Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 46: Hàn Nguyệt.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
- Chào ngươi, chúng ta quấy rầy rồi.
Hàn Nguyệt đánh giá Nhạc Thành, cảm giác được Nhạc Thành hơi thần bí.
- Hàn sư phụ, đây chính là Đường đệ của con, thực lực còn trên cả con, còn là tứ phẩm Luyện Dược sư.
Nhạc Kiều ở cạnh Hàn Nguyệt mà nói, trong mắt hiện ram một nụ cười nàng không hề có ý khoe khoang Nhạc Thành, mà Nhạc Kiều biết rõ, Hàn Nguyệt biết được thiên phú của Nhạc Thành sẽ tìm trăm phương nghìn kế để lôi hắn vào Đấu khí học viện, đế lúc đó Nhạc Thành không muốn đi cũng không được.
- Cái gì, ngươi nói thật chứ.
Hàn Nguyệt một lần nữa đánh giá Nhạc Thành, xoay người hỏi Hàn Nguyệt. Nhạc Thành là đường đệ của Nhạc Kiều, tuổi tác còn nhỏ hơn, mà thực lực lại không ở dưới Nhạc Kiều, hơn nữa còn là một luyện dược sư tứ phẩm, đây chính là thiên tài trong thiên tài, nếu như hắn gia nhập Đấu khí học viện thì sẽ có cơ hội làm học viện trưởng lão.
-Tuyệt đối là thật không tin sư phụ có thể hỏi hắn.
Nhạc Kiều nói nhỏ, nàng biết nếu chạm phải thiên tài, Hàn Nguyệt tuyệt đối không bỏ qua.
Nhạc Thành nghi hoặc nhìn Nhạc Kiều cùng với Hàn Nguyệt bàn tán, hắn cũng không biết họ đang nói gì, chỉ biết rằng Hàn Nguyệt lộ ra một ánh mắt nhìn mình, giống như là thân cận, cảm thấy toàn thân thật không quen.
Dưới sự giới thiệu của Nhạc Kiều, Nhạc Thành cũng nhận ra hai đệ tử đi theo Hàn Nguyệt, một người tên là Hà Bằng, một người tên là Lý Chí Châu, cả hai người đều nho nhã lễ độ khiến cho Nhạc Thành ấn tượng với bọn họ, đấu khí của bọn họ cũng không tệ lắm, Đấu khí học viện có thể bồi dưỡng được người như vậy thật là khiến cho Nhạc Thành khâm phục.
Sau đó Nhạc Kiều liền dẫn ba người đi vào phòng khách, ba người đi tới Lập Anh Trấn cũng phải trải qua một chặng đường khá xa, đường đi cũng mệt nhọc, nhiều chuyện phát sinh, lúc này nghỉ ngơi cũng là việc tốt.
Đêm đó, Nhạc Thành trở lại phòng bày ra một đạo cấm chế, khoanh chân ngồi ở trên giường, một viên đan dược màu đỏ bằng ngón cái đặt trên bàn tay của hắn, trên đan dược là linh khí tràn ngập, đây chính là Định Thần đan mà mấy hôm trước hắn luyện chế.
Nhạc Thành chìm trong linh khí rồi nhét nó vào miệng, ngay lập tức một mùi hương ấm áp dọc theo yết hầu của hắn mà hướng về phía trong bụng, một dược lực rất lớn nhanh chóng tràn ngập, Nhạc Thành vội vàng vận khởi chân khí, từ từ hấp thu dược lực vô cùng lớn của Định Thần Đan, từ từ tiến tới cảnh giới vong ngã.
Đến nửa đêm Nhạc Thành mới hấp thu hết Định Thần đan, bỗng nhiên hắn cảm nhận nóc nhà vang lên tiếng động, nếu không phải là Nhạc Thành đang ở trong trạng thái tu luyện thì cũng không phát hiện ra tiếng động này.
Nhạc Thành nhanh chóng đứng dậy, vận khởi thần thức thì biết được hai người này chính là hướng hậu sơn đi tới, cả hai đều có tu vi thực lực rất cao, Nhạc Thành chần chừ một cái rồi lặng lẽ đi theo, nhìn hai thân ảnh nhảy trên nóc nhà, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, đảo mắt đã tới sau núi.
- Hai người này chính là Hà bằng và Lý Chí Châu, bọn họ tới hậu sơn làm gì?
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, dưới ánh trăng hắn nhận ra đó chính là hai người ban ngày tới Nhạc gia, hà Bằng và Lý Chí Châu. Nhạc Thành lập tức nhảy theo bọn họ tới sau núi, hai người hôm nay vừa mới tới Nhạc gia, Nhạc Thành sợ rằng bọn họ sẽ gây bất lợi cho nên đi theo một chút cũng tốt.
Ở phía sau núi, trên một tảng đá lớn, Hà Bằng và Lý Chí Châu khuôn mặt của hai người có vẻ hơi mất tự nhiên, mà lúc này Nhạc Thành ở một cây đại thụ không xa, hai người phỏng chừng cũng không nghĩ rằng có người theo dõi mình.
- Hà Bằng, ta không ngờ ngươi cũng thích Nhạc Kiều, tại sao ngươi lại như vậy?
Lý Chí Châu nói.
- Nhạc Kiều hiện tại không đáp ứng ở cùng một chỗ với ngươi, ta cũng có quyền lợi truy cầu, số người theo đuổi nàng trong học viện không hề ít.
Hà Bằng cất tiếng nói.
- Ta cũng biết rằng ở trong nội viện Đạo Học có rất nhiều người theo đuổi Nhạc Kiều, ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta, làm sao ngươi có thể tranh với ta.
Lý Chí Châu tựa hồ hơi tức giận, huynh đệ của mình tranh đoạt nữ nhân với mình, hắn khó có thể tiếp nhận.
- Chính vì ngươi cũng là huynh đệ của ta cho nên ta mới nói cho ngươi biết ta cũng thích Nhạc Kiều, huynh đệ chúng ta công bằng cạnh tranh, từ nay về sau mặc kệ Nhạc Kiều tiếp nhận ai chúng ta vẫn là huynh đệ.
Hà Bằng cất tiếng nói.
Sau khi nghe thấy những lời nói của hai người, Nhạc Thành hận không thể chạy ra cho mỗi người một bạt tai, mình tưởng tặc tử tiến ra sau núi làm gì, hóa ra là vì nữ nhân.
- Hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân đó.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân xinh đẹp sẽ gây ra không ít phiền toái, hắn cũng lười theo dõi hai người mà lặng lẽ rời ra hậu sơn. Nếu như trở về Nhạc Thành phải theo cửa chính, gọi người hầu ra mở cửa, cho nên hắn đánh phải theo nóc nhà mà quay về.
Đêm nay ánh trăng hơi u ám, trên bầu trời vài ngôi sao lấp lánh, Nhạc Thành cẩn thận đi trên nóc nhà, sợ gây ra động tĩnh gì. Có lẽ bởi vì nguyên nhân ánh trăng cho nên Nhạc Thành nhìn nóc nhà nào cũng giống nhau, không thấy phòng của mình.
Nhạc Thành nhảy xuống nóc nhà, phát hiện ra kia là phòng khách của Nhạc gia, gian phòng này ở trước phòng mình không xa. Lần trước Nhạc Thành luyện đan xong, phòng luyện đan bị thiêu hủy hắn cũng phải chuyển qua phòng khách để ở, Nhạc Thành đi qua phòng khách thì phát hiện bên trong ánh đèn vẫn sáng, trên cửa sổ có một thân ảnh mỹ diệu hiện ra.
- Đây hình như là phòng của Hàn Nguyệt.
Nhạc Thành không kìm nổi mà hiện lên vẻ hiếu kỳ, hắn ghé vào cửa sổ thì thấy dáng người của Hàn Nguyệt nóng bỏng đang hiện ra, tựa như nàng đang cởi quần áo đi ngủ.
Nhạc Thành cũng đoán như vậy, xuyên qua cái khe cửa nhỏ, Nhạc Thành cơ hồ muốn chảy cả máu mũi ra, chỉ thấy Hàn Nguyệt đứng ở trước giường, mái tóc xõa ra để ở trên vai, cả người vũ mị. Hai tay của nàng khẽ cử động, trang phục màu xám đã được thoát xuống, bên trong là chiếc áo màu đỏ, da thịt trắng như tuyết, đặc biệt là bộ ngực cao ngất phía trước.
Một thân hình tinh khiết mềm mại hiện ra, Nhạc Thành nhịn không được mà nuốt nước miếng ừng ực, hắn lập tức xoay người, Hàn Nguyệt nhìn về phía Nhạc Thành, kiều đồn rắn chắc lắc lư, cái quần dài cũng được nàng ta cởi xuống, ngay lập tức máu mũi của Nhạc Thành cơ hồ cũng muốn chảy ra.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 47: Y phục cởi ra.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Chỉ thấy Hàn nguyệt lúc này mặc một chiếc quần lót tam giác màu đỏ, gợi cảm mê người hiện ra trong mắt của Nhạc Thành, kiều đồn khẽ ưỡn lên, cái chân thon dài gợi cảm. Dưới bụng của Nhạc Thành đã có lửa nóng, hắn không chịu nổi cảnh này.
Hàn Nguyệt hơi xoay người khẽ vuốt ve mấy cái, tựa hồ như nàng đối với thân thể của mình rất hài lòng, mà Hàn Nguyệt xoay người vưa vặn đối diện với cửa sổ, khu tam giác thần bí kia đã hiện ra trong mắt Nhạc Thành.
Chiếc quần lót tam giác màu đỏ hơi lồi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng tươi tốt ở trong đó, Nhạc Thành không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực một lần nữa. Dáng người của Hàn Nguyệt này thật quá đẹp, đúng là vưu vật trời sinh.
- Mình như vậy thật giống như là hạ lưu.
Nhạc Thành nghĩ trong lòng, nghĩ rằng nếu như nhìn nữa thì sẽ bị phát hiện cho nên định lặng lẽ rời đi.
- Là ai ở bên ngoài?
Hàn Nguyệt dù sao cũng là cao thủ thất tinh đấu linh, Nhạc Thành đi đã phát ra tiếng chân khiến cho nàng phát hiện, ngay lập tức nàng mặc một trường bào màu đỏ nhạt đi ra.
- Là tại hạ, muốn tìm Hàn sư phụ nói chuyện.
Nhạc Thành biến đổi thần sắc, bây giờ chạy đã không còn kịp, đành phải tiến vào cửa ra vào.
- Nhạc Thành, có chuyện gì không? Từ nay về sau gọi ta là Nguyệt tỷ là được rồi.
Hàn Nguyệt nhìn thấy Nhạc Thành ở cửa ra vào thì hơi bất ngờ, Nhạc Kiều nghe nói Nhạc Thành đã là luyện dược sư tứ phẩm, cho nên không có ý định để hắn gọi mình là sư phụ, một Luyện Dược sư tứ phẩm địa vị còn ở trên cả một thất tinh Đấu Linh.
- Tại hạ đến để hỏi xem gia nhập Đấu khí học viện có yêu cầu gì không?
Nhạc Thành thật sự không tìm thấy lý do khác, hắn nhìn vào trường bào của Hàn Nguyệt, tuy che khuất được da thịt trên người nhưng những đường cong lồi lõm vẫn hiện ra, hơn nữa mùi hương thơm ngát cũng xông vào mũi.
- À, chỉ cần thông qua khảo hạch là được rồi, ngươi muốn tham gia đấu khí học viện? Mau vào đây, ta hiện tại khảo hạch luôn.
Nghe thấy Nhạc Thành muốn có ý gia nhập Đấu khí học viện, Hàn Nguyệt nhất thời cũng quên rằng mình chỉ mặc một bộ trường bào che người, lôi Nhạc Thành vào trong căn phòng.
Nhạc Thành bị Hàn Nguyệt nắm chặt tay đi vào trong gian phòng của nàng, lập tức Hàn Nguyệt bảo Nhạc Thành ngồi xuống, nếu như Nhạc Thành thật sự có thực lực như Nhạc Kiều nói thì phải nói rằng đây là thiên tài trong thiên tài, đem hắn gia nhập vào đấu khí học viện, mình sẽ được học viện tưởng thưởng, nói không chừng cũng có thể ngồi lên vị trí trưởng lão.
Một lát sau, Hàn Nguyệt lấy từ trong tay một vòng tay trữ vật, ý bảo Nhạc Thành vươn tay ra, Hàn Nguyệt đang suy nghĩ làm cách nào kéo Nhạc Thành vào đấu khí học viện, không ngơ Nhạc Thành lại tự tìm tới đây.
- Đem bàn tay đặt trên khối đá đo lường.
Hàn Nguyệt đem một khối đá màu đen đặt trước mặt của Nhạc Thành, ý bảo Nhạc Thành đặt lên trên đó, sau đó dùng một sợi tơ màu lam mỏng cột tay Nhạc Thành lên trên đó.
- Nguyệt tỷ, tỷ…
Nhạc Thành tùy ý để Hàn Nguyệt cột tay mình lên trên đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng. Hóa ra Hàn Nguyệt vội vàng khoác trường bào không có đai lưng, hơn nữa nơi mà Nhạc Thành đang ngồi, một bộ ngực đã hiện lên trong mắt của hắn, tăng thêm mùi thơm nhàn nhạt, quả là câu dẫn kinh người.
- Làm sao vậy?
Hàn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thành thì không biết hắn nhìn mình làm gì.
- Nguyệt tỷ, y phục của tỷ lỏng ra.
Nhạc Thành cất tiếng nói, trường bào mở rộng ra khiến cho bộ ngực cao ngất, thậm chí là quần lót màu hồng tam giác Nhạc Thành cũng có thể nhìn thấy. Nhạc Thành hiện tại đã không nhịn được nữa, hỏa dục toát lên.
- A, tên tiểu quỷ này.
Hàn nguyệt thấy trường bào của mình mở rộng ra thì lập tức ửng đỏ cả khuôn mặt, nàng lập tức ngượng ngùng nhì Nhạc Thành, thầm nghĩ toàn thân đã bị tên tiểu tử này nhìn thấy, khuôn mặt không kìm được mà đỏ ửng lên vài phần.
Hai người nhất thời cảm thấy xấu hổ, một nam một nữ trong đêm khuya khoắt mà đã có hương vị xấu hổ mập mờ trong phòng.
- Chuyện này ngươi không được nói với người khác.
Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành, trong mắt hiện ra một vẻ bất đắc dĩ.
- A, tại hạ biết rõ.
Nhạc Thành cất tiếng nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không phải sợ dục hỏa của mình toát ra thì ta cũng không nói.
- Hiện tại ngươi tụ tập toàn bộ thực lực ở trên tay, ta muốn kiểm tra thực lực của ngươi.
Hàn Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nt, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn Nhạc Thành chính diện, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt của nàng chưa tiêu tan, tuy nàng lớn hơn Nhạc Thành vài tuổi nhưng nữ nhân dù sao vẫn là nữ nhân, hơn nữa nàng còn là xử nữ, từ xưa đến giờ chưa bao giờ bị nam nhân nhìn qua, nghĩ tới tràng cảnh lúc nãy, hận không thể có cái lỗ để chui vào.
Nhạc Thành cũng ngưng tụ chân khí ở bên tay phải, đối với việc có đi học đấu khí học viện hay không, Nhạc Thành cũng không lo lắng, khối thạch này để kiểm tra đấu khí, có lẽ đối với chân khí của mình cũng có tác dụng.
Một nồng đậm thanh mang toát ra từ cánh tay của Nhạc Thành, bao phủ cả khối đá đo lường, đúng lúc Hàn Nguyệt không thể tưởng tượng nổi thì khối đá đã toát ra một quang mang màu trắng, thoạt nhìn hơi quỷ dị.
- Bạch sắc, một vòng hai vòng, ba vòng, bốn vòng, năm vòng, sáu vòng, bảy vòng, tám vòng.
Hàn Nguyệt kiểm tra xong lẩm bẩm nói.
- Làm sao có thể như thế, thật là khó tưởng tượng.
- Nguyệt tỷ, được không vậy?
Nhạc Thành cất tiếng nói. Nhìn thần sắc của Hàn Nguyệt thì khối đá kiểm tra chân khí này khẳng định có kỳ quái.
- Tốt lắm.
Hàn Nguyệt phục hồi tinh thần lại, giải khai bàn tay của Nhạc Thành ra rồi lẩm bẩm nói:
- Rõ ràng kiểm tra đo lường có tu vi bát tinh đại đấu sư nhưng lại không có đấu khí tồn tại, điều này cũng thật kỳ quái.
- Để ta lấy đá kiểm tra linh hồn lực kiểm tra linh hồn lực của ngươi.
Hàn Nguyệt lại lấy ra một khối đá màu trắng, đây chính là khối đá để kiểm tra linh hồn lực mạnh hay yếu của Nhạc Thành. Luyện Dược sư quan trọng nhất chính là linh hồn lực, linh hồn lực mạnh hay yếu có thể đoán ra phẩm giai của Luyện dược sư.
Dựa theo chỉ thị của Hàn Nguyệt, Nhạc Thành ngưng kết một cái thủ ấn kỳ diệu ở trong tay, một thanh mang nhàn nhạt bắn ra từ đó, rót vào khối ngọc thạch kiểm tra linh hồn lực, lập tức khối bạch ngọc nảy sinh biến hóa khiên cho hai mắt của Hàn Nguyệt biến đổi.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 48: Chính là một yêu nghiệt.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Khối đá bạch sắc kiểm tra linh hồn lực được Nhạc Thành rót linh hồn vào lập tức xuất hiện một lam sắc quang mang năm vòng, điều này cho thấy linh hồn lực của Nhạc Thành đã đạt tới tứ phẩm Luyện Dược sư đỉnh phong hoặc là ngũ phẩm luyện dược sư sơ cấp. Linh hồn lực đạt đến tình trạng này đã cho kết quả Nhạc Thành là một ngũ phẩm luyện dược sư.
Một người mười chín tuổi đã là ngũ phẩm luyện dược sư, Hàn Nguyệt liền cảm thấy chấn động, đây không phải là người mà là yêu nghiệt, người bình thường làm sao có thể có thiên phú được như vậy, người này quả thật chỉ có thể sánh với Yêu nghiệt.
Nhạc Thành kỳ thực vẫn không sử dụng toàn bộ linh hồn lực, có linh hồn cảnh giới ở kiếp trước mà nói, Nhạc Thành hiện tại so với lục phẩm luyện dược sư còn mạnh hơn, chỉ là tu vi hiện tại của hắn không có cách nào vận khởi toàn bộ linh hồn lực của mình mà thôi.
- Nhạc Thành, ta cho ngươi biết, vô luận thế nào ngươi cũng phải đến đấu khí học viện với ta.
Hàn Nguyệt kích động nói với Nhạc Thành, đây quả thực là cảnh giới siêu việt thiên tài, mười chín tuổi đã là ngũ phẩm luyện dược sư, bát tinh đại đấu sư.
- Không được, ta tạm thời không đi được.
Nhạc Thành nói, hiện tại mình phải đi Song Hải Tử một chuyến, còn có ước hẹn ba năm với Thanh Dương môn sắp đến.
-Ngươi còn có chuyện gì mà không được, ngươi phải đi cùng với ta.
Hàn Nguyệt nói, yêu nghiệt thế này tuyệt đối không thể để hắn chạy.
- Ta còn có chuyện muốn làm, thật sự không được.
Nhạc Thành cũng không biết tại sao mà Hàn Nguyệt lại kích động như vậy.
- Vậy ngươi muốn thế nào mới đi theo ta?
Hàn Nguyệt cơ hồ dùng một ngữ khí cầu khẩn để nói với Nhạc Thành.
- Nếu như Nguyệt tỷ thật sự muốn tại hạ đi thì hai năm sau tại hạ sẽ tới học viện Đấu Khí, bằng không tại hạ sẽ không đi.
Nhạc Thành cũng tính toán rằng đấu khí học viện tạm thời mình không thể đi, chủ yếu là vì ước hẹn ba năm với Thanh Dương môn không thể lỡ.
- Ngươi.
Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Nhạc Thành, nếu như Nhạc Thành không muốn đi thì mình cũng không thể trói hắn mà mang đi, một lát sau Hàn Nguyệt đành phải bất đắc dĩ mà nói:
- Được, hai năm sau ngươi phải tới đấu khí học viện, là học viện đệ tử,ta sẽ sắp xếp cho ngươi, chỉ có điều hai năm sau nếu như ngươi khong đến thì ta sẽ bị ngươi hại thê thảm.
Đấu khí học viện chưa từng có đệ tử nào nhập học mà đã xin nghỉ, hơn nữa còn là hai năm. Hàn Nguyệt đồng ý dĩ nhiên là bị trách phạt, tuy nhiên đối phương là thiên tài trong thiên tài có lẽ học viện đấu khí cũng không trách Hàn Nguyệt.
- Không vấn đề gì, hai năm sau ta sẽ tới.
Nhạc Thành cất tiếng nói, hai năm trời như vậy đã là đủ với mình rồi.
- Cho ngươi, đây chính là yêu bài của Đấu Khí học viện.
Hàn Nguyệt bất đắc dĩ đưa cho Nhạc Thành một yêu bài màu đen, chỉ có thể dựa vào nó mới gia nhập đấu khí học viện.
Lúc Nhạc Thành rời khỏi gian phòng của Hàn Nguyệt thì trời cũng đã sáng, chuyện tối hôm qua xảy ra Nhạc Thành cũng phải đành chịu.
Đối với việc học viện ma pháp và học viện đấu khí chiêu sinh, Nhạc Thành có thể không có hứng thú nhưng mới sáng sớm ở Nhạc gia đã có một đội ngũ thật dài, đều là những người tới kiểm tra đoa lường đấu khí, hi vọng mình có thể tiến vào học viện.
Nhạc Thành tìm tới Nhạc Tử Sơn, nói rằng mình muốn ra ngoài tu luyện trong một thời gian ngắn. Nhạc Tử Sơn cũng không phản đối, chỉ có trong tu luyện mới có thể nhanh chóng đốt phá, cho nên chỉ dặn Nhạc Thành phải chiếu cố chính mình.
Sau đó Nhạc Thành đi tới chào tạm biệt Tô Hân nhi, Nhạc Tử Phong và Nhạc Kiều, Phùng Tẩu. Lần này mình đi Song Hải tử cũng không phải thời gian ngắn, cũng phải đến nửa năm mới quay về.
Tô Hân Nhi muốn đi cùng với Nhạc Thành nhưng không được, nước mắt nàng nhanh chóng chảy ra.
Trước ánh mắt của mọi người, Nhạc Thành rời khỏi Nhạc gia đi tới Song Hải Tử. Nhạc Tử Sơn nhìn theo bóng lưng của Nhạc Thành thì không kìm được mà nước mắt đảo quanh hốc mắt, đứa con của mình chọn rời khỏi nhà, Nhạc Tử Sơn cũng không phải đối, đây chính là đứa con duy nhất của mình, có huyết mạch đấu đế, tương lai của Nhạc gia đều phải dựa vào hắn.
Song Tử Hải nằm ở phía bắc lập anh trấn, đó là một nơi vô cùng hỗn loạn, các thế lực hỗn tạp vô cùng, trong hải vực thường xuyên xuất hiện ma thú, tu vi thực lực thấp nhất cũng rát nguy hiểm. Chỉ có điều vẫn có rất nhiều Đấu Sư, Ma pháp sư, luyện dược sư tiến vào Song Tử hải. Chỗ đó tuy nguy hiểm vô cùng nhưng những vật trân quý cũng có rất nhiều, nội đan tam giai mãnh thú có thể bán được ba trăm kim tệ, nếu là nội đan mãnh thú tứ giai thì có thể nói là giá trên trời.
Luyện Dược sư cũng thích đi song tử hải, bởi vì nơi này không thiếu tài liệu luyện đan, hơn nữa ở đây cũng thường xuyên xuất hiện thiên tài địa bảo. Song Tử Hải có diện tích mấy trăm vạn dặm vuông, hai hòn đảo so với Thất Tinh thành còn lớn hơn mấy chục lần, đương nhiên Song Tử Hải cũng không thiếu cao thủ, truyền thuyết còn có Đấu hoàng cùng với ma pháp sư lục cấp.
Một đội ngũ cho thuê xe ngựa, trong đó có một hắc y ngồi ở trên đó. Đi Song Tử Hải cũng không phải là chuyện ba năm vài ngay cho nên mọi người đều bỏ ra ít tiền để thuê xe ngựa.
Nhạc Thành rời khỏi Lập Anh Trấn xong đã chạm phải một đội ngũ cho thuê xe ngựa đi tới Song Tử Hải.
Lính đánh thuê là một nghề đặc thù, cũng là do đấu sư và ma pháp sư tạo thành, chuyên môn vận chuyển hàng hóa hoặc bảo vệ người tới một địa phương nào đó. Tuy nhiên lính đánh thuê là một nghề rất nguy hiểm, bình thường nếu như không có chuyện gì thì người khác cũng không thuê bọn họ.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 49: Trời sinh mị đồng.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Nhạc Thành nhìn thấy đội dong binh này hình như bảo vệ một tiểu thư về Song Tử Hải. Nhạc Thành cẩn thận lưu ý thì đội dong binh này thực lực không hề tệ, tổng cộng có mười người,Đội trưởng có tên là Khiếu Dương Cương có thực lực ngũ tinh Đấu Linh, đôi phó là Chu Hải Minh, có thực lực tam tinh đấu linh, những người khác đèu có thực lực Đại Đấu sư, trong đó còn có một tam cấp ma pháp sư.
Tổng cộng là năm chiếc xe ngựa, mỗi chiếc xe đều được một con ngựa trắng kéo đi, Nhạc Thành nhìn vào chiếc xe ngựa thứ hai, trên đường gia nhập vào ba thanh niên, Nhạc Thành chú ý qua, hai trung niên nam tử một người thì có tu vi nhất tinh Đấu Linh, một người thì có tu vi ngũ tinh đấu linh. Nhạc Thành cũng không để ý tới ba người, mà chăm chú khoanh chân tu luyện.
- Kẽo kẹt.
Chiếc xe ngựa đình chỉ rồi tiếp tục đi, Nhạc Thành mở to hai mắt ra, trên đường Nhạc Thành cũng biết rằng mỗi ngày ngựa cũng phải nghỉ ngơi một lần, tiến hành cơm nước.
- Tất cả mọi người nghỉ một chút.
Ở bên ngoài truyền tới một thanh âm, chính là đội trưởng Dương Cương, Nhạc Thành đối với hắn cảm giác cũng không tệ, người này dáng người cao lớn thô kệch, làm việc cũng rất nhiệt tình.
Nhạc Thành vươn tay ra, đã nửa ngày đi đưởng rồi, hắn lập tức xuống xe ngựa, lúc này ba người đi cùng với Nhạc Thành cũng xuống.
Nhạc Thành theo thói quen đi tới chiếc xe ngựa thứ ba, nghe nói chiếc xe này chính là bảo vệ vị tiểu thư trở lại Song Hải Tử, Nhạc Thành cũng chưa từng nhìn thấy vị tiểu thư đó.
- Nhạc huynh đệ, cảm giác ngồi xe ngựa thế nào, có quen không?
Dương Cương đi tới vỗ vỗ vai Nhạc Thành rồi nói.
- Đa tạ Dương đại ca, rất tốt.
Nhạc Thành cầm lấy lương khô trong tay của Dương Cương, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Nhạc Thành ăn thức ăn của Dương Cương.
- Vậy là tốt rồi, hiện tại còn cách Song Tử Hải rất xa.
Dương Cương mỉm cười rồi lập tức đi ra.
Nhạc Thành nhìn thấy màn che của chiếc xe thứ ba hơi động đậy, sau đó một thiếu nữ thanh tú, thần sắc giống như nha hoàn đi xuống xe ngựa, Nhạc Thành cũng không để ý tới, mỗi lần chiếc xe ngựa dừng lại, nha hoàn này đều xuống xe.
Nhạc Thành đang định rời ánh mắt đi thì sau lưng của nha hoàn bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân mặc một chiếc váy dài hiện ra. Nhạc Thành mỉm cười không dời nổi ánh mắt.
Chỉ thấy lục y nữ tử kia trên đầu quấn một cái khăn vàng, đôi mắt to hiếu kỳ sâu sắc, ánh mắt vô cùng câu hồn, lộ ra một hương vị yêu mị. Làn da của nàng trắng như tuyết, trước ngực là bộ ngực cao ngất, eo lưng nhỏ nhắn giống như là linh xà vậy. Ở dưới váy là cái kiều đồn tròn trịa, cả người mang theo một khí tức yêu mị, so với Yến Hiểu Kỳ, Tô Hân Nhi, Vân Phỉ Phỉ thì có một hương vị khác, cũng khiến cho nam nhân có một cảm giác không kìm chế được.
- Đây chính là tiểu thư của đại gia tộc mà đoàn dong binh phải bảo vệ sao, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.
Nhạc Thành khẽ nói ở trong lòng, cảm thấy khí tức trên người của Lục y nữ tử, trong lòng hắn tự nhiên chuyển động, tim bỗng nhiên đập mạnh hơn.
- Yêu Huyên tiểu thư, người nên đi ra ngoài hít thở chút khí trời.
Nhìn thấy Lục y nữ tử, Dương Cương lập tức đi tới, mà những người khác nhìn Lục y nữ tử, trong mắt đều hiện ra một lửa nóng, ngơ ngác nhìn nàng không thể tự kìm chế.
- Yêu Huyên, hóa ra nàng tên là Yêu Huyên.
Nhạc Thành nhìn thấy Dương Cương xưng hô với nữ tử thì cũng mơ hồ cảm thấy được khí tức yêu mị toát ra từ trên người nàng. Xem ra Yêu Huyên tiểu thư này không phải là người bình thường, Nhạc Thành cũng không nhìn ra tu vi thực lực của nàng.
- Được rồi, ngươi hãy mau mau rồi còn lên đường, đừng trì hoãn quá lâu.
Yêu Huyên cất tiếng nói, sau đó nàng lập tức xoay người đi lên trên xe ngựa, sau đó hơi chăm chú nhìn Nhạc Thành.
- Thiên sinh mị đồng
Yên Huyên nhìn Nhạc Thành khiến cho trong lòng Nhạc Thành không khỏi run lên, bốn mắt của hai người nhìn nhau, phảng phất như mình muốn hòa tan vào trong mắt của nàng vậy, ánh mắt của nàng vô cùng câu hồn, Nhạc Thành phải vận khởi một chút chân khí mới bình tĩnh trở lại được.
- Không ngờ Huyền Thiên đại lục lại có người thiên sinh mị đồng.
Nhạc Thành hồi phục tâm thần lại, trong lòng không kìm được mà cả kinh, xem ra từ nay phải cách xa cô gái này mới được, nữ tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Trước sự phân phó của Yêu Huyên, Dương Cương đành phải một lần nữa lên xe ngựa, kể từ lần gặp đầu tiên với Yêu Huyên, mấy ngày sau hắn cũng không gặp nàng nữa.
- Nữ vương bệ hạ, thương thế của người thế nào rồi?
Trong chiếc xe ngựa thứ ba, một nha hoàn hướng về phía Yêu Huyên mà nói.
- Vẫn như cũ, lần này bị thương quá nặng, lại thêm vào ta đang ở trong giai đoạn tiến hóa xem ra phải nhanh tới gia tộc mới được.
Yêu Huyên khoanh chân ngồi, hai mắt mở to nhìn Cơ Linh nha hoàn mà nói.
- Nữ Vương bệ hạ, là ai khiến cho bệ hạ bị thương như vậy?
Cơ linh nha hoàn cất tiếng hỏi, thực lực của nữ vương nàng biết rất rõ, người bình thường đừng nói là làm nữ vương bị thương, cho dù nữ vương có phóng một tay cũng đủ khiến cho hắn biến thành một đống thịt vụn.
- Là Lão bất tử ở trong Quỷ Uyên Sâm Lâm, nếu như không phải ta đang ở trong tiến hóa thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta.
Yêu Huyên hơi oán hận nói.
- Tiểu Lân, tu vi hiện tại của ngươi thế nào rồi?
Yêu Huyên hướng về phía Cơ Linh nha hoàn mà hỏi, Cơ Linh Nha Hoàn tên gọi chính là Tiểu Lân.
- Nữ vương bệ hạ, sau khi nô tỳ ăn Hóa Hình đan vào thì hiện tại đã giống như nhân loại, tu vi đạt tới cửu tinh Đại Đấu Linh.
Tiểu Lân trả lời.
- Ừ, tiến bộ không tệ.
Yêu Huyên hơi gật đầu nói:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất đừng đi ra, lão bất tử sẽ còn đến, tu vi của ngươi còn thấp, rất dễ bị phát hiện.
Thời gian kế tiếp, Nhạc Thành ở trong xe ngựa tu luyện, hiện tại tu vi của hắn đã từ từ tiến bộ, xem ra còn cách cảnh giới Khai Quang hậu kỳ cũng không còn xa.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế Tác giả: Vũ Phong
-----oo0oo-----
Chương 50: Kinh sợ.
nhóm dịch: black
Sưu Tầm By bumzapan --- 4vn
Nửa tháng sau, xe ngựa chấn động mạnh rồi ngừng lại, Nhạc Thành ở trong xe ngựa tu luyện mà bình tỉnh, chỉ thấy nghe bên ngoài có tiếng người cãi nhau, Nhạc Thành cũng đi xuống xe ngựa, nghe nói trên đường đi có thể gặp cướp, nhưng không trùng hợp như vậy chứ.
Nhạc Thành đã đoán đúng, ở trước mấy người dong binh là hai mươi đại hán. Nhìn trang phục và thần sắc của họ thì xem ra chính là bọn cướp. Bọn họ tu vi cũng không thấp, người dẫn đầu là một hán tử độc nhãn cũng có tu vi ngũ tinh Đấu linh, sau lưng là những người có sát khí đằng đằng, tu vi cũng không thấp, trong đó có vài người có tu vi nhị tinh Đấu Linh.
- Các vị, chút ý tứ này xinh nhận lấy, mọi người ra ngoài sinh ý đều không dễ dàng.
Dương Cương cầm lấy một cái hộp gấm nhỏ đưa cho hãn tử độc nhãn đầu lĩnh, rõ ràng thực lực của đối phương mạnh hơn mình, Dương Cương cũng là dong binh, tình huống này dĩ nhiên là biết phải xử lý thế nào, làm như vậy bọn cướp cũng sẽ nể chút mặt mũi, thu ít phía qua đường rồi đi.
- Mười khối kim tệ, ta có phải đ xin cơm đâu mà cần chút kim tệ đó.
Độc Nhãn đại hán mở cái hộp gấm ra xem xét rồi hơi biến đổi sắc mặt, sau đó lập tức lạnh lùng nhìn Dương Cương nói.
- Huynh đệ chúng ta cũng phải ăn uống, lợi nhuận cũng không nhiều, kính xin nhận cho, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị đại lễ khác.
Dương Cương cất tiếng nói, mười khối kim tệ này không phải là một con số nhỏ.
- Tiểu Lân, bên ngoài có chuyện gì vậy?
Trong xe ngựa, Yên Huyên hỏi Tiểu Lân.
- Nữ vương bệ hạ, hình như bên ngoài có phiền toái gì đó.
Tiểu Lân quay trở lại, hiển nhiên chuyện bên ngoài không qua khỏi lỗ tai của nàng.
- Chết tiệt, dám làm ảnh hưởng đến chuyến đi của ta, giúp ta ra ngoài xem.
Trong mắt Yêu Huyên hiện ra một lãnh ý, nàng lập tức xuống xe ngựa đi ra ngoài.
- Giá chót, hai mươi khối kim tệ, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Độc Nhãn hán tử lạnh lùng nói, hiện tại thực lực bên mình mạnh hơn so với dong binh cho nên phải đòi hỏi một cái giá cao hơn.
- Ngươi đừng có đòi nhiều như vậy.
Thần sắc của Dương Cương hiện ra vẻ tức giận, những bọn cướp này càng mềm với chúng thì chúng càng lấn tới.
- Hắc hắc, mười khối kim tệ cũng được, chỉ là tiểu thư kia thì phải lưu lại.
Độc nhãn đại hán từ từ bước tới cạnh Yêu Huyên và Tiểu Lân, lập tức cười tà, mỹ nữ tuyệt sắc như thế hắn kìm không được mà chảy nước miếng.
Nhạc Thành lúc này cũng từ từ đi tới gần Yêu Huyên, trong lòng thầm nghĩ, lúc này nàng đi ra không phải khiến cho sự tình càng thêm phiền toái hay sao.
- Không được, nàng ta là khách nhân do chúng ta bảo vệ.
Dương Cương nói, lúc này nhìn thấy Yêu Huyên xuống xe ngựa, lông mày hắn liền nhíu lại.
- Ta muốn nàng, các huynh đệ, mau bắt nàng ta về làm áp trại phu nhân.
Độc Nhãn đại hán lớn tiếng nói, sau lưng cả đám cũng cười rộ, bọn họ nhìn thấy Yêu Huyên cũng đã sớm chảy nước miếng.
Lúc này Yêu Huyên cùng với Tiểu Lân đã đi tới chính giữa mọi người, nhìn thấy độc nhãn hán tử, Yêu Huyên hiện ra một vẻ chán ghét.
- Tiểu Lân, chuyện này giao cho ngươi, chúng ta còn phải mau đi.
Yêu Huyên nói với Tiểu Lân, sau đó lập tức quay về xe của mình.
- Cô nương tại sao lại đi, đại gia ta nhất định sẽ rất thương cô nương, nhất định sẽ khiến cho cô nương dục tiên dục tử.
Nhìn theo bóng lưng của Yêu Huyên, Độc Nhãn đại hán không kìm được mà cấp rút, thân ảnh nhảy lên phía trước, muốn đi về phía nàng.
- Một ngũ tinh Đấu Linh nho nhỏ, hừ, muốn chết.
Một đạo thân ảnh đột nhiên nhay ra, hướng về phía Độc nhãn đại hán.
- Tốc độ thật nhanh.
Chỉ có Nhạc Thành là nhìn rõ người tấn công đại hán chính là nha hoàn của Yêu Huyên, mà Nhạc Thành cũng không cảm nhận được tu vi thực lực trên người của Tiểu Lân, đây cũng là điều khiến hắn kỳ quái.
“Ầm” một tiếng lớn vang lên, mọi người chưa kịp định thần thì thân hình đại hán đã bay lên không trung, ngã xuống mặt đất mà phun ra một ngụm máu tươi, mới một chiêu mà độc nhãn đại hán đã bị đánh chết.
- Các ngươi nếu không cút cho ta thì kết cục cũng chính là chết.
Tiểu Lân lạnh lùng nhìn đám cướp, chỉ thi thể của độc nhãn đại hán mà quát.
- Các huynh đệ, mau chạy đi.
Đám cướp nhìn thấy lão đại bị một chiêu đánh chết thì nhất thời cũng chưa phục hồi được tinh thần, bọn họ giống như là chim sợ cảnh cong chạy thục mạng, lão đại có tu vi ngũ tinh đấu linh mà còn bị như vậy, mình ở lại chính là muốn chết đó.
- Dương đội trưởng, nhanh lên đường đi.
Tiểu Lân sau khi đánh bọn cướp chạy đi thì lập tức xoay người, tựa như không có chuyện gì khác thường vậy
Cảnh tượng này khiến cho mọi người không thể tin nổi, tất cả mọi người đều chưa phục hồi tinh thần. Mà ngay cả Nhạc Thành cũng mở to mắt kinh ngạc, một chiêu đã đánh chết ngũ tinh Đấu Linh, tu vi thực lực này ít ra cũng phải qua ngoài cửu tinh Đấu Linh, mà nàng chỉ là một nha hoàn, xem ra Yêu Huyên càng không phải là người thường.
Lúc mọi người khôi phục lại thần trí thì tất cả bóng dáng bọn cướp đã tiêu tan, Tiểu Lân cũng đã về tới xe ngựa, thậm chí có vài người còn cho rằng mình đang nằm mơ, sau khi nhìn thi thể của Độc nhãn đại hán bọn họ mới xác định được tất cả đều là chân thật.
Trở về xe ngựa, Nhạc Thành suy đoán thân phận của Yêu Huyên, một nha hoàn đã có tu vi như vậy thì Yêu Huyên liệu có thực lực như thê nào đây.
Sau khi nhìn thấy thực lực của Tiểu Lân xong, mọi người liền nhanh chóng phát sinh biến hóa, mỗi lần nghỉ ngơi, Tiểu lân đi tới mọi người đều cung kính, mà ngay cả Nhạc Thành đối với Tiểu Lân cũng phải lau mắt mà nhìn, người ta tuy chỉ là một nha hoàn nhưng thực lực rất cường đại đó.
Mấy ngày sau Yêu Huyên ở trong xe ngựa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cả người giống như là bị bệnh nặng vậy, toàn thân vô lực cả người uể oải.
- Nữ vương bệ hạ, người làm sao vậy?
Tiểu lân lo lắng hỏi, nhìn thấy bộ dáng của Yêu Huyên, nàng liền luống cuống tay chân.
Ngày mai về quê ăn tết...Thỉnh thoảng mới lên gặp anh em được nên hôm nay mình sẽ thả boom thả dàn toàn bộ các truyện mà mình lấy Chúc anh em ăn tết vui vẻ Còn các truyện mà mình post thì 3 ngày up 1 lần, mỗi lần up là thả BooM nên anh em không thiếu truyện Các chú cứ yên chí