Tiêu Kiếm lúc này đành phải chọn cho Tiêu Viêm một loại pháp quyết Tu ma với tên Viêm Hoàng Chi Long Huyết. Hắn nghĩ sau này muốn Tiêu Viêm đi theo hắn chem giết làm rung chuyển cả đấu khí đại lục lên không thể để cho Tiêu Viêm tu luyện tu chân được. Thật ra thì võ tu là ý định của Tiêu Viêm nhưng thấy Tiêu Kiếm chọn cho hắn rồi nên chợt suy tư một chút quyết định chọn theo Tiêu Kiếm chọn ra vì hắn biết được rằng Tiêu Kiếm chắc chắn đưa ra cho hắn lựa chọn tốt nhất. Còn riêng phần công pháp song tu thì Tiêu Viêm cật lực không nhận, Tiêu Kiếm cũng đành bất đắc dĩ. Viêm Hoàng Chi Long Huyết nhanh hơn Cửu Dương Thần Long quyết một chút nhưng tính cả song tu thì nó lại kém hơn.
Với việc Tiêu Kiếm giúp Tiêu Viêm tiến hành tẩy kinh phạt tủy khiến cho Tiêu Viêm chỉ trong một đêm hắn tiến vào trúc cơ sơ kỳ hơn nữa còn tăng một đoạn đấu khí. Bất quá hắn cũng không quá để ý vào đấu khí lên chỉ tu luyện cho nó có. Bất quá điều này làm cho phụ mẫu Tiêu Viêm rất là vui mừng. Tiêu Viêm cũng nói dối là Tiêu Kiếm cũng bước vào một đoạn đấu khí nghe vậy hai người càng vui hơn mừng như niềm vui nhân hai vậy. Hai đại ca của Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm nghe thấy thế chỉ một tiếng trách mắng yêu nghiệt.
Mấy ngày nay hắn đã lẻn vào đấu khí các mấy lần bất quá với linh hồn cực mạnh của hắn thì che dấu một hai không ai phát hiện gì quá là dễ dàng. Tiêu Kiếm xem quá mấy lần công pháp của đấu khí các bất quá là huyền cấp trung cấp là cao nhất. Thấy vậy Tiêu Kiếm khẽ thở dài. Hắn quan sát các bản này dựa trên bản hành công đưa ra nhận xét như sau: Nếu hắn tính trên chất lượng cùng như tốc độ hồi phục của loại võ công gọi là đấu khí này. Hắn tạm đạt hoàng cấp sơ cấp lấy giá trị là 1, vậy thì lên trung cấp là 3, cao cấp là 5, huyền sơ cấp là 8, trung cấp là 11. Theo tính toán tiếp theo của hắn thì huyền cao cấp là 14, địa sơ cấp là 18, trung cấp 22, cao cấp 26, thiên cấp sơ cấp là 31, trung 36, cao 41 cứ thể má tính. Cửu Dương Thần Long quyết cùng Viêm Hoàng Chi Long Huyết cao hơn khá nhiều, Tiêu Kiếm tính chúng vào khoảng từ 55-60. Hơn nữa loại đấu khí lại kém hơn hai loại trên ở chỗ chúng không những tu luyện linh hồn mà còn cả thân thể. Hai loại trên mà đạt đến đại thành thì chỉ cần dùng thân thể cũng đủ khiêu chiến cùng cấp đấy là chưa nói dùng đến loại chân nguyên hay đấu khí.
Tiêu Viêm lúc này thở dài từ căn phòng Tiêu Chiến trở về. Hắn tiến về phía phòng Tiêu Kiếm. Thấy Tiêu Viêm về với mẻ mặt suy tư. Tiêu Kiêm cau mày hỏi: “Tam ca, phụ mẫu nói gì với tam ca mà tam ca có vẻ chán nản như vậy?”
Đã qua một tháng tốc độ Tiêu Viêm tiến nhanh liên tục, điều này làm hai người Tiêu Chiến và Mẫn Lan rất là vui mừng nhưng bất quá họ lại muốn nhờ Tiêu Viêm dùng đấu khí săn sóc cơ thể cho Huân Nhi giúp cô bé này tăng tiến. Tiêu Kiếm và Tiêu Viêm biết là hai người muốn Tiêu Viêm giúp gia tộc lấy một chút hảo cảm với thế lực đứng đằng sau Huân Nhi. Tiêu Kiếm khoanh một tay, một tay để lên cằm nói: “Well...”
Lúc này Tiêu Viêm cáu gắt: “Well cái gì mà Well đừng có nói tiếng Anh với ta ở đây mau giúp ta nghĩ cách đi! Hay là đệ đi giúp ta đi?”
“Hey!” Tiêu Kiếm giang hai tay làm bộ dạng như muốn phản đối: “Huân Nhi dù sao cũng là một tiểu mỹ nhân Tam ca như thế là phí của trời a nga!”
“Hừ” Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng: “Đệ có giúp ta không?”
“So...” Tiêu Kiếm suy nghĩ: “Quả thực ta cũng không thích cô nàng này lắm nhưng thôi được bất quá ta có một điều kiện...”
“Hừ nói đi!”
“Tam ca người nhớ đến Đã Xà Cổ Đế Ngọc dẫn đến đại họa Tiêu gia ta?”
“Ân”
“Tối này huynh giúp ta một chuyến nhân tiện giúp phụ mẫu luôn” Tiêu Kiếm nhếch miệng với ánh mắt dâm ta nhìn về phía Tiêu Viêm làm hắn không khỏi có chút dùng mình. Tiêu Viêm khẽ gật đầu không biết hắn có ý định gì đây.
...
Tiêu Chiên lúc này đang ôm Tiêu Mẫn Nhi định làm chuyện hoan ái vợ chồng. Thì một luồng gió mnahj thổi làm cho cả cảnh cửa bật mạnh ra. Tiêu Chiến đột nhiên phát hiện gì đó quát lên: “Ai”
Theo tiếng quát Tiêu Chiến thì một hắc bào nhân lơ lửng trong không trung tiến vào. Hai vợ chồng lúc này mới lẩm bẩm có chút kinh hãi không tự chủ mà thốt lên một tiếng: “Đấu tông cường giả...”
Tiêu Chiến lúc này đột nhiên đứng dậy hai tay chắp lại cúi đầu cung kính: “Không biết tiền bối đến Tiêu gia chúng ta giữa đêm khuya này là có gì chỉ bảo” Trong giọng nói Tiêu Chiến có phần hơi run run, một người tu vi cao như vậy tiến vào giữa đêm khuya thế này thì thường là không có ý thiện gì rồi.
“Hihihi...” Chị thấy hắc bào nhân khẽ đưa lên miệng cười. Thật ra thì hắc bào nhân do hai người Tiêu Kiếm và Tiêu Viêm hợp lại. Tiêu Viêm ngồi trên vai Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lúc này nói nhỏ giọng mang theo cau gắt: “Tam ca...”
“khụ, khụ...” hắc bào nhân lục này bắt đầu giọng với giọng lão nhân: “Thật là thất lễ khi tiến vào Tiêu gia thế này?”
“A, a, không có gì lão tiên sinh đừng để ý không biết lão tiên sinh đến Tiêu gia có gì chỉ giáo”
Hắc nhân nói: “chỉ giáo thì không có bất quá người có một nhi tử tên Tiêu Kiếm đúng không?”
“Vâng không biết tiền bối có gì chỉ giáo?”
“A, a... Kiếm Nhi thực sự là kỳ tài ngút trời lão nhân ta đây vừa nhìn đã thấy yêu thích nên muốn thu nó làm đồ đề”
“Nga” Hai người lúc này nhìn nhau có vẻ hiểu ra chút ít: “Thì ra là như vậy”
“Thật là đường đột khi làm phiền hai vị vào lúc này bất quá lão đây sẽ có bồi thường cho hai vị” Hắc bào nhân ném về phía Tiêu Chiên và Tiêu Mẫn Lan hai quả đan dược: “Các vị coi như đây là quà gặp mặt”
Thấy thế Tiêu Chiến mừng dỡ cầm lấy, Tiêu Mẫn Nhi ngăn cản. Tiêu Chiến thở dài: “Tiền bối là cường giả sẽ không gạt chúng ta đâu” Tiêu Mẫn Lan nghe vậy thì gật đầu. Hắc bào nhân lên tiếng: “Các vị lên sớm phục dụng khi ra ngoài không khí dược lực sẽ nhanh chóng tan biến. Ta sẽ làm hộ pháp cho hai vị. Nếu ta muốn hại hai vị thì cũng không cần thiết phải dùng thủ pháp này”
Nghe thế hai người cùng đồng thời phục dụng viên đan dược vào. Đan dược vào miệng chỉ thấy một dòng khí ấm áp sộc thẳng lên đầu sau đó là một cơn buồn ngủ lan nhanh đến hai người ngã vật xuống. Đột nhiện trong người hắc bào nhân phát ra âm thanh: “Này đệ đệ cho họ uống gì vậy?”
“Không có gì chỉ là một chút thuốc ngủ cực mạnh mà thôi đảm bảo đến trưa mai họ mới tỉnh?”
“Ài” Tiêu Viêm thở ra một hới.
Tiêu Kiếm cùng Tiêu Viêm đặt hai người lên giường. Tiêu Kiếm bắt đầu vận hành Cửu Dương Thần Long quyết phế đi đấu khí của họ đồn thời dùng chân nguyên đả thông kinh mạch chữa trị toàn bộ tật kín trong người họ. Theo như chân nguyên du tẩu trong cơ thể Tiêu Chiến và Tiêu Mẫn Lan không ngờ Tiêu Chiến lại là cơ thể thuần dương, Tiêu Mân Lan lại là cơ thể thuần âm nếu có thể có công pháp song tu thì thật đúng là quá hoàn hảo.
Sau khi Tiêu Kiếm hoàn chỉnh giúp hai người phế đi tu vi cùng tẩy kinh phạt tủy. Trời đã gần sáng. Tiêu Kiếm cả một đêm mệt mỏi sức lực của hắn đã không còn nhiều may mà hắn đã quen nhất tinh nhị dụng tuy năng lượng không tốn bao nhiêu nhưng tinh thần quả không dễ chịu gì. Lúc này Tiêu Viêm đã mài mực sẵn chờ Tiêu Kiếm. Thấy Tiêu Kiếm đã xong Tiêu Viêm lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
“Ân” Tiêu Kiếm khẽ gật đầu nhưng hắn đột nhiên bịt mũi thờ dài: “Xú phụ thân không ngờ người lại nhiều tạp chất như vậy?” Nghe vậy Tiêu Viêm cũng gật đầu phụ họa.
Hắn bắt đầu dùng bút hạ xuống, dòng chứ đầu tiên là: “Cửu Dương Thần Long quyết” viết song công pháp này hắn tiếp tục viết xuống: “Tuyết Yêu Tu Ma” khi viết đến chữ này thì đột nhiên Tiêu Kiếm dừng lại trên mắt có một chút hơi nước hơi mờ nhạt. Tiêu Viêm thấy vậy thì thở dài: “Đệ đệ đệ làm sao vậy?”
“A, a... đệ đệ không sao” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Hắn lại tiếp tục viết tiếp. Hắn để lại năm bộ: hai bộ tu tiên, một bộ song tu, một bộ luyện đan, một bộ luyện khí. Tiêu Viêm cũng há hốc mồm vì tốc độ đưa tay của hắn. Hắn dựa trên tìm hiểu cả tháng qua về kinh mạch tên gọi khác nhau giữa hai nơi cũng như tên gọi loại thuốc khác nhau mà thay đổi. Hắn cói như đây là một phần nhân tình trả cho họ vì sao hai người cũng là người sinh ra hắn, yêu thương hắn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Hai người Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm trước khi rời đi, Tiêu Kiếm cũng dùng chân nguyên đẩy mạnh tốc độ tan đi của ma khí để họ chóng tỉnh nhanh hớn. Tiêu Mân Lan lại dậy đầu tiên bất quá khi nàng dậy thì không phải bịt mũi cau mày vì quanh người mình toàn chất cặn bã đen xì hôi thối. Đặc biết bên cạnh lão công mình thì không khác gì vừa ngã từ bồn cầu đi ra. Tiêu Mẫn Lan bịt mũi khó chịu đánh phát vào mông trung niên nhân một cái.
Trung niên nhân đột nhiên thấy có chút đau đau tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài: “Mẫn Lan” Trung niên nhân xoa xoa lên đầu: “Chuyện gì thế này? Ta nhớ rõ hôm qua”
Thiếu phụ Mẫn Lan lúc này đột nhiên hét lớn: “A,a... Tu vi của ta? Tu vi của ta tất cả đã mất sạch rồi”
“Cái gì” Tiêu Chiến lúc này hét lớn đột nhiên hắn cũng động dùng: “Trời tu vi của ta cũng mất sạch”
Thiếu phụ căm giận nói: “Nhất định là lão đầu hôm qua hại chúng ta” Nghe thấy những lời này Tiêu Chiến chỉ biết cười khổ. Nhưng mà như người ta muốn hại mình thì làm gì cần dùng đến loại thủ đoạn này. Tiêu Chiến lúc này quan sát một chút thì ở đó xuất hiện một phong thư cùng với vài quyển sách. Tiêu Chiển đưa ngón chỏ chỉ lên bàn: “Phu nhân nàng nhìn xem?”
“Nga” Tiêu Mẫn Lan bật dậy chạy đến bàn lên thì có một phong thư nho nhỏ viết: “Hahaha, chắc hẳn hai vị rất là giận lão phu đi vì lão phu đã phế đi công lực cả đời của hai vị còn lấy đi mảnh ngọc của Tiêu tộc trưởng ah a, a...” Đọc đến dòng này Tiêu Mẫn Lan nghiến hàm răng ken két. Tiêu Chiến ra sức khuyên nhủ: “Lan nhi xem tiếp hắn viết gì a?”. Hai người lại tiếp tục đọc: “A, a bất quá ta cũng không có ý xấu người ta có cấu phế đi rồi lại lập sao hả các vị đã kiểm tra đan điền và kinh mạch của mình chưa?”
Nghe thấy phong thư viết thì hai người mới bắt đầu kiểm tra lại chút cơ thể mình thì đều há hốc mồm: “Đây là chuyện gì xảy ra a, kinh mạch đan điền mở rộng gấp bốn lần so với bình thường”
“Có vẻ như chúng ta đã trách nhâm tiền bối” Tiêu Chiến thở ra một hới: “Nàng mau xem tiền bối viết gì tiếp”
Hai người lại tiếp tục đọc: “Dưới đây ta để lại cho cac vị năm loại sách trong đó có hai loại các vị cần ghi nhớ Tiêu tộc trưởng vốn là cơ thể thuần dương thích hợp tu luyện Cửu Dương Thần Long quyết, Tiêu phu nhân thân thể là thuần âm thích hợp tu luyện Tuyết Yêu Tu Ma. Còn một bộ song tu giúp cho phu thê các vị gắn bó hớn. Hahaha, nhân tiên ta cũng nhờ các vị trong vòng một năm tụ tập một trăm đứa trẻ mồ côi có tính cánh cứng cỏi đến lúc đó ta lại đến làm phiền các vị nga? Nhớ mọi chuyện phải giữ bí mật”
Hai người nhìn nhau bắt đầu bồi hồi. Hai người bắt đầu cầm lấy mấy quyển sách trên đó còn một số cái nét mực con chưa khô. Hai người nhìn nhau rồi thở dài, có chút cảm khái đây là chuyện gì đang xảy ra ah? Hai người không tự nhủ nhìn nhau nói: “Chúng ta phải giữ chuyện này trong tuyệt đối bí mật”
Thiếu phụ thậy vậy thì khẽ gật đầu nói ân một tiếng. Lúc này trong tay nàng đang cầm một quyển sách song tu pháp quyết khuôn mặt khẽ đỏ lên.
...
Theo như Tiêu Kiếm về đến phòng hắn không tử chủ được ngã vào giường mà thiếp đi. Hắn chưa ngủ được một canh giờ thì đã có người gọi hắn dậy. Tiêu Kiếm lúc này hai mắt thâm quầng quay sang nhìn về phía lão nhân áo bào tro nói với giọng cáu gắt: “Mặc lão a, lão không để cho ta ngủ cón đến sớm đánh thức ta dậy làm gì?”
Mặc lão bất đắc dĩ thở dài: “Ngũ thiếu gia lão gia và phu nhân cho mời ngài qua”
“A, a...” Tiêu Kiếm đấm đấm đầu có vẻ khó chịu: “Được rồi ta qua ngay!”
Lúc này ngồi trên ghế, Tiêu Mân Lan và Tiêu Chiến ngồi hai bên của một cái bàn. Tinh thần hai người lúc này vô cùng sáng lán, da dẻ mịn màng hồng hào tưởng trừng như vừa trẻ lại cả chục tuổi. Ban đầu Mặc lão gặp còn có chút kinh ngạc. Tiêu Kiếm đi đến nhàn nhạt gật đầu trong mắt có chút thâm quầng có vẻ thiếu ngủ: “Phụ thân, mẫu thân!”
“Ân” Tiêu Chiên đưa tay ý bào hắn ngồi lên ghế. Hai người bắt đầu nhìn nhau. Họ mỉm cười rồi bắt đầu hỏi rất nhiều thứ về sư phụ thần bí của Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm đành trả lời qua loa rằng khi chạy ra ngoài gặp một lão nhân thế là lão nhân muốn thu hắn làm đồ đệ chỉ có vậy thôi. Nghe thấy thế hai người cũng chỉ thở dài dù sao chuyện xảy ra với đứa con thứ năm này cũng quá thần kỳ cùng kỳ dị đi. Hai người chỉ là tiếc nuối mảnh ngọc đại diện cho tộc trưởng bị mất bất quá họ lại thu được lợi ích so với nó lớn hơn nhiều. Tính ra lão nhân chỉ lấy đi một mảnh ngọc mà mang đến cho họ hơn nữa cả Tiêu gia bao nhiêu điều tốt điều này không những là lợi ích mà là lợi ích cực lớn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Theo như Tiêu Viêm phân phó Tiêu Kiêm đành bất đắc dĩ tiến tới phòng Huân Nhi. Theo nguyên tắc đọc trong “Đấu phá” Huân Nhi là một thiếu nữ dịu hiền, xinh đẹp bất quá Tiêu Kiếm là thực sự không thích nàng. Sword gần một vạn năm trước khi đi ra ngoài lịch lãm hắn vẫn nhớ như in cái kiểu tiểu thư của khuôn mặt mỹ nhân kia. Một khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt màu xanh biếc, đôi tai dài như tinh linh, có một đôi canh dơi sau lưng với một cái đuôi dài của quỷ nhìn cực kỳ yêu dị. Lúc đó Sword còn rất mộng mơ nghĩ trên đời này có tình yêu thực sự giống như “Một túp lều tranh hai trái tim vàng” nhưng hắn thực sự đã nhầ, nhầm to lớn. Người kia không vì hắn có thể hy sinh tất cả vì nàng mà cho hắn cơ hội còn dựa thế gia tộc mà đuổi giết hắn. Hiện này Huân Nhi không phải như thế nhưng trong nguyên chứ Huân Nhi nhiều lần cậy thế gia tộc muốn giải quyết các vấn đề của Tiêu gia như muốn giết gia tộc Gia Liệt hoặc Nạp Lan Yên Nhiên. Đây là điều hắn cực kỳ ghét.
Một đường thẳng hướng phòng Huân Nhi, Tiêu Kiếm hướng thẳng đôi mắt lên nhìn về phía lóc nhà hắn cảm nhận được có hai thân ảnh đang quan sát hắn. Tiêu Kiếm cười nhạt một cái nhẹ nhàng tiến tới phòng Huân Nhi. Bước vào phòng tiểu nữ hài hắn cảm nhận được một mùi hương thơm ngát, mọi thứ bày biện khá là sạch sẽ ngăn nắp đúng là nữ giới lúc nào cũng thích sạch sẽ chứ không bẩn thỉu như hắn.
“Còn vờ ngủ” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu thầm nghĩ. Hắn tiến đến giường thì thấy một tiểu nữ hài đang ôm một chiếc gối ngủ, trên mắt còn hơi hấp háy Tiêu Kiếm chán nản thở dài. Biết nàng vẫn con thức, hai người bí ẩn kia vẫn đang quan sát hắn. Hắn bực mình làu bàu: “Không phải phụ thân ta nhờ ta thì dù có là con của thiên vương lão tử ta cũng không giúp!”
Nói đến đây hắn dậy dựng người nàng lại. Tay hắn di chuyển quanh người tiểu nữ hài. Bât quá hắn lại không động trạm một chút nào vô người nàng mà chỉ để bàn tay của hắn cách tiểu nữ hài một đoạn, chân nguyên từ đó phát ra. Với linh hồn cường đại của Tiêu Kiếm thì để điều khiển chân nguyên không cần trạm tay vào cơ thể tiểu hài cũng là dễ dàng.
Chân nguyên tiến vào cơ thể tiểu nữ hài. Chân khí mang theo một chút tia nóng ấm áp ôn hòa tỏa khắp các khu vực xương cốt, từng tế bào cơ thể nữ hài như nhận được năng lượng ấm áp. Tiểu nữ hài hiện nay giống như nàng đang ngâm mình trong dòng suối nóng vậy cực kỳ thư dãn dễ chịu. Tiểu nữ hài cả người không khỏi rên rỉ nhỏ lên một tiếng.
Sau khi giúp tiểu nữ hài chăm sóc cơ thể xong hắn nhẹ nhàng đặt tiểu hài xuống. Khe lau mồ hôi trên trán Tiêu Kiếm thở dài một hơi. Bước ra khỏi cửa khẽ đóng cửa lại, Tiêu Kiếm nhìn lên trên mái nhà bĩu môi đưa ngón giữa lên.
Tiểu nữ hài trong phòng đột nhiên mở mắt ra, mặt đỏ bừng bĩu môi giọng lầm bầm: “Không muốn thì thôi”. Theo một bóng hình từ trong không gian bước ra. Một nữ tử mắc quần tím, trên mặt che một cái mạng trắng nhìn loáng thoáng qua thì cũng hẳn là một đại mỹ nữ nha! Tiểu nữ hài lên tiếng: “Tương cô cô, cô cô biết Tiêu Kiếm biểu đệ thực lực hiện nay là gì không?”
Nữ tử nghe vậy thì lắc lắc đầu thở dài: “Có vẻ hắn có vật dụng gì để che dấu tu vi nên ta cũng không nhìn ra”
“Nga”
Theo hướng nam Tiêu Kiếm thẳng hướng bước đi. Lúc này hắn bước vào một phòng khá là nhỏ cũng không lớn lắm. Một tiểu nữ hài tầm sáu tuổi đang co quắp trong chăn nằm ngủ. Tiêu Kiếm thấy vậy thì xuất hiện một nụ cười ta. Hắn nhẹ nhàng kéo chắn ra dựng thiếu nữ dậy. Lúc này nàng còn đang ngủ vẫn chưa phát hiện. Tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo màu xanh khá là dễ thương. Hơn nữa có vẻ đôi chân khá là dài ẩn ẩn sau này sẽ trở thành một đại mỹ nhân với đôi chân hút hồn nam nhân nga.
Tiêu Kiếm dùng tay bắt đầu vừa vân vê rồi xoa bóp khắp người nàng vừa dùng chân nguyên chăm sóc nàng hắn vừa vân về xoa bóp khắp người nàng. “Ây, sao giống quai thúc thúc đang quải các tiểu nữ hài quá ta?” Tiêu Kiếm lẩm bẩm: “Không đúng đây là chăm sóc và bồi dưỡng tình cảm”
Tiểu nữ hài vừa tỉnh lại nhìn về phía tiểu nàm hài hét lên một tiếng lớn: “A”. Thấy thế Tiêu Kiếm nhanh chóng bịt mồm lại tiểu nữ hài lại: “là ta a, Tiêu Ngọc biểu tỷ”
“người ngươi” tiểu nữ hài tử thở ra một hơi: “ngươi là Tiêu Kiếm biểu đệ a?”
“Đúng đúng vậy!?”
“Phụ thân ta nói tiểu hài tử cần phải đi ngủ sớm. Nếu ta không nghe lời là ta là một đứa con hư a!? Tiêu Kiếm biểu đệ tại sao vẫn còn chưa đi ngủ nga? Không phải Tiêu Kiếm biểu đệ là một đứa trẻ hư a?”
Nghe thấy thế thì Tiêu Kiếm toát hết cả mồ hôi hột đi. Hắn nói: “Ta đến đây để chơi với Tiêu Ngọc biểu tỷ biểu tỷ, biểu tỷ muốn chơi với ta hok?” Giờ hắn giống hệt quai thúc thúc đang quải laly.
“Không được, mẫu thân ta dặn ta phải đi ngủ sớm ngày mai còn phải dậy sớm để luyện công. Hài tử không nghe lời là hài tử hư a!”
“A, a không đâu” Tiêu Kiếm giọng đầy dụ dỗ: “Trò chơi này rất hay nó tên là massage a, hơn nữa nó còn giúp Tiêu Ngọc biểu tỷ luyện công tốt hơn nga! Hơn nữa trog này rất hay đảm bảo Tiêu Ngọc biểu tỷ rất thích a...”
Thấy vậy Tiêu Ngọc đôi mắt long lanh ngây thơ có chút nghi hoặc: “Thật hok, Tiêu Kiếm biểu đệ đừng lừa ta nga?”
Tiêu Kiếm dơ tay lên: “Tiêu Ngọc biểu tỷ xinh xắn hơn nữa lại thông minh như vậy ta làm sao dám lừa Tiêu Ngọc biểu tỷ chứ”
Tiêu Ngọc tiểu hài lúc này suy ngẫm một chút rồi nói: “Được rồi a, ta cùng biểu đệ chơi a, đệ không được lừa ta đấu đấy...”
“Hắc hắc quải được một laly thành công a” Tiêu Kiếm cười thầm trong bụng: “A, không gọi là xây đắp tình cảm thành công...”
Theo bàn tay Tiêu Kiếm du động khắp người Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc lúc này cười khúc khích: “đừng làm nữa ta buồn, a, ta buồn a...”
Tiêu Kiếm thấy vậy thì môi kê môi hôn lên đôi môi của Tiêu Ngọc, đưa lười vào trong mồm nàng. Thấy thế Tiêu Ngọc tức giận cắn một cái làm hắn đau điếng. Tiêu Kiếm méo mặt nhìn tiểu nữ hài trước mặt: “Tiêu Ngọc biểu tỷ tại sao cắn ta a?”
Sh*t sự. Tiêu Kiếm thầm nghĩ cái này họi là hôn chứ ai gọi là ăn môi. Tiêu Kiếm thở dài. Tiêu Ngọc cáu gắt, giọng hài tử bắt đầu lắp bắp: “ngươi nha, ngươi nha, nếu lần sau ngươi dám ăn môi ta, ta không chơi với ngươi nữa a?”
“A, a” Tiêu Kiếm nói: “Được rồi biểu tỷ a, đệ biết rồi sau này sẽ không dám thế nữa?” Bất quá trong lòng Tiêu Kiếm thầm nghĩ: “Hừ chờ nàng lớn lên chút nữa đến lúc đo ta ăn đến xương cũng trả con ấy chứ. Thôi cứ chắm sóc nàng trước đã!” Tiêu Kiếm lại bắt đầu theo kế hoạch chăm sóc mấy tiểu nữ hài. Chăm sóc Tiêu Ngọc xong Tiêu Kiếm cười tà một tiếng tiến về phía phòng Tiêu Mị thẳng bước đi.
Khi mặt trời bắt đầu lên, tại phía sau Tiêu gia, hai tiểu nam hài đứng trên đồi nhìn về phía trước. Một nam hài cáu gắt: “Ngũ đệ đệ gọi ta ra đây chỉ để ngắm cảnh thôi sao?”
Tiêu Kiếm mỉm cười trong tay cầm mấy bình ngọc ném cho Tiêu Viêm hai bình ngọc nói: “Làm theo đệ!”.
Hắn vận thân pháp cực hắn lao về phía bụi cây cỏ phía trước mặt, khuôn mặt nở ra một nụ cười. Quỳnh tương ngọc dịch vốn hình thành do sướng sớm tụ lại. Người tu tiên chỉ có thể thu quỳnh tương ngọc dịch vào buổi ban mai thời gian giao nhau giữa ban đêm và ban ngày khi mặt trời mới mọc. Thời gian hình thành không lâu đòi hỏi người thu phả rất kiên nhẫn hơn nữa tốc độ phải nhanh vì khi mặt trời lên sương sớm sẽ rất nhanh tan lúc đó sẽ không thu được quỳnh tương ngọc dịch. Quỳnh tương ngọc dịch chứa linh khí nồng đậm mang tính mát dược tính lại cực kỳ ôn hòa. Ngoài ra dùng quỳnh tương ngọc dịch để chế thuốc thì không có gì tốt hơn.
Cầm trong tay ba bình khá là đầy, Tiêu Kiếm thở ra một hơi lau trên mình mồ hôi. Mỉm cười một nụ rất nhỏ Tiêu Kiếm thẳng hướng Tiêu gia bước đến: “Tam ca đi về thôi!”
“Ha” Tiêu Viêm cười cười mắng: “Có thứ tốt như vậy mà không bảo ta sớm thật là đáng trách!” Nghe thấy vậy Tiêu Kiếm gãi gãi mũi không đáp lại.
“A” một tiểu nữ hài thấy kỳ lạ khi trong phòng mình xuất hiện một bình ngọc nhỏ. Nàng quay đầu nhìn trái nhìn phải rồi mở miệng: “Tương cô cô có biết ai để bình ngọc ở đây không?”
Quần tím nữ tử lắc lắc đầu. Tiểu nữ hài mở nắp bình ra thì một thiên địa linh khí trong đo tràn ra. Nữ tử không tử chủ được lên tiếng: “Cẩn thận có độc...”
“Tương cô cô, cô nói đây là...” Tiểu hài tử nghi hoặc hỏi.
“Hảo linh khí thật lồng đậm” Nữ tử lắp bắp: “Ta không biết nó xuất hiện từ đâu nhưng ta tin chắc chắn người đưa lọ nước này cho tiểu thư không có ý hại tiểu thư”
“Chẳng lẽ là hắn nga?”
Last edited by deviltrigger; 25-02-2013 at 08:18 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Bốn năm đã trôi qua, Tiêu Kiếm lớn lên cùng với Tiêu Viêm. Trông hiện này hai người không khác gì hai thanh niên mười lăm, mười sáu tuổi cả. Mọi người nhìn còn tưởng hai người là mười lăm mười sáu tuổi nếu như họ biết được tuổi thật của hai người chắc phải lắc đầu không tin. Dưới sự rèn luyện của thiên địa linh khí hai tên này càng ngày càng đẹp trai chỉ tội mỗi việc là làn da còn trắng hơn cả con gái nhìn kỹ thể nào nhiều người cũng gọi là tiểu bạch kiểm. Hai tên này được mệnh danh tiểu thiên tài à không tiểu quái vật của Ô Thản Thành.
Phụ mẫu bọn hắn thì ngày trông một trẻ ra. Ai lấy đều muốn hỏi bí quyết của hai người bất quá hai người trả lời qua loa lấy lệ. Kỳ này dù sao người cũng giúp sư phụ thân bí của Tiêu Kiếm tập hợp được gần trăm đứa trẻ mồ côi. Hắn dưỡng dục một đống hài tử dù sao hắn cũng là quỷ chuyên nhiều bí kỹ về linh hồn hắn không sợ chúng sẽ tiết lộ ra công pháp cho bất kỳ ai. Dù sao đây cũng là thế lực ẩn của hắn. Mà tiền nuôi mấy tên này ở đâu ư? Tất nhiên là từ Tiêu Chiến phụ thân của hắn hàng ngày luyện đan rồi! Dù sao Tiêu gia xuất hiện ra một luyện dược sư bí ẩn làm cho mấy tên trưởng lão khá là vui mừng, các gia tộc khác cũng ít vọng động hơn nếu như mà họ dám manh động thì...
Tiêu Kiếm ngày hôm nay đã đạt đến Kim đan kỳ đỉnh phong sắp tới là phá đan thành anh. Tiêu Viêm thì đạt đến Thai tức sơ kỳ, Tiêu Chiến và Mẫn Lan sắp bước vào Kim đan kỳ đang ở giai đoạn Tích cốc đỉnh phong ngang với nhất tinh đấu vương. Lý do vì sao Tiêu Chiến và Mẫn Lan cùng luyện tốc độ lại nhanh đến như vậy lý do khá đơn giản là một âm một dương song tu tốc độ nhanh hơn rất nhiều nhanh hơn Tiêu Viêm là chuyện rất bình thường ai bảo hắn không có người song tu. Còn về phần Tiêu Kiếm thì từ bé hắn đã luyện trong bụng mẹ hơn nữa mỗi ngày hắn sử dụng nhất tâm nhị dụng để luyện công sao không nhanh cho được.
Nhiều người sẽ thắc mắc vì sao hắn có thể làm như vậy không sợ bạo thể mà chết sao? Từ trong bụng mẹ hắn đã dùng thiên địa linh khí rèn luyện cơ thể kinh mạch hắn mở rộng gấp chục lần so với tư chất tu tiên cao nhất(không tính hỗn độn thánh thể), đan điền cũng mở rộng gấp mười lần, tất cả các huyệt đạo bách hội, ấn đường, nhâm đốc... tất cả được đả thông triệt để. Hơn nữa hắn còn cho chân nguyên du động khắp cơ thể đả thông tất cả các huyệt đạo nhỏ hỏi sao tốc độ không nhanh. Năng lượng giờ hắn nén ép cực lớn phải tìm người phát tiết chẳng lẽ phải đi kỹ viện sao? Nghĩ đến đấy Tiêu Kiếm thấy bực mình dù Tiêu Ngọc đã là mười tuổi vẫn còn non chưa ăn được. Điều này làm Tiêu Kiếm khá là đau long a!
Trăng lên, Tiêu Kiếm một đường phi thẳng tới phòng Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Sau nhiều lần hỏi đường hắn cuối cùng xác định được địa điểm mà phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Tiêu Kiếm lúc này mặc một thân trường sam màu đen hai mắt lóng lánh ánh lên sự dâm tà của hắn.
Mễ Đặc Nhĩ gia tộc có một khuôn viên ở hướng Đông. Khuôn viên ở đây được thiết kế theo kiểu phong cách gần giống như Tây phương tại địa cấu vậy, nói một cách chính xác là giống một số nước như La Mã, Hi Lạp hay Ấn Độ nhiều hơn. Cả khu trang viên có một khu nha to lớn và đồ sộ ba tầng, cửa thông thẳng đường tới đại môn của Mễ Đặc Nhĩ có vẻ như đây là phòng đấu giá. Chung quanh khu nhà lớn này là các căn nhà nhỏ hơn có vẻ như họ dùng các căn nhà này cho binh lính và hộ vệ ở.
Hắn cảm nhận được có khá nhiều hơi thở mạnh có vẻ như là tương đương với đại đấu sư thì phải. Trời đã trở về đêm, đấu giá đã kết thúc khá là lâu. Lúc này một thân ảnh bước ra, Tiêu Kiếm nhìn mà chảy cả nước miếng. Hắn chăm chú quan sát có vẻ như cô nàng này không thua kém gì mấy tiên tử của đông phương hay so với Mị Ma tộc của ma giới a nha! Thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình lả lướt mặc một bộ sườn sám màu đỏ bó lấy cả thân thể làm nổi bật lên những đường cong mê người. Bộ ngực thiếu nữ lúc nào cũng rung rinh làm Tiêu Kiếm thâm nuốt nước miếng: “Hồ ly tinh...” Tiêu Kiếm mắng nhỏ một câu. Thân hình nàn cực kỳ cân đối, có một bộ ngực nở nàng, đôi môi đỏ mọng, từng bước đi đều mang theo sự quyến rũ chết người.
Hai trung niên nhân gác bên cửa lúc này cực kỳ cung kính với nàng: “Nhã Phi tiểu thư”
Thiếu nữ khẽ gật đầu rồi vứt cho hai trung niên nhân một nụ cười mê hoặc làm hai tên này ngơ ngẩn cả người. Lúc này nàng mới tiếp bước ra khỏi phòng đấu giá trở về khu trang viên của mình. Tiêu Kiếm nhếch miệng cười theo hướng Nhã Phi. Lúc này hắn đã biến đổi khuôn mặt trở nên già hơn một chút tầm ngoài hai mươi.
Nhã Phi tiến vào một khu vực trang viên, quanh trang viên đầy hoa là hoa. Nàng mở cửa bước vào một phòng khá là đẹp. Ở đây đầy mùi hương thơm ngát của hoa tươi. Tiêu Kiếm hít một hơi dùng ẩn thân thuật một đường theo nàng vào phòng. Tiêu Kiếm phất nhẹ tay bố trí một cách âm trận trong phòng.
Lúc này Nhã Phi đang cởi bộ sườn sám ra. Núp trong bóng tối Tiêu Kiếm không tự chủ được con ngươi đỏ như máu nhìn về phía Nhã Phi như sói đói nhìn thấy dê con. Cả thân hình nàng lõa lồ trước mặt hắn. Làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn chút nước hư ảo, bộ ngực phong nhũ vểnh cao trên đó còn đính lên đôi trái sơri nhỏ nhỏ làm hắn muốn lao đến mà cắn mà bú mà mút. Đôi mắt hắn hau háu nhìn về phía khu vực thần bí dưới hai chân nàng. Khu vực này có một đám lông khá là dày. Đôi mắt hắn không thể rời khỏi khu vực này. Tiểu bảo bối của hắn không biết từ bao giờ đã cương cứng.
Tiêu Kiếm giờ này như một con thú lao thẳng về phía Nhã Phi. Nhã Phi đột nhiên thấy một bóng đen lao về phía nàng, Nhã Phi hoảng sợ hét lớn một tiếng: “A...”
Giờ hắn đã đặt cách âm không lo sẽ gặp ai chú ý. Tiêu Kiếm ôm chặt lấy cái thân hình lả lướt đầy mị hoặc trong mắt hắn đẩy mạnh lên giường. Nhã Phi chưa kịp hoàn hồn thì một thân hình to lớn đề lên cơ thể của nàng hơn nữa một hơi thở nóng hổi của nam nhân phả hồng hộc vào người nàng. Nàng hét lớn trong âm thanh có chút sợ hãi: “ngươi... ngươi là... ai? Người... ngươi muốn làm gì ai”
Hắc bào nhân im lăng không nói gì chỉ có những âm thanh hồng hộc của hơi thở. Nhã Phi dãy dụa cố gắng thoát khỏi sự cưỡng chế của người này. Hắc bào nhân như không thèm quan tâm lắm đến sự dãy dụa của nàng. Hắn dùng cả thân hình rắn chắc của mình đè lên phần chân của nàng. Hắn tay trái túm chặt hai tay của nàng kéo thẳng phía lên đầu. Lúc này nàng hét lớn: “Đồ súc sinh, cầm thú, dâm tặc... thả ta ra, ngươi có biết ta là ai không?”
Mặc cho nàng liên tục chửi bới, Tiêu Kiếm một tay tum chặt hai tay nàng kéo lên trên đầu nàng. Hắn liền vục miệng xuống hướng thẳng ngực phía bên trái mà bú mà mút, con tay phải hắn thì đang liên tục nhào nặn bên ngực còn lại. Chiếc lưới hắn liên tục cuốn hút lấy hạt châu trên bầu ngực nàng. Hắn liên tục không ngừng nghỉ, Nhã Phi thì liên tục dãy dụa chống lại các hành động của hắc bào nhân. Tiêu Kiếm cảm giác lúc này cả người đây tả hỏa hắn liên tục xoa bóp liếm rồi múi như chưa từng bao giờ được làm vậy.
Chỉ trong một thời gian ngắn càng ngày Nhã Phi chống cự càng giảm hơn nữa khuôn mặt và cổ nàng lúc này đã đỏ bừng, hai vú đã có dấu hiệu cương cứng. Một tay vẫn vân vê bộ ngực, tay kia vẫn nắm chặt hai tay của nàng. Hắn nhanh chóng dùng chiếc lưỡi của mình đi hôn phần tai của mình. Hắn rất muốn chiến đoạt đôi môi của nàng nhưng hắn sợ khi đó nàng sẽ cắn hắn một cái đau điếng lúc đó hắn tức giận lại cho nàng một cái bạt tai. Hắn muốn cưỡng bức một cách nhẹ nhành. Hành động này đúng là có chút biến thái.
Chiếc lưỡi đảo lên phần dưới tai của nàng. Cả người Nhã Phi hơi run run lên âm thanh nàng phát ra: “ư, ư...” rất nhỏ. Có vẻ như nàng cố gắng không cho nó phát ra khỏi miệng mình. Tiêu Kiếm thấy vậy nhếch miệng cười một cái.
Hắn đưa tay xuống sơ một chút khu vực thần bí đầy lông kia của nàng. Nhã Phi biết hành động của hắn nàng chỉ hét lên một tiếng rất nhỏ: “ưm, không..., đừng...”
Sờ xuống phía đó là cả một khu rừng rậm nguyên thủy có vẻ chưa ai sơ khai làm Tiêu Kiếm có chút vui mừng. Ở đó giờ này đã lầy lội toàn nước là nước, một thứ chất dịch lỏng trong suốt. Tiêu Kiếm đưa chúng lên mặt cho Nhã Phi quan sát, Nhã Phi thấy vậy khuôn mặt càng đỏ hơn cắn chặt hàm răng nói: “Đồ dâm tặc...”
Giờ nàng đã phát hiện dù kêu như thế nào đi nữa thì cũng không có ai, đây là điều Nhã Phi cực kỳ băn khoăn.
Hắc bào thanh niên cười lớn: “Hắc, hắc...” rồi hắn đưa lên miệng liếm lám như một món ngon lành vậy. Khuôn mặt Nhã Phi lúc này đỏ bừng. Rời khỏi người Nhã Phi. Tiêu Kiếm tách hai chân thiếu nữ ra. Nhã Phi hoảng hốt hai tay bịt chặt khu vực thần bí của mình, hai chân cố gắng khéo lại nói nhỏ giọng: “Đừng, xin ngươi tha cho ta...” khuôn mặt nàng nhỏ ra một giọt nước mắt trông cực kỳ thương cảm.
Thương cảm thì thương cảm thật nhưng hắn đã như tên lên cung làm sao mà dừng được. Mặc kệ nàng có phản đối hay không, Tiêu Kiếm mạnh mẽ dùng tay banh hai chân nàng ra, Nhã Phi cố gắng dùng hai chân ép chặt lại với nhau nhưng nào thoát khỏi ma trảo của hắn. Kéo hai tay Nhã Phi ra, Tiêu Kiếm nhanh chóng vục mồm vào khu vực thần bí của nàng.
Lúc này hai tay hắn bấu chặt hai bên chân Nhã Phi, miệng thì luôn luôn bú mút hạt châu lổi trên phần hang động của nàng. Hơn nữa hắn còn dùng hành động giống như chó uống nước với cái hột ngọc trên mu cửa động của nàng trông cực kỳ biến thái.
“Ư, ưm, a...” Nhã Phi phát ra nhưng tiếng rên rỉ tiêu huốn. Bất quá nàng vẫn chưa chịu thua hai bàn tay liên tục cấu véo giật tóc của hắn. Bất quá nàng càng làm hắn càng tăng thêm ra sức công kích hột ngọc của nàng. Cả người Nhã Phi lúc này như có một luồng điện chạy qua vậy, sực lực dường như đã trở về con số không. Chống cự càng ngày càng ít đi.
Tay trai tóm chặt bên hông Nhã Phi, lười thì đang du đảo hột le. Hắn ngẩng đầu lên thì xuất hiện trước mặt Nhã Phi là một bộ mặt chứa đầy chất dịch trắng lỏng có vẻ như là do nguyên âm xử nữ của nàng tiết ra dính đầy mồm hắn. Tiêu Kiếm mỉm cười tiếp tục vục mổm xuống bú mút, ngón tay giữa của tay phải đưa hẳn vào phía bên trong động tiên.
“Ư, a, a....”
Giờ nàng đã buông tha cho chống cư, nàng túm chặt đầu hắn ấn vào phía dười nàng như sợ đầu lưỡi của hắn cùng với ngón tay đầy ma lực kia sẽ rời khỏi cơ thể nàng vậy. Ngón tay giữa của Tiêu Kiếm lúc này đang chọc ngoáy trong khu vực đầy ẩm ướt. Động tiên như nhân diện được vật thể lạ liên tục co bóp bao lấy ngón tay, cả khu vực là một mảnh lầy lội ấm áp. Ngón tay Tiêu Kiếm ngày một tiến vào sâu hơn. Đột nhiên hắn chạm vào một bình trướng. Nhã Phi khẽ rên lên: “A...” , rất nhỏ. Có vẻ như đây là màng trinh của Nhã Phi.
Không nhìn được gầm lên như một con thú hắn xé nát toàn bộ quần áo của mình ra. Nhã Phi lúc này có chút hơi sợ nhìn Tiêu Kiếm. Lõa lồ trước mặt nàng là một thanh niên ngoài hai mươi khuôn mặt tuấn mỹ, bộ ngực lực lưỡng nhưng mà cái khu vực năm giữa hai chân hắn lại cực kỳ to và thô kệch. Đặc biệt lúc này nó hồng lên gân nổi chung quanh chi chít, nó ngạo nghễ hướng thẳng lên trời. Trong thâm tâm nàng có chút sợ hãi biết kế tiếp hắn sẽ dùng chính chiếc bổng to lớn này đâm thẳng qua động đào tiên vào trong người nàng.
Quỳ xuống tách hai chân nàng ra, một tay Tiêu Kiếm thì luôn vuốt ve chiếc bổng quý báu của mình. Nhã Phi đôi môi run lên nhìn chằm chằm vào chiếc bổng kia hai tay che lấy bộ phận kín quan trọng của nàng, nàng khẽ rơi nước mắt lắc lắc đầu. Trong thâm tâm nàng rất chờ mong cái đó sẽ đâm vào động tiên của nàng nhưng nó to như vậy quả làm nàng rất sợ.
Tiêu Kiếm cố nến dục hỏa, hắn thở ra hổn hển: “Nàng... biết.. là ta sẽ không... dừng lại mà... Yên... tâm ta sẽ rất nhẹ nhàng...!” Vừa nói kèm theo là tiếng hồng hộc như đứt quáng. Nghe vậy Nhã Phi biết là hôm nay dù thế nào mình cũng không thoát được, nàng buông tha cho chống cực. Hắn bắt đầu dùng đầu cây bổng to lớn liên tục ma sát trên miệng động tiến. Hắn nhẹ nhàng đẩy một chút cho chiếc bổng to lớn ngập vào trong cửa động.
“A, a, ưm...” Nhã Phi hơi nhẹ rên lên.
“Ta vào đây...” quát nhẹ một tiếng Tiêu Kiếm dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh hông về phía trước. Chiếc bổng phá tan bình trướng đâm thẳng về phía sâu bên trong. Khuôn mặt Nhã Phi trắng bệch, hàm răng cắn chặt, nước mắt theo hai bên chảy ra, khuôn mặt trở lên nhăn nhó, nàng đau đớn mà la lên: “A, a... Đau quá, mau... mau rút nó ra đi... Ta van ngươi mau rút nó ra khỏi người ta!”
Tiêu Kiếm thấy vậy có chút hoảng hốt hắn ôm chặt lấy Nhã Phi, cả hai tay ôm thật chặt nàng như sợ nàng sẽ thoát khỏi vòng tay của hắn. Lúc này hắn trở nên cực kỳ ôn nhu kề sát tai nàng: “Hộc, hộc, không sao đâu, không sao đâu, Nhã Phi chỉ đau một chút là sẽ hết thôi!” Nói đến đây hắn bắt đầu vận công phu song tu.
Khi vận công phu song tu Tiêu Kiếm hai mắt sáng lên vì hắn đã phát hiện một điều tuyệt vời. Điều này làm hắn cực kỳ vui mừng vì không ngờ hắn phát hiện một mỹ nhân như nàng hơn nữa còn kèm theo đó là một cơ thế song tu hoàn hảo.
Theo như lộ tuyến song tu công pháp di chuyển, Nhã Phi lúc này cả người thư thái. Nàng cảm tưởng như mình đang nâng nâng như ở chín tầng mây vây, không nhìn được nàng phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn: “Ư, ư, ư, a...”
Tiêu Kiếm thấy vậy thì mừng rờ, chiếc đại bổng của hắn lúc này đã bắt đầu chuyển động, hắn rút ra và rút vào rất nhẹ nhàng hắn sợ sẽ làm cho Nhã Phi cảm giác đau vì vậy rất từ tốn. Chiếc bổng trong động đào tiên không ngờ lại cảm giác được bị một thứ gì đó lầy lội ấm áp liên tục co bắp bao chặt lấy chiếc đại bổng làm nó hưng phấn không thôi. Càng ngày khoái cảm càng tràn về phía hai người. Tiêu Kiếm không nhịn được mà bắt đầu gia tốc cường kích liên tục rút ra mà đâm vào thật mạnh, mỗi cũ va chạm tưởng chừng như hắn phát một tiếng: “đét, đét...” vào mông Nhã Phi vậy.
“A, a, a...” Nhã Phi lúc này trở lên cáu gắt: “ngươ...i, n...gười, nhẹ thôi ta, ta đau..”
Nghe thấy vậy Tiêu Kiếm có chút xấu hổ hắn bắt đầu giảm lại tốc độ: “A, ta, ta xin lỗi!”. Cúi xuống môi kề môi, Tiêu Kiếm dùng đôi môi của mình chiếm đoạt đôi môi của Nhã Phi. Lần này hắn cũng không sợ Nhã Phi sẽ cắn hắn nữa.
“Ư, ư...” Nhã Phi liên tục rên rỉ. Tiêu Kiếm bắt đầu cho đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng nàng cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Nhã Phi. Có vẻ như đây là lần đàu tiên của Nhã Phi nên nàng khá là lúng túng. Cảm nhận được chiếc lưỡi ướt át của Tiêu Kiếm, Nhã Phi ca người đê mê. Gờ này nàng không còn là đau đớn chống cự nữa mà chỉ còn sự khoái lạc của cơ thể.
“Bang” trong đầu Tiêu Kiếm một âm thanh vang lên. Lúc này hắn cực kỳ mừng giỡ đây là biểu hiện của toái đan thành anh. Rời khỏi miệng Nhã Phi, xuất hiện giữa miệng hai người là một dịch thủy màu trắng đục. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn Nhã Phi: “Ta tăng tốc độ lên nhé...”
Lần này Tiêu Kiếm ra tăng tốc độ cực nhanh liên tục công kích làm Nhã Phi phát ra những tiếng tiêu hồn: “A, a...”
Cả người Nhã Phi lúc này run lên bần bật, Tiêu Kiếm cũng thở hồng hộc, cùng một lúc hai người tiết thân, Nhã Phi rên rỉ lên một tiếng cao ngất: “A, A, AAAAAA...” Rồi ngã xuống sụi lơ.
Tiêu Kiếm lục này cũng bắn một luồng tinh nguyên nóng hổi vào sâu bên trong Nhã Phi. Hắn mỉm cười thỏa mãn. Đầu kề đầu vận khởi song tu linh hồn. Nhã Phi lúc này đang cảm giác dư vị thăng hoa khoái cảm dâng trào. Nhưng điều đáng nói là khoái cảm dầng trào này chưa hết thì một đợt khoái cảm dâng trào khác mãnh liệt hơn tràn đến làm nàng nâng nâng bay đến chín tầng mây. Nàng không ngưng phát ra nhưng tiếng: “ư, ư...” hàng loạt những âm thanh dâm dục từ miệng nàng không tự chủ được phát ra.
Rút đại bổng khỏi người Nhã Phi, từ trong động tiên chảy ra một chất dịch màu trắng ngà.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Không để cho Nhã Phi kịp nghỉ ngơi Tiêu Kiếm đã chinh phạt lần thứ hai. Nhã Phi hoảng sợ quát: “ngươi, ngươi có thể để cho ta nghỉ một lúc được không?” Nàng cũng không ngờ hắn lại cường hãn như vậy. Để cho nàng ba lần tiết thất hắn Tiêu Kiếm mới ngừng lại.
Trời lúc này đã nửa đêm, Tiêu Kiếm mặc chiếc quần còn sót lại định rời đi. Hắn cần về củng cố cảnh giới vừa đột phá của mình. Lúc này trong đan điền của hắn đã hình thành một tiểu Tiêu Kiếm giống hệt hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện. Điều này làm hắn cực kỳ mừng dỡ. Mặc chiếc quần còn rách nát, mở ra cửa sổ. Theo cửa sổ ánh trăng chiếu vào, Tiêu Kiếm quay đầu lại nhìn về phía Nhã Phi thì thấy đôi mắt nàng đây nước nhìn về phía hắn như đang suy nghĩ chờ mong điều dì ở hắn.
“Haizz” Tiêu Kiếm thở dài một hơi quay về phía giường Nhã Phi.
“Tại sao ngươi còn quay trở lại?”
Tiêu Kiếm không nói gì thở dài, hắn chèo lên giường kéo nàng vào trong ngực rồi nằm xuống. Nhã Phi có chút phản kháng nhưng hắn không quan tâm, hắn ôm chặt nàng kéo vào trong chăn. Hắn hôn lấy đôi môi của nàng, nàng khẽ phát ra một tiếng: “Ưm...” rồi cũng bắt đầu đáp lại. Tiêu Kiếm thở dài: “Ngày mai nàng xin nghỉ một ngày ta có thứ này?” Nói xong hắn bắt đầu nhắm mắt vào ngủ.
Lúc này cả người Nhã Phi đã kiệt lực cũng không kịp hỏi han gì về hắn ngay cả tên hắn nàng cũng chưa kịp hỏi. Nàng dựa sát vào ngực Tiêu Kiếm, lúc này trong mơ nàng có chút chờ mong hắn sẽ đối xử tốt với nàng quan tâm nàng và hỏi hắn vì sao hắn lại làm thế với nàng?
Khi ánh sáng mới lên, theo như khe cửa sổ khẽ lọt vào. Hai tiểu thị nữ bưng khay rửa mặt tiến đến gõ vào cửa phòng: “Tiểu thư, tiểu thư dậy chưa?”
Đôi mắt lim dim của Nha Phi bắt đầu mở ra. Xuất hiện trước mặt Nhã Phi lúc này là một thanh niên tóc bạc ngoài hai mươi da mặt trắng nón đang nhìn mình vơi ánh mắt dâm ta.
“A...” Nhã Phi hoảng hốt hét toáng lên dùng hết sức đôi tay đẩy mạnh Tiêu Kiếm xuống giường. Hắn lúc này không có phòng bị theo hướng Nhã Phi đấy lăn mạnh xuống giường làm một cú ngã đau điếng.
“Au...”
Hai thị nữ lúc này tưởng có chuyện gì đang xảy đột nhiên la hoảng: “Tiểu thư, tiểu thư không có chuyện gì chứ?” Hai người nhanh chóng đẩy cửa mạnh xông vào. Bất quá xuất hiện trước mặt hai người là khung cảnh không thể tưởng tượng được: tiểu thư nhà mình đang lõa lồ, một thanh niên với bộ ngực lực lưỡng đang cởi trần mặc một cái quần mau đen con rách bươm. Người nhìn vào hẳn thể nào cũng biết chuyện gì xảy ra. Hai thiếu nữ đỏ mặt: “A...” lên một tiếng rôi quay mặt đi.
Nhã Phi lúc này hoảng hồn dùng chắn cuốn khắp cơ thể mình khuôn mặt tái mét quát: “Hai ngươi cút ra ngoài cho ta, không có lệnh của ta cấm không ai được vào”
“Vâng, vâng tiểu thư” Hai thị nữ run lên gật đầu lia lịa. Khi đi ra họ khép cửa lại còn trước khi đi liếc nhìn bộ ngực săn chắc của Tiêu Kiếm một cái. Tiêu Kiếm thở dài một hơi.
“Ô, ô...” Nhã Phi lúc này đột nhiên khóc lên. Tiêu Kiếm càng nhìn càng đau lòng không biết làm sao. Hắn tiến đến ôm bả vai của nàng định giọng an ủi bất quá hắn chưa kịp lên tiếng thì Nhã Phi đã cướp lời: “ngươi, ngươi là ai, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vây?” Nói đến đây nàng lại tiếp tục khóc: “Trinh tiết của cả dời ta, Ô..ô..”
Tiêu Kiếm thở dài sao hôm qua không khóc hôm nay lại ăn và rồi. Chán! Tiêu Kiếm thở dài: “Được rồi nàng đi tắm trước đi đã rồi chúng ta cùng nói chuyện được không?”
Nhớ đến điều này Nhã Phi nhớ đến ngày hôm qua hắn bắn đầy tinh nguyên vào trong người nàng hơn nữa còn bắn đầy cả lên người nàng nghĩ đến đây nàng tức giận lườm hắn một cái: “Hỗn trướng, sắc lang, cầm thú...”
Ai! Tiêu Kiếm thở dài hôm qua còn chưa chửi đủ sao. Nói xong mấy câu này Nhã Phi mới quát: “Ngươi đi ra ta muốn đi tắm!”
“Dù gì toàn bộ cơ thể nàng ta đã nhìn khắp rồi, sờ đã sờ rồi nàng còn ngại sao?”
“Hỗn đản, sắc lang ngươi câm miệng cho ta” Hai hàm răng Nhã Phi cắn chặt vào nhau.
Tiêu Kiếm thở dài, mạnh mẹ dùng tay kéo lấy tay của nàng. Nhã Phi hoảng sợ hét lên: “Sắc lang, cầm thú ngươi muốn làm gì?”
Mặc kệ cho nàng kháng cự hắn bế nàng vào trong. Trong phòng sau bình chướng vẫn đặt một cái thùng nước khá là to có vẻ như chuẩn bị sẵn cho tối hôm qua nàng đi tắm nhưng ai ngờ chưa tắm thì đã bị tên sắc lang Tiêu Kiếm chiếm đoạt thân thể.
“A, ui...” Tiêu Kiếm bị Nhã Phi cắn mạnh vào tai, mặt hắn nhăn nhó: “Nàng là chó sao mà còn biết cắn người?”
Nhã Phi đôi mắt đỏ bừng: “Ta không những căn ngươi còn muốn cắn chết ngươi?”
“Được rồi nàng muốn sao đây?”
“ngươi đã chiếm đoạt thân thể ta giờ ngươi nói ta phải làm sao đây? Ô... ô...”
Tiêu Kiếm thở dài im lặng từ trong tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu vàng tiến thẳng về phía thùng nước. Nhã Phi ngơ ngác nhìn về hành động này: “ngươi, ngươi là luyện dược sư”
“Có thể coi là như vậy đi!” Theo tay Tiêu Kiếm vũ động chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thùng nước bắt đầu nóng lên.
“Nga, Ngươi ra đi ta muốn đi tắm!”
Tiêu Kiếm thở dài hắn bước ra ngoài. Trước khi hắn bước ra Nhã Phi để cho hắn một câu: “Nếu như ngươi dám chạy trốn ta Nhã Phi cả đời này sẽ không tha thứ cho ngươi...”
“Haizzzz”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger