Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 506: Bên ngoài Thanh Thànhh khư
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Sáng sớm, một tu sĩ mặc phổ thông thanh y thong thả đi trong Tứ Tượng thành.
Tu sĩ này mặt bèn bẹt rỗ chằng rỗ chịt, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại ánh lên linh động, ngược với ngoại hình.
Là nữ tu mà Ngụy Tác gặp tại Vạn Thọ thành, cho là Trương Phong Dực, nên tặng hai pháp bảo.
Sao đó nàng thi triển thủ đoạn, biến thành dung mạo này, không ngờ giờ lại xuất hiện ở Tứ Tượng thành thuộc Thiên Huyền đại lục bắc bộ. Lúc trước nàng mặc áo vàng, giờ mặc phổ thông thanh sắc pháp y.
Đại sự kinh thiên ở vết nứt Thiên khung ngoài Hoàng Đạo thành ngoại bị Bắc Minh tông và U Minh cung phong tỏa nên Tứ Tượng thành chỉ cách một thành trì cũng không ai biết có Thần huyền cảnh tu sĩ gục ngã.
Hiện tại Hoàng Đạo thành tuy ngã gục nhiều kinh thế tu sĩ nhưng vết nứt Thiên khung đã được phong bế.
Vết nứt Thiên khung hình thành, Hoàng Đạo thành tan nát, yêu thú lọt vào phía trong Thiên khung vô vàn, tu sĩ săn được số lượng yêu thú thập phần kinh nhân.
Hiện tại nhiều truyền tống pháp trận của Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã bị phá hoại, thật ra dù truyền tống pháp trận còn nguyên, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng không dám sử dụng vì sợ gặp dị trùng phá hoại Phá không pháp tinh. Tuyệt đại đa số tu sĩ giờ đều trông vào phi độn thuật pháp và phi độn pháp bảo. Nhiều tu sĩ săn được yêu thú, đều đến thành trì gần Hoàng Đạo thành giao dịch, nên trong Tứ Tượng thành, các loại yêu đan và nguyên liệu luyện khí, không chỉ số lượng kinh nhân, phẩm giai cũng cực cao.
Nhiều tu sĩ đến mua yêu đan và nguyên liệu luyện khí, nhiều tu sĩ đến săn yêu thú vào Thiên khung.
Nên dạo này thinh không ngoài thành trì như Tứ Tượng thành lóe lên đủ loại độn quang, số lượng tu sĩ ra vào Tứ Tượng thành gấp mười lần bình thường, giao dịch nóng bỏng không ngờ, cơ hồ cả thành trì đang mua bán với quy mô lớn.
Vết nứt Thiên khung, xưa kia khó thấy nhưng mấy chục năm gần đây nứt liền mấy vết, tuyệt sắc nữ tu dung nhan không kém gì Cơ Nhã này cũng không phải tu sĩ Thiên Huyền đại lục bắc bộ, có lẽ nàng làn đầu tiên thấy cảnh tượng này.
Hiện tại ở trong Tứ Tượng thành, lẽ ra nữ tu này nên xem náo nhiệt mới đúng.
Nhưng đi trong thành mà nàng không hề có vẻ gì nhàn tình nhã trí, chân mày tỏ rõ vẻ lo sầu.
Vào một tiệm khá lớn mua bán mấy thứ rồi nàng lại đi nhanh ra ngoài thành.
Được mấy trăm bước, nữ tu đột nhiên biến sắc, nhìn quanh rồi đi vào một con ngõ không người.
"Phù!"
Vừa vào ngõ, thân thể nàng run lên, đột nhiên rực lục sắc linh khí.
Như thể nàng đang cố áp chế thứ gì đó nhưng không nổi.
Chừng mấy tích tắc sau, linh khí của nữ tu mới tan đi.
"Muộn nhất là mười ngày nữa sẽ kết đan, mau ra bên ngoài Thiên khung tìm chỗ an toàn mới được..."
Nàng phát sầu lắc đầu, lẩm bẩm đoạn rời con ngõ, tiếp tục đi ra ngoài Tứ Tượng thành.
Nữ tu đang áp chế việc kết đan!
Công pháp của nàng tựa hồ rất đặc biệt, cũng như mảnh vỡ Diệu thụ của Ngụy Tác, dù cố ý không tu luyện, chân nguyên tu vi cũng vẫn đề thăng, nên dù nàng áp chế nhưng không tránh được việc kết đan.
Theo lý, tu sĩ có cơ hội xung kích kim đan thì đều hưng phấn, khẳng định sẽ chọn một thành trì an toàn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng áp chế xung kích kim đan, giờ không nổi nữa thì cũng không chọn tu sĩ thành trì mà định ra bên ngoài Thiên khung diện xung kích chướng ngại Kim đan tu sĩ.
Thật không ai hiểu nổi.
...
"Là Bàn Long lão quỷ, y không ở Chân Võ mà ra đây làm gì? Tên còn lại là ai mà không kém y nhỉ."
Nữ tu vội vàng rời Tứ Tượng thành thì trong một khu rừng hoang dã bên ngoài Thiên khung, trên một cây cổ thụ ngất trời đột nhiên ánh lên thanh khí, một thanh bào lão giả lùn xủn thoạt ẩn thoạt hiện.
Thanh bào lão giả chỉ bằng trẻ con năm, sáu tuổi nhưng mặt mũi phi thường hung ác.
L|inh khí của lão cũng cực mạnh, ngưng thành hình thanh sắc cổ mộc.
Linh khí và khí tức của lão giả kết làm một với núi rừng, không khác gì cây cối chung quanh, dù thần thức của Ngụy Tác cũng không thể phát hiện.
Lão giả lùn tỏ vẻ hung hãn nhìn lên thinh không mé tây.
Thinh không phía tây có hắc sắc độn quang thoạt ẩn thoạt hiện với tốc độ kinh nhân.
"Hai kẻ này lại đi vào sâu man hoang, khẳng định có gì đó lợi lộc."
Nhãn quang lóe lên mấy lần, lão giả định bám theo.
"Không được, hai tên này ta đều không đối phó được, đợi bọn Hắc Tiều đến giúp mới xong." Lão lại vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra một chiếc thanh sắc ngọc ma tước bàn.
Lão vung tay, thanh sắc ngọc ma tước bàn hóa thành một đạo thanh quang, bắn về phía sau. Còn lão lặng lẽ đuổi theo hắc sắc độn quang thoạt ẩn thoạt hiện phía chân trời.
Cùng lúc, trong một sơn cốc ở man hoang bên ngoài Thiên khung đột nhiên thanh hắc sắc quang diễm.
Xoạt, thanh hắc sắc quang diễm thu nhanh lại, là Huyền sát quỷ trảo của Ngụy Tác kéo về sáu, bảy con độc xà.
A! A!
Huyền sát quỷ trảo như đốt cháy một thùng thuốc súng, trong sơn cốc tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện vô số độc xà.
Độc xà đủ kích cỡ, nhỏ thì cỡ ngón tay, lớn thì cỡ thùng nước.
Trong số độc xà có nhiều con phẩm giai không thấp, há miệng phun các loại vân vụ, quang hoa, uy năng rất cao.
"Chát chát chát!"
Quang hoa lóe liên hồi, độc xà phát ra bao nhiêu công kích đều bị mấy màn sáng chặn lại, quang diễm quét qua, độc xà đều sạchg óng.
Tiếp đó cương phong dấy lên, ô uế chi khí cũng tan sạch, thân ảnh Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải xuất hiện trong sơn cốc.
Trước sơn cốc là một hạp cốc.
Phía trên hạp cốc có thanh quang ẩn hiện.
Hạp cốc lan tràn hôi sắc vân vụ, nhất thời không rõ dài bao nhiêu, có gì ở trong.
"Đến rìa Thanh Thành khư rồi."
Ngụy Tác hơi ngẩng lên nhìn thanh quang thoạt ẩn thoạt hiện trên hạp cốc, Kỳ Long Sơn giải thích, "Thanh quang này không hiểu do cấm chế nào hình thành, nhưng bọn tại hạ đã thử, uy năng thập phần hùng hậu, chúng ta không thể chống nổi, nên chỉ còn cách vượt qua từ đây."
Ngụy Tác gật đầu, mục quang lóe lên, tựa hồ trải thần thức vào hạp cốc âm u, quay qua bảo Kỳ Long Sơn: "Hạp cốc có cấm chế gì chăng? Tựa hồ cũng thập phần cổ quái."
"Trong hạp cốc có những mảnh vỡ màu đen hình con dơi, tựa hồ là uy năng tàn dư của cấm chế Thanh Thành khư bị hủy hoại hình thành. Mảnh vỡ này có tác dụng khắc chế uy năng thuật pháp, chỉ sợ hỏa hệ thuật pháp, Ngụy đạo hữu có hỏa hệ thuật pháp uy năng kinh nhân, không khó qua được." Kỳ Long Sơn nhìn Ngụy Tác, ngưng trọng hẳn, "Bất quá viễn cổ cấm chế đã phá tổn, ai biết được so với lần trước có khác gì, nên không thể sơ ý, Ngụy đạo hữu khi thi pháp, tốt nhất đừng làm hỏng mặt đất và các công trình, tránh xảy ra bất trắc."
"Tại hạ sẽ cẩn thận, không có gì bất ngờ thì tại hạ sẽ cố để không phải động thủ." Ngụy Tác gật đầu.
"Ngụy đạo hữu, đây là thứ đạo hữu cần." Cùng lúc, Lệ Nhược Hải đưa hai tấm thanh sắc ký sự ngọc cho gã.
"Đây là?" Ngụy Tác ngẩn người.
"Trước kia đã giao hẹn rồi, đến Thanh Thành khư thì tại hạ sẽ giao một môn nô thú thuật pháp cho đạo hữu cho mà?" Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác mỉm cười.
"Tại hạ không nhớ ra." Ngụy Tác toát mồ hôi, gã chỉ quan sát chung quanh mà quên mất việc này.
"Còn lại là địa đồ Thanh Thành khư bọn tại hạ có. Cho Ngụy đạo hữu xem thì cũng công bình." Lệ Nhược Hải lại mỉm cười.
"Lệ cung chủ, việc các vị làm, tại hạ rất hân thưởng. Thật ra chỉ cần các vị không đối phó mỗ, mỗ khẳng định sẽ toàn lực cùng các vị tìm bảo vật, không có ý gì khác." Thần thức lại quét vào hai tấm thanh sắc ngọc phù, thần sắc Ngụy Tác nghiêm túc bảo bọn Lệ Nhược Hải.
"Hi vọng sau này chúng ta còn cơ hội hợp tác, sẽ không cần lo lắng đến chữ tín nữa." Lệ Nhược Hải mỉm cười, không nhiều lời, gật đầu với Kỳ Long Sơn.
Họ Kỳ vung tay điểm, tế xuất một viên ngân sắc châu tử cỡ nắm tay, ngân quang bao trùm mấy trăm trượng.
Tùy tức, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình dẫn đường, cùng vào trong hạp cốc đầy hôi sắc vân vụ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 507: Bên trong núi
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Chạm vào ngân quang do ngân sắc châu tử của Kỳ Long Sơn tế xuất, hôi sắc vân vụ tự động tiêu tan.
Cảnh tượng trong mấy trăm trượng hiện rõ.
Ngân sắc châu tử tựa hồ có công hiệu nhìn được những thứ bí ẩn.
Sơn cốc thập phần âm hàn, mặt đất có đá vụn, trông thập phần phổ thông, nhưng nhìn kỹ thì huỳnh quang lấp lánh, ngưng kết một lớp hôi sắc hàn băng dày.
Hôi sắc vân vụ cơ hồ do hàn băng phát ra.
Ngụy Tác biết bọn Kỳ Long Sơn đã đến đây, chắc có cách đi qua nơi này, Thanh Thành khư tồn tại từ trước thời có Thiên khung, tuyệt đại đa số cấm chế thì cả lục bào lão đầu cũng không biết, nên gã không dám chạm vào thứ gì, cẩn thận đi cạnh Lệ Nhược Hải, đọc hai tấm thanh sắc ngọc phù.
Lệ Nhược Hải đưa cho Ngụy Tác thuật pháp "Hoang cổ khế linh thuật".
Thuật pháp này cao minh hơn thuật pháp gã điều khiển Phệ tâm trùng nhiều, có thể khống chế ba yêu thú, không cần thi pháp lúc yêu thú còn là ấu trùng.
Nhưng xét kỹ thì môn thuật pháp này cũng có hạn chế, không thể cố tình khống chế yêu thú, mà là thông linh thuật pháp kiểu tâm thần cảm ứng, thi triển với những yêu thú có hảo cảm với người thi pháp thì mới thành công.
Xem ra môn thuật pháp này thích hợp với tông môn chuyên môn nuôi dưỡng yêu thú.
Nuôi dưỡng yêu thú từ bé, chúng sẽ có hảo cảm với người nuôi dưỡng, càng thích hợp thi triển.
Nhưng thuật pháp này dù gì cũng là nô thú thuật pháp dùng tâm thần khống chế, Ngụy Tác biết Lệ Nhược Hải và gã lần đầu hợp tác, không thể giao thứ tốt nhất của Linh Thú cung ra.
Thuật pháp này dù thi pháp không thành công cũng không sao, yêu thú không hề bị tổn hại. Môn thuật pháp này cũng có ưu điểm, thi pháp thành công sẽ khiến yêu thú có hảo cảm hẳn, coi người thi pháp là bạn thân nhất, không bao giờ trái lệnh.
