Dịch : Tiểu Nam Cao
Biên: Tiếu Phương
Nguồn :Kiemgioi
“Đều…”
Âm thanh quân hiệu (hiệu lệnh trong quân) vang dội đột nhiên phát ra từ trong quân doanh, âm thanh này rất to lớn, rõ ràng, chỉ nghe qua thế nhưng hình như có một cảm giác hưng phấn làm cho nhiệt huyết của mọi người sôi trào.
Tới lúc này phản ứng của mỗi người tỏ ra bất đồng, những người lớn tuổi chút căn bản là thờ ơ, nhưng những người lần đầu tiên tham gia khảo hạch thì trên mặt phần lớn là lộ ra vẻ kích động, hơi có chút đứng ngồi không yên.
Chỉ là quân hiệu mà thôi cũng đã thấy được sự khác biệt của người cũ và lính mới.
Ba người Trịnh Hạo Thiên tự nhiên chính là những người sau, bọn họ khác với đại đa số những người tới đây đi khảo hạch ở chỗ trong lòng bọn họ tràn đầy tự tin.
Không nói Trịnh Hạo Thiên đã đạt tới cảnh giới săn sư có thể phóng xuất chân khí ra ngoài, coi như là hai người Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng đã tập võ, cố gắng khổ tu hơn mười năm, cũng đã luyện ra được chân khí, chẳng qua là chưa đạt tới cảnh giới phóng xuất chân khí mà thôi. Một thân thực lực cường hãn, hơn xa thợ săn tráng niên bình thường.
Chiếu theo lời dặn của Dư Kiến Thăng, ba người bọn họ muốn thông qua khảo hạch quả thật là một chuyện dễ dàng.
Nhìn bộ dáng sốt ruột của ba người bọn họ, trong lòng Dư Kiến Thăng cảm thán không thôi, điều kiện tập võ của ba tên tiểu tử này so với hắn năm đó tốt hơn rất nhiều.
Năm đó thôn Đại Lâm là một trong những thôn nghèo khó nhất dưới chân Hùng Lang sơn.
Cũng may tổ tiên Dư gia vô tình cứu giúp tổ tiên Trịnh gia, mà khi Trịnh gia định cư ở lại thôn Đại Lâm, nhờ vào bàn tay thợ mộc khéo léo của họ mới khiến cho thôn Đại Lâm từ từ giàu có lên. Đến đời phụ thân Dư Kiến Thăng cắn răng góp tiền đưa thúc thúc của Lâm đình là Lâm Bảo Hoa cùng Dư Kiến Thăng đi tập võ.
Hai người bọn họ toàn lực học tập, không dám có lấy một chút lười biếng, rốt cục tấn chức săn sư ở tuổi hai mươi lăm.
Đây là nhờ thiên phú của bọn họ, cũng là kết quả từ sự cố gắng của bọn họ.
Nhưng đáng tiếc chính là bọn họ tập võ quá muộn, cho nên khi đạt tới săn sư sơ giai, sẽ rất khó đột phá được nữa.
Nhưng là cũng nhờ có một săn sư như hắn, cho nên Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình mời có được nền móng từ nhỏ, được tập luyện võ công sớm. Lấy thiên phú cùng sự cố gắng của hai tiểu tử này, ngày sau tuyệt đối của thể vượt qua mình.
Cứ như vậy đời này qua đời khác, đời sau càng giỏi hơn đời trước, Dư gia bọn họ cũng có thể xuất hiện một vị liệp vương cũng chưa biết chừng.
“Cạch…”
Một tiếng hét truyền tới, khiến Dư Kiến Thăng đang trầm tư suy nghĩ tỉnh lại, hắn nhướng mày nhìn thì thấy một vị quan quân, xung quanh có mười tên lính hộ tống đi lên trên đài cao.
Đám người Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, lập tức nhận ra người này chính là người lần trước tới thôn Đại Lâm, Từ Quân.
Lúc này bọn họ mới chợt hiểu, khó trách Trình quản gia phân phó bọn họ tới đây hôm nay, thì ra hôm nay người chịu trách nhiệm khảo hạch chính là Từ Quân.
Ánh mắt Từ Quân lóe lên như điện, ngắm nhìn mọi người bên dưới đài cao.
Mặc dù hắn là kẻ tham tiền, nhưng tu vi võ đạo của bản thân không yếu, cũng là săn sư trung giai đỉnh phong. Lúc ánh mắt xoay triển hiện lộ tinh quang khắp nơi, ở dưới đài trừ Dư Kiến Thăng cùng mấy người chờ ở ngoài, những người còn lại đều là không tự chủ được khép mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trịnh Hạo Thiên tự nhiên là không sợ ánh mắt của hắn, nhưng khi ánh mắt của hắn quét tới, hắn lại cảm thấy nhói đau ở dưới chân. Hắn cúi đầu nhìn lại, thì ra là bị Dư Kiếm Thăng dẫm lên đầu ngón chân, hơn nữa còn khẽ dùng sức nhấn xuống.
Trịnh Hạo Thiên bị đau, nhưng là nhe răng trợn mắt cùng hút một hơi khí lạnh.
Sau đó, Dư Kiến Thăng thu chân về, lúc Trịnh Hạo thiên nước mắt ngắn dài ngẩng đầu lên, đã tránh được ánh mắt dò xét của Từ Quân.
Há miệng, nhưng Trịnh Hạo Thiên không thể oán hận Dư Kiến Thăng vì việc này, chỉ là trong tim hắn tràn đầy thắc mắc không giải thích được.
Dư Kiến Thăng thấp giọng nói:
- Mới vừa rồi Từ Quân đem chân khí ngưng tụ trong mắt, chỉ có người tu luyện võ đạo chân chính mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu không căn bản là không chịu nổi cái nhìn của hắn. Nếu cháu không cúi đầu, nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
Lúc này Trịnh Hạo Thiên mới chợt hiểu.Trong lòng hắn nhờ kỹ những lời này, ngày sau nếu lại gặp phải chuyện như vậy, hắn tự nhiên sẽ biết phải làm như thế nào.
- Các vị, khảo hạch thợ săn mỗi tháng một lần sắp bắt đầu, khảo hạch lần này là do bổn quan chịu trách nhiệm.
Từ Quân vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người dưới đài, hắn cất cao giọng nói:
- Tài bắn cung, thuật đặt bẫy, thuật ngụy trang, thuật truy tung, lực lượng, tốc độ, vật lộn bằng tay không, đối chiến bằng binh khí.Trong tám hạng mục này, chỉ cần thông qua ba hạng là có thể nhận được yêu bài thợ săn.
Dưới đài tiếng hít thở của mọi người cũng từ đó mà tăng thêm mấy phần, đặc biệt là những thanh niên lần đầu tiên tham gia khảo hạch thơ săn này càng là như vậy.
Từ Quân khẽ mỉm cười nói:
- Chỗ lợi khi trở thành thợ săn hẳn mọi người đều đã rõ ràng, nhất định sẽ có thể phát triển tiền đồ. Coi như là không muốn gia nhập quân đội, cũng có thể dấn thân vào các nhà giàu có, vì hiệu lực của các đại thế gia giành được một xuất thân không tệ.
Theo lời nói của Từ Quân, vẻ mặt của mọi người dưới đài rõ ràng là trở nên kích động, cho dù là một số người thờ ơ ban đầu cũng là như thế.
Tất cả những người tới đây tham gia khảo hạch thợ săn cũng là vì những nguyện vọng như vậy, hôm này nghe được viễn cảnh tốt đẹp khi trở thành thợ săn, tự nhiên là khiến cảm xúc trong lòng dâng trào.
Từ Quân gật đầu một cái, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, quát lớn:
- Chỗ tốt khi trở thành thợ săn các ngươi đã biết, nhưng là bổn quan nói lại. cũng không phải ai cũng có thể trở thành thợ săn. Các ngươi chỉ có bốn lần cơ hội, nếu như không thể thông qua, như vậy trong vòng một năm cũng đừng nghĩ tham gia khảo hạch thợ săn lần thứ hai. Cho nên nếu muốn xuất thủ, các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng.
Lập tức dưới đài trở nên im lặng như tờ, sắc mặt những người không nắm chắc thành công hình như trắng bệch.
Tuy nói tất cả những người tròn mười tám tuổi đều có thể tham gia khảo hạch thợ săn lần này, nhưng là trong tám hạng mục, mỗi lần khảo hạch chỉ có thể ghi danh bốn cái. Nếu là thông qua ba cái trong đó, tự nhiên là có thể trở thành thợ săn, nhưng nếu có hai hạng mục thất thủ, như vậy trong vòng một năm mất đi cơ hội khảo hạch.
Cho nên đối với hầu hết người mà nói, muốn trở thành thợ săn, không chỉ cần có thực lực nhất định, ngay cả vận khí cũng không thể thiếu.
Dĩ nhiên người có thực lực giống như Trịnh Hạo Thiên, muốn thông qua khảo hạch thợ săn cũng là không có vấn đề gì cả.
Bởi vì từ nhiều đời trước tới nay, cũng chưa bao giờ xuất hiện sự kiện quái dị là săn sư tham gia khảo hạch thợ săn cả. Nếu như không phải lo Trình quản gia hoài nghi, Dư Kiến Thăng còn chưa hẳn nguyện ý để cho Trịnh Hạo Thiên tới đây tham gia khảo hạch.
Từ Quân vung tay lên, lập tức có vài chục người tiến lên phía trước, một góc ở quân doanh cũng bắt đầu cho ghi danh và phát phiếu dự thi.
Khảo hạch thợ săn mỗi tháng một lần, bọn quân sĩ nơi này đối với việc này cũng là tập mãi thành thói quen, hết thảy đều an bài ngay ngắn rõ ràng.
Một góc quảng trường có vài chục cái bàn, mỗi một cái bàn đều có người chuyên chịu trách nhiệm.
Một khi bắt đầu liền có người đi trước, rất nhanh trước mỗi cái bàn đều có một đội ngũ xếp hàng dài.
Dư Kiến Thăng nháy mắt với ba thiếu niên một cái để ba người bọn họ kết bạn đi tới trước một cái đội ngũ trong đó.
Tốc độ chuyển động của đội ngũ này cũng không chậm, một khắc đồng hồ sau, cũng đã đến phiên ba người bọn hắn.
Ở sau lưng cái bàn, một văn nhân trung niên cũng không có ngẩng đầu lên hỏi:
- Tên họ, số tuổi, đến từ nơi nào?
- Dư Uy Hoa, mười sáu tuổi, người thôn Đại Lâm.
Văn sĩ ngẩn ra, dừng bút lại, híp mắt nhìn Dư Uy Hoa, lãnh đạm nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết người tới tham gia khảo hạch thợ săn, nhất định phải tròn mười tám tuổi rồi sao?
Phía sau ba người Dư Uy Hoa phát ra tiềng bàn luận nhỏ xôn xao, hơn nữa thành âm tranh luận càng lúc càng lớn. Không những thế, mọi người trước bàn còn lại cũng bắt đầu nghị luận rồi.
Thật ra thì chuyện có người chưa tới mười tám tuổi tham gia khảo hạch dù không phải là rất nhiều, nhưng cũng không phải là chưa bao giờ có. Chẳng qua là những người này trước khi tham gia cũng đã tiến tới ra mắt rồi, giống như Dư Uy Hoa lỗ mãng trực tiếp ghi danh, thì cũng là khó gặp.
Từ Quân trên đài cao cũng lập tức nhìn thấy một màn này, thân hình hắn bất động, kêu lớn:
- Cho bọn hắn ghi danh đi.
Văn nhân ngồi sau bàn kia lập tức vâng lệnh nói:
- Vâng, đại nhân.
Tiếng nghị luận xung quanh nhất thời thấp dần, mọi người thế mới biết thì ra người này dĩ nhiên là đã đi hối lộ quan chủ khảo, bảo sao hắn không có chút kiêng sợ gì.
Bất quá tất cả mọi người đều âm thầm lưu ý, muốn xem người này muốn dự thi hạng mục gì.
Văn nhân cúi đầu, điền tên họ, số tuổi cùng thôn của Dư Uy Hoa trên một tờ giấy trắng, sau đó hỏi:
- Bốn hạng mục ngươi muốn khảo hạch là những cái nào?
Dư Uy Hoa không chút do dự nói:
- Lực lượng, tốc độ, vật lộn bằng tay không cùng đối chiền bằng binh khí.
Văn nhân lại ngẩng đầu một lần nữa, trong con ngươi không dấu được vẻ kinh ngạc. Không những thế, những người đang nghị luận chung quanh hắn cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang, trong ánh mắt kia nhất thời thêm vài phần đề phòng.
Tính chất của tám hạng mục khảo hạch đều có sự bất đồng, nhưng là bốn hạng mục này rõ ràng chính là thiên hướng về chiến đấu. Dư Uy Hoa một hơi nói ra bốn hạng mục này, thể hiện hắn rất tự tin với lực chiến đầu của mình.
Liên tưởng tới hắn thật sự mới chỉ có mười sáu tuổi, mọi người liền tỏ ra kiêng kỵ đối với hắn.
Văn sĩ đánh giá hắn thêm mấy lần, điền chi tiết bốn hạng mục vào giấy rồi đưa cho hắn.
Dư Uy Hoa nghiêng người tránh ra, Lâm Đình tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Lâm Đình, mười lăm tuổi, đến từ thôn Đại Lâm.
Hắn bỗng dừng một chút rồi nói:
- Ta muốn khảo hạch tài bắn cung, thuật lắp bẫy, thuật truy tung cùng tốc độ.
Ánh mắt văn sĩ lại trở nên quái dị, cái thôn Đại Lâm này có lai lịch gì, lúc đầu một người mười sáu tuổi, hiện tại người này nhỏ hơn một tuổi. Chỉ là nếu quan chủ khảo đã đồng ý, hắn tự nhiên sẽ không tìm phiền toái, bút vung lên, đem dữ liệu điền xong.
Bất quá khi hắn ngẩng đầu lên, đem giấy giao cho Lâm Đình, lúc thấy Trịnh Hạo Thiên ở phía sau, liền không thể che giấu nổi vẻ kinh dị trên mặt.
Last edited by Chim Ruồi; 27-04-2011 at 05:10 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Nếu như nhìn bề ngoài Dư Uy Hoa có thể xem là mười tám tuổi nhưng mà Trịnh Hạo Thiên mới mười hai tuổi bất luận thế nào cũng không lừa gạt được mọi người.
Văn sĩ nhướng mày, tuy nói bọn họ có quan chủ khảo phía sau làm chỗ dựa nhưng mà thế này thì quá lộ liễu rồi. Nếu là hắn không quan tâm chỉ sợ sau này lộ ra thì phiền toái không nhỏ.
Hắn ho nhẹ một tiếng đang muốn quát lớn nhưng ánh mắt đột nhiên ngưng tụ nhìn chằm chằm xuống dưới.
Bởi vì hắn thấy lang nha bổng thô to trên lưng Trịnh Hạo Thiên không khỏi sợ hãi.
Nếu như đây thật sự là binh khí như vậy thiếu niên này cũng không cần phải khảo hạch lực lượng nữa. Có thể đeo vật như vậy trên lưng đi lại như thường vậy lực lượng sẽ đến mức nào, tuyệt đối người bình thường không thể tưởng tượng được.
Trong lúc mơ hồ hắn có thể hiểu được tại sao quan chủ khảo đại nhân lại đặc biệt cho phép bọn họ tham gia khảo hạch.
- Tên họ, số tuổi, đến từ nơi nào ?
Trầm ngâm một chút rốt cục văn nhân bỏ qua tính toán ban đầu, lên tiếng hỏi.
- Trịnh Hạo Thiên mười hai tuổi đến từ thôn Đại Lâm.
Giọng nói còn non nớt vang lên, bất kỳ ai nghe thấy đều cảm thấy kỳ quái.
Mười lăm mười sáu tuổi tham gia khảo hạch thợ săn, hơn nữa người vượt qua được đã hiếm thấy nhưng cũng không phải không có nhưng một thiếu niên mới mười hai tuổi tham gia khảo hạch thợ săn, điều này làm cho mọi người đều không tưởng tượng được.
Môi văn nhân khẽ giật giật mấy cái, rốt cục cũng hỏi :
- Ngươi báo danh tham gia những hạng mục nào ?
- Tiễn thuật, bẫy rập thuật, lực lượng và đối chiến binh khí.
Lúc trước khi ba người bọn họ đến đây sớm đã quyết định các hạng mục báo danh. Dưới tình huống như vậy đương nhiên là bọn họ chọn sở trường của mình rồi.
Bây giờ đối với Trịnh Hạo Thiên thì bốn hạng mục này hắn tham gia nắm chắc tuyệt đối có thể thông qua nhưng Dư Kiến Thăng chỉ yêu cầu hắn tham gia có hai hạng mục. Về phần đối chiến tay không là hạng mục làm cho người khác dễ dàng nhận ra tu vị nhất, Dư Kiến Thăng tuyệt đối không cho phép Trịnh Hạo Thiên tham gia.
Tên văn sĩ kia cầm lấy giấy chứng nhận tham gia trong tay Trịnh Hạo Thiên, rốt cục không nhịn được phải nói :
- Tiểu tử, ta làm ở chỗ này mười mấy năm, ngươi là người ghi danh nhỏ tuổi nhất, chúc ngươi nhiều may mắn.
Ba thiếu niên xoay người rời đi, bọn họ ở cùng nhau làm người khác phải chú ý.
Ở bên trong binh doanh có vô số bảng chỉ đường lớn phía trên vẽ đồ án rất sinh động hơn nữa còn có mũi tên chỉ đường chỉ cần nhìn theo hướng mũi tên chỉ đường liền có thể đi đến nơi mong muốn.
Dư Uy Hoa nói :
- Hạo Thiên, trước hết ngươi và Lâm Đình tham gia hai hạng mục sao.
Hắn nháy mắt ra hiệu nói :
- Trước khi tham gia đối chiến binh khí ta giữ chút sức để chờ gặp ngươi.
Trịnh Hạo Thiên thấy buồn cười nói :
- Cũng tốt.
Trong cuộc tỷ đấu đối chiến tay không và đối chiến binh khí đều là hai người một cặp, nếu như hai người bọn họ cùng tiến vào khảo hạch thì đối chiến khả năng sẽ là hai người, tự nhiên Dư Uy Hoa không chịu được cái việc bị đau mà không dám kêu này.
Hôm nay hơn nửa quân doanh đã bị chiếm dụng, cả sân được chia làm tám khối. Dĩ nhiên trong đó diện tích cũng có lớn nhỏ khác nhau, bãi bắn tên không phải là lớn nhất nhưng cũng không phải là nơi nhỏ nhất.
Lúc Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đến chỗ này đã có mấy người xếp hàng chờ sẵn.
Quy củ bãi bắn tên hết sức đơn giản, sử dụng cung tên bắn trúng bia treo ở cành liễu cách một trăm thước, mỗi người được mười lần bắn, phải bắn hết trong vòng trăm tức, bắn trúng năm mũi trở lên thì hợp cách.
Cái yêu cầu này tương đối khó khăn, nếu có thể vượt qua được, trúng cả mười phát thì ngay cả trong quân đội cũng có thể coi là thần tiễn thủ.
Cho nên trong tám hạng mục thì hạng mục bắn tên có ít người ghi danh nhất.
“Sưu … sưu … sưu”
Bởi vì khảo hạch bắn cung có ít người ghi danh cho nên giám khảo cũng chậm rãi gọi tên để cho mọi người lần lượt tiến hành.
Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đứng phía sau ngưng thần nhìn kỹ, người đang bắn tên là một hán tử tầm hai mươi tuổi, lúc này hắn đã bắn phát thứ bảy. Lúc này trên trán hắn đã rịn mồ hôi, có thể thấy được bảy lần bắn tên hắn đã hao phí sức lực và tinh thần đến mức nào.
Dù sao đây cũng không giống như tập luyện thường ngày mà quan hệ đến lợi ích, công việc đại sự, vào lúc này mà có thể phát huy ra toàn bộ thực lực thường ngày cũng có rất ít người làm được.
Người trẻ tuổi kia bắn ra hai mũi tên nữa trong đó có một mũi tên trúng đích, khi hắn muốn bắn ra phát cuối cùng thì nghe giám khảo cất cao giọng :
- Thời gian đã hết, chín tiễn trúng bốn tiễn không hợp cách.
Quân sĩ vung bút lên ở hạng mục bắn cung gạch xiên một cái.
Nhìn nét mực gạch chéo người trẻ tuổi kia đầy ảo não. Hắn cầm kết quả, mang bộ mặt như đưa đám rời đi.
Lâm Đình khẽ lắc đầu :
- Người này khả năng thông qua đợt kiểm tra này là không lớn.
Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý.
Có thể đến nơi này tham gia khảo hạch mọi người đều có lòng tin đối với mình. Nhưng trừ khi giống như ba người bọn họ đã tập võ từ nhỏ, bản thân đã tu luyện ra chân khí có thể gia tăng thể chất cơ thể trên diện rộng còn đối với người bình thường cho dù có rèn luyện khắc khổ đi chăng nữa nếu dưới tình huống không có chân khí phụ trợ khả năng thông qua cũng không cao.
Nếu như không giữ được bình tĩnh, khả năng không phát huy được hết như vậy cơ hồ có thể kết luận mười phần sẽ thất bại.
Mỗi người mười lần bắn, mỗi người trăm tức (đơn vị đo thời gian, không rõ mỗi tức là bao lâu nữa) rất nhanh cũng đã đến lượt hai người bọn họ.
Lúc nhìn đến giấy xác nhận của Lâm Đình, mấy vị giám khảo và quân sĩ ngẩn người, một người cười nói :
- Mười lăm tuổi cũng muốn tham gia, ngươi được ai đồng ý.
Lâm Đình ôm quyền làm lễ nói :
- Quân gia, tại hạ được Từ tướng quân ân chuẩn cho nên mới có thể tham gia.
Mấy tên quân sĩ trao đổi ánh mắt cho nhau, người cầm đầu nói :
- Ngươi có thể tham gia nhưng chúng ta sẽ không thiên vị, có thể vượt qua kiểm tra hay không đều dựa vào khả năng của ngươi.
Nói xong những lời này hắn hướng Lâm Đình nháy mắt hai cái, nhỏ giọng nói :
- Cứ từ từ mà bắn, thời gian có thể tăng thêm nhưng nhất định phải bắn trúng năm lần.
Lâm Đình ngẩn ra cúi đầu cũng thấp giọng nói :
- Đa tạ quân gia.
Đến đây hắn mới biết thì ra nơi khảo hạch cũng có thiên vị. Tuy nhiên cũng không có ai dám làm quá chỉ là nới lỏng cho một chút mà thôi.
Đi đến vạch bắn Lâm Đình lấy cung gấp từ trên người ra nhẹ nhàng kéo thẳng cung ra.
Sau khi thấy cung gấp trong tay hắn phái dưới mọi người bàn luận xôn xao. Mấy quân sĩ lại càng cảm thấy may mắn, mặc dù tiểu tử này ăn mặc mộc mạc nhưng trên tay lại có cung gấp giá trị không nhỏ, nhất định là xuất thân cũng khá giả. May mắn là nhóm người mình không gây khó khăn cho hắn nếu không sợ rằng cũng không được bình an.
Thế nhưng bọn họ không biết cung gấp trong tay Lâm Đình có được không tốn một hào hoàn toàn là do Trịnh Hạo Thiên làm cho.
Lâm Đình hít sâu một hơi trong nháy mắt tâm cảnh của hắn hoàn toàn tập trung vào bia ngắm.
Đối với những thợ săn đã từng đối diện với Cự Lang trong thâm sơn tiến hành cuộc chiến sinh tử như hắn mà nói thì tràng diện này không thể làm cho hắn dao động.
- Bắt đầu.
Một gã quân sĩ lớn tiếng hô, ngay lập tức Lâm Đình bắt đầu giương cung lắp tên.
“Sưu … đinh …”
Một mũi tên bắn ra giống như lưu tinh cản nguyệt xẹt qua trước mắt mọi người cắm trúng hồng tâm cách xa trăm trượng phát ra âm thanh va chạm.
Trong quá trình từ lúc Lâm Đình kéo cung lắp tên cho đến khi mũi tên bay ra không hề có một chút do dự giống như căn bản không cần phải ngắm bắn. Độ tự tin này người khác khó mà có được.
- Tốt.
Hơn mười tiếng hoan hô không hẹn mà cùng vang lên không chỉ những binh sĩ trầm trồ khen ngợi mà ngay cả người quan khán cũng phát ra tiếng khen từ tận đáy lòng.
Thật ra thì ba người Trịnh Hạo Thiên cũng được nhiều người chú ý quan sát, dù sao người chưa đến mười tám tuổi mà có thể dự thi khẳng định là có chỗ dựa nếu không ngay cả tư cách để tiến vào bọn họ cũng không có.
Đối với loại người có đặc quyền này không có bao nhiêu người thích.
Đại đa số mọi người đang đợii xem nào nhiệt nếu khảo hạch có chuyện tình thiên vị bất công nhiều người sẽ tạo nên gợn sóng. Nhưng sau khi Lâm Đình bắn ra một mũi tên tất cả mọi người biết thì ra cũng không phải như mình suy nghĩ mà bọn họ đều có chân tài thực học.
Lâm Đình đối với những tiếng thảo luận dường như không nghe thấy, không nhanh không chậm bắn hết mười mũi tên, thời gian không mất đến một nửa.
Hắn giống như một máy bắn tên ổn định rút tên, lắp tên, giương cung, buông tay …
Sau khi mũi tên thứ mười được bắn ra vang lên âm thanh trống rỗng, tên quân sĩ cầm đầu đứng lên cao giọng hô :
- Tốt, hảo tiễn pháp. Lâm Đình ngươi có bằng lòng gia nhập quân đội không. Nếu ngươi đồng ý thì hai hạng mục còn lại không cần khảo hạch, Trường Cung đội chúng ta trực tiếp trao tặng tư cách thợ săn cho ngươi.
Đối với lời đề nghị này mọi người hâm mộ không thôi, kèm theo đó là sự đố kỵ nhưng không có một người nào mở miệng chất vấn hay chỉ trích.
Dựa theo quy định nếu một người ở trong một phương diện nào đó có tài năng hơn người hoàn toàn có tư cách gia nhập quân đội hơn nữa còn đạt được tư cách thợ săn.
Chẳng qua muốn đạt được điều này thật sự là muôn vàn khó khăn.
Mọi người ở đây đều chứng kiến tiễn thuật của Lâm Đình tự nhiên là không có ai dám lớn tiếng phản đối.
Lâm Đình giật mình, sắc mặt hắn đỏ lên nói :
- Đa tạ ý tốt của đại nhân nhưng nhà ta không cho ta đi.
Quân sĩ kia lắc đầu thở dài không dứt nhưng không thể làm gì được.
Sau khi viết xong thành tích mười phát trúng cả mười, kí tên của mình xong hắn phất tay ra hiệu cho Lâm Đình lui xuống.
Trịnh Hạo Thiên tiến lên mấy bước cầm phiếu dự thi đến nộp, vị giám khảo ngẩn ra cười cười nói :
- Tiểu oa nhi mười hai tuổi mà cũng muốn ra ngoài kiếm chén cơm.
Nhất thời phía dưới vang lên từng tiếng cười to.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cau mày trong con ngươi tỏa ra một tia sát khí bén nhọn.
Dù sao hắn cũng là người tay không giết chết lang vương đảm khí, khí thế vượt xa người thường.
Vị giám khảo kia cảm thấy rùng mình không dám cười nhạo :
- Ngươi đi đi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu đi đến vạch bắn cũng lấy cung gấp ra.
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 53 : Bản lĩnh kinh người.
Dịch : Tiểu Nam Cao+Tiếu Phương
Nguồn :Kiemgioi
Trong lòng tên binh sĩ có chút để ý, tuy rằng ở nơi này hắn không tính là loại đại nhân vật gì, nhưng khi trước phần lớn những người tới tham gia khảo hạch đối với hắn cũng một mực cung kính.
Lúc này đột nhiên bị ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên đảo qua, nhất thời có chút kinh hãi, khí thế bị lấn áp.
Nhưng là chẳng biết tại sao hắn lại không hề có bất kỳ ý niệm phản kháng nào trong đầu. Khi ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên rời đi, cảm giác bị đè nén trong lòng hắn mới vừa rồi liền tiêu tán.
Bất quá trong lòng hắn tức giận, tự nhiên là không chịu nhún nhường thêm nữa, thấy Trịnh Hạo Thiên vừa lấy cung gấp ra, liền lập tức hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu…!
Điều này dĩ nhiên là ngay cả thời gian để chuẩn bị cũng tước đoạt của Trịnh Hạo Thiên.
Song tại một khắc khi Trịnh Hạo Thiên đứng vào ranh giới kia, trong tim hắn đã sớm vô hỉ vô bi, hoàn toàn trở nên bình tĩnh lại.
Bia ngắm ở phía trước đang khẽ chập chờn trong gió kia, trong mắt hắn lại giống như là ở ngay trước mặt, đưa tay với lấy là có thể đụng tới.
Nghe thấy tiếng binh sĩ chợt quát lên, hắn không chút do dự kéo cung ra…
- Sưu…
Gần như dây cung không có dừng lại mà liên tục rung động, mũi tên nhọn phá không, phát ra thanh âm đinh đương.
Dĩ nhiên là Trịnh Hạo Thiên không ngừng, bắn liên tục mười tiễn, thời gian bắn mỗi một tiễn cách nhau không tới một hơi. Có cảm giác như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mười tiễn này đều được bắn ra.
Mà điều kinh khủng hơn chính là mười tiễn này đồng dạng là lệ bất hư phát(*), bắn rơi toàn bộ bia ngắm ở ngoài trăm bước kia.
DG: câu này học theo cách nói của Cổ Long tiên sinh khi viết về nhân vật tiểu Lý phi đao – Lý Tầm Hoan: Tiểu Lý phi đao, lệ bất hư phát (phi đao của Tiểu Lý, phóng ra không trượt)
- Tốt…
Toàn sân sau chốc lát im lặng liền bộc phát ra.
Một chút bất bình trong lòng tên binh sĩ kia nhất thời tiêu tán không còn chút nào, tài bắn cung như thế, quả nhiên là thần kỳ, hắn tự nhiên là hiểu được ngày sau người này sẽ làm nên đại sự, tuyệt không phải người mà mình có thể trêu chọc vào được.
- Đội trưởng, mười tiễn đều trúng đích, bia ngắm toàn bộ đều rơi xuống…
Phía trước, binh sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra chạy tới xem xét, sau đó đột nhiên cao giọng kêu lên.
Mọi người lại là không tin vào tai mình, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên không còn một chút khinh thường cùng cười nhạo nào nữa, ngược lại là đầy vẻ kính sợ.
Muốn trong vòng trăm bước bắn rơi bia ngắm không ngừng lay động cũng đã là chuyện không dễ dàng. Mà hơn nữa còn khiến nó vỡ vụn thì càng khó khăn hơn mấy lần. Gần như tất cả mọi người đoán được, nhất định tên tiểu tử này đã tu luyện thành chân khí. Cũng chỉ có người có chân khí mới có thể làm ra chuyện bực này, mà với năng lực của người bình thường không sao làm được.
Một thiếu niên chỉ mời mười hai tuổi đã có thể tu luyện ra chân khí, tuy rằng chỉ là một chút chân khí, nhưng khả năng ngày sau trở thành săn sư cũng rất lớn.
Tên binh sĩ kia ghi thành tích vào giấy chứng nhận rồi ký tên lên, sau đó đưa cho Trịnh Hạo Thiên nhưng là hắn cũng có không dám mở miệng mời.
Một săn sư tương lai không phải người mà một đội trường cung nho nhỏ như hắn có thể dung nạp.
Trịnh Hạo Thiên sóng vai đi cùng Lâm Đình rời khỏi bãi bắn tên trong ánh mắt phức tạp của mọi người.
- Nhìn cái gì, người kế tiếp…
Nghe tiếng binh sĩ cầm đầu chợt quát lên, hai thiếu niên nhìn nhau cười một tiếng.
Tuy nói bọn họ vượt qua kiểm tra tương đối dễ dàng, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, ngay cả cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Rời khỏi bãi bắn tên, bọn họ nhanh chóng chay ra ngoài quân doanh.
Trong tám khu vực lớn ở đây, bốn hạng mục sau cùng tiễn thuật đều là tiến hành ở trong quân doanh, mà ba hạng mục thuộc về kỹ năng khảo hạch thám báo thì tiến hành trong rừng rậm bên ngoài quân doanh.
Bên ngoài thành thị vốn không nên giữ lại một khu rừng rậm lớn. Nhưng là thực lực của Biền Tây thành hùng hậu, có thể chống lại thành thị xa ngoài vạn dặm, căn bản là không cần lo lắng có người dựa vào cây cối để chế tạo khí giới công thành, tự nhiên là sẽ không phá hủy rừng rậm ở xung quanh đi.
Bên trong khu rừng rậm có ba khu vực khảo hạch, hai người Trịnh Hạo Thiên đi tới địa phương khảo hạch thuật lắp bẫy, nơi này đã có gần mười người yên lặng chờ đợi.
Khảo hạch thuật lắp đặt bẫy cũng không giống với khảo hạch bắn cung, ở ngoài rừng rậm có bố trí các loại trang bị, dây thừng, móc câu, bè gỗ cùng một số đồ vật chuyên biệt.
Dĩ nhiên những loại trang bị nơi này đều là một số loại bình thường nhất, một ít đồ do Trịnh gia đặc chế căn bản là không thể tìm thấy ở chỗ này được.
Người tham gia khảo hạch phải lựa chọn ra một phần trang bị cho mình từ đống đồ này, sau đó cùng binh sĩ chịu trách nhiệm xét duyệt tiến vào rừng rậm bố trí lắp bẫy.
Một lần tiến hành khảo hạch thuật lắp đặt bẫy có mười lăm người, bên cạnh mỗi người có ba tên binh sĩ đi theo, phân phối theo lúc bốc thăm quyết định, muốn hôis lộ là chuyện rất khó khăn. Dĩ nhiên loại khảo hạch này cũng không giống như khảo hạch tiễn thuật xem là hiểu ngay. Tuy nhiên đa phần người đi khảo hạch đều là dân nghèo cũng không có tiền mà đi hối lộ giám khảo.
Thế gia đệ tử chân chính trừ phi là rảnh rỗi nhàm chán không có gì làm, nếu không cũng không tới tham gia khảo hạch thợ săn, những thiên chi kiêu tử kia chiếm cứ nhiều tài nguyên tu luyện mục đích nhắm đến nhân thượng chi nhân săn sư và cao hơn là liệp vương.
Tại chỗ này chờ đợi khoảng nửa canh giờ, rốt cục cũng đến phiên hai người Trịnh Hạo Thiên.
Khi binh sĩ đưa chứng nhận đến nhìn thấy hai người, vẻ mặt bọn họ cũng là quái dị.
Lâm Đình mười lăm tuổi thì cũng tạm đi, nhưng tiểu hài tử mới mười hai tuổi mà cũng muốn tham gia, chính là chuyện khó thấy.
Bất qua khi nhìn thấy Lang Nha bổng kinh khủng trên lưng Trịnh Hạo Thiên cùng giấy chứng nhận mười tiễn trúng cả mười, bắn vỡ toàn bộ bia ngắm, hắn lập tức thu lại vẻ khinh thường.
Thiếu niên này nếu đồng ý gia nhập quân đội, chỉ bằng vào tài bắn cung hạng nhất cũng đủ để khiến bất kỳ quan quân nào chú ý. Đối với loại người có chân tài thực học như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ dành cho vài phần kính ý.
Một vòng có mười hai người tham dự, đầu tiên là bọn họ cùng nhau rút thăm ở một cái rương, tổng cộng có bốn mươi lăm mã số, mỗi một mã số tương ứng với một tên binh sĩ chịu trách nhiệm khảo hạch.
Những binh sĩ này đều là những hảo thủ về bố trí lắp đặt bẫy được điều từ các nơi tới, ba người một tổ chịu trách nhiệm đánh giá, gần như ngăn cản mọi khả năng ăn gian có thể xảy ra.
Bởi vậy có thể thấy được, đối với khảo hạch thợ săn này từ thành chủ cùng các đại thế gia đều cực kỳ coi trọng.
Dù sao nơi này cũng coi là cái nôi để bọn họ chiêu dụ nhân tài, không thể cho quá nhiều hạng người hỗn tạp, thật giả lẫn lộn đi vào, nếu không thì chính là tự tìm phiền phức cho mình.
Trịnh Hạo Thiên cùng Lâm Đình cũng lựa chọn đồ vật sở trường cho mình, cùng ba tên binh sĩ đồng hành tiến vào trong rừng rậm.
Mỗi người đều được phân phối về khu vực của mình, ở bên trong khu vực này, có thể tùy tâm sở dục bố trí, lắp đặt bẫy. Kiểm tra thành tích bẫy rập bao gồm chất lượng bẫy, số lượng bẫy với thời gian đặt bẫy. Dưới đánh giá của ba vị lão thủ kinh nghiệm trên căn bản là không xuất hiện tình huống sai lầm.
Trịnh Hạo Thiên nhìn một vòng xung quanh, hắn khẽ mỉm cười để đồ trong tay xuống lấy ra một cái xẻng bắt đầu đào đất. Động tác của hắn cực nhanh chỉ mấy lần đào xới đã tạo ra một cái hố sâu.
Mí mắt của ba tên binh sĩ phía sau hắn khẽ dựng lên.
Bở vì chỉ cần hành gai ra tay là biết ngay, bọ họ thấy động tác của Trịnh Hạo Thiên lập tức biết ngay đây là một tay hảo thủ trong việc bố trí bẫy rập.
Song biểu hiện kế tiếp của Trịnh Hạo Thiên càng khiến cho bọn họ cảm thấy giật mình.
Hắn lợi dụng bè gỗ, hố đất lưới cá làm một bẫy rập liên hoàn tam trọng khoảng cách ở giữa mỗi cái bẫy cũng vừa đúng. Nếu có người đi đến phạm vi của bẫy như vậy mười phần chắc chắn không thể thoát khỏi.
Tuy nhiên điều khiến cho ba vị giám khảo cảm thấy kinh khủng chính là thời gian tiểu hài tử này làm xong ba cái bẫy thậm chí còn chưa đến một khắc đồng hồ.
Động tác của hắn lưu loát có lực, lúc bố tric bẫy rập như kiểu đang làm một tác phẩm nghệ thuật xảo đoạt thiên công, lúc bẫy rập toàn bộ được hoàn thành thậm chi ba tên binh sĩ thậm chí cảm giác như đang nằm mộng.
Trịnh Hạo Thiên nhìn vẻ mặt của ba người, không khỏi cười đắc ý.
Ở trong bảo điển gia truyền của Trịnh gia, hắn am hiểu nhất chính là thuật lắp đặt bẫy. Lần bố trí này chẳng qua chỉ như dùng dao mổ trâu để giết gà, không hề có sử dụng thực lực chân chánh.
Phải biết rằng hắn có thể bố trí bẫy rập liên hoàn ngũ trọng, mà hiện tại hắn mới chỉ dùng tam trọng.
Tuy nhiên ở chỗ này tiến hành khảo hạch bẫy rập tam trọng đã vượt qua cực hạn của đại đa số mọi người. Nếu như hắn sử dụng ngũ trọng chỉ sợ lại đem phiền toái đến cho chính mình.
Nhìn Trịnh Hạo Thiên ngây ngô cười hắc hắc, ba gã binh sĩ nhìn nhau, không hẹn mà cũng gật đầu một cái.
Lúc bọn hắn đưa Trịnh Hạo Thiên rời khỏi rừng rậm, quan chủ khảo kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy sao? Hắn bố trí bẫy rập thất bại rồi ư?
Lúc bố trí bẫy rập rất dễ xuất hiện thất bại, loại chuyện này ở các kỳ khảo hạch nhìn mãi cũng thành quen mắt.
Ba người kia liên tục cười khổ, một người trong đó nói:
- Đội trưởng, tiểu tử này rất lợi hại, chỉ trong một khắc đồng hồ mà hắn có thể bố trí loại bẫy tam trọng liên hoàn, so với chúng ta còn mạnh hơn nhiều.
Trong lòng thủ lĩnh binh sĩ chủ khảo cả kinh, hắn trầm ngâm một lúc, tự nhiên là đi tới hiện trường điều tra một phen.
Khi tận mắt nhìn thấy bẫy rập liên hoàn tam trọng ngay cả hắn cũng thấy khâm phục, hắn đi đến trước mặt Trịnh Hạo Thiên nói :
- Tiểu tử, tiễn thuật và bẫy rập thuật của ngươi đều xuất sắc, trời sinh là mộ thám báo xuất sắc. Không bằng theo ta nhập ngũ, chỉ cần ngươi đáp ứng ta đảm bảo trong vòng hai năm ngươi sẽ trở thành tiểu đội trưởng, sau này có thể trở thành đại đội trưởng hoặc thống lĩnh thám báo đội cũng chưa biết chừng.
Những người xung quanh không khỏi âm thâm đàm luận, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên với ánh mắt vừa kính sợ, vừa bội phục.
Như thiếu niên này, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã như thế, nếu sau này lớn lên thì thật không thể tưởng tượng được.
Trịnh Hạo Thiên vội vàng học theo bộ dáng của Lâm Đình uyển chuyển cự tuyệt, thủ lĩnh binh sĩ mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì được.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Đình đã thi xong đi ra ngoài, thời gian hắn sử dụng gần bằng Trịnh Hạo Thiên, chất lượng bẫy lắp đặt cũng không thua kém. Tự nhiên là cũng dễ dàng vượt qua khảo hạch.
Hai người bèn nhìn nhau cười, ở chỗ này tách ra. Lâm Đình tiếp tục lưu lại quân danh tham gia khảo hạch thám báo, còn Trịnh Hạo Thiên lại tiến vào bên trong quân doang một lần nữa.
Trong quân doanh tiếng người ồn ào đặc biệt là sân của đối chiến tay không và đối chiến binh khí, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng trầm trồ khen ngợi vang dội.
Trong tất cả các hạng mục chỉ có hai hạng mục này là để cho người tham dự tự quyết định thắng bại.
Muốn thủ thắng ở hai hạng mục này ngoại trừ việc có thực lực thì vận khí cũng chiếm phần trọng yếu. Nhưng nếu có thể vượt qua khảo hạch hai hạng mục này như vậy giá trị lập tức được nâng lên gấp trăm lần, khả năng được nhiều thế gia vọng tộc nhìn trúng mà chiêu dụ cao hơn các hạng mục khác gấp nhiều lần.
Cho nên mỗi lần khảo hạch thợ săn người xem hai hạng mục này chiếm số lượng nhiều nhất. Mà bên dưới khám đài quan chiến không thiếu các thế gia vọng tộc. Nếu có người làm bọn họ để mắt đến sẽ ra mặt chiêu dụ, có đôi khi không phải là người thắng mà kể cả người bại trận cũng được hưởng đãi ngộ này.
Trịnh Hạo Thiên đang muốn đi tiến hành khảo nghiệm lực lượng nhưng tròng mắt thoáng nhìn liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc.
Hắn lập tức xoay người bước nhanh hơn đi đến dưới chân lôi đài đối chiến tay không, nhìn lên phía trên lôi đài.
Ở trên lôi đài có hai người đang đối chiến, trình độ tu vị võ công của hai người cũng khá cao, quyền ảnh qua lại, quyền phong gào thét, cước ảnh như núi, ngươi tới ta lui, phi thường náo nhiệt.
Tuy nhiên lúc Trịnh Hạo Thiên nhìn người đứng trên lôi đài vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Dưới tình huống tỉ thí lôi đài nếu thực lực hai bên chênh lệch khá lớn tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ và cũng không xuất hiện thương vong.
Nhưng nếu như thực lực hai bên gần bằng nhau hơn nữa lúc chiến đấu không chịu dừng tay đúng lúc như vậy đối chiến tự nhiên là đẹp mắt kịch tính thế nhưng nguy cơ cũng trùng trùng.
Chỉ cần một thoáng sơ sẩy lập tức có thể bị trọng thương, tàn phế thậm chí là mất mạng.
Mặc dù trên mỗi lôi đài đều có một thợ săn làm trọng tài tùy thời có thể tách song phương ra nhưng nếu người giao chiến có thực lực tương đương với trọng tài như vậy trọng tài cũng không kịp tách song phương ra.
Lúc này người đối chiến với Dư Uy Hoa rõ ràng cũng là một cao thủ trẻ tuổi tu luyện ra chân khí, tuổi của hắn trên dưới hai mươi, khuôn mặt thon gầy góc cạnh giống như một khối thép chưa được mài giũa.
Hắn xuất thủ nhanh như thiểm điện quyền thế như thác lũ cuồn cuộn từ trên cao chảy xuống khiến cho đối phương bị áp bách đến nỗi không thở nổi.
Tuy nhiên so sánh với hắn thì Dư Uy Hoa cũng không thua kém chút nào. Quyền thế của hắn mở rộng mãnh liệt như hổ, mỗi một quyền tung ra đều kéo theo kình phong gào thét, khí thế lăng liệt ngày càng được đẩy lên cao, cho dù mọi người đứng dưới lôi đài đang xem cuộc chiến cũng bị khí thế đánh sâu vào trong lòng.
Bản tính Dư Uy Hoa nóng như lửa lúc này gặp đối thủ ngang tài hỏa khí được dịp bốc lên, biểu hiện dũng mãnh, dưới áp lực của đối phương không những không lùi nửa bước mà còn dũng mãnh tiến lên xuất chiêu trước.
Trên lôi đài, quân sĩ được giao nhiệm vụ trọng tài đã sớm thối lui đến mép.
Hai người đang giao thủ có võ công không hề thua kém tên quân sĩ kia, nếu hắn dám can đảm tiến lên ngăn trở thì tuyệt đối là đi tìm chết.
Đối chiến tay không rất ít khi gặp phải tràng diện bốc lửa như thế này. Hai người bọn họ nếu gặp phải đối thủ khác thì đã sớm dành thắng lợi. Nhưng lúc này hai người gặp nhau nếu như muốn phân ra thắng bại cũng khó, đây chính là vận khí không tốt, không thể trách người khác được.
Một lúc sau đột nhiên Dư Uy Hoa hét lớn giống như tiếng hổ gầm.
Lúc Trịnh Hạo Thiên nghe thấy tiếng gầm này thậm chí hắn cảm giác như tiếng lang vương bình thường. Hai mắt hắn phát sáng, hắn biết rằng Dư Uy Hoa rốt cục cũng đã kích phát huyết tính sau một hồi đối chiến không chiếm được ưu thế, đã bắt đầu liều mạng rồi.
Nói về võ công thì đối thủ cũng không thua kém Dư Uy Hoa nhưng võ công của hắn đều được gia truyền cũng chưa từng vào núi tiến hành thí luyện sinh tử. Lúc này bị tiếng gầm của Dư Uy Hoa làm chấn động lập tức bị dọa không làm chủ được thân thể, nhất thời lực lượng tay chân giảm sút vài phần.
Dư Uy Hoa cất tiếng cười to, hắn sải bước tung một quyền nhắm vào ngực đối phương, một quyền không có chút hoa lệ nào.
Lúc tung một quyền này ra thân thể của hắn không hề có chút phòng ngự nào tựa hồ đã chấp nhận bị thương nhưng nếu như bị trúng một quyền lôi đình này của hắn hậu quả tuyệt đối cũng không dễ chịu.
Sắc mặt người nọ đại biến không còn giữ được sự ổn định liên tục lùi về phía sau.
Dư Uy Hoa được thế không buông tha, hắn rống to liên tục, hai tay như hai chóng chóng khổng lồ chuyển động không ngừng dĩ nhiên là không cho đối phương có bất kỳ cơ hội để thở.
Đối phương sau một chiêu rơi xuống hạ phong cũng không còn cách nào vãn hồi được chỉ trong giây lát đã bị dồn đến góc lôi đài. Mắt thấy một quyền lại lần nữa xông đến hắn cắn chặt hai hàm răng trầm hông tọa mã hai cánh tay vung lên dĩ nhiên là muốn lấy cứng chọi cứng.
Song khí thế Dư Uy Hoa đã thành không còn cơ hội cho hắn phản kích. Quyền xuất như gió, một quyền đánh tan hai cánh tay đối phương, một quyền hướng về phía ngực đối phương đánh tới.
Trong lòng người nọ biết không ổn muốn nhảy xuống lôi đài nhận thua nhưng khi vừa va chạm ánh mắt kinh khủng của Dư Uy Hoa lập tức sợ mất mật chân tay vô lực.
Đúng lúc một quyền của Dư Uy Hoa sắp đánh xuống ngực đối phương đột nhiên hắn liền dừng lại, một quyền này chỉ còn cách ngực đối phương nửa thước.
Quyền phong mãnh liệt quét qua làm cho quần áo đối phương tung bay phất phới.
Mặc dù bộ dáng Dư Uy Hoa kinh khủng nhưng hắn không đánh mất lý trí. Ở trong thôn Đại Lâm ba người Dư Uy Hoa đã không ít lần đối chiến, tất cả đều điểm đến là dừng.
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười hắn nhìn Dư Uy Hoa thu quyền không chút khó khăn. Xem ra lần sinh tử lúc trước đem đến cho hắn lợi ích không nhỏ có lẽ chỉ mấy năm nữa thôi hắn có thể nâng cao trình độ chân khí, giống như nước chảy thành sông trở thành săn sư.
Dư Uy Hoa cũng không khoa trương đến mức mười hai tuổi trở thành săn sư như Trịnh Hạo Thiên nhưng nhất định thành tựu ngày sau của hắn sẽ hơn xa bậc cha chú.
- Tỷ võ kết thúc, Dư Uy Hoa thắng.
Trọng tài vẫn đứng ở mép lôi đài lúc này đi ra cao giọng hô lên.
Lôi đài đang im lặng chợt vang lên tiếng hò hét thảo luận như ong vỡ tổ, nhiều người đánh giá Dư Uy Hoa rất cao nhưng mà đối với người bị thua cũng có nhiều tiếc hận.
Người này đã tu luyện ra chân khí, thể chất cường hãn hơn xa người bình thường. Hơn nữa chỉ cần nhìn vào quyền pháp của hắn chắc chắn đã đạt được vũ kỹ chân truyền. Chẳng qua vận khí không tốt đụng ngay phải Dư Uy Hoa nếu không cũng sẽ không bị thua như thế.
Trịnh Hạo Thiên căn bản không cần tập trung lắng ngh,e những tiếng đàm luận kia tự động vang lên bên tai hắn.
Trên lôi đài Dư Uy Hoa cười ha ha nói :
- Bằng hữu, võ công của ngươi rất tốt, mọi người kết giao tình bằng hữu, thế nào?
Người nọ tàn bạo nhìn chằm chằm Dư Uy Hoa lãnh đạm nói :
- Ngươi không cần đắc ý, sỉ nhục hôm nay ta sẽ sớm đòi lại.
Dứt lời hắn xoay người rời đi.
Dư Uy Hoa lắc đầu cầm giấy chứng nhận đi xuống lôi đài.
Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn người nọ rời đi tiến lên phía trước nói :
- Uy Hoa, ngươi qua được mấy quan ?
- Qua tam quan
Dư Uy Hoa cười hắc hắc nói :
- Trừ cửa ải kiểm tra tốc độ còn lại ta đều thông qua hết, cửa ải cuối cùng này tham gia cho đủ mà thôi.
Bốn hạng khảo hạch chỉ cần thông qua ba loại liền có thể đạt danh hiệu thợ săn. Đối với cửa ải cuối cùng Dư Uy Hoa cũng không hứng thú chỉ là dựa theo quy định hắn phải đi tham dự mà thôi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu nói nhỏ :
- Ánh mắt người vừa rồi nhìn ngươi không có thiện ý, hắn đã hận ngươi thấu xương, sau này ngươi gặp hắn ngàn vạn lần không được khinh thường.
Lông mày Dư Uy Hoa cau chặt lại nói :
- Mới vừa rồi ta đã nương tay không đả thương hắn thế nhưng hắn lại còn ghi hận.
Khẽ lắc đầu Dư Uy Hoa lại nói tiếp :
- Người này lòng dạ hẹp hòi ngày sau rất khó có được thành tựu lớn.
Trịnh Hạo Thiên bật cười nói :
- Thành tựu của hắn thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, tuy nhiên mối thù này quả là tự nhiên nhận lấy.
Dư Uy Hoa trêu ghẹo :
- Ngươi sợ?
Trịnh Hạo Thiên tức giận nói :
- Ngươi mới sợ thì có.
Hai người bọn họ liền nhìn nhau cười cũng không đem chuyện vừa rồi để trong lòng.
Song, đột nhiên Trịnh Hạo Thiên có cảm ứng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua lập tức thấy được ánh mắt tràn ngập oán độc và phẫn hận.
Dư Uy Hoa nhìn theo ánh mắt Trịnh Hạo Thiên thấy kẻ vừa thua đang hung hăng nhìn hai người rồi mới chịu rời sân đấu.
Hai người bọn họ quay mặt nhìn nhau lắc đầu không nói.
Lôi đài tỷ võ vốn là có người thắng kẻ bại, Dư Uy Hoa lúc cuối cùng đã thu tay lại không hạ sát chiêu. Nếu người nọ vì thua mà kết thành thù oán, hai huynh đệ bọn họ cũng không sợ hãi.
Sau đó hai người tách ra, Trịnh Hạo Thiên trực tiếp đi đến địa điểm khảo hạch.
Đây là một khoảng sân để hàng trăm thạch đôn, từng thạch đôn đều có sức nặng khác nhau.
Khảo hạch lực lượng rất đơn giản chỉ cần tiến lên nhấc thạch đôn lên là được.
Nếu muốn trở thành một gã thợ săn hợp cách đối với yêu cầu lực lượng cũng không tính là quá cao. Tuy thế cũng không có nhiều người chọn hạng mục này vì nếu muốn thông qua thì phải nâng được được thạch đôn ngàn cân.
Đối với người bình thường không có chân khí thì đây đã là thần lực trời sinh.
Bất quá người nào có lòng tin tham gia khảo hạch đều có thể thuận lợi thông qua bởi vì không có ai vô duyên vô cớ đến đây để bêu xấu.
Trịnh Hạo Thiên dõi mắt nhìn lại trong sân đã có mấy người nâng thạch đôn. Biểu hiện của bọn họ khác nhau hoặc nhẹ nhàng thoải mái hoặc là nghiến răng nghiến lợi nhưng mỗi người đều có thể nâng được thạch đôn ngàn cân.
Đến phiên Trịnh Hạo Thiên hắn đem giấy chứng nhận cho giám khảo sau đó gỡ lang nha bổng trên lưng xuống nhẹ nhàng ném đi.
“Cạch”
Âm thanh nặng nề do trọng chùy gây ra đột nhiên vang lên.
Âm thanh đó như trực tiếp đập vào lòng mọi người làm cho mọi người cảm thấy phát rét, cảm giác nổi hết da gà.
Các quân sĩ và người tham gia khảo hạch gần đó đều đem ánh mắt nhìn về phía lang nha bổng, trong đó khóe mắt mấy vị chịu trách nhiệm kiểm tra khảo hạch đều khẽ nhếch lên.
Trịnh Hạo Thiên đang định tiến vào sân quân sĩ đang cầm giấy chứng nhận đưa tay cản lại nói :
- Ngươi không cần thi nữa.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 55 : Đối thủ ngoài ý muốn.
Dịch: Tiếu Phương
Nguồn: Kiemgioi
Chương 55 : Đối thủ ngoài ý muốn.
Trịnh Hạo Thiên giật mình, hắn vội vàng nói :
- Quân gia, ta được Từ tướng quân đặc biệt cho phép khảo hạch, nếu ngài không tin có thể phái người đi hỏi liền biết ngay.
Tên thủ lĩnh kia lắc đầu nói :
- Ta không nói ngươi không đủ tư cách tham gia khảo hạch mà nói ngươi không cần thi nữa.
Hắn vừa nói vừa cầm bút xác nhận vào giấy, nói :
- Ngươi có thể đi.
Trịnh Hạo Thiên gãi đầu cầm lấy giấy chứng nhận, trên đó việc :
- Lực sĩ, miễn thi.
Bốn chữ to.
Hắn nháy mắt hai cái, nói :
- Ta được miễn thi ?
Thủ lĩnh quân sĩ hòa ái nói :
- Không tệ, cầm lấy binh khí của ngươi rồi đi đi.
Trịnh Hạo Thiên không hiểu đáp một tiếng hắn quay đầu nhìn bốn phía nhưng ngoài dự tính mọi người xung quanh ngoại trừ ánh mắt hâm mộ thì không cso bất kỳ ánh mắt phận hận tựa hồ đối với việc hắn được miễn thi xem như là bình thường.
Hắn xoay người cất giấy chứng nhận.
Tuy hắn không rõ tịa sao mình được ưu đãi nhưng đã có chỗ tố hắn dĩ nhiên là không đi tìm phiền toái.
Hắn đi đến trước lang nha bổng cúi xuống tiện tay xách binh khí lên. Binh khí khổng lồ kinh khủng kia thậm chí còn to hơn người hắn mấy phần nhưng nằm trong tay hắn tựa như là một vật bình thường không có cảm giác nặng.
Mọi người đứng bên cạnh không khỏi hít một hơi khí lạnh bọn họ đồng thời nghĩ thầm trong lòng tên tiểu tử này đúng là trời sinh quái lực.
Trịnh Hạo Thiên cầm chắc lang nha bổng rồi lại buộc lên lưng sải bước đi ra khỏi doanh trại. Trong ba lần khảo hạch khảo hạch lực lượng là nhẹ nhàng nhất và nhanh nhất, chỉ cần đi vào rồi đi ra không phí nửa điểm khí lực.
Hắn lững thững bước đi theo tấm bảng chỉ đường rất nhanh liền tiến đến khảo hạch cuối cùng.
Đối chiến binh khí là hạng mục khảo hạch nguy hiểm nhất và cũng là hạng mục được hoan nghênh nhất. Phàm là người tự tin với võ lực của mình đều lựa chọn đối chiến tay không hoặc đối chiến binh khí. Cũng chỉ có hai nơi này đạt được thành tích tốt mới có thể hấp dẫn các đại thế gia chú ý đến.
Lúc Trịnh Hạo Thiên tiến vào thì đã có mười chín người đứng chờ ở dưới lôi đài.
Quy củ đối chiến binh khí lại càng thêm đơn giản, hai mươi người đồng thời rút thăm tổng cộng có mười lôi đài, rút trúng lôi đài nào thì tiến đến lôi đài đó tỷ thí, thằng làm vua thua làm giặc.
Loại tỷ thí này cũng cần may mắn, nếu vận khí không tốt gặp phải đối thủ cực kỳ lợi hại như vậy dù võ công có khá đi chăng nữa thì cũng bị thua. Đồng dạng nếu như vận khí tốt gặp người võ công kém một chút sẽ dễ dàng thông qua.
Dĩ nhiên nếu trên lôi hai đối thủ quá kém thì quan chủ khảo có thể tự mình ra mặt khảo nghiệm.
Tuy nhiên tỉ lệ xảy ra chuyện như vậy không lớn. Hễ là người có lòng tin đến báo danh đều có chút tài năng không người nào nguyện ý trở thành hòn đá mài cho người khác , cũng không người nào nguyện ý ở trước mặt mọi người tự trước lấy nhục
Nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên nộp lên giấy chứng nhận, quân sĩ chủ khảo hai mắt sáng ngời , cao giọng nói :
- Hai mươi người đã đông đủ , các ngươi rút thăm đi.
Trịnh Hạo Thiên đang định tiến lên, đột nhiên cảm ứng được một luồng ánh mắt nóng rực đọng lại nhìn sang. Trong lòng hắn rùng mình, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngẩn ra.
Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, bên trong mười chín người tại đây, trước kia cùng Dư Uy Hoa giao thủ, hơn nữa bị thua cái người kia vậy mà cũng ở trong đó.
Lúc này, hắn đang dung con mắt độc xà đấy oán độc nhìn mình.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hắn tự nhiên sẽ không sợ hãi người này, chẳng qua là vô luận người nào bị loại ánh mắt này ngó chừng cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.
Người nọ bước nhanh tiến lên, đi tới bên người Trịnh Hạo Thiên, giảm thấp thanh âm xuống, nói:
- Ngươi cùng cái loại đần độn kia là người một nhà sao. Hừ, ngươi tốt nhất cầu nguyện không nên gặp phải ta, nếu không ta nhất định phải làm cho ngươi nửa đời sau vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi. (DG : sợ nhất là tiểu đệ đệ không đứng lên được)
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trầm xuống, nói :
- Uy hoa mới vừa rồi tha cho ngươi một cái mạng, ngươi thế nhưng không biết cảm ơn...
- Cảm ơn cái rắm.
Người nọ lạnh lùng nói:
- Lão tử vì ngày hôm nay đã khổ luyện mười mấy năm, đều bị cái tên đần độn kia làm hư bột hư đường hết, nhứng tên như các ngươi đều đáng bị rút gân lột da, không được chết tử tế.
Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chợt lóe tinh mang, hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường trào phúng xem xét hắn một cái, xoay người rời đi, rốt cuộc cũng như chưa từng để ý tới người này.
Người này tâm địa dĩ nhiên là ác độc như thế, hắn khổ luyện hơn mười năm, Dư Uy Hoa không phải là như thế sao. Ở đây trong lôi đài tỷ đấu này, có trời mới biết gặp được đối thủ nào, nếu là bởi vì đối phương vì khổ tu liền cố ý bị thua, đây mới thực sự là buồn cười.
Nếu như là ở ngoài quân doanh, có lẽ Trịnh Hạo Thiên có lẽ còn hung hăng dạy dỗ đối phương một bữa, nhưng là ở chỗ này hắn cũng không dám tùy ý làm loạn.
Còn đối phó với loại người giống như chó điên này, trong lúc không cách nào động thủ thì biện pháp tốt nhất là khinh thường cho qua.
Người nọ quả nhiên bị chọc tức không nhẹ, trong mắt hắn dần hiện lên một vẻ oán độc không thể hình dung. Bất quá người này cũng không mất đi thần trí, biết ở chỗ này tuyệt đối không thể vô cớ động thủ. Nếu không đó chính là khiêu khích sự thống trị của thành chủ, sẽ bị những quân nhân vô tình nơi này xử lý.
Hắn mạnh mẽ đè oán hận trong lòng xuống, cũng chậm rãi tiến lên bắt đầu rút thăm.
Trịnh Hạo Thiên theo chỉ định thò tay vào trong mộc rương (rương gỗ) tùy ý gắp ra một tờ giấy trắng, mở ra vừa nhìn, một chữ to màu đen.
- Chín.
Hắn không nói hai lời đem tờ giấy này giao cho quân sĩ chịu trách nhiệm, sau đó chậm rãi thối lui về phía sau chờ.
Đối với hắn mà nói, vô luận gặp phải cái dạng đối thủ gì cũng không có bất kỳ sự khác nhau nào, bởi vì ở chỗ này ngoại trừ hắn ra cũng khó mà có được vị săn sư thứ hai đi khảo hạch.
- Lôi đài thứ nhất, hai người Vương, Hứa đối chiến.
- Lôi đài thứ hai , hai người Trương Hạ đối chiến.
- Lôi đài thứ ba, ... ...
"... ..."
- Lôi đài thứ chín, Trịnh Hạo Thiên đối chiến Bành Gia Báo.
- Lôi đài thứ mười, ... ...
Trịnh Hạo Thiên sải bước như lưu tinh hướng lôi đài thứ chín đi tới, bước tiến của hắn trầm ổn mà có lực, mặc dù đầu hắn ở trong mọi người cũng là thấp bé nhất, nhưng là từ trên người hắn phóng thích ra cái khí thế thâm trầm ngưng trọng kia lại làm cho người khác căn bản là không dám có chút lòng khinh thường.
Song, khi Trịnh Hạo Thiên đi tới lôi đài thứ chín sắc mặt của hắn nhất thời trở nên tương đối cổ quái.
Lúc này, đối thủ cũng giống như hắn đang đứng ở trước lôi đài lại là bại tướng dưới tay Dư Uy Hoa, kẻ mang long oán độc với bọn họ.
Song phương cũng không nghĩ đến gặp đối phương trên lôi đài, trong mắt của bọn hắn đều xuất hiện một tia quái dị nói không nên lời.
Bất quá, ngay lập tức, trên mặt Bành Gia Báo liền lộ ra vẻ vui mừng khó có thể che dấu, hắn khẽ cười một tiếng, nói:
- Hắc hắc, thật là trời cao có mắt, ta đang đang rầu rĩ phải như thế nào mới có thể báo đáp sự nhục nhã mà tên đại ngốc kia cấp cho ta, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có cơ hội đưa tới cửa.
Trịnh Hạo Thiên thấy buồn cười, nói:
- Các hạ khẩu khí thật lớn, còn không có giao thủ, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết đâu.
Khóe miệng Bành Gia Báo khẽ hé ra, trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn vào giờ khắc này thế nhưng đầy rẫy những tia dữ tợn đáng sợ.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ chậm rãi chơi đùa, ngươi tốt nhất không nên nhận thua quá sớm, nếu không ta sẽ rất thất vọng.
Hắn xoay người, đi tới trên lôi đài, hai tay đặt ở bên hông, nhất thời lấy ra hai cây kỳ đoản đao mỏng như giấy bóng.
Ở trong các loại binh khí, binh khí dài quá hoặc ngắn quá cũng đều không tốt. Nhưng nếu là có người sử dụng loại binh khí này, như vậy trong lúc đối địch, nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận rồi.
Bởi vì một tấc dài là một tấc mạnh, một tấc ngắn là một tấc hiểm, sử dụng hai loại binh khí cực hạn này, nhất định sẽ có thủ pháp đặc thù phối hợp. Nếu như không tìm được phương pháp ứng phó thích hợp, hậu quả tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng.
Sau khi nhìn thấy việc Bành Gia Báo sử dụng song binh đao khí, trong lòng Trịnh Hạo Thiên rốt cục thì hơi chút ngưng trọng một ít.
Người tính cách này dùng cái loại binh khí hung lệ âm tàn kỳ môn này có chút xứng đôi.
Bất quá, lấy thực lực Trịnh Hạo Thiên hôm nay, chỉ cần người này chưa từng lên cấp săn sư, tuyệt đối không thể nào đối thủ của hắn, cho nên hắn cũng chỉ vẻn vẹn nhìn một cái, trong con ngươi ba động tựu hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chậm rãi đi lên lôi đài, hướng quân sĩ giám sát mỉm cười thi lễ.
Tên quân sĩ kia nhìn lướt qua giấy chứng nhận ở trên hai người bọn họ, nhìn nhìn lại phảng phất là vẻ mặt sát cơ của Bành Gia Báo như chưa thỏa mãn dục vọng, mà không khỏi chân mày hơi mặt nhăn, nói:
- Trịnh Hạo Thiên, ngươi đã thông qua tam quan, cửa ải này coi như là bỏ cuộc cũng có thể nhận được danh hiệu thợ săn, ngươi còn muốn cùng hắn giao thủ sao?
Trịnh Hạo Thiên nhìn thật sâu vẻ mặt oán độc Bành Gia Báo, nếu như là đối mặt với những người khác, ở thời điểm đã trăm phần trăm có thể trở thành thợ săn, hắn có lẽ liền lựa chọn bỏ cuộc.
Dù sao, đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói, hắn theo đuổi cũng không phải là thợ săn, mà là một gã săn sư hợp cách.
Nhưng là, lúc này ở thấy sắc mặt Bành Gia Báo, ý niệm trong đầu hắn muốn bỏ cuộc kia nhất thời hoàn toàn tiêu tán không để lại dấu vết.
- Quân gia, ta đã quyết định tham gia bỉ đấu, xin ngài cho phép.
Hắn khẽ khom người, bình tĩnh nói.
Tên quân sĩ kia khẽ lắc đầu, hắn lui về phía sau một bước, nói:
- Hai vị, bởi vì cái gọi là đao kiếm không có mắt, ở lịch đại đối chiến binh khí, thương vong hay tử vong xác suất là lớn nhất. Trước khi tỷ đấu, kính xin hai vị suy nghĩ kỹ càng. Ngoài ra, sau khi bắt đầu tỷ đấu, nếu là có nhất phương chủ động nhận thua, người thắng không thể tiếp tục truy kích, nếu không trực tiếp phán thua, các ngươi rõ chưa?
Trịnh Hạo Thiên cùng Bành Gia Báo đồng thời gật đầu xác nhận, Bành Gia Báo mặc dù tỏ vẻ lo lắng, nhưng là ở dưới trường hợp này, cũng không dám vô lễ đối với quân sĩ chịu trách nhiệm đốc chiến.
Quân sĩ giám sát lần nữa lui về phía sau một bước, nói:
- Chuẩn bị.
Bành Gia Báo nắm song đao, trong con ngươi toát ra một tia thị huyết cực độ hưng phấn.
Bất quá, ánh mắt của hắn sau một khắc liền trở nên hồ nghi cùng ngưng trọng.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Trịnh Hạo Thiên cởi dây lưng, đem lang nha bổng phía sau lưng hắn cầm trong tay.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Bành Gia Báo dâng lên vô số ý niệm.
Chẳng lẽ cây Lang Nha bổng dĩ nhiên là thật? Hơn nữa hắn còn định dùng loại vũ khí cồng kềnh này cùng mình giao thủ...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết