Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 35: Trật Tự
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Ngày lên đêm xuống, vật đổi sao dời.
Một ngày lại một ngày trôi qua, lại có ba người tới cạnh Ác Long hạp. Một người trong đó đầu đội mũ miện vàng, cầm cây đinh ba màu đen, bên trên khắc rõ hai chữ "Hải Hồn". Hai mắt tỏa ra hào quang vàng, người này nhìn vào trong hạp cốc xem chốc lát rồi nói:
- Hạp cốc này hiểm trở, thế nước chảy xiết, linh khí khó có thể bảo tồn, lại không có linh mạch, linh khí thiếu hụt, cũng không sinh có sinh linh tụ cư, nếu có Hà Bá thì hẳn cũng là hạng người lòng dạ nhỏ nhen, tính cách tàn nhẫn, chúng ta nên cẩn thận.
- Cẩn thận cái gì, Hà Bá trong cái khúc sông cằn cỗi này thì có pháp bảo gì chứ, cũng không điều khiển được bao nhiêu linh lực đâu, ba huynh đệ chúng ta cần gì phải sợ hắn.
Người nói chuyện có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, mặc dù có thân người, nhưng lại mang đôi tay gấu phủ kín lông đen rậm rạp, trong tay nắm một cây Lang Nha bổng thô to, hiển nhiên là một con gấu thành tinh còn chưa hoàn toàn biến hóa.
- Tam đệ, chớ khinh thường, càng là nơi rừng thiêng nước độc thì sẽ càng hay có hung thần lưu trú đấy.
Lên tiếng là một đạo nhân để râu dài ba chỏm, con mắt hẹp dài, nhìn từ phía sau có chút tiên phong đạo cốt.
- Tôm tép từ nơi nào đến, dám ở Ác Long hạp giương oai?
Một con tôm đỏ giơ đôi càng đỏ thẫm bỗng xuất hiện trên mặt nước, oai phong quát, đôi càng theo đó khép mở không ngừng.
- Hừ, muốn chết.
Người có đôi tay gấu quát lên rồi động thân. Lang Nha bổng vẫn nằm trong tay y, nhưng lại duỗi dài ra, đánh tới hướng Hồng đại hiệp.
Một lời không hợp lập tức vung tay, có thể thấy kẻ này tính tình nóng nảy.
Mà Hồng đại hiệp vừa thấy người này ra tay đã lập tức trốn vào sóng nước. Đúng lúc này, thác nước đột nhiên xô sóng dữ dội, như một tấm rèm bạc nuốt lấy thanh Lang Nha bổng kia. Gấu tinh tức giận gầm lên, dùng sức giật lại, nhưng lại không cách nào rút ra, giống như chiếc gậy đã bị chôn sâu vào trong lòng đất. Đồng thời trong lúc đó, thác nước kia lại chuyển hướng dòng, đập về phía vách núi nơi ba người đứng, sóng nước uốn cong lên, khí thế nuốt núi. Hai người còn lại lập tức hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, dưới bàn tay mỗi người đều hiện ra cảnh tượng một ngọn núi lớn, như hai ngọn núi ập xuống. Sóng sông lùi về giữa sông, Lang Nha bổng của gấu tinh đã bị nuốt vào trong nước.
- Tam Tài lĩnh, Hồ Phong cùng hai huynh đệ đi qua bảo hà, nếu có chỗ đắc tội, mong bằng hữu thứ lỗi.
(Lĩnh: dãy núi. Bảo hà: chỉ con sông này, ý đề cao tôn trọng)
Người mặc kiểu đạo sĩ, để râu ba chòm dài ôm quyền hướng về hạp cốc nói. Vừa rồi y vỗ một chưởng xuống, lại không cảm nhận được lực phản kích, giống như là một chưởng vỗ lên mặt nước, điều này nói rõ pháp lực của y hoàn toàn bị nuốt sạch.
Y vừa dứt lời, bên cạnh Hồng đại hiệp đột nhiên xuất hiện một người, thân mặc pháp bào màu xanh, tóc đen như một đám thủy tảo được buộc gọn phía sau, lưng đeo trường kiếm, vỏ kiếm tối đen, mặt trên khắc rõ: "Hà Bá Tú Xuân loan thủy vực Kinh Hà". Trong mắt Hồ Phong, người này rất bí hiểm, chỉ cảm thấy trên người hắn có một cảm giác mông lung, không biết là do hơi nước hay là vật gì mà rõ ràng trước mắt nhưng lại cứ có vẻ không chân thật.
- Mời chư vị, binh khí kia coi như tiền mãi lộ đi.
Người kia lên tiếng, giọng nói dõng dạc, nhưng lại không nghe ra hỉ nộ ái ố.
- Thật to gan...
Gấu tinh không nói được hết câu vì bị Hồ Phong ngăn trở.
- Chỉ là một thanh binh khí, có thể lọt vào pháp nhãn của thần huynh, quả hết sức vinh hạnh. Đa tạ đã cho mượn đường.
Hồ Phong một tay kéo gấu tinh, hóa thành một luồng sáng xanh mà đi.
Đợi vượt khỏi Ác Long hạp, gấu tinh lớn tiếng nói:
- Đại ca, tại sao chúng ta phải cung kính với hắn như vậy chứ? Bằng thủ đoạn của ba huynh đệ chúng ta, vị tất sẽ thua hắn.
- Tam đệ chớ có nôn nóng. Đệ không thấy vỏ kiếm bên hông hắn khắc chữ Hà Bá Tú Xuân loan sao? Hà Bá Tú Xuân loan lại xuất hiện ở Ác Long hạp, như vậy là một mình hắn lại làm Hà Bá của ba khúc sông, cũng tức là ở trong địa giới của hắn, chúng ta tuyệt không phải là đối thủ. Hơn nữa, chỉ là một thanh binh khí thôi, cần gì phải tiếc nuối.
- Nhị ca, huynh nói nhẹ nhàng thật. Kia là binh khí đệ lấy tinh thiết luyện hơn mười năm mới thành đấy, dùng rất tiện tay.
- Được rồi, trở về luyện lại là được, ngày khác nếu gặp trên đất khách, sẽ đòi về chuyện hôm nay.
Hồ Phong liếc mắt nhìn thật sâu về phía Ác Long hạp, đoạn xoay người hóa ánh sáng xanh mà đi.
***
Từ ngày có thần nữ từ Vu Sơn mượn đường đi qua đến nay, Trần Cảnh đã có một chút không rõ, sau lại có ba người mượn đường, càng làm Trần Cảnh thắc mắc nhiều thêm. Hắn hỏi Hồng đại hiệp thì nó chỉ nói linh tinh không hết lời, mà vỏ sò còn không lên tiếng.
Một ngày nọ, lại có một người bước đến dưới trăng. Người này vác trên vai một thanh rìu cán dài lớn màu vàng, ở trần, lấy da hổ quấn quanh hông, hai chân trần đi nhanh tới. Tới Ác Long hạp, người này lập tức nhảy lên đỉnh vách núi, sau đó nhìn nhìn về Ác Long hạp mà lớn tiếng nói:
- Đỉnh Ngô Mông, Sơn Thần Ngô Mông đi qua bảo hà, xin mượn một con đường để tới.
Âm thanh vừa ra, từ trên đỉnh thác nước chảy xiết trong hạp cốc bỗng xuất hiện một người, thân mặc pháp bào xanh, lưng đeo trường kiếm. Hơi nước mù mịt, làm cho cả người hắn có một cảm giác mông lung. Bên trái hắn có một con tôm đỏ đang khua khoắng cặp càng đỏ thẫm, trên càng kẹp một thanh Lang Nha bổng tối màu, diễu võ dương oai; còn bên phải là một cái vỏ sò phủ dày rêu xanh, im lặng như một tảng đá màu xanh.
- Ta mới có được bài vị, có một số việc không rõ, muốn thỉnh giáo Sơn Thần Ngô Mông.
- Mời nói.
- Gần đây thần linh các nơi đều muốn đi nghe Đông Nhạc đại đế giảng đạo, không ít vị đi qua nơi này, nhưng vì sao nhất định phải mượn đường? Chỉ cần một độn mà qua cũng không có ai ngăn đón, hơn nữa, nếu độn thật cao thì có ai để ý?
- Ha ha, xem ra ngươi thật sự mới được bài vị. Ở ngàn năm trước, thần linh trên mặt đất không thể rời khỏi thần vực của mình, nếu muốn rời đi thì phải được lĩnh thần phù điều động, bằng không sẽ bị trời phạt. Nhưng ngàn năm đổ về đây, Thiên đình biến mất, thần linh đã không còn ước thúc, có thể tùy ý đi lại, nhưng vẫn không thể cách mặt đất quá cao. Từng có thần linh muốn bay lên chín tầng trời, lại tự nhiên ngã xuống chết đi. Từ đó không còn thần linh nào dám bay lên trời cao nữa. Mà bây giờ Đông Nhạc đại đế giảng Thần đạo diệu pháp, từng có nói, tất cả thần linh muốn tới nghe pháp, lúc quá cảnh đều phải mượn đường.
- Tại sao đều phải mượn đường?
- Bởi vì ngàn năm trước, dù có được thần phù điều động, khi qua thần vực của các thần linh khác thì đều phải thông báo với thần linh nơi đó để mượn đường. Đông Nhạc đại đế từng nói qua, tuy rằng Thiên đình vô cớ biến mất, nhưng trật tự Thiên đình do Hạo Thiên ngọc đế định ra không thể loạn.
Ngô Mông ôm quyền, nâng rìu dài bổ một nhát vào hư không, một luồng sáng vàng như lụa mỏng trải ra, như kéo dài đến tận chân trời. Y đạp từng bước lên dải lụa sáng ấy, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
***
Trong hạp cốc, nước rơi thẳng xuống ba nghìn thước, một người hai yêu đứng trên đỉnh thác.
- Hà Bá gia, chúng ta cũng đi nghe đi ạ.
Hồng đại hiệp cõng Lang Nha bổng trên lưng, đôi mắt lồi động đậy, nói.
Trần Cảnh sớm đã có ý đi nghe đạo, chỉ là còn chưa quyết định thời điểm, lập tức nói:
- Các ngươi lưu lại canh thủy phủ, ta đi một mình thôi.
- Hà Bá gia, phủ có vỏ sò muội muội trông là đủ rồi, để con đi theo làm tăng uy danh của ngài chứ ạ!
Nó vừa mới nói, Trần Cảnh đã cảm thấy linh khí bên người khẽ động, vỏ sò kia biến mất, mà cùng lúc đó Hồng đại hiệp đột nhiên kinh hãi phóng vọt ra xa, tốc độ cực nhanh.
Thế nhưng một đoạn khoảng cách này còn chưa đủ, vỏ sò kia đã xuất hiện bên cạnh mà kẹp lấy phần đuôi của nó, chỉ chừa nửa thân trên ở bên ngoài.
- Cái vỏ sò mọc rêu này, còn muốn ăn ca nữa, ca đập vỡ vỏ của mi đấy.
Hồng đại hiệp giơ Lang Nha bổng lên muốn đập xuống, Trần Cảnh khẽ quát một tiếng, Hồng đại hiệp dừng động tác, mà vỏ sò cũng buông nó ra.
- Cả hai ngươi cùng theo ta, dọc đường không được gây chuyện, kiềm chế tính tình lại. Chỗ đó không phải là trong khúc sông của chúng ta, phải biết nhẫn nhịn.
- Vâng, Hà Bá gia, con nhớ kỹ rồi ạ, quyết sẽ không cãi nhau với người.
Hồng đại hiệp vội đảm bảo, còn vỏ sò thì lại không kêu một tiếng, chỉ đứng im lắng nghe.
Trần Cảnh tiếp tục đợi ở giữa sông vài ngày, lại gặp thêm mấy người nữa mượn đường qua. Cho tới một hôm trăng sáng sao thưa, hắn mới dẫn theo Hồng đại hiệp và vỏ sò đi về hướng Đông Nhạc Thái Sơn.
Hơi nước mờ ảo bao phủ lấy ba người, dưới chân ba người xuất hiện đám mây hình thành từ hơi nước. Nếu có người ở trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy một đám mây bay là là, chứ không thể thấy một người và một tôm một sò trên đó.
Trần Cảnh cũng không muốn phá quy củ đi nghe đạo phải mượn đường của Đông Nhạc đại đế, mỗi khi tới một thần vực thì đều sẽ dừng lại mượn đường. Có điều không biết có phải là hắn xuất phát chậm hay không, mà một đường đi tới cũng không gặp được mấy vị thần linh, ngẫu nhiên gặp cũng cực dễ nói chuyện, thậm chí có vị còn không để ý tới Trần Cảnh. Trần Cảnh thầm đoán, những người nguyện ý dừng lại mượn đường chỉ sợ chính là số thần linh ít ỏi còn tuân thủ trật tự của Thiên đình.
***
Thái Sơn hùng vĩ, dù Trần Cảnh chưa từng tới đây, nhưng cũng biết phương hướng. Thẳng một đường hướng bắc, trải qua mấy hôm chẳng phân biệt ngày đêm, rốt cuộc hắn nhìn thấy một dãy núi rộng dài hùng vĩ. Ngọn núi cao nhất trong dãy có đến vạn trượng, hiện rõ khí phách vạn sơn chi chủ. Những ngọn núi ở bốn xung quanh nó giống như là thần dân đang cúi đầu quanh vương giả, im lặng quỳ lạy, thu bớt khí thái của mình vào.
Trần Cảnh từ từ hạ xuống mặt đất rồi bước vào Thái Sơn.
Dưới chân hắn vẫn ẩn ẩn có hơi nước bao quanh, mỗi bước đi xa đến hơn mười trượng, chỉ vài bước đã tới ngọn núi rìa ngoài của dãy Thái Sơn.
Đúng lúc này, bốn vệ sĩ mặc giáp vàng đột nhiên xuất hiện, bên trái lưng đeo bảo cung bằng tinh thiết, mũi tên sắc nhọn cắm chếch một bên, bên phải cõng trường đao năm thước, trong tay cầm trường kích do kim tinh luyện thành, mỗi người đều trầm tĩnh như núi, ánh mắt sắc bén, áo giáp trên người có phù văn kháng nước lửa.
- Người tới là thần linh phương nào?
Một vệ sĩ giáp vàng lạnh lùng hỏi.
- Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Tú Xuân loan thủy vực Kinh Hà Trần Cảnh.
Trần Cảnh trả lời. Đối phương cũng không nói gì thêm, chỉ thấy hư không lóe lên một cái, trong tay vệ sĩ giáp vàng đã có thêm một quyển sách ngọc. Y đưa tay vẽ bùa trên hư không, thấp giọng niệm thần chú, sách ngọc đột nhiên bay lên rồi phóng to ra, tỏa hào quang vàng nhạt. Trang sách mở ra, mặt ngọc trong sáng như gương, hình ảnh ba người Trần Cảnh đã xuất hiện trên đó. Một người áo xanh, lưng đeo trường kiếm, bộ dạng có chút tuấn tú, trái phải theo thứ tự là một con tôm lớn màu đỏ và một cái vỏ sò màu xanh. Bên cạnh hình vẽ còn có một hàng chú thích: "Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Trần Cảnh thủy vực Kinh Hà."
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 36: Lực Có Lúc Cạn
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Ba người Trần Cảnh qua chỗ bốn vị vệ sĩ giáp vàng, một đường tiến vào trong núi. Qua một khúc quanh, bọn hắn lại nhìn thấy tám vị vệ sĩ giáp vàng đứng yên. Qua tiếp một hẻm núi dựng đứng, lại có mười sáu vị vệ sĩ giáp vàng cầm kích mà đứng, vẻ mặt nghiêm trang. Vượt thêm một con suối nữa, ba người đi vào một cánh cổng được tạo dựng giữa hai ngọn núi sừng sững. Cánh cổng cao chín trượng, làm từ đá tảng, bên trên có khắc chìm cảnh tượng dãy Thái Sơn, chính giữa là hai chữ to: "Đông Nhạc". Dưới cổng có ba mươi hai vị vệ sĩ giáp vàng đứng thành hai hàng, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt lạnh như băng.
Hồng đại hiệp trố cặp mắt lồi nhìn ba mươi hai vệ sĩ giáp vàng, còn không dám thở mạnh, bám chặt lấy Trần Cảnh. Vỏ sò thì như đã từng gặp qua cảnh tượng tương tự, vẫn yên lặng đi theo bên trái Trần Cảnh.
Đi qua cổng, đập vào mắt là một đàn tế cực lớn được ốp ngoài bằng ngọc thạch. Lúc này, trên đàn tế đã đầy những người, họ ngồi thành từng dãy, im lặng, nhắm mắt đả tọa, mặt hướng phương chính Bắc.
Phương chính Bắc lại có một chiếc cầu thang chín mươi chín bậc, trên đỉnh là một bệ đá, trên bệ đá khắc đủ loại phù văn, chính giữa họa bức tranh hổ gầm núi sông và giao long trở mình, bốn phía là hình khắc các loại hoa cỏ chim chóc côn trùng. Xem ra nơi này nhất định là chỗ ngồi của Đông Nhạc đại đế.
Bốn phía đàn tế vẫn không thiếu người còn đang tìm chỗ ngồi, trông thoáng qua ít nhất có tới ngàn người. Hơn ngàn người tụ tập, nhưng khung cảnh lại im lặng như vậy.
Trần Cảnh nhìn quanh, muốn tìm một chỗ vắng người. Hắn tới muộn, chỗ tốt một chút đều đã bị chiếm, mãi hắn mới tìm thấy có chỗ ở góc xa. Cũng may là chỗ này hơi xa đàn tế nên cũng không mấy người. Bất ngờ, hắn lại nhìn thấy Sơn Thần Vu Sơn từng qua Ác Long hạp cũng ở đây, vẫn chiếc váy đen tuyền, vẫn khăn lụa che mặt, để lộ cánh tay trắng như ngọc, cộng thêm con mãnh hổ nằm ở phía trước người. Nàng thấy Trần Cảnh, cũng chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Cảnh vén áo, ngồi xuống, khoanh chân, lập tức có một luồng hơi nước tràn ra thành vòng tròn, như là một chiếc lá sen màu nâu xanh dập dềnh trên mặt nước, mà Trần Cảnh thì ngồi trên đó, mặc kệ hơi nước nâng mình lên.
Vỏ sò phủ đầy rêu xanh như không có sức nặng mà lơ lửng phía trên làn hơi nước, còn Hồng đại hiệp thì chạy quanh Trần Cảnh, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, ý đánh dấu nơi này đã có người, sau đó mới đứng yên bên phải Trần Cảnh, quay đầu hết nhìn Đông tới nhìn Tây.
Trần Cảnh không biết khi nào thì Đông Nhạc đại đế bắt đầu giảng bài, nhưng tất cả mọi người đã im lặng chờ ở đây, hẳn sắp đến lúc. Quả nhiên, một ngày sau, Đông Nhạc đại đế từ trên trời giáng xuống, mặc một thân áo bào đế vương, tướng mạo uy nghiêm, trên trán có hình một ngọn núi màu vàng.
Ánh mắt bình thản của vị đại đế này như nhìn thấu mỗi người. Cũng không thấy đại đế hiển lộ bất kỳ pháp lực nào, nhưng ai nấy đều cảm giác như Thái Sơn đè xuống, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Tất cả mọi người đứng dậy, cung kính khom người, đồng thanh hô:
- Cung nghênh đại đế!!
Thần linh bái lạy, trời đất biến sắc, trên đầu mỗi vị thần linh đều hiện ra cảnh tượng của các loại sắc phù. Tất cả hòa một chỗ, hình thành hình ảnh mặt đất, núi cao, thảo nguyên, hồ lớn, sông dài, thành trấn, tông miếu v.v..., vô cùng phong phú.
Đủ loại hào quang tụ tập thành làn khí lành sáng mờ, thu hút linh khí ngàn dặm tụ lại, chói sáng tận trời.
Đông Nhạc đại đế nhìn quanh một vòng, khẽ nâng hai tay, để chư thần bình thân. Trần Cảnh cũng giống mọi người, tiếp tục ngẩng đầu nhìn Đông Nhạc đại đế đứng trên đài cao, chỉ cảm thấy trong trời đất, không có ai sánh được vị này.
Hơn ngàn thần linh muôn phương, ở trước mặt người này, thở mạnh cũng không dám.
- Thiên đình biến mất, thiên địa hỗn loạn, bản đế mở đàn giảng Thần đạo, không mong lưu danh thiên cổ, chỉ muốn chư vị có thể thủ hộ một phương thủy thổ bình an. Hôm nay, bản đế nói về đạo của thần, mong chư vị có thể vĩnh trấn tà ma, bảo hộ thiên hạ thái bình.
Đông Nhạc đại đế nói xong liền ngồi trên bệ đá xanh, chúng thần cũng khoanh chân mà ngồi.
Mắt Trần Cảnh nửa khép nửa mở, ngồi xếp bằng. Đông Nhạc đại đế lại nói một phen về chức trách của chư thiên thần linh, nhưng chưa nói tới lai lịch và nguyên nhân biến mất của Thiên đình. Giọng nói uy nghiêm của Đông Nhạc đại đế vang vọng khắp không gian. Hồi lâu sau, Đông Nhạc đại đế giảng đạo:
- Thần linh khác với tiên, linh, yêu, phật. Pháp lực của thần linh đến từ lực của núi sông của đất trời, lực ấy dung hợp cùng sắc phù trong thần hồn, cuối cùng hình thành thần lực...
Kế tiếp, đại đế lại nói cách dùng thần lực. Tuy Trần Cảnh đã thành Hà Bá được mấy năm, nhưng vẫn không hiểu nhiều về cách sử dụng thần lực, giờ nghe Đông Nhạc đại đế nói, mới phát hiện còn rất nhiều điều mình chưa biết. Còn có các loại chú thuật, pháp thuật, làm cho Trần Cảnh sinh ra cảm giác: hóa ra còn có thể dùng như vậy.
Đông Nhạc đại đế lại giải thích từng loại sắc phù khác nhau, phân tích giảng giải từng cái chú văn. Điều này khiến Trần Cảnh như đắm chìm trong một bức họa núi sông, mỗi một cái chú văn đều đại biểu cho một cách giải thích về thiên địa. Thẳng đến lúc này, Trần Cảnh mới hiểu, hóa ra hầu hết "tế thần chú" của thần linh là giống nhau, chỉ khác ở sắc phù mà thôi, nhưng mấu chốt là ở sắc phù của Thiên đình, không có sắc phù, dù biết “tế thần chú” cũng vô dụng.
Trần Cảnh bỗng có nghi vấn, không biết sắc phù này hình thành thế nào, nửa hư nửa thực, người phàm tục không nhìn không sờ được, nhưng người trong Thần đạo lại biết nó thật sự tồn tại trong thần hồn.
Thời gian trôi qua, buổi giảng đạo càng lúc càng khiến người ta chìm sâu vào.
Nơi này tựa như đã tự thành một thế giới, bất kể ánh nắng hay ánh trăng trên trời đều không thể chiếu vào, mà mưa cũng chưa từng xuất hiện, bởi mây đen đều bị khí lành từ chúng thần làm tán đi.
- Lực có lúc hết, thần linh cũng không thể thay đổi điều này. Nhưng sử dụng linh lực từ địa giới địa mạch một phương chỉ là cách thức kém nhất. Lực có hết, thế vô cùng, ngày hôm nay, bản đế nói tiếp về tác dụng của 'thế' trong hình thái ý thức của núi non sông ngòi...
Tiếng của Đông Nhạc đại đế phiêu đãng trong hư không, mà lại làm cho người ta cảm thụ được tối đa, như từng giọt nước rơi thẳng vào trong lòng mọi người.
Trên trời, hào quang vạn trượng, khí lành ngàn luồng.
***
Trần Cảnh cũng không biết qua bao lâu, thế nhưng Đông Nhạc đại đế đã biến mất theo làn mây từ lúc nào, mà hơn ngàn vị thần linh trên đài tế cũng tán đi gần hết. Vị Sơn Thần Vu Sơn cưỡi mãnh hổ bên cạnh cũng không biết đi đâu rồi.
- Hà bá gia, ngài tỉnh rồi!
Hồng đại hiệp vui mừng hô. Không đợi Trần Cảnh lên tiếng, nó lại thấp giọng nói:
- Hà Bá gia, lúc ba huynh đệ Tam Tài lĩnh thấy chúng ta, trong mắt bọn họ hiện lên sát khí đó.
Trần Cảnh khẽ cau mày, Hồng đại hiệp lại nói thêm:
- Nếu không, để con trả lại binh khí cho con gấu đen kia?
Nó đã luyện hóa xong Lang Nha bổng, nói xong bèn móc ra Lang Nha bổng thu nhỏ giấu trong mang, đau lòng nói.
Trần Cảnh khẽ cười một tiếng, nói:
- Không cần, đi thôi.
- Hà Bá gia, rất nhiều người nhìn ngài với ánh mắt cổ quái, theo con thì bọn họ có ý xấu.
Nghe Hồng đại hiệp nghiêm túc nói xong, Trần Cảnh cười, nói:
- Con tôm nhà ngươi đa nghi quá đấy, ta không quen biết với bọn họ, chưa bao giờ gặp nhau, xưa không oán nay cũng chẳng thù, làm sao họ lại có ý xấu với ta chứ.
Dứt lời, hắn liền theo hướng cũ ra ngoài. Hồng đại hiệp không ngừng cảnh giác, đi cạnh Trần Cảnh, cái càng còn giương cao Lang Nha bổng lên. Vỏ sò thì vẫn im lặng đi phía trái. Đến tận bây giờ, Trần Cảnh cũng không nghe nó nói được mấy câu.
Các vệ sĩ giáp vàng vẫn lẳng lặng đứng yên thủ vệ, giống như họ đã luôn ở đó từ khi nơi này hình thành, và sẽ đứng tới khi nào trời đất cũng không còn nữa.
Nơi đây núi xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, ấm áp như xuân.
Thế nhưng Trần Cảnh vừa ra khỏi khu vực này thì lại thấy gió tuyết đập vào mặt, bầu trời u tối, vô số bông tuyết giống như tro bụi đầy trời, cái lạnh lẽo ướt át bao phủ khắp không gian. Trần Cảnh nhớ rõ, mình rời Ác Long hạp tới Thái Sơn này là cuối xuân, đầu hè, mà giờ đã thấy tuyết trắng bay tán loạn.
Bông tuyết rơi ở trên mặt, cảm nhận được cảm giác man mát, Trần Cảnh tăng tốc trong gió tuyết, nói:
- Đi thôi, trở về Tú Xuân loan.
Một người một tôm một sò nhanh chóng bị gió tuyết đầy trời che khuất, một dấu vết cũng không để lại.
Đi một quãng vẫn không thấy ba vị Sơn Thần Tam Tài lĩnh, Hồng đại hiệp liền thu Lang Nha bổng vào, đi bên phải Trần Cảnh, lớn tiếng nói:
- Hà Bá gia, cái vùng đất này chẳng thú vị gì cả, một chút cũng không bằng Tú Xuân loan của chúng ta.
- Lâu lắm rồi không dính nước sông, cả người thật ngứa, khi trở về, con nhất định phải giảng giải cho đám con cháu biết nơi đây chán thế nào...
Dọc đường đi, Hồng đại hiệp thao thao bất tuyệt, tựa như bù cho thời gian qua bị nín đến nghẹn.
- Ta tới đây là vì nghe đạo, các ngươi tranh nhau đòi đi cùng, có thu hoạch gì không?
Trần Cảnh hỏi.
Hồng đại hiệp lập tức 'á' một tiếng, đáp:
- Đầu óc con đần độn, nghe được đại đế giảng kinh, chỉ cảm thấy có ngàn vạn con ong mật bay vù vù bên tai, tâm phiền ý loạn, một lát đã không chịu nổi, bèn phong bế cả sáu giác quan, ngủ một giấc, tỉnh lại thì thấy đại đế đã nói gần xong ạ.
Trần Cảnh cười ha ha, cũng không nói gì thêm. Hồng đại hiệp lại vội vàng nói:
- Vỏ sò nhất định là cũng ngủ.
- Nói bậy, ta không có.
Vỏ sò đột nhiên mở miệng phủ nhận.
- Muội ngủ cũng không ai trách, Hà Bá gia cũng không chửi mắng muội đâu.
Hồng đại hiệp lớn tiếng nói.
- Ta không có, ngươi tiếp tục nói bậy, ta sẽ ăn...
Vỏ sò nói tới đây, đột nhiên dừng lại.
- Lại muốn muốn ăn ca, khi dễ ca thiện lương. Nói cho muội biết, hiện tại ca có Lang Nha bổng nặng chín trăm cân, nếu muội còn dám xằng bậy, đừng trách ca đây đập vỡ cái vỏ kia.
Hồng đại hiệp nói xong liền lấy Lang Nha bổng ra, đắc ý đập một cái lên tảng đá trên mặt đất, "ầm", tảng đá lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.
Vỏ sò không hề lên tiếng, Hồng đại hiệp dương dương tự đắc một phen rồi cũng thu hồi Lang Nha bổng, lại hướng Trần Cảnh, hỏi:
- Hà Bá gia, con thấy những thần linh khác cũng có người ngủ, người đả tọa bất động được như Hà Bá gia vô cùng hiếm, mà đỉnh đầu Hà Bá gia còn có mây trôi bốc lên, thân trào ra khí thế khiến kẻ khác kinh hãi, chẳng lẽ Hà Bá gia lĩnh ngộ đại thần thông thông thiên triệt địa?
- Ha ha, thông thiên triệt địa, bây giờ trong thiên địa làm gì có ai dám tự xưng như vậy. Đúng là có chút lĩnh ngộ, nhưng không thể coi là đại thần thông. Trước kia, ta cho rằng, chỉ cần ở trong khu vực của mình, thì không cần sợ bất kỳ kẻ nào, hiện giờ mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng. Thiên địa rộng lớn vô cùng, chỉ là cách sử dụng linh lực núi non sông ngòi thôi mà ta đã không rõ thật nhiều điều, huống chi trên 'lực' còn có 'thế', hơn nữa có thể suy ra được trên 'thế' nhất định lại có cảnh giới cao thâm hơn, chẳng qua đại đế không nói mà thôi.
Trời đất bao la, mờ mịt vô cùng, bất kể là tu sĩ Tiên đạo, hay là thần linh, yêu ma, cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ trong đó mà thôi. Tựa như những bông tuyết kia, từ chín tầng mây rơi xuống, thời khắc hoàn mỹ nhất của nó chính là lúc được bay lả lướt trong hư không, tới khi chạm đất, cũng là điểm cuối của sinh mệnh.
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 37: Đấu Phép
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Cảnh càng ngày càng thích cảm giác được ở trong nước. Nước sông êm ả quấn quanh người hắn, dịu dàng như gió xuân, lại như có sinh mạng, ngoan ngoãn nghe lời. Bất kể là thế nước mãnh liệt tới đâu thì nước sông đều như vậy, hơn nữa, trong nước còn có một loại cảm giác nắm giữ lực lượng vô cùng tận, để hắn rất an tâm.
Đột nhiên, phía trước có gió dữ gào thét, linh khí hỗn loạn, bông tuyết cũng bay tán loạn trong bầu trời u tối.
Ba 'người' Trần Cảnh đi thẳng một đường hướng Nam, gió tuyết đầy trời không giảm nửa phần.
- Hà Bá gia, phía trước có người chiến đấu.
Hồng đại hiệp lên tiếng. Trần Cảnh không nói gì, chân tiếp tục bước, lại nghe Hồng đại hiệp léo nhéo:
- Hà Bá gia, hay chúng ta trốn qua một bên đã ạ. Chờ bọn họ đánh xong, nhất định sẽ tổn hại nguyên khí nặng nề, lúc ấy chúng ta giết ra, cướp bảo bối của bọn họ, đoạt cả sắc phù nữa, đợi sau này có cơ hội thì phong một vị thần mới để sai bảo.
- Khẩu khí thật lớn, phong một vị thần để sai bảo, cũng không sợ tuyết lớn làm đông cứng đầu lưỡi!
Từ gió tuyết dữ dội phía trước truyền ra một câu như vậy, âm thanh vừa lớn vừa hung ác. Hồng đại hiệp vội móc Lang Nha bổng ra, phun một đạo linh khí, Lang Nha bổng theo đó phóng lớn, thân tôm cũng hóa to lên cỡ một con voi.
- Hà Bá gia, tốt nhất chúng ta đổi đường đi ạ.
Hồng đại hiệp như lâm đại địch, nói. Có thể khẳng định, nếu không phải có Trần Cảnh ở đây, nó đã sớm xoay người mà chạy.
- Ha ha, khi không có ai thì khẩu khí lớn như vậy, giờ vừa nghe người khác nói một câu đã sợ đến muốn đi đường vòng sao.
Trần Cảnh cười nói.
Vỏ sò khẽ cười một tiếng, giống như đang chế nhạo. Hồng đại hiệp nghẹn lời, lúng túng đảo Lang Nha bổng hết từ càng trái sang đến càng phải, nói cứng để biện minh:
- Để con mở đường cho Hà Bá gia. Kẻ nào dám gây bất lợi cho Hà Bá gia, lão tôm này sẽ đập gậy xuống, cho kẻ đó thăng thiên luôn.
Trần Cảnh khẽ cười một tiếng, một tay đặt lên kiếm bên hông, sải bước, thoát cái đã nhảy lên lưng Hồng đại hiệp. Hắn dùng tay phải tung y bào, thản nhiên ngồi xuống, tay trái lại đặt kiếm lên đầu gối, nói:
- Đi, về Tú Xuân loan.
- Rõ, về Tú Xuân loan.
Hồng đại hiệp tựa hồ đã mất sạch sợ hãi, càng phải giơ cao Lang Nha bổng lên, tỏa ra khí thế thần cản giết thần phật ngăn giết phật. Ở trong trời đất trắng xóa, vỏ sò phủ rêu xanh có vẻ im lặng khác thường, lại hết sức bắt mắt.
Gió tuyết quay cuồng, hàn ý như đao.
Cả một dải núi non liên miên được khoác lớp áo tuyết tinh khôi, dòng suối đông lại, nhiều nhánh cây bị tuyết đọng ép gãy, mặt đất cũng một màu trắng xóa. Trong trời đất chỉ còn duy nhất sắc trắng này, một người bình thản ngồi trên một con tôm đỏ thẫm to như con voi, bên cạnh có một vỏ sò màu xanh lớn cỡ cái thớt, cùng nhau đạp tuyết mà đi.
Con tôm đỏ tạo thành những vết thật lớn trên mặt tuyết, nhưng chẳng bao lâu sau, vô số bông tuyết mới từ trên trời rơi xuống lại lấp đầy tất cả như cũ.
Rất nhanh, cả ba đã đi tới sơn cốc có nguyên khí hỗn loạn, gió xoáy như đao. Lấy sơn cốc làm trung tâm, tuyết đầy trời rơi thành hình một cây cột bằng tuyết, mà tuyết đọng ở ngoài sơn cốc cũng bay tới dung nhập vào trong đó. Hồng đại hiệp cảm nhận được một luồng lực hút rất mạnh, bèn chậm lại. Trần Cảnh lấy vỏ kiếm gõ lên lưng nó, nói:
- Đi!
Hồng đại hiệp lại chui vào trong gió lốc, vỏ sò theo sát.
Trong gió lốc, tuyết quất như đao bổ, gió chém như liềm sắc.
Hồng đại hiệp lại không hề cảm giác được lực cản nào, hiểu là Trần Cảnh làm phép, sợ hãi trong lòng biến mất, đi thẳng tới sơn cốc trước mặt. Vào đến bên trong, tuyết rơi càng dày, cả ba lại nghe thấy tiếng cười to cùng tiếng hô quát.
Chỉ thấy một người ở trần, chân không giày, eo choàng da hổ, cầm tay tay một thanh đại phủ cán dài, đang chiến đấu kịch liệt. Người này chính là Sơn Thần Ngô Mông. Thế công của y sắc bén, hiển nhiên đang chiếm thượng phong. Gió xoáy ở đây là do y chiến đấu với người mà hình thành.
Ở một bên còn có hai xác chết, đầu bị chặt xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên đất, nhìn miệng vết thương có thể thấy rõ là bị phủ chém xuống.
Trần Cảnh ngồi trên lưng Hồng đại hiệp, nhìn rõ mỗi một phủ do Ngô Mông bổ ra đều mang theo một luồng khí thế trầm trọng.
- Hặc hặc, thì ra là huynh đệ sao, lại đây, trước tiên hỗ trợ ta chém tên khốn này, sau đó chúng ta đi cùng nhau thôi.
Ngô Mông ở trần, cười ha ha, thế phủ càng lộ vẻ sắc bén.
Người đang chiến đấu cùng y nghe thấy thế thì kinh hãi, sợ Trần Cảnh cùng Ngô Mông vây công mình, vội vàng lui về sau.
Trần Cảnh chỉ ngồi im trên lưng tôm, không trả lời. Hồng đại hiệp không ngừng bước, ngược lại còn đi nhanh hơn, chỉ nghe nó lẩm bẩm:
- Cái tên quỷ nghèo đến quần áo cũng không có mà mặc nhà ngươi, hóa ra là một kẻ gian trá. Sớm biết vậy chúng ta nên đập nát đầu của ngươi, đoạt phủ của ngươi, lại cho vỏ sò muội muội ăn thịt ngươi...
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng cực kỳ ngắn ngủi, vì nó chưa kịp vang xa đã bị gió xé nát.
Hồng đại hiệp căng thẳng, tăng tốc, lại cảm thấy thân thể bị gió đẩy ngược lại, nặng nề khác thường. Đúng lúc này, Ngô Mông cười to nói:
- Huynh đệ cần gì phải vội vàng như thế. Nhìn bộ dạng của huynh đệ lúc ở Thái Sơn, hẳn là ngộ được nhiều điều, sao chúng ta không tại đây luận đạo để chứng đạo giúp nhau nhỉ?
Khi y nói, Hồng đại hiệp đột nhiên cảm giác trên lưng mình như có thêm một ngọn núi, cực kỳ nặng, dù nó có cố dùng pháp lực toàn thân, cũng chỉ miễn cưỡng gồng lên được.
- Ta cũng không ngộ được cái gì, nếu như ngươi muốn tìm người luận đạo thì xin kiếm người khác.
Trần Cảnh vừa nói vừa lấy vỏ kiếm gõ lên lưng Hồng đại hiệp. Một gõ vừa chạm, Hồng đại hiệp lập tức cảm thấy người nhẹ bẫng, giống như về tới trong nước, chân bật ra, đã tránh ra một khoảng thật xa.
- Hặc hặc, trong nhiều thần linh như vậy, cũng chỉ có vài người lọt mắt Ngô Mông ta, một trong số đó chính là ngươi. Ta quả nhiên không có nhìn lầm. Hặc hặc...
Ngô Mông cười lớn nói, lại đưa tay chỉ lên bầu trời tuyết:
- Ta nghe người ta nói, tuyết mà rơi xuống cùng một chỗ thì có thể phá mặt đất ra thành lỗ thủng, cũng không biết là thật hay giả.
Giọng của y mang cảm giác rất nghiêm túc, căn bản không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định, mang theo ý ra lệnh.
Hồng đại hiệp thầm nghĩ:
- Tự nhiên tiếng của gã quỷ nghèo này khó nghe quá, chẳng lẽ do Hà Bá gia không luận đạo cùng, nên gã này lên cơn...
Nó vừa nghĩ đến đây, phía trước đã có một đám tuyết bay xuống, mặt đất vô thanh vô tức xuất hiện một cái hố. Hồng đại hiệp kinh ngạc, chỉ là những bông tuyết lả tả rơi trên mặt đất lại tạo thành cái hố sâu như vậy, tựa như thiên thạch rơi từ trên cao xuống. Nó chợt lạnh cả người, cũng tin chắc, nếu bị những bông tuyết kia rơi trúng người thì sẽ phải chịu thương tổn cực lớn.
- Tuyết thực sự có thể đập thành cái hố trên mặt đất!!
Hồng đại hiệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất thời không dám đi nữa, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy vô số bông tuyết đang lảo đảo rơi về phía mình.
Nó đang muốn hét thật to, lại bỗng cảm nhận được Trần Cảnh gõ trên lưng mình, lời định ra vội nuốt trở vào. Ngay sau đó, tiếng của Trần Cảnh vang lên:
- Bông tuyết phá cả mặt đất mà vào, quả đáng ngạc nhiên, không ngờ hôm nay lại có may mắn được nhìn thấy. Thế nhưng, bông tuyết ấy nếu rơi xuống sông thì chỉ có thể bị hòa tan thành nước.
Hồng đại hiệp nghe đến đó, lập tức cảm giác như mình đã trở về trong Tú Xuân loan. Nó chỉ cảm thấy khúc sông rộng lớn ấy có thể cuốn đi tất cả, cho dù là cả một núi tuyết rơi xuống thì cũng sẽ bị nước sông nuốt hết. Mắt nó không nhìn thấy nước sông, nhưng cảm giác rõ ràng quanh thân có sóng sông chảy xiết, mà cũng chỉ có sinh linh sống ở Tú Xuân loan như nó mới có thể hiểu dược Tú Xuân loan rộng lớn cỡ nào.
Hồng đại hiệp lại không biết rằng, nơi đây cũng không chỉ có bốn "người". Ở những đỉnh núi phía xa, còn không ít thần linh chưa rời đi, đang nhìn chằm chằm về nơi này. Bọn họ đương nhiên nghe rành mạch đoạn đối thoại giữa Trần Cảnh và Ngô Mông. Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Trần Cảnh ngồi trên người Hồng đại hiệp, bên cạnh là một cái vỏ sỏ màu xanh, cả ba bình thản di chuyển ở đáy sông, quanh thân là nước sông cuồn cuộn, bông tuyết vừa rơi vào trong đó thì tức khắc bị nuốt hết.
Bất kỳ ai cũng nhìn ra được, Ngô Mông và Trần Cảnh đang đấu phép trong vô thanh vô tức. Ngô Mông cũng không phải hạng người vô danh, mấy ngày nay y đều thủ trong sơn cốc này, lấy cớ là luận đạo để chém hơn mười vị thần linh rồi. Điều này làm cho ai nghe được tên của y cũng muốn tránh đi theo đường vòng. Giờ thấy tận mắt, quả nhiên y đã đạt tới cảnh giới cực cao trong việc điều động lực của núi đồng, dùng ra phương pháp dời núi, hơn nữa vô thanh vô tức mà đem pháp lực tác dụng lên bông tuyết, biểu hiện cách sử dụng linh lực cực kỳ tinh thâm.
Thế nhưng, Trần Cảnh lại khiến bọn họ hoàn toàn bất ngờ. Trần Cảnh dễ dàng phá giải pháp thuật của Ngô Mông, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.
- Ô, ngọn núi kia cao thật, sợ là chim bay cũng không qua nổi.
Ngô Mông đột nhiên dùng phủ dài chỉ về đằng xa phía trước, tức thì nơi đó xuất hiện một ngọn núi tuyết cao vút trong mây, thế núi dốc như đao chẻ thành, cao lớn hùng vĩ, kết thành từ những tảng đá sắc bén hình thù quái lạ.
Hồng đại hiệp có thể khẳng định, vửa rồi không có ngọn núi như vậy, thế nhưng nó lại xuất hiện ngay sau khi Ngô Mông lên tiếng.
Nhìn thì rất xa, nhưng nháy mắt đã đến chân núi, mà từ chân núi nhìn lên đỉnh núi, lại chỉ thấy một màu u tối, căn bản không nhìn được đỉnh. Hồng đại hiệp biết đây là pháp thuật của Ngô Mông, thầm nghĩ: "Dù thế nào ta cũng không thể làm mất thể diện của Hà Bá gia." Nó vận pháp lực toàn thân, muốn chuẩn bị leo qua núi.
Trần Cảnh khẽ cười một tiếng, lại lấy vỏ kiếm gõ lên lưng Hồng đại hiệp, nói:
- Núi cao như vậy, chim bay khó qua, có cái đầu to tướng thế này, sao không biết động não chứ, ngươi trèo thì sang năm cũng không qua nổi.
Hồng đại hiệp muốn nói: "Không trèo thì dùng cách gì qua ạ?" Nhưng lời còn chưa ra, lưng nó lại bị gõ một cái, chỉ nghe Trần Cảnh nói:
- Bình thường luôn nhắc ngươi phải dụng tâm tu hành, ngươi lại không nghe, lần này tới nghe đạo cũng ngủ gà ngủ gật. Giờ thì cố mà tiếp thu, ta truyền cho ngươi phương pháp độn thủy trong độn ngũ hành. Chỉ cần còn ở trong thiên địa này, không có gì ở ngoài ngũ hành, vạn vật đều có thể độn. Niệm theo ta: Thiên địa ngũ hành, thân ta tức thủy thân, độn.
Hồng đại hiệp không dám hai lời, thành thành thật thật niệm theo. Chuyện khiến nó không ngờ tới xảy ra, vừa niệm xong, nó lập tức cảm giác thân thể mình thật sự hóa thành nước, bắt đầu thấm dần vào trong đất. Vừa vào đến trong lòng đất, nó chỉ cảm thấy tất cả là bóng đêm, còn may là vẫn có thể cảm nhận được Trần Cảnh trên lưng và vỏ sò bên cạnh.
Đúng lúc này, nó nghe được tiếng của Ngô Mông mơ hồ truyền đến:
- Hặc hặc, nếu huynh đệ thích sống trong đất, vậy làm Thổ Địa nơi đây luôn đi.
- Ngô Mông sơn, trấn... phong...
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Chương 38: Thần Miếu Lưu Ảnh
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Hồng đại hiệp rất căng thẳng, không nhịn được mà lên tiếng:
- Trúng kế rồi, Hà Bá gia!
Nó vừa nói xong, lưng lại bị Trần Cảnh gõ một cái, từ trong bóng tối truyền đến tiếng của Trần Cảnh:
- Ha ha, núi là đất, thuộc một trong ngũ hành thiên địa, sao có thể trấn phong được nước chứ. Nước có trong vạn vật, thuận thế mà động, nơi có sinh mạng sẽ có dòng nước chảy qua, không chỗ nào không có. Hoặc nước cuồn cuộn, thế thổi quét ngàn dặm, hoặc nhẹ nhàng không tiếng động. Nay ta là nước, nước là ta, ta muốn rời núi thì tự nhiên ra được.
Lời này không biết là nói cho Ngô Mông nghe, hay là giảng giải chỗ huyền diệu của nước cho Hồng đại hiệp. Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Trần Cảnh, Hồng đại hiệp bỗng cảm thấy quanh thân chợt nhẹ bẫng, trước mắt sáng bừng, nó đã đi ra từ trong núi.
Ngô Mông đứng ở đỉnh núi Ngô Mông, đại phủ cán dài màu vàng cắm trên đỉnh núi bị băng tuyết bao trùm, đón gió rét thấu xương. Nhìn thấy được dòng nước vô hình chảy xiết bao quanh Trần Cảnh, con mắt y híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Từ đầu đến giờ, luôn là y xuất chiêu, còn Trần Cảnh mỗi lần đều tiện tay phá giải. Hơn nữa ở lần cuối cùng hung hiểm nhất, y có thể khẳng định Trần Cảnh cố ý trốn vào trong đất, chứng tỏ hắn sớm có tự tin núi Ngô Mông không trấn phong được mình.
Trên những đỉnh núi ở phía xa, các vị thần linh đang đứng yên nhìn đỉnh núi tuyết nơi này, thấy Trần Cảnh cưỡi con tôm đỏ khổng lồ như đang bơi xuôi theo dòng nước sông mà đi xa thì cùng than thở:
- Pháp thuật thật tinh diệu. Có thể sử dụng pháp thuật huyền diệu như thế, không có bao nhiêu Sơn Thần Thổ Địa làm nổi đâu.
- Hắn là ai vậy?
- Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Tú Xuân loan Kinh Hà.
Một đường theo hướng Nam mà đi, Trần Cảnh sớm đã thu lại pháp thuật, mặc Hồng đại hiệp cất bước. Hồng đại hiệp cũng cảm giác vùng đất này quá nguy hiểm, không an toàn như Tú Xuân loan, nên tăng tốc đi một mạch, gặp núi trèo núi, gặp sông lướt sông, gặp vực bay qua vực. Càng về hướng Nam, tuyết càng giảm bớt, dù cho vẫn còn buốt giá, nhưng lại không gặp gió bão.
- Hà Bá gia, chúng ta quay trở lại làm thịt gã Ngô Mông kia đi. Con thấy đại phủ trên tay tên này rất lợi hại, không bằng ta đoạt lấy, cũng cho tên đó biết, thần linh trong thủy vực Kinh Hà là không thể trêu chọc.
Hồng đại hiệp quơ Lang Nha bổng, vênh váo hò hét.
- Ha ha, không dễ đoạt của tên đó đâu. Tuy rằng ta không sợ gã, nhưng muốn giết gã lại không hề đơn giản. Huống chi ngươi chỉ thấy một mình gã, chứ không nhìn thấy những thần linh quanh đó, ai biết được trong đó có người nào quan hệ tốt với gã không.
- Vậy ạ... Hừ, tên quỷ nghèo đó còn gian trá hơn cả lão tôm, nhất định là gã đang thử dò xét Hà Bá gia, cũng may Hà Bá gia đại phát thần uy, phá hết pháp thuật của gã, để gã không dám xằng bậy.
Trần Cảnh chẳng nói đúng sai, ngồi trên người Hồng đại hiệp, ngẩng đầu nhìn trời. Chợt hắn có cảm giác trời đất tuy lớn, nhưng lại không có chỗ dung thân.
Hắn nhớ rõ mình từng hỏi qua lão kiếm khách, vì sao phải bôn ba khắp nơi, mà không chọn một chỗ để đặt chân cố định. Khi đó lão kiếm khách có nói: "Bởi vì tâm ta bất an, cho nên không thể an cư được."
Lúc ấy Trần Cảnh không rõ vì sao tâm bất an lại không an cư được, hiện giờ hắn cũng vẫn không rõ lão kiếm khách bất an vì điều gì, nhưng lại có chút hiểu được loại cảm giác ấy rồi.
Hồng đại hiệp vừa đi vừa nói không ngừng, hết về những việc xảy ra trong hai năm Trần Cảnh mê man đến tố cáo vỏ sò, chán lại quay "vỗ mông ngựa" Trần Cảnh, nói rằng nhờ đi theo hắn mà nó từ một con tôm sông bình thường đã mở ra linh trí, trưởng thành dần để rồi uy phong lẫm liệt như hiện giờ, cầm trong tay Lang Nha bổng, làm thú cưỡi cho Hà Bá đi khắp chốn.
Trần Cảnh thi thoảng mới nói vài câu, vỏ sò thì im thin thít, chỉ những lúc bị Hồng đại hiệp nói xấu, nó mới tỏa ra khí thế muốn ăn tôm, thời gian khác đều trầm mặc đi bên cạnh.
Một đường đi tới, Trần Cảnh không mượn đường vị thần nào, lại cũng không bị ai ngăn cản, một lèo thẳng tắp hướng Nam, đã qua ba nghìn dặm vẫn thông suốt. Ngẫu nhiên có yêu quái đui mù ra chặn đường, lại bị Lang Nha bổng của Hồng đại hiệp đập lăn ra, sau đó bị vỏ sò bên cạnh nuốt xác.
Nhưng khi cả ba còn cách Tú Xuân loan có hơn ba trăm dặm, chợt có ba người ngăn trước mặt bọn hắn. Một người trong đó cầm trong tay chiếc Hải Hồn xoa* màu đen, một người thì toàn thân có lông đen, đầu người, thân gấu; còn người ở giữa mặc đạo bào, đầu vấn khăn thư sinh, bên hông đeo một thanh đoản kiếm có vỏ bằng gỗ đen. Đây chính là ba vị Sơn Thần ở Tam Tài lĩnh, bị Trần Cảnh đoạt Lang Nha bổng lúc trước.
(Hải Hồn xoa: đinh ba có ba mũi giống của thần Poseidon)
- Khốn khiếp, hóa ra ba gã gian trá này ở đây chờ chúng ta. Hà Bá gia, chúng ta mau qua bên kia trốn.
Hồng đại hiệp vừa dứt câu đã bị Trần Cảnh dùng vỏ kiếm gõ một cái vào đầu, sau đó lại nhận lệnh:
- Tiến lên!
Ăn một gõ đau, Hồng đại hiệp lại chợt cảm thấy ba người trước mắt cũng chỉ như mấy con cá nhỏ trong sông Kinh Hà mà thôi. Nó hét lớn một tiếng:
- Ba người các ngươi có gan lớn bằng trời rồi, dám ngăn đường của Hồng gia gia đây.
Dứt lời, nó giơ Lang Nha bổng lên, vọt tới ba người kia, không hề sợ những người này có pháp lực cao thâm.
Gấu tinh bị cướp Lang Nha bổng giận điên lên, một con tôm nho nhỏ lại cũng dám kêu gào như thế với y. Y dậm chân, mặt đất chấn động, trong vô hình có một luồng khí thế tận trời bốc lên, như là một ngọn núi đè xuống Trần Cảnh.
Hồng đại hiệp thấy thế cũng hơi hoảng, thân hình khựng lại, chợt lại nghe tiếng Trần Cảnh truyền vào trong tai:
- Giọt nước có thể xuyên qua đá, tích tụ lại thành sông, lúc tĩnh thì phản chiếu nhật nguyện, khi giận lại nuốt thiên địa.
Âm thanh hùng hồn như kéo mây hút gió, khiến trời đất phải biến sắc.
Lúc Trần Cảnh nói ra những lời này, gấu tinh đột nhiên cảm thấy linh khí từ tám phương đều tụ lại quanh thân Trần Cảnh, trong nháy mắt đã hình thành một con sông vô hình, thế nước bình yên chảy xuôi.
Gấu tinh hừ lạnh một tiếng, đỉnh đầu hiện lên một ngọn núi đen kịt, vô cùng hiểm trở, khí thế toàn thân tăng cao, vọt về phía Trần Cảnh và Hồng đại hiệp, như là muốn một kích đập nát cả ba người Trần Cảnh.
Đúng lúc này, con sông tĩnh lặng quanh thân Trần Cảnh đột nhiên biến chuyển, hóa thành một thác nước chảy xuống từ chín tầng trời, nước cuồn cuộn rít gào. Một luồng khí thế phô thiên cái địa, nuốt trôi vạn vật đột nhiên sinh ra khiến gấu tinh kinh hãi, cảm giác như mình là một sinh linh nhỏ bé bất lực đang đứng trước cơn lũ ngập trời.
- Là 'thế', hắn lại lĩnh ngộ được 'thế' của Ác Long hạp.
Ở phía xa, hai Sơn Thần còn lại của Tam Tài lĩnh kinh ngạc bật thốt, đồng thời không dám chậm trễ, vận dụng pháp lực toàn thân mà bay lên trời, hóa thành hai ngọn núi ép về phía Trần Cảnh. Chẳng qua, hai ngọn núi này chỉ là ảo ảnh, cũng không có khí thế trấn áp vạn vật.
Hồng đại hiệp nhảy dựng lên, cảm thấy lúc này dù là đối mặt với Đông Nhạc đại đế thì cũng dám chiến một trận. Trong mắt nó, tất cả như đều chậm lại. Nó đập Lang Nha bổng xuống, gấu tinh tức thì bị một bổng đập thành thịt nát, đồng thời áp chế cả hai người còn lại. Lang Nha bổng lại vung lên, cả hai lập tức phụt máu, bay ngược về sau. Hồng đại hiệp bay lên trời, lại lần nữa vung Lang Nha bổng từ trên đánh xuống, Lang Nha bổng như một cơn lũ thổi quét qua, đập hai vị thần linh thành hai luồng sương máu.
Trong khoảnh khắc, tất cả lại trở về yên tĩnh. Hồng đại hiệp rơi xuống đất, cảm giác vừa rồi chỉ là một thoáng mộng ảo.
- Ta giết ba vị Sơn Thần!
Hồng đại hiệp quay đầu nhìn lại, nói với vẻ không thể tin:
- Hà Bá gia, lão tôm con mà lại giết được ba vị thần linh, chẳng lẽ là ngài làm phép?
- Ha ha, đúng là ta có làm phép, nhưng ba người bọn họ quả thật là bị ngươi giết.
Hồng đại hiệp cực kỳ kích động, trong đầu quanh quẩn hình ảnh mình đập nát ba vị thần linh thành sương máu như đập nát ba quả dưa, vô cùng hưng phấn, cười to nói:
- Hà Bá gia, thần linh nơi khác cũng quá kém cỏi rồi, hay ngài phong cho con làm Sơn Thần đi, không quá ba tháng, lão tôm này nhất định sẽ đánh hạ một trăm ngọn núi cho ngài, bảm đảm ngài sẽ uy phong hơn cả Sơn Thần núi Thúy Bình.
- Thần linh như chúng ta, một khi rời khỏi thần vực ủa mình, thì cũng chỉ tương đương với người tu đạo có cảnh giới luyện tinh hóa khí mà thôi, mà tới khi lĩnh ngộ được thế núi sông trong thần vực của mình thì có thể so với người tu đạo cảnh giới luyện khí hóa thần. Cho nên, bình thường thần linh sẽ không rời khỏi khu vực mình được phong thần, bởi vì rời đi rất dễ bị đoạt bài vị, nhất là bây giờ Thiên đình biến mất, thiên địa hỗn loạn.
Trần Cảnh chậm rãi nói.
Vỏ sò nuốt lấy những phần thân thể còn sót lại của ba bị thần linh,Trần Cảnh cũng không ngăn cản. Đối với yêu mà nói, thân thể người tu hành là đại bổ, mà chứng thật, yêu khí trên người vỏ sò rõ ràng nồng đậm hơn nhiều. Hồng đại hiệp thì nhặt lấy đinh ba, còn thanh đoản kiếm vỏ gỗ lại bị vỏ sò nuốt, mặc Hồng đại hiệp nói thế nào nó cũng không nhả.
Cả ba tiếp tục lên đường, tới khi gần đến mùa xuân thì về tới Tú Xuân loan.
Năm nay tuyết rơi lâu khác thường, Tú Xuân loan vẫn đang kết một tầng băng mỏng.
Hồng đại hiệp phóng người lên cao, lao xuống giữa sông, còn Trần Cảnh thì biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trong miếu Hà Bá.
Hắn ngẩng đầu nhìn tòa miếu thờ xây từ thân thể của cá chép tinh, cảm thán thời gian trôi nhanh. Mới ngày nào Thiên La môn bị diệt môn, hắn rơi vào giữa sông, được cứu lên đặt trong miếu Hà Bá, thoáng cái đã qua vài năm. Pho tượng thần vẫn vậy, so sánh cùng Trần Cảnh hiện giờ thì nhiều hơn một phần sát khí sắc bén, lại thiếu một phần trầm tĩnh an nhiên.
Lại nhìn bàn thờ đầy những chân hương, có nhiều nén chưa cháy hết còn đang tỏa ra khói trắng uốn lượn, hắn nhắm mắt lại, tĩnh tâm, trong đầu hiện lên cảnh tượng từ lúc mình rời miếu Hà Bá đến nay. Mỗi ngày đều có người tới dâng hương, người mỗi ngày mỗi khác, điểm duy nhất giống nhau là mỗi người đều rất thành kính.
Châm hương, vái ba vái, sáng tối hai lần, chưa từng gián đoạn.
Trong đoạn hình ảnh bỗng xuất hiện một người, bắt mắt khác thường, áo trắng hơn tuyết, tóc mượt như mây, trên búi tóc xỏ xuyên một cây trâm gỗ. Nàng đột nhiên vào trong miếu, bồi hồi ba ngày thì rời đi; qua vài ngày lại quay về miếu, tĩnh tọa một ngày rồi biến mất; tiếp lại vài ngày nữa bỗng xuất hiện trong miếu, ngơ ngẩn nhìn tượng thần và sóng sông cả nửa ngày mới đi, từ đó không còn đến nữa.
Trần Cảnh có điều thắc mắc, bởi vì người kia chính là Diệp Thanh Tuyết, vị sư tỷ chẳng có danh mà lại có nghĩa thầy trò với hắn.
Từ ngày nàng rời đi hơn hai năm trước, hắn chưa từng nghe qua tin tức chính xác về nàng. Hiện giờ biết nàng vẫn bình yên, hắn cảm thấy rất cao hứng, nhưng từ việc nàng vào trong thần miếu trước sau ba lượt như vậy thì hẳn là có việc gấp.
- Con cá quả ăn cướp từ đâu tới, gan thật lớn bằng trời, cũng không biết Hồng gia gia của ngươi ở đây.
Luồng suy nghĩ của Trần Cảnh bị tiếng hét phẫn nộ của Hồng đại hiệp cắt đứt. Hắn nhướng mày, lại nghe một giọng nói the thé:
- Hừ, ngươi là con tôm thành tinh từ nơi nào, không đi tu hành, dám tới Thủy Vân biệt viện của ta kêu gào. Mau rời đi, nếu không lột vỏ tôm của nhà ngươi làm áo giáp.
- Tức chết ta rồi. Con cá chết tiệt, ăn một đinh ba của Hồng gia gia.
Những âm thanh này chỉ Trần Cảnh mới có thể nghe được, còn người khác sẽ chỉ nghe mơ hồ có âm thanh chói tai gì đó từ giữa sông. Thân hình của hắn khẽ động, đã như làn khói tan vào trong không khí. Trần Cảnh đi vào trong Tú Xuân loan, chỉ thấy một con cá quả có hai tay, thân dài mấy trượng, toàn thân đen sì như sắt, miệng đầy răng nanh sắc nhọn, trong tay cầm một cây trường thương màu đen, đang đại chiến với Hồng đại hiệp - một càng vung Lang Nha bổng, một càng đâm Hải Hồn xoa.
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Pháp lực của cá quả thành tinh rõ ràng cao hơn Hồng đại hiệp không ít, nhưng Hồng đại hiệp mới có thêm binh khí, lại biết Trần Cảnh đã xuất hiện nên chiến đấu rất dũng cảm, có điều vẫn ở hạ phong.
Trần Cảnh đột nhiên xuất hiện, làm cho cá quả tinh chợt sinh cảm giác muốn bó tay chịu trói. Vốn trong nước là địa bàn của nó, nó tự do hành động, lật mình một cái có thể khiến cả sông lớn dậy sóng, nhưng khoảnh khắc Trần Cảnh xuất hiện, nó lại cảm thấy nước này không còn là nước, mà là đất, ép nặng lên thân nó. Nó cong thân lại rồi bật ra, hóa thành làn sóng mà chạy, Hồng đại hiệp mau chóng đuổi theo. Trần Cảnh chợt lấy tay chụp một trảo, nước sông như đông lại, cá quả tinh liền không thể nhúc nhích. Nước bỗng sinh ra một đạo bùa chú khắc lên trên người nó, cá quả tinh lập tức không ngừng thu nhỏ lại, phút chốc đã hóa thành một con cá quả nhỏ, bị Trần Cảnh nắm trong tay. Cá quả giãy giụa vặn vẹo, Trần Cảnh khẽ bóp một cái, cá quả không cử động nữa, sau đó bị Trần Cảnh tiện tay ném vào trong bùn.
- Hà Bá gia, ngài quả nhiên pháp lực thông thiên!
Trần Cảnh không để ý đến Hồng đại hiệp, chỉ nói:
- Trông chừng, đừng cho nó chạy thoát.
- Vâng, thưa Hà Bá gia.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn động phủ, chỉ thấy trên đỉnh động phủ có thêm bốn chữ: "Thủy Vân biệt viện."
Hắn cảm thấy hai chữ "Thủy Vân" cũng không tệ lắm, phất tay, "Thủy Vân biệt viện" biến thành "Thủy Vân động thiên".
Hai chữ "Thủy Vân" nghe mờ mờ ảo ảo ảo, không nhiễm khói lửa, nhưng trong động phủ lại không hề có chút dính dáng nào, bừa bộn, bẩn thỉu. Trần Cảnh lại vung tay một cái, một dòng nước trong trẻo như gió cuốn qua, cuốn tất cả dơ bẩn bừa bãi ra ngoài, động phủ lại trở về thanh tĩnh.
Từ mắt sông dâng lên một dòng nước trong mát như khói xanh, làm cho cả động phủ đều có một cảm giác tươi mát. An tĩnh, nước như khí, linh khí kết mây, lúc này khung cảnh cũng đã có vài phần hương vị của Thủy Vân động thiên.
- Hà Bá gia, hà Bá gia, con cá quả ăn cắp kia chạy thoát rồi ạ.
Hồng đại hiệp nôn nóng lao vào, lớn tiếng nói.
Trần Cảnh nói nhỏ một tiếng: "Biết rồi", lại phất tay để cho Hồng đại hiệp ra ngoài, chính mình thì tĩnh tọa bất động.
Hồng đại hiệp lui ra ngoài, trong lòng cho rằng Trần Cảnh quá mức bình tĩnh, có chút quái dị, chẳng qua cả đoạn đường từ Thái Sơn trở về hắn cũng như thế, bất kể là gặp chuyện gì đều một vẻ mặt bình thản.
Tôm đỏ rời đi, Trần Cảnh đột nhiên huơ tay trước mặt, nơi tay đi qua lập tức xuất hiện một bức ảnh động.
Trong ảnh, một con cá quả đang vượt sóng mà đi, tốc độ cực nhanh. Chỉ một chốc, nó đã đi tới một tòa động phủ. Theo cá quả tiến vào trong động phủ, Trần Cảnh liền nhìn thấy một thanh niên mặc áo dài in hoa đang ngồi tựa vào một cái ghế dựa lớn màu sắc lòe loẹt, hưởng thụ thị nữ đấm bóp. Thấy con cá quả đi vào, đôi mắt nhắm hờ của thanh niên đột nhiên mở, phát ra sát khí dày đặc.
- Thật to gan! Bay đâu, triệu tập ba nghìn thủy túc*, huyết tẩy Tú Xuân loan!
(*Thủy túc: động vật trong nước)
Lời vừa nói xong, thanh niên tóm lấy cá quả tinh vào trong tay, lại phẩy tay một cái, ảo ảnh trước mặt Trần Cảnh liền biến mất.
Trần Cảnh tĩnh tọa, nhưng cũng có sát khí lộ ra, bởi vì đây rõ ràng là kế hoạch được tính toán trước nhằm vào hắn.
Hắn đứng dậy, vừa sải bước đã ra đến ngoài động phủ.
Hồng đại hiệp và vỏ sò đều đang ngay bên ngoài. Trần Cảnh đứng thẳng trước động phủ, nói :
- Hà Bá Phong Lâm độ [1] dẫn ba nghìn thủy túc xâm phạm hà giới [2] ta, các ngươi có dám theo ta nghênh chiến không?
(Phong Lâm độ [1]: bến Phong Lâm. Hà giới [2]: biên giới trên sông, khu vực trực thuộc trên sông)
- Hả! Phong Lâm độ! Hà Bá gia, ngài nói là Hà Bá Phong Lâm độ muốn đánh tới Tú Xuân loan của chúng ta sao?
Hồng đại hiệp cả kinh hô ầm lên.
- Đúng vậy
- Tai họa rồi, Hà Bá gia, tai họa rồi!
Hồng đại hiệp hoảng sợ hét.
- Nhát như chuột!
Vỏ sò giễu cợt nói.
Hồng đại hiệp không phản kích vỏ sò, mà hoảng sợ nói:
- Hà Bá gia, chúng ta có chạy không ạ? Chạy tới Loạn Lưu pha đi, tặng Tú Xuân loan này cho y, hay trốn đến Ác Long hạp luôn, hẳn là y sẽ không đuổi theo đâu.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, hỏi:
- Hà Bá Phong Lâm độ này đáng sợ như thế sao? Chỉ nghe tên của y, ngươi đã muốn để ta trốn tới Ác Long hạp, tặng luôn hai khúc sông cho y?
- Hà Bá gia, Phong Lâm độ cũng không phải một nơi đơn giản đâu, mà là chỗ giao của nhiều nhánh sông, lại có đường lớn trải qua, nghe nói hình như còn có cả địa mạch*. Một trăm năm trước, Hà Bá Phong Lâm độ hiện giờ không biết từ đâu mà đến, một mình giết sạch thần linh yêu quỷ giữa sông, sau đó dùng mười năm lấy được thần vị Phong Lâm độ. Trong mười năm ấy, không ngừng có sinh linh đắc đạo cả trên cạn lẫn dưới nước muốn giết y, nhưng không kẻ nào còn sống trở về. Ở năm mươi năm kế tiếp, y lại dẫn năm trăm thủy túc thuận sông xuống, một đường nhuộm đỏ trăm dặm nước sông, không biết có bao nhiêu sinh linh thành yêu đã chết trong tay hắn, mà thủy túc còn sống trở về cũng chỉ còn hơn chục.
(*địa mạch: mạch đất, thế đất tốt hoặc xấu trong phong thủy)
Trần Cảnh nhíu mày, lẳng lặng nghe. Hồng đại hiệp kể xong cũng không nói gì thêm, chờ Trần Cảnh quyết định.
- Đúng là một nhân vật truyền kỳ, thế nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, ta là Hà Bá Tú Xuân loan này. Chỉ cần ta còn là Hà Bá, không ai có thể bức ta rời đi. Đi, theo ta đi nhìn thử vị Hà Bá Phong Lâm độ giết sạch sinh linh thành yêu trăm dặm trông thế nào.
Trần Cảnh nói xong thì lướt sóng về phía trước. Vỏ sò không nói một tiếng, theo sát. Hồng đại hiệp do dự một thoáng, cũng đi theo.
Tuy Hồng đại hiệp luôn rất nhát gan, nhưng ở trong Tú Xuân loan, Trần Cảnh chưa từng thấy nó sợ hãi đến như vậy. Hắn nhìn ra, nỗi sợ hãi của Hồng đại hiệp xuất phát từ nội tâm.
Trời đông, nước sông trong suốt, chỗ giao giữa Tú Xuân loan và Phong Lâm độ có một tấm bia làm mốc phân giới. Nghe nói tấm bia này có từ thời thượng cổ, nhưng do Thiên đình lập hay đế vương nhân gian lập thì không ai biết được. Hồng đại hiệp và vỏ sỏ đi theo hai bên trái phải Trần Cảnh. Trần Cảnh rẽ nước mà đi, tốc độ cũng không phải rất nhanh, thậm chí có thể nói là rất bình tĩnh từ tốn, bình tĩnh đến độ khiến Hồng đại hiệp phát hiện vị Hà Bá nhà mình đã biến hóa rất nhiều.
Nó vẫn còn nhớ rõ ngày trước, Trần Cảnh bất lực ra sao khi cá chép tinh tạo sóng muốn nhấn chìm miếu Hà Bá, cho dù hắn dùng hết toàn lực ngự kiếm cũng không có tác dụng, mãi sau mới mượn pháp lực và hương khói để chiến thắng. Mấy năm qua đi, tận hôm nay Hồng đại hiệp mới nhận thức được rằng Hà Bá bây giờ không còn là Hà Bá lúc trước nữa.
Đáy sông tĩnh lặng, cũng không có những tiếng sóng vỗ ồn ào như trên mặt sông, nhưng lại có chút cảm giác xơ xác tiêu điều. Lúc này, có lẽ không nên nói là Trần Cảnh thuận sông xuống, mà hẳn nên nói là nước sông theo hướng Hà Bá di chuyển mà đẩy thuận.
Nước sông ở khu vực này đều thành binh lính của hắn, đây là một loại 'thế', 'thế' ấy chỉ ập tới chứ không lùi, trùng trùng điệp điệp mà đẩy mạnh, khiến Hồng đại hiệp có cảm giác như nó có thể dời non lấy biển, phía trước không có gì cản được.
Giờ khắc này, Trần Cảnh như đã hòa vào làm một với Tú Xuân loan, không sao phân biệt được.
Khi Trần Cảnh ngự thủy tới sát hà giới thì từ hạ du lố nhố một đám đen kịt ngược dòng bơi lên, trong đó có một chiếc chiến xa trắng như ngọc được bốn con cá mập nước ngọt kéo đi. Chiến xa không có bánh xe, luyện thành từ ngọc thạch, khắc bùa chú chống nước chống lửa và một số bùa chú không biết tên khác. Trên chiến xa có một người mặc y phục in hoa, mặt như quan ngọc, khẽ phe phẩy chiếc quạt, trên quạt vẽ một bức tranh thiếu nữ giống y như thật.
Mà vây quay chiếc chiến xa là vô số thủy túc, tuy không phải toàn bộ đều thành yêu, nhưng nhìn số lượng cũng có tới ba nghìn. Một đám đông nghìn nghịn, gần như chặn luôn cả dòng nước.
- Anh hùng đi gặp giai nhân, tráng sĩ lại đi đoạn đầu đài. Tú xuân loan đúng là tráng sĩ.
Hà Bá Phong Lâm độ còn không dừng lại, liền phẩy phẩy chiếc quạt vẽ hình thiếu nữ, rồi như một tú tài mà ngâm một câu như vậy, hoàn toàn không để Trần Cảnh vào mắt.
- Phong Lâm độ muốn huyết tẩy Tú Xuân loan ta sao?
Trần Cảnh còn chưa tới gần, đã từ xa xa hỏi thẳng.
- Đúng vậy.
Hà Bá Phong Lâm độ không chút kiêng kị, đáp.
- Vậy ngươi phải thất vọng rồi.
Tiếng của Trần Cảnh không lớn, chỉ như đang nói chuyện phiếm, bình thản như làn nước an tĩnh mùa đông vậy.
Nhưng hắn vừa dứt lời, toàn thân bỗng tràn ra một luồng uy áp vô hình.
Im lìm, lạnh lẽo, toàn bộ khúc sông đều đông cứng chỉ trong một tích tắc này.
Trần Cảnh rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang như quân lệnh.
Theo kiếm giương lên, nước sông Tú Xuân loan sôi trào, linh khí vô hình hội tụ về hướng Mê Thiên kiếm.
Một kiếm đâm ra, thế kiếm nặng nề chậm chạp, lại ép toàn diện từ trên xuống dưới.
Đây là một loại 'thế', do Trần Cảnh đem những điều lĩnh ngộ được khi nghe Đông Nhạc đại đế giảng đạo, kết hợp với địa hình thế nước ở Tú Xuân loan mà dùng ra.
Thế của địa hình nơi đây là từ cao tới thấp, nước cuồn cuộn chảy xuôi dòng rồi ập xuống như thác đổ.
Hà Bá Phong Lâm độ chưa tiến vào Tú Xuân loan, nhìn biểu hiện của Trần Cảnh, trong nháy mắt biến sắc, trở thành thận trọng vô cùng. Ngay khi Trần Cảnh động, y cũng động, cây quạt vỡ vụn, trong tay y đột nhiên có thêm một thanh trường thương, vung tay đâm tới. Ở trong tích tắc đó, một luồng sát khí kinh thiên tràn ra, mà nước sông cũng ngừng lại, sau đó chảy ngược, cuồn cuộn đổ về Tú Xuân loan.
Y lại bằng sức một người xoay chuyển càn khôn, khiến nước sông chảy ngược, từ đó hình thành một luồng 'thế' diệt sát hết thảy.
Hai người không phải là đấu pháp thuật, mà là đấu khả năng khống chế linh lực trong khúc sông của mình; cùng với tinh, khí, thần và tâm lực bản thân.
Hoàn toàn là thẳng mặt mà đến, không hề có chút thủ đoạn nào.
Theo một ý nào đó, 'thế' cũng là một loại tâm cảnh, chính là dung hợp tư tưởng vào hình và thế của thiên địa núi sông, hình thành một thứ gì đó vượt xa 'lực'.
Trần Cảnh vừa đi đã mang tư tưởng quyết không lùi lại, không thể thay đổi, giống như thiên địa càn khôn, pháp tắc luân hồi. Mà Hà Bá Phong Lâm độ lại mang tư tưởng nghịch chuyển, bất kính thiên địa, không tuân pháp tắc, giết chóc vạn vật, khiến nước sông chảy ngược. 'Hình' dung hợp với loại tâm tính này, đã hình thành một loại 'thế' thay đổi triệt để.
Mặt sông êm đềm đột nhiên dậy lên những cơn sóng động trời, hai đầu sóng phương hướng bất đồng lao ra đụng vào nhau. Tình cảnh này giống như trên chiến trường, bộ binh hai bên đều cầm trường thương lao tới đối phương, không thể tránh né, khí thế làm cho người ta ngạt thở.
"Ầm" một tiếng thật lớn, như là núi sập đất nứt, khiến mặt đất chu vi vài chục dặm quanh đó đều phải rung chuyển, rất nhiều thần linh đạo sĩ đang nhập định phải giật mình tỉnh lại. Bọn họ vội dùng pháp thuật nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trên bầu trời nơi đó, linh khí tụ tập lại thành một vòng xoáy, hấp thu nguyên khí thiên địa phạm vi trăm dặm quanh đó.
Nguyên khí tụ tập, hình thành một mảng mây đen lơ lửng xoay tròn trên không suốt ba ngày ba đêm.
Trong vòng trăm dặm, thần linh, quỷ quái lẫn người tu hành đều chấn động, nhốn nháo bàn tán. Bọn họ đã sớm quen thuộc với Hà Bá Phong Lâm độ, lúc này thấy có người có thể cùng y đại chiến ba ngày ba đêm thì cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Tại chỗ giao giới giữa Tú Xuân loan và Phong Lâm độ, Trần Cảnh cắm kiếm trên mặt đất, áo bào xanh tan nát, tóc đen tán loạn.
Hồng đại hiệp sợ ngây người, mắt trợn tròn nhìn Hà Bá Phong Lâm độ phải thối lui.
- Hà Bá gia chặn Hà Bá Phong Lâm độ!!
Trong đầu nó quanh quẩn mãi một câu như vậy.
- Hà Bá gia, Hà Bá gia, lui, bọn chúng lui rồi.
Hồng đại hiệp cực kỳ hưng phấn, vừa vung vẩy Hải Hồn xoa và Lang Nha bổng trong càng vừa kêu to.
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†