Nhưng môn thuật pháp này lại không phức tạp, chỉ thoáng sau gã đã lĩnh ngộ rõ ràng, xem đến thanh sắc ngọc phù ghi lại địa đồ một phần Thanh Thành khư.
Vù!
Đột nhiên tiếng xé không khí vang lên.
Một đạo hắc sắc quang hoa bắn vào bọn Ngụy Tác.
Gã hơi ngoái nhìn, đúng như Kỳ Long Sơn nói, đạo hắc quang quả nhiên là quang hoa hình dơi.
Quang hoa thập phần ngưng tụ, rìa ánh lên như thủy tinh, không khác gì mảnh tinh thạch.
Đúng như Ngụy Tác liệu trước, thấy hắc sắc quang hoa là Thanh Bình bình tĩnh như thường tế xuất hồng sắc thủ trạc.
Hồng sắc thủ trạc rực liệt diễm, hình thành hỏa trụ, nghênh đón hắc sắc quang hoa.
"Phù!"
Sau tiếng va đùng đục, hắc sắc quang hoa hình con dơi sững lại trên không rồi tan dần, bị Thanh Bình dùng hỏa trụ thiêu chảy.
"Rất giống với Âm minh vạn nga trận của Âm Minh giáo, bất quá tàn trận mà thế này thì Âm minh vạn nga trận so thế nào được." Tiếng lục bào lão đầu lẩm bẩm vang lên trong tai gã.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, trong lòng càng tỏ ra ngưng trọng.
Tuy hắc sắc quang hoa bị Thanh Bình ứng phó dễ dàng nhưng Ngụy Tác nhận ra hồng sắc thủ trạc là đạo giai hạ phẩm hỏa hệ pháp bảo.
Hắc sắc quang hoa giằng co với của pháp bảo này một lúc thì uy năng cũng đạt đến linh giai thượng phẩm pháp bảo.
Uy năng e rằng tu sĩ Phân niệm cảnh không thể chống nổi, cả hạp cốc cũng không thể vượt qua.
Đồn rằng viễn cổ tu đạo giới, thiên địa linh mạch, linh khí sung túc, các loại công pháp tu luyện trăm hoa đua nở, số lượng tu sĩ thần thông siêu tuyệt nhiều kinh nhân, thực lực tông môn khi đó hơn xa hiện tại.
Qua lần Đạo Huyền điện, Ngụy Tác biết đỉnh cấp tông môn thời đó lợi hại hơn bây giờ nhiều, thực lực chỉnh thể của tu đạo giới cũng hơn.
Tông môn lập ra Đạo Huyền điện theo cách tính của tu đạo giới thuộc thời thượng cổ, không đầy mấy vạn năm, hiện tại Thanh Thành khư còn là trước đó sáu, bảy vạn năm, chỉ qua uy năng cấm chế vòng ngoài cũng thấy thần thông của viễn cổ tu đạo giới, tu đạo giả bây giờ không thể tưởng tượng.
Kỳ Long Sơn đã nói, Ngụy Tác biết hắc sắc quang hoa hình con dơi này tuyệt đối không chỉ một, hai mảnh, liên tục bắn tới nhưng bị Thanh Bình kích phát pháp bảo đốt tan, gã không cần xuất thủ.
Cứ thế, chừng gần nửa canh giờ sau, xuyên qua hạp cốc, cả toán xuất hiện ở một dãy núi liên miên bất đoạn.
Đỉnh núi này thập phần man hoang, cây cối đều mấy chục người mới ôm vừa, khó lòng nhìn được trên đỉnh.
Dãy núi do hơn trăm đỉnh núi nối liền, đều cao một nghìn năm trăm trượng trở lên, không đỉnh nào chênh nhau quá ba trăm trượng.
Ngần ấy đỉnh núi nối lại, nhìn từ xa như có mười mấy đóa sen xanh tụ lại, rất đặc biệt.
Ra khỏi hạp cốc, nhìn lại dãy núi, Ngụy cũng kinh hãi.
Trên đỉnh núi phía đông có một tòa tháp cao.
Ngọn tháp đã tàn phá quá nửa, nửa trên không còn, nửa còn lại cũng xơ xác nhưng đứng trên đỉnh núi mà vẫn cao hơn tượng Hải tiên tử ở Hải Tiên thành, tới bốn, năm trăm trượng, chìm trong bạch sắc vân khí.
Nếu tòa tháp còn nguyên thì sẽ đạt bao nhiêu trượng?
Chẳng lẽ là hơn hai nghìn trượng, hơn cả ngọn núi?
Tu sĩ tu luyện trên đỉnh tháp chẳng phải cũng như tiên nhân trong truyền thuyết, tu luyện tại Vân Tiêu thiên cung sao.
Trên một đỉnh ngọn núi cách ngọn này năm ngọn liên tục ánh lên hào quang màu đỏ, cam, vàng, lục, tím, quang hoa rọi lên không hơn nghìn trượng, khí thế hùng vĩ cực độ.
Đỉnh núi phía tây trắng toát.
Trông lên tử khí đằng đằng, chất đầy xương trắng.
Ngụy Tác kinh hãi, Kỳ Long Sơn gật đầu, thở dài: "Viễn cổ tu sĩ quả thật thần thông khó tưởng tượng, lần đầu bọn tại hạ đến đây cũng chấn động vô vàn."
Kỳ Long Sơn thở dài, Pháp Hoa chân nhân vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra một tấm hoàng sắc cổ phù bằng ngọc, kích phát.
Một hoàng sắc quang tráo thập phần nhu hòa, bao trùm hơn hai mươi trượng bao lấy bọn Ngụy Tác.
"Ngụy đạo hữu, tới đây là một chân từ cấm chế, Tu di cực quang của tại hạ có thể khiến chúng ta không bị cấm chế hạn chế, nhưng không giữ được tinh kim pháp bảo. Pháp bảo loại này nên giữ trong nạp bảo nang, không thì khó giữ." Kích phát hoàng sắc quang tráo đoạn Pháp Hoa chân nhân dặn Ngụy Tác.
"Được, tới đây cứ theo lời các vị." Ngụy Tác gật đầu.
Kỳ Long Sơn gật đầu với Lệ Nhược Hải và bọn Ngụy Tác, thân ảnh loáng lên, không kích phát phi độn pháp bảo, mà dùng phi độn thuật pháp lướt tới một đỉnh núi.
Lên đến đỉnh núi, Kỳ Long Sơn giơ tay, Lệ Nhược Hải vàbọn Ngụy Tác dừng lại.
Kỳ Long Sơn không rườm lời, vung tay ném ra một lá bạch sắc tiểu kỳ, lơ lửng cách y năm trượng.
