Xin cảm ơn bạn phongphet đã tiếp tục cho bộ này sống!(Tiếu thưsinh)
Phương Kiếm Minh tỉnh lại, thấy củi sắp cháy hết, ngẩng đầu lên đã thấy chân trời dần dần hửng sáng. Nơi đó ẩn ước hiện ra một cái bụng cá màu trắng. Hắn thầm nghĩ: Trời sáng rồi, chẳng biết Sư phụ và Đao Thần lão gia gia hai người bọn họ điều tức có được tốt không?
Quay đầu lại, thấy Sư phụ hai mắt vẫn nhắm nghiền, thân không nhúc nhích. Đao Thần lại không biết chạy đi đâu. Trong bụng thấy kỳ quái, nói: Đao Thần lão gia gia này lúc bỏ đi, như thế nào lại không gọi ta một tiếng. Đang tự kỳ quái, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Đao Thần hai tay đang ôm hai bó củi đi tới. Nhìn thấy Phương Kiếm Minh đã tỉnh ngủ, a a cười nói: "Ngươi tỉnh rồi à, ta thấy củi ở đây cháy sắp hết, nên phải đi chặt thêm một ít. Ta tất nhiên dùng Đại Khảm Đao vào nhiều mục đích, dùng để giết người này, lại có thể dùng để đốn củi, nhất đao lưỡng dụng. Ai lại biết được Đao Thần ta cũng sẽ có ngày dùng đao để chặt củi? Nói ra xong, lão gia hoả nầy lại muốn tự cười nhạo mình.
Phương Kiếm Minh nhấc người đứng lên, cười nói: "Ta còn tưởng rằng Đao Thần lão gia gia bất cáo nhi biệt nữa, không nghĩ tới là Người phải đi đốn củi."
Đao Thần nói: "Không nên gọi ta là Đao Thần lão gia gia. Gọi ta là Đao Thần thúc thúc, hoặc giả gọi ta là Đao Thần đại thúc là được rồi. Ta thoạt nhìn thực đã già vậy sao? Ta tuổi thì lớn, nhưng khuôn mặt ta cũng không hiện vẻ già. Nếu để cho ngoại nhân biết ta đã hơn một trăm tuổi, chẳng phải làm cho rất nhiều người thiếu kinh nghiệm sống phải sợ đến chết sao?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "A a, vậy là tiểu tử này lại cất mình lên được rồi. Ta gọi Người là Đao đại thúc nha."
Đao Thần sửng sốt, nói: "Lại có Họ này sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Đó là đương nhiên, Họ của trăm nhà trong cuộc sống rất là nhiều. Họ hiếm như thế nào, cổ quái làm sao đều có."
Đao Thần cười nói: "Tốt lắm, ngươi đã gọi ta là Đao đại thúc, ta đây cũng không khách khí. Ta kêu ngươi là Phương tiểu tử, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Đao Thần lời này nói ra, may mắn là chỉ có một mình Phương Kiếm Minh nghe thấy. Nếu lúc ấy có ngoại nhân, đối với phúc khí của Phương Kiếm Minh, chắc chắn sẽ không thể không hâm mộ . Còn Đao Thần, hắn sáu mươi năm trước chính là cao thủ Thiên bảng. Trên đời này có bao nhiêu người có thể được "Võ lâm bách sự thông" kia coi trọng. Hắn lúc trước đưa Đao Thần xếp vào vị trí thứ tư, chính là bởi vì Đao Thần là một tuyệt thế thần đao, vạn người chẳng có, trong thiên hạ có mấy người có khả năng bồi tiếp. Sáu mươi năm đã trôi qua, bọn họ tuy là những nhân vật già lão nhất, nhưng luận về danh khí tự nhiên không bằng Chưởng môn nhân hiện nay của các môn các phái. Nhưng là "gừng càng già càng cay", Đao Thần nếu như tái xuất giang hồ, thì thiên hạ đệ nhất cao thủ danh xưng là Độc Cô Cửu Thiên đó sợ rằng cũng phải vội nhường.
Đao Thần gọi Phương Kiếm Minh là Phương tiểu tử, đó là một loại nuông chiều. Đối với Phương Kiếm Minh mà nói, có đưa thân phận bề dưới của hắn lên ngang hàng Thiếu lâm chưởng môn Đại Phương thiền sư, hắn cũng không có đủ bối phận mà lên. Phương Kiếm Minh nghe Đao Thần nói xong, a a cười nói: "Đao đại thúc, Người như thế nào lại khách khí với ta như thế, chỉ cần Người cao hứng, Người gọi ta thế nào đều không sao cả. Danh tự, bất quá chỉ là một thứ dùng để xưng hô thôi."
Đao Thần nói: "Thế nha, ta cũng cho là như vậy. Ta là càng ngày càng thấy thích tiểu tử ngươi. Ai, ngươi nếu sinh ra sớm hơn vài chục năm, Đao Thần ta gì thì gì cũng phải thu ngươi làm đồ đệ, ít nhất cũng muốn cùng ngươi kết bái huynh đệ."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, ta không dám cùng Người kết bái huynh đệ đâu, bằng không Sư phụ ta, Chưởng môn sư bá tổ, bọn họ xưng hô như thế nào với Người."
Đao Thần nói: "Chúng ta có mối quan hệ của chúng ta, ngươi và bọn họ có mối quan hệ của các ngươi, cái khác ta không quản."
Nói xong, bỏ thêm vào một thanh củi, ngọn lửa cháy bùng lên rực rỡ.
Đao Thần liếc mắt nhìn thi thể Vô Danh, than vãn: "Cái chết của Thái sư tổ ngươi thật quá đáng tiếc. Ngươi xem, hắn tài nhất bách xuất đầu (đứng đầu cả trăm người), võ công lại cao vậy, chính là trụ cột của Thiếu lâm tự các ngươi. Hắn hôm nay mất đi, ta có muốn tìm hắn luận bàn cũng không còn có thể."
Nghe Đao Thần nhắc tới Vô Danh, Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, Người nói vì cái gì con người ta lại phải chết đi? Người xem Thái sư tổ ta, ông ấy tại Thiếu lâm tự ẩn tích mai danh, khổ luyện võ nghệ. Đại khái cả đời này không có hại qua một người nào, nhưng lại thực sự đã chết. Mặc dù tuổi của ông ấy cũng đã rất cao, nhưng thân thể ông ấy còn rất tráng kiện, còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề. Ông ấy như thế nào lại rời bỏ nhân thế mà đi."
Đao Thần sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, nói: "Thái sư tổ của ngươi, bọn họ chết cầm như là về. Ngươi phải biết rằng, bọn họ vì bảo vệ Thiên Thiền Đao, không cho ngoại nhân đem nó cướp đi, dùng tính mạng đổi lấy sự an toàn của nó. Thiên Thiền Đao ấy xuất hiện không đúng thời gian thích hợp, nếu không nhóm Thái sư tổ của ngươi sẽ không chết. Ai, đó cũng là sự định sẵn trong cõi mịt mù. Thái sư tổ ngươi nếu không nóng vội thấy Thiên Thiền Đao, cũng sẽ không cùng ta liên thủ phá động, tiêu hao không ít công lực, để cho đám người nọ lúc đó diễu võ dương oai hoành hành. Vào lúc ta cường thịnh, ta một đao là có thể đem đám Hắc y mông diện nhân giống nhau như những quả dưa này, từng đứa từng đứa giết chết. Hoàng phát lão giả nọ cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta. Bây giờ không được. Tối hôm qua "Khuynh thành nhất đao" là ta miễn cưỡng sử ra, làm tổn thất ba tầng công lực. Ba tầng công lực này nếu muốn trong một năm bù lại đầy đủ là không có khả năng."
Phương Kiếm Minh trong lòng cả kinh, nói: "Đao đại thúc, công lực của Người tổn thất thật a?"
Đao Thần gật gật đầu, không nói gì.
Phương Kiếm Minh nói: "Đao đại thúc, Người đó là vì cái gì, Thiên Thiền Đao là một chuyện, vốn cùng Người không hề can hệ, Người có thể không cần cùng bọn chúng liều mạng. Người thân ở bên ngoài sự việc(trí thân sự ngoại), không một ai có thể nói được Người."
Đao Thần nói: "Phương tiểu tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Đao Thần ta nói được làm được. Ta đáp ứng qua, đem bọn ngươi đưa vào trong cốc, ý tứ đó cũng là đem bọn ngươi an toàn ra khỏi cốc. Hôm nay bảy người bọn họ chết trận, Đao Thần ta trong lòng tự thẹn, không nên nói cái gì câu "trí thân sự ngoại", đó không phải khẩu khí của đại trương phu."
Phương Kiếm Minh hướng Đao Thần cung cung kính kính thi nhất lễ, nói: "Đao đại thúc, tiểu tử thụ giáo rồi. Người đối với chúng ta thật là tốt, Phương Kiếm Minh ta sẽ nhớ kỹ."
Đao Thần vẫy vẫy tay, ha ha cười to nói: "Thúi lắm, thúi lắm, ta nơi đó đối với các ngươi có tốt, ngươi cũng không nên làm theo thói của loại tiểu nữ nhân ấy. Đao Thần ta chỉ là theo tính mà làm, thấy gia hoả đó ỷ thế khinh người, lão phu đối với gia hoả này nhìn không thuận mắt, tiện tay phát lạc bọn chúng. Chỉ là không thể tưởng được võ công của bọn chúng thật sự cao như vậy. Ta xem như thất sách rồi."
Đột nhiên nghe thấy có người nói: "A di đà phật, Đao Thần lão thí chủ vì Thiếu lâm tự chúng ta tổn thất ba tầng công lực, Thanh Thành ta thay mặt cho Thiếu lâm tự hướng lão thí chủ hành đại lễ." Chỉ thấy Thanh Thành hoà thượng chậm rãi đứng dậy, đi tới, thong thả hướng Đao Thần làm một đại lễ cực kỳ trang trọng.
"Sư phụ, Người có khoẻ không?" Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói.
Thanh Thành sau khi đã hành đại lễ với Đao Thần, hướng về Phương Kiếm Minh nói: "Minh nhi, bây giờ Thiên Thiền Đao đã ở trong tay ngươi, ngươi sử trí nó như thế nào?"
Phương Kiếm Minh ngẩn ra, nói: "Sư phụ, con..con không biết."
Thanh Thành nhìn nhìn Thiên Thiền Đao đang trong tay Phương Kiếm Minh, hắn cũng không biết nên sử trí Thiên Thiền Đao như thế nào. Bởi vì một cây đao này, gián tiếp hại chết sáu cao thủ Thiếu lâm tự, một trong số đó là siêu cấp cao thủ, nguyên khí Thiếu lâm tự bị tổn thương. Thanh Thành sau khi trở về, như thế nào hướng Đại Phương giải thích.
Lúc này, bầu trời càng ngày càng sáng, một vầng mặt trời đỏ rực đã vượt qua những đỉnh núi xa xa, vươn lên bầu trời. Nhất thời hồng quang chiếu sáng, bên trong Thương Long Cốc một mảng sáng ngời.
Đao Thần hỏi Thanh Thành nên sử lý thi thể bọn Vô Danh như thế nào. Thanh Thành nghĩ nghĩ nói hay là dùng hoả thiêu. Lập tức Đao Thần triển khai tuyệt đỉnh khinh công, xuất ra khỏi cốc tìm lấy ba cái hộp. Lúc trở về, Thanh Thành cùng Phương Kiếm Minh đã đem thi thể Vô Danh bọn họ hoả thiêu xong, liền đem tro cốt cho vào trong hộp ( Năm tăng chung nhau một hộp, A Nghi một hộp, còn một hộp để chứa Vô Danh ). Thanh Thành và Phương Kiếm Minh cũng không kềm chế được, âm thầm đau thương cả nửa ngày.
Đao Thần thấy bộ dạng hai người bọn họ mặt mày sầu khổ, đột nhiên chỉ vào Ngân giác thú bị điểm trụ huyệt đạo kia, nói: "Các ngươi xem, gia hoả kia đại khái bị Hoàng giả lão quái điểm trúng huyệt đạo trên người. Các ngươi bụng cũng đã đói rồi, không bằng chúng ta hôm nay nướng Ngân giác thú lên mà ăn, các ngươi thấy thế nào?"
Thanh Thành vội vàng nói: "Đao Thần lão thí chủ, người xuất gia như thế nào lại ăn thịt, thí chủ không nên giễu cợt tiểu tăng."
Phương Kiếm Minh vì muốn xoa dịu Sư phụ, đồng thời cũng là vì để cho chính mình vui vẻ, vỗ tay cười nói: "Hảo nha, hảo nha, Sư phụ, Người không ăn thịt, nhưng đồ đệ con không kị đồ mặn, hắc hắc, hôm nay ta sẽ động thủ, đem con Ngân giác thú này nướng chín, a a."
Nói xong, nhấc chân hướng Ngân giác thú bước nhanh đến. Ngân giác thú nọ bị chế trụ huyệt đạo suốt đêm, động cũng không động được. Bây giờ nghe Phương Kiếm Minh nói sẽ đem "nướng chín Ngân giác thú", bị doạ cho con mắt liều mạng phải đảo tròn, chú ý lên cái tên quỷ quái gì kia.
Hết chương 30.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:54 PM.
Kiếm Minh từng bước từng bước một hướng Ngân giác thú đi tới. Ngân giác thú bị làm cho toàn thân da thịt căng cứng. Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng giơ Thiên Thiền Đao trong tay lên, làm bộ bổ xuống, doạ cho Ngân giác thú sợ đến khoé mắt thấm ướt, cơ hồ những giọt nước mắt sắp rơi xuống. "Di, ngươi khóc à, không thể nào? Ta chỉ là doạ doạ ngươi một chút thôi, thử xem khi ngươi bị doạ có bộ dáng thế nào. Da ngươi dày như vậy, ta nếu thật sự ăn ngươi, ta đây chẳng phải là thành người có da dầy nhất trên đời à. Ta không cần điều đó."
Đao Thần và Thanh Thành nghe thấy hắn, một hài tử nói như vậy, không nhịn được cười ha hả. Thanh Thành nói: "Minh nhi, như thế còn không được à, da ngươi có dày như vậy, đến lúc đó chính là đao thương bất nhập, ai còn làm thương tổn được ngươi?"
Phương Kiếm Minh nói: "Sư phụ, con tình nguyện muốn đao thương bất nhập, cũng không muốn làm người da dầy nhất thế gian, như thế quá khó nghe a."
Đao Thần nói: "Cái này có gì khó nghe, Phương tiểu tử, Ngân giác thú này không thể là loại động vật bình thường. Ngươi không thấy được nó mới vừa rồi đại chiến hai Hắc y mông diện nhân, uy phong lẫm lẫm cỡ nào à."
Phương Kiếm Minh nói: "Nó lại như thế nào, cũng bị người ta một ngón tay điểm trúng huyệt đạo. Hoàng phát lão quỷ nọ thật sự là kỳ quái, không biết hắn đã theo ai học được công phu cổ quái, cư nhiên nhận biết được huyệt đạo động vật. Đao đại thúc, động vật thật có huyệt đạo à?"
Đao Thần nói: "Điều đó ta biết. Ngươi không phải nghe hắn nói đến từ Ngoã thứ à. Ta nghĩ điều đó là do cao thủ Ngoã thứ bọn chúng phát hiện. Người Trung nguyên chúng ta, có thể đến nơi đó nghiên cứu những cái này."
Thanh Thành thấy bọn họ đề cập tới Hắc y mông diện nhân, hỏi đao Thần: "Đao Thần thí chủ, Hắc y mông diện nhân này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ngươi có biết không."
Đao Thần cười khổ, nói: "Bọn họ đều có một miếng vải đen che trên mặt. Cho dù ta thấy qua bọn họ, cũng không nhận ra được. Ta tại đây, bên trong Thương long cốc này đợi thời gian lâu như vậy, sớm không nghe thấy chuyện trong chốn giang hồ. Ôi chào , ngươi không phải thường đi lại trong chốn giang hồ ư, như thế nào cũng không biết bọn họ."
Thanh Thành nói: "Có lẽ ta thấy qua trong bọn họ có mấy người thật là tốt, nhưng là bọn họ che mặt, ta cũng nhìn không ra. Cứ theo võ công của bọn chúng, hai người bọn ta đều không phải đối thủ. Không biết trên giang hồ khi nào lại có nhiều cao thủ như vậy."
Đao Thần nói: "Nếu đoán không ra, vậy không nên đoán nữa. Nói không chừng từ nay về sau sẽ còn gặp nhau trong chốn giang hồ, bọn họ dù thế nào cũng đã cùng Thiếu lâm tự các ngươi kết đại cừu rồi."
Thanh Thành sắc mặt trầm xuống, nói: "Không sai, bọn họ vô cớ tới cướp lấy Thiên thiền đao, giết người Thiếu lâm tự, món nợ này sớm muộn gì Thiếu lâm tự cũng sẽ tới tìm bọn chúng đòi lại. Người xuất gia chúng ta tuy nói ăn chay niệm phật, khá để tuỳ tiện mặc người khi dễ."
Thình lình nghe Phương Kiếm Minh cả kinh kêu lên: "Đao đại thúc, Sư phụ, các Người tới nha. Nó khóc rất thương tâm, các Người cứu cứu giúp nó đi."
Đao Thần và Thanh Thành chạy tới. Lúc này mới phát hiện Ngân giác thú nọ, vì giải không được huyệt đạo, gấp đến độ nước mắt từng giọt lớn từng giọt lớn lần lượt rơi xuống. Phương Kiếm Minh ở một bên, tay chân không biết làm gì đứng nhìn.
Đao Thần nhìn nhìn Ngân giác thú, trầm ngâm một lát,, nói: "Để cho ta tới thử xem, nói không chừng ta thực có thể giải khai huyệt đạo cho nó."
Nói xong, đến gần Ngân giác thú, rất nhanh nhẩy lên, khi đang lướt qua đỉnh đầu Ngân giác thú, liền vươn tay vỗ một cái lên trên người nó, nội lực nhả ra. Trong nháy mắt nội lực đã chạy khắp các kinh mạch Ngân giác thú. Đao Thần đột nhiên cảm thấy phía trước có một đạo nội lực ngăn trở đường đi, hét lớn một tiếng, đã đem cỗ nội lực nọ trừ bỏ đi, huyệt đạo của Ngân giác thú cũng được giải khai."
Ngân giác thú được tự do, đầu tiên là rống lên một tiếng dài, tiếp theo quỳ xuống, hướng ba người thi lễ. Lúc nhìn Đao Thần, tựa như ý tứ bất hảo, ánh mắt có vẻ có chút khó khăn vì tình. Đao Thần biết Gia hoả nầy, đã nhiều năm nay cùng hắn đảo loạn không ít. Nó thường xuyên chuyên chú tới tìm hắn đả đấu. Hôm nay nó được Đao Thần cứu, trong lòng nó tự lấy làm thẹn, tựa như cảm thấy ý tứ bất hảo.
Đao Thần thấy vậy, cười nói: "Gia hoả ngươi, từ nay về sau nên rút ra được bài học, không nên hồ loạn thương tổn người khác. Hôm nay ta cứu ngươi, là do nể mặt Phương tiểu tử, bằng không ta sẽ chẳng bao giờ cứu ngươi. Ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn hắn ấy."
Ngân giác thú xoay người, lại hướng Phương Kiếm Minh thi nhất lễ, khiến cho Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Đại gia hoả ngươi rất là lém lỉnh, tốt lắm, ngươi đừng cám ơn ta, ngươi chắc cũng đã đói bụng rồi phải không, ngươi có thể đi về, nhớ kỹ, từ nay về sau không được thương tổn người tốt a."
Ngân giác thú nghe Phương Kiếm Minh nói xong, ánh mắt vui vẻ, quay lại đối diện ba người cao giọng rống lên vài cái, rồi "thịch thịch" chạy vào sâu trong cốc. Phương Kiếm Minh thấy nó thân thể khổng lồ, nhưng lại không một chút ảnh hưởng tới động tác, hoàn toàn linh hoạt, không khỏi nghĩ tới Sư phụ.
"Sư phụ, Người như thế nào lại trở nên gầy như vậy, chẳng lẽ thật sự là do luyện công gây ra sao?"
Thanh Thành cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Phương Kiếm Minh, nói: "Vi sư không phải đã sớm nói cho ngươi rồi sao, dáng người của ta mập mạp, có hơn phân nửa nguyên nhân là do luyện một loại công phu, loại công phu này là độc môn tuyệt kỷ Thiếu lâm tự chúng ta. Tên bất hảo nào đó nghe được, kêu là "Cật phạn công" (Công phu ăn cơm-ND). Ngươi không có thấy ta lúc ta ở Thiếu lâm tự, sức ăn khoẻ nhất toàn chùa, nhưng từ khi ký Ước pháp tam chương với ngươi đến nay, a a, ta còn thực không có qua một lần ăn no."
Phương Kiếm Minh nghe xong, vội nói: "Đều là con không tốt. Sư phụ, con với Người không ký Ước pháp tam chương nữa, con tự mình ký với mình Ước pháp tam chương nha."
Thanh Thành sắc mặt nghiêm chỉnh, nói: "Minh nhi, như thế không được. Người trên giang hồ cực coi trọng lời hứa, ngươi tuy là một đứa trẻ nhỏ, ta cũng không có thể hứa với ngươi rồi lại ân hận."
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy làm sao bây giờ, Sư phụ ăn không no, chẳng phải là luyện công sẽ không luyện tốt được sao."
Thanh Thành cười nói: "Không có việc gì cả. Bây giờ môn công phu này của ta xem như đã bị phá, nếu muốn luyện lại từ đầu, cũng không có thời gian nữa. Ngươi thấy dáng người ta bây giờ cao gầy, giống như trước kia khi chưa béo. Đó cũng là một loại "nhân hoạ đắc phúc" phải không."
Phương Kiếm Minh nghe xong, hỏi: "Gặp phải điều đó có ảnh hưởng đến công phu của Sư phụ không?"
Thanh Thành nói: "Gặp thì cũng gặp rồi, bất quá ảnh hưởng tịnh không quá lớn, ta có Thiếu lâm Long trảo thủ trong người, cũng khá đủ để thu thập những nhân vật bình thường trong chốn giang hồ."
Đao Thần đột nhiên cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, thầy trò các ngươi còn không đói sao? Lão phu đói đến mức bao tử cũng tạo phản rồi, đi, đến động phủ của lão phu mà xem, ta nơi đó có món ăn ngon, man đầu cũng tốt, thịt béo cũng tốt, toàn là đồ ăn tốt. Được rồi, Phương tiểu tử, ngươi có uống được rượu không?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, Đao Thần cười nói: "Hách, đã bước chân ra làm người hành tẩu trên giang hồ há có thể không uống rượu, đi, hôm nay lão phu có sai cũng không thể không dạy dỗ ngươi. Đại hoà thượng, ngươi không được ngăn cản ta, dù chỉ là để cho ta có chút thể diện."
Nói xong, kéo Phương Kiếm Minh đi theo. Phương Kiếm Minh nhớ tới một việc, liền chỉ chỉ thi thể của đám Hắc y nhân, nói: "Đao đại thúc, Người có lòng nhân từ, đưa bọn họ mai táng được không."
Đao Thần nói: "Ngươi thật là có lòng hảo tâm, nhiều người vậy nói ta như thế nào sử lý......." Rồi nhìn nhìn mọi nơi, nói: "Không bằng như vậy đi, chúng ta đưa bọn họ chôn ở trong cái động kia, ta dụng thần công chấn vỡ vách động, coi như là chỗ an thân của bọn họ ."
Lập tức, ba người cùng động thủ, đã đem hơn mười thi thể Hắc y nhân tiến vào bên trong động. Thanh Thành vốn nói thế nào cũng sẽ mặc kệ, nhưng dưới sự cầu tình của Phương Kiếm Minh, hắn dù không tình nguyện nhưng cũng vội vàng giúp đỡ. Đương khi Đao Thần dụng chưởng lực chấn vỡ vách động làm loạn thạch rơi xuống, Thanh Thành cũng hung hăng đánh vài chưởng, trong lòng thầm nghĩ: Mấy người các ngươi giết người Thiếu lâm tự chúng ta, ta còn nhặt xác các ngươi, thật là không công bình, ta cho các ngươi chôn càng sâu càng tốt, trọn đời không được siêu sinh."
Đợi cho Đao Thần cơ hồ đem sơn động biến thành đá vụn chôn bọn Hắc y nhân xong. Bọn họ ba người lúc này mới xuất phát, do Đao Thần dẫn đường, tới động phủ của Đao Thần dùng cơm.
Hết chương 31.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:53 PM.
Phương Kiếm Minh lần đầu uống rượu, tửu lượng cũng không tệ lắm. Sau khi uống được hai ba chung nhỏ, đã thấy say chuếch choáng liền ngã xoài xuống nằm ngủ tại nơi rộng khoảng một trượng vuông là chỗ ở của Đao Thần. Thanh Thành thấy hắn ngủ say như chết, cắn một miếng Man đầu, nói với Đao thần: "Đao lão tiền bối, ngươi như thế nào lại cho hắn uống quá say như vậy? Hắn còn nhỏ, thân thể sợ rằng không chịu đựng được."
Đao Thần cười nói: "Đại hoà thượng, ngươi là người xuất gia, đương nhiên không biết uống rượu rất là tốt. Lão phu nói cho ngươi biết, rượu là một thứ tốt, người giang hồ chúng ta uống, không chỉ có làm tăng lòng can đảm, hơn nữa còn có diệu dụng hoạt huyết dưỡng khí. Đối với người luyện võ mà nói, chỉ cần không tham uống, coi rượu như mạng mình, thì đó sẽ là một sự dưỡng thân chi đạo đó."
Thanh Thành kinh dị nói: "Thật vậy chăng, nói như vậy uống rượu là tốt, thực sự là rất tốt sao. Đáng tiếc ta là người xuất gia không được phép uống rượu."
Đao Thần nói: "Điều đó còn giả sao. Ta nói cho ngươi biết, sáu mươi năm trước, cùng ta nổi danh, cùng bài danh trên Thiên bảng là một lão gia hoả, ngoại hiệu kêu 'Tuý đạo nhân', hắn một ngày uống năm cân Hoàng mễ thang. Ta cùng hắn tương giao không nhiều, bất quá, mỗi lần thấy hắn đều là say bí tỉ, chưa bao giờ gặp hắn trong lúc tỉnh táo. Võ công của hắn....chà chà, cực kỳ lợi hại, kẻ khác có phòng bị cũng không phòng bị được. Ta đều ở thủ hạ của hắn giấu diếm nói ra mà biết."
Thanh Thành nghe xong, nói: "Đao lão thí chủ, Tuý đạo nhân này là ai vậy?"
Đao Thần nói: "Hắn không phải là đạo nhân chân chính. Hắn trước kia là một tên quỷ hỗn trong một cái đạo quan. Quan hệ với Quan chủ đã tới hồi bế tắc, hắn coi rượu như sinh mạng, Quan chủ đành phải đuổi hắn ra khỏi đạo quan. Hắn thật ra du nhàn tự tại, tứ hải là nhà, gặp việc bất bình, ra tay tương trợ, là một kì dị hiệp sỹ giữa phong trần. Người trong võ lâm thấy hắn luôn say tuý luý đã kêu hắn là 'Tuý đạo nhân'. Nói về tuổi của hắn, đại khái so với ta ít hơn không nhiều lắm, nếu còn tại thế, bây giờ cũng phải hơn một trăm hai mươi tuổi."
Thanh Thành nghe xong, trong lòng âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ: Những lão quái vật này, người nào cũng đều đã thành tinh, võ công cao như vậy, sống lâu như vậy, hành sự lại riêng rẽ như vậy, chẳng trách trở thành những người làm đau đầu các nhân vật võ lâm."
Đao Thần trầm tư một chút hỏi: "Đại hoà thượng, Bây giờ ngươi định làm sao?"
Thanh Thành nói: "Ai, ta còn có thể như thế nào nữa, đành phải trước tiên là về Thiếu lâm tự. Điều tốt của lần này là không có uổng phí công phu. Thiên thiền đao, một trong thất tuyệt của Thiếu lâm tự chúng ta tốt xấu gì cũng vật quy nguyên chủ."
Đao Thần nói: "Đại hoà thượng, có một câu nói, nói ra sợ rằng ngươi mất hứng?"
Thanh Thành vội hỏi: "Đao lão thí chủ, không nên nói như vậy, có điều cần nói ngươi cứ nói."
Đao Thần nói: "Ta cùng Thiên thiền đao nọ tại Thương long cốc đấu vài chục năm, tóm lại không phải là đối thủ của nó. Nó bây giờ là kẻ tự do, sợ rằng sẽ không trở về Thiếu lâm tự với ngươi. Trên đời này ngoại trừ Phương tiểu tử có thể thuần phục nó, ai cũng không có thể. Kỳ quái chính là Thiên thiền đao như thế nào lại bị Phương tiểu tử thuần phục đây. Phải chăng Thiếu lâm tự các ngươi có phương pháp gì đó?"
Thanh Thành nói: "Đao lão thí chủ nói đùa, Thiếu lâm tự lấy đâu ra bản lãnh đó. Ta cũng thấy rất kỳ quái, Thiên thiền đao ở trong tay Minh nhi, như thế nào lại trở nên rất an tĩnh, im lặng. Trong mặt này chẳng lẽ có cái gì đó kỳ quái?"
Đao Thần cúi đầu suy nghĩ, hỏi: "Phương tiểu tử đã học qua Thiên thiền đao pháp chưa?"
Thanh Thành nói: "Lúc đó nha, Thiên thiền đao pháp này là chí bảo của Thiếu lâm tự. Nếu ta không thấy Vô Dang sư tổ sử xuất, ta cũng không biết Thiếu lâm tự có người hiểu biết đó."
Đao Thần nói: "Điều này thật là lạ, Vô Danh Lão hoà thượng học Thiên thiền đao pháp, nên cùng Thiên thiền đao phải có chỗ câu thông mới đúng. Phương tiểu tử không có học. Như thế nào ngược lại là Phương tiểu tử cùng nó sinh ra cộng hưởng, mà Vô Danh không có nửa điểm động tĩnh. Việc này thật sự là có điểm tà môn."
Thanh Thành cười khổ nói: "Lão tiền bối nghĩ không ra, tiểu tăng lại có thể ngộ cho ra sao. Đại khái đây là = như lời Phật chủ nói - 'số mệnh' ư."
Chỉ thấy Đao Thần lắc lắc đầu, miệng nói: "Không đúng, không đúng. Mặt này nhất định có cái gì bí mật. Chờ Phương tiểu tử tỉnh lại, ta sẽ tra xét trong cơ thể hắn thật ra có bảo bối gì mà làm cho Thiên thiền đao đối với nó tâm phục khẩu phục."
Hai người chuyện phiếm nửa ngày, Đao Thần đột nhiên nói: "Đại hoà thượng, ta muốn đem Phương tiểu tử dẫn theo trên giang hồ lịch lãm một phen, chẳng biết ngươi có đáp ứng chăng?"
Thanh Thành kinh ngạc, không nói gì.
Đao Thần nói: "Như thế nào? Ngươi sợ ta không chiếu cố cho hắn được tốt sao?"
Thanh Thành vội nói: "Không phải, ta đâu có nghĩ như vậy, chỉ có điều tiểu tăng sợ sau khi trở về như thế nào hướng Chưởng môn sư bá giải thích."
Đao Thần cười to nói: "Điều này quá dễ, ngươi cứ nói với Chưởng môn của các ngươi, ta - Đao Thần, người trên Thiên bảng muốn dẫn Phương tiểu tử đi ra ngoài chơi đùa, hắn còn có thể không cho ư?"
Thanh Thành nghe xong lời này, vội vàng nói: "Chỉ một câu nói này của Đao lão thí chủ, tiểu tăng an tâm rồi. Minh nhi từ nay về sau có cái gì không đúng, Đao lão thí chủ cứ toàn quyền giáo huấn hắn."
Đao Thần cười nói: "Ha ha, ta nào dám giáo huấn hắn, nói không chừng ngược lại hắn giáo huấn ta thì có." Nghe nói xong, Thanh Thành không kìm được cười rộ lên.
Hôm sau, Thanh Thành mang theo ba cái hộp có chứa cốt hôi, đầu vai treo một bao quần áo, gác qua bên hông là Thiên thiền đao giả ( Chủ yếu hữu dụng là bao vải chứa cốt hôi ), trang phục có chút bất thường không ra loại nào, cùng Đao Thần và Phương Kiếm Minh hai người vẫy tay từ biệt. Vốn Phương Kiếm Minh muốn đem Thiên thiền đao cùng bí kíp giao cho sư phụ, đâu ngờ Thiên thiền đao thấy Phương Kiếm Minh muốn đem nó tống xuất đi, không khách khí từ trong tay hắn bay ra, hung hăng tại trên thân Thiên thiền đao giả kia gõ ba cái cảnh cáo. Phương Kiếm Minh đành phải từ bỏ ý định đó, bí kíp vốn dĩ đã cầm ra tay lại đem cất trở vào trong ngực áo. Bây giờ trong ngực áo của Phương Kiếm Minh, không chỉ có bảo bối "Đại thuỵ thần công" bí kíp của hắn, còn có vật mà người trong võ lâm mơ tưởng dĩ cầu, đó chính là Thiên thiền đao bí kíp.
Phương Kiếm Minh từ nhỏ cùng Sư phụ sống chung cùng một chỗ, giờ phải chia ly, lại không biết khi nào mới có thể gặp lại, không nhịn được hai hàng lệ chảy ra. Thanh Thành thấy vậy, trong lòng cũng thương tâm, nói: "Minh Nhi, nam tử hán không được khóc bù lu bù loa như thế, sau khi Sư phụ về chùa, qua một đoạn thời gian sẽ hạ sơn đi tìm ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp nhau, ngươi phải nghe lời Đao lão thí chủ đó, biết không?"
Phương Kiếm Minh gật gật đầu. Đao Thần đột nhiên lấy ra từ trong ngực một tiểu đao làm bằng gỗ, nói: "Đại hoà thượng, nếu trên đường ngươi gặp phải người mà chưa rõ tốt xấu, hãy lấy tín vật của lão phu đưa ra. Bọn họ nếu không nhận biết, ngươi có thể bằng tín vật này tìm một nhà trước cửa có treo cành tre, đó chính là hiệu cầm đồ, yêu cầu bọn họ tương trợ. Bọn họ nhất định giúp ngươi vượt qua khó khăn."
Thanh Thành tiếp nhận tiểu đao, cám ơn vài câu, quay đầu lại bước đi. Phương Kiếm Minh yên lặng nhìn bóng lưng không hề mập mạp của Sư phụ đi xa dần, lẳng lặng cầu nguyện cho Sư phụ.
Phương Kiếm Minh cùng Đao Thần đợi ở bên trong Thương long cốc ba ngày, lúc này mới thu thập hành lí, rời khỏi Thương long cốc. Đi tới rừng cây bên ngoài cốc, Đao Thần đột nhiên kéo Phương Kiếm Minh lại, nói: "Phương tiểu tử, chờ một chút."
Phương Kiếm Minh đang cảm thấy kỳ quái, Đao Thần đã lớn tiếng cười, nói: "Ha ha, các ngươi đám gia hoả kia, hãy ra đây cho lão phu."
Hắn vừa mới dứt lời, bên trong rừng cây bóng người như cơn lốc, vài ba hàng đại hán uy mãnh mặt bôi chỗ đen chỗ tím, thân vận đồ màu đỏ đã phóng ra. Trong tay bọn họ đều cầm cung cứng, tên đã lắp sẵn trên dây. Nhiều khả năng hình thế xung đột sẽ sắp xảy ra.
Hết chương 32.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:52 PM.
Phương Kiếm Minh tịnh không biết những người này là thần thánh phương nào, nhưng Đao Thần biết. Đao Thần tại dải đất này chờ đợi một thời gian dài như vậy, tự nhiên biết được những người này mục đích là cầu cái gì. Đao Thần thấy bọn họ, cười lạnh một tiếng, nói: "Gọi quản sự của các ngươi đến nói chuyện."
Chỉ thấy một hán tử mặc trường sam màu lam từ trên một cây đại thụ phi thân nhảy xuống. Trên vai xéo ra sau lưng ló chuôi một thanh lợi kiếm. Trên môi bám hai hàng ria mép trông như hai nét phẩy. Bộ dáng thực ra cũng đoan chính. Chỉ nghe thấy hắn nói: "Các ngươi là ai? Ở chỗ này làm cái gì?"
Đao Thần nói: "Thế các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì? Chắc các ngươi cũng biết đây chính là địa bàn của ta."
Lam sơn hán tử nói: "Chúng ta là hộ viện của Vương tài chủ gia. Chúng ta tới bắt dã thú ngày đó đã sát hại Vương thiếu gia. Ngươi nói đây là địa bàn của ngươi, tốt lắm, dã thú kia chắc là do các ngươi nuôi dưỡng. Mau đưa súc sanh nọ giao ra đây, rồi cùng bọn ta tới gặp Vương tài chủ lão gia."
Đao Thần hắc hắc cười nói: "Có chuyện thích thú rồi đây. Ngươi coi các ngươi cầm cung tên chĩa vào chúng ta, làm chúng ta sợ quá. Dã thú nọ một hồi nữa sẽ tới, các ngươi chờ một lát. Lẽ ra nó không nên cắn chết thiếu gia của các ngươi, để bây giờ nó phải gặp phải điều không may mắn này."
Lam sơn hán tử cười, nói: "Ta xem trang phục của các ngươi như là trốn tránh người giang hồ, như thế nào lại chạy đến nơi này cư ngụ?"
Đao Thần nói: "Không có biện pháp a, bên ngoài bọn người xấu hoành hành, chúng ta là những thường dân nhỏ bé không thể sống yên ổn được. Đương nhiên chỉ là bắt chước người trong Đào hoa nguyên, tránh ở thâm sơn. Còn hơn là ở bên ngoài để chịu sự khinh rẻ và áp bức. Ngươi có hiểu được điều ta nói không?"
Lam sam hán tử vừa nghe, cả giận nói: "Ngươi gia hoả nầy, nói lời này là có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi đối với Đại Minh ta sớm có điều gì bất mãn chăng?"
Đao Thần nói: "Ai nha, ta chỉ là một thường dân nhỏ bé, có mấy cái đầu mà dám đối với Đại Minh sớm có cái gì bất mãn. Chỉ là sống không nổi nữa, chỉ khi chạy đến thâm sơn này, trong rừng già mới có vài thứ hỗn tạp để mà ăn, không có ý tứ gì khác."
Vừa nói xong câu chuyện, mấy hàng đại hán thân đỏ mặt loang lổ nọ tay cầm cung cứng, từng bước, từng bước hướng bọn họ tiếp cận. Tới khi còn cách hơn ba trượng thì dừng lại. Phương Kiếm Minh đếm số người, thấy tổng cộng có sáu hàng, mỗi một hàng tám người, như vậy là bốn mươi tám người, bốn mươi tám cây cung đều đang giương sẵn, nhưng khí thế không giống nhau.
Lam Sam hán tử thấy bọn họ trong tay đều cầm đại đao, nếu đối phó với hai người bọn họ thực ra có điểm không hay, nói: "Dã thú nọ như thế nào còn chưa thấy tới? Có phải hai ngươi cố ý ở đây kéo dài thời gian, để cho nó chạy trốn."
Đao Thần truyền thanh cho Phương Kiếm Minh nói: "Phương tiểu tử, chờ ta nói xong đó chính là lúc xuất thủ, ngươi phải nhanh chóng động thủ theo, chúng ta đánh cho hắn không kịp ứng phó, hắc hắc, theo bọn chúng mà đùa rỡn cho nghiêng ngả, đó mới chính là ý tứ."
Nhưng lúc đó ngoài miệng lại nói khác: "Đại gia, ngươi xem, dã thú nọ chẳng phải là đã tới sao?
"Ở chỗ nào? Ta như thế nào không nhìn thấy."
Lam Sam hán tử và bốn mươi tám đại hán toàn thân căng thẳng, con ngươi đảo tròn quan sát chung quanh, đều chú ý tìm kiếm tung tích dã thú. Đao Thần ha ha cười nói: "Các ngươi những gia hoả không sợ chết này, Ngân giác thú ấy mà tới, há các ngươi còn có lý do mà sống lâu hơn sao. Thôi thì để cho ta tới phát lạc các ngươi, động thủ........"
Nói xong, phách không một chưởng, chưởng phong bài sơn đảo hải thổi trúng rừng cây làm vang lên những tiếng ầm ầm. Hai hàng đại hán phía trước bị cuốn đi ngã lổng chổng trên mặt đất, cuộn lại thành một đống hỗn loạn. Cùng lúc đó Phương Kiếm Minh khẽ cười một tiếng, thân hình phóng lên, lướt qua trên đầu bọn chúng. Hữu thủ cầm Thiên thiền đao liền với vỏ đao, huy xuất một phiến đao ảnh, công kích lên cung tiễn của hàng cung tiễn thủ thứ ba. Cung tiễn giống như làm bằng giấy hồ, toàn bộ đều bị chém thành hai đoạn. Phương Kiếm Minh vẫn trong tiếng cười, hàng cung tiễn thủ thứ tư, thứ năm còn chưa kịp bắn ra mũi tên nào, cung tiễn đã bị Vỏ đao Thiên Thiền chém đứt. Thiên thiền đao thật là lợi hại.
Lam Sam hán tử thấy thế kinh hãi thất sắc, nói: "Hàng thứ sáu, bắn cho ta, bắn chết bọn chúng, đừng..... ách." Nói còn chưa dứt lời, Đao Thần cong ngón tay búng một cái, bắn ra một tia chỉ phong, điểm trúng huyệt câm của hắn, rốt cuộc không thể nói được nữa. Đao Thần nói: "Tiểu tử ngươi huyên náo ầm ĩ quá, rất là phiền não, ngươi lại còn nói nữa."
Phương Kiếm Minh động tác cực nhanh, tay trái Long trảo thủ phát xuất, chỉ trong giây lát đã đem hàng thứ sáu gồm tám hán tử đánh ngã lăn trên mặt đất. Những hán tử này bất quá thân hình cao lớn, chỉ có sức khoẻ không có võ công. Chỉ là học qua một ít "Hắc hổ đào tâm" kiểu như người ta làm động tác cấy lúa, mà đối thủ tại đây lại là nhân vật võ lâm.
Đao Thần thấy năm hàng đại hán phía trước rút đoản đao từ bên hông ra, ha ha cười, nói: "Động đao với ông nội ngươi, thực sự làm ta cười chết mất." Nói xong, thân hình nhất động, nhanh như tia chớp xuyên nhập vào trong đám đông, giống như lưu thuỷ lướt qua bên người bọn chúng. Đoản đao trong tay mọi người chịu không được một cỗ đại lực, đều rời tay bay ra. Nhất thời ánh đao sáng loé, trên không trung cùng nhau phi vũ, liên tục va chạm nhau. Tiếng "đang đang" vang lên không ngừng, tấu lên giai điệu của một bản nhạc giản đơn.
Đao Thần chụp lấy Phương Kiếm Minh, phi thân lướt qua đỉnh đầu mọi người, ha ha cười to, bay ra bên ngoài vài chục trượng. Những người có mặt tại hiện trường thấy qua người có khinh công cực kỳ kinh khủng như vậy, lập tức bị doạ cho mặt không còn chút máu. Cũng may, đối phương không có ý hại bọn họ, bằng không có thêm một trăm người nữa cũng không là đối thủ của hai người bọn hắn.
"Thần tiên a...... thần tiên" có người thất thanh kêu to, như thể hưởng ứng tiếng vang, mọi người vội quỳ gối trên mặt đất, quay về phương hướng Đao Thần và Phương Kiếm Minh vừa biến mất dập đầu lạy vài cái. Nếu để cho hai người phía trước nhìn thấy, chẳng phải là muốn bọn họ cười đến chết sao.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh vừa ra khỏi mảng rừng đại thụ đó, thân hình chạy chậm lại, Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, Người điểm trúng huyệt câm của Lam Sam hán tử kia, bảo hắn từ nay về sau như thế nào mà nói chuyện?"
Đao Thần nói: "Ta nắm chắc không sai một ly, không ngoài một canh giờ, huyệt câm của hắn sẽ tự được giải, đến lúc đó lại có thể nói chuyện được, chỉ có điều không có thời gian ba ngày, sợ rằng thanh quản của hắn không thể hoàn hảo như lúc ban đầu."
Hai người nói nói cười cười, ra khỏi dải đất đó, thẳng theo phương hướng Tây Bắc bỏ đi.
Trải qua sự việc này, tâm tình Phương Kiếm Minh cực tốt. Hắn đã biết chính mình cũng coi như là rất lợi hại, ầm ĩ bảo Đao Thần dẫn hắn đến địa phương gần nhất có nhiều nhân vật võ lâm qua lại. Đao Thần đã nhiều năm không hành tẩu giang hồ, nên không minh bạch việc đó, đành phải mang theo Phương Kiếm Minh bôn tẩu tứ xứ.
Bọn họ hai người đi ba ngày, đã đi vào đất Tứ xuyên. Nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, biết rằng còn cách giải đất phồn hoa không xa. Một ngày kia tới bên ngoài một đại trang viện. Bọn họ đi vòng tới vị trí đại môn. Ngẩng đầu nhìn xà ngang trên cửa, thấy mặt trước có bốn chữ đại tự "Tình nhân sơn trang." Chữ viết như rồng bay phượng múa, cách viết rất có kỹ năng, không có trên hai mươi năm khổ luyện, đừng mơ tưởng viết ra những chữ tốt như vậy.
Phương Kiếm Minh thấy vậy, ngạc nhiên nói: "Đao đại thúc, trang viện này như thế nào lại kỳ quái như vậy. "Tình nhân sơn trang", chẳng lẽ là có rất nhiều tình nhân à?"
Đao Thần vỗ đầu hắn, cười mắng: "Xú tiểu tử, ngươi biết cái gì là tình nhân chăng? Không nên nói lung tung, hắc hắc, "Tình nhân sơn trang" này lão phu chưa từng nghe nói qua, không biết bên trong có trò chơi gì, lão phu rất muốn xem qua."
Nói xong, chộp lấy Phương Kiếm Minh kéo theo, nhấc chân đi lên phía trước. "Bang bang bang" rõ ràng là tiếng gõ cửa. Chỉ trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, đến gần, đại môn "nha" một tiếng mở ra, một trung niên nhân đỉnh đầu có mang một cái khăn trùm đen đi tới, nhìn nhìn bọn họ, tựa như đang nhìn thú vật, thì thầm nói: "Tiểu hài, quá nhỏ, không được, trung niên nhân này rất khoẻ, cơ thể rắn chắc, thật là nhân công tốt nhất nhì, nếu không có gì thay đổi lưu lại trong Trang bổ củi đốt lửa."
Đao Thần nghe hắn thì thầm nửa ngày, mà thuỷ chung không có một lần nhìn thẳng bọn họ, nói: "E hèm, ngươi là quản gia trong Sơn trang này phải không?"
Người nọ ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao mà biết?"
Đao Thần cười " xuy" một tiếng, nói: "Thì ta có khả năng nhận ra mà. Thúc điệt chúng ta đi ngang qua quý trang, thấy khát nước, nghĩ đi vào kiếm chén nước để uống, chẳng biết có được đáp ứng không."
Quản gia nọ nói: "Chao ôi.... các ngươi không phải vì Sơn trang của chúng ta mà tới ư?
Đao Thần và Phương Kiếm Minh nghe được, ngẩn người ra. Quản gia nọ tiếp theo nói : "Các ngươi có biết quy củ của Sơn trang chúng ta không?"
Quản gia nọ mỉm cười, nói: "Các ngươi cần phải hiểu rõ, người tiến vào Sơn trang chúng ta, sẽ không thể ra khỏi...., trừ phi người đó là con dâu của Sơn trang chúng ta hoặc là Thiếu nãi nãi, bằng không phải chịu sống lao động cực nhọc trong Trang."
Đao Thần vừa nghe, giận dữ nói: "Có cái lý nào như thế, các ngươi là cái loại Sơn trang chó má gì? Nếu chọc giận lão phu, lão phu sẽ bổ cho Sơn trang các ngươi một đao."
Quản gia nọ kỳ quái nhìn Đao Thần nói: "Chao ôi.... ta nói ngươi có hình dáng như thế nào, ngươi không nguyện ý đáp ứng, đơn thuần bỏ đi là được. Cũng không ai bắt ép kéo ngươi tiến vào. Chúng ta đang nói chuyện hoà nhã, như thế nào lại nổi nóng chứ."
Đao Thần cười lạnh nói: "Xú quy củ này của các ngươi là ai định ra?"
Quản gia nọ nói: "Là Lão lão gia chúng ta định ra, làm sao vậy?"
Đao Thần nói: "Hắn xứng đáng bị quất một roi vào mông đít, người nào nha, định ra loại quy củ thối nát này, chẳng phải là muốn rất nhiều người nghe tiếng mà lùi bước sao."
Quản gia nọ hắc hắc cười nói: "Tiểu tử ngươi đã chán sống rồi phải không, dám ở chỗ này nói không đúng về Lão lão gia. Ngươi không biết có rất nhiều người giang hồ muốn đến đều không đến được sao. Hôm nay lão tử tâm tình thoải mái, không so đo với ngươi. Hai người các ngươi mau cút ngay, không được ở đây mà cãi bướng." Nói xong, định đóng cửa Đại môn lại.
Đao Thần ha ha cười, nhấc chân đè lên cánh cửa giữ lại. Quản gia nọ võ công vô cùng ghê gớm, thấy thế giận dữ bổ ra một chưởng. Đao Thần cứng cỏi chịu một chưởng của hắn, không có việc gì. Quản gia nọ trong lòng cả kinh, quát to: "Tiểu tử ngươi cố ý tìm chuyện phải không. Sao không mở mắt mà nhìn đây là nơi nào trên mặt đất, há có thể để cho ngươi giương oai."
Nói xong, mở toang đại môn, vọt lên phía trước, tay duỗi ra truy theo hai vai Đao Thần. Đao Thần thấy lúc hắn xuất thủ, kình phong lẫm lẫm, biết võ công của hắn không thấp. Nhưng loại cao thủ này trong mắt hắn còn chưa đủ cân lượng, nên để hắn nắm được hai vai. Quản gia nọ thấy đã tóm được hai vai đối phương, trong lòng vui vẻ, nói: "Tiểu tử, gia gia ta cho ngươi nằm xuống này."
Rồi phát lực quật ngã Đao Thần. Bàn chân Đao Thần tựa như mọc rễ, một ly cũng không động. Quản gia nọ phát lực vài lần, vẫn như thế không có lay chuyển được Đao Thần, trong lòng sinh ra sợ hãi. Hắn chính mình hiểu rõ, hắn mỗi một lần phát lực, dù là cự thạch ngàn cân cũng bị hắn nhấc lên. Vậy mà Gia hoả này ngay một chút cũng không động, hắn trở lại cười nhạo chính mình, biết hôm nay đã gặp phải đại nhân vật.
Lúc hắn đang chuẩn bị triệt thủ, Đao Thần lại chụp một cái nắm được vai phải hắn, cười nói: "Ngược lại, ta cũng quật ngã ngươi một cái, xem ai là ông nội của ai."
Đao Thần tiện tay ném đi, Quản gia nọ như đằng vân giá vũ bay ra mãi tận đằng xa. Cũng may hắn khinh công cũng khá, dưới thế công ấy, một cái "Xảo phiên vân", thân thể tại không trung tạo thành một vòng xoắn, lúc đó mới hạ xuống mặt đất. Quay đầu nhìn lại, khoảng cách tới Đao Thần không dưới mười trượng cự ly. Đao Thần nhấc chân đá một cái, đem đại môn đá bung rộng ra, rồi mang theo Phương Kiếm Minh tiến tới.
Hết chương 33.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:51 PM.
Quản gia nọ thấy hai người đi vào bên trong Trang, sắc mặt biến đổi, nói: Các ngươi muốn làm gì?"
Đao Thần từng bước từng bước một hướng tới hắn đến gần, cười nói: "Lão phu tới chơi thôi, không biết Lão lão gia các ngươi có thể cho phép hay không?"
"Lớn mật, các ngươi là ai?"
Từ bên trong những lối đi phía bên phải một người đi ra, xa xa chỉ vào Đao Thần và Phương Kiếm Minh nói. Người này đến cực nhanh, cũng không biết hắn phát lực như thế nào, đã tới trước mặt Đao Thần ở cự ly ba trượng. "Bình" một tiếng, đạo kình khí do người mới đến phát ra cùng với kình khí của Đao Thần va chạm nhau, gây nên một tiếng nổ lớn. Người nọ "Hô" một tiếng, bay lộn ngược ra ngoài hai trượng.
Đao Thần ha ha cười nói: "Không sai, không sai, ngươi so với Quản gia này khá hơn một chút, nhưng mà xem ra cũng chưa đủ."
Người nọ sắc mặt biến đổi, hắn là ai? Ở nơi đâu đã nhận được loại khí này. Trong lòng giận dữ, phi thân tới, năm ngón tay vung lên, "Thiết tì bà thủ" đánh ra. Đao Thần thấy vậy, nói: "Úc, nguyên lai là môn công phu này, chả trách lại hung hăng như vậy, ngươi là Cừu Thiên Nhẫn lão thất phu có phải không?"
Đao Thần nói xong câu nói, đã cùng người mới đến tiếp qua ba chiêu, một chưởng lại kích lui hắn. Người nọ nghe Đao Thần nói đến tên của Gia gia, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trung niên nhân này là lão tiền bối đồng lứa với Gia gia? Trên miệng nói: "Đó chính là Gia gia ta, xin hỏi tiền bối là ai? Tiền bối chẳng lẽ là bằng hữu của Gia gia ta?
Đao Thần cười nói: "Ta không phải là bằng hữu của hắn, nhưng là với hắn cũng có một chút giao tình. Như thế nào? Ngươi không ở Kỳ liên sơn, tới chỗ này làm cái gì?"
Người nọ là một trung niên nhân anh tuấn khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người khoác một bộ trường sam màu lam quý giá, chất liệu thượng đẳng. Vừa thoạt nhìn cũng biết hắn là người đại phú đại quý. Trung niên nhân này nghe nói Đao Thần cùng Gia gia hắn có chút giao tình, sắc mặt hoà hoãn trở lại, nói: "Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh?"
Đao Thần nói: " Tên của ta, ta sớm đã quên, người trong võ lâm đều kêu lão phu là Đao Thần."
Trung niên nhân nọ nghe xong, kinh thanh kêu lên một tiếng, nói: "Nguyên lai là lão tiền bối, tại hạ thất kính. Gia gia của ta ở trước mặt ta thường nhắc tới lão tiền bối. Năm đó lão tiền bối chỉ dựa vào một cây đại đao trong tay, một mình xông vào Thiên sơn phái, đại chiến Thiên sơn thất lão, phần khí thế ấy, thiên hạ lúc đó ai có thể so sánh?"
Đao Thần ha ha cười nói:"Đó đều là những hành động càn quấy của thời trai trẻ, không đề cập đến nữa. Gia gia ngươi mấy năm nay thân thể có khoẻ không?"
Trung niên mhân nọ nói: "Cám ơn Lão tiền bối đã hỏi thăm, Gia gia của ta thân thể vẫn an khang."
Nguyên lai người này là người của Cừu gia, một Võ lâm thế gia trên Kỳ liên sơn. Gia gia hắn năm đó là người trong địa bảng, tên là Cừu Thiên Nhẫn, ngoại hiệu kêu "Tỳ bà kinh hồn thủ". Gia gia hắn năm đó chỉ ỷ vào một Tỳ bà thủ công phu mà uy chấn võ lâm. Về sau đệ tử "Ngân phiến môn" xuất hiện trên giang hồ, Ngân phiến môn đệ tử nọ chính là " Thần thủ" Vân Thiên Lam, sư phụ của Thánh thủ Hà Phi. Năm đó chánh thị "Võ lâm bách sự thông" bình bảng sau mười năm, cũng chính là năm mươi năm trước, Vân Thiên Lam mới ba mươi tuổi, tưởng rằng chính mình là đệ tử ưu tú nhất của Ngân phiến môn, đối Cừu Thiên Nhẫn hạ chiến thư. Cừu Thiên Nhẫn nọ lúc ấy đã hơn năm mươi tuổi, luận niên kỷ, khả dĩ là thúc phụ của Vân Thiên Lam, hắn không có nhận thiếp, chỉ là đối với ngoại nhân cười nói: "Người trẻ tuổi dũng khí thật đáng khen ngợi, ngay cả khẩu khí cũng lớn, Tỳ bà thủ của ta chống lại Thần thủ của hắn, các ngươi nghĩ rằng ai sẽ thua?"
Bằng hữu ngồi tại đó không có người nào trực tiếp nói ra.
Vân Thiên Lam không phục, xông vào Kỳ Liên Sơn, đánh bị thương vài người. Cừu Thiên Nhẫn từ phòng trong đi ra, cũng không cùng hắn giao thủ, chỉ sử ra một chiêu "Phản đạn tỳ bà" tối tinh diệu trong "Tỳ bà thủ" lên một cây đại thụ ở trong Viện, nói: "Ngươi nếu hiểu thủ đoạn đó của lão phu, lão phu tình nguyện nhận thua". Nói xong tiêu sái đi vào trong phòng.
Vân Thiên Lam chạy tới nhìn, chỉ thấy trên thân cây đại thụ ấy tràn ngập dày đặc vết ngón tay in vào, mỗi một vết ngón tay, sâu tới ba tấc. Lúc ấy bị làm cho ngẩn ngơ, một câu cũng không nói được, quay đầu bỏ chạy. Sau khi hắn trở lại Ngân Phiến Môn, chăm chỉ học võ nghệ. Năm năm sau lại tìm đến Cừu gia, nói rõ muốn cùng Cừu Thiên Nhận tái đấu phân cao thấp. Cừu Thiên Nhẫn không đánh nhau cùng hắn, chỉ là đưa hắn theo ra trước một bãi bia đá ở sau núi, nói: "Ngươi thử một lần, xem có thể hay không chặt đứt tấm bia đá đó."
Vân Thiên Lam cười lạnh nói: Tấm bia đá nho nhỏ đó, há có thể làm khó được ta. Ta đây "Thần thủ" đích danh đầu chẳng phải là kêu xuông."
Nói xong phách thủ phát xuất công phu độc môn của Ngân Phiến môn, chỉ một chiêu, một tấm bia đá lập tức vỡ vụn thành hàng trăm mảnh. Cừu Thiên Nhẫn thấy vậy, mỉm cười nói: "Công phu như thế này ư? Tiểu tử, hãy trở về luyện thêm năm năm nữa."
Nói xong, tiện tay sử chiêu của năm năm trước "Phản đạn tỳ bà" phách lên một tấm thạch bia. Cừu Thiên Nhẫn nhìn cũng không nhìn, quay đầu trở về. Vân Thiên Lam thấy hắn đi, nói: "Ngươi là có ý tứ gì, chúng ta......" Nói còn chưa dứi lời, tấm thạch bia nọ đã hoá thành một đống bột phấn, phát tán ra đầy mặt đất. Vân Thiên Lam sắc mặt trắng bệch, đợi một lát, phi thân ra khỏi Cừu gia.
Đám hạ nhân của Cừu gia đều tưởng rằng lúc đó Vân Thiên Lam kia nên biết khó mà lui. Không ngĩ tới Vân Thiên Lam trở về Ngân phiến môn, bế quan luyện mười lăm năm công phu. Mười lăm năm sau trở lại vũ đài, hắn lần này mang theo trên tay một tấm thạch bia lớn. Một cước đá cho đại môn Cừu gia mở tung. Cừu Thiên Nhẫn lúc ấy đã hướng bằng hữu giang hồ nói rõ rằng mình đã thoái xuất giang hồ. Nhìn thấy Vân Thiên Lam lại tìm tới cửa, hắn từ phòng trong chậm rãi đi ra. Chỉ thấy Vân Thiên Lam nhìn hắn cười lạnh nói: "Cừu lão đầu, ngươi hãy xem thủ đoạn của ta."
Thình lình cầm khoái đao ra sử dụng, từng đao từng đao đem tấm thạch bia chặt ra thành ba mươi đoạn có dư. Chiêu thức ấy lập tức làm hạ nhân của Cừu gia cùng Lão bà Cừu Thiên Nhẫn, hài tử run rẩy tại đương tràng. Lúc này Vân Thiên Lam cũng bất quá trên dưới năm mươi tuổi, lại có một chiêu thần công ấy, thực không hổ tên là "Thần thủ". Cừu Thiên Nhẫn thấy vậy, cười lạnh nói: "Ngươi lạc hậu rồi, bây giờ ai còn chú ý đi đánh thạch đầu nữa, ngươi đi theo ta."
Rồi mang theo Vân Thiên Lam tới luyện công phòng của Cừu gia. Chỉ thấy trong đại sảnh đặt một cái cự đại đồng chung. Cừu Thiên Nhẫn đi lên trên, lại là một chiêu "Phản đạn tỳ bà", thủ chỉ trên đồng chung tung một cú đánh, làm vang lên tiếng "Phách phách ba ba". Cừu Thiên Nhẫn hai tay chắp sau lưng, ném ra một câu, nói: "Sau khi xem xong, ngươi không nên tới nữa. Dù sao ngươi cũng không phải là kẻ nhỏ mọn." Chưa nói xong đã ra khỏi luyện công phòng.
Vân Thiên Lam trong lòng ngạc nhiên, nhảy lên vừa nhìn, sắc mặt đại biến, ai cũng không biết hắn rốt cuộc nhìn thấy gì. Ngay cả Cừu Thiên Nam, con lớn nhất của Cừu Thiên Nhẫn là người vừa bồi tiếp bọn họ đi vào cũng là không có thấy. Hắn lúc ấy đứng canh cạnh cửa, không có thấy cha là như thế nào ra tay.
Vân Thiên Lam cúi đầu ủ rũ rời khỏi Cừu gia. Trong giang hồ đồn đãi Vân Thiên Nam hắn không phải là đối thủ của Cừu Thiên Nhẫn, nhưng cũng không phải đại biểu cho công phu Ngân phiến môn không bằng Cừu gia. Một năm sau, Vân Thiên Nam kế nhiệm vị trí Chưởng môn Ngân phiến môn. Cho đến mười năm trước, lúc tạ thế đã đảm đương trên hai mươi năm chức vị Chưởng môn nhân.
Về sau có người đồn đãi, ngày đó, Cừu Thiên Nhẫn một chiêu đã kích thủng đồng chung. Lại có người nói công phu lợi hại của Cửu Thiên Nhẫn ở đó, chỉ là ở trên đồng chung hắn viết vài chữ sâu nửa thốn, làm Vân Thiên Lam sợ quá chạy mất. Dù sao thì chuyện nào cũng đều có, thậm chí có người còn khoa trương nói, Cừu Thiên Nhận chỉ một chiêu "Phản đạn tỳ bà", đã đem một trong ba phần đồng chung đánh cho nát bấy.
Sự kiện võ lâm đại sự này, Đao Thần còn là biết một chút. Hắn và Cừu Thiên Nhận gặp mặt qua vài lần, hai người không có giao thủ qua. Hơn nữa Cừu Thiên Nhận thẳng thắn tôn hắn làm tiền bối, đương nhiên càng không thể cùng Đao Thần giao thủ. Đao Thần tại Thương long cốc thi đấu với Thiên thiền đao nọ được một năm, vừa lúc Vân Thiên Nam lần thứ ba tìm tới Cừu gia.
Đao Thần về sau lại không đi ra quá phương viên Thương long cốc năm mươi dặm bên ngoài. Tự nhiên không rõ ràng lắm chuyện của Cừu gia. Hắn cũng không biết một chiêu "Phản đạn tỳ bà" nọ của Cừu Thiên Nhẫn, đến tột cùng có ma lực gì, mà làm cho Vân Thiên Lam sợ quá chạy mất, phải nói rõ không phải là đối thủ của hắn.
Tại đây, bên trong Tình nhân sơn trang, đột nhiên gặp người của Cừu gia, thật sự Đao Thần như thế nào cũng không thể tưởng được sự việc. Y theo cái quy củ khó ngửi của Tình nhân sơn trang, chẳng lẽ đứa cháu này của Cừu Thiên Nhẫn lại là nữ tế ở rể của người ta. Bằng không xem thái độ của hắn, rõ ràng là đem chính mình làm một phần tử của Tình nhân sơn trang, hơn nữa thân phận còn không thấp. Bởi vì Quản gia kia đã lớn tiếng kêu lên: "Tam đại thiếu, hai người bọn họ đến gây chuyện, ngươi nên đuổi bọn họ ra ngoài, đợi đến lúc Lão gia tức giận, ai cũng không đảm đương nổi đâu."
Trung niên nhân nói: "Phúc ca, ngươi không biết, vị Lão tiền bối này sáu mươi năm trước là người trên Thiên bảng, với Gia gia của ta là cùng một thế hệ. Ông ấy như thế nào mà đến gây sự?"
Tên quản gia đó nghe nói người trông tầm trung niên này là nhân vật cùng thời với Cừu Thiên Nhẫn, trong lòng âm thầm tự nhủ, hắn đối với người trên giang hồ tịnh không quan tâm, cái gì Thiên bảng hắn cũng chẳng đặt ở trong lòng. Chỉ là hiểu được đại hán trông tầm trung niên nhân này với Cừu Thiên Nhẫn về hạng bậc là đồng nhất, như vậy không phải hắn có khả năng để mà chọc tức, miệng nói ngay: "Ta mặc kệ hắn là ai. Tóm lại ngươi phải đuổi hắn ra ngoài. Hắn với Cừu lão gia là người cùng thời đại, cũng không nên cùng chúng ta so đo. Tam đại thiếu, ta còn có việc, ngươi sử lý việc này nhé. Việc này không nên làm rộn đến lão gia, miễn cho tất cả mọi người mọi sự phiền toái."
Nói xong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Đao Thần một cái, bỏ đi vào nội viện của trang viên, thần thái thật là kiêu căng xấc láo, cứ như là ở đó không có mặt Đao Thần.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:51 PM.