Diệp Thu nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của hắn liền mỉm cười âm thầm đề phòng. Người như vậy thọc dao gâm sau lưng sẽ khó lòng phòng bị.
Tiểu Bạch và Thái Bá một trái một phải thủ hộ ở phía sau Diệp Thu, sợ có người đột nhiên hạ thủ công kích. Nhưng lại quên mất, bản thân Diệp Thu đã có thân thủ trác tuyệt.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Khắc Cường, ba người Diệp Thu xuyên qua một hành lang thật dài, sau đó mới ngừng trước một gian phòng. Trần Khắc Cường không chút ngừng lại, mời ba người vào phòng.
Lúc Diệp Thu nhấc chân đang muốn bước vào cánh cửa, thì nụ cười trên mặt hắn bất chợt đọng lại.
Hắn lui trở về, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại nữ nhân trung niên đứng ở bên trái cửa, nói: “Cô vừa mới nói cái gì?”
Nữ nhân trung niên vẻ mặt khiếp sợ, không ngờ mình lỡ nói nhầm một câu, lại bị người này nghe được.
“Tôi không nói gì cả.” Nữ nhân trung niên cuống quít phủ nhận.
“Cô nói những gì tôi đều nghe rồi.” Diệp Thu nói.
Lời này của hắn không phải là lừa gạt, mà hắn thật sự nghe được. Ngay khi hắn đang muốn nhấc chân bước vào, nữ nhân này đã nói: “Một thằng tư sinh cũng dám nghênh ngang trở lại như vậy.” Lời của nô tài chê chủ tử nếu bị nghe được, thì đã bị đánh chết rồi.
“Tôi thật không có nói gì mà.” Nữ nhân trung niên sắc mặt tím đỏ nói.
“Là ai nói cho cô biết tôi là con tư sinh?” Diệp Thu hỏi.
“Không có ai nói cho tôi biết, tôi không có nói gì cả. Ta không biết gì hết.” Nữ nhân kia bị ánh mắt của Diệp Thu làm cho rối loạn.
“Nói cho tôi biết là ai nói, tôi sẽ tha cho cô.” Diệp Thu nói.
Trần Khắc Cường thấy Diệp Thu bị người nhục mạ, trong lòng thầm vui, nhưng mà cũng không muốn lúc này xảy ra tràng diện náo loạn, liền đứng ra hòa giải, nói: “Diệp tiên sinh, cần gì phải chấp nhặt một người hạ nhân chứ? Bọn họ toàn thích sau lưng người khác giở chút miệng lưỡi, cậu không nên để ý ở trong lòng.”
“Tôi không để ý ở trong lòng, nếu mà ai mắng tôi đều để trong lòng, thì sớm đã bị bọn chúng làm tức chết rồi.” Diệp Thu cười nói.
“Haha, vậy thì tốt. Lão bản đang ở bên trong chờ, chúng ta mau vào đi.” Trần Khắc Cường quạt tay mời vào.
“Bất quá, tôi cũng không nói là chuyện này sẽ bỏ qua không truy cứu.” Diệp Thu sắc mặt từ từ lạnh lại.
Rồi chuyển sang người nữ nhân trung niên nói: “ Cô đã không chịu nói là ai truyền ra tin đồn này, cũng không sao, tôi không phải là người tốt gì, hơn nữa cũng không phải là nam nhân lòng dạ từ bi đến nỗi nghe người khác nhục mã mẫu thân mình mà thờ ơ xem như không. Cô chắc là rất thích nói chuyện này phải không? Vậy sau này chịu thống khổ một chút đi.”
“Cậu có ý gì chứ?” Nữ nhân trung niên liếc tròng mắt hỏi.
“Tiểu Bạch, để cô ta sau này không thể nói chuyện nữa.” Diệp Thu thanh âm lạnh lùng nói.
Hắn biết, Tiểu Bạch có thể có một trăm phương thức làm cho nữ nhân này về sau không nói chuyện nữa, mà người ngoài sẽ không có biện pháp tìm ra đầu mối. Cho dù cảnh sát cũng không có biện pháp đẩy trách nhiệm lên người hắn.
“Mày dám….” Nữ nhân trung niên nhìn thấy Diệp Thu nói vậy, liền sử dụng hết bản năng chanh chua của mình ra, duỗi ngo1nt ay chỉ thẳng vào Diệp Thu mắng.
A…aaa…aaa….