Chân nguyên dồn vào, bạch sắc tiểu kỳ đột nhiên to lên thành ba trượng vuông, phun trào hà quang, cuốn tới.
Hà quang tràn ra, đá núi và cây cối đột nhiên vỡ tan như mặt kính, tan biến ngay.
"Đây mới là sơn môn chân chính của thượng cổ tông môn, phía ngoài chỉ là ngoại viện, ngoại môn?"
Lục bào lão đầu hít hơi lạnh trong tai Ngụy Tác.
Hà quang tràn vào, trong vòng mấy trượng, cảnh vật tan tành, còn những nơi khác vẫn y nguyên, như mở ra khung cửa trước mặt chúng nhân.
Cảnh vật phía sau khác hẳn.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, giữa Thanh Thành khư cũng có mười mấy ngọn núi tụ lại.
Nhưng nhìn qua "đại môn" thì tình hình khác hẳn.
Toàn bộ các ngọn núi tan biến, thay vào là một ngọn núi cao gấp ba lần núi thường.
"Đi thôi!"
Kỳ Long Sơn trực tiếp thu lá cờ phát ra bạch sắc hà quang lại rồi đi qua "đại môn".
Bọn Ngụy Tác vào theo, nhìn lại thì cảnh tượng sau lưng không đổi nhưng trước mặt là một ngọn núi dị thường.
Ngoại vi mấy chục tọa sơn phong, tựu hảo tượng nhất điều liên miên thành tường, vi trứ thử tọa cự sơn.
Từ lưng núi trở xuống là những công trình đổ nát, không có bao nhiêu cây cối, xem ra là một cự thành hoang phế.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 508: Để không cũng phí đi
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Hôi Vụ hạp cốc", "Ngoại vi ảo trận", "Chân Từ thâm uyên", "Tẩy Kiếm trì", "Ngọc Giai thông đạo", "Chân Tàng điện", "Linh Diệu cốc".
Trong thanh sắc ngọc phù Lệ Nhược Hải đưa cho Ngụy Tác, địa đồ Thanh Thành khư có mấy chỗ này.
Chỉ có hình vẽ và ghi chú đan giản nên Ngụy Tác không nhìn rõ, giờ phá được Ngoại vi ảo trận, thấy nội sơn Thanh Thành khư thì gã mới hiểu về tấm địa đồ.
Không thì gã không tài nào hiểu được địa hình và ghi chú tiếp theo.
Tiếp theo là "Chân Từ thâm uyên" liễu, theo ghi chú và những gì Pháp Hoa chân nhân nói thì không được sử dụng tinh kim pháp khí ở đó.
Trên ngọn núi này, cũng như ở Đạo Huyền điện, toàn là quang hoa.
Quang hoa còn hỗn loạn hơn ở Đạo Huyền điện, các loại nguyên khí càng cuồng loạn.
Ở Đạo Huyền điện, các loại cấm chế còn nguyên phần lớn nhưng ở Thanh Thành khư thì đã phá tổn.
Vì thế uy năng của cấm chế càng khó đoán, có những uy năng kết hợp lại không theo nguyên lý nào, dù Thanh Thành môn nhân khi xưa cũng không thể phá giải, nên càng hung hiểm.
Tựa hồ cố ý để Ngụy Tác và Lệ Nhược Hải quan sát Thanh Thành khư, Kỳ Long Sơn đi trước cũng dừng lại.
Gật đầu với Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải, rồi cùng Thanh Bình, Pháp Hoa chân nhân nhắm cự sơn mà lướt đi.
Rõ ràng ngọn núi có quá nhiều cấm chế và sức mạnh vô danh nên không thể vào thẳng, chỉ còn cách đến chân núi rồi từ từ đi lên.
Địa đồ của Kỳ Long Sơn và bọn Lệ Nhược Hải là kết quả của không biết bao nhiêu tu đạo giả đời trước thăm dò.
Từ đỉnh núi chúng nhân đứng nhìn xuống, cự sơn tựa hồ không xa nhưng thật ra thì cách nhau cực xa.
Cẩn thận lướt đi một lúc, chúng nhân đến một chân núi ở phía bắc cự sơn.
Ở đỉnh núi bên ngoài nhìn vào, ngọn núi này không tạo ra cảm giác gì đặc biệt kinh nhân, nhưng đến chân núi thì thấy ai cũng nhỏ như con kiến, áp lực hùng hồn phả tới.
Ngụy Tác nhận ra chân núi toàn là đá trứng ngỗng cực lớn, có cả dấu nước.
Xem ra bao bên ngoài dãy núi là tường thành liên miên, phía trong tường thành còn là đại giang đại hà.
Từ chân núi đến chỗ có dấu nước thì đại giang đại hà đó sâu trăm trượng, rộng mấy trăm trượng, thập phần kinh nhân.
Nhưng dưới chân núi này không có một giọt nước, khô cong từ lâu.
Nhìn từ xa có mấy vết nứt lớn từ lòng sông, theo thân núi vươn lên, Ngụy Tác nhìn tới lưng núi mà vét nứt chưa đứt, như thế lên tận trên đỉnh.
Như thể có tu sĩ thần thông kinh thiên đấu pháp trên đỉnh núi, chỉ một đòn là khiến ngọn núi nứt toác.
Thần thông này, uy năng này dù Kim đan ngũ trọng đại tu sĩ như Huyết Linh lão tổ cũng không thực hiện được.
Chỗ bọn Ngụy Tác đứng như một bình đài, giờ đã triệt để tàn phá, chỉ còn lại một mảnh đủ cho hơn mười người đứng cùng một con đường mòn sứt sở.
Cả hai nơi này đều xây bằng bạch sắc ngọc thạch, qua sáu, bảy vạn năm mà không mất hẳn ánh sáng. Bề mặt còn thoáng thấy được những phù văn huyền ảo và hình hoa sen, lá sen.
Dừng lại một chốc ở đây, do Pháp Hoa chân nhân dẫn đầu, men theo con đường sứt sở lướt đi tiếp.
Đi chừng chín mươi trượng, một tảng đá lớn hình tấm bia chặn ngang đường.
"Viễn cổ tông môn quả thật tông môn bây giờ không sánh được." Lục bào lão đầu không nén được hít hơi lạnh trong tai Ngụy Tác.
Hóa ra tảng đá trông như một đoạn của khung cửa hoặc tấm biển treo bên ngoài.
Nhưng chỉ một đoạn nằm ngang cũng cao hơn hai mươi trượng, cả tấm biển hoặc khung cửa mà còn nguyên thì sẽ lớn thế nào?
Hiện tại giữa vật này có một lỗ đủ cho mấy người đi qua, Pháp Hoa chân nhân đi trước, xem ra lỗ thủng này là lần trước vào đây bọn y đã tạo thành.
Ở chỗ thế này, Kim đan tu sĩ cũng không dám xông pha lung tung, chỉ dám thập phần cẩn thận đi theo địa đồ, ngay cả rẽ ngang mấy chục trượng cũng không dám.
Đi qua lỗ thủng, xuất hiện một màn sáng xanh đậm.
Màn sáng che kín cảnh tượng phía sau, Ngụy Tác phát thần thức thì nhận ra không thể xuyên qua thanh sắc quang mạc.
"Màn sáng này cũng như Thiên khung, có thể đi qua, không gây trở ngại đối với tu sĩ. Nhưng sau đó là Chân Từ thâm uyên, chư vị đạo hữu không sử dụng tinh kim pháp bảo." Đến trước thanh sắc quang mạc, Pháp Hoa chân nhân dừng lại, dặn Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác.
Lệ Nhược Hải gật đầu, vỗ lên một nô thú đại trên eo.
Yêu thú như thằn lằn, chỉ dài hai thước, vảy như hoàng bảo thạch xuất hiện cùng với hoàng quang lóe lên.
Lúc ở Hoàng Đạo thành, Lệ Nhược Hải tế xuất yêu thú này giết chết Đế vương hắc giao, phẩm giai của nó tựa hồ còn trên Đế vương hắc giao.
Lúc ấy Ngụy Tác vừa giật Hoang cổ bạch trạch rồi chạy nên không thấy uy thế của nó, giờ Lệ Nhược Hải thả ra thì gã cả kinh.
"Lệ cung chủ, yêu thú gì đây?" Ngụy Tác không nén được qua sát yêu thú này, đồng thời hỏi.
Khí tức yêu thú này rất đáng sợ, cả lục bào lão đầu cũng không biết.
"Yêu thú này là Xạ nhật tích, do Thôn thiên tích và Lôi vương tích giao phối mấy đời, bồi dưỡng mới thành." Lệ Nhược Hải không giấu, giải thích với Ngụy Tác: "Yêu thú này sinh ra là bát cấp đê giai, chỉ là không thể sinh thực, chỉ có thể gây dựng được bằng Thôn thiên tích và Lôi vương tích, mất cả trăm năm."
"Linh Thú cung không hổ là tông môn nô thú số một số hai của Thiên Huyền đại lục, thủ đoạn này thật đáng bội phục." Ngụy Tác không nén được nói.
Lệ Nhược Hải nói tuy giản đan, nhưng qua nuôi dưỡng yêu thú, sản sinh thành yêu thú mới, phẩm giai lại cao hơn thì cả tu đạo giới, trừ Linh Thú cung và Ảo Thú tông, không ai làm nổi.
Ngụy Tác nói đoạn vỗ lên nô thú đại thả Dương chi điểu ra.
"Ngụy đạo hữu, Dương chi điểu này hiếm lắm, cả Linh Thú cung cũng không có."
Thấy Ngụy Tác thả Dương chi điểu, Lệ Nhược Hải cũng mỉm cười.
Dương chi điểu phát ra hoàng sắc linh quang, như đứng trong một vầng dương nhỏ, linh quang trong mắt thập phần linh động, thân thiết dị thường với Ngụy Tác, rõ ràng đã thành công ngưng kết yêu đan.
Ngụy Tác không đáp, mục quang lóe lên, bắt một đạo pháp quyết, ngón giữa tay phải đột nhiên bắn ra bạch sắc quang trụ, trúng Dương chi điểu.
Dương chi điểu giật mình với bạch sắc quang trụ nhưng rồi dựng lông lên, trấn định lại.
"Lệ cung chủ, môn thuật pháp này là song hướng." Ngụy Tác ấm ức, không nén được bảo Lệ Nhược Hải.
Nói vậy vì Ngụy Tác đột nhiên phát giác hảo cảm với Dương chi điểu cũng đại tăng, như thể không phải lấy được nó từ Hỏa Vân chân nhân mà gã nuôi nhiều năm rồi.
"Cao giai nô thú công pháp của Linh Thú cung đều thế." Lệ Nhược Hải hiểu ý Ngụy Tác, mỉm cười: "Linh Thú cung tổ sư cho rằng chỉ khi coi linh thú là bằng hữu thì khi điều khiển chúng mới phải cẩn thận, tránh được tổn thất vô vị."
Thoáng ngừng lại, Lệ Nhược Hải nhìn Dương chi điểu trước mặt gã, "Dương chi điểu là thượng cổ linh điểu cực có tiềm lực, nuôi dưỡng tốt thì linh trí tiến bộ, sẽ tiến giai thành năng lực tự tu luyện. Mỗ đọc đường rằng từng có Dương chi điểu của một tán tu tấn thăng thành cửu cấp yêu thú. Ngụy đạo hữu có linh điểu này, nên cẩn thận bảo vệ nó."
"Tiến giai thành năng lực tự tu luyện?" Ngụy Tác ngẩn người rồi nham nhở mỉm cười với Lệ Nhược Hải, "Lệ cung chủ, chắc cung chủ có phương pháp nuôi dưỡng Dương chi điểu. Linh Thú cung không có Dương chi điểu, phương pháp này để không cũng phí, chi bằng cho mỗ biết nhỉ?"
"Thế mà ngươi cũng nói ra được?" Ngụy Tác nói vậy, lục bào lão đầu suýt nữa ngất xỉu, cái gì mà để không cũng phí.
"Không sao, Ngụy đạo hữu không truyền thụ đi là được." Lục bào lão đầu không ngờ là Lệ Nhược Hải không nhỏ nhen, mỉm cười lấy ra một thanh sắc ngọc phù, dùng thủ pháp ngưng khí thành phù ghi chép rồi đưa đến trước mặt Ngụy Tác.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 509: Phục kích dưới vực sâu
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Mặt dày thì no bụng.
Tại Linh Nhạc thành, lúc còn làm cái nghề rất có tiền đồ là đê giai tiểu tán tu, giao dịch thì gã đều mặt dày thêm này thắt kia cũng là việc bình thường.
Mặt dày để thu lợi thì với Ngụy Tác không có gì phải nói.
Kỳ Long Sơn, Thanh Bình và Pháp Hoa chân nhân không vội, đợi gã nhận thanh sắc ngọc phù của Lệ Nhược Hải xong mới gật đầu, đi trước dẫn đường.
Đi qua thanh sắc quang mạc, Chân Từ thâm uyên hiện ra trước mắt Ngụy Tác.
Trước mặt Ngụy Tác là vực sâu.
Phía trên miệng vực độ trăm trượng và bên trong vực đều lan tràn ngân sắc quang tuyến.
Như từng sợi tơ nhện màu bạc kết lại, cũng giống vô số sợi dây đàn bằng bạc bện vào nhau.
Bờ kia vực là một bình đài đổ nát chỉ còn lại ba mảnh vỡ hình tam giác lơ lửng trên không trung.
Từng đạo hồng sắc quang hoa mê ly như tia chớp lóe lên sau bình đài khiến thinh không ánh màu cam.
Nếu miệng vực này sâu không đáy đã đành.
Đáy vực thì với mục lực của bọn Lệ Nhược Hải có thể nhìn thấy phần nào, với Ngụy Tác thì càng rõ.
Đáy vực có rất nhiều cây trụ cao cỡ ba thân người, tua tủa như măng đá.
Phần lớn trụ đá đã gãy đổ nhưng trên trụ còn nhiều ngân sắc quang điểm, tựa hồ ngân sắc quang tuyến bắt nguồn từ các cây trụ.
Trừ ra, đáy vực còn nhiều bức tượn tu sĩ cầm pháp khí, đại đa số là phi kiếm.
Trên các bức tượng đầy phù văn huyền ảo khôn tả, cực kỳ cổ kính và phát ra quang hoa đặc biệt.
Đáy vực mọc đầy rêu, rải rác xương khô, loáng thoáng có quang mang, tựa hồ là pháp bảo.
"Kỳ đạo hữu, các vị thử thăm dò dưới kia chưa?" Thấy quang mang thoạt ẩn thoạt hiện, Ngụy Tác máy động.
"Bọn mỗ không dám." Kỳ Long Sơn lắc đầu, "Ngụy đạo hữu thử kích phát một đạo thuật pháp là biết nguyên nhân."
"Hả?"
Ngụy Tác máy động, một đạo ám kim sắc kiếm khí đột nhiên vút xuống.
Đạo thuật pháp này là "Ám hoàng kiếm khí" mà Ngụy Tác lấy được từ tay Huyền Vũ chân nhân.
Gã định thừa cơ rèn luyện, đạo thuật pháp này trừ có hai thủ đoạn công kích thì kích phát kiếm khí cỡ nào là do cách khống chế chân nguyên, tu vi hiện tại của gã mà dùng thuật pháp này, dù cố ý giả trang thành tu sĩ Phân niệm cảnh, không có Vọng khí thuật pháp tất không nhìn ra.
Hiện tại Ngụy Tác cũng sợ đạo thuật pháp này uy năng quá mạnh nên cố ý khống chế khiến kiếm khí kích phát uy năng chỉ ngang với đạo giai hạ phẩm pháp bảo.
"À!"
Gã giật giật chân mày vì vực sâu trừ ngân sắc quang ti ra không có gì nữa nhưng đạo kiếm khí bắn xuống thì lại rực ánh đỏ, hơn trăm đạo hồng sắc ti quang cắt ngang ám kim sắc kiếm khí, thần thức của gã không thể đoán được hồng sắc ti quang từ đâu đột nhiên mọc ra.
Đạo ám kim sắc kiếm khí bị cắt thành mấy trăm đoạn.
Ngụy Tác trợn tròng trắng, uy năng hồng sắc ti quang khiến gã lạnh người.
"Uy năng hồng sắc ti quang thì bọn mỗ đã thử, huyền giai trở lên, không phá được thì càng có nhiều hồng sắc ti quang đổ tới." Kỳ Long Sơn nhìn Ngụy Tác, "Từ năm mươi trượng trở xuống, kích phát phi độn thuật pháp, tạo thành nguyên khí dao động cũng dẫn phát hồng sắc ti quang."
"Huyền giai trở lên?" Ngụy Tác trợn tròng trắng, đột nhiên nghĩ đến tổ hợp đầu óc đan giản Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân.
Lúc trước hai gã dùng cách câu cá, từ đỉnh Tiểu Dạ sơn, móc được không ít thi thể yêu thú trong Diệt tiên đằng. Học theo họ, làm một cần câu dài, chưa biết chừng sẽ câu được thứ gì tốt cũng nên, chân từ xạ tuyến hút tinh kim, nên có thể sẽ câu được thứ gì đó hay ho nhưng không làm bằng tinh kim.
"Đi thôi!"
Thấy Ngụy Tác trợn tròng trắng, Kỳ Long Sơn và Pháp Hoa chân nhân tưởng gã bỏ ý tìm hiểu thứ trong vực sâu, nên gật đầu, cả toán lại lao lên không.
"À!"
Ngân sắc quang ti trên Chân Từ thâm uyên xung kích hoàng sắc quang tráo do Pháp Hoa chân nhân kích phát, liên tục vang lên tiếng thiêu đốt, quang tráo sáng bừng những đóa hoa, không phá được quang tráo nhưng Ngụy Tác cũng hơi biến sắc.
Ngân sắc quang ti tuy không thấu qua được hoàng sắc quang tráo, nhưng vừa vào phạm vi bao trùm của ngân sắc quang ti lung, Ngụy Tác cảm nhận thân thể chìm hẳn xuống như có sức mạnh lôi kéo.
Thân thể nặng hơn không chỉ trăm lầm, phi độn ở Chân Từ thâm uyên chậm bằng nửa bình thường.
Gã hiểu rõ đó còn là vì Pháp Hoa chân nhân kích phát linh quang quang tráo chống lại chân từ chi lực không thì gã đã không chống nổi, bị Chân Từ thâm uyên lôi xuống.
Hiện tại uy năng hoàng sắc linh quang quang tráo do Pháp Hoa chân nhân kích phát tan dần, ngân sắc quang ti xung kích vào thì quang tráo nhạt dần, mỗi mười mấy tích tắc, Pháp Hoa chân nhân lại dồn một đạo chân nguyên vào khiến hoàng sắc cổ phù kích phát một hoàng sắc linh quang quang tráo khác.
Chốc sau, cả toán đến giữa Chân Từ thâm uyên.
Thấy cả toán sắp an toàn đi qua nơi này, đột nhiên Kỳ Long Sơn hơi sững lại.
"Sao hả?" Cạnh Kỳ Long Sơn, Pháp Hoa chân nhân hỏi.
"Nhìn phía kia." Kỳ Long Sơn chỉ tay, mục quang âm trầm, "Các vị có nhớ lần trước đến đây không có màn sương xám không?"
Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình hơi ngẩn ra, nơi Kỳ Long Sơn chỉ là phía sau bình đài.
"Tựa hồ không đúng, lần trước đến không có." Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình tỏ rõ thần sắc dị thường ngưng trọng.
Từ phía sau bình đài, một đạo đạo hồng sắc quang hoa mê người mang theo hơi sương xám nhạt bao trùm trăm trượng.
Hôi sắc vụ khí và hơi sương ở Hôi Vụ hạp cốc khá giống nhau.
"Lần trước không có sương xám thế này?"
Ngụy Tác nghe Kỳ Long Sơn và Pháp Hoa chân nhân nói thì quan sát màn sương, nhưng đúng lúc đó thì màn sương bất động chợt uốn mình lan ra.
Cùng lúc, giọng nói dị thường không linh, cực kỳ lọt tai đột nhiên vang lên.
Giọng nói là của một nữ tu, cảm giác đầu tiên của Ngụy Tác là chưa từng nghe tiếng hát nào hay đến thế.
Giọng nói lại như trực tiếp vang trong óc bọn Ngụy Tác, mỗi một âm tiết như sóng xung kích vô cùng đánh vào não hải.
"Không xong!"
Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt.
Trừ gã thì bọn Kỳ Long Sơn, ngay cả Lệ Nhược Hải đều tỏ ra si mê.
Bọn Lệ Nhược Hải cả phi độn thuật pháp cũng ngừng thi triển, ngay cả Pháp Hoa chân nhân cũng dừng kích phát hoàng sắc cổ phù, linh quang quang tráo tan nhanh.
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải rơi nhanh xuống như cục đá.
Bọn Lệ Nhược Hải hoàn toàn mất khống chế, rơi cực nhanh còn Ngụy Tác vẫn có thể thi triển phi độn thuật pháp, chỉ là thân thể nặng hơn mấy chục lần, rơi chậm hơn mà thôi
"Phù!"
Tích tắc đó, Ngụy Tác vung tay dồn chân nguyên vào đáo hoàng sắc cổ phù.
Ngụy Tác thay Pháp Hoa chân nhân khống chế hoàng sắc cổ phù.
Cùng lúc, chân nguyên từ tay kia Ngụy Tác bao lấy bọn Lệ Nhược Hải, như sợi dây kéo họ lại.
Hoàng sắc quang tráo lại sáng lên, thân ảnh bọn Ngụy Tác dừng lại trên không.
Dù vậy, lưng gã cũng toát mồ hôi lạnh.
Rơi liền mấy chục trượng, cách chỗ dẫn phát hồng sắc quang ti mà Pháp Hoa chân nhân nói có hai, ba mươi trượng.
Dùng chân nguyên lay bọn Lệ Nhược Hải lướt đi, đồng thời gã hít sâu một hơi, nhìn về màn sương xám.
Trong hôi sắc vụ khí, một thân ảnh mảnh mai, có phần kiêu ngạo hiện ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 510: Cũng cong đấy
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trong màn hôi sắc vụ khí nhàn nhạt xuất hiện một yêu thú kỳ quái.
Yêu thú này có nửa thân trên y hệt nữ tu, mặt trái xoan, ngũ quan giống của người, tay như ngó hành, ngón tay búp măng, cực kỳ quyến rũ, tó cũng đen tuyền, ngực vun đầy mỡ màng, chỉ là trên mình có những đóa hắc sắc mai hoa.
Yêu thú này mà chỉ lộ nửa người, tuyệt đại đa số tu sĩ nhìn từ xa sẽ cho là một nữ tu ở trần chứ không phải yêu thú.
Nửa thân dưới yêu thú này là hươu, có đủ bốn vó.
Đứng trong bạch quang mê ly, không hiểu nó dùng cách gì tạo thành hôi sắc vụ khí, giờ đang tan đi.
"Đại thư, đệ biết đại thư là cao giai yêu thú, nhưng cao giai yêu thú đều thế này hả?"
Thấy yêu thú này, Ngụy Tác càng ấm ức.
Yêu thú này là Mị ma nữ lộc mà bọn Lệ Nhược Hải nói đến, vốn đạt bát cấp đê giai, hiện tại không biết tiến giai mấy lần rồi.
Theo địa đồ Lệ Nhược Hải cho gã, Mị ma nữ lộc ứng phải ở "Ngọc Giai thông đạo" sau "Tẩy Kiếm trì", mà "Ngọc Giai thông đạo" cách "Chân Từ thâm uyên" rất xa. Hiện tại Mị ma nữ lộc xuất hiện tại đây, chứng tỏ lần trước bọn Kỳ Long Sơn tha đến đây đã kinh động nó, trí tuệ của Mị ma nữ lộc thập phần kinh nhân, biết phục kích đánh lén đã đành, lai nắm đúng thời cơ, đợi khi cả toán đến giữa Chân Từ thâm uyên mới phát động, Ngụy Tác cũng luống cuống.
Bất quá Ngụy Tác càng ấm ức vì Mị ma nữ lộc nhìn gã với kiểu cười nửa miệng.
Lúc ở Đạo Huyền điện, ngân lân yêu thú cũng đều như thế.
Lẽ nào cứ phải giữ vẻ mặt đó?
"Đại thư? Tu sĩ ngu xuẩn, dám lên tiếng làm nhục ta!"
Một giọng nói thanh lệ cực độ, mang theo uy áp và giận dữ cực độ, đột nhiên vang lên.
"Không phải chứ? Đại thư biết nói?" Ngụy Tác suýt nữa kinh hãi nuốt cả lưỡi.
Phát ra tiếng nói là Mị ma nữ lộc đang tự tin nhìn gã.
Ngụy Tác tuy biết có những yêu thú linh trí cực cao, đạt trình độ nhất định thì trí khốn không kém gì tu sĩ, có thể nói năng, Dương chi điểu mà có linh dược thích hợp thì cũng nói năng như thường, nhưng dù gì gã cũng chưa từng thấy yêu thú biết nói nên hơi kinh ngạc.
"Tu sĩ các ngươi trong mắt bọn tại lại không phải dị loại yêu thú hả, thế nào, tu sĩ ngu xuẩn, ta biết nói thì các ngươi kinh ngạc?" Mị ma nữ lộc cười lạnh.
"Đại thư biết nói thì dễ thương lượng." Mị ma nữ lộc ngẩng ra vì Ngụy Tác không giạn mà hỉ hả xua tay, "Bọn mỗ vào đây chỉ xem có cổ bảo, thuật pháp nào hữu dụng không, đằng nào những thứ dành cho tu sĩ thì với các vị cũng vô dụng, chúng ta không cần liều mang với nhau. Tại hạ gọi là đại thư cũng đâu phải vũ nhục, tuổi hơn thì gọi là đại thư cũng có sao ."
"Ngụy Tác... ngươi quá vô sỉ, để làm thân với một yêu thú mà ngươi gọi nó là đại thư." Lục bào lão đầu không nén được kêu trong tai gã.
"Chết cười." Mị ma nữ lộc không mắc lừa Ngụy Tác, cười lạnh: "Tu sĩ và bọn ta là đối đầu trời sinh, ta để các ngươi vào lấy thứ hữu dụng, sau đó thực lực các ngươi càng cao, càng giết nhiều đồng loại của ta hả?"
"Yêu thú khác không thể coi là đồng loại của đại thư. Mị ma nữ lộc, xưa nay mỗ chưa từng giết, không thể coi là có thâm cừu đại hận." Ngụy Tác không bỏ cuộc, như gian thương mặc cả: "Chúng ta liều mạng thì không ai được lợi, đại thư thấy không đủ thì chúng ta giao dịch? Đại thư muốn gì, bọn mỗ có sẽ cố sức cung cấp."
"Ta cần gì, ngươi sẽ cố sức cung cấp?" Ngụy Tác nói vậy, Mị ma nữ lộc có vẻ động lòng.
"Đương nhiên, ai cũng có lợi thì hơn chứ? Đánh đánh đấm đấm là việc của kẻ dã man, có thể thì sau này chúng ta hợp tác." Ngụy Tác thấy có kịch hay thì vỗ ngực.
"Các ngươi định làm gì!" Cùng lúc, Mị ma nữ lộc đột nhiên biến sắc, nhìn sang cạnh Ngụy Tác.
"Sao hả?"
Ngụy Tác lấy làm lạ ngoái nhìn, lúc Mị ma nữ lộc nói, mỗi một âm tiết đều như thần thức xung kích, hiện tại bọn Lệ Nhược Hải chưa khôi phục bình thường, ngay cả Dương chi điểu cũng ngẩn ra, nhưng gã lại thấy Xạ nhật tích của Lệ Nhược Hải như không bị ảnh hưởng, vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng Xạ nhật tích hiện tại vẫn đứng im, như chờ lệnh của Lệ Nhược Hải.
"Không xong!"
Đột nhiên, trong lòng Ngụy Tác linh quang lóe lên, quanh mình hình thành một thổ hoàng sắc linh quang quang tráo, ám kim sắc kiếm khí uy thế cực kỳ kinh nhân bắn ra.
“Chát!” Ngụy Tác toàn lực kích phát ám kim sắc kiếm khí, bị hồng sắc hà quang hình hoa đào chấn tan.
Hồng sắc hà quang không cạn đà, oanh kích lên thổ hoàng sắc linh quang quang tráo gã vừa dấy lên.
Linh quang quang tráo tức thì nứt nẻ.
Vù!
Linh quang quang tráo sắp không chống nổi thì lại một đạo ám kim sắc kiếm khí bắn ra, va vào đào hoa hồng sắc hà quang thượng, chấn tan.
"Ngươi đúng là quá âm hiểm?"
Ngụy Tác bực bội cực độ kêu lên với Mị ma nữ lộc.
Thủ đoạn xuất kỳ bất ý lừa đảo này là thói quen của gã, không ngờ lại bị Mị ma nữ lộc dùng phản lại.
"Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh."
Mị ma nữ lộc thấy Ngụy Tác đỡ được thì cũng tỏ vẻ bất ngờ, nhưng không rườm lời, môt vạt đào hoa hồng sắc hà quang đổ tới. Cùng lúc, mũi nó phun ra hai dải hồng sắc hà quang, tan thành một loạt ráng đỏ cỡ bàn tay, dày dặc cuốn vào gã.
"Không phải chứ?"
Ngụy Tác quả muốn khóc mà không có nước mắt.
Bát cấp yêu thú, tựa hồ tuyệt đại đa số đều biết thuật pháp có phạm vi cực kỳ rộng, uy năng cực mạnh. Yêu thú cỡ này có vẻ thể nội yêu nguyên hùng hậu hơn chân nguyên của tu sĩ Kim đan kỳ không biết bao nhiêu lần. Mị ma nữ lộc phát ra hồng sắc hà quang rợp trời, khiến Ngụy Tác lại nhớ đến ngân sắc hà quang của Hỗn nguyên ngân oa.
Xem ra hồng sắc hà quang không kém gì đạo giai thượng phẩm pháp bảo.
Thế đã đành, Mị ma nữ lộc còn hát không ngừng, âm thanh nổ tanh tách trong óc Ngụy Tác, tuy gã đã phòng bị nhưng điều động chân nguyên vất vả hơn nhiều.
Quan trọng nhất là các tu sĩ thập phần lợi hại như Lệ Nhược Hải tạm thời không giúp gì được.
Viên ngọc có thể chống nổi thần thức xung kích, Ngụy Tác để lại cho Cơ Nhã, không thì ít ra cũng có thể có thêm một người tỉnh táo.
"May mà còn vị đại ca này giúp rập!"
Sắc mặt Ngụy Tác dễ coi hơn một chút vì Trường hà thao thiên quyển tế xuất, trừ cảm giác tiêu hao chân nguyên nhiều hơn thì Trường hà thao thiên quyển không bị ảnh hưởng, nguyên liệu luyện chế bảo vật này không phải bằng tinh kim. Đồng thời, Xạ nhật tích của Lệ Nhược Hải cũng không ngẩn ra nữa mà động thủ.
Chát! Xạ nhật tích phát ra một đạo hoàng quang, va vào đào hoa hà quang của Mị ma nữ lộc, uy năng ngang nhau.
Ngụy Tác toàn lực kích phát, Trường hà thao thiên quyển dấy lên nhiều cự lãng, gã cũng liên tục kích phát ám kim sắc kiếm khí, đối phó hồng sắc hà quang ngợp trời cũng không quá cật lực.
"Đại thư, xinh đẹp như thế mà sao quá âm hiểm ."
"Đúng rồi, đại thư thông minh như thế, biết nói nữa thì sao không tìm y phục mặc vào, lại để mỗ nhìn thấy hết như thế."
"Bất quá thật ra thì thân hình đại thư khá lắm, chà chà tuyệt đại đa số nữ tu đều không có kích cỡ như thế, dù có thì cũng không cong bằng..."
Vừa ngăn đỡ hồng sắc hà quang, Ngụy Tác vừa nhìn Mị ma nữ lộc, không ngừng lải nhải.
"Ngươi... muốn chết!" Mị ma nữ lộc thấy Ngụy Tác nói càng lúc càng hạ lưu, mắt không ngừng đảo đi đảo lại ở vài bộ vị thì không nén được, gần lên phẫn nộ cực độ.
Cùng lúc, một viên phấn hồng sắc yêu đan bay lên khỏi miệng nó. Hà quang ngưng thành hình dây leo.
"Nhất tề hạ nó!"
Đồng thời, Ngụy Tác kêu lên.
"Ngươi!"
Mị ma nữ lộc sững người, đôi gồ bồng đảo rung lên, phát hiện bị mắc hỡm, do Ngụy Tác kêu to nên nó không phát ra thần thức xung kích, bọn Lệ Nhược Hải tỉnh ngay.
Hung hăng nhìn Ngụy Tác nhưng Mị ma nữ lộc cũng biết rõ tình thế, nghiến răng, bỏ chạy.
"Đại thư, mông cũng cong lắm!" Câu tiếp theo của Ngụy Tác lọt vào tai, suýt nữa khiến Mị ma nữ lộc giận hộc máu.
"Ta sẽ cho ngươi biết tay." Vặc lại một câu đoạn Mị ma nữ lộc không hề dừng lại, khuất bóng ngay.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào