳ không may mà mất mạng, sẽ không khiến ai kinh hoàng, lại rất ít sơ hở, mặc dù mọi người nghi ngờ vì sao sét lại đánh vào chiếc xe, nhưng cũng không nghĩ ra phương diện dị năng kia.
Ở trong nước tư tưởng chung là, chết vì sét đánh, cơ hồ chẳng có gì quẩn khúc! Mà 14 người trong đoàn làm phim kia, cũng chôn cùng, chỉ có như vậy, mới không có điều gì khả nghi, mọi người trong lòng đều nghĩ, sét đánh chết mười mấy người, Lưu Kỳ vận khí không tốt mới là một trong số đó.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
“Đường lão sư,anh không phải đang nghĩ chuyện tình ngày hôm qua?”.
Thấy Đường Dật Tán đứng tại chỗ không nhúc nhích Tiêu Tình nhịn không được nhẹ kéo cánh tay hắn.Từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, Đường Dật Tán minh bạch mình đang ở bên ngoài, nở nụ cười với Tiêu Tình, hắn lắc đầu bảo nàng đừng nói nữa rồi cùng nàng trở về nhà trọ , từ túi tiền lấy ra chìa khóa Đường Dật Tán đóng cửa, đi vào xoay người lại ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Tình, “Tiêu Tình, chuyện giữa chúng ta ngày hôm qua không thể nói cho ai khác bất kể là Trương Mộng Đình mẹ của em cũng vậy. Nếu em để lộ chuyện này ra chúng ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chuyện ngày hôm qua đã có người dự mưu, mục đích đánh chết Lưu Kỳ, 14 người trong đoàn làm phim bị chôn cùng, chuyện chúng ta bị sét đánh em để trong lòng là được rồi, có lẽ họ đang truy tìm anh,cẩn thận một chút”
“Đường lão sư, anh nói chúng ta ngày hôm qua bị sét đánh là do những người đó mưu sát đại minh tinh Lưu Kỳ”. Tiêu Tình đóng cửa đại môn hướng đôi mắt trong veo hưng phấn nhìn chằm chằm Đường Dật Tán. “Đường lão sư, anh nói chúng ta bị cuốn vào một âm mưu khổng lồ phải không? Giống như trong hoạt hình nhóm người xấu chuẩn bị âm mưu nhưng lại bị anh hùng phá vỡ, sau đó bọn chúng đuổi giết diễn viên anh hùng giệt khẩu nhưng cuối cùng âm mưu vẫn bị anh hùng vạch trần chuyển bại thành thắng, có phải như vậy hay không?”
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tiêu Tình, Đường Dật Tình thật sự muốn đem tiểu nha đầu đặt trên đùi đánh mấy bạt tay vào mông, nàng nghĩ đây là phim hoạt hình sao? Hiện thực thì sinh mệnh thật sự là yếu ớt a.
Hít sâu một hơi Đường Dật Tán kéo Tiêu Tình đi đến ghế sopha cùng ngồi xuống rồi nói “Tiêu Tình, đây là sự thực không phải là phim hoạt hình sinh mạng cũng chỉ có một, Lưu Kỳ là minh tinh thì sao không phải hôm qua cũng đã chết rồi, đừng bày ra biểu tình hưng phấn em không phải là diễn viên phim hoạt hình có được lực lượng cường đại chỉ cần phất tay liền đả bại tà ác ,ta hi vọng em còn sống, sống thật tốt.”
“Em biết, Đường lão sư” Tiêu Tình hai mắt mở to nhào vào lòng Đương Dật Tán ,bộ ngực vặn vặn cọ xát trong lòng hắn, giọng thiết tha “Đường lão sư, em biết anh hiểu rõ em nhất, em sữ giữ bí mật cẩn thận”
“Em biết là tốt rồi ,mấy ngày này ra ngoài nên cẩn thận, đừng có tùy tiện ra ngoài, nếu anh đoán không lầm những người đó còn không nhìn rõ hình dáng của chúng ta, dù sao lúc ấy mưa to gió lớn không nhìn rõ người”
Đường Dật Tán tuy an ủi Tiêu Tình nhưng trong lòng lo lắng vì hắn biết rõ chính mình cùng cô gái mập nhìn thấy nhau, những người đó nếu thật sự giấu ở ma thuật đoàn tuyệt đối có thể nhìn rõ chính mình, bọn chúng dùng lôi điện đánh chính mình vì chú ý đến 2 người mà mình lại cố tình chặn lôi điện của đối phương nếu họ không tra ra chính mình mới là việc lạ. Những người đó nếu không kiêng kị làm ra loại sự tình này tự nhiên không phải là thiện nam, mình từ nay về sau sẽ khổ sở, làm cho Đường Dật Tán đau đầu chính là hắn không biết đối phương ở nơi nào, mình ngoài sáng người khác trong tối mình chỉ có thể bị động phòng thủ đợ đối phương xuất hiện
Tiêu Tình chạy tới chạy lui trong nhà , đi vào phòng bếp ánh mắt gắt gao nhìn bãi đặt các túi rác đã lâu ngày, túi rác cơ hồ chiếm đầy toàn bộ phòng.
Nhìn đống túi rác được đóng gói Tiêu Tình cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm vì tâm tình hưng phấn qua đi, nàng là cô gái thông minh nhìn đống rác tự nhiên có thể biết ngày thường Đường Dật Tán ăn cái gì. Tuy bình thường Tiêu Tình không ăn mì gói nhưng cũng biết giá của chúng.
Lặng lẽ đi ra phong bếp, Tiêu Tình nhìn thoáng qua nhân ảnh trong phòng khách 1 tay cầm sách giáo khoa một tay cầm bút đang viết rồi lại nhìn về phía thang lầu rồi đi đến, Đường Dật Tán ở trọ chỉ có hai tầng. Tiêu Tình chạy lên tầng hai chỉ đảo mắt lập tức nhìn thấy cách cửa sơn trắng,ở trên cửa lộ rõ biển số nhà “ Đường Dật Tán” hiển nhiên đây là phòng của Đường Dật Tán.
Đẩy cửa phòng Tiêu Tình đi vào, đối với phòng ngủ của Đường Dật Tán nàng ngạc nhiên có phải hay không phòng ngủ lão sư quá sơ sài.
Đường Dật Tán bố trí phong rất đơn giản, phòng hắn rộng dài ước chừng năm thước cửa sổ cũng rất lớn Tiêu Tình ước chừng cửa sổ dài ba thước cao gần hai thước được treo mành tuy nhiên ánh sáng nhàn nhạt vẫn xuyên qua, cách cửa sổ không xa là giường ngủ lớn có dạng hình vuông mỗi chiều dài tầm hai thước bốn.
Tiêu Tình bước qua ngồi xuống giường, giường thật êm, bên cạnh là bàn máy tính cũ, Tiêu Tình nhìn lướt qua bàn phím, bàn phím còn dính bụi xem ra chủ nhân cũng không thường xuyên sử dụng. Trên vách tường thật sạch sẽ không trang trí, bên cạnh giường còn có một cái tủ với ghăn tủ trong suốt, Tiêu Tình nhìn bộ quần áo sạch sẽ bên trong, tủ đầu giường đặt đồng hồ báo thức cũ kĩ đặt trên quyển vở vàng.
Tiêu Tình tò mò mở vở ra đã thấy trên mặt vở tràn ngập bức tranh hình ảnh tiểu nam hài với tiểu nữ hài đứng trên bờ biển nhìn sóng vỗ, bức tranh đã phủ một lớp bụi nhưng nhìn qua vẫn thấy sinh động mang hơi thở đau thương như một thước phim không lời hiện ra trước mắt.
“Đây là Đường lão sư sao” Tiêu Tình xoa xoa mũi khép vở lại, đặt dưới đồng hồ báo thức rồi đi ra khỏi phòng.
“Đường lão sư, anh làm gi vậy” Nàng đi xuống tầng vẫn thấy Đường Dật Tán đang viết, nàng không nén được tò mò vội hỏi.
Đến gần thấy Đường Dật Tán có chút si ngốc trên ghế sopha đang sao sao chép chép “Đường lão sư, anh bình thường đều một mình như thế này sao? “
“Ân” Đường Dật Tán không ngoảnh lại trả lời, bút trong tay không chút nào dừng lại như rồng bay phượng múa kế tiếp văn tự là công thức.
Tiêu Tình muốn xác định rốt cục Đường Dật Tán đã có bạn gái chưa bèn hỏi “Vậy anh thực sự chưa có bạn gái?”
“Ân”
“Em làm bạn gái anh được không” Tiêu Tình nháy mắt mấy cái ,khóe miệng nhếch lên lỗ tai dựng thẳng đứng chuẩn bị nge Đường Dật Tán nói tiếp “Ân”
“Không được” mặc dù đang sao chép đề mục không tập trung nhưng thủ đoạn nhỏ ấy của Tiêu Tình vẫn không làm cho Đường Dật Tán mắc mưu.
“Hừ: chờ mong thất bại Tiêu Tình kéo xuống dưới bất mãn đi tới đi lui trong phòng khách muốn tìm cái gì đó giải buồn.
“Tiêu Tình đi trên lầu xem hoạt hình đi, anh hôm qua làm không ít”.Nghe được Tiêu Tình bất mãn nói lầm bầm Đường Dật Tán nhịn không được nở nụ cười, ngày hôm qua hắn làm hoạt hình rất đơn giản, hắn chuẩn bị đem hoạt hình về kỹ năng cắt nối biên tập sau đó tập trung cùng nhau rồi làm cho chính mình bản ghi chép về kỹ năng đơn giản.
Last edited by Tiểu Dê; 03-09-2010 at 09:08 AM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê