Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 26: Linh thảo Kỳ Hoàng. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Kỳ Hoàng Thảo vẫn còn hấp thu nguyên khí thiên địa, Huyền Thiên lẳng lặng chờ đợi đến khi Kỳ Hoàng Thảo thành thục. Càng hấp thu nhiều nguyên khí thiên địa thì hiệu quả càng lớn, tỉ lệ tăng tiến cảnh giới khi phục dụng cũng tăng lên nhiều hơn.
Ước chừng qua 10 phút, tất cả nguyên khí thiên địa đều bị Kỳ Hoàng Thảo hấp thu, lúc này cả thân cây Kỳ Hoàng Thảo đã có chút ánh sáng long lanh, tựa hồ là là hấp thu nguyên khí thiên địa mà thành.
Bịch bịch bịch bịch bịch...
Lúc này, một hồi tiếng bước chân vang lên ở ngoài động, Huyền Thiên cũng không bị cảm giác hưng phấn làm đầu óc choáng vàng, thời thời khắc khắc đều đề cao cảnh giác nên hắn liền nghe được tiếng bước chân ngoài động.
- Không tốt!
Huyền Thiên thầm kêu không ổn trong nội tâm. Những võ giả ở gần đây có thể là bị nguyên khí thiên địa bạo động hấp dẫn tới.
Giá trị cây Kỳ Hoàng Thảo này vô cùng phi phàm, Võ Giả Tiên Thiên trở xuống đều liều mạng cướp đoạt.
Huyền Thiên lập tức hái cây Kỳ Hoàng Thảo này, cắt một góc áo để gói lại, bỏ vào ngực, tránh bị người khác phát hiện.
Lúc Huyền Thiên làm xong hết thảy thì người ở bên ngoài sơn động đã tiến vào sơn động, hiển nhiên nơi này là mục tiêu của bọn hắn.
Sơn động này chỉ có một lối ra, Huyền Thiên không thể tránh được nên chỉ có thể im lặng chờ đợi.
- Nguyên khí thiên địa đã biến mất!
- A, Song Đầu Hắc Tuyến Xà đã bị giết!
- Có người đã tiến vào đây trước chúng ta!
- Nhanh, vào xem!
- Tam Đương gia, bên trong có một võ giả!
- Chỉ là một thiếu niên 13 14 tuổi, Song Đầu Hắc Tuyến Xà này khẳng định không phải bị hắn giết!
...
Những thanh âm hối hả vang lên, có chừng hơn 20 người tiến vào trong động.
Ánh mắt Huyền Thiên quét qua mọi người, những người này hắn đều có ấn tượng không ít, chính là những người Phúc Uy Bang trong trấn.
Người cuối cùng đi vào sơn động cao 2m, nhìn như một con gấu bự, sau lưng hắn đeo hai thanh thiết chùy, ánh mắt Huyền Thiên nhìn về phía hắn, chính là Tam Đương GIa Phúc Uy Bang.
Ánh mắt của Tam Đương Gia cũng nhìn về phía Huyền Thiên, lập tức nhìn về phía tiêu chí Thiên Kiếm Tông trên ngực Huyền Thiên, lông mày nhíu một cái.
Trong đầu hắn liền nhớ lại, đây chính là đệ tử Thiên KIếm Tông hắn gặp trong trấn.
Thiên Kiếm Tông, danh tự này khiến bản năng Tam Đương Gia có chút sợ hãi.
Lúc Huyền Thiên và Tam Đương Gia đối mặt, thành viên Phúc Uy Bang cảm thấy sắc mặt Tam Đương Gia có chút không đúng, hào khí có chút quỷ dị, lập tức cả đám đều câm miệng.
- Lý Duyên, Triệu Tứ!
Một vị Võ Giả Võ Đạo Thất Trọng đi tới hai cỗ thi thể trong động, ánh mắt của hắn nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Tam Đương Gia, nói:
- Tam Đương Gia, Lý Duyên và Triệu Tứ đều bị trúng kịch độc của Song Đầu Hắc Tuyến Xà mà chết còn Linh Dược trong động không thấy nữa rồi.
Tam Đương Gia khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Huyền Thiên vẫn không dời, mở miệng nói ra:
- Thiếu niên, ngươi thấy được điều gì?
Quần áo trên người Huyền Thiên có tiêu chú Thiên Kiếm Tông, Tam Đương Gia cố ý nhìn không thấy, sự tình trong liền có chút quái dị.
- Ta vừa tiến vào, những gì các ngươi nhìn thấy cũng là những gì ta thấy.
Ánh mắt Tam Đương Gia nhìn về phía trị trí hơi hở ra trước ngực Huyền Thiên, chính là nơi cất giấu Kỳ Hoàng Thảo, hắn mở miệng nói:
- Trước ngực ngươi là thứ gì?
Ánh mắt Huyền Thiên trở nên mãnh liệt, nói ra:
- Ta là đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Nghe được ba chữ Thiên Kiếm Tông, tất cả thành viên Phúc Uy Bang đều lộ ra thần sắc sợ hãi, ánh mắt Tam Đương Gia cũng xiết chặt lại.
Bất quá, Tam Đương Gia chỉ cười khẽ một tiếng, nói:
- Nơi này là vùng hoang vu, sâu trong sơn mạch Âm Phong, yêu thú hoành hành khắp nơi. Hắc hắc, ai biết ngươi có phải là đệ tử Thiên Kiếm Tông hay không? Ngươi biết không? Ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi biết không?
Tam Đương Gia đi vòng quanh, hỏi từng Võ Giả chung quanh.
Cảm nhận được tâm ý của Tam Đương Gia, chúng võ giả đều nhao nhao lắc đầu, nói:
- Không biết... Ta không biết... Chúng ta không nhận ra.
Tam Đương Gia cười hắc hắc, nói:
- Đệ tử Thiên Kiếm Tông táng thân trong bụng yêu thú, chuyện này cũng bình thường a!
Tam Đương Gia vừa nói chuyện, tay đã rút đôi thiết chùy ở sau lưng, ánh mắt lộ ra vài phần hưng phấn, quát lên:
- Tu vi Võ Đạo tiểu tử này bất quá chỉ là Thất Trọng, Linh Dược ở trên người hắn. Giết hắn cho lão tử, hủy thi diệt tích, trong sơn mạch Âm Phong này, có ai quan tâm đệ tử Đại Tông Môn? Giết!