Lời của nàng còn chưa phát ra, thì Tiểu Bạch đã đưa tay nhéo ở bên người của nàng , sau đó ngón tay đặt lên cổ họng của nàng. Nữ nhân trung niên liền cảm thấy trời đất quay cuồng, tay bụm cổ, kêu a nha nha lên, không có biện pháp nói ra lời.
“Đây là Tạ Gia. Mong khách nhân tuân thủ nghiêm ngặt nội quy.” Trần Khắc Cường nhìn thấy Diệp Thu kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Tạ Gia? Chuyện này tôi rất rõ ràng. Tôi ở trong nhà mình dạy dỗ một người giúp việc không hiểu chuyện, cần ngươi phải lên tiếng sao?” Diệp Thu biết Trần Khắc Cường là một nhân vật bên cạnh Tạ Đông Hiền, nên làm hắn vô cùng chán ghét, vì vậy cách nói chuyện cũng tương đối sắc bén sặc mùi máu, tuyệt không cho hắn chút mặt mũi.
“Cậu…” Trần Khắc Cường tức giận đến nỗi từng cơ thịt trên mặt không ngừng lay động, giống như tuyến giáp có quá nhiều kích thích tố.
“Nhớ kỹ thân phận của mày, mày cùng nó, đều là người giúp việc mà thôi. Dẫn đường mau.” Diệp Thu chỉ chỉ về phía trước, nói.
Trần Khắc Cường rốt cuộc không có biện pháp nói ra tiếng. Âm trầm nhìn Diệp Thu, ẩn sâu trong đôi mắt là hàn quang. Thanh âm lạnh lùng nói: “Cậu cũng nhớ cho kỹ, Tạ Gia không phải là Tạ Gia của cậu.”
“Chẳng lẽ Tạ Gia là Tạ Gia của mày sao?” Thái Bá phản bác nói.
“Thiếu gia vẫn còn cơ hội, họ Trần mày cũng giống như lão đầu tử tao, chỉ có thể làm người giúp việc trọn đời, ba mày Trần Cơ cũng thế.”
Thái Bá nói chuyện còn độc hơn, trực kiếp kéo hai cha con Trần Gia đến cùng cấp bậc với mình. Bản thân của hắn là người giúp việc của Diệp Thu, cho nên, bọn họ tự nhiên cũng kém hơn Diệp Thu nhiều cấp bậc.”
Hơn nữa, Thái Bá nói cũng đúng sự thật. Mặc dù Trần Khắc Cường muốn phản bác cũng không nói ra lời. Phụ thân hắn Trần Cơ, năm đó là lão quản gia của Tạ lão gai tử, hiện tại hắn là quản gia của Tạ Đông Hiền. Không phải cả đời làm người giúp việc sao?
Trằn Khắc Cường ăn phải buồn bực, cười lạnh không nói thêm gì nữa. Dẫn đường bước vào đại môn, trên sàn nhà phía sau là nữ nhân trung nei6n kia đang gào thét thê lương.
Diệp Thu biết, lấy thủ đạon của Tiểu Bạch, cô ta ít nhất phải đau hơn một tháng trời, cho dù mình nói giết nàng, sợ rằng Tiểu Bạch cũng không chút trì hoãn mà thi hành.
Diệp Thu từ trong miệng Thái Bá biết được, năm đó mẫu thân Tạ Như Ý vừa trở về Tạ Gia, liền bị những lời nói ác độc của bọn người này vũ nhục, hiện tại coi như là thay mẫu thân mình lấy lại chút lợi tức đi. Sau này nếu như mình có thể tiếp quản Tạ Gia, thì đuổi việc toàn bộ nữ nhân lắm mồm này.
Diệp Thu giương mắt nhìn gian phòng có chút cổ xưa này. Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nói:”Chúng ta vào thôi.”
Lúc mấy người vào nhà, vợ chồng Tạ Đông Hiền, và tỷ đệ Tạ Ý, Tạ Hân đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế trên ghế sa lông phòng khách, thấy Diệp Thu bước vào, liền quăng tới ánh mắt ác độc.
“Cậu tới làm gì?” Tạ Đông Hiền hai tay cầm chén trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thu, hỏi. Đây là câu nói đầu tiên mà bọn hắn gặp nhau, không mang một chút tình cảm nhân gian nào.
“Đến để xem một chút.” Diệp Thu cũng không đợi bọn họ mời, mà bản thân liền ngồi xuống ghế sa lông đối diện, hắn cũng biết, những người này cũng không muốn mời hắn ngồi xuống.
“Tới để xem à? Diệp Thu, vốn bằng vào phân lượng của mẹ ngươi, ta cũng không muốn quản ngươi. Nhưng mà ngươi làm cho người ta phải phát hỏa. Tạ Gia cũng không có vị trí nào cho ngươi.” Tạ Đông Hiền nghiêm mặt nói.
“Dựa vào phân lượng của mẹ tôi?” Diệp Thu nghe nói như thế liền không nhịn được cười ra tiếng: “Ông cũng xem trọng mẹ tôi sao? Lúc ông khi dễ mẹ tôi, nhiều năm giam cầm bà ấy, ông có xem bà ấy như muội muội mình không? Tạ Đông Hiền, thu hồi lại mặt nạ ngụy quân tử của ông đi. Không có ai cần ông tỏ ra đáng thương. Tôi tới đây không phải là muốn xem sắc mặt của ông, mà muốn nói cho các người biết, tôi muốn có Tạ Gia, tôi đã trở về.”
“Mày nói về là về sao? Tạ Gai lúc nào đến phiên mày làm gia chủ vậy? Cút ngay đi. Người đâu, mau đuổi cổ hắn ra.” Trần Uyển thấy Diệp Thu nói năng lỗ mãng, liền chỉ vào hắn mắng.
Diệp Thu âm trầm nhìn những người này, nói: “Người cút hẳn là các người đó. Nhiều năm giữ tài sản như vậy rồi, hôm nay chúng ta phải làm rõ ràng mới được.”
“Tài sản gì chứ?”
“Tính cả tiền lời luôn đi.” Diệp Thu nói. “Tạ Gia có một phần ba tài sản của tôi, đây là ông ngoại lúc sắp chết phân cho mẹ tôi . Hiện tại, tôi tới thu hồi phần gia sản của mẹ tôi.”
Tạ Đông Hiền nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt sắc bén. Nói: “Là ai nói cho mày biết Tạ Gia có một phần ba tài sản của mày? Ai chứng minh? Sao tao chưng từng nghe qua?”
“Tôi cũng biết ông sẽ hỏi như vậy.”
Diệp Thu móc từ trong túi ra tờ di chúc có được từ tay nhị cữu Tạ Đông Thăng, cười lạnh nói: “Giấy trắng mực đen, chẳng lẽ ông còn muốn chống chế?”
Tạ Đông Hiền thấy tờ di chúc, liền suy nghĩ vòng quanh, đầu đau như muốn nổ tung.
Mình khổ tâm tìm kiếm mà không được tờ di chúc này, sau lại dễ dàng ở trong tay của hắn chứ?
Hay là tờ di chúc đã bị Tạ Ý Như mang đi? Nhưng lúc phái người tới chỗ nàng tìm, căn bản không có thu hoạch gì mà.
Chẳng lẽ, thật phải đem một phần gia sản Tạ Gia giao cho tên vô lại này sao?
Tạ Đông Hiền còn chưa từ trong đả kích khôi phục lại, thì đã nghe thanh âm Diệp Thu vang lên trong tai.
“Đúng rồi, quên nói cho các người biết. Nhị cữu cũng chuyển phần gia sản trong di chúc cho tôi rồi, đây là giấy chuyển nhượng, các người có muốn xem lại một chút hay không? Nói cách khác, hiện tại, tôi nắm giữ hai phần ba gia sản Tạ Gia đó.”
Sét đánh ngang tai. Tuyệt đối là sét đánh ngang tai.
Hiện tại bộ này còn các chương 658, 659, 663, 664, 665, 666, 667, 668, 669, 670, 671, 672. Còn 12 chương nữa là full text, nay đc mod Cường Thuần Khiết nhiệt tình lấy nguồn file ảnh post ở diễn đàn, vì vậy mong các Bro tham gai đả tự tiếp bộ này cho full ạ.
Sau khi*** Diệp Thu lầv áo ngũ phủ thêm cho Long Nữ. sau đó hai người ra ngồii ở ghê ngoài sân thượng uống rượu vang.
Mây lần hàm chiên liên tục cơ thể đã mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi. Niềm vui tìm được đường sống trong chỗ chét quả là khiến người ta khó mà có thể ngủ được còn hơn cả trúng vé số độc đắc.
"Long thuộc tổ chức củaa chính anh. sau này anh là người có quyền thế nhất rồi. Giống như Alantis vậy" Long Nữ nhận ly rượu Diệp Thu đưa tới nói.
"Đúng vậy. đây có thể coi là phúc trong họa không?" Diệp Thu cười nói "Tới khi nhân số tập trung đầy đủ anh sẽ đi đàm phán với Alantis. Nêu họ không thê thả christina ra. anh sẽ khai chiên với họ".
"Nói rất hào hùng vạn trượng, nhưng christina là nhân vật quan trọng cùa Alantis. cho dù anh không đi cô ấy cũng không có chuyện gì cả".
"ừ, đẽ bù đáp tôn thát của chúng ta. họ phải nghĩ cách chừa khói cho Tiêu Bạch." Diệp Thu cười nói.
Nụ cười của Long Nữ cứng lại. tinh tế thưởng thức ly rượu vang hồi lâu không nói gì.
"Sức khỏe của Tiêu Bạch luôn khiên anh canh cánh trong lòng hả?". "ừ, anh nghĩ mọi cách. nhưng vẫn không tìm được đối sách giải quyêt vấn đề" Diệp Thu buồn rầu nói.
"Anh có tấm lòng như vậy đã là tốt ròi. giờ không nói tính phức tạp bệnh tình của cô ấy. chi riêng tâm lý của cô ấy, cô ấy cũng rất khó tiẽp nhận sự sắp đặt của anh. Em thấy cô ấy rất băng lòng với cuộc sống hiện tại".
"Anh biết, cô ấy muốn làm thanh kiếm. một thanh kiếm giết người, nhưng sau nàv anh không cần một thanh kiếm như vậy nữa. Nếu muôn giết người, sẽ có Long chấp hành thay anh. thậm chí chính anh cũng có thể xuống tay, để một cô gái làm những chuyện thế này: như thế không công bằng vói cô ấy".
"Diệp Thu. anh vẫn phải thận trọng...tính cách của Tiểu Bạch. anh hiểu. em cũng hiểu".
"Nêu anh khiến cô ấy cảm thấy mình không còn giá trị tồn tại. cô ây sẽ lặng lẽ rời khỏi, mà lựa chọn giống em. Trở thành người phụ nữ của anh. rõ ràng cô ây vẫn chưa chuẩn bị tâm lý" Mắt Long Nữ trong đêm tối lóe sáng nhìn Diệp Thu nói.
"Ôi, anh hiểu. nên luôn không dám nhắc tới. đợi xem vậy, anh hi vọng cô ấy có thể làm một người bình thường, có cuộc sống và tình cảm của riêng mình. mà không phải cái bóng yên lặng"
"Trang Tử nói không phải là cá làm sao biết cá có vui? Quên đi. chúng ta không cần nói về chủ đề này nữa. anh chuẩn bị đối phó thê nào với Mitsui viêm chưa?"
Diệp Thu gượng cười lắc đâu nói '"Người này giống như một con nhím. thật khiến người ta không thể nào xuông tay được. Nếu hắn ở NB, sẽ có một đám cao thủ bảo vệ bên cạnh. chúng ta muôn ám sát hắn cũng là chuyện vô cùng khó. nhưng bây giờ hắn ở Hồng Kong. anh càng không thê động tới hắn".
"Lo lắng áp lực chính trị?" Long Nữ hiểu rõ nói. Mặc dù cô rất ít khi quan tâm nhân gian tục sự nhưng vẫn hiểu rõ tình hình trong nước.
"Đúng vậy. nêu hắn xảy ra chuyện gi ngoài ý muốn ở đây: vậy thì có áp lực nhất chính là chính quyền Hông Kong. chính quyền Hông Kong có áp lực cũng chính là áp lực của Trung Quõc. Như vậy cho dù anh có thể giải quyêt xong mọi chuyện. cũng sẽ bị cấp trên trách cứ."
"Vậy giờ làm thế nào? Lẽ nào cứ thả hắn về nước như vậy?" Long Nữ nhíu mày; thậm nghĩ chỉ bằng mình theo hắn tới NB. sau đó tìm cơ hội giết chết hắn là xong.
"Mượn lực".
"Mượn lực?"
"Đúng vậy. lúc trước Mitsui viêm và Thiên Diệp Huân bày ra chuyện pháo kích vùng biển quốc tê thiệt hại không chi có Thiên Giới.
Còn có những tổ chức dị năng lớn khác. Phạm Đế sỡ. đoàn kỵ sĩ thánh điện. Hưởng sơn ân tu hội nước Pháp còn có người bạn cũ súng hỏa Phoenix Đức nữa".
"Hải Điêu Mỹ cùng tôn thất nghiêm trọng, nhưng nếu bọn họ cô gắng giấu diếm chuyện này, chúng ta cùng hết cách. nhưng rất có vẻ chuyện này người NB làm sau lưng chủ tử Mỹ".
"Nêu họ muôn truy cứu trách nhiệm, cho người NB bài học cùng có thể lý giải được".
"Anh đẫ liên lạc với những tổ chức dị năng khác đẽ liên hợpp lại tạo áp lực cho chính phủ NB.
Tới lúc đó chính phủ NB quá áp lục, cùng chi có thể vứt bỏ quân cờ Mitsui viêm. nói cách khác là gia tộc Mitsui phải vứt bỏ Mitsui viêm".
"Thì ra anh sớm đã có kẻ hoạch rồi" Long Nữ khẽ cười nói.
"Nam nhi mà. luôn phải nghĩ nhiêu hon phụ nữ một chút".
"Đàn ông như vậy có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn. có lúc nghĩ ngợi là cô gái an nhàn thoải mái lại là lựa chọn không tệ".
"Nếu cho các tín đồ của em nghe thấy những lời này. bọn họ không phải sẽ đập đâu vào tường
sao".
"Lẽ nào Phật không thể có cuộc sông riêng của mình? Hơn nữa có ai muốn trò thành thần phật để người ta cúng chứ?"
Diệp Thu bặt cười thầm nghĩ Long Nữ đúng là một thần phật không đủ tiêu chuẩn. Rượu. sắc, đánh giẻt, còn đánh bạc gần như toàn bộ đêu liên quan tới. thật khiến người ta nghi ngờ cò có phải đi cửa sau mới tu luyện lên thân vị không,
...."Cái gì? Mitsui Viêm cho người đưa thiệp mời tới?" Diệp Thu vè mặt kinh ngạc. ngay cả Tây Môn Hướng Đông ngồi đối diện hắn vẻ mặt cùng bắt đầu trơ nên nghiền ngẫm.
"Đúng vậy, hắn nói như vậy" Quản gia gia tộc Tâv Môn đứng trước bọn họ nói. Cung kính đưa thiệp mời tới.
Diệp Thu nhận lây lướt nhìn một cái ròi đưa cho Tâv Môn Hướng Đòng nói "Anh xem xem. bọn họ bàv trò ròi đó".
Tây Môn Hướng Đông xem xong thiệp mời trong tay. sau đó vứt trên bàn trà. nói thật khiến người ta tò mò. Kè thù vốn không đội trời chung lại ăn liên hoan bát tay giải hòa. thật khiến người ta không thể tiếp nhận. Lẽ nào là hông môn yến sao. thật quá tức cười? Hai bên vốn có quan hệ đối địch mà. "Tôi có thể đoán ra chút nguyên nhân. nhưng không biết Mitsui viêm sẽ hóa giải khủng hoảng trước mắt thế nào" Diệp Thu biết cuộc sống gần đây của Mitsui viêm rất không ổn.
Hắn và mấy tổ chức dị năng lớn khác liên lạc với nhau. bộ ngoại giao nước họ ở cùng họp gây áp lực cho chính phủ NB. Khiển trách người NB đã giở trò trong đại hội Thiên Giới.
Hơn nữa còn yêu cầu nghiêm trị Mitsui viêm.
Người NB quá áp lực lại thỉnh cảu ủng hộ từ nước chủ từ. nhưng lần này hi vọng của họ đã thất
bại.
Vì phía MỸ đang vì bộ đội dị năng Hải Điêu của họ tôn thất nghiêm trọng mà nổi trận lôi đình. lúc này bọn họ chủ động tìm tới còn không phải là thiếu nợ mà tới cửa sao?
Hơn nữa người NB vô cùng dà tâm. lại che dấu âm mưu kinh hãi thế tục như vậy khiến người MỸ rất không vui. Họ muốn NB phát triển để áp chế Trung Quôc. nhưng cùng không hi vọng thây một NB không thể khống chế.
Mất đi viện trợ bên ngoài là nước MỸ lớn mạnh. Người NB không thể giải quvết sự phẫn nộ cùa người dân những quốcc gia khác. chi có thể đẩv trách nhiệm lên gia tộc Mitsui. vêu câu họ hành động thể hiện xin lỗi thành ý nhất.
Gia tộc Mitsui tất nhiên sẽ đá bóng cao su tới chỗ Mitsui viêm. dù sao hắn cũng là người trực tiêp thao túng chuyện này. mọi chuyện bại lộ rồi. họ cũng có trách nhiệm.
Nhưng điều khiến Diệp Thu hiếu kỳ là Mitsui viêm sẽ chọn nghị hòa với mình hay chuẩn bị buông tay đánh cuộc để mình giết chết đây?
Diệp Thu có dự cảm họ sẽ chọn cách thứ nhất.
"Diệp thiếu gia. có cần trả lời họ không?" Tâv Môn Hướng Đông hỏi.
"Nói với họ tôi nhận lời mời" Diệp Thu cười nói
Tây Môn Hướng Đông mặc dù tò mò sao Diệp Thu lại muôn mạo hiểm. nhưng vẫn sai quản gia làm theo lời dặn của Diệp Thu.
"Diệp thiếu gia. có cần điều thêm người làm vệ sĩ cho anh không?" Tây Môn Hướng Đông có ý tốt nói.
"Không cần đâu. người của tôi đủ dùng rồi" Diệp Thu nói. Những ngày này hắn chỉnh biến tổ chức Long.
Không ngờ qua chuyện lần trước cứu người, danh tiêng hãn trong người dị năng thiên giới lại đạt tới độ cao vậy. thậm chí những người không được hắn cứu lên từ đáy biển cũng vì ngưỡng mộ nhân phẩm của hắn mà tới gia nhập Long.
Hắn chia Long thành ba mươi nhóm nhỏ. nhóm Long Nha (Nanh Rông) chủ yếu phụ trách chiến đàu. tương đương với bộ tác chiên, nhóm Long Nhân chủ vếu phụ trách công việc thu thập tin tức. tương đương với bộ tình báo. nhưng đê họ xử lý tin tức như vậy là rất khó xử. Diệp Thu lại điều một số nhân sĩ tinh anh phụ họ làm công việc thê này. nhóm Long Trảo chủ vếu phụ trách giám sát phiên trực. giông như ngành kiểm tra lý luật.
Mà người của Long cũng mở rộng tới hơn hai trăm người, hơn hai trăm người dị năng. chi nghỉ thôi cũng khiến người ta thấy tim đập nhanh rồi.
Nêu đế hon hai trăm người Thiên Giới này thông nhất mặc âu phục. Thắt cà vạt. đeo kính râm đi theo hàng trên phố. cảnh tượng như vậy uy phong tới mức nào?
Nhung Diệp Thu cũng không giải thích nhiều vân đề của Long với Tây Môn Hướng Đông. với những người bình thường bọn họ biết càng ít càng tốt.
"Họ là người bình thường, mình là cái gì?" Diệp Thu đột nhiên thâm nghĩ.
Nửa người? Nửa yêu? Gay?""
Nơi Mitsui Viêm mời tới nói chuyện chính là khách sạn Bán Đảo. Nơi ở của thương đoàn Mitsui Viêm dẫn theo. Nếu xảy ra chuyện gì: chính phủ Hông Kong không thoát khỏi liên quan.
Nếu Diệp Thu đã đồng ý gặp Mitsui viêm tất nhiên sẽ có phòng bị. không dẫn theo tinh anh Tâv Môn Hướng Đông bố trí. cũng không chọn thành viên của tiểu đội Lôi Đình. chuyện hắn muôn làm rất phức tạp. Nêu để những người dính dáng tới quân nhân nàv tham dự vào. chuyện bại lộ ra sẽ có ảnh hưởng rất xâu.
Nên hắn dẫn theo bạn nối khố Tiêu Bạch và Long Nữ.
Còn lão binh Thụy Sĩ lại dẫn người của Long Nha giả làm khách vào trong khách sạn Bán Đảo. Nêu xuất hiện vấn đề gì. họ có thể kịp thời tới nơi cứu viện.
Đương nhiên Long Nha trước khi vảo khách sạn truớc tiên phải cải trang, nêu không khách sạn rất có thể báo cảnh sát nói phát hiện người giồng phần tử khủng bố.
Đi thang máy lên tầng mười chín khách sạn Bán Đảo. vừa đi vào hành lang. Diệp Thu liền cảm thấy áp lực cực lớn
Bọn họ tất nhiên đà bao cả tầng lâu này. đứng trong hành lang đều là vệ sĩ Mitsui viêm mang theo. hơn nữa Diệp Thu cảm thấy trong phòng hai bên hành lang cùng đều là người của Mitsui Viêm.
Một khi có chuyện gì xảy ra. họ sẽ nhanh chóng xông ra ngoài.
"Xin chào. tôi là Suzuki. là quản gia của Mitsui viêm thiêu gia" Một người trung niên giơ tay nói với Diệp Thu.