|
|
09-03-2008, 05:22 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Lần nà y, không suy nghÄ© nữa, Minh Äăng Ä‘áºy nhanh nắp hop lại rồi bấm tách ổ khóa trên tay. Ném mạnh chiếc chìa khóa qua cá»a sổ, quyết không dòm ngó đến số tiá»n ấy nữa. Dù hiá»n thôi cô rất cần đến nó.
Bao nhiêu vốn liếng dà nh dùm được, cô Ä‘em đầu tÆ° hết và o má»› dÄ©a CD láºu. Giá» bị tịch thu cả rồi, cô kể nhÆ° đã trắng tay. - không, không phải trắng tay đâu. Mà phải nói bây giá» cô nợ hÆ¡n chúa chổm.
Hai tháng tiá»n nhà . Minh Äăng thá» lấy cây viết là m má»™t bản thống kê, má»™t tháng tiá»n ăn, má»™t tháng há»c phà lá»›p Anh văn và ba tháng tiá»n quỹ lá»›p chÆ°a được np. SÆ¡ sÆ¡ thôi trên dÆ°á»›i cÅ©ng gần má»™t triệu rồi. Không chạm đến số tiá»n kia, cô phải là m sao bây giá» chứ?
Chẳng phải hết cách đâu, biết cô bị công an tịch thu hết má»› Ä‘Ä©a CD hôm qua tên đầu náºu Hai Tâm có đến. Vừa để chia buồn, an ủi, vừa tỠý muốn giúp đỡ cô. Hắn bảo có thể bá» thiếu cho cô bán trÆ°á»›c trả tiá»n sau. Còn lỡ nhÆ°... bị công an bắt nữa, hắn sẽ bá» không bắt Ä‘á»n cô vá»›i Ä‘iá»u kiện cô đừng khai ra hắn.
Äiá»u kiện quá thuáºn lợi rồi, Minh Äăng sẽ nháºn lá»i ngay nếu không kẹt lá»i hứa vá»›i Tá» Khiêm. Hừ! Nhắc Tá» Khiêm má»›i nhá»›, tên khốn ấy. Không chỉ có bá»±c mình, đôi lúc cÅ©ng dá»… thÆ°Æ¡ng ghê Ä‘i chứ. Dù gì, mình cÅ©ng đã nợ hắn má»™t lần rồi, không thể nuốt lá»i là m hắn ê mặt vá»›i ngÆ°á»i bạn cảnh sát của mình.
Nhá»› lại hôm đó, ngồi bên trong phòng tạm giam, sau bức vách má»ng, nghe không sót má»™t lá»i Tá» Khiêm nói vá» mình vá»›i viên cảnh sát. Minh Äăng thấy buồn cÆ°á»i quá. Không ngá» hắn nghÄ© tốt vá» mình nhÆ° váºy. Äến lúc nghe anh nháºn mình là ngÆ°á»i yêu, cô bá»—ng thấy trái tim mình xao Ä‘ng má»™t nhịp Ä‘áºp khác thÆ°á»ng.
Tại sao Tá» Khiêm lại cứu mình? Lòng Minh Äăng bâng khuâng há»i. Chẳng phải hạ được cô là ước muốn của hắn Æ°? Bao lần anh tìm cách hạ đó ván cô rồi. Sao lần nà y... Tá» Khiêm... anh có biết Æ¡n của anh lá»›n lắm không?
Tháºt đó, không cần phải ở tù, chỉ cần đồn cảnh sát gởi giấy đến trÆ°á»ng, tÆ°Æ¡ng lai của cô láºp tức tối Ä‘en ngay. Và mẹ... mẹ sẽ buồn, sẽ khổ Ä‘au biết mấy. Lòng Minh Äăng lại xốn xang bứt rứt, cô thấy mình hôm đó, đã đối xá» vá»›i Tá» Khiêm vô tình quá. Lẽ ra... cô phải má»i anh uống nÆ°á»›c để cám Æ¡n.
NhÆ°ng... cÅ©ng tại anh thôi. Ai bảo Ä‘ang vui lại nhắc đến số tiá»n đáng ghét kia. má»™t trăm triệu... Bá»™ má»™t trăm triệu là nhiá»u lắm hay sao chứ? Äể anh nghÄ©, con nhá» nà y không có số tiá»n đó là chết đói à ? Hai mÆ°Æ¡i năm dà i, không cần má»™t đồng, má»™t xu nà o của ông ta, mẹ nó vẫn nuôi nó lá»›n dÆ°á»ng nà y!
A! Thì ra Tá» Khiêm chỉ là tên đạo đức giả thôi. Minh Äăng chợt nghe giáºn bừng bừng, cô mắng mình ngu quá. ChÆ°a gì đã cảm Ä‘ng rồi. Tá» Khiêm là m thế, chẳng qua muốn Ä‘iá»u tra thân thế của mà y thôi. Có lẽ... thái Ä‘á»™ của mà y hôm Ä‘Æ°a Mẫn Nghi đến nháºn cha đã là m hắn nghi ngá». Mà y tháºt là vô dụng quá, đã bảo xem ông ta nhÆ° ngÆ°á»i dÆ°ng, nÆ°á»›c lã. Xem mà n Ä‘oà n tụ nà y xem nhÆ° xem kịch trên sân khấu thôi. Váºy mà ... cÅ©ng bồi hồi xúc Ä‘ng.
Vì cô nhẹ dạ, dá»… mếch lòng, vì dòng máu Ä‘ang chạy trong cô má»™t nữa là của ông hay vì má»™t Ä‘iá»u gì khác nữa, Minh Äăng không há» biết. Cô chỉ biết là hôm đó nhìn ông ôm chầm lấy Mẫn Nghi mừng rỡ, tim mình nhÆ° thắt lại má»™t cái Ä‘au trong ngá»±c. Sống mÅ©i cay cay, cô thấy mình Ä‘ang ganh tỵ vá»›i Mẫn Nghi. Vòng tay kia, lẽ ra phải ôm lấy cô gá»i tiếng con mừng rỡ.
Rồi đến khi nghe ông nói lá»i xót xa, ân háºn. Cô đã tháºt sá»± không ká»m chế ná»—i lòng mình. Sợ mình để rồi giá»t nÆ°á»›c mắt giữa đám đông cô vụt chạy Ä‘i ngay. Váºy mà ... cÅ©ng để Tá» Khiêm nhìn thấy được đôi mắt mình hoe Ä‘á».
Mẹ ơi, giữa mẹ và ông ấy đã xảy ra ân oán gì? Sao không một lần mẹ kể con nghe cũng như không một lần mẹ nhắc đến tên của ông ấy. Mẹ chỉ đeo miếng cẩm thạch và o cổ con rồi bảo:
− Ká»· váºt của ba con đó.
Rồi thôi, mẹ không bao giá» lặp lại. Dù cho con có há»i, có năn nỉ bao nhiêu mẹ cÅ©ng chỉ biết lắc đầu. Nếu con còn há»i mãi thì mẹ chỉ biết khóc thôi. Mẹ là m cho con sợ, con không bao giá» dám gá»i tiếng cha trÆ°á»›c mẹ. Và ... tá»± lòng con, tiếng cha cÅ©ng đã chết rồi.
Mẹ có biết không, từ lúc mẹ tròng ká»· váºt ấy và o cổ con. Dù chỉ lên mÆ°á»i nhÆ°ng con đã biết nghÄ© rồi. Con mừng lắm. Con cảm thấy không cô Ä‘Æ¡n, không thua kém đám bạn hay chế giá»…u con là đứa không cha nữa. Vì con có cha mà . Bằng chứng đây, ká»· váºt của cha, con Ä‘ang Ä‘eo trên cổ của mình.
Con nâng niu, quý trá»ng ká»· váºt kia lắm. Äêm đêm, con vẫn lén mẹ lau chùi rồi thì thầm chuyện trò cùng nó nhÆ° chuyện trò cùng cha váºy. Con hy vá»ng má»™t ngà y không xa lắm, cha sẽ đến nháºn con qua ká»· váºt nà y.
Rồi ngà y tháng dần trôi, con tiếp tục lá»›n lên trong vòng tay khổ nghèo của mẹ, trong tiếng chế giá»…u của bạn bè, trong sá»± thèm thuồng má»™t tiếng cha. Con bắt đầu nghi ngá» ká»· váºt mẹ trao rồi chuyển sang căm ghét nó.
má»™t lần nhìn bác Tám thÆ°Æ¡ng yêu săn sóc Mẫn Nghi là con lại lấy miếng cẩm thạch ra nguyá»n rủa, căm ghét nó. Năm mÆ°á»i lăm tuổi, khi con tình cá» Ä‘á»c được mẩu nhắn tìm con của ổng đăng trên báo, con đã biết mình phải là m gì?
Äứng giữa trá»i, con đã nghiến răng thá» sẽ không bao giá» nháºn ông ấy là m cha. Nếu con cãi lá»i thì con và ông ấy sẽ có má»™t ngÆ°á»i phải chết. Mẹ Æ¡i, mẹ thấy con có Ä‘iên không? NhÆ°ng quả tháºt... lúc đó con háºn ông ấy lắm.
Con háºn ông ấy già u sang để mẹ con mình nghèo khổ. Con háºn ông ấy đã bá» mặc con cho chúng bạn chê cÆ°á»i. Mẹ Æ¡i, trong trái tim con, chỉ có hình bóng mẹ
Con sẽ không bao giá» biết mặt ông ta và con sẽ chẳng bao giỠđến gần ông ấy, nếu nhÆ°... không có chuyện của Mẫn Nghi. Con hối háºn tháºt nhiá»u nhÆ°ng.... quả tháºt... lúc đó con không còn con Ä‘Æ°á»ng nà o để chá»n. Con không thể để Mẫn Nghi bán mình cứu cha nhÆ° váºy.
Mẹ Æ¡i, con đã gặp ông ấy rồi, khác vá»›i con tưởng tượng. Ông ta không máºp. Không có gÆ°Æ¡ng mặt to và cái mÅ©i bá»± nhÆ° heo. CÅ©ng không quan liêu hách dịch, không coi trá»ng đồng tiá»n. Ông ta là ngÆ°á»i có chiá»u cao, Ä‘Ä©nh đạc. Có gÆ°Æ¡ng mặt xÆ°Æ¡ng nghiêm nghị, có giá»ng nói dịu dà ng và ... mẹ Æ¡i... ông ta lại rất... thÆ°Æ¡ng Mẫn Nghi. Äể gặp lại con, ông ta bằng lòng tất cả Ä‘iá»u kiện con đòi. Kể cả số tiá»n má»™t trăm triệu nữa. Phi lý váºy mà ... ông ấy cÅ©ng chìu con.
Má»™t trăm triệu, cng thêm mÆ°á»i triệu lần trÆ°á»›c nữa. Bây giá» con Ä‘ang nắm trong tay má»™t trăm mÆ°á»i triệu, số tiá»n đáng giá má»™t gia tà i. NhÆ°ng con không biết là m gì mẹ à . Lúc đầu, con chỉ muốn thá» lòng ông ấy. Xem ông ta sẽ trá»ng tiá»n hay trá»ng con mình.
Con sẽ không chạm dù má»™t xu trong số tiá»n kia, vì con biết là m nhÆ° váºy sẽ khiến mẹ buồn lòng. Mẹ sẽ nghÄ© con vì ham số tiá»n kia mà bá» mẹ. Không, mẹ Æ¡i đừng lo, con không bao giá» bá» mẹ đâu. Số tiá»n đó... cô sẽ tặng cho má»™t nhà từ thiện nay mai. Mẹ đồng ý chứ?
− Há»c bà i hay là m gì mà trầm tÆ° váºy? Gá»i mãi mấy tiếng cÅ©ng không nghe - má»™t bà n tay nhẹ Ä‘áºp và o vai là m Minh Äăng giáºt mình quay đầu lại, mừng rỡ khi nhìn thấy Mẫn Nghi.
− á»’, cáºu thoát được rồi à ? Chuyện ra...
− Suỵt! - má»™t ngón tay đặt nhanh xuống miệng Minh Äăng, Mẫn Nghi hạ giá»ng - Bà ấy và tà i xế Ä‘ang ngồi ở ngoà i xe. Tá»› và o gặp cáºu má»™t chút thôi.
− Cha! Thà nh thiên kim tiểu thÆ° rồi, Ä‘i đâu cÅ©ng có xe Ä‘Æ°a đón cả - Không hiểu sao Minh Äăng nghe giá»ng mình mai mỉa.
− Bà ta theo dõi mình thì có - Ngồi xuống cạnh Minh Äăng, Mẫn Nghi Ä‘au khổ - Cáºu mau nghÄ© cách Ä‘i thôi. Tá»› không thể nà o ở lại căn nhà ấy được đâu.
− Sao váºy? Minh Äăng lo lắng - Ông ta và má»i ngÆ°á»i ngược đãi cáºu à ?
− Không có - Mẫn Nghi nhẹ lắc đầu - Trừ cô và dượng cô cáºu ra, ba cáºu và má»i ngÆ°á»i ai cÅ©ng đối xá» vá»›i mình tốt cả.
− Äừng dùng những danh từ thân máºt thế vá»›i mình - Minh Äăng nhăn mặt - Tá»› không thÃch nghe đâu.
− Cáºu không thÃch cÅ©ng phải chấp nháºn thôi, ông ta chÃnh là ba của cáºu - Mẫn Nghi nhẹ nắm tay Minh Äăng - Nghe tá»› nói, có lẽ cáºu đã hiểu lầm. Ông ấy là ngÆ°á»i tốt, không nhÆ° cáºu tưởng.
− Cáºu đừng khuyên tá»› nữa - Minh Äăng quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác - Tá»› chẳng nghe đâu.
Biết tÃnh Minh Äăng, có khuyên cÅ©ng chẳng kết quả gì, Mẫn Nghi chuyển Ä‘á» tà i:
− Cáºu mau nghÄ© cách Ä‘Æ°a tá»› ra khá»i nhà đi. Bằng không, tá»› sẽ là m hÆ° chuyện đó.
− Cáºu quên đã hứa gì Æ°? - Äôi mà y Minh Äăng chau lại.
Mẫn Nghi thở ra một hơi dà i.
− Tá»› nhá»›, nhÆ°ng... cứ nghe lòng ray rứt. Má»—i lần nghe bác Thà nh gá»i má»™t tiếng con trìu mến là tá»› muốn thú tháºt vá»›i bác ấy ngay. Tháºt đó, Minh Äăng, tá»› không Ä‘Ã nh lòng lừa dối má»™t trái tim. Bác Thà nh tháºt đáng thÆ°Æ¡ng, tá»™i nghiệp. Bác đã láºp má»™t bà n thỠđể thá» mẹ cáºu rồi. Äêm nà o tá»› cÅ©ng thấy ông đứng trÆ°á»›c hình bà , lẩm bẩm nói gì đến khuya rồi khóc cả....
− Thôi.... cáºu đừng nói nữa! - Chợt nghe lòng rúng Ä‘ng, Minh Äăng lắc mạnh đầu giấu cảm xúc tháºt của mình - Cho tá»› thêm má»™t thá»i gian. Nhất định tá»› sẽ nghÄ© cách Ä‘Æ°a cáºu ra. Ráng... giúp tá»› Ä‘i mà .
− Tá»› giúp... nhÆ°ng... - NhÆ° chợt nhá»›, Mẫn Nghi ngẩng đầu lên - Còn việc nà y, suýt tý nữa tá»› quên Ä‘i mất. Ba cáºu... à ... - Bắt gặp cái trừng mắt của Minh Äăng, Mẫn Nghi quẹo lá»i - Bác Thà nh bảo muốn sá»a di chúc, bảo tá»› Ä‘Æ°a chứng minh thÆ°. Là m sao bây giá»?
− Con sao nữa, cáºu cứ Ä‘Æ°a cho ông ấy. - Minh Äăng thản nhiên.
Mẫn Nghi giẫy nãy lên:
− Sao được? Gia tà i đó là của cáºu, có phải của tá»› đâu.
− Tá»› cóc cần cái gia tà i ấy - má»™t lần nữa nghe tâm tÆ° rúng Ä‘ng, Minh Äăng cất tiếng cÆ°á»i lạc lõng - Má»›i từng ấy tuổi đã lo láºp di chúc nà y, di chúc ná». Bá»™ sắp chết đến nÆ¡i rồi sao chứ?
− Cáºu nói báºy quá. - Sợ hãi Mẫn Nghi bịt vi miệng bạn - Bác ấy là m thế chỉ muốn chứng tá» sá»± quan tâm của mình vá»›i con thôi.
− Tá»› chẳng cần ông ấy quan tâm - Minh Äăng chợt nổi giáºn đùng đùng - Nếu giá»i sao ông ấy không đến lúc tá»› cần Ä‘i. Hừ! Bá»™ cứ tưởng Ä‘em tiá»n đổ à o à o ra là mua được trái tim ngÆ°á»i khác chắc. Tá»› không thèm cái gia tà i bạc tá»· của ông đâu. Tá»› cho cáºu đó. Còn nếu nhÆ° cáºu cÅ©ng không thèm nhÆ° tá»› thì mặc ông ta, muốn cho ai cÅ©ng được. Mẹ con tá»› chẳng cần.
− Minh Äăng, cáºu tháºt là cố chấp - Mẫn Nghi cÅ©ng xẳng giá»ng trÆ°á»›c lý lẽ của Minh Äăng.
− Tại sao lúc nà o cÅ©ng nghÄ© má»™t chiá»u, cÅ©ng nghÄ© Ä‘iá»u xấu cho ngÆ°á»i ta chứ? Biết đâu... ông ấy cÅ©ng khổ tâm khi phải xa vợ, xa con chứ? Và ... tại sao cáºu không nghÄ©... trong chuyện nà y... mẹ cáºu cÅ©ng có phần trách nhiệm.
− Tá»› cấm cáºu nói chạm đến mẹ tá»›. Bà không bao giá» sai cả. Có sai là do ông ấy hoà n toà n - chém mạnh tay và o không khÃ, Minh Äăng cÆ°Æ¡ng quyết.
− Cáºu ngang quá, tá»› không thèm cãi nữa - Nghe tiếng còi nhắc nhở của bác tà i xe ngoà i sân, Mẫn Nghi đứng dáºy - Tá»› phải vỠđây.
− Cáºu giáºn tá»› à ? - Minh Äăng hạ giá»ng.
Mẫn Nghi nhẹ nhún vai:
− Giáºn cáºu là m gì? Có phải tá»› không biết tÃnh cáºu đâu. Äồ cố chấp, đáng ghét vô cùng.
Nói xong, Mẫn Nghi bÆ°á»›c vi ra xe bá» mặc Minh Äăng má»™t mình bên tá» giấy trắng. XÆ°a nay, chÆ°a bao giá» cô vá»›i nó cãi vá»›i nhau gay gắt nhÆ° thế.
− Là m gì mà lâu dữ váºy? Cãi nhau à ?
Nhìn sắc mặt cô không vui, bà Ngân tò mò há»i. Chá»›p mắt, dịu bá»›t vẻ căng thẳng trên nét mặt. Mẫn Nghi nhẹ gáºt đầu. Bà lại há»i:
− Vì chuyện gì thế?
− Không có gì nghiêm trá»ng - BÆ°á»›c hẳn và o xe, Mẫn Nghi tỠý không muốn nói nhiá»u vá» vấn Ä‘á» nà y.
Bà Ngân lại xòe tay:
− Chứng minh thÆ° của cháu đâu? Cho ta xem thá»...
− À... á»... cháu không kiếm được - nói xong rồi má»›i giáºt mình. Mẫn Nghi không ngá» dạo nà y mình nói dối tà i đến thế. Gá»n lèo, trót lá»t, tỉnh queo nhÆ° tháºt váºy. Minh Äăng nà y, nó là m cô biến đổi rồi.
Lúc nãy, nói dối bác Thà nh không Ä‘em theo chứng minh thÆ° bên mình, cô chỉ muốn tìm cách gặp Minh Äăng bà n vá»›i nó. Nà o ngá», gặp nhau chỉ lo cãi ln. Nó chẳng dạy cô cách đối phó gì cả. Buc lòng, cô phải thêm má»™t lần nói dối để tìm kế hoãn binh thôi.
− Cứ từ từ mà kiếm, chẳng gấp gáp gì - Bà Ngân cất giá»ng dịu dà ng.
− Dạ - Mẫn Nghi bá»—ng thấy lòng là lạ. Äúng hay sai khi cô có cảm giác rằng bà rất vui vá»›i câu trả lá»i không tìm được của mình.
o O o
− Tá» Khiêm cáºu bệnh à ? Sao uể oải váºy?
Bà n xong hợp đồng, chá» hồi lâu không nghe Tá» Khiêm nhắc gì đến vấn Ä‘á» giải trà nhÆ° thÆ°á»ng lệ, Văn Long gợi ý khéo.
− Ờ.... á»! - NhÆ° chợt giáºt mình thoát khá»i cÆ¡n suy tưởng, Tá» Khiêm ngẩng đầu lên, tÆ°Æ¡i tỉnh - Bắt đầu Ä‘i chứ? Bồi đâu, là m Æ¡n cho đổi thá»±c Ä‘Æ¡n, tÆ°Æ¡i mát giùm má»™t chút.
Búng tróc ngón tay là m hiệu. Tá» Khiêm lÆ¡ đãng ngá»a mắt nhìn chùm đèn pha lê mặc cho đám bạn tranh già nh lá»±a tiếp viên theo ý thÃch.
Chiá»u bá»n há» váºy thôi, chứ tháºt tâm Tá» Khiêm chẳng thÃch đến mấy chá»— nà y má»™t chút nà o. Phải cÆ°á»i đùa, khách sáo, cụng ly rồi cợt nhã vá»›i những nà ng tiếp viên trÆ¡ trẽn, anh nghe mệt má»i vô cùng. Cứ má»™t Ä‘iệp khúc láºp Ä‘i láºp lại má»i mòn. Váºy mà ... lÅ© bạn của anh cứ ham mê, vui hoà i không biết chán.
− Anh mệt à ?
má»™t cô tiếp viên xinh đẹp được bá»n há» chá»n giùm Tá» Khiêm, nhẹ đặt chiếc khăn lạnh xuống trán anh, êm giá»ng nói:
− Äể em mát sa cho. Bảo đảm anh dá»… chịu liá»n hà .
Không trả lá»i, Tá» Khiêm nhắm đôi mắt lại. Bà n tay cô gái nhẹ xoa trên thái dÆ°Æ¡ng phần nà o là m thần kinh anh dịu lại. NhÆ° thế thôi, cô gái đừng tiến sâu hÆ¡n, Tá» Khiêm nà y chẳng thÃch đâu.
Rồi Ä‘t nhiên, giữa cảm giác êm Ä‘á»m Tá» Khiêm bá»—ng nghe lòng là lạ. Tá»± nhiên... sao anh lại nhá»› Minh Äăng. Cô ấy bây giá» sao rồi nhỉ? HÆ¡n tháng trá»i không gặp. Chẳng biết bây giá» cô có còn bán dÄ©a CD láºu cho bị bắt nữa không?
Nếu cô... chắc anh chẳng mặt mÅ©i nà o nhìn Chà Kiệt. Hôm đó nháºn bừa Minh Äăng là bạn gái của mình... mà nó cÅ©ng tin. Bá»™ mình vá»›i cô ta xứng lắm sao?
Chợt mỉm cÆ°á»i, Tá» Khiêm nhẹ lắc đầu là m cô tiếp viên tưởng anh không thÃch liá»n chuyển sang kiểu khác. Lần nà y cô không mát sa mà ... lần tay và o ngá»±c anh mò mẫm.
− Äừng!
Nắm tay cô gái, Tá» Khiêm trừng đôi mắt. Nhá» váºy mà ... anh nhìn kỹ mặt cô. Khá đẹp và còn rất trẻ. NhÆ°ng... tại sao cô lại Ä‘i là m cái nghá» hèn hạ, mua vui cho Ä‘Ã n ông nhỉ? Tá» Khiêm cảm thấy tò mò và anh biết rằng mình sẽ nháºn được má»™t câu nói dối thuc nằm lòng của các cô nếu lên tiếng há»i
Sẽ là má»™t hoà n cảnh bi thÆ°Æ¡ng dá»… là m khách mÅ©i lòng. NhÆ°ng... tại sao các cô lại không nhÆ° Minh Äăng nhỉ? Dù bán dÄ©a CD láºu nhÆ°ng nhân cách của cô ta hÆ¡n hẳn các cô nhiá»u lắm.
Lại giáºt mình. Tá» Khiêm không hiểu sao dạo nà y gặp cô gái nà o mình cÅ©ng Ä‘em so sánh vá»›i Minh Äăng nhÆ° váºy. Và ... dÆ°á»ng nhÆ° đến bây giá», chÆ°a má»™t cô gái nà o... anh thấy hÆ¡n được Minh Äăng. Chà ! Anh thiên vị hay vì cái giá thế nhỉ? Bá»™ không nhá»› hôm đó giữa chợ đã nghiến răng thỠđược gì sao?
Hôm đó, bị Minh Äăng mắng cho má»™t cháºp quê giữa chợ, anh đã nhủ vá»›i lòng không thèm nghÄ© đến cô nữa. Hừ! Äồ vô Æ¡n. NgÆ°á»i ta đã cứu cho còn là m phách. Tưởng mình ngon lắm chắc? Äừng mÆ¡, từ nay Tá» Khiêm nà y có gặp cô, dù cô có bị gì Ä‘i nữa, nó cÅ©ng qua mặt Ä‘i chá»— khác chẳng thèm nhìn.
− Tá» Khiêm, cáºu chán rồi à ? Äổi trò khác Ä‘i.
Thấy anh cứ nhắm mắt nằm im, Văn Long khá»u vai gá»i:
− Äằng kia có mấy con nhá» tiếp thị bia, coi được lắm kìa.
− Váºy à ! - Tá» Khiêm ngồi báºt dáºy ngay. Chá»c mấy con nhá» tiếp thị váºy mà vui. Äỡ hÆ¡n nằm nghÄ© lung tung nhức óc.
− À! Tiếp thị bia gì đó? Lại đây coi.
Búng tróc ngón tay, Tá» Khiêm hà o hứng. Mỉm cÆ°á»i hình dung đến gÆ°Æ¡ng mặt mấy cô Ä‘á» nhừ khi bị chá»c quê. Không sao đâu, rồi bá»n anh sẽ mua nhiá»u. Uống không nổi thi đổ bá» Ä‘i. Bao nhiêu tiá»n mà sợ.
− Dạ! Mấy anh Ä‘ang uống bia gì? - má»™t cô tiếp thị nhanh nhẩu bÆ°á»›c sang, thấy bá»n Tá» Khiêm Ä‘ang uống rượu mạnh, cô liá»n thao thao bất tuyệt - Trá»i Æ¡i, tưởng sao mấy anh lại Ä‘i uống rượu. Rượu tuy sang, tuy mắc, nhÆ°ng lạc háºu mất rồi. Các anh biết tại sao không? Vì rượu sẽ là m các anh chóng bị say....
Äang nói, cô gái bá»—ng dÆ°ng nÃn bặt. Äôi mắt mở to, cô lùi vá» sau má»™t bÆ°á»›c, mặt hầm hầm sắc giáºn:
− Sao không nói nữa đi? - nghiêng đầu, TỠKhiêm nheo một con mắt lại - Gặp khắc tinh à ?
− Chẳng phải gặp khắc tinh, mà hÆ¡i bất ngá» thôi. Thì ra... ngÆ°á»i ta tệ hÆ¡n tôi tưởng rất nhiá»u. - Phút bất ngá» qua nhanh. Minh Äăng, phải cô gái chÃnh là Minh Äăng. Lấy lại vẻ thản nhiên thÆ°á»ng lệ
− Váºy thì nói nữa Ä‘i. - Không pháºt lòng vì bị đánh giá thấp, mà ngược lại, Tá» Khiêm cà ng thấy lòng hÆ°ng phấn nhiá»u hÆ¡n. DÆ°á»ng nhÆ° bấy giá» men rượu má»›i bắt đầu là m anh ngây ngất - Bùi tai, biết đâu bá»n nà y sẽ mua hết bia của cô em đấy!
− Äúng váºy! - Minh Äăng mỉm cÆ°á»i, ngay tức khắc, cô trở thà nh cô tiếp thị, có giá»ng nói ngá»t ngà o thu hút - Xin mấy anh vui lòng uống thá» bia của tụi em tiếp thị. Tuy là mặt hà ng má»›i sản xuất, nhÆ°ng chất lượng không thua kém hà ng ngoại nháºp. Uống mãi không say, sinh phần dá»… chịu, không chứa cồn nên chẳng là m mấy anh bị nhức đầu đâu.
− Tuyệt đến thế kia à ? - Cầm má»™t lon bia, Tá» Khiêm thảy thảy trên tay khôi hà i há»i- Thế cô em co dám uống cùng vá»›i bá»n anh không? Nếu em chịu uống, bá»n nà y sẽ mua hết bia của cô em đấy.
− Nói phải giữ lá»i đấy nhé? - Minh Äăng Ä‘Æ°a má»™t ngón tay lên.
Tá» Khiêm gáºt đầu, nhìn cô tiếp thị khác kéo tay Minh Äăng lo lắng.
− Không được đâu, chị biết uống bao giá» mà liá»u chứ? Bá»n ngÆ°á»i nà y xem ra không Ä‘Ã ng hoà ng lắm.
− Không sao đâu! - Minh Äăng vá»— vai cô bạn gái, và nhÆ° cố ý, cô nói cho Tá» Khiêm nghe rõ - Em ra gá»i Ä‘iện bảo công ty chở thêm năm mÆ°Æ¡i kết bia đến đây rồi bảo má»i ngÆ°á»i vá» hết Ä‘i. Gã cà chá»›n nà y, cứ mặc chị đối phó.
− Nhưng mà ...- Cô gái lo lắng - Xưa nay, nguyên tắc chúng ta là tiếp thị bia không uống bia cùng khách kia mà .
− Là n nà y chị ngoại lệ. Em vá» Ä‘i. - Nghiêm giá»ng, Minh Äăng đẩy nhẹ vai cô gái - Nhá»› đừng quên Ä‘iện thoại cho công ty đấy.
− Vâng - Ngáºp ngừng cô gái bÆ°á»›c Ä‘i Minh Äăng bÆ°ng má»™t kết bia đặt xuống bà n rồi đến chiếc ghế cạnh Văn Long ngồi xuống - Chúng ta uống bia không đá chứ? Nà o... trăm phần trăm. Xin má»i...
ThÃch thú vì thái Ä‘ chịu chÆ¡i của Minh Äăng, cả bá»n đồng à o lên khui bia lốp bốp. Bia không ngon lắm, nhÆ°ng... Minh Äăng đã uống hết lon rồi, lẽ nà o... đám mà y râu đã thua cô chứ?
− Nữa chứ?
− Sao không nữa?
Nhìn Minh Äăng chấp nháºn sá»± khiêu khÃch của tất cả má»i ngÆ°á»i, Tá» Khiêm bắt đầu nghe hối háºn. Nếu không bị anh khÃch, Minh Äăng sẽ chẳng bao giá» uống bia vá»›i khách váºy đâu.
Mà sao mình lại khÃch Minh Äăng? Tá» Khiêm chất vấn mình. Rõ rà ng không phải anh muốn trả thù cô... mà ... vì má»™t cái gì đó tháºt lạ lùng... cứ khiến anh thÃch đối đầu, thÃch bắt cô phải phục tùng mình.
Minh Äăng tháºt bÆ°á»›ng, tháºt cố chấp, tại sao, hết lần nà y, rồi lần khác... Cô luôn luôn phải thắng anh nhÆ° váºy? Cô có hiểu cho tÃnh tá»± ái của anh không? Tại sao cô cứ uống, cứ trăm phần trăm vá»›i bá»n Văn Long? Cô có biết là ... anh Ä‘ang lo cho cô lắm không? Minh Äăng... đừng uống nữa. Cô bắt tôi phải lên tiếng năn nỉ má»›i chịu dừng Æ°?
− Còn anh bạn kia, lên tiếng khÃch ngÆ°á»i ta sao không uống? Má»›i đó đã say à ? - NhÆ° cố tình chá»c tức, Minh Äăng Ä‘Æ°a cao lon bia lên trÆ°á»›c mặt má»i Tá» Khiêm. Cô nhÆ° đã say rồi, giá»ng bắt đầu nhè Ä‘i không rõ chứ.
− Cô say rồi đó, đừng uống nữa - Chụp lon bia từ tay cô, Tá» Khiêm hạ giá»ng.
Minh Äăng gạt mạnh tay:
− Say sao được mà say? Các ngÆ°á»i còn tỉnh cả, lẽ nà o tôi say được chứ? Phải không anh bạn? - Äáºp tay lên vai Văn Long, Minh Äăng há»i.
− Äúng, đúng váºy - Gã gáºt đầu thÃch thú khui thêm má»™t lon bia trao cho Minh Äăng.
− Là con gái mà tá»u lượng cô em cao quá. Xin nâng ly thay cho lòng bi phục.
− Cám Æ¡n anh bạn - Minh Äăng uống ngay má»™t hÆ¡i sạch cả lon bia. Phong thái cô mạnh dạn dứt khoát nhÆ° má»™t gã Ä‘Ã n ông trong bà n nháºu. Khác hẳn mấy cô tiếp viên lẳng lÆ¡, liếc mắt Ä‘Æ°a tình, vá» uống rồi lén đổ Ä‘i moi tiá»n khách. Thái Ä‘á»™ đó của cô đã là m bá»n Văn Long thÃch thú, chúng nhÆ° quên mất các cô gái đẹp nãy giá» ngồi thất nghiệp bên mình.
− Bá»n con trai mấy ngÆ°á»i chẳng có gì tốt là nh đâu. - Men bia uống say đã khiến Minh Äăng không còn ká»m chế được suy nghÄ© của mình. Xua tay trong không khÃ, cô bắt đầu ăn nói lung tung - chẳng được tÃch sá»± gì.
− Äúng đúng váºy - Văn Long gáºt đầu - Äà n ông đúng là chẳng ra gì... nhÆ°ng... bá»n con gái tụi em cứ thÃch bám theo nịnh hót....
− Nói báºy... - Minh Äăng giáºn dữ dằn mạnh lon bia xuống mặt bà n - Có lúc con trai các ngÆ°á»i theo năn nỉ tán tỉnh bá»n con gái mà thôÃ
− Chuyện đó chỉ xảy ra vá»›i bá»n con trai dại khá» ngốc nghếch thôi cô em ạ - Cho má»™t miếng mồi và o miệng, Văn Long nhồm nhoà m nhai, nói vá»›i vẻ tá»± đắc - Còn đối vá»›i bá»n nà y, bá»n nhà già u thà nh đạt, thì... chỉ cần má»™t cái búng tay là bá»n con gái các em chạy dà i xắp lá»›p. Sẳn sà ng ngá»a mình phục vụ mấy anh để đổi lấy nhà lầu, xe đẹp...
− im ngay! - má»™t cái tát tay và o giữa mặt Van Long cắt ngang câu nói. Minh Äăng đứng báºt lên khá»i ghế hét to - Tao cấm mà y xúc phạm đến phụ nữ.
− Chẳng cấm được đâu, khi đó là sá»± tháºt - má»™t tay ôm mặt, Văn Long nhổ toẹt bãi nÆ°á»›c bá»t xuống chân - Bá»n con gái chúng mà y toà n cặn bã.
− Bốp!
Chai rượu Ä‘áºp mạnh xuống đất vỡ tan, là m vÅ© khÃ. Minh Äăng cầm cái mảnh chai nhá»n sắc xông lên là m thá»±c khách đến ăn xanh mặt. Cả Tá» Khiêm cÅ©ng thế. Anh đứng báºt lên ngay khi cuá»™c ấu đả vừa bắt đầu nhÆ°ng không kịp. Má»i việc diá»…n ra nhanh quá.
− Mẹ! Muốn giỡn mặt ông à ? - Văn Long cÅ©ng nổi nóng đứng lên. Chụp cái ghế, anh dùng nó là m vÅ© khà đấu vá»›i Minh Äăng.
− Thôi thôi mà - Biết má»i việc sẽ trở nên nghiêm trá»ng. Tá» Khiêm đâm liá»u nhảy và o ôm chặt Minh Äăng cho đám bạn dìu Văn Long ra cá»a.
− Ngon, mà y ở lại đây. Dám nói ná»a câu xúc phạm nữa Ä‘i. Tao đâm cho mà y lòi rut. - Vùng vẫy trong tay Tá» Khiêm, Minh Äăng hét lá»›n.
− Äây là danh thiếp của tôi. Má»i chi phà hÆ° hao ngà y mai tôi sẽ đến thanh toán đủ. - má»™t tay ôm chặt Minh Äăng, má»™t tay Tá» Khiêm móc túi trao cho anh bảo vệ tá» danh thiếp của mình khi kéo cô ra cá»a.
− Vâng! - Anh bảo vệ gáºt đầu nhanh không cần Ä‘á»c qua danh thiếp. Cuá»™c ẩu đả đã là m anh sợ Ä‘iếng hồn.
Cánh cá»a Ä‘áºp mạnh sau cái gáºt đầu, Tá» Khiêm thở phà o ra nhẹ nhõm nhìn Minh Äăng chịu nằm yên trên ghế sau. Dữ hôn, bây giá» má»›i chịu ngủ cho đỡ. Con gái gì, nháºu say, quáºy còn hÆ¡n con trai nữa. Ngủ cứ ngáy khì khì, nghe phát á»›n.
Lầm bầm mắng mấy câu cho đỡ tức, Tá» Khiêm bÆ°á»›c và o xe nổ máy. CÆ¡n say nhÆ° biến mất khá»i anh tá»± bao giá». Rất tỉnh táo, anh Ä‘Æ°a cô vá» nhà trá».
− Cô ta là m sao thế? - Bà chủ nhà tốt bụng hôm nà o đã quên mất Tá» Khiêm. Thấy anh dìu Minh Äăng say khÆ°á»›t và o nhà , bà lo lắng há»i.
− Dạ... cô ấy Ä‘i tiếp thị bia, bị khÃch uống quá nhiá»u nên bị say thôi. Không có gì nghiêm trá»ng - Không tìm được lý do nói dối, Tá» Khiêm Ä‘Ã nh nói tháºt vá»›i bà .
− Thiệt! - Thở ra, bà ái ngại nhìn Minh Äăng - Bao nhiêu nghá» nhẹ nhà ng không chá»n, lại Ä‘i tiếp thị bia. Con bé nà y... đúng là cứng đầu chẳng ai bằng. Có bảo kê bán dÄ©a CD mà không chịu, má»™t hai cứ sợ mất mặt gã Tá» Khiêm nà o...
− Cô ấy nói tháºt váºy sao?
NhÆ° chÆ°a tin và o tai mình, Tá» Khiêm há»i lại. Bà gáºt đầu:
− Tháºt. Bởi váºy má»›i ra nông nổi nà y! Chết tay cháu chảy máu rồi kìa. Sao váºy?
− Dạ - Nhìn xuống, bây giá» Tá» Khiêm má»›i hay trong lúc giằng co, mảnh chai bể của Minh Äăng đã cứa lên bắp tay mình má»™t Ä‘Æ°á»ng dà i. Vết thÆ°Æ¡ng khá sâu, nên từ nãy đến giá» vẫn còn chảy máu.
− Trá»i, vết thÆ°Æ¡ng sâu quá! ÄÆ°a ta băng lại giùm cho! - Láºt tay xem, bà chủ nhà hốt hoảng.
TỠKhiêm ngoan ngoãn:
− Không sao đâu, bà đừng lo cho cháu - Mỉm cÆ°á»i, Tá» Khiêm từ chối sá»± săn sóc của bà - Lo cho Minh Äăng trÆ°á»›c. Nhà có nÆ°á»›c sôi không? Cháu muốn xin má»™t miếng.
− Ờ có .
Mỉm cÆ°á»i nhìn Tá» Khiêm Ä‘i dấp nóng cái khăn rồi nhẹ đắp lên trán Minh Äăng, bà thầm khen cô khéo chá»n ngÆ°á»i yêu. Vừa đẹp trai, vừa chu đáo. Nói năng dịu dà ng, lịch sá»±, lại..... ồ... thôi chết, sao mình lại ở đây, cản trở ngÆ°á»i ta chứ? NhÆ° chợt nhá»› ra, bà đứng lên vi vã:
− Ôi, ta già nua lẩm cẩm. BỠnồi thịt nãy giỠtrên bếp, chắc là khét hết rồi.
Nhìn Ä‘iệu b bà tất tả chạy Ä‘i, Tá» Khiêm biết ngay là bà đã hiểu lầm. Mỉm cÆ°á»i, không vi thanh minh, anh cúi xuống nhin Minh Äăng lần nữa.
Không sao. Cô chỉ thiếp Ä‘i vì say quá mà thôi. Sáng mai, tỉnh dáºy uống và i ly nÆ°á»›c là khá»e thôi mà . Việc đáng lo bây giá» là ... vết thÆ°Æ¡ng của anh đấy. Chà ! CÅ©ng đâu đấy chứ. Máu cứ rỉ rỉ chảy hoà i, phải kiếm cái gì băng tạm lại
Lục tung căn buồng của Minh Äăng, đổ cả mồ hôi, Tá» Khiêm chẳng tìm được bông băng hay mảnh vải nà o thừa cả. Chỉ có bốn b quần áo treo lủng lẳng trên tÆ°á»ng. Nhà cô trống hoắc trống huÆ¡ ngoà i chiếc giÆ°á»ng và cái bà n nÆ°á»›c cÅ© rÃch ra, không còn gì cả. Chẳng tủ, chẳng vali. Chà thế nà y... thì có cất đồ quý giá và o đâu nhỉ? Anh thấy tò mò quá! Lẽ nà o... Minh Äăng không có váºt chi quý giá cần phải giữ? Váºy... tiá»n bạc, tÆ° trang... anh bá»—ng nhá»› đến số tiá»n má»™t trăm triệu của bác Thà nh.
Äúng lúc đó... đôi mắt anh phát hiện ra trong gầm giÆ°á»ng, sát góc tÆ°á»ng, có má»™t cai hp nhá» vuông vuông. Rất khó lấy, nhÆ°ng... vì muốn tìm ra con ngÆ°á»i tháºt của cô, Tá» Khiêm không ná» cá»±c. NhÆ° má»™t chú thạch sùng, anh dán mình sát đất, bò và o...
Chiếc hp bị khóa, nhÆ°ng... vá»›i Tá» Khiêm chẳng há» gì. Hai năm há»c là m thám tá», ngÆ°á»i ta đã dạy anh biết mở đủ loại khóa chỉ bằng má»™t cá»ng kẽm thôi.
Chẳng mấy chốc, nắp hp báºt tung. Và ... Ä‘iá»u đầu tiên khiến Tá» Khiêm quan tâm đến. Không phải là số tiá»n má»™t trăm mÆ°á»i triệu còn đủ số, mà là ... trang nháºt ký. Äúng váºy, là trang nháºt ký không gởi của Minh Äăng viết cho mẹ của mình.....
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:28 PM.
|
09-03-2008, 05:23 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Muốn tìm ra tông tÃch của Tá» Khiêm, Minh Äăng biết mình chỉ còn má»™t con Ä‘Æ°á»ng. Phải đến há»i Mẫn Nghi. Vì hiện thá»i ngoà i Mẫn Nghi ra, không má»™t ai biết địa chỉ nhà Diệp Bân ở đâu.
Nên dù... căm ghét ông ta và cần biết thứ ấy, Minh Äăng buc lòng mình phải đến. Äến để nãy giá» cứ đứng tần ngần trÆ°á»›c cá»a, lòng tá»± há»i lòng đúng hay sai.
Sáng hôm qua tỉnh dáºy, nghe bà TÆ° kể lại, Minh Äăng cứ nghe lòng ray rứt. Cô thấy mình nhÆ° đã thiếu Tá» Khiêm má»™t món nợ rồi. Và ... lÆ°Æ¡ng tâm cô chỉ phần nà o thanh thản khi gặp được anh, biết vết thÆ°Æ¡ng trên tay anh không vì cô mà bị nhiá»…m trùng. Bởi theo lá»i kể của bà Tám vết thÆ°Æ¡ng trên tay của anh nặng lắm máu chảy Ä‘á» là m Æ°á»›t cả má»™t khoảng nhà !
− á»’! Minh Äăng đó hả? Và o Ä‘i cháu! - ÄÃch thân ông Thà nh ra mở cá»a, thấy cô ông mững rỡ.
− Cháu chỉ đến gặp Mẫn Nghi - Äáp lại vẻ vui mừng, há»›n hở của ông, Minh Äăng đáp lạnh lùng - Không phải và o nhà đâu, cháu chỉ há»i nó má»™t câu là đi ngay.
− Thì cứ và o nhà đi mà , ngồi chÆ¡i uống vá»›i bác chung trà . - Cánh cá»a được mở toang ra, không để ý đến sắc mặt lầm lì khó chịu của Minh Äăng, ông thân máºt nắm tay cô kéo và o nhà . - Là m gì mà nhÆ° xa lạ váºy? Cả tháng má»›i ghé lại má»™t lần. Bác nói rồi, cháu cứ tá»± nhiên nhÆ° nhà mình váºy. Không có gì phải ngại đâu.
Má»m lòng bÆ°á»›c theo ông và o phòng khách, Minh Äăng nhÆ° chợt tỉnh, giáºt mạnh tay mình.
− Cháu muốn gặp Mẫn Nghi.
− Nó chỉ vừa má»›i ngủ thôi. Bác không Ä‘Ã nh kêu nó dáºy. Cháu cứ ngồi đây từ từ nói chuyện vá»›i bác, chá» má»™t lát nó thức dáºy rồi gặp cÅ©ng được mà . Hôm nay chủ nháºt, chẳng có gì phải gấp.
Má»™t lần nữa, ông cố ấn cô ngồi và o chiếc ghế. Hừ! Chẳng phải chuyện trò gì, chẳng qua... ông ta sợ mình là m mất giấc ngủ của Mẫn Nghi. Bá»—ng nhiên Minh Äăng nghe giáºn há»n vô cá»›.
− Ä‚n Ä‘i cháu! - Ông lại chìa tay trao cho cô chiếc bánh - Dạo nà y há»c hà nh ra sao? Hôm nà o rảnh Ä‘Æ°a ta vá» gặp ba cháu. Ta muốn là m quen và nói lá»i cám Æ¡n vá»›i vị ân nhân đã nuôi dưỡng Mẫn Nghi trong từng ấy năm trá»i.
− Ba của cháu Æ°? - Cầm cái bánh Minh Äăng cất giá»ng khó khăn - Ông ấy đã chết rồi.
− Bao gi� - Ông như bị bất ngỠ- Mới tháng trước Mẫn Nghi bảo ông ấy vẫn sống kia mà ?
− Vâng đúng váºy! - Minh Äăng nuốt nhanh ngụm nÆ°á»›c bá»t và o lòng - Ông ấy chỉ vừa mất tuần trÆ°á»›c thôi.
− Trá»i đất! - Ông nhÆ° chết Ä‘iếng ngÆ°á»i trên ghế. Hồi lâu má»›i lầm bầm má»™t mình. - Sống chết là chuyện Ä‘i vá», má»›i thấy đó đã ra ma, không sao lÆ°á»ng trÆ°á»›c được. CÅ©ng nhÆ° ta váºy thôi.
− Bác nói gì? - Minh Äăng không hiểu.
− Ờ không! - Lắc đầu, ông chuyển sang chuyện khác - Sao cả cháu lẫn Mẫn Nghi không ai cho ta biết chuyện nà y?
− Cả Mẫn Nghi cÅ©ng không biết! - ÄÆ°a mắt ngó đồng hồ, Minh Äăng dợm đứng lên - Nếu nó còn ngủ thì thôi váºy, cháu vỠđây.
− Khoan khoan đã cháu! - Ông vi nắm tay cô kéo lại - Ta còn chuyện nà y muốn nói.
− Chuyện gì? - cá»™c lốc Minh Äăng giáºt mạnh tay mình.
Ông lại nắm lấy tay cô, tha thiết.
− Ta muốn cháu dá»n vỠđây ở chung vá»›i Mẫn Nghi.
− Äể là m gì? - Minh Äăng nghe giá»ng của mình lạc hẳn.
− Äể chị em sá»›m tối có nhau. Cháu đã không còn ba mẹ. Hay là ... nháºn ta là m ba nuôi của cháu Ä‘i.
− Cái gì? - Minh Äăng nghe sống lÆ°ng mình á»›n lạnh - Ông không đùa đấy chứ?
− Ta không đùa đâu - Lại kéo cô ngồi xuống, ông cất giá»ng buồn buồn - Chẳng hiểu sao, ta thấy mình có cảm tình vá»›i cháu nhiá»u nhÆ° váºy. Tá»±a nhÆ° vá»›i Mẫn Nghi, ta thÆ°Æ¡ng cháu nhÆ° con. Nên... từ lâu rồi, tháºt lòng ta, ta vẫn muốn cháu đến ở chung vá»›i Mẫn Nghi nhÆ°ng không dám. Bây giá»... cháu đã trở thà nh trẻ mồ côi. Thôi... hãy đến ở vá»›i ta, ta hứa sẽ lo cho cháu nhÆ° lo cho Mẫn Nghi váºy.
Nhìn thẳng và o mắt ông, Minh Äăng biết ông Ä‘ang nói tháºt lòng. Trong từng tia nhìn tha thiết, cô cảm nháºn được ná»—i yêu thÆ°Æ¡ng trìu mến. Tại sao ông lại yêu thÆ°Æ¡ng? Lẽ nà o... tình phụ tá» thiêng liêng đã cho ông má»™t cảm nháºn mÆ¡ hồ? CÅ©ng nhÆ° mình...
Chợt ngẩng nhanh đầu dáºy, Minh Äăng không dám nghÄ© thế. Cất giá»ng lạnh lùng cô phá tan cái cảm giác êm Ä‘á»m Ä‘ang từng phút tiến lại gần.
− Theo cách nói của ông, ngÆ°á»i ta có thể lầm ông là má»™t ngÆ°á»i rất già u lòng nhân háºu.
Ngạc nhiên vá»›i cách xÆ°ng hô chợt đổi của Minh Äăng, ông Thà nh tròn đôi mắt. Nhìn cô má»™t lúc, ông nhẹ thở ra má»™t hÆ¡i dà i.
− Ta không có ý chứng tá» bản thân đâu. Và ta cÅ©ng không phải là má»™t ngÆ°á»i già u lòng nhân háºu cho má»i ngÆ°á»i phải tưởng lầm. Thá»±c chất, ta là má»™t gã Ä‘Ã n ông rất tầm thÆ°á»ng. Äc tà i, Ãch ká»· và chẳng biết vị tha.
− Tháºt váºy Æ°? - Bất ngá» trÆ°á»›c lá»i thú nháºn của ông, Minh Äăng chỉ biết ngẩn ngÆ°á»i ra bất Ä‘á»™ng.
− Tháºt - Ông gáºt đầu từ tốn - Và ta cÅ©ng đã phải trả má»™t giá đắt cho thói xấu ấy rồi.
− Thói xấu gì? Ông kể đi.
Tò mò há»i xong, Minh Äăng bá»—ng nghe tim mình Ä‘áºp mạnh. Tá»± nhiên, cô có linh cảm câu chuyện ông vừa nói có liên quan đến mẹ con mình. NhÆ°ng... ông đã lắc đầu, cÆ°á»i buồn bã.
− Chuyện qua rồi. Hãy để nó thà nh dĩ vãng, nhắc lại là m gì, ta không muốn Mẫn Nghi biết chuyện nà y đâu.
− Cháu sẽ không kể lại vá»›i Mẫn Nghi - Minh Äăng vòi vÄ©nh - Bác kể Ä‘i, ngà y xÆ°a bác đã phạm sai lầm gì hả?
− Ờ.. á».. ta nghe Mẫn Nghi bảo cháu giữ chứng minh thÆ° của nó phải không? - má»™t lần nữa ông chuyển Ä‘á» tà i - Cháu đã kiếm được chÆ°a? Sao lại sÆ¡ ý để thất lạc nhÆ° váºy chứ?
− Äâu có... A... dạ... đúng rồi - Suýt tà nữa là m l chuyện Mẫn Nghi nói dối, Minh Äăng cắn vi lưỡi mình - Cháu đâu là m thất lạc. Chỉ ép nó và o trong số nhiá»u quyển sách rồi quên mất thôi. Äể hôm nà o rảnh cháu vá» tìm lai.
− Nhanh lên nhé! Ta không còn thá»i gian để chỠđâu
− Bác định Ä‘i đâu? - Minh Äăng ngây thÆ¡ há»i. Rồi tranh thủ, cô tìm kế hoãn binh - Hay là đợi bác vá» Ä‘i. Láºp di chúc thôi mà , cần gì phải vi?
Nhìn cô một cái, ông như suy nghĩ rất lung rồi quyết định:
− Ta nói với cháu chuyện nà y, nhưng cháu phải hứa với ta là không được kể cho Mẫn Nghi nghe nhé!
− Vâng cháu hứa - Ngỡ ông chịu quay vá» Ä‘á» tà i cÅ©, Minh Äăng gáºt đầu ngay.
− Ta cần phải láºp di chúc cho Mẫn Nghi trÆ°á»›c ngà y mÆ°á»i tháng sau - Ông nghiêm giá»ng.
− Ngà y mÆ°á»i tháng sau? - ÄÆ°a tay lên nhẩm tÃnh, Minh Äăng lạ lẫm - NghÄ©a là không còn quá má»™t tuần, bác Ä‘i đâu mà gấp váºy?
− Ta không Ä‘i đâu cả. Ta chỉ sợ mình chết trÆ°á»›c khi láºp di chúc lại cho Mẫn Nghi thôi.
− Hả - Bá»—ng nghe tóc trên đầu mình dá»±ng cả lên, Minh Äăng cà lăm há»i - Bác... nói gì?
Không để ý đến vẻ kinh hãi của cô, ông Ä‘á»u giá»ng:
− Ta bị khối u trong não. Äã ba năm rồi. Bác sÄ© bảo nó sắp di căn, cần mổ gấp.
− Khối u trong não? Không phải là ung thÆ° chứ? - Sợ hãi, Minh Äăng Ä‘Æ°a mắt nhìn lên sau ót của ông. Chẳng có gì, chỉ là má»™t cái ót tròn, phủ mái tóc dầy lấm tấm hoa râm.
− ChÃnh là ung thÆ° đấy! - Ông thản nhiên cất giá»ng, mặc cho trái tim của Minh Äăng thót mạnh trong lồng ngá»±c: - Äã là thá»i kỳ thứ ba rồi. Tất cả chỉ trông mong và o lần giải phẩu cuối cùng nà y.
− Thế... giải phẩu xong thì... không sao chứ? - Minh Äăng nhÆ° kẻ bị hụt hÆ¡i.
Chiếc phao cuối cùng tut khá»i tay cô khi ông bình thản lắc đầu:
− Ung thÆ° là bệnh nan y, má»i bác sÄ© má»i loại thuốc Ä‘á»u bó tay vá»›i nó. Không thể trị được đâu, lần giải phẩu cuối cùng nà y, nếu thà nh công thì sẽ duy trì mạng sống của ta thêm hai năm nữa.
− Còn thất bại? - Nắm hai bà n tay lại, bây giá» Minh Äăng má»›i hay nó Æ°á»›t đẫm mồ hôi.
− Ta sẽ chết ngay trên bà n mổ. - Giá»ng ông nghe xa vắng, mÆ¡ hồ, rồi nhÆ° chợt tỉnh ông nhẹ nắm tay cô - Ta cÅ©ng không giấu cháu là m gì, bác sÄ© bảo cÆ¡ há»™i thà nh công của ca mổ là năm chục phần trăm.
− Ná»a phần là cái chết! - giá»ng Minh Äăng lạc hẳn Ä‘i - tại sao bác mạo hiểm vá»›i tÃnh mạng của mình nhÆ° váºy?
− Vì không mổ, ta chỉ có thể sống thêm ba tháng nữa là cùng. - Rồi thấy mặt cô tái mét, ông mỉm cÆ°á»i buồn - Äừng lo, ta sẽ không sao đâu. Ca mổ nhất định sẽ thà nh công.
− Thà nh công thì sao? Bác cÅ©ng chỉ sống thêm được hai năm nữa, - ngÆ°á»›c mắt nhìn ông, Minh Äăng nói vá»›i ná»—i lo tháºt lòng mình. Bao háºn thù, căm ghét nhÆ° không còn nữa giữa lòng cô.
− Äược sống trong hạnh phúc, vá»›i ta má»™t ngà y cÅ©ng đủ lắm rồi - NhÆ° sợ cô không tin, ông nói thêm - Cách đây má»™t tháng, ta không há» có ý định giải phẩu để duy trì sá»± sống. Bởi, vá»›i ta lúc đó, cuá»™c sống vá»›i ta hoà n toà n vô nghÄ©a, nó chỉ là chuá»—i ngà y dà i lê thê mẹt má»i giữa thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng. Äêm lặng lẽ cô Ä‘Æ¡n nghe lÆ°Æ¡ng tâm trách phạt không ngừng, không thể tá»± hủy minh, nên cái chết vá»›i ta là lối thoát tuyệt vá»i - Ngừng má»™t chút, ông nói - NhÆ°ng... đất trá»i dun rủi, lại khiến ta gặp lại Mẫn Nghi và o những ngà y cuối Ä‘á»i nà y. Do đó cÅ©ng là phần thưởng lá»›n lao của Pháºt Trá»i ban rng cho ta sau nhiá»u ngà y ta thà nh tâm sám hối. Và ... thế là ... ta bá»—ng trở nên ham sống. Phải, ta ham sống, ta muốn sống để được cáºn ká», lo lắng cho con để chuc lại lá»—i lầm.
− Thế... sao bác, không tìm gặp con mình sá»›m hÆ¡n? - NÆ°á»›c mắt tuôn ròng trên má, Minh Äăng không biết mình Ä‘ang nói những gì.
− Ta đã tìm... không chỉ con mà cả vợ ngay khi vừa hiểu ra sá»± tháºt. Äã mÆ°á»i tám năm mòn má»i, ta tìm mẹ con nà ng nhÆ° bóng chim tăm cá. Minh Nhi... ta biết... nà ng chết mà lòng còn oán háºn ta. NhÆ°ng... không sao... ta cÅ©ng sắp gặp lại nà ng rồi. Chốn cá»u huyá»n... chắc nà ng không nở để linh hồn ta ray rứt mãi.
− Không...
− Ủa, Minh Äăng đến sao ba không kêu con chứ? - Chỉ má»™t phút nữa thôi, nếu Mẫn Nghi không xuất hiện, có lẽ... Minh Äăng má»m lòng - Hai ngÆ°á»i là m gì váºy? Sao không nói - BÆ°á»›c hẳn xuống thang lầu, Mẫn Nghi ngÆ¡ ngác há»i. má»™t thoáng gần gủi, cô đã quen vá»›i vai diá»…n của mình.
− Ờ... à không có gì. - Ngẩng đầu lên ông cÆ°á»i giả lả - Ba và Minh Äăng ngồi tâm sá»± vá»›i nhau, không ngá» cô bạn của con lại má»m lòng, xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c câu chuyện của ba nhÆ° váºy. Thôi... hai đứa ở chÆ¡i... ba đến công ty.
Nói xong, ông vi bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ° chạy. Không quên nháy mắt ra hiệu vá»›i Minh Äăng. Nhắc cô giữ cam kết vá»›i mình.
Äợi bóng ông khuất hẳn rồi, Mẫn Nghi má»›i bÆ°á»›c đến cạnh Minh Äăng. Nhá»› hôm trÆ°á»›c nó đã mắng mình tham sang phụ khó, cô chỉ muốn quay lÆ°ng bá» thẳng lên lầu. NhÆ°ng... nhìn mắt nó Ä‘á» hoe, lòng cô không nỡ. Có chuyện gì thế nhỉ? Lẽ nà o... nó đã hối háºn rồi?
− Minh Äăng cáºu sao thế? - Nhẹ ngồi xuống cạnh bên, Mẫn Nghi ân cần há»i - Sao lại khóc? Hai ngÆ°á»i đã nói chuyện gì? Kể cho tá»› nghe Ä‘i.
Ngẩng lên nhìn Mẫn Nghi má»™t cái, không hiểu sao Minh Äăng thấy mình bá»—ng khóc òa. Vùng đứng lên, cô vụt chạy tháºt nhanh ra phố. Có cái gì trong lòng cô vừa vỡ vụn tan tà nh...
o O o
Nếu biết ông ta sắp chết, mẹ có hết háºn không? Có cho mình nháºn ông ta má»™t lần không? Câu há»i cứ ám ảnh Minh Äăng suốt đêm qua, và cả bây giá». Ngồi trên chiếc Toyota tốc hà nh, tâm trà cô cứ mãi đắm chìm trong suy nghÄ©.
Quên mất bà i kiểm tra hết môn vô cùng quan trá»ng, quên luôn Tá» Khiêm và vết thÆ°Æ¡ng trên tay anh cần phải quan tâm. Sáng nay, trá»i chÆ°a kip sáng là cô đã chạy ra bãi xe dù, đón Toyota tốc hà nh chuyến Sà iGòn - Cần ThÆ¡ vá»›i số tiá»n mắc gấp đôi giá xe thÆ°á»ng nháºt.
Chỉ còn năm hôm nữa, ông ta phải lên bà n mổ, liệu ông ta có tỉnh dáºy để sống tiếp hai năm còn lại của mình? Hay... chỉ vá»›i má»™t sÆ¡ xuất nhá» của bác sÄ© thôi... ông ấy vÄ©nh viá»…n thiên thu không dáºy nữa? Ôi... sao má»—i lần nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y, trái tim cô lại quặn Ä‘au trong ngá»±c?
Tại sao cô phải quan tâm lo lắng cho ông chứ? Lần nà y nữa là lần thứ tÆ° cô gặp và nói chuyện vá»›i ông. Thá»i gian không đủ cho hai con ngÆ°á»i xa lạ trở nên quen thuc, sao cô lại thấy ông gần gủi quá? Cứ nhÆ° cả hai đã thân máºt vá»›i nhau từ thuở nà o rồi. Äể cái chết của ông vá»›i cô quá Ä‘au Ä‘á»›n và đt ngt. Không. NÆ°á»›c mắt chạy ròng trên mặt, cô háºn trá»i xanh sao lại sắp bà y, lại đặt cô và o má»™t hoà n cảnh khác ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Tại sao cô không giống Mẫn Nghi, giống bao nhiêu cô gái khác trên thế gian nà y? Tại sao cô chÆ°a kịp mừng cha... cha lại phải ra Ä‘i muôn Ä‘á»i nhÆ° váºy?
− Nà y cô bé ơi, đến nơi rồi, cô xuống không?
Bà n tay anh lÆ¡ Ä‘áºp và o vai là m Minh Äăng bà ng hoà ng chợt tỉnh, bất chấp vẻ mặt ngÆ¡ ngác của anh, cô để nguyên dòng nÆ°á»›c mắt chảy ròng trên mặt đứng lên. Xốc lại chiếc ba lô nhẹ bá»—ng, cô bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ° kẻ mất hồn, căn nhà nhá» bằng cây của mẹ con cô Ä‘ang từ từ tiến lại gần.
Nhà có khách Æ°? Äến cổng rà o, Minh Äăng ngạc nhiên dừng bÆ°á»›c. Có chiếc RollRoyl mà u Ä‘en bóng má»›i tinh Ä‘ang Ä‘áºu trÆ°á»›c hiên nhà . Khách nà o mà sang trá»ng váºy? Lạ lùng tá»± há»i, cô Ä‘Æ°a mắt nhìn sâu và o phÃa trong nhà . DÆ°á»ng nhÆ° là má»™t thanh niên, anh ta Ä‘ang chuyện trò gì vá»›i mẹ, vẻ tâm đắc lắm.
− Mẹ Æ¡i - Minh Äăng khà n giá»ng gá»i - Mở cá»a cho con vá»›i.
− À... ủa - GÆ°Æ¡ng mặt mẹ ngạc nhiên hiện ra ở cá»a sổ.
Sau lÆ°ng ba, ngÆ°á»i khách lạ cÅ©ng hiện ra.
− Tá» Khiêm, anh đến đây là m gì chứ? - Chiếc túi rá»i khá»i tay rÆ¡i xuống đất, Minh Äăng giáºt thót mình, thảng thốt.
− Æ ... Æ¡... Anh đến để nhá» bác can thiệp h - Phút bất ngá» qua nhanh, Tá» Khiêm tÆ°Æ¡i cÆ°á»i cầm chìa khóa ra mở cá»a - Sao lúc sáng anh há»i, em bảo là không vá» chứ?
− Tôi bảo bao giá»? - Äôi mà y chau lại, Minh Äăng không hiểu Tá» Khiêm muốn nói gì.
− Thì hồi sáng đó, anh đến nhà tìm, em đóng sáºp cá»a lại ngay không chịu gặp. Anh há»i em có vá» không thì em hét lá»›n bảo không vỠđó.
TrÆ°á»›c đôi mắt dò xét của bà Minh, Tá» Khiêm nói dối y nhÆ° tháºt, là m Minh Äăng ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° phá»—ng đá. Chẳng biết sáng giá» hắn đã ton hót những gì vá»›i mẹ rồi. Liệu hắn có mét bà là mình Ä‘i tiếp thị bia, uống say rồi quáºy hay không? Lo lắng, cô ngầm theo dõi nét mặt bà .
− Và o nhà đi con. Rá»a mặt rồi lên ăn cÆ¡m cùng mẹ vá»›i anh Khiêm - Vá»— vai con, bà nói vá»›i vẻ hà i lòng - Thôi đừng giấu mẹ là m gì, Tá» Khiêm đã khai tháºt vá»›i mẹ hết rồi.
− Khai gì cÆ¡? - Tim Minh Äăng giáºt thót.
Tá» Khiêm cÆ°á»i cÆ°á»i, Ä‘Æ°a tay gãi tóc:
− Thì... khai chuyện... tụi mình đó.
− Äừng nói báºy nghe, yêu nhau hồi nà o? - NhÆ° chạm nhầm lá»a, Minh Äăng giãy nãy lên.
Bà Minh cÆ°á»i:
− Hồi nà o cũng được, lớn rồi, chuyện đó đương nhiên, mẹ không rầy đâu mà giấu.
− Äó nghe chÆ°a, ra sau rá»a mặt Ä‘i - Rất tá»± nhiên, Tá» Khiêm nắm tay kéo cô ra sà n nÆ°á»›c. Khuất mặt bà Minh, anh má»›i êm giông bão.
− Tôi giả bá»™ thôi. Hông phải tháºt đâu mà sợ.
− Tại sao phải giả bá»™? - Minh Äăng hất mặt lên.
Liếc và o nhà một cái, TỠKhiêm nhẹ nhún vai:
− Tại cô, ai bảo cô vá» bất thình lình nhÆ° váºy chứ?
− Tôi vá» bất thình lình? - Minh Äăng trợn mắt - Còn anh?... Ai cho phép anh đến nhà tôi? Anh có chịu vá» ngay không? Tôi sẽ la to lên đó.
− Cứ việc la, nếu nhÆ° cô muốn cho mẹ cô xem mảnh giấy nà y. - Vá»›i phong thái bá» trên, Tá» Khiêm từ tốn lấy từ trong túi ra má»™t tá» giấy xếp tÆ°, chi chÃt chữ.
− Là nháºt ký của tôi?
Tái mặt Minh Äăng giáºt nhanh mảnh giấy, nhÆ°ng không kịp. Tá» Khiêm đã nhét và o túi mình rồi. Nghiêm giá»ng, anh nói vá»›i vẻ răn Ä‘e:
− Muốn tôi im thì ngoan ngoãn là m theo lá»i tôi Ä‘i.
Còn chÆ°a kịp trả lá»i, Minh Äăng đã nghe giá»ng mẹ gá»i to:
− Hai đứa rồi chưa lên ăn cơm, ngui hết rồi.
− Thế nà o? - TỠKhiêm nheo một con mắt lại.
Nghiến răng, Minh Äăng rÃt nhá»:
− Anh ngon lắm.
− Cám Æ¡n cÅ©ng thÆ°á»ng thôi. - Lại mỉm cÆ°á»i, Tá» Khiêm xòe bà n tay của mình ra. - Xin má»i.
− Hừ.
Liếc anh má»™t cái sắc nhÆ° dao, Minh Äăng báºm môi đặt tay mình lên tay anh rồi nắm chặt, Tá» Khiêm cÅ©ng nắm chặt tay mình thi gan. Thá» xem ai Ä‘au nhé! Kết quả, chẳng bà n tay nà o bị Ä‘au, chỉ có hai trái tim run lên nhè nhẹ, trong má»™t cảm giác lạ lùng, rá»n rợn.
o O o
− Mẹ Æ¡i, sao ngà y xÆ°a cha mẹ giáºn nhau nhÆ° váºy? Kể con nghe Ä‘i mẹ... Ä‘i con lá»›n rồi mà ...
Vòi vÄ©nh bao nhiêu, Minh Äăng vẫn không moi được mẹ câu chuyện kể. Vẫn nhÆ° xÆ°a, đôi mắt mẹ Ä‘ang vui bá»—ng trở nên bất Ä‘á»™ng, lạnh lùng. Hai hà m răng cắn lại, xÆ°Æ¡ng quai hà m bạnh ra, gÆ°Æ¡ng mặt mẹ đăm đăm khó.
Tá» Khiêm Ä‘ang hì hục xách nÆ°á»›c di chuồng heo mua lòng mẹ ngoà i sân, Minh Äăng nhẹ thở ra má»™t hÆ¡i dà i thầm ti nghiệp anh. Rồi nhÆ° vô tình, cô há»i:
− Mẹ à , nếu bây giá» gặp lại ông ta, biết ông ta sắp chết, mẹ có tha thứ không? Có cho con nháºn ông ta là cha không hả mẹ?
Quay lại nhìn con, đôi mắt bà rất lạ, sợ bà hiểu ra câu chuyện, Minh Äăng nhún vai má»™t cách vô tình:
− Con há»i váºy thôi, biết bao giá» má»›i gặp được ông ta? Mà có gặp, là m sao con biết mà nháºn chứ?
− Mẹ không tha thứ, không bao giá» tha thứ cho ông ta cả. - Äôi mắt long lên, bà gằn từng tiếng: - Riêng con, mẹ không cản con nháºn lại cha đâu.
− Tháºt hả mẹ - Không cố ý mà giá»ng Minh Äăng reo nhÆ° mừng rỡ.
Bà nhẹ gáºt đầu:
− Tháºt! Dù sao, con cùng là má»™t nữa của ông ấy tạo thà nh. Con có quyá»n nháºn ông ấy là cha vá»›i Ä‘iá»u kiện nhá».
− Äiá»u kiện gì hả mẹ? - Minh Äăng há»i lẹ.
Bà thở ra một hơi dà i:
− Äừng kêu mẹ bằng mẹ nữa.
− Trá»i Æ¡i! CÅ©ng nhÆ° không. - Giá»ng Minh Äăng đầy thất vá»ng.
Bà Minh nhÃu vầng trán:
− Con nói váºy là sao?
− Chẳng có gì - Minh Äăng vi lắc đầu rồi cÆ°á»i toe nịnh mẹ - Con nói mẹ không phải lo xa váºy, có chết con má»›i bá» mẹ theo ông ấy. Trá»n Ä‘á»i nà y, con chỉ biết có mẹ thôi... - Câu sau, bá»—ng dÆ°ng Minh Äăng nghe giá»ng mình nhá» lại. Má Ä‘á» bừng vá»›i cảm giác xấu hổ của ngÆ°á»i vừa nói dối xong.
− Không chỉ biết có mẹ thôi đâu - Bà lại lắc đầu là m Minh Äăng sợ Ä‘iếng hồn.
− Tháºt đó con chỉ biết có mẹ thôi mà .
− Còn gã TỠKhiêm bỠxó à ? - Trừng mắt, mẹ mắng yêu.
Minh Äăng cÅ©ng thở phà o ra, hú vÃa. Váºy mà tưởng.
− Cái thằng thiệt là giá»i... - Liếc mắt ra sau, thấy Tá» Khiêm lại sốt sắng tÆ°á»›i rau, bà Minh chép miệng - Ai mượn là m đâu không biết.
Rồi nhÆ° ti nghiệp bà bÆ°á»›c ra sau bảo lá»›n, cố tình cho Minh Äăng nghe rõ:
− Thôi để đó bác là m, con tắm rá»a rồi Ä‘Æ°a Minh Äăng ra bến Ninh Kiá»u dạo mát. Ở trong nhà oi bức lắm.
− Dạ!
NhÆ° chỉ chá» có thế, Tá» Khiêm quăng ngay cặp thùng xuống đất là m bùn văng tung tóe. Äang buồn mà Minh Äăng cÅ©ng phải báºt cÆ°á»i.
Bao giá» Tá» Khiêm vá» Sà iGòn nhỉ? Minh Äăng không biết được, cÅ©ng không sao Ä‘oán nổi nguyên nhân anh cứ bám theo mình nhÆ° quá»· ám..
Äôi lúc giáºt mình thầm nghÄ©, Minh Äăng thấy mình vá»›i Tá» Khiêm dÆ°á»ng nhÆ° nợ lẫn nhau. Không thì đâu hết lần nà y sang lần khác, số pháºn cứ cố tình cá»™t hai ngÆ°á»i lại vá»›i nhau nhÆ° váºy?
Äúng là Tá» Khiêm có dÆ° hÆ¡i, thÃch can thiệp và o chuyện của ngÆ°á»i, nhÆ°ng... bây giá», Minh Äăng không còn cảm thấy ghét cái tÃnh tà i lanh của anh nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Bởi, không Ãt thì nhiá»u, cái táºt xấu đó của anh đã giúp được cô.
Cô chỉ giáºn mình bất lá»±c thôi. Bao kinh nghiệm nhìn ngÆ°á»i, lẫn giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén của cô nhÆ° hoà n toà n vô hiệu vá»›i Tá» Khiêm rồi. Äể... đến táºn bây giá», khi anh đã hiểu cô táºn tÆ°á»ng từng chân tÆ¡ kẻ tóc, cô vẫn không biết chút gì vá» anh cả. Có chăng là má»™t cái tên Tá» Khiêm thôi.
A... còn nữa, cô còn biết TỠKhiêm rất quan tâm đến thân thế của mình. Ngà y từ đầu, anh đã biết Mẫn Nghi và mình đóng kịch rồi. Nhưng... sao anh không nói cho ông Thà nh biết nghi vấn của mình? Anh và ông ta thân với nhau lắm cơ mà ? Chưa có bằng chứng xác thực ư?
DÆ°á»ng nhÆ° không phải váºy. Cắn nhẹ môi mình, Minh Äăng thầm láºp luáºn. Trang nháºt ký của cô đủ là bằng chứng lắm rồi. Tá» Khiêm có thể Ä‘Æ°a ông Thà nh xuống gặp mẹ mình mà . NhÆ°ng... tại sao anh không là m váºy? Anh muốn gì mà đến ở lỳ trong nhà mình chứ? Anh không Ä‘i là m Æ°? Ôi tháºt là khó hiểu. Bao nhiêu lần bị mình đối xá» tệ bạc rồi, Tá» Khiêm vẫn quan tâm, vẫn đối xá» tốt vá»›i mình. Lẽ nà o... Tá» Khiêm yêu mình chứ?
Ôi! Xấu hổ vá»›i ý nghÄ© vừa chợt đến, Minh Äăng ngẩng nhanh ngÆ°á»i dáºy, bất ngỠđôi mắt cô nhÆ° di phải dòng Ä‘iện mạnh. Sững sá» cô ngẩn ngÆ°á»i ra chết lặng. Tá» Khiêm đến bao giá»? Sao anh nhìn cô chăm chú váºy? Liệu anh có Ä‘á»c được dòng ý nghÄ© của cô không?
− Tôi vừa má»›i ra thôi! - Bá»—ng trở nên mất tá»± nhiên, Tá» Khiêm lúng túng lá»±a lá»i - Äịnh rủ cô ra bến Ninh Kiá»u uống nÆ°á»›c, nhÆ°ng thấy cô mãi đắm chìm trong suy nghÄ© nên thôi không gá»i nữa. - Ngáºp ngừng má»™t chút anh nói - Minh Äăng, cô có biết khi suy tÆ°, cô đẹp lắm không?
Äẹp? Quay đầu lại nhìn anh, Minh Äăng nhÆ° không hiểu. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i má»™t gã con trai khen cô đẹp đó. Mắt hắn có vấn Ä‘á» hay có nháºn định tồi vá» thẫm mỹ? XÆ°a nay gã con trai nà o gặp cô cÅ©ng lắc đầu lè lưỡi. Vá»™i cao chạy xa bay. Không chê cô lép xẹp cÅ©ng bảo sao con nhỠđó giống con trai quá.
Váºy mà ... hôm nay Tá» Khiêm lại khen cô đẹp. Anh giá»…u cợt hay nịnh đầm má»™t cách quá công khai, sống sượng? Không! Minh Äăng không Ä‘á»c được những Ä‘iá»u ấy trong tia mắt của anh. Trong ánh mắt sáng trong, chỉ long lanh niá»m thán phục.
− Tôi không nói đùa đâu - NhÆ° Ä‘á»c được ý nghÄ© của cô, Tá» Khiêm nhẹ gáºt đầu - Hôm nay, cô trông đẹp lắm. má»™t vẻ đẹp dịu dà ng, thùy mỵ là m xao Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i. Minh Äăng, tôi tháºt tình không hiểu, sao cô lại phải cố bá»c mình và o lá»›p vá» lạnh lùng và khô khan nhÆ° váºy?
− Tôi chẳng bá»c mình và o lá»›p vá» nà o, bản thân tôi là nhÆ° váºy - Thoáng rùng mình vì bị nói trúng tim, nhÆ°ng Minh Äăng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
− Cô có thể gạt má»i ngÆ°á»i, nhÆ°ng không gạt được tôi - BÆ°á»›c đến cạnh cô bên cá»a sổ, Tá» Khiêm êm giá»ng nói - Qua trang nháºt ký, tôi có thể Ä‘á»c được tâm hồn của cô rồi. Thá»±c chất cô chỉ là má»™t ngÆ°á»i con gái mong manh, vô cùng yếu Ä‘uối. Vẻ cứng rắn, lạnh lùng kia chỉ là lá»›p vá» bá»c bên ngoà i. Cô cố tình là m ra thế để bảo vệ mình, có đúng không?
− Không đúng. - má»™t cÆ¡n gió nhẹ thoáng qua, Minh Äăng bá»—ng nghe lòng rung Ä‘á»™ng. Không Tá» Khiêm, anh không có quyá»n tách tôi ra khá»i cái vá» của mình. - Anh chỉ Ä‘oán mò thôi.
− Tôi không Ä‘oán mò. Äó là sá»± tháºt... - Tá» Khiêm kiên quyết - Bằng cuá»™c sống thiếu cha đã khiến cô mất thăng bằng trong cuá»™c sống. Tá»± ty vá» giá»›i tÃnh của mình bắt cô phải biến thà nh nam tÃnh. Cô có cảm giác nhÆ° váºy an toà n, sẽ không còn thua thiệt nữa.
− Không - Minh Äăng lắc đầu nghe giá»ng yếu dần Ä‘i - Anh nói báºy. Tôi không có.
− Cô có! - Tá» Khiêm nghiêm giá»ng - Váºy cô có biết là mình đã nghÄ© lầm không? Tháºt ra, là con gái hay con trai, chẳng có gì khác biệt. Tốt, xấu, mạnh, yếu Ä‘á»u do tá»± bản thân con ngÆ°á»i ấy, tinh thần ngÆ°á»i ấy quyết định thôi. Hãy trở vá» con ngÆ°á»i tháºt của mình, đừng tá»± chui và o vỠốc hại mình nhÆ° váºy.
− Tôi chẳng có vỠốc nà o, anh đúng bịa chuyện, đặt Ä‘iá»u. - Bịt hai tai mình lại, Minh Äăng hét lá»›n.
− Chuyện gì váºy tụi bây? - Bà Minh vừa xong công việc trở lên, nghe Minh Äăng la lối bà dừng chân lạ lẫm - Lại gây ln nữa à ?
− Anh vá» Ä‘i, tôi chẳng muốn nghe anh nói nữa đâu - Nói xong, Minh Äăng không buồn để ý đến bà Minh, cô đâm đầu chạy.
− Không Minh Äăng cô phải nghe tôi nói...
Tá» Khiêm vá»™i Ä‘uổi theo cô trong cái thở dà i ngao ngán của bà Minh. Ôi tụi trẻ... chẳng biết quý những phút giây hạnh phúc bên nhau má»™t chút nà o. Bên nhau cứ giáºn há»n, gây cãi, xa rồi... nuối tiếc cÅ©ng nhÆ° không...
− á»i.
Äang sải bÆ°á»›c chạy nhanh, Minh Äăng bá»—ng vấp và o hòn đá té nhà o, Tá» Khiêm vá»™i chạy đến đỡ cô ngồi dáºy.
− Minh Äăng em có sao không?
Chiếc quần bị tét má»™t Ä‘Æ°á»ng dà i trên bắp chuối chân. Vừa Ä‘au, vừa thẹn, không biết nói sao Minh Äăng bá»—ng khóc òa lên nhÆ° đứa trẻ. Vừa khóc, cô vừa co tay đấm mạnh và o ngá»±c Tá» Khiêm.
− Tại anh, tại anh tất cả không biết đâu, Ä‘á»n tôi Ä‘i...
Bị cô đánh mà Tá» Khiêm chẳng nghe Ä‘au má»™t chút nà o. Ngây ngÆ°á»i ra ngắm gÆ°Æ¡ng mặt dá»—i há»n đầy nÆ°á»›c mắt của Minh Äăng, Tá» Khiêm bá»—ng nghe lòng rạt rà o má»™t cảm giác thân thÆ°Æ¡ng kỳ lạ, cuối cùng rồi... Minh Äăng cÅ©ng trở vá» vá»›i con ngÆ°á»i tháºt của mình. Äó, con gái là nhÆ° váºy, là m nÅ©ng, mè nheo, bắt Ä‘á»n, phụng phịu. Minh Äăng, em có biết khi dá»—i há»n, em đẹp lắm không? HÆ¡n má»i giai nhân trên thế gian nà y cng lại.
− Anh là m gì mà nhìn tôi dữ váºy? - Äấm anh má»™t hồi, chợt tỉnh ra, Minh Äăng nghe xấu hổ quá chừng. Cô xÆ°ng xỉa mặt.
− Chẳng là m gì anh ngắm em thôi, Minh Äăng, em đẹp quá!
− Không ai mượn anh khen - Cúi mặt lau nhanh dòng nÆ°á»›c mắt, Minh Äăng nghe lòng nhÆ° ấm lại, có lẽ mình đẹp tháºt!
− Không ai mượn, anh thấy đẹp thì tự khen thôi - TỠKhiêm nhìn mãi mà u hồng trên đôi má của cô. Tự nhiên anh thấy tay mình nhẹ chạm và o mặt cô một cái.
− Anh là m gì váºy? - Minh Äăng lại la to.
Tá» Khiêm xấu hổ vá»›i khách Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, anh cúi đầu nói nhá»:
− Là m gì đâu, chỉ định lau h giùm em nÆ°á»›c mắt thôi. Váºy cÅ©ng la, con gái gì mà hung dữ quá.
− Ừ hung dữ váºy thì sao? - Minh Äăng vá» Ä‘anh đá nói, chống tay đứng dáºy, nhÆ°ng không được, cô té quỵ xuống ngay - Ui da, Ä‘au quá!
− Äể anh coi! - Tá» Khiêm vi lo lắng đỡ lấy cô - Trá»i Æ¡i, ngồi yên đó, chảy máu rồi. Äể anh Ä‘i mua thuốc.
Nhìn anh xăng xái chạy và o má»™t tiệm thuốc tây gần đó, rồi lỉnh kỉnh mang ra nà o thuốc Ä‘á», nà o cồn, nà o gạc, nà o bông băng. Minh Äăng cúi đầu giấu nụ cÆ°á»i hạnh phúc. Thì ra... cái cảm giác được quan tâm lo lắng nó êm Ä‘á»m thế! Hèn gì bá»n Thu Huyá»n, Mẫn Nghi, tụi nó thà bị chá»i, để được yêu. Chà ... bá»—ng nhiên Ä‘Æ°a mắt ngó Tá» Khiêm, Minh Äăng cÆ°á»i má»™t mình.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:36 PM.
|
09-03-2008, 05:24 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Thì ra Minh Äăng không cố chấp nhÆ° mình tưởng. Hạ kÃnh xe, tay chống cằm, Tá» Khiêm hà i lòng nhìn theo bóng Minh Äăng. CÅ©ng có đầu óc lắm! Váºy mà đêm qua, thấy cô tắt đèn Ä‘i ngủ sá»›m, anh cứ tưởng bao công sức của mình đổ sông, đổ biển rồi.
Lần đó, Ä‘á»c xong dòng nháºt ký của Minh Äăng, Tá» Khiêm không ngạc nhiên nhiá»u, vì ngay từ đầu anh đã có ý nghi ngá». Anh chỉ cảm thấy bất ngá» và thú vị thôi. Phải, anh đã có được cái cảm giác tuyệt vá»i của kẻ lần đầu Ä‘i khám phá bà máºt chăng? Và ... có lẽ đúng nhÆ° váºy tháºt, thế giá»›i ná»™i tâm đầy huyá»n bà của Minh Äăng, từ đây anh đã có thể Ä‘á»c được rồi.
Äá»c, hiểu để rồi thông cảm. Tá» Khiêm bá»—ng thấy mình có trách nhiệm cùng cô. Vì sao? Anh cÅ©ng không biết nữa, dÆ°á»ng nhÆ° máu trinh thám và cái táºt thÃch xen và o chuyện ngÆ°á»i khác nó kÃch Ä‘á»™ng anh và ... dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng vì má»™t cái gì đó tháºt êm Ä‘á»m, ấm cúng Ä‘ang len lá»i và o trái tim anh nữa.
Nó bắt anh bá» công ty, bá» hợp đồng, lặn li xuống Cần ThÆ¡ gặp mẹ Minh Äăng. Kinh nghiệm của má»™t thám tá» chÆ°a phá án lần nà o bảo vá»›i anh nhÆ° váºy. Muốn giải tá»a được ná»—i oán háºn của Minh Äăng, trÆ°á»›c tiên cần phải mở cái nút thắt của hai báºc sinh thà nh.
Sá»± hiện diện chẳng đúng lúc của Minh Äăng đã khiến anh không thá»±c hiện được kế hoạch lá»›n của mình. Hôm đó, vừa thấy bóng cô xuất hiện ngoà i khung cá»a, trái tim anh đã thất vá»ng thở dà i. Ma Ä‘Æ°a lối, quá»· Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng cho cô ta vá» chi không biết, công cóc mất thôi!
NhÆ°ng... không phải thế! Kết quả vượt mức mong chá», để đến bây giá» ngồi ở đây, táºn mắt nhìn cô há»›n hở chạy và o nhà nháºn cha rồi anh vẫn chÆ°a tin. Lẽ nà o má»i chuyện lại diá»…n ra nhanh nhÆ° thế? Lim dim mắt, anh nhá»› lại cuá»™c tranh cãi của mình vá»›i Minh Äăng.
− Tôi không thể, tôi không thể nhìn cha để mất mẹ được. Bà đã hy sinh cho tôi cả cuá»™c Ä‘á»i, trong lúc ông ấy bá» mặc tôi - Bịt chặt tai Minh Äăng hét lá»›n tỠý không nghe lá»i anh khuyên giải.
Lặng im, chá» cho cô qua cÆ¡n kÃch Ä‘á»™ng, Tá» Khiêm má»›i nhẹ gỡ tay cô xuống, êm giá»ng bảo
− Em nói sai rồi, ông ấy không bá» mặc em trong từng ấy năm trá»i, lá»—i ấy là của mẹ em. Lẽ ra bà phải cho cha con em gặp nhau từ sá»›m.
− Mẹ tôi không có lá»—i - Vẫn nhÆ° bao lần trÆ°á»›c, má»—i lần nghe Tá» Khiêm bảo mẹ mình có lá»—i, Minh Äăng trợn mắt lên - Bà có quyá»n là m nhÆ° váºy.
− Bà không có quyá»n cấm em gặp cha - Tá» Khiêm giữ nguyên ý của mình - Dù anh không biết bác Thà nh có lá»—i gì trong câu chuyện của hai ngÆ°á»i. Anh chỉ biết em là má»™t nữa của bác ấy tạo ra. Mẹ em có thể háºn, có thể không nhìn mặt bác Thà nh, nhÆ°ng không thể cấm Ä‘oán em nhìn cha được. ChÃnh mẹ em đã khiến bác Thà nh không tròn trách nhiệm má»™t ngÆ°á»i cha đối vá»›i em.
− Mẹ tôi không có lá»—i - Äuối lý, Minh Äăng chỉ biết lắc đầu.
TỠKhiêm nhẹ nắm lấy tay cô:
− Nếu mẹ em không có lá»—i, thì bác Thà nh cÅ©ng chẳng có lá»—i gì. Em không thấy bác ấy bao năm trá»i lặn li tìm con, ngay cả sá»± sống của mình, cÅ©ng vì con mà mạo hiểm.
Nghe nhắc đến sá»± sống chết của cha, Minh Äăng không ká»m được lòng mình, báºt khóc.
− NhÆ°ng... nếu nháºn cha... tôi Ä‘Ã nh phải mất mẹ sao?
− Không có chuyện ấy đâu. - Nâng mặt lên, Tá» Khiêm nhẹ lau cho cô giá»t lệ - Nháºn bác Thà nh là cha, em sẽ thêm chứ chẳng mất bao giá». Tin anh Ä‘i, bằng không, lÆ°Æ¡ng tâm em sẽ trá»n Ä‘á»i ray rứt, nếu chẳng may sau cuá»™c phẫu thuáºt nà y, bác Thà nh sẽ ra Ä‘i.
− Anh nói báºy! - Trong tay mình, Tá» Khiêm thấy vai Minh Äăng run nhẹ - Ba tôi sẽ không sao.
− Anh cÅ©ng tin nhÆ° váºy - Gáºt đầu, Tá» Khiêm mỉm cÆ°á»i, đồng ý vá»›i cách dùng từ của Minh Äăng. Cô đã gá»i ba thay cho từ ông ấy lạnh lùng xa lạ - Má»i chuyện sẽ tốt đẹp hÆ¡n nếu em chịu nháºn bác Thà nh. Biết mẹ em còn sống, bác ấy sẽ thêm yêu Ä‘á»i, tin tưởng và o cuá»™c sống, Ä‘iá»u đó sẽ có lợi cho bác ấy trong giá» lên bà n phẫu thuáºt.
NgÆ°á»›c mắt nhìn anh má»™t cái tháºt lâu, Minh Äăng chợt đứng lên, không nói tiếng nà o, cô Ä‘i và o phòng mình đóng cá»a. Ãnh đèn tắt liá»n ngay sau đó....
− TỠKhiêm đưa tôi đến bệnh viện mau, kẻo không còn kịp nữa!
Mãi nghÄ© vẩn vÆ¡, Tá» Khiêm không nhìn thấy Minh Äăng bÆ°á»›c trở ra, đến khi bị cô Ä‘áºp mạnh và o vai hét lá»›n, anh má»›i giáºt mình, quay đầu lại.
− Hả? Em nói gì? Sao mặt em xanh mét váºy?
− Äến bệnh viện mau. Ba tôi sắp phải lên bà n mổ. - ÄÆ°a tay vuốt mồ hôi tuôn ròng trên trán, Minh Äăng giục giã
− Hả? Ừ.
Quýnh theo cô, Tá» Khiêm cho xe nổ máy, vụt Ä‘i ngay. Hồi lâu nhÆ° má»›i chợt nhá»› anh nhÃu mà y lạ lẫm
− Sao lại lên bà n mổ. Hôm nay mới là ngà y tám cơ mà ? Còn hơn hai ngà y nữa...
− Anh đừng nói, lo chạy xe Ä‘i... nhanh lên, kẻo không kip nữa... trá»i Æ¡i - hai bà n tay xoắn và o nhau, Minh Äăng lo lắng... - nếu ba có chuyện gì... tôi sẽ không tha thứ cho mình đâu...
− An tâm Ä‘i, bác Thà nh sẽ không sao! - Nhẹ vá»— tay an ủi, Tá» Khiêm nghiến răng kéo mạnh tay ga, vá»t qua đèn Ä‘á», chiếc xe còn bất chấp còi cảnh sát, vá»t Ä‘i nhÆ° mÅ©i tên bay.
o O o
− Trá»i Minh Äăng, cáºu Ä‘i đâu? Cáºu có biết ba của cáºu đã... ở...
Äang ngồi đứng không yên, lo lắng trÆ°á»›c phòng phẫu thuáºt, thấy Minh Äăng, Mẫn Nghi mừng quá. Vụt đứng lên, cô nói luôn má»™t trà ng dà i rồi má»›i nháºn ra cạnh Minh Äăng còn có má»™t chà ng trai nữa. Hốt hoảng, cô lắp bắp quẹo lá»i.
− Ba của mình....
− Không cần phải giấu, anh ta biết cả rồi. - Xua tay, Minh Äăng Ä‘i thẳng đến phòng phẫu thuáºt.
− Mở cá»a...
− Không được... - Mẫn Nghi cố chạy theo giữ tay cô lại - Cuá»™c phẫu thuáºt đã bắt đầu gần ná»a tiếng rồi.
− Cáºu nói sao? cuá»™c phẫu thuáºt đã bắt đầu. Trá»i Æ¡i sao lại nhÆ° váºy được? - Chết Ä‘iếng ngÆ°á»i, Minh Äăng té ngồi luôn xuống ghế - Lẽ nà o... tôi không còn có cÆ¡ há»™i gặp lại cha mình nữa.
− Äừng bi quan quá Minh Äăng. cuá»™c phẫu thuáºt sẽ thà nh công tốt đẹp mà !
Nhẹ đặt tay lên vai cô, Tá» Khiêm an ủi trong ánh mắt mở to lạ lẫm của Mẫn Nghi. Giữa bá»n hỠđã xảy ra chuyện gì rồi? Sao thân máºt váºy?
− Không thà nh công tốt đẹp đâu. - Lắc đầu, Minh Äăng khóc nghẹn ngà o - Linh cảm đã báo vá»›i em nhÆ° váºy. Ba sẽ không tỉnh lại đâu. Äó là cái giá mà em phải trả cho tÃnh cố chấp của mình.
− Tại em quá lo lắng cho bác ấy thôi - Nhẹ vuốt tóc cô, Tá» Khiêm mỉm cÆ°á»i tin tưởng - cuá»™c phẫu thuáºt sẽ thà nh công tốt đẹp. Linh cảm của anh báo nhÆ° váºy, linh cảm của Mẫn Nghi cÅ©ng báo nhÆ° váºy nữa. Không tin, em có thể há»i cô ấy thá» xem.
NgÆ°á»›c mắt lên, thấy Mẫn Nghi gáºt đầu chắc chắn, Minh Äăng má»›i tạm an tâm, cô nói
− Cuá»™c phẫu thuáºt tiến hà nh sá»›m hÆ¡n dá»± định hai ngà y. Vì sao thế? Sức khá»e... ba tá»› có vần Ä‘á» Æ°?
− Thì ra cáºu đã biết... - không trả lá»i Minh Äăng, Mẫn Nghi nghe tò mò quá - Ai đã nói cho cáºu biết? Có phải bác Thà nh không?
− Cáºu trả lá»i tá»› Ä‘i? Tại sao cuá»™c phẫu thuáºt lại phải sá»›m hÆ¡n dá»± định? Ba tá»› đã gặp chuyện gì? - Nóng lòng quan tâm sức khá»e cha, Minh Äăng gà o bạn, Mẫn Nghi nhẹ nhún vai.
− Tá»› chẳng biết, chẳng hay gì cả, đùng má»™t cái, bác ấy bảo mình phải mổ - NgÆ°ng má»™t chút, nhìn thấy vẻ hà i lòng trong mắt bạn Mẫn Nghi nói luôn - dÆ°á»ng nhÆ°, tá»± bác ấy đổi lịch mổ của mình, vì... hôm nay... nghe đâu Ä‘Ãch thân bác sÄ© trưởng khoa sẽ má»— giúp bệnh viện bốn ca cấp cứu.
− Tháºt váºy Æ°? - Tá» Khiêm bá»—ng kêu lên mừng rỡ - tháºt là may mắn, Minh Äăng, em hãy mừng lên Ä‘i, ba của em đã được cứu rồi.
− Vì sao cÆ¡? - Minh Äăng không hiểu.
Tá» Khiêm ôn tồn giải thÃch:
− Vì William là bác sÄ© phẫu thuáºt não b tà i danh. Bệnh nhân nà o được ông ta đặt dao và o, coi nhÆ° được cải tá» hồi sinh đó.
− Tháºt váºy Æ°? Ôi em mừng quá - Quên mất mình Ä‘ang đứng trÆ°á»›c phòng phẫu thuáºt Minh Äăng nhảy cẫng lên hét lá»›n, là m cô y tá phải bÆ°á»›c lại gần cản cô.
− Ai cho mấy ngÆ°á»i đứng đây rồi còn la hét nữa. Vui lòng ra ngoà i phòng đợi đứng chá».
− Vâng, vâng ạ! - không pháºt lòng, Minh Äăng vui vẻ cùng Mẫn Nghi và Tá» Khiêm bÆ°á»›c ra ngoà i. Äôi mắt long lanh sáng, cô nhẹ siết chặt tay hai ngÆ°á»i bạn và thú tháºt lòng mình.
− Cám Æ¡n, tôi thà nh tháºt cám Æ¡n.
− Khách sáo!
Mẫn Nghi giáºt mạnh tay sau cái liếc dà i trong lúc Tá» Khiêm cÆ°á»i sảng khoái.
− Cô mèo con lại vẽ chuyện rồi.
− Minh Äăng, cáºu khai tháºt cho mình nhe - lợi dụng lúc bạn Ä‘ang vui, Mẫn Nghi giải toả ngay ná»—i nghi ngá» Ä‘ang thắc mắc giữa lòng - Cáºu và Tá» Khiêm... hai ngÆ°á»i yêu nhau rồi... có phải không?
− Hả.
Không chỉ Minh Äăng giáºt bắn mình mà Tá» Khiêm cÅ©ng quay ngay ngÆ°á»i lại. Bốn con mắt mở lá»›n nhìn nhau trong sững sá», bất Ä‘ng, trả lá»i sao vá»›i Mẫn Nghi đây? Mà ... mình đã yêu nhau chÆ°a nhỉ? Sao thẹn thùng... bối rối... quá chừng..
− Äừng hòng qua mặt tá»›, nhìn thái Ä‘ hai ngÆ°á»i bây giá» là tá»› biết ngay mà - Mẫn Nghi lại nhÆ° má»™t công tố viên chuyên nghiệp, vạch trần má»™t Ä‘iá»u giấu giếm giữa lòng ngÆ°á»i - Yêu thì nói yêu để ngÆ°á»i ta còn mừng giùm cho nữa.
− Cáºu đừng nói báºy - Chút thẹn thùng bối rối qua nhanh, Minh Äăng Ä‘Æ°a tay vuốt nhanh gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘á» bừng vì xấu hổ của mình - Tá»› và Tá» Khiêm chỉ là bạn thÆ°á»ng thôi .
− Äúng váºy - Gáºt đầu theo Minh Äăng, Tá» Khiêm bá»—ng cảm thấy pháºt lòng. DÆ°á»ng nhÆ° anh không đồng ý lắm vá»›i lá»i chối của Minh Äăng - A... má»i ngÆ°á»i đâu cả rồi, sao chỉ có mình em lo cho bác Thà nh váºy Mẫn Nghi? Ông Vinh và bà Ngân đâu? Tá»± nãy giá» anh không thấy há».
− Thôi anh đừng nhắc há» là m gì. - Mẫn Nghi chợt thở ra má»™t hÆ¡i dà i. Minh Äăng không hiểu nên thở dà i thất vá»ng câu trả lá»i của Tá» Khiêm hay thở ra chán nản cô, dượng của mình - Em tháºt chẳng biết trả lá»i sao. Bởi cảm tình... đôi khi không chÃnh xác.
− Cáºu nói váºy là sao? - Minh Äăng không hiểu.
Mẫn Nghi đà nh phải nói:
− Há» dÆ°á»ng nhÆ° không đồng tình vá»›i cuá»™c phẫu thuáºt nà y. Tá»› không hiểu lắm, chỉ mang máng nháºn xét là ... há»... mong bác Thà nh chết sá»›m cho rồi.
− Cáºu đừng nói báºy. - Äôi mà y Minh Äăng cau lại - Dù sao há» cÅ©ng là em của ba mình.
− Nói báºy? - Mẫn Nghi lại thở dà i - Tá»› má»›i bảo cảm giác thÆ°á»ng không đúng. CÅ©ng nhÆ° lúc nãy, nhìn hai ngÆ°á»i, tá»› cứ tưởng...
− Cáºu cứ tưởng báºy. - Lại Ä‘á» mặt, Minh Äăng không cho Mẫn Nghi nói trá»n câu.
Cắn nhẹ môi, Tá» Khiêm không tham gia tranh luáºn cùng hai cô gái, e là m pháºt dạ Minh Äăng, ná»—i cảm nháºn của anh hoà n toà n trùng hợp vá»›i cảm nháºn của Mẫn Nghi.
o O o
Từng giây từng phút má»™t....cây kim đồng hồ nhÆ° phải Ä‘eo hòn đá, nhÃch từng tÃch tắc nặng ná». Căn phòng nhá» chứa hÆ¡n năm ngÆ°á»i im lặng nhÆ° tá». Tưởng có thể nghe được từng nhịp tim của má»i ngÆ°á»i.
Dáºp dồn, căng thẳng nhất là nhip tim của Minh Äăng. Äôi tay thà nh kÃnh chắp giữa ngá»±c mình, cô Ä‘ang dùng hết thà nh tâm, nhiệt ý, cầu xin Äức NhÆ° Lai phù há»™ cho sinh mạng của cha. Tám phút nữa thôi, bác sÄ© bảo kết quả sẽ được Ä‘em ra....sao thá»i gian lại nhÆ° bá»—ng đứng yên bất Ä‘á»™ng?
Cạnh bên cô, nhịp tim của Tá» Khiêm và Mẫn Nghi có yên bình hÆ¡n má»™t chút, vì dù quan tâm, lo lắng cho cô, ngÆ°á»i nằm trong phong hồi sức kia, đâu phải là thân nhân, ruá»™t thịt. Nắm tay cô, lo lắng, ân cần tạo niá»m tin cho cô thế nà y là đầy đủ lắm rồi. Không có há»... cô đã không thể đứng vững đến phút nà y.
Cá»a sổ bên kia, đối diện vá»›i cô là cặp vợ chồng Hữu Vinh, Kim Ngân. Há» Ä‘ang đứng cạnh bên nhau, lặng yên bất Ä‘á»™ng. Trái tim há» cÅ©ng Ä‘ang dáºp dồn nhÆ°ng nhịp Ä‘áºp khác thÆ°á»ng. NhÆ°ng... nhÆ°ng nhịp Ä‘áºp ấy mang nghÄ©a gì? Minh Äăng không Ä‘oán được.
CÅ©ng nhÆ° không biết hỠđã nghÄ© gì khi được mình tá» bà y sá»± tháºt. Äôi mắt lặng câm, gÆ°Æ¡ng mặt lạnh nhÆ° tiá»n, há» thản nhiên nghe đứa cháu nháºn mình là ruá»™t thịt. DÆ°á»ng nhÆ° vá»›i há», cô, Mẫn Nghi hay má»™t ngÆ°á»i nà o cÅ©ng váºy thôi. Sá»± hiện diện của đứa cháu nà y không là m há» vui mừng má»™t chút nà o.
− Minh Äăng - Cây kim đồng hồ đã chỉ đến số ba, còn đúng năm phút nữa, kết quả sẽ được bác sÄ© Ä‘em ra. Bà Ngân bá»—ng quay đầu lại. Dù cố tình hạ bá»›t âm thanh, nhÆ°ng giá»ng bà vẫn rè rè, vang rá»n giữa thinh không nghe rất ghê tai - cô bảo mình là con của anh Hai, nhÆ°ng tôi chẳng tin đâu. CÅ©ng nhÆ° không tin cả Mẫn Nghi nữa, lấy gì là m bằng chứng? Lấy gì bảo đảm các ngÆ°á»i không vì lòng tham đến nháºn cha để chia gia tà i chứ?
Nháºn cha để chia gia tà i? Minh Äăng bá»—ng nghe nóng mÅ©i. Chút thiện cảm dà nh cho ngÆ°á»i em của cha mình biến mất. Tại sao bà có thể coi thÆ°á»ng cô nhÆ° váºy, thá»±c tâm, từ đầu đến giá», cô chÆ°a má»™t lần nghÄ© đến tà i sản của cha. Không muốn mà Minh Äăng cÅ©ng phải báºt lên cÆ°á»i khẩy.
− Nháºn cha để chia gia tà i? Cô tháºt khéo lo xa. An tâm Ä‘i, ba tôi sẽ không sao và ông biết cách tÃnh toán vá»›i gia tà i của mình mà . Cô không phải mất phấn đâu.
− Mà y... - không ngá» bị trả đòn Ä‘au, bà Ngân tức lồng lên, nhÆ°ng không thể là m ầm Ä© giữa nÆ¡i công cá»™ng, bà quay sang ông Vinh Ä‘ay nghiến - có nghe nó nói không? Là m gì mà đứng Ä‘á»±c ra nhÆ° con ngá»—ng váºy.
− Con bé nà y - liếm môi mình, ông Vinh lấp bấp - ÄÃch thá»±c là con của anh Hai rồi. Nó giống Minh Nhi nhÆ° đúc.
− Giá» nà y mà ông còn tÆ¡ tưởng đến còn quá»· cái đó à ? - nhÆ° lá»a hồng được tÆ°á»›i thêm dầu cÆ¡n giáºn bùng lên, bà nắm tai ông quay mạnh.
Minh Äăng trừng đôi mắt:
− Cô không được xúc phạm đến mẹ tôi.
− Sao không? - Quay phắt lại ngay, bà Ngân rÃt giá»ng - Sao tao lại không được nói. Danh giá gì hạng gái bán trôn nuôi miệng đó mà ngạo mạn chứ?
Bốp.
Không chịu được sá»± sỉ nhục đến mẹ mình, Minh Äăng bÆ°á»›c đến vung thẳng tay tát mạnh và o mặt bà má»™t cái.
− Khôn hồn thì rút lại lá»i mình vừa nói.
− A con ranh, dám đánh bà ?
Không nhịn, bà chụp mạnh lấy đầu Minh Äăng rịt xuống. Cuá»™c ẩu đả diá»…n ra nhanh má»™t cách bất ngá» khiến chẳng ai kịp trở tay ngăn cản.
− Ôi là m gì váºy? - đúng lúc cô y tá cầm bản kết quả bÆ°á»›c ra. Thấy hai ngÆ°á»i ôm nhau ẩu đả, cô sợ quá ôm ngá»±c mình la lá»›n - Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu...
− Minh Äăng thôi Ä‘i - Tá» Khiêm cố cản Minh Äăng.
− Bà thôi đi mà - còn ông Vinh thì kéo bà Ngân.
− Kết quả có rồi - Mẫn Nghi la lớn.
Câu nói của Mẫn Nghi xem ra có tác dụng hÆ¡n sá»± ngăn cản của hai đấng mà y râu nhiá»u lắm. Ngay tức khắc, cả hai đối thủ đồng buông tay, ngây ngÆ°á»i, hÆ°á»›ng mắt vá» phÃa cô y tá chá» nghe kết quả.
Lắc đầu thở ra chê trách rồi cô y tá cũng phải là m tròn trách nhiệm của mình.
− Ai là thân nhân của ông Thà nh?
− Là tôi - Minh Äăng chạy lại ngay - tôi là con ông ấy.
− Cuá»™c phẫu thuáºt thà nh công tốt đẹp. NhÆ°ng... - chÆ°a kịp thở ra mừng, cô y tá đã thêm và o má»™t chữ nhÆ°ng - Vì... má»™t sá»± cố bất ngá» trong quá trình giải phẫu, ông Thà nh tạm thá»i bị mất trà nhá»› vô thá»i hạn.
− Vô thá»i hạn là sao? - Từ đằng xa, bà Ngân nói vá»ng và o.
Cô y tá nhÃu mà y nhÆ°ng vẫn nói:
− Là ....không thể biết được thá»i hạn phục hồi trà nhá»› của ông là bao lâu. Có thể là má»™t tháng, má»™t năm, hoặc mÆ°á»i năm cÅ©ng không chừng. Äiá»u đó tùy thuá»™c và o bản thân bệnh nhân và cách chăm sóc của gia đình.
− Vâng cám Æ¡n cô - Mỉm cÆ°á»i, bà Ngân nhÆ° rất hà i lòng trÆ°á»›c kết quả báo tin của cô y tá. Quay sang chồng, bà cất giá»ng ngá»t ngà o - Vá» thôi.
− Vá»? - đôi mà y nhÃu lại, ông nhÆ° không hiểu - Sao lại vá», chúng ta chÆ°a thăm anh Hai mà ?
− Có thăm cÅ©ng váºy thôi. Anh ấy mất trà nhá»› rồi, biết ta là ai chứ?
Nói xong, bà nắm tay ông lôi nhanh ra cá»a, không quên ném vá» phÃa Minh Äăng má»™t cái nguýt dà i:
− Hừ. Äúng là ranh con, yêu nữ. Giá»i thì và o nháºn ông ấy là cha Ä‘i. May ra, tình phụ tá» thiêng liêng sẽ giúp ông ta mau bình phục.
− Cô không cần phải dạy, tôi tự biết mình phải là m gì.
Liếm quanh và nh môi khô khốc, Minh Äăng gằn giá»ng rồi bÆ°á»›c nhanh vá» phòng hồi sức. Mặc cho Mẫn Nghi và Tá» Khiêm hối hả chạy theo. HÆ¡n bao giá» hết, cô muốn được gục đầu và o lòng ông Thà nh mà khóc, mà gá»i mãi tiếng cha Æ¡i trìu mến. Cái tiếng cha mà cô Æ°á»›c ao, thèm khát suốt hai mÆ°Æ¡i năm dà i mòn má»i... Liệu cô còn cÆ¡ hi thốt lên không? cuá»™c Ä‘á»i sao bất công vá»›i cô nhÆ° váºy?
o O o
Nhẹ đẩy cánh cá»a bÆ°á»›c và o, lòng Tá» Khiêm nhÆ° xao Ä‘á»™ng. Má»›i có mấy ngà y thôi mà trông Minh Äăng tiá»u tụy quá! Cô nhÆ° đã già thêm ba tuổi váºy.
− Anh và o được chứ?
Bắt gặp tia mắt cô ngÆ°á»›c lên, Tá» Khiêm cất giá»ng dịu dà ng. Không trả lá»i anh, đôi mắt cô cụp xuống.
− Mẫn Nghi bảo em lại không ăn - bÆ°á»›c hẳn và o phòng, Tá» Khiêm nhẹ ngồi xuống cạnh cô - Sao váºy? Em không được khá»e à ?
Giá»t nÆ°á»›c mắt long lanh bên khóe mắt chạy trà n xuống má, Minh Äăng quay mặt và o trong, đôi vai gầy run lên từng cháºp.
− Em lại Ä‘au lòng chuyện của ba à ? - Äặt tay lên vai cô, Tá» Khiêm xoa nhè nhẹ - Äừng tá»± dằn vặt là m khổ mình nhÆ° váºy. Em có nhịn đói chết Ä‘i cÅ©ng không giúp bác Thà nh tỉnh lại đâu. - Rồi anh kéo cô quay trở lại.
− NÃn Ä‘i. Nghe lá»i anh đừng khóc nữa. Dáºy ngoan, ăn hết tô cháo rôi anh chở đến thăm ba.
− Không - Minh Äăng lắc mạnh đầu sợ hãi - Em không đến đó đâu, em không đủ can đảm nhìn ba mình ngá»› ngẩn ngây ngô nhÆ° con nÃt. Không....
− Ngá»› ngẫn, ngây ngô, nhÆ°ng ông ấy là ba của em mà . - Tá» Khiêm nghiêm nét mặt - Bà cô của em đã không nhìn, lẽ nà o em cÅ©ng Ä‘Ã nh bá» mặc? Bác sÄ© nói những gì, em quên hết rồi Æ°? Ký ức của ba em chỉ phục hồi khi được sống trong những ká»· niệm ấn tượng nhất Ä‘á»i mình.
− Em nhá»›, nhÆ°ng... - Thở ra má»™t hÆ¡i dà i, Minh Äăng lắc đầu, ngây thÆ¡ nhÆ° con nÃt. - phải sống xa ba từ thuở lá»t lòng, em là m sao biết ká»· niệm của ba mà nhắc?
− Không biết thì tìm, sao em ngây thÆ¡ váºy? Tháºt uổng công anh bấy lâu nay lầm tưởng...
− Lầm tưởng gì? Anh lầm tưởng gì em chứ?
− Anh lầm tưởng em gan lỳ, giá»i chịu Ä‘á»±ng nhÆ° con trai váºy - cÆ°á»i cÆ°á»i, Tá» Khiêm khiêu khÃch - Ai ngá»... em dở hÆ¡n cả bé thÆ¡. ChÆ°a gì đã khóc nhè, bá» cuá»™c rồi....
Ừ nhỉ? ÄÆ°a tay lên quẹt mắt, Minh Äăng má»›i nháºn ra Tá» Khiêm Ä‘ang nói đúng vá» mình. Sao dạo nà y tâm hồn cô ủy mỵ quá chừng. Chuyện chÆ°a gì đã khóc nhè... đã muốn buông xuôi, thua cả nhá» Mẫn Nghi...
Ba bị mất trà thôi, bác sÄ© bảo vẫn còn cÆ¡ hi phục hồi. Sao cô lại thấy đất trá»i nhÆ° đổ sụp. Chán nản, bi quan hết muốn sống trên Ä‘á»i váºy? Có phải cô chÆ°a từng vấp ngã Ä‘au. Thuở nhá», cạnh bên mẹ... nhiá»u chuyện ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u cô vẫn tỉnh bÆ¡, thản nhiên mà .
Vì... ông ta quá quan trá»ng vá»›i cô hay vì... má»™t Ä‘iá»u gì khác nữa? Minh Äăng không biết. Cô chỉ biết cạnh Tá» Khiêm mình bá»—ng trở nên nhá» bé, yếu Ä‘uối vô cùng. Cô thèm được khóc òa, được gục đầu và o vai anh phó mặc chuyện Ä‘á»i. Tá» Khiêm Æ¡i, anh có biết, bây giá» anh là chá»— dá»±a vững chắc nhất của em không?
− Nói váºy đã giáºn rồi Æ°? - thấy cô bá»—ng thừ ngÆ°á»i ra bất Ä‘á»™ng. Tá» Khiêm lo lắng, anh nhẹ nâng mặt cô lên - tháºt tình anh không muốn đả kÃch, châm chá»c em đâu, anh biết trong hoà n cảnh thế nà y, em Ä‘au khổ lắm. Anh chỉ quá nóng lòng. Anh sợ em gục ngã mất thôi.
− Em biết - Nhẹ gáºt đầu trong tay anh. Minh Äăng lại cÆ°á»i - Mấy ngà y qua em đã là m cho anh và Mẫn Nghi phải báºn lòng. Em xin lá»—i.
− Không cần xin lỗi, chỉ cần em ăn hết giùm anh tô cháo nà y thôi - Hướng mắt sang tô cháo trên bà n, TỠKhiêm nói luôn khi thấy cô dợm lắc đầu - Mẫn Nghi phải cực khổ lắm mới nấu xong tô cháo cho em đó. Không được phụ lòng của Mẫn Nghi đâu.
Cổ há»ng đắng ngắt, Minh Äăng chẳng muốn ăn má»™t chút nà o, nhÆ°ng... nể tình Mẫn Nghi cá»±c khổ, cô Ä‘Ã nh phải vá»›i tay ra.
− Khoan để đó anh - Tá» Khiêm cản lại - Äể anh đút cho.
Nói rồi, anh cầm tô cháo lên, khuấy nhẹ một vòng rồi từ tốn đút cho cô từng muỗng một.
Êm Ä‘á»m quá! Nhắm đôi mắt lại, Minh Äăng cảm nháºn hết hÆ°Æ¡ng vị ngá»t ngà o. Không chỉ ở bên đầu lưỡi mà toà n b má»—i tế bà o trên cÆ¡ thể cô Ä‘á»u nháºn được. Nó dÆ°á»ng nhÆ° từ ánh mắt của anh Ä‘ang trìu mến thân thÆ°Æ¡ng bao phủ lấy ngÆ°á»i cô. Äể... cô nghe nhịp tim mình nhÆ° ngÆ°ng lại. Cả thá»i gian và không gian cÅ©ng bá»—ng dÆ°ng ngÆ°ng lại. Hòa tan, òa vỡ trong má»™t cảm giác lạ thÆ°á»ng.
Tá» Khiêm cÅ©ng thế, cÅ©ng nghe lòng rúng Ä‘á»™ng bồi hồi trÆ°á»›c vẻ đẹp của Minh Äăng. má»™t vẻ đẹp không thể tả thà nh lá»i chỉ có thể cảm nháºn thôi. Lung linh nhÆ° vÆ°Æ¡ng khói mà ngây ngất hồn ngÆ°á»i. ÄÆ°a đẩy bÆ°á»›c chân anh vá» miá»n vô định.
Không cố ý mà bà n tay anh bỗng tìm bà n tay cô siết chặt.
− Tá» Khiêm, anh ra mau, mấy ngÆ°á»i nà y đòi gặp Minh Äăng - Giá»ng Mẫn Nghi chợt la to ngoà i cá»a cắt ngang phút bồi hồi của đôi bạn trẻ.
Hai bà n tay rá»i nhau vá»™i vã trong tia nhìn nghi hoặc của Mẫn Nghi. Há» là m gì thế nhỉ
− Äể anh ra - bá»—ng nghe quê, Tá» Khiêm bÆ°á»›c vi ra cánh cá»a.
Nhá» Mẫn Nghi nà y, nắm tay thôi, lạ lắm sao mà nhìn dữ váºy. Bá»™... Diệp Bân... nó chÆ°a nắm tay cô lần nà o hả.
Còn lại má»™t mình vá»›i Minh Äăng, Mẫn Nghi không nhịn được. Nheo đôi mắt, cô cÆ°á»i cÆ°á»i nhìn bạn.
− Ê bắt quả tang rồi nghe. Lần nà y thì đừng hòng chối.
− Quả tang gì? Chối gì cÆ¡? - Hai má nóng bừng xấu hổ, Minh Äăng vá» không hiểu.
− Thì.. váºy... váºy đó. Chà ng nắm tay nà ng, nhẹ nhà ng tình tứ - Dùng hai bà n tay vuốt nhẹ và o nhau, Mẫn Nghi cố là m tháºt giống Tá» Khiêm - Tá»› đã thấy hết rồi, thôi khai tháºt Ä‘i. Hai ngÆ°á»i bắt đầu từ hồi nà o váºy?
Lòng bá»—ng xốn xang má»™t cảm giác khác thÆ°á»ng, Minh Äăng vá» nghiêm mặt che giấu tình cảm tháºt của mình
− Äừng nói báºy, yêu hồi nà o? Cáºu quên là mình ghét lÅ© con trai nhất Ä‘á»i sao?
− Nhưng... - Chớp mắt, Mẫn Nghi lạ lẫm - Rõ rà ng lúc nãy... tớ thấy...
− Thấy cái gì? - Minh Äăng nạt đùa - Tại mình khóc thÆ°Æ¡ng ba quá, Tá» Khiêm nói an ủi váºy thôi. Chẳng ai nhÆ° cáºu tưởng.
− Hừ tháºt là tiếc quá. - Nhún vai, Mẫn Nghi thở ra má»™t hÆ¡i dà i thất vá»ng. Rồi vá»›t vát má»™t câu, cô tá»± an ủi lấy mình - Cáºu không yêu nhÆ°ng.... Chắc chắn Tá» Khiêm đã yêu cáºu tháºt rồi.
Tim lại Ä‘áºp sai má»™t nhip. Minh Äăng cau có:
− Cáºu chỉ được nÆ°á»›c Ä‘oán mò. Dá»±a và o đâu mà bảo Tá» Khiêm yêu mình chứ?
− Thì dựa và o cách quan tâm, lo lắng của anh ta. - Mẫn Nghi nói như một triết gia - không thì anh ta bỠcông việc của mình, đến đây là m gì chứ?
Minh Äăng vẫn cứng đầu:
− Vì tÃnh Tá» Khiêm thÃch xen và o chuyện của ngÆ°á»i khác thôi.
− Cáºu.... - Mẫn Nghi chÆ°a kịp nói đã nghe giá»ng Tá» Khiêm vang cấp bách.
− Nguy rồi, bác Thà nh đã biến mất.
− Hả? Anh nói gì? - Minh Äăng quay nhanh ngÆ°á»i lại.
Mẫn Nghi tròn vo mắt, không tin.
− Sao nhÆ° váºy được chứ? Hôm qua chúng ta đến, bác ấy vẫn còn ở bệnh viện mà .
− NhÆ°ng ngÆ°á»i bệnh viện vừa thông báo. Äêm qua bác Thà nh Ä‘i vệ sinh xong rồi không thấy quay vá» nữa. Bá»n hỠđã tìm khắp bệnh viện nhÆ°ng không thấy bác Thà nh đâu cả.
− Váºy bác Thà nh Ä‘i đâu chứ? - Mẫn Nghi lại há»i má»™t câu ngá»› ngẩn là m Tá» Khiêm phải bá»±c mình.
− Anh cũng ở đây như em, là m sao biết được.
− Thôi đừng tranh cãi nữa. - Minh Äăng chợt đứng lên - Chúng ta đến bệnh viện Ä‘i. Có lẽ... mãi vui ba lạc Ä‘Æ°á»ng thôi.
− Ừ Ä‘i. - Lá»i Ä‘á» nghị của cô được Mẫn Nghi hưởng ứng ngay.
− Äi anh Khiêm.
Không trả lá»i hai cô gái, Tá» Khiêm lặng yên đứng trầm tÆ° bên cá»a sổ. Má»i việc chẳng giản Ä‘Æ¡n nhÆ° Minh Äăng đã nghÄ© đâu. Thằng thám tá» trong anh vừa linh cảm. Có âm mÆ°u. Trong chuyện nà y, nhất định có âm mÆ°u gì đó....
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:39 PM.
|
09-03-2008, 05:25 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
Äợi cho Minh Äăng, Mẫn Nghi và Tá» Khiêm lạnh lùng thông báo:
− Lẽ ra tôi có thể Ä‘á»c di chúc không cần đến sá»± hiện diện của các ngÆ°á»i. NhÆ°ng... để cho má»i sá»± được rõ rà ng minh bạch, tôi cho má»i cả ba ngÆ°á»i đến. Cả Tá» Khiêm, dù anh ta chẳng quan hệ gì đến chuyện nhà tôi.
− Äá»c di chúc? - Nghiêng đầu, Minh Äăng nhÆ° ra lạ lùng - Tại sao lại Ä‘á»c di chúc? Ba của tôi có chết đâu? á»”ng chỉ tạm thá»i Ä‘i lạc thôi mà .
− Không phải Ä‘i lạc mà là mất tÃch! - Môi bà Ngân thoáng nở má»™t nụ cÆ°á»i khó hiểu - Mà dù cho ông ta có còn hiện diện trên thế gian nà y cÅ©ng vô dụng mà thôi. Ông ta đã mất trà rồi.
− Bác Thà nh vẫn còn có cơ hi phục hồi trà nhớ. - Mẫn Nghi lên tiếng cãi - Bác sĩ bảo như thế.
− À váºy mà ta quên mất chứ - Vá»— tay lên trán mình bà nhÆ° chợt nhá»› - NhÆ°ng... cÅ©ng váºy thôi cô bé, công ty không thể không có kẻ trong coi. Nên... bản di chúc ấy vẫn phải được thi hà nh. Bao giỠông ấy trở vá», vá»›i trà nhá»› được phục hồi. Ta sẽ trả lại cho ông ấy. - Nói rồi bà hÆ°á»›ng mắt sang hai viên luáºt sÆ° - Các anh có thể tiến hà nh được rồi đó.
− Xì - Trá» dà i môi, Mẫn Nghi nhìn hai viên luáºt sÆ° lăng xăng tiến hà nh các thủ tục hà nh chánh - Bà muốn cÆ°á»›p luôn gia tà i của ngÆ°á»i ta thì có. - Rồi cô quay sang cằn nhằn Minh Äăng - CÅ©ng tại cáºu không, bảo Ä‘Æ°a chứng minh thÆ° ngay từ đầu cứ cãi. Äể bây giá»... mất trắng rồi.
Nghe rõ Mẫn Nghi nói gì nhÆ°ng Minh Äăng không cãi. Không nổi nóng cÅ©ng không thấy tiếc má»™t chút nà o. Phần tà i sản ấy, ngay từ đầu, cô đã không có ý nghÄ© tranh già nh. Hiện tại, Ä‘iá»u cô quan tâm nhất chỉ là sá»± an toà n của cha thôi. Mấy hôm nay, qua thái Ä‘ của bà Ngân, cô đã mang máng nghi ngá». Sá»± mất tÃch của cha... nhất định có sá»± sắp bà y.
NhÆ°ng... ai đó đã sắp bà y? Có phải bà Ngân không? Chẳng có bằng chứng, tháºt khó mà tố cáo bả được.
− Hai mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần trong công ty và ng bạc đá quý Kim Thà nh được để lại cho em gái tôi, bà Nguyá»…n Kim Ngân. - Giá»ng Ä‘á»c sang sảng của vị luáºt sÆ° đã cắt ngang dòng suy tưởng của Minh Äăng. Quay mặt hÆ°á»›ng vá» phÃa bà Ngân, cô nhìn thấy đôi mà y bà chau lại chẳng hà i lòng.
− Hai mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần còn lại cùng toà n b bất Ä‘á»™ng sản gồm: căn biệt thá»± ở Ä‘Æ°á»ng... số... và toà n b nữ trang quý được cất trong két bảo hiểm ngân hà ng Äại Nam sẽ thuá»™c vá» con gái của tôi. Cô... tạm thá»i còn để trống vì hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c chúng tôi đã lạc nhau. Tôi không biết tên con, tôi chỉ biết tên mẹ của đứa bé thôi. Bà Trần ThÆ° Minh, tên thÆ°á»ng gá»i Minh Nhi...
Sóng mÅ©i chợt cay xè, Minh Äăng nghe nÆ°á»›c mắt chảy trên môi mình mặn đắng. Ba Æ¡i! Con đã trách lầm, đã nghÄ© oan vá» ba suốt từng ấy năm trá»i. Thì ra... trong lòng ba, không má»™t phút, má»™t giây nguôi nhung nhá»› vá» con, vá» mẹ. Bản di chúc nà y, rõ rà ng được láºp khi ba chÆ°a nháºn lại con. Váºy mà ... trá»i cao tháºt vô tình... khiến cha con mình phải cách xa nhau mãi. Ngà y trÆ°á»›c... không biết ba đã Ä‘Ã nh... Bây giá»... con đã hiểu... sao lại không có ba bên cạnh? Ba Æ¡i! Con tháºt là cố chấp. Con hối háºn biết bao nhiêu. Tại sao con lại Ä‘Æ°a Mẫn Nghi và o thế vai để gạt ba? Con đã đùa giỡn trên trái tim ba. Có lẽ vì thế mà ... trá»i phạt con. Bao nhiêu khổ Ä‘au, cÆ¡ cá»±c, xin hay đổ hết xuống đầu con. Cầu xin, nÆ¡i phÆ°Æ¡ng trá»i lÆ°u lạc, ba được bình yên. Ba Æ¡i, ba ở đâu?...
− Di chúc đã được Ä‘á»c xong, xin má»i hai bên ký nháºn cho.
Bên luáºt sÆ° Ä‘Æ°a cây bút đến, Minh Äăng há» hững ký nhÆ° mốt kẻ mất hồn. Trong lúc bà Ngân mặt mà y xám ngắt. Ký rẹt và o tá» giấy bà nghiến răng nghe trèo trẹo. Bà tháºt không ngá», mình lại thua Ä‘au Minh Äăng nhÆ° váºy.
Nếu biết trÆ°á»›c di chúc viết thế nà y, bà đã chẳng hý há»ng kêu cả lÅ© ba chúng nó đến nghe đâu. Hừ. Ai có ngá» anh Hai mình lúc nà o cÅ©ng mang hình bóng vợ trong tim nhÆ° váºy. Bà cứ ngỡ, lúc chÆ°a tìm gặp lại con, bao nhiêu tà i sản, anh để lại hết cho mình.
Thì ra, ông bảo Mẫn Nghi Ä‘Æ°a chứng minh thÆ° không để sá»a di chúc nhÆ° bà tưởng. Ông chỉ muốn để Ä‘iá»n tên cô và o khoảng trống chừa sẳn mà thôi. Biết nhÆ° váºy, bà đâu cần phải chạy đôn chạy đáo ngăn ông sá»a di chúc chứ? Thế má»›i biết, thiên tÃnh, bà cà ng tức ứa gan và cà ng biết mình không thể là m gì vá»›i Minh Äăng. Chỉ cần Ä‘em khai sanh đến là cô đủ quyá»n thừa kế. Từ hôm nay cô sẽ là chủ nhân chÃnh thức của căn biệt thá»± và là ngÆ°á»i nắm trong tay hai mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần của công ty và ng bạc đá quý Kim Thà nh. Bà chẳng là m gì được cô Æ°?
− Má»i việc đã xong, chúng tôi vỠđược chứ? - NhÆ° để trêu ngÆ°á»i, chá»c tức bà , Tá» Khiêm Ä‘Æ°a Mẫn Nghi và Minh Äăng đến trÆ°á»›c mặt bà chà o từ biệt.
− Cút ngay, cút khá»i mắt tao láºp tức - Äiên tiết, bà chỉ tay ra cổng hét to.
Tá» Khiêm lại gáºt đầu:
− Ngà y mai lại đến cuá»™c há»p cổ đông, má»i bà đến tham dá»±. Chúng ta sẽ bầu lại chủ tịch hi đồng quản trị.
Nói xong, anh cặp vai hai cô gái bÆ°á»›c nhanh ra cổng. Lòng thầm lo cho công ty Kim Thà nh sắp trải qua giông bão. Liệu Minh Äăng vá»›i đôi vai nhá» có tải nổi con thuyá»n chứa hà ng trăm, hà ng ngà n sá»± sống ấy vượt khá»i phong ba?
Tá» Khiêm và má»i ngÆ°á»i đã vá» hết từ lâu, bà Ngân vẫn ngồi yên trên ghế, mắt trân trân nhìn và o những viên đá nhá» trong ly. Thầm cám Æ¡n Tá» Khiêm đã vô tình nhắc cho mình nhá»› ra má»™t việc vô cùng hệ trá»ng.
CÅ©ng chÆ°a hẳn là tuyệt vá»ng lắm đâu. Môi bà thầm nở nụ cÆ°á»i mãn nguyện. NghÄ© đến cuá»™c tranh cá» ngà y mai. Nhất định chiếc ghế phó chủ tịch há»™i đồng quản trị sẽ thuá»™c vá» bà . Bởi hiện tại bà đang là ngÆ°á»i có số cổ đông cao nhất.
Hai mÆ°á»i phần trăm cổ phần của cha để lại, cng thêm hai mÆ°Æ¡i phần trăm trong tà i sản của ngÆ°á»i anh thất lạc. Vị chi, trong tay bà đã có bốn mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần. Vá»›i hai mÆ°Æ¡i cổ phần của cha, tÆ° cách nà o Minh Äăng đấu lại bà ? Hạ Là chủ tịch hi đồng bà sẽ biết là m thế nà o để nuốt trá»n hai mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần trong tay nó. Sung sÆ°á»›ng quá, bà báºt lên cÆ°á»i ha hả rồi chợt cảm thấy bất an ngay. Sao bà vi quên Ä‘i chứ? Cạnh Minh Äăng lúc nà o cÅ©ng kè kè gã Tá» Khiêm đáng ghét. Gã không chỉ nắm trong tay mÆ°á»i phần trăm cổ phần của công ty, mà còn là con cáo già giữa thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng. Vá»›i uy tÃn của mình, hầu có thể là m các cổ đông suy nghÄ© lại.
NhÆ°ng... có nghÄ© lại cÅ©ng thừa thôi. Bà nghiến chặt răng tin tưởng. Dù Tá» Khiêm có cho hết Minh Äăng số cổ phần của mình, cô cÅ©ng chỉ được ba mÆ°Æ¡i phần trăm thôi. Là m sao mà thắng được bà ? ChÆ°a gì mà bà đã bị thần hồn nát thần tÃnh rồi. Trong đám cổ đông kia, vẫn còn khối kẻ... lệ thuá»™c bà .
− Mẹ nhà mình có khách Æ°? - Vừa Ä‘i há»c vá», nhìn thấy đống ly bá» bn trên bà n, Kim Thoa dừng chân lại há»i - Những ngÆ°á»i ở bệnh viện phải không? HỠđã tìm được bác Thà nh chÆ°a?
Nghe giá»ng con, nét mặt Ä‘ang căng ra trong thủ Ä‘oạn của bà giãn ra nhanh chóng. Äôi mắt nhìn con trìu mến, bà cất giá»ng dịu dà ng
− á»’ không phải những ngÆ°á»i ở bệnh viện đâu, luáºt sÆ° vừa đến đó. Con có biết bác Hai để lại gì cho mẹ con ta không? Ngoà i hai mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần trong công ty ra chẳng còn gì cả.
− Äá»c di chúc rồi Æ°? - Ngồi xuống cạnh bà , Kim Thoa l vẻ ngạc nhiên - Bác Hai chỉ tạm thá»i Ä‘i lạc thôi mà .
− Ừ... - HÆ¡i sượng lại vì không được sá»± hưởng ứng của con, bà giả lả - Mẹ cÅ©ng bảo luáºt sÆ° nhÆ° váºy, nhÆ°ng ông ta không chịu, bảo công ty không thể không có ngÆ°á»i trông coi, nên...
− Con hiểu rồi... - Tin lá»i mẹ, Kim Thoa tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đứng dáºy - Chỉ là vấn Ä‘á» nguyên tắc trên giấy tá» thôi. Chà không ngá» bác Hai lại ghi di chúc chia gia tà i cho chúng ta nhiá»u nhÆ° váºy. Rồi... phản ứng của chị Minh Äăng thế nà o? Chị có... buồn không?
− Sao lại buồn. - Bà Ngân bá»±c dá»c - Bá»—ng dÆ°ng nháºn được hà ng tá»· bạc trên trá»i rÆ¡i xuống. Äịa vị con con có buồn không?
− Chẳng phải bỗng dưng đâu - chớp mắt Kim Thoa quay đầu nhìn mẹ - Chị ấy là con của bác hai đấy.
− Biết rồi mẹ không cần con nhắc - Cố kìm giá»ng đừng cau có, bà quay Ä‘i tránh không cho Kim Thoa nhìn thấy vẻ sa sầm trong ánh mắt. Con bé xÆ°a nay vốn vô tÆ°, bà ng quang vá»›i má»i chuyện trên Ä‘á»i. Nếu biết bà có ý đồ tranh Ä‘oạt tà i sản của Minh Äăng, nó sẽ chẳng hà i lòng.
− Mẹ Æ¡i con lên lầu ngủ má»™t chút đây, má»™t lát năm giá» mẹ nhá»› kêu con dáºy - Thấy mẹ Ä‘t nhiên im lặng, Kim Thoa đứng lên khá»i ghế - Con phải Ä‘i sinh nháºt đấy.
− Ai thế? - Quay trở lại, đôi mắt bà háo hức - Con sẽ mặc áo nà o?
− NhÆ° thÆ°á»ng khi, con sẽ mặc áo đầm. - Lại ngồi xuống cạnh bà , Kim Thoa nao nức - Mẹ biết không, sinh nháºt lần nà y đặc biệt lắm cÆ¡. Chẳng giống lần trÆ°á»›c chút nà o.
− Con kể Ä‘i... - vuốt tóc con, bà nghe lòng nhÆ° má»m lại
− Mẹ biết hôm nay là sinh nháºt của ai không? - Biết mẹ nóng lòng, Kim Thoa cố tình trêu chá»c - Anh ta là ...
− Là con trai Æ°? - Trái tim bà thót nhanh trong ngá»±c, Kim Thoa có bồ rồi sao? Ừ nhỉ, năm nay nó cÅ©ng hÆ¡n mÆ°á»i tám tuổi rồi... - Anh ta là ai váºy?
− Anh ta là Tá» Khiêm - Kim Thoa buông gá»n, bà tròn mắt ngỡ ngà ng.
− TỠKhiêm nà o?... Không phải anh ta chứ?
− Là anh ta đó. - Mắt Kim Thoa mÆ¡ mng - Mẹ biết không, Tá» Khiêm là má»™t ngÆ°á»i rất khác thÆ°á»ng. Cả sinh nháºt của mình cÅ©ng không biết nữa. Tối ngà y cứ chúi mÅ©i và o công việc kinh doanh cứng ngắc, khô cằn nhÆ° cây củi váºy. Năm nay, anh đã gần ba chục tuổi rồi, vẫn chÆ°a có ngÆ°á»i yêu nữa. Mẹ thấy có lạ Ä‘á»i không?
− Con biết nhiá»u vá» anh ta quá. - Nhìn thẳng và o mắt con, bà dò xét. Bà mÆ¡ hồ cảm nháºn được tình cảm giữa lòng con
− Chẳng phải mình con - Rất ngây thÆ¡ Kim Thà nh cãi mẹ - Mà cả đám tụi nó, đứa nà o cÅ©ng biết vá» anh nhÆ° váºy cả. Tụi nó rất tò mò má»—i lần gặp nhau là lôi Tá» Khiêm ra Ä‘á» tà i thảo luáºn. Nà o là anh có đồng tÃnh không? Sao đẹp trai già u có váºy lại sống được thân? Chao Æ¡i, có đứa còn có gan mÆ¡ mng, được là m ngÆ°á»i yêu Tá» Khiêm má»™t lần cho biết. Anh ta nghiêm khắc vá»›i nhân viên lắm, chẳng hiểu có dịu dà ng vá»›i ngÆ°á»i yêu chút nà o không?
− Mấy đứa tụi con còn Ä‘i há»c, sao quen vá»›i Tá» Khiêm được chứ? - Äôi mà y bà cau lại chẳng hà i lòng
Kim Thoa không để ý đến thái đ của mẹ vẫn liến thoắng, hồn nhiên.
− má»™t lần dá»± sinh nháºt Diệp Bân, tụi con gặp Tá» Khiêm ở đó. Và ... riêng con thì... được gặp anh ta và i lần ở công ty bác Hai. Ủa sao váºy mẹ? Mẹ không thÃch con quen vá»›i Tá» Khiêm à ? Anh ta cÅ©ng tốt, có gì đâu.
− Chẳng phải mẹ không thÃch con quen vá»›i Tá» Khiêm, mẹ chỉ sợ con Ä‘em lòng yêu hắn rồi khổ cả Ä‘á»i thôi. Hắn đã có ngÆ°á»i yêu rồi đấy. Con bé Minh Äăng...
− Mẹ mẹ thiệt kỳ quá Ä‘i thôi. Tá»± nhiên gắt gá»ng - Kim Thoa vụt đứng lên khá»i ghế, bá» Ä‘i má»™t nÆ°á»›c - NgÆ°á»i ta còn con nÃt biết gì đâu mà nói yêu nà y yêu ná» chứ?
− Mẹ chỉ lo cho con thôi. - Bà nối đuôi theo con - Cảm giác thất tình đau khổ lắm. Ngà y xưa mẹ...
Chợt bá» ngang câu nói, bà lắc đầu nhìn con khuất dần sau dãy cầu thang. Äôi mắt mÆ¡ mà ng. Bà nghe tim nhói lên má»™t cái Ä‘au trong ngá»±c. Quá khứ từ đâu bá»—ng áºp vá», để từ đôi khóe thu ba long lanh dòng lệ. Hai mÆ°Æ¡i mấy năm rồi, sao bà vẫn không quên? Niá»m Ä‘au, ná»—i nhục ấy, có lẽ sẽ còn Ä‘eo đẳng bà đến hết cuá»™c Ä‘á»i.
o O o
Bà bÆ°á»›c và o đại sảnh công ty, thấy Minh Äăng đứng cạnh Tá» Khiêm, cùng anh cÆ°á»i nói vui vẻ vá»›i các cổ đông, bà Ngân khẽ nhếch môi Ä‘iểm nhẹ nụ cÆ°á»i mai mỉa. Quả đúng nhÆ° dá»± Ä‘oán, thằng nhóc Tá» Khiêm Ä‘ang giá»›i thiệu Minh Äăng vá»›i má»i ngÆ°á»i. Tranh thủ chút cảm tình trÆ°á»›c khi và o cuá»™c há»p.
Chỉ hoà i công thôi nhóc con! ÄÆ°a tay vuốt nhẹ mÅ©i bà khen mình cao tay ấn. Sáng nay, trÆ°á»›c khi đến đây bà cÅ©ng đã gá»i Ä‘iện đến các cổ đông thân tình. cuá»™c đấu nà y, tháºt chẳng cần sức má»™t chút nà o. Ngay từ đầu, cán cân đã nghiêng hẳn vá» phÃa bà rồi.
Äúng tám giá», cuá»™c há»p bắt đầu. Äợi má»i ngÆ°á»i yên vị xong. Bà láºp tức đứng lên chủ trì cuá»™c há»p. Già nh thế chủ Ä‘ng vá» mình. Äể có thể thao thao bất tuyệt những con số doanh thu, bà đã thức trắng đêm qua, đã há»c thuá»™c lòng. ChÃnh xác đến từng con số lẻ, bà quyết tạo ấn tượng đẹp vá» mình vá»›i các cổ đông.
Ngược lại thái Ä‘á»™ nghiêm túc của bà . Từ đầu cuá»™c há»p đến giá». Minh Äăng nhÆ° chẳng quan tâm đến chuyện gì. Mắt ngÆ¡ ngác nhìn quanh, cô lại cúi xong đếm ngón tay mình. Từ má»™t con bé nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, bá»—ng chốc trở thà nh tá»· phú. Cô tháºt không giải thÃch được tâm trạng của mình.
Ngà y trÆ°á»›c sống nghèo hèn bên mẹ. Nhìn ngÆ°á»i ta già u có, cô vẫn thÆ°á»ng ao Æ°á»›c, thèm thuồng. Äêm đêm má»™t mình trên chiếc giÆ°á»ng Ä‘Æ¡n, cô lim dim mắt mÆ¡ mà ng, hy vá»ng được gặp tiên. Äược ông gõ Ä‘Å©a nhằm thay đổi đổi cuá»™c Ä‘á»i mình già u có. Ôi, lúc đó... chắc là cô mừng lắm. Chắc là cô sẽ nhảy cẫng lên, hét to lên mất. Sung sÆ°á»›ng nà o bằng.
Váºy mà ... bây giá» nắm trong tay bạc tá»· cô lại chẳng thấy vui má»™t chút nà o. Mặc cảm ti lá»—i lá»›n dần, cô không biết phải xá» sao cho vẹn. Cô không thể từ chối tà i sản của cha. Vì đó là tấm lòng, là sá»± thÆ°Æ¡ng yêu của ông đối vá»›i cô. Cô đã má»™t lần phạm sai lầm, không thể lặp lại lần thứ hai nghiêm trá»ng hÆ¡n. Cà ng thấy mình có lá»—i vá»›i cha, cô cà ng có trách nhiệm giữ gìn tâm huyết cha má»™t Ä‘á»i để lại.
NhÆ°ng... cÅ©ng khó xá» cho cô biết mấy. Trá»ng cùng cha thì... cô Ä‘Ã nh... lá»—i vá»›i mẹ Æ°? Bà đã ra lá»i cảnh cáo, bắt cô phải chá»n má»™t trong hai. Công cha, nghÄ©a mẹ... bên nà o cÅ©ng trá»ng. Là m sao cô chá»n được bây giá»...
− Tôi Ä‘á» cá» Minh Äăng.
Giá»ng Tá» Khiêm chợt vang to cắt ngang dòng suy nghÄ© của Minh Äăng. Ngỡ ngà ng ngẩng dáºy, tưởng ngÆ°á»i ta gá»i đến mình, cô vi đứng lên, nhanh nhẩu.
− Dạ có!
Là m ai cÅ©ng phải báºt cÆ°á»i ồ. Tá» Khiêm quay đầu lại.
− Em là m gì váºy?
− Không phải anh gá»i em Æ°? - Minh Äăng ngÆ¡ ngác.
Bà Ngân được dịp đả kÃch:
− Chá»n má»™t con bé ngá»› ngẩn thế đứng đầu táºp Ä‘oà n Kim Thà nh Æ°? Tá» Khiêm, đầu của anh nhất định có vấn Ä‘á».
− Minh Äăng không ngá»› ngẩn - Tá» Khiêm lạnh lùng - Chẳng qua cô ta không được táºp trung thôi. Tôi Ä‘á» nghị cứ Ä‘Æ°a tên Minh Äăng và o danh sách ứng cá» viên.
− Vá»›i hai mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần, Minh Äăng không đủ tÆ° cách đứng và o danh sách ứng cá» viên - Nhìn thấy vẻ đồng tình trong mắt các cổ đông, bà Ngân gạt phắt ngay Ä‘á» nghị của Tá» Khiêm.
− Thêm mÆ°á»i phần trăm cổ phần của tôi nữa là ba mÆ°Æ¡i, cô ta đủ tÆ° cách chứ?
Không để ý đến vẻ hằn há»c của bà Ngân, Tá» Khiêm hÆ°á»›ng mắt sang ông BÃnh, ngÆ°á»i lá»›n tuổi và có uy tÃnh nhất công ty. Dù trong tay ông chỉ có năm phần trăm cổ phần. à kiến của ông xÆ°a nay vẫn được má»i ngÆ°á»i xem trá»ng.
− Vá»›i ba mÆ°Æ¡i phần trăm cổ phần, Minh Äăng vẫn chÆ°a phải là ngÆ°á»i có trong tay nhiá»u cổ phần nhất công ty.
− NhÆ°ng... cô ấy là con của bác Thà nh - Con bà i cuối đã ném ra rồi, hết cách, Tá» Khiêm Ä‘Ã nh phải mượn đến uy tÃn của ông Thà nh - Chúng ta có thể linh hoạt cho cô ấy.
− Không thể có chuyện rù rì ở chá»— nà y - Vá»›i thế thắng trong tay, bà Ngân kẻ cả - Tá» Khiêm là nhà kinh doanh mà trong chuyện nà y, anh cứ nhÆ° con nÃt váºy. Giữa thá»i buổi kinh tế thị trÆ°á»ng, đồng tiá»n Ä‘i trÆ°á»›c, tôi không ngại nói thẳng ra. Cái chức vị chủ tịch hi đồng quản trị nà y, ngoà i tôi ra hiện tại không má»™t ai đủ tÆ° cách để già nh đâu.
− Tôi cho cô ấy thêm năm phần trăm cổ đông của mình.
Từ cuối góc bà n, giá»ng ông Vinh chợt vang lên là m má»i ngÆ°á»i phải giáºt mình quay trở lại. Những con mắt nhìn nhau dò há»i. Tai mình có ù không? Sao ông Vinh lại cho Minh Äăng cổ phiếu của mình? Ông ta là chồng của bà Ngân kia mà ?
− Ông cÅ©ng biết lá»±a lúc nói dùa đấy chứ? - Cố nén cÆ¡n giáºn trÆ°á»›c đám đông, bà Ngân cÆ°á»i giả lả, mặt xanh nhÆ° tà u lá.
Ông Vinh nhẹ gáºt đầu lấp bấp:
− Không tôi nói tháºt.
− Ông nói tháºt? - Hai hà m răng nghiến lại, bà Ngân rÃt lên - Gan trá»i, hừ, ông định lấy cổ phiếu của tôi cho con nhãi ấy à ? Äừng mÆ¡ tưởng. Số cổ phiếu ấy tôi đứng tên, ông đừng hòng chạm đến.
− Tôi không lấy cổ phiếu của bà - Cho tay và o túi, ông cháºm rãi lấy ra má»™t xấp cổ phiếu - Äây là cổ phiếu của tôi mua được bằng tiá»n dà nh dụm của mình. Tôi xin tặng hết nó cho Minh Äăng.
− à , thì ra... bao lâu nay ông dám lấy tiá»n lén tôi mua cổ phiếu.
Trong cÆ¡n nóng giáºn, không kiá»m chế được mình, cÅ©ng nhÆ° quên mất địa vị mình Ä‘ang có, bà nhảy tÆ°ng lên hét lá»›n.
− Tại sao ông lại cho nó cổ phiếu của mình? Có phải... ông đã mê đắm nó như từng mê đắm mẹ nó không? Hừ! Toà n là một lũ lăng loà n, khốn nạn.
− Bà không được nói báºy - Không hiểu chuyện gì, Minh Äăng ngẩn ngÆ°á»i ra nghe chuyện. Giá» nghe bà xúc phạm đến mình, cô má»›i trừng đôi mắt - Tôi sẽ kiện bà vá» ti xúc phạm đấy.
− Mà y dám? - Quay trở lại ngay đôi mắt bà nhÆ° muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống Minh Äăng - Lấy tÆ° cách gì kiện tao? Khi những lá»i tao vừa nói hoà n toà n là sá»± tháºt. Mẹ mà y ngà y xÆ°a là điếm, đã cùng má»™t lúc ăn ở vá»›i hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông má»™t lượt.
− Bà ... - Minh Äăng giáºn run ngÆ°á»i.
Nhẹ cÆ°á»i khẩy, bà Ngân chuyển tia mắt thù hằn sang nhìn ông Vinh:
− Không tìn thì mà y há»i ông ấy thá» xem. Má»™t thá»i ông ta cÅ©ng là nạn nhân của mẹ mà y đấy.
− Bà không được xuyên tạc sá»± tháºt - Rút khăn lau mồ hôi trán, ông Vinh cất giá»ng khà n khà n - Chúng tôi tháºt sá»± yêu nhau.
CÆ¡n nghen bốc lên má» mắt, chẳng kịp suy nghÄ©, bà Ngân chụp ngay bình hoa trÆ°á»›c mặt mình ném vá» phÃa chồng. Ông nghiêng đầu né được, nhÆ°ng tấm kÃnh sau lÆ°ng thì không, nó rÆ¡i xuống đất vỡ tan trÆ°á»›c nhiá»u cặp mắt kinh hoà ng. Không ngá» bên trong vẻ đẹp đến lịm ngÆ°á»i của bà Ngân là má»™t tâm hồn hung hăng và tà n bạo thế.
− Thôi đủ rồi - Chợt gõ mạnh cây bút xuống bà n, ông BÃnh nghiêm giá»ng - Xin các ngÆ°á»i tá»± trá»ng cho. Chúng tôi đến đây để há»p không phải để nghe các ngÆ°á»i cải nhau đâu. Rút lại, bây giá» Minh Äăng đã có trong tay ba mÆ°Æ¡i lăm phần trăm cổ phiếu. Còn thiếu năm phần trăm nữa.
− Cháu không nháºn năm phần trăm của dượng Vinh cÅ©ng nhÆ° không mà ng đến chức vị chủ tịch hi đồng quản trị đâu. Cháu là háºu bối, kinh nghiệm chÆ°a có. TÆ° cách gì đứng đầu công ty chứ? Xin mấy chú vui lòng chá»n ngÆ°á»i khác, đủ tà i, đủ sức...
Lá»i nói khiêm tốn của cô đã khiến ban quản trị hi đồng vừa ý. ÄÆ°a mắt nhìn nhau, há» ngầm trao má»™t cái gáºt đầu.
− Minh Äăng à , cháu hãy nháºn năm phần trăm cổ phần của ta Ä‘i - NhÆ° quên mất bà Ngân, ông Vinh Ä‘Æ°a mắt nhìn Minh Äăng tha thiết - Äừng để tâm, đừng chấp nhất những lá»i bà ấy nói. Chẳng phải vô cá»› ta tặng nó cho cháu đâu. Ta Ä‘ang trả nợ Minh Nhi đây, bao năm ta đợi cÆ¡ hi nà y rồi. Cháu nháºn Ä‘i cho lÆ°Æ¡ng tâm ta thanh thản.
− Minh Äăng nháºn Ä‘i - Nhẹ nắm tay Minh Äăng, Tá» Khiêm giáºt nhẹ - Má»i việc giải quyết sau. Nếu nhÆ° em không muốn mình mang Æ¡n, mắc nợ thì xong rồi trả bằng tiá»n mặt cho ông ta váºy.
Ông BÃnh lại gáºt ra hiệu cho cô. Bối rối qua, Minh Äăng Ä‘Ã nh phải vâng lá»i.
− Vẫn còn thiếu năm phần trăm, tư cách nà o mà y đấu cùng tao chứ?
− Minh Äăng đã đủ rồi - Ông BÃnh lại cất lá»i - Cng thêm cổ phần của tôi nữa, cô ấy hoà n toà n đủ tÆ° cách đấu vá»›i bà .
− Cái gì? Cả ông cÅ©ng ủng h nó Æ°? - Hoà n toà n bất ngá», bà Ngân té ngồi luôn xuống ghế. Äầu óc quay cuồng, bà không hiểu vì sao Minh Äăng được nhiá»u đồng tình thế. NhÆ° mẹ nó ngà y xÆ°a váºy, không tranh già nh vẫn thắng được bà .
− Äể cuá»™c bình chá»n được công bằng, tôi Ä‘á» nghị ngÆ°ng cuá»™c há»p - Ông BÃnh lại lên tiếng. Và đỠxuất má»™t ý kiến - Ban hi đồng quản trị xem có được không rồi duyệt nhé. Tôi muốn thay đổi thể lệ bầu cá».
Thay đổi thể lệ bầu cá»? Những đôi mắt đổ dồn vá» phÃa ông chỠđợi. Rất từ tốn, ông cháºm rãi gáºt đầu.
− Phải nhÆ° quý vị đã biết rồi. Từ khi chÃnh phủ Anh tuyên bố bán số và ng dá»± trữ của mình, thị trÆ°á»ng và ng trở nên khủng hoảng. Và ng cÅ©ng giảm Ä‘i đáng kể. Doanh thu của chúng ta trong tháng nà y là không, nếu chẳng muốn nói là công ty phải xá» dụng đến quỹ dá»± trỠđể phát lÆ°Æ¡ng cho nhân viên. Nên... tôi muốn bà Ngân và Minh Äăng cả hai phải láºp ra má»™t kế hoạch cứu vãn tình hình. Và ... dÄ© nhiên là ... bản kế hoạch nà o... được hi đồng chấp nháºn... thì chủ nhân của bản kế hoạch sẽ trá» thà nh chủ tịch hi đồng quản trị. Các vị thấy thế nà o? Có tán thà nh không?
Tán thà nh, dÄ© nhiên là tán thà nh rồi. Những cánh tay đồng giá» cao nhất trÃ. Thầm công phục ông BÃnh là Gia Cát tái sanh. Chuyện lá»›n bằng trá»i, qua tay ông cÅ©ng nhá» thà nh hạt cát ngay. Ai có thể bất đồng vá»›i má»™t ý kiến tuyệt vá»i nhÆ° thế. Vừa thu được kết quả tốt cho công ty, vừa chẳng thiên vị cho bên nà o cả. Hãy chá» xem, bà Ngân hay Minh Äăng là ngÆ°á»i thắng cuá»™c đây?
o O o
Mặc dù Ä‘i sá»›m hÆ¡n giá» hẹn năm phút, ông Vinh vẫn không phải là ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c. Bên ly café đá vÆ¡i hÆ¡n phân ná»a, Minh Äăng đã ngồi đó tá»± bao giá».
Không vá»™i bÆ°á»›c đến ngay, ông lặng yên ngắm Minh Äăng tháºt kỹ. Trong ánh mắt buồn đăm đăm của Minh Äăng, ông nháºn thấy sá»± hiện diện của Minh Nhi trong ấy. Trái tim xao Ä‘á»™ng bồi hồi, ông chợt nghe mi mắt cay xè... Phải kìm lòng lắm, ông má»›i nén lòng không khóc.
− Ông Ä‘i mấy ngÆ°á»i ạ?
Thấy ông cứ đứng tần ngần sau cây ct, má»™t anh bồi lịch sá»± bÆ°á»›c lại gần. Giá»ng nói của anh đã là m Minh Äăng giáºt mình quay lại. Nháºn ra ông, cô đứng dáºy ngay.
− Dượng ơi, cháu ở đây cơ.
− Ờ... á»! - Rút khăn, ông vá» nhÆ° lau bụi trong khóe mắt mình rồi nói bâng quÆ¡ - Già cả, mắt mÅ©i tèm nhem... Cháu ngồi đây mà dượng tìm mãi...
− Má»i dượng ngồi - Minh Äăng nhẹ kéo ghế cho ông rồi há»i - Dượng uống gì?
− Xà mụi!
Buá»™t miệng rồi ông má»›i giáºt mình chợt nhá»›. Hai mÆ°Æ¡i năm rồi, ông má»›i uống lại thứ nÆ°á»›c nà y. Cái thứ nÆ°á»›c vừa chua, vừa mặn mà ai không quen sẽ khó uống vô cùng. NhÆ° ông ngà y xÆ°a váºy. Má»—i lần nâng ly uống, mặt mà y phải nhăn dúm lại, khổ sở vô cùng.
− Cho ly xà mụi - Cất giá»ng vá»›i anh bồi, Minh Äăng cÅ©ng nghe ngạc nhiên nhiá»u. Chẳng phải xà mui là thứ nÆ°á»›c mẹ thÃch nhất sao?
− Cháu muốn dượng cố vấn trong bản kế hoạch phải không? - Sợ Minh Äăng mở lá»i nhá» vả, ông Ä‘i thẳng vấn Ä‘á» - Äừng lo, dượng sẽ giúp cháu mà .
− Cám Æ¡n dượng đã có ý tốt, nhÆ°ng,... - Minh Äăng chợt lắc đầu - Cháu tháºt không có ý nà y. Äể công bằng vá»›i cô, cháu cÅ©ng đã từ chối sá»± giúp đỡ của Tá» Khiêm, để trở thà nh má»™t chủ tịch há»™i đồng quản trị, cháu phải tin chắc mình có thá»±c tà i.
− Cháu đúng là ngÆ°á»i có lòng tá»± trong, nhÆ° mẹ cháu ngà y xÆ°a váºy, dượng vô cùng khâm phục.
Nghe ông nói tốt vá» mẹ của mình, Minh Äăng hà i lòng lắm. Chút thà nh kiến cuối cùng còn sót lại biến mất trong cô. Thì ra... ông ta... dá»… mến hÆ¡n bà cô của mình nhiá»u.
− Cháu chỉ muốn dượng giúp một việc thôi.
− Việc gì cháu cứ nói - Ông sốt sắng - Dượng rất vui lòng.
− Cháu muốn dượng kể lại câu chuyện ngà y xÆ°a của ba mẹ cháu - Nhìn thẳng và o mắt ông Minh Äăng nói.
− Ngay bây giá» Æ°? - NhÆ° sợ hãi, tia mắt ông lẩn tránh - Ta nghÄ© là ... chÆ°a phải lúc đâu. Cháu hãy táºp trung hết tinh thần và o bản kế hoạch Ä‘i ngà y mai đã đến hạn kỳ rồi.
− Cháu không thể táºp trung khi thắc mắc vẫn còn - Minh Äăng cÆ°Æ¡ng quyết - Dượng hãy kể Ä‘i, cháu biết là dượng hiểu rõ chuyện nà y. Tại sao cô lại thù ghét cháu và luôn tá» ra khinh bỉ và căm thù mẹ cháu? Cháu biết chẳng phải tá»± dÆ°ng bà mắng mẹ cháu là hạng bán trôn nuôi miệng. Nhất định có ẩn tình. Dượng Æ¡i, dượng kể Ä‘i... Cháu năn nỉ dượng.
HÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi thở phà o ra. Ông nâng ly xà mui lên môi mình nháºp nhẹ. HÆ°Æ¡ng vị cÅ© vẫn không phai lạt. Dù thá»i gian trôi, bao biến đổi thăng trầm. Ôi! Già u sang lắm chi? Äịa vị mà chi? Sao phút giây nà y ông chợt thèm được quăng Ä‘i tất cả. Trở vá» là m gã sinh viên nghèo khổ. Rau cháo qua ngà y mà lÆ°Æ¡ng tâm thanh thản. Äược sống bằng con ngÆ°á»i tháºt và được yêu bằng trái tim mình. Không đối phó, không lá»c lừa, gian dối...
o O o
Ngà y tốt nghiệp gần ká», bản luáºn án còn dang dở. Váºy mà ... ba ngà y rồi, Hữu Vinh buông xuôi tất cả. Bao tinh thần anh táºp trung và o món quà sinh nháºt, mà lát nữa đây mình sẽ tặng cho Minh Nhi vá»›i ná»—i bất ngá».
Äối vá»›i má»i ngÆ°á»i, món quà của anh chẳng là gì, nhÆ°ng vá»›i Minh Nhi, nó là vô giá. Bởi đó là tấm lòng, là tình yêu của anh đối vá»›i cô.
Ba ngà y liá»n, bỠăn bá» ngủ. Mặc đám bạn cùng phòng trêu chá»c. Hữu Vinh vẫn không nản chÃ. Mãi mê anh khắc hình cô lên cây thÆ°á»›c may.
NgÆ°á»i xÆ°a nói chẳng sai, có công mà i sắc có ngà y nên kim. Từ má»™t mảnh mêka thừa nhà bên cạnh, qua bà n tay anh hôm nay đã trở thà nh cây thÆ°á»›c đẹp tuyệt vá»i có má»™t không hai trên thế gian nà y.
Minh Nhi sẽ bất ngá» và chắc sẽ chẳng tin đâu. Dù hôm đó, chÃnh tay cô đã nhặt mảnh mêka nà y và ước mình có được má»™t cây thÆ°á»›c mà u xanh nhÆ° thế. Rồi cô sẽ bảo anh lén mua cho coi. Biết trÆ°á»›c, nên anh đã khắc gÆ°Æ¡ng mặt cô thay cho hình chim muông, hoa lá.
Phà hÆ¡i thuốc, Hữu Vinh mỉm cÆ°á»i lim dim đôi mắt hình dung đến vẻ mặt sung sÆ°á»›ng của cô. Không cần anh phải đợi đâu, tá»± cô, cô cÅ©ng biết thưởng cho anh cái gì rồi. Chà chà ... ChÆ°a gì đã thấy ngon rồi. Bá» môi cô ấm và thÆ¡m nồng nhÆ° môi trẻ. Dù cô là m anh nht chết Ä‘i thôi. Tháºt đó... thế gian nà y chẳng má»™t ai tệ hÆ¡n cô đâu. Yêu nhau bốn năm rồi, cô vẫn chÆ°a biết... hôn nhÆ° thế nà o cho đúng cách. Và ... có phải vì váºy... mà ... anh yêu cô nhất Ä‘á»i không?
Bốn năm rồi, Hữu Vinh vẫn chưa quên. Lần đầu tiên mình gặp Minh Nhi... giỠnhắc lại, ôi sao mà xấu hổ.
Buổi trÆ°a hôm đó, cả khu ký túc xá im lìm trong giấc ngủ. Bá»—ng dÆ°ng bốn thằng anh dở chứng thèm chua. Thiếu chua hay mà đưa lối quá»· dẫn Ä‘Æ°á»ng Hữu Vinh không biết. Anh chỉ biết chùm máºn chÃnh Ä‘ong Ä‘Æ°a trên cà nh cây của nhà đối diện kia, cứ khiêu khÃch, quyến rủ mình.
Nhìn cánh cá»a nhà nà ng im lìm đóng, cả bá»n Ä‘oán mò. Chắc Ä‘i đâu hết cả rồi. Hoặc là ... đã ngủ say. Thế là cả bá»n nó xúi anh hái trá»™m.
Không thể từ chối, vì... ngoà i anh ra, cả ba chúng nó... chẳng thằng nà o biết leo cây. Thế là Hữu Vinh men theo hà ng rà o, rón rén ôm lấy thân cây, chuyá»n cà nh nhanh thoăn thoắt.
Trá»i, nhiá»u máºn quá! Lên cây rồi Hữu Vinh má»›i biết mình trúng mánh. Chẳng dại gì hái Ä‘em liá»n cho chúng. Chá»…m chệ trên cây cao anh nhồm nhoà m thưởng thức những trái máºn hồng Ä‘Ã o chÃn Ä‘á», má»ng nÆ°á»›c, ngá»t thanh ăn hoà i không biết chán!
Kẻo kẹt!
Äang ăn, chợt bên tai vang lên má»™t âm thanh lạ. Hữu Vinh cúi đầu nhìn xuống rồi chết Ä‘iếng cả ngÆ°á»i. Miếng máºn cắn dỡ nằm yên trong miệng. Dở khóc, dở cÆ°á»i, trong phút chốc, anh Æ°á»›c mình có phép phân thân, Ä‘n thổ nhÆ° Báºc Mã Ôn. Trá»i hỡi, Minh Nhi cô Ä‘i đâu váºy? Cầu mong... đôi mắt cô đừng ngÆ°á»›c nhìn lên tà ng máºn nhe.
Bị phát giác là tên trá»™m, vá»›i anh xấu hổ chỉ má»™t thôi. Còn để cô nhìn thấy... Anh thà chết cho rồi. Nắm chặt tà ng cây, anh thầm nguyá»n rủa lÅ© bạn chung phòng. Biết... nhà ngÆ°á»i đẹp sao không nhắc anh mặc cái quần dà i và o cho lịch sá»±. Äể bây giá»... thân thể nhÆ° váºy... Chỉ được má»™t cái quần đùi ngắn củn, cÅ© xì. Äã váºy, còn ngồi tuốt trên cao nữa, Minh Nhi chỉ cần nhìn lên má»™t cái thôi là ... anh chẳng còn gì để giấu.
Hữu Vinh muốn khép hai chân lại cho kÃn đáo nhÆ°ng không dám e tiếng Ä‘ng sẽ là m cô ngÆ°á»›c nhìn lên. Bây giá», anh chỉ còn biết nguyện cầu, van vái trá»i pháºt, khiến xui cho ngÆ°á»i đẹp bÆ°á»›c trở và o nhà ...
NhÆ°ng... nhÆ° cố tình trêu ngÆ°Æ¡i chá»c tức anh, Mẫn Nghi thủng thỉnh đến bên chiếc xÃch Ä‘u ngồi xuống. Rất vô tÆ°, rất thản nhiên, cô cất giá»ng khe khẽ hát.
− Yêu nhau cởi áo ơi à cho nhau...
Giá»ng cô trong trẻo quá, tá»±a nhÆ° chim oanh Ä‘ang hót váºy, nhÆ°ng... Hữu Vinh... chẳng còn tâm trà để nghe. Cái mòi nà y... coi b lâu lắm... cô má»›i chịu và o nhà ... trá»i Æ¡i... cái chân tê rần. Mấy con kiến và ng mắc dịch, nhÆ° đánh được hÆ¡i ngÆ°á»i thản nhiên cắn mạnh những cái cà ng tháºt là to xuống cổ anh.
− Cha! Máºn chÃn rồi. Ngon quá! Äể mình hái rồi Ä‘em cho mấy anh ở phòng bên ăn phụ.
Äang hát, tia mắt tình cá» chạm phải chùm máºn Ä‘ong Ä‘Æ°a, Minh Nhi đứng dáºy tìm lồng. Xui xẻo cho Hữu Vinh là ... chiếc lồng nằm ngay dÆ°á»›i chân cây máºn, nên... anh chẳng có cách nà o... để thoát thân.
Minh Nhi đã nhặt chiếc lồng lên. Cô bắt đầu hái máºn. Bắt đầu từ những chùm thấp trÆ°á»›c.
− Ôi... cô đừng nhìn lên - Thấy cô bước gần đến chỗ mình, Hữu Vinh hoảng quá la to rồi buông tay té bịch luôn xuống đất ln mấy vòng.
− Ôi!
Bất ngá», Minh Nhi hốt hoảng lùi vi vá» sau má»™t bÆ°á»›c không đợi cô kịp tỉnh thần, Hữu Vinh cắm đầu chạy luôn má»™t mạch vá» phòng.
− Máºn đâu?
Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra vá»›i Hữu Vinh, thấy anh vá», cả bá»n nhao nháo lên há»i
Vừa quê vừa tức, Hữu Vinh nạt lớn:
− Máºn cái con khỉ. Từ nay cấm thằng nà o xúi tao hái máºn.
− Sao váºy?
Cả bá»n ngÆ¡ ngác há»i. Không nhịn được Hữu Vinh kể nguyên trà ng bá»±c dá»c. Nghe xong cả bá»n rÅ© ra cÆ°á»i. Ôi không ngá» chuyện hay nhÆ° thế.
− Váºy... tao đố mà y... ngÆ°á»i đẹp có nhìn thấy... gì chÆ°a?
− Chắc là thấy rồi... ôi chắc cô nà ng yêu luôn thằng Vinh nhà ta quá!
− Ấn tượng chắc là mạnh lắm. Nhất là khi nà ng nhìn thấy cái quần mà u cháo lòng đã bốn ngà y chưa giặt của nó.
Äã quê, cà ng quê hÆ¡n vá»›i lá»i châm chá»c, Hữu Vinh Ä‘iên tiếc chụp chiếc dép dÆ°á»›i chân ném mạnh vá» phÃa chúng.
− im chưa?
− á»i.
Tiếng con gái hét thất thanh, sợ hãi là m cả bá»n giáºt mình quay lại. Những dôi mắt tròn vo lạ lẫm. Những gã sinh viên nhÆ° bị phép thần là m hóa đá, cứ đứng ngây ra bất Ä‘ng trong các tÆ° thế tháºt buồn cÆ°á»i. Trên tay cô là cái rổ không. Và dÆ°á»›i đất là những trái máºn lăn lốc... chiếc dép của Hữu Vinh đã là m đổ tung số máºn của cô rồi.
− Minh... Minh Nhi - má»™t gã hoà n hồn lắp bắp. Ngay láºp tức cả bá»n nhÆ° ngÆ°á»i vừa tỉnh mng chạy ùa Ä‘i ngay. Äứa biến ra toa lét, đứa nhảy lên giÆ°á»ng, chùm chăn kÃn mÃt. Quên mất tá»± nãy giá»... đứa nà o cÅ©ng chỉ được má»™t chiếc quần đùi.
− Em Ä‘em máºn sang biếu mấy anh - Không để ý đến vẻ bối rối của lÅ© con trai, Minh Nhi ngồi xuống nhặt những trái máºn lên. Máºn đầu mùa, ngá»t lắm, mấy anh ăn lấy thảo.
− Không bá»n anh không ăn đâu. Em Ä‘em vá» Ä‘i - Y phục đã chỉnh tá», đám con trai trở nên bạo dạn - Tháºt đó, mấy thứ đồ chua nà y con trai bá»n anh không thÃch ăn đâu.
− Tháºt Æ°?
Minh Nhi hÆ¡i vô tình, nhÆ°ng vì có tịch nên cả bá»n đồng rục rịch.
− Tháºt. à mà quên, em Ä‘em máºn cho thằng Hữu Vinh Ä‘i. Cả phòng nà y, chỉ có mình nó khoái ăn máºn nhất. Hồi nãy... nó qua nhà em ăn trá»™m đấy.
Không ngá» cả bá»n bán cái qua mình. Hữu Vinh tức quá hét lên:
− Tao ăn trá»™m hồi nà o? Tại tụi bây năn nỉ tao thôi. Hừ... đúng là má»™t lÅ© hèn không dám nháºn. Vừa thèm nhá» dãi ra, giá» lại ra Ä‘iệu sÄ© diện hão. Tao nói...
Hữu Vinh bá»—ng nÃn bặt nữa chừng, Minh Nhi Ä‘ang ngÆ°á»›c nhìn anh chăm chú. Äôi mắt cô Ä‘en láy, đẹp là m sao.
− Em không ngá» là m mấy anh phải cãi nhau. Em xin lá»—i. Mấy anh không ăn thì thôi, em Ä‘em sang phòng bên váºy.
Nói xong cô bÆ°ng cả rổ máºn đứng lên, trong tia nhìn tiếc nuối, thèm thuồng của đám con trai. Cho đáng Ä‘á»i, ai bảo thèm mà còn sỉ diện...
Từ sá»± cố, Hữu Vinh không hiểu sao mình cứ hay nhìn lén Minh Nhi. Và ... cô cÅ©ng váºy... để đôi mắt cả hai cứ vô tình chạm phải nhau rồi vi vã quay Ä‘i trong thẹn thùng, bối rối... cứ thế... thá»i gian thấm thoát trôi. Má»›i đó... đã má»™t năm rồi...
má»™t hôm, cả bá»n chung phòng Ä‘i chÆ¡i. Còn lại má»™t mình, buồn quá, Hữu Vinh Ä‘em cây Ä‘Ã n ra trÆ°á»›c cá»a phòng tỉ tê ngồi tâm sá»±. Trách trá»i già sao không cho mình đầu thai và o má»™t gia đình khá giả, để phải thiệt thòi thua chúng bạn nà y.
− Trá»i Æ¡i, con quá»· kia, sao mà y khóc hoà i váºy hả? Mà y muốn trù tao chết nhÆ° mẹ mà y có phải không?
Chợt bên tai, nghe giá»ng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà vang lên the thé. Ngẩng đầu lên, qua hà ng rà o sắt, anh thấy rõ Minh Nhi Ä‘ang gục đầu khóc. Cạnh bé là dì Bảy chủ nhà . Bà đang giáºn dữ mắng nhÆ° trút nÆ°á»›c và o mặt cô rồi Ä‘i thẳng và o nhà .
Má»™t năm dà i Ä‘i há»c, lần đầu tiên Hữu Vinh thấy bà ta nổi giáºn nhÆ° váºy đó. Chẳng biết... Minh Nhi đã phạm lá»—i lầm gì. Dá»±ng cây Ä‘Ã n xuống, đứng lên Hữu Vinh loáng thoáng nhá»› lại lá»i bà lúc nãy.
− Minh Nhi Minh Nhi... - Äến sát hà ng rà o, Hữu Vinh thì thà o gá»i.
Cô nghe những vẫn ngồi yên, cúi đầu khóc mãi.
Những giá»t nÆ°á»›c mắt của cô, sao bá»—ng nhÆ° dao cứa và o lòng anh nhoi nhói. Quên mất con chó dữ cùng bà chủ nhà có thể lao ra bất cứ lúc nà o, anh chống tay leo rà o, đến bên cạnh Minh Nhi.
− Có chuyện gì? Sao cô khóc váºy?
Nhìn anh một cái rất lạ, Minh Nhi lại lắc đầu khóc tiếp. Hữu Vinh tìm bà n tay cô nắm nhẹ.
− Äừng buồn, ở nhà ngÆ°á»i ta phải váºy thôi. Cảm giác đó, lúc nhá» tôi từng trải qua rồi - Thấy cô không khóc nữa, ngó mình, Hữu Vinh nhẹ gáºt đầu - Và tôi cÅ©ng giống nhÆ° cô váºy, mồ côi mẹ...
− NhÆ°ng em chỉ vừa mất mẹ thôi. Ba hôm trÆ°á»›c... vá» thăm, em thấy mẹ vẫn còn khoẻ mạnh nói cÆ°á»i. Sao... con ngÆ°á»i ta lại có thể chết nhanh nhÆ° váºy hả anh Vinh?
− á»’ ... thì tại... - Hữu Vinh nghe bối rối... anh không ngá» mẹ Minh Nhi vừa mất. Lúc nãy... nghe dì Bảy nói nhÆ° váºy... anh cứ ngỡ cô mất mẹ từ lâu rồi.
− Mẹ của em khổ lắm. Trong Ä‘á»i bà chÆ°a từng cô má»™t ngà y vui.
Quẹt tay ngang mắt lau dòng lệ, Minh Nhi Ä‘t nhiên cùng anh tâm sá»± cô nói dá»… dà ng nhÆ° thể anh và cô đã thân nhau từ lâu rồi. Cô kể ba mẹ mình lấy nhau chỉ hạnh phúc được mÆ°Æ¡i tám ngà y thôi. Ba Ä‘i quân dịch rồi mất khi mẹ mang thai cô bảy tháng. Sau đó tục huyá»n vá»›i ngÆ°á»i cha ghẻ không ngá»...ông ta là kẻ thất phu, là cái hÅ© chìm. Tối ngà y chỉ biết xỉn say rồi vá» kiếm chuyện vá»›i vợ con.
Không muốn con mình là nạn nhân của những tráºn đòn vô cá»›, hy vá»ng con có má»™t tÆ°Æ¡ng lai sạng sủa hÆ¡n ngÆ°á»i, bà đà nh đứt ruá»™t gởi con lên ở nhá» nhà ngÆ°á»i chị ruá»™t ở Sà iGòn.
Mang tiếng ở nhá», thá»±c chất, cô chỉ là ngÆ°á»i ở không công cho bà dì khó tÃnh. Không chồng, không con, và rất mê tÃn dị Ä‘oan. Lúc nãy mắng không cho cô khóc, chẳng qua bà sợ nÆ°á»›c mắt của cô lắm xui xẻo nhà mình.
Nghe xong câu chuyện, lòng Hữu Vinh trà n đầy thương cảm. Không ngỠhoà n cảnh Minh Nhi đáng thương như thế. Còn khổ hơn anh nữa...
Từ hôm đó, má»—i buổi chiá»u, anh thÆ°á»ng sang nhà Minh Nhi trò chuyện. Dù sao, lúc buồn có ngÆ°á»i an ủi cùng khuây khá»a phần nà o. Tình yêu cÅ©ng nảy sinh từ đó. Nhẹ nhà ng lắng Ä‘á»ng, nên thÆ¡. Mối tình trong sáng của hai ngÆ°á»i được bạn bè nhiệt tình ủng há»™. Dì của cô cÅ©ng không cấm cản, mà ngược lại, nhiá»u khi thấy anh sang, bà còn lịch sá»± Ä‘i nÆ¡i khác cho anh được tá»± nhiên. Nói gì thì nói, Minh Nhi cÅ©ng là cháu của bà . Nó được hạnh phúc là ... bà mừng lắm. Chắc...nhá» mẹ nó dÆ°á»›i suối và ng linh thiêng phò há»™. Không thì...má»™t sinh viên đại há»c, tÆ°Æ¡ng lai sáng sủa nhÆ° Hữu Vinh là m sao yêu được nó. má»™t con bé nghèo hèn, há»c chÆ°a xong tiểu há»c.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:43 PM.
|
09-03-2008, 05:26 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Viết xong Ä‘oạn lÆ°u bút cuối cùng, cho cô bạn, Hữu Vinh leo lên giÆ°á»ng lim dim mắt. Nghe tiếng con thạch sùng tặc lưỡi than thân. DÆ°á»ng nhÆ°, nó cÅ©ng biết mình sắp phải chia tay vá»›i Hữu Vinh rồi nên tiếng kêu hôm nay nghe buồn lạ.
Không Ä‘a sầu, lãng mạn mà phút nà y Hữu Vinh cÅ©ng nghe lòng trÄ©u nặng ná»—i buồn. Anh chợt thấy lÆ°u luyến căn phòng nhiá»u ká»· niệm, dù trÆ°á»›c đây...anh vẫn thÆ°á»ng nguyá»n rủa nó, vẫn thầm mong có ngà y được tháo cÅ©i xổ lồng.
Nhặt cây bút lên, anh quay ngÆ°á»i nắn nót tô Ä‘áºm và o tÆ°á»ng tên há» của mình cùng lá»i nhắn gởi. Ngà y mai, ai sẽ ở phòng nà y? Sẽ nằm trên giÆ°á»ng của anh đây? Là nam hay nữ váºy? Cố gắng lên bạn nhé!
Cốc cốc cốc...
Nghe tiếng gõ cá»a vang má»™t cách rụt rè không quay lại, Hữu Vinh cÅ©ng biết ai Ä‘ang đến. Còn ai ngoà i Minh Nhi có cái cách gõ cá»a dá»… yêu đến kia?
− Chỉ có mình anh ở nhà thôi ư?
Bước theo anh và o nhà , Minh Nhi nhìn quanh ngơ ngác...
− Các anh ấy đâu cả rồi? Em tưởng...đêm nay các anh phải cùng nhau liên hoan tâm sự chứ?
− Bá»n anh liên hoan rồi - Äêm nay bá»n chúng muốn dà nh tất cả cho ngÆ°á»i mình yêu và ...- NgÆ°ng má»™t chút Hữu Vinh long lanh đôi mắt - Ga lăng nữa... nhÆ°á»ng khung trá»i thÆ¡ má»™ng lại cho hai đứa tụi mình - nói xong, anh ôm lấy eo cô tình tứ - Sao hôm nay em qua trá»… váºy? Không nhá»› anh sao?
Nghiêng đầu, tựa má và o vai anh, Minh Nhi chớp đôi mắt đẹp.
− Sao mà không nhá»›. Lòng em nóng nhÆ° hÆ¡. Chá» dì ngủ xong là leo rà o qua gặp anh liá»n đó. Hổng thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i ta, còn trách nữa.
− Äược rồi quay lại Ä‘i, anh thÆ°Æ¡ng cho. - Nhẹ xoay ngÆ°á»i cô trở lại, Hữu Vinh bồi hồi hôn lên đôi mắt đẹp của cô. MÅ©i anh cà nhẹ lên là n da trắng mịn và dừng lại tháºt lâu trên là n môi má»ng. Nghe nhịp tim cô Ä‘áºp mạnh dÆ°á»›i tay mình.
Dù ra trÆ°á»ng vá»›i anh chỉ là sá»± thay đổi chá»— ở. Dù khoảng cách giữa nhà anh và cô Ä‘i không quá ba mÆ°Æ¡i phút Ä‘Æ°á»ng xe đạp. Dù cuá»™c chia tay nà y chỉ là tạm bợ thôi. NhÆ°ng không hiểu sao, Minh Nhi lại nghe buồn nhiá»u quá. Lo lắng nữa, cô sợ anh nhÆ° cánh chim trá»i. má»™t lần rá»i tổ là không bao giá» quay lại.
− Em sao váºy? - Nghe dòng lệ nóng chảy trà n xuống mặt mình, Hữu Vinh ngÆ°ng nụ hôn, nhìn Minh Nhi nhÆ° lạ lẫm.
Vòng tay ôm chặt lấy anh, cô thổn thức:
− Em yêu anh lắm, anh đừng bỠem nghe.
− Sao anh lại bá» em được chứ? - Hữu Vinh báºt phì cÆ°á»i, bà n tay khẽ vén khá»i má cô những sợi tóc lòa xòa - Em chỉ giá»i tà i tưởng tượng thôi. Không được nói nhÆ° váºy nữa, bằng không anh sẽ phạt em đó.
− Anh phạt em bằng cách nà o? - Minh Nhi vòng tay quanh cổ anh trìu mến.
Hữu Vinh đặt một ngón tay xuống môi cô:
− Anh sẽ hôn em đến chết.
− Không sợ - lắc đầu, Minh Nhi cÆ°á»i khúc khÃch - Em thÃch được anh phạt lắm. Anh phạt em Ä‘i.
− À em dám khÃch anh?
Äiệu bá»™ của cô đã khÃch máu Ä‘Ã n ông trong Hữu Vinh trổi dáºy. Vùng ôm chặt lấy cô, anh ghì môi mình và o môi cô tháºt sát nghe máu Ä‘am mê chảy rần trong cÆ¡ thể. Nổi khát khao lá»›n dần lên. Anh thấy bà n tay mình tiến sâu và o thân thể Minh Nhi. Rồi Ä‘iá»u không cưỡng được đã xảy ra... anh chiếm Ä‘oạt cô má»™t cách yêu thÆ°Æ¡ng và cuồng nhiệt...
Rá»i Minh Nhi trong ná»—i boà ng hoà ng, ngay ngất Hữu Vinh giáºt thót tim sợ hãi. Anh không hiểu sao mình lại là m Ä‘iá»u ấy vá»›i Minh Nhi? Tại sao... má»i việc lại diá»…n ra dá»… dà ng và tá»± nhiên đến thế? Lần thứ nhất trong Ä‘á»i... anh biết đến cảm giác ái ân... Ôi tháºt không ngá»... nó ngay ngất và tuyệt vá»i đến thế.
Còn Minh Nhi - len lén Ä‘Æ°a mắt nhìn sang, anh thấy cô đã ngủ. Mái tóc dà i buông xá»a trên bá» vai trần trắng mịn. Äẹp là m sao, tá»±a nhÆ° thiên thần váºy. Trông mặt cô thanh thản quá, anh không Ä‘oán được lòng cô. Cô có căm thù, có oán háºn anh không?
Äụng nhẹ Minh Nhi. Äặt tay lên tóc nà ng vuốt nhẹ Hữu Vinh trà n ngáºp niá»m thÆ°Æ¡ng. Cúi hôn lên trán Minh Nhi đầy yêu thÆ°Æ¡ng trân trá»ng, anh nhủ lòng sẽ không bao giá» phụ bạc cô đâu. Anh sẽ thÆ°Æ¡ng yêu, sẽ lo lắng, bao bá»c cô suốt cuá»™c Ä‘á»i mình. Yên tâm Ä‘i, anh hứa được là là m được mà ....
Chỉ nhắm mắt cho đỡ xấu hổ thôi, chứ thá»±c ra Minh Nhi chẳng ngủ chút nà o. NgÆ°á»i con gái lần đầu trao Ä‘i nụ hoa Ä‘á»i vẫn là m cô còn run sợ, bà ng hoà ng. Ôi, má»i việc xảy ra sao bất ngá», nhanh chóng. Cứ nhÆ° má»™t giấc mÆ¡ thôi.
Váºy là mình đã trở thà nh vợ của anh rồi - Minh Nhi êm Ä‘á»m nghÄ©. Cô không giáºn không trách cÅ©ng chẳng háºn anh đâu. Chỉ nghe lòng ngáºp đầy hạnh phúc. HÆ¡n bao giá» hết, cô thấy mình yêu anh vô hạn. Yêu hÆ¡n cả cuá»™c Ä‘á»i mình.
− Minh Nhi sao em khóc? Em giáºn anh à ? - Dùng môi uống cạn giá»t lệ trên mặt Minh Nhi, Hữu Vinh êm Ä‘á»m há»i.
− Không - Mở bừng mắt dáºy, cô vòng tay ôm cổ anh trìu mến - Em yêu anh, em hạnh phúc quá thôi mà .
− Tháºt không? - Bá» môi anh chạm nhẹ xuống môi cô.
− Tháºt - Minh Nhi nhẹ gáºt đầu - Nếu anh không tin, em sẽ thá»...
− Thôi em đừng thá»...- Hữu Vinh bịt nhanh môi cô lại - Anh biết, và anh cÅ©ng hứa là sẽ không bao giá» bá» em đâu. Sau khi kiếm được việc là m ổn định, anh sẽ bảo cha nhá» ngÆ°á»i mai mối đến gặp dì em định ngà y hôn lá»…. NhÆ°ng... anh nói trÆ°á»›c, nhà anh nghèo lắm. SÃnh lá»… cÆ°á»›i em sẽ Ä‘Æ¡n giản vô cùng.
− Em không đòi há»i gì cả. Äược anh yêu là đủ lắm rồi - Äôi mắt xa xăm, Minh Nhi nở nụ cÆ°á»i mãn nguyện. Cô nhÆ° đã thấy mình đẹp tuyệt vá»i trong tà áo cÆ°á»›i, bên cạnh Hữu Vinh. Ôi... cái ngà y ấy...hẳn không còn xa nữa.
Thế nhÆ°ng...trá»i chẳng chìu ngÆ°á»i. Lần ấy chia tay, Hữu Vinh không ngỠđó là lần cuối mình được ở cạnh Minh Nhi, cÅ©ng nhÆ° không há» hay biết, chốn quê nhà ... cha đã chá»n vợ sẵn cho mình. Má»i việc đã xong xuôi, chỉ còn chá» anh vá»...là ... hôn lá»… được cá» hà nh ngay.
Cô dâu là Kim Ngân, đại tiểu thÆ° danh giá. Con gái cÆ°ng của tá»· phú Trần Äạt ngÆ°á»i đứng đầu trong giá»›i há»™t xoà n và đá quý.
Vá»›i Hữu Vinh, Kim Ngân không xa lạ. HÆ¡n má»™t lần, anh đã nhìn thấy cô trong đám giá»— của mẹ mình. Theo lá»i cha kể lại, ngà y xÆ°a...má»™t thá»i ông Äạt mê đắm mẹ nhÆ°ng không được. Và ...đó cÅ©ng là lý do vì sao má»™t ngÆ°á»i già u sang danh vá»ng nhÆ° ông Äạt lại chÆ¡i thân vá»›i má»™t ông giáo nghèo nhÆ° cha của anh đây.
Kim Ngân không đẹp chút nà o, nếu chẳng muốn bảo là nhan sắc rất khó coi. Cô có đôi mắt lÆ°Æ¡n bé xÃu trên gÆ°Æ¡ng mặt to bè. Cánh mÅ©i to bè, xẹp lép trong lúc bá» môi lại trá» ra rất lạ Ä‘á»i.
Xấu xà nhÆ°ng cô lại không biết pháºn mình. Lúc nà o cÅ©ng á»· mình là đại tiểu thÆ°, Ä‘á»ng đảnh, kênh kiệu chẳng ai bằng. Nên...đã đến tuổi ba mÆ°Æ¡i rồi, vẫn chÆ°a má»™t ai dòm ngó.
ThÆ°Æ¡ng con, sợ con rÆ¡i nhằm tay bá»n thất phu Ä‘Ã o má», ông Äạt suy nghÄ© mãi rồi quyết định đạt váºn mệnh Ä‘Æ°a con gái yêu nhất Ä‘á»i mình và o tay Hữu Vinh. Và ... lẽ tất nhiên vá»›i má»i thâm tình thân thiết bao ngà y, cha Hữu Vinh nháºn lá»i ngay.
Vẫn có thể từ chối, Hữu Vinh biết rõ tÃnh cha mình. XÆ°a nay ông vốn dân chủ, không quen áp đặt con. NhÆ°ng... Hữu Vinh đã không từ chối.
Äể quyết định cÆ°á»›i Kim Ngân, anh đã phải đắn Ä‘o nhiá»u. Giữa tình yêu và sá»± nghiệp. Trong cuá»™c Ä‘á»i anh... cái nà o quan trá»ng hÆ¡n? Sá»± nghiệp? DÄ© nhiên là sá»± nghiệp rồi. Má»™t thằng Ä‘Ã n ông, có thể không có tình yêu, chứ không thể không có sá»± nghiệp.
Vá»›i ý nghÄ© đó, Hữu Vinh quyết định chá»n Kim Ngân cùng công ty "Hồng Châu" vá» là m vợ. Äêm tân hôn, cảnh cô dâu má»i Ä‘ng phòng, anh nghe tim mình nhói niá»m Ä‘au. Trong hạnh phúc tt cùng của gã Ä‘Ã n ông vừa thà nh đạt, anh nghe lÆ°Æ¡ng tâm mình ray rứt tháºt nhiá»u. DÆ°á»ng nhÆ°...trong tiếng pháo nổ giòn giã mừng hạnh phúc, có tiếng khóc nghẹn ngà o của ngÆ°á»i con gái yêu anh...
Thá»i gian trôi, niá»m ray rứt vÆ¡i dần theo dòng xoáy cuá»™c Ä‘á»i. Ná»—i thÆ°Æ¡ng nhá»› cÅ©ng nhạt phai theo từng nấc thang danh vá»ng. Gã há»c trò nghèo hay mÆ¡ má»™ng năm nà o giá» chẳng còn tâm trà đâu để nhá»› vá» dÄ© vãng. Trở thà nh giám đốc của công ty, Hữu Vinh bá»—ng có nhiá»u tham vá»ng. Từ má»™t công ty nhá», anh đã phát triển Hồng Châu thà nh má»™t táºp Ä‘oà n tầm cỡ, có tên tuổi giữa thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng.
Chiá»u hôm đó, thấy anh lại thay đồ, Kim Ngân ngÆ¡ ngác:
− Anh định đi sớm thế ư? Ba dặn chúng ta bảy giỠmới đến mà .
− Hạ hồi rồi - Hữu Vinh má»›i nhá»› ra. Äáºp tay lên trán mình má»™t cái, anh cÆ°á»i - Thôi chết, anh quên mất tối nay phải Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i ba nên lỡ hẹn vá»›i khách rồi. Thôi, em Ä‘i má»™t mình Ä‘i.
− Không được. - Kim Ngân lắc đầu - Ba đã dặn rồi, tối nay chúng ta không má»™t ai được vắng mặt đâu. Quan trá»ng lắm.
Vẫn thản nhiên, Hữu Vinh lo sá»a soạn trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng:
− Việc gì quan trá»ng váºy?
Äến cạnh bên chồng, Kim Ngân Ä‘Æ°a tình bằng mắt:
− Anh Hai đưa chị Hai vỠra mắt.
− Tháºt sao? - Hữu Vinh quay trở lại ngay - Chà nếu nhÆ° váºy... thì... không vắng được rồi. Anh phải hồi vị khách kia ngay má»›i được.
Anh Hai Ä‘Æ°a chị Hai vá» ra mắt? Chuyện lá»›n tháºt rồi. Chẳng biết cô gái nà o may mắn thế? Tin nà y sẽ là m chấn Ä‘ng cả thị trÆ°á»ng và ng bạc. Khối cô vỡ má»™ng khóc thầm đấy.
Ba mÆ°Æ¡i sáu tuổi, đẹp trai, chững chạc, uy nghi và là giám đốc má»™t táºp Ä‘oà n há»™t xoà n đá quý hùng mạnh, tên tuổi lẫy lừng Kim Thà nh đúng là thần tượng của nhiá»u cô gái.
NhÆ°ng... nhÆ° đã trở thà nh huyá»n thoại, trái tim ngÆ°á»i hùng hoà n toà n băng giá trÆ°á»›c giai nhân. Bao mai mối Ä‘á»u thất bại, để cả dòng há» Trần phải pháºp phồng sống trong niá»m lo sợ. Cáºy má»™t trai, cả gia tc chỉ trông mong chỠđợi và o anh.
Chẳng ai nghe tin anh có bạn gái bao giá». Váºy mà ...đùng má»™t cái hôm nay... lại Ä‘Æ°a ngÆ°á»i đẹp vá» ra mắt mẹ cha. Chà . Liệu trái tim gá»— nà y có bất thần bị tiếng sét ái tình giáng trúng?
− Anh Vinh anh là m gì mà thừ ngÆ°á»i ra váºy? NgÆ°á»i ta không đồng ý cho anh đổi cuá»™c hẹn à ?
Thấy Hữu Vinh cứ ngồi thừ bên Ä‘iện thoại, Kim Ngân bÆ°á»›c lại gần lo lắng. Giáºt mình chợt tỉnh, anh đặt Ä‘iện thoại xuống bà n.
− Không có anh chỉ cảm thấy bất ngá».
− Ai mà không bất ngá» - Ôm cổ anh, Kim Ngân tình tứ - Từ hôm qua đến nay, mẹ gá»i Ä‘iện thoại khắp nÆ¡i để Ä‘iá»u tra, xem coi bạn anh Hai là ai mãi. Bà cứ sợ....anh quen má»™t ngÆ°á»i chẳng ra gì... rồi hại cho danh giá gia đình.
− Thế... mẹ có Ä‘iá»u tra được gì không? - Hữu Vinh cảm thấy tò mò.
Kim Ngân nhẹ lắc đầu.
− Chà ng được gì cả. Ai cÅ©ng bảo không biết. Tháºt là hồi hp. Anh biết không từ hôm qua đến nay em cứ vái trá»i cho anh Hai cÆ°á»›i được vợ. Em sợ anh ở luôn rồi khổ.
− Em khéo lo xa. - Buồn cÆ°á»i trÆ°á»›c cách nói của Kim Ngân, Hữu Vinh nhẹ nắm lấy mÅ©i cô lắc lắc - Xấu tệ nhÆ° em còn chÆ°a ế. Anh Hai đẹp trai váºy lo gì.
− A... anh lại chê em xấu. Hông thèm đâu - Tắt ngay nụ cÆ°á»i nÅ©ng nịu trên môi, Kim Ngân quay mặt Ä‘i há»n dá»—i.
Hữu Vinh vòng tay ôm lấy ngÆ°á»i cô, trìu mến.
− Thì xấu có sao đâu? Xấu mà được anh yêu thì... còn hơn vạn lần đẹp nữa kìa.
Mát lòng, Kim Ngân quay mặt lại. NhÆ°ng chÆ°a vÆ¡i cÆ°á»i, cô vá» là m mặt giáºn.
− Anh chỉ giá» tà i nịnh ngÆ°á»i ta. Ai biết được trong trái tim anh, có còn yêu ai nữa chứ?
− Không đâu, hết rồi. Chỉ má»™t em thôi - Äặt cằm xuống vai cô, Hữu Vinh nói tháºt lòng. Dù xa xa trong tâm tưởng, bóng hình Minh Nhi Ä‘ang ẩn hiện là m tim anh nhoi nhói. NÆ¡i phÆ°Æ¡ng trá»i xa, hai năm nay...cô sống thế nà o? Äã lấy chồng? Hay vẫn đợi chá»?
− Anh lại nghÄ© Ä‘i đâu váºy?
Từ thá»±c tại, giá»ng Kim Ngân chợt vang nhÆ° má»™t nhắc nhở. Vá»™i cúi xuống Hữu Vinh tìm môi cô hôn ngấu nghiến. Việc qua rồi, chảy trôi dần và o quên lãng.
Hãy nghÄ© đến tÆ°Æ¡ng lai, thá»±c tại. Äừng quên, cạnh anh.... Kim Ngân Ä‘ang ngà y đêm mở to mắt nghi ngá». Chỉ cần má»™t phút xao lòng Kim Ngân sẽ nháºn ra ngay...
− Sao giá» nà y má»›i đến? - Vừa đến cá»a nhà hà ng, chÆ°a kịp bÆ°á»›c xuống xe - Hữu Vinh đã nghe giá»ng bà mẹ vợ cằn nhằn - Má»›i lần đầu gặp mặt, để ngÆ°á»i ta chỠđợi nhÆ° váºy hông tốt đâu.
− Dạ...
Chẳng biết trả lá»i sao, Hữu Vinh Ä‘Ã nh cÆ°á»i trừ biết lá»—i. Tất cả cÅ©ng tại Kim Ngân, khi không đòi... anh chiá»u ngang xÆ°Æ¡ng váºy. Em hại anh...mệt phá» ngÆ°á»i. Xong việc... ngủ luôn má»™t giấc dà i, không thì đâu...có trá»…...
− Äi thôi anh, là m gì... cứ ngây ngÆ°á»i váºy? - Thấy mẹ đã bÆ°á»›c và o, Kim Ngân huých nhẹ cùi tay và o ngÆ°á»i Hữu Vinh cÆ°á»i khiêu khÃch. Từ lúc lấy chồng, cô nhÆ° lt xác đẹp dần lên - Coi b mẹ chịu rồi. Chà ! Cô ta chắc là đẹp lắm.
− Anh Hai. - Sau khi gáºt đầu chà o ông Äạt, Hữu Vinh chìa tay sang phÃa Kim Thà nh cÆ°á»i vui vẻ - Chúc mừng anh.
− Cám Æ¡n - Äứng báºt khá»i ghế Kim Thà nh cÆ°á»i hạnh phúc - Äể tôi giá»›i thiệu, Minh Nhi em đứng lên Ä‘i, đây là dượng Ba...
− Xoảng!
Chiếc bóp trên tay Mẫn Nghi bá»—ng rÆ¡i ngay xuống bà n, là m đổ tung ly rượu. GÆ°Æ¡ng mặt tái xanh, cô nghe đất dÆ°á»›i chân mình nghiêng ngá»a, đổ nhà o...
Là Minh Nhi tháºt sao? Lùi vi má»™t bÆ°á»›c...Hữu Vinh cÅ©ng nghe máu trong tim mình đông cứng. Nụ cÆ°á»i tắt vi giữa bá» môi. Anh thầm trách trá»i già sao oan nghiệt. Sắp bay chỉ cuá»™c gặp gỡ lá bay nà y.
− Minh Nhi em sao váºy? Sao tay em lạnh ngất thế nà y? - Vi đỡ Minh Nhi ngồi xuống ghế, Kim Thà nh lo lắng há»i.
Bà Châu lấy vi chai dầu trong túi mình sức cho cô.
− Chắc là trúng gió rồi...
− Äể con kêu cấp cứu...
Mãi lo cứu chữa Minh Nhi, má»i ngÆ°á»i không để ý đến thái Ä‘ của Hữu Vinh. Äến khi... Minh Nhi tỉnh lại thì anh đã kịp trấn tỉnh lại rồi.
− Tôi chỉ choáng má»™t chút thôi. Xin lá»—i đã là m má»i ngÆ°á»i lo lắng - Cúi đầu, giấu dòng lệ tủi, Minh Nhi cất lá»i nhá» nhẹ.
− Äừng nói váºy, em không sao là mừng rồi - Dùng khăn lau giá»t mồ hô trên trán Minh Nhi, Kim Thà nh yêu thÆ°Æ¡ng mà nói váºy.
Kim Ngân cÆ°á»i lý lắc:
− Ba mươi sáu năm rồi, lần đầu tiên em thấy anh Hai biết ga lăng cùng giai nhân đó. Chị Nhi...chị chuẩn bị là m chị Hai của em vừa rồi đấy.
− Ngân em không được nói báºy. - Quát lại em nhÆ°ng Kim Thà nh không có vẻ gì là giáºn - Lo mà ăn Ä‘i, ngui hết bây giá».
− Ăn thì ăn chứ. - Bị mất hứng, Kim Ngân phụng phịu - Khoái tỷ trong lòng còn là m b, ba mẹ thấy con nói có đúng không?
Không trả lá»i con, bà Châu Ä‘Æ°a mắt ngó chồng tủm tỉm cÆ°á»i, và ... ông cÅ©ng đáp lại bằng cái gáºt đầu vừa ý.
Rượu được rót trà n ly, trong tiếng cÆ°á»i vui rn rã. Chỉ có Hữu Vinh là nghe mình lạc lõng giữa cuá»™c vui. Äôi mắt đăm đắm ngó Minh Nhi, anh thấy cô đẹp lên nhiá»u. má»™t vẻ đẹp u buồn quý phái, kiêu xa. Nét hồn nhiên nhà nhảnh năm nà o đã không còn nữa. Có phải... cô đã đánh mất nó cùng Ä‘á»i con gá của mình cho anh rồi không? Ôi sao mà anh buồn váºy?
Äã quá ná»a đêm, nhÆ°ng Minh Nhi không ngủ được. Khêu sáng ngá»n đèn ngủ ở đầu giÆ°á»ng, cô nằm sấp ngÆ°á»i ghi nháºt ký.
Äêm nay là đêm thứ ba cô ngủ má»™t mình. Kim Thà nh Ä‘i nÆ°á»›c ngoà i ký hợp đồng vá»›i khách rồi. Anh bảo chỉ Ä‘i có má»™t ngà y thôi, sao... mà lâu vá» váºy? Anh có biết là ... em nhá»› anh lắm hay không?
Tô Ä‘áºm chữ nhá»› và o nháºt ký, Mẫn Nghi mỉm miệng cÆ°á»i mãn nguyện. Váºy mà ...lúc nháºn lá»i cầu hôn của Kim Thà nh, cô cứ ngỡ mình nhắm mắt là m liá»u. Phó mặc cuá»™c Ä‘á»i và o may rủi.
Cô cứ tưởng trá»n kiếp nà y, trái tim mình chỉ dà nh má»™t chá»— duy nhất cho con ngÆ°á»i đã vong thá», bá»™i bạc kia. Cô cứ tưởng... thế gian nà y... không còn con trai tốt nữa.
Hữu Vinh... không muốn nhá»› mà ... bá»—ng dÆ°ng tên anh lại báºt thà nh lá»i trên cá»a miệng của cô. Trái đất, coi váºy mà tròn quá phải không anh? Äể... chúng ta... được gặp lại nhau... trong hoà n cảnh... quá tức cÆ°á»i.
Tháºt váºy đó, lúc gặp lại anh, em không biết mình nên cÆ°á»i hay khóc, nên oán háºn hay yêu thÆ°Æ¡ng anh nữa. Anh có biết là suýt chút nữa thôi, em đã chết vì anh.
Sau lần ái ân vụng trá»™m, anh bá» Ä‘i biá»n biệt, nà o hay mình đã gieo và o lòng em má»™t mầm sống. Äứa con của chúng mình... nó đã lá»›n dần lên trong ánh mắt nghi ngá» của dì em.
Biết em đã có thai, dì giáºn lắm. Äánh em má»™t tráºn thừa sống, thừa chết rồi Ä‘uổi em Ä‘i. Äi đâu bây giá»? Thân gái má»™t mình trÆ¡ trá»i. Bế tắc quá, em buông mình xuống dòng sông tìm cái chết, tay không quên cầm theo thiệp báo hỉ của anh.
Thân thể em dáºp dá»nh trên dòng nÆ°á»›c rồi được má»™t ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng tình cứu vá»›t. Äêm đó, trong bệnh viện, biết mình đánh mất đứa con, em đã khóc tháºt nhiá»u. Em thấy mình có lá»—i vá»›i con. Trẻ thÆ¡ vô tá»™i, sao phải chết oan vì việc là m của cha mẹ chứ?
Là nh bệnh, em xuất viện, lang thang kiếm việc là m, nhÆ°ng....không má»™t công việc nà o bá»n cho em cả. Cái nhan sắc trá»i ban nay đã biến em thà nh con mồi cho lÅ© Ä‘Ã n ông háo sắc. Chúng bu lấy em nhÆ° ong thấy máºt, kiến thấy Ä‘Æ°á»ng. Cuối cùng... em bị Ä‘á»i Ä‘Æ°a đẩy, em trở thà nh má»™t cô vÅ© nữ.
Trong men bia, trong tiệng nhạc quay cuồng, em tưởng quên Ä‘á»i mình trong trụy lạc. Vẻ bất cần Ä‘á»i đã khiến em khác hÆ¡n thiên hạ. Chẳng bao lâu, em đã nổi danh. Äã trở thà nh ngôi sao của vÅ© trÆ°á»ng. Äúng lúc nà y, em gặp Kim Thà nh.
Nhá»› lần đó, bá»n em Ä‘ang ngồi ngáp dà i ế khách, thả hồn theo khói thuốc xoáy tròn thì bà chủ đến. Bà chá»n em và bốn cô vÅ© nữ xinh đẹp nữa.
− Ráng mà chiá»u há» nhé! Toà n là những khách sá»™p.
Bà dặn bá»n em nhÆ° váºy rồi bá» Ä‘i ngay.
Năm ngÆ°á»i bá»n há», em đã quen hết bốn. Chỉ có Kim Thà nh là lạ mặt thôi. DÆ°á»ng nhÆ°... anh ta má»›i đến đây lần đầu. Mà đúng nhÆ° váºy tháºt, nhìn Ä‘iệu b anh ta cứ ngượng ngùng chẳng tá»± nhiên chút nà o.
− Ưu tiên cho mà y đó! - má»™t ngÆ°á»i trong bá»n há», đặt em ngồi cạnh Kim Thà nh. Nhìn anh ta hÆ¡i nhÃch ngÆ°á»i sang bên để né, em bá»—ng nghe tá»± ái đùng đùng. Hừ! NgÆ°á»i ta không cần mình, lẽ mình cần ngÆ°á»i ta chắc? Thế là em cÅ©ng kênh kênh mặt, lạnh lùng, nốc rượu nhÆ° Ä‘iên.
− Äừng uống nữa! Rượu sè là m cô say đó - Äang uống, em bá»—ng bị hắn chụp tay giằng ly rượu lại.
Nhún vai, em cÆ°á»i khẩy:
− Ông tiếc à ? Sao mà keo kiệt váºy?
− Không tôi không tiếc. NhÆ°ng... con gái... uống rượu nhiá»u không tốt đâu.
Hắn nhìn em, cháºm rãi. Em phá ra cÆ°á»i:
− Trá»i đất, ông nói y nhÆ° tôi là con nhà là nh váºy? Ông có biết tôi là ai không? Tôi là vÅ© nữ, là tiếp viên nhà hà ng đó.
− Là ai thì cô cÅ©ng là con ngÆ°á»i thôi. - Hắn ta lên giá»ng - Cô có biết... mình đẹp lắm không? Phải tà n phá cuá»™c Ä‘á»i trong men rượu, trong những cuá»™c vui nhÆ° váºy... tôi tháºt lòng tiếc giùm cô đó.
− Tiếc giùm tôi? - Men rượu đã ngà say, em chạnh lòng báºt khóc - Tôi có còn gì để ông tiếc nữa. Sắc đẹp có là gì? Nó chỉ là ... thứ để lÅ© Ä‘Ã n ông các ngÆ°á»i giải trà thôi. Chán chê rồi, các ngÆ°á»i cÅ©ng vứt nó và o sá»t rác.
Rút chiếc khăn giấy trao cho em lau lệ, hắn nhìn em tháºt lâu rồi bảo:
− Cô có đồng ý cùng tôi đi dạo một vòng không?
− Tôi chÆ°a bao giá» từ chối khách má»i - Mệt má»i em nhún vai má»™t cách bất cần rồi đứng lên theo hắn trong ánh mắt hà i lòng của bà chủ, và tiếng cÆ°á»i phá lên của lÅ© Ä‘Ã n ông.
− Nếu tôi Ä‘oán không lầm, cô mang nhiá»u tâm sá»± lắm.
Xe chạy được má»™t hồi, hắn bá»—ng quay sang em êm giá»ng. Nhẹ buông tiếng cÆ°á»i, em bảo:
− Äừng dà i dòng mất công, ông muốn gì thì... cứ việc là m Ä‘i.
Phải một lúc hắn mới hiểu em muốn nói gì. Sa sầm mặt, hắn đột ngột dừng xe:
− Thế cô... nghĩ... tôi... muốn là m việc tồi bại ấy à ?
− Äến vÅ© trÆ°á»ng tìm gái, tung tiá»n ra... không phải để là m việc ấy... thì còn để là m việc gì? - Em vẫn không nao núng - Ở đây chẳng có ai đâu, thôi đừng vá» quân tá» nữa.
− Hừ
Không nói má»™t lá»i, hắn Ä‘á»™t ngá»™t nổ máy xe phóng vút Ä‘i. má»™t lát sau, em má»›i biết hắn Ä‘Æ°a trả mình lại vÅ© trÆ°á»ng. Mở cá»a, không bÆ°á»›c xuống xe, hắn lạnh lùng.
− Và o Ä‘i. Äừng tưởng Ä‘Ã n ông nà o đến đây... cÅ©ng vì cái chuyện hạ lÆ°u tầm thÆ°á»ng ấy.
Äêm đó, em bị bà chủ mắng cho má»™t tráºn. LÅ© bạn cÅ©ng vây quanh cÆ°á»i em ngốc quá. Äể vut con cá bá»±. Hắn ta là Kim Thà nh đó, là ông chủ lá»›n của táºp Ä‘oà n đá quý kim cÆ°Æ¡ng tên tuổi lừng lẫy lúc đó.
Bẵng Ä‘i thá»i gian, hắn ta bá»—ng nhiên xuất hiện thÆ°á»ng xuyên ở vÅ© trÆ°á»ng. Chẳng chá»n Ä‘Ã o, không nhảy nhót, hắn lặng yên ở má»™t góc bà n uống rượu. Mấy đứa bạn bảo rằng, hắn cứ nhìn em đăm đăm.
Hắn rất lạ lùng, mua hết tÃch kê của em vá»›i giá cao mà không cần em phuc vụ. Má»—i lần theo lịnh bà chủ đến há»i han, em liá»n bị hắn khoát tay tá» vẻ không cần.
Hắn Ä‘ang là m gì thế nhỉ? Trả thù em Æ°? Äám bạn đứa nà o cÅ©ng lo lắng cho em, nhÆ°ng em thì không sợ, thù thì là m gì được em nà o?
Em chỉ có má»™t thân thôi. Bất quá chết là cùng. Äừng mong có tiá»n rồi khuất phục được em. Từ hôm đó, em kênh kênh nhìn hắn. Tá» thái Ä‘ thù hằn ra mặt.
Rồi má»™t hôm giữa lúc em Ä‘ang tiếp má»™t ông khách nÆ°á»›c ngoà i thì hắn đến. Chắng nể nang, không cần lịch sá»±, hắn lôi sệch em ra ban công vắng. Nắm chặt vai em, hắn nhÆ° Ä‘ang giáºn bản thân mình.
− Minh Nhi, tôi Ä‘Ã nh phải thú nháºn thôi. Tôi thua cô, tôi thua cô tháºt sá»± rồi.
Äôi mắt mở tròn, em không hiểu hắn muốn nói gì. Bên trong, giá»ng vị khách nÆ°á»›c ngoà i Ä‘ang giáºn dữ, oang oang mắng các anh bồi khi há» không chịu tìm em cho ổng.
− Trá»i Æ¡i, tại sao cô cứ tròn mắt ra nhìn tôi chứ? Cô có biết là ...đôi mắt cô...là m khổ tôi không?
− Tôi không biết! - Em cụp nhanh đôi mắt xuống - Xin lỗi ông, tôi phải ra với khách.
− Cô đứng đó - hắn chợt kéo tay em tháºt mạnh - tôi không cho cô tiếp bất cứ ai.
− Ông quyá»n gì chứ? - Bị té trúng cạnh lan can Ä‘au Ä‘iếng, em giáºn dữ hét lên.
Hắn cũng hét lên:
− Quyá»n má»™t ngÆ°á»i yêu. Äủ chÆ°a?
− Quyá»n má»™t ngÆ°á»i yêu? - Em lại tròn mắt - ông khéo nói đùa.
− Tôi không nói đùa - hắn kéo em sát và o lòng - tôi nói tháºt. Tôi yêu cô rồi.
− Yêu tôi? - Em phá ra cÆ°á»i rÅ© rượi - Dá»… thôi mà . Ông và o mua tÃch kê Ä‘i, rồi tôi chiá»u ông.
Bốp.
má»™t cái tát nhÆ° trá»i giáng và o giữa mặt là m em choáng váng. Mở mắt ra, em thấy mắt hắn đằng đằng sắc giáºn.
− Không được nói bằng giá»ng đó vá»›i tôi. Tôi yêu em tháºt lòng, không phải đổi trao mua bán.
− Yêu tôi tháºt lòng Æ°? Äược - Bị tát Ä‘au, em Ä‘iên tiết hét lên - Váºy thì...ông chứng minh Ä‘i. Ông cÆ°á»›i tôi Ä‘i...Tôi đã chán nghe những lá»i yêu Ä‘Æ°Æ¡ng ngon ngá»t giả dối rồi. Bá»n Ä‘Ã n ông các ngÆ°á»i...chỉ toà n má»™t lÅ© sở khanh. Äầu môi, chót lưỡi...
Mắng hắn mà lòng em sôi sục oán thù anh. Chẳng phải hÆ¡n má»™t lần anh đã yêu thÆ°Æ¡ng ngon ngá»t, hứa cÆ°á»›i em rồi bá» Ä‘i biết dạng. Äể... từ má»™t cô gái ngây thÆ¡, chÆ¡n chất, em trở nên dà y dạn phong trần. Không ... em không nhẹ dạ, dá»… tin nhÆ° trÆ°á»›c nữa, những lá»i yêu thÆ°Æ¡ng, hứa hẹn...vá»›i em chỉ là giả dối. Giả dối thôi.
− Hừ.
Äẩy mạnh tay xô ngã em xuống đất, hắn bá» Ä‘i má»™t mạch. Còn lại má»™t mình bên lan can vắng, em âm thầm ngồi khóc. Ná»±c cÆ°á»i cho thế thái nhân tình. Äà n ông là nhÆ° thế đó. Chỉ quen gạt lừa ngon ngá»t lấy lòng thôi. Còn nói cÆ°á»›i... thì...thằng nà o, cÅ©ng nhÆ° thằng nấy... vá»™i quất ngá»±a truy phong...
NhÆ°ng không, em đã nghÄ© lầm, Kim Thà nh không bá» trá»n. Sáng hôm sau, khi em còn Ä‘ang ngủ thì bá»—ng nghe tiếng Ä‘áºp cá»a rầm rầm. Mắt nhắm, mắt mở, phong phanh trong chiếc áo tÆ¡ em bÆ°á»›c ra mở cá»a.
− Là ông ư? - Thấy Kim Thà nh, em hốt hoảng lùi vi vỠsau một bước, xấu hổ trước cách ăn mặc của mình.
Không để ý hắn chụp đôi bà n tay em, đặt và o đấy chiếc nhẫn há»™t xoà n tháºt đẹp.
− Tôi muốn cưới cô. Cô đồng ý chứ?
− Tôi không đùa đâu - ngỡ hắn trêu ghẹo mình, em giáºn dữ hét.
− Tôi cÅ©ng không đùa - hắn nghiêm giá»ng - tôi muốn cÆ°á»›i cô là m vợ - NgÆ°ng má»™t chút chá» em qua hết ná»—i bà ng hoà ng, hắn trầm tÄ©nh nói - lẽ ra ... tôi không đòi cÆ°á»›i em gấp thế, nhÆ°ng em không tin, tôi Ä‘Ã nh phải dùng cách nà y để chứng tá» thôi.
− Không - đặt trả chiếc nhẫn và o tay hắn, em giáºt nhanh tay mình lại - tôi không thể tôi không yêu ông.
− NhÆ°ng... hôm qua...em đã bảo tôi cÆ°á»›i em mà ? - má»™t tay đặt lên thà nh cá»a, hắn nhÆ° muốn gây sá»±.
Bối rối, em cúi đầu:
− Tôi chỉ nói bừa thôi.
− Không thể nói bừa vá»›i Kim Thà nh nà y đâu - hắn trừng đôi mắt - đã hứa phải giữ lá»i. Coi nhÆ° em đã đồng ý lấy tôi rồi. Äeo chiếc nhẫn và o ngay - nói rồi, hắn nắm chặt tay em Ä‘eo chiếc nhẫn và o, mặc cho em cố sức vẫy vùng, chống cá»± cuối cùng... chiếc nhẫn cÅ©ng ôm khÃt lấy ngón tay em, chặt cứng.
− Tôi sẽ tháo nó ra - Em nói đuổi theo chân hắn...
Chiếc nhẫn không thể tháo ra, cÅ©ng nhÆ° em cuối cùng cÅ©ng phải ép lòng nháºn lá»i là m vợ ông ta.
Nói tiếng ép lòng cho đỡ ngượng thôi, chứ tháºt ra...trÆ°á»›c khi nháºn lá»i là m vợ hắn, em cÅ©ng đã đắn Ä‘o, nghÄ© suy nhiá»u. Bạn bè ai cÅ©ng bảo cÅ©ng xúi em nháºn cả. Äây là cÆ¡ há»™i hiếm hoi may mắn nhất Ä‘á»i, không phải cô gái giang hồ nà o cÅ©ng có được diá»…m phúc nà y đâu. Chuá»™t sa chÄ©nh nếp rồi, nháºn lá»i Ä‘i, chần chá» gì nữa. Bá»™ mà y muốn suốt Ä‘á»i trải thân là m thứ mua vui cho má»i ngÆ°á»i à ?
Vá»›i những ý nghÄ© thá»±c dụng kia, em gáºt đầu Æ°ng thuáºn. Âu cÅ©ng do số trá»i Ä‘Æ°a đẩy. Cho em được yên ổn sống hết kiếp nà y trong lụa là , nhung gấm.
Còn tình yêu? Cần gì...chút tình lãng mạn cho tim phải khổ, phải sầu. một lần đau khổ chưa đủ cho em tởn hay sao?
NhÆ°ng... con tim lại có những lý lẽ riêng mà lý trà không sao kiá»m chế được. Äáºy quyển nháºt ký lại, Minh Nhi ngã nằm ra giÆ°á»ng tủm tỉm cÆ°á»i. Từ dá»ng dÆ°ng, xa lạ tám tháng sống chung.... Trái tim cô đã biết pháºp phồng nhung nhá»› . Äể cô cứ phải bâng khuâng tá»± há»i: mình bắt đầu yêu Kim Thà nh từ bao giá» váºy?
Tháºt khó trả lá»i chÃnh xác, cô chỉ biết mình bắt đầu từ lòng kÃnh trá»ng và nể phục anh. Äúng nhÆ° váºy đó, tình yêu của Kim Thà nh dà nh cho cô khác hẳn tình yêu của Hữu Vinh. Không cuồng nhiệt Ä‘am mê cháy bá»ng. Tình yêu của anh trầm lắng dịu dà ng và sâu sắc. Trong từng cá» chỉ ân cần, Ä‘á»u biểu l sá»± yêu thÆ°Æ¡ng, trìu mến. trong vòng tay anh, Mẫn Nghi nghe lòng yên ổn lạ. Má»i đắng cay, tủi nhục trên Ä‘á»i, từ nay nhÆ° không thể áºp xuống đầu cô được nữa. Kim Thà nh uy nghi vững nhÆ° tùng bách sẵn sà ng chở che, chống đỡ cho cô má»i sóng gió giữa cuá»™c Ä‘á»i
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:48 PM.
|
|
|
| |