Võ Giả Phúc Uy Bang bình thường phóng hỏa giết người không gớm tay, đối với chuyện giết người đã quá quen thuộc. Tuy Huyền Thiên là đệ tử Thiên Kiếm Tông nhưng tại nơi yêu thú hoành hành như sơn mạch Âm Phong này thì không ai trông thấy cả, ai biết là hắn chết như thế nào?
Hàng năm đều có không ít võ giả chết trong bụng yêu thú, trong đó không thiếu những đệ tử các Đại Tông Môn. Mà ngay cả đệ tử nội môn cũng đều vẫn lạc tại sơn mạch Âm Phong thì một đệ tử ngoại môn nho nhỏ dù có mất tích tại sơn mạch Âm Phong cũng như cát chìm xuống biển, ngay cả chút bọt cũng không sủi lên.
Trên thực tế, đệ tử Đại tông môn ra ngoài rèn luyện thì đều có đạn tín hiệu biểu lộ thân phận. Thiên Kiếm Tông cũng không ngoại lệ, gặp phải nguy hiểm thì có thể phát ra tín hiệu, triệu tập đồng môn đệ tử ở trong phương viên trăm dặm đến giúp đỡ nhưng trong sơn động ở nơi hoang vu này thì đạn tín hiệu của Huyền Thiên lại không có tác dụng.
Theo tiếng ra lệnh của Tam Đương Gia, năm Võ Giả Phúc Uy Bang lập tức lao ra, trong đó có hai Võ Giả tu vi Thất Trọng, ba Võ Giả tu vi Lục Trọng, đối phó với một Võ Giả Võ Đạo Thất Trọng mà cần tới năm người thì xem như đã coi trọng thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của đối thủ rồi.
Trong năm người này, một người dùng kiếm, một người dùng côn, một người dùng binh khí có chút kỳ lạ, hai người dùng đao.
Năm người đồng thời ra tay, hai đạo đao khí phá không bay tới, tu vi hai người dùng đao này đều là Võ Đạo Thất Trọng.
Những Võ Giả Phúc Uy Bang khác thì ở một bên cười ha ha. Đệ tử Thiên Kiếm Tông thì sao? Có thể lấy một địch năm không? Năm người kia liên thủ giết địch, cho dù gặp phải Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng thì cũng có thể đại chiến một hồi.
Đối mặt với công kích của năm người, Huyền Thiên cũng không giận, chỉ bật cười, nhẹ giọng quát:
- Muốn chết!
Hào quang sáng chói thoáng hiện, kiếm khí tung hoành, hai đạo đao khí lập tức tán loạn.
- A a a a a....
Kiếm khí lướt qua, năm thanh âm thê lương thảm thiết vang lên. Dù là Võ Đạo Thất Trọng hay là Lục Trọng, toàn bộ đều bị một kiếm cắt ngang yết hầu, máu tươi phun ra như suối, chết ngay lập tức.
Một kiếm lướt qua, lấy mạng năm người!
Thực lực này là như thế nào? Năm người kia cơ hồ có thể so với Võ Giả Bát Trọng, nếu muốn đánh chết năm người thì cần thực lực ít nhất tương đương với Võ Đạo Cửu Trọng.
Những Võ Giả Phúc Uy Bang lúc nãy còn cười ha ha thì hiện giờ đã im bặt, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng chấn động.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 27: Linh thảo Kỳ Hoàng. (4)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Thanh âm lạnh lùng của Huyền Thiên vang lên:
- Phúc Uy Bang các ngươi dám tập kích đệ tử Thiên Kiếm Tông, từ nay về sau chính thức bị xóa tên.
Huyền Thiên mỗi ngày đều chém giết yêu thú, trên người không chỉ lây nhiễm khí tức tử vong của yêu thú mà còn ngưng tụ đại lượng sát khí. Lời vừa nói ra thì một cỗ sát cơ cơ hồ đập vào mặt những Võ Giả Phúc Uy Bang còn lại.
Tam Đương Gia chấn động, biết rõ mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi. Nhưng tên đã rời dây, không thể thu hồi lại, hắn cũng chỉ biết đâm đầu theo mũi lao, chỉ có thể giết chết Huyền Thiên mới có thể vượt qua trường kiếp nạn này.
- Giết! Mọi người cùng xông lên, nếu muốn sống thì giết hắn cho lão tử!
Tam Đương Gia điên cuồng hét lên một tiếng, cầm đôi thiết chùy trong tay phóng về hướng Huyền Thiên, lúc cách Huyền Thiên 10 bước, hắn đã nện một búa xuống.
Đôi thiết chùy này nặng 720 cân, một cái nặng 360 cân (1 cân khựa = 0,5 kg ta). Tam Đương Gia trời sinh thần lực, tu vi đã đạt đến Cửu Trọng, thiết chùy này trong mắt thường nhân thì vô cùng nặng nhưng trong tay Tam Đương Gia thì lại nhẹ tựa lông vũ.
Một chùy này đập tới, phối hợp với thần lực thực lực Cửu Trọng của Tam Đương Gia, khi bị đập trúng thì khẳng định bị trọng thương, người thường không dám đón đỡ.
Nhưng Huyền Thiên lại không chút né tránh, đâm ra một kiếm!
- Keng!
Mũi kiếm và thiết chùy đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc thật lớn.
Toàn thân Tam Đương gia chấn động, bước chân khẽ ngưng trệ, lập tức lui về phía sau nửa bước, mà Huyền Thiên thì lại vô cùng khí định thần nhàn.
Huyền Thiên tu luyện Tiên Thiên Công Pháp, uy lực rất mạnh. Lúc hắn tu luyện Tiên Thiên Công đến tầng thứ tư thì tu vi đã đến cảnh giới Võ Đạo Thất Trọng, hiện tại trải qua một tháng chém giết sinh tử với yêu thú, Huyền Thiên đã luyện Tiên Thiên Công đến tầng thứ tư hậu kỳ võng du.
Tu luyện Tiên Thiên Công tới cực hạn thì có thể tu luyện ra chân khí Tiên Thiên. So với cao thủ Tiên Thiên thì dù không tu luyện đến cực hạn nhưng lực lượng vô cùng hùng hậu.
Tam Đương Gia thấy Huyền Thiên chỉ dùng kiếm, hơn nữa kiếm thế nhẹ nhàng, thân pháp linh hoạt nên cho rằng nội lực Huyền Thiên không sâu nên dốc hết sức, dùng lực lượng tuyệt đối trong một kích hòng đánh chết Huyền Thiên.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nội lực Huyền Thiên lại thâm hậu như vậy. Dùng nội lực chính tông, đối với Tam Đương Gia trời sinh thần lực thì cuối cùng nội lực Tiên Thiên Công lại mạnh hơn, Tam Đương Gia đã bị đẩy lui lại nửa bước.
- Điều này sao có thể?
Tam Đương Gia chấn động, dù là Võ Giả Võ Đạo Cửu Trọng thì cũng khó mà tiếp được một búa của hắn mà vẫn trụ vững. Nhưng Huyền Thiên không chỉ tiếp được mà vô cùng khí định thần nhàn, thần tình lạnh nhạt, còn chấn đối phương lui nửa bước.
Không đợi Tam Đương Giả định thần lại, hai tiếng kêu thê lương thảm thiết liền vang lên, kiếm thế vô cùng bá đạo và linh hoạt của Huyền Thiên đã kích bắn ra kiếm khí không ai ngăn cản nổi, trong chớp mắt đã liếm qua yết hầu của hai người, thậm chí cắt thành hai nửa.
- Phong Thanh Tứ Khởi!
Huyền Thiên hét lớn một tiếng, kiếm trong tay đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ nghe thanh âm gió rít gào nổi lên tứ phía.
Thân ảnh của hắn nhanh nhẹn như linh xà, nhanh như báo săn, không ai có thể bắt được thân ảnh của hắn.
Chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm.
Khắp nơi không kiếm nhưng kiếm lại tràn ngập khắp nơi!
Lúc kiếm quang thoáng hiện, có mấy Võ Giả Phúc Uy Bang phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bụm lấy cổ họng mà ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, đến chết cũng không minh bạch đến tột cùng kiếm của Huyền Thiên cắt đứt cổ họng của bọn hắn như thế nào.
Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng trở xuống đều không thể ngăn được một kiếm của Huyền Thiên, Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng thì không thể chịu quá hai kiếm.
Kiếm khí tung hoành, hào quang bắn ra bốn phía, một bước giết một người, mười bước giết mười người!
- Rầm ào ào!
Tam Đương Gia cảnh giới Võ Đạo Cửu Trọng cũng không thể ngăn được kiếm khí của Huyền Thiên, cánh tay xuất hiện một vết thương dài nửa xích, thiết chùy trong tay suýt nữa đã rơi xuống.
- Nhanh! Ngăn hắn lại cho lão tử, nhanh lên!
Tam Đương Gia gắng hết sức rống to, tất cả Võ Giả Phúc Uy Bang đều lao về phía Huyền Thiên, Tam Đương Gia lại lui về phía sau, trong chốc lát đã bỏ chạy xa khỏi sơn động.
Rất nhanh, thân ảnh Tam Đương Gia liền biến mất khỏi sơn động.
Lại thêm hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai hai võ giả Phúc Uy Bang bụm cổ họng, té xuống với vẻ không thể tin nổi.
Huyền Thiên Kiếm vừa ra tay, không mang theo máu không quay về.
Phúc Uy Bang đã chết hơn 10 người nhưng vẫn còn lại hơn 10 người, hơn nữa đều là Võ Giả Võ Đạo Thất Trọng, Bát Trọng.
Thực lực những Võ Giả này không thấp, nếu như phối hợp tốt thì coi như là Võ Giả vừa tiến vào Võ Đạo Thập Trọng cũng không chống đỡ được, Võ Giả Võ Đạo Cửu Trọng khi bị bọn hắn vây công thì cũng chỉ biết nuốt hận.
Nhưng Huyền Thiên không chỉ có kiếm kỹ vô cùng cao minh, xuất thần nhập hóa mà nội lực cũng thâm hậu dị thường. Nhất là thân pháp nhanh nhẹn như linh xà, nhanh như báo săn mồi.
Đối mặt với công kích của Võ Giả Phúc Uy Bang, Huyền Thiên tránh né, phản kích nhàn nhã như tản bộ, vô cùng khí định thần nhàn, nhẹ nhõm không thôi.
Mà kiếm khí Huyền Thiên vừa ra đã kích xạ ra hơn 40 bước, uy lực rất mạnh, khó mà ngăn cản được.
Cho nên dù Phúc Uy Bang người đông thế mạnh nhưng lại không có biện pháp khống chế Huyền Thiên.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì Võ Giả Phúc Uy Bang sẽ chết càng nhiều đến khi không còn một mống nào.
Ánh mắt của Tam Đương Gia coi như lợi hại, tuy Võ Giả Phúc Uy Bang vẫn tương đối nhiều nhưng hắn đã thấy được kết quả, thừa dịp còn có người dây dưa ngăn trở, hắn đã dứt khoát cao chạy xa bay.
Hơn 10 Võ Giả Phúc Uy Bang còn sống cơ bản đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hơn nữa liên thủ phối hợp rất tốt. Lúc này Huyền Thiên đã bắt đầu có chút khó khăn, không thể nhất kiếm cắt cổ đoạt mệnh nữa nhưng kiếm khí vừa ra vẫn có máu tươi bay tung tóe.
Trong nháy mắt, lại có một tiếng hét thảm vang lên, một Võ Giả Võ Đạo Bát Trọng đã bị một kiếm của Huyền Thiên đâm xuyên tim.
Võ Giả Phúc Uy Bang nhìn thấy một màn này, vô cùng sợ hãi trong nội tâm. Thời khắc này, cuối cùng bọn hắn cũng tỉnh táo lại, bằng vào bọn hắn thì căn bản không thể giết được thiếu niên trước mắt.
- Tam Đương Gia các ngươi đã chạy thoát, bỏ các ngươi lại chỗ này chịu chết.
Huyền Thiên cười lạnh một tiếng, nói ra.
- Cái gì? Tam Đương Gia bỏ chạy?
- Tam Đương Gia đâu rồi?
- Thật sự không thấy Tam Đương Gia nữa!
...
Nghe Huyền Thiên nhắc nhở, lúc này Võ Giả Phúc Uy Bang mới phát hiện Tam Đương Gia đã sớm chạy mất dạng rồi.
Bọn hắn là tâm phúc của Tam Đương Gia nhưng lúc này thủ lĩnh của bọn hắn đã bỏ chạy nên những tên Võ Giả Phúc Uy Bang còn sống này lập tức rối loạn tay chân.
Huyền Thiên nắm lấy cơ hội, xuất kiếm như gió, kiếm quang chớp động liên tục, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, lại thêm hai Võ Giả Phúc Uy Bang bị đánh chết trong lúc khiếp sợ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 28: Võ Đạo Bát Trọng. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Lúc này, chỉ còn lại 10 Võ Giả Phúc Uy Bang còn sống.
Tam Đương Gia chạy thoát, lúc này đối diện với tử vong khiến bọn hắn triệt để mất đi ý chí, nhao nhao phóng ra khỏi động, giờ phút này trong nội tâm của bọn hắn chỉ có một chữ "trốn"!
Thân ảnh Huyền Thiên khẽ động, lướt ra như một con báo săn mồi, kiếm quang lóe lên, một thủ cấp liền rơi xuống đất.
Binh bại như núi đổ.
Nếu Võ Giả Phúc Uy Bang còn lại liều chết chống cự thì có thể chống lại Huyền Thiên thêm một thời gian ngắn nhưng nếu đào thoát bỏ chạy thì ai có thể thoát khỏi Báo Ảnh Thuật cảnh giới Đại Thành của Huyền Thiên?
Huyền Thiên như một con báo săn mồi hung mãnh, dễ dàng đuổi theo những Võ Giả Phúc Uy Bang đang chạy trối chết, công kích từ phía sau bọn hắn như cắt cỏ, lấy mạng từng tên một.
Bại thế đã thành, lúc này dù Võ Giả Phúc Uy Bang quay lại ngăn cản thì cũng không xoay chuyển được Càn Khôn, chỉ trong 10s ngắn ngủi, toàn bộ Võ Giả Phúc Uy Bang còn sống đều đã mất mạng dưới kiếm Huyền Thiên.
Người chạy xa nhất cũng chỉ vượt ra khỏi sơn động hơn 20 bước.
Hơn 20 Võ Giả Phúc Uy Bang đều đã đền tội, chỉ còn lại Tam Đương Gia là đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Thế nhưng mặt đất vẫn lưu lại dấu chân của Tam Đương Gia.
Tam Đương Gia có tu vi Võ Đạo Cửu Trọng, hơn nữa trời sinh thần lực, tốc độ khẳng định không chậm. Huyền Thuyền nắm giữ Báo Ảnh Thuật, đuổi theo thì không có vấn đề gì nhưng phải cần một khoảng thời gian nhất định.
Để tránh gặp những biến cố có thể gặp phải khi truy sát, Huyền Thiên quyết định không đuổi theo.
Hiện giờ Huyền Thiên mang trên người Linh Dược Kỳ Hoàng Thảo, không thể phạm phải sai lầm nào, nếu không thì sẽ dễ dàng bị những Võ Giả khác tại sơn mạch Âm Phong này vây công.
Tam Đương Gia kia vì giữ mạng, khẳng định sẽ mô tả lại tướng mạo Huyền Thiên khi gặp phải bất kỳ Võ Giả nào, cộng với tin tức Huyền Thiên mang Linh Dược trên người khiến Huyền Thiên bị ngăn trở, từ đó hắn có thể thoát thân.
Truy sát Tam Đương Gia đúng là không khôn ngoan, hơn nữa nơi này cũng không thể ở lâu, không bao lâu sẽ vô cùng không ổn.
Hiện giờ Huyền Thiên còn chưa đạt tới Võ Đạo Bát Trọng, nếu gặp phải Võ Giả Võ Đạo Thập Trọng thì sẽ gặp nguy hiểm. Hắn có thể luyện Báo Ảnh Thuật đến cảnh giới Đại Thành thì những Võ Giả Thập Trọng khác chưa hẳn không thể luyện được khinh công Hoàng Giai Thượng Phẩm đến cảnh giới Đại Thành.
Rất nhanh, Huyền Thiên liền trở lại sơn động, chém hai cái đầu của Song Đầu Hắc Tuyến Xà ra rồi lấy đi hai khỏa Yêu hạch sáng long lanh trong đó.
Yêu hạch của yêu thú Nhị Cấp Thượng Giai có giá trị ít nhất cũng 20 điểm công lao hoặc là 200 lượng bạc. Hai khỏa là 40 điểm công lao hoặc là 400 lượng bạc. Song Đầu Hắc Tuyến Xà có hai cái đầu, hai khỏa yêu hạch, là yêu thú Nhị Cấp có giá trị cao nhất, so với yêu thú Nhị Cấp Bá Chủ thì còn cao giá hơn.
Vảy Song Đầu Hắc Tuyến Xà là tài liệu tốt để chế tạo nhuyễn giáp nhưng giờ phút này Huyền Thiên lại không có thời gian để bóc vỏ rắn ra.
Thời gian có hạn, còn có đồ tốt hơn đợi Huyền Thiên thu hoạch.
Huyền Thiên đi nhanh tới một thi thể võ giả Phúc Uy Bang trước mặt, lục lọi trong ngực hắn một hồi.
Ngân phiếu 300 lượng, ba khỏa Luyện Thể Đan Thượng phẩm.
Đây là một võ giả Võ Đạo Lục Trọng, ba khỏa Luyện Thể Đan thượng phẩm tương đương với 2700 lượng bạc, hơn nữa lại có ngân phiếu 300 lượng, tổng cộng là 3000 lượng bạc.
Trách không được trong sơn mạch Âm Phong chuyên môn có cường đạo đánh chết võ giả để cướp đoạt tiền tài, so với giết yêu thú thì giết người có giá trị cao hơn nhiều.
Huyền Thiên tiếp tục đi tới mộtị Võ giả Võ Đạo Thất Trọng lục lọi trong ngực hắn.
Ngân phiếu 500 lượng, hai khỏa Tẩy Tủy Đan Hạ phẩm, hai khỏa Ngưng Khí Đan Hạ phẩm.
Tẩy Tủy Đan Hạ phẩm và Ngưng Khí Đan Hạ phẩm, mỗi một khỏa có giá trị 3000 lượng bạc, bốn khỏa là 1 vạn 2000 lượng, cộng với ngân phiếu 500 lượng, tổng giá trị là 1 vạn 2500 lượng bạc.
- Phát tài mẹ nó rồi! Vừa rồi ta còn thầm nghĩ có thể tìm một ít ngân phiếu trên người bọn cường đạo này. Nguyên lai là bọn hắn tiến vào sơn mạch Âm Phong, trên người mang ngân phiếu không nhiều nhưng lại có đan dược có giá trị rất cao, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng giá trị vô cùng xa xỉ.
Huyền Thiên đại hỉ.
Cộng với hai tên võ giả chết lúc trước khi hắn vào động là có tổng cộng 25 thi thể võ giả Phúc Uy Bang. Huyền Thiên đạt được số ngân phiếu tổng cộng 9600 lượng, 22 khỏa Luyện Thể Đan Thượng phẩm, 33 khỏa Tẩy Tủy Đan Hạ phẩm, 35 khỏa Ngưng Khí Đan Hạ phẩm.
Tổng giá trị hắn thu được là 22 vạn 3800 lượng bạc, cái này cơ hồ tương đương với liên tục đánh chết yêu thú không ngừng tại sơn mạch Âm Phong trong một tháng.
Bang chúng Phúc Uy Bang có 8 người là Võ Đạo Lục Trọng, còn lại đều là võ giả Võ Đạo Thất Trọng, Bát Trọng. Bọn hắn cần Đan dược tương tự như Huyền Thiên, đều là Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan Hạ phẩm nên số lượng Đan dược này chiếm tối đa.
Trong sơn mạch Âm Phong, trong thời gian gần 1 tháng, Tông môn ban thưởng và cấp cho bảy khỏa Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan Hạ phẩm nhưng Huyền Thiên sớm đã dùng hết rồi, lúc này lại đoạt được nhiều đan dược như thế, coi như là đột phá tu vi đến cảnh giới Bát Trọng cũng không sợ không có Đan dược để tu luyện.
Huyền Thiên "làm việc" rất nhanh chóng, sau khi xong xuôi hết thảy, hắn xem xét lại thêm vài phút rồi không dừng lại thêm một chút nào, nhanh chóng chạy sâu vào trong sơn mạch Âm Phong.
Lúc này, hẳn là Tam Đương Gia đã truyền bá thân phận và tướng mạo cùng với tin tức hắn mang theo Linh Dược trên người ra ngoài rồi. Nếu lúc này mà hắn rời khỏi sơn mạch Âm Phong thì vô cùng có khả năng sẽ bị truy sát, thậm chí những nhân vật có bối cảnh có khả năng sẽ mời những cao thủ cảnh giới Tiên Thiên truy tìm hắn.
Là đệ tử ngoại môn nên mới chỉ rời đi hơn 1 tháng, Huyền Thiên cũng không cần phải vội vã trở về Thiên Kiếm Tông. Vừa rồi hắn lại lấy được nhiều Đan dược như vậy, đủ để đột phá tu vi đến cảnh giới Võ Đạo Bát Trọng rồi. Nên ý định tiến sâu vào sơn mạch Âm Phong của Huyền Thiên vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai nghĩ ra.
Chờ thêm một thời gian ngắn nữa thì có lẽ tu vi Huyền Thiên đã đột phá đến cảnh giới Bát Trọng rồi, đến lúc đó hắn rời khỏi sơn mạch Âm Phong thì thực lực cũng mạnh hơn, an toàn nhiều hơn rồi.
Huyền Thiên chú ý cẩn thận, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt đất, sau khi đi vào sâu trong sơn mạch Âm Phong khoảng 7 8 trăm dặm, sắp đến phạm vi hoạt động của những yêu thú Tam Cấp thì Huyền Thiên mới ngừng lại.
Sắc trời đã tối đi, màn đêm đã giáng xuống, đại lượng yêu thú sẽ xuất động, Huyền Thiên tìm một khoảng rừng rậm, đào một cái hốc trong một cây đại thụ to lớn khoảng 10 người ôm, cao hơn 40m, sau đó dùng vỏ cây che cửa động lại, lúc này mới thở dài một hơi.
Điều tức nửa giờ, thể lực Huyền Thiên đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, lúc này hắn lấy Kỳ Hoàng Thảo trong ngực ra, hái một cái lá rồi nuốt vào miệng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 29: Võ Đạo Bát Trọng. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Sau khi cất Kỳ Hoàng Thảo còn lại vào ngực, Huyền Thiên nhắm mắt ngồi xuống, hấp thu dược lực bên trong lá Kỳ Hoàng Thảo vừa rồi, chuẩn bị trùng kích cảnh giới Võ Đạo Bát Trọng.
Nguyên lai Huyền Thiên muốn đột phá tu vi đến Võ Đạo Bát Trọng thì ít nhất phải mất một tháng, nhưng lúc này đã có Kỳ Hoàng Thảo thì có thể giúp Huyền Thiên giảm bớt một tháng khổ công.
Kỳ Hoàng Thảo vừa vào miệng, một mùi thơm ngát lập tức tràn ngập trong người hắn, Kỳ Hoàng Thảo như lập tức hóa thành dung dịch, chảy vào bụng Huyền Thiên.
Tinh thần Huyền Thiên đại chấn, hắn giống như nuốt một dòng nguyên khí thiên địa dạng lỏng vô cùng tinh thuần, trong chốc lát, nguyên khí thiên địa vô tận đã tràn ngập đan điền Huyền Thiên.
Huyền Thiên lập tức vận chuyển nội lực, vận hành xuôi theo kinh mạch. Nguyên khí Thiên Địa dọc theo kinh mạch mà đi khiến kinh mạch hấp thu đầy đủ nguyên khí thiên địa, dần dần mở rộng ra, có thể dung nạp nhiều nội lực hơn nữa.
Khi kinh mạch đã mở rộng đến một trình độ nhất định thì nguyên khí thiên địa cuồn cuộn không dứt, tựa hồ vô cùng vô tận dọc theo kinh mạch lan truyền ra toàn thân Huyền Thiên, tứ chi bách hài, cường hóa thân thể hắn.
Một vòng Chu Thiên.
Hai vòng Chu Thiên.
Theo từng vòng Chu Thiên không ngừng lặp đi lặp lại, nguyên khí thiên địa trong cơ thể Huyền Thiên không ngừng cường hóa kinh mạch, thân thể hắn.
Huyền Thiên vận chuyển Tiên Thiên Công, liên tục không ngừng chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nội lực bản thân.
Hai ngày hai đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, nội lực trong cơ thể Huyền Thiên đã cường đại đến một trình độ nhất định, lượng biến khiến chất biến, phẩm chất nội lực càng lúc càng được đề cao, càng sâu sắc hơn.
Tiên Thiên Công tầng thứ tư đã đột phá đến tầng thứ năm.
Tu vi Huyền Thiên cũng tăng theo, từ Võ Đạo Thất Trọng tăng tiến đến Võ Đạo Bát Trọng.
Lúc hắn mở mắt ra thì cảm thấy bản thân vô cùng khoan khoái, cả người như một thanh lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ, tản ra một cỗ khí tức sắc bén như kiếm khí. Khí thế cả người hắn so với lúc Thất Trọng thì đề cao hơn một phần lớn.
- Tiên Thiên Công tu luyện đến tầng thứ năm, thực lực so với lúc Võ Đạo cảnh thất trọng ít nhất đề cao gấp mấy lần, hiện giờ cho dù gặp phải võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng ta cũng có lòng tin có thể đánh một trận.
- Dược hiệu của Kỳ Hoàng Thảo quả nhiên cường đại, để tu vị ta tăng lên một cảnh giới, nhưng trong cơ thể vẫn còn lưu lại một nửa Thiên Địa nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn hấp thu luyện hóa, nếu có thể hấp thu luyện hóa hết Thiên Địa nguyên khí còn lại, thời gian ta bước vào Võ Đạo cảnh cửu trọng sẽ được rút ngắn rất nhiều.
- Đáng tiếc! Kỳ Hoàng Thảo mặc dù tốt, nhưng chỉ có dùng lần đầu mới hiệu quả, lần thứ hai sẽ bị miễn dịch, nếu không bằng vào năm phiến lá Kỳ Hoàng Thảo, ta chẳng phải có thể tăng tu vị lên đến Võ Đạo cảnh thập trọng rồi sao? Bất quá, bốn phiến lá cây còn lại cũng là bảo bối, ngược lại có thể lưu lại cho người khác, một mảnh cho Hoàng Thạch, hắn mới có tu vị Võ Đạo cảnh tam trọng, một mảnh lá cây ẩn chứa Thiên Địa nguyên khí sung túc như thế, có lẽ đầy đủ cho tu vị của hắn tăng lên mấy cảnh giới rồi.
- Mấy phiến còn lại có thể dùng để trao đổi Linh Dược trị liệu thương thế, thay phụ thân chữa trị kinh mạch, nếu phụ thân khôi phục thực lực thì sợ gì ba nhà Ngưu, Trình, Trương? Dù là toàn bộ Thiên Đao Vương Triều phụ thân cũng có thể một tay che trời.
- Hiện giờ danh tiếng đang thịnh, tuy rằng ta đột phá tu vị, nhưng tùy tiện rời khỏi sơn mạch Âm Phong chỉ sợ phải nguy hiểm, nơi này là sâu trong sơn mạch Âm Phong, võ giả ít khi đến, chỉ cần không phải là yêu thú tam cấp, yêu thú nhị cấp bá chủ, bằng vào thực lực của ta hiện giờ cũng đối phó được, không bằng cứ ở chỗ này tiếp tục chém giết yêu thú, kích phát tiềm năng trong cơ thể nhanh chóng hoàn toàn hấp thu luyện hóa hết Thiên Địa nguyên khí, sớm ngày đột phá đến Võ Đạo cảnh cửu trọng.
- Đệ tử của Võ Đạo cảnh thập trọng Thiên Kiếm Tông so với người trong giang hồ phải lợi hại hơn nhiều lắm, tu luyện đều là công pháp Hoàng giai thượng phẩm lợi hại nhất, bước vào Võ Đạo cảnh cửu trọng, ta mới nắm chắc trăm phần trăm có thể quét ngang toàn bộ ngoại môn, đoạt được đệ nhất, tu vị Võ Đạo cảnh bát trọng vẫn còn có chút phong hiểm.
- Nếu đã vậy cũng không cần nóng lòng phản hồi tông môn, ta tiếp tục ở lại đây lịch lãm rèn luyện, nơi ta chôn dấu yêu hạch rất bí mật, chắc có lẽ sẽ không mất, đợi khi rời khỏi sơn mạch Âm Phong thì lại tới lấy.
Huyền Thiên thầm nghĩ, rất nhanh trong nội tâm liền có quyết định.
Ra khỏi hốc cây, Huyền Thiên rời khỏi rừng rậm ước chừng mười dặm, liền bắt đầu tìm kiếm dấu chân yêu thú.
Nếu là lúc mới vào sơn mạch Âm Phong, Huyền Thiên ban ngày chém giết yêu thú, ban đêm đi vào hốc cây ngoài sơn cốc nghỉ ngơi lấy lại sức, cảm ngộ thu hoạch một ngày chiến đấu.
Kiếm kỹ của Huyền Thiên càng thêm tinh xảo... một bộ Truy Phong kiếm pháp Hoàng giai trung phẩm trong tay hắn càng thêm xuất thần nhập hóa, so với kiếm kỹ Hoàng giai thượng phẩm mà những võ giả khác luyện tập lợi hại hơn nhiều lắm.
Duy nhất có chút đáng tiếc chính là Huyền Thiên đối với kiếm kỹ Huyền giai Tuyệt Ảnh kiếp pháp vẫn không thể nào sáng tạo ra tâm pháp phù hợp.
Học tập và sáng tạo là hai lĩnh vực hoàn toàn bất đồng, Huyền Thiên có thể dễ dàng học tập bất luận công pháp võ kỹ nào, nhưng muốn sáng tạo lại thập phần khó khăn, nhất là tạo ra tâm pháp cho kiếm pháp người khác đã sáng tạo, vậy thì đã khó càng thêm khó.
Đối với chuyện này Huyền Thiên cũng không vội, hiện tại hắn dựa vào Truy Phong kiếm pháp, cũng đủ để chống cự lại bất luận một võ giả nào dưới Tiên Thiên cảnh, Tuyệt Ảnh kiếm pháp là kiếm kỹ Huyền giai, nếu dễ dàng sáng tạo ra công pháp như vậy thì cũng sẽ không đặt trong Võ Kỹ Các nhiều năm mà không ai hỏi đến.
Mà ngay cả tông chủ, trưởng lão của Thiên Kiếm Tông cũng thể sáng tạo ra nguyên bô tâm pháp, Huyền Thiên tự nhiên sẽ không vì vậy mà nhụt chí, tự ti.
Thời gian trôi qua từng ngày, đoạn thời gian này, vận khí của Huyền Thiên tựa hồ đặc biệt tốt, mỗi ngày ra ngoài đánh chết yêu thú, Huyền Thiên vẫn dùng cách lấy hết nhục của yêu thú để hấp dẫn yêu thú, nhưng liên tiếp hơn nửa tháng cũng không đưa tới một đầu yêu thú tam cấp nào cả.
Nơi này cách địa bàn yêu thú tam cấp hoạt động rất gần, có lẽ ngẫu nhiên sẽ có yêu thú tam cấp tới hoạt động mới đúng, hơn nửa tháng cũng không gặp phải đầu nào quả thật rất may mắn.
Yêu thú tam cấp không đến, coi như là yêu thú nhị cấp bá chủ dưới kiếm của Huyền Thiên cũng phải nuốt hận.
Huyền Thiên hiện giờ không chỉ tu luyện Truy Phong kiếm pháp đến tình trạng xuất thần nhập hóa, Linh Xà Bộ và Báo Ảnh Thuật cũng xuất thần nhập hóa, cùng là kiếm kỹ, khinh công thân pháp nhưng Huyền Thiên thi triển đi ra rất khác người thường.
Cái gọi là thiên hạ không có võ học mạnh nhất chỉ có người mạnh nhất, có lẽ nói chính là đạo lý này.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 30: Võ Đạo Bát Trọng. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Hơn nữa tháng này Huyền Thiên một mực cẩn thận từng li từng tí, phát hiện võ giả thì xa xa tránh đi, tận lực không chạm mặt, đánh chết yêu thú, da lông, tài liệu toàn bộ đều không cần, chỉ lấy yêu hạch.
Qua thêm hai mươi ngày, yêu hạch của Huyền Thiên nhiều thêm một túi đầy, chừng năm sáu trăm khỏa, hơn nữa, cơ bản đều là yêu hạch của yêu thú nhị cấp thượng giai, thậm chí là bá chủ.
Trong nháy mắt, một tháng lại trôi qua, Thiên Địa nguyên khí trong cơ thể Huyền Thiên trải qua gần một tháng chém giết với yêu thú đã hoàn toàn luyện hóa, tu vị đã đạt đến Võ Đạo cảnh bát trọng hậu kỳ, xem ra không bao lâu nữa tu vị sẽ lại có đột phá.
Giờ cách giải đấu bài danh đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông chỉ còn hơn nửa tháng, Huyền Thiên chuẩn bị lịch lãm rèn luyện thêm hai ba ngày sau đó chuẩn bị lên đường quay lại Thiên Kiếm Tông rồi, lần này trở về nhất định phải khiến tất cả đệ tử ngoại môn phải lau mắt mà nhìn hắn.
Cái gì Trương Long? Dương sư huynh, phải đánh cho bọn hắn răng rơi đầy đất.
Ngày hôm nay, Huyền Thiên ra ngoài đánh chết yêu thú, phải đi hơn năm mươi dặm mới tìm được một con yêu thú.
Yêu thú nhị cấp thượng giai, Thu Phong Mãng.
Lấy thực lực Huyền Thiên hiện giờ đối phó yêu thú nhị cấp thượng giai rất dễ dàng. Rất nhanh, Thu Phong Mãng đã bị Huyền Thiên chém thành hai đoạn, đầu bổ ra, yêu hạch đã rơi vào trong tay Huyền Thiên.
Sau đó, Huyền Thiên ẩn nấp ngay phụ cận chờ đợi yêu thú khác nghe thấy mùi huyết nhục sẽ tự động đi đến.
XÍU... UU! -- bành!
Huyền Thiên vừa mới ẩn núp không đến năm phút đồng hồ, bỗng nhiên từ phía tây bắc bay lên một đạo hỏa hoa trùng thiên, cuối cùng hỏa hoa nổ tung trên bầu trời, hình thành một chữ "Kiếm", phương viên trăm dặm đều có thể nhìn thấy.
- Đạn tín hiệu của Thiên Kiếm Tông? Có đệ tử Thiên Kiếm Tông gặp nạn?
Ánh mắt Huyền Thiên xiết chặt.
Huyền Thiên lập tức đứng dậy, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh giống như báo săn chạy về phía phát ra đạn tín hiệu, nhanh chóng chạy đi, đồng môn đệ tử gặp nạn, thấy chết mà không cứu cũng không phải tính cách của Huyền Thiên.
Vị trí phát ra đạn tín hiệu cách Huyền Thiên chỉ chừng hơn mười dặm, chỉ trong chừng mười phút đồng hồ Huyền Thiên đã đến nơi.
Nhìn về cảnh tượng phía trước, Huyền Thiên ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Phía trước là một sơn cốc dài, dài chừng 100m, bề rộng chừng 30~40m, giờ phút này trong sơn cốc vang lên tiếng ‘ ông ông ông ’, trên bầu trời đều là Cự Phong rậm rạp chằng chịt lớn chừng đầu người, số lượng chí ít hơn một vạn.
Đây là Cự Châm Phong tiếng tăm lừng lẫy của sơn mạch Âm Phong, phong châm nơi phần đuôi còn to hơn ngón tay người, chiều dài ước hai ngón giữa, dưới ánh mặt trời lóe sáng lên khiến lòng người rét run.
Cự Châm Phong là số ít yêu thú quần thể trong sơn mạch Âm Phong, thực lực của bọn nó không cao, là yêu thú nhất cấp thượng giai, thực lực đại khái tương đương với võ giả Võ Đạo cảnh tam tứ trọng
Nhưng, Cự Châm Phong lại theo đàn, vừa ra động ít nhất sẽ hơn vạn đầu, cho dù là yêu thú tam cấp bá chủ bị Cự Châm Phong tập kích, cũng chỉ có kết cụcbị cự châm rút hết huyết nhục.
Bên trong đàn Cự Châm Phong rậm rạp chằng chịt có hai thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, kiếm khí của các nàng tung hoành hơn trăm bước, mỗi một kiếm đánh ra, chí ít có hơn mười chỉ đầu Cự Châm Phong bị chém thành hai khúc, trong sơn cốc, khắp nơi đều có thi thể Cự Châm Phong, chừng hơn ngàn đầu .
Nhưng số lượng Cự Châm Phong bay múa trên không trung rất nhiều..., Cự Châm Phong không sợ sinh tử liên tục đánh xuống hai vị thiếu nữ, dù cho hai vị thiếu nữ thực lực phi phàm, cũng dần dần yếu thế, khó có thể ngăn trở Cự Châm Phong công kích liều mạng.
- Cao thủ Tiên Thiên, là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông?
Huyền Thiên vừa nhìn thấy hai vị sư tỷ sử xuất kiếm khí, lập tức liền đoán được.
Kiếm khí tung hoành trăm bước, chỉ có cao thủ Tiên Thiên cảnh mới có thể thi triển ra được.
Hai vị sư tỷ kiếm khí vô cùnghung mãnh, chỉ sợ cũng không phải cao thủ mới vào Tiên Thiên cản, ít nhất cũng là nhị tam trọng rồi.
Cứu người quan trọng hơn!
Lập tức hai vị sư tỷ dần dần lộ bại thế, Huyền Thiên như một đầu báo săn, xông vào trong bầy Cự Châm Phong
Trường kiếm trong tay chém ra, một đạo kiếm khí dài đến hơn năm mươi bước liền bắn ra.
Bảy tám đầu Cự Châm Phong tránh né không kịp, bị kiếm khí của Huyền Thiên chém thành hai nửa.
Ông ông ông ông... Bảy tám đầu Cự Châm Phong chết rồi, bảy tám trăm đầu Cự Châm Phong khác đánh tới Huyền Thiên.
Hắn chém giết với yêu thú cũng đã hơn hai tháng, cái gì yêu thú khí thế hung mãnh cũng không thể dao động lòng của hắn, nhưng bầy Cự Phong Châm không sợ sinh tử, phô thiên cái địa mà đến này lại khiến hắn chấn động.
Kiếm khí bùng lên, tung hoành thập phương.
Huyền Thiên thi triển Truy Phong kiếm pháp, tốc độ nhanh tới cực điểm, cả người bốn phương tám hướng đều bùng lên kiếm quang, trong nháy mắt gian chừng hơn mười đầu Cự Châm Phong bị chém chết, rơi xuống mặt đất.
Nhưng vẫn có rất nhiều Cự Châm Phong khác nhào đầu về phía trước.
Huyền Thiên thầm giật mình, hắn chém ra kiếm khí, chém giết mỗi đầu Cự Châm Phong đều có một cổ lực phản chấn truyền lại, nếu không phải hắn tu luyện chính là Tiên Thiên Công, nội lực thâm hậu, liên tục hơn mười đạo lực phản chấn truyền tới, chỉ sợ kiếm trong tay đã rời tay, cả người cũng bị chấn ngã xuống đất.
Lúc này Huyền Thiên mới biết thực lực hai vị sư tỷ khủng bố cỡ nào, mỗi một kiếm các nàng chém ra, đều có hơn mười đầu Cự Châm Phong bị chém thành hai khúc, tốc độ xuất kiếm của các nàng rất nhanh, trong nháy mắt ít nhất đã bổ ra ba kiếm.
Một lần nháy mắt đã có hơn ba mươi lần bị lực phản chấn, từ lúc phát ra đạn tín hiệu đến bây giờ đã qua hơn mười phút đồng hồ, nói cách khác, các nàng thời khắc đều đang không ngừng chịu phản chấn, nhưng vẫn bảo trì được trầm ổn như thường.
Mà Huyền Thiên trong nháy mắt thiếu chút nữa đã bị chấn khiến trường kiếm rời tay, khoảng cách thể nào rất rõ ràng.
Huyền Thiên vừa mới nhảy vào trong bầy Cự Phong Châm đã bị trùng trùng điệp điệp vây quanh, lúc này đừng nói đi cứu hai vị sư tỷ, đối mặt với Cự Châm Phong công kích phô thiên cái địa bản thân cũng khó có thể bảo trụ.
- Sư đệ, chịu đựng, dựa sát vào chúng ta!
Lúc này, một thanh âm dễ nghe vang lên trong tai Huyền Thiên.
Huyền Thiên nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai vị sư tỷ kiếm khí lướt qua, Cự Châm Phong nhao nhao rơi xuống, hai người liền lao về phía hắn
Huyền Thiên lập tức tinh thần đại chấn, lực lượng cũng theo đó đề cao không ít, ra sức chém giết một hồi, trong bầy Cự Châm Phong chằng chịt giết ra một khe hở, vọt tới, rất nhanh đã hợp với hai vị sư tỷ.
Thẳng khi đến gần Huyền Thiên mới nhìn rõ ràng tướng mạo của hai vị sư tỷ, đều là nhân gian tuyệt sắc, đẹp như tiên nữ cả.
Một vị mặc xiêm y màu xanh da trời, dáng người cao gầy, so với Huyền Thiên thân cao một mét bảy còn cao hơn một phân, cặp đùi ngọc được che dưới chiếc quần bó sát dài lộ ra vô cùng thon dài, bờ mông nhỏ nhắn và hai ngọn núi trước ngực lộ ra đặc biệt nổi bật, khiến người vừa thấy đã khó quên, nhất là khuôn mặt ngọc lại thập phần hoàn mỹ, cơ hồ không tìm ra khuyết điểm, như người trong tranh vẽ, xinh đẹp không gì sánh được.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế